Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 259

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 259: Mãnh Long Quá Giang (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đối với Bùi Đông Lai mà nói, lúc trước hắn có thể khiêu vũ trước họng súng bắn tỉa của Luke Fu một trong mười lính đánh thuê cường đại nhất thế giới, ngoại trừ có tốc độ phản ứng thần kinh khủng bố cùng tố chất thân thể ra thì năng lực cảm ứng siêu cường đối với nguy cơ cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng.

Lúc Bùi Đông Lai hô lên ba chữ "Có mai phục" thì hắn liền nhận ra nguy hiểm, thuận thế đem Tưởng Cương đẩy ngã xuống đất.

"Vù!"

Bùi Đông Lai mới vừa đẩy Tưởng Cương ngã xuống đất, một viên đạn bắn lén bắn ra, phá vỡ lực cản của không khí, mang theo hơi thở tử vong, gào thét xuyên qua chỗ mà Bùi Đông Lai mới vừa đứng.

"Phốc"

Bên cạnh Bùi Đông Lai, một gã bảo tiêu Kim Tim của Hồng Tinh không kịp làm ra phản ứng, liền bị tử đạn bắn nát đầu.

"Pằng!Pằng!Pằng"

Sau đó, không đợi tay súng bắn tỉa kia có cơ hội bóp cò lần nữa, thành viên của Phong Diệp đã bắn phá mãnh liệt về phương hướng mà tay súng bắn tỉa kia ẩn nấp, đạn bắn như mưa gào thét quét về phía chỗ tay súng bắn tỉa, làm cho tên tay súng bắn tỉa kia nằm gục trên mặt đất, không dám cựa quậy.

"Pằng! Pằng! Pằng!"

Những phương hướng khác, nhóm lính đánh thuê mai phục kia, giống như là đang tiến hành luyện tập bắn bia, mãnh liệt bắn phá về phía những đại lão Hồng Tinh cùng những thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh đang còn chưa kịp lấy lại tinh thần kia.

Đột nhiên xuất hiện tiếng súng phá vỡ không gian yên tĩnh trên núi, mấy tên Hồng Tinh bảo tiêu ở bên ngoài bị tử đạn bắn trúng, ngã xuống trong vũng máu.

Trên mặt đất, dường như Tương Cương ngã xuống đất quá mạnh, có lẽ là bị một màn phát sinh trước mắt làm cho mơ hồ, nên nhất thời không kịp lấy lại tinh thần, thế cho nên được Bùi Đông Lai thuận thế nhấc lên cũng không có phản ứng gì.

Thân là cận vệ của Tương Cương, Hắc Long thấy Bùi Đông Lai nhấc Tương Cương lên chạy về phía khác thì Hắc Long từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần không nói hai lời, một tay ôm lấy Ôn Nhã Hinh chạy theo hướng Bùi Đông Lai rời đi.

Cùng lúc đó, những tên cận vệ của năm đại lão Hồng Tinh cũng liền bảo vệ bọn hắn, rất nhanh che bọn hắn ở bên trong.

Mấy tên hộ vệ Hồng Tinh còn lại kia sau khi lấy lại tinh thần trước tiên làm ra phản kích, hướng về phía phương hướng của địch nhân mà điên cuồng nổ súng bắn trả.

Trong lúc những thành viên Phong Diệp cùng hộ vệ của Hồng Tinh bắn trả, những tên lính thuộc Đông Tinh kia bị hỏa lực áp chế, chẳng những để cho Bùi Đông Lai thành công mang theo Tương Cương thoát khỏi nguy hiểm đồng thời năm tên đại lão Hồng Tinh kia cũng nhân cơ hội này mà tìm được chỗ ẩn nấp.

- Phong Diệp, để cho người của chúng ta lưu lại mấy người sang đường nhỏ phía tây tiếp ứng, những người khác dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt địch nhân!

Mang theo Tương Cương ẩn núp ở phía sau một tảng đá lớn, trước tiên Bùi Đông Lai liền hạ mệnh lệnh với Phong Diệp.

- Rõ, Bùi tiên sinh!

Nghe được Phong Diệp trả lời Bùi Đông Lai liền cắt liên lạc, phát hiện ánh mắt Tương Cương phức tạp nhìn hắn, mà sắc mặt của Ôn Nhã Hinh thì tái nhợt, ôm thật chặt lấy Tương Cương, há miệng thở dốc.

- Tôi sợ không an toàn, cho nên âm thầm cho người của tôi theo tới đây.

Bùi Đông Lai thấy ánh mắt phức tạp của Tương Cương nhìn mình thì lên tiếng giải thích.

- Cảm ơn... Cám ơn.

Tương Cương liền tự trách, nói cám ơn với Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai không có để ý, mà là nheo mắt lại, quét một vòng về phương hướng truyền ra tiếng súng.

- Đông Lai, đối phương có tay súng bắn tỉa, hẳn không phải là người của Phương Khôn, rất có thể là người của Lăng Hoa Cường.

Thấy Bùi Đông Lai quan sát thế cục, Tương Cương trầm ngâm nói:

- Dĩ nhiên cũng không loại bỏ là sát thủ cùng lính đánh thuê.

- Địch nhân phân tán rộng hơn, chúng ta không cách nào xác định nhân số của chúng.

Bên tai vang lên lời nói của Tương Cương..., Bùi Đông Lai thu hồi ánh mắt, suy nghĩ một chút nói:

- Việc trước mắt chúng ta cần làm lúc này là lập tức rời khỏi đây.

- Cửa trước công viên có đám người Phương Khôn nên chúng ta đi từ đường nhỏ phía tây miếu Quan công rời đi. Người của tôi ở bên kia, bên kia là nơi an toàn nhất.

Bùi Đông Lai quyết đoán làm ra quyết định.

- Tốt.

Có lẽ là bởi vì thân phận chân thực của Bùi Đông Lai và cũng có lẽ là phương pháp tránh rắc rồi của Bùi Đông Lai có hiệu quả, có lẽ là mới vừa rồi Bùi Đông Lai cứu Tương Cương một mạng, Tương Cương đối với quyết định của Bùi Đông Lai cũng không có bất kỳ dị nghị gì.

- 4 người các cậu tiến hành yểm hộ, ta chịu trách nhiệm bảo vệ Tương tiên sinh, cậu chịu trách nhiệm bảo vệ Ôn tiểu thư.

Thấy Tương Cương không có dị nghị gì, Bùi Đông Lai lập tức làm ra an bài.

- Dựa theo an bài của Bùi tiên sinh mà làm.

Tương Cương vội vàng phụ họa.

- Yểm hộ, đi!

Bùi Đông Lai lạnh giọng truyền mệnh lệnh, sau đó một tay nhấc Tương Cương lên, giống như là đang xách gà, không có cảm giác nặng mấy.

Trong đêm tối, thân ảnh của hắn uyển chuyển như quỷ mỵ, một tay nhấc Tương Cương lên chạy như điên.

Mắt thấy Bùi Đông Lai tựa như một trận gió bình thường biến mất ở trong bóng đêm, Hắc Long lúc này mới chính thức cảm nhận được thực lực kinh khủng của Bùi Đông Lai.

- Xin lỗi, Ôn tiểu thư.

Đồng thời biết được thực lực chân chính của Bùi Đông Lai, nhưng Hắc Long không có bị khiếp sợ, sắc mặt không đổi hướng về phía Ôn Nhã Hinh nói một câu, sau đó giơ tay đánh ngất Ôn Nhã Hinh, một tay kẹp lấy Ôn Nhã Hinh lên rồi hướng về phía Bùi Đông Lai biến mất mà chạy.

"Pằng! Pằng! Pằng!..."

Cùng lúc đó, 4 gã bảo tiêu của Hồng Tinh dựa theo an bài của Bùi Đông Lai, nhắm về phương hướng truyền ra tiếng súng mà bóp cò, dùng hỏa lực áp chế địch nhân, yểm hộ bốn người Bùi Đông Lai rời đi.

- Lão Lưu, tình huống có chút không đúng —— những tên ở phía tây kia có kỹ thuật bắn súng rất chuẩn, bọn họ hẳn không phải là người của Hồng Tinh.

- Đúng vậy, hình như chúng ta bị tính kế!

- Chẳng lẽ là tên khốn kiếp Phương Khôn kia giở trò quỷ?

Lúc Bùi Đông Lai cùng Hắc Long lần lượt mang theo hai người Tương Cương, Ôn Nhã Hinh chạy về phía đường nhỏ phía tây thì mấy tên thành viên thuộc Đông Tinh đang vây quanh ở bên cạnh Lưu Kiến, vẻ mặt ngưng trọng nói.

- Chắc là không phải thế.

