Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 171

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 171: Một trận chiến, định tương lai (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)

Siêu sale Lazada


Bất kể là địa vị hay quyền lực thì Đường chủ ở trong Mãnh Hổ bang chỉ đứng sau Quý Hồng, tuyệt đối là thành viên quan trọng nhất.

Tỷ dụ như tên phụ trách ở tràng đua xe Bảo Sơn cũng là một trong những Đường chủ của Mãnh Hổ Bang.

Hiện giờ, vài tên Đường chủ Mãnh Hổ bang chết thảm, không cần nói cũng biết việc này gây ảnh hưởng đến Quý Hồng như thế nào.

Cũng chính vì như thế cho nên khi nghe thủ hạ báo lại thì một người luôn trấn định như Quý Hồng lại bị sợ tới mức ngây người.

- Cuối cùng là có chuyện gì?

Giọng nói của Quý Hồng lại vang lên.

Giờ phút này, rốt cuộc thì nàng cũng đã lộ ra bộ mặt thật của mộ Xà mỹ nữ.

- Vài vị Đường chủ trong bang bị tập kích, những người ấy chẳng những có hỏa khí hơn nữa thân thủ đều đã trải qua huấn luyện đặc thù, thực lực rất mạnh. Tuy rằng chúng ta đã phản kích nhưng bởi vì đối thủ hành động quá nhanh cho nên có 5 vị Đường chủ bị giết chết.

Đầu bên kia điện thoại, người phụ trách thu thập tin tức tình báo tiếp tục nói:

- Trừ việc đó ra thì bởi vì giữa 2 bên đã xảy ra đấu súng cho nên cảnh sát đã đến, trước mắt không ít huynh đệ đã bị bắt đi. Hơn nữa, cảnh sát còn dẫn người vây quanh tập đoàn Hồng Hải.

- Đối phương là ai?

Quý Hồng âm trầm hỏi.

- Là người của Phương Chấn.

Tên kia nghiến răng nghiến lợi nói, hắn cũng biết Quý Hồng cùng Phương Chấn hợp tác, hiện giờ Phương Chấn lại trả đũa khiến hắn cực kỳ tức giận:

- Lão đại, Phương Chấn tên vương bát đản này thật sự rất đáng hận, chúng ta nhất định phải khiến hắn trả giá thật nhiều.

- An tâm một chút, chớ vội nóng nảy.

So với tên kia mà nói thì Quý Hồng lại bình tĩnh hơn:

- Trước tiên cứ ổn định lại, ta sẽ đến sau.

Nói xong thì Quý Hồng liền cúp máy, sau đó nàng liền bấm số của một vị lão đại ở Đông Hải.

- Quý lão bản, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Điện thoại được chuyển, trong đó liền truyền ra một giọng nói bất mãn.

- Thật có lỗi Quách cục trưởng, đêm nay đã xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, khiến ngài phải gặp phiền toái. Đợi sau khi xử lý xong việc này thì nhất định ta sẽ đến nhà giải thích.

Mặc dù trong lòng vô cùng tức giận nhưng đối mặt với đối phương là lão đại trong giới cảnh sát thì giọng nói của Quý Hồng vô cùng nhẹ nhàng.

- Quý lão bản, ta nghe nói là người của cô chẳng những gây ra hỗn loạn, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến trị an, hơn nữa mới vừa rồi còn xảy ra bắn nhau.

Đầu bên kia, người được gọi là Quách cục trưởng trầm giọng nói:

- Đây còn là chuyện nhỏ ư?

- Quách cục trưởng, xin bớt giận.

Quý Hồng nói thở dài một hơi, nói:

- Thực không dám giấu diếm Quách cục trưởng, chuyện này không phải là ta gây nên, mà là bị người khác đâm lén sau lưng, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

- Ai sao mà to gannhư vậy? Chẳng lẽ là Liễu Nguyệt?

Thân là lão đại trong giới cảnh sát thì Quách cục trường rất rõ ràng, ở Đông Hải, dám cùng Quý Hồng gọi nhịp cũng chỉ có Liễu Nguyệt.

Đối mặt với câu hỏi của Quách cục trưởng thì Quý Hồng cũng không trả lời, mỉm cười nói:

- Quách cục trưởng, ta biết chuyện đêm nay sẽ gây phiền toái cho ngài, để to rõ lòng xin lỗi, ta sẽ mau chóng xử lý chuyện này. Mặc khác, lúc trước ta từ trong một nhóm thương nhân có được một Ngọc Mã Hán Đại, lúc nào rãnh rỗi thì nhờ ngài xuống xem giùm.

- Quý lão bản, cô cũng biết thế cục trước mắt vô cùng phức tạp, cấp trên đã cử người xuống, hơn nữa đó là Trần Anh....

Quách cục trưởng bị Ngọc Mã Hán Đại của Quý Hồng gợi lên hứng thú nhưng mà cũng không hề nói đến Ngọc Mã Hán Đại.

- Quách cục trường xin yên tâm, ta sẽ đem sự tình xử lý tốt.

Quý Hồng biết Quách cục trưởng bắt đầu dùng giọng quan, cho nên cắt đứt lời nói của Quách cục trưởng.

Quách cục trưởng dừng lại một chút, rồi nói:

- Vậy được rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp cô, cô hãy mau chóng xử lý đi. Còn về phần... Quách cục trường xin yên tâm, ta sẽ đem sự tình xử lý tốt thì chờ một thời gian nữa ta sẽ xuống nghiên cứu giúp cô.

- Tốt, đa tạ Quách cục trưởng.

Quý Hồng vội vàng nói.

- Được rồi Quý lão bản, cứ như vậy đi, hiện giờ thì cô mau đến tập đoàn Hồng Hải, nghĩ biện pháp đối phó với Trần Anh đi.

Quách cục trưởng nói:

- Chỉ cần giải quyết xong việc của Trần Anh thì chuyện này có thể đè xuống.

- Cảm ơn.

Quý Hồng lại cảm ơn.

Lúc này đây, Quách cục trường không nói cái gì nữa, mà là trực tiếp cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong thì Quý Hồng liền nhắm mắt lại, 2 tay nhẹ nhẹ xoa huyệt Thái Dương.

Thông qua kính chiếu hậu thì Ân Ly thấy được hành động của Quý Hồng, nàng cũng không có quấy rầy Quý Hồng.

10' sau, dường như Quý Hồng nghĩ tới điều gì, 2 mắt đột nhiên mở ra.

Sau đó, nàng liền lấy điện thoại bấm số của Phương Hiểu Hồng.

Một lát sau, điện thoại được chuyển, liền nghe giọng nói của Phương Hiểu Hồng:

- Chào cô, Quý tiểu thư.

- Thật có lỗi Phương tiểu thư, đã trễ như thế này rồi mà còn làm phiền cô.

Nghe được giọng nói của Phương Hiểu Hồng thì Quý Hồng càng thêm khẳng định:

- Phương tiểu thư, cô cùng ca ca cô là Phương Chấn ở cùng một chỗ ư?

- Không có.

Đầu bên kia điện thoại, Phương Hiểu Hồng cưỡi ở trên người Tào Nghiễm Giang, một bên giãy dụa vòng eo, một bên nói:

- Tại sao Quý lão bản lại không trực tiếp gọi điện cho hắn?

- Phương tiểu thư, là như vậy, chắc hẳn là cô cũng biết việc hợp tác giữa ta và ca ca của cô.

