← Ch.435 | Ch.437 → |
Hiểu rồi!
Kỳ Lăng tướng quân nhìn xác Ước Hàn nằm dưới đất, trong mắt có ý cười trào phúng. Nghe nói ngày hôm qua Càn Kình không nể mặt nhị phu nhân của thành chủ, còn đánh người ta, xem ra tên hỗ trợ của nhị phu nhân muốn lợi dụng thân phận ăn hiếp Càn Kình.
- Ngu xuẩn!
Kỳ Lăng tướng quân phun nướ bọt vào mặt Ước Hàn. Ngươi đắc tội ai không được lại đi chọc Càn Kình? Dưới tình huống Càn Kình đứng ngay thẳng còn dám đối chọi với nhị phu nhân, hôm nay ngươi hoàn toàn sai quấy lại muốn dùng thân phận đè đầu hắn?
- Ta là Kỳ Lăng, tướng quân thủ thành thứ ba của bản thành, nghe ngươi nói thì chắc chuyện mới rồi không nói dối.
Kỳ Lăng tướng quân nhìn bình dân đứng xem, nói:
- Ở trước mặt nhiều người thế này chắc ngươi không làm chuyện ngu ngốc nói dối, vậy xem ra Ước Hàn chết không phải là trách nhiệm của ngươi.
Máy chục binh sĩ ngơ ngác nhìn Kỳ Lăng tướng quân, nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề. Kỳ Lăng tướng quân Chiến Sĩ huyết mạch bình thường tính tình nóng nảy trại sao hôm nay đối xử tốt với Càn Kình như vậy?
Kỳ Lăng tướng quân lạnh lùng liếc đám binh sĩ đứng bên cạnh, lòng thầm mắng đám ngu đần các ngươi! Tên ngu Ước Hàn vì lấy ích lợi từ chỗ nhị phu nhân, các ngươi hùa theo làm gì?
- Nhưng dù gì giết người giữa đường lại còn là đội trưởng trong Chiến Sĩ thủ thành.
Kỳ Lăng tướng quân hít sâu, nói:
- Mời Càn Kình có thời gian đi quân doanh thủ thành của chúng ta làm bản ghi chép kỹ, để chúng ta áo cáo lên trên. Chết một người không phải việc nhỏ, chết một quan quân càng không nhỏ, hy vọng ngươi hiểu cho.
Càn Kình ngạc nhiên nhìn Kỳ Lăng tướng quân. Tướng quân này mới rồi còn hung hăng muốn giết người tại sao chớp mắt đã đổi thái độ, khách sáo như vậy? Dường như sau khi Càn Kình báo tên thì Kỳ Lăng tướng quân biến khách sáo.
Càn Kình gật đầu, nói:
- Đương nhiên, Kỳ tương quân yên tâm, hôm nay tan học xong ta sẽ đi quân doanh của người giải thích chuyện này.
- Thế thì tốt.
Kỳ Lăng tướng quân ngẫm nghĩ, nói:
- Chuyện vừa rồi hy vọng ngươi đừng để trong lòng. Quân thủ thành không phải quần thể rảnh rỗi khi dễ bình dân, trách nhiệm của chúng ta là giữ an toàn Vĩnh Lưu thành. Tối hôm qua có mấy người trong Lôi gia đã chết, chúng ta nghi ngờ là thám tử Ma tộc xâm nhập nên mới điều tra kỹ như vậy.
Lôi gia? Tối hôm qua có nhiều người chết? Càn Kình hơi hé môi, từ từ gật đầu, vẻ mặt hơi kinh ngạc. Mộc Quy đại thúc làm nhanh thật, đem hôm đó đã tìm ra sát thủ đáp trả Lôi gia.
Càn Kình ngạc nhiên hiệu suất của Mộc Quy Vô Tâm nhưng ở trong mắt Kỳ Lăng tướng quân là cảm giác khác. Vốn Kỳ Lăng tướng quân tưởng Càn Kình quay về thành thị muốn thanh toán ân oán chưa xong với Lôi gia nên mới tập kích Lôi gia, bây giờ xem ra không có chuyện đó, nếu không thì tại sao Càn Kình ngạc nhiên khi biết Lôi gia có người chết.
