Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 358

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 358: Nhất chiến chi uy
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bên tai vang lên lời nói như đinh đóng cột của Bùi Vũ Phu, cảm nhận được sự uy nghiêm trong giọng nói của Bùi Vũ Phu thì đám người kia liền ủ rũ, căn bản không dám lên tiếng.

Không riêng gì bọn hắn mà ngay cả Hắc Hùng, Raahe, Gates cũng cúi đầu không dám nhìn vào khuôn mặt Bùi Vũ Phu. Mà Odin thì tạm thời quên đi việc hạ chiến thư với Bùi Vũ Phu, mà hắn tính toán đem chuyện này bẩm lại cho Odin, để Odin tự mình định đoạt.

So với đám người Dracula thì đám người TQ nghe được Bùi Vũ Phu nói như thế thì ánh mắt liền trở nên sùng bái nhìn vào Bùi Vũ Phu.

Phạm vào TQ, dù xa cũng giết.

Mỗi một người TQ đều muốn hét lại câu này.

Nhưng mà.

Bọn hắn rất rõ ràng, cả TQ rộng lớn như thế này thì chỉ có một mình Bùi Vũ Phu mới dám nói câu này.

- Vũ Phu a Vũ Phu, hôm nay cuối cùng ta cũng biết năm đó vì sao Vãn Tình lại chọn ông rồi, trên tình trường tôi thua ông tâm phục khẩu phục.

Lúc này đây thấy được khí thế hào hùng của Bùi Vũ Phu thì Hạ Hà không nhịn được mà nói nhỏ.

Không riêng gì Hạ Hà mà ngay cả Long Vương Diệp Cô Thành cũng khâm phục Bùi Vũ Phu, nhưng mà khâm phục rất nhiền còn mang theo vài phần không cam lòng, không cam lòng vì lúc nào Bùi Vũ Phu cũng nằm ở thế dưới.

- Qua tử, quá ngưu rồi.

Mắt thấy Bùi Vũ Phu nói như lời này khiến cho đám người kia im miệng thì Bùi Đông Lai cười khổ, mở to mắt nhìn vào Bùi Vũ Phu.

- Giết hắn là việc phải làm.

Mắt thấy còn mình khen ngợi thì khí thế trên người Bùi Vũ Phu biển đổi, dường như lại biến thành một người què chân, mặc chiếc áo rách nát, lái chiếc taxi, lúc nào cũng nở ra nụ cười ngây ngô:

- Nhưng mà con, lấy thực lực Ám Kính của mình có thể giết chết tên tiểu tử đạt đến cảnh giới Bán Bộ Hóa Kính, thật sự là một việc đánh kiêu ngạo.

- Qua tử, chúng ta không nên tang bốc cho nhau nữa, có được không?

Bùi Đông Lai dở khóc dở cười.

"Ha ha..."

Bùi Vũ Phu cười lớn, ôm bả vai Bùi Đông Lai rồi đi xuống lôi đài.

Dưới lôi đài, lúc này 2 người Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết đã khôi phục lại vẻ bình thường.

Mắt thấy cha con Bùi Vũ Phu đi xuống lôi đài thì cả 2 liền nắm chặt tay, vẻ mặt phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai.

Dường như đối với các nàng mà nói thì trận chiến lúc nãy đối với các nàng là một cơn ác mộng.

Thấy được Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na nắm tay lẫn nhân thì Bùi Đông Lai vốn là ngẩn ra sau đó hắn liền lộ ra nụ cười ngây ngô giống như là Bùi Vũ Phu.

Thấy được bộ dạng kia của Bùi Đông Lai thì Tần Đông Tuyết hé miệng cười khẽ, mà Hạ Y Na cũng là bị chọc cười. Lặng yên lau đi nước mắt trên mặt.

- Đông...Đông Lai ca, ca thật sự rất ngưu bức.

Bởi vì có mặt của đám người Bùi Vũ Phu nên 2 người Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na xấu hổ không dám mở miệng, so ra mà nói thì Hỗn Thế Ma Vương Đông Phương Lãnh Vũ hoàn toàn không biết hai chữ như thế nàoviết mất tự nhiên, hắn liền kích động chạy đến trước mặt Bùi Đông Lai, trong đôi mắt tràn ngập vẻ sùng bái.

