Vay nóng Tinvay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 435

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 435: Toàn thành đề phòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Shopee


Càn Kình từ từ nhai phương thuốc và tâm đắc khô khốc, gật gù. Âu Lạp Lạp viết rất kỹ càng nguyên lý phương thuốc dược tề thứ nhất, chỗ nào cũng giải thích đầy đủ tại sao như vậy, tại sao sinh ra phản ứng vân vân.

Đào sâu vào giải thích dễ hiểu, Càn Kình đọc xong đóng quyển sách lại, nhắm mắt ngửa đầu ra, nghiêm túc suy nghĩ. Trong đầu Càn Kình có từng chuỗi số liệu quái dị không ngừng tổ chức, dần xuất hiện đường nét chỉnh thể.

Hiểu rồi!

Càn Kình đột nhiên mở to mắt, hưng phấn bật cười. Tuy những tài liệu thần bí dược tề này không dễ có được nhưng nếu hắn nhờ Mộc Quy Vô Tâm rồi lấy ra trăm vạn kim tệ thì chắc không khó khăn gì.

Cách điều chế không quá khó khăn, dù là Thần Bí Dược sư học đồ như Càn Kình cũng có hai phần trăm cơ hội thành công.

Rất tốt, chắc không cần chờ một tháng! Càn Kình nhặt quyển sách rơi trên mặt đất tiếp tục lật xem trang sau, phương thuốc đổ lên thân thể mở đấu giới của người khác. Càn Kình nhìn đầu óc rối loạn, tuy Âu Lạp Lạp đã giải thích rõ ràng nhưng vẫn có vài điều hắn không hiểu.

- Thôi.

Càn Kình dứt khoát đóng sách lại. Cách thứ hai chẳng những đầy khó khăn và có điều chế ra cũng không tác dụng gì, chỉ khi chạm vào da người nó mới có hiệu quả.

Chiến Sĩ cường đại ai không là đấu khí ngoại phóng? Dược thủy chưa dính vào da đã bị đấu khí hộ thể ngoại phóng ngăn cách bên ngoài, trừ phi có loại dược tề ăn mòn đấu khí hộ thể nhưng tác dụng không lớn.

Phá mở đấu khí hộ thể? Càn Kình cười khổ lắc đầu, mỗi một loại đấu kỹ hộ thể có thứ tự đấu khí khác nhau, cách giải mở càng rắc rối đến mức choáng váng mặt mày. Nếu không biết thứ tự đấu khí của người đó thì càng không biết nên bắt tay vào đâu.

Đấu kỹ đấu khí trong thiên hạ đâu chỉ hàng trăm? Mỗi loại đấu kỹ đấu khí đều giữ kín, muốn lấy đến còn khó hơn cả chém đầu Đại Ma Vương bệ hạ hiện nay.

- Còn ngẩn ra đó làm gì?

Âu Lạp Lạp vung trường bào rộng thùng thình, nói:

- Đọc sách có thể thành Thần Tượng sao? Không có năng lực hành động thì chỉ là rác rưởi!

Càn Kình cẩn thận đặt quyẻn sách vào giá sách hậu viện, bước nhanh vào trong gian phòng tối trong sân. Càn Kình lần đầu tiên điều chế thực nghiệm thần bí dược tề phá mở đấu khí trên cái bàn đầy ống dụng cụ.

- Thêm chút Ách Vận thảo...

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai. Càn Kình đẩy mở cửa gỗ lao ra ngoài cùng với luồng khói đặc, ho khan liên tục như trống trận trên chiến trường.

Càn Kình thở ra, liên tục lắc đầu không biết nên nói gì. Nếu không phải Phong Vân Kim Thân chớp mắt đạt đến đỉnh, ý thức đấu tâm điều động lực lượng bốn phía thì vụ nổ đã đưa hắn ra khỏi Vô Tận thế giới rồi. Dù phòng thủ hết nhưng Càn Kình vẫn bị chấn thương nhiều chỗ.

- May mắn ở trong Vô Tận thế giới...

Càn Kình nhìn phòng thí nghiệm ngập khói, khẽ thở dài:

- Nếu là trong Chân Sách hoàng triều e rằng phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày. Thần Bí Dược sư...

Càn Kình đi vào phòng thí nghiệm hoang tàn, nhìn thiết bị thực nghiệm sau vụ nổ đã thành phế phẩm.

Càn Kình lắc đầu, nói:

- Đúng là chức nghiệp đầy nguy hiểm, không biết khi nào sẽ mất mạng.

Càn Kình dọn dẹp phòng thí nghiệm, lấy bộ thiết bị mới từ nhà kho, chuẩn bị tài liệu, lại thực nghiệm.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Càn Kình lần lượt ra khỏi phòng thí nghiệm đầy khói đặc rồi lại chuẩn bị xong mọi thứ, thiếp tục thực nghiệm.

- May là trong Vô Tận thế giới cho ta hoang phí xa xỉ thế này tăng mức độ quen tay. Nếu ở trong Chân Sách hoàng triều chắc đủ khiến nghiệp đoàn cả thành thị phá sản. Nghề Thần Bí Dược sư chẳng những nguy hiểm và tiêu hao kim tệ kinh khủng.

Nếu không có Vô Tận thế giới thì Càn Kình nghi ngờ cho dù hắn có gặp lão sư thần bí dược tề học cũng chưa chắc dám theo học, đây là tiêu hao cả thân thể lẫn kim tệ.

Gần mười sáu canh giờ điều chế thần bí dược tề, khoảng cách mỗi lần nổ kéo ngày càng dài. Tuy Càn Kình chưa điều chế thành công thần bí dược tề nhưng đúng là tiến bộ không nhỏ.

Đã đến giờ, Càn Kình ra khỏi Vô Tận thế giới, bỏ mũ ma pháp vào đấu giới. Càn Kình bước ra khỏi phòng thẳng hướng chỗ Mộc Quy Vô Tâm.

- Tiểu tử, đến sớm thật.

Mộc Quy Vô Tâm cười híp mắt nhìn Càn Kình đi vào phòng.

Mộc Quy Vô Tâm hỏi:

- Có nghĩ ra cách nào không? Nếu không được thì chờ tên Lôi Địch trở về, tiểu tử kia có chút quan hệ với Hắc Long Vệ Chân Sách hoàng triều, những người đó chẳng những biết giết người mà còn rành về tra tấn.

