Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 173

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 173: Đông Lai thượng vị
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)

Siêu sale Lazada


- Mẹ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Thanh Long sơn trang, lúc này Phương Thế Kiệt đi xuống, nắm tay Phương Hiểu Hồng hỏi.

Trên ghế salon, Phương Hiểu Hồng vẫn không trả lời, 2 mắt vô vô thần nhìn trần nhà, vẫn không nhúc nhích.

Mặc dù nàng không biết tin tức Tào Nghiễm Giang bị ngã ngựa, nhưng mà những chứng cứ kia cũng đủ xé rách phần tình cảm trong 20 năm qua giữa nàng và Tào Nghiễm Giang. Kể từ đó, coi như Tào Nghiễm Giang không bị bắt vì chuyện này thì nàng và Tào Nghiễm Giang sẽ không thể sống chung với nhau được. Thậm chí, nàng không thể cam đoan Tào Nghiễm Giang có trở mẳ hay không?

- Mẹ.....

Mắt thấy Phương Hiểu Hồng không nói lời nào, Phương Thế Kiệt nóng nảy. Từ nhỏ hắn đã biết Tào Nghiễm Giang là phụ thân của mình, dưới tình cảnh như thế thì hắn rất quan tâm đến chuyện giữa Tào Nghiễm Giang và Phương Hiểu Hồng.

" Reng.... Reng..."

Lúc này đây, không đợi Phương Hiểu Hồng mở miệng. Đột nhiên một tiếng chuông cửa vang lên.

- Ai đó?

Nghe được tiếng chuông thì Phương Thế Kiệt rống lớn lên một tiếng, sau đó đứng lên rồi bước nhanh ra mở cửa.

" Két"

Cửa phòng mở ra, một đám cảnh sát liền xuất hiện ở trước đại sảnh.

- Có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì thì các ngài nên ở bên ngoài, không nên vào đây.

Thấy một đám cảnh sát đi vào thì Phương Thế Kiệt không kiên nhẫn nói.

- Mang đi.

Tên chỉ hủy cảnh sát lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Thế Kiệt một cái, trầm giọng quát.

"Bá!"

Lập tức có 2 gã cảnh sát liền bước lên khống chế Phương Thế Kiệt.

Đối mắt với biến cố thì Phương Thế Kiệt trực tiếp ngây người.

Phải biết rằng, trước đó đám cảnh sát này đến bảo vệ mình, mà hiện giờ đám người này lại bắt hắn.

- ông... các ông làm gì?

Trên ghế salon, Phương Hiểu Hồng thấy vậy thì liền nhảy dựng lên, lớn tiếng chất vấn.

- Phương Hiểu Hồng, cô đang bị hoài nghi phạm tội, căn cứ vào chỉ thị của cấp trên thì cô đi cùng với chúng tôi để về điều tra.

Tên chỉ huy thổn thức không thôi, diễn cảm cũng hết sức nghiêm túc.

Nghi phạm?

Nghe được tên chỉ huy nói mấy chữ này thì Phương Hiểu Hồng dường như ý thước được cái gì, cả người chấn động, sắc mặt trắng bệch

Phương Thế Kiệt rống lớn:

- Cậu cùng với ca ca của ta bị giết, các ông không đi bắt hung thủ, lại muốn đến đây bắt mẹ con ta, còn nói mẹ của ta là nghi phạm? Các ông có lầm hay không?

Tên chỉ huy thấy vậy thì cười lạnh, lấy ra một tờ giây, đưa cho Phương Hiểu Hồng, nói:

- Cô không phải là người trong Hiệp Ủy Viên Z sao? Đây chính là giấy của cấp trên.

Thấy được tờ giấy kia thì Phương Hiểu Hồng chỉ cảm thấy toàn thân mất đi khí lực, hai chân mềm nhũn, ngã ra sau.

- Mang đi.

Tên chỉ huy thấy thế thì liền hạ lệnh.

2 gã cảnh sát liền bước tới mang Phương Hiểu Hồng đi ra ngoài.

- Mẹ... rốt... rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Mắt thấy Phương Hiểu Hồng không chống cự thì Phương Thế Kiệt trợn tròn mắt, vẻ mặt không tin hỏi.

Phải biết rằng trong trí nhớ của hắn thì không có một ai có thể động vào Phương Hiểu Hồng, mà giờ phút này mấy tên cảnh sát cùi chuối này lại dám hung hăng càn quấy như thế.

- Ta đi cùng các ông, thả con ta ra, con ta không có liên quan đến việc này.

Nghe được Phương Thế Kiệt nói như ậy thì Phương Hiểu Hồng liền tỉnh mộng, nàng trầm giọng nói.

- Con của cô có liên quan đến việc này hay không, không phải chỉ một câu nói của cô là xong.

Tên chỉ huy mặt không đổi sắc:

- Pháp luật sẽ cho mọi người một điều công bằng, mang đi.

Bên tai vang lên lời nói của tên chỉ huy thì Phương Hiểu Hồng thiếu chút nữa tức giận đến hôn mê bất tỉnh!

Mà Phương Thế Kiệt thì điên cuồng mà kêu lớn lên:

- Mẹ... mau gọi điện thoại cho Tào thúc thúc.

Nghe Phương Thế Kiệt nói như thế thì Phương Hiểu Hồng cũng thờ ơ, nàng giống như là một cái xác không hồn đi theo 2 gã cảnh sát ra ngoài.

Giờ phút này, nàng cảm thấy mình đã bước vào vực sâu.

- Mẹ, tại sao mẹ không lên tiếng?

Thấy Phương Hiểu Hồng không nói lời nào, Phương Thế Kiệt liền nóng nảy, rống lớn một tiếng:

- Các ông mau buông ta ra, ta phải gọi điện thoại cho Tào Nghiễm Giang.

" Bốp"

Tên cảnh sát đang áp giải Phương Thế Kiệt nghe vậy thì liền quay lại tát vào mặt Phương Thế Kiệt một cái.

Phương Thế Kiệt thiếu chút nữa hộc máu, sau đó phẫn nộ:

- ông... ông làm gì đó?

- Tiểu tử, nếu không muốn bị giày vò thì im miệng lại, thành thật mà đi.

Tên cảnh sát tháy vậy thì lanh lùng nói:

- Còn Tào Nghiễm Giang như mày nói, hiện nay ông ta đã bị cấp trên bắt rồi, mày đừng mơ hắn ta có thể đến cứu mày.

Tào Nghiễm Giang bị bắt?

Lúc này đây, Phương Thế Kiệt là sợ ngây người!

Không có khả năng!

Điều này... tuyệt đối không có khả năng!

Hắn giống như là kẻ điên, điên cuồng lắc đầu, hô to:

- ông... ông nói bậy.

Mắt thấy Phương Thế Kiệt còn chưa bỏ ý định thì tên cảnh sát kia liền khinh bỉ mà nhìn Phương Thế Kiệt.

...

Lúc này đây, trong cục Công An, toàn bộ mọi người đều ở đây để tham gia hội nghị.

Chủ đề của hội nghị vẫn là vụ án của Cửu Khê Mân Côi.

Biến hóa duy nhất trong buổi hội nghị này là vị trí chủ trò là do Bạch Quốc Du thay cho Tào Nghiễm Giang.

- Chư vị, bởi vì đồng chí Tào Nghiễm Giang đã vi phạm kỷ cương cho nên công việc của đồng chí ấy do ta đảm nhận.

Đang lúc mọi người bất an thì Bạch Quốc Du mở miệng, giọng nói không nóng không lạnh, không có một chút điểm uy áp. Nhưng mà, chính giọng nói hờ hững đó lại khiến mọi người cảm thấy áp lực rất lớn.

- Lưu cục trưởng, ông hãy nói một chút tình hình đi.

Bạch Quốc Du lại mở miệng nói, giọng nói vẫn không nóng không lạnh.

- Bạch tỉnh trưởng, các đồng chí.

Lưu cục trưởng cố gắng điều chỉnh cảm xúc, trầm giọng nói:

- Sau khi chuyện của Cửu Khê Mân Côi xảy ra thì Tào Nghiễm Giang đồng chí đã lập tức mở hội nghị, hơn nữa lại ra lệnh phong tỏa toàn bộ mọi con đường vào nội thành, lại tiến hành kiểm tra các khách sạn, các quán mát-xa. Tính đến trước mắt thì vẫn chưa phát hiện được tung tích của hung thủ.

- Lưu cục trưởng.

Không đợi Lưu cục trưởng nói hết lời, Bạch Quốc Du đã mở miệng, trực tiếp cắt đứt câu nói của Lưu cục trưởng.

- Bạch tỉnh trưởng cứ nói.

Trong lòng Lưu cục trưởng nhảy dựng lên, trong đôi mắt thoáng hiện một tia kinh hoảng.

- Dựa theo lời nói của ông thì các ông đã xác định được hung thủ rồi, đúng không?

