Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 635

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 635: Nam nhân, cũng có quyền rơi lệ
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhưng khi nghe nói Càn kình có thể sửa được tế đàn khổng lồ phức tạp thứ hai này, hắn vẫn không cách nào nhịn được sự khiếp sợ khi tiếp nhận đáp án này.

Không phải không có minh văn sư nào ở Bàn gia từng cân nhắc qua vấn đề cải thiện lại tế đàn thứ hai một chút. Nhưng tế đàn kia thật sự quá phức tạp. Bất kỳ một minh văn sư nào nhìn thấy tế đàn này, sợ rằng nghiên cứu suốt đời cho đến lúc chết, có thể nghiên cứu hiểu rõ tế đàn này rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay không, cũng đã là một vấn đề.

Sửa lại?

Về phương diện này, Bàn Hoành Cơ đã sớm tuyệt vọng đối với các minh văn sư trong gia tộc. Cho dù là mời được hội trưởng đại nhân của tổng nghiệp đoàn minh văn sư tại hoàng triều Chân Sách, Xà Hoàng cũng không cho rằng sẽ có khả năng nào.

Tế đàn thứ hai được thiết kế khổng lồ khác thường. Mỗi lần Bàn Hoành Cơ nhìn thấy tế đàn này, đều cảm thấy vô cùng bội phục đối với trí tuệ của các bậc tiên bối trong gia tộc, đồng thời tự chế giễu sự bất tài của mình.

- Ta nhớ Càn Kình đã từng nói, chỉ cần điều chỉnh lại một chút, đại thúc đi vào một lần cũng có thể chữa trị được những vấn đề trước đây.

Đoạn Phong Bất Nhị lại đi về phía ngoài cửa:

- Hình như là nói như vậy.

Bàn Hoành Cơ không nghĩ tới chuyện tiếp tục ngăn cản Đoạn Phong Bất Nhị.

Vấn đề chữa trị! Giác mộng này đã sớm bị nghiền nát, vào giờ phút này lại một lần nữa được thiêu đốt. Chỉ có người thật sự trải qua cảm giác đau đớn này mới biết được, loại đau khổ này là chuyện khó chịu đựng tới mức nào.

Chỉ có điều...

Tay Bàn Hoành Cơ giơ lên chống cằm.

Tiêu trừ tai hoạ ngầm, cứu tất cả chiến sĩ huyết mạch của gia tộc huyết mạch rắn chín đầu sau này? Chuyện lớn như vậy, phải trả giá rất lớn mới có thể làm được? Càn Kình sẽ đưa ra điều kiện thế nào?

- Được rồi, nếu như đại thúc đi tìm Càn Kình, không cần nói vòng vo, trực tiếp nói rõ là được.

Đoạn Phong Bất Nhị cười híp mắt nói:

- Càn Kình, về phương diện này thật ra vẫn rất hào phóng.

Bàn Hoành Cơ cười nhìn theo bóng lưng của Đoạn Phong Bất Nhị. Bản thân mình đã thành thói quen, bất cứ chuyện gì cũng suy nghĩ tới phương diện lợi ích trước tiên, lại quên mất tính cách của Càn Kình thế nào.

Người trẻ tuổi này là loại người xương cứng nếu như ngươi thật tình đối xử tốt với hắn, hắn sẽ đối xử tốt lại với ngươi gấp trăm lần. Ngươi đối xử với hắn không tốt, hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi có quyền lực, có thực lực, có thế lực mà nịnh nọt ngươi.

...

Xương cứng?

Á Đương Tư nhìn bóng lưng Càn Kình uống thuốc khôi phục đầu khớp cánh tay khẽ cười. Cả cánh tay gần như hoàn toàn nát bấy, nhưng vẫn có thể duy trì sắc mặt bình thản, uống thuốc vào.

- Cảm ơn lão sư.

Càn Kình khom lưng cung kính cúi đầu về phía Á Đương Tư:

- Lão sư, hôm nay tâm tình ta không tốt, muốn xin người đi tới núi phía tây một chút.