Quý Hồng trầm ngâm một chút, nói:

- Ta cùng hắn đã hợp tác một vài vấn đề, vừa rồi ta cố gắng gọi điện thoại nhưng mà gọi mãi cũng không được.

" Ách"

Đầu bên kia điện thoại, nghe được lời nói của Quý Hồng thì Phương Hiểu Hồng liền dừng lại động tác.

- Muốn nhờ cô nghĩ biện pháp, có cách nào liên hệ được không, ta hoài nghi ca ca của cô đang gặp phiền toái hoặc là bất trắc gì đấy.

Quý Hồng trầm giọng nói.

"Bá!"

Thân là nhân vật có tiếng ở Chiết Giang thì Phương Hiểu Hồng biết rõ Quý Hồng, cho nên nghe được giọng nói ngưng trọng Quý Hồng thì sắc mặt của Phương Hiểu Hồng liền biến đổi.

- Quý tiểu thư, hiện tại ta sẽ liên lạc ngay.

Phương Hiểu Hồng lập tức làm ra quyết định.

- Chuyện gì thế?

Thấy Phương Hiểu Hồng cúp điện thoại thì Tào Nghiễm Giang nhíu mày hỏi, giọng nói có chút bất mãn.

Nguyên bản là hắn có muốn thể nghiệm vừa vận động pít-tông vừa nghe điện thoại, kết quả là thấy Phương Hiểu Hồng cúp điện thoại cho nên hắn liền mất đi tình thú.

- Quý Hồng nói anh của em có thể gặp phiền toái cùng bất trắc.

Vẻ mặt Phương Hiểu Hồng lo lắng, nói:

- Hiện giờ, em liền gọi cho anh ấy đã.

- Phương Chấn gặp không may ư?

Tào Nghiễm Giang ngẩn ra, theo sau lắc đầu, nói:

- Chẳng lẽ lại có tên nào dám ăn gan hùm mật gấu đến Hàng Châu này đối phó với hắn sao? Điều đó không có khả năng!

Phương Hiểu Hồng cũng hiểu được không có khả năng nhưng mà nàng cũng biết Quý Hồng sẽ không nói giỡn, cho nên không nghe lời nói của Tào Nghiễm Giang, trực tiếp gọi điện cho Phương Chấn, kết quả là cũng giống như Quý Hồng, điện thoại không thể gọi được.

Di động gọi không được, sắc mặt Phương Hiểu Hồng liền tái mét, lập tức gọi điện thoại bàn của Phương Chấn.

Lúc này đây, điện thoại đả thông, nhưng không ai cầm...

Thấy được điều này thì 2 mắt Phương Hiểu Hồng trợn tròn lên:

- Nghiễm Giang, điện thoại gọi không được, chẳng lẽ.... Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện rồi sao?

- Em không nên gấp, gọi điện thoại con của hắn đi.

Mắt thấy Phương Hiểu Hồng đại loạn thì Tào Nghiễm Giang cũng cảm thấy có chút không thích hợp, trầm ngâm một chút, đưa ra đề nghị.

Phương Hiểu Hồng không dám chậm trễ, run run tìm số điện thoại của Phương Thế Vinh.

Cùng lúc đó, trên một con đường lớn trong khu nhà giàu ở Cửu Khê Mân Côi.

Phương Thế Vinh ngồi trong một chiếc Maybach, lái xe chính là Dương Bình cận vệ của Phương Chấn.

Vốn Phương Chấn phái Dương Bình ra ám sát Bùi Đông Lai, kết quả là Phương Thế Vinh phát hiện Bùi Đông Lai chuồn mất cho nên Phương Thế Vinh liền mang theo Dương Bình trở về biệt thự.

Trong ô-tô, Phương Thế Vinh hút được ½ điếu thuốc thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.

- Cô, đã muộn như thế này còn gọi đến, có chuyện gì sao?

Thấy người gọi là Phương Hiểu Hồng thì hắn liền bắt máy.

- Thế Vinh, con có ở chung một chỗ với cha con không?

Đầu bên kia, giọng nói của Phương Hiểu Hồng vô cùng gấp gáp.

- Không có, nhưng mà con mới vừa nhận được điện thoại của cha con, con đang cùng Dương ca trở về đây, làm sao thế?

Nghe được giọng nói lo lắng của Phương Hiểu Hồng thì Phương Thế Vinh có chút nghi hoặc, hỏi.

- Thế Vinh, Quý Hồng mới gọi điện thoại cho cô nói rằng ba của con có thể gặp bất trắc.

Giọng nói của Phương Hiểu Hồng vô cùng ngưng trọng, nói:

- Vừa rồi cô cũng gọi điện thoại cho cha con nhưng mà gọi hoài vẫn không được.

Gặp phải bất trắc?

- Cô, cô có nghe lầm không? Cha của con làm sao có thể gặp được bất trắc?

Trong ô-tô, 2 mắt Phương Thế Vinh mở to ra, dường nhưng hắn không tin được.

- Thế Vinh, còn cùng Dương Bình đi đến biệt thự nhìn xem, bất kể là tình huống nào thì cũng phải lập tức gọi điện lại cho cô.

Phương Hiểu Hồng nói xong lại lo lắng, nói:

- Mặt khác, coi kêu Dương Bình hãy cẩn thận một tí.

- Biết rồi, cô.

Phương Thế Vinh cúp điện thoại, sau đó đối Dương Bình, nói:

- Dương ca, cô của ta nói ba ta có thể gặp bất trắc, chúng ta lập tức trở về xem sao.

- Ừh.

Nghe được Phương Thế Vinh nói như thế thì Dương Bình ngẩn ra, sau đó lắc đầu cười cười:

- Thế Vinh, thực lực của Triệu ca hôm nay đã sâu không lường được, trong vòng 10m, ta có dùng súng cũng không phải đối thủ của hắn, có hắn bảo vệ lão bản thì làm sao lão bản lại có thể xảy ra chuyện gì được?

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Phương Thế Vinh gật đầu đồng ý, đột nhiên hắn nhớ lại Bùi Đông Lai đã trốn thoát, hận đến nghiến răng:

- Lần này để tên tiểu tạp chủng kia chạy thoát, nếu không thì nhất định ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.

- Phương thiếu xin yên tâm, đích thân ta sẽ đưa hắn đến gặp Phương thiếu.

Dọc đường đi, Phương Thế Vinh cứ làm nhảm chuyện tình Bùi Đông Lai chạy trốn, thấy vậy thì Dương Bình cười cười nói.

- Lấy thực lực của Dương ca thì bắt hắn không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Nghe Dương Bình nói như thế thì tâm tình của Phương Thế Vinh mới tốt hơn một chút, đồng thời lại nghĩ tới điều gì, nói:

- Đúng rồi Dương ca, nghe nói đêm nay ba của ta sẽ cùng với Quý Hồng liên thủ đối phó với con đàn bà Liễu Nguyệt kia, không biết kế hoạch có hoàn thành không?

- Chuyện gì không nắm chắc thì Phương gia không làm.

Vẻ mặt Phương gia khẳng định, nói.

Nghe thế thì khuôn mặt Phương Thế Vinh lộ ra nụ cười âm trầm:

- Hắc hắc, không ai có thể nghĩ tới Liễu Nguyệt lại có thể bại trong tay ba của ta, bản thân ta muốn nhìn tên tiểu tạp chủng kia còn có thể nhảy nhót bao lâu.

Nhảy nhót bao lâu?

