← Ch.0191 | Ch.0193 → |
Lúc trước Sở Mộ đã sử dụng đến lực lượng sát thủ Yểm Ma cung, bọn chúng đều là người của Hạ Nghiễm Hàn. Sở Mộ không hi vọng bị bọn họ nhận ra phương hướng Sở gia di chuyển. Bây giờ Tần Mộng Nhi tiếp tục dây dưa đi xuống sẽ làm chậm trễ không ít thời gian, cơ hội thoát khỏi Hạ Nghiễm Hàn lại càng nhỏ. Nếu lộ ra chuyện gì, Tần Mộng Nhi rất có thể sẽ biến thành con mồi của Hạ Nghiễm Hàn.
Tần Mộng Nhi trợn mắt kinh ngạc nhìn Sở Mộ, bốn năm xa cách làm cho Sở Mộ bỗng nhiên quá mức xa lạ, cảm giác này làm cho nàng không thể cầm được nước mắt.
"Lần trước ta đã muốn nói cho ngươi biết." Tần Mộng Nhi cố gắng nhấc lên dũng khí, nhưng lời này quá khó mở miệng nên nàng dừng lại, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Sở Mộ.
Qua một hồi lâu sau, rốt cuộc Tần Mộng Nhi hít sâu một hơi nói với Sở Mộ, sau khi nói xong gương mặt Tần Mộng Nhi đã đỏ bừng vô cùng kiều diễm.
Chẳng qua là khi nàng ngẩng đầu lên muốn nhìn trộm phản ứng Sở Mộ liền ngơ ngẩn cả người.
Bởi vì nàng thấy Sở Mộ khống chế Dạ Lôi Mộng Thú rời đi từ lâu rồi, một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng khiến nàng không thể kiềm nén tâm tình được nữa, nước mắt nóng hổi tuôn rơi như mưa.
Giờ phút này cũng giống như bốn năm trước, do dự thật lâu không có mở miệng, muốn tìm thời gian thích hợp để nói cho hắn biết. Nhưng khi nàng quay người lại thì hắn đã vĩnh viễn biến mất trong cuộc sống của mình.
Trên con đường trống trải, Sở Mộ khống chế Dạ Lôi Mộng Thú đi theo hướng Cổ Vực, cuộc sống trắc trở và tràn đầy hiểm nguy đang ở trước mặt, nên hắn không chú ý tới nữ tử phía sau đã lệ rơi đầy mặt.
Bốn năm tàn sát khiến cho phương diện tinh thần của Sở Mộ đây tương đối chậm lụt, cho dù Sở Mộ có lòng cũng chỉ có thể đưa cho Tần Mộng Nhi một cái hứa hẹn, một lời hứa không có bao nhiêu ý nghĩa. Thay vì như thế còn không bằng đợi gặp nhau trong tương lai rồi lại suy tính vấn đề này, lúc đó sẽ không có nhiều ràng buộc như hiện tại.
Cương La thành phương hướng nằm ở vùng đông bắc La Vực, dọc đường băng qua mấy tòa thành và lãnh thổ khác sẽ có thể đi tới Cổ Vực.
Liên tục di chuyển suốt cả ngày đêm làm cho Sở Mộ cũng phải mệt mỏi, tùy ý tìm một trấn nhỏ nghỉ ngơi.
Vẫn y theo thói quen ngày thường, khi màn đêm buông xuống Sở Mộ dùng hồn lực của mình nuôi nấng Bạch Yểm Ma, ngay lúc đó hắn cảm giác được trong cơ thể mình bốc cháy ma diễm màu trắng.
Tâm trạng Sở Mộ hơi lo lắng, linh hồn ma diễm bỗng nhiên bốc cháy có nghĩa là Bạch thực lực Yểm Ma lại tăng cường một giai. Vào lúc này Sở Mộ sẽ phải thừa nhận thống khổ do linh hồn thiêu đốt.
