Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 221

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 221: Nạp Lan Minh Châu sám hối! (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)

Siêu sale Shopee


Mặc dù Ngưu Chí Quân là quân đoàn trưởng quân đoàn xx nhưng lấy thân phận của hắn thì lúc bình thường sẽ không thể nào gặp mặt được Trần Quốc Đào ngay cả trò chuyện cũng không thể.

Đối với lần này, hắn thấy số điện thoại gọi đến là văn phòng của Trần Quốc Đào thì liền cả kinh không nhẹ.

- Lưu Cương, cậu để cho hắn ở đây chờ một lát.

Kinh ngạc qua đi, đầu tiên là Ngưu Chí Quân hạ mệnh lệnh với Lưu Cương, sau đó cầm lấy điện thoại di động đi qua một bên, nhận điện thoại:

- Báo cáo thủ trưởng, tôi quân đoàn trưởng quân đoàn xx, Ngưu Chí Quân, xin chỉ thị.

- Chào ông, Ngưu quân trưởng, ta là đội trưởng Trần Anh của đại đội Đặc Cảnh Đông Hải.

Đầu bên kia điện thoại, Trần Anh dùng điện thoại trong thư phòng Trần Quốc Đào liên lạc với Ngưu Chí Quân, tự giới thiệu.

Trần Anh?

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Trần Anh..., Ngưu Chí Quân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mừng như điên.

Mặc dù hắn không biết vì sao lúc này Trần Anh lại dùng số điện thoại thư phòng của Trần Quốc Đào gọi tới nhưng mà dựa vào kế hoạch của Nạp Lan Minh Châu thì ban đầu hắn sẽ chủ động lĩnh mệnh dẫn người thi hành mục đích là bắt được Bùi Đông Lai, sau đó nghĩ biện pháp giao vào trong tay Trần Anh.

Hiện giờ Trần Anh chủ động xuất hiện, đối với hắn mà nói, quả thực chính là "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai bất phí công phu".

- Chào cô, Trần đội trưởng.

Trong lòng âm thầm mừng như điên nhưng Ngưu Chí Quân không có biểu hiện ra, mà là rất nghiêm túc gọi chức vụ của Trần Anh.

- Ngưu quân trưởng, xin hỏi người của ông lên núi sao? Có đụng phải một thanh niên tên là Bùi Đông Lai không?

Trần Anh biết được Ngưu Thủ Sơn có xuất hiện lính đánh thuê hơn nữa phát sinh xung đột, nàng lo lắng Bùi Đông Lai có tham dự cho nên gọi điện thoại cho Bùi Đông Lai, kết quả không liên lạc được, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể thông qua Ngưu Chí Quân để tìm hiểu tình huống.

Chẳng lẽ bởi vì Bùi Đông Lai cho nên Trần Anh mới trở về Giang Ninh?

Nghe được Trần Anh hỏi thăm Bùi Đông Lai, trong lòng Ngưu Chí Quân vừa động, lập tức đã nảy ra một cái nghi vấn, sau đó hắn liền tự tin vào điểm này.

Theo hắn xem ra, vào lúc này Trần Anh xuất hiện tại Giang Ninh không rõ lý do, hơn nữa gọi điện thoại hỏi thăm tình huống của Bùi Đông Lai, nhất định là hướng về phía Bùi Đông Lai.

Sau khi khẳng định điểm này, trên mặt Ngưu Chí Quân lộ ra nét mặt hưng phấn, hắn vội vàng đáp:

- Trần đội trưởng, 10' trước người của tôi vừa lên núi, trước mắt còn chưa tới được nghĩa trang trên đỉnh núi. Mới vừa rồi người của tôi có bắt được mấy người, trong đó có một người chính là Bùi Đông Lai như cô nói.

- Ngưu quân trưởng, tôi lập tức qua đó.

Nghe được lời nói của Ngưu Chí Quân, trong lòng Trần Anh vừa động, suy nghĩ một chút, nói:

- Nếu như có thể, trước khi tôi tới đó xin Ngưu quân trưởng không đem Bùi Đông Lai cùng bằng hữu của hắn giao cho bất luận kẻ nào.

- Được.

Ngưu Chí Quân sảng khoái đáp ứng.

"Đô... Đô..."

Thanh âm vừa dứt, Ngưu Chí Quân phát hiện điện thoại đã cúp, không khỏi cười lạnh.

Bởi vì, thông qua cuộc nói chuyện cùng Trần Anh, hắn càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, theo hắn xem ra sở dĩ Trần Anh muốn chạy tới đây, hơn phân nửa là sợ Bùi Đông Lai vận dụng quan hệ sau lưng bóp méo sự thật để giải quyết chuyện này.

Sau khi có ý nghĩ như vậy, Ngưu Chí Quân không nhịn được mà cười lạnh rồinhìn Bùi Đông Lai một cái, cảm giác kia giống như đang nói: Tiểu tử, Trần Anh đã đem đầu mâu nhắm vào mày, mày đừng cho rằng bản thân có thể vận dụng mạng lưới quan hệ của mày, chỉ sợ lão tử của mày ra mặt cũng là uổng công!

Thấy vẻ mặt cười lạnh của Ngưu Chí Quân, Bùi Đông Lai cũng không biết thân phận đích thực của Ngưu Chí Quân nên hắn cho là Ngưu Chí Quân là nhạc phụ của Dương Sách, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Bởi vì... Lúc trước trên núi, hắn đã gọi điện thoại cho Quý Hồng, tiến hành an bài.

- Lưu lại 8 người trông coi bọn hắn.

Bởi vì biết được Trần Anh muốn tới, Ngưu Chí Quốc ngay cả hứng thú thẩm vấn Bùi Đông Lai cũng không có, mà là vung tay lên hạ mệnh lệnh:

- Những người khác tiếp tục lên núi, cần phải tiêu diệt bọn cướp.

Ngưu Chí Quân truyền đạt mệnh lệnh, ngoại trừ 8 tên trinh sát binh lưu lại thì những binh lính khác đều là ngồi lên xe hướng đỉnh núi đi tới.

Cùng lúc đó, quân khu Giang Ninh, trong thư phòng của Trần Quốc Đào.

- Tiểu Anh, tiểu tử mà cháu để cử cho ta kia sao lại có liên quan đến sự kiện Ngưu Thủ Sơn lần này?

Sắc mặtTrần Quốc Đào phức tạp nhìn Trần Anh hỏi:

- Còn nữa, sở dĩ cháu vội vàng trở về tìm ta đem hắn chuẩn bị tiến vào đại đội đặc chủng quân khu không phải là vì cháu biết hắn có tham dự vào chuyện tình Ngưu Thủ Sơn lần này, muốn giúp hắn sao?

Lúc trước, Trần Anh không liên lạc được với Bùi Đông Lai, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là thỉnh cầu Trần Quốc Đào lợi dụng số điện thoại của hắn hỏi thăm tình hình của Bùi Đông Lai, mặc dù Trần Quốc Đào đầy bụng nghi ngờ nhưng cũng không hỏi, chờ đến khi Trần Anh nói chuyện điện thoại xong, thì mới không kìm được nữa mà hỏi.

- Thật xin lỗi, gia gia.

Trần Anh sắc mặt phức tạp nhìn thoáng qua Trần Quốc Đào:

- Thời gian trước cháu cũng không biết Ngữu Thủ Sơn có phát sinh bắn nhau, cũng không nghĩ tới hắn có tham dự trong đó. Bất quá... Đúng như lời ông nói, cháu quả thật muốn giúp hắn.

- Hắn rốt cuộc là ai? Còn nữa tại sao hắn lại tham gia vào vụ đấu súng ở Ngưu Thủ Sơn?

Sắc mặt Trần Quốc Đào kinh ngạc hỏi.

- Bên ngoài hắn đúng là sinh viên đại học Đông Hải, nhưng thực ra đang âm thầm nắm trong tay hắc đạo Hỗ Hàng. Sự kiện Hàng Hồ trước đó không lâu, chính là hắn một tay đạo diễn.

Giọng nói Trần Anh phức tạp:

- Ngoài trừ cái đó, mấy ngày hôm trước, hắn và Dương Sách đã xảy ra xung đột. Mà hôm nay lại đúng là ngày giỗ của Đông Phương Thần, đại ca xã hội đen ngày trước của Đông Hải nên hắn và Liễu Nguyệt cùng nhau đi tảo mộ Đông Phương Thần bị Dương Sách ám toán.

"Bá!"