- Ma tộc ở đâu? Ma tộc ở đâu?
Mộc Quy Vô Tâm đẩy người chắn đường ra, bước nhanh vào trong vòng, đôi mắt to ngạc nhiên nhìn Càn Kình.
Mộc Quy Vô Tâm hỏi:
- Ủa? Tiểu tử, sao ngươi ở đây?: A, chỗ này có một Chiến Sĩ chết? Là Ma tộc giết sao?
- Hiểu lầm, hiểu lầm.
Kỳ Lăng tướng quân nhìn hai lưỡi búa to trong tay Mộc Quy Vô Tâm, lòng thầm lo lắng, cười làm lành nói:
- Vô Tâm hội trưởng, thật sự là hiểu lầm.
Mắt to của Mộc Quy Vô Tâm quét tình huống xung quanh, đao kiếm và cơ nỗ của các Chiến Sĩ còn chãi hướng Càn Kình. Mộc Quy Vô Tâm hiểu chuyện đã xảy ra, cũng biết người chết dưới đất rất có thể là bị Càn Kình giết.
Mộc Quy Vô Tâm biến sắc mặt nói:
- Hiểu lầm, hiểu lầm cái đầu ngươi!
Giận dữ tràn ngập trên mặt Mộc Quy Vô Tâm, biểu tình còn hung dữ hơn lúc nghe hai chữ Ma tộc.
Mộc Quy Vô Tâm cao giọng quát:
- Bà nội nó! Lão đang trong giây phút mấu chốt trùng kích nhập thánh vậy mà tổ cha các ngươi dùng còi báo sai quân tình, nói cái gì ma tộc đến! Báo hại lão tử thất bại nhập thánh, vốn có thể thành công rồi!
Các quân nhân ngây ngốc nhìn Mộc Quy Vô Tâm. Kỳ Lăng tướng quân vừa cười vừa thầm mắng trong lòng: Trùng kích nhập thánh? Trùng kích cái đầu ngươi! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Lôi Địch sao? Ngươi cho rằng người thường nhập thánh dễ như ăn kẹo sao? Cho dù ngươi có đấu hồn cấp cao cũng không ra gì!
- Như thế nào? Nhìn biểu tình của tiểu tử ngươi hình như không tin lời ta?
Mộc Quy Vô Tâm vỗ vai Kỳ Lăng tướng quân, nói:
- Đi đi đi! Theo ta tìm thành chủ của ngươi! Chúng ta tìm Ước Khắc phán xử!
Kỳ Lăng tướng quân liên tục lùi lại. Nói đùa! Đi tìm thành chủ đại nhân? Tối hôm qua thành chủ đại nhân đã dặn chúng ta là tuyệt đối không thể đắc tội ngươi và Càn Kình, bây giờ ngươi kêu ta đi chung với ngươi? Thế thì thành chủ đại nhân chắc chắn nghiêng hướng ngươi, còn ta miễn phí ăn gậy. Ta bị khùng mới đi!
- Không đi? Vậy nghĩa là ngươi tin? Thế thì tốt, mới rồi ta bị các ngươi ảnh hưởng trùng kích nhập thánh thất bại, các ngươi tính bồi thường ra sao?
Vẻ mặt Mộc Quy Vô Tâm oán giận đi tới trước mặt Càn Kình, nói:
- Tiểu tử, hôm nay tâm tình của ta rất tệ. Đi, cùng ta ra thành đi dạo một vòng giải sầu!
Mộc Quy Vô Tâm leo lên xe ngựa của Càn Kình, trục xe phát ra tiếng rền rĩ. Trong ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của mọi người xe chậm rãi đi hướng ngoài thành.
- Các ngươi nhớ kỹ!
Mộc Quy Vô Tâm quay đầu lại nhìn đám Chiến Sĩ thủ thành vẻ mặt ngây ngốc, gào thét:
- Nghĩ xong cách bồi thường cho lão tử thì đi Hồng Lưu Chiến Bảo gặp ta!
- Đại thúc... Đao của ta... Đao của ta...
