← Ch.219 | Ch.221 → |
"Phanh! Phanh! Phanh!"
Thấy một màn như vậy, mặc dù Bùi Đông Lai không cách nào xác định được bóng dáng của 3 tên lính đánh thuê nhưng mà hắn vẫn nổ 3 phát súng, hắn muốn dùng phương thức này để uy hiếp 3 tên lính đánh thuê đang chạy trốn.
Nghe được tiếng súng, 3 tên lính đánh thuê chẳng những không có dừng bước chân lại mà còn chạy trốn nhanh hơn, cảm giác kia tựa như có Ác Ma đuổi theo phía đằng sau bọn hắn.
Trong rừng núi, sau khi liên tục bắn ra ba phát súng, Bùi Đông Lai lấy ra ống nhòm quân sự, nhìn về phía phương xa trên đỉnh núi.
Hiện tại ba tên lính đánh thuê đã sợ mày bỏ chạy, cái duy nhất có thể khiến hắn lo lắng chính là tay súng bắn tỉa trên đỉnh núi kia.
Trên đỉnh núi, tay súng bắn tỉa thứ hai của dong binh đoàn Seberia cuối cùng nhìn thấy ba tên đồng bạn giống như là binh sĩ bại trận, lựa chọn chạy trốn, hắn lập tức làm ra quyết định rút lui.
Thông qua ống nhòm quân sự thì hắn thấy tay súng bắn tỉa kia lựa chọn rút lui, Bùi Đông Lai hoàn toàn yên lòng, sau đó lại dùng ống nhòm quân sự nhắm ngay dưới chân núi Ngưu Thủ Sơn.
Dưới chân núi Ngưu Thủ Sơn, tiếng còi cảnh sát kêu lên mãnh liệt, đèn báo hiệu lóe lên, mấy tên cảnh sát vây quanh bên cạnh xe cảnh sát, cũng không có lên núi.
Thấy một màn như vậy, chân mày Bùi Đông Lai khẽ nhíu lại, hắn biết rõ chuyện còn chưa kết thúc, bất quá hắn rất rõ ràng, so với nguy hiểm vừa rồi mà nói thì phiền toái kế tiếp hắn cũng không coi vào đâu.
- Liễu tỷ, đối phương đã rút lui, mọi người lập tức rời khỏi phòng, ở phía sau chờ ta.
Ước chừng nửa phút đồng hồ sau, Bùi Đông Lai một lần nữa dùng ống nhòm quân sự xem xét một phen, sau khi xác định đám lính đánh thuê Seberia đã rút lui thì liền lập tức làm ra quyết định.
Nói xong, Bùi Đông Lai cũng không hề dừng lại, nhanh chóng xuống núi.
Trong phòng.
Bởi vì Liễu Nguyệt, Tiểu Lang không biết tình huống bên ngoài, nên không dám tự tiện rời khỏi phòng, lúc này nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy thì toàn bộ đều giống như là người sắp chết đuối cuối cùng bắt được cọng cỏ cứu mạng, lại có một cảm giác như Địa Ngục trở lại Thiên Đường.
Bọn họ không nói hai lời, liền chạy ra khỏi phòng.
Cùng lúc đó.
Dưới chân núi.
Vô luận là người dân chạy tới đồn công an báo án. Hay là sau đó cảnh sát chạy tới hiện trường cũng không có một ai dám lên núi.
Đối với những cảnh sát kia mà nói, bọn họ không dám lên núi, là bởi vì sau khi bọn hắn tới dưới chân núi thì liền nghe được tiếng súng kịch liệt.
Điều này làm cho bọn họ mấy năm nay không nã một phát súng nào, thật sự không cách nào lấy hết dũng khí, lấy tính mạng của mình ra làm tiền đánh cuộc.
Bởi vì, bọn họ cảm thấy đó là hành động chịu chết.
Mà đối với cảnh sát chạy tới đây mà nói, bọn họ vốn là muốn lên núi, nhưng mà khi thấy Bùi Đông Lai đem thân thể Luke Fu quăng lên không trung, sau đó một sùng bạo đầu, bọn họ trực tiếp bỏ qua ý nghĩ lên núi này trong đầu.
Theo bọn họ xem ra, đừng bảo là bọn họ, ngay cả đội Đặc Cảnh tinh anh cũng không cách nào làm được, đem người quăng lên không trung hơn 10m, một súng bạo đầu.
Bởi vì nhiệm vụ khó khăn cùng tính nguy hiểm vượt ra khỏi dự tính của bọn họ chon nên bọn họ chỉ có thể thỉnh cầu trợ giúp của cấp trên.
- Các đồng chí cảnh sát, lãnh đạo thành phố đã phái ra đội Đặc cảnh tới trước trợ giúp, ngoài ra, quân khu Giang Ninh, tổng đội võ cảnh tỉnh, cục an ninh tỉnh đều đã phái người đến tăng viện.
Một chiếc Buick có rèm che dừng lại, một gã nam nhân trung niên có sắc mặt kiên nghị trầm giọng nói:
- Lãnh đạo đã ra lệnh yêu cầu chúng ta lập tức phong tỏa quốc lộ phụ cận Ngưu Thủ Sơn, trước khi bộ đội tiếp viện tới đây, không cho phép để cho bất luận kẻ nào rời khỏi đây!
- Ngũ đội trưởng, Trương đội trưởng, Vương đội trưởng, ba người các anh dẫn người của đội các anh, phong tỏa ba đường quốc lộ thông với Ngưu Thủ Sơn, những người khác theo ta thủ tại chỗ này.
Nam nhân trung niên thân là đội trưởng đại đội Hình Cảnh Giang Ninh giọng nói như chém đinh chặt sắt, không thể nghi ngờ:
- Bắt đầu hành động!
- Rõ!
3 gã thuộc đại đội Hình Cảnh nghe được mệnh lệnh của chi đội trưởng, vội vàng đáp lại.
Sau đó... Kèm theo tiếng còi cảnh sát dồn dập, từng chiếc xe cảnh sát rời khỏi chân núi, đi trước đến ba đường quốc lộ nối Ngưu Thủ Sơn, mà gần một nửa lực lượng cảnh sát còn lại đứng nguyên tại chỗ, phong tỏa hoàn toàn lối vào quốc lộ.
Mắt thấy xe cảnh sát gào thét rời đi, thân là đội trưởng đội Hình Cảnh thì nam nhân trung niên cũng nhíu chặt đôi mày, hắn biết đại kiêu hùng Đông Hải năm đó là Đông Phương Thần được chôn cất ở chỗ này, mà hôm nay lại là ngày giỗ của Đông Phương Thần.
Ở dưới loại tình hình này, nơi này phát sinh bắn nhau, hơn phân nửa cùng đại tỷ Đông Hải Liễu Nguyệt có liên quan, chỉ là... Theo hắn xem ra, chẳng qua chỉ là hắc bang giao chiến, không đến nỗi gây ra động tĩnh lớn như thế.
Huống chi, một màn lúc trước thực sự quá kinh người, hắn không tin một phần tử Hắc bang có thể đem người ném lên cao hơn 10m, sau đó một súng bạo đầu.
Trọng yếu hơn chính là, hắn nghe được Bùi Đông Lai kia điên cuồng gào thét, biết được từ hắn một tin tức trọng yếu: có lính đánh thuê Russia gia nhập chiến đấu.
Hắn thân là đội trưởng đội Hình Cảnh, mặc dù không biết tại sao tổ chức lính đánh thuê được xưng là cỗ máy giết người này lại có thể thần không biết, quỷ không hay chạy đến Trung Quốc, chỉ là... Hắn có một vạn lý do để tin tưởng, chuyện này thật không đơn giản.
Chính là bởi vì như thế, mặc dù biết được thế lực khắp nơi đều đã phái người tăng viện, hắn cũng không dám để cho thủ hạ lên núi. Hắn biết rõ, những người dưới tay hắn đối phó với phần tử tội phạm bình thường thì không thành vấn đề, nhưng để đối phó với những tên lính đánh thuê giết người không chớp mắt kia thì chỉ có một con đường chết.
Lúc nam nhân trung niên truyền đạt mệnh lệnh thì ở trong vùng giao phong chính diện thuộc Ngưu Thủ Sơn.
Thủ hạ dưới tay Vương Hùng đã rút lui hết, trong ghế xe chiếc Buick thương vụ, sắc mặt của Vương Hùng khó coi bấm số điện thoại của Dương Sách.
- Ta vừa mới nhận được tin tức, cảnh sát, quân đội, võ cảnh, đặc công toàn bộ đều hướng tới Ngưu Thủ Sơn mà đến.
