← Ch.684 | Ch.686 → |
Hoàng gia luôn có một loại thủ đoạn đặc biệt của riêng mình để truyền tin tức. Hôm nay Hạo Toàn Chân Sách đã biết, Mộc Nột Chân Sách bị lừa tiến vào trong biển cát cổ hoang, nguyên nhân đều bắt nguồn từ người trước mắt này! Tam hoàng tử Trường Không Chân Sách!
Trong lúc nhất thời Vũ Toán Chân Sách nghẹn lời... nhìn hai ca ca của mình tranh cãi...
- Ta sao?
Trường Không Chân Sách nằm úp sấp để mặc Hạo Toàn Chân Sách túm lấy áo ngực, trên mặt vẫn nở nụ cười thâm độc bất cần đời:
- Ta biết.
Khóe mắt Hạo Toàn Chân Sách giật giật mấy cái. Cánh tay to khỏe cũng không nhịn được run lên:
- Ngôi vị hoàng đế thật sự quan trọng đối với ngươi như vậy sao? Lão lục chính là huynh đệ của ngươi! Chúng ta là cùng cha cùng mẹ. Là cùng một người cha, một người mẹ sinh ra! Huynh đệ ruột thịt, trong thân thể đều là dòng máu hoàn toàn giống nhau!
- Đúng vậy, huynh đệ ruột.
Lời nói của Trường Không Chân Sách hoàn toàn bình tĩnh, khóe môi vẫn nở nụ cười lạnh lùng thâm độc:
- Nhưng đại ca thân yêu của ta, ngôi vị hoàng đế lại chỉ có một...
- Ngươi...
Hạo Toàn Chân Sách rút một thanh chiến đao ra chỉ vào mặt Trường Không Chân Sách nói:
- Ta phải giết ngươi!
- Tốt! Có thể! Cứ tới đi!
Trên khuôn mặt Trường Không Chân Sách vốn đang cười lạnh lùng thâm độc đột nhiên biến đổi. Hắn dùng hai tay xé y phục của mình ra, lộ ra bộ ngực cường tráng. Hắn nắm lấy sống chiến đao của Hạo Toàn Chân Sách, chỉ về phía vị trí tim của mình:
- Đại ca thân yêu của ta, đại ca nhìn rõ vị trí đi. Chỉ cần một đao! Đối với ngài mà nói, ta đây là một đệ đệ tồi tệ. Đối với lão lục mà nói, ta là một ca ca xấu. Ta chết đi sẽ không còn ngăn cản các ngươi nữa.
- Ngươi...
Cổ tay Hạo Toàn Chân Sách run lên.
- Vì sao? Rốt cuộc là vì sao vậy? Đại ca thân mến của ta?
Ánh mắt Trường Không Chân Sách lạnh như băng nhìn Hạo Toàn Chân Sách, giọng điệu từ trầm thấp nghi vấn lúc đầu, chuyển thành tức giận bạo phát rít gào:
- Đại ca! Đại ca thân mến của ta. Trường Không Chân Sách ta cũng là huynh đệ ruột của đại ca! Huynh đệ ruột cùng một mẹ sinh ra! Vì sao, vì sao đại ca có thể vì lão lục mà đối xử với ta như vậy? Lẽ nào ta không phải là huynh đệ của đại ca? Được! Đại ca và lão lục là huynh đệ. Còn ta thì không phải, đúng không! Tới đi. Tới đi. Tới đây đi! Ta để cho đại cả giết. Đại ca tới giết ta đi!
- Lão tam... Ngươi...
- Tam ca...
- Đại ca, tới đây giết đi! Giết chết ta, sẽ không người nào gây gió khuấy mưa. Tới đây giết đi!
Hạo Toàn Chân Sách đối mặt với sự chất vấn của Trường Không Chân Sách, gần như không cầm được chiến đao nữa. Khuôn mặt hắn cứng đờ:
- Lão tam, ngôi vị hoàng đế thật sự quan trọng như vậy sao?
- Đún! Không sai!
Trường Không Chân Sách tránh thoát bàn tay đang nắm lấy áo của Hạo Toàn Chân Sách, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên không trung:
- Đúng là quan trọng.
- Nhưng trước đây lão lục cũng đã từng nói với ngươi không chỉ một lần, nếu như ngươi muốn làm hoàng đế, hắn nhường lại cho ngươi. Hắn không muốn làm hoàng đế.
- Hắc!
Trường Không Chân Sách cười lạnh một tiếng, chắp tay ngạo nghễ đứng giống như một trường thương:
- Cái đó tính làm gì? Khi đó hắn còn nhỏ. Nhưng sau này? Lại nói, đại ca sao biết hắn không phải đang nói dối? Trong huynh đệ chúng ta, lão lục là người thích hợp nhất để làm hoàng đế. Cái này không thể phủ nhận! Nếu hắn có năng lực, đó chính là uy hiếp!
