← Ch.683 | Ch.685 → |
- Nếu không gia tộc nào đã tạo ra cứ chờ bị diệt tộc đi!
Thiết Khắc phát lời thề máu!
Ba đôi cánh chim màu đen thật lớn hoàn toàn mở ra. Thoáng cái hắn đã bay lên cao, từ phía xa quan sát trận chiến đấu đã bắt đầu phát sinh.
- Càn Kình! Ngươi ngàn vạn lần không được chết! Sống, nhất định phải sống!
Mộc Nột Chân Sách cắn chặt môi nhảy xuống lớp đất cát:
- Nếu như ngươi thật sự chết, cho dù lão tử phải lên trời, cũng sẽ kéo ngươi xuống cho bằng được!
- Dám giết kho thuốc lá di động của lão tử, cho dù lão tử phải dùng tới hơi sức cuối cùng trong đời mình cũng phải san bằng biển cát cổ hoang này!
Đoạn Phong Bất Nhị sử dụng đấu kỹ thân pháp tự do lộ ra chiến thân rắn chín đầu. Sóng nhiệt đánh về phía xa, thấy rõ ràng vị trí có rất nhiều vong linh đang tập trung.
- Đủ loại thực vật khiến biển cát cổ hoang hoàn toàn biến mất, biến thành ốc đảo vô tận!
Thiết Nam trầm mặc đứng ở phía sau mọi người...
Gần rồi, gần rồi, gần rồi...
Trong không khí mơ hồ vang lên âm thanh đấu khí, quyền cước đập vào bắp thịt...
Chiến sĩ vong linh tầng ngoài cùng rất nhanh đã phát hiện ra đám người Đoạn Phong Bất Nhị đột kích. Không cần sáu con mắt màu xám trên bầu trời ra lệnh, bọn họ đã tự động dàn trận chiến phòng ngự.
Mệnh lệnh quan trọng nhất là bắt sống Càn Kình, như vậy chiến thuật hiện tại chính là làm cho con mồi mệt mỏi. Trước khi có thể khiến con mồi mệt mỏi, cần phải làm cho hắn không có được bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi, thậm chí không nên cho hắn biết có người tới giúp hắn.
Rất nhiều chiến sĩ vong linh có khả năng bay, đã bắt đầu bay lên trên cao. Còn có rất nhiều ma pháp không chút khách khí đều đánh về phía Thiết Khắc đang ở trên không trung.
- Tiểu thiếp! Xuống tới! Hợp lực lại cùng một chỗ!
Đoạn Phong Bất Nhị gầm lên giận dữ. Trường thương trong tay như rồng lao tới trận địa của quân địch!
Một hỏa diễm thật lớn, màu đen, có nhiệt độ cao thoáng lao qua khoảng không trên đầu Đoạn Phong Bất Nhị. Trong nháy mắt đám vong linh ngăn cản ở phía trước người hắn đã hóa thành tro tàn.
Uy năng ma nhãn hủy diệt của Thiết Khắc lại thăng cấp. Nhận được tinh hoa Lộ Tây Pháp chi tâm, Thiết Khắc với ba đôi cánh huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc, ánh mắt quét tới giống như liêm đao thu gặt tất cả. Uy năng mạnh mẽ đó trực tiếp khiến những bộ xương trắng vừa bỏ mình biến thành bụi phấn.
- Chú ý theo sát hai bên ta, cùng ta xông lên.
Thánh khí trường kiếm trong tay Thiết Khắc lóe lên, quét rơi đám vong linh bên cạnh. Lục mang tinh trong con ngươi lại một lần nữa bắt đầu ngưng tụ phóng ra!
Đoạn Phong Bất Nhị trầm mặc di chuyển đến bên cạnh Thiết Khắc. Trong đội ngũ này chiến sĩ có thánh khí tất nhiên là người mạnh nhất. Cho dù thánh khí này thích hợp một đấu một hơn, chứ không phải là loại quần chiến này, nhưng dù sao nó cũng là thánh khí!