Điện thoại vừa chuyển, không đợi Vương Hùng làm ra hồi báo, đầu bên kia điện thoại Dương Sách liền trầm giọng hỏi:
- Tình huống hiện tại như thế nào?
- Dương gia, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Bất... bất quá, tôi vừa mới nghe được tin tức có người giết chết Luke Fu thì liền lập tức liên lạc với hắn, kết quả không liên lạc được...
- Vương Hùng, ý của ngươi là, hành động đã thất bại?
Không đợi Vương Hùng nói cho hết lời, Dương Sách lại một lần nữa mở miệng, giọng nói khiếp sợ mà tức giận.
- Chắc là... như thế.
Vương Hùng thấp giọng trả lời, thanh âm bé đến nỗi thiếu chút nữa ngay cả chính hắn cũng không nghe được.
"Tê ~"
Mặc dù đoán được điểm này, nhưng mà nghê được câu trả lời của Vương Hùng thì Dương Sách giận đến hít vào một hơi, không nhịn được mắng:
- Vương Hùng a Vương Hùng, trước đó ngươi bảo đảm như thế nào với ta? Ngươi không phải nói đám mao tử kia có thể cùng ngang tài ngang sức với loại bộ đội Alpha sao? Hành động làm sao có thể thất bại được?
Vương Hùng khóc không ra nước mắt.
Nếu như không phải là hắn dùng vô tuyến điện không liên lạc được với Luke Fu, hắn cũng không tin được Luke Fu thân là một trong mười dong binh Vương lại sẽ chết.
- Ngươi lập tức rời khỏi đó cho ta.
Mặc dù Dương Sách rất không cam lòng lãng phí cơ hội tuyệt tốt để giết Bùi Đông Lai lần này nhưng chuyện cho đến bước này chỉ có thể bỏ qua, mặt khác... Hắn cũng biết, cho dù hắn đem tổ tông mười tám đời Vương Hùng ân cần thăm hỏi một lần cũng không giải quyết được chuyện gì.
- Rõ, Dương gia.
Vương Hùng vội vàng đáp một tiếng, sau đó trong lòng vừa động, thử dò xét hỏi:
- Dương gia, mặc dù đám mao tử kia thất bại nhưng mà chuyện này cùng chúng ta không có bất cứ quan hệ nào, tôi nghĩ hay là kế tiếp có thể lợi dụng cảnh sát, thế lực quân đội đối phó Bùi Đông Lai.
- Ngu ngốc!
Dương Sách lạnh lùng mắng:
- Sở dĩ ta thuê lính đánh thuê nước ngoài chính là không muốn làm quân cờ của Nạp Lan Minh Châu, tự mình giải quyết chuyện này. Nếu như, kế tiếp chúng ta làm như vậy thì sẽ phải làm tay sai cho Nạp Lan Minh Châu! Thậm chí... Hiện tại chúng ta rất có thể làm con tốt thí của Nạp Lan Minh Châu!
- Tại sao?
Vương Hùng không giải thích được.
Dương Sách giận đến run cả người:
- Ngươi có thể đảm bảo những tên lính đánh thuê kia toàn bộ đã chết không? Nếu như bọn chúng có người rơi vào tay cảnh sát hoặc là đặc công rồi khai ra chúng ta thuê bọn họ, ngươi nói chúng ta sẽ gặp phải kết quả như thế nào?
"Bá!"
Vương Hùng bị hù dọa đến nỗi sắc mặt biến đổi, không dám lên tiếng nữa.
"Đô... Đô..."
Sau đó... Đợi Vương Hùng sau khi lấy lại tinh thần, Dương Sách đã cúp điên thoại, trong ống nghe truyền ra thanh âm đô đô.
Đầu bên kia điện thoại, sau khi Dương Sách cúp điện thoại, sắc mặt ngưng trọng đốt một điếu thuốc lá, hung hăng rít mạnh dường như hắn muốn dùng chất ni cô tin để cho đầu óc của mình trở nên tỉnh táo hơn một chút.
Một phút đồng hồ sau, Dương Sách bóp tắt tàn thuốc, trực tiếp bấm số điện thoại của Nạp Lan Minh Châu.
- Dương Sách, ta vừa mới nhận được tin tức, nói là Ngưu Thủ Sơn xuất hiện lính đánh thuê Russia.
Điện thoại vừa chuyển, giọng nói cao ngạo trước sau như một của Nạp Lan Minh Châu truyền ra, mang theo mùi vị chất vấn:
- Có phải ngươi đã thuê lính đánh thuê nước ngoài?
- Ừh.
Mặc dù không có nghĩ đến Nạp Lan Minh Châu sẽ nhận được tin tức nhanh đến như vậy, nhưng mà nghĩ đến Nạp Lan Minh Châu đúng là tâm phúc bên cạnh Diệp đại thiếu gia thì Dương Sách cũng không cảm thấy kỳ quái, sắc mặt phức tạp thừa nhận điểm này.
- Ngu ngốc! Lá gan của ngươi thật lớn a?
Nạp Lan Minh Châu lạnh giọng mắng.
- Nạp Lan tiểu thư, ta cũng là vì đề phòng chuyện xảy ra...
Mặc dù nén giận trong lòng, nhưng là đối mặt với lời trách cứ của Nạp Lan Minh Châu, Dương Sách không dám nổi giận mà là chột dạ giải thích.
Không đợi Dương Sách nói cho hết lời, Nạp Lan Minh Châu liền lạnh lùng cắt đứt:
- Đề phòng chuyện xảy ra? Hắc, Dương Sách, ta xem ra là ngươi không thèm đếm xỉa đến ta thì có lý hơn?
"——"
Lần này, Dương Sách không phản bác được.
- Dương Sách, một mình ngươi gây ra chuyện này vậy ngươi tự mình giải quyết chuyện này đi.
Thấy Dương Sách không nói lời nào, Nạp Lan Minh Châu dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ:
- Mặt khác, vạn nhất ngươi không thu xếp được chuyện này, tốt nhất giữ chặt miệng của ngươi, nếu không thì lửa giận của Diệp thiếu gia không phải là ngươi có thể thừa nhận được!
"Bụp!"
Thanh âm vừa dứt, Nạp Lan Minh Châu không đợi Dương Sách đáp lời, liền hung hăng cúp điện thoại.
"Đô...Đô..."
Bên tai vang lên thanh âm đô đô truyền ra, Dương Sách hiểu được mình đã hoàn toàn bị Nạp Lan Minh Châu bỏ rơi, sắc mặt bị chọc tức đến trắng bệch, không nhịn được mắng:
- Mẹ kiếp, một con kỹ nữ mà thôi, mày nghĩ rằng mình là nữ hoàng sao?
Chửi má nó thì chửi má nó, tức giận thì tức giận, trong lòng Dương Sách cũng rất rõ ràng chuyện cho đến nước này nếu như đoàn lính đánh thuê Seberia có người rơi vào tay cảnh sát, quân đội hoặc là đặc công thì nhất định hắn phải dùng tới quan hệ giải quyết chuyện này nếu không hậu quả hắn cũng không chịu nổi.
- Dương Sách a Dương Sách, ngươi cho rằng tâm tư nhỏ bé của ngươi bổn tiểu thư không biết ư?
Cùng lúc đó, đầu bên kia điện thoại, trên mặt Nạp Lan Minh Châu lại không có chút nào tức giận, trên mặt nở ra một nụ cười giễu cợt, tựa hồ cười nhạo Dương Sách tự cho là mình thông minh.
Thanh âm vừa dứt, nàng lấy điện thoại di động bấm số điện thoại của Lâm Tường Lâm đại thiếu gia.
- Nap Lan tiểu thư.
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Tường tựa hồ đã sớm đợi điện thoại của Nạp Lan Minh Châu, điện thoại di động chỉ một hồi chuông đã nghe máy.
- Lâm Tường, căn cứ vào tin tức của tên phế vật Dương Sách kia hồi báo, Bùi Đông Lai hẳn là chưa có chết.
Nạp Lan Minh Châu trầm giọng nói:
- Bên kia không có xảy ra sự cố gì chứ?
- Nạp Lan tiểu thư xin cứ yên tâm, tỉnh ủy Nam Tô sau khi nhận được tin tức đã lập tức liên hệ với quân khu Giang Ninh, cục an ninh tỉnh, tổng đội võ cảnh tỉnh để xin trợ giúp. Trước mắt, Ngưu Chí Quân đã suất lĩnh bộ đội đi tới Ngưu Thủ Sơn.
Lâm Tường không nóng không vội cấp ra câu trả lời chắc chắn, nhưng trong lòng thì đang ầm thầm suy đoán: " Bàn cờ nước kế tiếp này Diệp Tranh Vanh bố trí như thế nào?"