Bạch Quốc Du nhẹ nhàng hỏi.

Lưu cục trưởng liền cả kinh, lông tơ cả người dựng lên, hắn cúi đầu xuống, không dám lên tiếng.

Bạch Quốc Du thấy thế thì ánh mắt liền nhìn qua mọi người trong phòng họp, mọi người thấy vậy thì liền cúi đầu.

Giờ khắc này, không người nào dám nhìn thẳng hắn!

- Tôi không biết vì sao mọi người lại nhận định hung thủ là sinh viên Bùi Đông Lai kia, theo ta được biết thì mọi người không có chứng cứ việc đó là do thanh niên Bùi Đông Lai làm. Mà vụ án phát sinh vào buổi chiều, buổi chiều hôm ấy ở Đông Hải cũng xảy ra chuyện lớn, trong đó người chết là thủ hạ của Phương Chấn.

Bạch Quốc Du thản nhiên nói:

- Cá nhân tôi cho rằng mọi người đã sai lầm, hung thủ không phải là sinh viên gọi là Bùi Đông Lai kia, rất có thể là do báo thù.

- Tôi đồng ý đánh giá của Bạch tỉnh trưởng.

- Tôi cũng đồng ý.

Bạch Quốc Du vừa mới mở miệng thì có 2 người liền mở miệng tỏ thái độ ủng hộ.

- Tôi cũng đồng ý ý kiến của Bạch tỉnh trưởng, đồng thời đề nghị lập tức hủy bỏ lệnh phong tỏa, phái người đến Đông Hải để tìm hiểu rõ mọi chuyện, chờ sau khi điều tra chân tướng của sự việc thì tính tiếp.

Mắt thấy 2 người kia tỏ thái độ thì Lưu cục trưởng vội vàng phụ họa.

- Các đồng chí có cái nhìn khác không?

Bạch Quốc Du tỉnh bơ hỏi, ánh mắt nhìn về mấy tên lão đại cảnh sát còn lại.

Nghe được câu hỏi của Bạch Quốc Du thì tất cả mọi người liền lắc đầu.

- Nếu các đồng chí đã thống nhất ý kiến, vậy thì quyết định như vậy đi.

Bạch Quốc Du thấy mọi người lắc đầu thì không nói lời vô ích:

- Tan họp.

Nói xong thì Bạch Quốc Du liền đứng lên, bước ra khỏi phòng họp.

Nhìn bóng lưng Bạch Quốc Du rời đi thì tất cả mọi người đều hít vào một hơi, đồng thời tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu: " Tên thanh niên gọi là Bùi Đông Lai kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vì sao Bạch Quốc Du lại có thể làm chỗ dựa cho hắn?"

Thế cục thay đổi.

*****

Phương Chấn chết, Tào Nghiễm Giang rớt đài, Phương Hiểu Hồng bị bắt.

Chỉ trong 2 ngày mà hàng loạt tin tức được truyền ra làm cho giới thượng lưu ở Hồ Giang phải bàn tán.

Bên trong, Bạch Quốc Du đạp lên hài cốt Tào Nghiễm Giang để thượng vị.

Bên ngoài, tất cả các lão đại ở Hồ Giang rục rịch, hắc đạo Hồ Giang phong vân tái khởi, kẻ thù của Phương Chấn bắt đầu mài dao, chuẩn bị lật đổ địa vị Phương Chấn, hùng bá Hồ Giang.

Người ở phía sau đạo diễn là ai?

Đối mặt với loạn cục, đối mắt với khối bánh ngọt sắp được chia cắt. Các thương nhân, chính khách, hắc đạo kiêu hùng, bọn hắn không suy nghĩ nhiều mà đợi sự việc kết thúc để ra tay đoạt miếng bánh ngọt này.

Buổi trưa, trong một tòa nhà rộng lớn gần 300 mét vuông. Thân là mãnh tướng đệ nhất dưới tay của Phương Chấn, Phương Hồng Cương đang ngậm một điếu xì gà, nhìn ra bên ngoài, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì.

- Hồng Cương, bát gia đã chết, đây là cơ hội để anh thượng vị, anh tính khi nào thì sẽ ra tay?

Trong phòng khách, một nữ nhân mặc một bộ sườn xám đi đến sau Phương Hồng Cương, đưa tay ôm lấy Phương Hồng Cương, nhẹ nhàng để đôi môi vào sát tai hắn.

"Ba!"

Đối mặt với sự khiêu khích của nữ nhân thì này Phương Hồng Cương liền sờ trên kiêu đồn của nàng, âm hiểm cười nói:

- Bát gia đã chết, trước mắt không biết cảnh sát sẽ làm như thế nào, lại nói, nếu kẻ nào tùy tiện ra tay trước thì cảnh sát tuyệt đối sẽ bắt hắn.

- Ý tứ của anh là muốn đợi thời cơ, sau đó mới ra tay?

Thân là nữ nhân thân cận nhất của Phương Hồng Cương thì mỹ nữ này cũng không phải là bình hoa, ngược lại nàng chính là quân sư của Phương Hồng Cương. Lúc này nghe Phương Hồng Cương nói như thế thì mỹ nữ này liền cười:

- Bản thân em hiểu được, nếu anh không ra tay trước thì những người đó cũng sẽ ra tay tranh giành nhau. Đến lúc đó đầu rơi máu chảy, nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

- Anh cũng nghĩ như vậy.

Nghe nữ nhân nói như thế thì Phương Hồng Cương nở ra nụ cười sáng lạn, đồng thời bàn tay hắn thuần thục mò vào giữa 2 chân của nàng, hướng về phía khu hoa viên thần bí.

Nữ nhân này mị nhãn như tơ giống như là đang đợi được phét vậy.

" Két"

Sau đó, coi như Phương Hồng Cương định mang mỹ nhân này quất một trận thì đột nhiên cửa phòng bị người khác đẩy ra, một thân hình cao to liền xuất hiện trước cửa.

"Bá!"

Xem thanh niên mới xuất hiện thì vô luận là Phương Hồng Cương hay là nữ nhân kia đều vô cùng khiếp sợ.

- Xem ra thì chắc hắn ta nên chậm lại một chút.

Thanh niên kia nhẹ nhàng khép của, không chút hoang mang đi vào phòng khách.

Lời nói của thanh niên kia làm cho Phương Hồng Cương cũng nữ nhân kia lấy lại tinh thần, theo bản năng Phương Hồng Cương ôm theo nữ nhân kia đi lui vài bước.

- Ta có thể giết chết Phương Chấn như giết chết một con gà, huống hồ là mày?

Bùi Đông Lai lộ ra một nụ cười khinh thường:

- Cho nên mày không cần phải giãy dụa làm gì.

" Bộp"

Mặc dù là Phương Hồng Cương và nữ nhân kia hoài nghi Phương Chấn chết trong tay của Bùi Đông Lai nhưng lúc này thấy Bùi Đông Lai nghênh ngang tiến vào phòng mình, hơn nữa hắn lại nói toạt ra như thế thì vô luận là Phương Hồng Cương hay nữ nhân kia cũng sợ ngây người.

- Phương Hồng Cương, 32t, là giám đốc của công ty bảo vệ Bảo Hồ, thân là đệ nhất mãnh tướng dưới tay Phương Chấn, là thủ hạ đắc lực để giải quyết những chuyện trong hắc đạo cho Phương Chấn, được xưng là Tiểu Bát gia.

Phương Hồng Cương liền sợ tới mức đứng ngay tại chỗ, Bùi Đông Lai mỉm cười đi đến bên cạnh sô pha, thản nhiên ngồi xuống, cầm một quả táo lên rồi lấy một con dao gọt gọt, mỉm cười nói.

"Hô! Hô!"

Nghe Bùi Đông Lai nói như vậy, lại thấy Bùi Đông Lai gọt táo thì sắc mặt Phương Hồng Cương trắng bệch, hơi thở hấp gáp, còn nữ nhân kia lại bình tĩnh, hướng Bùi Đông Lai thử hỏi:

- Không phải Bùi thiếu muốn đến đây giết chúng ta chứ?

Bùi Đông Lai mỉm cười, sau đó hướng Phương Hồng Cương nói:

- Phương Hồng Cương, trong mắt ta thì nữ nhân bên cạnh mày so với mày thì còn thông minh hơn.

- Rốt cuộc mày muốn làm gì?

Mặc dù vẫn sợ hãi, nhưng mà nghe Bùi Đông Lai nói như thế thì Phương Hồng Cương cũng hiểu rằng Bùi Đông Lai sẽ không giết hắn, lập tức can đảm mở miệng hỏi.

- Nếu ta muốn giết 2 người thì hiện tại các ngươi đã chết rồi.

Bùi Đông Lai vuốt nhẹ quả táo, thản nhiên nói.

"Bá!"