Nếu như bình thường, Đoạn Phong Bất Nhị còn có thể tranh giành với Thiết Khắc một chút, xem ai mới đóng vai trò tiên phong.
Nhưng hiện tại thì sao? Hắn không tranh!
Đoạn Phong Bất Nhị chủ động lùi lại. Hỏa diễm từ trong mắt Thiết Khắc phun ra ra còn chưa biến mất, xung quanh đã có rất nhiều vong linh bắt đầu lao tới, căn bản không sợ bị đánh chết.
Thông đạo vừa tạo thành do ma nhãn hủy diệt bắn ra, còn chưa hoàn toàn rộng mở trong nháy mắt lại một lần nữa bị đóng lại.
Vô số hỏa cầu thuật bắn lên trên không trung, bắt đầu nhanh chóng chuyển động dung hợp. Trong thời gian ngắn ngủi, trên bầu trời lại xuất hiện một mặt trời nóng bỏng thứ hai. Mặc dù nó còn chưa bắt đầu rơi xuống, nhưng mọi người vẫn có thể cảm giác được hơi nóng từ đó phả ra.
- Tiểu thiếp, xoá sạch nó!
Đoạn Phong Bất Nhị kêu lên. Đồng thời, mắt Thiết Khắc đã nhìn về phía hỏa cầu trên bầu trời, bắn ra một đạo ma nhãn hủy diệt!
Ma nhãn hủy diệt xuyên qua hỏa cầu, hỏa cầu ở trên không trung nổ nát. Phần Đồ Cuồng Ca đã vọt tới đội ngũ trước mặt. Thân thể hắn mạnh mẽ chịu một quyền từ chiến sĩ vong linh phía trước, chiến đao trong tay trực tiếp chém đối thủ thành hai nửa.
Hỏa cầu ma pháp bị nén lại, giống như vô cùng vô tận, không ngừng tổ hợp nén lại trên không trung, hoàn toàn không cho ma nhãn hủy diệt của Thiết Khắc lại có cơ hội đánh xuyên qua đại quân vong linh.
- Bất Nhị, để ý ta!
Mộc Nột Chân Sách gào lớn một tiếng. Nơi mi tâm rất nhanh lồi lên xuất hiện một thứ kỳ quái giống như con mắt. Một đạo trùng kích tinh thần không thể ý tới thân thể của đám chiến sĩ vong linh, trực tiếp đánh vào những ma pháp sư đang đứng ở trung tâm của ma pháp trận kia.
Ầm ầm!
Ma pháp trận phát ra một đám quang mang rực rỡ. Mộc Nột Chân Sách há miệng phun ra một búng máu, thân thể liên tục lắc lư:
- Mẹ nó! Ma pháp trận chống trùng kích sao? Ta cũng không tin, đánh không được ngươi!
Mộc Nột Chân Sách giơ tay lên lau vết máu trên khóe miệng. Con mắt kỳ quái ở giữa mi tâm lại một lần nữa xuất hiện. Từng đạo trùng kích tinh thần liên tục phóng ra.
Ầm ầm ầm...
Ma pháp trận hết lần này tới lần khác phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt. Con ngươi Mộc Nột Chân Sách lộ vẻ mệt mỏi. Trên trán không còn chảy ra mồ hôi nữa, mà là máu đỏ tươi!
Trùng kích tinh thần không cách nào giải khai, sẽ khiến bản thân bị tổn thương. Liên tục trùng kích khiến Lục hoàng tử rất ít tự mình chiến đấu, bắt đầu bị thương.
Lại là một ma nhãn hủy diệt cực nóng phóng ra. Con ngươi Mộc Nột Chân Sách bỗng nhiên co lại. Máu tươi chảy ra!
Mắt Thiết Khắc phóng ra ma nhãn hủy diệt, bắt đầu chảy ra máu tươi chói mắt!