- Vì vậy ngươi có thể tìm sát thủ giết chết hắn...
- Ta cũng mất đi làm tư cách làm hoàng đế.
Trường Không Chân Sách liên tục cười lạnh, vẻ mặt độc ác không khác gì rắn độc:
- Gia tộc Chân Sách chúng ta có quy định, người sử dụng thủ đoạn như vậy. Đại biểu cho việc hắn không có năng lực, không có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế! Hiện tại nếu như sát thủ ám sát lão lục, hắn chết, triều đình trên dưới có người nào không biết là ta làm? Ta không chỉ phái sát thủ đi giết hắn, còn phái người giết hộ vệ bảo vệ hắn, loại bỏ tất cả những kẻ muốn gây họa cho ta.
Hạo Toàn Chân Sách nhìn Trường Không Chân Sách:
- Lão tam, ngươi quá độc ác. Chúng ta là huynh đệ...
Trường Không Chân Sách chậm rãi xoay người. Đầu hắn đang cúi xuống, chậm rãi ngẩng lên, khẽ mở mắt nhìn Hạo Toàn Chân Sách:
- Đại ca, đại ca còn lời nào khác muốn nói nữa không? Hiện tại, nếu đại ta không muốn giết ta, vậy mời đại ca rời khỏi đây.
- Ngươi...
Hạo Toàn Chân Sách hung hăng trừng mắt với Trường Không Chân Sách. Hắn biết nếu tiếp tục ở lại đây cũng không có tác dụng gì. Hắn xoay người rất nhanh đi về phía ngoài cửa, dự định dẫn binh ngày đêm tới cứu người!
- Tam ca...
- Ta quá đáng sao? Ta thật sự không cảm giác mình quá đáng?
Trường Không Chân Sách như đang tự nói với mình, lại giống như đang nói chuyện với Tứ hoàng tử Vũ Toán Chân Sách ở bên cạnh. Hắn thản nhiên nói:
- Ta thật sự không cảm giác mình quá đáng.
Vũ Toán Chân Sách yên lặng nhìn tam hoàng tử Trường Không Chân Sách cầm chén rượu trong tay, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, khí độ ung dung đẹp đẽ sang quý. Giữa hai lông mày nam nhân đồng thời lại có vẻ gian trá, khiến người ta vừa liếc nhìn chung quy lại có cảm giác, hắn là một kẻ âm hiểm chuyên trốn ở trong bóng tối đánh lén người khác, tính kế với người khác.
Mặc dù dáng vẻ vẫn hết sức đẹp trai, mặc dù khí độ cũng lộ ra vẻ nắm giữ thiên hạ ở trong tay, nhưng sự gian tà giữa hai lông mày cũng không hề giảm bớt. Nhưng không có ai biết... một hoàng tử như vậy, thật ra... hắn... hắn...
- Tam ca, lão lục hắn còn nhỏ...
- Nhỏ?
Đôi mắt dài hẹp của Trường Không Chân Sách nhướng lên, lộ ra một nụ cười nhạt xem thường:
- Vậy thì thế nào? Thời điểm ta còn nhỏ giống như hắn, ta đã giúp phụ hoàng phê duyệt tấu chương! Đây chính là sự khác biệt giữa ta và hắn!
- Tam ca... tam ca cần gì phải...
- Lão tứ, ngươi không nên nói nữa.
Trường Không Chân Sách để ly rượu trong tay xuống:
- Lão lục là người có thiên phú nhất trong các huynh đệ chúng ta, cũng là người thích hợp nhất để trở thành hoàng đế tiếp theo của hoàng triều Chân Sách. Tất cả mọi người chỉ đối xử tốt với hắn, theo hắn, giúp đỡ hắn, như vậy chính là đang hại hắn.
- Nhưng...
- Không nhưng gì hết! Rèn luyện! Hắn có thiên phú tốt như vậy nên thả ra ngoài, nên có rèn luyện! Rèn luyện sinh tồn được, hoặc chết! Chưa từng trải qua rèn luyện, làm sao làm được hoàng đế? Làm sao trở thành một hoàng đế tốt được?
- Nhưng chuyện tam ca làm bây giờ, hắn nhìn thấy chính là tam ca đang tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với hắn!
- Chuyện này... Thì thế nào?
Thái độ của Trường Không Chân Sách trước sau vẫn rất thản nhiên. Hắn ngẩng đầu nhìn Vũ Toán Chân Sách đứng dậy với vẻ mặt lo lắng:
- Chỉ cần có thể xuất hiện một hoàng đế càng ưu tú hơn, hận ta thì có thể làm gì? Ngày sau, nếu lão lục có thể làm hoàng đế, cùng lắm thì đến lúc đó ta bị hắn giết. Vậy thì đã sao?
