Vay nóng Homecredit

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 626

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 626: Dùng tính mạng soạn khúc nhạc trấn hồn
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Shopee


Trường kiếm trong tay Lôi Địch vung lên. Trong nháy mắt, khí tức từ mũi kiếm tập trung vào thân thể Càn Chiến Huyền:

- Ngươi tiết lộ thân phận ái thê ta, phái chiến sĩ giết chết ái thê ta, đây là chuyện rất thật!

- Chuyện này là do ta làm, không sai!

Càn Chiến Huyền hoàn toàn không che giấu, ngẩng đầu lên nói:

- Ta không giết chế con gái của ngươi, chính là không muốn khiến ý chí ngươi hoàn toàn sa sút. Nếu không, với hỗn huyết giữa nhân loại và Ma tộc, cũng có thể giết chết! Lôi Địch, nếu như ngươi chỉ có giết chết ta mới có thể thoát khỏi bóng ma này, ta... cho ngươi cơ hội này!

- Ngươi ở lại bên cạnh ta, cùng ta tiến vào chiến trường Nhân Ma giết địch! Sau này nếu thấy ta bị thương nặng không cách nào khôi phục được, ngươi có thể một kiếm chém chết ta! Như vậy rốt cuộc ngươi đã báo thù được cho Cổ Nguyệt Ngọc Oánh!

Càn Chiến Huyền thở dài:

- Hiện tại, ta còn cần giữ lại cái mạng này, đi tới chiến trường Nhân Ma, giết thêm mấy thằng nhãi ma.

- Ha hả... Nói thật là có khí phách. Cái gì cũng là ngươi đúng, ta sai.

Lôi Địch liên tục lắc đầu:

- Từ trước tới nay ngươi chưa từng yêu, ở trong mắt ngươi nữ nhân chỉ là thứ để ngươi tiết dục và sinh con. Nhưng ta không phải là ngươi. Ta đã từng yêu. Ta không cần càng nữ nhân, ta chỉ cần Cổ Nguyệt Ngọc Oánh của ta!

- Càn Chiến Huyền, ngươi trước hết giết ái thê ta, hôm nay lại muốn giết chết con rể của ta, còn muốn hủy diệt thiên tài huyết mạch rắn chín đầu.

Lôi Địch liên tục lắc đầu:

- Ngươi không vĩ đại như ngươi tự nói.

- Ngươi...

Sắc mặt Càn Chiến Huyền đột nhiên trở nên âm trầm. Trong mắt hắn từ từ phóng ra sát khí:

- Ta có thể tùy ý để ngươi đùa giỡn, bởi vì ngươi là sự kiêu ngạo trong các chiến sĩ bình thường. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ngươi có thể ngăn cản ta làm chuyện ta muốn làm. Tiểu tử Càn Kình này phải chết! Về phần huyết mạch rắn chín đầu? Ta có thể nể mặt Xà Hoàng, không giết chết hắn.

Sắc mặt Lôi Địch thản nhiên cười:

- Còn có gì dễ nói hơn như vậy không? Lần trước, thê tử ta bị ngươi phái người tới đánh trọng thương. Bản thân ta quấn vào trong chiến đoàn không cách nào bảo vệ nàng. Lúc này đây, bảo ta mở mắt trừng trừng nhìn con rể của ta bị ngươi giết chết? Bảo ta mặc cho nữ nhi của ta thương tâm sao? Vậy ta sống còn có ý nghĩa và giá trị nữa sao?

- Nếu không, vậy ngươi cũng đi chết đi.

Càn Chiến Huyền đột nhiên tiến lên trước một bước, giơ tay lên. Một chưởng mang theo trọng lực mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt bao phủ ở xung quanh Lôi Địch. Mặt đất liền sụp xuống. Phía dưới xuất hiện một khu vực hình tròn cực lớn.

- Lôi Địch ta cũng là cường giả nhập thánh.