- Ma nhãn hủy diệt của tiểu thiếp không phải là do trời sanh, không thể duy trì liên tục. Nhiều lần sử dụng trong thời gian dài, có thể sẽ bị mù...
Cuộc nói chuyện lén giữa Đoạn Phong Bất Nhị và Thiết Khắc khi còn ở trong Ma tộc, chợt vang lên trong đầu Mộc Nột Chân Sách.
Mù... Mù... Mắt của Thiết đẹp trai có thể sẽ bị mù!
Mộc Nột Chân Sách ngẩng đầu nhìn trận doanh của ma pháp sư phía xa. Hai ngón tay trỏ của hắn bỗng nhiên đặt ở huyệt thái dương. Từng tinh thần lực mạnh mẽ tập trung ở vị trí con mắt giữa mi tâm. Tinh thần lực dường như đã sớm đạt được tới mức tích lũy cực hạn còn đang tụ lại, trong đầu hắn có khả năng sẽ bị nổ bất cứ lúc nào.
Bí thuật của hoàng tộc! Tử địa hậu sinh!
Hai mắt Mộc Nột Chân Sách đỏ lên một cách kỳ lạ. Tinh thần lực đạt tới đỉnh phong thật sự lại một lần nữa trùng kích về phía đám vong linh, lại khiến ma pháp trận nổ vang...
Ầm ầm!
Vô số nguyên tố ma pháp ở vị trí gần ma pháp trận nhất nổ tung. Các ma pháp sư với thân thể quấn băng vải kia đồng thời chấn động. Từng mảnh vải băng bắn ra. Hơn mười ma pháp sư ngửa mặt lên trời há miệng phun ra khí lưu màu xám mà mắt thường cũng có thể thấy được. Trong nháy mắt thân thể của bọn họ hoàn toàn mềm nhũn xuống.
Trong nháy mắt đó, phía dưới băng vải dường như không có bất kỳ thứ gì tồn tại, chỉ là một đống băng vải mà thôi.
Ma pháp hỏa cầu nén đột nhiên biến mất. Đầu Thiết Khắc cúi thấp. Trong đôi mắt đầy máu loãng của Thiết Khắc lại một lần phóng ra ma pháp hủy diệt.
*****
Sử dụng quá mức sẽ bị mù! Mộc Nột Chân Sách theo sát, hoàn toàn không quan tâm tới Thiết Khắc, nhân lúc lỗ hổng được mở ra trong chớp mắt, hắn đã lao nhanh tới.
Ầm!
Một chiến sĩ vong linh đang công kích Càn Kình, thật sự không ngờ được phía sau đột nhiên có công kích. Bọn họ không đau đớn, nên phương diện cảm ứng tất nhiên cũng sẽ kém hơn một chút.
Sở dĩ con người phản ứng nhanh như vậy, cũng bởi vì con người biết sợ đau! Cho dù bất kỳ đau đớn nào cũng có thể cảm giác được trước tiên. Khi cảm giác được tất nhiên có thể đưa ra phản ứng trước.
Ưu điểm của chiến sĩ vong linh là không cảm giác được sự đau đớn, không biết sợ hãi cái chết, chiến đấu có thể không cố kỵ gì. Nhưng ở trên phương diện phản ứng tất nhiên cũng sẽ chậm hơn.
Ánh sáng hủy diệt trực tiếp đánh thẳng vào trên thân thể của chiến sĩ vong linh cấp Đấu Hồn. Hắn vừa miễn cưỡng tiếp nhận nửa quyền của Càn Kình, phía sau lưng lại bị ánh mắt hủy diệt bắn trúng, nhất thời ngã trên mặt đất. Tia sáng cực nóng kia đã thiêu đốt mở ra một lỗ lớn ở trên ngực hắn.
- Các ngươi...
Càn Kình chém xuống một đao ép đối thủ phải lui lại. Ánh mắt hắn đã nhìn thấy mọi người...
Gần như cùng lúc đó, một chiến sĩ vong linh đột nhiên từ bên phải của Thiết Khắc đâm tới một thương! Tốc độ một thương này đâm tới cực nhanh, cũng đặc biệt bí mật!