Càn Kình hơi bất ngờ. Lôi Địch đại thúc còn quen cả Hắc Long Vệ? Hắc Long Vệ là đội quân đặc biệt chuyên dụng của hoàng tộc, chẳng những có sức chiến đấu rất mạnh còn phụ trách thu thập tình báo, công tác xúi giục vân vân.

Trong đó chức năng nổi tiếng nhất của Hắc Long Vệ là Hắc Long Ngục. Đồn rằng Chiến Sĩ, Ma võ sĩ, dũng sĩ Man tộc kiên cường cỡ nào vào đó rồi là không ai không khai. Không bao nhiêu người sống sót nâng ra ngoài, đi vào trong ấy không chết cũng lột da.

- Thật sự không cần.

Càn Kình cười tủm tỉm nhìn Lạc Cơ Lôi ở trong phòng, hai tay hai chân trật khớp còn bị trói lại.

- Ta có cách của mình, rất nhanh, rất nhanh sẽ được.

Lạc Cơ Lôi nhìn nụ cười của Càn Kình, cảm giác sống lưng lạnh lẽo. Nụ cười kia thật bình tĩnh tạo cảm giác nắm chắc trong tay.

Không lẽ... Hắn có thể mở đấu giới của ta? Lạc Cơ Lôi nhíu chặt mày suy nghĩ. Đấu giới là thứ chỉ bản thân mình muốn mới mở được, nếu không thì dù là cường giả thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực cũng không cách nào mở ra đấu giới của người khác mới đúng.

- Đại thúc, lại giúp ta một việc đi.

Càn Kình đặt tay sau lưng Mộc Quy Vô Tâm đẩy hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo ra khỏi phòng.

Càn Kình nhỏ giọng nói:

- Chút nữa ta sẽ cho người một danh sách tài liệu và một trăm vạn kim tệ. Hãy thông qua con đường chiến bảo chúng ta chia ra nhiều chỗ bí mật mua mớ tài liệu này giùm.

- Một trăm vạn kim tệ?

Mộc Quy Vô Tâm nghi hoặc nhìn Càn Kình. Hắn muốn làm cái gì? Rèn vũ khí đỉnh giai sao? Nếu Càn Kình thật sự rèn vũ khí đỉnh giai thì một trăm vạn kim tệ không đủ mua tài liệu. Tài liệu hồn binh của Lôi Địch mỗi một cái thấp nhất cần trăm vạn kim tệ.

- Ừm! Mua chút đồ...

- Đồ gì mà mắc như vậy? Cần đến một trăm vạn kim tệ?

- Cái này...

Càn Kình gãi đầu, buồn rầu nên giải thích như tế nào cho dễ hiểu.

- Ta định... Làm một ít thần bí dược tề...

- Thần... Thần bí dược tề!?

Mộc Quy Vô Tâm sặc nước miếng. Đây là lúc nào rồi còn làm thần bí dược tề? Tiểu tử này rảnh rỗi sinh nông nỗi quá vậy?

Đương nhiên Mộc Quy Vô Tâm chỉ lén nói thầm, mấy ngày nay Càn Kình tùy tiện làm ra chuyện nào cũng khiến người giật mình rớt tròng mắt.

- Rồi rồi, thần bí dược tề, là một trăm vạn kim tệ gì?

Mộc Quy Vô Tâm làm vẻ mặt ỉu xìu.

- Thần bí dược tề mở đấu giới...

- Gì, mở đấu giới?

Câu nói rơi vào tai Mộc Quy Vô Tâm, vẻ mặt gã nghi hoặc lặp lại một lần sau đó nhảy cẫng lên như mèo bị giẫm phải đuôi.

*****

Mộc Quy Vô Tâm thô giọng hét:

- Khoan, ngươi nói là dược tề mở đấu giới của người khác?

Tạo ra... Thần bí dược tề mở... Đấu giới của người khác!

Mộc Quy Vô Tâm ngơ ngác nhìn Càn Kình. Tiểu tử này có biết hắn đang nói gì không? Đấu giới! Mở đấu giới của người khác! Huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ đều không thể mở ra đấu giới của người khác, Càn Kình làm được sao?

Càn Kình nhẹ lắc đầu, thở dài. Càn Kình biết ngay nếu nói ra sẽ hù hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo giật mình, hắn nghĩ Mộc Quy Vô Tâm tiếp xúc với hắn không chỉ một, hai ngày, nhiều ít miễn dịch ai ngờ vẫn bị hù... Thôi!

Càn Kình nhún vai. Càn Kình là Thần Bí Dược sư nghe Âu Lạp Lạp lão sư nói câu này cũng hết hồn, dĩ nhiên không giống như Mộc Quy Vô Tâm trừng muốn rớt tròng mắt.

- Ngươi còn có thể nói câu nào khủng khiếp hơn không? Ngươi còn có thể nói câu nào khủng khiếp hơn không?

Mộc Quy Vô Tâm trợn to mắt ốc bưu, râu quai nón bao miệng, môi mấp máy, hai bàn tay to chống hông. Tin tức này quá dữ, so với Chiến Sĩ bình thường vác đao đi bên hoàng tộc Lộ Tây Pháp chém đầu Âu Lạp Khắc bệ hạ thuận tiện mang về Chân Sách hoàng triều còn khủng hơn.

Làm Mộc Quy Vô Tâm không thể bình tĩnh là biểu tình vô tội của Càn Kình! Trông Càn Kình như không phải đang nói tin lớn ngạc nhiên đến các vì sao rớt xuống đất mà như đang thảo luận chiều nay ăn cơm gì.

Ngươi làm bộ bí ẩn, hồi hộp chút không được sao? Không được sao? Mộc Quy Vô Tâm thở hổn hển trừng Càn Kình, vẫn không thể tin đây là sự thật. Nhìn vẻ mặt Càn Kình bình tĩnh thế này, Mộc Quy Vô Tâm không thể không tin. Người Mộc Quy Vô Tâm đặt hy vọng cao tương lai kế thừa Hồng Lưu Chiến Bảo không có vẻ gì là nói đùa.

- Vậy đấy, nhờ đại thúc giúp.

Càn Kình cười, xoay người nhẹ nhàng bước ra ngoài Hồng Lưu Chiến Bảo. Càn Kình là Đệ tử Chiến Sĩ Chiến Tranh Chinh Phạt học viện, nếu hắn đã trở về thì nên sớm đi học báo danh. Bảng bách chiến liên quan đến tài nguyên, vậy thì không có gì để nói.

