Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 170

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 170: Một trận chiến, định tương lai (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Căn cứ theo tư liệu do Liễu Nguyệt cung cấp thì thân là hắc quyền vương của phía Nam thì Triệu Hùng chỉ đạt tới cảnh giới Minh Kính, cùng giống như Bùi Đông Lai.

Dưới một dạng tình hình như thế, Bùi Đông Lai tự tin có thể thông qua phương thức ám sát thần không hay quỷ không biết có thể xử lý Triệu Hùng, sau đó bắt sống Phương Chấn, từ đó mở miệng Phương Chấn ra đạt được những thứ mà mình muốn biết.

Nhưng mà.

Vượt ra ngoài sự dự đoán của Bùi Đông Lai, chẳng những trước khi Bùi Đông Lai nổ súng thì Triệu Hùng đã nhận ra nguy hiểm, trước tiên Triệu Hùng liền làm ra động tác tránh né, tránh khỏi một kích trí mạng.

Điều này làm cho tâm tình của Bùi Đông Lai trở nên cực kỳ nghiêm trọng, ám sát thì không thể xử lý được Triệu Hùng, hiện giờ mất đi súng lục, cùng đánh nhau với Triệu Hùng thì phần thắng quả thật là quá ít.

- Không cần phải tránh làm gì, mày không là đối thủ của tao.

Vẻ mặt Triệu Hùng hài hước nhìn Bùi Đông Lai, lộ ra tư thế đã nắm lấy toàn bộ cục diện.

- Triệu Hùng, không cần giết chết hắn, đánh cho tàn phế là tốt rồi, mẹ nó, ta muốn để cho hắn sống không bằng chết.

Mắt thấy Triệu Hùng nắm lấy thế cục thì Phương Chấn từ sau bàn bò lên.

Dưới ánh đèn, bởi vì đầu gối của hắn bị bắn nát, đổ máu quá nhiều cho nên khuôn mặt của hắn trở nên trắng bệch, toàn thân vặn vẹo lại với nhau, nhìn qua có chút dọa người.

" Vù"

Nghe được lời nói của Phương Chấn thì trong lòng của Bùi Đông Lai liền động, hắn liền ngay tại chỗ nhảy lên giống như một con hổ đói vồ mồi, tốc độ cực nhanh hướng về phía Phương Chấn.

Bắt giặc phải bắt vua trước!

Chỉ cần hắn bắt lấy Phương Chấn thì có thể khiến Triệu Hùng không dám hành động thiếu suy nghĩ!

Nhưng mà.

Tốc độ của Triệu Hùng so với Bùi Đông Lai thì lại còn nhanh hơn.

Dưới ánh đèn chỉ thấy dưới chân Triệu Hùng khẽ động, cả người giống như là bay lượn trên không, vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Bùi Đông Lai, giống như một ngọn núi lớn thông thường, ngăn cản đường đi của Bùi Đông Lai. Đồng thời tay phải của Triệu Hùng đột nhiên chém ra, hóa chưởng thành trảo, chụp vào bả vai của Bùi Đông Lai.

"Hô!"

Đối mặt với một trảo hung tàn của Triệu Hùng, Bùi Đông Lai không né không tránh, mà là hắn vung tay phải lên, lực lượng toàn thân dồn vào đó, một kích đánh thẳng tay của Triệu Hùng.

"Hừ!"

Triệu Hùng khinh miệt hừ lạnh một tiếng, đồng thời ngay lập tức hóa trảo thành chưởng.

Chưởng khắc quyền!

Ba!"

Âm thanh vang giòn truyền ra, nắm tay của Bùi Đông Lai đánh thẳng vào lòng bàn tay của Triệu Hùng, thốn kình đột nhiên bạo phát, hắn chỉ cảm thấy được dường như bàn tay của mình đụng phải bông, không có tạo ra thương tổn gì đối với Triệu Hùng.

Ân?

Bùi Đông Lai phát ra kình lực khủng bố như thế này làm cho Triệu Hùng hơi kinh ngãi, rất kinh hãi, hắn lập tức biến chưởng thành trảo, một phát bắt lấy cổ tay của Bùi Đông Lai, căn bản không có Bùi Đông Lai có cơ hội thu quyền.

Trong con ngươi Bùi Đông Lai hiện lên một tia tàn nhẫn, rồi đột nhiên cổ tay Bùi Đông Lai phát lực, dùng sức vừa chuyển nắm lấy cổ tay của Triệu Hùng.

Cầm nã thủ.

Giờ phút này, Bùi Đông Lai lại dùng ra chiêu cầm nã thủ quen thuộc trong quân đội.

"Hắc!"

Triệu Hùng cười lạnh một tiếng, cổ tay run lên, Ám Kình tập trung vào cổ tay, rồi đột nhiên bùng nổ!

"Bá!"

Bùi Đông Lai chụp vào tay của Triệu Hùng chỉ cảm thấy chụp vào một khối thiết bản, năm ngón tay truyền đến một cơn đau nhức không tưởng, hơn nữa lực phản chấn này thiếu chút nữa đem bàn tay của hắn đánh gãy.

Lúc này, tay phải của Triệu Hùng chém ra, thuận thế đổi thành trảo, bắt lấy cánh tay của Bùi Đông Lai rồi dùng sức kéo lên, đem Bùi Đông Lai kéo tới hướng mình, sau đó hắn tại chỗ nhảy lên, dùng gối hướng về phía ngực của Bùi Đông Lai nện vào.

Bùi Đông Lai biến sắc, chẳng quan tâm đến cơn đau đớn trên bàn tay, song chưởng của hắn liền đẩy ra, che ở trước người.

"Phanh!"

Đầu gối của Triệu Hùng hung hăng nện vào cánh tay của Bùi Đông Lai, Ám Kình đột nhiên bùng nổ, lực đạo khủng bố làm cho 2 tay của Bùi Đông Lai run lên, hổ khẩu bị đánh rách tả tơi, máu tươi chảy ròng, đồng thời cả người bay ngược ra sau.

" Rầm"

Trong phút chốc thân thể của Bùi Đông Lai đã bị đánh vào trên vách tường trong phòng khách, chỉ cảm thấy cả người giống như tan rã, đau đớn khó chịu.

Bùi Đông Lai cố nén đau đớn, hắn liền búng dậy, vẻ mặt so với lúc trước thì càng tỏ ra ngưng trọng.

Nguyên bản hắn cố gắng thông qua tốc độ cùng sức bật vượt xa người thường của mình để cùng Triệu Hùng đánh một trận, kết quả lại phát hiện căn bản bản thân mình không phải đối thủ của Triệu Hùng.

Điều này không khỏi làm cho Bùi Đông Lai nghĩ tới việc chạy trốn, hắn nhìn ra được Triệu Hùng đạt tới cảnh giới Minh Kính, nếu hắn muốn chạy trốn thì căn bản Triệu Hùng không thể ngăn cản hắn được.

- Triệu Hùng, đừng để hắn chạy.

Có lẽ là nhận thấy được Bùi Đông Lai muốn chạy trốn, Phương Chấn cố gắng nén đau đớn trên thân mình, âm trầm nói một câu, sau đó nhặt điện thoại di động lên, bấm số vừa rồi chưa kịp gọi, dùng giọng điệu ra lệnh, nói:

- Những người ủng hộ Liễu Nguyệt chuẩn bị ra khỏi cửa, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, nhất định không thể để cho bọn hắn còn sống mà đến Thiên Tường Tập Đoàn được.

Nói xong, thậm chí Phương Chấn còn không chờ thủ hạ của mình trả lời, hắn liền trực tiếp cúp điện thoại, híp mắt lại, ánh mắt như độc xà nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai:

- Vương bát đản, tao vốn định đợi sau khi liên thủ cùng Quý Hồng xử lý xong Liễu Nguyệt thì mới giết mày, thế nhưng mày lại dám ăn gan hùm mật gấu đến ám sát ta? Hôm nay, ta sẽ cho mày đời này hối hận vì đã đầu thai làm người.

"Bá!"

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Phương Chấn, sắc mặt Bùi Đông Lai không khỏi biến đổi.