Biệt thự 18 trong Cửu Khê Mân Côi, máu tươi tràn đầy sàn nhà.

Trên mặt đất thi thể Triệu Hùng thê thảm, còn một bên Phương Chấn cũng chẳng khá hơn, một đùi của hắn đã bị rạch nát, có thể nhìn thấy xương trắng bên trong, nhìn qua có chút dọa người.

Trước cửa sổ, tay của Bùi Đông Lai cầm lấy một xấp tư liệu của Phương Chấn, ngạo nghễ đứng đó, 2 mắt híp lại, lẳng lặng nhìn chiếc Maybach của Phương Thế Vinh đang đi đến gần.

Huyết tẩy Phương gia!

*****

Đêm đã khuya, ánh trăng lên cao trên bầu trời.

Có lẽ là bởi vì hôm nay là ngày 15-8 cho nên cả khu Cửu Khê Mân Côi đều yên tĩnh, cả một khu nhà giàu như thế mà chỉ có vài ba ngôi nhà lóe lên ánh đèn, trong đó xung quanh khu nhà số 18 đều là một mảnh tối đen.

Trong màn đêm, ánh sáng của chiếc Maybach cùng với tiếng xe đã đánh tan sự im lặng của đêm tối.

Rất nhanh, Dương Bình đã lái chiếc Maybach vào đại viện biệt thự.

Khi xe dừng lại, Phương Thế Vinh đẩy cửa xe ra nhảy xuống, Dương Bình theo sát ở sau.

Rất nhanh, dưới sự bảo hộ của Dương Bình thì Phương Thế Vinh đã đi tới trước cửa.

" Két"

Phương Thế Vinh tiến hành đối chiếu vân tay, nương theo một tiếng vang thì cánh cửa đại sảnh đã được mở ra.

" Ấy?"

Cửa lớn vừa mở ra, một mùi màu tới liền bay qua, Phương Thế Vinh cùng Dương Bình đều ngẩn ra.

So sánh với Dương Bình mà nói thì khứu giác của Phương Thế Vinh kém hơn, hắn cũng không biết đó là mùi máu tươi, trực tiếp cất bước đi vào đại sảnh biệt thự.

- Phương thiếu.

Mắt thấy Phương Thế Vinh đi vào đại sảnh, Dương Bình biến sắc, vội vàng đuổi theo, một phen giữ chặt Phương Thế Vinh.

Ngay sau đó.

Hình ảnh hiện ra, thời gian dừng lại.

Hết thảy mọi thứ trong đại sảnh đều hiện ra trong tầm mắt của Dương Bình và Phương Thế Vinh.

Bọn hắn thấy được cảnh tượng Triệu Hùng chết thảm, ở một bên thì Phương Chấn toàn thân đầm đìa máu tươi.

Bọn hắn thấy Bùi Đông Lai ngồi cách đó không xa.

Cảnh tượng giống như Địa Ngục trước mắt chẳng những làm cho Phương Thế Vinh bị dọa đến sững sờ ngay tại chỗ mà ngay cả một người như Dương Bình cũng ngây dại ra.

- Ta chờ 2 ngươi đã lâu rồi.

Thấy 2 người Phương Thế Vinh, Dương Bình đứng nguyên tại đó thì Bùi Đông Lai chậm rãi đứng lên.

Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, Phương Thế Vinh vẫn như cũ vẫn đứng yên mà Dương Bình thì lấy lại tinh thần, theo bản năng hắn làm ra một động tác rút súng.

"Ba!"

Bùi Đông Lai ngay tại chỗ bắn ra, Ám Kình bùng nổ, tốc độ phát huy đến cực hạn, nhanh chóng lao về phía Dương Bình.

" Vù"

Vừa lúc này Dương Bình cũng đã rút súng ra, họng nhắm ngay Bùi Đông Lai.

Nhưng mà.

Không đợi hắn bóp cò, cổ tay hắn đã bị Bùi Đông Lai chế trụ, căn bản không thể nhúc nhích.

- Mày không có cơ hội nổ súng.

Bùi Đông Lai mỉm cười, cầm lấy cổ tay phải Dương Bình rồi đột nhiên phát lực, trong nháy mắt Ám Kình liền bạo phát.

" Rắc"

Tiếng xương gãy vang lên, trong nháy mắt cổ tay của Dương Bình đã bị Bùi Đông Lai bóp nát.

Đau đớn kịch liệt làm cho thân mình run lên Dương Bình, súng lục lập tức bị rớt xuống.

" Bịch"

Bùi Đông Lai liền tiếp lấy khẩu súng lục, không đợi Dương Bình phản kháng, đem họng nhắm ngay Dương Bình.

Thấy được trước mặt là họng súng đen thui, cảm nhận được sát ý trên người Bùi Đông Lai thì cả người Dương Bình liền cứng ngắc ngay tại chỗ, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ, không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào.

Cùng lúc đó, theo bản năng thì Phương Thế Vinh ngó đầu nghiêng qua nhìn, ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn vào Bùi Đông Lai.

Hắn cứ như vậy, đứng im không nhúc nhích.

" Pằng"

Có súng được bóp, viên đạn bay ra khỏi nòng súng.

" Phốc"

Viên đạn trực tiếp găm thẳng vào đầu Dương Bình, huyết hoa văng khắp nơi.

" Ầm"

Dương Bình ngã ầm xuống đất, không nhúc nhích.

Dưới ánh đèn, hắn mở to hai mắt nhìn, dường như... thẳng đến chết hắn vẫn không tất cả chuyện này là sự thật.

Hắn không tin, người hắn ám sát lại có thể giết chết Triệu Hùng cùng Phương Chấn.

Hắn cũng không tin, thân là một bộ đội đặc chủng lại có thể trước chết mặt Bùi Đông Lai, ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có.

"Ách..."

So sánh với Dương Bình mà nói thì không biết nên dùng từ nào để diễn tả tâm tình hiện giờ của Phương Thế Vinh.

Trong trí nhớ của hắn thì 2 người Dương Bình và Triệu Hùng là thiên hạ vô địch, thế mà hiện giờ bọn hắn lại chết trong tay của Bùi Đông Lai, trong đó Dương Bình lại ở trước mặt hắn bị Bùi Đông Lai bắn nát đầu.

Dưới ánh đèn, Phương Thế Vinh trợn tròn tròng mắt, há to miệng, cố gắng nói cái gì, nhưng mà một chữ cũng không nói được.

" Ọe.. Ọe..."

Không đợi Phương Thế Vinh mở miệng, mùi máu tươi đã khiến hắn phải nôn mửa.

Bùi Đông Lai thấy thế, không có lập tức xử lý Phương Thế Vinh, mà là khép cửa phòng lại.

Ói xong thì cả người Phương Thế Vinh liền vô lực, cả ngươi ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt cũng không biến mất.

Hai tay hắn không ngừng điên cuồng lay lay đầu.

Dường như, cho đến giờ phút này hắn không tin tất cả chuyện trước mắt này là sự thật.

- Có phải mày cảm thấy thất vọng lắm hay không?

Thấy khuôn mặt Phương Thế Vinh tràn ngập vẻ sợ hãi thì khuôn mặt của Bùi Đông Lai hờ hững, nói:

- Theo ý của mày, thì chắc hẳn là tao đã chết ở quán bar BBS rồi, đúng không?

"Hô... Hô..."

Không trả lời, Phương Thế Vinh dồn dập thở hổn hển.

