Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 374

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 374: Tuyệt địa phản kích, Bùi Diêm La hàng thế (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao mà cả hội sở Đường Hối lại bị san bằng thành bình địa?

Vì cái gì mà sáng nay rất nhiều cảnh sát lại tập trung ở trước hội sở Đường Hối?

...

Giấy vĩnh viễn không gói được lửa, từ lúc sáng sớm những tin tức này đã trở thành câu chuyện nghị luận của tất cả mọi người trong thành phố Giang Lăng.

Đối mặt với cục diện như thế, phía chính phủ cũng không có giải thích

Điều này trực tiếp đã làm cho những tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, đến cuối cùng quả thực có thể dùng dư luận xôn xao để hình dung.

- Hắc bang ở Giang Lăng sống mái với nhau, làm nổ cả một tòa nhà 6 tầng.

Lúc 11h sáng, một tin tức như vậy liền xuất hiện trên Internet, trong tin tức đó còn có 2 ảnh chụp, 1 ảnh là hình ảnh tao nhã, tràn ngập cách thức Châu Âu của hội sở trước khi xảy ra vụ nổ, hình còn lại chính là hình ảnh cả hội sở bị san bằng thành bình địa, lôi kéo rất nhiều cảnh sát cũng như những nhà báo.

Thêm vào đó là bây giờ chính phủ đang bắt đầu tiến hành hành động " Tảo Hắc", bài vừa được đưa lên liền trở thành tin tức tiêu điểm cho cả ngày hôm nay.

Cùng lúc bài báo này được lên mạng thì một hàng nhiều xe ôtô cảnh sát liền tạo thành một hàng dài chạy như bay, cuối cùng dừng lại trước cục cảnh sát.

Khi xe dừng lại, Dương Viễn là người đầu tiên xuống xe, mang theo Vương Xuân Hổ và đám người Diệp Tranh Vanh đi xuống để chào đón 3 người đàn ông trung niên.

Những người này đều đến từ kinh thành.

Nói chung, một khi những đại lão ở kinh thành đến đây thì đến chào đó đều là quan viên địa phương.

Lúc này, người chịu trách nhiệm phụ trách vụ án Giang Lăng này chính là Tần Phong, sau khi xuống xe thì Tần Phong cùng với những người trong tổ chuyên án liền đi theo Dương Viễn, đi đến phòng họp trên tầng cao nhất.

Mấy phút sau, mọi người đến phòng họp, Tần Phong liền ngồi vào ở vị trí chủ trì, những người khác dựa vào thân phận mà ngồi theo vị trí của mình.

- Dương thư ký, trước khi đến đây thì cấp trên đã triển khai hội nghị, những lời vô nghĩa thì tôi cũng không muốn nói nhiều. Cấp trên để cho tổ chuyên án chúng tôi đến đây mục đích là muốn hiệp trợ các vị, trong thời gian ngắn nhất phá được vụ án này, để cho người dân chúng ta một công đạo.

Im lặng trong phòng hội nghị, giọng nói của Tần Phong vang lên, ngữ khí nghiêm túc, tốc độ không nhanh không chậm.

- Chúng tôi nhất định phối hợp tốt với tổ chuyên án.

Dương Viễn liền nói ra thái độ.

Tần Phong lại nói:

- Dương thư ký, ông hãy thành lập một tổ chuyên án, trong đó ông đảm nhận phó tổ trưởng, mặt khác, dựa vào nội dung cuộc họp của cấp trên thì toàn bộ những người có liên quan đến vụ án đều bị thẩm vấn, nhưng mà người của các ông không nên tham gia vào việc này.

- Tôi sẽ chấp hành tốt.

Dương Viễn lại tỏ ra thái độ.

- Tiếp theo, xin mời mọi người có mặt ở đây hãy lấy điện thoại di động của mình ra.

Mắt thấy Dương Viễn không có ý kiến gì thì Tần Phong không nói lời vô ích trực tiếp kêu gọi mọi người lấy điện thoại ra.

- Dương thư ký, vì muốn hội nghị được triển khai một cách thuận lợi, đôi bên hợp tác một cách thuận lợi thì tiếp theo tôi sẽ giới thiệu những thành viên trong tổ chuyên án, còn ông sẽ giới thiệu những thành viên trong tổ chuyên án của địa phương.

Mắt thấy mọi người đã lần lượt giao lại điện thoại di động thì Tần Phong lại mở miệng lần nữa.

Dương Viễn liền rả lời:

- Được.

Thấy Dương Viễn đồng ý thì Tần Phong liền giới thiệu hơn 10 thành viên trong tổ chuyên án đền từ kinh thành, sau đó Dương Viễn lại giới thiệu những thành viên trong tổ chuyên án của địa phương.

- Dương thư ký, tiếp theo là những báo cáo mà các đồng chí đã thu được trong vụ án này, chú ý là chỉ nói không quá 30'.

Đợi 2 bên làm quen xong thì Tần Phong liền nhìn đồng hồ, đi thẳng vào vấn đề.

Nghe được Tần Phong nói như thế thì Dương Viễn liền ngó sang Vương Xuân Hổ, Vương Xuân Hổ thấy vậy thì liền đứng dậy cúi chào, nói:

- Các vị lãnh đạo, sau đây tôi sẽ báo cáo lại những tin tức mà chúng tôi đã thu thập được của vụ án....

Nói xong, Vương Xuân Hổ liền cầm lấy một tờ báo cáo rồi đọc to lên, cả quá trình diễn ra trong vòng 27'.

- Các vị lãnh đạo, đây là những nội dung có liên quan đến vụ án lần này.

Sau khi báo cáo xong thì Vương Xuân Hổ ngồi xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc.

Mắt thấy Vương Xuân Hổ đã ngồi xuống thì tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Phong.

2 tay của Tần Phong đặt trên bàn hội nghị, nói:

- Chư vị, mọi người hãy nói cái nhìn của mình đi.