Đám người củaLưu Kiến đã tham gia chiến tranh phía nam ra bắc, đã từ trong đống người chết mà sống lại nên hắn khẳng định lắc đầu:

- Dựa vào hợp tác của Phương Khôn cùng đại ca, chúng ta chịu trách nhiệm giết chết Tương Cương, nếu Phương Khôn có thể tìm được thế lực trợ giúp mạnh như vậy, thì không có đạo lý nào lại cùng đại ca hợp tác. Còn nữa, lui một bước mà nói, cho dù Phương Khôn có thể tính kế chúng ta thì hắn nên đợi đến sau khi chúng ta thành công giết chết Tương Cương, mà không phải là hiện tại!

- Không sai, ta cũng cảm thấy không phải là Phương Khôn giở trò quỷ, bởi vì những tên ở phía tây kia căn bản cũng không có nổ súng vào đám người Tương Cương, rõ ràng cho thấy chúng cùng một nhóm!

Một gã thành viên phụ họa nói.

- Lão Lưu, chúng ta đã chết cùng bị thương không ít huynh đệ rồi, hơn nữa đoán chừng cảnh sát cũng sẽ mau chạy tới đây, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Lại một gã thành viên hỏi.

- Ta gọi điện thoại hỏi ý kiến của đại ka xem.

Lưu Kiến vừa nói, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Lăng Hoa Cường.

- Thế nào rồi Tiểu Kiến?

Điện thoại vừa chuyển thì Lăng Hoa Cường ở đầu dây bên kia gấp gá[ hỏi.

Lưu Kiến mang theo vài phần tự trách nói:

- Đại ca, chúng ta bị mắc bẫy —— có một nhóm người thực lực rất mạnh đột nhiên xuất hiện trợ giúp đám người Tương Cương.

- Cái gì?

Đầu bên kia điện thoại, Lăng Hoa Cường nghe được lời nói của Lưu Kiến..., đột nhiên cả kinh, "Bá" một tiếng đứng lên, lắc đầu nói:

- Không thể nào! Cả Hồng Tinh cũng chỉ có đám người đội bảo vệ Hồng Tinh kia là có chút uy hiếp đối với các cậu, những người khác đối với các cậu mà nói thì các cậu giết bọn hắn như giết gà.

- Đại ca, chúng ta cũng cảm thấy hết sức tò mò, trang bị của đối phương vô cùng tốt hơn nữa thuật bắn súng cũng rất chuẩn, còn có tay súng bắn tỉa, giống như là lính đánh thuê.

Lưu Kiến trả lời.

Một lần nữa nghe được Lưu Kiến hồi báo Lăng Hoa Cường trầm ngâm chốc lát, liền làm ra quyết định:

- Bỏ nhiệm vụ lần này, lập tức rời đi!

- Rõ!

Lưu Kiến khẽ quát một tiếng, sau đó lập tức lợi dụng vô tuyến điện truyền đạt lại mệnh lệnh của Lăng Hoa Cường:

- Thực lực của địch nhân quá mạnh mẽ, lập tức rút lui, tập hợp ở xe cáp ở phía đông!

"Vù...Vù...Vù..."

Nhận được mệnh lệnh của Lưu Kiến những thành viên Đông Tinh kia không ham chiến nữa, mà là nhanh chóng hướng về phía xe Jeep mà chạy tới.

Đám người Lưu Kiến bỏ qua nhiệm vụ, A Minh thân là đội phó đội bảo vệ Hồng Tinh trước tiên làm ra hồi báo với Phương Khôn đã rời khỏi:

- Phương gia, kế hoạch có biến.

- Chuyện gì xảy ra?

Trong chiếc Lincoln, bởi vì Phương Khôn đã nghe được tiếng súng nổ lớn, vốn là hưng phấn không thôi. Lúc này nghe được A Minh hồi báo thì liền cả kinh.

- Con đường nhỏ phía tây đột nhiên xuất hiện một nhóm người, bọn họ ra tay áp chế đám người Đông Tinh, yểm hộ đám người Tương Cương chạy trốn.

A Minh vừa nói, trong lòng không khỏi cảm thấy tim đập nhanh một trận, theo hắn xem ra đám người xuất hiện ở phía tây kia thực lực thật sự quá biến thái, vừa xuất hiện liền khống chế hoàn toàn đối với người của Đông Tinh.

- Tai sao lại có thể như vậy?

Câu trả lời của A Minh khiến cho Phương Khôn cảm thấy kinh hoảng.

- Phương gia, tôi cũng không biết, mặt khác, người của Đông Tinh đã bắt đầu rút lui.

A Minh cũng tỏ ra buồn bực, đồng thời hắn cũng có chút lo lắng. Hắn biết rõ, nếu như không thể mượn tay đám người Lưu Kiến giết chết Tương Cương mà nói..., như vậy kế tiếp Phương Khôn rất có thể để cho hắn ra mặt áp dụng kế hoạch B.

- Lập tức áp dụng kế hoạch B, vô luận như thế nào, đêm nay cũng phải giết chết Tương Cương!

Phảng phất vì xác minh suy đoán của A Minh, Phương Khôn sau khi trầm ngâm ngắn ngủi, quyết đoán hạ mệnh lệnh.

- Rõ, Phương gia!

Mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng A Minh vẫn là quyết đoán cấp ra câu trả lời chắc chắn.

Sau khi kết thúc nói chuyện cùng Phương Khôn, A Minh lấy ra vô tuyến điện liên lạc với Hắc Long:

- Đội trưởng, tôi là A Minh, có chuyện cần hồi báo.

- Nói.

Trong bóng tối, Hắc Long đang kẹp Ôn Nhã Hinh chạy như điên đã không cách nào thấy được thân ảnh của Bùi Đông Lai, hắn giấu người ở phía sau ghế đá trong công viên, nói chuyện cùng A Minh.

- Phục kích người của chúng ta đúng là đám tạp chủng Đông Tinh kia!

Giọng nói của A Minh lộ ra vẻ dồn dập:

- Bất quá... Sau khi đám người ở phía tây kia xuất hiện, đám tạp chủng Đông Tinh chết không ít, bọn hắn bây giờ đã lựa chọn rút lui —— đám người ở phía tây kia là người của chúng ta sao?

- Là người của Bùi tiên sinh.

Hắc Long không có giấu diếm A Minh.

- Thì ra là người của Bùi tiên sinh.

Trong lòng A Minh cả kinh, nhưng không có biểu hiện ra ở trong giọng nói, mà là hỏi:

- Đội trưởng, các người bây giờ đang ở chỗ nào? Tôi dẫn người qua đó.

- Cậu dẫn người đến khu nghỉ ngơi phía Tây Bắc công viên chờ ta.

Hắc Long vốn là muốn để cho A Minh trực tiếp dẫn người đến đường nhỏ phía tây hội hợp, nhưng lại sợ đám người A Minh sẽ bị người của Bùi Đông Lai giết nhầm, không thể làm gì khác hơn là trước tiên để cho A Minh dẫn người hội hợp cùng hắn trước.

2" sau.

Bùi Đông Lai dẫn đầu mang theo Tương Cương đã tới con đường nhỏ phía tây, đứng ở đầu đường, lấy Phong Diệp cầm đầu các thành viên Phong Diệp chờ chực đã lâu.

- Bùi tiên sinh.

Nhìn thấy Bùi Đông Lai, một nhóm 12 thành viên Phong Diệp liền chào hỏi Bùi Đông Lai.

- Tình huống hiện tại như thế nào?

Bùi Đông Lai để Tương Cương xuống rồi hỏi.

- Địch nhân đã từ phía đông rút lui.

Phong Diệp trả lời:

- Tôi lúc lên núi quan sát địa hình, phía đông có một xe Jeep đứng chờ, địch nhân hẳn là sẽ lợi dụng xe Jeep để chạy trốn.

Nghe được Phong Diệp hồi báo, Bùi Đông Lai cau mày đem ánh mắt nhìn về hướng đông, dường như đang do dự có nên truy kích hay không.

- Bùi tiên sinh, thủ hạ cùng ta hội hợp, đang tới gần con đường nhỏ phía tây, ngài hãy ra lệnh để người của ngài không nên động thủ.

Lúc Bùi Đông Lai đang do dự, trong bộ đàm của một gã hộ vệ Hồng Tinh truyền ra thanh âm của Hắc Long.

2" sau.

Dưới sự chờ đợi của đám người Bùi Đông Lai, Hắc Long một tay kẹp Ôn Nhã Hinh, mang theo một nhóm gần 20 người của A Minh đã tới nơi.

- Tưởng thúc, tôi dẫn người đi xuống núi nhìn xem dưới chân núi có mai phục hay không, nếu là không có mai phục, tôi đề nghị chúng ta áp dụng truy kích đối với người của Đông Tinh.

