← Ch.0645 | Ch.0647 → |
"Vù vù vù vù!"
Ma diễm lặng lẽ bốc cháy chung quanh thân thể Sở Mộ, hắn khoanh chân ngồi dưới đất tu luyện làm cho cảnh tượng trên đỉnh núi lộ vẻ quái dị không nói nên lời.
"Đây... đây cũng quá điên rồ đi? Trực tiếp tĩnh tu trong lúc đang chiến đấu?"
"Sở Thần... Sở Thần hắn đang làm gì đó?"
Đám khán giả mở to hai mắt ra nhìn, bọn họ đã sống nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người khoanh chân ngồi xuống tu luyện trong lúc đang chiến đấu kiểu này. Mặc kệ đó là tĩnh tu khôi phục hồn lực hay là tăng cường hồn niệm gì gì đi nữa, hành vi này quả thực là khinh thường đối thủ một cách trắng trợn, triệt triệt để để coi rẻ đối phương.
"Hắn đang làm gì đó?"
Hạ Nghiễm Hàn nhìn thấy Sở Mộ cử động quái lạ cũng khẽ nhíu mày tự hỏi.
Hạ Nghiễm Hàn bây giờ không dám ra tay, chỉ có thể thỉnh cầu Tần Dạ. Nhưng mà Tần Dạ không hề nóng nảy, cứ yên lặng trôi nổi trên không trung chờ đợi trận chiến kết thúc.
Thật ra mục đích Tần Dạ rất đơn giản, chính là muốn tận mắt nhìn xem Hồn sủng của Sở Mộ còn có năng lực đặc thù gì không.
Hiện tại Bạch Ma Quỷ đã được liệt vào danh sách Hồn sủng Tần Dạ phải cướp đoạt. Một con Bạch Yểm Ma có năng lực thôn phệ đồng tộc tăng trưởng thực lực vĩnh viễn đúng là quá mức hoàn mỹ. Niềm đam mê cuồng nhiệt nhất của Tần Dạ chính là cướp đoạt Hồn sủng hoàn mỹ từ tay người khác.
Tần Dạ bây giờ không thèm để ý Sở Mộ đang làm cái gì, bởi vì Sở Mộ ở trong mắt hắn thật sự là nhỏ yếu. Tần Dạ chỉ cần triệu hoán một con chủ sủng cũng có thể đánh bại tất cả Hồn sủng của Sở Mộ.
"Đột phá hồn niệm, rất rõ ràng còn gì! Thế nhưng, cho dù đột phá đến cấp bậc Hồn Hoàng, đám Hồn sủng tiềm lực vô cùng của hắn chỉ mới ở hình thức ban đầu, hoàn toàn không có tính uy hiếp đối với chúng ta. Trừ phi hắn có thể tăng cường tất cả Hồn sủng lên tới cao đẳng quân chủ trong mấy ngày kế tiếp, hoặc là có một, hai con quân chủ đỉnh phong."
Bộ dáng Tần Dạ vẫn bình chân như vại như cũ.
"Mấy ngày kế tiếp? Chẳng lẽ ngươi không có ý định xuất thủ."
Hạ Nghiễm Hàn nghe thế liền tái mặt, vội vàng hỏi lại.
"Hiển nhiên là xuất thủ, nhưng không phải bây giờ, sau này sẽ có thời cơ tốt hơn."
"Thời cơ tốt hơn?"
"Ngươi sẽ biết nhanh thôi! Mặt khác, chiến thú Mặc Dã và Bạch Yểm Ma của hắn, ta muốn rồi."
Trong mắt Tần Dạ lóe lên một tia tinh quang sắc bén.
"Lúc trước không phải đã ước định chiến thú Mặc Dã thuộc về ngươi sao?"
Hạ Nghiễm Hàn lộ ra thần sắc phức tạp.
"Bây giờ ta thay đổi chủ ý, ngươi có bất mãn gì không?"
Tần Dạ ngó chừng Hạ Nghiễm Hàn, lãnh đạm nói.
"Ta không có Ức Dịch, cho dù bắt được nhiều Hồn sủng cũng không có cách nào ký kết hồn ước, chiến thú Mặc Dã và Bạch Yểm Ma thuộc về ngươi. Ta và hắn có thâm thù đại hận, chỉ cần ngươi giúp ta giải quyết hắn là tốt rồi. Mặt khác, ta tương đối hứng thú với Hồ tộc Hồn sủng, Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ để lại cho ta."
Giọng nói Hạ Nghiễm Hàn vô cùng bình thản.
"Hoàn mỹ thống lĩnh, nếu như ta ở cấp bậc Hồn Sư khẳng định sẽ nhận lấy. Nhưng mà bây giờ nhìn không thuận mắt, nó thuộc về ngươi."
Tần Dạ khinh thường nói một câu.