Nghe được lời nói của Trần Anh thì Trần Quốc Đào liền cả kinh.

Lấy thân phận của hắn, tự nhiên sẽ biết được chuyện phát sinh ở Hàng Hồ, hơn nữa hắn còn biết vào lúc đó Bạch gia liền trả thù Diệp gia, nuốt lấy quân cờ của Diệp gia ở Hồ Giang.

Có thể nói, trong chuyện kia đứng ở giữa thu lợi lớn nhất cũng không phải là Bạch Quốc Du, mà là người thay thế Phương Hiểu Hồng cùng Phương gia, xưng bá hắc đạo Hồ Giang, nhúng chàm vào thị trường vay mượn tiền Quý Hồng.

Mà hôm nay, Trần Anh lại nói cho Trần Quốc Đào, Bùi Đông Lai âm thầm nắm trong tay hắc đạo Hỗ Hàng...

Lúc trước, khi Trần Anh đề cử Bùi Đông Lai gia nhập đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh có nói Bùi Đông Lai đang là sinh viên, Trần Quốc Đào bị dọa không nhẹ, hiện tại biết được Bùi Đông Lai đúng là lão đại xã hội đen Hỗ Hàng, vẻ khiếp sợ trong lòng có thể hình dung được ư?

Phải biết rằng, Trần Anh luôn luôn ghét ác như cừu a...

- Tiểu Anh, tại sao cháu muốn giúp hắn?

Có lẽ là hoàn toàn bị thái độ của Trần Anh làm cho kinh hãi, thế cho nên Trần Quốc Đào không có để ý chuyện tình Dương Sách rất có thể cuồn vào sự kiện Ngưu Thủ Sơn lần này, mà là khẩn cấp muốn biết vì sao Trần Anh luôn luôn ghét ác như cừu lại giúp một đại ca xã hội đen, hơn nữa không tiếc đem đối phương cột vào trên chiến xa Trần gia.

- Bởi vì hắn là đồ đệ của Tiêu Phi.

Trần Anh một lần nữa thở dài:

- Ngoài trừ cái đó, mặc dù hắn nhúng chàm vào hắc đạo, tuy nhiên nó cùng những người trong hắc đạo khác bất đồng, cháu không hy vọng thấy hắn chết.

- Cho nên cháu chuẩn bị thân phận một bộ đội của đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh để bảo vệ hắn sao?

Trần Quốc Đào hiểu ra ý đồ của Trần Anh, mở to hai mắt nhìn.

- Thật xin lỗi, gia gia.

Có lẽ là quyết định như vậy cùng tín ngưỡng của chính mình có điểm xung đột, nàng còn chưa thuyết phục được chính bản thân mình, và có lẽ là không biết nên đối mặt với Trần Quốc Đào như thế nào sau hết thảy chuyện này, Trần Anh cúi đầu không dám nhìn Trần Quốc Đào.

- Cháu nói hắn là đồ đệ của Tiêu Phi, có chuyện này thật chứ?

Trần Quốc Đào cười khổ lắc đầu, suy nghĩ một chút hỏi.

- Hắn cùng Tiêu Phi có vài lần duyên phận gặp gỡ, cho nên Tiêu Phi đã dạy cho hắn một ít bản lĩnh.

Trần Anh giải thích.

- Thì ra là như vậy a.

Trần Quốc Đào nhìn Trần Anh, nói:

- Tiểu Anh, từ nhỏ đến lớn cháu đều là niềm kiêu ngạo của gia gia, gia gia chưa từng làm gì vì cháu. Hôm nay cháu đã mở miệng như vậy gia gia sẽ đáp ứng cháu —— vô luân hắn có ưu tú như lời cháu nói hay không thì ta cũng sẽ để hắn lấy danh nghĩa thuộc đại đội đặc chủng quân khu. Mặc khác dựa phán đoán của cháu, mặc dù hắn có tham dự vào sự kiện ở Ngưu Thủ Sơn nhưng không phải là hắn cấu kết với người nước ngoài, cho nên gia gia sẽ giúp hắn giải quyết chuyện này.

- Cảm ơn gia gia.

Trần Anh mơ hồ có chút kích động.

- Tiểu Anh, cháu nên biết một chút tin tức về sự kiện Hàng Hồ. Tiểu tử kia nếu có thể trở thành người có được lợi ích nhiều nhất trong sự kiện Hàng Hồ, đủ để cho thấy hắn và Bạch Quốc Du có quan hệ không tầm thường.

Trần Quốc Đào vừa nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

- Gia gia đúng là người thô hào, không thích cũng không muốn tham gia chuyện tranh đấu. Cho nên, nếu như sau này hắn làm ra chuyện thương thiên hại lý, hoặc là nói có dính dáng đến chuyện tranh đấu thì gia gia sẽ đem hắn xóa tên khỏi đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh!

- Gia gia, nếu như hắn không làm chuyện thương thiên hại lý hơn nữa lại giúp ông đoạt được chức vô địch tỷ võ bộ đội đặc chủng, trong lúc quan trọng ông có ra mặt giúp hắn không?

Trần Anh do dự một chút hỏi.

"Ách..."

Trần Quốc Đào há to mồm:

- Hắn thật sự làm được sao?

Trần Anh dùng sức gật gật đầu.

Trần Quốc Đào trầm mặc không nói.

...

Lúc này, trên Ngưu Thủ Sơn.

Ngưu Chí Quân vẫn để cho 8 tên trinh sát canh chừng đám người Bùi Đông Lai, mà hắn lại tìm một góc khuất không bóng người, bấm số điện thoại của Nạp Lan Minh Châu.

- Nạp Lan tiểu thư, kế hoạch vô cùng thuân lợi.

Điện thoại vừa chuyển, Ngưu Chí Quân liền hạ giọng, sắc mặt hưng phấn nói:

- Trước mắt, Bùi Đông Lai đã rơi vào trong tay của ta, hơn nữa... Mới vừa rồi ta nhận được điện thoại của Trần Anh!

- Điện thoại của Trần Anh ư? Chuyện gì xảy ra?

Có lẽ là lời nói của Ngưu Chí Quân bất ngờ quá mức thế cho nên đầu bên kia điện thoại Nạp Lan Minh Châu không có bày ra bộ dáng cao cao tại thượng như trong dĩ vãng, mà là theo vài phần tò mò, mấy phần vui mừng hỏi.

- Trần Anh dùng số điện thoại thư phòng gia gia cô ta gọi cho tôi. Ở trong điện thoại nói cho tôi biết, nàng đang ở Giang Ninh, nàng bảo tôi trước khi nàng tới hiện trường thì không cho phép đem đám người Bùi Đông Lai giao cho bất cứ kẻ nào.

Ngưu Chí Quân hưng phấn mà nói:

- Theo tôi thấy, sở dĩ Trần Anh đột nhiên xuất hiện ở Giang Ninh, tuyệt đối là nhắm về phía tiểu tử Bùi Đông Lai kia rồi. Vì thế cho nên Trần Anh không để cho tôi đem tiểu tử Bùi Đông Lai kia giao cho người khác, hẳn là lo lắng Bùi Đông Lai vận dụng mạng lưới quan hệ sau lưng giải quyết chuyện này.

- Khanh khách... Chuyện này so với trong tưởng tượng của chúng ta càng thuận lợi chứ sao.

Nghe Ngưu Chí Quân hồi báo, đầu bên kia điện thoại Nạp Lan Minh Châu cười vui vẻ:

- Ngưu quân trưởng, nếu Trần Anh đã nói như vậy thì ông hãy làm theo. Dù sao thì cũng có tòa núi lớn Trần gia kia cản trở.

Ừh.

Ngưu Chí Quân vô cùng tin vào điểm này dù sao thân phận Trần Diêm Vương cũng không phải chỉ để trưng bày.

- Tốt lắm, Ngưu quân trưởng, nhiệm vụ của ông coi như là hoàn thành, kế tiếp, ông cứ chầm chậm mà thưởng thức màn diễn xuất này đi.

Nạp Lan Minh Châu vừa nói vừa nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy cảm giác đắc ý.

"Hải Đào, cha rất nhanh có thể giúp con trả được mối thù này."

Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Minh Châu..., Ngưu Chí Quân âm thầm nắm chặt quả đấm, cười lạnh không dứt.

" Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, trước kia mày tỏ ra nguy hiểm, đó là Diệp thiếu gia lười so đo cùng với mày. Lần này, Diệp thiếu gia chẳng qua là tùy ý theo mày vui đùa một chút, mày sẽ phải nhận lấy kết thúc bi thảm. Mày nói, với bộ dạng của mày làm sao mà có thể cùng Diệp thiếu gia tranh đoạt nữ nhân? Tao xem mày ngay cả tư cách liếm giày cho Diệp thiếu gia cũng không có!"

Cúp điện thoại, Nạp Lan Minh Châu đứng trước cửa sổ, trong đầu hiện ra bộ dáng Bùi Đông Lai đang mặc một bộ quần áo rẻ tiền, giống như là một nữ vương cao cao tại thượng, sắc mặt khinh thường.

Nhảy nhót càng vui mừng, rơi càng thảm.

Nạp Lan Minh Châu không nhớ lâu.

.....

....

.....

*****

Vào buổi trưa khi mặt trời đỏ rực treo cao trên đỉnh đầu, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu xuống, tựa như khoác thêm cho Ngưu Thủ Sơn một tấm áo khoác màu kim sắc chói mắt.

Theo thời gian trôi qua, xe cộ tập trung dưới chân núi Ngưu Thủ Sơn càng ngày càng nhiều.

Phàm là xe tới đây đều có chung một điểm là bảng số xe của nó đều trâu bò.

Dưới ánh mặt trời, các đại lão đến từ các nơi đang tề tụ lại, một bên đang đợi kết quả, một bên không nhịn được đem ánh mắt nhìn về phía chiếc Camry cách đó không xa.

Mặc dù Trần Anh yêu cầu Ngưu Chí Quân trước khi nàng tới đó, không đem Bùi Đông Lai giao cho bất cứ kẻ nào, nhưng mà bởi vì chuyện tình thực sự quá mức đặc thù, hơn nữa lấy "Địa phương" làm chủ, vì thế, lúc các đại lão chỉ huy chịu trách nhiệm hiện trường biết được Ngưu Chí Quân khống chế đám người Bùi Đông Lai, đều là yêu cầu Ngưu Chí Quân đem người mang xuống núi, để cho bọn hắn trực tiếp hiểu rõ tình hình.

Trong vòng 10', các đại lão này đều là tự mình tiến hành tra hỏi đối với đám người Bùi Đông Lai, kết quả là câu trả lời của Bùi Đông Lai vẫn như lúc trả lời với Ngưu Chí Quân.

Sau khi biết rõ tình hình, các đại lão chịu trách nhiệm hiện trường kia liền mau chóng đem tình huống trước mắt hồi báo cho cấp trên của họ nhưng các đại lão đều trả lời một câu: Không cần lo cho Bùi Đông Lai, ở tại chỗ đợi lệnh.

Đối với câu trả lời mặc dù các đại lão khẳng định đám người Bùi Đông Lai hoàn toàn tham gia vào việc này.

Nhưng mà bọn họ không có bất kỳ ý kiến phản bác nào.

Thứ nhất, mệnh lệnh của lãnh đạo lớn hơn tất cả.

Còn nữa, bọn họ từ cấp trên biết được Bùi Đông Lai chính là ông chủ phía sau của tập đoàn Đông Hải.

Mặc dù bọn họ không biết tại sao Bùi Đông Lai lại thu phục được Liễu Nguyệt cùng Quý Hồng để trở thành long đầu mới của hắc đạo Đông Hải, nhưng mà bọn họ rất rõ ràng vô luận là Liễu Nguyệt hay Quý Hồng, tùy tiện lôi ra một người, đều có được mạng lưới quan hệ không hề kém, một khi hai người dùng đến mạng lưới quan hệ của mình, muốn định tội cho đám người Bùi Đông Lai khẳng định sẽ rất khó khăn.

Huống chi, nếu Bùi Đông Lai thu phục được Quý Hồng thì có thể nói phía sau Bùi Đông Lai còn có Bạch Quốc Du.

Ơ dưới dạng tình hình này, đám người Bùi Đông Lai giống như là một củ khoai lang nóng bỏng tay, ai cũng không muốn đụng vào.

Mà vừa vặn lúc các đại lão có liên quan trả lời lại, cấp trên lại cố ý nói rõ, Trần Anh cháu gái của Trần Quốc Đào đang trên đường chạy tới hiện trường, hơn nữa chỉ đích danh muốn gặp Bùi Đông Lai.

Tin tức này lập tức khiến các đại lão kia thở phào nhẹ nhõm. Tính tình Trần Anh ghét ác như cừu có thể nói là vang dội giới cảnh sát vùng châu thổ Trường Giang, Trần Anh chủ động yêu cầu gặp Bùi Đông Lai, tự nhiên là muốn tiếp tục truy cứu chuyện này. Chỉ cần Trần Anh tới đây, bọn họ có thể đem củ khoai lang nóng phỏng tay này ném cho Trần Anh. Còn về phầnTrần Anh muốn xử lý đám người Bùi Đông lai như thế nào, không liên quan gì với bọn họ.

Dưới ánh mặt trời, Ngưu Chí Quân nhận thấy vô tuyến điện của mình sáng lên, biết có câu trả lời của thủ hạ thì cười xin lỗi, sau đó trở về trong ô tô, nghe báo cáo.

- Báo cáo thủ trưởng, dưới sự trợ giúp của đặc công, mới vừa rồi chúng ta tập kích 2 gã địch nhân, bắt sống được 1 tên, xin chỉ thị.

Vô tuyến điện vừa chuyển, thanh âm một tiểu đội trưởng thông qua vô tuyến điện chính xác truyền vào trong tai Ngưu Chí Quân.

- Nghĩ biện pháp cạy miệng của hắn ra, hỏi hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu đồng bọn trên núi.

Ngưu Chí Quân trong lòng vừa động, lập tức hạ mệnh lệnh, nhưng ý hắn rất rõ ràng, tiểu đội trưởng này lấy bức cung thành danh.

- Rõ, thủ trưởng!

Tiểu đội trưởng trước tiên cấp ra một câu trả lời chắc chắn, sau đó làm ra một thủ thế, ý bảo thủ hạ bức cung.

Mà Ngưu Chí Quân thì đem vô tuyến điện thả xuống một bên, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Bởi vì nguyên nhân hợp tác cùng Nạp Lan Minh Châu nên hắn là người duy nhất trong các đại lão biết tin tức bên trong chuyện này.

Ở dưới dạng tình hình này, hắn biết rõ nếu để cho những tên lính đánh thuê kia rơi vào trong tay đặc công hay đặc cảnh mà nói thì chuyện tình Dương Sách thuê lính đánh thuê định giết Bùi Đông Lai sẽ bị phát giác.

Điều này đối với Dương Sách mà nói, đúng là tai nạn!

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, ánh mắt Ngưu Chí Quân lóe lên một tia kiên định, tựa hồ làm ra quyết định gì đó.

- Báo cáo thủ trưởng, căn cứ vào những gì địch nhân vừa khai, bọn họ chỉ còn lại có 3 người, mới vừa rồi bị chúng ta đánh chết 2 người, trước mắt chỉ còn lại 1 người.

Giống như trong phán đoán của Ngưu Chí Quân, tiểu đội trưởng này thông qua một chút thủ đoạn đặc thù mà tàn nhẫn cuối cùng làm cho tên tay súng bắn tỉa thứ 2 thuộc dong binh đoàn Seberia kia phải mở miệng.

- Lập tức bắn chết địch nhân.

Nghe được thủ hạ trả lời thuyết phục, Ngưu Chí Quân quyết đoán hạ mệnh lệnh.

"Ách?"

Đầu vô tuyến điện bên kia, tiểu đội trưởng nghe được mệnh lệnh của Ngưu Chí Quân, lập tức ngẩn ra sau đó có chút không dám tin, hỏi lại:

- Thủ trưởng, hắn là người duy nhất còn sống nếu như chúng ta muốn biết nhiều tin tức hơn nữa, hoàn toàn hiểu rõ chân tướng sự tình chuyện này...

- Ta bảo cậu bắn chết hắn.

Ngưu Chí Quân lạnh lùng nói:

- Đây là mệnh lệnh!

- Rõ!

Mặc dù không biết vì sao Ngưu Chí Quân phải làm như vậy nhưng mà nghe thấy được giọng nói bất thiện của Ngưu Chí Quân, tên tiểu đội trưởng cũng không dám nói nhảm nữa, mà là trước tiên cấp ra một câu trả lời chắc chắn, sau đó đích thân giết chết tay súng bắn tỉa thứ 2 của dong binh đoàn Seberia.

