Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 258

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 258: Mãnh Long Quá Giang (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)

Siêu sale Shopee


Cảm nhận được cơn đau ở trên mặt, ngửi được trong không khí tràn đầy mùi thịt nướng, lửa giận trong lòng của Phương Húc Đông liền bị đốt lên.

- Có phải cậu cảm thấy rằng hiện nay mình đã đủ lông đủ cánh, ta không có tư cách giáo huấn cậu sao?

Mắt thấy vẻ mặt Phương Húc Đông phẫn nộ, Tương Cương liền vỗ mạnh một phát lên bàn.

" Bịch"

Tương Cương vỗ xong liền nhìn chằm chằm vào Phương Húc Đông, gằn tửng chữ:

- Ta cho cậu 2 lựa chọn, hoặc là xin lỗi Đông Lai ngay lập tức, hoặc là bắt đầu từ ngày mai cút khỏi Hồng Tinh.

Nghe được Tương Cương nói như thế, trong lòng Phương Húc Đông không khỏi run lên.

Giờ phút này thấy được Tương Cương tức giận hắn đột nhiên nhớ lại một sự thật, mặc kệ là cha hắn Phương Khôn còn con bài nào chưa lật đi chăng nữa thì ít nhất bây giờ Hồng Tinh là của Tương Cương.

Tương tiên sinh.

3 chữ kia đại biểu cho điều gì ở Nam Cảng thậm chí là hắc đạo cả phương Nam.

Trong lòng hiện lên điều này, Phương Húc Đông liền tỉnh mộng, lập tức nhìn về phía Phương Khôn.

- Tiểu Đông, đại ca nói đúng dấy, mặc dù A Uy chọc phải Bùi tiên sinh nhưng mà con cũng phải có trách nhiệm trong việc này.

Phương Khôn lại mở miệng, giọng nói bình tĩnh giống như là đang nhắc tới một chuyện nhỏ:

- Đi xin lỗi Bùi tiên sinh đi.

"Bá!"

Nghe Phương Khôn nói thế, sắc mặt Phương Húc Đông không khỏi biến đổi.

"Còn về phần trốn thì không cần, nếu như Tương Cương vì một người ngoài mà đối phó với con thì ta cũng không để ý mà để Hồng Tinh đổi thành họ Phương."

Giờ phút này, trong lòng hắn nghĩ lại những câu nói này của Phương Khôn.

- Thất thần cái gì nữa?

Thấy Phương Húc Đông còn đứng nguyên thì Phương Khôn liền nhíu mày, nói:

- Đi.

Chẳng.... chẳng lẽ cha đang dùng kế hoãn binh?

Nghe được Phương Khôn nói vậy, trong lòng Phương Húc Đông vừa động, hắn liền áp chế cơn tức giận trong lòng đi đến trước người Bùi Đông Lai rồi cúi đầu xuống, vẻ mặt biệt khuất mở miệng:

- Bùi tiên sinh, là tôi không dạy dỗ tốt thủ hạ của mình, để cho chúng nó chọc phải ngài, mong ngài bỏ qua chuyện nay không cần phải chấp nhặt với bọn nó.

- Ta vừa nói, hắn không cần phải chịu hậu quả gì.

Bùi Đông Lai nói.

Phương Húc Đông không nói cái gì nữa, mà là cúi đầu, cắn răng, cố gắng không để cho bản thân phát tác.

- Đông Lai, đi.

Thấy Bùi Đông Lai không dị nghị, Tương Cương liền đứng lên nói.

Bùi Đông Lai gật đầu đứng dậy rồi đi theo phía sau Tương Cương.

- Khuynh Nhan không thích cậu, sau này tránh xa nàng một chút.

Lúc bước ngang qua Phương Húc Đông, Tương Cương dừng bước lại, lạnh lùng nói.

Cả người Phương Húc Đông rùng mình.

Vẻ lãnh mang trong mắt của Phương Khôn chợt lóe lên nhưng đã bị Bùi Đông Lai nhìn thấy.

- Cha, tên tiểu tạp chủng kia thật sự quá khinh người mà. Còn có Tương Cương nữa, hắn vì một kẻ bên ngoài mà dám trước mặt cha động thủ với con.

Chân trước chân sau Tương Cương và Bùi Đông Lai vừa mới đi thì Phương Húc Đông liền không kìm lòng được mà phẫn nộ nói.

- Húc Đông, con hẳn là còn nhớ rõ, bởi vì con không cam lòng nên ta cho con thêm một cơ hội.

Phương Khôn châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng hút một hơi, nói:

- Mà mọi chuyện vừa rồi đã đập nát cơ hội của con.

- Húc Đông sai rồi, xin cha ra mặt.

Trong lòng Phương Húc Đông cả kinh, vội vàng cúi đầu.

Phương Khôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mỉm cười:

- Trời của Nam Cảng, hắn là nên thay đổi rồi.

Lúc này, sau khi Tương Cương rời khỏi biệt thự của Phương Khôn thì sắc mặt của hắn vẫn tỏ ra âm trầm.

Hắn ngồi trong ôtô, hút xì gà, không nói một lời. .

Sau đó, đột nhiên trong ôtô truyền ra một tiếng bật bật lửa.

Tương Cương quay đầu lại thì thấy Bùi Đông Lai đang nhẹ nhàng hút lấy điếu xì gà.

- Tưởng thúc, hương vị của nó cũng không tệ.

Bùi Đông Lai cười cười, nói.

Bên tai vang lên lời nói thoải mái của Tương Cương, nhìn nụ cười trên mặt Tương Cương, nghĩ đến lúc nãy Bùi Đông Lai nói ra một câu châm ngoài ly gián quan hệ giữa mình và Phương gia. Tương Cương cười không nổi, hắn đang rất muốn hỏi vì sao Bùi Đông Lai lại làm như vậy nhưng mà hắn không biết nên mở miệng như thế nào.

- Tương thúc, mọi chuyện xảy ra lúc nãy thì ngài đã nhìn thấy, ngài cảm thấy được Phương Húc Đông sợ ngài sao?

Dường như là đã nhận ra tâm tình của Tương Cương, Bùi Đông Lai liền nói thẳng:

- Hoặc là nói, ngài cảm thấy Phương Khôn không sợ một người là đại ca như ngài sao?

- Cậu có ý gì?

Sắc mặt Tương Cương thay đổi, tuy rằng hắn nhận ra cha con Phương gia cũng không úy kị hắn nhưng mà chính Bùi Đông Lai đã làm trò nói ra những lời này, điều này làm cho hắn có chút không nhịn được.

