Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 174

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 174: Vũ Thần vừa ra định càn khôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cung điện Bố Lạp Đạt được xưng là Phổ Đà Sơn thứ 2, nó nằm sừng sững ở phía tây bắc Hồng Sơn, là một cung điện có quy mô to lớn.

Cung điện Bố Lạp Đạt có tổng cộng 13 tầng, cao 110m, độ cao so với mặt nước biển là 3750m, toàn bộ cung điện dựa vào đỉnh núi, chiếm diện tích hơn 10. 000 mét vuông.

Lúc hoàng hôn, một người thân mặc một trường bào màu đen, mái tóc dài phiêu dật, lưng đeo một thanh trường kiếm, bước đi giống như một đại kiếm trách trong film cổ trang.

Dưới ánh trời chiều, đối mặt với những cái nhìn chăm chúc của đám du khách, nam nhân trung niên thân mặc một trường bào màu đen vẫn không để ý đến, mà là dọc theo bậc thang, từng bước đi đến cung điện Bố Lạp Đạt.

Trên quảng trường, vài lão tăng thấy nam nhân trung niên này đến thì tất cả mọi người đều lộ ra khuôn mặt lo lắng.

Bởi vì... Bọn họ cũng đều nam nhân trung niên này.

Cô Độc Phong Ảnh.

Một cái tên trong vòng 10 năm qua, làm cho giới võ học TQ nghe đến là phải sợ vỡ mật.

10 năm qua, sau khi mai danh ẩn tích thì Cô Độc Phong Ảnh đã tái xuất giang hồ, lần lượt khiên chiến cái đại môn phái, đến nay vẫn chưa bại trận lần nào.

Mà một tháng trước, Cô Độc Phong Ảnh đã đến nơi này, khiêu chiến với đệ nhất cao thủ ở đây là Tàng Bố Trát Khắc đại sư.

- Cô Độc Phong Ảnh, ông muốn cùng ta chiến một trận ư?

Trong một tháng qua, Cô Độc Phong Ảnh vẫn chưa khiên chiến, Tàng Bố Trát Khắc nghĩ rằng Cô Độc Phong Ảnh đã quên, hiện giờ thấy Cô Độc Phong Ảnh tiến đến thì Tàng Bố Trát Khắc hỏi một câu.

- Người đứng thứ 3 trên Long bảng Không Minh đại sư đã không dám ứng chiến, chẳng lẽ người đứng thứ 5 như ông cũng không dám sao?

Cô Độc Phong Ảnh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, vẻ mặt cao ngạo nhìn Tàng Bố Trát Khắc đại sư.

- Không Minh đại sư không tiếp nhận lời khiêu chiến của ông cũng không phải là do đại sư sợ ông, mà đại sư một lòng tu luyện phật học.

Nghe được lời nói cuồng vọng của Cô Độc Phong Ảnh, Tàng Bố Trát Khắc đại sư cau mày nói:

- Nếu ông đã muốn cùng ta chiến một trận, như vậy ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ông. Đến đây đi, xuất kiếm đi, để cho ta biết một chút về phong thái của Tung của đệ nhất kiếm.

- Thế gian này chỉ có Bùi Vũ Phu và người ở Tử Cấm Thành kia đáng giá để ta xuất kiếm, còn ông, ta dùng ta không cũng đủ rồi.

Cô Độc Phong Ảnh ngạo nghễ mà đứng, giống như kiếm thần hạ phàm.

- Vũ Thần rời núi rồi sao?

Tàng Bố Trát Khắc đại sư không để ý đến sự cuồng ngạo của Cô Độc Phong Ảnh, mà vẻ mặt mang theo vài phần kinh ngạc hỏi.

Không riêng gì hắn mà vài lão tăng ở phía sau, nghe được 3 chữ Bùi Vũ Phu thì sắc mặt liền thay đổi.

Tất cả chuyện này, đơn giản là trận chiến năm đó.

Trận chiến ấy, Bùi Vũ Phu một chiêu đã giết Vũ Thần của NB, hô lên " Phạm vào Hoa Hạ dù xa cũng giết" những lời này đã khiến địa vị của Vũ Thần trong giới võ học không thể bị lay động.

- Đúng, hắn đã xuất hiện.

Nhắc tới Bùi Vũ Phu, trên người Cô Độc Phong Ảnh liền tràn ngập chiến ý:

- Ra tay đi Tàng Bố Trát Khắc, không cần phải lãng phí thời gian, đánh bại ông, ta sẽ đến tìm hắn.

Nói xong, chiến ý của Cô Độc Phong Ảnh tăng lên, đầu tóc không gió mà bay, trường bào rung động " Vù.. vù"

- Mọi người lui lại phía sau.

Cảm nhận được chiến ý của Cô Độc Phong Ảnh, sắc mặt của Tàng Bố Trát Khắc ngưng trọng, ý bao mọi người lui về phía sau, đồng thời ném thanh trượng trong tay ra ngoài:

- Cô Độc Phong Ảnh, ông đã không muốn xuất kiếm vậy thì ta đây liền dùng tay tay không chiến với ông một trận.

" Phành"

Nói xong, Tàng Bố Trát Khắc liền dậm chân, mặt đất vỡ vụn, đột nhiên Tàng Bố Trát Khắc liền biến mất giống như là chưa từng xuất hiện.