Lúc trước nghe được cuộc nói chuyện của Phương Chấn thì hắn mơ hồ cảm thấy được Liễu Nguyệt có thể gặp phiền toái gì, hiện giờ nghe Phương Chấn vừa nói như thế thì trong nháy mắt hắn liền hiểu ra. Trước mắt có thể nói tình thế của Liễu Nguyệt vô cùng nguy hiểm.

Ngay tại lúc Bùi Đông Lai bởi vì lời nói của Phương Chấn mà cảm thấy kinh ngạc thì Triệu Hùng liền âm trầm hướng về phía Bùi Đông Lai đi tới.

Bước chân của hắn không nhanh không vội, cơ hồ không phát ra âm thanh gì, ánh mắt thủy chung tập trung vào Bùi Đông Lai.

- Tình cảnh bây giờ của Liễu tỷ rất nguy hiểm, nếu làm không tốt thì sẽ táng thân trong tay của Quý Hồng cùng Phương Chấn, nhưng mà nếu ta không chạy trốn, căn bản cũng không phải là đối thủ của Triệu Hùng, kéo dài chỉ có con đường chết mà thôi.

Mắt thấy Triệu Hùng không nóng không vội đi tới, Triệu Hùng lại dùng một loại ánh mắt đùa giỡn nhìn vào hắn thì trong lòng Bùi Đông Lai liền phập phồng.

Giờ khắc này hắn suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn lần.

- Hay là trốn thôi, lưu lại chỉ có chịu chết. Dù sao thì chưa chắc Liễu tỷ đã chết. Mà một khi bản thân mình chết đi thì như vậy chẳng những mất đi cơ hội bước chân vào Tần gia, còn có Đông Tuyết, lại càng không thể hoàn thành di nguyện của Tiêu Phi.

Bên trong tuyệt cảnh, tâm tư của Bùi Đông Lai càng lúc càng rối bời, dù sao thì hắn đã bắt đầu giai đoạn dung hợp lần thứ 2 với linh hồn Tiêu Phi, công phu không ngừng tăng lên, tiền năm vô hạn, chỉ cần đạt đến cảnh giới Ám Kính thì tuyệt đối có thể đánh chết Phương Chấn và Triệu Hùng, hoàn toàn không đáng để liều mạng.

Cái gì gọi là núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt chính là như thế.

- Không!

Mắt thấy Triệu Hùng càng ngày càng tới gần, áp lực càng ngày càng tăng thì đột nhiên trong lòng của Bùi Đông Lai phát ra một tiếng không cam lòng, vẻ do dự trong con mắt đã biến mất thay vào đó chính là sự kiên định.

- Từ sau khi dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi thì con đường luyện võ của ta vô cùng suôn sẽ, không có một chút bất lợi. Jason đã nói qua, khuyết điểm duy nhất của bản thân ta chính là sinh tử tôi luyện, hiện giờ gặp phải quyết chiến sinh tử, nếu như bản thân lui bước thì trong lòng sẽ lộ ra một lỗ hỏng lớn, sau này làm sao có thể đề tăng cảnh giới được? Lại làm thế nào có thể thực hiện lời hứa với Tiêu Phi?

- Nếu bản thân mình cam lòng làm người nhu nhược, không muốn làm kẻ yếu, muốn trở thành cường giả thì như vậy...bản thân phải đánh cược một lần thử sao.

Trong phút chốc, Bùi Đông Lai trừ bỏ tạp niệm trong đầu, cả người hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Chưa có lúc nào mà Bùi Đông Lai lại lộ ra vẻ kiên định giống như lúc này.

Hắn chỉ cảm thấy cảm giác lùi bước trong lòng hắn đã biết mất không còn tâm hơi, sự tự tin trong lòng hắn đã khôi phục lại, đồng thời một cỗ chiến ý đáng sợ đang thiêu đốt cơ thể hắn, không ngừng tăng lên.... tiếp tục tăng lên.

Ách?

Nhận thấy được khí thế biến hóa của Bùi Đông Lai thì Triệu Hùng nao nao, theo sau không khỏi ở trong lòng cười lạnh một tiếng.

Theo ý nào đó mà nói thì thực lực của Bùi Đông Lai đã vượt qua dự đoán của Triệu Hùng, Triệu Hùng rất rõ ràng, bằng vào sức bật khủng bố của Bùi Đông Lai nếu hắn quyết tâm muốn bỏ trốn thì bản thân Triệu Hùng sẽ không có cách nào ngăn cản được. Hiện giờ thấy Bùi Đông Lai chẳng những không chạy trốn, hơn nữa lại lộ ra bộ dáng muốn cùng hắn liều mạng thì nhất thời Triệu Hùng liền thở nhẹ ra.

Ở hắn xem ra, tuy rằng hắn không thể ngăn cản được Bùi Đông Lai chạy trốn nhưng nếu muốn chiến thắng được Bùi Đông Lai thì quả thật có chút lo lắng.

- Đường đường là một cao thủ Ám Kính thế mà ăn nhở ở đậu, làm chó cho người ta, quả thật là ngươi đã làm mất mặt người luyện võ.

Mắt thấy bước chân của Triệu Hùng thoáng dừng lại thì một bên Bùi Đông Lai gia tăng chiến ý, một bên châm chọc.

Thân là hắc quyền vương phương Nam, bởi vì lúc nhỏ nhà hắn quá nghèo cho nên hắn được mẫu thân đưa đến Thiếu Lâm tự luyện võ đồng thời để cho hắn có thể no bụng.

Thiên phú võ học của Triệu Hùng cực cao, không đến 5 năm liền bước vào cảnh giới Minh Kính, hơn nữa vào năm 25 tuổi thì hắn đã bước vào cảnh giới Minh Kính đại thành.

Đồng dạng là một năm kia, hắn nghe tin mẫu thân bị bệnh nặng vì thế hắn liền trở về nhà. Vì muốn chữa bệnh cho mẫu thân, cuối cùng hắn đã lựa chọn rời Thiếu Lâm, đến vùng duyên hải đánh Hắc Quyền, lấy tư thế vô địch quét ngang giới cao thủ.

Cho tới khi hắn trở lại nhà của mình thì phát hiện mẫu thân của hắn đã được đưa vào bệnh viện tốt nhất, tiếp nhận trị liệu tốt nhất.

Người đưa mẫu thân hắn vào viện không ai khác đó chính là Phương Chấn.

Mà từ bác sỹ hắn biết được nếu không phải là do Phương Chấn đưa mẫu thân hắn đến bệnh viện để điều trị thì chờ sau khi hắn trở về nhà, bệnh tình của mẫu thân hắn sẽ hoàn toàn chuyển biến xấu đi, cho dù là Hoa Đà cũng không có cách nào cứu chữa nổi.

Bởi vì muốn đáp tạ cho nên hắn đi theo Phương Chấn, trở thành bảo tiêu của Phương Chấn, 5 năm qua như một ngày lúc nào hắn cũng như hình như bóng bên cạnh Phương Chấn.

Cho dù ở ba tháng trước, hắn bước chân vào cánh cửa Ám Kính, cũng chưa từng nghĩ tới rời đi!

Dưới tình hình như thế, mắt thấy Bùi Đông Lai muốn châm ngoài ly gián thì giọng nói của Triệu Hùng hoàn toàn lạnh xuống:

- Mày không cần phải phí công vô ích.

" Ba"

Không đợi cho Triệu Hùng nói hết lời, Bùi Đông Lai liền nhảy lên, cả người hắn giống như là một mũi tên rời khỏi cung, bay thẳng về phía Triệu Hùng.

"Hô! Hô!"

Có thể nói một kích này là Bùi Đông Lai đã tính toán từ lâu, tốc độ vô cùng khủng khiếp, thân ảnh giống như là quỷ mị.

"Bá!"

Trong chớp mắt, Bùi Đông Lai đến trước người của Triệu Hùng, hóa thủ vi đao, chém về phía Triệu Hùng.

"Hừ!"

Triệu Hùng hừ lạnh một tiếng cũng không né tránh mà là vung tay lên đỡ một đòn của Bùi Đông Lai. Hắn đã đạt tới cảnh giới Ám Kính cho nên có thể lợi dụng Ám Kình để đỡ một kích này hơn nữa hắn có thể lợi dụng Ám Kình để gây tổn thương cho đối phương cho nên hắn không hề e ngại một đòn của Bùi Đông Lai.