...
...
*****
Lâm Tường thân là nhân vật đứng đầu đời thứ tư của Lâm gia, được cho là một trong những đại thiếu gia nổi danh kinh thành, không tới ba mươi tuổi đã tới cấp sảnh, hơn nữa đang chủ quản một tỉnh.
Nhân vật như thế nếu có người đem hắn trở thành đứa ngốc thì đây tuyệt đối là một sự việc rất ngu xuẩn.
Lâm Tường tự nhiên sẽ không bởi vì Nạp Lan Minh Châu mà làm việc trước tiên hắn liền liên lạc với người của Lâm gia.
Hắn từ nơi đại lão Lâm gia kia biết được, kể từ khi Bùi Vũ Phu tái xuất thì thế lực khắp nơi đều là hết sức chú ý, bao gồm cả Diệp gia ở bên trong, tất cả cừu gia của Bùi Vũ Phu cũng không có tùy tiện xuất thủ.
Sở dĩ như vậy, là bởi vì những cừu gia kia của Bùi Vũ Phu không biết Bùi Vũ Phu ở mười tám năm trước rốt cuộc để lại bao nhiêu thế lực, hơn nữa bọn chúng chính là kiêng kỵ giá trị võ lực kinh khủng của Bùi Vũ Phu.
Bọn họ đều là rất rõ ràng, mười tám năm trước, Bùi Vũ Phu bị cắt đứt một chân, biến mất biệt tích, hoàn toàn là bởi vì người của Diệp gia kia xuất thủ.
Ngoài trừ người kia ra, Hoa Hạ to lớn không người nào là đối thủ của Bùi Vũ Phu.
Mà cái người kia trời sinh tính tình cổ quái, hơn nữa ở nước cộng hòa có địa vị đặc thù, dù là gia chủ của Diệp gia cũng không nhất định có thể sai khiến được hắn.
Ở dưới loại tình hình này, sau khi Lâm Tường bàn bạc cùng với đại lão Lâm gia, nhất trí cho là Diệp Tranh Vanh lần này không có được đại lão Diệp gia trao quyền, cụ thể vì sao lại làm như thế bọn họ cũng không có đoán ra.
Đối với lần này, dựa vào yêu cầu của đại lão Lâm gia, Lâm Tường lựa chọn không đếm xỉa đến, thờ ơ lạnh nhạt chẳng qua là hắn làm trung gia để Ngưu Chí Quân phụ thân của Ngưu Hải Đào liên hệ với Nạp Lan Minh Châu.
Ngưu Hải Đào bị Bùi Đông Lai phế đi một cái tay, Ngưu Chí Quân đang lo làm sao báo được thù. Sau khi biết được Diệp gia sẽ khai đao đối với Bùi gia thì liền hợp tác ngay.
- Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, ngươi đừng tưởng rằng ngươi tránh được một kiếp này, có thể ung dung rồi.
Điện thoại vừa tắt, đầu bên kia điện thoại Nạp Lan Minh Châu lộ ra một nụ cười lạnh như băng:
- Ngươi nằm mơ cũng không nghĩ ra, bàn cờ này bây giờ mới bắt đầu.
Thân là người chỉ huy bố cục bên ngoài của Diệp Tranh Vanh, Nạp Lan Minh Châu rất rõ ràng: Lần này Diệp Tranh Vanh bày ra cái bố cục này cũng không phải là lợi dụng thế lực Diệp gia giao phong chính diện cùng Bùi gia, mà là núp ở phía sau màn, lợi dụng thủ đoạn chính khách thường dùng " Tá lực đả lực."
Lợi dụng Dương Sách đánh chặn đường Bùi Đông Lai.
Đây là nước cờ đầu tiên của Diệp Tranh Vanh.
Bởi vì Diệp Tranh Vanh âm thầm biết được thực lực chân chính của Bùi Đông Lai, cho nên ngay từ đầu không có nghĩ qua sẽ đem Bùi Đông Lai táng mạng tại Hoàng Tuyền.
Bức bách Bùi Đông Lai cùng thế lực của Dương Sách phát sinh xung đột, giao chiến, đây mới là mục đích thực sự của Diệp Tranh vanh khi đi nước cờ đầu tiên này!
Lợi dụng chuyện tình Ngưu Hải Đào bị Bùi Đông Lai phế một tay, để cho Ngưu Chí Quân suất lĩnh bộ đội, lấy cớ vì Bùi Đông Lai tham gia chiến tranh hắc bang, bắt Bùi Đông Lai.
Đây là nước cờ thứ hai của Diệp Tranh Vanh.
Nếu chỉ có hai nước cờ này, Nạp Lan Minh Châu cũng không cảm thấy Diệp Tranh Vanh có thể đối phó được với phụ tử Bùi gia.
Bởi vì, sau khi Nạp Lan Minh Châu biết được thế lực chân chính của phụ tử Bùi gia nên cảm thấy được tạm thời không đề cập tới Bùi Vũ Phu, chỉ bằng mạng lưới quan hệ hiện nay của Bùi Đông Lai đang có, Ngưu Chí Quân phụ thân của Ngưu Hải Đào cũng tốt, cảnh sát Nam Tô cũng được, đều không nhất định có thể động được tới Bùi Đông lai, lại càng không nói động tới Bùi Vũ Phu.
Mục đích của Diệp Tranh Vanh là để cho Ngưu Chí Quân đem Bùi Đông lai giao vào trong tay Trần Anh.
Đây là nước cờ thứ ba của Diệp Tranh Vanh.
Đây cũng là một bước quan trọng nhất trong bố cục bàn cờ này.
Ở Diệp Tranh Vanh xem ra, Trần Anh từng là một thành viên Long Nha và là nhân vật số 1 quân khu Giang Ninh, hơn nữa bởi vì vị hôn phu Tiêu Phi chết đi cho nên đã bị khai trừ khỏi Long Nha cho nên tính tình thay đổi, ghét ác như cừu.
Ở dưới dạng tình hình này, một khi Bùi Đông Lai rơi vào trong tay Trần Anh, lấy tình tình Trần Anh thì nhất định nàng sẽ điều tra Bùi Đông Lai.
Kể từ đó, lấy thân phận Trần Anh, nếu như Bùi Vũ Phu không ra mặt, Bùi Đông Lai tất chịu bị kịch trong tay Trần Anh; nếu như Bùi Vũ Phu ra mặt mà nói thì mọi chuyện sẽ càng hợp với sắp xếp của Diệp Tranh Vanh
Gia chủ của Trần gia là nhân vật số 1 quân khu Giang Ninh có tính tình bốc lửa, ở trong quân có danh xưng Trần Diêm Vương, cùng rất nhiều đại lão trong quân có quan hệ mật thiết, ở trong quân có địa vị cực cao. Cho dù Bùi Vũ Phu ra mặt cũng khó có thể cứu được Bùi Đông Lai từ trong tay của Trần Anh và Trần Diêm Vương ra.
Ngược lại, Bùi Vũ Phu sẽ dùng thứ lực ẩn tàng 18 năm.
Lợi dụng Trần gia bức ra thế lực mà Bùi Vũ Phu dấu diếm, song phương đều tổn thương.
Đây là nước cờ thứ tư của Diệp Tranh Vanh.
Nạp Lan Minh Châu rõ ràng nhớ được, ngày đó lúc Diệp Tranh Vanh đặt quân cờ xuống bàn cờ đã nói, một khi Trần gia cùng Bùi Vũ Phu sống mái với nhau, Bùi Vũ Phu động thủ với Trần gia, hoặc là nói động thủ với Trần Anh thì cái người mười tám năm trước cắt đứt một chân của Bùi Vũ Phu kia sẽ ra mặt đối phó với Bùi Vũ Phu.
Bởi vì... Nam nhân tên là Diệp Cô Thành kia, chính là sư phó của Trần Anh!
Hắn, chính là thủ lĩnh Long Nha của nước cộng hòa!
Mười tám năm trước.
Diệp gia Diệp Cô Thành, một mình đấu với Bùi Vũ Phu, cắt đứt một chân của Bùi Vũ Phu, đánh một trận Phong Thần!
Cho đến ngày nay.
Diệp Tranh Vanh có một vạn lý do để tin tưởng, cái nam nhân đã sớm xưng bá Long bảng kia nếu như không nhớ tình cũ mà một lần nữa động thủ với Bùi Vũ Phu thì chắc chắn Bùi Vũ Phu hẳn phải chết.
Ép Diệp Cô Thành rời núi, chém giết Bùi Vũ Phu!
Đây là nước cờ thu quan của Diệp Tranh Vanh.
"Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, một khi tên người què cha ngươi kia táng mạng xuống cửu tuyền, Diệp thiếu gia muốn giết ngươi cũng giống như bóp chết một con kiến, ngươi có biết không?"
"Khanh khách..."
Trong đầu hiện ra bố cục bàn cờ của Diệp Tranh Vanh, Nạp Lan Minh Châu giống như một tên tiểu nhân đắc chí, nhìn có chút hả hê.
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của nàng nhìn vô cùng đắc ý cùng ngông cuồng.
...
Cùng lúc đó, một chiếc Passsat có treo giấy phép của đại đội Đặc Cảnh Đông Hai ngừng lại trước cửa quân khu Giang Ninh, dựa theo lệ cũ tiếp nhận kiểm tra.
Thấy ô tô dừng lại, binh sĩ đeo súng gác cửa bước nhanh đi tới trước chiếc Passa, thấy Trần Anh một thân quần áo thể thao, đầu tiên là chào theo tiêu chuẩn của nghi thức quân đội, sau đó sắc mặt nghiêm túc nói:
- Chào cô, xin lấy ra giấy tờ tùy thân (xe không chính chủ rồi)
Đối mặt với yêu cầu của người lính gác, Trần Anh biết đối phương cũng không biết mình, cho nên nàng không có bày ra tư thế đại tiểu thư, mà là dựa theo yêu cầu của tên lính gác móc ra giấy chứng nhận.
Thấy trên giấy chứng nhận ghi là Trần Anh 26 tuổi đúng là đội trưởng đại đội Đặc Cảnh Đông Hải thì trong lòng tên lính gác không khỏi cả kinh.
Mặc dù hắn chỉ là một gã binh sĩ bình thường nhưng cũng biết một nữ nhân mới hai mươi sáu tuổi có thể đảm nhiệm đội trưởng đại đội Đặc Cảnh Đông Hải thì đó là một việc đại biểu cho cái gì rồi.
- Thủ trưởng, xin hỏi ngài tìm ai?
Sau khi kinh ngạc, tên lính gác mở miệng lần nữa, giọng nói không hề nghiêm túc giống như lúc trước, mà là lộ ra một chút cảm giác tôn kính.
- Thủ trưởng Trần Quốc Đào.
Sắc mặt Trần Anh bình tĩnh nói.
Trần... Trần Quốc Đào?
Ngạc nhiên nghe được lời của Trần Anh..., tên lính gác không khỏi sửng sốt!
Bởi vì... Trần Quốc Đào chính là nhân vật số 1 quân khu Giang Ninh.
- Xin chờ một chút.
Khiếp sợ qua đi, mặc dù tên lính gác đầy bụng nghi vấn nhưng vẫn không dám hỏi nhiều mà là xoay người bước nhanh trở về, cố gắng hồi báo.
Một phút đồng hồ sau.
- Thủ trưởng, mời!
Gã lính gác quay lại, sắc mặt kính sợ một lần nữa chào Trần Anh, sau đó làm ra một thủ thế mời đi.
Trần Anh thấy thế, biết rõ đối phương đã biết thân phận của mình, cũng không có nói gì, mà là chậm rãi kéo cửa xe lên, lái ô tô đi vào đại viện quân khu.
Bởi vì nhận được thông báo, sau khi Trần Anh lái ô tô đi vào đại viện quân khu, vô luận là trạm canh gác hay là cọc ngầm cũng không có đi ra ngoài ngăn trở, mà là một đường không trở ngại, trực tiếp lái vào trong đại viện quân khu, cuối cùng đem xe hơi dừng lại ở trước lầu tòa nhà tướng quân ở cuối nội viện.
- Tiểu Anh.
Bên ngoài lầu tướng quân, sau khi cảnh vệ viên Trần Quốc Đào nhận được hồi báo phía dưới thì liền ra cửa chờ chực. Lúc này thấy Trần Anh từ trong ghế xe đi ra, vội vàng nghênh đón.
- Chung thúc.
Nhìn thấy nam tử tóc húi cua, mày kiếm, cả người gầy gò tràn đầy một loại khí tức quân nhân này thì vẻ lạnh lùng trên mặt Trần Anh giảm bớt mấy phần.
Bởi vì Trần Anh biết, nam nhân trung niên trước mắt này có hi vọng rất tốt để phát triển, vì cảm tạ Trần gia nên trong hơn mười lăm năm qua vẫn đảm nhiệm chức cảnh vệ viên bên cảnh Trần Quốc Đào, một tấc cũng không rời.
- Thủ trưởng tối hôm qua đã trở về gấp rồi, ở trong thư phòng chờ cháu lâu rồi, mau vào đi thôi.
Đối mặt với vẻ lạnh lùng của Trần Anh, nam nhân trung niên biết rõ tin tức cũng không để ý, mà là cười cười, dẫn đường phía trước.
Thân là nhân vật số 1 quân khu Giang Ninh, chỗ ở của Trần Quốc Đào cũng giống như chỗ khác trong quân khu, từ trong ra ngoài lộ ra một cỗ hơi thở nghiêm túc, tòa nhà 2 tầng ngăn nắp, trang hoàng đơn giản, điển hình của tác phong quân nhân.
- Thủ trưởng ở bên trong, một mình cháu vào đi thôi.
Mang theo Trần Anh đi tới cửa thư phòng lầu 2, Chung Cương nhẹ giọng nói.
Trần Anh gật gật đầu, đang muốn gõ cửa, lại nghe bên trong truyền ra một thanh âm mười phần lo lắng:
- Tiểu Anh, mau vào, để cho gia gia nhìn một cái.
Nghe được trong thư phòng truyền ra tiếng Trần Quốc Đào... Chung Cương không nhịn được cười một cái.
Thân là cảnh vệ viên của Trần Quốc Đào, hắn biết rõ cả trên dưới Trần gia thì Trần Anh có địa vị không người nào có thể thay thế được trong lòng Trần Quốc Đào, quả thực chính là tâm can bảo bối của Trần Quốc Đào.
Nếu không phải là như thế, Trần Quốc Đào cũng sẽ không biết được sự kiện trọng đại phát sinh ở Ngưu Thủ Sơn, vẫn ở trong thư phòng chờ Trần Anh trở về.
" Két"
Kèm theo một tiếng vang nhỏ, Trần Anh đẩy cửa vào.
Cùng rất nhiều phú hào, quan lớn bất đồng, thư phòng Trần Quốc Đào vẫn hết sức đơn giản, chẳng qua là để mấy hàng tủ sách, trong giá sách toàn là những bộ sách có liên quan đến quân sự, có binh pháp cổ đại, cũng có bộ sách tin tức chiến tranh hiện đại.
Ngồi trên chiếc ghế trước bàn đọc sách, Trần Quốc Đào tay phải đang kẹp một điếu thuốc của quân đội, ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ dáng ngồi của quân nhân.
Sương khói vờn quanh khuôn mặt của hắn, làm cho người ta thấy rõ ràng cái đầu đã mơ hồ toàn tóc trắng kia, cũng có thể thấy trên trán hắn đầy nếp nhăn.
Những thứ này, cũng là năm tháng mang cho hắn.
Hắn giống như là một bảo đao niêm phong cất vào kho, chẳng qua là đơn giản ngồi ở chỗ đó, liền cho người khác mội loại cảm giác oai hùng!
Nhất là cặp con mắt lấp lánh hữu thần kia, trong đó bắn ra ánh mắt, kiên định mà sắc bén!
Năm tháng mang đi thanh xuân của hắn, mang đi tinh lực của hắn, tuy nhiên nó không có mang đi dáng vẻ thuộc về quân nhân thế hệ trước Tung của độc hữu đó chính là quân hồn!
Ánh mắt kiên định kia phảng phất nói cho mỗi người biết: Chỉ cần tổ quốc cùng nhân dân cần, lão binh cũng có thể cầm súng ra trận!
...
...
*****
- Bác sĩ không phải nói là ông cần phải bỏ thuốc sao?
Đối mặt với Trần Quốc Đào được xưng là Diêm Vương trong quân, Trần Anh chẳng những không có cảm thấy kính sợ, còn cố ý mặt lạnh, trực tiếp giáo huấn.
- A... Ông không cẩn thận liền quên mất, không hút, không hút nữa.
Nghe được lời nói của Trần Anh..., Trần Quốc Đào liền giống như là từ Lão Hổ biến thành một con mèo bệnh, cười ha ha một cái rồi bóp tắt tàn thuốc, nói:
- Tới, Tiểu Anh, lại đây để cho gia gia xem một chút.