Trong chớp mắt, Tàng Bố Trát Khắc đã tiến sát tới Cô Độc Phong Ảnh, rồi vung ra một quyền.

Đối mặt với một quyền của Tàng Bố Trát Khắc, Cô Độc Phong Ảnh cũng không né tránh, cũng không còn dám khinh thị, mà là đưa tay đỡ.

" Phanh"

Quyền chưởng chạm nhau, kình lực liền bạo phát.

" Rầm... Rầm"

Kình lực bạo phát, cả người Cô Độc Phong Ảnh chấn động, gạch ở dưới chân liền vỡ vụn, sau đó 2 người liền lui sau vài bước.

So sánh với Cô Độc Phong Ảnh mà nói, Tàng Bố Trát Khắc đã bị lực phản chấn, cả người bay ngược ra sau, ước chừng bay khoảng 10m thì hắn mới dừng lại. Gạch đá ở dưới chân đã bị hắn dẫm nát vụn.

Thấy một màn như vậy, vài tên tăng nhân đang quan sát cuộc chiến bỗng sắc mặt biến đổi.

Mà khuôn mặt của Tàng Bố Trát Khắc đã trở nên trắng, hắn điều chỉnh lại hơi thở một chút, sau đó cười khổ:

- Ông thắng, ta không phải là đối thủ của ông.

Nghe được Tàng Bố Trát Khắc nói như vậy thì Cô Độc Phong Ảnh nở ra một nụ cười, hắn không nói nhảm, xoay người rời đi.

- Sư huynh, huynh không sao chứ?

Mắt thấy Cô Độc Phong Ảnh rời đi, 4 tên tăng nhân liền lao lên phía trước.

- Không sao.

Tàng Bố Trát Khắc nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt dần dần khôi phục lại bình thường.

- Thật không nghĩ tới, thực lực của hắn đã đạt tới trình độ như vậy.

Nghe được Tàng Bố Trát Khắc nói mình không có việc gì thì 4 gã tăng nhân liền yên lòng, một người trong đó nhịn không được cảm thán nói.

- Cũng không biết cuộc chiến giữa hắn và Vũ Thần, rốt cuộc ai thắng ai thua?

Tên tăng nhân kia vừa dứt lời thì một gã khác nhịn không được hỏi.

Nói xong, 4 gã tăng nhân liền nhìn Tàng Bố Trát Khắc, chờ Tàng Bố Trát Khắc trả lời.

- Lấy thực lực của hắn bây giờ chỉ sợ ngoài vị ở Tử Cấm Thành ra thì không có ai là đối thủ của hắn.

Tàng Bố Trát Khắc trầm ngâm nói:

- Còn về phần Vũ Thần, giang hồ đồn đãi năm đó hắn bị vị ở Tử Cấm Thành cắt đứt một chân. Nếu như có chuyện này thì hắn muốn chiến thắng Cô Độc Phong Ảnh là một chuyện rất khó. Đương nhiên, nếu chuyện kia không có thật thì như vậy sẽ rất khó nói.

Nghe Tàng Bố Trát Khắc nói như thế thì 4 gã tăng nhân không nói gì nữa. Bọn hắn liền nhìn về phương hướng Cô Độc Phong Ảnh rời đi, trong đôi mắt hiện lên vẻ chờ mong. Dường như, chờ mong cuộc chiến giữa Cô Độc Phong Ảnh và Bùi Vũ Phu.

...

Hai giờ sau, màn đêm hoàn toàn bao phủ chốn phồn hoa Đông Hải.

Trong thư phòng của một khu nhà giàu biệt thự Tử Viên.

Quý Hồng thân mặc một quần áo màu đỏ ngồi ở trên ghế thư phòng.

" Két"

Cửa thư phòng bị đẩy ra, một thanh niên có diện mạo bình thường bước vào thư phòng.

- Lão bản.

Nhẹ đóng cửa lại, thanh niên trước tiên hành lễ với Quý Hồng.

- Tình huống hiện tại như thế nào?

Quý Hồng trầm giọng hỏi.

- Bẩm lão bản, trước mặt cảnh sát Hàng Hồ đã thông báo kết quả của vụ án Phương Chấn, cho là kẻ thù của Phương Chấn gây nên. Một giờ trước, cảnh sát Hàng Hồ đã xuất động, đem 5 tên thành viên trung tâm dưới tay của Phương Chấn bắt lại.

Đôi mặt với câu hỏi của Quý Hồng, tên thanh niên liền đáp:

- Ngoài ra, cảnh sát Hàng Hồ đã cùng liên hợp với cảnh sát Đông Hải, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh cảnh sát sẽ xuống tay đối với chúng ta.

- Phương Hồng Cương có bị bắt không?

Quý Hồng hơi nhíu mày, hỏi.

- Không có.

- Tốt lắm, cậu cứ đi ra ngoài đi, có tin tức gì thì báo lại cho ta.

Nghe được thanh niên báo lại, lông mày Quý Hồng càng nhíu lại chặt hơn, nàng biết Bùi Đông Lai không lừa nàng. Quả thật Bạch Quốc Du đã trở thành chỗ dựa của Bùi Đông Lai, hơn nữa lại lợi dụng cảnh sát để trợ giúp Bùi Đông Lai diệt trừ những tên ác nghiệt còn lại của Phương Chấn, giúp Bùi Đông Lai xưng bá ở hắc đạo Hàng Hồ.

