← Ch.624 | Ch.626 → |
Bàn tay Càn Chiến Huyền khẽ run lên, lông mày hơi nhăn lại, quan sát người đột nhiên xuất hiện này.
Lôi Địch!
Lôi Địch đã lâu không gặp, Lôi Địch tự xưng là người đứng đầu trong các chiến sĩ bình thường nhập thánh, trong tay cầm theo trường kiếm đứng vững vàng ở trước người Càn Kình. Một đạo kiếm khí khổng lồ phóng lên cao, khiến trời đang lay động, đất đang chuyển, vào giờ phút này toàn bộ đều dừng biến hóa. Hắn giống như cây cột chống đỡ cả trời đất, cứng rắn bảo vệ ở trước người Càn Kình.
- Đại thúc...
- Tiểu tử.
Lôi Địch quay đầu lại nhìn Càn Kình phun ra máu, nhưng không chết:
- Ta tới đúng lúc chứ? Còn nữa, ngươi hẳn phải gọi ta là nhạc phụ chứ?
Càn Kình vô lực mỉm cười:
- Nếu có thể xuất hiện sớm một chút, có lẽ... có thể tốt hơn.
- Anh hùng, bao giờ cũng phải chờ tới thời điểm mấu chốt mới có thể lên sàn. Nếu không...
Trường kiếm trong tay Lôi Địch thoáng chuyển động:
- Làm sao có thể thể hiện ra được giá trị của anh hùng?
Càn Kình chậm rãi nằm trở lại mặt đất khẽ cười. Đại thúc Lôi Địch này nhiều ngày không gặp, vừa gặp mặt đã có thể nói đùa. Điều này chứng tỏ tâm tình của vị nhạc phụ đại nhân tương lại của mình chắc là đặc biệt không tệ. Chí ít so với lúc mới rời khỏi Vĩnh Lưu Thành, không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần.
- Lôi Địch?
Hai tay Càn Chiến Huyền lại đưa ra phía sau lưng, thân thể như núi, bất động, cằm hơi hất lên:
- Đã từng chiến đường tam kiệt. Không ngờ! Không ngờ ngươi lại nhập thánh...
- Không ngờ sao? Đúng vậy, không ngờ.
Lôi Địch chậm rãi gật đầu, tầm mắt nhìn về phía trên người Càn Chiến Huyền. Trong nháy mắt, kiếm quang sắc bén vung lên phía trước. Trong mắt Lôi Địch phóng ra hận ý khắc cốt ghi xương:
- Ngươi không ngờ, ta sẽ lại một lần nữa cầm kiếm sao?
- Ta tin tưởng, ngươi nhất định sẽ lại cầm kiếm.
Sắc mặt Càn Chiến Huyền lộ vẻ tự tin ngạo nghễ:
- Ngươi là chiến sĩ, làm sao có thể từ bỏ được thanh kiếm trong tay ngươi? Càn Chiến Huyền ta chưa bao giờ nhìn nhầm người! Ngươi trời sinh chính là một chiến sĩ! Chỉ có điều ta không nghĩ tới, ngươi lại thật sự nhập thánh. Ta rất vui mừng.
Càn Chiến Huyền nhìn Lôi Địch lộ vẻ thương yêu giống như nhìn một hậu bối:
- Cái gọi là chiến đường tam kiệt, ngươi rất có tư chất. Ngươi nên có tư cách nhập thánh. Ta đã từng mong chờ tới lúc ngươi lại cầm kiếm lên. Ta đã sai người đi khắp nơi tìm kiếm cho ngươi một Hồn Binh thích hợp với ngươi, khiến ngươi trở thành người đứng đầu trong các chiến sĩ bình thường nhập thánh!
- Nếu nhập thánh, nếu lại cầm kiếm lên, ngươi nên đi tới chiến trường Nhân Ma, chứ không phải đứng ở chỗ này.
Càn Chiến Huyền đưa tay chỉ vào Càn Kình phía sau lưng Lôi Địch:
- Người này, ngươi không nên bảo vệ hắn. Hắn đã tư thong với Ma tộc, kết giao với phần lớn các Ma tộc, đáng chết! Ngươi hẳn nên đứng ở phía bên ta mới phải...
- Nhiều năm trước đây...
Lôi Địch nhẹ nhàng chuyển động trường kiếm trong tay, giọng nói khe khẽ dường như đang thì thầm với chính mình, hoặc là đang nhớ lại:
- Chiến đường đã từng có cái gọi là chiến đường tam kiệt. Khi đó, mục tiêu của bọn họ là khiêu chiến chiến sĩ huyết mạch, thành lập vinh quang cho chiến sĩ bình thường. Khi đó ngươi, Càn Chiến Huyền mặc dù là chiến sĩ huyết mạch, nhưng cũng là chiến sĩ huyết mạch được chiến đường tam kiệt sùng bái vô cùng.
Càn Chiến Huyền khẽ gật đầu vẻ mặt đầy hưởng thụ. Thân là chiến sĩ huyết mạch có thể chỉ huy vô số chiến sĩ bình thường, cũng nhận được sự tôn kính rất khó có được từ các chiến sĩ bình thường, đặc biệt là đến từ chiến đường, cho tới bây giờ vẫn là tổ chức của các chiến sĩ bình thường khiêu chiến với chiến sĩ huyết mạch.
