Vay nóng Tinvay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 634

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 634: Lễ tang
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


Trạng thái như vậy đã không thể nói là Đấu Hồn đỉnh phong nữa. Tuy rằng không gọi được là thật sự bán thánh, nhưng uy lực quả thực đủ xông pha dưới thực lực bán thánh. Đặc biệt hồn vực bạo lực này càng đặc biệt thích hợp cho loại người có kỹ năng chiến đấu như Càn Kình, chỉ biết tiến về phía trước, tuyệt đối sẽ không lui về phía sau.

- Tiểu tử, có thời gian luyện hồn vực bạo lực thi triển phối hợp với đấu kỹ của ngươi.

Bàn Hoành Cơ đến gần Càn Kình nói:

- Lúc ngươi thi triển đấu kỹ, lực khống chế quả thực rất đặc biệt. Với tuổi này gần như đã không kém ta bao nhiêu, thật sự là hiếm có. Nhưng sau khi ngươi thi triển hồn vực bạo lực, lực khống chế của ngươi đã giảm xuống chí ít hai cấp. Nếu không...

Bàn Hoành Cơ hoạt động mười ngón tay:

- Vừa nãy ta có thể đỡ được một quyền kia của ngươi hay không, thật sự khó nói được. Chỉ có điều dù như vậy ở trước mặt chiến sĩ và ma vũ sĩ thực lực dưới bán thánh, sợ rằng đã không có ai là đối thủ của ngươi nữa. Thực sự quá đáng sợ...

Hai tay Bát Hoang Vô Sinh chắp ở sau lưng, liên tục gật đầu. Tốc độ trưởng thành như vậy thực sự quá nhanh. Lúc này mới không gặp trong bao lâu?

Thời điểm Càn Kình rời khỏi tái ngoại, thực lực cách xa bây giờ rất nhiều! Nếu như không phải biết hắn quả thực không có lực lượng huyết mạch, mình thật sự sẽ cho rằng hắn là chiến sĩ thức tỉnh huyết mạch.

- Hai đòn vừa rồi của ngươi...

Bát Hoang Vô Sinh đột nhiên mở miệng:

- Nếu như có thể kết hợp thành một đòn, Xà Hoàng căn bản không thể chống đỡ được đòn thứ hai.

Bàn Hoành Cơ bĩu môi nhưng không nói bất kỳ lời phản đối nào. Mình vẫn còn có tuyệt kỹ ép ở đáy rương còn chưa sử dùng đến. Chỉ có điều hai đòn vừa rồi của Càn Kình đều ở hình thức ban đầu không đầy đủ. Nếu như bất kỳ một đòn nào thật sự hoàn thiện, vừa rồi có đỡ được bất kỳ một đòn nào hoàn thiện hay không cũng là một vấn đề, nói gì tới hai đòn siêu cường sát nhập lại?

- Mã Tặc Vương thật có khí phách.

Bàn Hoành Cơ cả sửa lại y phục rách nát của mình một chút:

- Muốn tổ hợp hai đòn này lại với nhau, trở thành một đòn sao? Có lẽ chỉ có Mã Tặc Vương mới có thể làm được.

- Ta...

Bát Hoang Vô Sinh rất thẳng thắn lắc đầu:

- Làm không được! Chỉ là đưa ra một kiến nghị mà thôi.

Mộc Nột Chân Sách phe phẩy cái quạt giấy, thổi bay đám bụi đang cuốn lên xung quanh. Trên mặt tươi cười. Chuyện hai cường giả các ngươi còn không giải quyết được, bây giờ lại muốn Càn Kình đi đối phó. Các ngươi đùa như vậy cũng quá lớn rồi.

- Càn Kình, đừng nghe bọn họ nói lung tung.