- Hoặc là, cho dù tao chạy thoát thì mày cũng cho rằng có thể giết chết tao, theo ý của mày, của cha mày thì tối nay cha của mày cùng với Quý Hồng liên thủ đối phó Liễu Nguyệt, chỉ cần Liễu Nguyệt sụp đổ thì đến lúc đó tao chẳng khác gì một con chó, tụi mày muốn làm gì thì làm, đúng không?

Bùi Đông Lai mỉm cười, dường như đó là một chuyện nhỏ.

- Không.... Không phải như vậy....

Phương Thế Vinh kinh sợ lui ra phía sau, cố gắng cách xa Bùi Đông Lai một chút...

" Bịch"

Dần dần, Phương Thế Vinh liền lùi về sau góc tường, đầu của hắn liền đập vào tường.

Không còn chỗ nào để lui nữa.

Phát hiện này làm cho thân thể Phương Thế Vinh run rẩy lên, hắn sợ hãi tới mức tè ra quần.

Sợ!

Hắn thật sự sợ!

Được gọi là một trong tứ đại thiếu của Hàng Châu, lúc này Phương Thế Vinh giống như là một con chó TQ vậy.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận rằng tử vong cách hắn không xa.

Lần đầu tiên hắn cảm giác được có một số người mà bản thân hắn không thể trêu chọc vào.

Mắt thấy Phương Thế Vinh hoàn toàn bị dọa bể mật, Bùi Đông Lai cũng không nói lời vô ích, đi thẳng đến trước người Phương Thế Vinh.

- Không...Không nên lại đây, van xin ngươi không nên lại đây.

Mắt thấy Bùi Đông Lai bước tới thì Phương Thế Vinh chỉ cảm thấy tử thần đang đến gần, hắn liền hoảng sợ kêu lên.

Không để ý đến, Bùi Đông Lai tiếp tục tới gần.

" Bịch! Bịch! Bịch!"

Thấy Bùi Đông Lai đến gần thì hắn liền dập đầu xuống đất.

Khấu đầu vài cái thì trên trán của hắn liền chảy máu.

Nhưng mà.

Hắn cũng không để ý, cứ như vậy mà khấu đầu, cảm giác như Bùi Đông Lai chính là tổ tông của hắn.

- Hài tử, mỹ nữ như vậy không xứng với mày.

- Không phải ai cũng có thể ở trước mặt mỹ nữ để làm anh hùng, hài tử, mày không có tư cách.

- Hắc, tiểu tạp chủng, không nghĩ rằng mày lại dám xuất hiện ở Hàng Châu. Quả nhiên là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (đi mòn gót giày cũng không tìm ra), mày đã vội vã tìm chết như vậy thì lão tử liền thỏa mãn nguyện vọng của mày.

- Lần này, cho dù mày có trốn thoát khỏi tay tao, nếu không thì nhất định tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.

- Hắc, không ai tin được Liễu Nguyệt lại gãy ở trong tay của ba tao, bản thân tao còn muốn nhìn tiểu tạp chủng như mày còn có thể nhảy nhót được bao lâu.

.....

Giờ phút này.

Phương Thế Vinh đã quên lần đầu tiên khi gặp Bùi Đông Lai thì hắn hung hăng càn quấy biết bao nhiêu.

Hắn cũng quên lúc nhìn thấy Bùi Đông Lai ở quán bar BBS thì hắn hưng phấn bao nhiêu.

Hắn cũng đã quên đi, lúc trên đường trở về thì hắn đã đem Bùi Đông Lai trở thành miếng thịt, có thể tùy hắn xâu xé.

Hắn quên.....

Hắn lạy.... tiếp tục lạy....

- Bùi ..... Bùi Đông Lai .... Đông Lai gia gia, gia gia của ta, ta sai rồi, ta thật sự lỗi, ta van cầu cậu hãy buông tha ta.

Thấy được 2 chân Bùi Đông Lai đứng trước mặt mình, Phương Thế Vinh liền ngẩng đầu, giống như là một con chó TQ, 2 chân quỳ dưới đất, cầu xin tha thứ.

- Nếu tao rơi vào trong tay mày thì cho dù tao có van xin đi thế nào chăng nữa thì mày có tha cho tao không?

Bùi Đông Lai mở miệng, giọng nói không mang chút cảm tình nào.

"Ách..."

Phương Thế Vinh há to miệng, không phản bác được.

Hắn biết rõ, nếu Bùi Đông Lai rơi vào trong tay hắn, hắn tuyệt đối sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất đùa chết Bùi Đông Lai!

- Sẽ....

Phương Thế Vinh lên tiếng.

Đột nhiên đùi phải của Bùi Đông Lai nâng lên, ra sức giậm xuống đầu Phương Thế Vinh.

" Rầm"

Một tiếng giòn vang lên, đầu của Phương Thế Vinh liền nứt ra, chết ngay tại chỗ.

- Ta không làm đại ca thật nhiều năm.....

Máu tươi lan ra, đột nhiên giọng hát trong film " Đại ca" vang lên.

Bùi Đông Lai ngồi xổm xuống, từ trong túi áo của Phương Thế Vinh lấy ra một chiếc điện thoại di động, thấy được trên màn hình có 2 chữ " Cô cô"

Suy nghĩ một chút, Bùi Đông Lai liền bắt máy.

- Thế Vinh, con đến biệt thự chưa?

Điện thoại vừa chuyển thì đầu bên kia, Phương Hiểu Hồng lo lắng hỏi.

Không trả lời, Bùi Đông Lai để điện thoại xuống, đứng dậy đi vào nhà tắm.

- Thế Vinh, sao con không nói?

- Thế Vinh, con có nghe được cô nói không?

- Thế Vinh.

Lúc này, Bùi Đông Lai đang cởi quần áo đã nhuốm máu trong người ra, sau đó lau chùi một phen rồi tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay vào.

Làm xong tất cả mọi chuyện, Bùi Đông Lai liền trở lại đại sảnh thì thấy Phương Hiểu Hồng đã cúp máy.

10' sau.

Từng chiếc xe cảnh sát lao tới.

" Rầm"

Trong đêm tối, một tiếng nổ thật lớn vang lên, biệt thự số 18 đã chìm trong biển lửa, ánh lửa phóng lên cao, nhuộm cả bầu trời.

Trong màn đêm.

Cha con Phương gia, ngay cả thi thể cũng không còn.

*****

Rất nhiều người chỉ biết Cửu Khê Mân Côi Viên là khu nhà giàu ở Hàng Châu nhưng lại không biết Thanh Long sơn trang mới chính là khu nhà giàu có tiếng ở Hàng Châu.

Này ở cạnh Tây Hồ, Thanh Long sơn trang là cảnh khu duy nhất, cả khu có tổng cộng 17 tòa biệt thự, cho dù là người có tiền cũng chưa chắc sở hữu được một căn biệt thự.

Thân là chị hai của Chiết Giang thì Phương Hiểu Hồng có một chỗ trong Thanh Long sơn trang.

Theo ý nào đó mà nói thì nàng có thể mua được là nhờ Tào Nghiễm Giang âm thầm nhúng tay vào, mà chỗ này cũng là chỗ để nàng và Tào Nghiễm Giang gặp nhau rồi sau đó thì phất phét với nhau.

Tào Nghiễm Giang mê luyến Phương Hiểu Hồng không chỉ khuôn mặt, dáng người hay khí chất mà công phu trên giường của Phương Hiểu Hồng cũng đủ khiến cho Tào Nghiễm Giang dục tiên dục tử.