Đánh!

Càn Kình nhảy lên xe ngựa Bích Lạc đã ngồi chờ, giật dây cương, xe ngựa lăn bánh di chuyển ra ngoài thành. Càn Kình dựa vào thùng xe nhìn lên trời. Nếu hiệu trưởng Y Sa làm ra Bảng bách chiến này dù là đấu kỹ hay đấu thạch, danh ngạch sau này rèn luyện đều dính dáng đến nhau thì Càn Kình là đệ tử dĩ nhiên phải đánh!

Điệu thấp? Khinh thường Bảng bách chiến? Càn Kình bĩu môi. Càn Kình không phải những nhân vật chính trong câu chuyện của Ngâm Du Thi Nhân, rảnh rỗi giả bộ điệu thấp chờ người ta đạp lên, khinh thường bảng thứ hạng trong học viện.

Bảng bách chiến liên quan đến danh sách tài nguyên! Càn Kình duỗi hai tay ra, thả lỏng khớp xương thân thể. Không biết trong vũ hội tối hôm qua, Vệ Bất Hoan xếp thứ bốn mươi trong Bảng bách chiến Chiến Sĩ hệ bị đánh bại thì bây giờ hắn xếp vị trí thứ mấy?

Thay thế Vệ Bất Hoan đứng hạng bốn mươi hay là... Càn Kình gãi đầu, không suy nghĩ vấn đề liên quan chế độ Chiến Tranh Chinh Phạt học viện nữa. Chỉ cần vào Chiến Tranh Chinh Phạt học viện, gặp hiệu trưởng Y Sa thì Càn Kình sẽ nhanh chóng hiểu làm như thế nào.

- Ủa?

Càn Kình điều chỉnh tư thế ngồi nhìn một đại đội Chiến Sĩ mặc giáp sáng tỏ từ xa đi tới, tay cầm các loại vũ khí, vẻ mặt nghiêm túc đầy sát khí, địch ý liếc mỗi người đi trên đường, làm như bên trong có Ma tộc hóa trang lẻn vào thành thị vậy.

Sát ý lộ ra ngoài!

Càn Kình nhíu mày nhìn chằm chằm đội Chiến Sĩ thủ thành bên cạnh, sao những người này bỗng nhiên căng thẳng như vậy?

Một Chiến Sĩ đi ngang qua bên cạnh Càn Kình bỗng dừng bước, đánh giá hắn ngồi trên xe ngựa.

Chiến Sĩ chỉ chiến đao hướng Càn Kình, quát:

- Ngươi! Xuống dưới! Nhận kiểm tra!

Tay Càn Kình chống càng xe nhảy xuống xe ngựa, đứng trước mặt Chiến Sĩ thủ thành nhận kiểm tra. Là con dân Chân Sách hoàng triều phối hợp Chiến Sĩ thủ thành kiểm tra là nằm trong luật pháp của quốc gia.

Chiến Sĩ thủ thành vẻ mặt cục cằn đánh giá Càn Kình, người thường bị nhìn chằm chằm sẽ tránh né vậy mà hắn lại suy nghĩ vẩn vơ.

- Tên là gì? Người ở đâu?

Càn Kình nghe Chiến Sĩ thủ thành hỏi chuyện, thấy nhức đầu, sớm biết như vậy khi chọn xe ngựa ra cửa hắn sẽ lựa xe ngựa có tiêu chí Hồng Lưu Chiến Bảo chắc sẽ bớt đi rắc rối.

- Càn Kình, Chiến Sĩ của Hồng Lưu Chiến Bảo, hiện đang đi học trong Chiến Tranh Chinh Phạt học viện.

- Càn Kình? Hồng Lưu Chiến Bảo kia?

Một đội trưởng Chiến Sĩ đi đầu đội ngũ, cao một thước tám mươi lăm, sức lực mạnh khỏe, da ngăm vẻ mặt nghi hoặc cộc cằn xoay người đi về.

Đội Chiến Sĩ tiếp tục tìm tòi, sâu trong mắt lóe qua địch ý lạnh băng.

Làn da Càn Kình nhạy cảm nhận ra địch ý, thắc mắc tại sao đám người lạ mặt này bỗng nhiên phát ra địch ý?

- Ngươi là Càn Kình?

Mắt Chiến Sĩ đội trưởng đầy địch ý đánh giá Càn Kình từ trên xuống dưới. Đây chính là Càn Kình đắc tội thiếu gia của thành chủ? Đắc tội thiếu gia chúng ta tại Vĩnh Lưu thành chính là tát mặt thành chủ đại nhân! Tát mặt thành chủ đại nhân là khinh thường lực lượng Chiến Sĩ chúng ta bảo vệ quanh thành chủ đại nhân!

- Chúng ta nghi ngờ thám tử Ma tộc lẻn vào trong thành, bây giờ đang tìm tòi.

Chiến Sĩ đội trưởng chỉ chiến đao vào thùng xe ngựa của Càn Kình, nói:

- Bây giờ nghi ngờ bên trong giấu thám tử Ma tộc, muốn kiểm tra.

Thám tử Ma tộc? Vẻ mặt Càn Kình ngạc nhiên nhìn Chiến Sĩ đội trưởng. Tuy có vẻ Chiến Sĩ đội trưởng đầy địch ý với Càn Kình nhưng trong giọng nói không có gì là giả dối. Chẳng lẽ tối hôm qua Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lén ra ngoài tra xét địa hình Vĩnh Lưu thành hay nàng làm cái gì đó lộ hết mọi chuyện? Nếu thật sự như vậy thì cần sớm đưa mỹ ma này đi.

Hai Chiến Sĩ vóc dáng vạm vỡ như sói như hổ nhào lên xe ngựa, một cước thô bạo đá cửa xe, rút chiến đao ra khỏi vỏ phát ra tiếng ma sát chói tai. Ánh nắng chiếu thân đao lóe tia sáng lạnh lẽo bắn vào Bích Lạc ngồi trong xe ngựa.

Càn Kình nhìn biểu hiện của Chiến Sĩ thủ thành, nhíu mày. Chỉ là điều tra chứ không phải xét nhà, bọn họ cần gì làm như vậy? Xe ngựa có thù với các ngươi sao? Đá mạnh vậy lỡ đạp hỏng thì các ngươi có bồi thường không?