- Dựa vào báo cáo của đồng chí Vương Xuân Hổ thì trước mắt vụ án này đã trở thành đề tài bàn tán trên Internet cũng như là của người dân Giang Lăng, Cá nhân tôi cho rằng việc quan trọng trước mắt không phải là phá án mà cần phải tổ chức một cuộc họp báo rồi thông báo những tin tức có liên quan cho người dân biết.

Tần Phong vừa nói xong thì một vị đại lão đến từ cục AQJ trầm giọng nói.

- Tôi đồng ý quan điểm của Trứu cục trưởng.

Tần Phong là người thứ nhất tán thành, sau đó lại hỏi:

- Mọi người thấy thế nào?

- Đồng ý.

Tất cả mọi người trong phòng hội nghị liền mở miệng nhất trí.

- Dựa vào chỉ thị của Diệp XX thì đây chính là một vụ án quan trọng, dựa vào nguyên tắc công chính, công khai, công bằng nên tôi cho rằng bản thông báo này cần phải được viết một cách ăn ngay nói thật, tránh để dân chúng nghi kỵ.

Mắt thấy mọi người không có dị nghị, Tần Phong làm ra chỉ thị, đối với cục trưởng cục GA nói:

- Vương cục trưởng, hiện giờ thì ông hãy làm một bản thông báo rồi giao lại cho ủy ban Nam Tô, để ủy ban Nam Tô tuyên bố cho người dân biết.

- Vâng, Tần bộ trưởng.

Vương cục trưởng liền đứng dậy lĩnh mệnh, sau đó liền đi tới bên Laptop rồi bắt đầu gõ máy.

- Chư vị còn có ý kiến gì nữa không?

Tần Phong lại hỏi

- Tần bộ trưởng, tôi xin nói cách nhìn của mình.

Dương Viễn chủ động mở miệng.

Nghe Dương Viễn nói như thế thì mọi người đều nhìn về phía Dương Viễn, không biết Dương Viễn sẽ nói cái gì đây.

- Dương thư ký, trước khi tổ chuyên án đến đây thì đồng chí là người chịu trách nhiệm vụ án này nên ông cứ nói cách nhìn của mình cho các đồng chí nghe.

Tần Phong gật đầu, ý bảo Dương Viễn nói tiếp.

- Điểm đặc biệt của vụ án này chính là tính chất nghiêm trọng, thủ đoạn của hung thủ vô cùng hung tàn, hơn nữa hung thủ cũng rất giảo hoạt, đã tiêu hủy những chứng cớ còn sót lại ở hiện trường, khiến cho chúng ta phải chạy loạn lên.

Mắt thấy mọi người nhìn về phía mình thì Dương Viễn cũng không nóng không lạnh, bắt đầu nói:

- Bất quá, chúng tôi đã thông qua những camera giám sát xung quanh hội sở, đã phát hiện được tối hôm qua có 2 người ngồi trong xe xuất hiện quanh hội sở Đường Hối, hơn nữa dựa vào tin tức mà chúng tôi thu đuộc thì tối hôm qua hội sở Đường Hối cũng nhừng kinh doanh, như vậy, rất có thể vụ án đêm qua chính là do 2 người này gây nên.

- Thân phận của 2 người này thì lúc nãy Vương cục trưởng đã nói, tôi sẽ không nói lại nữa.

Dương Viễn gằn từng chữ:

- Dựa vào phát hiện mới mà chúng tôi mới điều tra được thì trong những thi thể đã chết ở hiện trường thì có một người tên là Từ Mãng, là người nắm quyền hắc đạo của Nam Tô, mà tập đoàn Giang Cảnh trong tay người này lại là một công ty con của tập đoàn Đông Hải.

Nghe được những lời nói này của Dương Viễn thì những thành viên trong tổ chuyên án đến từ kinh thành đều trao đổi ánh mắt, còn khóe miệng của Diệp Tranh Vanh lại lộ ra một nụ cười không dễ dàng phát giác được.

- Dựa vào tin tức ở Đông Hải truyền về, thì tập đoàn Đông Hải từng có liên quan đến tập đoàn Hắc Kim ở khu vực, bất quá không lâu thì tập đoàn này đã đem những của cải đã nhúm chàm chuyển hết ra bên ngoài. Điều này đã chứng minh sự thật là tập đoàn Đông Hải đã nhúm chàm, đồng dạng, căn cứ vào tin tức khác thì chủ tịch của tập đoàn Đông Hải là Bùi Đông Lai, và CEO của tập đoàn là Quý Hồng từng là người có bối cảnh hắc đạo. Đây cũng chính là nói, tập đoàn Giang Cảnh chính là tài sản của tập đoàn Đông Hải cũng là của Bùi Đông Lai, mà Từ Mãng rất có thể là bị Bùi Đông Lai khống chế.

Dường như sẽ biết Dương Viễn sẽ nói như thế cho nên mọi người trong phòng hội nghị cũng không ai lên tiếng cắt ngang, mà để cho Dương Viễn nói tiếp.

- Ngoài ra, dựa vào tin tức mà chúng tôi điều tra được thì một trong số những người chết trong vụ án tối qua là Nạp Lan Ngũ Khải, là thành viên trung tâm của Nạp Lan gia ở Đông Bắc, mà Bùi Đông Lai lại từng có xung đột với gia tộc Nạp Lan kia. Bùi Đông Lai từng là vị hôn phu của Nạp Lan Minh Châu, nhưng mà song phương đã xảy ra một số vấn đề nên hôn ước này đã được giải trừ. Ngày đó, Bùi Đông Lai cùng cha của cậu ta là Bùi Vũ Phu từng đến Nạp Lan gia đánh cho gia chủ của Nạp Lan gia là Nạp Lan Trường Sinh trọng tương, thù oán của 2 bên đã kết bắt đầu từ đó, về sau tranh đấu lại càng trở nên nhiều hơn...

- Dựa vào những tin tức điều tra được, trải qua những phân tích của những thành viên trong tổ chuyên án thì chúng tôi suy đoán rằng, vụ án lần này rất có thể là do Bùi Đông Lai ở phía sau mà chỉ đạo, thậm chí cũng có thể là do một tay hắn gây nên. Hắn từng là đại diện của đại đội đặc chủng Đằng Long tham gia Đại Bỉ Võ của cả nước, hơn nữa còn giành được chức quán quân trong xạ kích, đoàn thể cùng cách đâu, hắn toàn toàn có năng lực để thực hiện vụ án này.

