← Ch.0792 | Ch.0794 → |
Chỉ có điều Sở Mộ đã nói rõ muốn tự mình tu luyện, Băng Lam cũng không có cách nào cưỡng cầu. Chẳng qua là cảm thấy hắn có ý giận hờn đối với mình.
Nhưng Băng Lam không nghĩ tới Sở Mộ tu luyện chỉ vài năm, dựa vào năng lực chính mình bước vào cấp bậc Hồn Hoàng, đây không phải là người thường có thể làm được.
"Ngươi thật sự trở thành Hồn Hoàng?"
Khuôn mặt Băng Lam ửng hồng, rõ ràng là vô cùng kích động vì tin tức kia.
Tâm tình Băng Lam tương đối hỗn loạn, nắm chặc hai tay Sở Mộ không biết nên nói gì cho phải.
"Mẫu thân, ngươi bị sao vậy?"
Sở Mộ nhìn Băng Lam mất đi khả năng khống chế tâm tình, trong lúc nhất thời cảm thấy chuyện này có vẻ kỳ quái.
Mặc dù hắn trở thành Hồn Hoàng đúng là hiếm thấy, nhưng Băng Lam cũng không nên kích động như thế mới đúng. Chẳng lẽ cấp bậc Hồn Hoàng có ý nghĩa cực kỳ trọng yếu?
Băng Lam không nói lời nào, lông mi đã dính một giọt sương trong suốt. Sở Mộ không thể tưởng tượng nổi mẫu thân băng lãnh của mình còn có một mặt mềm yếu, động lòng người như thế này.
"Rốt cuộc là thế nào?"
Hồi lâu sau, Sở Mộ thấy Băng Lam dần dần hòa hoãn xuống mới nhẹ giọng hỏi.
Băng Lam hít thở sâu mấy hơi bình phục tâm tình, trên gương mặt mỹ lệ xuất hiện nụ cười vui mừng:
"Ngươi đã bước chân vào cấp bậc Hồn Hoàng, vậy thì có một số chuyện cũng nên biết rồi."
Sở Mộ gật đầu, chỉnh lại tư thế ngồi cho nghiêm chỉnh, hiển nhiên là mẫu thân Băng Lam đang muốn nói cho hắn chuyện tình trọng đại. Hơn nữa, Sở Mộ cũng muốn nói chuyện về thiếu nữ phản bội cho nàng biết.
"Tốc độ tu luyện của ngươi nhanh như vậy là được truyền thừa thiên phú từ mẫu thân. Thiên phú này vốn có sẵn từ khi ngươi sinh ra, nhưng mà đã bị cắt đứt rồi. Bây giờ lại tiến triển nhanh hơn bình thường hẳn là thiên phú đã sắp thức tỉnh."
Liễu Băng Lam nói.
"Thiên phú? Chẳng lẽ tốc độ tu luyện của mẫu thân rất nhanh?"
Sở Mộ ngạc nhiên hỏi.
"Ừ, mẫu thân lúc hai mươi tuổi đã bước vào Hồn Hoàng."
"Mộ nhi, ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?"
Trong lòng Băng Lam rất là khẩn trương, vội vàng hỏi một câu.
"..."
Bởi vì nàng thấy sắc mặt Sở Mộ đột nhiên trắng bệch, tròng mắt cứng đờ cực kỳ quỷ dị.
Bản thân Sở Mộ thiếu chút nữa là cắn lưỡi tự vận luôn rồi.
Hắn vốn nghĩ rằng mình là Hồn Hoàng trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, còn định khoe khoang phần vinh quang này trước mặt mẫu thân, huyền diệu một trận cho thỏa thích.
Kết quả là Băng Lam vô tính nói một câu đã trực tiếp đánh nát cảm giác thành tựu và đắc ý của hắn rồi. Vốn là Sở Mộ còn có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng lúc này đầu óc hắn trống rỗng không thể suy nghĩ được chút gì.
Bây giờ Sở Mộ coi như đã hiểu được tại sao dung mạo mẫu thân mình còn trẻ như vậy rồi. Bởi vì hai mươi tuổi đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng, vậy thì dung mạo của nàng cũng dừng lại ở độ tuổi đó, năm tháng trôi qua chỉ giúp cho bề ngoài của nàng càng thêm thành thục, khí chất càng thêm diễm lệ, hoàn toàn không có già yếu chút nào.
Phong thái của nữ tử trên một trình độ nhất định cần phải có năm tháng lắng đọng, dung nhan Liễu Băng Lam luôn giữ vững ở độ tuổi hai mươi, kết hợp với mị lực đặc biệt và thần thái lạnh lẽo bẩm sinh. Bất kỳ nam tử nào gặp nàng nhất định sẽ thất thố giống như Hương Vân Vận tưởng tượng.