Nói xong, vẻ mặt của Đông Phương Lãnh Vũ lại kích động nhìn vào Bùi Vũ Phu ở một bên:

- Đương nhiên là Bùi thúc cũng càng ngưu bức hơn nữa, không không ngưu bức không đủ hình dùng, quả thật chính là...chính là....

Đông Phương Lãnh Vũ muốn tìm từ nào để hình dung nhưng mà nín của nửa ngày cũng không tìm được.

- Con trai của tiểu Thần đây à?

Bùi Vũ Phu cười nói:

- Không lớn không nhỏ, cha của cháu gọi ta là thúc, cháu cũng gọi là thúc sao?

- Hả?

Đông Phương Lãnh Vũ nghe vậy, vẻ mặt quýnh lên, theo sau nhìn thấy Bùi Đông Lai, nói:

- Cháu là đệ đệ của Đông Lai ca, tự nhiên kêu ngài là thúc rồi.

Lời của Đông Phương Lãnh Vũ vằ thốt ra thì tất cả mọi người đều bị chọc cười. Cùng lúc đó, Quý Hồng, Liễu Nguyệt cùng 3 người Hạ Hà đã đi tới.

- Bùi thúc.

- Ân nhân.

Quý Hồng cùng Liễu Nguyệt liền mở miệng, trong đó ánh mắt của Quý Hồng nhìn về phía Bùi Vũ Phu đầy vẻ sùng bài mà ánh mắt của Liễu Nguyệt lại lộ ra sự cảm kích, cảm kích vì ăn tri ngộ năm đó.

Bùi Vũ Phu cười cười rồi gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Hạ Hà.

- Như thế nào? Vũ Phu, làm bộ như không biết Hạ bàn tử ta a?

Mắt thấy ánh mắt Bùi Vũ Phu quét tới, Hạ Hà tức giận, nói:

- Ta nói cho ông biết, trước kia Hạ bàn tử ta với ông là tình địch nhưng bây giờ chúng ta là thông gia.

Hạ Hà vừa nói xong thì khuôn mặt của Hạ Y Na liền ửng đỏ, hận không thể tìm lỗ nào để chui vào.

Ngượng ngùng rất nhiều, Hạ Y Na nhịn không được dùng dư quang nhìn Tần Đông Tuyết liếc mắt một cái, thấy Tần Đông Tuyết cũng không có bởi vậy tức giận thì trong lòng nàng mới thở phào, đồng thời nàng cũng cảm thán phong cách đối nhân xử thế của Tần Đông Tuyết, ở trong lòng nàng đã tràn ngập cảm kích, cảm kích Tần Đông Tuyết cho nàng có cơ hội cùng Bùi Đông Lai cùng một chỗ.

Nghe được Hạ Hà nói như thế thì Bùi Vũ Phu cũng không có kinh ngạc, mà là cười nói:

- Đã sớm nghe nói qua Hạ bàn tử ông rất lưu manh, hôm nay vừa thấy quả thế.

"Ha ha..."

Hạ Hà ha ha cười, nói:

- Mấy ngày trước khi Đông Nam rời khỏi Tây Nam thì ta còn nói tết năm nay ông với ta phải cùng say một trận, nhưng mà đêm nay lại đúng dịp, chúng ta nhất định uống thống khoái.

- Được.

Bùi Vũ Phu cười đồng ý. Sau đó nói:

- Mọi người cứ trò chuyện đi, ta lên đó đã.

Nói xong thì Bùi Vũ Phu đi về phía chỗ đám người TQ.

Mắt thấy Bùi Vũ Phu đi tới thì toàn bộ đám người TQ đều tỏ ra sùng bái nhìn vào Bùi Vũ Phu.

Chỉ có một người ngoại lệ.

Đại đệ tử Võ Đang là Lãnh Vô Cực.

Dưới ánh đèn, hắn cau mày, nhìn về phía Bùi Vũ Phu ánh mắt thực phức tạp.

...