Dường như Bùi Đông Lai cũng nhìn ra điểm này, mắt thấy Triệu Hùng lấy cứng đối cứng thì tay của hắn liền dừng lại, cổ tay liền thay đổi, 5 ngón tay liền hơi nắm lại giống như là một con rắn, hướng yết hầu của Triệu Hùng đâm vào.

Đối mặt với Bùi Đông Lai biến chiêu thì Triệu Hùng tùy ra vỗ, trự tiếp chụp lấy cánh tay của Bùi Đông Lai.

"Ba!"

Đỡ một đòn của Bùi Đông Lai, đồng thời thân hình của Triệu Hùng thu lại, sau đó đột nhiên đến gần Bùi Đông Lai, dùng bả vai húc về phía Bùi Đông Lai.

Thiết Sơn Kháo.

" Bịch!"

Bùi Đông Lai không kịp đề phòng, trực tiếp đụng thẳng vào Triệu Hùng, sau đó thân thể của Bùi Đông Lai liền bay ra ngoài, hắn giống như là diều đứt dây vật, bay ngược trở ra.

Trên không, bởi vì bị một đòn nghiêm trọng của Triệu Hùng cho nên sắc mặt của Bùi Đông Lai trở nên trắng bệch, từng khúc xương trên người hắn giống như là bị gãy ra, đau đớn làm cho hắn thiếu chút nữa ngạt thở.

Chẳng qua.

Là hắn vẫn duy trì được sự tỉnh táo, trong đầu không ngừng hiện lên chiêu mới vừa rồi của Triệu Hùng.

- Trong lúc phát kình thì phải hoàn toàn phong bế lỗ chân lông, không cho kình lực thoát ra ngoài, lực lượng phải tập trung lại một điểm, hơn nữa trong quá trình phát kình, khung xương cùng bản thân, 2 thứ đó phải đồng bộ với nhau....

Cùng lúc, những lời nói của Qua tử không ngừng vang lên bên tai của Bùi Đông Lai, lúc trước hắn không thể nắm bắt được cảm giác này nhưng bây giờ thì lại có thể, cả người hắn đạt đến trạng thái Không Minh mà bao lâu nay chưa có.

" Bịch"

Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai hoàn toàn tìm được cảm giác này, thân thể hắn đã hung hăng đập vào một bồn hoa, đem bồn hoa ngã rơi xuống đất.

- Không có gì hơn mà thôi.

Lúc chạm đất, Bùi Đông Lai liền bừng tình, trong lòng dường như đã minh bạch được điều gì, khóe miệng không khỏi nở ra nụ cười hưng phấn.

" Phốc"

Ngắn ngủi hưng phấn trôi qua, Bùi Đông Lai phun ra một ngụm nước miếng, trong đó có lẫn với máu, hắn cố nén đau đớn mà đứng dậy.

- Thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Mắt thấy Bùi Đông Lai chẳng những xuất khẩu cuồng ngôn hơn nữa lại đứng đến, muốn chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, trong lòng của Triệu Hùng liền giận dữ, quát một tiếng. Cả người hắn lẳng lặng không phát ra một hơi thở, rồi tới gần Bùi Đông Lai.

" Phịch"

Triệu Hùng vẫn như cũ, vẫn hóa thủ vi đao, trong đó hắn có rót vào Ám Kính, uy lực có thể so với một thanh đại đao.

Lúc này đây.

Bùi Đông Lai cũng không lui lại, cũng không có né tránh, mà là vung tay đón lấy.

Triệu Hùng thấy thế, khóe miệng lập tức nổi lên một tia cười lạnh.

" Phanh"

Tay của Triệu Hùng hung hăng chém vào cánh tay của Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai vẫn không nhúc nhích.

Trong chớp mắt, cánh tay của Triệu Hùng đã bị văng ra, từ bàn tay truyền đến một cơn đau.

" Ách?"

Tại sao có thể như vậy?

Trong chớp mắt, nụ cười lạnh trên miệng của Triệu Hùng đã biến mắt, thay vào đó là hắn sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Ngay sau đó, không đợi Triệu Hùng lấy lại tinh thần, tay phải của Bùi Đông Lai đột nhiên vung lên, thuận thế làm ra một cái tát tai.

Kình phong đánh úp vào mắt, Triệu Hùng lấy làm ngạc nhiên, sau đó hắn cố gắng giơ cánh tay lên ngăn cản.

Đã quá muộn.

Dưới ánh đèn, tốc độ bàn tay của Bùi Đông Lai đang từ từ bỗng nhiên tăng nhanh.

" Bốp"

Một tát của Bùi Đông Lai vào mặt của Triệu Hùng giống như là đập chết một con ruồi, so với lực lượng Ám Kính khi nãy của Triệu Hùng thì chỉ có cao hơn mà thôi, lực lượng khủng bố trực tiếp đem Triệu Hùng đánh bay ra ngoài.

Này... Làm sao có thể??

Mắt thấy Triệu Hùng giống như là quả banh tennis bị đánh bay ra xa, cả người Phương Chấn liền trợn tròn mắt, hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.

Sau đó, hắn nhắm mắt lại, dùng sức lắc lắc đầu, sau đó lại thử đem ánh mắt trừng lớn, cố gắng để bản thân nhìn rõ ràng thêm một chút.

Giờ khắc này, hắn cho là mình xuất hiện ảo giác!

Ảo giác??

"Ầm"

Thân thể của Triệu Hùng hung hăng đạp vào trên tường, ngã rầm xuống đất, nửa bên mắt trực tiếp bị lún vào, máu tươi chảy đầm đìa.

- Ngươi.... ngươi cũng biết Ám Kính?

Không để ý đau đớn trên mặt, ánh mắt Triệu Hùng trợn tròn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn vào Bùi Đông Lai.

- Ngươi đã đánh đủ chưa? Đã đánh thoải mái chưa? Có đã chưa? Tới phiên ta?

Nói xong, bóng người liền xuất hiện.

Lúc trước Bùi gia thiếu niên không hề có năng lực hoàn thủ, lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước người Triệu Hùng, chân phải nâng lên, hung hăng dậm xuống.

*****

Nói riêng về tố chất thân thể thì Bùi Đông Lai cũng không thua gì so với Triệu Hùng.

Lúc trước hắn bị đánh không hề có lực hoàn thủ là bởi vì hắn chưa bước qua được cánh cửa Ám Kình, mà Triệu Hùng thì ngược lại, có thể lợi dụng Ám Kình để công kích Bùi Đông Lai.

Sau khi tiến vào cảnh giới Ám Kính thì kình lực của Bùi Đông Lai cũng được tăng lên, hắn lợi dụng Ám Kính để ngăn cản thủ đao của Triệu Hùng, hơn nữa thừa dịp Triệu Hùng ngây người thì Bùi Đông Lai liền một tát đánh bay Triệu Hùng.

Lúc này, hắn nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, vội vàng sử dụng phách thối, bổ về phía đầu của Triệu Hùng, muốn đem Triệu Hùng giết chết.

Mắt thấy một chiêu của Bùi Đông Lai thì Triệu Hùng cũng không dám lấy cứng đối cứng, hắn giống như là một con lừa, liền lăn qua một bên để né một đòn này của Bùi Đông Lai.

" Rầm"

Một cước của Bùi Đông Lai liền đánh lên trên mặt đất, trong nháy mắt gạch sàn nhà liền vỡ vụn.

Một kích không trúng, đột nhiên thân thể của Bùi Đông Lai cúi xuống, tay phải chém ra hướng về phía Triệu Hùng.

Bởi vì Bùi Đông Lai đột nhiên phát ra lực lượng khủng bố nên làm cho Triệu Hùng hoảng sợ, nhất thời không thể hoàn toàn phong kín lỗ chân lông cho nên kình lực thoát ra ngoài, cả người giống như là quả bóng xì hơi, mồ hôi đổ đầy ra người, hơn nữa tốc độ lẫn lực lượng đều đã giảm đi đáng kể.

Mắt thấy Bùi Đông Lai không buông tha, Triệu Hùng lại cố gắng trốn tránh, phát hiện mình đã đi vào góc tường, không có cách nào trốn tránh nữa. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể vung tay đỡ lấy.