Lại nghe Bùi Đông Lai nói như vậy thì 2 người liền biến đổi sắc mặt, đồng thời trong lòng liền động.

- Phương Chấn đã chết, để lại tập đoàn Bảo Hồ cũng giang sơn hắc đạo ở Hồ Giang.

Bùi Đông Lai nói xong, liền chỉ tay vào quả táo:

- Nó cũng giống với quả táo này, những người bên trong đều muốn cắt một miếng.

Khi nói chuyện thì Bùi Đông Lai liền cắt đứt quả táo:

- Nhưng mà, các ngươi đã quên, vô luận là mày Phương Hồng Cương hay là những kẻ khác, cũng không có một ai có thể động vào.

Phương Hồng Cương nheo mắt lại, mà nữ nhân kia lại suy nghĩ điều gì đó.

- Cho dù các ngươi có lấy được đi chăng nữa thì cuối cùng tất cả cũng phải nhổ ra.

Bùi Đông Lai nói xong thì liền đem quả táo kia ném vào rổ, vỗ vỗ tay, hờ hững nói:

- Bởi vì quả táo này đã thuộc về tao.

Ân?!

Sắc mặt Phương Hồng Cương liền biến đổi, mà nữ nhân kia lại hiểu được cái gì, quay mặt nhìn Phương Hồng Cương nói:

- Hồng Cương, thả tay em ra.

Phương Hồng Cương không có hé răng, chủ động buông nữ nhân kia ra.

- Bùi thiếu, tự giới thiệu, ta gọi là Lý Ngọc.

Sau đó nữ nhân kia liền giới thiệu.

- Phương Hồng Cương, nữ nhân này thoạt còn thông minh so với mày, những lời của nàng đại biểu cho mày sao?

Bùi Đông Lai không muốn vòng vo, trực tiếp nói thẳng.

Lý Ngọc nghe vậy thì liền trừng mắt với Phương Hồng Cương, Phương Hồng Cương thấy vậy thì hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu:

- Đúng vậy.

- Bùi thiếu, ngài mới nói quả táo kia là của ngài thì ta cảm thấy hơi khoa trương.

Lý Ngọc thấy Phương Hồng Cương gật đầu thì áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, cười nói.

- Nói lý do xem thử.

Bùi Đông Lai có hứng thú nhìn Lý Ngọc, dường như cảm thấy trên người Lý Ngọc có bóng dáng của Quý Hồng nhưng mà so với Quý Hồng thì còn thua xa.

- Ta thừa nhận lấy thực lực của Bùi thiếu thì có thể giết chết những gã dưới tay Phương Chấn dễ như trở bàn tay, đồng dạng, Bùi thiếu cũng có thể uy hiếp bọn chúng.

Lý Ngọc nói:

- Nhưng mà chỉ bằng điểm này thì Bùi thiếu muốn độc chiếm quả táo của Bát gia là điều không có khả năng, thứ cho ta nói thẳng, những thứ Bát gia đã tẩy trắng thì Bùi thiếu rất khó khả năng đoạt được.

- Cho nên ta mới tới tìm cô, nga, không phải, là các ngươi.

Bùi Đông Lai nở nụ cười.

- Chẳng lẽ mày muốn mượn tay của ta, giúp mày đạt được những chuyện này sao?

Phương Hồng Cương tỉnh ngộ.

Nụ cười trên khuôn mặt của Bùi Đông Lai vẫn không giảm:

- Đúng vậy, chính xác hơn là, mày, Phương Hồng Cương phải thần phục tao, làm con chó cho Bùi Đông Lai tao, giúp tao làm tất cả những chuyện này.

- Mày....

Nghe Bùi Đông Lai nói mình làm chó cho hăn thì Phương Hồng Cương thiếu chút nữa ngất đi.

Nếu không phải kiêng kỵ võ lực của Bùi Đông Lai thì hắn đã rút súng bắn chết Bùi Đông Lai rồi.

- Như thế nào? Mày đã làm chó cho Phương Chấn được, chẳng lẽ không muốn làm chó cho tao sao?

Giọng nói Bùi Đông Lai lạnh xuống:

- Nếu tao nhớ không lầm thì mày có 2 thủ hạ tên là Cửu Chỉ và Liên Hoa, đúng không?

Cửu Chỉ và Liên Hoa.

Nghe 2 cái tên này thì khóe mắt Phương Hồng Cương liền giật lên.

Lúc trước, Bùi Đông Lai xảy ra xung đột với Chu Phúc Thái, lúc ấy Chu Phúc Thái đã nói chuyện này cho Phương Chấn nghe, sau đó Phương Chấn liền phái người ra. Kết quả là Cửu Chỉ và Liên Hoa liền ra mặt, nhưng mà cả 2 cũng chẳng thể nào quay trở lại.

Chuyện này đã làm cho Phương Hồng Cương mất đi 2 đại tướng, hơn nữa cũng bị mấy tên trong bang hội cười nhạo.

- Nếu mày đã không muốn làm thì tao cũng sẽ trả lại ân tình lúc trước cho mày, sau đó đi tìm người khác, tao nghĩ rằng sẽ có người nguyện ý làm chó cho tao.

Bùi Đông Lai mở miệng, một lần nữa cầm quả táo lên tay rồi gọt, tràn ngập sát ý.

Thấy hành động của Bùi Đông Lai thì Phương Hồng Cương sợ tới mức sắc mặt của hắn trắng bệch, không dám lên tiếng.

- Bùi thiếu, thật không giấu này, cho dù ngài có giết Hồng Cương rồi đi tìm những người khác, dùng vũ lực uy hiếp bọn chúng thì chưa chắc bọn chúng sẽ làm chó cho ngài. Lùi một bước mà nói, cho dù bọn hắn nguyện ý thì ngài cũng không thể lấy hết được những gì mà Bát gia để lại.

So sánh với Phương Hồng Cương mà nói thì Lý Ngọc lại trấn định hơn, nàng cho rằng Bùi Đông Lai sẽ không giết Phương Hồng Cương.

- Lý do là gì?

Bùi Đông Lai cười hỏi.

- Chính là, tất cả mọi người nguyện ý làm chó cho Bát gia là vởi vì Bát gia mạng lưới rộng rãi, đồng thời Bát gia có thể đem lại lợi ích cho bọn hắn, mà ngài thì lại không làm được điều này.

Lý Ngọc trầm giọng nói.

- Cô cảm thấy rằng nếu là Bạch Quốc Du, hoặc là cả Bạch gia thì như thế nào?

Bạch Quốc Du?

Cả Bạch gia?!

"Bá!"

Không riêng gì Phương Hồng Cương mà ngay cả Lý Ngọc đều cả kinh.

Bọn hắn cùng với rất nhiều người trong Hồ Giang cho rằng lần này chính là do Bạch Quốc Du vặn ngã Tào Nghiễm Giang, để Bạch Quốc Du có thể chiếm lấy vị trí của Tào Nghiễm Giang.

Bọn hắn không nghĩ tới việc Bạch Quốc Du thượng vị sẽ có quan hệ tới Bùi Đông Lai.

- Điều.... Điều đó không có khả năng

Khuôn mặt Phương Hồng Cương lộ ra vẻ không tin.

Không riêng gì Phương Hồng Cương mà ngay cả Lý Ngọc cũng hoài nghi, ở nàng xem ra, Bùi Đông Lai làm sao có thể quen biết với Bạch Quốc Du thậm chí là cả Bạch gia?

Không có khả năng?

" Reng...Reng..."

Điện thoại vang lên, Bùi Đông Lai lấy điện thoại ra, thấy người gọi là Bạch Quốc Du thì hắn liền mỉm cười bắt máy.

- Đông Lai, Tào Nghiễm Giang đã rớt đài, hơn nữa ta cũng đã hủy bỏ lệnh truy nã cậu, kế hoạch của cậu có thể bắt đầu triển khai.

Giọng nói của Bạch Quốc Du vang lên, Phương Hồng Cương và Lý Ngọc nghe được vậy thì liền há hốc mồm.

- Đã biết, Bạch thúc.

"Đô... Đô..."

Điện thoại bị tắt, ánh mắt Bùi Đông Lai nhìn về phía Phương Hồng Cương và Lý Ngọc.

" Bịch"

Thấy Bùi Đông Lai nhìn mình, Phương Hồng Cương liền giống như một con chó TQ quỳ rạp xuống đất:

- Sau này, tôi Phương Hồng Cương chính là con chó của Bùi thiếu, Bùi thiếu chỉ hướng Đông, tôi sẽ không dám đi về hướng Tây.

Bùi Đông Lai mỉm cười, nắm chặt quả táo trong tay.

Phong ba hắc đạo ở Hồ Giang sắp tới, Đông Lai thượng vị.

*****

Khách sạn Hoa Bắc là một trong những khách sạn tốt nhất ở Hồ Giang, nằm ở sát bên Tây Hồ nên nơi này vô cùng an tĩnh.