Sau khi bắt chuyện với mọi người thì ánh mắt của Bùi Vũ Phu nhìn về phí Diệp Cô Thành đứng ở cách lối vào không xa.

Dường như đã nhận ra ánh mắt của Bùi Vũ Phu nên Diệp Cô Thành liền ngước mắt nhìn lên.

Ánh mắt 2 người tiếp xúc, dường như 2 người đã hiểu được ý tứ của đối phương.

- Thông gia, các vị đại sư này cũng muốn uống rượu, chúng ta đến võ quán Vịnh Xuân của Thái sư phụ đi?

Bùi Vũ Phu trở lại bên cạnh Hạ Hà, cười hỏi.

Hạ Hà thực lưu manh gật gật đầu, nói:

- Ta không ý kiến, dù sao ta với ông uống cũng là say, cùng một đám người uống cũng là say.

Nghe được Hạ Hà nói như thế thì Hạ Y Na liền trừng mắt Hạ Hà một cái, kết quả là khiến mọi người cười ha ha.

Sau đó, đoàn người Bùi Vũ Phu liền rời khỏi quyền tràng ngầm, cùng nhau đi đến võ quán Vịnh Xuân.

Khi nhóm người rời đi thì hơn 10 thành viên Long Nha xuất hiện ở lối ra.

Dường như là tin tưởng với Bùi Vũ Phu nên Diệp Cô Thành liền âm thầm vẫy tay để đám người Long Nha kia không kiểm tra đám người Bùi Vũ Phu có mang theo máy ảnh hay không, liền trực tiếp cho đi.

Thấy đám người Bùi Vũ Phu rời đi thì những võ giả NB mới dám đứng dậy rời đi.

Có lẽ là do cái chết thê thảm của Đằng Dã và Y Hạ Nhẫn, có lẽ là sợ hãi Diệp Cô Thành sẽ ngăn lại cho nên đám người kia liền vứt lại thi thể của Đằng Dã và Y Hạ Nhẫn, ngay cả thanh Bố Đô Ngự Hôn kia cũng không dám cầm. Cả đám giống như là đám lính Tung Cẩu bị bại trận trước VN vậy, từ từ đi ra.

Không riêng gì đám võ giả NB, những thành viên của các tổ chức ngầm khác cũng bị kiểm tra, sau đó mới được cho phép rời khỏi quyền tràng ngầm này.

Mấy phút đồng hồ sau.

Bên trong một chiếc Infiniti, một gã võ giả vốn là người của Nhẫn Đường trong hội Tam Hợp liền bấm số điện thoại của Đằng Xuyên Nguyên.

- Hội trưởng, luận võ đã xong.

Điện thoại được chuyển, tên này liền cố gắng làm cho tâm tình bình tĩnh trở lại, kết quả là khóe mắt của hắn giật giật đã bán đứng hắn, giọng nói của hắn mang theo chút run rẩy.

- Kết quả ra sao?

Thấy được giọng nói khác thường của tên thủ hạ của mình thì Đằng Xuyên Nguyên liền cảm thấy đây là một dấu hiệu không tốt, trầm giọng hỏi.

- Bại...Bại rồi.

Khi nói chuyện thì trong đầu tên này không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc nãy:

- Y Hạ Nhân đại sư và Đằng Dã thiếu gia đều bị đánh bại, hơn nữa bọn họ đều chết ở trên lôi đài.

- Cái gì?

Mặc dù trong lòng Đằng Xuyên Nguyên đã cảm thấy không tốt, đã chuẩn bị tâm lý nhưng mà nghe được Y Hạ Nhẫn và Đằng Dã chẳng nhưng bị đánh bại hơn nữa còn bị giết chết thì liền kinh hãi không thôi:

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Hội trưởng, rõ ràng là thực lực của tên gia hỏa tên là Bùi Đông Lai kia không bằng Đằng Dã thiếu gia nhưng mà vũ kỹ của hắn vô cùng cường đại, thông qua loại vũ kỹ kia thì hắn đã đánh bại Đằng Dã thiếu gia. Y Hạ Nhẫn đại sư vốn muốn ngăn tên hỗn đản kia giết Đằng Dã thiếu gia, bất quá là bởi vì Bùi Vũ Phu ra tay nên cuối cùng đã không cứu được Đằng Dã thiếu gia.