" Phạch"

Âm thanh trầm đục truyền ra, 5 ngón tay Bùi Đông Lai vỗ mạnh vào cánh tay của Triệu Hùng, trong nháy mắt Ám Kình bùng nổ, trực tiếp xâm nhập vào cơ thể của Triệu Hùng.

" Rắc"

Tiếng xương vang lên, máu tươi văng khắp nơi, Bùi Đông Lai đã đánh gãy cánh tay phải của Triệu Hùng, sau đó hắn dùng sức kéo, trực tiếp kéo nát cánh tay của Triệu Hùng.

Đau đớn kịch liệt làm cho Triệu Hùng có cảm giác hít thở không thông, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc trống rỗng.

- Chết cho ta.

Thấy Triệu Hùng mất đi sức chiến đấu thì Bùi Đông Lai cũng không ngừng lại, hắn quát lên một tiếng rồi sau đó cằm nửa cánh tay của Triệu Hùng lên, nhắm ngay yếu hầu của Triệu Hùng rồi dùng chính cánh tay của hắn đâm xuống.

" Phốc"

Trong nháy mắt yếu hầu của Triệu Hùng vỡ vụn, máu tươi văng khắp nơi.

- A.

Phía sau, Phương Chấn thấy Bùi Đông Lai ra tay tàn nhẫn, thì hắn liền hoảng sợ, hét to lên một tiếng.

Mà về phần Triệu Hùng thì 2 mắt hắn trừng to nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, đồng thời theo bản năng, cố gắng vươn tay trái ra để che miệng vết thương, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu.

Vài giây sau, thân thể Triệu Hùng run rẩy lên một cái rồi sau đó tắt thở ngay tại chỗ.

Dưới ánh đèn, 2 mắt của hắn không nhắm lại mà nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, cảm giác kia như muốn hỏi: " Làm sao mày có thể phát ra được Ám Kình?"

Không để ý để Triệu Hùng đã chết đi, Bùi Đông Lai xoay người, cả người đều là máu hướng về phía Phương Chấn.

- Không.... không nên qua đây.

Nhìn cả người Bùi Đông Lai đều là máu, thì Phương Chấn chỉ cảm thấy Bùi Đông Lai giống như là một tên ác ma đến từ didanj ngục, theo bản năng hắn liền lui về phía sau.... Lui về phía sau.

- AAA.

Lui ra, lui ra, đột nhiên, một trận kình phong hướng mặt của Phương Chấn mà quét vào, 2 mắt của Phương Chấn liền nhắm lại rồi hét to lên một tiếng. Sau đó, khi hắn mở mắt ra thì rõ ràng thấy được cả người Bùi Đông Lai đều là máu đang đứng bên người hắn, thiếu chút nữa thì hắn đã bị hù mà chết.

Bùi Đông Lai không nói hai lời, liền trực tiếp xách Phương Chấn lên giống như là xách một con gà.

Theo bản năng thì Phương Chấn liền chống lại, cả người vung quyền đánh về phía Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai thấy thế, đột nhiên tay phải của hắn phát lực, cầm lấy Phương Chấn dùng sức quăng về cái bàn trà ở bên cạnh.

" Rầm"

"Loảng xoảng loảng xoảng!"

" A.."

3 thanh âm lần lượt vang lên, cả người Phương Chấn nhuộm đầy máu, hắn giống như là một con chó chết, cả người cuộn lại nằm trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

Bùi Đông Lai thấy thế cũng không động thủ nữa, hắn cúi người xuống nhặt chiếc đt ở dưới đắt lên, sau đó cầm một mảnh cẩm thạch vỡ, đặt trên cổ của Phương Chấn, lạnh lùng nói:

- Lập tức kêu người của mày dừng lại, nếu không tao sẽ cho màu sống không bằng chết.

Nói xong, tay phải của Bùi Đông Lai hơi phát lực, mảnh cẩm thạch liền hơi cứa vào cổ của Phương Chấn, nhất thời máu từ cổ của Phương Chấn nhỏ ra.

Bên tai vang lên lời nói Bùi Đông Lai, lại cảm nhận được trên cổ truyền đến cơn đau thì Phương Chấn sợ tới mức cả người run lên, chất lỏng màu vàng giữa 2 chân hắn không khống chế được mà phải chảy ra.

- Phương gia.

Ngay khi điện thoại được chuyển thì giọng nói của tên bảo tiêu liền vang lên.

Vẫn chưa trả lời, cả người Phương Chấn run lên, mỗi lần run thì một ít chất lỏng giữa 2 quần hắn lại càng chảy ra thêm.

Sắc mặt Bùi Đông Lai phát lạnh, tay phải lại phát lực, mảnh cẩm thạch liền đâm vào cổ của Phương Chấn.

- Ngươi... Các ngươi lập tức dừng lại.

Cảm nhận được Bùi Đông Lai thật sự sẽ ra tay, Phương Chấn sợ tới mức hồn phi phách tán, rống lên.

- Phương gia, ngài... Ngài nói cái gì?

Đầu bên kia điện thoại, tên bảo tiêu liền cảm thấy ngạc nhiên khi nghe Phương Chấn nói như vậy, hắn chỉ cảm thấy được lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề!

- Dừng.... dừng lại.

Phương Chấn sắp khóc, hắn có một vạn lý do tin tưởng, nếu hắn không làm theo như lời của Bùi Đông Lai thì Bùi Đông Lai tuyệt đối sẽ giết hắn.

- Phương gia, vì sao phải dừng lại? Các huynh đệ lập tức liền muốn động thủ, chỉ cần giết được vài tên ủng hộ Liễu Nguyệt thì kế hoạch của ngài cùng với Quý tiểu thư sẽ thành công....

- Ta nói cmn, ngươi dừng lại.

Không đợi tên bảo tiêu kia nói xong, Phương Chấn liền dùng toàn lực hét lớn.

Giọng nói của Phương Chấn làm cho tên bảo tiêu kia thiếu chút nữa làm rớt đt xuống đất.

- Vâng.... Phương gia.

Tên bảo tiêu kia hít sâu một hơi rồi liền trả lời một câu thuyết phục, tuy rằng hắn không biết vì sao trong lúc nguy cấp này Phương Chấn lại dừng hành động, nhưng mà người ra lệnh chính là Phương Chấn cho nên hắn không dám chống lại.

Nói xong thì hắn liền lấy ra một cái máy truyền tin, trầm giọng nói:

- Mọi người nghe rõ, Phương gia yêu cầu chúng ta lập tức đình chỉ hành động! Nói lại một lần nữa, Phương gia yêu cầu chúng ta lập tức đình chỉ hành động!

- Lôi ca, vì sao Phương gia lại muốn dừng lại hành động lần này a?

- Đúng vậy a, Lôi ca, lúc này tại sao Phương gia lại có thể để chúng ta dừng lại?

- Lôi ca, người không lầm chứ? Nếu không thì người hãy hỏi lại Phương gia đi?

.......

Sau khi nghe được mênh lệnh của người gọi là Lôi ca thì thủ hạ dưới tay của Phương Chấn liền nghi ngờ.

"Hô ~ "

Đối mặt với những lời nghi ngờ này thì Lôi ca liền hít một hơi thật sau, sau đó nổi giận, rống lớn:

- Ta cmn, làm sao ta biết Phương gia lại làm như thế? Nếu các ngươi có dũng khí thì tự mà đi hỏi Phương gia đi.

Nghe được tiếng rống của Lôi ca thì tất cả đám người liền ngậm miệng lại, trong đó không ít người trơ mắt nhìn mục tiêu cách mình không xa.

Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai trực tiếp cúp điện thoại.

- Âm mưu của mày và Quý Hồng là gì?

Cúp điện thoại, Bùi Đông Lai lạnh giọng hướng Phương Chấn hỏi.

Lúc này đây, Phương Chấn không có trả lời ngay, thậm chí... vẻ sợ hãi trên khuôn mặt hắn đã giảm đi rất nhiều.

Dường như, thông qua một trận dày vò vừa rồi thì cả người liền bình tĩnh trở lại.

- Cậu thả ta, ta sẽ nói cho cậu biết.

Vài giây đồng hồ sau, Phương Chấn mở miệng.

Nghe Phương Chấn nói như vậy thì Bùi Đông Lai cũng không nói gì, hắn liền nắm mảnh cẩm thạch lên rồi đột nhiên vung lên.