- Tương thúc, tôi biết thân phận của ngài ở Nam Cảng vô cùng hiển hách, địa vị cao, thanh danh cao, có thể nói là nhất hô bá ứng. (được nhiều người ủng hộ)

Bùi Đông Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo:

- Tất cả những chuyện này đã làm ngài buông lỏng cảnh giác, bởi vì ngài cảm thấy rằng ở Hồng Tinh thậm chí là cả hắc đạo Nam Cảng ngài nói 1 là 1, không ai dám nói 2. Bởi vì ngài là Tương tiên sinh là Tương tiên sinh độc nhất vô nhị.

"Bá!"

Nghe được những lời này của Bùi Đông Lai, sắc mặt Tương Cương không khỏi biến đổi:

- Vừa rồi cậu hao hết tâm tư để phá quan hệ giữa ta và Phương gia, rốt cuộc là cậu muốn làm gì?

- Tương tiên sinh, theo ngài thì tôi muốn làm gì?

Có lẽ là trước khi đi đã nhận thấy vẻ lãnh mang trong mắt Phương Khôn, Bùi Đông Lai lo lắng về tương lai của Mộ Khuynh Nhan cho nên hắn cũng nói thẳng với Tương Cương.

Muốn làm gì?

Bị Bùi Đông Lai hỏi như vậy, Tương Cương không phản bác được.

Ở hắn xem ra thì Hồng Tinh chính là thứ mà người khác muốn lấy nhất.

Mà nếu như Bùi Đông Lai lựa chọn cùng Mộ Khuynh Nhan ở một chỗ thì Hồng Tinh chính là của hồi môn của Bùi Đông Lai.

- Không phải là cậu muốn nói đến Hồng Tinh sao?

Tương Cương nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, vẻ mặt phức tạp nói:

- Một mặt cậu nói cậu không có hứng thú với Hồng Tinh, hơn nữa cho dù cậu muốn thông qua phương thức này để nhúng chàm vào thì cũng không thể được.

- Cũng không đúng.

Bùi Đông Lai nhìn thẳng Tương Cương, lắc đầu.

" Ách"

Lời nói của Bùi Đông Lai làm cho Tương Cương hoàn toàn bị mê hoặc.

- Hồng Tinh ở trong mắt nhiều người là một tòa Kim Sơn. Rất nhiều người mong muốn có được nó ví dụ như cha con Phương gia, mà tôi giống như ngài nói, đối với Hồng Tinh cũng không có hứng thú quá lớn.

Bùi Đông Lai thấy Tương Cương không nói lời nào liền ngữ xuất kinh nhân:

- Đây cũng chỉ là một nguyên nhân.

- Hay là cậu có năng lực nhúng chàm vào Hồng Tinh?

Trong lòng Tương Cương vừa động, mang theo vài phần kinh ngạc nhìn Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai cười cười rồi hỏi lại:

- Tương tiên sinh, ngài cảm thấy Hồng Tinh so với hắc dạo ở Hỗ Hàng thì cái nào nặng hơn?

" Bịch"

Nghe Bùi Đông Lai nói thế, Tương Cương cảm thấy được ý thức của mình đã chết đi. Hắn trừng to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nỗi nhìn Bùi Đông Lai, thế cho nên khi xì gà trong tay hắn rơi xuống thảm ôtô thì hắn cũng không nhận thấy được.

Thân là đại của Hồng Tinh thì Tương Cương hiểu rõ hắc đạo Hỗ Hàng đại biểu cho cái gì?

Có thể nói không khoa trương, lợi ích của hắc đạo Đông Hải không phải Hồng Tinh có thể nghĩ tới.

Huống chi còn có 2 tỉnh Hồ Giang và Nam Tô?

Nhưng mà.

Đối với Tương Cương mà nói, sở dĩ hắn kinh ngạc là bởi vì hắn nghe được ý tứ khác trong lời nói của Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai thấy thế liền cúi người xuống, nhặt điếu xì gà lên rồi bỏ vào tàn thuốc.

" Ực"

Tương Cương nuốt nước bọt, mang theo vẻ không thể tin nhìn Bùi Đông Lai, hỏi:

- Cậu muốn nói cho ta biết điều gì?

- Hắc đạo ở Hỗ Hàng là do tôi đánh đoạt được, ngài cảm thấy tôi không thể định đoạt sao?

Bùi Đông Lai hỏi lại.

- Điều này làm sao có thể được?

Mặc dù ý tứ của Bùi Đông Lai rất rõ ràng nhưng mà dựa vào tin tức mà Tương Cương lấy được thì Tương Cương biết được Quý Hồng dựa vào người có lai lịch thần bí thông qua Bạch gia đã làm cho ln thuần phục, còn nuốt cả hắc đạo Hồ Giang, trong 2 ngày nay đang chậm rãi cắn nuốt hắc đạo ở Nam Tô.

Huống chi, thân là đại ca của Hồng Tinh thì hắn biết rõ được Bùi Đông Lai không thể nào thu phục được Quý Hồng, Xà mỹ nữ này.

Dù sao ở trong nhiều năm qua đã có rất nhiều người muốn thu phục Quý Hồng nhưng không một ai có thể làm được.

Đối mặt với nghi ngờ của Tương Cương, Bùi Đông Lai cũng không có giải thích thêm.

"Hô... Hô..."

Thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, Tương Cương liên tục hít sâu 2 hơi, vẻ mặt dần dần bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai:

- Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?

- Xem ra Tương tiên sinh cũng tin lời tôi ư?

Bùi Đông Lai cười hỏi.

Sắc mặt Tương Cương phức tạp, tuy rằng hắn cảm thấy những lời của Bùi Đông Lai nói vô cùng khó tin nhưng mà từ sau khi hắn và Bùi Đông Lai gặp mặt cho đến nay thì những biểu hiện của Bùi Đông Lai đã làm ra thì bản thân hắn thấy rõ cả. Hắn cũng từng có cái nhìn khác với Bùi Đông Lai.

Tự tin, không sợ hãi.

Đây là cảm giác của hắn.

Bởi vì phần cảm giác này không tìm thấy được trên những người cùng tuổi với Bùi Đông Lai, bởi vì không tìm được động cơ của Bùi Đông Lai cho nên Tương Cương tin rằng Bùi Đông Lai không có lừa dối hắn.

- Giống như lời nói lúc trước, thân là bạn của Khuynh Nhan, tôi không hy vọng thấy hạnh phúc của nàng bị biến mất. Mà một ít hành động của ngài có thể hủy sạch tất cả chuyện này.

Bùi Đông Lai trầm giọng nói:

- Phương Khôn là một người rất nguy hiểm, nếu ngài muốn tiếp tục làm Tương tiên sinh độc nhất vô nhị ở Nam Cảng, muốn Khuynh Nhan được hạnh phúc như ta đề nghị ngài nên khai đao với Phương gia.

" Đùng"

Không trả lời.

Ngoài cửa sổ, sấm sét nổ vang.

Bão táp đã nổi lên.

...

...

*****

"Bịch! Bịch! Bịch!"

Mưa như trút nước, nước mưa rơi xuống kính xe phát ra những tiếng "Bịch! Bịch!"