Mộc Nột Chân Sách mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của Càn Kình:

- Ta biết ngươi sốt ruột muốn tìm Càn Chiến Huyền, nhưng trước hết ngươi hãy hoàn thiện thật sự hai đấu kỹ này rồi nói sau. Ngươi ngàn vạn lần không nên nghe theo bọn họ nói sát nhập gì đó. Hai đòn này, bất kỳ một đòn nào cũng là tinh hoa của tinh thần. Chuyện tổ hợp này, ngươi tốt nhất không nên nghĩ tới làm gì.

- Ta biết.

Trong ánh mắt Càn Kình có chút mệt mỏi nhìn Mộc Nột Chân Sách. Hai đòn vừa rồi phóng ra không ít tâm tình bi thương của mình, lại không thể làm cho mình thật sự thoát khỏi sự bi thương.

Trơ mắt nhìn đại thúc Lôi Địch chết trận, cảm giác đau đớn này... đã thâm nhập vào trong xương tủy. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, Càn Kình liền nhìn thấy thân ảnh của đại thúc.

- Đại thúc?

Càn Kình quay đầu lại, nhìn về phía Đoạn Phong Bất Nhị.

- Mộc Quy Vô Tâm đang ở cùng Lôi Địch.

Y Toa Bối Lạp từ trên trời hạ xuống, đau lòng nhìn người học viên này của mình. Lần trước lúc nhìn thấy hắn rời đi, vẫn còn là một người thiếu niên tinh thần đặc biệt hăng hái. Lần này vừa gặp lại, lại nhìn thấy...

Chính chắn!

Y Toa Bối Lạp có thể cảm giác được khí tức trên người Càn Kình lộ ra một sự bi thương, bất tri bất giác tăng thêm vài phần chính chắn.

Người lớn, thông thường đều trải qua những khó khăn cản trở lớn lên. Chỉ có điều, có đôi khi nếu những cản trở quá lớn... Cũng không phải bất luận kẻ nào đều có thể chịu đựng được.

Quan hệ giữa Lôi Địch và Càn Kình thân thiết cũng không kém hơn so với phụ tử là bao nhiêu. Hơn nữa Càn Kình vốn là con rể của Lôi Địch. Con rể chính là một nửa con trai.

Người thiếu niên này phải có vài phần phóng đãng, hiện tại lại tăng thêm vài phần nặng nề chính chắn.

Y Toa Bối Lạp nhấc chân đi về phía Càn Kình, bỗng nhiên cảm giác trên vai bị người ta dùng bàn tay khoác lên trên.

- Hiệu trưởng, có một số việc vẫn phải do bản thân hắn thừa nhận. Lúc này nam nhân cần không phải là sự thoải mái.

- Hồng Triết Linh Quan.

Vẻ mặt Y Toa Bối Lạp đầy kinh ngạc, nhưng rất nhanh sự tức giận đã thay thế. Nàng đưa tay nắm lấy cổ tay Hồng Triết Linh Quan:

- Tiểu tử, Càn Kình rốt cuộc đã xin nghỉ tối đa. Còn ngươi lại trốn học!

- Ta có xin nghỉ.

Hồng Triết Linh Quan ngáp một cái.

- Lúc nào, xin với ai?

Y Toa Bối Lạp truy hỏi gắt gao.

- Cái này... để ta nghỉ lại đã.

Vẻ mặt Hồng Triết Linh Quan rất thành thật tự hỏi:

- Ta nhớ ra rồi. Ngày đó lúc ngủ trong mộng ta đã xin ngài nghỉ học. Sau khi tỉnh lại, ta cho rằng mình đã xin nghỉ.

- Ngươi...

Y Toa Bối Lạp cảm thấy có chút đau đầu nhìn Hồng Triết Linh Quan. Tên này nổi danh là sư vương ngủ say lười biếng, đồng thời chưa bao giờ thật sự để lộ con bài chưa lật của mình.

- Thế nào? Muốn đi sao?

Bát Hoang Vô Sinh chắp hai tay ở sau lưng nhìn sư vương ngủ say sau khi Càn Kình tiến vào Ma tộc, vẫn nương nhờ trong đoàn mã tặc mỗi ngày đều tìm mình so tài.