Sắc mặt Á Đương Tư rõ ràng lộ vẻ sửng sốt. Từ trước tới nay tên tiểu tử này chưa từng xin nghỉ. Không ngờ ngày hôm nay hắn lại chủ động xin nghỉ? Hơn nữa trên trán hắn dường như có một sự tối tăm nói không nên lời... Lẽ nào...

- Ngươi ngưng luyện Đấu Hồn?

Long mày Càn Kình rướn lên, thần sắc kinh ngạc nhất thời trở về sự trầm tĩnh lúc đầu. Đại thúc Ân Lạp Khắc biết Tứ Hỏa rốt cuộc là thế nào. Đại thúc Á Đương Tư biết cũng không có gì kỳ quái. Xem ra mỗi lão sư đều biết Tứ Hỏa là cái gì, lại không có người nào nguyện ý nhắc tới.

Tứ Hỏa... Đó là đau thương lửa giận...

- Nếu ngưng luyện Đấu Hồn...

Á Đương Tư phất tay:

- Ngươi đi vào núi phía tây giải sầu một chút đi. Về phần Âu Lạp Lạp và mấy lão sư khác, ta sẽ giúp ngươi xin nghỉ.

Càn Kình lại hướng về phía lão sư Á Đương Tư cung kính cúi đầu. Khi đi ra cửa phòng, hắn đột nhiên dừng bước, xoay người lại nhìn Á Đương Tư đang đứng trước bàn làm việc.

- Sao vậy?

Á Đương Tư nghi hoặc nhìn Càn Kình. Tại sao ánh mắt của tiểu tử lại không giống với mọi khi?

- Lão sư...

Càn Kình yên lặng nhìn Á Đương Tư một hồi mới nói:

- Ta... có thể ôm lão sư một chút không?

- Ôm? Ta sao?

Á Đương Tư ngây người một hồi, sau đó trên mặt chợt lộ ra một nụ cười ấm áp. Đồ đệ của mình lớn thế này, xem ra dường như là một người đơn giản lại rất coi trọng tình nghĩa.

- Đến đây đi! Ôm một chút.

Càn Kình đi về phía Á Đương Tư đang giang hai cánh tay ra. Hắn ôm lấy lão sư Á Đương Tư, cảm nhận cái lưng dày rắn chắc, có phần không khống chế được tình cảm của mình, nước mắt lại lưng tròng. Mình cùng đại thúc Lôi Địch đã quen biết từ lâu, nhưng từ trước tới nay chưa từng nghiêm túc ôm một chút.

Chờ tới lúc muốn ôm, rốt cuộc lại là tâm nguyện thoạt nhìn vô cùng đơn giản nhưng không cách nào hoàn thành được.

Có một số việc, khi nó bên cạnh người có thể dễ dàng làm được, nhưng không biết quý trọng thực hiện. Có vài người, bình thường khi ở bên cạnh, có thể ít khi quan tâm, nhưng không biết quý trọng quan tâm một chút, bao giờ cũng phải chờ tới lúc mất đi... mới có thể...

- Tiểu tử, nam nhân cũng có quyền được khóc.

Á Đương Tư nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng Càn Kình:

- Không cần phải chịu đựng.

Càn Kình dùng sức cắn môi khẽ gật đầu một cái, nước mắt không nhịn được nữa từ khóe mắt chậm rãi chảy ra ngoài.

- Đi thôi, cứ vào trong núi phía tây ở lại một ngày.

Á Đương Tư lại vỗ vào sau lưng Càn Kình nói:

- Tiểu tử, nếu là một nam nhân, vĩnh viễn giữ bi thương tưởng nhớ ở trong lòng. Cuộc sống không bi thương là cuộc sống không hoàn chỉnh. Cuộc sống không để ý tới bi thương lại càng không hoàn chỉnh.

Càn Kình không biết mình đã đi ra khỏi gian nhà của Á Đương Tư như thế nào. Hắn càng không biết mình đã đi ra khỏi thôn trang như thế nào. Chỉ có giây phút khi hắn bị sói hoang nhìn chằm chằm vào thân thể, ý thức của hắn mới bắt đầu khôi phục.