Nghe được trong vô tuyến điện truyền ra tiếng súng trầm muộn, Ngưu Chí Quân điều chỉnh lại tâm tình, trực tiếp đi xuống xe.

- Chư vị, mới vừa rồi thủ hạ của tôi bắt sống được một gã lính đánh thuê, hơn nữa đã bắt được tên lính đánh thuê này phải mở miệng.

Ngưu Chí Quân không chút hoang mang đi tới trước người mấy vị đại lão phụ trách chỉ huy, mặt không đổi sắc nói:

- Thông qua lời nói của tên lính đánh thuê kia, bọn chúng chỉ còn lại có 3 người, trừ bỏ hắn ra, 2 gã linh đánh thuê khác đã bị tiêu diệt.

"Bá!"

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Ngưu Chí Quân thì sắc mặt mấy vị đại lão đều biến đổi.

- Đáng tiếc chính là, lúc người của ta tính toán tiếp tục muốn hỏi nhiều tin tức hơn, tên lính đánh thuê kia cố gắng phản kháng, kết quả đã bị bắn chết.

Ngưu Chí Quân bổ sung.

Đã bị bắn chết rồi ư?

Một lần nữa nghe được lời nói của Ngưu Chí Quân..., đôi mắt của mấy vị đại lão đột nhiên lớn hơn, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc.

Trong lúc nhất thời, trong đầu bọn họ hiện ra đủ loại ý niệm, nhưng không có nói ra.

- Vào lúc quan trọng vẫn là dựa vào quân đội nhân dân. Đệ nhất binh a!

Trầm mặc ngắn ngủi qua đi, đại lão cảnh sát chỉ huy hiện trường vươn tay, mỉm cười cùng Ngưu Chí Quân:

- Ngưu quân trưởng, chúng tôi muốn cảm tạ ông a.

Bên tai vang lên lời nói của đại lão cảnh sát chỉ huy hiện trường..., 2 gã đại lão khác đến từ hệ thống khác liếc mắt nhìn nhau, đều là đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt đối phương, lập tức mở miệng phụ họa lời nói của tên đại lão cảnh sát kia.

- Đây là trách nhiệm của chúng tôi, tốt lắm, chư vị, tôi cho rằng trước tiên chúng ta cần phải đem tình huống hồi báo lên cấp trên.

Ngưu Chí Quân cười cười.

- Tốt.

3 vị đại lão kia không có bất kỳ dị nghị gì, trở lại trong xe riêng của mình tiến hành hồi báo lên cấp trên.

Sau khi Ngưu Chí Quân hồi báo xong, trầm ngâm một chút, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Dương Sách.

- Ngưu quân trưởng?

Điện thoại vừa chuyển, trong ống nghe truyền ra thanh âm của Dương Sách, giọng nói mang theo vẻ lo lắng.

- Dương Sách, mời vừa rồi người của ta đã bắt sống được một gã lính đánh thuê, ta hạ lệnh cho người của ta đem tên lính đánh thuê kia giết chết rồi.

Nhận thấy được lo lắng trong giọng nói của Dương Sách, Ngưu Chí Quân làm ra một ám hiệu.

" Ủa?"

Bên tai vang lên lời nói của Ngưu Chí Quân..., Dương Sách ở đầu bên kia điện thoại đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt kích động nói:

- Cảm ơn!

- Ngày đó cậu vì muốn cứu nhi tử của ta mà bị vũ nhục ở Đông Hải chuyện này ta cũng có biết, cho nên không cần phải khách khí.

Ngưu Chí Quân mỉm cười nói, nhưng trong lòng thì rất rõ ràng, ngày đó Dương Sách cứu Hà Hoa, cứu Ngưu Hải Đào nhi tử của hắn chẳng qua là thuận tiện, tương đương với việc dệt hoa trên gấm thôi. Mà chuyện tình vừa rồi hắn làm chẳng qua là giúp Dương Sách một tí mà thôi.

2 chuyện căn bản không thể so sánh!

- Ngưu quân trưởng, ân tình của ngài, Dương Sách khắc ghi trong lòng.

Tựa như vì xác minh suy đoán trong lòng Ngưu Chí Quân, Dương Sách lập tức đưa ra ám hiệu.

Bên tai vang lên lời nói của Dương Sách..., nghĩ đến thân phận của nghĩa phụ cùng nhạc phụ của Dương Sách, trong lòng Ngưu Chí Quân không khỏi cảm thấy may mắn với quyết định vừa rồi, không nhịn được cười nói:

- Mặt khác, Dương Sách, cậu cũng không cần phải lo lắng Bùi Đông Lai sẽ trả thù cậu.

- Ngưu thúc, ngài...

Đối với Dương Sách mà nói, hắn biết được chính mình bị Nạp Lan Minh Châu biến thành quân cờ thí, trừ bỏ chuyện tình hắn thuê lính đánh thuê bị bại lộ. Thì hắn sợ nhất chính là sự trả thù của Bùi gia, lúc này nghe được Ngưu Chí Quân vừa nói như thế thì liền cả kinh không nhẹ, trong lúc vô tình xưng hô với Ngưu Chí Quân đã thay đổi.

- Một tiếng đồng hồ trước, Trần Anh chỉ đích danh kêu tên Bùi Đông Lai.

Ngưu Chí Quân cười nói:

- Nơi như vậy cậu cũng đã nghe nói về tính tình của Trần Anh. Thử nghĩ một chút, nếu như tiểu tử kia rơi vào trong tay Trần Anh sẽ gặp kết cục gì?

- Thì ra là như vậy.

Trong lòng Dương Sách hiểu ra, càng thêm khẳng định chính mình đã bị Nạp Lan Minh Châu bỏ rơi, đồng thời càng cảm kích đối với Ngưu Chí Quân:

- Cám ơn Ngưu thúc lần nữa!

- Trần Anh tới rồi, cứ như vậy đã.

Ngưu Chí Quân vốn là muốn nói thêm cái gì, đột nhiên thấy xe của một vị đại lão quân khu Giang Ninh đang hướng phía này đi tới thì liền nói một tiếng với Dương Sách, sau đó trực tiếp cúp điện thoại, xuống xe nghênh đón.

Đợi Ngưu Chí Quân đi tới trước người mấy vị đại lão khác, ô tô liền dừng lại phía trước, Trần Anh mặc một bộ đồ thể thao dẫn đầu xuống xe, sau đó chính là đại lão của quân khu Giang Ninh.

- Lý tham mưu.

Lý tham mưu vừa xuống xe, những đại lão của mấy hệ thống khác mỉm cười chảo hỏi.

- Báo cáo thủ trưởng, tính đến trước mắt, toàn bộ địch nhân đã bị tiêu diệt.

Ngưu Chí Quân hồi báo.

- Tiểu Ngưu, làm không tệ.

Lý tham mưu trả một lễ, cười cười hỏi:

- Người thanh niên gọi là Bùi Đông Lai kia ở đâu?

- Ở trong chiếc xe kia.

Ngưu Chí Quân dẫn đầu nói ra.

Thanh âm của hắn vừa dứt, tất cả ánh mắt của các đại lão đều là kìm lòng không đậu ném về hướng Trần Anh.

Dưới ánh mặt trời, Trần Anh chẳng biết lúc nào đã hướng chiếc Camry đi tới, hiển nhiên... Nàng đã nhìn ra Bùi Đông Lai ở trong xe.

Trong xe, thấy Trần Anh xuất hiện, sắc mặt Liễu Nguyệt đột nhiên biến đổi!

Nguyên bản nàng cảm thấy Bùi Đông Lai vận dụng mạng lưới quan hệ trong tay, giải quyết chuyện này hẳn là không có vấn đề gì, lúc này lại không dám khẳng định —— thân là đại tỷ lớn của Đông Hải, đối với Trần Anh thì nàng rất rõ!

Kể từ khi Trần Anh đảm nhiệm chức đội trưởng đội Đặc Cảnh Đông Hải, vẫn luôn luôn tìm nhược điểm của nàng cùng Quý Hồng, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, lấy tính cách Trần Anh tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Không riêng gì Liễu Nguyệt sắc mặt thay đổi, chân mày Bùi Đông Lai cũng nhướng lên.

Hắn thiên tính vạn tính cũng không tính được Trần Ánh sẽ xuất hiện vào lúc này.

- Liễu tỷ, tỷ ở trên xe chờ ta.

Mặc dù rất không muốn đối mặt với Trần Anh lúc này, nhưng Bùi Đông Lai cũng biết, có trốn cũng không được.