"Mẫu thân là nhờ vào thiên phú dị thường mới đạt tới Hồn Hoàng nhanh như vậy."
Băng Lam thấy Sở Mộ lộ vẻ tổn thương tự ái liền mỉm cười ôn hòa, vỗ vỗ bàn tay hắn an ủi:
"Ngươi vốn cũng có thiên phú như thế, nhưng đã bị tước đoạt từ nhỏ."
"Thiên phú cũng bị tước đoạt?"
Khuôn mặt Sở Mộ tràn đầy nghi vấn, hắn căn bản nghe không hiểu lời Băng Lam nói.
"Tốc độ tu luyện của mẫu thân nhanh hơn người khác rất nhiều, thậm chí không tu luyện cũng có thể tự nhiên lên cấp. Ngươi là nhi tử của mẫu thân hiển nhiên sẽ thừa kế loại thiên phú này."
Băng Lam cười nói.
"Còn có thiên phú khoa trương như thế?"
Sở Mộ càng thêm kinh ngạc, hai mắt mở to như quả trứng gà.
Hắn chưa bao giờ nghe nói tới chuyện không tu luyện cũng có thể lên cấp, cái loại thiên phú này hình như là "hơi cao quá" rồi?
"Có lẽ là vì nhận được lực lượng truyền thừa cổ xưa của Hồn Điện, ngoài ra mẫu thân cũng không rõ ràng nguyên nhân trong đó."
Băng Lam nói.
Tốc độ Sở Mộ tu luyện và phát triển cũng vượt xa bình thường, nhưng mà hình như không có khoa trương như lời mẫu thân nói.
Hơn nữa, Sở Mộ cảm thấy nguyên nhân chủ yếu mình tu luyện mau là vì cố gắng nỗ lực và bị Bạch Yểm Ma áp bách. Sau đó dựa vào huyết thống Thiên Thương Thanh Chập Long, Bán Ma hóa và Mạc Tà chủng tộc dị biến kích thích mạnh mẽ, ngoài ra còn có các loại dược tề của Diệp Khuynh Tư phụ trợ.
Những yếu tố này mới là động lực chủ yếu thúc đẩy hắn bước vào cấp bậc Hồn Hoàng.
"À, thiên phú bị tước đoạt là thế nào?"
Sở Mộ mở miệng hỏi. Chuyện này càng nghe càng hoang đường, chính hắn cũng bị mẫu thân nói cho đầu óc mụ mị, không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
"Ngươi đã quên Hồn sủng cưỡng chiếm hồn ước thứ nhất rồi sao?"
Băng Lam nhẹ giọng nói.
"Hồn sủng chiếm hồn ước thứ nhất - thiếu nữ phản bội?"
Trong lòng Sở Mộ lập tức nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
"Chẳng lẽ là thiếu nữ phản bội cướp đi thiên phú truyền thừa từ mẫu thân Băng Lam?"
"Chẳng lẽ nguyên nhân thật sự thiếu nữ phản bội chiếm cứ hồn ước của mình là bởi vì thiên phú tu luyện dị thường? Nó có thể giúp cho nàng tăng cường thực lực nhanh chóng."
"Sự kiện kia là do mẫu thân sai lầm, nếu không ngươi cũng không gặp nhiều chuyện như thế."
Băng Lam thở dài một hơi, bắt đầu tự trách mình.
"Lúc ấy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ta chỉ nhớ mẫu thân dẫn ta vào Đế Thánh thánh vực, sau đó một thiếu nữ bước ra từ thánh hoa màu lam, bảo ta ký kết hồn ước với nàng. Ta không ngăn cản được nên bị nàng mê hoặc tâm trí."
Sở Mộ vẫn còn rất nhiều nghi ngờ với sự tình diễn ra năm đó, bây giờ đã có Băng Lam ngồi tại nơi này, cuối cùng cũng có thể biết được tất cả ẩn tình trong đó.
"Nàng không có sử dụng kỹ năng mê hoặc tâm trí, ký kết hồn ước không thể nào hoàn thành thông qua kỹ năng lừa gạt. Tâm trí rối loạn cũng không có cách nào niệm đầy đủ chú ngữ hồn ước. Lúc ấy ngươi còn quá nhỏ mới tin lời nói của nàng là thật."
Băng Lam lắc đầu bất đắc dĩ.
"..."
Từ trước đến giờ Sở Mộ vẫn cho rằng thiếu nữ phản bội thi triển kỹ năng Hoa hệ mê hoặc khiến cho tâm trí mình bị lung lạc.
Xem ra chính hắn đã bị lừa gạt vì quá đơn thuần, khi đó hắn còn nhỏ quả thật rất dễ tin tưởng người khác. Nhất là lời nói xuất phát từ một vị tiên nữ thánh khiết lại càng đáng tin.