" Phốc"

Lỗ tai của Phương Chấn liền bị cắt đứt, máu tươi phun ra.

" A...A"

Phương Chấn liền kêu lên một tiếng thảm, đồng thời theo bản năng che lấy cái lỗ tai, bất quá lại là không có cầu xin tha thứ, mà là thở hổn hển rống lớn nói:

- Có dũng khí thì giết tao đi.

Bùi Đông Lai không có lại ra tay, mà là nheo lại ánh mắt.

- Hắc, tao nói cho mày biết, cho dù mày có giết tao đi chăng nữa thì đem nay Liễu Nguyệt cũng sẽ chết.

Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Phương Chấn nghĩ đến bản thân mình đã nắm được chỗ yếu hại của Bùi Đông Lai, cố ý đe dọa:

- Mặc khác, muội muội của tao chính là tình nhân của Tào Nghiễm Giang, nếu mày giết tao thì nàng tuyệt đói sẽ giúp ta báo thù, tao thừa nhận là thực lực của mày rất mạnh. Nhưng mà, trước mặt cơ quan quốc gia thì mày chắc chắn phải chết.

- Nói đủ chưa?

Thấy Phương Chấn nói hết thì Bùi Đông Lai ngồi xổm xuống, đối mặt với Phương Chấn.

- Thả ta, ta sẽ nói cho mày biết kế hoạch của Quý Hồng.

Phương Chấn nhịn đau, cắn răng.

- Liễu Nguyệt có ân đối với ta, cho nên ta sẽ cố gắng cứu nàng, nếu không cứu được thì ta cũng không có cách nào.

Bùi Đông Lai cười lạnh:

- Còn về phần... muội muội của mày giúp mày báo thù, mày cảm thấy rằng, nếu tao đã dám ám sát mày thì tao còn sợ bị muội muội mày trả thù sao?

- Mày.....

Nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy thì Phương Chấn liền ngây ra, sau đó hắn điên cuồng lắc đầu:

- Mày không cần nói lung tung như thế, nếu mày không quan tâm đến sinh tử của Liễu Nguyệt thì vì sao lại bắt tao gọi điện, ngăn cản hành động của đám thủ hạ?

Không thể không nói, Phương Chấn có thể trở thành kiêu hùng một phương thì quả thật có chỗ hơn người, ngay cả lúc nằm trong tuyệt cảnh thì cả người hắn vẫn giữ được vài phần bình tĩnh.

Mắt thấy không thể lừa gạt Phương Chấn, Bùi Đông Lai dứt khoát không muốn diễn kịch nữa, lạnh lùng nói:

- Nếu như tao nhớ không lầm thì lúc trước mày có nói qua đêm nay tao sẽ sống không bằng chết, đúng không?

"Ách..."

Phương Chấn há to mồm, không phản bác được.

- Tao đã được huấn luyện ở căn cứ Huyết Sát cho nên có học vài thủ đoạn, ừh, dường như là có đến 108 loại thủ đoạn để bức cung.

Bùi Đông Lai nói xong thì cố ý dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp:

- Tao nghĩ, cho dù là 108 loại thủ đoạn này không thể lấy được tin tức gì trong miệng của mày, nhưng mà cũng có thể để cho mày cảm nhận đượ cái cảm giác sống không bằng chết, mày cảm thấy thế nào?

Trong nháy mắt, hơi thở của Phương Chấn liền trở nên dồn dập, thân mình cũng run lên.

- Lột da, rút xương.... Mày thích cái nào trước?

Bùi Đông Lai nói xong, cố ý cầm lấy một mảnh cẩm thạch, đồng thời đưa từ từ vào ngay đồng tử của Phương Chấn:

- Hoặc là tự nói, hoặc là tao đâm vào?

- Không.... Không cần, ta.... ta nói cho.... Ta sẽ đem toàn bộ những gì ta biết nói ra....

Phương Chấn bị dọa đến xụi lơ trên mặt đất, hoàn toàn sụp đổ.

*****

Bóng đêm dần trôi, gió đêm phe phẩy, trong chiếc Rolls-Royce Phantom, Quý Hồng bưng một ly rượu đỏ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, ý cười trên mặt càng đậm.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Quý Hồng thì ở một bên, Mạc Nhận và Tạ Hoa 2 người đều rất rõ, qua đêm nay, giang sơn hắc đạo của Đông Hải sẽ thuộc về Quý Hồng, băng hỏa lưỡng trọng thiên cũng sẽ biến mất kể từ đây. Chỉ còn lại một hỏa mỹ nhân lưu lại ở Đông Hải này.

" Reng.... Reng"

Đột nhiên, tiếng chuông di động vang lên, đánh vỡ không khí im lặng trong ô-tô.

Quý Hồng thu hồi ánh mắt, nhấp một ngụm rượu rồi sau đó mỉm cười nhận điện thoại.

- Lão bản, dường như là toàn bộ cảnh sát đã xuất động, trong đó bao gồm cả đặc công. Không ít huynh đệ của chúng ta đã bị bắt, người xem, còn muốn gây ra náo loạn, hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát hay không?

Sau khi điện thoại được chuyển, thì giọng nói của tên thủ hạ vang lên.

- Hẳn là người của Phương Chấn đã động thủ, các ngươi có thể dừng lại.

Quý Hồng cười, nói.

Đối với Quý Hồng mà nói, sỡ dĩ nàng để cho thủ hạ của mình gây ra động tĩnh lớn như vậy thì muốn thu hút cảnh sát, để cho người của Phương Chấn có thể thuận lợi thực hiện bước cuối cùng của kế hoạch. Sau đó rồi rút lui khỏi Đông Hải, khiến cho cảnh sát vô kế khả thi.

Còn về phần những tên bị cảnh sát mang đi thì Quý Hồng cũng không để ý.

Trong bàn cờ, luôn luôn phải có binh sỹ hy sinh, đối với Quý Hồng mà nói thì những tên này ngay cả tư cách làm binh sỹ cũng không có.

- Vâng, lão bản.

Đầu bên kia điện thoại, tên thủ hạ liền vội vàng lĩnh mệnh.

Quý Hồng không nói lời vô ích, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó bấm điện thoại của Phương Chấn, dùng một ngữ khí như cũ, hỏi:

- Phương Chấn, người của ông hành động chưa? Người của ta đã không đợi kịp nữa rồi....

- Ta mới nhận được tin của thủ hạ, người của ta vẫn dựa theo kế hoạch như cũ mà hành đông.

Đầu bên kia điện thoại, bởi vì Phương Chấn bị Bùi Đông Lai uy hiếp cho nên hành đành phải đưa ra câu trả lời thuyết phục.

Bên tai vang lên lời nói Phương Chấn, nụ cười của Quý Hồng càng thêm quyến rũ:

- Phương lão đại, vì muốn chào đón thắng lợi của chúng ta, giọng nói của ông hẳn là cần phải hưng phấn, cao hứng lên một ít, chứ đừng nên nghiêm túc giống như bây giờ.

- Quý lão đại không quên ước định giữa chúng ta là tốt rồi.

Phương Chấn trầm mặc sau một lúc lâu, dựa vào hình dáng của miệng khi phát âm của Bùi Đông Lai mà hắn liền trả lời một câu chắc chắn.

- Yên tâm, phần của ông cũng không ít đâu.

Quý Hồng cười cười, nói:

- Tốt lắm, ta rất muốn gặp Băng mỹ nhân rồi, cứ như vậy đi.

Nói xong, Quý Hồng không đợi Phương Chấn trả lời thuyết phục, liền cúp điện thoại.

- Ta đã hoàn toàn dựa theo yêu cầu của mày làm.

Đầu bên kia đt, sắc mặt Phương Chấn trắng bệch nhìn vào Bùi Đông Lai:

- Thả ta.

- Giúp tao làm 2 chuyện, tao sẽ tha cho mày.

Bùi Đông Lai nói, sắc mặt bình tĩnh.

- Mày....

Phương Chấn tức giận đến cả người phát run.

- 2 việc cuối cùng, chỉ cần làm cho tao 2 việc này thì tao cam đoan sẽ thả mày đi.

Vẻ mặt Bùi Đông Lai nghiêm túc, nhìn qua tuyệt đối không giống nói dối.

- Không thể.