- Chỉ là nghe được động tĩnh huyên náo quá lớn, nên tới xem một chút.

Hồng Triết Linh Quan vươn người một cái:

- Ở chỗ này có ngươi ở cùng ta mỗi ngày, so với ở học viện thật sự thú vị hơn nhiều. Ta dự định ở lại thêm một thời gian nữa, đợi tới thời điểm tranh tài Tân Nhân Vương, sẽ trực tiếp qua đó là được. Được rồi, hiệu trưởng đại nhân, ngài nhớ phải báo danh giúp ta. Ta cũng muốn tiếp nhận giao đấu với ba đại gia tộc huyết mạch chung cực, xem thử bọn họ có phải thật sự cường đại giống như lời đồn đại bên ngoài hay không.

Y Toa Bối Lạp trừng mắt. Đây là thái độ xin phép của tiểu tử này sao?

Thôi bỏ đi!

Y Toa Bối Lạp liếc mắt nhìn Bát Hoang Vô Sinh, cuối cùng chỉ đành thở dài. Hồng Triết Linh Quan ở trong học viện ngoại trừ ngủ ra cũng chỉ có ngủ. Không có bất cứ chuyện gì có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú. Chí ít ở đây còn có Bát Hoang Vô Sinh có thể khiến cho hắn cảm thấy hứng thú. Giao đấu nhiều với cường giả như vậy cũng là một sự rèn luyện.

Dù sao, Y Toa Bối Lạp thân là hiệu trưởng không thể mỗi ngày đều cùng Hồng Triết Linh Quan giao đấu rèn luyện được.

- Hiệu trưởng, lần này ta xin nghỉ.

Hồng Triết Linh Quan lại vươn người một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài:

- Ai nha... Người này! Nếu như ngươi chỉ biết ở lại nơi này thương tâm, chắc sẽ không có tiến bộ. Chỉ có củi mục mới có thể chỉ biết thương tâm, mà quên mất mình nên làm gì.

*****

Càn Kình ngước mắt nhìn theo bóng lưng rộng của Hồng Triết Linh Quan một chút. Trong lòng hắn thầm cảm ơn vị học trưởng bình thường rất ít nói chuyện này.

Y Toa Bối Lạp cũng nhìn theo bóng lưng Hồng Triết Linh Quan thở dài:

- Thiên Luyện, trên phương diện này so với Hồng Triết thật sự quá khác biệt. Hắn học tập Càn Chiến Huyền quá mức. Thật ra đối với Hồng Triết, đó không phải là một phương hướng phát triển tốt.

Thiên Luyện Linh Quan?

Càn Kình nhớ lại mấy lần tiếp xúc với Lôi Đình Sư Vương, cũng không ngừng gật đầu. Trong vũ hội lúc đó, Lôi Đình Sư Vương bất luận là phương pháp làm việc hay phương thức nói chuyện, quả thực bá đạo giống như Càn Chiến Huyền.

- Nói thế nào, Càn Chiến Huyền cũng là đối tượng được rất nhiều chiến sĩ huyết mạch sùng bái.

Bàn Hoành Cơ nở nụ cười:

- Chiến sĩ huyết mạch thế hệ này, có không ít người tuổi trẻ đều học theo hắn.

- Ta nghe nói, đối tượng Càn Vô Song sùng bái hình như là Xà Hoàng đại nhân?

Y Toa Bối Lạp khẽ che đôi môi mọng:

- Điều này làm cho Càn Chiến Huyền ghen tị không ít.

- Càn Vô Song? Sùng bái ta sao?

Bàn Hoành Cơ lắc bàn tay không đau của mình:

- Hắn không sùng bái bất kỳ ai. Hắn chỉ sùng bái chính mình mà thôi.

- Ngày mai, ta muốn về Vĩnh Lưu.

Càn Kình đột nhiên mở miệng.