Loại thống khổ này đối với người bình thường căn bản là không thể chịu nổi, đau đớn sống không bằng chết. Nhưng Sở Mộ đã rèn luyện qua nhiều năm, bây giờ linh hồn đã tương đối quen thuộc với ma diễm màu trắng, nên cảm giác thống khổ cũng dần dần giảm bớt.
"Sáu đoạn năm giai." Một lúc sau ma diễm màu trắng dần dần chìm xuống, Sở Mộ lắc đầu cười khổ, mỗi khi Bạch Yểm Ma tăng cường một giai thì Sở Mộ sẽ phải gia tăng hồn lực thêm một phần để nuôi dưỡng nó.
Khi Sở Mộ đạt tới bảy niệm Hồn Sư đã có thể sử dụng bốn thành hồn lực, nhưng mà Bạch Yểm Ma trưởng thành một giai làm cho Sở Mộ bây giờ chỉ có thể sử dụng ba thành hồn lực.
Bất đắc dĩ lắc đầu ngao ngán, Sở Mộ đành phải nhắm mắt bắt đầu tĩnh tu khôi phục hồn lực của mình về như cũ.
Thế nhưng trong nháy mắt đó Sở Mộ lại vui sướng phát hiện hồn lực của mình mới vừa khôi phục, bỗng nhiên cảm thấy cả người mênh mông dào dạt, lực lượng hồn niệm bất ngờ tăng trưởng vài phần.
"Lên cấp rồi." Sở Mộ mừng rỡ như điên, không nghĩ tới sau khi tiêu diệt Dương gia lại tăng cường trình độ lên đến tám niệm Hồn Sư.
Thực lực chân chính của một Hồn sủng sư phần lớn phải dựa vào Hồn sủng mà hắn khống chế, tu vi bản thân là vấn đề tiếp theo. Nhưng trên thực tế, thực lực các Hồn sủng biểu hiện sẽ phải chịu tu vi Hồn sủng sư ảnh hưởng, gia tăng ở một mức độ nhất định.
Ví như Mạc Tà thi triển Tà Mâu Ngưng Thị, uy lực kỹ năng này ngoại trừ do tinh thần Mạc Tà quyết định, còn có thể hợp lực với hồn niệm Sở Mộ. Chỉ cần Hồn sủng sư đối phương có hồn niệm yếu hơn Sở Mộ, vậy thì Tà Mâu Ngưng Thị khẳng định có phát huy ra tác dụng rất lớn đối với Hồn sủng đối phương. Ngược lại, nếu hồn niệm Hồn sủng sư cao hơn Sở Mộ thì Mạc Tà thi triển Tà Mâu Ngưng Thị sẽ giảm bớt hiệu quả.
Bản thân Sở Mộ còn có hồn kỹ Sủng Mị có khả năng phục chế kỹ năng của Hồn sủng, uy lực kỹ năng phục chế là do hồn niệm Sở Mộ quyết định.
Tám niệm Hồn Sư coi như là cường giả nhất lưu rồi, dõi mắt bao quát toàn bộ lãnh thổ phụ cận, tính cả thanh niên đồng lứa và cao thủ trung niên cơ hồ không có mấy người tu vi cao hơn Sở Mộ.
Tốc độ Sở Mộ tu luyện cực kỳ nhanh, nhất là bốn năm trước ký kết hồn ước với Bạch Yểm Ma, bị Bạch Yểm Ma không ngừng thôn phệ hồn lực không ngừng chèn ép. Một khi hồn lực trong cơ thể Sở Mộ không đủ sẽ bị thôn phệ linh hồn ngay lập tức, vì vậy Sở Mộ bắt buộc phải liều mạng tăng cường thực lực, hoàn toàn kích thích tiềm năng trong người tiến hành tu luyện. Mười tám tuổi đạt tới tám niệm Hồn Sư, cho dù ở bên trong thế lực lớn như Yểm Ma cung cũng rất hiếm thấy.
"Còn có hai niệm, mặc dù thực lực tăng cường càng ngày càng chậm, nhưng nhất định có thể đạt tới cấp bậc Hồn Chủ." Sở Mộ nở nụ cười tràn đầy tự tin.