"Dưới tình huống bình thường, nhân loại chúng ta khoảng mười tuổi sẽ bắt đầu có hồn niệm. Sau khi ngươi mười tuổi thì hồn niệm tăng trưởng cực nhanh. Mẫu thân lúc ấy muốn tìm một đầu ấu sủng Đế Thánh Hoa làm Hồn sủng đầu tiên của ngươi."
"Đợi một chút! Mẫu thân nói là một trong Thất Đồ Thánh Sủng, Hoa hệ Hồn sủng đẳng cấp chủng tộc đạt tới cấp đế hoàng - Đế Thánh Hoa?"
Sở Mộ vội vàng cắt ngang lời Băng Lam, cố ý cường điệu một lần nữa.
"Ừ, chẳng lẽ ngươi không thích?"
Băng Lam nháy mắt, không hiểu tại sao giọng nói của hắn kỳ lạ như vậy.
"..."
Mặt mày Sở Mộ lúc này xám như tro tàn.
"Để cho mình ký kết hồn ước với Đế Thánh Hoa, vậy có khác gì ký kết với thiếu nữ phản bội?"
"Đế Thánh Hoa chính là Hồn sủng cấp đế hoàng, khi đó mình chỉ mới mười tuổi, chỉ là một gã Hồn Đồ nho nhỏ mà thôi, Đế Thánh Hoa thế nào cũng trốn tránh. Chẳng lẽ mẫu thân muốn Hồn sủng đầu tiên của nhi tử mình chạy trốn?"
"Đây không phải là vấn đề thích không thích, mà vấn đề là có thể ký kết hồn ước hay không!"
Cho đến hiện tại, Sở Mộ chợt phát hiện vị mẫu thân lãnh diễm của mình suy nghĩ cực kỳ đơn thuần, hoặc có thể nói là cực kỳ ngây thơ.
Băng Lam thấy Sở Mộ lộ vẻ kích động chỉ mỉm cười ôn hòa, từ từ giải thích:
"Dưới tình huống bình thường đúng là không thể ký kết hồn ước với Hồn sủng cấp đế hoàng. Bởi vì Hồn sủng đế hoàng trưởng thành quá nhanh, trải qua lột xác một, hai lần khẳng định sẽ lựa chọn trốn tránh. Đối với những Hồn sủng sư bình thường đúng là đại kị."
"Nhưng ngươi không giống, lúc ấy ngươi truyền thừa thiên phú của mẫu thân, từ lúc mười tuổi đã bắt đầu tăng trưởng hồn lực rất nhanh, nhanh hơn người thường không chỉ năm lần, mười lần."
"Mà Đế Thánh Hoa lại là Hồn sủng trưởng thành chậm nhất trong hàng ngũ cấp đế hoàng, coi như là chiến đấu lâu dài cũng mất khoảng 10 năm mới có thể trưởng thành lột xác tới mười đoạn. Mẫu thân lúc đó đoán chừng mười năm sau ngươi cũng đạt tới Hồn Hoàng rồi, chính là trưởng thành cùng lúc với Đế Thánh Hoa. , hai bên tương hỗ cho nhau rất tốt. Cho dù có chậm một chút cũng không sao, mẫu thân sẽ dùng dược tề đặc thù ức chế Đế Thánh Hoa trưởng thành, không đến nổi để xuất hiện tình trạng trốn tránh."
Sở Mộ nghe mà muốn ngất cho rồi, tư tưởng được truyền thụ từ nhỏ tới lớn "Hồn sủng sư không thể ký kết hồn ước với Hồn sủng đẳng cấp quá cao" trong nháy mắt đã bị Băng Lam nói mấy câu đẩy ngã.
"Chỉ có ngươi và mẫu thân mới có thể ký kết hồn ước kiểu đó, những người khác không thể làm như vậy."
Băng Lam cũng cố ý hướng suy nghĩ của Sở Mộ ra khỏi hàng ngũ "người bình thường".
Băng Lam trở thành cường giả Tôn vị chính là vì sở hữu thiên phú dị thường này, dù sao Băng Lam từ nhỏ đã ký kết hồn ước với Hồn sủng cấp đế hoàng, cả hai cùng nhau lớn lên không hề xảy ra tình huống khác thường nào.
"Phụ thân thì sao?"
Sở Mộ theo bản năng hỏi thăm tình huống Sở Thiên Mang.
"Hắn không được, hắn tưk mình cố gắng tu luyện."
Vừa nhắc tới Sở Thiên Mang, giọng nói Băng Lam lập tức lạnh đi vài phần. Xem ra hai người này mâu thuẫn rất sâu.
"Đây ... cái này ... thật sự là khó thể tiếp nhận."
Trong lòng Sở Mộ nãy giờ vẫn cuồn cuộn từng cơn sóng, cơ hồ chưa từng ngừng nghỉ chút nào. Càng nói chuyện, đầu óc hắn lại càng mụ mị.
← Ch. 0792 | Ch. 0794 → |