Thanh âm vừa dứt, Bùi Đông Lai không đợi Liễu Nguyệt đáp lời, liền lập tức xuống xe trước, sắc mặt phức tạp đứng nguyên tại chỗ đợi Trần Anh đi tới phía hắn.

Trong lúc tâm tình của Bùi Đông Lai trở nên phức tạp, trong tâm tình âm thầm may mắn của mấy vị đại lão, trong ánh nhìn soi mói âm thầm hưng phấn của Ngưu Chí Quân, Trần Anh nện từng bước mạnh mẽ, từng bước đi tới trước người Bùi Đông Lai.

- Không có sao chứ?

Dừng bước lại, Trần Anh ngưng mắt nhìn khuôn mặt Bùi Đông Lai, chậm rãi mở miệng, giọng nói hơi có vẻ phức tạp, càng nhiều hơn lại là quan tâm.

.....

....

*****

- Không có sao chứ?

Bên tai vang lên lời nói không còn lạnh lùng của Trần Anh, nhận thấy được sự quan tâm đôi mắt của Trần Anh. 2 mắt của Bùi Đông Lai đột nhiên mở to ra, cố gắng hé miệng muốn nói cái gì, nhưng một chữ cũng không nói được, kinh ngạc nhìn Trần Anh.

Từ ý nào đó mà nói, bởi vì mạng lưới quan hệ sau lưng, bởi vì có Qua tử ngọn núi lớn này, Bùi Đông Lai cũng không sợ bị cảnh sát hoặc là ngành đặc thù mang đi.

Nhưng mà.

Lúc Trần Anh xuất hiện, trong lòng hắn lại xuất hiện lo lắng. Hắn không biết nên đối mặt như thế nào với Trần Anh.

Theo hắn xem ra, lấy tính tình Trần Anh, nếu như hắn tham dự vào chuyện này mà nói thì nhất định nàng sẽ đứng ở phía đối lập hắn đi.

Bởi vì nguyên nhân là Tiêu Phi, bởi vì phần cảm kích với Trần Anh từng trợ giúp hắn, hắn không thể nào đem họng súng nhắm vào Trần Anh được.

Hôm nay, cảm nhận được phần quan tâm không chút chút nào che dấu kia của Trần Anh, trong longg hắn liền kinh ngạc.

Trần Anh muốn làm gì?

Không riêng gì Bùi Đông Lai cảm thấy kinh ngạc, trong xe, vẻ mặt đám người Liễu Nguyệt, Tiểu Lang cũng nghi ngờ.

Đối với các đại lão khác mà nói, bởi vì bọn họ nhận được mệnh lệnh của cấp trên nên bọn họ tính toán đem củ khoai lang nóng phỏng tay này ném cho Trần Anh.

Nguyên bản bọn họ cho rằng Trần Anh sẽ trực tiếp tiến hành tra hỏi đối với Bùi Đông Lai, hoặc là sẽ mang Bùi Đông Lai đi, hiện tại lại thấy Trần Anh chẳng những không có làm như vậy, hơn nữa... Vẻ mặt so sánh với quá khứ lại ôn hòa hơn một chút!

Các đại lão khác còn như thế, huống chi là Ngưu Chí Quân?

Đem Bùi Đông Lai giao cho Trần Anh, sau đó lợi dụng tính tình ghét ác như cừu của Trần Anh để đối phó với Bùi Đông Lai, tiếp theo sẽ dẫn dụ Bùi Vũ Phu xuất hiện, đây là một bước mấu quan trọng trong kế hoạch của Diệp Tranh Vanh!

Có thể nói, mọi chuyện lúc trước cũng là để chuẩn bị cho một bước quan trọng này.

Mà hiện giờ... Sau khi Trần Anh đứng trước mặt Bùi Đông Lai thì nàng không có hạ thủ đối với Bùi Đông Lai, ngược lại với lúc đối mặt với những người khác, nàng tỏ ra thái độ ôn hòa.

Loại tương phản hoàn toàn này, làm cho Ngưu Chí Quân khiếp sợ.

- Trần tỷ.

Trừ bỏ Lý tham mưu ra, mấy tên đại lão kia đều lộ ra một bộ dáng kinh ngạc, Bùi Đông Lai ngưng mắt nhìn Trần Anh rồi cười khổ nói.

Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai..., nhìn nụ cười khổ kia của Bùi Đông Lai, cảm nhận được mùi máu tươi nồng đậm trên người Bùi Đông Lai, Trần Anh một trận hoảng hốt.

Trong hoảng hốt, nàng cảm thấy lúc này đứng ở trước mặt nàng không phải là Bùi Đông Lai, mà là nam nhân kiêu ngạo Long Nha của nước cộng hòa kia.

Sau đó, nàng lấy lại tinh thần, một lần nữa đánh giá Bùi Đông Lai, rõ ràng phát hiện đuộc chẳng biết tại sao trên người Bùi Đông Lai có một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Cái loại cảm giác này Tiêu Phi từng cho nàng.

Cũng chính là bởi vì phần cảm giác kia, mới vừa rồi, nàng mới bị ma xui quỷ khiến đem Bùi Đông Lai trở thành Tiêu Phi trong lòng nàng.

Nhận thấy được điểm này, trong lòng Trần Anh không khỏi rung động một trận, tiết tấu hô hấp của nàng bị loạn nhịp.

Nàng không có nói cái gì nữa, chẳng qua là kinh ngạc nhìn Bùi Đông Lai.

Cứ lẳng lặng nhìn như vậy...

- Trần tỷ, tỷ làm sao vậy?

Nhận thấy được cảm xúc dao động của Trần Anh, chân mày Bùi Đông Lai khẽ nhướng lên, mang theo vài phần nghi ngờ hỏi.

- Không có... Không có chuyện gì.

Lời nói của Bùi Đông Lai kéo Trần Anh trở về thực tế, nàng âm thầm lắc đầu, đem những ý nghĩ lung tung kia ném ra khỏi đầu, nói:

- Chuyện tình lúc trước của cậu ta đã nghe nói, không phải là cậu sai, cậu là người bị hại.

"Ách?"

Nếu như nói lúc trước Bùi Đông Lai chẳng qua là hoài nghi thái độ thay đổi của Trần Anh, sẽ không tìm hắn gây phiền toái nhưng giờ phút này, nghe được Trần Anh nói những lời này, Bùi Đông Lai trực tiếp khẳng định điểm này!

"Bá!"

Cùng lúc đó trong xe, đám người Liễu Nguyệt, Tiểu Lang mở cửa sổ nghe được câu nói của Trần Anh liền sắc mặt liền trở nên kinh ngạc nhìn vào Trần Anh. Thái độ của Trần Anh đã nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người.

Nếu như không phải là Trần Anh đứng sờ sờ ở trước mắt thìì đám người Liễu Nguyệt, Tiểu Lang hẳn là hoài nghi mình có nằm mộng hay không.

- Đông Lai, ông nội của ta muốn gặp cậu.

Trần Anh thấy Bùi Đông Lai trợn mắt há hốc mồm mà đứng nguyên tại chỗ, không nhịn được thở dài.

Đối với nàng mà nói, sở dĩ nàng phá lệ, làm trái với nguyên tắc cùng tín ngưỡng của mình để trợ giúp Bùi Đông Lai, ngoài trừ Bùi Đông Lai đúng là đệ tử của Tiêu Phi ra, cũng bởi vì Bùi Đông Lai giống cái người kia, từng buông lời thề "Đứng thẳng lưng bước vào Tử Cấm thành", hơn nữa vì Bùi Đông Lai làm được hứa hẹn ban đầu đối với nàng —— trong quá khứ một đoạn thời gian trước, tội phạm tại 2 khu Hỗ Hàng ngày càng giảm xuống, mặc dù chưa nói tới thái bình thịnh thế nhưng là so với những địa phương khác mà nói thì trị an tốt hơn rất nhiều.

Cái này trực tiếp phá vỡ cái nhìn của Trần Anh.

Cũng làm cho tín ngưỡng trong nội tâm nàng xuất hiện một chút dao động, hơn nữa cuối cùng nàng làm ra quyết định làm trái với nguyên tác của nàng là lợi dụng quyền lực của Trần Quốc Đào ở quân khu Giang Ninh để cho Bùi Đông Lai gia nhập đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh, cấp cho Bùi Đông Lai một cái ô dù hàng khủng.

Đối với hết thảy chuyện này, Bùi Đông Lai cũng không biết.

Chẳng lẽ là Qua tử âm thầm ra tay sao?