- Ngày hôm nay, tâm tình ta không tốt.

Càn Kình giơ tay lên đánh chết con sói hoang vừa lao tới. Hắn nhìn về phía ngọn núi phía tây khổng lồ cách đó không xa, ngọn núi nhìn không thấy đỉnh kia:

- Ta muốn leo núi. Ta phải leo đến đỉnh núi, đi xem phong cảnh xung quanh đây một chút. Ngày hôm nay, ai ngăn cản ta, ta giết kẻ ấy!

Một đêm, trong thời gian suốt một đêm, tất cả tinh thần lực của Càn Kình chỉ chú ý tới đỉnh củ ngọn núi phía tây. Gặp phải bất kỳ dã thú ma thú nào, hắn cũng tuyệt đối không tiến hành bất kỳ hành động tránh né trốn chạy nào. Hắn chỉ biết chém giết, sau đó tiếp tục đi lên.

Ma thú bình thường hắn không nắm chắc sẽ đánh thắng, vào giờ phút này dường như đã biến thành yếu ớt.

Trong thời gian một đêm, Càn Kình không thật sự leo được đến đỉnh núi, nhưng lại giết chết không ít ma thú bình thường tuyệt đối sẽ không chủ động trêu chọc.

Rời khỏi thế giới vô tận, Càn Kình cảm nhận toàn thân đều truyền tới đau đớn. Tuy rằng chết ở trong thế giới vô tận sẽ không chết thật sự, nhưng cảm giác đau đớn này lại thật sự mang theo từ trong thế giới vô tận ra ngoài.

Một đêm này, toàn thân Càn Kình gần như không có chỗ nào không bị thương.

*****

Nếu như không phải có một bình thuốc nhanh chóng khôi phục thân thể, chỉ sợ hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

Lần đầu tiên Càn Kình chân chính lĩnh ngộ được hoàn toàn uy lực của loại thuốc này. Nếu như Bàn Hoành Cơ có nhiều thuốc trợ giúp như vậy, mỗi đòn đều liều mạng chiến đấu với Càn Chiến Huyền, sợ rằng chưa tới vài phút, hai bên đều không bò dậy nổi.

Lúc này, nếu như Bàn Hoành Cơ uống xong một bình thuốc nhanh chóng khôi phục này, ngày diệt vong của Càn Chiến Huyền thật sự sẽ đến.

- Chiến hữu, ngươi làm sao vậy?

Đoạn Phong Bất Nhị dùng sức dụi hai con mắt. Chỉ mới một buổi tối không gặp mặt mà thôi, lại khiến người ta có một cảm giác giống như đã mấy năm không gặp vậy.

Chỉ một đêm ngắn ngủi, Càn Kình giống như ở trong chiến trường Nhân Ma mấy năm. Sát khí nồng đậm bao phủ xung quanh thân thể hắn, giống như hắn vừa mới bò ra từ trong đống xác người chết vậy.

Cho dù đã gặp qua Càn Kình vài lần, Vưu Na Lạp đứng ở phía sau lưng Thiết Khắc, vừa nhìn thấy Càn Kình cũng thấy thấy áp lức khiến ma không thể thở nổi.

Trên mặt Càn Kình cố nặn ra một nụ cười gượng ép. Cả đêm giết chóc đổi lấy chỉ có sự mệt nhọc. Cả thể xác và tinh thần đều không có bất kỳ sự giải phóng nào. Thứ duy nhất hắn thu hoạch được chính là thêm rất nhiều kinh nghiệm trong các cuộc chiến sinh tử. Trên phương diện chiến đấu, mặc dù chỉ là thời gian một buổi tối nhưng vẫn tăng cường tới mức khó có thể tưởng tượng được.

- Đi thôi.

Bàn Hoành Cơ ngồi trên lưng ngựa nhìn Càn Kình đi ra khỏi phòng, giơ một ngón tay chỉ về phía sau Mộc Quy Vô Tâm:

- Thi thể của Lôi Địch được đặt ở trong đấu giới của hắn.