- Vâng, lão bản.

Thanh niên cung kính rời khỏi.

" Reng... Reng"

Thanh niên vừa mới bước ra thì điện thoại trong thư phòng vang lên.

Quý Hồng nhìn người tới là ai, thấy được số này, sắc mặt nàng trở nên trưng trọng.

- Quý lão bản, tình huống hiện tại đã phát triển ngoài dự liệu của a, trước mắt, cảnh sát Hàng Hồ đã tham gia vào. Đem vụ án Cửu Khê Mân Côi cùng với vụ án sống mái ở Đông Hải có liên quan với nhau, trải qua nghiên cứu giữa song phương thì xác định đây là một cuộc báo thù.

Trong điện thoại, giọng nói của Quách cục trưởng vô cùng nghiêm túc:

- Mặt khác cấp trên đã ra lệnh, vụ án lần này nhất định phải điều tra kỹ, sợ là đè không xuống.

- Quách cục trưởng, tôi biết chuyện này vô cùng khó giải quyết nhưng mong ngài hãy toàn lực hỗ trợ.

Quý Hồng chau mày nói.

- Ta cũng muốn giúp cô nhưng mà cô có điều không biết, cảnh sát Hàng Hồ tham gia vào là do có Bạch Quốc Du ở phía sau, mà cô cũng biết thân phận của Bạch Quốc Du.

Đầu bên kia điện thoại, Quách cục trưởng thở dài:

- Chuyện này ta cũng hữu tâm vô lực.

Quý Hồng trầm mặc, nàng rất rõ, tuy rằng Quách cục trưởng là lão đại cảnh sát ở Đông Hải, hơn nữa lại có người ở Tử Cấm Thành nhưng mà người ra mặt lại là Bạch Quốc Du, căn bản là không cùng một cấp bậc.

Dưới tình hình như thế, Quách cục trưởng không dám xen vào chuyện này cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

- Quý lão bản, hiện tại cấp trên đã ra lẹnh, để cho Trần Anh phụ trách vụ án này, ta đề nghị cô nên bỏ xe giữ tướng.

Quý Hồng trầm mặc khiến cho Quách cục trưởng có chút xấu hổ, hắn trầm ngâm một chút.

- Đa tạ lời nhắc nhở của Quách cục trưởng.

Quý Hồng híp mắt nói cảm ơn.

Quách cục trường không nói lời vô ích, trực tiếp cúp điện thoại.

- Bùi Đông Lai, mặc dù Bạch Quốc Du ra mặt giúp ngươi nhưng mà ngươi chớ quên nơi này dù sao cũng là Đông Hải, không phải Hồ Giang. Bạch Quốc Du cũng không thể với tay tới được, Diệp gia sẽ không ngồi yên.

Cúp điện thoại, Quý Hồng đứng dậy đi đến trước cửa, thì thào:

- Còn về phần Trần Anh, tuy rằng khó chơi nhưng mà nếu là nàng muốn lợi dụng mạng lưới tình báo của Long Nha để nhổ tận gốc thì sẽ xảy ra phản ứng dây chuyện, làm cho ích lợi của nhiều người bị tổn hại. Ta nghĩ, những người đó không có khả năng trơ mắt nhìn nàng làm như vậy!

Nói xong lời cuối, khuôn mặt Quý Hồng hiện lên vẻ tức giận.

- Bùi Đông Lai có câu, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt.

Nói xong lời cuối cùng, Quý Hồng vừa cười:

- Chỉ cần sư phụ ta giết được cha ngươi, như vậy những gì cố gắng của ngươi sẽ trở nên vô nghĩa.

Nói xong, ánh mắt của Quý Hồng nhìn về phía Tây.

Phía Tây.

Cô Độc Phong Ảnh kiếm chỉ Đông Hải!

*****

Đêm đã khuya, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào khu biệt thự Đàn Cung.

Trong biệt thự, tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi đã ngủ, còn Đông Phương Lãnh Vũ thì đang ở trong phòng làm bài tập, còn Bùi Đông Lai thì lại cùng Liễu Nguyệt ngồi trong thư phòng.

- Đông Lai, căn cứ vào tin tức vừa thu được, 2 tiếng trước cảnh sát đã chính thức xuống tay với Mãnh Hổ bang, ngoại trừ Phong Diệp ra thì tất cả thành viên trung tâm đã bị bắt giữ, ngoài ra hơn 10 bãi của Mãnh Hổ bang cũng đã bị đóng cửa.

Liễu Nguyệt ngồi ở trước bàn đọc sách, mỉm cười mở miệng, giọng nói khó nén hưng phấn:

- Lúc này, mặc dù không thể nói Mãnh Hổ bang bị suy sụp, nhưng là Mãnh Hổ bang đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề.

Nói xong, Liễu Nguyệt dùng một loại ánh mắt bội phục nhìn Bùi Đông Lai, trong lòng âm thầm cảm thán hổ phụ quả nhiên vô khuyển tử.

- Mạng lưới của Quý Hồng đã hoàn toàn vượt qua dự đoán của chúng ta, nếu không thì nàng sẽ không có khả năng tổn thất như thế này.