Phương Chấn dùng sức lắc đầu.

- Phương Chấn, tao hy vọng mày hiểu được, mày không có tư cách bàn điều kiện với tao.

Giọng nói của Bùi Đông Lai trở nên phá lạnh.

Cả người Phương Chấn chấn động, không phản bác được.

- Chắc hản là Băng mỹ nhân đã đến, Ân Ly, đi nhanh hơn một chút.

Quý Hồng cũng không biết chuyện tình của Phương Chấn cho nên nàng cảm thấy kế hoạch của mình đã thành công, trong lòng vô cùng vui sướng, lập tức kêu Ân Ly tăng tốc.

Ân Ly không có hé răng mà là đạp chân ga, trong chớp mắt chiếc Rolls-Royce Phantom liền hóa thành một đạo ảo ảnh, hướng tập đoàn Thiên Tường chạy nhanh đến.

Lúc này trong ô-tô, 2 người Mạc Nhận và Tạ Hoa đều rõ ràng, thế cục đã đại định, sau đêm nay Đông Nguyệt bang cùng Thiên Tường sẽ chính thức xóa tên khỏi Đông Hải.

15' sau.

Chiếc Rolls-Royce Phantom của Quý Hồng đã thuận lới đi đến dưới lầu của tập đoàn Thiên Tường

Khí xe dừng lại thì Quý Hồng rõ ràng nhìn thấy được chiếc LincoLiễu Nguyệt của Liễu Nguyệt, khóe miệng nàng không khỏi nợ ra một nụ cười của người thắng lợi.

- Xem ra Băng mỹ nhân của chúng ta đã chờ lâu rồi, đi thôi, chúng ta đi lên, cho nàng một kinh hỉ.

Thu hồi ánh mắt, Quý Hồng mỉm cười, dẫn đầu từ trong ôtô đi ra.

Mạc Nhận cùng Tạ Hoa nhìn nhau rồi lần lượt xuống xe.

Xuống xe, dưới sự bảo vệ của Ân Ly thì Quý Hồng đi ở phía trước, mà Mạc Nhận cùng Tạ Hoa thì đi ở sau cùng.

Bảo vệ của tập đoàn Thiên Tường thấy Quý Hồng thì vốn là ngẩn ra, sau đó muốn ngăn trở nhưng kết là thấy Mạc Nhận cùng Tạ Hoa.

Phát hiện này làm cho bọn họ nhất thời sững sờ ngay tại chỗ!

Đông Nguyệt bang cùng Mãnh Hổ bang đối lập với nhau, trong thế giới ngầm của ĐÔng Hải thì ai ai cũng biết điều này. Mà bảo vệ của tập đoàn Thiên Tường đều là người của Đông Nguyệt bang cho nên rất rõ việc này.

- Mạc lão đại, Tạ gia.

Mặc dù trong lòng cảm thấy khiếp sợ khi thấy Mạc Nhận và Tạ Hoa đi chung với Quý Hồng nhưng mà 2 tên bảo vệ cũng không hỏi nhiều, trước tiên lên chào hỏi Mạc Nhận và Tạ Hoa.

Đối mặt với lời chào hỏi của 2 tên bảo vệ thì Mạc Nhận và Tạ Hoa cũng không lên tiếng, mà một bên Quý Hồng nũng nịu tươi cười:

- Liễu tiểu thư ở trên lầu sao?

Mắt thấy Quý Hồng mở miệng, hai gã bảo vệ trị an có chút không biết phải làm sao.

- Quý tiểu thư hỏi các ngươi đấy.

So sánh với Mạc Nhận mà nói thì hận ý của Tạ Hoa đối với Liễu Nguyệt càng đậm hơn, ước gì thấy được Liễu Nguyệt sớm sụp đổ. Hiện giờ thấy 2 gã bảo vệ không trả lời câu hỏi của Quý Hồng thì hắn liền mở miệng khiển trách.

- Bẩm Tạ gia, lão bản ở trên lầu.

Đối mặt vời lời quở mắng của Tạ Hoa thì trong lòng 2 gã bảo vệ khiếp sợ không thôi, bất quá lại là không có nghĩ nhiều, mà là trước tiên cấp ra câu trả lời thuyết phục.

"Khanh khách..."

Thấy một màn như vậy thì một lần nữa Quý Hồng nở nụ cười, phong tình vạn chủng. Từ sau khi trở thành người đứng đầu của Mãnh Hổ bang thì chưa bao giờ Quý Hồng cao hứng như ngày hôm nay vậy

Bên tai vang lên tiếng cười của Quý Hồng, nhìn vào bóng lưng của 4 người thì 2 tên bảo vệ sững sờ ngay tại chỗ.

- Sao lại thế này? Mạc lão đại, Tạ gia như thế nào sẽ cùng Quý Hồng cùng một chỗ

- Theo ta thấy, rất có thể lão bản cùng với Quý Hồng nói chuyện làm ăn, nếu không Quý Hồng sẽ không tới nơi này

- Ta cảm giác không thích hợp, ngươi cẩn thận nhớ lại xem. Mạc lão đại cùng Tạ gia dường như là tôn kính với Quý Hồng a?

- Hư! Con mẹ nó ngươi muốn chết a? Lời này mà ngươi cũng có thể nói lung tung được sao?

...

Mặc dù đã đi xa nhưng Quý Hồng vẫn nghe được cuộc nói chuyện của 2 tên bảo vệ, nàng không nhịn được mà quay sang nhìn Mạc Nhận và Tạ Hoa, nụ cười trên mặt càng đậm. Đồng thời, trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ chờ mong.

Chờ mong cùng Liễu Nguyệt gặp mặt!

" Đinh..."

Mấy phút đồng hồ sau, nương theo một tiếng vang thì thanh máy đã đến tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Tường.

Ra thang máy, Quý Hồng vẫn đi đầu.

Rất nhanh, dưới sự bảo vệ của Ân Ly thì Quý Hồng đã mang theo Mạc Nhận cùng Tạ Hoa đi đến trước phòng hội nghị, Ân Ly giữ im lặng tiến lên từng bước, đẩy cửa phòng ra.

" Két"

Cửa phòng liền mở ra.

Nương theo ánh đèn thì Quý Hồng có thể thấy được trong phòng họp cố vài người đang ngồi trước bàn hội nghị, toàn bộ những người này đều là cổ đông của tập đoàn Thiên Tường.

- Quý lão bản.

Ngay khi Quý Hồng ngạc nhiên thì trong phòng họp đã có vài tên cổ đông đứng dậy chào hỏi Quý Hồng, đồng thời thở nhẹ một hơi.

Bọn hắn bị ép buộc đem một phần cổ phần bán ra cho Quý Hồng hơn nữa còn biết được kế hoạch của Quý Hồng, lúc trước thấy Liễu Nguyệt cùng Quý Hồng không xuất hiện thì bọn hắn cảm giác được có một cây kiếm đang treo trên đỉnh đầu, hiện giờ Quý Hồng đã đến, làm cho bọn hắn thở phào nhẹ nhõm.

Ở bọn hắn xem ra, mấy tên ủng hộ Liễu Nguyệt còn chưa đến, như vậy chứng tỏ kế hoạch của Quý Hồng đã thành công viên mãn.

Thành công sao?

Dưới ánh đèn, nụ cười trên mặt Quý Hồng đọng lại, trong lòng xuất hiện một trực giác không tốt.

Bởi vì... dựa theo lời nói của 2 tên bảo vệ thì Liễu Nguyệt đã tới tập đoàn Thiên Tường, như vậy mà hiện giờ Liễu Nguyệt lại không có trong này.

Cũng giống như Quý Hồng, Mạc Nhận và Tạ Hoa cũng không thấy Liễu Nguyệt đâu cả, sắc mặt 2 người hơi đổi.

- Liễu Nguyệt còn chưa tới sao?

Quý Hồng trầm giọng hỏi.

- Quý lão đại, ta chờ cô đã lâu.

Không đợi mấy tên cổ đông kia trả lời thì từ đằng sau đã truyền đến giọng nói của Liễu Nguyệt.

Nói xong, bóng người xuất hiện.

Liễu Nguyệt thân mặc một bộ đồ màu đen xuất hiện ở phía sau.

"Bá!"