Trong Lincoln, Tương Cương lại đốt lên một điếu xì gà mà Bùi Đông Lai thì lại bóp tắt điếu xì gà đang cầm trên tay.

Thấy Tương Cương trầm mặc hút lấy xì gà, Bùi Đông Lai cũng không có nói cái gì nữa

Bởi vì dựa vào trí nhớ của Tiêu Phi, bởi vì thấy được sát khí trong mắt của Phương Khôn cho nên Bùi Đông Lai cho rằng việc Hồng Tinh sụp đổ và cái chết của Tương Cương có quan hệ với nhau.

Vì không để cho Mộ Khuynh Nhan mất đi hạnh phục nên Bùi Đông Lai đã nói rõ ra cho Tương Cương biết.

- Đông Lai, cảm ơn lời nhắc nhở của cậu.

Không biết qua bao lâu, sau khi chiếc Lincoln chạy vào biệt thự trong Vịnh Nước Cạn thì Tương Cương nhìn về phía Bùi Đông Lai, trong ánh mắt hiện lên vẻ cảm kích, càng nhiều là tán thưởng.

Thân là đại ca của Hồng Tinh thì hắn đã gặp qua nhiều người trẻ tuổi có tài nhưng mà ở hắn xem ra những người đó không thể so sánh được với Bùi Đông Lai, khí thế, khí độ trên người của Bùi Đông Lai làm cho hắn cảm thấy không bằng.

- Xem ra Tương thúc đã chấp nhận đề nghị của tôi?

Mắt thấy Tương Cương không hề rối rắm, cả người thoải mái rất nhiều, Bùi Đông Lai cười cười, liền xưng hô là Tương thúc.

- Ừh.

Tương Cương gật đầu, đôi mắt hiện lên vẻ kiên quyết:

- Giống như lời của cậu, mấy năm qua ta đã buông lỏng cảnh giác, cho nên A Khôn mới lộng hành, tạo ra cục diện như ngày hôm nay.

- Vậy Tương tiên sinh tính toán làm thế nào?

Bùi Đông Lai hơi do dự một chút rồi cũng hỏi ra, ở hắn xem ra lấy địa vị của Phương Khôn ở Hồng Tinh thì Tương Cương muốn vặn ngã Phương Khôn là một việc không dễ dàng.

- Từ khi xuất đạo đến nay, hằng năm ta đều lên Thái Bình sơn để bái Quan Nhị gia.

Tương Cương nghĩ nghi rồi nói:

- Ngày mai cả Hồng Tinh sẽ cùng ta lên Thái Bình sơn bái Quan Nhị gia, chờ sau khi bái xong, ta sẽ thu lại toàn bộ quyền lực trong tay của A Khôn cùng con của hắn.

Nghe Tương Cương nói thế, Bùi Đông Lai muốn nói nhưng lại thôi.

Có lẽ là muốn nghe kết quả xử lý nên Ôn Nhã Hinh và Mộ Khuynh Nhan cũng không có ngủ mà là ngồi ở trong phòng khách cùng đợi.

- Nghĩa phụ, Đông Lai.

Thấy Tương Cương cùng Bùi Đông Lai tiến vào đại sảnh thì Mộ Khuynh Nhan liền bật dậy.

Ôn Nhã Hinh cũng đứng lên, bất quá là không nói gì mà chỉ nhìn Tương Cương cùng Bùi Đông Lai.

Thấy bộ dáng bình tĩnh của Bùi Đông Lai thì trong lòng Ôn Nhã Hinh có chút bận tâm, nàng rõ ràng nếu Bùi Đông Lai không có việc gì thì kết quả của mọi chuyện không nói cũng biết.

Ôn Nhã Hinh không dám mở miệng hỏi, nhưng Mộ Khuynh Nhan liền khẩn cấp hỏi:

- Nghĩa phụ, người đã giúp Đông Lai hảo hảo giáo huấn tên bại hoại Phương Húc Đông kia chưa?

Tương Cương gật gật đầu rồi thân mật vuốt ve đầu của Mộ Khuynh Nhan:

- Khuynh Nhan muộn rồi, đi nghỉ đi.

- Nhã Hinh, em đi giúp Đông Lai thu thập phòng khách một chút.

Khi nói chuyện, Tương Cương hướng Ôn Nhã Hinh phân phó một câu.

- Được.

Ôn Nhã Hinh mỉm cười gật đầu, lắc lắc thân hình như rắn nước đi lên lầu.

- Đông Lai, tớ đi ngủ đây.

Mộ Khuynh Nhan biết được Tương Cương đã giúp Bùi Đông Lai giáo huấn Phương Húc Đông thì liền vui mừng, nàng mở miệng ngáp một cái.

Bùi Đông Lai nhẹ nhàng nói " Ừh" một tiếng.

- Nghĩa phụ, Đông Lai, chúc ngủ ngon.

Mộ Khuynh Nhan phất phất tay rồi đi lên lầu.

10" sau.

Sau khi giúp Bùi Đông Lai dọn dạc xong phòng thì Ôn Nhã Hinh đi đến thư phòng, nàng thấy Tương Cương ngồi trước bàn đọc sách hút xì gà thì liền bước lên, 2 tay khoác lấy vai Tương Cương:

- Đã muộn rồi, đi ngủ đi.

- Em đi ngủ đi, anh vào liền.

Tương Cương lắc lắc đầu, một chút buồn ngủ cũng không có.

- Còn đang nghĩ đến chuyện đêm nay ư?

Ôn Nhã Hinh do dự một lát rồi hỏi.

- Anh cần yên lặng mốt chút, em đi ngủ đi.

Tương Cương liền nói.

Ôn Nhã Hinh thấy thế cũng không dám hỏi nhiều mà là ôn nhu nói:

- Em đi ngủ trước đây, anh coi mà đi ngủ sớm một chút.

Nói xong, Ôn Nhã Hinh liền bước ra khỏi thư phòng.

Sau khi ra khỏi thư phòng, khuôn mặt nàng liền hiện ra vẻ lo lắng.

Mười mấy giây sau, sau khi trở về phòng thì Ôn Nhã Hinh liền đóng cửa phòng lại. Cả người giống như là một tên trộm, đi rón rén trước bàn trang điểm, từ trong túi LV lấy ra một cái điện thoại rồi nhắn một tin nhắn.

" Đã ngủ chưa? Sau khi hắn về thì liền một mình ngồi trong thư phòng, em hỏi hắn đêm nay đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn không nói. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?

Khẩn trương nhắn xong một tin, Ôn Nhã Hinh liền gởi đi.

Không có tin nhắn reply.

Khoảng 5" sau, Ôn Nhã Hinh đợi mà vẫn không thấy tin nhắn của Phương Húc Đông.