Thấy đi theo phía sau Hắc Long gần 20 người, Bùi Đông Lai yên lòng, nói với Tương Cương:

- Ngài cùng người khác gặp nhau đi, ở trên núi chờ tin tức của tôi, sau đó lại từ đường nhỏ xuống núi.

- Tốt.

Tương Cương gật đầu.

- Hắc Long, bảo vệ tốt cho Tương tiên sinh.

Thấy Tương Cương gật đầu, Bùi Đông Lai nhìn vào mắt Hắc Long, sau đó không nói gì nữa, mang theo một nhóm 12 người Phong Diệp, nhanh chóng biến mất ở trong đêm tối.

Mắt thấy Bùi Đông Lai dẫn người rời đi, nỗi lo trong lòng A Minh chậm rãi rơi xuống, sát cơ chợt hiện lên trong mắt của hắn.

...

...

*****

Tương Cương cũng không biết mình đã thành cá nằm trên thớt, tùy thời sẽ bị A Minh giết chết, sau khi hắn thấy Bùi Đông Lai dẫn người rời đi, vội vàng ra lệnh:

- Mau sớm liên lạc với những người khác, để cho bọn họ tới đây tập hợp.

- Rõ, Tương tiên sinh.

Mặc dù A Minh thấy Bùi Đông Lai dẫn người rời đi nhưng hắn cũng vội vàng đồng ý, chuẩn bị dựa theo an bài của Phương Khôn, đợi những người trung thành với Tương Cương đến đây rồi sau đó sẽ giết hết.

Sau đó, lúc một gã hộ vệ phía sau A Minh chịu trách nhiệm liên lạc với năm tên đại lão Hồng Tinh kia, Bùi Đông Lai không có mang người chạy thẳng tới phía chiếc xe cáp kia mà là dừng bước.

- Bùi tiên sinh, có chuyện gì thế?

Đám người Phong Diệp thấy Bùi Đông Lai dừng lại, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cho là Bùi Đông Lai phát hiện nguy hiểm, vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn phía.

- Trong đám hộ vệ kia của Tương tiên sinh có nội gián bên trong, mới vừa rồi sở dĩ ta nói rời đi, là muốn dẫn xà xuất động.

Bùi Đông Lai xuyên thấu qua rừng cây, nhìn đám người A Minh cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Chúng ta thần không biết quỷ không hay ẩn núp ở đây, một khi tên nội gián hiện thân, lập tức giết chết.

"Ách?"

Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, cho dù là đám người Phong Diệp đã trải qua huấn luyện cực kỳ tàn khốc, tố chất tâm lý cũng thật tốt nhưng cũng khó tránh khỏi ngẩn ra.

Bùi Đông Lai không có nói gì nữa, mà là liền động thân, tính toán vây quanh phía sau đám người Tương Cương.

Theo hắn xem ra, những thủ hạ kia của Lăng Hoa Cường thực lực cũng không tầm thường nhưng mà chỉ cần hắn mang theo Tương Cương tránh khỏi một kiếp này, những tên thủ hạ kia cũng không có bất cứ uy hiếp nào nữa.

Ngược lại, nội gián bên cạnh Tương Cương lại có uy hiếp rất lớn, dù sao những thứ nội gián kia núp phía sau màn ngươi không thể biết hắn lúc nào sẽ nhảy ra.

"Reng... Reng..."

Bùi Đông Lai vừa mới động thân, điện thoại trong túi áo liền rung lên.

Bên tai vang lên âm thanh chấn động của điện thoại di động, cước bộ Bùi Đông Lai đột nhiên dừng lại, làm ra một cái thủ thế, ý bảo đám người Phong Diệp cứ ẩn núp trước.

Ngồi xổm người xuống, lấy ra điện thoại di động, con ngươi Bùi Đông Lai đột nhiên lớn hơn, trong lòng tuôn ra một cái trực giác không tốt!

Bởi vì... Chủ nhân cuộc gọi tới chính là Mộ Khuynh Nhan!

Bởi vì đoán được Phương khôn sẽ lợi dụng cơ hội bái Quan Nhị gia tối nay để động thủ, cho nên trươc lúc Bùi Đông Lai đi theo Tương Cương đến núi Thái Bình, đã bàn với Tương Cương đem Mộ Khuynh Nhan dời đến một địa phương tuyệt đối bí mật, hơn nữa còn dặn Mộ Khuynh Nhan tối nay không tiếp bất kỳ điện thoại của ai, cũng không gọi điện thoại cho ai.

Ở dưới dạng tình hình này, Mộ Khuynh Nhan đột nhiên gọi điện thoại tới, khiến cho vẻ mặt của Bùi Đông Lai trong nháy mắt trở nên cực kỳ ngưng trọng, bất quá vẫn là trầm ồn ấn nút trả lời, trước tiên mở miệng hỏi:

- Khuynh Nhan?

- Khuynh Nhan? Ai ui, gọi thật là thân mật a.

Phảng phất xác minh suy đoán của Bùi Đông Lai là đúng, trong điện thoại không có truyền ra giọng nói của Mộ Khuynh Nhan, mà là một giọng nói không xa lạ với Bùi Đông Lai.

Chủ nhân của thanh âm này đúng là Phương Húc Đông!

Nghe ra đúng là giọng nói của Phương Húc Đông, chân mày Bùi Đông Lai trong nháy mắt nhíu lại thành hình chữ Xuyên, không có lên tiếng.

- Tiểu tạp chủng, mày có phải đang suy nghĩ tao làm sao có thể lấy được điện thoại của Mộ Khuynh Nhan?

Đầu bên kia điện thoại, Phương Húc Đông thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, âm trầm nói:

- Chúng mày nghĩ chúng mày len lén đem Mộ Khuynh Nhan dời đi, tao liền không tìm được nàng ư?

- Ha hả ha hả ha hả...

Nói tới đây, Phương Húc Đông lại âm trầm nở nụ cười:

- Tiểu tạp chủng, lại nói tao còn phải cảm tạ mày, tên hộ vệ của Mộ Khuynh Nhan buổi tối hôm qua bị mày đuổi đi nhắc nhở tao, tao liền biết bọn mày sẽ có trò này, cho nên, tao đã để cho người của tao len lén đặt thiết bị theo dõi mini ở trong hộp hóa trang của Mộ Khuynh Nhan.

- Mày dám động vào một đầu ngón tay của Mộ Khuynh Nhan, tao đảm bảo Phương gia từ nay xóa tên khỏi Hương Cảng!

Nghe được lời nói của Phương Húc Đông..., ánh mắt Bùi Đông Lai híp lại thành một đường nhỏ, sát ý trong giọng nói không thể nghi ngờ.

Bất quá Phương Húc Đông một chút cũng không có cảm thấy sợ mà là giống như nghe được chuyện đáng cười nhất thế giới này, cười phá lên:

- Tiểu tạp chủng, tao thật mong đợi mày diệt cả nhà Phương gia chúng tao đấy, đến đây đi, tao bây giờ đang ở một club tư nhân tên là Baby, mày tới đây giết tao đi.

- Mày phải tới nhanh một chút, nếu không mày không thể nhìn thấy Mộ Khuynh Nhan đang lẳng lơ quỳ ở chỗ kín của tao cầu xin tao thượng nàng, mặt khác, mày không cần ảo tưởng báo cảnh sát, nếu như tao phát hiện mày báo cảnh sát mà nói..., sau khi thượng nàng xong tao sẽ để cho thủ hạ của tao thay phiên thượng nàng, hơn nữa còn có thể đem nàng ném xuống cái hộp đêm nát nhất Hương Cảng này, làm cho nàng ngày ngày bị nam nhân dày vò.

Dường như cảm thấy đả kích như vậy đối với Bùi Đông Lai còn chưa đủ, vẻ mặt Phương Húc Động hiện lên nụ cười tà ác tiếp tục nói:

- Thử nghĩ xem, Thiên Hậu đại danh đỉnh đỉnh Châu Á ngày sau biến thành kỹ nữ hạ tiện nhất, những thứ khách làng chơi kia có thể điên cuồng hay không?

Không đợi Phương Húc Đông nói ra câu kế tiếp khỏi cửa miệng, Bùi Đông Lai đã cúp điện thoại.

"Đô... Đô..."

Nghe được trong ống nghe truyền ra thanh âm đô đô, Phương Húc Đông có một loại cảm giác thú vị, hắn suy nghĩ một chút, nói:

- Tên tiểu tạp chủng kia thân thủ rất tốt, khiến cho người ta xem trọng rồi, nếu như hắn đem theo rất nhiều người hoặc là có cảnh sát xuất hiện, lập tức báo cho ta biết. Nếu như hắn đến một mình, như vậy soát hết vũ khí trên người hắn, dẫn hắn đi vào.