Trong lòng Bùi Đông Lai tràn đầy nghi ngờ.

Nhưng mà.

Không đợi Bùi Đông Lai hỏi ra nghi vấn trong lòng, Trần Anh đã xoay người rời đi.

- Liễu tỷ, Quý Hồng sẽ rất nhanh tới Giang Ninh, tỷ mau sớm cùng tỷ ấy hội hợp.

Ngưng mắt nhìn thoáng qua bóng lưng đã đi xa của Trần Anh, Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút, không có lập tức đuổi theo sau, mà là xoay người phân phó với Liễu Nguyệt vài câu.

- Tốt.

Mặc dù cho đến ngày hôm nay, Liễu Nguyệt vẫn không hòa hợp cùng Quý Hồng, nhưng mà nàng cũng biết nàng phải cùng Quý Hồng phải hóa thù thành bạn, hơn nữa hiện nay thế cục phức tạp, nàng chỉ có thể lẳng lặng giải quyết khúc mắc.

Thấy Liễu Nguyệt đáp ứng, Bùi Đông Lai không chút do dự, bước nhanh đuổi theo Trần Anh.

Mắt thấy Trần Anh mang theo Bùi Đông Lai đi tới, tất cả mọi người đều người nhìn ta, ta nhìn người, dường như đang hỏi: Trần Anh vừa làm chuyện gì vậy?

Chuyện vừa rồi?

Bởi vì không có nghe được Bùi Đông Lai cùng Trần Anh nói chuyện với nhau, bọn họ không cách nào đoán được Trần Anh muốn làm gì, chính là thái độ mơ hồ thay đổi của Trần Anh khiến cho bọn họ cảm thấy dường như Trần Anh đến tìm Bùi Đông Lai để gây phiền toái.

- Lý thúc, nếu như không có chuyện gì khác mà nói..., tôi đem Đông Lai đi trước.

Rất nhanh, trong vẻ mặt kinh ngạc của đám người Ngưu Chí Quân, Trần Anh trầm ổn đi tới trước đám người Ngưu Chí Quân, khôi phục bộ dáng lạnh lùng.

"Ách..."

Nghe được lời của Trần Anh, tất cả mọi người liền trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Bọn họ trợn tròn cặp mắt, khẽ nhếch miệng, giống như là dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tình nhìn vào Trần Anh.

Lúc trước, bọn họ chẳng qua là hoài nghi Trần Anh sẽ không tìm phiền toái cho Bùi Đông Lai, hiện giờ lời nói của Trần Anh trực tiếp nói cho bọn hắn biết: Trần Anh không những sẽ không tìm phiền toái cho Bùi Đông Lai, hơn nữa cùng Bùi Đông Lai rất quen thuộc với nhau!

- Trần... Trần đội trưởng, cô?

Ngưu Chí Quân trực tiếp trợn tròn mắt, hắn kìm lòng không được mà mở miệng hỏi thăm Trần Anh, cảm giác kia tựa hồ như xác nhận chính mình mới vừa rồi có nghe nhầm hay không.

Không trả lời, Trần Anh không nhìn Ngưu Chí Quốc.

Mà dường như Bùi Đông Lai có điều suy nghĩ nhìn Ngưu Chí Quân một cái. Lúc trước, Ngưu Chí Quân núp ở trong ô tô cùng Dương Sách trò truyện, những người khác không có nghe được nhưng mà bởi vì thính lực hắn quá biến thái nên hắn đã mơ hồ nghe được một chút chuyện.

- Tiểu Ngưu, dựa vào hồi báo lúc trước của cậu, Bùi tiên sinh cũng không có tham dự sự kiện bắn nhau lần này, đúng không?

Lý tham mưu không có trả lời Trần Anh, mà là trước tiên hướng Ngưu Chí Quân xác định điểm này.

"Ực."

Ngưu Chí Quân nuốt nước bọt, cố gắng mà làm cho mình trấn định một chút, nhưng mà vô luận hắn cố gắng như thế nào cũng không thể làm được điểm này, cuối cùng đành phải gật gật đầu.

- Chư vị, các vị có dị nghị gì sao?

Thấy Ngưu Chí Quân gật đầu, Lý tham mưu đem ánh mắt ném về hướng mấy vị đại lão khác:

- Nếu như không có dị nghị gì..., Bùi tiên sinh cùng Tiểu Anh sẽ rời đi trước.

Lắc đầu.

Những đại lão khác, cơ hồ cùng lắc đầu cùng một lúc.

Dựa theo ý nghĩ của bọn hắn, sau khi bọn hắn đem đám người Bùi Đông lai giao cho Trần Anh thì mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp. Hiện giờ, mặc dù thái độ củaTrần Anh đối với Bùi Đông Lai thoạt nhìn rất không bình thường, nhưng là... Trần Anh muốn dẫn Bùi Đông Lai đi, bọn họ tự nhiên là không có bất kỳ ý kiến nào.

- Tiểu Anh, vậy cháu về quân khu trước, thúc đi tỉnh ủy tham gia một hội nghi.

Thấy mấy vị đại lão khác lắc đầu, Lý tham mưu hướng về phía Trần Anh cười cười nói.

- Dạ.

Trần Anh do dự một chút, nói:

- Bằng hữu của Đông Lai cũng là người bị hại, mà lúc trước bọn họ đã khai bảo chuyện đã xảy ra, bọn họ cũng có thể rời đi chứ?

"Bá!"

Một lần nữa nghe được lời nói của Trần Anh..., không riêng gì đám người Ngưu Chí Quân, ngay cả Lý tham mưu mơ hồ biết một chút tin tức cũng là cả kinh không nhẹ.

Theo bọn hắn xem ra, Trần Anh hôm nay giống như là một người hoàn toàn khác, cảm giác kia giống như là một tên háo sắc bỗng dưng biến thành Liễu Hạ Huệ, một người ra vẻ đạo mạo quân tử biến thành một tên bỉ ổi vậy.

- Có thể.

Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, ánh mắt Lý tham mưu phức tạp nhìn Bùi Đông Lai một cái, chẳng lẽ Tiểu Anh thích tiểu tử này?

Lý trí nói cho Lý tham mưu, người trọng tình trọng nghĩa như Trần Anh không thể trong thời gian ngắn ngủi như thế mà yêu người khác!

Sau khi phủ định điểm này, hắn lại tràn ngập tò mò, tò mò không biết rốt cuộc Bùi Đông Lai dựa vào cái gì để cho Trần Anh từ khi rời bỏ Long Nha, lần đầu tiên làm ra thay đổi, hơn nữa còn là thay đổi nghiêng trời lệch đất!

Ngay cả Lý tham mưu biết một chút tin tức còn nghi ngờ, huống chi mấy người Ngưu Chí Quân?

Chẳng qua là... Nghi ngờ thì nghi ngờ, đối mặt với vẻ mặt lạnh như băng như sương của Trần Anh, không người nào dám hỏi, mà là tùy ý Trần Anh và Bùi Đông Lai ngồi một chiếc xe việt dã có treo giấy phép của quân khu Giang Ninh rời đi.

- Chư vị, chúng ta đi thôi.

Lý tham mưu thấy Bùi Đông Lai cùng Trần Anh rời đi thì mở miệng đề nghị.

Mợ nó chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bên tai vang lên lời nói của Lý tham mưu..., Ngưu Chí Quân rất muốn vả cho mình một cái, làm cho mình thanh tĩnh ra một chút.

Sau đó... Không đợi Ngưu Chí Quân suy nghĩ nên làm như thế nào, Lý tham mưu cùng mấy vị đại lão khác mang theo nghi ngờ tách ra rồi lên xe riêng của mình rời đi.

Ngưu Chí Quân thấy thế, chợt tỉnh ngộ hiểu ra, đồng thời chỉ cảm thấy cả người mình như bị tưới một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh run. Vốn là dựa theo kế hoạch của Diệp Tranh Vanh, dựa vào Trần Anh, Trần gia để đối phó với Bùi Đông Lai, kéo ra Bùi Vũ Phu, hôm nay Trần Anh cùng Bùi Đông Lai về chung một phe, kế hoạch của Diệp Tranh Vanh tự nhiên sụp đổ!

Kế hoạch đổ vỡ cùng nghĩa với việc Bùi Đông Lai thoát khỏi nguy hiểm.

Vậy thì, tất cả những người tham dự vào cái kế hoạch này, đều phải chịu lửa giận của phụ tử Bùi gia!

.....

....