Tất nhiên, quan trong nhất chính là tình cảm giữa 2 người không kém hơn những đôi phu thê.

Đêm đã khuya, ánh trăng xuyên vào trong phòng ngủ của biệt thự. Trong phòng ngủ, Tào Nghiễm Giang và Phương Hiểu Hồng vẫn như trần truồng, tuy nhiên 2 người cũng không vận động nữa, Tào Nghiễm Giang cầm di động nghe điện thoại mà vẻ mặt Phương Hiểu Hồng lo lắng đứng bên cạnh Tào Nghiễm Giang.

- Nghiễm Giang, anh của em cùng với Thế Vinh thế nào rồi?

Mắt thấy Tào Nghiễm Giang cúp điện thoại thì Phương Hiểu Hồng liền nắm lấy tay Tào Nghiễm Giang, khẩn trương hỏi.

Dưới ánh đèn, vẻ mặt của Tào Nghiễm Giang có chút ngưng trọng, chân mày nhíu lại:

- Căn cứ vào báo cáo tại hiện trường thì biệt thự của Phương Chấn đã nổ tung, phòng ốc cháy hết. Lính cứu hỏa đang đến nơi ấy, bởi vì thế lửa quá mảnh liệt cho nên phỏng chừng đợi khí lính cứu hỏa đến đó thì cả biệt thự cũng đã cháy hết rồi.

- Vậy...Vậy anh của em cùng với Thế Vinh...?

Nghe Tào Nghiễm Giang nói như thế thì Phương Hiểu Hồng sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch.

- Vừa rồi em vẫn không gọi được điện thoại cho bọn hắn, mặt khác một số người bên cạnh biệt thự của Phương Chấn có nghe được tiếng súng.

Vẻ mặt Tào Nghiễm Giang ngưng trọng nói:

- Anh nghĩ bọn hắn có thể đã giống như lời của Quý Hồng, gặp bất trắc, hung thủ muốn hủy thi diệt tích cho nên đã tạo ra vụ nổ.

"Ách..."

Bên tai vang lên lời nói của Tào Nghiễm Giang thì Phương Hiểu Hồng muốn nói gì đó, nhưng mà chung quy một chữ thốt ra cũng không được, cuối cùng nàng xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt tái mét.

- Hiểu Hồng, anh của em gần đây có đắc tội với người nào hay không?

-

Thấy Phương Hiểu Hồng xụi lơ trên mặt đất, Tào Nghiễm Giang đứng dậy đem Phương Hiểu Hồng đở lên giường. Sau đó, hắn nhớ ra cái gì rồi hỏi:

- Đúng rồi, anh nhớ ra rồi, em đã từng nói rằng Phương Thế Vinh ở Đông Hải đã trêu chọc một thanh niên bên cạnh Liễu Nguyệt, không phải là tên thanh niên này xuất đầu, ra tay đối phó với Phương Chấn chứ?

- Cái này cũng không đúng a...

Tào Nghiễm Giang tự hỏi tự đáp:

- 2 năm nay Liễu Nguyệt đã bị Quý Hồng áp chế, muốn ngốc đầu lên cũng không được, không có lý do gì cùng với Phương Chấn ngọc thạch câu phần a.

- Anh... Anh của em nói với em, hắn và Quý Hồng đã làm ra một kế hoạch để đánh gục Liễu Nguyệt.

2 mắt Phương Hiểu Hồng vô thần nói:

- Hơn nữa, căn cứ theo lời của hắn thì qua 11h, thế lực của Liễu Nguyệt sẽ sụp đổ.

- Xem ra thật sự là do Liễu Nguyệt động tay rồi.

Nghe Phương Hiểu Hồng nói như thế, Tào Nghiễm Giang liền làm ra phán đoán nhưng trong lòng âm thầm cảm thán Liễu Nguyệt ra tay thật ngoan độc.

" Reng.... Reng..."

Lúc này, không đợi Phương Hiểu Hồng nói chuyện, điện thoại của nàng liền vang lên.

Phương Hiểu Hồng cũng không quay lại cầm điện thoại, sắc mặt ngẩn ra nhìn về phía trước.

- Là của Quý Hồng gọi đến.

Thấy Phương Hiểu Hồng thờ ơ, Tào Nghiễm Giang đứng dậy cầm điện thoại, thấy người gọi là Quý Hồng thì nói:

- Nghe đi, hỏi Quý Hồng thử, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Được Tào Nghiễm Giang nhắc nhở như vậy thì Phương Hiểu Hồng liền tỉnh ngộ, vẻ mặt liền có chút âm trầm, trực tiếp cầm điện thoại từ trong tay của Tào Nghiễm Giang rồi nhấn nút nghe.

- Phương tiểu thư, có tin tức của anh cô chưa?

Điện thoại được chuyển, không đợi Phương Hiểu Hồng mở miệng thì đầu bên kia, thân đang ngồi trên Rolls-Royce Phantom đi tới tập đoàn Hồng Hải thì Quý Hồng đã mở miệng hỏi trước.

Đối với câu hỏi của Phương Hiểu Hồng thì Phương Hiểu Hồng có chút kích động, nàng hỏi một đằng, trả lời một nẻo:

- Quý Hồng, anh của tôi có nói với tôi qua 11h thì hắn và cô sẽ liên thủ đối phó Liễu Nguyệt, hiện giờ... anh của tôi cùng cháu của tôi đều chết hết. Tôi muốn biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Chết hết rồi?

Nghe được 3 chữ này thì Quý Hồng không nhịn được mà sửng sốt.

Đây là lần thứ 2 trong đêm nàng cảm thấy kinh hãi.

- Phương tiểu thư, cô không nên kích động, rốt cuộc là anh của cô chết như thế nào?

Ngắn ngủi khiếp sợ trôi qua, biểu tình của Quý Hồng liền trở nên ngưng trọng.

- Mới vừa rồi, có người giết chết anh cùng cháu của tôi, hơn nữa lại làm nổ tung cả biệt thự.

Phương Hiểu Hồng trầm giọng nói:

- Quý tiểu thư, anh của tôi cùng cô hợp tác, bây giờ hắn đã chết, tại sao cô lại còn sống sờ sờ như thế, chẳng lẽ cô không cho ta một lời giải thích sao?

- Là như vậy Phương tiểu thư, giống như cô nói thì quả thật tôi và anh của cô có hợp tác với nhau để đối phó Liễu Nguyệt, hơn nữa kế hoạch đã được thực hiện...

Quý Hồng vốn muốn đem chuyện hợp tác nói ra cho Phương Hiểu Hồng biết, sau đó lại nói:

- Coi như lúc tôi nghĩ mọi chuyện đã thành công thì những tên cổ đông ủng hộ Liễu Nguyệt lại không chết, hơn nữa những người của anh cô phái đến Đông Hải để đối phó với Liễu Nguyệt chẳng biết tại sao lại hạ thủ với thủ hạ của tôi, làm cho thủ hạ của tôi chết thảm trọng.

- Ấy?

Vẻ mặt Phương Hiểu Hồng lấy làm ngạc nhiên.

Phải biết rằng... Phương Chấn phái người hợp tác cùng Quý Hồng đối phó với Liễu Nguyệt, mà hiện giờ người của Phương Chấn lại hạ thủ với người của Quý Hồng?

Nếu không phải chính miệng của Phương Chấn nói cho nàng biết hắn và Quý Hồng hợp tác thì nàng hoài nghi Quý Hồng đang nói xạo.