Bùi Đông Lai giống như là đã biết được tất cả mọi chuyện, hắn cũng không có hiện ra vẻ vui sướng mà mang theo vài phần tiếc nuối:

- Đương nhiên, Bạch Quốc Du cũng không có toàn lực ra tay, dù sao thì đây cũng là Đông Hải, nếu nhúng tay quá sâu thì Diệp gia sẽ không ngồi yên.

Liễu Nguyệt gật đầu, nàng cũng biết tình cảnh của Bạch gia và Diệp gia, Bạch Quốc Du mượn cơ hội này để nuốt lấy quân cờ của Diệp gia ở Hàng Hồ, nếu cứ tiếp tục gây sức ép thì Diệp gia sẽ ra tay.

- Đúng rồi Liễu tỷ, bên Quý Hồng có động tĩnh gì không?

Thấy Liễu Nguyệt trầm mặc, Bùi Đông Lai nhịn không được mở miệng hỏi. Bởi vì cảnh sát ra tay cho nên Quý Hồng luôn bị đặc công theo dõi, nhân cơ hội này Bùi Đông Lai đã kêu Liễu Nguyệt phái ra hảo thủ âm thầm đi điều tra Quý Hồng, cố gắng muốn tìm thế lực phía sau của Quý Hồng.

" Reng... Reng..."

Bùi Đông Lai nói xong, không đợi Liễu Nguyệt trả lời, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại trong thư phòng vang lên.

Liễu Nguyệt ra hiệu chờ một chút, sau đó nhận nghe điện thoại.

- Lão bản, Quý Hồng đã rời khỏi biệt thự Tử Viên.

Điện thoại được chuyển, một giọng nói liền truyền vào tai Liễu Nguyệt, trong giọng nói mang theo vài phần tự trách:

- Ngay từ đầu chúng ta cùng với đặc công đã theo dõi Quý Hồng, bất quá lại bị Quý Hồng bỏ lại phía sau, hiện giờ không biết hướng đi của Quý Hồng.

Ân?

Nghe được tên thành viên Huyết Sát kia báo lại thì đồng tử của Liễu Nguyệt mở to ra, sau đó nàng nói:

- Nghĩ biện pháp tra ra hướng đi của Quý Hồng.

" Bụp"

Nói xong, Liễu Nguyệt liền cúp điện thoại.

- Nếu không có bất ngờ xảy ra, thế lực phía sau của Quý Hồng sẽ nổi lên mặt nước.

Từ sau khi dung hợp với Tiêu Phi, năng lực Tiên Thiên của hắn liền cao hơn so với người thường. Cho nên, cuộc điện thoại vừa rồi hắn đều nghe rõ ràng.

- Khả năng rất lớn.

Nguyên bản Quý Hồng cũng không tin Liễu Nguyệt có thế lực khác, hiện giờ thấy Quý Hồng đã thoát khỏi sự giám thị của đặc công cùng với người của nàng thì nàng liền hoài nghi. Đồng thời, không nhịn được mà hỏi Bùi Đông Lai:

- Đông Lai, kế tiếp, chúng ta làm sao bây giờ?

- Tùy cơ ứng biến. Trước hết cần phải biết được thế lực phía sau của Quý Hồng.

Bùi Đông Lai liền đáp, lý trí nói cho hắn biết, thân là một cao thủ đạt tới cảnh giới Ám Kính, chắc hẳn thế lực phía sau nàng cũng không kém.

Thấy được trên mặt của Bùi Đông Lai hiện lên vẻ ngưng trọng, Liễu Nguyệt vốn định đề nghị Bùi Đông Lai liên lạc với Bùi Vũ Phu, nhưng nghĩ lại, lại bỏ qua ý nghĩ này.

Ở nàng xem ra nếu Bùi Đông Lai muốn dùng Bùi Vũ Phu để quật khởi thì cậu ta sẽ không tốn nhiều thời gian để chèn ép, bức Quý Hồng đến như ngày hôm nay.

Cùng lúc đó.

Quý Hồng tự mình lái chiếc Mercedes-Benz s600 chạy như bay đến phi trường, đi đến trước sân bay Phổ Đông.

Vì không muốn bị bại lộ cho nên đêm nay Quý Hồng để al lái chiếc Rolls-Royce Phantom, sau đó nàng lại đổi bộ trang phục trên người.

20' sau.

Một chiếc máy bay bay từ từ hạ cánh ở sân bay Phổ Đông.

Sau khi máy bay ổn đinh, tiếp viên hàng không liền nhắc nhở mọi người, mọi người nghe vậy thì đứng lấy hành lý, chuẩn bị đi xuống.

Cùng lúc đó, ngồi ở khoang hạng nhất, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đc liền dẫn đầu bước ra khỏi máy bay.

Rất nhanh, Cô Độc Phong Ảnh đã đi ra bên ngoài.

"Bá!"

Thân mặc trường bào màu đen, lưng đeo kiếm, Cô Độc Phong Ảnh vừa mới xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của các nhân viên.

Trong đó, Quý Hồng thấy được bóng dáng của Cô Độc Phong Ảnh thì cả thân hình liền run lên, vẻ mặt kích động bước lên nghênh đón.

Cô Độc Phong Ảnh ý bảo Quý Hồng không cần nói chuyện.