Sau khi đạt tới cấp bậc Hồn Chủ, Sở Mộ sẽ có thể triệu hồi ra ba con Hồn sủng, trong lúc chiến đấu với người khác sẽ không ở vào hoàn cảnh xấu như trước nữa.
Tối trọng yếu hơn là sau khi đạt tới cấp bậc Hồn Chủ, Sở Mộ sẽ có thể triệu hồi con Hồn sủng kinh khủng đã nuôi nấng bốn năm - Quân chủ Bạch Yểm Ma.
Dựa theo Sở Mộ đoán chừng, cấp quân chủ Bạch Yểm Ma phát huy ra lực chiến đấu còn mạnh hơn cả Mạc Tà. Hơn nữa, khi đó Bạch Yểm Ma rất có thể đã đạt tới trình độ bảy đoạn.
Bảy đoạn cấp quân chủ là khái niệm gì chứ? Nếu như có thể triệu hoán ra ngoài, thực lực Sở Mộ hoàn toàn vượt ra khỏi hàng ngũ thanh niên đồng lứa, rất nhiều Hồn sủng sư không phải là đối thủ của hắn, đến lúc đó Sở Mộ mới bước vào hàng ngũ cường giả chân chính.
Mặt khác, ở trong không gian giới chỉ của Sở Mộ còn có một quả trứng Chập Long. Nếu như Sở Mộ đoán không sai thì nó cũng là Hồn sủng cấp quân chủ, thậm chí còn cao hơn nữa. Đạt tới cấp bậc Hồn Chủ thì Sở Mộ có thể cẩn thận bồi dưỡng Con Hồn sủng cường đại hậu duệ của Thiên Thương Thanh Chập Long rồi.
Khi hồn niệm được tăng cường một giai, Sở Mộ có năng lực cảm giác cũng trở nên mạnh hơn. Trong lúc hắn vui mừng chậm rãi buông thả hồn niệm, nhìn xem mình có thể cảm giác được trong phạm vi bao nhiêu.
Sở Mộ vốn chỉ muốn thử xem xét mức độ hồn niệm của mình, bỗng nhiên nhận ra một luồng năng lượng dao động rất nhỏ từ bên ngoài truyền tới, hình như là đang âm thầm tiếp cận phòng của mình.
Sở Mộ cả kinh trong lòng, đối với loại người thường xuyên tàn sát như hắn thì năng lượng dao động này chính là khí tức nội liễm đến tận cùng, cũng có nghĩa là một con Hồn sủng nào đó đang muốn tiến hành đánh lén.
"Ô ô ô!" Mạc Tà cảm giác cực mạnh đã nhận ra sự tình khác thường, há miệng kêu lên nho nhỏ, hàm răng trắng nhe lên, lẳng lặng ngó chừng bên ngoài cửa sổ.
Sắc mặt Sở Mộ vô cùng ngưng trọng, lặng lẽ niệm chú ngữ gia trì Băng Khải lên trên người của mình.
Mạc Tà nhẹ nhàng nhảy xuống đất, bốn chân bốc cháy Yêu Hỏa Tà Diễm, tùy thời chuẩn bị nghênh đón con Hồn sủng mờ ám kia xuất hiện.
Bên ngoài cửa sổ đột nhiên có một cái đỉnh đầu đen thui từ trên cao hạ xuống, ánh mắt xanh lét trực tiếp nhìn vào gian phòng Sở Mộ, hiển lộ hung quang rõ ràng.
"U Nhãn Quỷ Du."
Sở Mộ vừa nhìn là phân biệt ra sinh vật quái dị này.
U Nhãn Quỷ Du:
Tử Linh giới - Quỷ hệ - U Nhãn Quỷ Du tộc - Trung đẳng cấp thống lĩnh.
Tại khu vực này Quỷ hệ Hồn sủng hẳn là rất hiếm thấy, nhưng ở trước mắt lại xuất hiện một con rõ ràng là cố tình tìm đến mình phiền toái. Giờ phút này, Sở Mộ đã suy đoán ra vấn đề đại khái.
"Mạc Tà, Tà Diễm Trảo." Sở Mộ lập tức ra lệnh cho Mạc Tà.