Càn Kình về phía Mộc Quy Vô Tâm gật đầu, trầm mặc đánh tiếng chào hỏi. Đấu giới là một không gian vô cùng đặc biệt. Nó không thể chứa bất kỳ sinh vật nào có mạng sống, nhưng có thể khiến thứ được bỏ vào, mấy năm cũng không phát sinh một chút biến hóa nào. Dường như thời gian trong đó hoàn toàn đứng yên vậy.

Sắc mặt Mộc Quy Vô Tâm cũng có vẻ mệt mỏi, nhìn về phía Càn Kình miễn cưỡng phất tay, xem như đánh tiếng chào hỏi. Mọi người đều trầm mặc đi về phía Vĩnh Lưu Thành.

Hoa Viêm Bất Kiến yên lặng đứng ở cửa ra của đoàn mã tặc. Đôi mắt tuyệt đẹp của nàng xuyên qua chiếc mặt nạ sắt chăm chú nhìn Càn Kình.

- Nàng là chiến sĩ huyết mạch, nhưng...

Thần sắc Càn Kình có phần trầm tư:

- Số lần nàng thức tỉnh quá ít. Ở lại đây vẫn an toàn hơn.

Hoa Viêm Bất Kiến đột nhiên xoay người nhảy lên trên lưng ngựa Càn Kình đang cưỡi. Nàng khẽ đẩy chiếc mặt nạ sắt về phía trước, lộ ra đôi môi đỏ mọng đầy gợi cảm, hai tay vòng qua lưng Càn Kình, chủ động đưa đôi môi tới.

Hai đôi môi kề sát, Hoa Viêm Bất Kiến tiếp tục tự mình chủ động, đưa cái lưỡi thơm tho trực tiếp vào trong miệng Càn Kình. Hai đầu lưỡi không ngừng cuốn lấy nhau.

Một nụ hôn dài...

Sau đó Hoa Viêm Bất Kiến nhảy xuống khỏi chiến mã, ngửa đầu nhìn Càn Kình:

- Ta chờ ngươi trở lại, chờ ngươi tháo mặt nạ sắt cho ta.

- Đi thôi.

Bát Hoang Vô Sinh chắp ở hai tay sau lưng nhìn Càn Kình:

- Chỉ cần ngươi có thể tiến vào mười vị trí đầu trong Tân Nhân Vương, vị trí Mã Tặc Vương ở tái ngoại lập tức truyền cho ngươi. Muốn đối kháng với Càn gia, ngươi cần phải có thế lực của mình. Mỗi đời Mã Tặc Vương đều có ý nghĩ và mục tiêu của chính mình. Mã Tặc Vương đời trước không thực sự can thiệp, đây là quy củ. Người tuổi trẻ, cho dù ngươi dẫn theo đoàn mã tặc tái ngoại gia nhập hoàng triều Chân Sách, đối kháng với hoàng triều Lộ Tây Pháp, đó cũng là quyền tự do của ngươi.

Càn Kình tung người xuống ngựa hướng về phía Bát Hoang Vô Sinh cung kính cúi đầu thật sâu.

Một phần đại lễ như vậy, hắn đã không thể sử dụng lời nói hoặc lễ vật gì để cảm ơn được. Điều hắn thật sự có thể làm chỉ là chân thành cung kính cúi đầu, mới có thể biểu đạt được một phần vạn lòng biết ơn của hắn.

Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ có chút hâm mộ nhìn Bát Hoang Vô Sinh. Mã Tặc Vương rất nhanh sẽ được giải thoát. Vậy mình tới khi nào mới có thể được giải thoát đây?

Đoạn Phong Bất Nhị chết sống không trở về đến Bàn gia. Xem ra thật sự chỉ có tìm Bàn Mộng Thần tới thuyết phục hắn! Chỉ có điều bao giờ mình cũng cảm giác, hình như Bàn Mộng Thần có phần không hài lòng đối với Đoạn Phong Bất Nhị.