Thấy được ý tứ của Cô Độc Phong Ảnh, Quý Hồng liền im miệng, thành thành thật thật đi sau Cô Độc Phong Ảnh.

- Đã điều tra được Bùi Vũ Phu ở chỗ nào chưa?

Sau khi đi được khoảng 30m, Cô Độc Phong Ảnh cũng không quay đầu lại hướng Quý Hồng hỏi.

- Bẩm sư phụ, tính đến trước mắt vẫn chưa biết được Bùi Vũ Phu ở chỗ nào.

Quý Hồng cung kính trả lời, sau đó do một chút, nói:

- Bất quá, bản thân con có cách để làm cho Bùi Vũ Phu hiện thân.

- Con tính lợi dụng nhi tử của Bùi Vũ Phu để bức hắn ra mặt?

Cô Độc Phong Ảnh khe khẽ thở dài.

- Vâng.

Mặc dù là thấy Cô Độc Phong Ảnh bất mãn nhưng Quý Hồng vẫn gật đầu thừa nhận, dù sao, ở nàng xem ra chỉ có biện pháp này mới có thể để Bùi Vũ Phu hiện thân.

- Có lẽ chúng ta rất không phóng khoáng rồi.

Cô Độc Phong Ảnh nghiêm mặt nói:

- Tuy nói nho tử của Bùi Vũ Phu tài trí song toàn mới có thể bức con đến tuyệt cảnh này, nhưng mà đối với ta nó chỉ là một tên tiểu tử mà thôi, không đáng để ta ra tay.

- Ý của sư phụ là?

Quý Hồng hỏi.

- Tuy rằng Bùi Vũ Phu đã mai danh ẩn tích mười tám năm nhưng mà âm thầm để lại không ít thế lực.

Cô Độc Phong Ảnh nói:

- Nếu ta đã giúp con ra mặt, tự nhiên là phải đến một ít đồ vật, một trận chiến này, ta chẳng những muốn thằng Bùi Đông Lai đưa thế lực của hắn làm vật đặt cược, kể từ đó, chỉ cần con có được thế lực này thì nguyện vọng của con sẽ được thực hiện trong thời gian sớm nhất.

- Cảm ơn sư phụ.

Nghe được Cô Độc Phong Ảnh nói như thế thì Quý Hồng vốn ngẩn ra, sau đó vẻ mặt kích động nói. Hiển nhiên, nàng rất rõ, láy địa vị 20 năm trước của Bùi Vũ Phu thì thế lực lưu lại tuyệt đối không yếu.

- Lát nữa con hãy đi tìm nhi tử của Bùi Vũ Phu, giúp ta hạ chiến thư.

Cô Độc Phong Ảnh nói.

Quý Hồng vội vàng gật đầu đáp lại:

- Đã hiểu sư phụ.

Nghe được Quý Hồng trả lời, Cô Độc Phong Ảnh không nói lời vô ích, bước chân đi nhanh hơn, Quý Hồng theo sát ở phía sau.

10' sau.

Dưới sự dẫn đường của Quý Hồng, Cô Độc Phong Ảnh đã đi ra bãi đỗ xe ngoài phi thường.

"Bá!"

Mới bước vào bãi đỗ xe, cước bộ của Cô Độc Phong Ảnh liền dừng lại, ánh mắt như đao quét về phía trước.

Phía trước, nam nhân vẫn giống như 18 năm trước, lôi thôi, trên người mặc một bộ y phục rẻ tiền, lười nhác dựa vào chiếc Mercedes-Benz s600 của Quý Hồng.

Ân?

Thấy được sự khác thường của Cô Độc Phong Ảnh, Quý Hồng liền dừng bước, theo ánh mắt của Cô Độc Phong Ảnh thì nàng liền nhìn thấy Bùi Vũ Phu. Trong đôi mắt hiện ra vẻ khiếp sợ.

Dường như nàng nằm mơ cũng không ngờ một người hô phong hoán vũ 20 năm trước lại có bộ dạng như thế.

Nàng không nghĩ đến Bùi Vũ Phu lại có thể theo dõi nàng, hơn nữa lại đứng đây chờ nàng và Cô Độc Phong Ảnh.

Sau đó, Bùi Vũ Phu bóp tắt điếu thuốc, bước tới.

Dưới ánh đèn, cái chân bị đánh gãy kia không có ảnh hưởng đến bước đi của Bùi Vũ Phu. Ngược lại, hắn vẫn bước đi nhẹ nhàng, không có phát ra bất kỳ âm thanh nào.

- Cô Độc Phong Ảnh, tiểu hài tử đánh nhau, ông không biết xấu hổ mà nhúng tay vào sao?

Trong chớp mắt, Bùi Vũ Phu cách Cô Độc Phong Ảnh 15m, cười híp mắt nhìn Cô Độc Phong Ảnh.

- Hắc, Bùi Vũ Phu, tại sao ngươi không nói đó chính là ngươi?

Đối mặt với một thân quỷ dị Bùi Vũ Phu, Cô Độc Phong Ảnh không có cảm thấy sợ hãi, mà là cười lạnh một tiếng.

- Ta?

Bùi Vũ Phu lên tiếng, lộ ra hàm răng vàng ố.

- Bùi Vũ Phu, ngươi không cần phải giả vờ hồ đồ.