Giống như lúc này, bởi vì đã sớm nghĩ đến tình huống sẽ phát triển đến mức này cho nên nghe được những lời kinh hãi thế tục của Dương Viễn thì các thành viên của tổ chuyên án đến từ kinh thành cũng không nói chen vào.

- Cho nên tôi đề nghị, kế tiếp chúng ta cần phải từ miệng của chủ tịch tập đoàn Đông Hải là Bùi Đông Lai, và CEO của tập đoàn Đông Hải là Quý Hồng lấy tin tức để có thể phá được vụ án này.

Dương Viễn thấy được không có ai lên tiếng thì hắn biết rõ Diệp Tranh Vanh đã nói với những người này cho nên hắn cũng không nói lời vô ích mà liền nói thẳng vào:

- Lúc trước, chúng tôi đã cùng với quân khu Giang Lăng đạt được nhất trí, phía quân khu sẽ toàn diện phối hợp với chúng tôi, nhân viên của chúng tôi đã qua quân khu để triệu tập Bùi Đông Lai và Quý Hồng, nói vậy cũng sắp đến rồi.

- Báo cáo.

Dương Viễn vừa nói xong thì bên ngoài phòng hội nghị truyền đến một giọng nói lớn.

- Vào đi.

Tần Phong trầm thấp mở miệng.

"Két"

Cửa phòng được mở ra, một gã đặc công đi vào, ngẩng đầu ưỡn ngực hội báo, nói:

- Báo cáo các vị lãnh đạo, Bùi Đông Lai và Quý Hồng đã được dẫn đến phòng thẩm vấn.

- Tần bộ trưởng, tôi đề nghị lập tức thẩm vấn 2 người Bùi Đông Lai và Quý Hồng.

Dương Viễn liền đề nghị.

- Tôi đồng ý đề nghị của Dương thư ký.

- Tôi cũng đồng ý đề nghị của Dương thư ký.

...

Lời đề nghị của Dương Viễn vừa mới ra thì toàn bộ các vị đại lão đến từ các bộ liền lên tiếng phụ họa.

- Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, mày cho rằng hủy diệt toàn bộ chứng cớ thì tao sẽ không có biện pháp bắt mày sao?

Mắt thấy các vị đại lão trăm miệng một lời thì Diệp Tranh Vanh cũng không cảm thấy kỳ quái, mà là vui mừng nhướng mày, trong lòng cười lạnh:

- Một khi mày đã rơi vào trong tay cảnh sát thì tao biểu mày chết vào canh 3 thì Diêm Vương tuyệt đối không dám giữ mày đến canh 5.

"Bộp"

Ngay tại lúc trong lòng Diệp Tranh Vanh cảm thấy hưng phấn thì một tiếng bước chân trầm ổn vang vọng cả phòng hội nghị.

"Bá!"

Mọi người nghe được tiếng bước chân thì liền quay đầu lại nhìn về phía trước cửa.

Ngay sau đó, bọn hắn tháy được một nam nhân, từ người của hắn phát ra một hơi thở lạnh như băng.

Long Vương, Diệp Cô Thành.

*****

Long Vương, Diệp Cô Thành?!

Thấy được người xuất hiện là Diệp Cô Thành thì Tần Phong, Trứu cục trưởng cùng Diệp Tranh Vanh là 3 người biết được thân phận của Diệp Cô Thành liền sững sờ ngay tại chỗ.

Mà những người khác thì không biết Diệp Cô Thành là thần thánh ở phương nào, thấy Diệp Cô Thành xuất hiện thì tất cả đều lộ ra bộ dạng nghi hoặc.

- Chư vị, dựa theo mệnh lệnh của cấp trên thì công tác bắt giam và phá án của vụ án lần này sẽ do tôi và thuộc hạ của tôi xử lý.

Không đợi đám người Tần Phong lấy lại tinh thần, Diệp Cô Thành một thân y phục tác chiến bước vào phòng họp, không có tỏ rõ thân phận mà đưa ra một tờ văn kiện, mặt không chút thay đổi, nói:

- Đây là văn kiện do chính cấp trên tự mình ký vào.

- Đồng chí thiếu tướng, mời ngồi.

Nghe được Diệp Cô Thành nói thế thì Tần Phong liền đứng dậy mời Diệp Cô Thành ngồi xuống, hắn không có kêu tên của Diệp Cô Thành mà chỉ dùng 2 chữ Thiếu Tướng, hắn hiểu được tính chất đặc thù của tổ chức Long Nha là là tính bảo mật.

Nghe được Tần Phong nói như thế thì Diệp Cô Thành cùng 2 gã thành viên Long Nha bước đến bên cạnh Tần Phong, đưa tờ văn kiện cho Tần Phong xem rồi sau đó giữ im lặng, ngồi xuống.

Sau khi Diệp Cô Thành ngồi xuống thì 2 gã thành viên Long Nha giống như là 2 cây súng đứng thẳng tắp ở phía sau Diệp Cô Thành, 2 mắt nhìn về phía trước, vẫn không nhúc nhích.

Ân?

Thấy một màn như thế thì đám người Dương Viễn không biết thân phận thật sự của Diệp Cô Thành thì lại càng tò mò hơn.

Cùng lúc đó, sau khi nhìn vào tờ văn kiện mà Diệp Cô Thành đưa cho mình thì Tần Phong gõ nhẹ xuống bàn rồi nói:

- Chư vị, dựa theo chỉ thị của cấp trên thì bởi vì thân phận của Thiếu Tướng có mức đặc thì cho nên chúng ta sẽ không tiện công bố ra. Mặc khác, giống như lời của Thiếu Tướng thì ngài và thuộc hạ của ngài sẽ tham dự toàn bộ quá trình của vụ án này, bao gồm cả vây bắt và công tác thẩm vấn.

Ách?

Bên tai nghe được lời nói của Dương Viễn, thì ánh mắt của đám người Dương Viễn tỏ ra tò mò nhìn về phía Diệp Cô Thành.