- Ước Hàn đội trưởng, nơi này có một người không biết là người hay ma!

Chiến Sĩ thủ thành cầm chiến đao vẻ mặt nanh tranh trừng Bích Lạc đội mũ ma pháp hoàn toàn che giấu mình.

- A? Phải không?

Ước Hàn vung tay, binh sĩ sau lưng gã xoay quanh một vòng tròn bao vây xe ngựa. Hai Chiến Sĩ thủ thành sau lưng đeo ngạnh nỗ lấy nỗ xuống kéo căng hai mũi tên lạnh băng tràn ngập giết chóc tập trung vào xe ngựa, tư thế sẵn sàng bắn chết nếu Bích Lạc có ý định chống cự.

Càn Kình nhìn Chiến Sĩ xung quanh, nhẹ gật đầu. Dù đứng ở lập trường đối địch hay mọi người cùng là Chiến Sĩ thì thấy tiểu đội này phối hợp rất ăn ý. Đao thuẫn thủ tản ra che hai xạ thủ dùng nổ hình thành tuần hoàn công thủ. Chắc chắn từng chém giết người mới bày ra trận thế như vậy được.

*****

Bích Lạc rụt rè đi ra khỏi xe ngựa, bản năng núp sau lưng Càn Kình. Mũi tên lạnh lẽo và đao phong phối hợp với như sói như hổ đá cửa rất có sức uy hiếp.

Ước Hàn vừa lòng nhìn phản ứng của Bích Lạc. Có lẽ thực lực đám Chiến Sĩ này không quá mạnh nhưng sau lưng quân thủ thành là Chân Sách hoàng triều, dù có là Hồng Lưu Chiến Bảo, người Chiến Tranh Chinh Phạt học viện cũng phải tuân theo luật pháp Chân Sách hoàng triều.

Trong thành nhỏ vắng vẻ có lẽ Chiến Sĩ cường đại có được đặc quyền trong nhiều điều luật pháp nhưng đây là thành phố lớn Vĩnh Lưu thành! Ước Hàn cười nhạt, dù có là hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo như Mộc Quy Vô Tâm cũng phải ngoan ngoãn tuân theo quy tắc.

- Ngươi, bây giờ ta nghi ngờ ngươi là thám tử Ma tộc, nâng mũ lên để bản tướng nhìn bộ dạng của ngươi!

Ước Hàn hếch cằm, thái độ từ trên cao nhìn xuống Bích Lạc.

Ước Hàn nói:

- Làm ngay!

Bích Lạc lại rúc vào sau lưng Càn Kình, rụt rè đáp:

- Ta... Ta là đệ tử năm nhất ma pháp hệ của Chiến Tranh Chinh Phạt học viện, Bích Lạc. Đây... Đây là thẻ đệ tử của ta...

Ước Hàn nhìn bàn tay trắng mịn vươn ra từ trường bào ma pháp, mắt sáng lên, khóe môi nhếch cao. Không lẽ đây là nữ nhân nghe đồn lọt vào mắt xanh tiểu thiếu gia của thành chủ đại nhân? Được rồi, hôm nay mượn cơ hội dạy dỗ Chiến Sĩ trẻ tuổi tên Càn Kình, cho hắn biết tại Vĩnh Lưu thành này ai mới là trời thật sự!

- Thẻ đệ tử?

Ước Hàn bỗng giơ tay hất thẻ đệ tử trong tay Bích Lạc, quát:

- Làm sao ta biết đây không phải là giả? Nâng mũ...

Bộp!

Giữa đường cái yên lặng một thanh âm trong trẻo như tiếng tát tai vang lên, người dâng đi ngang ngạc nhiên nhìn. Cổ tay Ước Hàn Chiến Sĩ đội trưởng định tát người bị nam Chiến Sĩ trẻ tuổi che trước mặt nữ Ma Pháp Sư bắt lấy, thanh âm trong trẻo vừa rồi là cổ tay hai người va chạm nhau.

- Ngươi...

Hai chân mày rậm thô như quân nhân của Ước Hàn nhướng cao, đôi mắt kiêu ngạo hung tợn tràn ngập khó tin. Chiến Sĩ trẻ tuổi biết hắn đang làm gì không? Hắn điên sao? Dám can đảm cản Chiến Sĩ thủ thành xử lý công vụ? Nếu làm như vậy thì...

Trong đôi mắt kinh ngạc của Chiến Sĩ đội trưởng dần lộ tia cười dữ tợn. Chiến Sĩ trẻ tuổi này còn quá trẻ, không biết hắn làmn hư vậy có hậu quả gì. Hắn làm điều này nói nhỏ là ngăn cản Chiến Sĩ thủ thành làm công việc, nói lớn thì chỉ cần chỗ dựa sau lưng Ước Hàn lớn là có thể chụp mũ Càn Kình tạo phản.

- Tiểu tử, ngươi biết chính mình đang làm gì sao? Ngươi...

- [Quy tắc Chiến Sĩ] có nói trách nhiệm thứ nhất của Chiến Sĩ là bảo vệ người bên cạnh mình, bảo vệ mỗi một thành viên trong Chân Sách hoàng triều.

Càn Kình nắm chặt cánh tay Ước Hàn muốn vùng thoát.

Càn Kình nói:

- Ngươi là Chiến Sĩ, cho dù đang làm việc cũng không nên mất lịch sự với công dân Chân Sách hoàng triều như vậy, huống chi nàng là một Ma Pháp Sư. Đừng quên chiến hữu bên cạnh đáng giá tin cậy nhất, sau lưng yên tâm nhất của Chiến Sĩ chúng ta trên chiến trường là Ma Pháp Sư! Ma Pháp Sư là bằng hữu của Chiến Sĩ, ngươi đối xử với bằng hữu như vậy sao?

- Ngươi...

Ước Hàn muốn nghẹt thở, bề ngoài thì Chiến Sĩ trẻ tuổi này không khôn khép nhưng nói năng lôi ra đạo lý, khí thế áp chế người khác.

Dân chúng đi ngang qua ngơ ngác nhìn Càn Kình. Tiểu tử này to gan hay điên rồi? Dám động tay động chân với Chiến Sĩ đội trưởng trong Chiến Sĩ thủ thành? Tiêu, tiêu rồi, lát nữa Chiến Sĩ đội trưởng tức giận vùng tay ra sẽ tìm cớ nói thanh niên này chống đối không chịu kiểm tra, đánh gãy tay chân của hắn.