Tròng mắt Hạ Nghiễm Hàn lóe sáng bên dưới mũ giáp, lúc này đây trên khuôn mặt tái nhợt đang nở nụ cười lạnh. Hắn cười Tần Dạ ngu xuẩn tự đại, căn bản không biết Hồn sủng nào của Sở Mộ mới là hoàn mỹ nhất. -
Năng lượng linh hồn Lam Yểm Ma rót vào cũng không nhiều lắm, rõ ràng là yếu hơn mấy nguồn năng lượng lúc trước rất nhiều. Sở Mộ dựa vào ba luồng năng lượng liên tục tràn tới như sóng triều, cố gắng đẩy lực lượng xung kích lên đến mức cao nhất.
Hiện tại Sở Mộ nhất định phải nắm chắc cơ hội hiếm có này, nhất cử đột phá bức tường bình cảnh trong nháy mắt.
Lúc này nguồn năng lượng kia đang tích tụ bên trong thân thể Sở Mộ, trải qua giai đoạn ngưng tụ lên tới mức độ mạnh mẽ nhất, Sở Mộ bắt đầu khống chế nó điên cuồng xông phá bức tường bình cảnh.
Chỉ có điều nguồn năng lượng này đến từ Yểm Ma, linh hồn Yểm Ma chính là lực lượng hữu hiệu nhất. Nhưng mà hiệu quả mặt trái cũng đáng sợ nhất gây ảnh hưởng trực tiếp đến nhiệt độ linh hồn Sở Mộ.
Linh hồn Sở Mộ dần dần nóng lên, năng lượng Yểm Ma truyền vào cũng tương đương với rót dầu vào lửa. Chỉ cần sai lầm một chút khẳng định sẽ lợi bất cập hại.
Sau khi Bạch Yểm Ma cắn nuốt ba con Yểm Ma, trong thế giới linh hồn Sở Mộ cũng xuất hiện ba loại ma diễm màu xanh, màu lam và màu trắng, chúng nó lượn lờ xen kẽ lẫn nhau sinh ra hiệu quả cực nóng thiêu đốt linh hồn Sở Mộ.
Sở Mộ dẫn dắt năng lượng Yểm Ma càng nhiều, hỏa thế càng lúc càng mạnh, tựa như một cơn ác mộng kinh diễm tràn ngập thế giới tinh thần hắn.
Thế giới linh hồn Sở Mộ biến thành luyện ngục, còn linh hồn hắn chính là tù nhân chịu đựng ma diễm thiêu đốt, trải qua thiên chuy bách luyện chỉ có hai loại khả năng tồn tại. Hoặc là linh hồn bị đốt cháy sạch sẽ biến thành tro bụi, hoặc là rèn luyện trở nên cường đại hơn, ma hỏa bất xâm.
Sở Mộ ngồi xếp bằng nhìn như bình tĩnh, nhưng mà quá trình xung kích cảnh giới bảy niệm cực kỳ hung hiểm. Sở Mộ phải thúc đẩy nguồn năng lượng tàn bạo kia vào trong linh hồn mình, chịu đựng thống khổ càng lâu, thời gian áp súc càng nhiều thì cơ hội thành công càng lớn.
Chỉ vì một lòng kiên trì tăng cường thực lực, là vì tín niệm ương ngạnh nhất giúp cho hắn vượt qua tất cả khó khăn. Thành công hay thất bại chỉ cách nhau trong gang tấc.
"Còn kém một chút, còn kém một chút. Nếu như lại có một ít lực lượng linh hồn..."
Sở Mộ âm thầm tự nhủ.
Khi Sở Mộ chịu đựng linh hồn xung kích đến điểm cao nhất mới phát hiện lực lượng linh hồn không đủ, mà còn kém một điểm nhỏ nhoi. Nếu như không có nguồn lực khác hỗ trợ đột phá thì nguồn năng lượng tích tụ nãy giờ sẽ suy kiệt rất nhanh.
Chẳng qua là Bạch Yểm Ma không thể nào tiếp tục thôn phệ, Sở Mộ phải làm cách nào để thu nạp nguồn năng lượng linh hồn ít ỏi này đây? Giờ phút này Sở Mộ không nhịn được sinh ra cảm giác ảo não, chẳng lẽ lần này đột phá sẽ thất bại?
Thất bại cũng có nghĩa là hành trình đột phá thăng cấp sẽ phải trì hoãn tới vài tháng. Nhưng tình cảnh lúc này vô cùng cấp bách, Sở Mộ không có nhiều thời gian lãng phí như vậy.
"Ánh mắt Sở Mộ đang bốc cháy ma diễm."
Đình Lan dùng tay che miệng mình lại, bộ dạng cực kỳ sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị đang phát sinh trên người Sở Mộ.
Sở Mộ đang nhắm mắt tĩnh tu, nhưng hai tròng mắt hắn vẫn tràn ra hỏa diễm, toàn thân bỗng nhiên bốc cháy hừng hực giống như tượng đồng đang bị ngọn lửa rèn luyện.
Thượng Hằng và Ly Ngân lo lắng nhìn xuống Sở Mộ, hiện tượng quỷ dị này rất giống trường hợp Yểm Ma nhập thân.