Đám người Hạ Y Na qua đêm ở đây.

Lúc này đây trong phòng, tất cả mọi người đều có mặt. Ai cũng trầm mặc không nói gì.

- Đều tại ta, nếu ta không đề nghị mọi người đến Hàng Châu thì Đông Lai cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Ngô Vũ Trạch mở miệng nói, ngữ khí đầy vẻ tự trách.

Đêm qua, hắn say đến bất tỉnh nhân sự, thẳng đến sáng sớm đứng lên mới biết được Bùi Đông Lai bị truy nã, trong lòng hắn đã ngập tràn áy náy.

- Vũ Trạch, ai cũng không nghĩ ra sẽ phát sinh chuyện như vậy, chú không cần phải tự trách.

Nghe được Ngô Vũ Trạch nói như thế thì Cổ Văn Cảnh thì vỗ lấy bả vai Ngô Vũ Trạch, an ủi nói.

Mắt Ngô Vũ Trạch đỏ hồng, cúi đầu hút thuốc, không có nói cái gì nữa. Tất cả mọi người đều trầm mặc, không biết làm làm gì nữa.

Đối với mọi người mà nói thì chuyện ngày hôm qua giống như là trăng trong nước vậy, có vẻ không chân thật.

- Hạ Y Na đâu?

Mắt thấy không khí có chút áp lực, Cổ Văn Cảnh mở miệng hỏi.

- Buổi sáng mình đã đi tìm Hạ tỷ nhưng Hạ tỷ lại không mở cửa, sau đó mình lại tiếp tục gõ cửa nhưng mà Hạ tỷ vẫn không muốn nhìn chúng ta.

Tằng Khả Tâm nhỏ giọng nói.

Tằng Khả Tâm vừa nói xong thì tất cả mọi người đều im lặng.

Trước kia, bọn hắn cảm thấy Hạ Y Na tò mò với Bùi Đông Lai, nhưng mà càng ngày bọn hắn càng thấy quả thật là Hạ Y Na đã động tâm đối với Bùi Đông Lai.

Lúc này đây, Hạ Y Na mặc quần áo, dựa vào đầu giường, suy nghĩ xuất thần.

Ngay khi biết được cha cùng ông ngoại của mình không có cách nào để cứu Bùi Đông Lai thì Hạ Y Na giống như là trút hết khí lực. Sau khi đến khách sạn thì nàng tự nhốt mình ở trong phòng, cả một đêm không chợp mắt.

Đối với Hạ Y Na mà nói thì một đêm này chính là đêm mà nàng khó quên nhất.

Nàng không biết vì sao mình lại thích Bùi Đông Lai, nàng chỉ cảm thấy rằng hiện tại hình bóng của Bùi Đông Lai đang dần dần rời xa nàng.

" Reng.... Reng.."

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Nghe được như vậy thì Hạ Y Na cũng không lập tức nghe máy, vẻ mặt nàng mờ mịt cầm chiếc ai phôn lên, chuẩn bị cúp điện thoại.

Dường như... Nàng không có tâm tư nghe điện thoại.

Ách?

Đột nhiên, nàng nhìn thấy người gọi là Bùi Đông Lai.

Nàng cứ ngơ ngác nhìn.

"Hô! Hô!"

Hô hấp của nàng bỗng trở nên dồn dập, nàng nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu một cái, sau đó mở mắt ra, cố gắng làm cho mình nhìn rõ ràng một ít.

Sau khi thấy được đây là sự thật thì Hạ Y Na không do dự gì, kích động mà nhấn nút nghe máy.

- Hạ Y Na là tớ, Bùi Đông Lai.

Đầu bên kia điện thoại, Bùi Đông Lai đang ngồi trên một chiếc Audi A8 trở về Đông Hải mở miệng nói.

- Cậu.... Cậu đang ở đâu?

Hạ Y Na ngừng thở, kích động hỏi.

- Tớ đang đi làm một việc quan trọng cho nên phải về Đông Hải trước.

Bùi Đông Lai lại hỏi:

- Tối hôm qua mọi người không có việc gì chứ?

- Không phải là cậu bị truy nã sao? Hơn nữa cả Hàng Hồ đều bị phong tỏa, làm sao cậu trở về Đông Hải được?

Theo bản năng Hạ Y Na mở miệng hỏi thăm.

- Chuyện tối hôm qua chỉ là một hiểu lầm, là cảnh sát nghĩ sai rồi, lệnh truy nã vừa rồi đã được gỡ bỏ.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng Bùi Đông Lai không có nói rõ tình hình thực tế cho Hạ Y Na biết.

- Thật... Thật sao?

Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì Hạ Y Na liền kích động, cả người liền đứng dậy.

- Ừh.

Nghe được vẻ vui sướng trong giọng nói của Hạ Y Na thì Bùi Đông Lai liền hiểu được Hạ Y Na đã quan tâm đến mình. Trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, đồng thời mang theo vài phần bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn nói sạo, nhưng mà hắn không muốn nói cho Hạ Y Na biết tất cả những việc kia đều do hắn làm.

Dùn sao thì đó cũng là một việc tối tăm.

- Thật tốt quá... Thật tốt quá.

Thấy Bùi Đông Lai không có việc gì, Hạ Y Na giống như là một chú cún con, cả người nhảy trên giường.

- Bùi Đông Lai, cậu cũng không biết, sau khi chúng tớ biết được việc này thì ai ai cũng tỏ ra lo lắng...

Sau đó, Hạ Y Na bắt đầu kể công với cách mạng.

Bùi Đông Lai cười khổ:

- Thật có lỗi, tối hôm qua xảy ra một số chuyện đặc thù nên mình không có cách nào liên lạc với mấy bạn.

- Được rồi, không ai tráh cậu, cậu cứ an tâm.

Hạ Y Na rộng lượng nói:

- Không phải cậu nói là phải trở về Đông Hải làm một số chuyện quan trọng ư, cậu cứ đi làm đi, tớ sẽ đem tin tức cậu không có chuyện gì nói cho mấy người bọn họ biết.

- Tốt.

Bùi Đông Lai nói xong, do dự một chút:

- Cảm ơn cậu, Hạ Y Na.

- Cảm ơn cái đầu cậu chứ cảm ơn, đừng có cùng tỷ cãi láo nữa, cứ như vậy đi, gặp lại tại Đông Hải.

Hạ Y Na cũng không có nói chuyện tối qua bản thân mình muốn cứu Bùi Đông Lai nên đã thức trắng một đêm. Ngược lại, nàng cười mắng một câu, sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại.

"Đô... Đô..."

Sau khi cúp điện thoại thì Bùi Đông Lai cười khổ, sau đó hắn lại bấm số điện thoại của Liễu Nguyệt.

- Liễu tỷ, Tào Nghiễm Giang đã rớt đài, Bạch Quốc Du đã thay thế hắn, tỷ hãy kêu bọn hacker dừng lại đi.

Điện thoại chuyển được, Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói.

Đêm qua, Bùi Đông Lai đã cùng Bạch Quốc Du đạt được mục đích hợp tác, sau đó hắn liền gọi điện thoại cho Liễu Nguyệt, nói nàng thông qua đám hacker tung lên những tin tức có liên quan đến Tào Nghiễm Giang.

Lúc này, nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì Liễu Nguyệt có chút kinh ngạc:

- Nhanh như vậy ư?

Thấy được Liễu Nguyệt kinh ngạc, Bùi Đông Lai không phải không thừa nhận Bạch gia quả thật là danh bất hư truyền, năng lực quả thật là không thể tưởng tượng được.

- Đông Lai, nếu Bạch Quốc Du đã thay Tào Nghiễm Giang thì chắc hẳn hắn đã hủy bỏ lệnh truy nã đối với cậu rồi?

Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Liễu Nguyệt nghĩ tới điều gì, hỏi.

- Ừh.

Bùi Đông Lai gật gật đầu, sau đó trầm ngâm một chút, hỏi:

- Đúng rồi Liễu tỷ, tình huống hiện tại bên Đông Hải như thế nào rồi?

- Cậu lợi dụng người Phương Chấn thủ tiêu người Quý Hồng, Quý Hồng chẳng những bị tổn thương trầm trọng, hơn nữa nàng ta lại bị Trần Anh theo dõi.

Nói đến Quý Hồng thì Liễu Nguyệt căm giận không thời, đồng thời nàng không nhịn được mà cảm thán Bùi Đông Lai. Nàng cũng Quý Hồng tranh đấu mười mấy năm, lần này rơi vào thế hạ phong, đột nhiên Bùi Đông Lai lại ra tay giúp đỡ, chẳng những giúp nàng từ nguy thành an, mà còn khiến cho Quý Hồng phải té đau.

- Hiện tại Quý Hồng đang ở đâu?

Bùi Đông Lai hỏi.

- Nghe nói đêm qua nàng ta đã bị Trần Anh đem đi.