Nghe được giọng nói của Liễu Nguyệt thì 4 người Quý Hồng liền ngạc nhiên, sau đó quay đầu lại thì thấy vẻ mặt Liễu Nguyệt âm trầm, đang đi lại đây. Trừ Liễu Nguyệt ra thì bên cạnh nàng còn mấy tên cổ đông ủng hộ nàng nữa.

Thời gian chậm dần, hình ảnh nhưng đứng lại.

Thấy mấy tên cổ đông ủng hộ Liễu Nguyệt thì bất kể là Mạc Nhận, Tạ Hoa hay là người có tâm lý mạnh như Quý Hồng cũng đều sững sờ ngay tại chỗ

Nếu không phải tiếng bước chân của đám người Liễu Nguyệt vang lên, thì bọn hắn hoài nghi hai mắt của mình xảy ra vấn đề!

Bởi vì lúc nãy, Phương Chấn đã nói cho Quý Hồng biết rằng đám người này đã bị Phương Chấn xử lý.

Mà hiện giờ, những tên này chẳng những còn sống nhăn răng ra, hơn nữa đều đi sau Liễu Nguyệt.

Những tên này không phải là bị thủ hạ của Phương Chấn xử lý rồi sao?

Bọn hắn làm sao có thể còn sống?

Dưới ánh đền, 2 người Mạc Nhận và Tạ Hoa đều trợn tròn há hốc mồm.

Cùng lúc đó, một nỗi sợ hãi bắt đầu lan tràn trong cơ thể bọn hắn.

Bọn hắn đều đem tất cả tiền cược đặt ở trên người Quý Hồng, nếu Quý Hồng thua trận này thì dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được kết quả của bọn hắn.

Không riêng gì bọn hắn mà ngay cả Quý Hồng cũng bị biến hóa bất thình lình này làm trở tay không kịp.

Chẳng lẽ Phương Chấn hai mặt, sau lưng đâm ta một nhát ư?

Lý trí nói cho Quý Hồng biết, nàng bị Phương Chấn đùa giỡn.

- Quý cổ đông, thoạt nhìn thì sắc mặt của cô cũng không được tốt a.

Không đợi Quý Hồng nghĩ tiếp, Liễu Nguyệt dừng bước cách xa Quý Hồng 10 thước, vẻ mặt nở ra nụ cười lạnh như băng:

- Việc này thì cô có vui mừng không?

Vui mừng?

Trong phúc chốc, Quý Hồng liền cảm giác bản thân mình thất bại.

Nàng chỉ cảm giác được mình đã bị tát một tát vào mặt.

Không vang.

Nhưng lại rất đau.

*****

- Liễu lão đại, thật sự là hảo thủ đoạn a, ta đây tâm phục khẩu phục.

Trong lòng xuất hiện cảm giác thất bại, Quý Hồng nhíu nhíu mày nhìn:

- Nhưng mà, ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc là Liễu lão đại đã cho Phương Chấn chỗ tốt gì mà hắn có thể không so đo việc nhi tử của hắn bị người của Liễu lão đại đánh, trong thời điểm quan trong này lại hợp tác với Liễu lão đại?

- Hắc, không nghĩ tới dưới gầm trời này lại có chuyện mà Quý lão đại không thể đoán được a?

Liễu Nguyệt cười lạnh nhìn chằm chằm Quý Hồng, sát ý lẫm nhiên, nàng rất rõ nàng, đêm nay nếu không phải Bùi Đông Lai và những thứ mà Đông Phương Thần để lại cho nàng thì nàng cùng tập đoàn Thiên Tường sẽ bị Quý Hồng nuốt gọn.

- Ta nghĩ cần phải nhắc nhở Liễu lão đại một câu, tuy rằng thực lực thủ hạ của cô rất mạnh nhưng mà nếu muốn giết ta thì không có khả năng. Lùi lại một vạn bước mà nói thì cho dù cô có giết được ta thì cũng khiến cho Trần Anh chú ý đến, lấy năng lực của Trần Anh nếu cô ta muốn điều tra tất cả mọi chuyện thì cũng không quá khó. Đến lúc đó thì kết cục của cô cũng sẽ không khá hơn đâu.

Có lẽ là nhận ra được sát ý trên người của Liễu Nguyệt nên Quý Hồng lại mở miệng, giọng nói không có chút gì gọi là sợ hãi, tuyệt không lo lắng Liễu Nguyệt động thủ.

Liễu Nguyệt rất rõ ràng, lấy thực lực của 5 người Tiểu Lang, đồng thời cầm súng thì muốn xử lý Quý Hồng cũng là một việc khó. Hơn nữa, đúng như lời của Quý Hồng nói, cho dù bản thân nàng có giết chết được Quý Hồng nhưng mà cũng không có cách nào có thể né tránh được sự điều tra của Trần Anh.

- Lưu lại hai người bọn họ, cút!

Mặc dù trong lòng không cam chịu, bất quá Liễu Nguyệt cũng đồng ý, ánh mắt của nàng liếc nhìn về phía Mạc Nhận và Tạ Hoa giống như là nhìn vào 2 người chết.

Cút.

Bên tai vang lên từ " Cút" này, sắc mặt của Quý Hồng liền trở nên khó coi, nhưng nàng cũng không đáp trả lại mà là nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Liễu Nguyệt:

- Liễu lão đại, ta không phải không thừa nhận rằng ta đã đánh giá thấp cô, bất quá trò chơi này vẫn chưa chấm dứt, bản thân ta muốn nhìn đến phút cuối rốt cuộc trong 2 ta, ai là kẻ cười cuối cùng.

Nói xong, Quý Hồng cũng không nói lời vô ích, mang theo Ân Ly rời đi.

Liễu Nguyệt thấy thế cũng không ngăn cản lại, để cho Quý Hồng tùy ý rời đi.

Lúc Quý Hồng rời đi thì Mạc Nhận và Tạ Hoa cũng muốn đuổi theo nhưng mà 2 người bọn hắn chỉ cảm thấy dường như dưới chân bị khối đá nặng ngàn cân đè vào, không thể nhúc nhích được nửa bước.

Bởi vì bọn hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của Liễu Nguyệt đang tập trung nhìn vào bọn hắn.

Về phần Liễu Nguyệt thì tỏa ra sát ý mà những tên cổ đông ủng hộ Liễu Nguyệt thì lại vô cùng phẫn nộ.

- Tiểu ..... Tiểu Nguyệt.... ta.... Ta bị Quý Hồng uy hiếp.

Mắt thấy mình và Mạc Nhận bị Quý Hồng bỏ lại thì khuôn mặt Tạ Hoa lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Tạ Hoa, đến lúc này mà mày còn muốn ngụy biện sao?

- Đúng vậy, mày tưởng rằng chúng ta đều là kẻ ngu sao?

- Mày, cái tên vương bát đản này, mày lại có thể liên hợp với Quý Hồng đối phó chúng ta, thật sự là đáng chết.

Không đợi Tạ Hoa nói câu kế tiếp, đám người cổ đông ở phía sau lưng Liễu Nguyệt đã giận dữ rống lớn.

Mạc Nhận không không có hé răng, mà là vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt!

Trong một năm qua chưa bao giờ hắn che dấu tình yêu của mình đối với Liễu Nguyệt.

Nhưng mà...

Từ đầu đến cuối, Liễu Nguyệt cũng không chấp nhận tình yêu của hắn, thậm chí ngay cả tỏ thái độ cũng không có.

Dưới tình hình như thế thì mắt thấy Bùi Đông Lai, một tên ngoại nhân lại có thể ở lại trong biệt thự Đàn Cung thì trong lòng của hắn liền tức giận.

Cho nên hắn liền không càm lòng, vội tìm Quý Hồng để hợp tác, cố gắng muốn xé nát bộ mặt kiêu ngạo của Liễu Nguyệt.

Sau đó, khiến cho Liễu Nguyệt thần phục ở dưới háng của hắn.

30' trước, bản thân hắn còn nghĩ tới một màn này, nhưng mà hiện giờ thấy ván cờ này Quý Hồng đã thua, mình và Tạ Hoa đã rơi vào trong tay của Liễu Nguyệt.

Hắn có một loại cảm giác từ phía trên đường rớt xuống địa ngục!

- Dẫn bọ hắn vào đây.