- Phương tiểu thư, thật không giấu diếm, nguyên bản tôi cũng nghĩ không ra rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì cho nên mới gọi điện thoại cho anh cô. Nhưng mà lại không gọi được cho nên tôi mới gọi cho cô.

Nói tới đây thì Quý Hồng suy nghĩ cái gì, nói:

- Hiện giờ xem ra là đã có người khống chế anh của cô rồi bức bách hắn phải hạ mệnh lệnh, phá hủy kế hoạch của tôi cùng với hắn. Đối phương đã đạt được mục đích thì liền hạ tử thủ với anh cô.

"Bá!"

Nghe Quý Hồng nói như vậy thì sắc mặt Phương Hiểu Hồng liền biến đổi.

Bởi vì nàng nhớ rõ, ngay từ đầu đã không liên lạc được với Phương Chấn, sau này lại kêu Phương Thế Vinh đi đến biệt thự nhưng cũng lại không thể liên lạc được với Phương Thế Vinh.

Theo thời gian mà nói thì điều này hoàn toàn trùng khớp với những gì Quý Hồng nói.

Mà khiến nàng phải thay đổi sắc mặt chính là nàng biết lúc trước Phương Chấn sợ Tào Nghiễm Giang trở mặt cho nên hắn và nàng đã liên thủ với nhau để chiếm được nhiều thông tin có liên quan đến Tào Nghiễm Giang.

Hiện giờ, Quý Hồng nói có thể hung thủ bức bách Phương Chấn phá hư kế hoạch của hắn cùng với Quý Hồng, như vậy thì rất có thể hắn có được những chứng cớ kia.

- Quý Hồng, theo ý của cô thì là do Liễu Nguyệt giở trò quỷ ư?

Phương Hiểu Hồng mở miệng lần nữa, trong giọng mang theo vài phần hoảng sợ, ở nàng xem ra nếu tài liệu kia bị người kia lấy đi. Tạm thời không đề cập đến chuyện Phương Chấn chết thêm thảm đến cỡ nào, mà tình huống của nàng cùng với Tào Nghiễm Giang cũng không dễ chịu.

- Theo lý mà nói thì không có khả năng, bởi vì kế hoạch của tôi cùng với anh cô cho nên người của Liễu Nguyệt đã bị người của chúng ta hấp dẫn đi ra nước ngoài, chỉ còn lại mấy người hộ vệ cho nàng. Thủ hạ của nàng ta không thể làm ra việc như thế này. Bất quá.. dựa vào tình huống trước mắt thì không loại trừ khả năng Liễu Nguyệt phái người xuống tay.

Nói xong, Quý Hồng liền nhớ lại lời nói của Phương Hiểu Hồng là Phương Chấn và Phương Thế Vinh bị giết chết rồi cả 2 bị hủy thi diệt tích. Nhớ đến việc này thì nàng liền nhớ lại lúc trước Bùi Đông Lai cũng đã từng dùng thủ đoạn này để giết chết Chu Phúc Thái ở Đông Hải.

Chẳng lẽ là hắn làm?

Trong đầu hiện ra hình ảnh của Bùi Đông Lai thì trong lòng của Quý Hồng liền động, nhưng mà nàng lại cảm thấy không có khả năng này.

Bởi vì nàng rất rõ, bên người của Phương Chấn lúc nào cũng có db và Triệu Hùng, trừ khi là cao thủ đạt tới cảnh giới Ám Kình hoặc là sát thủ có tiếng, nếu không thì sẽ không thể xử lý Phương Chấn, càng không có khả năng khống chế Phương Chấn!

Dù sao, giết chết bảo tiêu rồi khống chế Phương Chấn còn khó hơn so với việc ám sát Phương Chấn.

Nàng không tin thực lực của Bùi Đông Lai lại mạnh tới như thế.

Nếu không phải hắn, là ai đây?

Lúc này đây, Phương Hiểu Hồng nhận được một cuộc gọi, người gọi là con trai nàng Phương Thế Kiệt cho nên nàng vội nói:

- Quý tiểu thư, tôi nghe điện thoại một lát, sau đó sẽ gọi lại cho cô.

Cúp điện thoại, Phương Hiểu Hồng vội vàng nghe điện thoại.

- Mẹ, điện thoại của Thế Vinh ca gọi không được, mẹ biết ca ấy đi đâu không.

Đầu bên kia điện thoại, bởi vì Tô Thị Vận không cho hắn đưa nàng trở về cho nên Phương Thế Kiệt vô cùng buồn bực, hắn vốn định tìm Phương Thế Vinh đi chơi gái nhưng không hiểu vì sao lại gọi hoài không được, vì thế liền gọi điện hỏi Phương Hiểu Hồng.

- Thế Kiệt, con đang ở đâu.

Phương Hiểu Hồng hỏi một đằng, trả lời một nẻo, ngữ khí vô cùng lo lắng.

- Con đang ở nhà.

Phương Thế Kiệt không hiểu gi cả:

- Mẹ, tại sao mẹ lại kích động như thế?

- Thế... Thế Kiệt, cậu cùng biểu ca của con đã bị người khác giết chết. Con ở yên trong nhà đi, không nên đi đâu cả, mẹ sẽ gọi điện thoại đến cảnh sát để kêu người bảo vệ cho con.

Vẻ mặt Phương Hiểu Hồng lo lắng nói.

- Cái gì?

Lập tức Phương Thế Kiệt liền hoảng sợ:

- Mẹ, mẹ... nói cậu và Thế Vinh ca bị giết? Điều này làm sao có thể?

Rõ ràng nhận thấy... Phương Thế Kiệt không tin lại có người nào dám đến Hàng Châu đối phó với Phương Chấn, điều ấy tương đương với việc động thổ trên đầu thái tuế.

- Thế Kiệt, là thật, tóm lại nhất định phải nghe lời của mẹ.

Phương Hiểu Hồng lo lắng những chứng cớ đang nằm trong tay tên giết người kia cho nên không giải thích nữa, vội vàng cúp điện thoại.

- Đúng.... Đúng rồi.. Mẹ, lúc nãy còn cùng Thế Vinh ca ở quán bar BBS gặp phải tên đã làm bị thương Thế Vinh ca, Thế Vinh ca vốn muốn nhân cơ hội này đối phó với hắn, kết quả là hắn chuồn mất.

Rất khiếp sợ, đột nhiên Phương Thế Kiệt nhớ ra điều gì đó, hỏi:

- Mẹ, không phải là tên kia động tay chứ?

- Ấy?

Trong lòng Phương Hiểu Hồng liền động, vội vàng nói:

- Tốt lắm, Thế Kiệt, nghe mẹ nói, ngàn vạn lần không được bước ra khỏi cửa. Cứ như vậy đi, mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với Tào thúc thúc.

Nói xong, Phương Hiểu Hồng trực tiếp cúp điện thoại.

- Có gì thế?

Tào Nghiễm Giang thấy Phương Hiểu Hồng có chút đại loạn, hỏi.

- Nghiễm Giang, em.... em biết hung thủ là ai.

Phương Hiểu Hồng khẩn trương nói:

- Hung thủ chính là kẻ đã làm bị thương Thế Vinh ở Đông Hải lúc trước.

- Là hắn ư?

Tào Nghiễm Giang kinh ngạc không thôi, dường như không tin Bùi Đông Lai có thể làm ra chuyện nghịch thiên như thế này:

- Làm sao em biết là hắn làm?