Trường Không Chân Sách rót cho mình một ly rượu, ngón trỏ và ngón cái di chuyển trên miệng chén rượu:
*****
- Người ác, bao giờ cũng phải có người đến diễn. Mọi người đều nói ta sinh ra có bộ dạng âm hiểm. Vậy chuyện này để ta làm không phải rất thích hợp sao? Tất cả các đại thần trong triều đình, có người nào không nói ta có trái tim của sói? Có thể làm ra chuyện đoạt ngôi vị hoàng đế, giết huynh, giết đệ, thậm chí giết cha...
- Bọn họ không biết tam ca...
- Ta không cần bọn họ hiểu! Ta lại càng không cần lão lục hiểu! Nếu hắn hiểu, làm sao rèn luyện được?
Trường Không Chân Sách nặng nề vung tay lên, trên mặt hiện ra sự cô đơn rất ít người có thể nhìn thấy:
- Lẽ nào, ta quá thương cảm, cần người khác hiểu ta sao? Lão tứ?
- Tam ca...
- Không cần nói thêm nữa. Ta đóng vai người xấu cũng không phải chỉ một ngày. Ta đã sớm thành thói quen, thậm chí còn thích nữa.
Trường Không Chân Sách khẽ cười:
- Nói thật, ta rất hâm mộ lão lục. Hắn có thể tìm được một đám bằng hữu. Người có thể thề sống chết cùng chúng ta lại chỉ có thủ hạ. Đây có lẽ là chênh lệch lớn nhất giữa chúng ta và hắn?
- Đó là do vận khí hắn tốt, gặp đám bằng hữu tập trung bên cạnh Càn Kình...
- Đúng vậy, Càn Kình thực sự một người kỳ lạ. Nếu như... ta nói là nếu như... Ha hả... Ta thật sự muốn gặp hắn một lần. Trên người hắn có khí tức tương tự với lão lục, thu hút người khác làm bằng hữu. Có thể loại khí tức này trên người hắn còn mạnh hơn so với lão lục, cho nên mới thu hút lão lục...
- Tam ca... Thật sự không nói cho đại ca biết sao?
- Nói cho đại ca làm cái gì?
Trường Không Chân Sách rướn mí mắt:
- Đại ca là người tốt, cũng rất vũ dũng, cũng không sẽ không diễn được. Lão lục không thể ngu ngốc như vậy. Tiểu tử kia rất tinh ý. Nếu như lần này hắn có thể sống sót, cho dù đại ca muốn giả vờ, cũng sẽ rất nhanh bị hắn vạch trần, do đó suy đoán ra ý tưởng thực sự của ta. Chuyện này tuyệt đối không thể làm được.
- Nhưng làm vậy sẽ chỉ khiến càng nhiều người hiểu lầm tam ca hơn...
- Người khác không biết ta, ngươi còn không biết sao?
Trường Không Chân Sách ngửa đầu nhìn Vũ Toán Chân Sách:
- Ta trời sinh tuyệt mạch, kiếp này nhất định không cách nào sống quá hai mươi sáu tuổi. Hiện tại chính là năm cuối cùng trong đời của ta...
- Có thể vẫn còn có biện pháp... Càn Kình hắn là đại dược sư...
- Không có biện pháp nào. Điều này ta và ngươi đều hiểu rõ, cần gì phải lừa gạt chính mình nữa? Người thông minh sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn.
Trường Không Chân Sách vỗ vai Vũ Toán Chân Sách:
- Ta không còn nhiều thời gian làm ca ca của lão lục nữa. Sau này, ta không có cách nào tiếp tục chiếu cố hắn, càng không có cách nào trợ giúp cho hắn. Nhưng dù sao ta cũng là ca ca của hắn...
- Cho nên...
Trường Không Chân Sách lộ ra nụ cười sầu thảm:
- Làm ca ca, ta cuối cùng cũng nên làm cho hắn chút gì chứ? Đây là số mệnh của người làm ca ca! Lão tứ, ngày nào đó nếu như ta thật sự chết sớm, ngươi nhất định phải tiếp tục diễn thôi. Trong mấy người huynh đệ chúng ta, trừ ta ra, ngươi là thích hợp nhất để diễn vai người xấu...
- Tam ca nói gì vậy. Ta nổi danh là hoàng tử tốt...
- Đúng vậy, hoàng tử tốt, hoàng tử thực sự tốt.
Trong nụ cười của Trường Không Chân Sách tràn ngập hồi ức:
- Ba tuổi vén váy nữ hài, tám tuổi cứng rắn muốn tắm cùng nữ hài. Còn có...
- Khụ... Khụ... Ca... Chừa cho ta chút mặt mũi...
- Ha hả... Nhân lúc ta còn có thể nhớ lại, để ta nhó lại nhiều một chút đi.