Liễu Nguyệt mở miệng.

" Vù "

" Vù "

Mệnh lệnh của Liễu Nguyệt vừa hạ xong thì Tiểu Lang cùng 4 tên bảo tiêu bên cạnh đã giống như quỷ mị, chạy về phía 2 người Mạc Nhận và Tạ Hoa.

Thấy 2 người Mạc Nhận và Tạ Hoa bị chế phục thì Liễu Nguyệt không mở miệng, tiến vào phòng họp.

Trong phòng họp, vài tên cổ đông đã âm thầm bán cổ phần cho Quý Hồng nghe được hết những tiếng ngoài cửa thì cả đám liền hoảng sợ, vẻ mặt tái nhợt, tụ tập cùng một chỗ.

Mắt thấy 2 người Mạc Nhận và Tạ Hoa giống như là 2 tên phạm nhân thông thường bị áp giải vào thì vài tên cổ đông trong phòng liền kinh hãi, ngay cả thở cũng không dám.

Sau đó, Liễu Nguyệt mặt lạnh như sương tiến vào phòng họp.

"Bá!"

Trong phòng, cả đám liền giống như ngồi ở trên lò lửa, thấy Liễu Nguyệt vào thì cả đám liền đứng lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn vào Liễu Nguyệt.

" Lốp cốp! Lốp cốp"

Liễu Nguyệt không để ý đến bọn hắn, hướng lên vị trí cao nhất trong phòng họp mà đi tới, âm thanh giày cao gót nện xuống sàn nhà vang lên.

Âm thanh kia giống như là âm thanh đến từ địa ngục, khiến cho những kẻ phản bộ Liễu Nguyệt liền cảm thấy kinh sợ, trong đó bởi vì khẩn trương mà mấy tên đều đổ mồ hôi như mưa.

- Chư vị, sau khi anh của ta chết thì ta đối với mọi ngươi cũng không tệ,

Một lát sau, Liễu Nguyệt liền mở miệng nói, ánh mắt của nàng liếc qua những tên phản bội:

- Nhưng mà, thế nhưng các ông lại có thể liên hợp với ngoại nhân, khiến cho giang sơn mà đại ca của ta giành cả nửa đời mới đánh đổi được thiếu chút nữa biến mất.

Nói tới đây, giọng nói của Liễu Nguyệt hoàn toàn lạnh xuống:

- Mọi người nói, ta nên xử lý đám người này như thế nào đây?

- Giết hết những tên vong ơn bội nghĩa này.

- Đúng vậy Liễu tiểu thư, hãy giết hết bọn chúng.

Liễu Nguyệt vừa nói xong thì tất cả những người ủng hộ Liễu Nguyệt liền tỏ thấy độ, ý kiến vô cùng giống nhau.

Đám người phản bội thấy một màn như thế thì ngay cả thở cũng không dám.

- Dẫn bọn họ tới đây.

Liễu Nguyệt đưa mắt nhìn sang Mạc Nhận và Tạ Hoa, giọng nói lạnh lùng.

Nghe được mệnh lệnh của Quý Hồng thì 2 tên thành viên Huyết Sát liền áp giải Mạc Nhận và Tạ Hoa đi đến trước người Liễu Nguyệt.

- Tiểu... Tiểu Nguyệt... Cháu hãy nghĩ đến những công lao trước đây của ta mà hãy tha cho ta một mạng... Từ đây về sau ta sẽ không dám nữa...

Hai gối quỳ rạp xuống đất, trên mặt Tạ Hoa không có một chút khuất nhục, nếu có thì đó chính là vẻ sợ hãi, hắn đã không hỏi chuyện giang hồ nhiều năm, tâm huyết kia vốn đã mất đi. Đối mặt với cái chết ở phía trước thì hắn cũng không còn cảm thấy không sợ giống như lúc trẻ nữa.

Không trả lời.

Liễu Nguyệt chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, trong tay chẳng biết lúc nào xuất hiện một thanh chủy thủ.

" Phốc"

Giơ tay chém xuống, hàn quang hiện lên.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người thì Liễu Nguyệt huy động chủy thủ, chủy thủ sắc bén giống như là cắt đầu hủ vậy, trực tiếp cắt đứt đầu của Tạ Hoa.

" Bịch"

Sắc mặt Liễu Nguyệt không đổi, trực tiếp đem đầu Tạ Hoa để trên bàn.

- Aaaaa...

Thấy một màn như vậy thì 2 gã cổ đông phản bội Liễu Nguyệt liền kêu to lên, mặt khác 3 gã cổ đông khác liền xụi lơ trên ghế.

" Ực"

Máu tươi bắn tới trên người Mạc Nhận, hắn không kìm lòng được mà nuốt nước miệng một cái.

" Phực"

Sau đó, không đợi Mạc Nhận mở miệng nói, Liễu Nguyệt liền một đao kết thúc sinh mệnh của hắn.

2 tròng mắt của hắn trợn lên, vẫn không tròng mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn thấy Liễu Nguyệt, giống như đang hỏi: " Vì sao mà Liễu Nguyệt lại không tiếp nhận tình yêu của hắn?" Lại giống đang hỏi: " Vì sao, vào thời điểm quan trọng lại có giết hắn."

- Liễu... Liễu tiểu thư, chúng ta cũng biết sai lầm rồi, xin... Xin tha cho chúng ta một mạng.

Mắt thấy Liễu Nguyệt giết liền hai người thì đám người phản bội liền bị hù sợ đến vỡ mặt, trong đó có một gã sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống đất, cả người run rẩy mà cầu xin.

" Bịch "

" Bịch "

...

Thấy tên kia quỳ xuống thì những tên còn lại đều quỳ theo, tụi hắn muốn dùng phương thức này để cầu xin tha thứ.

Nhìn một đám người giống như là chó TQ quỳ xuống đất thì Liễu Nguyệt cũng không có động thủ nữa, mà là tự hỏi nên xử trí đám bọn hắn như thế nào, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy may mắn vì thời điểm quan trọng này Bùi Đông Lai lại ở Hàng Châu khống chết Phương Chấn, nếu không thì hậu quả khó lường.

Liễu Nguyệt trầm mặc khiến đám cổ đông này càng thêm sợ hãi, bọn hắn không ngừng dập đầu.

Thấy như vậy một màn thì thân là bảo tiêu của Liễu Nguyệt thì Tiểu Lang vô cùng rõ ràng, qua đêm nay, uy vọng của Liễu Nguyệt ở tập đoàn Thiên Tường cùng với Đông Nguyệt bang sẽ lên cao hơn.

Đồng dạng, hắn cũng rõ ràng, tất cả chuyện này đều là Bùi Đông Lai cho Liễu Nguyệt!

Đối với mọi việc thì Quý Hồng cũng không rõ ràng lắm, sau khi nàng đi ra tập đoàn Thiên Tường thì khuôn mặt liền âm trầm, gọi điện cho Phương Chấn nhưng kết quả là không gọi được.

Đối với việc này, Quý Hồng tức giận đến sắc mặt trở nên trắng bệch.

Ân Ly thấy thế, không khỏi thở dài ở trong lòng.

Ở trong trí nhớ của nàng, vô luận là khi nào thì Quý Hồng cũng đều luôn nắm chắc đại cục trong tay, chưa bao giờ phải hoảng loạn như thế này.

" Reng... Reng.."

Quý Hồng cố gắng nén xúc động rồi đi vào ô tô, mới vừa ngồi xuống thì nàng cảm thấy điện thoại vang lên.

Quý Hồng tưởng rằng là Phương Chấn gọi đến, cầm điện thoại lên nhìn thì phát hiện thì ra là một thành viên trong Mãnh Hỗ bang gọi đến.

- Lão... Lão đại... không tốt.

Điện thoại vừa được chuyển thì giọng nói lo lắng của tên thành viên kia liền truyền vào tai Quý Hồng.

- Có chuyện gì?

Giờ phút này, giọng nói của Quý Hồng vô cùng âm lãnh.

- Vừa nãy... vừa nãy mới vừa nhận được tin tức, có vài vị Đường chủ đã bị giết chết rồi.

- Cái gì?

Nghe được thủ hạ hội báo thì vẻ mặt Quý Hồng liền chấn kinh.

Thiếu niên Bùi gia phản kích bắt đầu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)