Nói tới đây, tên thủ hạ kia liền tỏ ra sợ hãi:

- Hội trưởng, Bùi.... Bùi Vũ Phu kia thật sự rất mạnh, hắn chỉ dùng 3 chiêu là có thể...đánh bại Y Hạ Nhẫn đại sư.

Ở trong 200 năm qua thì trong NB thì Y Hạ Nhẫn chính là người thứ 2 đột phá được Nhẫn Thuật Cửu Đoạn, mà lại bị Bùi Vũ Phu dùng 3 chiêu đánh chết.

"Ách"

Nghe được tên thủ hạ nói điều này thì mặc dù Đằng Xuyên Nguyên có trái tim kiên cường đi chăng nữa thì cũng bị cả kinh, trong lòng hắn liền cảm thấy sợ hãi, không hé răng nói chữ nào.

- Hội.... hội trưởng, sau khi Bùi Vũ Phu giết chết Y Hạ Nhẫn đại sư thì hắn còn nói 1 câu.

Tên thủ hạ kia nhớ tới lời cảnh cáo của Bùi Vũ Phu thì do dự một chút, cuối cùng cũng là quyết định nói lại cho Đằng Xuyên Nguyên.

- Câu gì?

- Phạm vào TQ, dù xa cũng giết, nếu có tổ chức nào dám đi vào TQ thì cha con Bùi gia sẽ khiến nó phải biến mất trên bản đồ.

"Bịch"

Đằng Xuyên Nguyên nghe vậy thì tay phải run lên, điện thoại liền rớt xuống.

*****

Bóng đêm như mực, gió đêm thổi đến, trong một chiếc Passat đang rời khỏi quyền tràng.

Trong xe, đại đệ tử Võ Đang là Lãnh Vô Cực cầm lấy điện thoại rồi bấm một dãy số.

- Chưởng giáo.

Điện thoại được chuyển, Lãnh Vô Cực cung kính mở miệng..

- Kết quả như thế nào.

Đầu bên kia điện thoại, chưởng giáo của Võ Đang là Bạch Mi đạo nhân đang ở trong đạo quán Võ Đang, trầm giọng hỏi.

- Bùi Vũ Phu chỉ dùng 3 chiêu đã đánh chết Y Hạ Nhẫn.

Lãnh Vô Cực không hề kể lại trận chiến mà chỉ nói ra kết quả.

- 3 chiêu.

Lông mày Bạch Mi đạo nhân nhíu lại, lộ ra vẻ ngưng trọng.

- Vâng, chưởng giáo.

Lãnh Vô Cực nghĩ đến công phu xuất thần nhập hóa của Bùi Vũ Phu thì giọng nói mang theo vẻ phức tạp, nói:

- Hơn nữa, theo như lời của Y Hạ Nhẫn kia thì bản thân hắn đã đột phá Cửu Thuật Nhẫn Đoạn, cũng chính là bước chân vào cảnh giới Cương Kính.

- Cái gì?

Nếu như lúc nãy nghe được Lãnh Vô Cực nói Bùi Vũ Phu chỉ dùng 3 chiêu là có thể đánh bại Y Hạ Nhẫn thì Bạch Mi đạo nhân chỉ cảm thấy kinh ngạc. Nhưng mà lúc này nghe được Bạch Mi đạo nhân nói Y Hạ Nhẫn đã bước chân vào cảnh giới Cương Kính thì hắn hoàn toàn bị chấn kinh rồi.

- Trước khi chết thì Y Hạ Nhẫn có hỏi rốt cuộc là Bùi Vũ Phu đã đạt đến cảnh giới gì rồi nhưng mà Bùi Vũ Phu lại không nói.

Lãnh Vô Cực lại bổ sung thêm.