- Rõ, anh Đông!

Một gã thủ hạ của Phương Húc Đông lớn tiếng lĩnh mệnh.

- Anh Đông, đã để cho tiểu kỹ nữ Mộ Khuynh Nhan kia ăn "Khoái nhạc nhất hào" rồi, dược tính sau 20 phút nữa sẽ phát tác.

Lại một gã thủ hạ khác của Phương Húc Đông, vẻ mặt cười dâm nói:

- Anh xem lúc nào thì thượng nàng?

Thanh âm vừa dứt, trên mặt của hắn lộ ra vẻ mặt mong đợi, trong đôi mắt đều là dục vọng —— vừa rồi hắn nghe được Phương Húc Đông nói chuyện cùng Bùi Đông Lai, biết sau khi Phương Húc Đông chơi xong Mộ Khuynh Nhan, rất có thể để cho bọn họ cùng nhau thượng nàng.

- Không vội.

Phương Húc Đông cười lạnh lắc đầu:

- Tiểu kỹ nữ Mộ Khuynh Nhan này ở trong sinh nhật cùng tiểu tử kia thân mật, không nể mặt ta, như vậy, ta sẽ để nam nhân nàng thích, trơ mắt nhìn nàng tự mình lẳng lơ, van xin, quỳ, khóc, hô lên xin ta thượng nàng. Các ngươi ngẫm lại xem, lúc ta đem đoạn video đó cho nàng nhìn xem, nàng sẽ có tâm tình như thế nào? Ha ha ha ha...

Thanh âm vừa dứt, dường như Phương Húc Đông nghĩ tới một màn kia, cười phá lên cực kỳ biến thái.

Bùi Đông Lai cũng không biết kế hoạch của Phương Húc Đông. :

Mặc dù trong lòng của hắn đang có một cỗ lửa giận thiêu đốt, chỉ là sau khi cúp điện thoại, hắn hết sức điều chỉnh tâm tình một phen, làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó dùng vô tuyến điện hạ mệnh lệnh với đám người Phong Diệp, nói:

- Tất cả mọi người trở về chỗ của ta.

Tất cả thành viên Phong Diệp căn bản đã ẩn núp xung quanh đám người Tương Cương, nghe được mệnh lệnh của Bùi Đông Lai, không dám hỏi nhiều, mà là lập tức thật cẩn thận di chuyển về phía Bùi Đông Lai đang ẩn núp.

- Tưởng thúc!

Nửa phút đồng hồ sau, Bùi Đông Lai mang theo đám người Phong Diệp hướng về phía đám người Tương Cương đi tới, vì cho thấy thân phận, nên lớn tiếng gọi.

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ hắn biết kế hoạch của Phương gia?

Không thể nào!

Trong lòng A Minh hiện lên một tia ý niệm hoảng sợ, bất quá rất nhanh liền phủ định suy nghĩ này.

Trong lòng mặc dù nhấc lên kinh đào hải lãng, nhưng là bởi vì A Minh đang cùng Hắc Long đứng cùng một chỗ, vì thế vẻ mặt của những thủ hạ kia của A Minh cũng không có bất kỳ khác thường nào.

- Đông Lai?

Tương Cương Lại lại là mang theo vài phần nghi ngờ hỏi một tiếng.

- Là tôi!

Bởi vì trong lòng lo lắng cho an nguy của Mộ Khuynh Nhan, Bùi Đông Lai không dám lãng phí thời gian, mà là sải bước đi nhanh tới hướng Tương Cương.

- Đông Lai, cậu...

Thấy Bùi Đông Lai dẫn người xuất hiện, vẻ mặt Tương Cương đầy vẻ nghi ngờ.

- Tưởng thúc, tôi cóc việc cần nói với thúc.

Không đợi Tương Cương nói xong, Bùi Đông Lai liền cắt đứt lời của Tương Cương.

- Tốt.

Tương Cương cũng gật gật đầu, đi theo Bùi Đông Lai sang một bên để nói chuyện riêng.

- Tưởng thúc, Khuynh Nhan bị Phương Húc Đông bắt cóc rồi!

Vì tiết kiệm thời gian, Bùi Đông Lai lựa chọn đi thẳng vào vấn đề.

- Cái gì?

Đối với Tương Cương mà nói, Mộ Khuynh Nhan là người thân duy nhất của hắn, là tâm can bảo bối của hắn được hắn nâng niu che chở, lúc này lại nghe được Bùi Đông Lai nói Mộ Khuynh Nhan bị rơi vào trong tay Phương Húc Đông, cả người hắn trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, sắc mặt khiếp sợ nhìn Bùi Đông Lai, cảm giác kia dường như đang hỏi: " Làm sao Khuynh Nhan lại bị bắt được?"

- Mới vừa rồi Phương Húc Đông dùng điện thoại của Khuynh Nhan gọi điện thoại cho tôi, nói là đã bắt được Khuynh Nhan. Dựa theo lời hắn nói, người của hắn đã lén cài thiết bị theo dõi vào trong hộp hóa trang của Khuynh nhan.

Nói tới đây, Bùi Đông Lai có chút tự trách, lúc hắn cùng Mộ Khuynh Nhan tách ra, đã kiểm tra y phục, giày, bao tay cùng điện thoại di động của Mộ Khuynh Nhan, duy nhất chỉ có không kiểm tra hộp hóa trang của Mộ Khuynh Nhan.

- Phương... Phương Húc Đông, hắn muốn làm gì?

Bởi vì quá mức lo lắng cho an nguy của Mộ Khuynh Nhan, trên mặt của Tương Cương cũng không tìm được nửa điểm trấn định, có chẳng qua là kinh hoàng.

- Phương Húc Đông bắt cóc Khuynh Nhan, là vì muốn dụ tôi tới đó, sau đó giết tôi!

Bùi Đông Lai cực kỳ nhanh nói:

- Tưởng thúc, hiện tại tôi sẽ lập tức đi cứu Khuynh Nhan.

- Ta cùng đi với cậu!

Tương Cương không chút nghĩ ngợi nói.

- Tưởng thúc, thúc đi cùng tôi không có chút tác dụng nào, ngược lại sẽ làm tôi phân tâm.

Bùi Đông Lai rất dứt khoát cự tuyệt đề nghị của Tương Cương

Tương Cương há mồm ra, nhưng không biết nói cái gì cho phải.

- Tưởng thúc, thời gian cấp bách, tôi không cùng chú nhiều lời. Thúc cần phải nhớ kỹ một điểm —— trong đội hộ vệ của thúc có nội gián, nhưng tôi không biết chính xác là người nào. Vốn là tôi định dẫn xà xuất động tiêu diệt một lượt. Hiện giờ Khuynh Nhan bị bắt cóc, chỉ có thể buông tha cho kế hoạch kia. Tôi dẫn người đi cứu Khuynh Nhan, đồng thời lưu lại tám người bảo vệ an toàn của thúc!

Bùi Đông Lai dùng một loại giọng nói không thể nghi ngờ.

Có lẽ là chuyện tình của Mộ Khuynh Nhan khiến cho Tương Cương mất hết tinh thần, thế cho nên nghe được Bùi Đông Lai nói hộ vệ bên cạnh hắn có nội gian, phản ứng của hắn cũng không có kịch liệt, mà là máy móc gật đầu.

Thấy Tương Cương đáp ứng, Bùi Đông Lai hỏi Tương Cương địa điểm hội sở Baby ở đâu, sau đó bước nhanh đi tới trước người Phong Diệp, hướng về phía Phong Diệp nói:

- Phong Diệp, cậu lưu lại bảy người bảo vệ Tương tiên sinh, bốn người còn lại đi theo ta!

- Xin Bùi tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt sự an toàn của Tương tiên sinh.

Mặc dù Phong Diệp không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, chỉ là theo hắn xem ra, nếu một cú điện thoại có thể khiến cho Bùi Đông Lai thay đổi kế hoạch dẫn xà xuất động tiêu diệt nội gian, như vậy chuyện đó khẳng định hết sức nghiêm trọng.

- Đi!

An bài hết thảy mọi việc xong, Bùi Đông Lai không hề dừng lại, mang theo bốn gã thành viên Phong Diệp, chạy nhanh về hướng xe cáp ở phía tây.

Mà bảy gã thành viên Phong Diệp còn lại dưới sự chỉ huy của Phong Diệp lưu lại, che ở bên cạnh Tương Cương, cảnh giác nhìn tất cả thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh bao gồm cả Hắc Long, A Minh.

1" sau.

Bùi Đông Lai mang theo bốn gã thành viên Phong Diệp chạy như điên đến chỗ xe cáp đứng chờ, lại phát hiện không có xe cáp.

- Thắt lưng!