Đoạn Phong Bất Nhị không nói gì. Đại thúc Lôi Địch đột nhiên chết, lễ tang dù sao vẫn phải tiến hành. Theo tính cách của Càn Kình, hắn sao có thể không tới tham dự được?

Càn Kình rời đi, cục diện nhất thời trở nên vắng lạnh hơn rất nhiều.

Bàn Hoành Cơ lại nở nụ cười khổ. Trước kia ở trong bất kỳ trường hợp nào, chỉ cần mình xuất hiện tự nhiên sẽ nhất định trở thành trung tâm của sự chú ý.

Ngày hôm nay, ở chỗ này, trung tâm sự chú ý không ngờ không phải là Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ đại nhân, mà là một thiếu niên còn chưa nhập thánh.

Thiết Khắc ôm lấy Vưu Na Lạp cũng lặng lẽ rời đi. Phần Đồ Cuồng Ca cũng trầm mặc lựa chọn một nơi để tiêu hóa tâm tinh nguyên trong cơ thể Lộ Tây Pháp.

Đoạn Phong Bất Nhị ngáp một cái, duỗi thẳng lưng, giơ tay lên ôm Bác Khắc Tư Lệ chọn một hướng, rời đi.

- Tiểu tử, ngươi đi chậm một chút.

Bàn Hoành Cơ lập tức đuổi theo Đoạn Phong Bất Nhị, giơ tay lên vỗ vai hắn:

- Thấy cuộc chiến đấu của ta vừa rồi không?

- Thấy được, rất đặc sắc.

Đoạn Phong Bất Nhị giơ ngón tay cái lên:

- Mấy đấu kỹ đó thật sự rất thích hợp với chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu, uy lực kinh khủng.

Trên mặt Bàn Hoành Cơ liền lộ vẻ đắc ý, trong ánh mắt mang theo một chút mê hoặc:

- Có hứng thú học một chút hay không?

- Tốt lắm!

Mắt Đoạn Phong Bất Nhị nhất thời sáng lên:

- Ta đang lo đấu kỹ quá ít, không cách nào phát huy được hồn vực dịch chuyển trong nháy mắt của ta.

Hồn vực dịch chuyển trong nháy mắt!

Cơ mặt Bàn Hoành Cơ đều co giật mạnh mấy cái. Vừa rồi Càn Kình ở trước mặt hắn thi triển ra hồn vực bạo lực ở hình thức ban đầu. Lẽ nào tiểu tử này cũng có hồn vực ở hình thức ban đầu? Lẽ nào chung sống lâu với quái thai, bản thân cũng sẽ biến thành quái thai sao?

- Được rồi! Nếu như muốn gia nhập rắn chín đầu gia tộc cần phải có điều kiện...

Đoạn Phong Bất Nhị nhún vai một cái:

- Vậy ta đây không có hứng thú.

Bàn Hoành Cơ cảm thấy có chút đau đầu nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Tính cách của tiểu tử này thật đúng còn cứng hơn cả tảng đá! Mình đã tùy tiện dùng các loại phương pháp đầu độc, mua chuộc lòng người, nhưng tại sao ở trước mặt hắn đều không có tác dụng như vậy.

Làm người có yêu thích, thì cũng có nhược điểm!

Nhược điểm của Đoạn Phong Bất Nhị rõ ràng chính là phương diện thức tỉnh đấu kỹ. Nếu như đổi lại là người khác hiệu quả hắn đã sớm xuất hiện, nhưng...

- A a! Được rồi!

Đoạn Phong Bất Nhị đột nhiên dừng bước, buông lỏng bàn tay đang ôm lấy eo Bác Khắc Tư Lệ, một lần nữa trở lại trước mặt Bàn Hoành Cơ. Hắn quan sát Xà Hoàng một hồi, ngón trỏ liên tục gõ vào cằm, vẻ mặt rất nghiêm túc đánh giá Bàn Hoành Cơ.

- Ngươi thật sự, cả bảy ngày đều có một giờ, xương vai phải sẽ cảm thấy đau đớn? Hơn nữa mấy năm nay, thậm chí cột sống cũng cảm thấy đau đớn? Còn đau đầu mất mấy phút nữa?