Cũng không phải là sự chênh lệch trên thực lực, mà là một cảm giác không rõ ràng lắm!

Bàn Hoành Cơ ngửa đầu nhìn bầu trời. Đây là một loại trực giác của nhân vật lớn quanh năm nhìn thấy anh tài. Giống như thời điểm lúc đầu, khi hắn nhìn thấy Càn Kình, cũng cảm giác người trẻ tuổi này đặc biệt không bình thường.

Càn Kình lên ngựa xoay người lại nhìn tái ngoại rộng lớn. Chỗ này đã cho mình danh tiếng vô hạn, cũng cho mình bài học vỡ lòng cho con đường chiến sĩ, đồng thời cho mình sự thương cảm vô tận.

Hoa Viêm Bất Kiến nhìn Càn Kình rời đi, ngửa đầu nhìn Bát Hoang Vô Sinh đang đứng bên cạnh:

- Càn gia thật sự sẽ để Càn Kình tùy ý phát triển sao?

- Ngươi là Càn gia, ngươi sẽ làm như vậy sao?

Bát Hoang Vô Sinh lắc đầu:

- Chí ít, nếu như ta là Càn Chiến Huyền, trước khi giết chết được Càn Kình, ta sẽ cảm thấy thật sự không thoải mái. Nói không chừng bây giờ Càn gia đang tiến hành kế hoạch kỳ quái nào đó.

...

- Hàn Lệ Châu sao?

- Không sai! Hàn Lệ Châu.

Càn Vô Song ngồi ở trong ghế thái sư có lót một tấm da bạch hổ, nhìn Lôi Uy quỳ trên mặt đất:

- Tuy rằng, ta không quan tâm tới sự sống chết của Càn Kình, nhưng gia chủ đại nhân sau khi quay trở về, tâm tình cũng không tốt. Nếu gia chủ đại nhân muốn Càn Kình chết, ta đây cũng lười đợi tới Tân Nhân Vương, ở trước mặt mọi người giết chết hắn.

- Nhưng...

Lôi Uy quỳ trên mặt đất ngửa đầu nhìn Càn Vô Song còn trẻ tuổi hơn mình một chút nói:

- Chủ nhân Vô Song, chuyện này cùng với đi Hàn Lệ Châu có quan hệ gì?

- Giết người, thật ra có đôi khi cũng không cần tự mình động thủ.

Càn Vô Song khẽ gõ ngón tay xuống tay vịn của ghế bành, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo tự tin:

- Trên phương diện này, gia chủ đại nhân rất thích tự mình động thủ. Nếu như mọi chuyện đều phải đích thân động thủ, vậy còn cần tới thủ hạ hỗ trợ làm gì nữa?

- Hàn Lệ Châu sẽ hỗ trợ cho ngài sao?

- Hỗ trợ sao?

Càn Vô Song cầm dũa móng tay sửa lại móng tay ngón trỏ. Hắn nhẹ nhàng thổi lên móng tay vài cái:

- Có đôi khi, giết người ngay cả sự hỗ trợ của mình cũng không cần dùng tới. Hàn Lệ Châu có một Kim Trạch Thiên Lục. Ngươi đi tìm hắn, giao lá thư này cho hắn là được. Đến lúc đó hắn sẽ giết chết Càn Kình.

Kim Trạch Thiên Lục!

Hai tay Lôi Uy dâng lá thư do Càn Vô Song đưa tới, trong mắt hắn lộ vẻ hưng phấn. Đệ nhất cường giả Hàn Lệ Châu, Kim Trạch Thiên Lục sẽ ra tay sao? Như vậy Càn Kình không chết mới là lạ!

- Ngươi lui ra đi.

Hai tay Càn Vô Song chống xuống tay vịn của chiếc ghế bành chậm rãi đứng dậy. Hắn thoáng ưỡn ngực nhìn về phía bầu trời bên ngoài cửa phòng. Một khí thế tự tin nuốt trọn thiên hạ từ trong ngực hắn phóng ra:

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)