Càn Kình chỉ ống khói một ngôi nhà bị sập, nói:
- Đao của ta...
- Đao?
Mộc Quy Vô Tâm cầm còi treo trước ngực thổi lên. Càn Kình yên lòng, ngôn ngữ còi là loại ám ngữ toàn diện, mới rồi Mộc Quy Vô Tâm thổi còi đủ để Chiến Sĩ trong Hồng Lưu Chiến Bảo đi lấy Trảm Mã Đao về.
Bây giờ trong Vĩnh Lưu thành tạm thời không có ai đối đầu ngay mặt với Mộc Quy Vô Tâm chỉ vì một thanh đao, đương niên nếu có người biết giá trị của Trảm Mã Đao thì... Lại là chuyện khác.
- Tiểu tử, mới rồi thấy biểu hiện của ta như thế nào?
Mộc Quy Vô Tâm nhìn biểu tình nghi hoặc của Càn Kình, cười nói:
- Thì là khúc biểu diễn ta tức giận đấy! Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra? Người nằm dưới đất là bị ngươi giết đúng không? Ta nhìn liền biết ngay là người làm. Chuyện đội trưởng Chiến Sĩ thủ thành vừa lớn vừa nhỏ, may mắn ta gầm rống rồi còn lấy cớ trùng kích nhập thánh mắng bọn họ thối mặt. Vậy thì dù thành chủ có biết ngươi giết người cũng sẽ lấy cớ thoái thác những người khác.
- Nhập thánh!
Khuôn mặt xấu xí của Mộc Quy Vô Tâm tràn ngập nụ cười đắc ý:
- Khi đó ai dám nói chuyện này với thành chủ thì thành chủ chỉ cần một câu: Có kẻ làm lỡ Mộc Quy Vô Tâm nhập thánh, ta trừng phạt Càn Kình chính là không nể mặt hắn! Nếu Mộc Quy Vô Tâm vì bị lỡ nhập thánh tìm ta thì trong các ngươi có ai lấy mạng bồi thường? Ở trong mắt Chiến Sĩ thì một trăm cái mạng cũng không sánh bằng nhập thánh.
*****
Giành nổi giận trước phun đám Chiến Sĩ thủ thành gục mặt không dám nói lời nào, khí thế hung hăng bị dập tắt, sau đó lái xe ngựa lập tức bỏ chạy, trút hết sự việc lên đầu đối phương.
Càn Kình nhìn Mộc Quy Vô Tâm ngồi bên cạnh mình, diện mạo không có vẻ gì là thông minh, trông như tay thô lỗ vậy mà trong thời gian ngắn nghĩ ra kế sách như vậy, quả nhiên không thể xem thường hội trưởng.
Càn Kình nhẹ gật đầu, nói:
- Mở mắt, thật sự mở mắt.
Nghi vấn còn đọng lại trên chân mày Càn Kình, thái độ của Kỳ Lăng tướng quân thay đổi hơi lạ.
- Tiểu tử, sau này ra đường hãy ngồi xe ngựa có tiêu chí Hồng Lưu Chiến Bảo đi.
Mộc Quy Vô Tâm nhảy xuống xe ngựa, đứng trước cửa Chiến Tranh Chinh Phạt học viện, vỗ vai Càn Kình.
Mộc Quy Vô Tâm thấm thái nói:
- Hôm nay điều người làm trong thành không sai. Nhớ kỹ, làm người phải cứng rắn, nếu ngươi yếu mềm sẽ bị người ta khi dễ. Những lãnh đạo thế lực trong Vĩnh Lưu thành có ai không phải là tay nhuộm đầy máu?
- Nhớ kỹ, nếu ngươi không thể chấn nhiếp người, không đánh lại được thì sao có thể đánh lại đám nhãi Ma tộc? Làm sao đấu thắng bọn Ma tộc?
Mộc Quy Vô Tâm nhẹ đấm ngực Càn Kình, nói:
- Tiểu tử, phải cứng rắn! Nếu Tinh Thần không rơi xuống thì đống xương già ta đây có thể khiêng giúp ngươi. Nếu không cứng rắn thì sau này làm sao ngươi thống lĩnh Hồng Lưu Chiến Bảo được?