Cô Độc Phong Ảnh lãnh ngạo nói:

- Nếu không phải là ngươi thì làm sao Bạch Quốc Du có thể ra tay giúp cho con ngươi? Không có Bạch Quốc Du hỗ trợ, con của ngươi không có khả năng bức đồ đệ ta tới tình cảnh như thế này.

- Quên đi, ta lười giải thích cho ông, vẫn là trực tiếp đi.

Dường như Bùi Vũ Phu không có hứng nối chuyện, khoanh tay đứng, nói:

- 20 năm trước, ngay cả tư cách khiêu chiến ta thì ông cũng không có. Hiện giờ, đồ đệ của ông lại đấu không lại con ta, ông đã không biết xấu hổ mà ra mặt cho đồ đệ ông, vậy ta cho ông một cơ hội khiêu chiến.

Năm đó, thân là võ học thiên tài của TQ Cô Độc Phong Ảnh đã từng khiêu chiến với Bùi Vũ Phu, kết quả bị Bùi Vũ Phu cự tuyệt. Sau đó tới ngày luận võ, Cô Độc Phong Ảnh từng xuất chiến kết quả là hắn không địch lại Vũ Thần NB, cuối cùng là do Bùi Vũ Phu ra mặt ngăn cơn sóng dữ, một chiêu đánh bại Vũ Thần NB.

Ngày luận võ Trung – Nhật trôi qua, Cô Độc Phong Ảnh cảm thấy xấu hổ mà rời đi. Hắn âm thầm thề một ngày kia nhất định phải siêu việt hơn Bùi Vũ Phu, vì thế mai danh ẩn tích, bế quan mười năm.

10 sau, hắn rời núi, trong vòng 10 năm hắn đã quét ngang cả giới võ học.

Hiện giờ nghe Bùi Vũ Phu nói lời cuồng vọng như thế, Cô Độc Phong Ảnh nhớ đến chuyện cũ năm đó, trong đôi mắt hiện lên một tia tức giận:

- Bùi Vũ Phu, ta hy vọng ngươi hiểu được, ngươi không phải là ngươi của 20 năm trước, mà ta cũng không phải là ta của 20 năm trước.

- Thử là biết.

Bùi Vũ Phu hờ hừng nói.

- Bùi Vũ Phu, ta biết tuy rằng ngươi đã thoái ẩn 18 năm nhưng lại âm thầm để lại không ít thế lực.

Trong nháy mắt hắn trở nên bình tĩnh:

- Mặc dù ta không có hứng thú với những thứ kia nhưng là đồ đệ của ta cần. Nếu trận chiến này ngươi thua thì tất cả những thứ ấy sẽ thuộc về đồ đệ của ta, như thế nào?

- Thua?

Dưới ánh đèn, Bùi Vũ Phu nở nụ cười, nụ cười cuồng ngạo của một Vũ Thần:

- Ta cho ngươi một cơ hội xuất kiếm.

*****

- Ta cho ông một cơ hội xuất kiếm.

Bên tai vang lên lời nói cuồng vọng của Bùi Vũ Phu, Quý Hồng như là bị trúng phải Định Thân Thuật, nàng ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích

Thân là đại tỷ lớn của Đông Hải, nàng đã thấy nhiều người cuồng vọng.

Ở nàng xem ra, những người đó so với Bùi Vũ Phu thì kém vạn lần.

Thậm chí ngay cả sư phụ của nàng Cô Độc Phong Ảnh cũng chưa bao giờ cuồng vọng như thế.

- Bùi Vũ Phu, 20 năm trước ngươi ngông cuồng, 20 năm sau cũng như thế. Chẳng lẽ bài học về 18 năm trước không làm ngươi đổi tính sao?

Cô Độc Phong Ảnh gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Vũ Phu, cười lạnh hỏi.

- Haizz....

Nghe Cô Độc Phong Ảnh nhắc chuyện 18 năm trước, Bùi Vũ Phu nhẹ nhàng cười nói:

- Cô Độc Phong Ảnh, vừa rồi ta có nói cho ông 1 cơ hội xuất kiếm. Nếu ông đã lãng phí cơ hội này, như vậy từ nay về sau ta sẽ làm ông phong kiếm.

- Tiểu Hồng, lui ra phía sau!

Chiến ý của Cô Độc Phong Ảnh bùng nổ, cả người giống như một thanh lợi kiếm sắp được rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.

Cảm nhận được chiến ý khủng bố của Cô Độc Phong Ảnh, cả người Quý Hồng run lên, nàng không nói hai lời, vội vàng lui ra phía sau.

Mặc dù nàng đã đạt đến cảnh giới Ám Kính, nhưng mà nàng rất rõ, trận chiến giữa Bùi Vũ Phu và Cô Độc Phong Ảnh, nàng không có tư cách xen vào.

Thậm chí, nàng có một vạn lý do tin tưởng, trên thế giới này, người có thể nhúng tay vào trận luận võ này cũng không có mấy người.

- Bùi Vũ Phu, 20 năm trước, ta khiêu chiến ngươi nhưng ngươi đã cự tuyệt, để ta trở thành trò cươi của giới võ học. Vì muốn rửa sạch mối sỉ nhục năm đó, ta đã bế quan ở Thiên Sơn 10 năm, dùng 10 năm để mài kiếm.