Nhận thấy được vẻ mặt biến hóa của Trần Quốc Đào, cảm nhận được tình thương yêu phát ra từ nội tâm của Trần Quốc Đào, vẻ mặt lạnh lùng kia của Trần Anh trở nên nhu hòa rất nhiều, không nói gì trực tiếp đi tới trước người Trần Quốc Đào.
Thấy Trần Anh đi tới trước người, Trần Quốc Đào đứng lên, vươn tay, từ ái sờ lên đầu Trần Anh, sau đó hai tay khoác lên trên đầu vai Trần Anh, quan tâm hỏi:
- Đã thích ứng hoàn cảnh công việc mới chưa?
Lúc hỏi trong đôi mắt Trần Quốc Đào cũng toát ra một chút lo lắng.
Bởi vì... Hắn biết, Tiêu Phi chết đi cùng với chuyện tình bị khai trừ khỏi Long Nha dường như đã phá vỡ nhân sinh lúc trước của Trần Anh.
Từ sau lúc đó, cả người Trần Anh giống như thay đổi thành người khác, từ tính cách hướng ngoại biến thành hướng nội.
- Hoàn hảo.
Trần Anh gật đầu.
- Vậy thì tốt.
Thấy khí sắc Trần Anh cũng không tệ lắm, Trần Quốc Đào yên lòng.
- Gia gia...
Trần Anh muốn nói lại thôi.
" Ách?"
Ngạc nhiên nhận thấy được vẻ dị thường của Trần Anh, Trần Quốc Đào không khỏi ngẩn ra:
- Sao vậy?
- Cháu có chuyện muốn nói với ông.
Trần Anh cắn răng nói.
- Chuyện gì?
Vốn là Trần Quốc Đào đối với việc Trần Anh đột nhiên về nhà cảm thấy hết sức tò mò, hôm nay thấy Trần Anh luôn luôn làm việc gọn gàng trở nên có chút do dự, vẻ nghi ngờ trong lòng Trần Quốc Đào càng đậm.
- Cháu muốn đề cử một người vào đại đội đặc chủng quân khu.
Trần Anh nói ngay vào điểm chính:
- Hắn có thể giúp ông đạt được chức vô địch trong cuộc tỷ võ bộ đội đặc chủng toàn quân.
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Trần Anh, may là Trần Quốc Đào đã trải qua sóng to gió lớn, luyện nên một trái tim kiên cường, nhưng cũng không tránh khỏi hơi giật mình.
Cùng Trần Quốc Đào quan hệ tốt trong quân đội. Đại lão các phương đều là rất rõ ràng, Trần Quốc Đào xuất thân trinh sát binh kể từ sau khi nhậm chức ở quân khu Giang Ninh liền có một nguyện vọng: có một ngày nào đó, đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh có thể đạt được chức vô địch ở cuộc tỷ võ toàn quân bộ đội đặc chủng!
Bởi vì nguyện vọng này, trong quá khứ nhiều năm trước, Trần Quốc Đào ở phương diện này đã đầu tư không ít nhân lực, vật lực, chỉ là nguyện vọng thủy chung không có thực hiện được.
Mà hôm nay, Trần Anh lại nói có người có thể giúp hắn thực hiện nguyện vọng này, điều này có thể không làm cho Trần Quốc Đào kinh ngạc sao?
So sánh với điểm này mà nói, Trần Anh chủ động đề cử người tiến vào đại đội đặc chủng mới là điều khiến cho Trần Quốc Đào kinh ngạc nhất.
Bởi vì... Trần Quốc Đào so với bất luận kẻ nào đều rất rõ ràng, đứa cháu gái này bị chính mình nhẫn tâm đưa đi bồi dưỡng, cuối cùng trở thành một thành viên của Long Nha, kể từ khi vị hôn phu Tiêu Phi chết đi, cũng như rút khỏi tổ chức Long Nha, tính tình cả người liền thay đổi. Ngoài trừ nghĩ hết mọi biện pháp diệt trừ cái ác bên ngoài, đối với sự tình khác đều là thờ ơ!
Hôm nay, Trần Anh lại chủ động đề cử người gia nhập đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh...
- Tiểu Anh, sao cháu lại đề cử người cho ta?
Trần Quốc Đào sắc mặt kinh ngạc nhìn Trần Anh:
- Rốt cuộc là ai mà có thể khiến cháu nhìn bằng ánh mắt khác như vậy?
- Người kia là quân nhân trời sinh, thiên phú trên người hắn thậm chí không thua gì Tiêu Phi.
Sắc mắt Trần Anh phức tạp thở dài, cho ra câu trả lời nửa thật nửa giả:
- Cháu không hi vọng thấy hắn bị mai một.
Thiên phú không thua gì Tiêu Phi?
Ngạc nhiên nghe được lời của Trần Anh..., Trần Quốc Đào sợ hết hồn.
Thân là nhân vật số 1 quân khu Giang Ninh, Trần Quốc Đào chứng kiến Trần Anh cùng Tiêu Phi trở thành vợ chồng, liền biết rõ Tiêu Phi.
Mà kể từ sau khi Trần Anh cùng Tiêu Phi đính hôn, Trần Quốc Đào mỗi khi nhìn thấy đại lão trong quân các phương khác, cũng sẽ đều nhắc tới chuyện này, tâm tình có chút đắc ý.
Có thể nói không khoa trương, ở trong một đoạn thời gian rất dài, hắn cảm thấy được Tiêu Phi Long Nha của nước cộng hòa có thể trở thành tôn nữ tế của hắn, đúng là trời cao một lần ban ân khi hắn về già!
- Tiểu Anh, cháu nói là sự thật?
Trên khuôn mặt kiên nghị của Trần Quốc Đào hiện ra mấy phần hưng phấn, cảm giác kia hận không được lập tức được gặp một lần người mà Trần Anh đề cử.
- Dạ.
Trần Anh gật đầu, nhưng không có nói cho Trần Quốc Đào, chuyện tình Bùi Đông Lai là đồ đệ của Tiêu Phi.
- Hắn tên gọi là gì? Đang làm gì?
Thấy Trần Anh gật đầu, Trần Quốc Đào khẩn cấp hỏi.
- Hắn tên là Bùi Đông Lai, là sinh viên đại học Đông Hải.
Trần Anh không dám nói Bùi Đông Lai âm thầm nắm trong tay hắc đạo Hỗ Hàng.
- Sinh viên?
Trần Quốc Đào cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng mà ——
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng Trần Quốc Đào hiểu rõ Trần Anh, biết Trần Anh sẽ không nói hươu nói vượn, mà là trực tiếp đồng ý, nói:
- Tiểu Anh, hôm nào cháu mang hắn đem đến cho ta nhìn một cái. Nếu như hắn đúng như lời cháu nói như vậy thì cho dù cướp thì gia gia cũng cũng phải đem hắn cướp về!
" Hì.. Hì"
Có lẽ là bởi vì được sự đáp ứng của Trần Quốc Đào, có lẽ là lời nói của Trần Quốc Đào vô cùng buồn cười nên khóe miệng Trần Anh nở ra nụ cười nhạt.
Nụ cười mặc dù nhạt.
Nhưng lại nhất tiếu khuynh thành.
- Tiểu Anh, cháu cùng người gọi là tiểu tử Bùi Đông Lai kia quan hệ như thế nào?
Thấy nụ cười của Trần Anh, Trần Quốc Đào lại không nhịn được tò mò mở miệng hỏi, bởi vì trong ký ức của hắn kể từ khi Trần Anh trải qua hai chuyện đau lòng kia thì đã không cười lần nào.
Mà hôm nay, Trần Anh chẳng những chủ động đề cử Bùi Đông Lai gia nhập đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh, hơn nữa còn cười.
Chuyện này thật sự khiến cho Trần Quốc Đào cảm thấy quá kỳ quái.
- Cháu nhận hắn làm đệ đệ.
Trần Anh suy nghĩ một chút nói.
Đệ đệ?
Trần Quốc Đào há hốc mồm.
"Reng...Reng"
Sau đó... Không đợi Trần Quốc Đào hỏi thêm cái gì, thư phòng vốn an tĩnh vang lên tiếng chuông điện thoại.
Đột nhiên xuất hiện tiếng chuông điện thoại khiến cho Trần Quốc Đào đang ngây người lấy lại tinh thần, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì, cũng không có tránh Trần Anh, mà là trực tiếp cầm điện thoại lên:
- Alo.
- Thủ trưởng, Ngưu Chí Quân mới vừa báo cáo lại, người của đại đội Đặc Cảnh cùng võ cảnh còn chưa có chạy tới.
Điện thoại vừa chuyển, trong ống nghe truyền ra một thanh âm mười phần lo lắng:
- Ngưu Chí Quân muốn mang quân lên núi, do đó xin chỉ thị.