Lại nghe được Lãnh Vô Cực nói như thế thì Bạch Mi đạo nhân cũng không có hoài nghi tin tức này, dường như hắn có thể hiểu được tâm trạng của Y Hạ Nhẫn:

- Bạch Mi ta đã hao hết tâm tư, bế quan mấy năm, dùng các loại linh dược mới có thể bước chân vào cảnh giới Cương Kính, vốn tưởng rằng có tư cách cùng Bùi Vũ Phu chiến một trận để tranh đoạt ngôi minh chủ võ lâm, hiện giờ xem ra ta đúng là ếch ngồi đáy giếng rồi, một ngày Bùi Vũ Phu còn sống thì vận mệnh của giới võ học TQ sẽ không thay đổi.

Tục ngữ có nói, thất vọng không phải là điều đáng sợ mà đáng sợn nhất chính là lúc ôm hy vọng ở trong người rồi đột nhiên cảm giác tuyệt vọng buông xuống.

Lúc này Bạch Mi đạo nhân chính là như thế, nguyện vọng đời này của hắn chính là trở thành minh chủ võ lâm để cho Võ Đang phát dương quang đại trở thành đại biểu trong giới võ học TQ.

Vì nguyện vọng này mà hắn hao hết tâm tư để làm cho thực lực của mình tăng lên, tốn hết sức mới có thể bước vào cảnh giới Cương Kính, vốn tưởng rằng nguyện vọng sẽ còn cách một khoảng không xa, nhưng kết quả lại biết được ngay cả tư cách chiến một trận với Bùi Vũ Phu thì hắn cũng không có.

Đối với hắn mà nói thỉ đả kích này quả thật là không thể dùng từ nào để hình dung được.

Thân là đệ tử của Bạch Mi thì Lãnh Vô Cực cũng có thể hiểu được tâm tình của sư phụ mình cho nên hắn không dám lên tiếng.

Sau khi cúp điện thoại xong thì Bạch Mi đạo nhân hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại tinh thần rồi bấm một số điện thoại khác.

- Bạch Mi đạo nhân đạo trưởng, kết quả sao rồi?

Trong một gian phòng cao nhất của trụ sở Hồng Kinh hội tại Yên Kinh, Diệp Tranh Vanh trùm lấy khăn tắm, tay cầm điện thoại nhìn về phía Tử Cấm Thành, mang theo vài phần chờ mong mà hỏi.

- Cha con Bùi gia thắng.

Bạch Mi đạo nhân khẽ thở dài, tuy rằng Lãnh Vô Cực không nói kết quả trận chiến Bùi Đông Lai cho hắn biết nhưng mà ở hắn xem ra ở đó có Bùi Vũ Phu thì Bùi Đông Lai không có khả năng thua.

Nghe được Bạch Mi đạo nhân nói như thế thì vẻ mặt chờ mong của Diệp Tranh Vanh liền biến mất.

- Thực lực của Bùi Vũ Phu đã vượt xa tưởng tượng của ta, thậm chí là dùng từ đáng sợ để hình dung.

Bạch Mi đạo nhân chỉ cảm thấy nhụt chí:

- Đời này ta không có cách nào để đuổi kịp hắn, thậm chí ta cũng không biết lúc còn sống còn có tư cách để chiến với hắn một trận hay không?

- Mạnh đến mức độ nào?

Diệp Tranh Vanh nhíu mày lại, hỏi.

Sau khi sư việc ở khách sạn Yên Kinh qua đi thì hắn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của cha con Bùi gia, hắn nằm mơ cũng muốn Bùi Vũ Phu đi gặp diêm vương.

Cho nên khi hắn biết được tin tức cha con Bùi gia sẽ chiến với Y Hạ Nhẫn thì hắn còn mong Bùi Vũ Phu sẽ bị giết chết trên lôi đài.

Hiện giờ, Bạch Mi đạo nhân chẳng những nói cho hắn biết cha con Bùi gia bình yên vô sự, hơn nữa còn nói thực lực của Bùi Vũ Phu đã mạng không thể tưởng tượng nổi, đây không phải là đả kích đối với hắn sao?

Bởi vì hắn biết một ngày Bùi Vũ Phu còn sóng thì hắn không dám động vào Bùi Đông Lai, ngược lại khi Bùi Vũ Phu đã chết đi thì hắn tin tưởng bản thân sẽ có hơn một vạn phương pháp để đùa chết Bùi Đông Lai!