Mạc Tà đã chờ đợi công kích, Sở Mộ vừa ra lệnh một tiếng đột nhiên lao tới, lúc còn đang ở giữa không trung đột nhiên bốc cháy Yêu Hỏa Tà Diễm. Trong nháy mắt giải trừ trạng thái Sở Liên biến thành Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ, bay thẳng đến chỗ U Nhãn Quỷ Du đánh ra một trảo.
U Nhãn Quỷ Du vốn là dự định đánh lén Sở Mộ, không ngờ rằng lại bị Sở Mộ phát hiện từ sớm nên không kịp né tránh. Cái mặt tái nhợt lập tức bị Mạc Tà xé rách một lỗ hổng thật sâu, nhất thời Yêu Hỏa Tà Diễm điên cuồng chui vào trong thân thể con Quỷ hệ Hồn sủng.
"Gào.." U Nhãn Quỷ Du thét lên chói tai, thân thể mờ ảo quỷ dị lập tức lùi về phía sau, từ trên lầu ba trực tiếp hạ xuống đường phố vắng lạnh.
"Đáng giận!"
Trên nóc nhà bỗng nhiên truyền ra tiếng gầm tức giận của một lão giả.
"Đằng Long Vũ."
Lão giả lập tức phát ra mệnh lệnh đối với Hồn sủng của mình.
Sở Mộ ở bên trong phòng cảm thấy căn phòng đung đưa kịch liệt liền phản ứng bén nhạy tung người nhảy ra ngoài, trực tiếp men theo cửa sổ thoát ra khỏi gian phòng.
"Ầm!"
Cơ hồ ngay khi Sở Mộ nhảy ra ngoài cửa sổ, gian phòng lữ điếm liền nổ tung ầm ầm, toàn bộ lữ điếm bốn tầng thế mà sụp đổ xuống trong chớp mắt.
Lúc Sở Mộ còn ở trên không trung nhanh chóng niệm chú ngữ, vô cùng quyết đoán triệu hồi ra Dạ Lôi Mộng Thú.
Từ trong bóng tối liền xuất hiện một con Hồn sủng uy phong tuấn dật, Sở Mộ vừa rơi xuống đất đã xuất hiện ở phía dưới chờ đón Sở Mộ, rồi nhanh chân chạy trốn.
"Rầm rầm rầm !"
Kèm theo thanh âm phòng ốc sụp đổ náo loạn, Dạ Lôi Mộng Thú liên tục lách người né tránh, vô cùng mạo hiểm chở Sở Mộ từ trong bãi phế tích lao ra đường phố trống trải.
Vừa đến được vị trí an toàn, Sở Mộ liền quay đầu nhìn lại, trong mắt hắn chính là một bãi phế tích to lớn, chung quanh còn có không ít trường đằng (dây leo) đang điên cuồng vũ động.
Trường đằng chiều dài đạt đến hai mươi mấy thước, sau khi phá nát lữ điếm liền chui ra, trong quá trình di chuyển vẫn tiếp tục tàn phát hết thảy những kiến trúc ngăn cản, nhìn qua hẳn là xuất phát từ một con Hồn sủng thực lực tương đối cao.
"Trời đất, đây là cái gì?"
"Đó là Ma Quỷ Đằng hả?"
Tiếng thét chói tai quanh quẩn khắp trấn nhỏ, những cư dân bị sinh vật đáng sợ kia đánh thức liền thất kinh chạy trốn ra thật xa.
Sở Mộ bình tĩnh quan sát sinh vật to lớn ở phía đối diện, cũng không nhịn không được hít sâu một hơi đè nén tâm tình lại. Coi như là có cấp sáu hồn giáp cũng rất khó ngăn cản mấy sợi dây leo khổng lồ kia công kích, không chết cũng bị trọng thương.
"Tiểu tử, phản ứng rất nhanh đó! Thế nhưng, biết điều nhận lấy cái chết đi, nói không chừng có thể giảm bớt chút ít thống khổ." Ở trên một mái nhà xa xa, một lão giả gầy gò híp mắt giống như chim ưng nhìn xuống Sở Mộ.