- Đồng chí thiếu thướng, vừa rồi các đồng chí ở địa phương đã báo cáo lại. Tiếp theo chúng ta cần phải thông báo một bản báo cáo cho người dân rõ, tiếp theo nữa là sẽ bắt đầu tiến hành thẩm vấn đối tượng hiềm nghi là chủ tịch tập đoàn Đông Hải Bùi Đông Lai cùng với CEO của tập đoàn Đông Hải là Quý Hồng, xin hỏi ngài có muốn xem báo cáo không?

Tần Phong mở miệng lần nữa, đối mặt với Diệp Cô Thành thì hắn không dám tỏ thái độ của tổ trưởng.

- Không cần.

Mặt Diệp Cô Thành không chút thay đổi, nói:

- Dựa theo quyết định của các vị mà tiến hành, nhưng người của tôi sẽ tiến hành tham gia quá trình thẩm vấn.

- Được.

Tần Phong trả lời một câu thuyết phục, những người khác bởi vì nhìn ra thân phận thần bí của Diệp Cô Thành cho nên cũng không có bất cứ ý kiến gì. Dù sao bọn họ cũng đều biết rằng, càng là tổ chức thần bí thì mạng lưới tình báo của bọn họ sẽ cường đại hơn, ở bọn hắn xem ra, tin tức của Diệp Cô Thành nắm giữ so với bọn hắn thì lại càng nhiều hơn.

Cùng lúc đó, Diệp Tranh Vanh cũng dần lấy lại tinh thần, hắn không ngừng thầm hỏi bản thân: Tại sao thúc thúc lại đến đây? Chẳng...Chẳng lẽ người sợ Bùi Đông Lai tên khốn kiếp kia sẽ chó cùng rứt giậu mà muốn làm liều sao? Chính vì như thế mà để cho thúc thúc đến đây sao?

Đúng vậy! Nhất định là như vậy!

Trong phút chốc, trong lòng Diệp Tranh Vanh liền hiện lên đáp án này, hắn hưng phấn đến nỗi nắm chặt 2 tay lại với nhau.

...

Mấy phút sau, văn phòng tỉnh ủy Nam Tô liền thông báo: Rạng sáng hôm nay, hội sở Đường Hối đã phát sinh một vụ án, là do 2 bên hắc đạo sống mái với nhau, làm cho cả hội sở nổ mạnh, tình huống cụ thể đang ở trong quá trình điều tra.

Vốn trước kia tin tức " Hắc bang Giang Lăng sống mái với nhau, hội sở Đường Hối bị nổ tung" liền trở thành một đề tài nóng để mọi người bàn tán. Ngay từ khi thông báo của tỉnh ủy Nam Tô được truyền ra thì chuyện này trở nên ầm lên, trên Interner đều là những lời bán tán, nghị luận phô trương của các anh hùng bàn phím.

Sau khi thông báo được đưa ra, dựa vào chỉ thị của Tần Phong thì những người trong tổ chuyên án cùng với 2 thành viên của tổ chức Long Nha bắt đầu tiền hành thẩm vấn, trước sau cùng thẩm vấn với Bùi Đông Lai và Quý Hồng, mà Tần Phong, đám người Diệp Cô Thành thì ngồi ở phòng hội nghị, quan sát cuộc thẩm vấn thông qua màn hình.

Diện tích của phòng thẩm vấn khoảng 40 mét vuông, chỉ có một cửa sổ rộng không đến 10cm, bởi vì cửa sổ đã bị che lại nên không thể nhìn được ánh mặt trời bên ngoài, chỉ có tác dụng là thông gió.

Bởi vì không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh Bùi Đông Lai và Quý Hồng tham gia vào vụ án lần này nên cảnh sát chỉ triệu tập Bùi Đông Lai và Quý Hồng đến để hiệp trợ điều tra, vì thế sau khi đem Quý Hồng mang vào phòng thẩm vấn thì cũng không để cho Quý Hồng ngồi trên ghế hùm (Một loại kiểu ghế thẩm vấn), mà là để cho Quý Hồng ngồi trên một chiếc ghế gỗ.

Trong phòng thẩm vấn, Quý Hồng ngồi ở trên ghế gỗ, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân thì nàng liền nở ra một nụ cười chết người.

"Két"

Theo một tiếng nặng nề vang lên, cửa phòng được mở ra, đi đầu là thấm vấn viên của cục GA, tổng cộng có 5 người.

Ân?

Thấy được người cuối cùng là thành viên Long Nha, mặc y phục tác chiến, cả người toát ra hơi thở lạnh như băng theo bản năng Quý Hồng liền cảm thấy nguy hiểm, trong lòng vừa động.

- Nóng...Nóng qua a..

Ánh mắt dừng lại trên người tên thành viên Long Nha kia khoảng chừng 1s, thì ánh mắt Quý Hồng chuyển sang nơi khác, nàng cổ ý mở chiếc áo khoác màu đỏ xuống, lộ ra chiếc áo bó sát trong người, 2 cái bánh bao bởi vì bó sát mà giống như là muốn làm đứt nút áo để thoát ra ngoài.

Bên tai vang lên giọng nói mê người của Quý Hồng, nhìn vào thân thể mềm mại muốn câu dẫn người khác phạm tội của Quý Hồng thì trừ tên thành viên Long Nha kia ra thì 4 tên thành viên trong tổ thấm vấn đều có chút thấy không khỏe, thậm chí ngay cả những người ngồi trong phòng hội nghị thấy được cảnh tượng này thì cũng cảm thấy khó chịu.

- Điều kiện của các vị sao mà kém như thế? Ngay cả điều hòa mà cũng không có một cái, làm nóng người ta chết đi được.

2 tay Quý Hồng làm ra một động tác quạt, một bên quạt, một bên nũng nịu nói.

- Quý Hồng, nói như vậy thì cô đã biết mục đích đến đây của tôi.