- Phê chuẩn!
Lúc nói Trần Quốc Đào theo thói quen mắng một câu thô tục:
- Con mẹ nó, nhân dân nuôi dưỡng chúng ta, không phải là để chúng ta bảo vệ chủ quyền giang sơn sao? Hôm nay, người ngoại quốc dám chạy đến địa bàn của chúng ta giương oai, chúng ta há có thể bởi vì gặp nguy hiểm mà lùi bước? Cậu nói cho Ngưu Chí Quân biết, thấy một lão mao tử giết một người, thấy hai người giết hai người, sỉ nhục bọn hắn cho ta. Mẹ nó!
Thanh âm vừa dứt, Trần Quốc Đào không đợi đối phương trả lời, liền trực tiếp cúp điện thoại, vẻ tức giận trên khuôn mặt hắn liền lộ ra.
- Gia gia, chuyện gì thế?
Nghe được Trần Quốc Đào nhắc đến lão mao tử, thấy bộ dáng giận dữ của Trần Quốc Đào, chân mày Trần Anh cau lại, hỏi.
- Mấy tên lính đánh thuê lão mao tử không biết làm thế nào tiềm nhập vào Giang Ninh, lúc nãy ở Ngưu Thủ Sơn xảy ra bắn nhau, người tỉnh ủy gọi điện thoại tới thỉnh cầu trợ giúp, ông phái người qua hỗ trợ.
Trần Quốc Đào trầm giọng nói.
- Lính đánh thuê?
Từng là một thành viên của Long Nha, nàng đối với lính đánh thuê cũng không xa lạ gì, ngược lại nàng cũng thường xuyên giao thủ cùng với lính đánh thuê, giết chết lính đánh thuê không có một trăm thì cũng có tám mươi người.
Hôm nay nghe được hai chữ lính đánh thuê, nàng liền có phản xạ có điều kiện tựa như một loại phản ứng nghề nghiệp.
Chẳng lẽ là Dương Sách lợi dụng lính đánh thuê tới Giang Ninh đối phó với Liễu Nguyệt?
Rất nhanh, Trần Anh nghĩ tới ba chữ Ngưu Thủ Sơn, liên tưởng đến hôm nay là ngày giỗ của Đông Phương Thần, Liễu Nguyệt hẳn là dẫn người tới đó tế bái, liên tưởng đến trước đó không lâu, Bùi Đông Lai khiến cho Dương Sách cút ra khỏi Đông Hải, trong lòng vừa động, lập tức đã tuôn ra một phỏng đoán
Vừa đoán ra nguyên nhân, sắc mặt Trần Anh biến hóa, nhưng bởi vì không dám chắc, không dám lên tiếng, mà là âm thâm quyết định một hồi gọi điện thoại cho Bùi Đông Lai hỏi một chút tình huống.
...
Đối với hết thảy chuyện này, Bùi Đông Lai cũng không hề hay biết.
Lúc này hắn mang theo Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ cùng tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi, dưới sự bảo vệ của Tiểu Lang cùng hai gã tinh anh của Huyết Sát khác ngồi vào phòng xe Camry, dọc theo núi theo đường lớn đi xuống.
Dưới ánh mặt trời, chiếc Camry vốn cao quý, hoa lệ bỗng trở nên tanh bành, lúc nãy tay súng bắn tỉa thứ 2 của dong binh đoàn Seberia mặc dù không có phá hủy được nhưng hai chiếc Merxedes bên cạnh bị phá hủy mảnh nhỏ đập vào trên thân xe đã phá hư sườn xe.
Trong ô tô, Bùi Đông Lai đã thay chiếc áo nhuộm đầy máu tươi bằng đồng phục tác chiến xanh biếc, hơn nữa cũng tẩy rửa một phen.
Nhưng mà.
Cứ cho là như thế, trên người của hắn như cũ tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
So ra mà nói, đám người Liễu Nguyệt, Tiểu Lang bởi vì không có làm ra chiến đấu, thật ra cũng không có mùi máu tươi, chẳng qua là mùi lựu đạn hơi cay lưu lại cũng thật nồng.
- Nhật Xuất Đông Lai, mùi trên người anh thật là khó ngửi nha.
Tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi ngay lúc tiếng súng đầu tiên vang lên, liền bị Bùi Đông Lai đánh hôn mê bất tỉnh, cũng không biết huyết chiến vừa mới phát sinh thê thảm như thế nào, hiện tại ngửi được mùi máu tươi nồng đậm trên người Bùi Đông Lai, không nhịn được che lỗ mũi lại.
Ngạc nhiên nghe được lời của Đông Phương Uyển Nhi..., Đông Phương Lãnh Vũ nhớ tới lúc đám người A Long chết đi thì không nhịn được nắm chặt hai đấm, hai mắt đỏ bừng.
Thậm chí... Ngay cả Tiểu Lang chịu trách nhiệm lái xe, vành mắt cũng là đỏ hồng.
Liễu Nguyệt cũng vậy, nàng đầu tiên là đỏ mắt, cắn răng, nhẹ nhàng vuốt ve Đông Phương Uyển Nhi ở trong lòng, sau đó ngẩng đầu, sắc mặt tự trách nhìn Bùi Đông Lai.
Dường như không có nhận thấy được ánh mắt của Liễu Nguyệt, Bùi Đông Lai vươn tay ra rồi véo trên gương mặt phấn nộn của Đông Phương Uyển Nhi:
- Ca ca ta không phải chỉ là mấy ngày chưa tắm sao, làm gì mà bốc mùi như vậy?
- Đi, đi, đi, không ngờ lại mấy ngày chưa tắm? Ta xem anh mới từ đi từ lò mổ heo ra.
Đông Phương Uyển Nhi tức giận nói một câu.
"Khụ... Khụ..."
Thanh âm vừa dứt, Đông Phương Uyển Nhi không nhịn được ho khan một tiếng —— mặc dù lúc trước nàng được Liễu Nguyệt cùng Tiểu Lang bảo vệ trước sau, tuy nhiên lượng lựu đạn cay ném vào quả thực rất nhiều, huống chi lúc này trên người Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ còn lưu lại mùi vị rất nồng của lựu đạn hơi cay.
- Em đã không muốn ngửi, ca ca ta mạn phép cho em ngửi luôn.
Bùi Đông Lai giống như ngày thường cùng tiểu la lỵ đấu võ mồm, sau đó trực tiếp đem tiểu la lỵ từ trong lòng Liễu Nguyệt ôm lấy.
Liễu Nguyệt thấy thế, trong lòng khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai tràn đầy cảm kích.
Phần cảm kích kia, là bởi vì nàng biết Bùi Đông Lai đem Đông Phương Uyển Nhi ôm lấy, vì để tránh cho Đông Phương Uyển Nhi ngửi thấy mùi vị lựu đạn hơi cay cường độ cao còn lưu lại trên người nàng.
Phần cảm kích kia, cũng bởi vì hành động lúc trước của Bùi Đông Lai.
Nàng rất rõ ràng, bởi vì nàng khư khư cố chấp, làm cho mọi người lâm vào nguy hiểm, nếu như không phải là Bùi Đông Lai ngăn cơn sóng dữ, lúc này, vô luận là Đông Phương Uyển Nhi, Đông Phương Lãnh Vũ hay là nàng cùng Tiểu Lang bốn người đều đã đi trình diện Diêm Vương gia.
Nhận thấy được ánh mắt cảm kích của Liễu Nguyệt, Bùi Đông Lai không nói gì chỉ cười cười, nhưng trong lòng thì đang suy tư làm thế nào giải thích với cảnh sát cùng quân đội ở dưới chân núi.
Dưới chân núi.
Ngưu Chí Quốc nhận được mệnh lệnh của Trần Quốc Đào, trước tiên chào hỏi đội trưởng chỉ huy đội Hình Cảnh chịu trách nhiệm hiên trường, sau đó dẫn đầu dẫn người lên núi.
- Bùi Đông Lai đúng không?
Nhìn Ngưu Thủ Sơn khắp nơi xanh biếc, Ngưu Chí Quốc ngồi trong xe việt dã ánh mắt lạnh như băng, âm thầm siết chặt hai tay, trong lòng cười lạnh nói:
- Mặc dù ta không cách nào tự mình báo thù cho nhi tử của ta, nhưng là... Ta sẽ đích thân đem ngươi cùng phụ thân ngươi dẫn vào Địa Ngục!
...
...
*****
"Ó e...Ó e..."
Tiếng còi cảnh sát chói tai một lần nữa phá vỡ bầu trời của Ngưu Thủ Sơn, 2 chiếc xe cảnh sát gào thét đã tới dưới chân núi.
