← Ch.1601 | Ch.1603 → |
Tông chủ Đỗ Hàm không biết rằng không chỉ là Tranh Minh chủ thành sa vào đêm tối, mà vô số tòa thành bên trong Tranh Minh đại địa cũng đột nhiên tối sầm lại.
Trung tâm Thần Sơn, trong một gian đại điện giăng đầy Tỏa Liên (xiềng xích).
Hiện tại Thần Sơn không còn Thánh quang bao phủ nữa. Một khắc sinh vật thần bí kia hàng lâm thế giới này, Thánh quang đã biến mất triệt để, chỉ có trong đại điện lập lòe chút ít tia sáng yếu ớt.
Phán quan Thần Tông đứng trên đỉnh tháp, một thân y phục màu trắng, thần thái nghiêm túc lạ thường. Chỉ có làn gió thoảng qua làm cho hai ống tay áo của hắn tung bay phần phật.
Ánh mắt hắn đang nhìn vào một mảnh thiên địa mịt mờ, hắc ám bao trùm đại địa.
"Đây là sự tình nhất định xảy ra, hay chỉ đơn giản là trùng hợp?"
Thanh âm một nữ tử chậm rãi truyền tới, giọng nàng êm ái như chim oanh.
Tiêu Tuyết Ngang quay đầu nhìn lại, bên cạnh hắn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một nữ tử áo tím. Hành tung của nàng trước giờ vẫn luôn bí ẩn, không ai có thể đoán được. Ngay cả Tiêu Tuyết Ngang cũng hiểu không nổi tính cách nữ tử này.
"Cái gì cũng có khả năng. Nhật thực đã xuất hiện, Phán Quan điện tự nhiên sẽ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu."
Tiêu Tuyết Ngang trầm trọng nói.
"Ngươi cũng thật là... Cứ xem việc thiên hạ là nhiệm vụ của mình. Tai Hoang, ôn dịch tràn ngập cả Tranh Minh đại địa và Ô Bàn đại địa. Cho dù Thần Tông cường thịnh hơn nữa cũng không thể giải quyết triệt để."
Nữ tử kia lắc đầu bất đắc dĩ.
"Giải quyết được bao nhiêu hay bấy nhiêu!"
Ngữ khí Tiêu Tuyết Ngang vô cùng kiên định.
"Người ta làm ác, tại sao ngươi tới gánh chịu?"
Nữ tử vẫn không chịu từ bỏ ý định, lập tức hỏi ngược lại một câu.
"Ẩn Đồng hoàng tộc các ngươi không muốn gánh chịu, tự nhiên do Thần Tông chúng ta xử lý."
Tiêu Tuyết Ngang chậm rãi nói.
"Nhưng Thần Tông cũng có người làm ác, trận tai nạn Ấn cốc không phải là do một tay người kia bày ra đấy sao? Nếu như không phải là Ấn cốc hủy diệt, nhật thực làm sao xuất hiện sớm hơn dự định?"
Nữ tử áo tím nói.
Tiêu Tuyết Ngang không trả lời câu hỏi này, Thần Tông không phải là một mình hắn nắm quyền. Mà Thần Tông còn có một hội đồng thành viên cao tầng cùng chung quản lý, còn có đầy đủ quy tắc cần phải tuân thủ. Hắn tin tưởng mỗi một người tiến vào Thần Tông đều có một cái tâm lương thiện, nhưng lòng người cuối cùng vẫn có khe hở để cho cái ác xâm nhiễm. Trước kia Đỗ Hàm chính là cường giả được người người tôn kính, hắn giải cứu vô số sinh linh, hóa giải không biết bao nhiêu tràng nguy cơ to lớn. Nhưng hắn bây giờ không thể chiến thắng sợ hãi tử vong, không thể vượt qua sức cám dỗ quyền lực. Thời điểm tuổi thọ sắp chạy đến điểm cuối cùng, hắn lựa chọn để cho mình đọa lạc.
"Đây chỉ là tiểu nhật thực."
Nữ tử áo tím thấy không thể khuyên giải Tiêu Tuyết Ngang liền chuyển sang đề tài khác.
"Ta biết!"
Tiêu Tuyết Ngang gật đầu nói.
Tiểu nhật thực là dấu hiệu trước khi nhật thực xảy ra, tựa như trước khi sóng thần xuất hiện sẽ có hàng loạt cơn sóng nhỏ đổ dồn dập vào bờ. Đến khi nhật thực chân chính phủ xuống sẽ là một tràng tai nạn kinh khủng khó thể tưởng tượng.
Nhật thực là thiên địa pháp tắc không thể thay đổi, tiểu nhật thực xuất hiện chính là đại biểu cho nguy cơ đang tới gần. Như vậy sinh vật kia rốt cuộc là chủng tộc gì, có thực lực cường đại tới mức nào mới làm được chuyện này?
Sợ rằng cho đến bây giờ vẫn không có ai thấy rõ hình dạng sinh vật ẩn núp trong bóng tối kia.
"Các ngươi cẩn thận đó! Nó rất mạnh, mặc dù bị phong ấn vạn năm nhưng trong thân thể nó vẫn chảy xuôi huyết mạch hiếu chiến của tổ tiên năm xưa."
Nữ tử áo tím nói.
Tiêu Tuyết Ngang gật đầu, không nói gì nữa. Đây là người khác chọc phải mầm tai họa, nhưng hắn là phán quan Thần Tông bắt buộc phải đích thân xuất thủ giải quyết chuyện này.
Nếu không, Thần Tông sẽ bị sinh vật kia san thành bình địa, Tranh Minh chủ thành cũng rơi vào cảnh sinh linh đồ thán.