Sợ bản thân mình liên lạc với Phương Húc Đông bị Tương Cương phát hiện, Ôn Nhã Hinh liền nhanh chóng cất điện thoại lại vào túi rồi nhảy lên giường.

Trong khách phòng.

Bùi Đông Lai cũng không ngủ mà đứng trước cửa sổ nhìn mưa rơi bên ngoài, suy nghĩ xuất thần.

Không biết qua bao lâu, Bùi Đông Lai thu hồi lại ánh mắt, vốn gọi điện cho Quý Hồng nhưng nghĩ lại bây giờ đã muộn vì thế liền tính toán để sáng mai gọi cho Quý Hồng.

---------------

Rạng sáng vào lúc 4h, một tòa biệt thự tại Bán Sơn vẫn còn sáng đèn.

" Reng...Reng.."

Trong phòng ngủ của biệt thư, nghe được tiếng điện thoại vang lên, thân là lão đại của Đông Tinh lhd liền mở đèn lên rồi cầm lấy điện thoại. Nhìn thấy người gọi tới thì Lăng Hoa Cường cũng không có tức giận vì bị quấy rầy giấc ngủ, ngược lại khóe miệng của hắn nở lên một nụ cười hưng phấn.

Nhưng mà hắn không có nghe liền, mà là đi xuống giường, bước ra khỏi phòng ngủ rồi mới bắt máy.

- Alo, vị nào?

Mặc dù biết chủ nhân của số điện thoại này là ai nhưng mà Lăng Hoa Cường vẫn giả ngu.

- Thật có lỗi, Lăng lão đại muộn như vậy mà quấy rầy ông.

Đầu bên kia điện thoại, trước tiên Phương Khôn liền xin lỗi sau đó tự giới thiệu:

- Tôi là Phương Khôn.

- Phương Khôn ư?

Vẻ mặt Lăng Hoa Cường kinh ngạc:

- Điều này làm cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn.

- Lăng lão đại, minh nhân bất thuyết ám thoại (người sáng mắt không nói tiếng lóng), muộn như vậy mà tôi còn tìm ông là muốn cùng ông bàn bạc về chuyện làm ăn.

Phương Khôn đi thẳng vào vấn đề.

- Nói chuyện làm ăn?

Lăng Hoa Cường âm thầm nhấn nút ghi âm lại, sau đó lại làm ra vẻ kinh ngạc:

- Phương Khôn, ông là huynh đệ sinh tử của Tương Cương, lại muốn cùng ta nói chuyện làm ăn, ông xác định mình không nhầm đấy chứ?

- Lăng lão đại không cần ghi âm làm gì, nếu ông có hứng thú thì 8h sáng mai tại cảng Victoria, không gặp không về.

Dường như đã đoán được hành động của Lăng Hoa Cường nên Phương Khôn mỉm cười nói một câu sau đó không đơi Lăng Hoa Cường mở miệng hắn liền cúp điện thoại.

"Đô... Đô..."

Bên tai vang lên tiếng "Đô... Đô..." nghĩ đến suy đoán của mình biến thành sự thật, Lăng Hoa Cường không nhịn được mà bật cười.

- Anh Cường, anh làm sao vậy?

Lúc này, toàn thân Chu Nhược Đồng không mặc gì cả bước ra, hướng Lăng Hoa Cường hỏi.

Có lẽ là suy đoán trong lòng biến thành sự thật nên tâm tình của Lăng Hoa Cường cũng tốt hơn, hắn nhịn không được mà kéo Chu Nhược Đồng vào lòng sau đó một tay bóp vào chiếc bánh bao kia, mỉm cười:

- Nhược Đồng, biết tại sao anh không giúp em đối phó với tên người đại lục kia không?

- Vì sao?

Bên tai vang lên lời nói của Lăng Hoa Cường, nghĩ đến thân ảnh của Bùi Đông Lai, vẻ buồn ngủ của Chu Nhược Đồng đã biến mất.

- Có người sẽ ra tay giúp em dạy hắn.

Ma thủ của Lăng Hoa Cường vuốt xuống dưới, cuối cùng dừng lại giữa 2 đùi của Chu Nhược Đồng, cười nói:

- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì tên đại lục kia sẽ chôn vùi ở Nam Cảng.

- Thật sự a? Vậy thì tốt quá.

Nghe Lăng Hoa Cường nói thế, cả người Chu Nhược Đồng liền hưng phấn, nàng liền dí sát thân thể vào người Lăng Hoa Cường, dùng sức hôn Lăng Hoa Cường một cái:

- Em biết Cường ca sẽ ra mặt giúp em mà.

Hạ thân Lăng Hoa Cường liền cứng lên, không nói 2 lời, ôm Chu Nhược Đồng đi vào phòng ngủ.

Vịnh Nước Cạn, trong biệt thự của Phương Khôn.

Phương Húc Đông từ miệng của Phương Khôn biết được Phương Khôn đã liên thủ với Lăng Hoa Cường để giết Tương Cương, cướp lấy quyền không chế Hồng Tinh. Thấy Phương Khôn cúp điện thoại thì hắn liền hỏi:

- Cha, Lăng Hoa Cường là người lắm mưu nhiều kế, chúng ta thật sự sẽ hợp tác với hắn sao?

- Húc Đông, đây chỉ là mượn đao giết người.

Trong lòng Phương Khôn đã có dự tính, nói:

- Lăng Hoa Cường đã nhòm ngó Hồng Tinh từ lâu, tuy rằng hắn là một kẻ giảo hoạt nhưng mà cũng là một người đáng để hợp tác.

- Nếu cha đã nói được thì nhất định sẽ được.

Thấy vẻ mặt tự tin của Phương Khôn thì Phương Húc Đông yên lòng, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh:

- Tương Cương dùng thuốc quăng vào mặt con, con muốn đích thân lấy đầu của hắn. Còn Mộ Khuynh Nhan, con kỹ nữ kia con cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Quan trọng hơn là tên tiểu tạp chủng kia, con sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết.

- Cái người trẻ tuổi gọi là Bùi Đông Lai kia không cần chúng ta động thủ.

Phương Khôn lắc lắc đầu.

- Ý của cha là để cho Lăng Hoa Cường động thủ?

Phương Húc Đông ngẩn ra.

Phương Khôn lại lắc đầu:

- Không phải, hắn sẽ làm mọi chuyện cần thiết.

Vẻ mặt Phương Húc Đông tỏ ra ngạc nhiên.

Phương Khôn cười mà không nói, bộ dạng giống như là đã nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay.

...

...

*****

Mặt trời chiều ngã về phía Tây, cả một mảnh trời bị nhiễm một màu đỏ bừng. Lúc này là giờ cao điểm, tại ngã tư đường, từng chiếc ô tô nối đuôi nhau, từ từ nhích lên một chút, đưa mắt nhìn tới cũng không thấy được điểm cuối.