Không để ý đến sự bực tức của Quý Hồng, người đến từ cục GA liền điều chỉnh lại tâm tình, trầm giọng nói:

- Trước mắt, cả nước đang tiến hành hành động " Tảo Hắc". Mà tối hôm qua, ở hội sở Đường Hối lại phát sanh sự kiện sống mái với nhau, hơn nữa cả hội sở Đường Hối lại bị nổ tung, điều này đã làm cho kinh động đến mặt trên cùng với nhân dân trong cả nước. Vì thế Diệp XX đã tự mình đốc thúc....

- Honey, chuyện này có liên quan gì đến tôi?

Coi như ngay khi tên thành viên của cục GA kia muốn dùng phương thức này để uy hiếp thì Quý Hồng liền chớp to mắt, bộ dạng tỏ ra vô tội hỏi.

- Tối qua Từ Mãng là chủ tịch công ty Giang Cảnh đã chết, mà dựa vào tin tức chúng tôi nắm giữ thì tập đoàn Giang Cảnh từng là công ty con của tập đoàn Đông Hải, nếu người của công ty Giang Cảnh sẽ thường xuyên liên lạc với cô, đúng không?

Tên thẩm vấn viên đứng đầu liền trầm giọng hỏi.

- Đúng a, tập đoàn Giang Cảnh trước đây đã bị tập đoàn Đông Hải mua lại, sau này bởi vì ban giám đốc của tập đoàn Đông Hải cho rằng tập đoàn Giang Cảnh không thể mang đến hiệu quả và lợi ích vì thế đã đem cổ phần của công ty bán lại cho Từ Mãng tiên sinh.

Quý Hồng cười nũng nịu, nói:

- Anh đẹp trai, điều này có vấn đề gì sao?

- Cô cũng đã biết, tập đoàn Giang Cảnh có dính dáng đến của cải của Hắc đạo, mà hơn nữa chủ tịch của tập đoàn Giang Cảnh là Từ Mãng lại là đại ca hắc đạo của Giang Lăng, thậm chí là của Nam Tô này.

Tên thẩm vấn viên đứng đầu liền cảm thấy tức giận, nhíu mày hỏi.

Quý Hồng chớp mắt, cười:

- Vậy ông cảm thấy tôi lớn lên giống Tây Thi hay là giống Dương quý phi?

"Bốp"

Liên tiếp bị Quý Hồng trêu chọc, tên thẩm vấn viên đứng đầu liền nổi giận, chỉ hắn biến sắc, đột nhiên vỗ mạnh vào bàn rồi quát lên:

- Quý Hồng, tính nghiêm trọng của vụ án này thì cô cũng biết được, tôi hy vọng có có thái độ nghiêm túc, thành thành thật thật phối hợp với chúng tôi.

- Anh đẹp trai, không phải là tôi không phối hợp mà tôi cảm thấy vấn đề của ông rất cổ quái, tôi không phải là Tôn Ngộ Không nên không có được Hỏa Nhãn Kim Tinh, làm sao tôi biết được Từ Mãng tiên sinh là đại ca hắc đạo đây? Chẳng lẽ trên mặt của hắn có khắc mấy chứ " Ta là đại ca xã hội đen" sao?

Quý Hồng mỉm cười hỏi lại.

- Cô....

Tên thẩm vấn viên đứng đầu tức giận đến run cả người.

- Tôi hỏi cô, rạng sáng hôm qua vào lúc 2h thì cô đã ở đâu, và đã làm gì?

Một tên thẩm vấn viên đến từ cục AQJ liền mở miệng hỏi, hắn xuất thân từ đặc công cho nên liền đi thẳng vào vấn đề.

- Điều này, để tỷ tỷ nhớ lại.

Quý Hồng làm ra một bộ dạng nghiêm túc, sau đó nói:

- Tối hôm qua, tôi cũng với lão bản của tôi lên tầng 2 của quân khu Giang Lăng, về sau cũng không đi đâu cả.

- Cô xác định sao?

- Tỷ tỷ xác định cùng khẳng định, nếu không tin thì các vị có thể đến hỏi lão bản của tôi.

Quý Hồng nói xong thì làm ra bộ dạng thẹn thùng, ánh mắt chớp chớp:

- Tối hôm qua, vốn người ta muốn câu dẫn lão bản nhưng kết quả lại thất bại, điều này đã làm hại người ta phải đau khổ suốt cả đêm, thật là suốt cả đêm nha.

"Tê"

Bên tai vang lên lời nói chết người của Quý Hồng, nhìn bộ dạng nũng nịu của Quý Hồng thì trừ tên thành viên Long Nha kia ra thì 4 gã thành viên trong tổ thẩm vấn liền cảm thấy thiếu chút nữa mà hộc máu, làm gì có người nào như Quý Hồng, không biết xấu hổ như vậy?

- Vậy trước tối hôm qua thì cô có từng liên hệ với Từ Mãng không?

Tên thẩm vấn viên đứng đầu lấy lại bình tĩnh, hỏi.

- Liên hệ gì? Tôi cũng không có nói chuyện làm ăn gì nữa thì vì sao phải liên hệ với hắn? Bộ dạng của hắn đẹp trai hay sao? Hoặc là nói thể lực của hắn bền bỉ hay sao?

Vẻ mặt Quý Hồng tỏ ra kinh ngạc hỏi ngược lại, lúc này đây ngay cả tên thành viên Long Nha kia cũng là một đầu hắc tuyến.

Cuộc thẩm vấn liền dừng lại, tên thẩm vấn viên đứng đầu liền dùng ánh mắt nhìn về phía camera, ý xin chỉ thị của các vị đại lão trong phòng hội nghị.

- Honey, chẳng lẽ các vị muốn xin chỉ thị của cấp trên, dụng hình bức cung sao?

Thấy được hành động của tên thẩm vấn viên đứng đầu thì Quý Hồng mỉm cười, nói:

- Tôi khuyên các vị không nên làm như vậu bởi vì tôi đến nơi này là để hiệp trợ điều tra, chứ không phải tôi là tội phạm tình nghi lại càng không phải là tội phạm. Mặt khác, luật sư của tôi đang ngồi ở bên ngoài, nếu như tỷ tỷ đây thiếu một cọng tóc thì bọn hắn sẽ liền khởi tố các vị đây, Oh, thật sự là tôi không lừa các vị đâu.