Có lẽ hắn trời sinh đã có một cỗ chiến ý bất khuất, cực kỳ ương ngạnh. Bây giờ đối mặt với sinh vật hắc ám thần bí, nội tâm Tiêu Tuyết Ngang không có cảm giác sợ hãi, chỉ có máu huyết trong người đang sôi trào sùng sục.
Bởi vì hắn là Thần Tông đệ nhất chiến tướng.
Bản thân Tiêu Tuyết Ngang cũng không biết đã bao nhiêu năm không có sử dụng toàn lực chiến đấu rồi.
Nữ tử áo tím không rõ tại sao Tiêu Tuyết Ngang phải lấy quy tắc Thần Tông làm nhiệm vụ của mình, tại sao phải giải quyết tai họa dùm cho người khác. Trên thực tế, trong nhận thức của Tiêu Tuyết Ngang thì mầm tai họa kia chỉ là chuyện nhỏ, cái hắn cần là một cơ hội chiến đấu chân chính.
Hắn không thích hạng người ỷ vào quyền lực làm xằng làm bậy, chỉ vì mục đích mà không từ chuyện ác, lại càng chán ghét những kẻ đọa lạc ở trong vùng bùn tăm tối. Nhưng trong xương cốt hắn luôn có một cỗ chính khí đến cố chấp, thời thời khắc khắc đều bốc cháy chiến ý mãnh liệt.
Nếu muốn chiến tâm trong lòng được bốc cháy toàn thịnh, phương thức tốt nhất chính là lấy danh nghĩa Thần Tông tiêu diệt hết thảy mầm mống tai họa.
Mục thành.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Ngang khống chế một con Quỷ hệ Hồn sủng bay lượn trên bầu trời tòa thành, ánh mắt nhìn tới vị trí hậu sơn Thần Tông nghi ngờ hỏi.
"Thuộc hạ không biết, ta cũng chỉ phụng mệnh mời Đường tiên sinh. Đây là ý của Đỗ tông chủ!"
Gã thành viên Trừng Phạt điện hồi đáp.
Trong lòng Đường Ngang tràn đầy nghi ngờ.
Hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng biết kế hoạch của Đỗ Hàm, nhưng bản thân hắn không có tham dự vào trong chuyện này. Mặc dù gã thuộc hạ Thần Tông này không có nói rõ ràng, nhưng hắn cũng đoán ra một ít nguyên nhân sâu xa. Hẳn là Đỗ Hàm đã chọc phải phiền toái khó giải quyết khi phá hủy Ấn cốc.
Ấn cốc là thế giới nằm ở Đệ Tam trọng thiên, ẩn giấu không ít sinh vật từ thời cổ xưa, thực lực cường đại không thể nghi ngờ. Không cẩn thận sẽ mang đến kiếp nạn hủy diệt đối với Tranh Minh chủ thành.
Sự tình phát triển cho đến bây giờ đã quá rõ ràng, chỉ cần nhìn lên bầu trời đen thui là biết từ trong Ấn cốc đã chạy ra một đầu Hồn sủng thực lực thông thiên. Ngay cả mặt trời cũng bị hắc ám che mất, đây là cảnh tượng chưa từng xảy ra trong vòng mấy trăm năm.
Hậu sơn Thần Tông.
Ba nghìn kỹ năng Trớ Ấn giam cầm bao phủ không gian chung quanh thông đạo. Đây là trận đồ mạnh nhất của Thần Tông rồi, đã mấy chục năm qua không có sử dụng lần nào. Thế mà lần này bọn họ lại phải thi triển chỉ để đối phó một con Hồn sủng.
Vốn là ba nghìn Trớ Ấn Yêu đã hoàn thành bố trí đại trận, thành viên Thần Tông căn bản không cần phải lo lắng.
Nhưng mà chẳng biết tại sao Trớ Ấn trận lại đang rung động tựa như tùy thời đều có thể tan rã. Vì thế thành viên Thần Tông không có cách nào bình tĩnh nổi, mọi người đồng thời rơi vào trạng thái khủng hoảng và bất an.
Bỗng nhiên một cái bóng màu đen phóng xuyên qua mây mù nồng đậm.
Tốc độ của nó quá nhanh, tất cả thành viên Thần Tông chỉ thấy được vô số bóng đen đan xen hỗn loạn, từng đạo móng vuốt sắc bén đánh tới kết giới Trớ Ấn.
"Xẹt xẹt xẹt!"
Kết giới Trớ Ấn lập tức rung động rồi mờ nhạt dần, ngay sau đó một luồng năng lượng hắc ám từ trong đó điên cuồng xông ra, nhanh chóng lan tỏa bao phủ khu vực hậu sơn.
Lực lượng hắc ám tựa như sóng thần vỗ bờ, khí thế giống như vạn thú xung phong phát ra thanh âm đinh tai nhức óc, trong khoảnh khắc đã phá hủy một góc núi Thần Sơn, đẩy lùi hàng nghìn gã hộ vệ và Trớ Ấn Yêu.
Vô số đạo Ám Phong (gió), Ám Lãng (sóng), Ám Vũ (mưa)... điên cuồng đổ ập xuống đầu ba nghìn Trớ Ấn Yêu cố gắng duy trì kết giới.
Đám Trớ Ấn Yêu yếu ớt giống như lá khô mùa thu, thoáng cái đã bị cuốn bay lên không trung, lăn lông lốc dưới đất. Rất lâu sau vẫn không thể ổn định thân hình.
← Ch. 1601 | Ch. 1603 → |