- Lúc đó ta cho rằng mình rất may mắn, có thể làm quen được với chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương vĩ đại Càn Chiến Huyền.
Trên khóe miệng Lôi Địch hiện ra một nụ cười lạnh lùng tự giễu:
- Ta đã từng cảm thấy vô cùng vinh quang vì điều đó.
- Ngươi... có thể tiếp tục giữ lấy vinh quang này.
Càn Chiến Huyền chậm rãi gật đầu:
- Nếu như ngươi muốn, có thể gia nhập quân đoàn Càn gia bất cứ lúc nào.
- Đây chẳng qua là đã từng thôi.
Lôi Địch ngẩng đầu nhìn về phía Càn Chiến Huyền:
- Từ khi Cổ Nguyệt Oánh Ngọc một trong tam kiệt...
- Trong chiến đường tam kiệt không có Cổ Nguyệt Oánh Ngọc.
Càn Chiến Huyền giơ ngón tay lên thoáng lắc:
- Bây giờ ngươi hẳn phải hiểu rõ ràng, nàng không phải là người, mà là... Ma tộc.
Ma tộc!
Trong đầu Càn Kình chợt giống như có tia chớp đánh qua. Cổ Nguyệt? Cái họ này không phải là họ của Cổ Nguyệt Gia Anh sao? Nàng... Cổ Nguyệt Gia Anh là hỗn huyết! Thê tử của đại thúc Lôi Địch thật ra là Ma tộc!
- Không sai, nàng là Ma tộc.
Vẻ mặt Lôi Địch lạnh lùng nghiêm nghị:
- Nhưng nàng không thật sự tổn thương chiến sĩ hoàng triều Chân Sách! Chiến sĩ hoàng triều Chân Sách chết ở trên tay của ta, ít nhất cũng có trên trăm người! Chiến sĩ hoàng triều Chân Sách đã từng có người nào chết ở trên tay của nàng chứ?
Càn Chiến Huyền trầm mặc một hồi:
- Kẻ vạch trần thân phận nàng, là do Ma tộc...
- Thật sự là do Ma tộc sao?
Lôi Địch cười nhạt cắt ngang lời của Càn Chiến Huyền:
- Chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương cường đại, ngay cả mình đã làm gì cũng không dám thừa nhận sao? Nếu không phải là có người để lộ tin tức cho Ma tộc, tin tức sẽ được truyền trở lại hoàng triều Chân Sách sao?
Càn Chiến Huyền nhướn mày, trên mặt hoàn toàn không có chút xấu hổ nào khẽ gật đầu:
- Không phải ta không dám thừa nhận, chỉ là hi vọng ngươi có thể trút hết tất cả lửa giận lên trên người Ma tộc, vì người dân hoàng triều Chân Sách, ngươi nên ra sức, chứ không phải trầm mê trong ôn nhu của một gian tế do Ma tộc phái tới, bào mòn ý chí chiến sĩ của ngươi.
Qua cuộc nói chuyện này, Càn Kình dần dần nghe rõ ý tứ trong đó.
Năm đó, trong chiến đường tam kiệt lại có một người là Ma tộc! Ma tộc này còn kết thành phu thê với Lôi Địch. Sau đó nàng bị Ma tộc bán đứng, để lộ thân phận của Cổ Nguyệt Ngọc Oánh! Nhưng người thật sự đứng phía sau màn độc thủ này lại không phải là Ma tộc, mà là vị trước mắt này, kẻ bá đạo tự tin, cao cao tại thượng gia chủ chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương, Càn Chiến Huyền!
- Ma tộc, và nhân loại...
Càn Chiến Huyền nhẹ nhàng lắc ngón trỏ:
- Là không thể yêu nhau. Kẻ đó sẽ hại ngươi. Lôi Địch, ngươi nghĩ muốn nữ nhân gì, ta đều có thể tìm cho ngươi. Ta tin tưởng, ngươi phải phân biệt được đúng và sai.
Ma tộc và nhân loại không thể yêu nhau!
Thân thể Càn Kình thoáng chấn động, trong đầu dần hiện ra dáng vẻ của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Nếu ngày hôm nay Thập công chúa thật sự cùng mình trở lại hoàng triều Chân Sách, có thể...
Ma tộc và nhân loại không thể yêu nhau...
Hàm răng Càn Kình bất tri bất giác nghiến chặt lại với nhau. Càn Chiến Huyền này thực sự quá tuyệt tình, quá bá đạo. Ngay cả cuộc sống, tình yêu của người khác, hắn cũng muốn can thiệp! Nếu như không đánh ngã hắn, chuyện của đại thúc Lôi Địch ngày trước, tương lai không chừng sẽ lại tái hiện ở trên người mình. Hơn nữa còn có thể tại hiện ở trên người Đoạn Phong Bất Nhị.
- Không sai, ta phân biệt được đúng và sai.
← Ch. 624 | Ch. 626 → |