Bùi Đông Lai thấy thế, quay đầu nói với một gã thành viên Phong Diệp.

Tên thành viên Phong Diệp kia dường như đoán được cái gì, lại không dám khẳng định, mà là đem dây lưng có chất lượng đặc biệt lấy xuống, đưa cho Bùi Đông Lai.

- Các cậu trở về cùng Phong Diệp bảo vệ Tương tiên sinh!

Bùi Đông Lai nhận lấy thắt lưng, phân phó một tiếng, sau đó không đợi bốn gã thành viên Phong Diệp đáp lời, liền dùng dây lưng quàng lên đường cáp treo, tung người nhảy lên, hướng về phía chân núi mà trượt xuống.

Mặc dù bốn gã thành viên Phong Diệp đều đã trải qua huấn luyện cực kỳ tàn khốc, chỉ là nhìn thấy phương pháp liều mạng của Bùi Đông Lai thì đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của bốn gã thành viên Phong Diệp, 2 tay Bùi Đông Lai nắm thật chặt lấy cái thắt lưng có chất liệu đặc biệt, dưới tác dụng của trọng lực, phảng phất như một trận gió cấp tốc lướt đi.

"Pằng!Pằng!Pằng!Pằng!Pằng!"

Lúc Bùi Đông Lai lướt đi đến giữa sườn núi, trên đỉnh núi vang lên tiếng súng nổ, phá vỡ đêm tối yên lặng.

Tâm Bùi Đông Lai liền chìm đến đáy cốc.

...

...

*****

"Ò e... Ò e..."

Đồng thời với tiếng súng vang lên trên đỉnh núi, tiếng còi cảnh sát dưới chân núi cũng vang lên, từng chiếc xe cảnh sát gào thét chạy tới núi Thái Bình.

Dưới chân núi Thái Bình, bởi vì lúc trước phát sinh chuyện bắn nhau, những du khách nghe được tiếng súng vội vàng trốn xuống núi, một lần nữa nghe được tiếng súng, đều là lộ ra bộ dáng sợ hãi, không nhịn được đem ánh mắt nhìn lên hướng đỉnh núi.

Bọn họ không cách nào nhìn thấy được mọi chuyện phát sinh trên đỉnh núi, cũng không cách nào phát hiện thấy Bùi Đông Lai đang lợi dụng đai lưng đặc biệt lướt xuống dưới chân núi.

Dưới màn đêm, Bùi Đông lai cấp tốc lướt xuống dưới chân núi, sau khi nghe được tiếng súng, phản ứng đầu tiên là biết Tương Cương đã xảy ra chuyện.

- Phong Diệp, chuyện gì xảy ra vậy?

Trong lòng hiện ra ý nghĩ này, Bùi Đông lai nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía bộ đàm rống lớn.

"Hô... Hô..."

Bởi vì tốc độ trượt thật sự quá nhanh, thanh âm của Bùi Đông Lai bị tiếng gió bao phủ, căn bản không có cách nào thông qua bộ đàm truyền vào trong tai Phong Diệp.

Nhận thấy được điểm này, mặc dù trong lòng Bùi Đông Lai lo lắng vạn phần, nhưng hắn biết dù mình có hét rách cổ họng thì Phong Diệp cũng không nghe được, không thể làm gì khác hơn là đợi đến khi xuống dưới chân núi xong sẽ liên lạc lại với Phong Diệp.

Sau đó, mắt thấy khoảng cách với xe cáp dưới chân núi đã càng ngày càng gần, hai tay Bùi Đông Lai đột nhiên phát lực hạ xuống.

"Vù..."

Đai lưng có tính chất đặc biệt cùng dây cáp ma sát kịch liệt với nhau, vang lên không ngừng, tia lửa văng khắp nơi, tốc độ của Bùi Đông lai bắt đầu giảm bớt.

- A, nhìn xem!

Đột nhiên, một gã du khách đứng ở bên cạnh xe cáp thấy Bùi Đông Lai đang giảm tốc độ, hay tay nắm đai lưng, trượt xuống dọc theo đường cáp treo, kéo đồng bạn bên cạnh thất thanh hét to.

"Vèo!"

Không đợi gã du khách kia nghiêng đầu sang nhìn, Bùi Đông Lai đột nhiên buông đai lưng có tính chất đặc biệt ra, tung người nhảy xuống, hai tay chụp vào thân của một cây đại thụ.

"Ba!"

"Răng rắc!"

Một tiếng giòn tan vang lên, hai tay Bùi Đông Lai chộp vào trên thân cây, thân cây không cách nào thừa nhận lực lượng khổng lồ đó, trực tiếp gãy lìa.

Sau khi mượn thân cây đỡ phần lớn lực đạo, Bùi Đông Lai nhẹ buông tay, cả người rơi xuống trên mặt đất, thân mình lăn lộn ngay tại chỗ, hoàn toàn giải hết lực đạo khi rơi.

- Có chuyện gì xảy ra?

Cùng lúc đó, tên đồng bạn bị tên đứng bên cạnh xe cáp kéo áo nhìn đường cáp treo trống rỗng, sắc mặt nghi ngờ nói.

" Ách..."

Tên du khách mới vừa nhìn Bùi Đông Lai trượt xuống theo đường cáp treo kia trợn mắt há hốc mồm mà đứng nguyên tại chỗ, hắn há to mồm ra nhưng lại không cách nào nói được một tiếng.

Bùi Đông Lai không có để ý hành động của mình khiến cho tên du khách kia có bao nhiêu khiếp sợ, cũng không rảnh để suy nghĩ điểm này, sau khi hắn ổn định thân hình, trước tiên dùng bộ đàm hỏi:

- Phong Diệp, nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?

- Bùi tiên sinh, bốn người Hắc Tử bọn họ bỗng nhiên trở về, hấp dẫn lực chú ý của chúng tôi, nội gián trong hộ vệ của Tương tiên sinh nhân cơ hội động thủ, khiến chúng tôi trở tay không kịp!

Phong Diệp cùng thủ hạ ẩn nấp ở trong bụi cây, sắc mặt ủy khuất nói:

- Bọn chúng có quá nhiều người, trừ cái người gọi là Hắc Long kia ra, toàn bộ những người khác đều là nội gian!

"Lộp bộp!"

Lời nói của Phong Diệp khiến trong lòng Bùi Đông Lai không khỏi run lên!

Hắn đoán được trong đội bảo vệ Hồng Tinh sẽ có người của Phương Khôn, nhưng lại không nghĩ tới, lại có nhiều người như vậy!

Đồng thời cảm thấy khiếp sợ, tâm Bùi Đông Lai hoàn toàn trầm xuống, lại không cam lòng hỏi:

- Tương tiên sinh đâu?

- Tương tiên sinh bị giết rồi.

Ánh mắt Phong Diệp nhìn chằm chằm vào địa phương đám người A Minh ẩn thân, nói:

- Chúng tôi cùng bọn chúng giằng co, sau lại sợ ngài bị tên khốn kia vu oan, nên không có nổ súng, ngài định làm như thế nào?

- Không nên động thủ.

Bùi Đông Lai nắm chặt hai tay lại, sắc mặt âm trầm dọa người, hắn nhìn thấy xe cảnh sát đã tới dưới chân núi, trầm giọng nói:

- Các cậu lập tức rời khỏi núi Thái Bình, chờ lệnh của tôi.

Hiển nhiên... Bùi Đông Lai cũng biết Phong Diệp nói rất đúng sự thật —— nếu như đám người Phong Diệp nổ súng bắn trả mà nói thì những huynh đệ sinh tử của Tương Cương tuyệt đối sẽ tin tưởng là hắn dẫn người giết chết Tương Cương!

Đồng dạng, hắn biết rõ, chuyện cho tới bước này, đã không có cách nào vãn hồi, việc phải làm trước mắt chính là, nghĩ hết mọi biện pháp cứu Mộ Khuynh Nhan ra.

Đỉnh núi.

Sau khi nhận được mệnh lệnh của Bùi Đông Lai, đám người Phong Diệp mặc dù hết sức tức giận cùng khó chịu, nhưng không có bắn trả, mà là trước tiên lựa chọn rút lui.

Đám người Phong Diệp rút lui khiến tiếng súng ngừng lại.

Trên con đường trong khu nghỉ ngơi, Tương Cương cùng Hắc Long ngã xuống trong vũng máu, không nhúc nhích.

Ngoài ra, khoảng cách ngắn ngủn mười thước từ rừng cây đến ven đường, nằm xuống bảy tám tên thủ hạ của A Minh.

Mặc dù thủ hạ đã chết bảy tám người, nhưng là bởi vì thành công giết chết Tương Cương, nên trên mặt A Minh không có chút nào buồn bực, ngược lại, cả người hắn giống như là uống máu gà, hết sức kích động.