Vừa mới nhìn thấy lão giả này, Sở Mộ lập tức nhíu mày lo lắng. Chính là vô danh lão nô mang Dương Lạc Sâm rời đi, Sở Mộ không nghĩ tới lão gia hỏa này lại theo dõi mình, hơn nữa còn dám hạ sát tâm.
Sở Mộ hiển nhiên biết thực lực lão giả này rất cao, cơ hồ không có bất kỳ do dự, lập tức niệm chú ngữ.
Hai mắt Sở Mộ dần dần biến thành đỏ ngầu, khí tức thô bạo nhanh chóng lan tràn ra ngoài rồi dung nhập vào Mạc Tà đang giằng co với Quỷ hệ Hồn sủng -U Nhãn Quỷ Du.
Hai con ngươi Mạc Tà theo đó chuyển thành màu đỏ lóe lên tia sáng yêu dị, cuối cùng dần dần nở rộ tạo thành một tầng khải giáp đỏ rực khoác lên trên người Mạc Tà.
"Huyết Đồng Cuồng."
Khi Sở Mộ tăng trưởng hồn niệm, hiệu quả Huyết Đồng Cuồng cũng được tăng cường vài phần. Thực lực Mạc Tà từ sáu đoạn bốn giai tăng lên tới sáu đoạn chín giai, một hơi tăng cường năm giai.
"Ngao ô ô ~!" Bộ lông màu trắng bạc hiện lên hỏa diễm hừng hực, yêu khí và hỏa diễm trên người Mạc Tà tận tình buông thả ép tới bảy đoạn hai giai U Nhãn Quỷ Du.
Thiên phú Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ sánh ngang với rất nhiều Hồn sủng cấp thống lĩnh, Mạc Tà có năng lực liên tục dị biến nên thiên phú lại càng dị thường. Cộng thêm Sở Mộ cường hóa thuộc tính không hề tiếc của, chỉ tính riêng tư chất thì Mạc Tà đã siêu việt tầng thứ cao đẳng cấp thống lĩnh, đánh một trận với bảy đoạn hai giai trung đẳng thống lĩnh U Nhãn Quỷ Du cũng không thành vấn đề, ít nhất trong một đoạn thời gian ngắn sẽ không chiến bại.
Mạc Tà tính tình cuồng dã chí cực không có một tia sợ hãi, bay thẳng đến U Nhãn Quỷ Du nghênh đón chính diện.
"U Nhãn Quỷ Du, cuốn lấy Lục Vĩ Hồ, Ma Quỷ Đằng, cắt đứt con đường chạy trốn của tiểu tử này, Phong Bạo Ưng, giết Mộng Thú." Vô danh lão nô lập tức phát ra một loạt mệnh lệnh cho Hồn sủng của mình.
U Nhãn Quỷ Du đã bị Mạc Tà xé rách mặt đã nổi giận lắm rồi, trong lúc Mạc Tà vọt tới nó cũng phát ra gào thét ghê rợn, trực tiếp công kích Mạc Tà.
"Ầm!"
Ma Quỷ Đằng có lực phá hoại cực kỳ khủng bố bắt đầu sử dụng mấy sợi dây leo khổng lồ tàn phá chung quanh, chỉ chốc lát toàn bộ đường phố đã bị đào lên một mảng lớn, đá xanh, tường nhà sụp đổ ầm ầm tạo thành từng đống phế tích hỗn loạn che chắn đường đi.
Sở Mộ đang định khống chế Dạ Lôi Mộng Thú chạy trốn theo phương hướng đó, nhưng lại bị Ma Quỷ Đằng dùng dây leo phong kín lối thoát, dưới tình huống bất đắc dĩ đành phải quay ngược lại.
"Gào!"
Trên không trung vang lên một tiếng kêu bén nhọn, thân ảnh màu xanh to lớn cuốn theo một trận gió lớn đáp xuống, nhất thời khí lưu bắt đầu sôi trào, đống phế tích do Ma Quỷ Đằng tạo ra cũng bị nhấc lên quay vòng vòng giữa không trung.