Càn Kình nâng tay lên cười nhìn nắm tay chạm ngực, cảm giác ánh mắt ngạc nhiên, sửng sốt xung quanh, nghe mọi người xì xào.
- Nhìn kia, Mộc Quy Vô Tâm!
- Hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo!
- Hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo đích thân đến đưa người, khiến người ta ghen tỵ chết được.
Mộc Quy Vô Tâm nghe bốn phía xì xầm, nở nụ cười kiêu ngạo nháy mắt với Càn Kình.
Mộc Quy Vô Tâm nhỏ giọng nói:
- Tiểu tử, làm hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo không tệ đúng không?
- Đúng là không tệ.
Càn Kình gật gù nghe đằng xa lại có người nói.
- Chắc đó là Mộc Quy Vô Tâm? Xấu quá.
- Đúng vậy. Xấu ghê gớm, nếu không biết thân phận của hắn thì ta đã nghi hắn là Ma tộc rồi.
- Ta cũng nghĩ như vậy. Suỵt, nói nhỏ chút. Hình như hắn nghe thấy kìa, ngươi xem, hắn nhìn hướng chúng ta. Mau cúi đầu, đừng bị hắn thấy...
Càn Kình nhìn mặt Mộc Quy Vô Tâm đỏ au, lắc đầu thở dài. Đại thúc này thật là...
- Được rồi! Ta đi về trước.
Mộc Quy Vô Tâm lại đấm ngực Càn Kình một cái, chỉ cửa Chiến Tranh Chinh Phạt học viện sau lưng, nói:
- Đi vào đi, làm thịt cả đám trong đó mặc kệ có phải là kẻ thức tỉnh 3 không. Nói cho bọn họ làm nam nhân phải cứng rắn, điệu thấp không phải là nam nhân, không phải là Chiến Sĩ!
Các đệ tử đi ngang qua có nhiều người không biết mặt Càn Kình, đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Đệ tử này từ đâu tới, tại sao hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo có niềm tin với hắn đến vậy? Mở miệng bảo là làm thịt Chiến Sĩ huyết mạch?
Càn Kình nhẹ gật đầu, xoay người nhìn học viện Chiến Sĩ sừng sững nhiều năm, dạy ra vô số Chiến Sĩ lập công trên chiến trường nhân ma. Càn Kình hít một hơi thật sâu, hai nắm tay siết chặt, bóp không khí kêu một tiếng bóc.
- Ta quyết nghiêm túc đánh vào Bảng bách chiến!
Càn Kình cất bước đi hướng cổng trường, trong đầu văng vẳng lời Mộc Quy Vô Tâm nói. Làm nam nhân phải cứng rắn, điệu thấp không phải là nam nhân, không phải là Chiến Sĩ!
Lúc trước tại Áo Khắc Lan học viện chỉ cần vào mười hàng đầu là không có gì phân biệt, không cần liều đấu. Bây giờ tài nguyên Bảng bách chiến chênh lệch quá lớn, trở thành người mạnh nhất Bảng bách chiến Chiến Sĩ hệ có thể tăng danh tiếng, càng dễ tuyển hỗ trợ xuất sắc.
- Nếu đã vậy thì...
Càn Kình nhún vai, cảm nhận không khí chiến ý trong Chiến Tranh Chinh Phạt học viện.
- Đánh!
- Đánh?
Bên hàng cây dọc hai bên đường, Mộc Nột Chân Sách nhẹ pahảy cây quạt không hoàn toàn màu trắng, toát ra vẻ nhàn nhã và tiêu sái chậm rãi bước đi. Hai luồng tóc dài bên mép tai bay theo quạt giấy bềnh bồng có quy luật, tiêu sái khó tả.
- Bạn học Càn Kình, sợ là hôm nay ngươi không muốn đánh cũng không được.
Mộc Nột Chân Sách cười híp mắt nhìn Càn Kình, nói:
- Chuyện tối hôm qua ngươi làm đã bị toàn bộ bạn học trong Bảng bách chiến biết.