- Haiz.. hiện giờ tỷ tỷ cũng mệt rồi, nếu như các vị cảm thấy đã hỏi xong rồi thì như vậy tôi muốn trở về ngủ, còn nếu như các vị chưa có hỏi xong mà còn muốn tiếp tục thì tôi xin nhắm mắt một lát.

Quý Hồng nói xong, duỗi lưng một cái.

Hành động cùng lời nói của Quý Hồng hoàn toàn lọt vào trong tai của mọi người trong phòng hội nghị.

- Loại nữ nhân không biết xấu hổ này, tôi đề nghị sử dụng thủ đoạn đặc thù để tiến hành thẩm vấn, nếu không nàng chưa thấy quan tài sẽ chưa đổ lệ.

Trong phòng hội nghị, Dương Viễn bị hành động của Quý Hồng làm cho tức giận không nhẹ, lập tức đề nghị nói.

- Thủ đoạn đặc thù nào?

Diệp Cô Thành mặt không chút thay đổi hỏi.

"Ách..."

Dương Viễn vốn là ngẩn ra, sau đó hắn nghĩ rằng Diệp Tranh Vanh đã khơi thông hết nên híp mắt, gằn từng chữ:

- Bức cung.

- Ai cho ông quyền là như vậy?

Ánh mắt Diệp Cô Thành như đao nhìn về phía Dương Viễn, mở miệng lần nữa, giọng nói lạnh như bằng khiến cho người ta không rét mà run.

*****

Lời nói lạnh như băng của Diệp Cô Thành giống như là một trái bom tấn, làm nổ vang cả phòng hội nghị.

Trong đó, bởi vì bị ánh mắt Diệp Cô Thành nhìn vào nên Dương Viễn chỉ cảm giác được trên cổ của mình bị một thanh đao cứa vào, làm cho hắn không dám nhúc nhích.

"Bá!"

Cùng lúc đó, vẻ mặt của tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc nhìn vào Diệp Cô Thành.

Kinh ngạc sao?

Đúng vậy!

Ngoại trừ Tần Phong ra thì toàn bộ những người ở đây đều là người bên phe cánh của Diệp Thạch.

Cho nên, thân là tổ trưởng của tổ chuyên án thì Tần Phong hiểu rõ, cho dù thẩm vấn có được gì đi chăng nữa thì kết quả cũng giống nhau.

Bởi vì biết điểm này, bởi vì muốn làm dịu quan hệ với Diệp gia cho nên trước khi đến Nam Tô này thì Tần Hồng Sơn từng gặp riêng Tần Phong, hơn nữa nói cho Tần Phong nên làm những việc gì.

Lúc này, nghe được Diệp Cô Thành nói ra một câu như vậy thì không nói người của Diệp gia mà ngay cả Tần Phong cũng cả kinh không nhẹ.

Tần Phong còn như thế huống gì là người của Diệp gia?

Trong bọn họ, trừ Trứu cục trưởng ra thì những người khác cũng không biết thân phận của Diệp Cô Thành.

Nhưng mà.

Bọn hắn cũng không dám mở miệng ra nói lại Diệp Cô Thành.

Trong đó, kinh ngạc nhất chính là Trứu cục trưởng cùng Diệp Tranh Vanh.

Trứu cục trưởng chẳng những là người của Diệp gia, hơn nữa bởi vì công tác mà cũng đã gặp qua, tiếp xúc với Diệp Cô Thành nên biết được thân phận của Diệp Cô Thành, đồng thời cũng biết được Diệp Cô Thành chính là một thành viên của Diệp gia.

Bởi vì biết tất cả chuyện này, cho nên cách nhìn của hắn và Diệp Tranh Vanh đều giống nhau. Đều cho rằng Diệp Cô Thành đến đây là bởi vì Diệp Thạch, mục đích chính là muốn đề phòng Bùi Đông Lai chó cùng rứt giậu.

Mà giờ phút này, nghe được Diệp Cô Thành nói như thế thì Trứu cục trưởng liền phủ định suy đoán này, nếu như Diệp Cô Thành được Diệp Thạch phái tới đây thì hắn sẽ không nói ra câu nói như vậy.

Trứu cục trưởng còn có thể hiểu được điểm này, Diệp Tranh Vanh tự nhiên cũng hiểu được.

Khi hắn nghe được giọng nói lạnh như băng, quở trách của Diệp Cô Thành đối với Dương Viễn, gián tiếp giúp đỡ Quý Hồng thì hắn hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.

Đúng vậy...

Hắn là có loại cảm giác này!

Tuy hắn biết Diệp Cô Thành một lòng vì nước, công bằng chính trực, địa vị ở Diệp gia cũng rất đặc thù, cho dù là Diệp Thạch cũng không có thể sai khiến được Diệp Cô Thành, nhưng mà ở Diệp Tranh Vanh xem ra, thân là nhân vật đầu lĩnh đời thứ tư của Diệp gia, hắn thiếu chút nữa bị Bùi Đông Lai thủ tiêu a.

Dưới một loại tình hình như vậy, hắn cảm thấy được Diệp Cô Thành cho dù tiếp tục công chính vô tư, cũng không nên giúp đỡ Quý Hồng mà cần phải giúp hắn lấy lại công đạo a.

Thúc thúc đây là muốn làm gì?

Trong lúc nhất thời, Diệp Tranh Vanh mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt tỏ ra nghi ngờ.

Cùng lúc đó, mắt thấy Diệp Cô Thành nhìn sang nơi khác thì Dương Viễn âm thầm thở ra, sắc mặt có chút khó coi nhìn sang Diệp Tranh Vanh thì thấy được vẻ kinh ngạc của Diệp Tranh Vanh, sau đó hắn do dự một chút rồi nói:

- Thật xin lỗi đồng chí Thiếu Tướng, là do tôi quá nóng lòng.

Diệp Cô Thành không rãnh mà để ý đến.