Liễu Nguyệt nói xong, nhịn không được hỏi:

- Đông Lai, cậu muốn làm gì?

- Tính toán đi tìm nàng.

Bùi Đông Lai cũng không giấu diếm mục đích trở về Đông Hải lần này.

- Tìm nàng ta?

Lời nói của Bùi Đông Lai khiến Liễu Nguyệt hoảng sợ, nàng khó hiểu hỏi:

- Đông... Đông Lai, nói vậy chắc hẳn đã biết chuyện tối qua là do cậu làm, như vậy thì nàng sẽ hận cậu thấu xương. Cậu đi tìm nàng không phải là tương đương dê vào miệng cọp, sẽ rất nguy hiểm.

- Yên tâm đi Liễu tỷ, nàng sẽ không dám đụng đến ta, cũng không thể động được ta.

Vẻ mặt Bùi Đông Lai tự tin nói.

- Chẳng... Chẳng lẽ cậu đã đạt tới cảnh giới Ám Kính?

Liễu Nguyệt chợt bừng tỉnh.

Bùi Đông Lai thừa nhận:

- Đúng vậy, tối qua cùng thủ hạ của Phương Chấn giao thủ, cuối cùng ta đã từ trong quyết đấu đột phá.

- Quý Hồng đã đạt tới cảnh giới Ám Kính, cậu cũng thế, nói như vậy thì quả thật nàng ta không thể động vào cậu.

Nghe Bùi Đông Lai nói vậy thì Liễu Nguyệt yên lòng, đồng thời nàng có chút nghi hoặc, hỏi:

- Bất quá... cậu tìm nàng ta để làm gì?

- Thu phục nàng.

Sông Hoàng Phổ có chôn hài cốt, cũng là nơi chôn dã tâm của nhiều người.

Thiếu niên đi ra từ trong núi, 3 tháng sau khi bước vào Đông Hải, lần đầu tiên lộ ra dã tâm.

*****

- Trần đội trưởng, nếu có việc gì thì cô cứ gọi, điện thoại của tôi lúc nào cũng mở, cô cứ gọi.

Bên trong một văn phòng của cục cảnh sát, Quý Hồng mỉm cười ngồi đối diện với Trần Anh.

- Tốt nhất là cô đừng để ta nắm lấy nhược điểm, nếu không ta tuyệt đối sẽ không tha cho cô.

Đối mặt với vẻ mặt tươi cười của Quý Hồng thì Trần Anh vẫn không tỏ thái độ gì, giọng nói lạnh như băng.

- Trần đội trưởng nói quá lời, một người an phận thủ thường như tôi đây làm sao có thể phạm pháp được?

Quý Hồng cười cười, dường như nàng không sợ Trần Anh uy hiếp. Nhưng mà nàng cũng biết nếu mình hoàn tòa chọc giận Trần Anh thì cho dù Trần Anh không có chứng cớ chuyện tối qua là do nàng làm nhưng mà Trần Anh cũng có thể lấy lý do mời nàng để hiệp trợ điều tra, vì vậy nàng cũng không có khiêu khích nữa:

- Trần đội trưởng, hiện tại tôi có thể rời đi được chưa?

- Có thể.

Mặc dù Trần Anh muốn lưu Quý Hồng lại để thấm vấn nhưng mà nàng không thể làm trái mệnh lệnh ở phía trên, nàng lạnh lùng nhìn Quý Hồng, gằn từng chữ:

- Hiện tại, cô không được phép rời khỏi Đông Hải.

- Không thành vấn đề.

Quý Hồng sảng khoái đáp ứng rồi đứng dậy, dưới ánh mắt lạnh như băng của Trần Anh, nàng bước ra khỏi phòng.

10' sau.

Quý Hồng đi ra khỏi sở cảnh sát.

-------------

Bên ngoài sở cảnh sát, chiếc Rolls-Royce Phantom đã đứng đợi ở đây gần 12 tiếng đồng hồ.

Trong ôtô, Ân Ly cả một đêm không ngủ thấy Quý Hồng bước ra thì vội vàng xuống xe:

- Quý tỷ, tỷ không sao chứ?

- Không có việc gì.

Quý Hồng cười âm trầm, nói.

Tất cả chuyện này đơn giản là tối hôm qua đối với nàng quả thật là giống với một cơn ác mộng.

Tối qua, bởi vì Bùi Đông Lai ra tay nên kế hoạch của nàng hoàn toàn thất bại, những mãnh tướng trong Mãnh Hổ bang bị tổn thất nặng nề mà chính bản thân nàng cũng bị Trần Anh thẩm vấn suốt 12 tiếng đồng hồ.

Có lẽ biết tâm tình Quý Hồng không tốt cho nên Ân Ly không nói nữa, nàng chủ động mở cửa xe để Quý Hồng bước vào. Sau đó nàng cũng vào rồi khởi động ôtô.

- Tính huống hiện tại như thế nào?

Ô tô khởi động, Quý Hồng nhẹ nhàng xoa nhẹ huyệt Thái Dương, trầm giọng hỏi.

- Đêm qua sau khi cảnh sát xuất động thì người của chúng ta cũng không bị tập kích nữa, Liễu Nguyệt cũng không có động thủ, tình thế đã ổn định trở lại.

Ân Ly lập tức báo:

- Bất quá, những người chúng ta phái đi đã bị cảnh sát bắt lấy, lần này Trần Anh đã ra tay, cho nên những người kia căn bản là không thể đưa ra được.

- Hắc, nếu nàng muốn điều tra thì cứ để nàng điều tra đi.

Quý Hồng giận quá mà cười, sau đó lại hỏi:

- Bên Hàng Hồ thế nào?

- Tình huống bên ấy có chút kỳ lại, đêm qua phụ tử Phương Chấn chết sau đó Tào Nghiễm Giang tự mình chủ trì đại cục, ra lệnh phong tỏa toàn bộ Hàng Hồ hơn nữa lại ra lệnh truy nã Bùi Đông Lai.

Ân Ly nói tới đây, lông mày nhíu lại, giọng nói có chút phức tạp:

- Bất quá, sáng sớm hôm nay đã xảy ra một chuyện lớn, Tào Nghiễm Giang đột nhiên bị rớt đài, Bạch Quốc Du đã thay bị trí của hắn, mặt khác Phương Hiểu Hồng cùng Phương Thế Kiệt đã bị cảnh sát mang đi, đang bị điều tra.

Nghe được Ân Ly nói như thế thì Quý Hồng liền khiếp sợ.

Hiển nhiên... Nàng không ngờ rằng tình hình sẽ trở thành như vậy.

- Bùi Đông Lai đâu?

Quý Hồng vội vàng hỏi.

- Hiện tại, cảnh sát ở bên Hàng Hồ đã hủy bỏ lệnh truy nã hắn, hơn nữa còn bỏ phong tỏ, vẫn chưa xác định được vị trí cụ thể của hắn.

Ân Ly nói rõ.

Lúc này đây, Quý Hồng không có hé răng, mà là cau mày, lâm vào trầm tư.

Thân là đại tỷ của Đông Hải thì Quý Hồng rất rõ, Tào Nghiễm Giang ở Hàng Hồ thậm chí là ở Hồ Giang có địa vị như thế nào, đồng thời nàng cũng biết Tào Nghiễm Giang là một thành viên trong phe phái Diệp gia.

Dưới tình hình như thế, trong một đêm Tào Nghiễm Giang rớt đài, Bạch Quốc Du cướp lấy vị trí của hắn. Điều đó đã làm nàng kinh sợ.

- Đúng rồi, Quý tỷ.

Mắt thấy Quý Hồng trầm mặc, Ân Ly nhớ ra cái gì đó, lại nói:

- Sở dĩ Tào Nghiễm Giang té đài là do ở trên mạng đưa tin hắn vi phạm kỷ luât. Tất cả mọi chuyện như chuyển tiền cho Phương Hiểu Hồng hay là làm ô dù cho Phương Chấn đều được ghi rõ ràng.

- Lấy thế lực Tào Nghiễm Giang, cho dù vài tin đó có bị đưa ra cũng sẽ không rơi đài, hiện giờ trong một đem mà hắn đã rớt xuống, về chuyện này tất có vấn đề lớn.

Quý Hồng trầm tư nói.

Ân Ly do dự một chút, nói:

- Quý tỷ, ta hoài nghi những chứng cớ đó có quan hệ với Bùi Đông Lai.

- Nếu như cô nói hắn có quan hệ thì như vậy những chứng cớ đó đã rơi vào tay Bùi Đông Lai, sau đó hắn tung lên mạng.

Quý Hồng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ân Ly, cô nói Bạch Quốc Du muốn mượn việc này để vặn ngã Tào Nghiễm Giang hay là hắn có được chứng cớ từ trong tay Bùi Đông Lai rồi sau đó vặn ngã Tào Nghiễm Giang?