Trong đó, một loạt 8 chiếc xe Lincoln, 12 chiếc Mercedes-Benz S350 tạo thành một đoàn xe.

Trong đó 5 chiếc Mercedes-Benz chạy trước dẫn đường, 5 chiếc Mercedes-Benz ở phía sau, còn 2 chiếc thì phân biệt chạy hai bên những chiếc Lincoln kia.

- Thấy mấy chiếc xe đó không? Đó là mấy lão đại của Hồng Tinh đó.

- Thật hay giả thế?

- Nói nhảm, anh Nam ta đây có bao giờ gạt chú chưa?

- Bọn họ muốn làm gì thế?

- Chú nghe không hiểu sao? Ta nghe B ca nói qua, hàng năm Tương tiên sinh đều dẫn theo anh em của mình lên Thái Bình sơn để bái Quan Nhị gia.

- Chưa nghe qua, bất quá câu nói của Tương tiên sinh thì em vẫn còn nhớ kỹ " Đi ra ngoài lăn lộn, cần phải nói đến nghĩa khí."

Một bên ngã tư đường, 2 tên côn đồ thấy đoàn xe rời đi thì vẻ mặt hâm mộ, trong đôi mắt hiện lên vẻ quang mang cực nóng.

Bởi vì trực giác và lý trí nói cho Bùi Đông Lai biết Phương Khôn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một nay nên sau khi được Tương Cương mời thì hắn đã quyết định ở lại Nam Cảng, đi Thái Bình sơn bái Quan Nhị gia cùng Tương Cương.

Trong chiếc Lincoln, Tương Cương hút một điếu xì gà, vẻ mặt hơi phức tạp.

Hằng nằm Tương Cương đều triệu tập các vị lão đại của Hồng Tinh đến Thái Bình sơn bái tế Quan Nhị gia là vì muốn nhớ lại những anh em ngày trước cùng mình tranh đấu, đánh lấy thiên hạ.

Nhưng mà.

Từ xưa đến nay, có nạn cùng chịu thì rất dễ nhưng có phúc cùng hưởng lại rất khó.

Mặc dù Tương Cương đã phát huy tối đa chữ " NGHĨA" nhưng mà những người năm đó đi theo hắn đã bị dục vọng chiếm lấy.

Thấy Tương Cương trầm mặc hút thuốc, Bùi Đông Lai biết tâm tình của Tương Cương đang rối rắm, vì vậy lên tiếng hỏi:

- Tương thúc, cho tôi hỏi một chút về Lăng Hoa Cường?

Lăng Hoa Cường?

Nghe được cái tên này, Tương Cương lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn Bùi Đông Lai:

- Đông Lai, cậu hỏi Lăng Hoa Cường để làm gì?

- Lúc đến Nam Cảng, tôi cùng với nữ nhân của Lăng Hoa Cường xảy ra một chút xung đột. Lúc Lăng Hoa Cường đến sân bay để đón người, mặc dù hắn không tìm ta tính sổ nhưng tôi cảm thấy hắn sẽ tạo phiền phức cho ta nên tôi muốn tìm hiểu lai lịch của hắn để phòng ngừa bất trắc.

Bùi Đông Lai giải thích nói một câu, cũng không nói bộ dạng của Lăng Hoa Cường cùng Trang Bích Phàm có chút giống nhau.

Tục ngữ nói: Hiểu rõ mày nhất không phải là bằng hữu của mày cũng không phải là người thân của mày mà là địch nhân của mày.

Hồng Tinh cùng Đông Tinh cũng giống như Đông Nguyệt bang và Mãnh Hổ bang, hai bang phái tranh đấu với nhau, oán hận chồng chất.

Dưới tình hình như vậy, Lăng Hoa Cường và Tương Cương tranh đấu cũng không phải ngày một ngày hai, có thể nói 2 người vô cùng quen thuộc với nhau.

Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì trong lòng của Tương Cương liền động:

- Lăng Hoa Cường không phải là người Nam Cảng mà là người Nam Đông.

Nam Đông?

Nghe được 2 chữ này, đôi mắt của Bùi Đông Lai mở to nhưng mà không lên tiếng, chờ Tương Cương nói tiếp.

- Hắn xuất thân từ một làng chài ở Nam Đông, nghe nói từ nhỏ hắn sinh hoạt ở làng chài đó hơn nữa còn cưới một người vợ ở đó rồi sinh ra một đứa con gái. Sau này không biết vì sao hắn lại đi khỏi làng chài kia, đến Nam Châu gia nhập vào Triều Châu bang.

- Bởi vì đầu óc nhanh nhạy hơn nữa cách làm việc vô cùng ác độc cho nên dưới sự giúp đỡ của các vị lão đại trong Triều Châu bang, danh khí ở hắc đạo của hắn ở phương Nam cũng không nhỏ.

Tương Cương có thể nói là rõ Lăng Hoa Cường như lòng bàn tay:

- 15 năm trước, một lần vô tình đại ca của Triều Châu bang mang hắn đến sòng bài ở Macao, lúc đó đụng phải nữ nhi của Lăng Vĩnh Huy đại ca của Đông Tinh.

- Chẳng lẽ hắn tiến vào Đông Tinh là nhờ vào bám váy sao?

Mặc dù trong lòng đã cảm thấy Lăng Hoa Cường là cha của Trang BÍch Phàm nhưng mà đối với sự trải qua của Lăng Hoa Cường thì Bùi Đông Lai cũng cảm thấy kinh ngạc.

- Đúng, là bám váy đàn bà.

Tương Cương cười khinh thường, nói:

- Lúc ấy không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà đã đem nữ nhi của Lăng Vinh Huy lên giường hơn nữa còn làm cho nàng một lòng với hắn.

Nói tới đây, Tương Cương có chút cảm thán, nói:

- Đông Lai, nói vậy thì cậu cũng biết, chúng ta đi ra ngoài hỗn thì tuy rằng ở trong mắt người thường chúng ta một ma quỷ, mẹ nó chứ họ coi chúng ta làm những chuyện táng tận lương tâm. Nhưng mà đối với thân nhân mình thì bản thân mình hoàn toàn là một người khác.

Bùi Đông Lai gật gật đầu, hắn có thể nhìn ra được trước mặt Mộ Khuynh Nhan thì Tương Cương không làm ra bộ dáng của một đại ca mà là giống như một người cha.

- Bởi vì con của Lăng Vĩnh Huy cố chấp ở một chỗ với Lăng Hoa Cường nên cuối cùng Lăng Vĩnh Huy cũng bắt đắc dĩ mà cho 2 người ở chung một chỗ, nhưng mà cũng đưa ra một điều kiện.

Tương Cương nói:

- Lăng Vĩnh Huy để Lăng Hoa Cường rời khỏi Triều Châu bang, đến Hồng Kông để giúp hắn làm việc hơn nữa là đổi sang họ Lăng, coi như là ở rể đi.

