Vay nóng Tima

Truyện:Sủng Mị - Chương 0130

Sủng Mị
Trọn bộ 1858 chương
Chương 0130: Biểu hiện cường thế
0.00
(0 votes)


Chương (1-1858)

Siêu sale Shopee


Nếu như nói ở giai đoạn ban đầu biết được Sở Mộ bị mất một hồn thì Sở Mộ đối với Yểm Ma cung sẽ không có giá trị bồi dưỡng. Đối với Hồn sủng sư bất kỳ một hồn nào cũng vô cùng trọng yếu.

Nhưng mà tình hình bây giờ lại không giống, Sở Mộ chính là Tù đảo vương giả.

Ba năm trước Sở Mộ đã bị mất một hồn, dưới tình huống như thế hắn vẫn sống sót đi ra từ hung địa như Tù đảo. Lấy thành tích mười tám tuổi trở thành một đời Tù đảo vương giả, ý nghĩa của chuyện đó như thế nào chỉ cần có chút đầu óc đều có thể hiểu được.

Cũng chính vì nguyên nhân này, tất cả mọi người đang ngồi ở đây, bao gồm cả Cẩn Nhu công chúa và đại nhân vật Lục Sam Ly cũng phải cảm thấy kinh ngạc không dứt.

Mười tám tuổi Tù đảo vương giả đã tương đối kinh khủng, làm gì có ai không nghĩ cái vị Tù đảo vương giả này lại còn mất đi một hồn? Hạ Nghiễm Hàn hời hợt nói một câu khiến cho trong lòng mọi người nhấc lên một trận sóng to gió lớn, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn xuống nam tử áo đen ở dưới chiến trường.

"Hắn... hắn đến tột cùng làm sao sống được?"

Hồi lâu sau, rốt cuộc có người chợt tỉnh mộng, mở miệng hỏi một câu mấu chốt. Trên thực tế vấn đề này cũng là câu hỏi tồn tại trong lòng mọi người.

"Mất một hồn, đến tột cùng hắn làm sao sống được?"

"Khó trách Hạ tiên sinh thưởng thức Sở Mộ như thế. Hạ tiên sinh nói một câu kia trong nháy mắt đã tạo ra một thiên tài trăm năm khó gặp rồi." Cẩn Nhu công chúa nhẹ nhàng khen ngợi, cặp mắt đẹp nhìn thẳng vào thân ảnh nam tử áo đen, vừa có ngạc nhiên vừa có hứng thú nồng đậm.

Hạ Nghiễm Hàn chỉ nhếch miệng cười khẩy, cũng không có nói gì dư thừa.

Trong tình huống bình thường, thực lực một người sẽ được tiến hành cân nhắc thông qua việc đánh bại đối thủ.

Nhưng mà Hồn sủng sư bị mất một hồn vẫn lấy mười tám tuổi trở thành Tù đảo vương giả, chuyện này chứng minh không chỉ là thực lực, mà còn kèm theo rất nhiều ý nghĩa khác.

Hơn nữa thực lực và tâm chí kiên định như vậy quả thực làm cho người ta khiếp sợ tột độ.

"Đây... đây là giải thích tại sao hắn vẫn luôn lấy hai hồn đối chiến ba hồn, lúc này ... chẳng phải là cũng muốn dùng hai hồn đối chiến ba hồn?"

Rất nhanh, đã có người ý thức ra tình trạng chiến đấu hiện tại.

Mọi người đoán không sai, Sở Mộ quả thật không thể nào triệu hoán Hồn sủng thứ ba. Hơn nữa ở trong mắt Sở Mộ thì Mạc Tà và Băng Không Tinh Linh phối hợp đối phó ba con Lam Yểm Ma đã đủ rồi.

Lấy hai chiến ba, chiến cuộc thay đổi trong chớp mắt đã làm tất cả mọi người phải trợn mắt há mồm, hiển nhiên là ai cũng muốn quan sát trận chiến này thật rõ ràng để nghiệm chứng lời nói của Hạ Nghiễm Hàn đến cùng có phải là sự thật hay không.

Thiên Quý không có lưu ý đến tình hình trên đài cao, vẫn ôm thái độ nghi hoặc đối với biểu hiện lớn lối của Sở Mộ.