Mắt rắn của Bàn Hoành Cơ bỗng nhiên co lại. Hắn kinh ngạc nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Tiểu tử này... Tiểu tử này làm sao biết được những điều đó?

Chuyện này... chính là bí mật của các cường giả chung cực trong gia tộc chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu!

Trên mặt Đoạn Phong Bất Nhị sáng lên, thần sắc đầy đắc ý, liên tiếp gật đầu:

- Xem ra, thật sự là như vậy!

Đoán thôi sao?

Trong lòng Bàn Hoành Cơ lại càng cảm thấy hiếu kỳ hơn. Lẽ nào tiểu tử này nói như thế đều chỉ là phỏng đoán? Nhưng sao lại chính xác như vậy!

Đau đầu! Chuyện này chỉ mới bắt đầu xuất hiện từ ba tháng nay. Dựa theo ghi chép của tổ tiên, sau này thời gian đau đầu sẽ dần dài hơn. Thậm chí còn đau hơn nhiều so với những vị trí khác.

- Đi theo ta một chút!

Bàn Hoành Cơ nắm lấy vai Đoạn Phong Bất Nhị, thoáng một cái, cả hai đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

- Làm sao ngươi biết được điều đó?

Bàn Hoành Cơ tìm một chỗ yên tĩnh, buông Đoạn Phong Bất Nhị đang chuyển động vai ra.

- Càn Kình nói với ta.

Đoạn Phong Bất Nhị đặt mông ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn Bàn Hoành Cơ:

- Hắn nói minh văn ở tế đàn thứ hai có chuyện. Nếu như không sửa lại, những người tiến vào tế đàn, sau này đều gặp phải tình trạng giống như ngài. Hơn nữa số lần đi vào càng nhiều, tình trạng này xuất hiện lại càng nhiều hơn.

Bàn Hoành Cơ cảm giác đầu óc mình dường như không đủ dùng. Càn Kình chỉ đi qua tế đàn thứ hai của Bàn gia một lần, cũng chỉ đứng ở đó trong thời gian rất ngắn mà thôi. Không ngờ hắn có thể thông qua thời gian quan sát ngắn như vậy, suy đoán ra di chứng của những người sử dụng!

Chuyện này vẫn là bí mất cao nhất của gia tộc huyết mạch rắn chín đầu! Tuy rằng thời gian phát tác của mỗi chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu đều khác nhau, nhưng đúng là chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu càng mạnh, càng có tai hoạ ngầm như vậy.

Tế đàn thứ hai rõ ràng có chỗ thiếu sót, giống như độc dược mãn tính. Chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu biết rõ trên tế đàn có khuyết điểm quái dị, lại không cách nào chống lại được đặc thù do tế đàn thứ hai mang đến.

Được một loại năng lực tốt, ở trong chiến đấu có thể nhận được sự giúp đỡ, có đôi khi chính là tăng thêm một mạng.

Bàn Hoành Cơ đã mấy lần tiến vào tế đàn, nhận được được năng lực, đều dựa theo phương hướng thiết kế sẵn để phát triển, tất nhân cũng mang đến những đau đớn âm thầm không ít hơn so với những người khác.

- Hắn... Có thể sửa được sao?

Vẻ mặt Bàn Hoành Cơ đầy mong chờ nhìn chằm chằm vào Đoạn Phong Bất Nhị. Hắn không dám hy vọng xa vời rằng tình trạng của mình còn có thể cứu chữa được. Nhưng ít ra hắn cũng hi vọng đám hậu bối của mình khi dùng lại sử dụng tế đàn thứ hai, có thể không phải chịu tình cảnh như mình nữa.

- Có thể.

Bàn Hoành Cơ hít sâu một hơi lạnh. Hắn biết rõ Càn Kình quả thật có kỹ thuật minh văn rất khá.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-922)