Chiến ý của Cô Độc Phong Ảnh không ngừng tăng lên, thanh bảo kiếm phía sau lừng dường như là cảm nhận được chiến cho nên phát ra những tiếng vù vù:

- 10 sau, ta mang kiếm rời núi, quét ngang giới võ học nhưng chưa bao giờ rút kiếm ra. Hôm nay ta muốn nói cho người biết, cho dù ta không rút kiếm cũng có thể thắng ngươi.

Nói xong, khí thế trên người của Cô Độc Phong Ảnh đột nhiên thay đổi, giống như một vị kiếm thần hạ phàm.

So sánh với Cô Độc Phong Ảnh mà nói, trên người Bùi Vũ Phu vẫn tản mác ra khí tức quý dị như cũ, làm người ta có một loại cảm giác mơ hồ. Trong lòng ông không có cách nào khẳng định hắn có đứng ở đó hay không?

- Bùi Vũ Phu thời đại của ngươi đã kết thúc.

Cô Độc Phong Ảnh hét to lên một tiếng, chiến ý của hắn tăng lên tới đỉnh.

Cảm nhận được chiến ý của Cô Độc Phong Ảnh, Quý Hồng có cảm giác như chuột thấy mèo.

Ngay sau đó.

Thân hình của Cô Độc Phong Ảnh động.

Chỉ thấy thân hình của hắn lóe lên, lướt về phía Bùi Vũ Phu, giống như là một mũi tên được bắn ra. Tốc độ vô cùng khủng khiếp, trên không trung chỉ để lại một đạo tàn ảnh.

Hắn hóa thủ vi kiếm, thân hình hơp gấp lên, giống như Lạc Nhật Cung.

Cung Bộ Thứ Kiếm.

Cô Độc Phong Ảnh ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay đó chính là Cung Bộ Thứ Kiếm trong Bát Tiên Kiếm trứ danh.

" Ong.. Ong.."

Tuy rằng Cô Độc Phong Ảnh hóa thủ thành kiếm nhưng mà lại giống như một thanh kiếm sắc bén thông thường, bên tai không ngừng vang lên những tiếng " Ong.. Ong.."

Mắt thấy thế tiến công của Cô Độc Phong Ảnh, sắc mặt của Bùi Vũ Phu vẫn không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng nhấc chân, giậm lên mặt đất một cước.

Trong nhất thời, cả người Bùi Vũ Phu giống bạo phát.

" Rầm"

Một cước của Bùi Vũ Phu làm cho mặt đất xung quanh vỡ tung.

"Bá!"

Cảm nhận được sự rung động của mặt đất, khí huyết cả người Quý Hồng liền quay cuồng, thiếu chút nữa nàng ngã nhào xuống đất.

Thậm chí, ngay cả Cô Độc Phong Ảnh cũng bị một cước này làm cho kinh sợ, khí thế của hắn đột nhiên giảm đi vài phần.

Không một chút do dự, trong nháy mắt Cô Độc Phong Ảnh liền dừng bước, cuối cùng không tiến lên công kích nữa.

Dưới ánh đèn, con mắt hắn hiện ra vẻ khiếp sợ.

- Cô Độc Phong Ảnh, 20 năm trước cho dù người có rút kiếm ra cũng không đủ cách khiêu chiến với ta, hôm nay ngươi rút kiếm thì còn đáng giá để ta ra tay.

Mắt thấy Cô Độc Phong Ảnh dừng lại, Bùi Vũ Phu ngạo nghễ đứng nhìn Cô Độc Phong Ảnh:

- Đến đây đi, để ta thấy phong thái của TQ đệ nhất kiếm.

- Bùi Vũ Phu thì ra là ta đã lầm.

Tục ngữ nói, hành gia vừa ra tay thì liền biết có hay không. Bùi Vũ Phu vừ mới ra tay liền khiến Cô Độc Phong Ảnh hiểu được, đã qua 20 năm, công phu của Bùi Vũ Phu chẳng những hạ xuống mà ngược lại đã đến một cảnh giới khủng bố:

- Thực lực bây giờ của ngươi còn mạnh hơn so với người ở Tử Cấm Thành kia.

Nói xong, Cô Độc Phong Ảnh không còn tự đại nữa, hắn rút thanh Thất Tinh Long Uyên kiếm ở phía sau lưng ra.

" Keng"

Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ngân vang ra.

Thất Tinh Long Uyên.

Một trong những thanh kiếm do Âu Dã Tử cùng hai vị đại kiếm sư tạo ra.

Âu Dã Tử cùng Can Tương, mở núi, dẫn nước từ suối trong núi, đến cạnh lò đúc kiếm tạo thành bảy cái ao có hình bắc đẩu thất tinh.

Lấy danh " Thất Tinh "

Sau khi kiếm đúc thành, nhìn xuống thân kiếm giống như là đứng trên đỉnh núi nhìn xuống vực sâu, mờ ảo mà thâm thúy, phảng phất như Cự Long nằm ở đó.

Là " Long Uyên"

Lúc này, Cô Độc Phong Ảnh rút thanh Thất Tinh Long Uyên không phải là thanh trong truyền thuyết kia. Đây là một thanh kiếm cho một vị đại kiếm sư thời Minh, bắt chước lại phương pháp đúc kiếm, trải qua 7 năm mới có thể rèn được thanh kiếm này.