*****

Đối với Ngưu Chí Quân mà nói, hắn có thể hỗn được cho tới ngày hôm nay, ngoại trừ ở thời năm 1970 lập được nhiều chiến công ra, cũng bởi vì lúc ấy hắn ở trên chiến trường kết giao với một nhóm huynh đệ, trong đám người này không thiếu hổ môn chi tử (*)

Trong quá khứ hai mươi năm qua, mặc dù không có gia tộc cường đại làm chỗ dựa cho mình nhưng bằng vào những trợ giúp của những chiến hữu kia, Ngưu Chí Quân từng bước đi tới ngày hôm nay.

Bởi vì có chiến hữu là đám hổ môn chi tử kia nên tin tức của hắn so với những người khác rộng hơn không ít.

Ở dưới dạng tình hình này, hắn không thể nào không có nghe nói đến danh tiếng của Bùi Vũ Phu.

Ngược lại.

Vô luận là Bùi Vũ Phu dựa vào sức của mình, đã chiến thắng tứ đại thiếu gia kinh thành, ôm mỹ nhân về trong tay, hay là cuối cùng Bùi Vũ Phu làm cho Diệp Cô Thành phải xuất lĩnh Long Nha, chuyện tình bị cắt đứt một chân rồi quy ẩn. Tất cả chuyện này Ngưu Chí Quân đều là nghe chiến hữu kể lại.

Đồng dạng như vậy, hắn còn biết đạo lý lạc đà gầy vẫn béo hơn ngựa.

Cho nên... Lúc biết được nhi tử Ngưu Hải Đào của mình bị Bùi Đông Lai phế đi một cánh tay, mặc dù Ngưu Chí Quân giận đến nghiến răng nhưng hắn cũng không dám đi tìm Bùi Đông Lai gây sự, cho đến khi Nạp Lan Minh Châu dưới đại kỳ của Diệp Tranh Vanh xuất hiện thì hắn mới lựa chọn bí quá hóa liều.

Hiện giờ, kế hoạch của Diệp Tranh Vanh thất bại, nghĩ đến sắp phải chịu lửa giận của phụ tử Bùi gia, Ngưu Chí Quân chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng.

Sau khi lên xe, trước tiên Ngưu Chí Quân phân phó tài xế đi theo xe của Lý tham mưu, sau đó không dám chậm trễ, trước tiên bấm số điện thoại của Nạp Lan Minh Châu.

- Ngưu quân trưởng, người đã giao cho Trần Anh rồi sao?

Điện thoại vừa chuyển, thanh âm của Nạp Lan Minh Châu vang lên, giọng nói trước sau đều tỏ ra cao ngạo, ngoài vẻ cao ngạo lại mang theo vài phần mong đợi, mong đợi Bùi Đông Lai gặp bi kịch.

- Giao...Giao rồi.

Có lẽ là 3 chữ Bùi Vũ Phu mang đến cho Ngưu Chí Quân áp lực quá lớn quá lớn thế cho nên lúc hắn trả lời thì hắn có cảm giác sợ hãi tột đỉnh, giọng nói mang theo vài phần run rẩy.

- Ngưu quân trưởng, ông làm sao vậy?

Nhận thấy được vẻ khác lạ trong giọng nói của Ngưu Chí Quân, Nạp Lan Minh Châu không vui hỏi.

- Nạp Lan tiểu thư, chuyện tình so với kế hoạch của chúng ta có khác biệt rất lớn!

Ngưu Chí Quân điều chỉnh tâm tình một phen, nói.

- Nga?

Lông mày Nạp Lan Minh Châu chau lại, lạnh giọng hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra?

- Người đã giao cho Trần Anh rồi, nhưng.. nhưng mà không biết chuyện gì đã xảy ra, Trần Anh không có đối phó với tiểu tử kia hơn nữa kỳ quái hơn chính là, thái độ của Trần Anh đối với tiểu tử kia hết sức tốt đẹp.. hơn ...nữa...cô ta còn mang theo tiểu tử kia trở về quân khu Giang Ninh!

Mặc dù lúc trước chứng kiến hết thảy chuyện này, nhưng khi tự mình nói ra khỏi miệng, Ngưu Chí Quân vẫn cảm thấy chuyện này thật sự quá hoang đường.

Bên tai vang lên lời nói của Ngưu Chí Quân..., vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt của Nạp Lan Minh Châu trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung, thay vào đó là vẻ mặt khiếp sợ thật sâu!

Ngay cả Ngưu Chí Quân cũng biết Trần Anh ở trong bàn cờ này có tác dụng quan trọng như thế nào, huống chi là Nạp Lan Minh Châu?

Có thể không chút nào khoa trương, bàn cờ này, thành bởi Trần Anh, bại cũng bởi Trần Anh!

- Ông nói cái gì?

Có lẽ là quá mức khiếp sợ nên Nạp Lan Minh Châu chẳng những không có đem phần cao cao tại thượng kia lộ ra ở trên mặt. Lúc này giọng nói của nàng trở nên bén nhọn, giống như là một con mèo bị dẫm phải đuôi.

- Nạp Lan tiểu thư, mặc dù không biết vì sao Trần Anh luôn luôn ghét ác như cừu chẳng những không có truy cứu trách nhiệm tiểu tử kia, hơn nữa thái độ đối với hắn hết sức ôn hòa. Nhưng mà tôi dám khẳng định, quan hệ của bọn họ không đơn giản!

Ngưu Chí Quân nói tới đây, trong giọng nói bất tri bất giác toát ra vài phần lo lắng cùng sợ hãi:

- Đây cũng chính là nói, kế hoạch của chúng ta đã thất bại!

- Điều đó không có khả năng!

Đầu bên kia điện thoại, Nạp Lan Minh Châu "Bá" một tiếng từ trên ghế salon đứng lên, dùng sức lắc đầu, rồi hét to lên:

- Tính tình Trần Anh ghét ác như cừu ở giới cảnh sát vùng châu thổ Trường Giang nay người người đều biết, làm sao nàng có thể bỏ qua cho cái tên Bùi Đông Lai khốn kiếp kia?

- Nạp Lan tiểu thư, tôi cũng cảm thấy chuyện này thực sự quá hoang đường, nhưng sự thật đúng là như thế.

Ngưu Chí Quân buồn bực muốn hộc máu:

- Tôi cho rằng chuyện đã đến nước này, chúng ta cần suy nghĩ một chút nên đối phó với sự trả thù của Bùi gia như thế nào/.

- Ngưu Chí Quân, tốt nhất ông đừng để cho ta biết ông đang ở đây hồ lộng ta, nếu không, kết quả của ông nhất định sẽ rất thê thảm.

Ngay cả Ngưu Chí Quân cũng không tin, cái tin tức có thể gây động đất là Trần Anh cùng Bùi Đông Lai chẳng những không có trở thành địch nhân, hơn nữa còn trở thành bằng hữu. Chỉ sợ là Nạp Lan Minh Châu cũng không tin, nàng cho rằng bởi vì một ít nguyên nhân khác mà Ngưu Chí Quân bỏ qua hợp tác cùng nàng.

"—— "

Ngưu Chí Quân giận đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

- A!

Sau đó... Không đợi Ngưu Chí Quân nói cái gì nữa, Nạp Lan Minh Châu trực tiếp cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Nạp Lan Minh Châu không dừng lại, trước tiên bấm số điện thoại của Lâm Tường.

- Lâm thiếu gia, làm phiền cậu hỗ trợ hỏi thăm một chút tình huống cụ thể.

Điện thoại vừa chuyển, Nạp Lan Minh Châu không có ra vẻ một bộ dáng cao cao tại thượng, ngược lại, sắc mặt hết sức phức tạp.

Thứ nhất, Ngưu Chí Quân nói lại làm rối loạn tâm tình của nàng, làm cho nàng có một loại cảm giác con vịt đã bị luộc chín lại bay đi mất, còn nữa, thân phận của Lâm Tường thì nàng biết rõ, mặc dù nàng ở dưới đại kỳ của Diệp Tranh Vanh, ở Tử Cấm thành hòa đồng vui vẻ, nhưng còn chưa có tư cách bày ra cái giá trước mặt Lâm Tường.

- Nạp Lan tiểu thư, ta mới vừa nhận được tin tức nói là Bùi Đông Lai bị Trần Anh mang đi.

Trong giọng nói của Lâm Tường tràn đầy vẻ nghi ngờ:

- Mặt khác, ta còn nghe nói, thái độ Trần Anh chẳng những đối với Bùi Đông Lai hết sức ôn hòa, hơn nữa còn để cho đám người Liễu Nguyệt được an toàn rời đi.