"Nếu như ngươi cho rằng lấy một con sáu đoạn ba giai Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ là có thể chiến thắng ta, vậy thì sai mười phần rồi." Thiên Quý lạnh lùng quát lên, trực tiếp ra lệnh cho ba con Lam Yểm Ma tiến công Sở Mộ.

Sở Mộ không nói nhiều lời, chỉ yên lặng niệm chú ngữ.

Chú ngữ vừa niệm lên, trên người Sở Mộ từ từ buông thả một luồng quang mang đỏ như máu, sau khi Sở Mộ hoàn thành chú ngữ, luồng huyết quang này đột nhiên phóng thẳng lên cao rồi lan tràn ra bốn phía.

Huyết quang nhanh chóng ngưng tụ thành cặp mắt đỏ sẫm, giống như ánh mắt một con quỷ lạnh lùng nhìn xuống đại địa, ba con Lam Yểm Ma lập tức nhận ra tình hình khác thường, vội vã ngừng bước không dám tiến tới.

"Huyết Đồng Cuồng." Hai con ngươi Sở Mộ vào lúc này đã biến thành một màu đỏ rực, từ trong đó tỏa ra sát khí hung tàn, thô bạo, điên cuồng, luồng ý niệm tinh thần đó nhanh chóng nhập vào thân thể Mạc Tà.

Trong khi luồng huyết quang bao phủ Mạc Tà, Yêu Hỏa Tà Diễm trên người nó bốc cháy càng thêm rực rỡ. Bộ lông màu trắng bạc tỏa ra hỏa diễm đỏ bừng mỹ lệ, thân thể thon dài tràn đầy lực lượng hoàn toàn thể hiện rõ ràng.

Sáu đoạn bảy giai.

Nhờ có lực lượng Huyết Đồng Cuồng hỗ trợ, Mạc Tà trong giây lát tăng lên đến sáu đoạn bảy giai Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ, khí chất càng thêm ngưng tụ, Yêu Hỏa Tà Diễm kinh khủng lặng lẽ chấn nhiếp linh hồn tất cả mọi người chứng kiến.

"Ngao ô ô ô ~!"

Tròng mắt màu bạc đã biến thành đỏ ngầu, chiến ý Mạc Tà gia tăng lên đến đỉnh phong không cần Sở Mộ hạ lệnh, một trận yêu khí cuồn cuộn bất chợt nổi lên tạo thành cuồng phong mạnh mẽ bộc phát trong nháy mắt. Không ngờ lại lấy tư thái cuồng ngạo xông thẳng vào trong trận hình của ba con Lam Yểm Ma. Sáu cái đuôi hoa lệ mở ra, Yêu Hỏa Tà Diễm bốc cháy hừng hực.

"Lục Vĩ Tỏa."

Sáu cái đuôi bám đầy Yêu Hỏa Tà Diễm biến thành sáu sợi xiềng xích trí mạng, mang theo sáu làn sóng lửa mãnh liệt ập tới năm đoạn chín giai Lam Yểm Ma.

"Vụt!"

Năm đoạn chín giai Lam Yểm Ma đối mặt với sáu đoạn bảy giai Mạc Tà căn bản không có năng lực chống đỡ, thân thể màu lam bị đập một cái bay ra ngoài, trực tiếp ngã vào trong bãi đá tảng. Sau một tiếng nổ trầm đục, mặt đất bên dưới đã bị đục ra cái hố thật to.

"Gào !"

Khi hai con Lam Yểm Ma kia ý thức bị đối phương tập kích thì đã chậm, cả hai đồng thời giận dữ gầm thét một tràng, hai tay tuôn trào ma diễm chìa ra hóa thành hai mũi trường mâu sáng chói.

Bốn thanh trường mâu ma quỷ xuyên qua không gian đâm tới Mạc Tà nhanh như chớp.

"Hỏa Kính."

Trong quá trình bay tới, bốn thanh trường mâu lại bất ngờ phân liệt, từ một biến thành hai, từ bốn biến thành tám hoàn toàn phong kín mọi phương hướng Mạc Tà có thể né tránh.

"Ngưng, Băng Tường."

Băng Không Tinh Linh lập tức phản ứng, thi triển ma pháp Băng hệ cấp hai thậm chí không cần niệm chú ngữ. Hai tay giơ lên là tạo ra sáu đạo Băng Tường to lớn ngăn cản tất cả vị trí trường mâu có thể công kích.