Ước Hàn vùng mạnh muốn giật cánh tay ra nhưng phát hiện có dùng sức cỡ nào thì bàn tay Càn Kình như ngọn núi lớn đè ép gã không thể nhúc nhích.

Không lẽ tiểu tử này có huyết thống dã man nhân? Ước Hàn hít sâu. Hôm nay ta không thể xử lý đệ tử nhà ngươi sao? Cho dù ngươi có là Đệ tử Chiến Sĩ cao đănge Chiến Tranh Chinh Phạt học viện thì sao? Trừ phi ngươi là Chiến Sĩ huyết mạch, nếu không thì đệ tử năm nhất nhà ngươi cùng lắm có sức khỏe làm sao đấu lại ta?

Hàng Ma ngũ chiến!

Tóc Ước Hàn bỗng dựng đứng, đấu khí hỗn hợp đấu tâm, khí thế giận dữ thô bạo bùng nổ khiến bình dân bàng quan có cảm giác ở trong rừng gặp mãnh thú, có tảng đá lớn đè ngực.

Thật là lợi hại! Đây chính là thực lực của Chiến Sĩ đội trưởng sao? Các bình dân đứng xem nuốt nước miếng. Đáng sợ, đáng sợ quá! Chiến Sĩ trẻ tuổi xui xẻo rồi.

Hai mươi mấy Chiến Sĩ quay quanh xe ngựa khóe môi cong lên nụ cười nhạt. Chiến Sĩ đội trưởng chính là Chiến Sĩ Hàng Ma ngũ chiến, nếu không là hỗ trợ của nhị phu nhân thành chủ thì đã sớm làm tướng quân thủ thành tiểu thành thị hẻo lánh Áo Khắc Lan, sống càng thoải mái hơn. Hôm nay tiểu tử này toi đời!

Hàng Ma ngũ chiến!

Cánh tay Ước Hàn giật mạnh ra sau, bàn tay kia nắm chuôi đao bên hông, đao mang sáng chói bắn ra từ vỏ đao.

Chặt một tay của tiểu tử này xuống, chắc nhị phu nhân sẽ cho ta phần thưởng hậu hĩnh đi? Mắt Ước Hàn lóe tia độc ác, có lẽ gã sẽ được đề bạt làm thủ tịch hỗ trợ?

Động đao? Đuôi mày Càn Kình nhướng lên, đấu tâm vạn chuyển nhanh bùng nổ lên đến Tru Ma nhất chiến, năm ngón tay lại bóp mạnh.

Răng rắc!

Lớp kim loại phủ trên miếng bao tay hõm xuống, xương tay... Vang một chuỗi tiếng xương gãy giòn vang.

Đau, đau thấu óc, đau nhức hơn xa đao chém, rìu chém. Khuôn mặt đầy chiến ý của Ước Hàn vặn vẹo vì đau đớn, như một nghệ thuật đại sư bỗng nổi linh cảm vẽ bức tranh trừu tượng.

Trong khoảnh khắc Ước Hàn nghi ngờ cánh tay của gã không phải bị người bóp gãy mà là bị vũ khí cùn nh thiết chùy đập nát.

Đây là... ?

Da đầu mọi người tê dại, khó tin nhìn chuyện xảy ra trước mắt. Chiến Sĩ đội trưởng Ước Hàn cường đại vậy mà bị người bóp gãy cánh tay! Quan trọng nhất là thanh niên này đánh Chiến Sĩ thủ thành ngay bên đường? Hắn có biết hắn đang làm cái gì không? Chiến Sĩ xung quanh có giết hắn ngay tại chỗ cũng sẽ không bị xử phạt.

Đám binh sĩ nghe tiếng xương gãy quen thuộc, không thể tin vào mắt mình. Sao có thể? Sao có thể??? Ước Hàn đội trưởng thua Chiến Sĩ trẻ tuổi? Chiến Sĩ trẻ tuổi bị điên sao? Hắn dám ra tay? Hắn... Muốn chết!

Ước Hàn tru lên:

- A!!!!

Trán Ước Hàn ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn hai Cung Nỗ Thủ đứng gần đó, rống to:

- Các ngươi còn nhìn cái gì? Giết hắn! Giết hắn cho ta! Ta chịu toàn bộ trách nhiệm!

Hai Cung Nỗ Thủ lập tức tỉnh táo khỏi cơn giật mình, mọi người đều là Chiến Sĩ từng đi chiến trường nhân ma, sớm nhìn quen chết chóc và tàn phế. Mắt hai Cung Nỗ Thủ nheo lại nhắm nỗ tiễn hướng Càn Kình.

Giết ta?

Con ngươi Càn Kình co rút, ý thức đấu tâm chuyển động, cảm nhận mỗi một chút khí lưu trong không gian cách thân thể năm thước. Giống như người Càn Kình mọc đầy mắt, bất cứ gió thổi cỏ lay trong bán kính năm thước đều không tránh khỏi mắt hắn, bao gồm ngón tay đặt trên cần gạc cung nỗ của hai Cung Nỗ Thủ.

Không cần ngón tay hoạt động, chỉ cần cơ tay hơi thay đổi thì không khí sẽ truyền đến ngay, đó chính là năng lực cảm giác của ý thức đấu tâm.

*****

Tim hai Cung Nỗ Thủ bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ, dường như ngón tay, thậm chí là cả người bọn họ đều bao phủ trong không khí đặc biệt. Thân thể Cung Nỗ Thủ hơi nhúc nhích một chút thì có lẽ đối thủ biết ngay.

Cảm giác quái dị! Hai Cung Nỗ Thủ không nhúc nhích nhìn Càn Kình chằm chằm, cảm giác quái dị đè ép làm bọn họ không dám bắn tên.

- Các ngươi...

Ước Hàn đau đớn người run bần bật, rống to:

- Còn chờ cái gì? Mau, bắn chết hắn, bắn chết hắn!

Hai Chiến Sĩ liếc nhau, cắn răng bơm hơi, nhẹ nâng nỗ cơ nhắm chính xác vào Càn Kình.

Băng băng!

Hai tiếng dây cung trầm đục chấn lòng người, hai mũi tên ở trên chiến trường có thể dễ dàng xuyên thủng giáp da, giáp sắt xoay quanh bay ra.

Muốn giết ta?