Ân Ly không dám mở miệng, lý trí nói cho nàng biết, nếu Tào Nghiễm Giang rớt đài nhanh như vậy, chứng tỏ Bạch Quốc Du đã nắm lấy chứng cớ của Tào Nghiễm Giang trong tay. Kể từ đó, nếu là những chứng cớ này từ Bùi Đông Lai đưa ra thì đáp án không nói cũng biết.

Ngay cả Ân Ly cũng đoán được điều này huống hồ là một người thông minh như Quý Hồng.

Trong lúc nhất thời, trong xe liền lâm vào trầm mạc.

" Reng... Reng.."

Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên.

Quý Hồng thấy vậy thì liền cầm điện thoại lên, thấy ngươi gọi tới thì nàng không thể tưởng tượng được.

Bùi Đông Lai.

Suy nghĩ một chút, Quý Hồng liền nghe máy.

- Tin tức của Đông lai đệ đệ thật nhanh, tỷ tỷ vừa mới ra khỏi sở cảnh sát thì liền gọi điện cho tỷ tỷ.

Nàng vẫn mở miệng nói mình là tỷ tỷ, bất quá trên mặt nàng không có vẻ nũng nịu tươi cười.

- Quý lão bản, có hứng thú cùng ta ra bãi ở phía sau gặp mặt không?

Đầu bên kia điện thoại, Bùi Đông Lai vừa lái xe, một bên cầm di động hỏi.

Thấy Bùi Đông Lai chủ động gặp mặt thì Quý Hồng cũng không trả lời, nàng trầm ngâm, trong chốc lát mới cười nói:

- Trong lòng ta có nhiều nghi vấn muốn hỏi Đông Lai đệ đệ, nếu Đông Lai đệ đệ đã chủ động thì tỷ tỷ cung kính không bằng tuân mệnh.

- Tốt, một tiếng sau, không gặp không về.

Thấy Quý Hồng đáp ứng gặp mặt, Bùi Đông Lai liền đáp, sau đó hắn liền cúp điện thoại.

"Đô... Đô..."

Quý Hồng cũng để điện thoại xuống, cau mày, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Ân Ly mơ hồ nghe được cuộc đối thoại giữa Quý Hồng và Bùi Đông Lai, nhưng mà mắt thấy Quý Hồng không nói gì thì nàng cũng trầm mặc.

...

Ngay khi Bùi Đông Lai đến bờ sông thì từ trong đám người hắn cũng không tìm thấy bóng dáng của Quý Hồng.

Đối với lần này Bùi Đông Lai cũng không rời đi, hắn dựa vào lan can, đem ánh mắt nhìn về phía trước.

Ba tháng trước.

Lần đầu tiên hắn đứng chỗ này nhìn lên đỉnh tháp Đông Phương Minh Châu phía trước.

Hôm nay.

Hắn vẫn đứng chỗ này nhưng mà không nhìn lên, mà là nhìn thẳng.

- Đông Lai đệ đệ thật sự rảnh rỗi, lại có thể đứng ở nơi này ngắm cảnh.

Không biết qua bao lâu, một mùi nước hoa liền bay vào trong mũi của hắn, giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên.

Dưới ánh mắt trời, Quý Hồng không để ý đến ánh mắt của những nam nhân bên cạnh, vẻ mặt âm tình bất định nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai, trong lòng nàng tràn đầy tò mò. Rốt cuộc là Bùi Đông Lai dựa vào cái gì mà có thể yên tâm đứng đây ngắm cảnh?

- Cô đã đến rồi, Quý lão bản.

Sau đó, Bùi Đông Lai xoay người, mỉm cười.

- Đông Lai đệ đệ, hôm qua ngươi đã làm hư chuyện tốt của ta, chẳng lẽ ngươi không sợ ta ám toán ngươi sao?

Nhìn nụ cười trên mặt Bùi Đông Lai, Quý Hồng nhíu mày/

- Nếu như là Phương Chấn thì ta sẽ lo lắng bị ám toán nhưng người đó là cô thì ta sẽ không sợ.

Bùi Đông Lai vẫn tươi cười, tự tin:

- Bởi vì cô là một người thông minh, mà người thông mình thì lại hiểu rất nhiều.

- Cậu thật tự tin.

Quý Hồng cũng không thấy Bùi Đông Lai có biến hóa gì, nàng trầm giọng nói:

- Đồng dạng, suy đoán của cậu rất chính xác, nói đi, mục đích của cậu là gì?

- Cô cảm thấy thế nào?

Bùi Đông Lai đem bóng cao su đá trả lại cho Quý Hồng.

Quý Hồng nhíu mày:

- Nếu ta đoán được thì cũng sẽ không đến đây.

- 3 tháng trước, lần đầu tiên bước vào Đông Hải, ta đã đứng chỗ này để hỏi mình, rằng bản thân có thể mất bao lâu mới bước lên được tòa tháp Đông Phương Minh Châu.

Bùi Đông Lai nói xong liền đem ánh mắt ngó về phía trước:

- Hiện tại, ta đã biết được đáp án.

Quý Hồng không nói gì, âm thầm suy nghĩ ý tứ của Bùi Đông Lai, nàng càng nhíu mày chặt hơn.

- Tiếp tục làm địch của ta hoặc giúp ta làm việc.

Vài giây say, Bùi Đông Lai quay đầu, vẻ mặt bình tình nhìn khuôn mặt Quý Hồng, hờ hững nói:

- 2 con đường, cô chọn đi.

*****

Nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng Bùi Đông Lai lại muốn thu phục nàng.

Điều này làm cho nàng trực tiếp bị sợ ngây người!

Nếu không phải nàng biết hành động tối hôm qua là do Bùi Đông Lai làm thì nàng nhất định cho rằng đầu của Bùi Đông Lai đã bị nhét đầy bã đậu.

Mặt Bùi Đông Lai vẫn không đổi sắc.

"Khanh khách..."

Vài giây sau, Quý Hồng nở nụ cười, nàng cười ngây ngốc khiến 2 ngọn núi hùng vĩ trước ngực rung lên, làm cho đám nam nhân xung quanh chú ý đến.

Bùi Đông Lai cũng không có ngắm nhìn, hắn mỉm cười hỏi:

- Quý lão bản, chẳng lẽ cô cho rằng việc này rất đáng cười sao?

- Đông Lai đệ đệ, ta cho rằng đây là việc buồn cười nhất mà ta đã từng nghe.

Nghe được Bùi Đông Lai hỏi như thế thì Quý Hồng liền ngưng cười, nàng nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai:

- Đông Lai đệ đệ, từ sau khi ta đến Đông Hải thì có không biết bao nhiêu nam nhân muốn chinh phục ta, nhưng mà, tính đến trước mắt, còn chưa có ai làm được. Thật sự ta rất tò mò, dựa vào cái gì mà cậu nói ra những lời cuồng vọng như thế?

Nói tới đây, Quý Hồng dừng lại một chút, trong con ngươi hiện lên một tia hài hước:

- Chẳng lẽ chỉ bằng việc cậu đạt đến cảnh giới Ám Kình? Hoặc là chuyện giết Phương Chấn?

- Những việc này cũng đúng nhưng mà không phải là tất cả.

Bùi Đông Lai thản nhiên nói.

- Được rồi, vậy mời Đông Lai đệ đệ nói, tỷ tỷ xin mở tai lắng nghe.

Quý Hồng vẫn cười, nhưng mà trong nụ cười mang theo vẻ trào phúng cùng với vài phần tức giận.

- Giống như lời cô nói, đích thật là Phương Chấn đã chết trong tay của ta, đồng thời dựa vào việc ta hợp tác với Bạch Quốc Du để vặn ngã Tào Nghiễm Giang, hơn nữa lại đem Phương Hiểu Hồng đưa vào ngục.

Đối mặt với vẻ mặt hài hước của Quý Hồng, Bùi Đông Lai chậm rãi mở miệng, giọng nói không lớn nhưng cũng Quý Hồng nghe rõ.

Hợp tác với Bạch Quốc Du ...

Nghe được những lời này thì nụ cười trên mặt Quý Hồng liền biến mất.

- Đồng dạng, ta còn có thể khiến Phương Hồng Cương thần phục ta, ta nghĩ, phía trên có Bạch Quốc Du thậm chí là có Bạch gia làm chỗ dựa, lại có Phương Hồng Cương bán mạng cho ta, ta muốn được những gì của Phương Chấn ở Hàng Hồ, cũng không phải là khó a?

Có lẽ là thấy được vẻ mặt khiếp sợ của Quý Hồng cho nên Bùi Đông Lai híp mắt cười, hỏi.

Quý Hồng trầm mặc.

Nàng cũng biết rằng thực lực của Bạch gia hùng mạnh như thế nào.