- Trên đời này hẳn là không ai có thể chiến thắng hắn.

Bạch Mi đạo nhân trầm ngâm sau một lúc lâu, miệng phiếm khổ nói.

"Lộp bộp"

Nghe được Bạch Mi đạo nhân nói như thế thì Diệp Tranh Vanh liền cảm thấy xong rồi.

- Diệp công tử, lấy thực lực của Bùi Vũ Phu thì chỉ có 3 lại tình huống mới có thể chết.

Bởi vì đã đạt được hiệp nghị với Diệp Tranh Vanh cho nên Bạch Mi đạo nhân có thể hiểu được tâm tình của Diệp Tranh Vanh lúc này.

- 3 loại nào?

- Thứ nhất, tuân theo quy luật tự nhiên, sinh lão bệnh tử. Bất quá, dựa vào sách cổ ghi lại thì người luyện võ đến mức tận cùng tuy rằng không thể cải lão hoàn đông nhưng mà có thể sống lâu hơn so với người bình thường.

Bạch Mi đạo nhân từ từ nói.

Diệp Tranh Vanh nghe vậy thì không nói gì, dựa theo lời của Bạch Mi đạo nhân thì Bùi Vũ Phu sẽ không chết trước bản thân hắn.

- Loại thứ 2, lấy thực lực bây giờ của Bùi Vũ Phu, không nói binh lính bình thường, cho dù là xuất động nhiều bộ đội đặc chủng đi chăng nữa thì cũng không có khả năng giết chết hắn. Nói một cách khoa trương thì cho dù Bùi Vũ Phu có đứng nguyên một chỗ, không nhúc nhích thì cho dù những binh lính đặc chủng cũng không thể giết chết hắn trừ khi là dùng những vũ khí có tính sát thương lớn.

Diệp Tranh Vanh từng nghĩ qua vấn đề này, tuy rằng hắn được vinh dự là Thái tử, là đại thiếu gia của Diệp gia nhưng mà hắn còn không có khả năng để tập trung những loại vũ khí hạng nặng kia.

- Còn thứ 3?

Trong đôi mắt của Diệp Tranh Vanh hiện lên vẻ chờ mong.

- Thập đại cao thủ trên Thần bảng cùng vây công Bùi Vũ Phu.

Bạch Mi đạo nhân trầm ngâm, nói:

- Tuy Bùi Vũ Phu mạnh nhưng mà những cường giả trên Thần bảng cũng không yếu, nếu như bọn hắn vây công thì Bùi Vũ Phu hẳn là phải chết.

- Bạch Mi đạo trưởng, ngài cho rằng chỉ có bọn họ vây công mới có khả năng giết chết Bùi Vũ Phu sao?

- Bùi Vũ Phu đã chiếm ngôi vị số 1 trên Thần bảng quá lâu. Toàn bộ cường giả đếu muốn cướp lấy, nếu như cho bọn hắn có cơ hội này thì bọn hắn sẽ không bỏ qua.

Bạch Mi đạo nhân nghĩ nghĩ rồi nói:

- Cậu từng nói rằng Bùi Vũ Phu với những đại nhân vật kia đã có một hiệp ước là Bùi Vũ Phu sẽ thủ hộ TQ, nếu nói như vậy thì khả năng hắn bị vây công là rất lớn.

- Tốt.

Diệp Tranh Vanh nghe thế thì mừng rỡ:

- Bạch Mi đạo trưởng, ngày chết của Bùi Vũ Phu cũng chính là ngày mà Võ Đang của ngài sẽ trở thành Trung Hoa đệ nhất phái, đến lúc đó Diệp gia sẽ đem hết toàn lực ủng hộ ngài hoàn thành nguyện vọng này.

Không trả lời.

Trong lòng của Bạch Mi đạo nhân dường như là chờ mong đến ngày này.

Bởi vì ở hắn xem ra, lấy thực lực bây giờ của Bùi Vũ Phu thì ở khắp TQ này cũng không có ai là đối thủ của hắn cả.

.....