- Tưởng thúc, vậy tên gọi thật sự của Lăng Hoa Cường lúc trước là gì?

Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, mang theo vài phần chờ mong hỏi.

- Ta nhớ được lúc hắn ở Triều Châu bang thì được gọi là Vương Dũng nhưng mà dựa vào tư liệu ta điều tra được thì hắn không phải họ Vương mà là họ Trang, tên là Hổ.

Tương Cương nói:

- Làng chài hắn xuất thân đa số mọi người đều là họ Trang.

Trang Hổ?

Nghe được cái tên này, trong lòng Bùi Đông Lai không khỏi kinh hoàn.

Giờ phút này, tuy rằng hắn cảm thấy tất cả chuyện này thật sự là chuyện khó tin nhưng mà hắn có thể khẳng định Lăng Hoa Cường chính là cha ruột của Trang Bích Phàm.

- Lăng Hoa Cường lấy thân phận ở rể tiến vào Đông Tinh, hiện giờ lại trở thành đại ca của Đông Tinh, vậy Lăng Vĩnh Huy đâu?

Bùi Đông Lai hơi híp mắt, sau đó khuôn mặt đã khôi phục lại vẻ bình thường.

Chân mày Tương Cương nhíu lại:

- Bị hắn giết, bao gồm của nữ nhi của Lăng Vĩnh Huy cũng bị hắn giết.

"Ách?"

Mặc dù trong lòng đã hiện lên ý nghĩ này nhưng mà bây giờ nghe được chính miệng của Tương Cương nói ra thì Bùi Đông Lai không khỏi cảm thán Lăng Hoa Cường quả là một người tâm ngoan thủ lạt.

- Lúc ấy hắn tiến vào Đông Tinh, Lăng Vĩnh Huy sợ hắn vì Đông Tinh mà tiến vào nên đã không trọng hắn thậm chí là có chút khinh thị hắn. Điều này đã làm cho tâm lý bất mãn của hắn trỗi dậy, trong 5 năm hắn đã quen thuộc với mọi chuyện trong Đông Tinh, cuối cùng thông qua một đám huynh đệ trong Đông Tinh, hắn đã tự ra tay giết chết Lăng Vĩnh Huy.

Tương Cương lại nói:

- Đúng rồi Đông Lai, anh em của hắn bây giờ còn sống cũng không ít, đều là người bò từ xác chết trong chiến trường ra. Hơn nữa sau này lại trải qua mười mấy năm chém giết trong hắc đạo, trên tay đều nhuốm vô số máu, sức chiến đấu không thua gì đám sát thủ hay đám lính đánh thuê.

Nghe Tương Cương nói thế thì Bùi Đông Lai rất rõ, trong vài năm qua Tương Cương không thể nào đánh đổ được Lăng Hoa Cường là bởi vì dưới tay Lăng Hoa Cường có một đám tử sĩ giết người như ngóe.

Còn về phần Lăng Hoa Cường không có nuốt trọn Hồng Tinh là bởi vì Tương Cương là người ở Nam Cảng.

Dù sao ở Nam Cảng 3 từ " Tương tiên sinh " cũng là một loại tượng trưng.

- Đông Lai, cậu muốn đối phó với Lăng Hoa Cường sao?

Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì Tương Cương liền hỏi, vẻ mặt vô cùng phức tạp, có chút chờ mong có chút lo lắng. Bởi vì hắn biết được chân tướng của Bùi Đông Lai nên hắn rất rõ, lấy thực lực của Bùi Đông Lai thì mặc dù bây giờ Bùi Đông Lai chỉ là mãnh long quá giang nhưng mà cũng có thể đập chết mja đám người Lăng Hoa Cường kia.

Hắn cũng là như thế.

Cho nên, nếu Bùi Đông Lai động thủ với Lăng Hoa Cường thì....

Bùi Đông Lai cười cười nói:

- Tương thúc cứ yên tâm, cho dù tôi có động thủ giết Lăng Hoa Cường thì cũng sẽ không tiến quân vào Nam Cảng.

Tương Cương vốn là cả kinh sau đó liền có chút kích động.

Hắn biết rõ nếu như Bùi Đông Lai thật sự tiêu diệt Lăng Hoa Cường hơn nữa không tiến quân vào Nam Cảng thì chẳng gì Bùi Đông Lai đã đưa một món quà đến cho mình, để cho mình trở thành đại ca của cả Nam Cảng.

Nhưng mà.

Tương Cương lại nghi hoặc, hắn không rõ vì sao Bùi Đông Lai làm như vậy, lý trí nói cho hắn biết Bùi Đông Lai không vì một chuyện xung đột nhỏ với nữ nhân của Lăng Hoa Cường mà liền muốn tiêu diệt của Đông Tinh.

- Đông Lai, cậu cùng Lăng Hoa Cường đã xảy ra đụng chạm gì sao?

Do dự một chút, cuối cùng Tương Cương cũng hỏi ra nghi vấn ở trong lòng.

Bùi Đông Lai híp mắt, gật đầu:

- Người hắn vứt bỏ năm xưa là bạn của tôi.

"Ách..."

Nghe được câu giải thích này của Bùi Đông Lai. Mặc dù Tương Cương là một người có tố chất tâm lý vững mạnh cũng không khỏi bị cả kinh.

Cùng lúc đó.

Trong một chiếc Lincoln ở phía sau, trong tay Phương Khôn cầm lấy một điếu xì gà.

" Reng.. Reng.."

Bỗng nhiên, điện thoại bên tay của Phương Khôn reng lên.

" Người của ta đã đến."

Mở điện thoại ra, Phương Khôn thấy được một tin nhắn.

- Đại ca, vốn ta nghĩ nếu ông đồng ý để cho Mộ Khuynh Nhan và Húc Đông ở chung một chỗ sau đó đem Hồng Tinh làm của hồi môn thì chúng ta có thể làm huynh đệ một đời, còn có thể làm thông gia.

Nhẹ nhàng xóa đi tin nhắn, ánh mắt Phương Khôn nhìn vào chiếc Lincoln ở phía trước, đôi mắt hiện lên sát khí:

- Nhưng mà, trên thế giới này không có từ nếu. Nếu như ông đã đứng về người ngoài thì cũng đừng nên trách ta độc ác, con đường này chính là do ông chọn.

...

...

*****

Màn đêm buông xuống, trên con đường lên Thái Bình sơn có không ít du khách đi lên, bọn họ một bên quan sát cảnh sắc ở Hồng Kông một bên quan sát cảng Victoria.

Lúc này bọn họ cũng không có phát hiện một đám hắc y nhân có trang bị võ trang đầy đủ thừa dịp bóng đêm, lấy cây cối 2 bên ven đường để che dấu, cấp tốc đi lên đỉnh núi.