Hiển nhiên, hắn biết rõ, Tương Cương chết rồi, Phương Khôn hẳn là có thể thuận lý thành chương trở thành lão đại của Hồng Tinh, thân phận hắn như vậy cũng sẽ nhất phi trùng thiên!

- A Minh, chúng ta đã đến, cậu đang ở đâu?

Đồng thời lúc A Minh kích động, từ xa truyền đến tiếng hô to.

Nghe ra chủ nhân của thanh âm này đúng là một trong các đại lão của Hồng Tinh, A Minh trong lòng vừa động, không để cho thủ hạ của mình chạy ra, mà là tiếp tục núp trong bụi cây, lớn tiếng trả lời:

- Tiết gia, là tôi! Tôi ở trong bụi cây bên cạnh con đường trong khu nghỉ ngơi! Tương tiên sinh bị tên khốn kiếp Bùi Đông Lai kia dẫn người giết chết, người của tôi cũng đã chết không ít!

- Cái gì? Đại ca đã chết?

Cách xa hơn 100m, đại lão của Hồng Tinh được A Minh gọi là Tiết gia nghe được tin tức Tương Cương bị giết, lập tức cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Không riêng gì hắn, ba tên đại lão phía sau hắn may mắn sống sót trong cuộc phục kích cùng đội hộ vệ Hồng Tinh bảo vệ bọn họ cũng đều là trợn tròn mắt.

Tiết Khiêm chính là người có tĩnh nghĩa huynh đệ sâu đậm nhất với Tương Cương trong tất cả các đại lão Hồng Tinh, năm đó lúc tranh đấu giành thiên hạ, Tương Cương đã cứu hắn không chỉ một lần.

Ở dưới dạng tình hình này, hắn sau khi biết được tin tức Tương Cương bị giết, sau phút khiếp sợ ngắn ngủi, đỏ mắt quát:

- Đại ca bị ám sát, chúng ta đi qua đó xem một chút!

Thanh âm vừa dứt, Tiết Khiêm không đứng lại, mà mang theo cận vệ hướng địa phương A Minh đang núp tiến tới.

Ba tên lão đại khác thấy thế, liếc mắt nhìn nhau, cũng đều dẫn người đi theo sau.

- Anh Minh, mấy lão già kia tới rồi, có cần tiếp tục động thủ không?

Một gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh thông qua ống nhòm thấy đám người Tiết Khiêm hướng bên này chạy tới, hỏi A Minh.

- Bọn họ có không ít người. Chúng ta không cách nào bảo đảm có thể giết chết tất cả bọn họ.

A Minh lắc đầu:

- Huống chi Phương gia đã nói, mục đích chủ yếu của chúng ta là giết chết Tương Cương, những người khác có thể giết được thì giết, không thể giết thì lưu lại.

Nghe được A Minh nói như thế, hơn mười tên thủ hạ của A Minh không dám hỏi nhiều nữa.

Trong sự chờ đợi của đám người A Minh, đám người Tiết Khiêm đã tới khu nghỉ ngơi, rõ ràng nhìn thấy Tương Cương cùng Hắc Long ngã xuống trong vũng máu, trong đó Tương Cương giống như là bị loạn súng bắn chết, cả người cơ hồ bị máu tươi nhiễm đỏ.

Thấy một màn như vậy, đám người Tiết Khiêm sắc mặt cuồng biến.

- Đại... Đại ca!

Tiết Khiêm bước nhanh vọt tới bên cạnh Tương Cương, một tay đỡ Tương Cương lên, thất thanh kêu lên. :

"Bộp!"

A Minh thấy thế, đỏ mắt, sắc mặt bi phẫn quỳ rạp xuống đất.

"Bộp Bộp Bộp ..."

Những tên thủ hạ của A Minh thấy thế, cũng đều quỳ rạp xuống đất.

- Là chúng tôi không bảo vệ được Tương tiên sinh, chúng tôi cạm nguyện nhận hình phạt!

A Minh quỳ rạp xuống đất, sắc mặt tự trách nói.

- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Nghe được lời nói của A Minh..., Tiết Khiêm đang bi phẫn quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào A Minh hỏi.

Vẻ mặt của A Minh thống khổ nói:

- Lúc trước, chúng tôi bị đám Đông Tinh khốn kiếp kia phục kích, thật vất vả mới thoát được bọn chúng, ai, ai ngờ tên tạp chủng ngoại lai Bùi Đông Lai kia lại âm thầm tính kế chúng tôi!

- Ta nhớ được lúc tiếng súng vang lên, chính là Bùi Đông Lai nhắc nhở chúng ta, hơn nữa đẩy ngã đại ca tránh đạn.

Một gã đại lão Hồng Tinh cau mày nói:

- Làm sao hắn có thể giết đại ca?

- Uông gia, tên tạp chủng ngoại lai kia, sở dĩ cứu Tương tiên sinh, chính là không muốn bại lộ bản thân, muốn giá họa lên trên người của Đông Tinh!

Sắc mặt của A Minh không đổi, tim không đập nhanh nói:

- Thời điểm lúc trước, tôi cùng người của tôi mai phục ở phía tây, thấy hắn mang theo Tương tiên sinh, Ôn tiểu thư, Hắc long đi tới đây, vốn muốn cùng bọn họ hội hợp, lại phát hiện tên tạp chủng ngoại lai kia đầu tiên là đánh chết Hắc long, sau đó hướng Tương tiên sinh cùng Ôn tiểu thư động thủ. Chúng tôi thấy vậy, liền nổ súng ngăn cản, kết quả Ôn tiểu thư bởi vì bị hù dọa hôn mê bất tỉnh nên tránh được một kiếp, mà Tương tiên sinh thì bị... Bị bọn chúng bắn chết!

- Uổng phí Tương tiên sinh đem tên tạp chủng kia trở thành người mình!

- Đúng vậy, tên tạp chủng kia thật sự rất đáng hận!

- Tiết gia, Uông gia, Tương tiên sinh chết quá oan khuất, chúng ta nhất định phải báo thù cho Tương tiên sinh!

A Minh vừa dứt lời, một ít thủ hạ của hắn đều mở miệng phụ họa, cảm giác kia tựa hồ giống như cha mẹ của mình bị hại chết, một đám đều mắt đỏ hồng, bộ dáng giống như không giết được Bùi Đông Lai không bỏ qua.

Bên tai vang lên những lời nói của mấy tên đội bảo vệ Hồng Tinh kia..., nhìn sắc mặt bi phẫn của bọn hắn, bộ dáng đằng đằng sát khí, bao gồm cả Uông Chu lúc trước chất vấn bọn chúng ở bên trong, tất cả mọi người đều tin lời nói của đám người A Minh.

- Ta nhất định phải đích thân giết hắn.

Tiết Khiêm nghe xong, hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi quát.

- Cảnh sát đã tới dưới chân núi rồi, chúng ta trước tiên mang theo thi thể của đại ca rời đi thôi.

Uông Chu được cho là nhân vật số ba trong Hồng Tinh, lúc này Tương Cương đã chết, trong chỗ này thân phận cùng uy vọng của hắn là cao nhất, hắn trầm ngâm chốc lát, làm ra quyết định.

Nghe được lời nói của Tiết Khiêm cùng Uông Chu..., đám người A Minh đều là âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỗ sâu nhất trong đôi mắt hiện lên một tia vui sướng.

Sau đó, bọn họ không dám chậm trễ, trước tiên ôm lấy thi thể của Tương Cương cùng Hắc Long.

Mà Uông Chu lại là lấy ra điện thoại di động bấm số điện thoại của Phương Khôn.

Phương Khôn đã rời khỏi núi Thái Bình đã sớm nhận được tin nhắn báo tin mừng của A Minh, biết được tin tức Tương Cương đã bị giết chết, đang ngồi ở trong ô tô, nhìn màn đêm của núi Thái Bình, sắc mặt thích ý hút xì gà.

"Reng... Reng..."

Nghe được thanh âm chấn động của điện thoại di động, thấy trên màn hình biểu hiện là số điện thoại của Uông Chu, Phương Khôn mỉm cười gạt tàn thuốc, cầm lấy điện thoại di động ấn nghe, giả vờ ngu ngốc hỏi:

- Tiểu Chu, chúng tôi sau khi xuống núi nghe được trên núi truyền đến tiếng súng, rốt cuộc có chuyện xảy ra vậy?

- Đại ca đã chết.

Uông Chu cắn răng nói.

- Cái gì?

Đầu bên kia điện thoại, tuy trong lòng Phương Khôn vui vẻ nở hoa, nhưng lại diễn xuất một bộ dáng hết sức khiếp sợ.