Thanh kiếm Thiên Lô chợt ngân vang. Kiếm quang bắn ra bốn phía. Vô số khí lưu trọng lực chỉ trong nháy mắt đã bị hóa giải hoàn toàn, trong ánh sáng hóa thành từng con hỏa long. Chúng hội tụ tại một chỗ trở thành một đầu sói lửa thật lớn, phá vỡ Khôn đấu kỹ của Càn Chiến Huyền, lao thẳng ra ngoài.

So với con sói lửa cực lớn, thân thể Càn Chiến Huyền dường như trở nên nhỏ bé. Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, hai đầu gối không gặp có di chuyển, thân thể bay lên không một chưởng đánh vào trán của con sói lửa. Con sói lửa hung bạo đến mức dường như có thể đốt cháy toàn bộ tái ngoại, trong nháy mắt đã biến mất.

- Tật Phong Hỏa Lang Kiếm lại có tiến bộ.

Hai tay Càn Chiến Huyền chắp ở sau lưng, thân thể lơ lửng trên không trung mắt nhìn xuống Lôi Địch trên mặt đất:

- Nhưng lẽ nào ngươi đã quên, bộ đấu kỹ này là ta tặng cho ngươi? Nó có khuyết điểm gì ta hiểu rõ hơn bất kỳ người nào khác. Cho dù ngươi nhập thánh...

- Cũng vẫn quá nhỏ bé.

Càn Chiến Huyền khẽ lắc đầu:

- Nhập thánh có ba giai đoạn Hư Thánh, Thực Thánh, và Đồng Chân Thánh. Ngươi chẳng qua chỉ là chiến sĩ mới vừa tiến vào Hư Thánh, ngay cả cái gì là hư, cái gì là thực, ngươi còn không biết rõ, đã muốn khiêu chiến với ta sao? Ngươi còn chưa đủ tư cách. Lôi Địch, ta nể tình ngươi là người đầu tiên trong các chiến sĩ bình thường nhập thánh, sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tránh ra, hoặc là chết.

Ai cũng không ngờ được, sau nhập thánh còn có sự khác biệt như vậy!

Đoạn Phong Bất Nhị kinh ngạc nhìn Lôi Địch. Hắn vốn tưởng rằng vị đại thúc này đến đây, cho dù không cách nào chiến thắng được Càn Chiến Huyền, nhưng chí ít có thể tạm thời ngăn cản hắn, để mọi người chạy thoát, đi đến bát hoang tự sinh tự diệt.

Hôm nay xem ra, Lôi Địch dù đã nhập thánh vẫn không cách nào đối chiến với Càn Chiến Huyền

- Hư? Thực...

Lôi Địch hờ hững lắc đầu:

- Cái này... thật sự cần phân rõ sao? Mấy năm nay, động lực sống của ta đơn giản chỉ có hai điều. Một là bảo vệ nữ nhi của ta, tìm ra hung thủ và giết chết hắn! Hôm nay, ta đã tìm được hung thủ, ngươi cho rằng ta sẽ rời đi sao?

- Ngươi đánh không thắng, ngươi vinh quang chung quy vẫn là chiến trường Nhân Ma.

Càn Chiến Huyền thở dài:

- Bây giờ quay đầu lại vẫn còn kịp. Ta rất ít khi coi trọng một chiến sĩ bình thường. Ngươi là người đầu tiên không để cho ta thất vọng...

- Đánh không thắng thì không đánh sao?

Lôi Địch đột nhiên ưỡn ngực ngẩng cao đầu. Thanh kiếm Thiên Lô trong tay phát ra ánh sáng chói lòa chưa bao giờ có. Vô số hỏa diễm quấn trên thân kiếm, thánh hỏa hồn vực thiêu đốt xung quanh. Từng tiếng kiếm reo nghe giống một bài ca trấn hồn bi tráng.

- Đoạn Phong Bất Nhị, dẫn Càn Kình rời khỏi đây.

Giọng nói của Lôi Địch vô cùng bình tĩnh:

- Liều sinh mạng để chiến đấu, bao giờ cũng sẽ sáng tạo kỳ tích. Cứ ở Vĩnh Lưu Thành chờ ta. Ta sẽ ngăn cản hắn, sau đó thành công rời khỏi đây.