Đệ tử đang đi trên đường bỗng đứng lại, ánh mắt kỳ lạ đánh giá Càn Kình.
- Đây chính là Càn Kình?
- Nghe nói tối hôm qua trong vũ hội hắn đánh gục Vệ Bất Hoan xếp thứ bốn mươi trên Bảng bách chiến.
- Ta cũng có nghe nói, vậy là hắn xếp hạng bốn mươi trong Bảng bách chiến?
- Ai biết, trước kia chưa từng có người không thuộc Bảng bách chiến lại đánh kẻ xếp hạng bốn mươi Bảng bách chiến. Trông người này thật là lợi hại, học viện của chúng ta càng ngày càng lớn mạnh.
- Xì, ngươi đừng quá lạc quan. Ta nghe bạn học có mặt trong vũ hội nói trạng thái tinh thần của Vệ Bất Hoan không ổn, chắc thực lực giảm mạnh.
- Nói vậy là có lẽ Càn Kình đánh bại một kẻ kém cỏi?
Càn Kình nghe bốn phía vang lên tiếng tán thán và chất vấn, khẽ cười. Có bị chất vấn cũng không sao, chỉ cần cầm được tài nguyên tương ứng là tốt rồi.
- Như thế nào?
Càn Kình nhìn Mộc Nột Chân Sách chặn đường, nhướng mày nói:
- Bạn học Mộc Nột Chân Sách rốt cuộc không thể chịu đựng xếp chót Bảng bách chiến, cũng muốn đánh một trận với ta?
Mộc Nột Chân Sách gấp quạt lại, hai tay liên tục xua trước người.
Mộc Nột Chân Sách cười nói:
- Nói đùa, bạn học Càn Kình trọng thương được Vệ Bất Hoan, ta không muốn đánh với ngươi.
Càn Kình đánh giá Mộc Nột Chân Sách từ trên xuống dưới, tư thế đứng nhìn như tùy ý nhưng cả người không có sơ hở, tạo cảm giác không biết xuống tay từ đâu. Vị trí duy nhất có thể nói là nhược điểm là ở sau lưng Mộc Nột Chân Sách.
Cố tình Chiến Sĩ trẻ tuổi trông như quý công tử tiêu sái này có một Chiến Sĩ như cương thuẫn trên chiến trường theo sát sau lưng.
Nếu toàn thân cái tên đen thui này mọc lông thì... Càn Kình bản năng gật gù, dáng người rất giống dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông tối hôm qua, dù không cần ra tay, chỉ dùng sức khỏe đã tạo áp lực lớn cho người.
Hai bên khác biệt duy nhất là... áp lực của tên đen như than này mạnh hơn Lạc Cơ Lôi gấp trăm lần. Càn Kình giơ tay gãi cằm, dù không sử dụng đấu khí nào thì hơi thở ẩn bên trong toát ra mùi vị cường đại thật sự, nếu đánh nhau chưa chắc hắn có một phần thắng.
Chiến Sĩ như vậy sẽ làm hỗ trợ cho Mộc Nột Chân Sách? Càn Kình đi tới trước, liên tục ngoái đầu nhìn Mộc Nột Chân Sách sóng vai đi bên cạnh. Người này rốt cuộc có lai lịch gì?
- Bạn học Càn Kình, có lẽ ngươi muốn biết tại sao hôm nay ta nói ngươi không muốn đánh cũng phải đánh?
Mộc Nột Chân Sách phẩy quạt, nói:
- Từ sau vũ hội đêm qua, hiệu trưởng đại nhân tuyên bố một tin tức bởi vì ngươi không đánh thắng Vệ Bất Hoan theo cách bình thường trong Bảng bách chiến nên...
- Không tính?
Càn Kình nhướng mày, không thể tin hiệu trưởng Y Sa không nên là loại người này. Nhìn hiệu trưởng Y Sa tạo ra Bảng bách chiến có thể thấy được nàng là vì kích động đệ tử cạnh tranh với nhau, nàng không nên cứng nhắc dựa theo quy tắc mới đúng.
← Ch. 435 | Ch. 437 → |