- Chúng tôi bị người của Đông Tinh phục kích ở trong công viên, thật vất vả mới thoát ra được, kết quả lại bị tên Bùi Đông Lai kia tính kế —— hắn dẫn người giết chết đại ca!

Sắc mặt của Uông Chu đầy hận ý nói.

- Mẹ kiếp, tôi cũng biết là cái tên tiểu súc sinh kia cố ý lấy lòng đại ca là có ý đồ mà!

Phương Khôn hổn hển mắng.

- Anh Khôn, trước tiên anh hãy nói chuyện với bên cảnh sát để bọn chúng đừng nên cản trở bọn tôi xuống núi.

Uông Chu nói:

- Mặt khác, lấy danh nghĩa của anh ban bố một cái lệnh truy sát —— vô luận phải trả giá cỡ nào, chúng ta nhất định phải vì đại ca báo thù!

- Không riêng gì lệnh truy sát trong hắc đạo, còn có lệnh truy nã của cảnh sát.

Phương Khôn nghiến răng nghiến lợi nói ra kế hoạch đã sớm nghĩ kỹ:

- Ta muốn tên tiểu súc sinh kia phải để mạng ở lại Nam Cảng bồi táng cùng đại ca!

...

...

*****

"Ò e... Ò e..."

"Ò e.... Ò e..."

Tiếng còi cảnh sát chói tai vang dội bầu trời Nam Cảng, từng chiếc xe cảnh sát gào thét chạy ở trên đường phố Nam Cảng, hoàn toàn phá vỡ đêm tối tĩnh lặng.

Hai bên đường, người dân nhìn xe cảnh sát gào thét đi lại, đều là nghị luận xem đã có chuyện gì xảy ra, khiến cho nhiều cảnh sát xuất động như vậy.

Cùng những người dân bất đồng, một ít người trong các vòng luẩn quẩn đặc thù chẳng những biết lão đại xã hội đen Nam Cảng Tương Cương gặp bất trắc ở núi Thái Bình, hơn nữa còn biết hung thủ là một đám người đến từ đại lục.

Vì báo thù cho Tương Cương, Hồng Tinh trước tiên hạ lệnh truy sát, treo giải thưởng một trăm ngàn đô la Hồng Kông, ngoài ra, cảnh sát vì phòng ngừa hung thủ chạy trốn, đã phái người tiến hành phong tỏa sân bay cùng các bến tàu lớn.

Đồng thời lúc phát sinh hết thảy chuyện này, Bùi Đông Lai bị Phương Khôn cho làm sơn dương thế tội đang lái một chiếc xe tầm thường, cấp tốc chạy tới hội sở Baby trong lời nói của Phương Húc Đông.

Đối với Bùi Đông Lai mà nói, sở dĩ hắn ở lại Nam Cảng có hai nguyên nhân.

Thứ nhất, hắn không muốn Mộ Khuynh Nhan bị liên lụy trong cuộc nội chiến của Hồng Tinh.

Thứ hai, hắn muốn đem Lăng Hoa Cường từ trên cao một cước đá xuống đất, khiến cho Lăng Hoa Cường tới sám hối trước mặt tỷ đệ hai người Trang Hiểu Vân, Trang Bích Phàm!

Ở dưới dạng tình hình này, nếu như không phải là có nhân tố Mộ Khuynh Nhan ở bên trong, Hồng Tinh có thịnh vượng hay là diệt vong, cũng không có bất cứ quan hệ nào với hắn.

Trên cái thế giới này không có nếu như.

Bởi vì Tương Cương thân là lão đại của Hồng Tinh lại là cha của Mộ Khuynh Nhan, Bùi Đông Lai lo lắng cuộc nội chiến trong Hồng Tinh sẽ liên lụy đến Mộ Khuynh Nhan, khiến cho Mộ Khuynh Nhan gặp phải tai ương như trong tiến trình lịch sử, cho nên hắn ra tay giúp Tương Cương.

Chẳng qua là.

Sau khi hắn biết được Mộ Khuynh Nhan bị Phương Húc Đông bắt cóc trong khi hắn đang giúp Tương Cương bắt nội gian thì hắn liền lập tức lựa chọn đi cứu Mộ Khuynh Nhan. Ở hắn xem ra, Phương Húc Đông chỉ danh đích thân hắn phải qua đó, nếu là hắn chậm chạp không đi thì hắn không cách nào bảo đảm Phương Húc Đông có đủ kiên nhẫn hay không, do đó sẽ hạ thủ đối với Mộ Khuynh Nhan!

Đến khi hắn lưu lại bọn người Phong Diệp cũng không có cách nào giữ được tính mạng của Tương Cương, cũng là điều khiến hắn bất ngờ.

Dù sao, đội bảo vệ Hồng Tinh ở Hồng Tinh cũng tương tự với Phong Diệp của Mãnh Hổ bang, Huyết Sát của Đông Nguyệt bang.

Thông thường mà nói vô luận người của Hắc bang xã đoàn nào thì lực lượng vương bài loại này cũng sẽ bị lão đại vững vàng nắm ở trong tay, Bùi Đông Lai chẳng qua là đoán được trong đội bảo vệ Hồng Tinh có phản đồ, xuất hiện nhiều phản đồ như vậy hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.

Bùi Đông Lai không biết sở dĩ Tương Cương dựa theo tiến trình lịch sử bị sát hại ở giữa, cũng là bởi vì Mộ Khuynh Nhan cự tuyệt cùng Phương Húc Đông ở cùng một chỗ do đó làm cho Phương Khôn không còn lòng kiên nhẫn, cuối cùng bị Phương Khôn âm thầm nắm đội bảo vệ Hồng Tinh trong tay giết chết.

Hội sở Baby đúng là được mở dưới danh nghĩa một club tư nhân, ở bên cạnh bờ biển, chủ yếu phục vụ đối tượng tinh anh trong xã hội, cấp cho bọn hắn một nơi vui chơi, để cho bọn họ sau khi làm việc căng thẳng ngoài xã hội tới nơi đây được buông lỏng bản thân.

Cùng quá khứ bất đồng chính là, hội sở Baby tối nay cũng không có mở cửa đón khách, bãi đậu xe lớn như thế chỉ có mấy chiếc ô tô đậu.

Lúc 9h, Bùi Đông Lai lái chiếc xe đến bãi đậu xe của hội sở.

Dừng xe lại, không đợi Bùi Đông Lai xuống xe, bốn gã đại hán mặc tây trang màu đen, đeo tai nghe liền hướng ô tô đi tới.

Nương theo ánh đèn trong bãi đỗ xe, Bùi Đông Lai có thể rõ ràng nhìn thấy camera trên đỉnh đầu cũng như thấy được ngực của bốn gã đại hán phồng lên.

Nhận thấy được hết thảy điểm này, Bùi Đông Lai không có lựa chọn động thủ với bốn gã đại hán đang đi tới phía mình, mà là đẩy cửa xe ra, đi xuống.

- Không được nhúc nhích, giơ trym lên trời!

Mắt thấy Bùi Đông Lai xuống xe bốn gã đại hán vội vàng dừng lại, móc súng trong ngực ra nhắm ngay vào Bùi Đông Lai.

- Nhìn trong xe xem có còn người nào khác hay không.

Trong đại sảnh hội sở, Phương Húc Đông thông qua màn hình camera thấy một màn như vậy, ra lệnh:

- Nếu như không có người khác, lục soát vũ khí trên người hắn, đem hắn vào đây.

- Rõ, anh Đông!

Đầu lĩnh đại hán thông qua bộ đàm hồi báo Phương Húc Đông, sau đó để cho một gã đồng bạn tiến lên soát người Bùi Đông Lai, một gã đồng bạn khác đi kiểm tra ô tô.

Rất nhanh, súng lục, điện thoại di động thậm chí cả cái bật lửa trên người Bùi Đông Lai cũng bị tịch thu.

- Dẫn hắn vào đây.

Phương Húc Đông thông qua màn hình theo dõi thấy như vậy liền yên lòng.

- Đi!

Nghe được mệnh lệnh của Phương Húc Đông, ba tên đại hán dùng súng đẩy đẩy Bùi Đông Lai, ý bảo Bùi Đông Lai đi theo đại hán đầu lĩnh tiến vào hội sở.

Thân là một trong các club tư nhân nổi danh của Hồng Tinh, hội sở Baby che dấu phi thường tốt, hội sở ở dưới lòng đất hơn nữa cửa vào hội sở còn có hai cái, một cái thông qua cửa ngầm ở bãi đậu xe tiến vào, sau đó theo thang máy tiến vào hội sở, còn một lối đi còn lại là từ trên biển ngồi ca nô tiến vào.