- Đồng chí Thiếu Tướng, ông thân là người xuất thân ở bộ đội thần bí, ở phương viện thẩm vấn thì không có kinh nghiệm như những đồng chí khác, nếu không thì người của ông hãy ra mặt thẩm vấn, để những nhân viên khác phối hợp, ông cảm thấy thế nào?

Bởi vì không đoán ra được tâm tư của Diệp Cô Thành nên Tần Phong đành phải mở miệng dò xét.

Mặt Diệp Cô Thành không chút thay đổi, nói:

- Đúng như lời của cô ta, cô ta đến đây chỉ là để hiệp trợ chúng ta phá án, cô ta không phải là người tình nghi, lại càng không là tội phạm. Nếu chúng ta không có chứng cớ chứng minh có ta có quan hệ với vụ án này thì cho dù cô ta không nói gì thì dựa vào quy định của pháp luật thì sau 24 tiếng nữa, chút ta nhất định phải thả nàng rời đi.

- Thông qua đoạn thẩm vấn ngắn vừa rồi, thì nói như vậy các vị đã nhìn ra được, nếu như cô ta không muốn mở miệng nói thì người của tôi cũng vô kế khả thi.

Diệp Cô Thành lại bổ sung nói:

- Còn về phần bức cung thì tôi khuyên các vị nên vứt bỏ ý tưởng ngu xuẩn này. Đây là hành động trái pháp luật, hơn nữa dựa vào thân phận của 2 người bọn họ thì nếu các vị dám làm như vậy thì tôi cam đoan ngày mai các vị sẽ vì thế mà bị trả giá. Tập đoàn Đông Hải chính là tập đoàn lớn thứ 3 của quốc nội, hơn nữa Bùi Đông Lai còn kiêm nhiệm chức vụ đội phó của đại đội đặc chủng Đằng Lòng, các vị dám dùng hình bức cung hắn chính là đang gây hấn với cả quân đội, trách nhiệm nay, ai trong số các vị có thể gánh chịu được?

Nói xong, ánh mắt của Diệp Cô Thành liền quét quanh, phàm là người nào bị ánh mắt của Diệp Cô Thành nhìn vào thì đều không dám nhìn thẳng vào hắn, điều này cũng gián tiếp cho thấy không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này.

- Lấy mạng lưới tình báo của thúc thúc, thì cho dù người đoán không được chuyện tối qua là do Bùi Đông Lai nhưng mà cũng có thể đoán ra được một số manh mối, người không có đạo lý làm như vậy a?

Lại nghe được Diệp Cô Thành nói những lời như vậy thì Diệp Tranh Vanh có thể xác định lần này Diệp Cô Thành đến đây không phải là để giúp hắn, bất quá hắn cũng vô cùng nghi hoặc, nghi hoặc mục đích đến đây lần này của Diệp Cô Thành. Hắn thể tin được, cũng không thể chấp nhận Diệp Cô Thành lấy tay bắt cá" a, tiến đến trợ giúp Bùi Đông Lai cùng Quý Hồng!

Không riêng gì Diệp Tranh Vanh tò mò mục đích đến đây của Diệp Cô Thành mà đám người Tần Phong cũng tỏ ra tò mò.

- Lần này tôi đến đây là làm theo mệnh lệnh của cáp trên, nhiệm vụ chủ yếu không phải là vì phá án, mà làm đảm bảo chắc chắn các vị ở đây sẽ tra hỏi một cách hợp pháp đối với đội phó của đại đội đặc chủng Đằng Long là Bùi Đông Lai.

Sau đó, không đợi mọi người suy nghĩ hết thì Diệp Cô Thành liền nói rõ mục đích đến đây.

Thì ra là thế!

Trong lúc nhất thời, mọi người tỉnh ngộ, hơn phân nửa là bởi vì Trần Quốc Đào muốn bảo vệ Bùi Đông Lai cho nên đem chuyện này báo lại cho cấp trên.

- Đồng chí Thiếu Tướng, nếu đúng như vậy thì dựa vào nội dung của hội nghị thì vụ án lần này phải cần phải công chính, công khai, công bằng, tuyệt đối không được dùng hình bức cung.

Trầm mặc một chút, thân là tổ trưởng tổ chuyên án thì Tần Phong lại mở miệng, sau đó cầm lấy bộ đàm rồi nói:

- Tạm thời không cần thẩm vấn Quý Hồng nữa, hãy thẩm vấn Bùi Đông Lai.

Trong phòng thẩm vấn, tuy rằng đối với hành vi hung hăng càn quấy của Quý Hồng thì khiến cho đám người kia vô cùng căm tức, nhưng mà sau khi nghe được mệnh lệnh của Tần Phong thì bọn hắn cũng không nói gì nữa mà liền đứng dậy, đi đến một gian phòng thẩm vấn khác.

Trong một phòng thẩm vấn khác, Bùi Đông Lai ngồi ở trên ghế, mắt nhắm lại, hơi thở từ từ mà có quy luật.

Ân?

Thông qua màn hình, thấy được hành động của Bùi Đông Lai thì sắc mặt Diệp Cô Thành liền biến đổi.

Một tia kinh ngạc liền xuất hiện trên khuôn mặt của Diệp Cô Thành.

Kinh ngạc là bởi vì hắn nhìn ra lúc này đây Bùi Đông Lai đang luyện tập thổ tức!

- Bùi Đông Lai.

Bước vào phòng thẩm vấn thấy Bùi Đông Lai đang nhắm mắt, giống như là đang ngủ thì đám người thẩm vấn liền nhíu mày, sau đó tên thẩm vấn viên đến từ cục GA liền mở miệng.

Bùi Đông Lai từ từ mở mất, sắc mặt tỏ ra bình tĩnh nhìn vào 5 người kia, mặc dù là thấy được có thành viên của Long Nha nhưng mà vẻ mặt của hắn cũng không chút thay đổi.

- Vào lúc 2h sáng tối qua thì cậu đang ở đâu và làm cái gì?

Tên thẩm vấn viên đứng đầu liền mở miệng hỏi, vấn đề cũng giống như lúc hỏi Quý Hồng. Như vậy chỉ cần Bùi Đông Lai khai khác với Quý Hồng thì hắn có thể bắt được điểm này.