Phần Đồ Cuồng Ca giơ tay lên bắt lấy trường thương. Nhiệt lượng và lực sát thương khi kim loại ma sát, không cách nào khiến đấu khí Đại Chân Kim hắn cảm thấy có gì đau đớn. Hắn nhất thời quát lớn:
- Thiết đẹp trai, ngươi thất thần cái gì? Chú ý bên phải của ngươi đi...
- Biết rồi.
Thiết Khắc rất bình tĩnh trả lời một câu.
Chú ý bên phải?
Càn Kình nhìn Thiết Khắc. Gã con lai ma vũ sĩ huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc này, hắn lấy gì để chú ý bên phải của chính hắn? Dùng con mắt mù sao?
Sử dụng mắt phải quá mức, mắt sẽ bị mù!
Những lời này, Càn Kình không biết đã từng dặn dò Thiết Khắc bao nhiêu lần. Nhưng hôm nay... gã con lai này đã dùng mắt tới mức... Mù!
Thiết Khắc... Hắn đã hoàn toàn mất đi ma nhãn hủy diệt, mất đi mắt phải.
- A... A a a...
Càn Kình nhìn Thiết Khắc.
Trong thời gian ngắn ngủi... Thời gian ngắn ngủi... Mình đầu tiên là mất đi đại thúc Lôi Địch. Hôm nay... bạn tốt của mình vì mình mà mù một con mắt. Có thể... mọi người còn có thể cùng nhau chết ở chỗ này...
Hỏa diễm! Giờ phút này hỏa diễm địa hỏa chi tâm càng ngưng tụ hơn.
Ngưng tụ, ngưng tụ!
Các hỏa diễm khác nhau không ngừng dây dưa. Các loại hỏa diễm từ hơi nóng trên biển cát cổ hoang, đến ánh sáng từ mặt trời trên không trung không ngừng tiến vào trong cơ thể hắn, quấn lấy nhau...
Một lần, lại một lần nữa!
Những dây dưa này tạo thành một loại trạng thái tồn tại đặc biệt. Cây búa Đấu Hồn càng ngưng tụ lại rắn chắc hơn, giống như có thể có thể biến thành thực thể bất cứ lúc nào, lại giống như có thứ gì đó sắp mọc ra từ trong cây búa kia.
Đó là điềm báo hồn vực được tạo thành!
Càn Kình từng có kinh nghiệm hồn vực bạo lực hình thành với hình thức ban đầu. Hắn biết trong cơ thể mình lại có hồn vực mới sắp hình thành.
Nếu như là lúc bình thường, Càn Kình hẳn sẽ vô cùng vui mừng hài lòng. Hồn vực thứ hai của mình cuối cùng sắp thành hình.
Nhưng hiện tại... tâm tình Càn Kình lại không cảm thấy cao hứng chút nào. Xung quanh đây có quá nhiều đối thủ...
- Kho thuốc! Chúng ta nhất định có thể xông ra được!
Đoạn Phong Bất Nhị vỗ vào vai Càn Kính nói:
- Tuy rằng ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta tin tưởng chúng ta có thể làm được! Loại tuyệt cảnh như vậy, chúng ta không phải mới lần đầu tiên gặp phải!
- Cho dù thật sự không ra được...
Đoạn Phong Bất Nhị ngậm nửa điếu thuốc lá nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra mộ nụ cười chán chường:
- Thì đã sao? Chúng ta có thể cùng sống cùng chết!
- Cùng sống... cùng chết...
Càn Kình nhẹ nhàng lập lại câu nói của Đoạn Phong Bất Nhị. Hắn cũng nở nụ cười, trong lúc vô tình mệt nhọc trên người giảm đi rất nhiều:
- Đúng! Cùng sống, cùng chết!