Đèn báo hiệu lóe trên xe dừng lại, một gã Đặc Cảnh được trang bị đầy đủ võ trang từ trong xe nhảy xuống, đội trưởng đội đặc cảnh vội vàng hướng chi đội trưởng cảnh sát nghênh đón.
- Ông khỏe chứ, Tào đội trưởng, tình huống hiện tại như thế nào?
Đội trưởng đội đặc cảnh cùng Tào đội trưởng bắt tay nhau, cũng không có khách sáo, hỏi thẳng vào vấn đề.
- Chào ông, Cảnh đội trưởng, Ngưu Chí Quốc đã dẫn binh sĩ lên núi trinh sát rồi, tình huống cụ thể trên núi tôi cũng không rõ.
Tào đội trưởng đáp chi tiết.
- Cấp trên yêu cầu tôi dẫn người lên núi đối phó với địch nhân, ông cho người của ông phong tỏa các con đường quanh Ngưu Thủ Sơn này.
Bởi vì biết được ở Ngưu Thủ Sơn có lính đánh thuê nước ngoài tham gia chiến đấu, vì thế Cảnh đội trưởng cũng không có nói là bắt tội phạm, trực tiếp gọi là địch nhân.
"Vù... Vù..."
Cảnh đội trưởng vừa nói dứt lời, phương xa xuất hiện 2 chiếc trực thăng võ trang giống như Liệp Ưng hướng Ngưu Thủ Sơn bay tới.
- Tốt.
Tào đội trưởng cũng biết, chỉ có nhóm Đặc Cảnh thân kinh bách chiến kia mới có thể đối phó được những cỗ máy giết người kia.
- Số 5, nghe rõ trả lời.
Thấy Tào đội trưởng không có dị nghị gì, Cảnh đội trưởng nói vài câu rồi xoay người rời đi, đồng thời lấy ra vô tuyến điện hô lên.
- Số 1, Số 5 thu được, xin ra lệnh.
- Tôi đem các huynh đệ lên núi, ước chừng cần 15'. Trong vòng 15' các cậu cần phải tập trung xác định chính xác vị trí của địch nhân, đến lúc đó có thể trực tiếp tiến hành công kích.
- Số 5 thu được!
Sau khi thủ hạ cho câu trả lời chắc chắn, Cảnh đội trưởng không nói thêm gì nữa, trực tiếp lên xe.
Sau đó... Hai chiếc xe trước sau khởi động, chạy nhanh về hướng đỉnh núi.
Chỗ giữa sườn núi.
Từng chiếc xe tải quân sự dọc theo đường núi hướng về phía nghĩa trang trên đỉnh núi đi tới, tựa như một hàng dài màu xanh biếc.
Trong xe tải quân dụng, các chiến sĩ quân đoàn xx, tay cầm súng, đeo ba lô, vẻ mặt tiêu điều xơ xác.
Bởi vì... Biết được có lính đánh thuê từ Russia tham gia chiến đấu vì thế thân là xx quân đoàn. Đội quân mà Ngưu Chí Quân phái ra thi hành nhiệm vụ lần này chính là đội Thiết Quân thuộc quân đoàn xx, có thể nói là dốc toàn bộ lực lượng tinh anh của quân đoàn xx.
- Thủ trưởng, phía trước xuất hiện 2 chiếc xe, dường như đối phương phát hiện chúng ta nên đã cố ý giảm tốc độ xe, xin chỉ thị.
Đột nhiên, một tên lính trinh sát mở đường thông qua ống nhòm quân sự thấy phía trước xuất hiện một chiếc xe Benz cùng một chiếc Camry, lập tức cầm lấy điện thoại hồi báo cho Ngưu Chí Quân đang cùng bộ đội đi phía sau.
- Phát ra cảnh cáo, để cho đối phương xuống xe, nếu như đối phương phản kháng, trực tiếp bắn chết.
Ngưu Chí Quân nhớ tới mệnh lệnh của Trần Quốc Đào, lập tức nói.
- Rõ, thủ trưởng.
"Pằng! Pằng!"
Đội trưởng lính trinh sát hoàn thành xong báo cáo, trước tiên cho ra câu trả lời chắc chắn, sau đó cắt đứt điện thoại, cầm lấy súng, vươn ra ngoài cửa sổ, liên tục bắn liền hai phát súng, tiếng súng trầm muộn vang dội bầu trời Ngưu Thủ Sơn.
- Người phía trước nghe đây, chúng ta là quân đoàn xx nhân dân giải phóng TQ, chúng ta yêu cầu mọi người lập tức xuống xe! Lập lại một lần nữa, chúng ta yêu mọi người lập tức xuống xe!
Sau khi tiếng súng vang lên, tên lính trinh sát rống lớn nói.
- Tiểu Lang, để cho hai người bọn họ dừng xe.
Trong chiếc Camry, Bùi Đông Lai nghe được tiếng hét thì liền ra lệnh cho Tiểu Lang.
- Rõ, Bùi tiên sinh.
Tiểu Lang vội vàng đáp lại, đồng thời dùng vô tuyến điện truyền đạt mệnh lệnh của Bùi Đông Lai.
- Nhật Xuất Đông Lai, sao lại có nhiều quân xa như vậy nhỉ?
Lúc này, tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi thấy phía trước xuất hiện rất nhiều xe tải quân sự, mắt to chớp chớp hỏi.
Bùi Đông Lai âm thầm thở dài, bất đắc dĩ, một lần nữa nhẹ nhàng đánh ngất Đông Phương Uyển Nhi, sau đó đem Đông Phương Uyển Nhi giao cho Liễu Nguyệt, nói:
- Liễu tỷ, ta xuống xe nói chuyện một chút, tỷ cùng Tiểu Vũ ở phía sau chờ ta.
- Ừ.
Liễu Nguyệt ôm lấy Đông Phương Uyển Nhi, khẽ gật đầu một cái, nàng rất rõ ràng mặc dù lúc này rơi vào trong tay bộ đội cũng không phải là chuyện tốt nhưng mà so với hiểm cảnh mới vừa rồi mà nói còn hài hước hơn, dù sao dựa vào mạng lưới quan hệ ở bạch đạo của nàng cùng Quý Hồng nếu không cách nào giải quyết hết thảy chuyện này thì vẫn còn có Bùi Vũ Phu.
Rất nhanh, chiếc Camry cùng chiếc Benz ngừng lại phía trước, Bùi Đông Lai dẫn đầu xuống xe, đi thẳng đến trước chiếc quân xa dừng ngay chỗ khúc cua.
Nương theo ánh sáng ban ngày, có thể rõ ràng thấy, vẻ mặt Bùi Đông Lai vô cùng bình tĩnh, bước đi vẫn ổn định.
Ngay chỗ khúc cua, trong một chiếc xe jeep quân sự, tên tiểu đội trưởng trinh sát thấy Bùi Đông Lai xuống xe đi tới, đầu tiên là hướng Ngưu Chí Quân áp trận phía sau hồi báo nói:
- Báo cáo thủ trưởng, xuống xe không phải là lính đánh thuê Russia, mà là một gã người Trung Quốc, xin chỉ thị.
Ở bên trong chiếc xe việt dã quân sự ở phía sau, Ngưu Chí Quân sau khi nghe được hồi báo, trước tiên lấy ra ống nhòm quân sự, rõ ràng thấy được khuôn mặt quen thuộc của Bùi Đông Lai đã được hắn nhớ kỹ.
Trong đôi mắt hiện lên thân ảnh của Bùi Đông Lai, khuôn mặt Ngưu Chí Quân lộ ra một vẻ hận thấu xương:
- Lập tức tiến hành khống chế đối với hắn và người của hắn, mặt khác, nếu như hắn dám phản kháng, trực tiếp bắn chết!
Thanh âm vừa dứt, Ngưu Chí Quân lại trở nên hưng phấn, theo hắn xem ra, vô luận Bùi Đông Lai phản kháng hay không thì cũng là một cái tử lộ, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn thôi —— nếu phản kháng, hắn có thể lợi dụng tội danh làm trở ngại thi hành quân vụ mà cho thủ hạ bắn chết Bùi Đông Lai, không phản kháng thì với lời nói của hắn có thể đem Bùi Đông Lai bắt đi, dựa theo kế hoạch của Nạp Lan Minh Châu, nhất cử đem hai người Bùi Đông Lai cùng Bùi Vũ Phu tiêu diệt.
Hưng phấn rất nhiều, Ngưu Chí Quân lại hạ mệnh lệnh để cho thủ hạ dừng lại lên, đồng thời để cho cảnh vệ viên lái ô tô mang theo hắn đi tới khúc cua phía trước.