Khóe mắt Càn Kình nhướng lên, cổ tay nhẹ rung như tùy ý phất tay. Thân thể cỡ hai trăm cân của Ước Hàn giống bao cát con nít chơi bị nhấc hổng hai chân, người xoay ngang trên không trung đụng hướng một mũi tên.

Phập phụt!

Một mũi tên cắm vào gipá da, giáp sắt của Ước Hàn, máu dọc theo mũi tên tuôn trào ra ngoài. Mọi người giật mình nhìn Càn Kình đứng im tại chỗ, kình tiễn khác bay ra bị hắn một tay bắt lấy.

Càn Kình chỉ dùng ngón trỏ và ngón giữa đã vững vàng kẹp chặt mũi tên, tạo cảm giác kỳ lạ như hắn không phải kẹp mũi tên giết người nhanh hơn cả mắt nhìn mà là đồ chơi của con nít.

- Loại cơ nỗ này tối đa chỉ phát huy chưa đến bốn phần khả năng của nó.

Càn Kình nhẹ xoay tên trong tay, nếu cơ nỗ này vào tay hắn trải qua sửa chữa, điều chỉnh nho nhỏ thì tốc độ, sức xuyên thấu sẽ tăng uy lực lên gấp hai.

- Còn có mũi tên này...

Càn Kình lắc đầu, vẽ mặt coi thường. Mũi tên vốn dùng để giết địch nếu người ta tay không bắt được thì còn có tác dụng gì? Nếu sửa trong mũi tên thành đụng vào thân tên sẽ có vô số kim độc bắn ra thì có tác dụng tập kích rồi.

Cơ nỗ chế tạo thô sơ, mũi tên bình thường đại trà, Cung Nỗ Thủ chỉ biết bắn bia...

Rầm bịch!

Ước Hàn nặng nề đập xuống đất phát ra tiếng rên đau đớn. Mọi người ngơ ngác nhìn chuyện xảy ra, vụ việc hôm nay vượt qua bình thường, tại sao...

Ước Hàn cố chống một tay xuống đất để đứng dậy nhưng gã thây ngực cực kỳ đau đớn. Ước Hàn cúi đầu nhìn vị trí ngực, đôi mắt giận dữ tràn ngập ngạc nhiên sau đó mặt xám xịt.

Tên, bắn trúng trái tim! Trong khoảnh khắc vừa rồi, khi thân thể Ước Hàn bị nâng lên vừa lúc hướng tới mũi tên, đây là trùng hợp hay...

Ước Hàn nặng nề té xuống đất, trong mắt đầy khó hiểu, rung động, nghi hoặc nhìn Càn Kình. Thanh niên này to gan như vậy?

Càn Kình không thèm nhìn Ước Hàn nằm dưới đất. Lần này giết người hơi nguy hiểm nhưng nếu không giêtrs Ước Hàn thì càng rắc rối hơn, Càn Kình không quen gã nhưng cứ bị Ước Hàn gây sự.

Một Chiến Sĩ bỗng cầm cái còi trước ngực thổi mạnh, tiếng còi chói tai có tiết tấu đặc biệt lan ra ngoài.

Thuật ngữ còi. Càn Kình nhíu mày. Trừ phi Càn Kình giết hết mọi người tại đây, nếu không thì dù hắn đập vỡ cái còi thì người khác sẽ thổi tiếp. Cách truyền tin tức bằng còi giống như cờ tín hiệu, là một môn phải học trong học viện Chiến Sĩ.

Có Ma tộc, mau đến!

Càn Kình đứng im tại chỗ, nở nụ cười nhìn Chiến Sĩ thổi còi. Nếu Càn Kình dùng còi nói có trộm thì Càn Kình sẽ gặp rắc rối to, còn bảo hắn là Ma tộc? Nghe tiếng còi này không chỉ có quân thủ thành đến mà các Chiến Sĩ Hồng Lưu Chiến Bảo cũng sẽ đến.

Giết Ma tộc là trách nhiệm của mỗi một Chiến Sĩ, cho dù Hồng Lưu Chiến Bảo không thuộc quân thủ thành khi nghe tin tức cũng sẽ chạy tới ngay. Không chỉ Chiến Sĩ đến mà Ma Pháp Sư cũng tới.

- Ma tộc? Ma tộc ở đâu?

Tiếng gầm đầy sát khí và tiếng chiến mã lao nhanh đến. Tướng quân ngồi trên lưng ngực mặc giáp kim loại, dưới ánh mặt trời chiếu rọi gã như quầng sáng. Tay tướng quân cầm trường thương bạc lấp lánh đấu khí chói mắt, chỉ có đôi mắt xanh biếc như biển dưới mũ giáp giống đến từ địa ngục u minh.

Chiến thân huyết mạch! Chiến Sĩ huyết mạch! Tru Ma cửu chiến!

Khóe mắt Càn Kình giật giật, con ngươi co rút cỡ đầu kim. Trong tướng quân thủ thành Vĩnh Lưu thành có Chiến Sĩ huyết mạch, là Chiến Sĩ huyết mạch Tru Ma cửu chiến!

Chiến Sĩ huyết mạch Tuyết Nhân!

Càn Kình nhìn lông trắng lộ ra dưới khôi giáp, tinh thần rung lên. Không ngờ là Chiến Sĩ huyết mạch Tuyết Nhân hiếm hoi.

Trường thương lạnh băng bao bọc đấu khí lạnh thấu xương tựa như tia chớp xẹt qua không trung, những người đứng xem cảm giác được khí lạnh phủ trên thân thương cho người cảm giác như mùa đông tuyết lạnh.

Tiếng vó chiến mã đạp đất như sấm gầm rống xen lẫn với tiếng kinh thán của bình dân đứng xem chớp mắt đã xông tới trước mặt Càn Kình.

Đại thương run run, một thức đâm kỵ sĩ đơn giản xé gió bay tới, thanh như sói tru, con nít khóc.

Càn Kình cảm giác thương khí đập vào mặt, đại thương chưa đến mà sát khí đã tới kích động lớp da run nhanh làm ra phản ứng. Đây không phải một kích đâm đơn giản, khí thế trong đó thật đáng sợ. Chiêu trùng kích này xảo diệu kết hợp mọi người bàng quan kinh ngạc, một thương đâm ra như trời sập đất nứt, như mọi người cùng gã xung phong.

Càn Kình có cảm giác không phải đối diện một kẻ địch mà mọi người trên con đường này đều đối địch với hắn.