- Bùi tiên sinh đã đến đã đến chân núi, chúng ta phải lên công viên tại đỉnh núi trước khi mọi người lên đây. Phía bên miếu Quan Công đã tiến hành kiểm tra cản thận, bảo đảm chắc chắn không có sơ hở.

Lúc này một người thân mặc y phục màu đen, trên y phục có thêu 2 chữ Phong Diệp màu đỏ, tay cầm bộ đàm rồi hạ mệnh lệnh.

Hắn chính là Phong Diệp- thủ lĩnh của Phong Diệp.

Bởi vì không xác định được Tương Cương có thể vặn ngã Phương Khôn không nên lúc sáng Bùi Đông Lai đã gọi điện cho Quý Hồng, để nàng điều động Phong Diệp.

Sau khi nhận được điện của Bùi Đông Lai, Quý Hồng liền phái Phong Diệp đến Nam Cảng, nhưng mà trên người Phong Diệp có mang theo vũ khí nên tốn thời gian một chút. Sau đó Phong Diệp liền dùng tốc độ nhanh nhất đến Thái Bình sơn.

Phong Diệp vừa hạ mệnh lệnh, tất cả các thành viên còn lại trong Phong Diệp liền tăng tốc.

Trong một rừng cây trong công viên trên đỉnh núi, hai mươi mấy người thân mặc âu phục màu đen, sắc lãnh lãnh mạc đứng thành một loạt. Cùng đứng đợi nam nhân trung niên kia ra lệnh.

Nương theo ánh trăng có thể thấy được trên mặt nam nhân trung niên kia có một vết sẹo, đó là lúc hắn bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân bị địch nhân làm tổn thương.

Từng vết thương trên người hắn chính là huy chương của cuộc đời làm binh sĩ của hắn.

Mà hiện giờ, vết sẹo trên mặt của hắn càng làm cho hắn thêm dữ tợn, khủng bố.

Đang lúc mọi người nhìn vào hắn, nam nhân trung niêm cầm lấy kính viễn vọng quân dụng, thông qua kính viễn vọng thì hắn có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện dưới chân núi.

Mắt thấy đoàn xe của Hồng Tinh tiến đến, nam nhân trung niên liền buông kính viễn vọng xuống, ánh mắt như đao quét qua mọi người, giọng nói khàn khàn:

- Bọn hắn đã lên núi, kế tiếp chúng ta dựa vào hành động mà làm, một tên cũng không để lại.

- Lão Lưu, nhiệm vụ lần nào chúng ta cũng lưu lại người sống sao?

Nghe được Lưu Kiến nói như thế thì một tên đồng đội của hắn liền nở nụ cười.

Dưới bóng đêm, nụ cười của hắn vô cùng âm trầm.

- Các huynh đệ, tôi hy vọng mọi người nên cẩn thận, bởi vì dựa theo lời của lão đại thì Phương Khôn biết hành động lần này của chúng ta. Phương Khôn là một kẻ âm mưu dối trá, chúng ta không biết được mục đích cuối cùng của hắn cho nên nhất định phải cẩn thận.

Lông mày Lưu Kiến nhíu lại, nhắc nhở.

- Hắc, cho dù Phương Khôn đem những tên Hồng Tinh kia ra thì sao? Tuy rằng những tên kia đã trải qua huấn luyện chuyện nghiệp nhưng mà bọn hắn chưa từng giết người, bọn chúng chỉ nhìn mà không dùng được.

"Ha ha..."

Trong lúc nhất thời, hơn hai mươi mấy người liền nở nụ cười khinh thường.

Sau đó.

Mọi người liền tản ra, dựa theo kế hoạch trước đó mà tiến hành mai phục.

Cùng lúc đó, dọc theo đường lên Thái Bình sơn, trong một chiếc Lincoln đột nhiên điện thoại của Phương Khôn vang lên.

- Phương gia, người của Lăng Hoa Cường đã mai phục.

Điện thoại được chuyển, trong điện thoại liền truyền ra một giọng nói âm trầm.

- Để người của cậu sẵn sàng chuẩn bị, tiếng súng vang lên thì chúng ta liền rút lui.

Phương Khôn thản nhiên nói:

- Mặt khác, thông tri cho Tương Cương, nói trên đỉnh núi không có điều gì khác thường.

- Vâng, Phương gia.

Công viên trên đỉnh núi, đội phó bảo vệ cua Hồng Tinh liền cung kính trả ra câu trả lời chắc chắn.

Sau đó, hắn liền cúp điện thoại, cầm lấy bộ đàm, liên lạc với đội trưởng của Hồng Tinh.

- Anh Long, mọi chuyện trên đỉnh núi đều bình thường.

- Nghe rõ, tiếp tục quan sát, có tình huống khác thường thì thông báo.

Thân là đội trưởng đội bảo vệ của Hồng Tinh cũng là cận vệ của Tương Cương thì Hắc Long liền hạ lệnh. .

Sau đó, hắn quay sang Tương Cương nói:

- Tương tiên sinh, A Minh vừa nói rằng trên đỉnh núi không phát hiện điều khác lạ.

Bởi vì nghe được lời đề nghị của Bùi Đông Lai, cho nên Tương Cương đã phái người lên núi.

Hiện giờ nghe được Hắc Long nói thế, vẻ mặt Tương Cương bình tĩnh:

- Đông Lai, mọi chuyện trên đỉnh núi đều bình thường.

Bùi Đông Lai khẽ nhíu mày, hơi có vẻ nghi hoặc.

- Đông Lai, cho dù A Khôn có trái ý của ta nhưng hắn cũng sẽ không lựa chọn hôm nay.

Thấy Bùi Đông Lai có chút nghi hoặc, Tương Cương mang theo vài phần tự tin tươi cười:

- Bởi vì hắn biết, mỗi lần ta đi bái Quan Nhị gia đều sẽ mang theo bảo tiêu của Hồng Tinh, không nói người của A Không cho dù người của Lăng Hoa Cường tham gia vào việc này thì cũng chưa chắc có thể chiếm được ưu thế.

- Có thể là tôi quá lo lắng.

Bùi Đông Lai cười cười, cũng không nói mình vận dụng Phong Diệp cho Tương Cương nghe. Dù sao nếu nói ra thì Tương Cương sẽ cho rằng Bùi Đông Lai khinh thường bảo tiêu của Hồng Tinh, thậm chí là khinh thường Tương Cương.

Theo thời gian trôi qua, 8 chiếc Lincoln cùng 10 chiếc Mercedes-Benz chậm rãi đi đến bãi đỗ xe của công viên trên đỉnh núi.

Bởi vì công viên đang sửa chữa nên đoàn người Tương Cương chỉ có thể đem xe đỗ lại ở phía ngoài, sau đó mới đi bộ vào bên trong, đi bộ khoảng 800m về phía Tây thì sẽ thấy miếu Quan công.