Phía trước khúc cua, tiểu đội trưởng sau khi nhận được mệnh lệnh của Ngưu Chí Quân, trước tiên dẫn người xuống xe.
- Giơ 2 tay lên đầu, đứng nguyên tại chỗ để kiểm tra!
Sau khi xuống xe, tên tiểu đội trưởng hướng về phía Bùi Đông Lai la lớn, đồng thời kêu gọi đầu hàng, mươi mấy tên trinh sát binh võ trang đầy đủ đứng ở phía sau hắn liền giơ cao súng trong tay, đem họng súng nhắm ngay Bùi Đông Lai, một bộ dáng đằng đằng sát khí, cảm giác kia giống như nếu Bùi Đông Lai không làm theo thì bọn hắn sẽ lập tức nổ súng bắn chết Bùi Đông Lai.
Thấy một màn như vậy, Bùi Đông Lai dừng bước chân lại, dựa theo yêu cầu của tên tiểu đội trưởng kia, dừng chân lại, đem 2 tay giơ lên đầu, vẻ mặt bình tĩnh như trước.
Tên tiểu đội trưởng thấy thế liền lập tức mang theo 4 gã thủ hạ hướng Bùi Đông Lai đi tới.
- Soát người.
Lúc sắp đến gần Bùi Đông Lai, tên tiểu đội trưởng hạ mệnh lệnh, 4 gã trinh sát binh không nói hai lời vooikj bước nhanh đi tới trước người Bùi Đông Lai, trong đó 2 người dùng họng súng nhắm ngay Bùi Đông Lai, ý bảo Bùi Đông Lai không cần phản kháng, 2 người khác thì tiến hành soát người đối với Bùi Đông Lai.
- Báo cáo đội trưởng, trên người hắn không có phát hiện bất kỳ vũ khí nào.
Sau khi soát người xong, mộ gã trinh sát binh hồi báo nói.
- Cậu tên là gì? Đang làm cái gì? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Còn có, những người đi cùng cậu là ai?
Nghe được thủ hạ hồi báo, tên tiểu đội trưởng ánh mắt như đao ngó chừng Bùi Đông Lai, trầm giọng hỏi.
- Bùi Đông Lai, chủ tịch tập đoàn Đông Hải. Tôi cùng chị kết nghĩa đi tảo mộ kết quả là gặp phải tập kích.
Bùi Đông Lai trả lời rất đúng mực.
Chủ tịch tập đoàn Đông Hải?
Ngạc nhiên nghe được Bùi Đông Lai báo ra thân phận, tên tiểu đội trưởng không khỏi ngẩn ra.
Mặc dù không biết chuyện tình tập đoàn Thiên Tường cùng tập đoàn Hồng Hải thống nhất, nhưng mà dnh tiếng một chủ tịch tập đoàn cũng đủ dọa người rồi.
Phát hiện Bùi Đông Lai mặt đối mặt với đoàn người của mình, mặt không đổi sắc, một bộ dáng rất bình tĩnh, tên tiểu đội trưởng cũng không có hoài nghi những điều Bùi Đông Lai vừa nói mà là hơi trầm ngâm một chút, nói:
- Chào cậu, tôi là Lưu Cương tiểu đội trưởng thuộc quân đoàn xx, chúng tôi nhận được tin tức nói Ngưu Thủ Sơn xảy ra bắn nhau, mời cậu nói rõ chi tiết một chút tình huống vừa rồi, mặt khác, lập tức để cho bằng hữu của cậu xuống xe tiếp nhận kiểm tra!
- Tốt.
Nghe được lời nói của tên tiểu đội trưởng..., Bùi Đông Lai xoay người, hướng về đám người Liễu Nguyệt đang ngồi trên xe phía sau, la lớn:
- Liễu tỷ, tỷ bảo bọn người Tiểu Lang xuống xe để kiểm tra.
Trong chiếc Camry phía sau, dựa theo yêu cầu của Bùi Đông Lai, đám người Liễu Nguyệt đem vũ khí vứt bỏ rồi bước xuống xe. Cùng lúc đó, 8 tên trinh sát binh giơ lên họng súng, hướng đám người Liễu Nguyệt chạy tới.
- Lúc trước tôi cùng bằng hữu đón xe lên núi nhưng chưa kịp tới nghĩa trang thì trên ấy đã xảy ra bắn nhau. Tôi cùng bằng hữu của tôi liền cả kinh trực tiếp chạy vào trong xe, kết quả là ở trên đường đã chết vài người hộ vệ, hơn nữa còn bị phá hủy 2 chiếc xe hơi.
Bùi Đông Lai mặt không đổi sắc nói:
- Sau đó chúng tôi chạy vào trong rừng núi, kẻ bắt cóc vốn là muốn hạ thủ với chúng tôi, kết quả dưới chân núi vang lên tiếng còi cảnh sát, bọn bắt cóc thấy vậy liền bị dọa cho sợ chạy mất.
- Ý của cậu nói là hộ vệ của cậu cùng bọn bắt cóc xảy ra bắn nhau?
Tên tiểu đội trưởng cau mày hỏi.
Bùi Đông Lai lắc đầu:
- Không có, hộ vệ của tôi chẳng qua là bảo vệ tôi cùng bằng hữu của tôi rời đi, cùng bọn bắt cóc phát sinh xung đột chính là một nhóm người khác, cụ thể là ai thì tôi cũng không rõ ràng lắm.
Một lần nữa nghe được câu trả lời bình tĩnh của Bùi Đông Lai, tên tiểu đội trưởng cau mày nhìn kỹ Bùi Đông Lai vài giây đồng hồ, sau đó... Không đợi hắn mở miệng lần nữa, một gã trinh sát binh chạy tới phía trước, hồi báo:
- Báo cáo đội trưởng, trên xe cùng trên người bọn họ không có vũ khí.
Thủ hạ hồi báo làm cho chân mày tên tiểu đội trưởng nhíu chặt lại, hắn vốn còn muốn hỏi thêm, nhưng phát hiện xe của Ngưu Chí Quân đang lái tới phía sau thì liền ra lệnh để thủ hạ hạ súng xuống, xếp thành hàng nghênh đón.
Nửa phút đồng hồ sau, dưới sự nghênh đón của tiểu đội trinh sát, trong ánh nhìn chăm chú của Bùi Đông Lai, chiếc xe việt dã quân sự đã ngừng lại phía trước.
Ô tô dừng lại, cảnh vệ viên Ngưu Chí Quân liền nhảy xuống xe, mở cửa xe cho Ngưu Chí Quan, Ngưu Chí Quân đi xuống xe, ánh mắt như đao nhìn về hướng Bùi Đông Lai.
Cảm nhận được trong ánh mắt Ngưu Chí Quân chợt lóe lên vẻ âm nhu, chân mày Bùi Đông Lai khẽ nhíu lại.
- Lưu Cương, xảy ra chuyện gì?
Nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai vài giây đồng hồ, Ngưu Chí Quân thu hồi ánh mắt rồi hướng về phía Lưu Cương hỏi.
- Báo cáo thủ trưởng, người kia tên là Bùi Đông Lai, tự xưng là chủ tịch tập đoàn Đông Hải.
Lưu Cương lập tức báo cáo, nói:
- Dựa theo lời hắn nói, hắn và bằng hữu của hắn đi tảo mộ, kết quả gặp phải chuyện đấu súng.
- Mang hắn tới đây, ta tự mình thẩm vấn.
Ngưu Chí Quân biết rõ tin tức vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Rõ, thủ trưởng!
Lưu Cương gật đầu đồng ý, hướng về phía 2 gã trinh sát phía trước đang trông chừng Bùi Đông Lai làm ra một cái thủ thế.
- Đi!
2 gã trinh sát thấy thủ thế, dùng súng đẩy phía sau lưng Bùi Đông Lai, trầm giọng nói.
Cảm thụ được nòng súng truyền đến cảm giác lạnh lẽo, chân mày Bùi Đông Lai nhíu lên, không có phản kháng, mà là quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người Liễu Nguyệt, dùng ánh mắt ý bảo Liễu Nguyệt bình tĩnh chớ vọng động.
"Reng...Reng.."
Cùng lúc đó, bên cạnh chiếc xe việt dã quân sự, điện thoại của Ngưu Chí Quân khẽ rung lên.
Ngưu Chí Quân trong lòng vừa động, lấy điện thoại di động ra nhìn, con ngươi lập tức mở lớn, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.
Bởi vì.
Người gọi tới là Trần Quốc Đào.
Ngoại hiệu là Trần Diêm Vương.
Nhân vật số 1 quân khu Giang Ninh!
....
← Ch. 219 | Ch. 221 → |