Trường Không Chân Sách xoa đầu Vũ Toán Chân Sách đã không còn nhỏ tuổi:
- Chờ ngày nào đó khi ta ngủ không dậy nổi, muốn nhớ lại cũng không có cách nào nhớ lại được. Đến lúc đó, chỉ có thể nhờ ngươi nhớ thay ta.
- Ca...
- Thôi đi. Chờ tới lúc ta chết ngươi hãy khóc. Tới lúc tiểu lục tử trưởng thành, nếu như ta đã chết, đưa thư này cho hắn xem, coi như bài học cuối cùng ta dành cho hắn.
Trường Không Chân Sách nhìn bầu trời:
- Nhị ca, nhị ca cũng không thua kém bao nhiêu! Nhưng ta đã tính kế... Cũng sẽ không để xảy ra sai lầm! Đám vong linh đáng chết kia không có bao nhiêu người biết, nhưng cũng không thể vĩnh viễn không có người biết đến. Hơn nữa...
Trường Không Chân Sách thở dài:
- Đợi được tới lúc bọn họ muốn cho người khác biết, tất cả đã muộn rồi. Tân Nhân Vương của hai bên Nhân Ma, cuộc tranh tài Tân Ma Vương cũng sắp bắt đầu. Đây là một cơ hội rất tốt...
Run rẩy, run rẩy!
Chiến lực cá nhân mạnh mẽ, ở trước chiến thuật biển người đã hoàn toàn thể hiện ra sự yếu ớt.
Thực lực của mỗi chiến sĩ vong linh trong đại quân vong linh vẫn kém hơn đám người Càn Kình, nhưng số lượng thực sự quá nhiều. Những ma pháp sư vong linh cũng không chỉ có một người. Trong đại quân có chừng mười mấy ma pháp sư. Bọn họ đứng ở các ma pháp trận khác nhau thi triển các loại ma pháp phụ trợ, và cả ma pháp công kích.
Cho dù là Thiết Khắc cầm thánh khí trong tay cũng cảm thấy áp lực nặng nề. Mấy ngày nay Thiết Khắc đã nghiên cứu ra được công dụng của thánh khí. Năng lực của nó là tiềm hành, ẩn nấp!
Công năng thích hợp nhất chính là để cho thích khách tiến hành ám sát! Cầm thánh khí trong tay trốn ở một chỗ, không nhúc nhích chờ đợi con mồi xuất hiện, khiến bản thân mình hoàn toàn ẩn núp, sau đó đột nhiên tập kích một kiếm!
Tác dụng của năng lực như thế đối với đoàn chiến mà nói cũng không lớn. Tác dụng duy nhất của thánh khí vẫn là thánh khí, phóng ra uy năng, khiến uy lực của Thiết Khắc tăng vọt, giống như một cường giả vừa nhập thánh, nếu như không phải có từng nhóm ma pháp sư tiến hành khống chế, có thể thật sự có cơ hội xông ra được!
Phương thức công kích như nước thủy triều, hoàn toàn không sợ chết, Càn Kình cảm giác được rõ ràng nếu như không phải con mắt trên trời kia nói muốn đám người kia sống sống mình, sợ rằng mình đã sớm bị giết chết. Những ma pháp sư kia, từng người một không có năng lực gì, nhưng khi bọn họ tập trung lại cùng một chỗ, nguyên tố ma pháp của mỗi người vốn có chút hiếm hoi, dưới tác dụng hỗ trợ của ma pháp trận, sẽ phát sinh biến đổi kỳ lạ về chất và lượng. Uy năng đó có thể uy hiếp được cường giả nhập thánh.
Nếu như những ma pháp sư tập trung lại cùng nhau phát ra một trận đánh liều mạng, chỉ sợ cho dù là Càn Chiến Huyền, chuyện cần làm đầu tiên cũng là tránh trước một chút, chứ không phải bá đạo cứng rắn đi đối đầu.
Đây là ma pháp sư, bình thường một mình cũng không cường đại, nhưng khi cùng tiến lên lại có thể phát huy ra uy năng đáng sợ. Đây cũng là lý do vì sao các chiến sĩ huyết mạch đỉnh cấp chỉ có mấy người rất ít khi tiến vào trong đại quân. Bình thường khi vừa tiến vào đã bị quân đoàn ma pháp sư lưu lại.
Máu tươi bay lượn, từng vết thương xuất hiện ở trên người mọi người, những vong linh này vẫn hạ thủ hung hãn. Tuy rằng không giết người, nhưng các loại chuyện chém đứt một chân ngươi, bọn họ vẫn có thể làm được.
Vòng tròn chiến đoàn xung quanh sáu người v dần dần bị áp chế càng ngày càng nhỏ, không còn hung bạo điên cuồng như lúc đầu.
- Thiết đẹp trai! Đưa thanh kiếm cho ta!
← Ch. 684 | Ch. 686 → |