Càn Chiến Huyền đứng lơ lửng trên không trung để mặc Đoạn Phong Bất Nhị cõng Càn Kình bước đi, trước sau vẫn không có bất kỳ động tác gì

- Ngươi là chiến sĩ khiến ta tán thưởng. Ta cho ngươi cơ hội phát ra một đòn thiêu đốt tất cả lực lượng của mình để đối phó với ta. Thánh hỏa hồn vực, tinh hoa chém giết kẻ địch thiêu đốt tính mạng của kẻ địch, phát huy thực lực mạnh hơn. Hồn vực này thích hợp để quần chiến, không thích hợp với một đấu một! Hôm nay, ngươi chỉ có thể thiêu đốt tính mạng của mình để chiến đấu với một mình ta.

Thánh hỏa hồn vực! Hồn vực của Lôi Địch rất đặc biệt, điều kỳ lạ nhất để chém giết, thiêu đốt sinh mạng của kẻ địch, trong nháy mắt đã tăng cường chiến lực của mình, thiêu đốt tính mạng lực của mình thậm chí có thể phát ra chiến lực siêu cường gấp mười lần, hai mươi lần. Nhưng thiêu đốt tính mạng càng nhiều cũng sẽ tiêu hao càng nhiều, thậm chí... kết cục sẽ là tử vong.

- Bỏ ra! Ta không đi!

Càn Kình cũng không nói những lời như vậy. Dưới tình huống này, nếu nói ra những lời như vậy, có vẻ quá ấu trĩ. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh Lôi Địch. Hôm nay tình huống thế nào cũng không thể thay đổi được quyết định của đại thúc. Nếu tiếp tục ấu trĩ ở lại chỗ này, chỉ làm cho đại thúc thêm phiền phức.

- Còn muốn chạy sao?

Càn Chiến Huyền giơ một ngón tay lên. Trong nháy mắt, ma pháp cường đại từ trên không trung rơi xuống. Khí tức lạnh như băng trong phút chốc quấn quanh thân thể của mọi người.

*****

Từng khối băng trong suốt trong nháy mắt đã khiến bọn họ hoàn toàn đóng băng!

Đấu ma song tu! Chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương thức tỉnh thiên cực, ma pháp lực đấu ma song tu xa mạnh mẽ hơn Hoàng Tuyền quá nhiều. Ma pháp ngủ đông vĩnh hằng trong nháy mắt cấm giam cầm đám người Càn Kình.

Đoạn Phong Bất Nhị tiêu hao lực lượng rất lớn cũng chỉ có thể khiến tròng mắt hoạt động, nhưng không làm thế nào để phá vỡ được lớp băng lạnh giá kia.

Huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc trong cơ thể Thiết Khắc, giờ phút này cũng thật giống như hoàn toàn bị đóng băng, rơi vào trong giấc ngủ say, bất kể làm như thế nào cũng không thể tỉnh lại, phá vỡ lớp băng phiền phức này.

- Ta nói rồi, ngày hôm nay ai cũng không thể nghĩ tới chuyện rời khỏi nơi này.

Càn Chiến Huyền tự tin nhìn lướt qua đám người Càn Kình:

- Các ngươi đều phải chết. Về phần Lôi Địch, ngươi...

Trong ánh mắt Càn Chiến Huyền thoáng lộ vẻ tán thưởng:

- Ngươi rất được! Đây là đấu kỹ mạnh nhất do bản thân ngươi tự sáng tạo ra sao?

- Càn Kình, ta tin tưởng ngươi có thể sống tiếp. Ngươi cũng phải tin tưởng ta, ta có thể đánh hắn trọng thương, đến mức không còn lực lượng gây ra công kích tổn thương tới các ngươi.

Khuôn mặt Lôi Địch hoàn toàn bình tĩnh, không hề bối rối khi thấy đám người Càn Kình không thể rời khỏi:

- Nếu ngươi lưu lại, vậy hãy mở mắt to ra mà nhìn. Đây là điều cuối cùng ta có thể dạy cho ngươi, là khúc trấn hồn của riêng Lôi Địch ta!