Phương Hiểu Hồng lập tức đem những lời của Phương Thế Kiệt nói ra một lần nữa.

- Xem ra đúng thật là hắn.

Nghe xong Phương Hiểu Hồng nói thì Tào Nghiễm Giang liền cho rằng Bùi Đông Lai chính là hung thủ.

- Nghiễm Giang, thủ đoạn của tên kia thật sự hung ta, em sợ hắn sẽ gây bất lợi với Thế Kiệt, vì bảo đảm án toàn cho Thế Kiệt, anh hãy phát cảnh sát, tốt nhất là đặc công đến bảo vệ Thế Kiệt đi.

Phương Hiểu Hồng nói tới đây thì giọng nói hoàn toàn lạnh xuống:

- Mặt khác, Nghiễm Giang, vì phòng ngừa chuyện phát sinh ngoài ý muốn, nhất định phải nghĩ biện pháp lưu mạng của hắn ở lại Hàng Châu.

- Hừ, hắn đã không kiêng nể ai mà giết người, lại còn phóng hỏa hủy thi diệt tích.

Vẻ mặt Tào Nghiễm Giang trang đầy hàn ý:

- Tuy rằng trước mắt còn không có chứng cớ việc đó là do hắn làm, nhưng mà, ta nói hắn là thì chính là do hắn làm. Đối mắt với cơ quan quốc gia thì chắc chắn hắn phải chết.

*****

Phương Hiểu Hồng rất rõ ràng, hiện giờ Phương Chấn đã chết, việc khẩn trương trước mắt chính là báo thù cho Phương Chấn và Phương Thế Vinh, cùng với việc đem những tài liệu có liên quan đến Tào Nghiễm Giang xóa đi.

Mà muốn làm 2 việc này thì chỉ có một biện pháp đó là xử lý Bùi Đông Lai.

Chỉ cần giết chết Bùi Đông Lai thì chẳng những báo thù được cho Phương Chấn và Phương Thế Kiệt hơn nữa sẽ xóa hết mọi tư liệu có liên quan đến Tào Nghiễm Giang, như vậy thì sẽ không tạo ảnh hưởng gì đến cho nàng và Tào Nghiễm Giang.

Lúc này nghe Tào Nghiễm Giang thề son thề sắt thì Phương Hiểu Hồng nhẹ nhàng thở ra.

Là tình phụ của Tào Nghiễm Giang trong 20 năm thì nàng vô cùng hiểu rõ Tào Nghiễm Giang.

Có thể nói Tào Nghiễm Giang chính là nhân vật số 3 ở Chết Giang cho nên Tào Nghiễm Giang chịu trách nhiệm về hệ thống an ninh.

Dưới tình hình như thế thì cho dù Tào Nghiễm Giang không có chứng cớ gì cũng có thể nói rằng chuyện này là do Bùi Đông Lai làm. Huống hồ là trải qua phân tích thì Tào Nghiễm Giang cũng nhận định là do Bùi Đông Lai làm.

Tào Nghiễm Giang cũng không biết vì Phương Hiểu Hồng muốn phòng ngừa hắn bỏ nàng cho nên nàng đã liên thủ với Phương Chấn để chiếm được không ít chứng cớ của hắn.

Hắn cũng không biết Phương Hiểu Hồng đang lo lắng việc các tư liệu kia sẽ được truyền ra ngoài. Hắn cho rằng Phương Hiểu Hồng đang muốn báo thù cho nên hắn không nói thêm gì nữa, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho nhân vật số 1 cục cảnh sát Chiết Giang.

- Lưu cục trưởng, tôi nghe nói tại khu Cửu Khê Mân Côi xảy ra hỏa hoạn, phụ tử Phương Chấn đã chết, tôi rất muốn biết tình huống hiện tại như thế nào rồi?

Điện thoại được chuyển, Tào Nghiễm Giang trầm giọng nói.

Đầu bên kia điện thoại, Lưu cục trưởng thấy Tào Nghiễm Giang chủ động gọi điện đến hỏi chuyện này thì vội vàng nói:

- Tào tỉnh trưởng, trước hết thì đám lửa đã được dập tắc, tại hiện trường phát hiện được thi thể và hài cốt nhưng không biết thân phận của họ, bất quá giống như lời của ngài nói, rất có thể đây là phụ tử Phương Chấn, Phương Thế Vinh.

Tào Nghiễm Giang trầm mặc không nói.

- Mặc khác, xin ngài cứ yên tâm, tôi đã thông tri toàn bộ, tính toán ngay bây giờ sẽ mở hội nghị, thành lập tổ chuyên án. Cố gắng trong thời gian sớm nhất phá vụ án này.

Nói xong câu cuối thì Lưu cục trưởng liền bảo đảm.

- Lưu cục trưởng, tôi biết được một ít tin tức, có thể trợ giúp cho việc điều tra này.

Tào Nghiễm Giang tỉnh bơ nói:

- Căn cứ theo lời nói của cháu Phương Chấn là Phương Thế Kiệt thì nó và Phương Thế Vinh đã từng gặp một gã thanh niên kêu là Bùi Đông Lai tại quán bar BBS. Tên thanh niên kia từng xảy ra xích mích với Phương Thế Vinh ở Đông Hải, Phương Thế Vinh muốn mượn cơ hội này để giáo huấn thanh niên Bùi Đông Lai kia nhưng lại để hắn trốn thoát. Tôi hoài nghi chuyện này có quan hệ đến thanh niên kêu là Bùi Đông Lai kia, thậm chí rát có khả năng là do hắn gây nên.

Có thể hỗn đến vị trí này thì Lưu cục trưởng cũng là một ngươi thông minh, nghe được Tào Nghiễm Giang nói như vậy thì trong lòng hắn biết Tào Nghiễm Giang đã xác định hung thủ là thanh niên Bùi Đông Lai kia.

Dưới tình hình như thế thì Lưu cục trưởng liền vội vàng nói:

- Hiện tại tôi sẽ ra lệnh phong tỏa sân bay, nhà ga, đường cao tốc... kiên quyết không cho thanh niên Bùi Đông Lai kia có cơ hội chạy trốn.

- Hung thủ hướng về phía Phương gia mà tới, vì muốn phòng ngừa thảm kịch sẽ phát sinh nên ông hãy lập tức phái người đến bảo vệ Phương Hiểu Hồng và Phương Thế Kiệt đi.

Tào Nghiễm Giang nghĩ nghĩ, nói:

- Mặt khác, về phần hội nghị bên kia thì ông hãy chuẩn bị đi, tôi sẽ liên hệ với đội Võ Cảnh, 30' tôi sẽ tới chỗ ấy.

- Vâng, Tào cục trưởng.

Nghe được Tào Nghiễm Giang nói như thế, Lưu cục trưởng rất rõ ràng, Phương Chấn chết đã chọc giận Tào Nghiễm Giang. Đây là Tào Nghiễm Giang muốn gây chiến, hắn muốn hung thủ phải bỏ mạng lại ở Chiết Giang này.

30' sau.

Tào Nghiễm Giang đã tới phòng hội nghị, tất cả mọi người đều có mặt ở đó.

Thấy Tào Nghiễm Giang đi vào thì mọi người liền đứng dậy.