Đám tuyển thủ Yểm Ma cung cũng đang hoảng sợ quan sát nhất cử nhất động của Sở Mộ. Đám người này từ nhỏ đến lớn vẫn luôn sống chung với Yểm Ma nên biết rõ nhiều chuyện hơn người khác, thời điểm chủ nhân không có cách nào khống chế Yểm Ma thôn phệ, linh hồn ma diễm sẽ bốc cháy tràn ra ngoài thân thể của chủ nhân. Tình huống Sở Mộ bây giờ rất giống với hiện tượng Yểm Ma thôn phệ linh hồn.
"Khương Nghĩa Đằng, Hồn sủng của chúng ta không phải là đối thủ của con Bạch Yểm Ma kia, từ bỏ đi!"
Tinh Dương sắc mặt tái nhợt khuyên can tiểu thái tử Yểm Ma cung.
Da thịt trên mặt Khương Nghĩa Đằng không ngừng run rẩy, nhưng lúc này nhìn thấy cả người Sở Mộ bốc cháy ma diễm bỗng nhiên nở nụ cười cực kỳ khó coi. Trong đó có cảm xúc hưng phấn và điên cuồng trộn lẫn vào nhau.
"Ha ha ha, hắn đùa với lửa tự thiêu thân rồi, cắn nuốt nhiều Yểm Ma như vậy làm cho năng lượng linh hồn thiêu đốt ngược lại. Bây giờ thế giới tinh thần hắn khẳng định rất yếu ớt, không có cách nào thừa nhận nổi nguồn năng lượng khổng lồ như thế."
Khương Nghĩa Đằng há miệng cười lớn.
"Tuy là như thế, nhưng Hồn sủng của chúng ta..."
Tinh Dương đã tổn thất hai hồn, Sở Mộ - Bạch Ma Quỷ hoàn toàn áp chế chiến trường. Nếu tiếp tục kiên trì rất có thể tất cả Hồn sủng của bọn họ sẽ bị giết sạch.
"Chẳng lẽ ngươi muốn đầu hàng? Hừ hừ, cho dù bốn hồn bị thương, ta cũng không làm chuyện này, hiện tại hắn gần như rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, chính là thời cơ giết hắn tốt nhất."
Khương Nghĩa Đằng không ngừng cười lạnh.
Khương Nghĩa Đằng không phải là người ủy khuất cầu toàn, bản tính tự cao tự đại, thân phận cao quý hơn người làm cho hắn khó thể chấp nhận thất bại. Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, đây là quy tắc sống của hắn. Sở Mộ đã giết chết Yểm Ma tối cường của hắn, ngược lại hắn phải bắt Sở Mộ trả cái giá lớn nhất.
Tinh Dương thống hận cắn chặt hàm răng, trận chiến này đã vượt ra khỏi khả năng dự liệu của Tinh Dương, thân là thanh niên tối cường của Yểm Ma cung, hắn cũng có tôn nghiêm của mình. Nếu Khương Nghĩa Đằng quyết định tập hợp tất cả lực lượng liều mạng giải quyết Sở Mộ, vậy thì hắn không có lý do gì để sợ hãi rụt rè, trên con đường thành viên Yểm Ma cung tu luyện nhất định phải chuẩn bị tốt thời khắc tử vong rồi.
"Sát Tinh Linh của ta có năng lực đoạt hồn, có thể hạn chế Bạch Yểm Ma của hắn trong vòng 10 giây không thể buông thả kỹ năng, thời gian 10 giây đủ cho ngươi giết hắn không?"
Tinh Dương cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, liều mạng chơi một ván lớn.
"Đủ rồi!"
Khương Nghĩa Đằng phun ra hai chữ lạnh như băng.
Sát Tinh Linh của Tinh Dương nắm giữ thiên phú Hắc Ám ưu việt, nó có năng lực tự động thiêu đốt tính mạng mình để tăng cường thực lực, sau đó tiến hành cướp đoạt linh hồn đối phương.
Dĩ nhiên điều này chỉ phát sinh trên người những Hồn sủng thực lực tương đương nhau. Tinh Dương - Sát Tinh Linh yếu hơn Sở Mộ - Bạch Ma Quỷ tới ba cấp bậc, thi triển kỹ năng này chẳng khác nào tự tử, một khi Sát Tinh Linh tiến vào thân thể Bạch Ma Quỷ nhất định sẽ bị Bạch Ma Quỷ phản kích kịch liệt. Lấy năng lượng tính mạng làm cái giá để chống đỡ thời gian 10 giây, đó là cực hạn của Sát Tinh Linh.
Sát Tinh Linh là sinh vật khống chế lực lượng hắc ám cường đại, nó có thể vô thanh vô tức tiếp cận Sở Mộ - Bạch Ma Quỷ, thừa dịp con ma quỷ bá đạo kia bị Ốc Tích Băng Thú hạn chế bỗng nhiên biến thành bóng dáng chui vào trong cơ thể Bạch Ma Quỷ.
← Ch. 0645 | Ch. 0647 → |