Đấu Hồn sói lửa lại bay lên, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít gào giống như đang phối hợp với khúc trấn hồn của thanh kiếm Thiên Lô. Từng tiếng rít gào của chấn động linh hồn kia lại tăng them thực lực nhập thánh cho Lôi Địch.

Gấp đôi... Gấp năm... Gấp mười lần... gấp hai mươi lần.. gấp ba mươi lần..

- Càn Kình! Nhìn đi, đây là cuộc chiến đấu của ta, xem ta làm sao chiến thắng được trận chiến trận này.

- Các tiểu tử, nhìn cho kỹ! Cái gì là cuộc chiến vinh quang của các thế hệ chiến sĩ đi trước! Để các ngươi xem một chút, ta chiến đấu thế nào.

Khối băng! Khối băng bao trùm ở trên người Càn Kình, vào giờ phút này bắt đầu có vết nứt...

- Càn Kình! Ngươi cho rằng lão tử rất ngây ngô sao! Đứng ở nơi đó nhìn đi! Một trận chiến này, nó chỉ thuộc về Lôi Địch ta! Tất cả đấu kỹ đều vỡ nát cho ta! Ngọc Oánh ngủ say ở trên cao, hãy nghe ta dùng tính mạng soạn cho nàng một bài ca trấn hồn này.

Lôi Địch ngửa đầu nhìn lên bầu trời. Trong bầu trời đã xuất hiện vô vàng những vì sao, dường như thật sự hiện ra một khuôn mặt tuyệt mỹ. Chí ít nàng xuất hiện ở trong mắt Lôi Địch.

Lôi Địch thỏa mãn mỉm cười, khóe môi chậm rãi nhếch lên:

- Càn Kình, nhi tử của ta. Nữ nhi của ta, nhờ ngươi chiếu cố. Nhớ nói cho nàng biết, ba ba của nàng vĩnh viễn yêu nàng.

Trong nháy mắt toàn bộ lực lượng mạnh mẽ thu vào trong cơ thể Lôi Địch, khí tức bi thương lại tràn ngập sự yêu thương. Cỏ xanh xung quanh còn sót lại từ từ nằm rạp ở trên mặt đất.

Mũi thanh kiếm Thiên Lô hơi hạ xuống, bỗng nhiên dựng thẳng lên. Thân hình Lôi Địch theo kiếm hướng lên trên. Trường kiếm giống như cầu vồng xuyên qua bầu trời, bắn thẳng đến chỗ Càn Chiến Huyền, tràn ngập khí thế một đi không trở lại.

Hai tay Càn Chiến Huyền chắp ở sau lưng, trong ánh mắt lại dần hiện ra sự yêu thương tán thưởng. Lần đầu tiên từ lúc tới đây, trên mặt hắn lộ ra sự ngưng trọng:

- Không hổ danh là chiến sĩ được ta coi trọng!

Càn Chiến Huyền đối mặt với trường kiếm, tay phải đột nhiên đưa ra. Lực lượng vô tận của Khôn đấu kỹ bao phủ ở trong lòng bàn tay. Trong nháy mắt bàn tay hắn thoạt nhìn giống như mở rộng ra vô hạn, khiến người ta không nhìn ra được một trảo này là nặng hay nhẹ. Đấu kỹ đạt tới một mức độ khó có thể nói rõ. Nếu không phải chính mắt thấy được, tuyệt đối không ai có thể tin được một trảo tùy tiện rat ay lại, không ngờ lại có thể đạt đến cảnh giới như vậy!

Chỉ chớp mắt, trường kiếm trong tay Lôi Địch đã tiến vào trong chưởng ảnh của Càn Chiến Huyền. Khi mắt thấy một kiếm có thể đâm thủng lòng bàn tay của hắn, bàn tay của hắn lại nhẹ nhàng di chuyển. Khúc trấn hồn của thanh kiếm Thiên Lô không ngờ đâm vào lòng bàn tay, chớp mắt thân kiếm nhanh chóng uốn cong lại.

- Phá nát cho ta!