Hiểu được điểm này, Quý Hồng rất rõ, nếu quả thật những lời Bùi Đông Lai nói là sự thật thì việc Bùi Đông Lai nắm giữ tất cả mọi việc ở Hồ Giang cũng không phải là quá khó.

- Đương nhiên, ta có hay không những thứ này cũng không quan trọng, dù sao thì đại bản doanh của cô cũng ở Đông Hải.

Bùi Đông Lai chậm rãi nói:

- Ta nghĩ rất đúng, Bạch Quốc Du, Bạch gia, đây là những thứ mà ta dựa vào.

- Ta tạm thời tin cậu, cứ nói tiếp.

Quý Hồng nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, dường như nàng muốn nhìn thấu tâm tư của Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai cũng không có sợ hãi, vẫn tiếp tục nói:

- Nói vậy thì chắc hẳn Quý lão bản còn nhớ việc ta lợi dụng thủ hạ của Phương Chấn để giết người của cô?

- Nữ nhân luôn nhớ dai.

Trong đôi mắt Quý Hồng hiện lên lửa giận:

- Mà ta thì lại nhớ dai hơn những nữ nhân bình thường, cậu cảm thấy ta sẽ quên sao?

- Cô không quên là tốt.

Bùi Đông Lai không thèm để ý lửa giận của Quý Hồng, cười nói:

- Bởi vì chuyện tối qua mà Trần tỷ đã chú ý đến cô. Tuy rằng bên ngoài cô tẩy trắng khiến cho Trần tỷ không tìm được một chút chứng cớ gì, nhưng mà dựa vào chuyện tối qua thì ta có thể để cô mang một cái tội danh trên người.

Nói tới đây, Bùi Đông Lai dừng lại một chút, nụ cười trên mặt dần dần chuyển lạnh:

- Trước khi ta trở về Đông Hải thì ở Hàng Hồ đã bỏ lệnh truy nã của ta. Cảnh sát Hàng Hồ đã đến Đông Hải để điều tra, cô nói nếu ta đem chuyện này đổ lên đầu cô thì sẽ ra sao?

" ...."

Nghe Bùi Đông Lai nói những lời này thì tim Quý Hồng không khỏi đập nhanh.

Tối hôm qua, Bùi Đông Lai lợi dụng thủ hạ của Phương Chấn phát động đánh úp Mãnh Hổ bang, khiến Mãnh Hổ bang thảm trọng.

Dưới tình hình như thế, nếu đem chuyện Phương Chấn bị giết đổ lên đầu người mình thì đó cũng là chuyện hợp lý.

Càng quan trọng hơn là Quý Hồng hiểu được, hiện giờ ở bên Hồ Giang kia người chủ trì vụ án là Bạch Quốc Du, nếu Bạch Quốc Du là chỗ dựa vững chắc của Bùi Đông Lai thì đúng như vậy, việc này sẽ đổ trên người của nàng.

- Cách nói này cũng có thể chấp nhận.

Mắt thấy vẻ mặt Quý Hồng âm tình bất định, Bùi Đông Lai tiếp tục đổ dầu vào lửa:

- Chắc hẳn là cô không quên việc huấn luyện quân sự ở ĐH Đông Hải. Lúc ấy Tôn Tường Vân muốn vì nhi tử mình mà lấy lại công đạo. Lúc đó, dường như tất cả mọi người đều cho rằng Tôn Tường Vân gặp vận khí kém, đụng phải Trần tỷ một người ghét ác như cừu, bởi vì nàng đứng về phía chính nghĩa cho nên thuận tay giúp ta. Nhưng mà... sẽ không ai nghĩ đến quan hệ giữa ta và Trần tỷ.

Mặc dù là Bùi Đông Lai không nói quan hệ giữa hắn và Trần Anh là như thế nào, nhưng mà Bùi Đông Lai mở miệng là Trần tỷ, đóng miệng cũng là Trần tỷ. Điều này làm cho Quý Hồng ý thức được gì đó.

Vẻ mặt của nàng lại trầm trọng hơn.

- Trần tỷ là một người ghét ác như cừu, coi như không có chuyện tối qua, lấy tính cách của tỷ ấy thì tỷ ấy sẽ nhìn chằm chằm vào cô. Nếu ta lợi dụng Bạch Quốc Du đem chuyện Phương Chấn đổ lên đầu cô, hơn nữa nói cho Trần tỷ biết, cô đã từng vài lần phái người giết ta, cô nói đến lúc đó Trần tỷ sẽ làm gì?

Bùi Đông Lai cười híp mắt hỏi.

Vẫn không có trả lời, vẻ mặt Quý Hồng trở nên khó coi.

- Trần tỷ sẽ không bỏ qua cho cô. Đương nhiên là cô có thể lợi dụng mạng lưới quan hệ bạch đạo để không thèm để ý chuyện này, mà ta cũng thừa nhận, ở Đông Hải thậm chí là ở vùng tam giác Trường Giang này thì cô là người có thế lực nhất nhưng mà cô nghĩ lại xem. Giữa cô và Bạch gia, Trần tỷ thậm chí cả Liễu tỷ thì bên nào lợi hại hơn?

"Hô! Hô!"

Hơi thở Quý Hồng càng lúc càng trở nên dồn dập, sát ý trong đôi mắt càng ngày càng đậm.

Dường như là Bùi Đông Lai sẽ không lo lắng Quý Hồng động thủ, hắn lạnh lùng nói:

- Mặt khác cô chớ quên, Trần tỷ chính là xuất thân từ Long Nha. Mạng lưới tình báo của Long Nha còn mạnh hơn so với cô tưởng tượng. Cô cho rằng cô tẩy trắng có thể giấu được Trần tỷ hay sao, đến lúc đó, không nói Trần tỷ cùng Liễu tỷ, chỉ cần Bạch gia cũng có thể nghiền nát cô, cho cô rơi vào vực sâu, không có cơ hội để xoay sở.

Bùi Đông Lai nói xong thì liền âm thầm quan sát Quý Hồng, lúc này khuôn mặt của Quý Hồng đã trở nên âm trầm.

Giờ phút này nàng đã khôi phục lại bộ mặt của một Xà mỹ nữ.

Nàng đứng ở trước người Bùi Đông Lai, tóc không gió mà bay, sát ý khủng bố lan tràn bốn phía làm cho những người xung quanh cảm thấy áp lực mà phải bỏ đi.

Trong lúc nhất thời, xung quanh không còn một bóng người.

- Bùi Đông Lai, tuy rằng đã đã ý thức được ngươi là một người rất khó đối phó. Có thể là tâm cơ, lòng dạ, dã tâm cùng với sự quyết đoán của ngươi đã vượt qua sự tưởng tượng của ta.

Ánh mắt Quý Hồng nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, guống như là một con nhãn kính xà:

- Nhưng mà, ngươi không biết được, trên thế giới này không có một nam nhân nào có thể khiến ta thần phục. Cũng không có một ai có thể phá hư kế hoạch của ta.

- Muốn động thủ ư?

Cảm nhận được sát ý của Quý Hồng, Bùi Đông Lai cũng không có sợ hãi.

- Xem ra ngươi không lo lắng ta sẽ động thủ đối với ngươi.

Sát ý trên người Quý Hồng càng lúc càng đậm:

- Chẳng lẽ người dạy võ cho ngươi không nói cho ngươi biết rằng cao thủ Ám Kình cũng phân ra mạnh, yếu sao?

- Đương nhiên là ta biết.

Bùi Đông Lai liền làm ra tư thế bất cứu lúc nào cũng có thể ứng chiến:

- Nhưng mà, lúc trước khi chưa đạt đến cảnh giới Ám Kình thì ta tin tưởng có thể trốn thoát khỏi tay cô, hiện giờ ta đã đạt tới cảnh giới Ánh Kình, cô cho rằng ta sẽ sợ sao? Cô không cần phải phí sực... căn bản cô không giết được ta.

Quý Hồng trầm mặc.

- Ta hy vọng cô hiểu được, nếu cô giết ta không chết, một khi ta đã chạy trốn được thì ta sẽ trả thù. Đối với cô mà nói thì đó không phải là một việc tốt.

Bùi Đông Lai ngạo nghễ nói:

- Lui một bước mà nói, cho dù cô có thể giết chết được ra thì cô cũng sẽ không chịu nổi lửa giận của cha ta.

- Cha của ngươi là ai?

Giọng nói Quý Hồng khàn khàn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai.

Cho tới này, nàng rất tò mò về xuất thân của Bùi Đông Lai. Chẳng những hắn có quan hệ với Liễu Nguyệt, hơn nữa lại cùng Trần Anh, Bạch gia có dây mơ rễ má với nhau, điều này làm nàng càng tò mò đối với thân phận của Bùi Đông Lai.

- Vũ Thần, Bùi Vũ Phu,

Bùi Đông Lai chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn.

Nhưng mà.

Đối với Quý Hồng mà nói.

5 chữ kia như hổ gầm, sấm rền.