Ý thức được tám đoạn Phong Bạo Ưng thực lực kinh khủng, Sở Mộ căn bản không dám nghênh đón chính diện, vội vã ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú thi triển Dạ vũ dung nhập vào trong bóng tối.
Dạ Lôi Mộng Thú sải bước không ngừng tìm đường chạy trốn, thân thể đen nhánh từ từ dung nhập vào trong bóng tối rồi biến mất.
"Hừ, một chút tài mọn cũng muốn chạy trốn?" Vô danh lão nô hừ lạnh một tiếng, lập tức thi triển chú ngữ.
Khi chú ngữ vang lên, ánh mắt vô danh lão nô bỗng nhiên lóe lên một đạo quang mang sắc bén, tia sáng này bao trùm cả khoảng không đen tối, trong nháy mắt đã khám phá vị trí Dạ Lôi Mộng Thú đang đứng. -
"Dực Trảm."
Sau khi phát hiện hành tung của Sở Mộ, vô danh lão nô lập tức hạ lệnh Phong Bạo Ưng phát động công kích.
"Gào!"
Phong Bạo Ưng kêu lên hưng phấn, hai cánh mạnh mẽ đập mạnh một cái bay vút lên trời cao, sau đó vẽ ra một đường vòng cung thật lớn lao đầu xuống, hai cánh giống như hai lưỡi đao màu đen sải rộng ra.
"Xẹt!"
Dực Trảm dài tới mười thước tạo thành hình trăng rằm từ trên không trung chém xuống.
"Phanh!"
Dực Trảm tốc độ quá nhanh trực tiếp chém lên trên người Sở Mộ, Băng Khải trong nháy mắt bị đánh nát bấy, cấp sáu hồn giáp rung động kịch liệt rồi nhanh chóng ảm đạm, suýt chút nữa đã bị phá tan phòng ngự.
"Hủy Diệt Ám Ba."
Sở Mộ nhận ra tình cảnh nguy hiểm, vội vã ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú thi triển kỹ năng đối kháng.
"Xẹt xẹt!"
Dạ Lôi Mộng Thú giương cao Mộng Giác ngưng tụ điện lưu đen nhánh, khi Dạ Lôi Mộng Thú gầm lên tức giận, từ trên Mộng Giác đột ngột bắn ra một luồng năng lượng đen thui.
"Uỳnh uỳnh!"
Một đạo Ám quang bắn thẳng lên trời, lấy vị trí Ám quang làm trung tâm xuất hiện từng đợt sóng gợn lăn tăn, sau đó biến thành lực lượng chấn động đánh nát hết thảy mọi thứ ở chung quanh.
"Gào!"
Phong Bạo Ưng có tốc độ di chuyển rất nhanh, Dạ Lôi Mộng Thú vừa thi triển Hủy Diệt Ám Ba bắn lên không trung, con chim ưng khổng lồ này đã bay vào trong đám mây rồi biến mất.
"Dạ, né tránh."
Dạ Lôi Mộng Thú vừa mới hoàn thành công kích, thân thể lập tức nghiêng sang bên cạnh, liên tục nhảy mấy cái lướt ra nơi xa.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn nổ tung ngay bên dưới chân Dạ Lôi Mộng Thú, sợi dây leo khổng lồ chui lên mặt đất, điên cuồng vẫy động muốn quấn lấy đối thủ.
Vô số trường đằng bỗng nhiên vươn ra bám theo đối thủ, Dạ Lôi Mộng Thú liên tục đạp không biến ảo vị trí.
"Lôi Tiên Vĩ."
"Gào!"
Chốc lát sau phần đuôi Dạ Lôi Mộng Thú đã bị mấy sợi dây leo trói chặt. Tình thế quá mức nguy cấp, nó mạnh mẽ vỗ mạnh cái đuôi mấy chục lần, lôi điện đua nhau chớp lóe cố gắng phá hủy trường đằng đang buộc chặc thân thể mình.
← Ch. 0191 | Ch. 0193 → |