Cùng lúc này, Raahe liền đem tin tức Bùi Vũ Phu dùng 3 chiêu giết chết Y Hạ Nhẫn báo lại cho thủ lĩnh của tổ chức Ma Bồ là Bà Sa giáo chủ.

Ngoài ra, Raahe cũng nói những lời cảnh cáo của Bùi Vũ Phu ra.

Bà Sa giáo chủ nghe được tin tức như thế thì trầm mặc 2', sau đó cũng không nói gì mà trực tiếp cúp điện thoại.

So với Bà Sa giáo chủ bất động thì tổ thủ lĩnh của tổ chức Cự Phủ là An Đức Liệt sau khi được thủ hạ nói lại chuyện đã xảy ra thì trước tiên liền tuyên bố hủy bỏ hợp tác với gia tộc Nạp Lan ở Đông Bắc. Trước khi Bùi Vũ Phu chết thì tổ chức Cự Phủ sẽ không cho cứ bất kỳ thành viên nào đi vào TQ.

Sau khi ra khỏi quyền tràng thì Dracula cũng báo lại tin tức này cho Odin, kết quả là biết được vì muốn xuất ra hết chiến lực để cùng Bùi Vũ Phu chiến một trận nên Odin vẫn còn đang bế quan.

Lúc này đây, Huyết thủ Gates người được xưng là một trong tử thủ của Mafia cũng đem chuyện này nói lại, bất quá hắn không có đem việc này nói lại cho hội trưởng của hội nghị Mafia mà là báo lại cho Anthony Gambino tộc trưởng kế nhiệm của gia tộc Gambino.

- Ngươi nói Y Hạ Nhẫn nói bản thân đột phá Nhẫn Thuật Cửu Đoạn, cũng chính là nói thực lực đã đột phá đến cảnh giới Chiến Thần, kết quả lại bị Bùi Vũ Phu dùng 3 chiêu đánh chết sao?

Đang ở trong trang viện Gambino Newyork, Anthony nghe được Gates nói như thế thì cả kinh không nhẹ.

Khiếp sợ là bởi vì hắn biết được cảnh giới Chiến Thần đáng sợ như thế nào. Gia tộc Gambino có thể nắm giữa được nghị viện Mafia Bắc Mĩ thì trừ quan hệ bạch đạo của gia tộc Gambino cường đại ra thì bởi vì cha của hắn cũng là cường giả đạt đến cảnh giới Chiến Thần, có lực uy hiếp rất lớn.

Mà hiện giờ, Gates nói cho hắn biết rằng thực lực của Y Hạ Nhẫn cũng đã đạt đến cảnh giới Chiến Thần, hơn nữa lại bị Bùi Vũ Phu dùng 3 chiêu mà giết chết, điều này có thể khiến cho hắn không khiếp sợ sao?

- Vâng, Anthony thiếu gia tôn quý.

Nhớ lại cảnh Bùi Vũ Phu giết chết Y Hạ Nhẫn thì trong lòng Gates vẫn còn sợ hãi.

Anthony trầm mặc không nói.

- Anthony thiếu gia, hôm nay nữ nhân tên là Liễu Nguyệt kia cũng xuất hiện.

Thân là tâm phúc của Anthony thì Gates biết được Anthony vẫn còn thắm thiết với Liễu Nguyệt nên hắn nói:

- Bất quá thuộc hạ vẫn không có cơ hội nói chuyện với nàng, sau khi cuộc chiến kết thúc thì nàng cùng với tên Bùi Đông Lai kia cùng rời khỏi.

Anthony nghe vậy thì nổi giận không thôi.

Nhưng mà hắn cũng biết cho dù hắn muốn chinh phục Liễu Nguyệt thì hiện giờ hắn cũng không thể làm gì được.

Bởi vì.

Hắn nhớ lời dặn của cha hắn là hội trưởng của nghị viện Mafia cũng là một trong những cường giả trên Thần bảng Yossi Gambino từng có nói qua một câu: " Ngày nào Vũ Thần TQ còn sống thì ngày đó vận mệnh của thế giới ngầm trên thế giới sẽ không thay đổi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)