Mặt Tào Nghiễm Giang không đổi sắc, đi đến vị trí chủ tọa rồi ngồi xuống, trầm giọng nói:

- Các đồng chí, nói như vậy thì tất cả đã biết chuyện ở Cửu Khê Mân Côi. Tính chất của chuyện này vô cùng nghiêm trọng, vì ngăn ngưa hung thủ sẽ tiếp tục gây án cho nên trong thời gian sớm nhất chúng ta nhất định phải bắt được hung thủ.

- Lưu cục trưởng hãy đem tình huống cụ thể nói rõ một chút.

Nói xong, Tào Nghiễm Giang ra hiệu ý bảo Lưu cục trưởng phát biểu.

- Tào tỉnh trưởng, các đồng chí, căn cứ vào băng thu hình ghi được ở Cửu Khê Mân Côi thì chúng ta đã xác định được hung thủ của vụ án. Hắn tên gọi là Bùi Đông Lai, là người Trầm Thành, 18 tuổi, hiện nay đang học ở ĐH Đông Hải.

Bùi Đông Lai lén vào Cửu Khê Mân Côi thì không ai có thể biết, nhưng mà Lưu cục trưởng biết được Tào Nghiễm Giang cho rằng Bùi Đông Lai là hung thủ cho nên hắn phải nói dối để tăng thêm độ tin tưởng:

- Căn cứ vào tư liệu chúng ta nắm được thì hung thủ Bùi Đông Lai đã từng xảy ra xung đột với Phương Thế Vinh, lần này hắn cùng đồng học đến Hàng Châu du ngoạn thì lại tiếp tục xảy ra xung đột với Phương Thế Vinh cho nên hắn liền làm ra sự việc giết người diệt khẩu.

- Tính đến trước mắt thì người của chúng ta đã phong tỏa sân bay, nhà ga... hơn nữa lại tiến hành kiểm tra ở các khách sạn, các trung tâm tắm rửa.

Lưu cục trưởng trầm giọng nói:

- Trừ việc đó ra thì người của chúng ta đã đi tìm đồng học của hắn, xem thử hắn có liên lạc với đồng học của mình không, từ đó có thể tìm được vị trí của hắn.

- Bởi vì thủ đoạn của hung thủ vô cùng tàn nhẫn nên ta đề nghị để đội Võ Cảnh phối hợp vào hành động lần này.

Lưu cục trưởng nói xong thì dừng lại, đem ánh mắt nhìn về phía Tào Nghiễm Giang.

Không riêng gì Lưu cục trưởng, những người khác cũng sôi nổi nhìn Tào Nghiễm Giang, cùng đợi Tào Nghiễm Giang làm chỉ thị.

- Tôi đồng ý đề nghị của Lưu cục trưởng.

Sắc mặt Tào Nghiễm Giang ngưng trọng nói:

- Đội Võ Cảnh nhất định phải toàn lực phối hợp, cần phải trong thời gian ngắn nhất đem hung thủ vây bắt quy án. Nếu trong quá trình vây bắt, hung thủ tiến hành chống cự thì có thể nổ súng.

Đối với chỉ thị của Tào Nghiễm Giang thì Đội Võ Cảnh lập tức đồng ý.

Tào Nghiễm Giang cũng không nói lời vô ích, trực tiếp kết thúc hội nghị, từ mình lưu lại để chỉ huy.

Cùng lúc đó.

Tin tức phụ tử Phương Chấn gặp chuyện lan truyền rất nhanh ở Hàng Châu.

Bên trong quán rượu BBS, thông qua con đường đặc thù thì đám ăn chơi trác táng cũng biết được chuyện này, cả đám cùng nhau bàn luận.

Sau khi Bùi Đông Lai rời khỏi quán rượu thì hắn đã gọi điện cho Ngô Vũ Trạch nói cho mọi người cứ tiếp tục chơi, không cần phải chờ hắn.

Bởi vì sự việc của Ngô Vũ Trạch và Phương Thế Kiệt, lại thêm chuyện Bùi Đông Lai rời đi cho nên đám người Hạ Y Na liền không có hứng thú mà chơi nữa, vốn cả đám tính toán rời đi, kết quả là Ngô Vũ Trạch ồn ào nói muốn uống rượu, cuối cùng là hắn uống đến bất tỉnh nhân sự.

- Phương Chấn, Phương Thế Vinh đã chết?

Lờ mờ nghe được những tên kia bàn luận thì Hạ Y Na kinh ngạc không thôi.

" Vù"

Lúc này đây, một lượng lớn cảnh sát đã tiến vào quán bar.

Một lát sau, dưới sự yêu cầu của viên chỉ huy thì quán bar liền dừng nhạc, đèn được mở lên.

Thình lình xảy ra một màn làm cho khách nhân trong quán Bar ngạc nhiên, sau đó cả đám bàn tàn.

Tên chỉ huy trực tiếp mang theo thủ hạ đi đến trước đám người Hạ Y Na.

Tên nam nhân âm thầm bảo vệ Hạ Y Na thấy thế thì không nói hai lời, lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Hạ Y Na.

- Mọi người là bạn học của Bùi Đông Lai?

Rất nhanh, tên chỉ huy liền trầm giọng hỏi.

Thấy một đám cảnh sát thì Trang Bích Phàm, qLiễu Nguyệt, Tằng Khả Tâm, dt liền có chút kinh hoảng, mà Cổ Văn Cảnh thì nghi hoặc, còn Hạ Y Na thì trấn định nói:

- Đúng, xin hỏi mọi người đây là...?

- Bạn học của mọi người là Bùi Đông Lai hiện đang là nghi phạm phạm tội, mời mọi người theo chúng tôi đi một chuyến.

Tên chỉ huy dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ.

"Bá!"

Nghe được tên chỉ huy nói như thế thì tất cả mọi người liền cả kinh.

- Ông có lầm không? Làm sao Bùi Đông Lai lại có thể phạm tội được?

- Đúng a, cảnh sát thúc thúc, Bùi Đông Lai chính là một tờ giấy trắng, không có khả năng làm ra chuyện trái pháp luật đâu a.

Rất kinh ngạc, Hạ Y Na cùng Trang Bích Phàm lần lượt mở miệng.

- Ít nói nhảm, đều đứng lên đi theo ta.

Tên chỉ huy quát.

- Dựa vào cái gì? Các ông nói Bùi Đông Lai phạm tôi? Rốt cuộc là hắn phạm tội gì? Còn nữa các ông có chứng cớ không?

Từ nhỏ đã lớn lên trong đại viện quân khu cho nên Hạ Y Na cũng không coi mấy tên này ra gì, lúc này thấy thái độ của tên chỉ huy như vậy thì lập tức không khí đáp lại.

- Mang đi cho ta.

Tên chỉ huy hiểu rõ vụ án này nghiêm trọng đến mức nàng, đâu có rảnh mà nói những lời vô nghĩa với Hạ Y Na.

Nghe tên chỉ huy nói vậy thì mấy tên cảnh sát ở sau liền vọt lên, trực tiếp đánh tới, căn bản không để cho đám người Hạ Y Na có cơ hội phản kháng.

Thấy vậy thì bảo tiêu của Hạ Y Na cũng không tiến lên, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Hà.

Mấy phút sau, đám người Hạ Y Na bị đám cảnh sát đưa vào xe.

Trong màn đêm, tiếng coi xe cảnh sát vang lên, làm cho mọi người trong Hàng Châu cảm thấy bàng hoàng.

Tào Nghiễm Giang bày ra thiên la địa võng.

Bùi Đông Lai làm như thế nào?

Một trận chiến xưng hùng!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-529)