- Cậu... cậu xác định?

Nguyên bản Nạp Lan Minh Châu đối với lời nói của Ngưu Chí Quân còn tràn đầy hoài nghi, nhưng mà hiện nghe được câu trả lời của Lâm Tường, điều này làm cho nàng cảm thấy trái tim của mình co quắp, giọng nói cũng trở nên run rẩy.

- Chắc chắn không sai đâu.

Lâm Tường rất khẳng định trả lời một câu, sau đó như có suy nghĩ gì đó nói:

- Nạp Lan tiểu thư, nếu như ta không có đoán sai, kế hoạch của Diệp Tranh Vanh là lợi dụng Trần Anh đối phó với Bùi Đông Lai, sau đó kéo ra Bùi Vũ Phu để cho Bùi Vũ Phu cùng Trần gia cá chết lưới rách, cuối cùng để Diệp Cô Thành ra tay a?

"Bá!"

Không trả lời, Nạp Lan Minh Châu chỉ cảm thấy trong nháy mắt cả người giống như bị rút sạch khí lực, vô lực ngã xuống trên ghế salon, điện thoại di động từ trong tay của nàng rơi ra, rơi ngay trên ghế salon.

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Tường thấy Nạp Lan Minh Châu không trả lời, không có nói thêm gì nữa, mà là trực tiếp cúp điện thoại, hắn cũng tin vào phán đoán của mình, cũng đoán được lúc này Nạp Lan Minh Châu khẳng định bị dọa cho hồn phách lên mây.

Điều này sao có thể?

Trần Anh, nàng làm sao có thể làm như vậy?

Giống với trong suy đoán của Lâm Tường, Nạp Lan Minh Châu có cảm giác giống như từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục, điên cuồng mà lắc đầu, ở trong lòng thầm hỏi chính mình.

Nàng có một ngàn, một vạn lý do không tin đây hết thảy là sự thật, chỉ là... Lý trí nói cho nàng biết, Lâm Tường cũng không có lừa gạt nàng.

Cùng lúc đó.

Ngưu Chí Quân không có cách nào gọi điện thoại được cho Nạp Lan Minh Châu, giống như là bị bệnh thần kinh, luống cuồng tìm cách chạy chữa, đem điện thoại gọi cho Dương Sách.

- Dương Sách, cậu lập tức thông qua nhạc phụ của cậu tìm hiểu một chút, Trần Anh cùng Bùi Đông Lai rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?

Điện thoại vừa chuyển, Ngưu Chí Quân khẩn cấp mở miệng nói.

Đầu bên kia điện thoại, Dương Sách bởi vì hành động đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi của Ngưu Chí Quân, bởi vì biết được Trần Anh sắp đối phó với Bùi Đông Lai, tâm tình nhẹ xuống, hiện tại nghe được lời nói của Ngưu Chí Quân..., nghe thấy được vẻ kinh hoảng trong giọng nói của Ngưu Chí Quân, lập tức ngẩn ra:

- Ngưu thúc, ngài làm sao vậy?

- Dương Sách, trước tiên cậu không nên hỏi nhiều như vậy, mau làm theo lời ta nói!

Ngưu Chí Quân quả thật nóng nảy, hắn khẩn cấp muốn biết, hết thảy chuyện này rốt cuộc là tại sao.

Nhưng Dương Sách không có lập tức làm theo, mà là tiếp tục hỏi:

- Ngưu thúc, rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Thanh âm vừa dứt, lông mày Dương Sách chau lại, nội tâm một lần nữa tuôn ra tâm tình bất an.

- Trần Anh không có đối phó với Bùi Đông Lai, ngược lại còn mang hắn về quân khu Giang Ninh, hơn nữa còn để đám người Liễu Nguyệt rời đi!

Ngưu Chí Quân cũng biết nếu như không để cho Dương Sách biết sự thật thì Dương Sách sẽ không đi điều tra chuyện này. Cho nên, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại giải thích.

- Cái gì?

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Ngưu Chí Quân..., Dương Sách bị dọa cho sợ trực tiếp từ trên ghế salon nhảy dựng lên:

- Tại sao có thể như vậy?

- Ta cũng không biết.

Trên mặt Ngưu Chí Quân hiện rõ hai chữ hối hận, cảm giác kia hận không thể đảo ngược thời gian, hắn lựa chọn nén giận, mà không lựa chọn nhổ lông trên đầu lão hổ:

- Cậu gọi điện thoại hỏi nhạc phụ cậu, lấy thân phận nhạc phụ của cậu chắc chắn biết chuyện này.

- Tốt.

Dường như Dương Sách đã nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này cho nê vội vàng đồng ý, sau đó trước tiên hắn bấm số điện thoại của nhạc phụ Hầu Đông Bình.

...

Ngay tại lúc đám người Nạp Lan Minh Châu, Ngưu Chí Quân, Dương Sách bởi vì quyết định của Trần Anh mà náo loạn thì trên Ngưu Thủ Sơn. Dưới sự chỉ đạo của Lý tham mưu thì các đại lão khác cũng lên xe rời đi, sự tình trên núi tạm thời kết thúc, nhóm binh lính thi hành nhiệm vụ trinh sát cùng đội Đặc Cảnh bắt đầu thu đội, nhóm cảnh sát cùng võ cảnh lúc trước không dám lên núi cũng bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

2 gã cảnh sát cùng võ cảnh đã tới nghĩa trên đỉnh núi, thấy xác chết nằm la liệt đầy trên mặt đất, đều bị dọa cho sợ đến mặt không còn chút máu!

Trong đó không ít người trực tiếp khom lưng ói ra tại chỗ!

Bọn họ không phải là không có thi hành qua nhiệm vụ, cũng không phải là không có gặp qua người chết, chỉ là... Máu tanh như thế, hình ảnh thật kinh khủng, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy!

Nhất là những tên lính đánh thuê mặc đồng phục tác chiến xanh biếc kia toàn bộ đều là bị một súng nổ đầu, trong lòng bọn họ chỉ có một nghi vấn: Thuật bắn súng cần chính xác đến trình độ nào mới có thể làm được điểm này?

Bùi Đông Lai không biết những phát súng của hắn, làm cho những cảnh sát cùng võ cảnh đang thu thập tàn cuộc kia rung động như thế nào.

Sau khi lên xe, hắn vốn muốn hỏi ra nghi ngờ trong lòng. Tại sao gia gia của Trần Anh lại muốn gặp hắn?

Nhưng mà ——

Không đợi hắn hỏi, Trần Anh liền bắt đầu hỏi hắn những chuyện đã xảy ra.

Đối với lần này, Bùi Đông Lai không có giấu diếm, mà là ăn ngay nói thật.

- Dựa theo những lời cậu vừa nói, những tên lính đánh thuê kia cơ hồ đều chết trong tay cậu?

Đợi Bùi Đông Lai nói xong tất cả quá trình cùng tình tiết, trong lòng Trần Anh nhấc lên kinh đào hải lãng, thân là một thành viên Long Nha, tự nhiên là nàng biết dong binh đoàn Seberia, theo nàng xem ra, coi như là nàng gặp phải cục diện loại này, cũng không thể nào làm được giống như Bùi Đông Lai!

Nhất là Bùi Đông Lai chủ động đem chính mình bại lộ dưới họng súng bắn tỉa của Luke Fu.

Trần Anh thật sự rất muốn hỏi Bùi Đông Lai một chút, sự tự tin cùng dũng khí của hắn là từ đâu ra —— Phải biết rằng Luke Fu chính là một trong 10 dong binh chi Vương a!

Hơn nữa còn là xạ thủ rất nổi danh trong giới lính đánh thuê...

- Ừh.

Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên thấy Trần Anh lộ ra bộ dáng giật mình, Bùi Đông Lai không nhịn được cười.

- Nếu để cho ông nội của ta biết hết thảy chuyện này, ông nhất định sẽ rất vui vẻ.

Trần Anh cũng cười, vốn là nàng chẳng qua là có lòng tin đối với Bùi Đông Lai trong việc ôm chức vô địch trong cuộc tỷ võ bộ đội đặc chủng cả nước, hiện giờ nàng cảm thấy chỉ cần Bùi Đông Lai dự thi, thì mấy cái tên đến từ đội quân tinh anh trong ba quân kia chỉ biết làm nền cho Bùi Đông Lai tỏa sáng!

Nàng tin chắc vào điều này.

....

.....


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-529)