Sau 10 năm, Thất Tinh Long Uyên mới xuất ra khỏi vỏ. Cô Độc Phong Ảnh cũng không nói gì, cả ngươi lẳng lặng đứng đó, thân kiếm mông lung, cảm giác kia giống như người cùng kiếm đang trao đổi với nhau.

" Vù"

Đột nhiên.

Cô Độc Phong Ảnh động.

Kiếm tùy thân tẩu, dĩ thân đái kiếm. (Câu này chịu)

Hắn như Giao Long nổi trên mặt nước, tay xuất Âm Dương, thân giấu Bát Quái, chân đạp Cửu Cung, kình khí nhập kiếm, tiếng kiếm ngân vang không dứt.

Minh kiếm lý, tẫn kiếm tính.

Giờ phút này hắn và kiếm nhập lại thành một.

Kiếm đó là người, người đó là kiếm, kiếm người hợp nhất!

Đây có thể nói là một kiếm hoàn mỹ.

Hoàn mỹ đến nổi Quý Hồng cũng không thể thấy được thân ảnh của Cô Độc Phong Ảnh, chỉ có thể thấy được thanh kiếm mờ ảo kia.

Một kiếm xuất ra, giống như chặt đứt sự liên hệ giữa Bùi Vũ Phu với thế giới này, đem Bùi Vũ Phu cô lập, khiến Bùi Vũ Phu muốn tránh cũng không được.

Đối mặt với một kiếm của Cô Độc Phong Ảnh, Bùi Vũ Phu không có trốn tránh, cũng không lui lại, mà là bước lên.

Trong nháy mắt, Bùi Vũ Phu biến mất.

Trong phút chốc.

Kiếm đến, người đến.

Được kình lực của Cô Độc Phong Ảnh truyền vào Thất Tinh Long Uyên mang theo quyết tâm của Cô Độc Phong Ảnh 10 năm nay, đâm thẳng vào cổ của Bùi Vũ Phu.

Không thể ngăn cản.

Cổ tay Bùi Vũ Phu rung lên, ngón giữa xuất ra.

" Keng"

Trong nháy mắt, tiếng vang truyền ra.

Hai người gặp thoáng qua.

Sau đó.

Dường như thân hình của 2 người cùng ngừng lại.

" Vù... Vù..."

Dưới ánh đèn, thanh Thất Tinh Long Uyên giống như là mất đi sinh mệnh, không cam lòng mà kêu lên.

Đột nhiên, một vết nứt xuất hiện trên thanh kiếm. Vết nứt lan ra... lan ra....

Thấy một màn này, đồng tử của Cô Độc Phong Ảnh trợn tròn lên, hắn liền khiếp sợ, đứng yên một chỗ.

" Rắc... Rắc"

Thanh Thất Tinh Long Uyên trong tay Cô Độc Phong Ảnh gãy vụn.

"Bá!"

Cả người Cô Độc Phong Ảnh chấn động, hắn nhẹ buông tay, chuôi kiếm trong tay liền rớt xuống.

" Leng Keng"

Chuôi kiếm rơi xuống đất, thanh âm chói tai vang lên.

Kiếm còn, người còn.

Kiếm đoạn, người mất.

Đối với một kiếm khách mà nói, kiếm chính là sinh mạng thứ 2 của hắn.

Hiện giờ, Thất Tinh Long Uyên kiếm gãy, trong nháy mắt sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.

Dưới ánh đèn, hắn xoay người nhìn về phía Bùi Vũ Phu.

Hắn nhìn thấy một bóng lưng ao ngạo.

Bóng lưng kia giống như một tòa núi lớn làm cho hắn có cảm giác không thể nào chinh phục được.

- Bùi... Bùi Vũ Phu ... làm sao ngươi có thể đánh gãy Thất Tinh Long uyên?

Vẻ mặt Cô Độc Phong Ảnh ngây ngốc hỏi.

Dường như cho đến bây giờ hắn không tin rằng trong chớp mắt Bùi Vũ Phu có thể đánh gãy thanh Thất Tinh Long Uyên kiếm trong tay hắn.

- Một ngón tay mà thôi.

Bùi Vũ Phu xoay người, thản nhiên nói.

Một ngón tay.

Trong nháy mắt, Thất Tinh Long Uyên gãy?

Nghe Bùi Vũ Phu nói thế thì hắn liền giống như nghe được một chuyện cười. Trước hết hắn cả kinh, sau đó ngửa mặt lên trời cười to, cười xong, hắn điên cuồng lắc đầu:

- Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng! Bùi Vũ Phu, ngươi đang nói hưu nói vượn!

- Cảnh giới cao nhất của Kiếm pháp không phải là nhân kiếm hợp nhất, mà phải là tâm tung vô kiếm (trong lòng không có kiếm).

Bùi Vũ Phu cười nhẹ:

- Cô Độc Phong Ảnh, bản thân ngươi được xưng là kiếm khách đệ nhất Tung của. Trên thực tế, ngươi còn kém xa.

Tâm trung vô kiếm?

- Bùi Vũ Phu, thật không nghĩ rằng ngươi đã đạt tới cảnh giới này.

Toàn thân Cô Độc Phong Ảnh rung lên, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn Bùi Vũ Phu, nhẹ giọng nói:

- Ta bại rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)