Trường thương gần thân, cổ tay run run liên tục, thân thương phát ra tiếng vù vù quái dị như rồng ngâm rắn rít. Đại thương tựa như bút vẽ trong tay nghệ thuật đại sư. Thương tẩu long xà, lực phá thiên quân

Chiến mã đạp vó xuống, mắt đất khẽ run. Chỉ một người ra tay lại cho cảm giác không khí chém giết sinh tử trên chiến trường nhân ma và Chiến Sĩ huyết mạch cường đại.

Mũi thương lắc lư trên dưới trái phải hóa thành vô số đầu thương, như trăm ngàn đóa hoa cùng nở trong một đêm, làm người tra không biết thương này đâm cổ hay eo hay chân.

Đâm eo thì đứt người, đâm chân thì bị phế.

Đây là uy lực của đại thương, trên chiến trường nó là một trong các vũ khí vô địch, tồi thành bạt trại!

Nhìn một thương này, trái tim người xung quanh dâng lên cảm giác một tòa lầu canh đều bị thương đâm sập. Trước công kích này chỉ có thể tránh né rồi mới phản kích.

Nhưng một đòn công kích hung bạo, khí thế phô thiên cái địa lay động người này có tránh được không? Dù né được thì tiếp theo sẽ là trường thương truy sát không ngừng nghỉ, mãi đến khi chết mới thôi.

Lùi? Hai chân mày Càn Kình nhướng cao như hai thanh chiến đao chém xéo mi mắt, đuôi mày toát ra mũi nhọn như đao phong.

Đấu tâm đến từ vinh quang từng có của huyết mạch Thiết Tí Đường Lang sẽ không lùi lại, chiến đến khi toàn quân bị diệt quyết không rút lui!

Tiếp theo!

Cổ tay Càn Kình lật lại chộp Trảm Mã Đao bề ngoài hung bạo, bá đạo, lưỡi rộng ra khỏi đấu giới, đấu tâm càn quét khí lưu thiên địa trong bán kính năm thước, cảm giác cơ cổ và cơ chỗ trái tim liên tục nhảy, đây là cảm giác chỉ khi Cung Tiễn Thủ tỏa định mới xuất hiện. Trong phút chốc Càn Kình biết ngay một thương đâm hướng trái tim, còn cổ là do một Cung Tiễn Thủ ẩn núp nhắm vào.

Kẻ đó... Đứng trên nóc phòng ngoài năm mươi thước, núp sau ống khói! Hai người liên hợp tạo thành cục diện tất sát khó giải.

*****

Càn Kình không để ý trường thương đâm tới, một tay cầm chuôi đao bỗng chặt xuống, hai chân giẫm mặt đất vọt lên khiến đao phong to của Trảm Mã Đao xẹt qua tia sáng ánh trăng khuyết treo trên trời đêm.

Huyết Chiến Thất Thức! Huyết nguyệt chi ngân! Không làm phòng thủ, hoàn toàn là cách đánh lấy mạng đổi mạng!

Vù vù vù vù vù!

Trảm Mã Đao xen lẫn đấu khí, khí lưu phát ra thanh âm quỷ khốc thần sầu xen lẫn tiếng kim qua thiết mã đao kiếm va nhau.

Một tay cầm đao, vị cùng hậu thủ, đao không ly thân, dãy núi khả phân!

Càn Kình đánh ra sau đối diện lại cho người cảm giác đơn độc đối chiến thiên quân vạn mã, một đao chém ra tuôn trào khí thế kinh người chưa từng có, tựa sóng thần gầm rống cũng sẽ bị Trảm Mã Đao vô tình chẻ đôi.

Đao thương quyết đấu, sinh tử trong đường tơ kẽ tóc, nguy hiểm hơn quyền cước gấp vô số lần. Đại thương đấu binh dài mấy thước cộng với lực lượng huyết mạch Tru Ma cửu chiến công kích dù là chiến xa trên chiến trương cũng sẽ bị thương đâm vỡ chứ nói gì đến thân thể con người?

Keng keng keng!

Keng keng keng!

Tướng quân nhìn kiểu đánh liều mạng thì tim đập nhanh, trường thương một thu một phóng thay đổi đường công kích tăng ba phần phòng ngự. Gã là tướng quân thủ thành, lại là Chiến Sĩ huyết mạch nên sinh mạng đáng quý hơn tiểu nhân vật bình thường.

Khóe môi Càn Kình cong lên cười lạnh. Trên chiến trường ngươi còn có rảnh nghĩ mạng của mình quý hơn? Không phải tìm chết thì là gì?

Đao thương giao kích va chạm tóe lửa, giống như các học viên ma pháp phóng ra ma pháp nhãn hoa chúc mừng nhưng bên trong hỏa hoa phát ra hung ý khiến người gần như có thể hình thành lực lượng thực chất bị thương người.

Càn Kình một đao phá thương kích của đối thủ, chiến đao thuận thế toàn lực bạo phát đè xuống. Trường thương phát ra tiếng răng rắc chói tai, chiến mã không thể chịu nổi lực lượng hung bạo công kích phát ra tiếng hí thê thảm, chân trước quỳ xuống đất dấy lên bụi trần. Máu trào ra từ miệng ngựa hỗn hợp nước bọt trắng nhễu đầy đất.

Băng!

Vù vù vù vù vù!

Không trung rít tiếng còi, Cung Tiễn Thủ núp sau ống khói bắt lấy khoảnh khắc ngắn ngủi khi Chiến Sĩ đang liều đấu lực cũ đã đi, lực mới chưa sinh ra thì bắn một mũi tên đoạt mệnh.

- Giết ta? Tìm cái chết!

Đấu tâm thứ hai, Địa Hỏa Chi Tâm hoàn toàn bùng nổ, Trảm Mã Đao rơi tay vạch một đường dài màu bạc trên không trung, phát ra tiếng xé gió rồng ngâm bẻ gãy nghiền nát phá xuyên ống khói chém vào người Cung Tiễn Thủ.

Nhanh! Một đao nhanh hơn cả điện, cả ánh sáng!

Cung Tiễn Thủ không kịp làm ra phản ứng thì bụng đau nhức, nhìn hòn đá trước mặt bay lên, huyết hoa chưa nở rộ, mắt trợn to đến mức khóe mắt nứt chảy máu. Cung Tiễn Thủ ngơ ngác nhìn Càn Kình tay không cướp thương, gã hiểu đã làm sai, bởi vì sai lầm này mà mất mạng.