Lần đầu tiên Bùi Đông Lai nhắc về cha của mình.

Quý Hồng bị dọa đến hồn phi phách tán.

*****

Đối với Quý Hồng mà nói, lúc nàng nghe được âm mưu quỷ kế của Bùi Đông Lai xong, quả nhiên động sát cơ đối với Bùi Đông Lai!

Bởi vì... Cái kế hoạch kia của Bùi Đông Lai thực sự quá mức thâm độc, đủ để đem nàng ném vào vực sâu.

Chỉ là ——

Đồng thời lúc động sát cơ, Quý Hồng cũng rõ ràng, chung quanh đây đều là người đi lại, nếu nàng làm trò chém giết trước nhiều người như vậy, tuyệt đối sẽ lưu lại vô cùng vô tận phiền phức, đồng dạng, nếu nàng chỉ là đem Bùi Đông Lai đánh cho tàn phế, sự trả thù của Bùi Đông Lai, đối với nàng mà nói, cơ hồ không thể chịu nổi.

Huống chi, Quý Hồng cũng nhìn ra được thực lực của Bùi Đông Lai có sự tăng trưởng lớn, cho dù nàng động thủ, cũng chưa chắc có thể trăm phần trăm chiến thắng Bùi Đông Lai.

Có thể nói, tình hình lúc này khiến nàng rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Giờ phút này, nghe Bùi Đông Lai nhắc đến cha mình là Vũ Thần thì Quý Hồng hoàn toàn sợ ngây người.

Đúng vậy...

Nàng hoàn toàn sợ ngây người.

Những người khác nếu nghe được 2 chữ Vũ Thần thì phản ứng đầu tiên là nhân vật trong tiểu thuyết hoặc điện ảnh.

Mà Quý Hồng thì rất rõ, 20 năm trước hai chữ " Vũ Thần " này đại biểu cho cái gì ở Tung của cũng như giới võ học Tung của.

Trời chiều dần dần tắt nắng, Quý Hồng Quý Hồng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Bùi Đông Lai, cả người giống như là mất linh hồn, đứng yên không nhúc nhích.

Từ ý nào đó mà nói thì những lời lúc trước Bùi Đông Lai nói chỉ là nửa thật nửa giả, được cho cáo mượn oai hùm, doạ nạt bắt Quý Hồng thần phục hắn. Hắn tin Liễu Nguyệt sẽ không chối từ sự giúp đỡ của hắn, phía bên kia Bạch Quốc Du cũng không thành vấn đề. Nhưng mà muốn cho Bạch gia ra tay thì đó là việc không có khả năng, càng quan trọng hơn nữa hắn không chắc được Trần Anh vì giúp hắn thượng vị mà đối phó với Quý Hồng.

Dù so thì Trần Anh cũng là một người ghét ác như cừu.

Còn Qua tử chính là lá bài tẩy cuối cùng của hắn.

Lúc này, thấy phản ứng của Quý Hồng, Bùi Đông Lai cảm thấy Qua tử thật đáng sợ, hắn cũng âm thầm may mắn bản thân mình đã đánh cược thành công.

"Hô..."

Không biết qua bao lâu, Quý Hồng mới dần dần lấy lại được tinh thần, nàng nhìn Bùi Đông Lai, nói:

- Cho tới nay, ta đều vô cùng tòo mò, không biết vì sao Liễu Nguyệt lại đối với cậu như thế, đồng dạng ta cũng tò mò không biết vì sao trong thời gian ngắn như vậy mà thực lực của cậu lại tăng lên một cách nhanh chóng. Hiện giờ, nghe nói phụ thân của cậu là Bùi Vũ Phu, như vậy tất cả chuyện này đã có lời giải thích.

- Nói như vậy thì chắc hẳn là cô giúp ta làm việc?

Bùi Đông Lai hỏi.

Đối mặt với vấn đề này của Bùi Đông Lai thì Quý Hồng vẫn nở nụ cười:

- Còn nhớ những gì ta nói không? Trên thế gian này không có nam nhân nào có thể khiến cho Quý Hồng ta thần phục, cậu không được.. thậm chí ngay cả phụ thân của cậu cũng không được.

Ân?

Lúc này đây, đến phiên Bùi Đông Lai kinh ngạc.

- Bùi Đông Lai tuy rằng không biết tại sao cậu muốn vắt óc tìm kế để bước lên trên, nhưng mà nếu muốn ta khuất phục, làm việc cho cậu thì đó là điều không có khả năng.

Quý Hồng lại mở miệng, giọng nói không nóng không lạnh:

- Nếu cậu đã đoán hết thảy được mọi việc thì hãy kêu phụ thân của cậu ra mặt.

Nói xong, Quý Hồng liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Quý Hồng rời đi, Bùi Đông Lai cũng không lên tiếng giữ lại, hắn đang âm thầm suy nghĩ.

10' sau.

Bùi Đông Lai ngồi trên chiếc Audi a8 của phc rồi rời đi.

Trên xe, hắn cầm điện thoại bấm số của Liễu Nguyệt.

- Đông Lai, Quý Hồng có đáp ứng không?

Điện thoại được chuyển, Liễu Nguyệt liền mở miệng hỏi.

- Không.

Bùi Đông Lai gật đầu, sau đó hỏi:

- Liễu tỷ, Quý Hồng còn có thế lực nào khác không?

- Hẳn là đã không có.

Liễu Nguyệt trầm ngâm một lát, nói:

- Hệ thống tình báo của Huyết Sát tuy rằng không bằng quân đội nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Mấy năm nay, tỷ luôn cố gắng đề phòng Quý Hồng cho nên luôn điều tra cô ta, tới nay vẫn chưa phát hiện được thế lực nào khác của nàng ta.

Nghe được Liễu Nguyệt nói như vậy thì Bùi Đông Lai cũng không hé rằng, hắn hồi tưởng lại tình hình lúc nãy.

Bùi Đông Lai có thể thấy được Quý Hồng rất kiên quyết.

Tục ngữ có nói " Hiểu rõ ngươi nhất không phải là bằng hữu của ngươi, cũng không phải là người nhà của ngươi mà chính là địch nhân của ngươi."

Làm đối thủ một mất một còn với Quý Hồng thì Liễu Nguyệt nghiên cứu Quý Hồng không ít, lúc này thấy Bùi Đông Lai trầm mặc thì nàng hỏi:

- Đông Lai, Quý Hồng người đàn bà kia thoạt nhìn là một người luôn tỏ ra bộ dáng cười nói hì hì nhưng mà trên thực tế nàng ta là một nữ nhân cương liệt, lấy tính tình của nàng, không có đáp ứng cậu thì đó cũng là một chuyện dễ hiểu.

- Ừh.

Nghe Liễu Nguyệt nói thế thì Bùi Đông Lai cũng không suy nghĩ nhiều nữa, hắn cười khổ:

- Xem ra lần này ta quá cố chấp rồi, bất quá nếu sau lưng Quý Hồng không còn thế lực gì nữa, lấy cục diện bây giờ, chúng ta như cũ có thể chèn ép khiến nàng thở không nổi, Mãnh Hổ bang biến mất ở Đông Hải chỉ còn là vấn đề thời gian.

- Ừh.

Đầu bên kia, Liễu Nguyệt đã biết được kế hoạch của Bùi Đông Lai nên gật đầu.

...

Cùng lúc đó.

Trong chiếc Rolls-Royce Phantom.

Quý Hồng vô lực mà dựa vào ghế ngồi, không nói tiếng nào.

Ân Ly thấy thế thì liền kinh ngạc.

Trong trí nhớ của nàng thì chưa bao giờ nàng thấy Quý Hồng sa sút như thế này.

Nếu như trước kia Quý Hồng là một đóa mân côi nở rộ thì hiện giờ Quý Hồng lại giống như một đóa mân côi úa tàn.

- Quay về biệt thự Tử Viên.

Không biết qua bao lâu, Quý Hồng mở to mắt, chậm rãi mở miệng.

Nói xong, Quý Hồng không đợi Ân Ly trả lời liền kéo tấm ngăn giữa xe lại.

Ân?

Thấy được điểm này thì Ân Ly lại cả kinh.

Bởi vì, từ sau khi trở thành bảo tiêu của Quý Hồng thì Quý Hồng chưa bao giờ giấu diếm điều gì với nàng.

Mà giờ phút này, Quý Hồng lại kéo tấm ngăn giữa ô tô rồi gọi điện.

Mặc dù là hiếu kỳ nhưng Ân Ly cũng không tỏ ra nhiều chuyện, nàng vẫn chuyên chú lái xe.

Ở phía sau ô tô, Quý Hồng lấy ra một cái bộ đàm rồi nhấn vài cái.

Vài giây sau, từ trong bộ đàm truyện ra giọng nói:

- Tiểu Hồng, có chuyện gì sao?

- Sư phụ, Vũ Thần xuất hiện.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-529)