Băng Không Tinh Linh vi khống đã đạt đến trình độ tinh diệu, sáu đạo Băng Tường cũng không phải nghênh đón chính diện ma diễm trường mâu, mà hơi nghiêng sang một bên nhằm thay đổi hướng trường mâu phi hành.

Vận dụng Băng Tường xảo diệu như thế làm cho sáu chuôi ma diễm trường mâu bị đánh văng đi nơi khác, đợt công kích này cũng mất đi ý nghĩa.

Hai thanh còn lại đối với Mạc Tà có tốc độ cực nhanh thì không tạo thành bất kỳ trở ngại nào.

"Mạc Tà, Vong Tập, công kích năm đoạn bốn giai Lam Yểm Ma."

Mạc Tà nhẹ nhàng tránh qua, tốc độ di chuyển vỗn đã nhanh lại còn gia tốc trong nháy mắt. Những nơi Mạc Tà đi qua chỉ lưu lại một dãy hỏa ảnh vô cùng huyễn lệ, mắt thường căn bản không thể nào nhìn theo kịp.

"Huyễn Ảnh."

Chốc lát sau dãy Hỏa Ảnh trong nháy mắt chia ra làm ba, trong tầm mắt mọi người bất chợt hiện ra ba con Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ tà khí dày đặc.

Con Lam Yểm Ma kia đã bị tiêu hao phần lớn thể lực cũng lộ vẻ kinh hoảng.

"Huyễn Ảnh TÀ Diễm Trảo."

Giai đoạn thua kém tới một đoạn ba giai, huống chi ba ảo ảnh cùng lúc công kích giúp cho hiệu quả Huyễn Ảnh Tà Diễm Trảo gia tăng lên tới cực hạn.

Ba đạo trảo nhận sắc bén chia ra công kích, từ vị trí đỉnh đầu, bụng, eo của con năm đoạn bốn giai Lam Yểm Ma lướt qua nhanh như chớp.

Thân thể Lam Yểm Ma vốn tồn tại ma diễm dày đặc cũng bị Huyết Trảo xé rách không chút lưu tình.

"Gào..."

Thanh âm kêu gào thảm thiết vang lên, hồi lâu sau vẫn quanh quẩn ở trong cuồng phong sa mạc, cát bụi tung bay mù mịt.

Tiếng kêu bi thảm ở trên không trung truyền vào trong tai mọi người đột nhiên sinh ra cảm giác lạnh lẽo toàn thân.

Thân thể Năm đoạn bốn giai Lam Yểm Ma bắt đầu phân liệt, ma diễm trên người bị Huyết Trảo phân ra từng mảnh trải dài trên mặt đất.

"Yêu Hỏa Mạn Duyên."

Chiến đấu không bao giờ ngừng nghỉ, trong nháy mắt Lam Yểm Ma tử vong, Sở Mộ lập tức khống chế tà hỏa trí mạng xâm nhập vào trong thế giới tinh thần của Thiên Quý.

Nhưng Thiên Quý không thể nào phạm phải sai lầm cơ bản như tên ngu ngốc Quách Nhàn, nhanh chóng sử dụng hồn niệm của mình hình thành linh hồn thủ hộ.

"Xèo xèo ... phụt ~!"

Tà Diễm điên cuồng tràn vào trong đầu Thiên Quý. Vừa tiếp xúc với tầng linh hồn thủ hộ liền va chạm kịch liệt, Thiên Quý là ba niệm Hồn Sư tuy đã kịp thời phòng thủ nhưng linh hồn cũng bị thương chút ít.

Sắc mặt Thiên Quý tái nhợt trong nháy mắt, khẽ co người nửa quỳtrên mặt đất, thở ra từng ngụm từng ngụm mệt nhọc.

"Ngưng, Băng Vẫn."

Thế công sắc bén đến lúc này đến vẫn không hề đình chỉ.

Sở Mộ không bao giờ cho địch nhân có cơ hội thở dốc, Băng Không Tinh Linh tiếp tục thi triển ra Băng Vẫn công kích viễn trình. Ý đồ từ trên cao ập xuống đầu Thiên Quý.

Băng Không Tinh Linh vừa niệm lên chú ngữ thì trên đầu Thiên Quý đã xuất hiện một tầng hàn khí lạnh băng. Sau đó hàn khí nhanh chóng ngưng tụ hóa thành một đạo Băng Vẫn.

Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này không nhịn được hít vào một hơi lạnh giá, cảm giác y như Băng Vẫn trí mạng kia đang treo trên đầu chính mình vậy, không nhịn được rùng mình một cái.

Thiên Quý cắn chặc hàm răng, hiển nhiên là hắn đã nhận ra trên đỉnh đầu đang có một đạo Băng Vẫn tập kích. Nhưng mà linh hồn bị thiêu đốt làm cho hắn tạm thời không có cách nào thi triển hồn kỹ. Chỉ có thể ra lệnh cho năm đoạn sáu giai Lam Yểm Ma quay về bảo vệ mình.

Năm đoạn sáu giai Lam Yểm Ma chuẩn bị sẵn sàng tư thế phòng thủ, hai tay giơ lên phóng ra hai luồng Ma Diễm nghênh đón giữa không trung.

Hai luồng linh hồn ma diễm xoay vòng giữa không trung rồi va chạm với đạo Băng Vẫn to lớn kia, khi Băng Vẫn còn cách đỉnh đầu Thiên Quý chừng năm thước mới dừng lại.

"Ầm!" Ngay sau khi Băng Vẫn dừng di chuyển lại bất chợt nổ tung ngay trên đầu Thiên Quý, toàn bộ băng vụn đổ ập xuống người hắn.

Sở Mộ công kích rất dứt khoát, tất cả mọi cử động đã biến thành tập quán nhất định rồi. Một khi đối phương bị vây ở hoàn cảnh xấu, công kích của hắn sẽ ập tới như mưa sa bạo vũ không bao giờ ngừng nghỉ, đến khi nào địch nhân tử vong mới thôi.

Mạc Tà tâm linh tương thông với Sở Mộ hiển nhiên là phối hợp vô cùng ăn ý, không cần Sở Mộ ra chỉ lệnh đã trực tiếp tiến hành cuồng kích về phía Thiên Quý.

"Thuấn Thiểm."

Mạc Tà có ưu thế tốc độ nên vận dụng kỹ năng này càng thêm nhuần nhuyễn. Đủ loại trảo kích từ bốn phương tám hướng thay nhau chém tới khiến cho Thiên Quý không có thời gian thi triển bất kỳ hồn kỹ nào, đành phải miễn cưỡng để cho năm đoạn sáu giai Lam Yểm Ma nỗ lực ngăn cản.

Mạc Tà thi triển Thuấn Thiểm với tần số cực nhanh, hàng loạt hư ảnh hỏa diễm không ngừng biến đổi phương vị chung quanh Thiên Quý và Lam Yểm Ma, trảo nhận sắc bén đánh ra chưa bao giờ gián đoạn.

"Cấp Đống."

Nhất thời sáu luồng hàn khí trắng đục xuất hiện ở dưới chân Sở Mộ, sau đó được Sở Mộ khống chế men theo mặt đất lan tràn tới trước. Sau khi chạm vào năm đoạn chín giai Lam Yểm Ma bắt đầu ngưng tụ thành băng cứng. Chỉ có điều Sở Mộ học Cấp Đống thuật này là bản không hoàn chỉnh, dựa vào hồn niệm mạnh mẽ của sáu niệm Hồn Sử mới phát huy ra uy lực khá lớn.

Vì thế so sánh với ma pháp Băng hệ của Băng Không Tinh Linh thì thua kém rất nhiều. Nhưng Sở Mộ thi triển hồn kỹ Cấp Đống vốn không phải vì đả thương năm đoạn chín giai Lam Yểm Ma, mà là muốn hạn chế hành động của nó trong giây lát mà thôi.

Băng hệ có tuyệt đối ưu thế đối với Hỏa hệ, một sáu niệm Hồn Sư thi triển Cấp Đống thuật vẫn có thể tạo thành trở ngại cho Lam Yểm Ma.

Năm đoạn chín giai Lam Yểm Ma vốn định quay về cứu viện. Nhưng bây giờ lại bị hàn băng trì hoãn, Thiên Quý vẫn phải tiêu hao đại lượng hồn lực gia trì các loại hỗn kỹ tự bảo vệ mình. Đồng thời phối hợp với năm đoạn sáu giai Lam Yểm Ma mới tạm thời ngăn cản được Mạc Tà công kích. TruyệnY

"Chưa từng nhìn thấy Thiên Quý bị áp chế chật vật như vậy, thậm chí đối phương chỉ mới triệu hoán có hai Hồn sủng."

"Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ đúng là đáng sợ, thiên phú tốc độ sợ rằng còn cao hơn một số Hồn sủng cấp thống lĩnh. Nếu không làm sao bộc phát ra tốc độ kinh người như thế?"

Từ lúc Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ xuất hiện, trận chiến này từ đầu đến cuối đều là Sở Mộ chủ đạo công kích, thanh niên cao thủ Thiên Quý lại bị áp chế đến mức không có cơ hội hoàn thủ. Rất nhiều người thậm chí hoài nghi không tin vào hai mắt của mình, ở dưới chiến trường có đúng là Thiên Quý thường xuyên lấy một địch ba hay không đây?

"Thiên Quý không thể nào dễ dàng bại trận như vậy." Có lẽ Lục Sam Ly hiểu rõ về Thiên Quý, quan sát chốc lát là nhận ra Thiên Quý chỉ bị Sở Mộ - Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ tấn công quá nhanh làm loạn tiết tấu mà thôi, nếu hắn vượt qua được thời kỳ khó khăn này vẫn còn cơ hội liều mạng.

Thế nhưng, từ tình hình bây giờ xem ra Lục Sam Ly cũng chỉ phán đoán Thiên Quý có sức liều mạng lấy lại mặt mũi, không thể nào còn khả năng hạ gục Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ chuyển bại thành thắng. Bởi vì cái vị Tù đảo vương giả kia không thể nào cho địch nhân có cơ hội phản kích.

"Đáng giận!"

Thiên Quý nghiến răng gầm lên, trận chiến này Lam Yểm Ma của hắn không thể phát huy ra lực chiến đấu chân chính, bất luận làm thế nào cũng bị Sở Mộ hạn chế gắt gao.

Thiên Quý vẫn phải thừa nhận kinh nghiệm chiến đấu của cái vị Tù đảo vương giả này đúng là quá tốt. Sợ rằng gặp phải cao thủ thực lực mạnh hơn hắn cũng sẽ đủ các loại kỹ năng, kỹ xảo kia hạn chế uất ức mà chết.

Rốt cuộc năm đoạn chín giai Lam Yểm Ma của Thiên Quý thoát khỏi Cấp Đống thuật hạn chế. Vừa mới giành được tự do liền gào lên một tràng kinh thiên động địa, thế nhưng nó không đi cứu Thiên Quý, mà là bộc lộ ra bản tính đáng sợ nhất của chủng tộc ma quỷ này, lập tức nhấc lên một trận ma diễm cuồn cuộn quét tới Sở Mộ.

Thiên Quý hạ chỉ lệnh cho năm đoạn chín giai Lam Yểm Ma công kích Sở Mộ chính là chiến thuật dùng công để thủ. Nếu đối phương không thu Hồn sủng về thì song phương chỉ có nước cùng nhau đền mạng mà thôi.

"Thiên Quý rất có đảm lượng, rất là tỉnh táo, trong lúc chính mình sắp bị công phá phòng ngự vẫn không triệu hồi năm đoạn chín giai Lam Yểm Ma trở về, mà cho nó đi công kích Hồn sủng sư đối phương. Chắc hắn nghĩ rằng Băng Không Tinh Linh đã tiêu hao rất nhiều ma lực không thể nào trì hoãn Lam Yểm Ma nữa. Sau khi bức bách Sở Mộ thu hồi Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ trở về sẽ có cơ hội phản kích." Chu Lộ Lăng chậm rãi nói ra nhận định của mình.

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý với bình luận này, cảm thấy Thiên Quý làm như vậy đúng là phương pháp duy nhất có thể vãn hồi hoàn cảnh xấu. Thiên Quý chung quy vẫn là một trong những thanh niên đứng đầu của Yểm Ma cung, không thể nào nói bại là bại được.

Tất cả mọi người nhận thức Thiên Quý sử dụng chiến thuật to gan lớn mật nhưng cũng rất cơ trí, nhưng mà Hạ Nghiễm Hàn lại nhàn nhạt nói một câu: "Thiên Quý CHẾT CHẮC rồi..."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1858)