Thông thường mà nói, chỉ có khách nhân có thân phận nhạy cảm, không muốn bại lộ thân phận mới có thể hưởng thụ đặc quyền ngồi ca nô tiến vào của hội sở.

Sau khi bị ba tên đại hán dùng súng đẩy đẩy tiến vào cửa ngầm, Bùi Đông Lai thấy trước cửa thang máy bốn gã đại hán có súng trong người giống bốn tên kia, hơn nữa trang bị tai nghe thống nhất, một khi phát sinh vấn đề, bọn họ sẽ biết được đầu tiên.

- Đi vào!

Cửa thang máy mở ra, ba tên đại hán dùng súng ép Bùi Đông Lai, đồng thời đem Bùi Đông Lai đẩy vào thang máy, đại hán đầu lĩnh ấn vào nút tầng ngầm thứ hai, thang máy bắt đầu hạ xuống.

"Đinh!"

Vài giây đồng hồ sau, kem theo một tiếng vang nhỏ, thang máy dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra.

- Anh Đông bảo các người ra trông coi bên ngoài, một khi có biến lập tức báo cáo.

Cửa thang máy, tám tên đại hán vóc người khôi ngô, vẻ mặt bưu hãn chờ chực đã lâu, chỉ thấy một gã đại hán đầu trọc quét mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái, sau đó hướng về phía tên đại hán đầu lĩnh kia đang đứng trong thang máy nói một tiếng.

- Tốt.

Đại hán đầu lĩnh đứng trong thang máy đáp một tiếng, ý bảo thủ hạ đem người giao cho thủ hạ của gã đại hán đầu trọc.

Giống với lúc trước, sau khi ra khỏi thang máy, Bùi Đông Lai vẫn bị người dùng súng chĩa vào người, hơn nữa nhân số từ ba người biến thành bốn người, súng từ ba khẩu biến thành bốn khẩu.

Ngoài ra, ở phía sau có ba tên đại hán đi theo mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, cảm giác kia tựa như một khi Bùi Đông Lai dám có hành động thiếu suy nghĩ liền sẽ động thủ.

Nửa phút đồng hồ sau, Bùi Đông Lai dưới họng súng của mấy tên đại hán đi xuyên qua hành lang màu sắc rực rỡ, đã tới đại sảnh hội sở.

Diện tích đại sảnh chiếm khoảng gần ba trăm thước vuông, bên trong bày biện mấy bộ bàn ghế bằng gỗ Lê Hoa cùng mấy chậu cây cảnh.

Phương Húc Đông ngồi ở bàn trung ương trong đại sảnh, hai chân bắt chéo, mồm ngậm xì gà, tám tên đại hán chia ra đứng ở xung quanh hắn, cơ hồ đem hắn bao bọc lại, chỉ chừa ra khe hở đủ để nửa thân thể có thể đi qus, trong đó có bốn gã đại hán có súng, họng súng hướng về phía Bùi Đông Lai.

Hiển nhiên, bởi vì thủ hạ A Uy của hắn từng chịu lỗ ở trong tay Bùi Đông Lai, nên Phương Húc Đông biết thân thủ của Bùi Đông Lai rất cao, vì bảo đảm không có tý sai sót nào, hắn cơ hồ đem toàn bộ thủ hạ tinh anh tới đây.

- Tiểu tạp chủng, mày không cần khẩn trương, tao sẽ không giết mày, tao chỉ muốn mời mày nhìn thấy một trò hay mà thôi.

Phương Húc Đông thích ý hút xì gà, thông qua khe hở nhỏ, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, chậm rãi mà đàm đạo:

- Bởi vì, dựa vào an bài của cha tao thì mày nên trả giá cho mọi mọi chuyện xảy ra tối nay. Ân, mày có thể còn không biết, hiện giờ, hai bên hắc bạch ở Nam Cảng đều đã bắt đầu truy nã mày.

- Khuynh Nhan đâu?

Dường như đã đoán được cục diện sẽ xảy ra như vậy, Bùi Đông Lai cũng không có cảm thấy kinh ngạc, mà là lạnh lùng nhìn vào Phương Húc Đông, đồng thời mở miệng, trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ kế tiếp nên làm như thế nào.

- Hắc, nhìn bộ dạng của mày hẳn là rất muốn nhìn thấy nàng?

Phương Húc Đông cười hai tiếng, nói:

- Đã như vậy, tao liền thỏa mãn nguyện vọng của mày.

Thanh âm vừa dứt, Phương Húc Đông làm ra một cái thủ thế, một gã đại hán ngầm hiểu, vội vàng mở ra màn hình lớn trên vách tường đại sảnh.

"A... A..."

Màn hình lớn sáng lên, tiếng rên rỉ mê người nhất thời vang lên trong đại sảnh, trong màn hình, Mộ Khuynh Nhan tay chân bị trói trên cái võng, hai chân giang rộng ra, hiện ra một hình chữ "Nhân".

Bởi vì bị ép uống vào "Khoái nhạc nhất hào", cộng thêm dược tính đã hoàn toàn phát tác, lúc này Mộ Khuynh Nhan đã hoàn toàn lâm vào tình cảnh "muốn đàn ông", gương mặt của nàng đỏ ửng một mảnh, bên tai, cổ, thậm chí hai cánh tay cùng bắp đùi cũng đều đỏ ửng.

Da thịt trắng hồng, cái bụng bằng phẳng, hai chân thon thả đều lộ ra ngoài không khí.

Dưới tác dụng của thuốc kích thích, nàng phát ra tiếng rên rỉ mê người, đồng thời không ngừng giãy dụa thân thể mềm mại nóng bỏng, hai đùi đẹp khép chặt lại, không ngừng mà cựa quậy, cái quần cụt màu trắng dưới hạ thân đã đầy nước.

Ngạc nhiên thấy một màn như vậy, hai con ngươi Bùi Đông Lai đột nhiên thu nhỏ lại.

- Thật không nghĩ tới, Khuynh Nhan luôn luôn thuần khiết mà lại thèm nam nhân điên cuồng thế kia.

Thấy trên mặt Bùi Đông Lai toát ra vẻ tức giận, Phương Húc Đông trong lòng thoải mái một trận, vẻ mặt thiếu chút nữa nở nụ cười, nói:

- Nhìn xem kìa, kiều nữ của chúng ta đã gấp gáp đến thế nào.

- A...!

Phảng phất vì phối hợp với lời nói của Phương Húc Đông, trong màn hình, Mộ Khuynh Nhan khẽ mở mắt, trong con ngươi đều là dục vọng, thở hổn hển rên rỉ, thân thể mềm mại giãy dụa với biên độ càng lúc càng lớn.

Một tiếng rên rỉ mất hồn này, phảng phất như mang theo ma lực dụ hoặc, tràn đầy lực hấp dẫn, làm cho Phương Húc Đông cùng thủ hạ của hắn theo bản năng đem ánh mắt nhìn vào màn hình, trong đó có mấy người lại càng là hai mắt nhìn đăm đăm vào hình ảnh nóng bỏng trong màn hình, âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt.

Bùi Đông Lai không có bị tiếng rên rỉ mê người cùng thân thể mềm mại của Mộ Khuynh Nhan hấp dẫn.

Trong nháy mắt này.

Bùi Đông Lai động!

Chỉ thấy thân hình hắn vừa động, hóa thành một đạo tàn ảnh, cấp tốc bắn về phía Phương Húc Đông!

Bắt giặc phải bắt vua trước!

"Bá!"

Không đợi Phương Húc Đông cùng thủ hạ làm ra bất kỳ phản ứng nào, Bùi Đông Lai đem tốc độ phát huy đến cực đại, trong nháy mắt đã tới trước người Phương Húc Đông, tay phải xuất ra một trảo, giữ ở cổ họng của Phương Húc Đông.

Sắc mặt của Phương Húc Đông đột nhiên biến đổi, nụ cười trên mặt cứng ngắc, hắn giống như là bị trúng thuật định thân, cả người cứng ngắc!

- Buông Anh Đông ra!

Thủ hạ của Phương Húc Đông đột nhiên bừng tỉnh, không hẹn mà cùng đem họng súng nhắm ngay Bùi Đông Lai.

- Tắt màn hình, hạ súng xuống, nếu không tao sẽ bóp nát cổ họng của hắn.

Thanh âm Bùi Đông Lai bình tĩnh, giọng nói lại lạnh lẽo như nước sông Seberia mùa đông, làm cho người ta không rét mà run:

- Không nên có ý đồ đùa với lửa, trước lúc chúng mày nổ súng bắn tao, tao có thể giết nó mười lần!

Dứt lời.

Một cỗ sát ý cuồng bạo áp súc đã lâu, liền giống như núi lửa phun trào, đột nhiên hiện lên ở trên người Bùi Đông Lai!

...

...

XỊT ĐẤY

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)