Khoảnh khắc Chiến Sĩ bùng nổ hết sức thì thân thể, tinh thần, đấu khí sẽ trong trạng thái thấp, đây luôn là cơ hội tốt nhất cho Cung Tiễn Thủ giết cường giả. Giờ xem ra Chiến Sĩ trẻ tuổi đó cố ý chưa bùng nổ hết sức.

Bởi vì khi Cung Tiễn Thủ tỏa định mục tiêu, sau khi công kích cũng giống như Chiến Sĩ, là tụ tập tinh khí thần dốc sức phóng ra một kích. Trong khoảnh khắc bắn tên Cung Tiễn Thủ cũng sẽ rất suy yếu.

Cung Tiễn Thủ là kẻ núp trong bóng tối săn mồi thế nhưng lại bị con mồi xem là mồi săn. Buồn cười! Cung Tiễn Thủ tợn to hết sức nhìn chằm chằm vào Càn Kình, dù gã đã chết nhưng mắt vẫn không rời hắn.

Cướp thương? Sao có thể? Tướng quân té xuống ngựa, hai mắt đầy ngạc nhiên khó tin. Chiến Sĩ huyết mạch Tuyết Nhân có mặt đặc biệt của mình.

Cái gì là Tuyết Nhân? Lạnh, lạnh băng. Đấu khí của Chiến Sĩ huyết mạch Tuyết Nhân như tuyết trong mùa đông, đấu khí cực lạnh. Khoảnh khắc đấu khí của Chiến Sĩ huyết mạch Tuyết Nhân va chạm với đấu khí đa số Chiến Sĩ thì có thể chớp mắt đóng băng đấu khí đối phương. Bản thể Càn Kình thì càng dễ bị giá rét tổn thương.

Một tay Càn Kình cầm trường thương bị chém hơi gấp khúc vặn vẹo, cánh tay liên tục dùng sức. Trong phút chốc trường thương thoát khỏi tay đối phương, nằm gọn trong bàn tay hắn.

Đấu binh ngũ giai? Càn Kình bỗng ném trường thương xuống đất.

Bộp!

Một tiếng giòn vang, đấu binh gấp khúc lại thẳng tắp như ban đầu, chỉ Càn Kình mới biết trường thương bị tổn thương lớn cỡ nào. Nếu mới rồi Càn Kình không ném đao giết người thì tối đa trong mười đao sẽ chém đứt trường thương này.

Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy? Tướng quân liên tục nhảy ra sau, hai cổ tay chảy máu đã bị đấu khí lạnh băng đông lại, đôi mắt ngơ ngác nhìn Càn Kình.

Ta chính là Tru Ma cửu chiến! Sao có thể như vậy? Chẳng những không thể đóng băng đấu khí Tru Ma nhất chiến của hắn, thậm chí không thể hơi đóng băng giảm bớt đấu khí của hắn! Không lẽ trên người hắn đeo đấu khí Nhiên Thiêu Tinh Thần? Chẳng phải đã nói chỉ có Chiến Sĩ Diệt Ma trở lên mới có cơ hội lấy được Nhiên Thiêu Tinh Thần sao? Trừ phi hắn xuất thân từ đại gia tộc huyết mạch. Nhưng rõ ràng không phải, hắn chỉ là Chiến Sĩ bình thường, tại sao đấu khí của ta...

- Ngươi... Đấu khí của ngươi...

- Ngươi muốn hỏi là đấu khí của ngươi tại sao vô hiệu với ta đúng không?

Càn Kình cười híp mắt nhìn tướng quân, nói:

- Nếu nhiệt độ lại thấp một trăm lần thì chắc sẽ có hiệu quả với ta.

Đấu khí loại nhiệt độ thấp? Càn Kình muốn cười, chút nhiệt độ này làm sao sánh bằng Tứ Quý sơn cốc? Sao có thể so với Băng Hỏa dược tề của Âu Lạp Lạp lão sư?

- Kỳ Lăng tướng quân, chính là hắn! Chính hắn giết Ước Hàn đội trưởng...

- Đúng vậy. Kỳ Lăng tướng quân phải vì Ước Hàn đội trưởng thanh niên

- Chàng trai, hãy nói tên của ngươi ra. Ngươi có biết giết Chiến Sĩ thủ thành là bị tội gì không?

Kỳ Lăng tướng quân đứng thẳng, thân hình vạm vỡ y như quái thú người tuyết trong núi tuyết trong truyền thuyết, vạm vỡ, cao lớn, toàn thân đầy khí lạnh.

- Chiến Sĩ của Hồng Lưu Chiến Bảo, Càn Kình, trước mặt học trong Chiến Tranh Chinh Phạt học viện.

Càn Kình cắm trường thương vào mặt đất bên cạnh, bình tĩnh nói:

- Ta không muốn giết người, cũng không có giết hắn. Mới rồi Ước Hàn muốn kiểm tra ta, ta không biết xảy ra chuyện gì, tuân theo quy tắc mặc hắn kiểm tra. Khi đồng bạn của ta nói ra thân phận và lấy thẻ chứng minh thì đội trưởng này muốn đùa giỡn đồng bạn của ta. Ta ngăn cản hắn, hắn rút đao ra muốn chặt tay ta. Khi ta định thả hắn thì hắn ra lệnh cho hai Cung Nỗ Thủ bắn chết ta, ta đành ném hắn ra ngoài ngăn cản.

- Ai? Ma tộc ở đâu!?

Tiếng gầm của Mộc Quy Vô Tâm từ đầu đường vang lên:

- Tránh ra, hãy xem ta chém chết thám tử Ma tộc đây!

Kỳ Lăng tướng quân nghe tiếng gầm của Mộc Quy Vô Tâm thì biến sắc mặt. Hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo đến nhanh thật, bây giờ thì rắc rối rồi. Cái tên dã man kia nếu biết người tên Càn Kình này... Khoan, Càn Kình!

Cơ bắp toàn thân Kỳ Lăng tướng quân căng cứng, gã vỗ mạnh đầu. Người đứng trước mắt chính là Càn Kình? Ta nghe thành chủ đại nhân nhắc đến tên hắn, tối hôm qua còn đặc biệt dặn dò về chuyện Càn Kình, chỉ cần hắn không tạo phản thì chuyện gì có thể cho qua được cứ bỏ qua.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-922)