Càn Chiến Huyền hét lên một tiếng đầy bá đạo tự tin. Thanh trường kiếm kia bị khống chế, nổ tung. Tiếng đấu khí va chạm, chưởng phá trường kiếm trong khoảnh khắc lao tới trước ngực Lôi Địch. Thân thể Lôi Địch giống như lưu tinh bay vọt đi, ầm một tiếng, rơi xuống mặt đất.

Trên khuôn mặt bá đạo của Càn Chiến Huyền thoáng ửng đỏ. Lỗ chân lông bên tay phải mở ra, phun trào ra hỏa diễm vô tận, khiến toàn bộ bầu trời tối đen bỗng chống bị nhuộm đỏ.

- Không sai, có thể xâm nhập vào cánh tay phải của ta đã là rất khá.

Ầm!

Thân thể Lôi Địch đập xuống mặt đất, khiến bụi bay mù mịt. Sau khi bụi tản ra, chỉ thấy Lôi Địch vẫn đứng. Hắng đang ngẩng cao đầu ưỡn ngực đứng! Chỉ có điều trong ánh mắt đã mất đi tất cả sức sống... Khóe miệng hắn vẫn tươi cười giống như đang nói cho tất cả biết:

Lão tử là Lôi Địch! Cho dù chết, ta vẫn sẽ đứng! Ta... cũng phải... Đứng...

Không giãy dụa đứng dậy, không để lại lời di ngôn hùng tráng, hắn cứ yên lặng đứng trên mặt đất như vậy.

Chết, có đôi khi tới nhanh như vậy.

Đây là chiến sĩ, một giây trước có thể vẫn sống rất khỏe mạnh, nhưng một giây kế tiếp...

Càn Kình dựa vào trên vai Đoạn Phong Bất Nhị, kinh ngạc nhìn Lôi Địch từ trên không trung rơi xuống. Cuối cùng tầm mắt của đại thúc không nhìn kẻ tử địch là Càn Chiến Huyền, mà lại nhìn về phía mình.

Cái nhìn kia.. bao hàm rất nhiều điều.

Cái nhìn kia, trong đầu Càn Kình dâng lên lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng của đại thúc lúc trước.

Cái nhìn kia, khiến trong đầu Càn Kình thoáng hiện lại cảnh tượng mỗi lần đại thúc gặp mình.

Mỗi lần gặp mặt đều vội vội vàng vàng như vậy.

Mỗi lần, đại thúc bao giờ cũng hiền hoà như vậy.

Tình yêu của trưởng giả, bao giờ cũng phải tới thời điểm mất đi, mới có thể chân chính cảm nhận được, mới có thể thật sự hối hận. Khi trưởng giả còn sống, vì sao không đối xử với bọn họ tốt hơn một chút.

Gió... thật là lạnh.

Giờ phút này, gió ở tái ngoại gió tràn ngập bi thương.

Đau thương dâng lên trong lòng Càn Kình. Giờ phút này, tất cả đấu khí giờ hoàn toàn dừng vận chuyển. Ba đấu tâm cũng dừng chuyển động.

Đau! Chưa bao giờ Càn Kình cảm thấy đau long như vậy! Vị đại thúc này đã đối xử với mình như con trai ruột. Đại thúc đã ra đi...

Càn Kình kinh ngạc nhìn Lỗ Địch rơi xuống. Nếu như không phải vì mình... Đại thúc có thể sẽ không chết... Nếu như không phải vì mình khiến đại thúc nhập thánh, đại thúc càng không thể nào điều tra ra chân tướng cái chết của Cổ Nguyệt Ngọc Oánh. Nếu như không phải vì mình đang ở đây, đại thúc có thể sẽ không xuất hiện, cũng sẽ không liều mạng để khiến Càn Chiến Huyền bị trọng thương.

- Càn Kình, hiện tại tới phiên ngươi.

Càn Chiến Huyền xoay người nhìn về phía mọi người đang bị đóng băng trên mặt đất.

- Thật là vô dụng...

Trong khối băng, mọi người đều bị đóng băng chỉ có thể di chuyển ánh mắt nhìn. Càn Kình thở dài, trong giọng nói đầy đau thương.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-922)