Mấy người cùng nhau cười, lau vết máu trên mặt, nhìn đại quân vong linh đang vây xung quanh trải dài dường như không thấy điểm cuối:
- Cùng chết, cũng là một loại lạc thú!
Thân là chiến sĩ, một khi đã bước trên con đường chiến sĩ này, mọi người sớm hiểu mình sẽ có ngày chết trận. Chiến sĩ, có thể chết trận một cách oanh oanh liệt liệt, đó cũng là một loại vinh quang. Vinh quang này có thể chấn động trời xanh.
- Đến đây đi! Đánh ra một trận có lẽ là rực rỡ nhất trong cuộc đời chúng ta!
Đấu Hồn trong cơ thể Càn Kính lại vận chuyển. Hồn vực thứ hai với hình thức ban đầu này đã trở thành một hạt giống, thoạt nhìn giống như một viên bảo thạch quay xung quanh cây búa!
Chỉ có điều, trên tay cầm của cây búa có hai lỗ thủng, nhưng hiện tại lại chỉ có một viên bảo thạch quay xung quanh nó!
Hồn vực thiêu đốt!
Trong đầu Càn Kính nhất thời biết được tên gọi hồn vực của mình, lại cảm thấy hồn vực thiêu đốt này có vài phần khác với những lời đại nhân Xà Hoàng đã từng nói tới. Nhưng cụ thể là khác nhau ở chỗ nào, hắn lại không thể nói ra được.
- Thật thú vị. Bắt sống tất cả...
Sáu con mắt trên bầu trời lại một lần nữa truyền ra mệnh lệnh. Đội quân vong linh lập tức vây chặt lấy mấy người tuổi trẻ, không thể nào không thể bắt sống.
Mộc Nột Chân Sách ngửa đầu nhìn lên trên không trung. Con mắt hắn giống như muốn xuyên qua không gian nhìn thấy vị trí Thần Đô của hoàng triều Chân Sách. Trong miệng hắn thì thào nói:
- Tam ca, chết một mình ta là đủ chứ? Không nên lại tiếp tục giết những huynh đệ khác nữa? Lần này tam ca thật sự làm hơi quá đáng...
...
- Quá đáng? Thật vậy sao? Ta không nghĩ như vậy.
Trong gian phòng được trang trí đầy hoa lệ, tam hoàng tử hoàng triều Chân Sách Trường Không Chân Sách, thiên tài chiến sĩ đấu ma song tu đang ngồi trên thảm thảm nhung mềm mại.
Trường bào màu tím mặc lên người rất tùy ý, có một loại khí độ và cao nhã nói không nên lời. Hắn cầm chén rượu trong tay nhẹ nhàng giơ lên quá đỉnh đầu, nhìn mặt trời trên cao giống như trong suốt. Trường Không Chân Sách chậm rãi quay đầu nhìn đại hoàng tử Hạo Toàn Chân Sách đột nhiên phá cửa xông vào, vẻ mặt tức giận đầy sát khí.
- Lão tam! Ngươi hơi quá đáng!
- Quá đáng sao? Ta không cảm thấy như vậy.
Trường Không Chân Sách điều chỉnh cổ một chút, nhìn vẻ mặt người trung niên đầy thịnh nộ, giữa hai lông mày rất có khí thế của một mãnh hổ, mày rậm mắt to môi dày, đường nét rất rõ ràng. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười thâm độc lạnh như băng giống như độc xà, không còn nói những lời mang ẩn ý sâu xa như trước kia nữa:
- Đây không phải là đại ca sao? Sao đại ca lại tới đây?
- Ngươi biết mình đang làm gì không?
Hạo Toàn Chân Sách bóp nắm tay liên tục vang lên những tiếng rắc rắc. Bỗng nhiên hắn giơ tay lên nắm lấy áo trên ngực Trường Không Chân Sách, kéo hắn xuống gầm thét:
- Ngươi biết mình đang làm gì sao? Lão tứ, ngươi cũng ở đây sao? Ngươi nói hắn có quá đáng không?
← Ch. 683 | Ch. 685 → |