Sau khi xe dừng lại, cửa của 10 chiếc Mercedes-Benz liền mở ra trước, sau đó một đám đại hán mặc âu phục lần lượt từ trong ce đi ra rồi chia 2 đội. Trong đó một đội đi nhanh vào công viên, đứng ở cạnh đường đi vào miếu Quan Công.

Mà một đội khác thì bước nhanh đến xe của Tương Cương.

- Tương tiên sinh, Bùi tiên sinh.

Thân là bảo tiêu của Tương Cương thì Hắc Long liền bước xuống xe, chủ động mở cửa xe cho Tương Cương và Bùi Đông Lai.

Tương Cương hướng về phía Bùi Đông Lai ý bảo một chút sau đó xuống xe, Bùi Đông Lai theo sát rồi bước xuống sau. Cùng lúc đó, một chiếc Mercedes-Benz S350 đi đến, Ôn Nhã Hinh từ trong xe bước xuống đi đến bên cạnh Tương Cương rồi thân thiết nắm lấy cánh tay của Tương Cương.

Ngoài ra, còn có 5 tên lão đại của Hồng Tinh đi đến phía sau Tương Cương.

- Chuyện gì xảy ra đối với bọn họ?

Mắt thấy Phương Khôn cùng 3 tên lão đại của Hồng Tinh không xuống xe thì Tương Cương nhướng mày, sắc mắt hết sức khó coi.

Nghe Tương Cương nói thế, sắc mặt của 5 tên lão đại đều giống như Tương Cương. Bọn hắn đều đem ánh mắt nhìn về 8 chiếc Lincoln cách đó không xa.

Mà Bùi Đông Lai thì hơi híp mắt.

Sau đó, không đợi Tương Cương và 5 vị lão đại chờ đơi, bảo tiêu của Phương Khôn đã nhanh chóng đi tới.

- Đám người A Khôn làm gì đó? Chẳng lẽ muốn ta đi mời bọn hắn sao?

Mắt thấy bảo tiêu của Phương Khôn đến gần, khuôn mặt của Tương Cương trở lên lạnh lùng.

Đối mặt với cơn tức giạn của Tương Cương, bảo tiêu của Phương Khôn vội vàng cúi đầu, trả lời:

- Bẩm Tương tiên sinh, Hồng gia, Phương gia, Trịnh gia nói bọn họ sẽ ở ngoài, không vào bái Quan Công rồi.

"Bá!"

Nghe được bảo tiêu của Phương Khôn nói thế, sắc mặt của 5 tên lão đại liền thay đổi. Theo bản năng bọn hắn quay lại nhìn Bùi Đông Lai một cái. Sau đó mang theo vài phần lo lắng nhìn Tương Cương, muốn nói gì nhưng lại thôi.

"Hừ!"

Tương Cương nói xong, sắc mặt liền trở nên doạn người, hắn hung hăng nhìn thoáng qua chiếc Lincoln rồi nói:

- Nếu bọn hắn không đi thì cũng không cần, chúng ta đi.

Nói xong, Tương Cương không hề chờ đợi mà nắm lấy cánh tay của Ôn Nhã Hinh bước đi vào công viên.

Bùi Đông Lai liền bước nhanh đuổi theo Tương Cương:

- Tương tiên sinh.

Có lẽ là bị tức giận đến không nhẹ nên sắc mặt Tương Cương có chút khó coi, nghe Bùi Đông Lai gọi thì hắn cũng không có hé răng mà chỉ nhìn Bùi Đông Lai một cái.

- Có điểm lạ.

Bùi Đông Lai nhắc nhở nói.

Tương Cương lắc lắc đầu:

- Ta đã cho người tiến hành điều tra trong này, không có phát hiện gì đặc biệt.

Thấy vẻ mặt tự tin của Tương Cương thì Bùi Đông Lai biết mình không thể thuyết phục được Tương Cương nữa nên hắn cũng không nói gì mà quyết định đi bên cạnh Tương Cương.

Như vậy, hắn có thể bảo đảm an toàn của Tương Cương.

Còn về phần sinh tử của những người khác thì hắn cũng không quan tâm.

Trong bóng đêm, thân là nhân vật cầm đầu thì Lưu Kiến bấm số điện thoại của Lăng Hoa Cường, hạ giọng hội báo:

- Đại ca, Tương Cương đã vào công viên. Bất quá Phương Khôn, Hồng Cương, Trịnh Cử không có đi vào.

- Hắc, Phương Khôn quả nhiên là lão hồ ly. Hắn đoán chúng ta sẽ nhân cơ hội lần này mà một lưới bắt hết cho nên đã thông minh lựa chọn đứng ở bên ngoài.

Đầu bên kia điện thoại, Lưu Kiến cũng không có tức giận mà trầm ngâm một chút rồi nói:

- Thay đổi kế hoạch, tạm thời không cần động thủ với đám người Phương Khôn. Toàn lực giết chết đám người Tương Cương, sau khi thành công thì rời đi.

- Vâng.

Lưu Kiến trả lời một cách gọn gàng.

- Anh Phong, vừa rồi mới có tin hiệu, hướng 3h cách đấy 600m, phát hiện có người mai phục.

Lúc Lưu Kiến cúp điện thoại, chuẩn bị hạ lệnh cho thủ hạ hành động thì một thành viên của Phong Diệp thông qua một loại trang bị đặc biệt đã phát hiện được nơi ẩn thân của Lưu Kiến. Hắn liền báo cho Phong Diệp.

Không trả lời, Phong Diệp vội vàng lấy bộ đàm gọi cho Bùi Đông Lai:

- Bùi tiên sinh.

- Khụ!

Bùi Đông Lai đi sát bên Tương Cương, càng ngày càng tới gần miếu Quan Công. Nghe được giọng nói của Phong Diệp thì cố ý ho một cái. Đây là tín hiệu trả lời của hắn.

- Chúng tôi vừa đến đỉnh núi, phát hiện trong công viên có người mai phục.

Nghe Bùi Đông Lai ho một cái thì Phong Diệp vội vàng báo:

- Bọn hắn ở hướng 3h.

- Ừh.

Lông mày Bùi Đông Lai nhíu lại, liếc mắt nhìn hướng 3h một cái, sau đó đi lên 2 bước, ngăn cản đường đi của Tương Cương.

Hướng 3h bên ngoài 500m, một tay súng bắn tỉa vốn đã nhắm vào Tương Cương, chuẩn bị bóp cò. Lúc này thấy Bùi Đông Lai bước lên chặn đường Tương Cương thì hắn mỉm cười, sau đó đem nòng súng nhắm vào đầu Bùi Đông Lai.

- Sao thế?

Bị Bùi Đông Lai cản đường. Vẻ mặt Tương Cương nghi hoặc hỏi.

- Có mai phục.

" Pằng!"

Dứt lời, tiếng súng vang lên.

Một viên đạn bắn về phía đầu của Bùi Đông Lai.

...

...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-529)