Trong phòng hội nghị, Diệp Cô Thành nghe được tên thẩm vấn viên đứng đầu thì liền lắc đầu, hắn tình nguyện tin thế giới này có quỷ cũng không tin tên thẩm vấn viên này có thể hỏi được gì từ miệng của Bùi Đông Lai.

Dù sao, người thanh niên kia từng không có sự ủng hộ của Bùi Vũ Phu cũng đã nhấc lên gió tanh mưa máu ở hắc đạo Nam Phương, hơn nữa còn không lưu lại nhược điểm gì. Trong lần Đại Bị Võ của cả nước thì hắn dùng phương thức Linh Vong để tiêu diệt cả tiểu đội dự bị Long Nha. Trong trận quyết đấu với người được xưng là thiên tài võ học của NB, thì hắn đã bước vào trạng thái " Nhập Thần" cảnh giới mà những võ giả luông ước mơ, cuối cùng xoay chuyển càn khôn, giết chết đối thủ.

Hắn không thể tưởng tượng được một thanh niên chưa đến 20 tuổi có thể làm ra những chuyện này, hắn không tin rằng tố chất tâm lý của người thanh niên này lại mạnh đến mức nào có thể làm ra được những chuyện đó. Nhưng mà hắn tin được, cho dù hắn ra mặt cũng không thể lấy được tin tức hữu dụng từ trong miệng của người thanh niên đó.

Giống như suy đoán của Diệp Cô Thành, đám người kia không thể nào thu được một tin tức hữu dụng từ trong miệng của Bùi Đông Lai.

- Nếu chúng ta không thể từ trong miệng Bùi Đông Lai và Quý Hồng thu được tin tức hữu dụng thì kế tiếp chúng ta chỉ có thể thay đổi sách lượt cùng với phương châm rồi.

Sau khi 5 tên thẩm vấn viên rời khỏi phòng thẩm vấn thì Tần Phong nhíu mày, nói:

- Mọi người ăn cơm trước đi đã, sau khi cơm nước xong thì chúng ta sẽ nghiên cứu kế tiếp nên làm cái gì.

- Các vị lãnh đạo hãy nghi ngơi một chút, tôi sẽ kêu người chuẩn bị cơm cho mọi người.

Nghe được Tần Phong nói như vậy thì Diệp Tranh Vanh liền xung phong đứng lên nhận việc.

Thấy hành động của Diệp Tranh Vanh thì mọi người đều biết Diệp Tranh Vanh muốn mượn cơ hội để gọi điện.

- Được.

Tần Phong gật đầu, đồng ý Diệp Tranh Vanh rời đi.

Diệp Tranh Vanh thấy vậy thì lập tức bước ra, lúc đi đường thì ánh mắt của hắn nhìn về phía Diệp Cô Thành, dường như muốn nhắc nhở Diệp Cô Thành đi ra cùng hắn.

Bởi vì hắn biết, nếu như không có Diệp Cô Thành nhúng tay vào chuyện này thì cho dù Bùi Đông Lai và Quý Hồng có cố gắng đi thế nào chăng nữa thì hắn cũng có thủ đoạn để cạy miệng Bùi Đông Lai và Quý Hồng.

Thậm chí, cho dù Bùi Đông Lai và Quý Hồng không nói cái gì thì hắn cũng có thể buộc tội 2 người.

Không có phản ứng.

Diệp Cô Thành hoàn toàn không thèm nhìn Diệp Tranh Vanh.

Diệp Tranh Vanh biến sắc, cắn chặt răng, âm thầm quyết định sau khi rời khỏi đây sẽ liên hệ Diệp Thạch, để Diệp Thạch ra mặt, gây áp lực cho Diệp Cô Thành.

Nhưng mà.

Không đợi Diệp Tranh Vanh đi ra phòng hội nghị, một tiếng " Báo cáo" liền vang lên ở bên ngoài.

- Vào đi.

"Két"

Tần Phong vừa dứt lời thì cánh cửa liền mở ra, cánh cửa thiếu chút nữa là đập vào tường.

Ân?

Thấy được một màn như vậy thì Dương Viễn liền nhíu mày, vẻ mặt có chút bất mãn, hắn muốn nhìn xem thử rốt cuộc là ai mà trước mặt lãnh đạo lại làm mất mặt của hắn.

- Các...các vị lãnh đạo, không tốt rồi.

Đi vào cửa là một tên cảnh sát, khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ khẩn trương:

- Trên mặt đột nhiên xuất hiện những đoạn những đoạn này đều có liên quan đến Dương thư ký vào Diệp thị trưởng, mọi người hãy nhìn lên màn hình.

"Bá!"

Nghe được tên cảnh sát này nói như vậy thì tất cả mọi người liền biến sắc, trong đó Diệp Tranh Vanh trực tiếp cả kinh dừng bước.

- Những đoạn này đếu có quan hệ đến vụ án ở hội sở Đường Hối, hơn nữa còn có những bài vạch trần Dương thư ký và Diệp thị trưởng....

- Cái gì?

Lúc này, không đợi tên cảnh sát kia nói hết thì Dương Viễn liền cả kinh mà đứng dậy, mà Diệp Tranh Vanh thì đoán được cái gì, sợ tới mức mặt không có chút máu.

*****

Trong phòng hội nghị, Dương Viễn cùng Diệp Tranh Vanh đã trở về chỗ ngồi của mình, mặc dù bọn hắn cố gắng điều chỉnh tâm tình nhưng mà trong lòng lại hiện ra vài phần khẩn trương, thậm chí hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Bọn hắn cùng đám người Diệp Cô Thành liền hướng mắt nhìn về phía màn hình lớn trong phòng hội nghị.

Rất nhanh, trên màn hình liền xuất hiện một tiêu đề bắt mắt: Tin tức chân thật về vụ án sống mái giữa các hắc bang ở Giang Lăng.

Trong khi cả nước đang tiến hành hành động " Tảo Hắc" thì tại sao ở Giang Lăng lại xảy ra một vụ án nghiêm trọng như thế?

Rốt cuộc vụ án này đã cất dấu những tin tức gì?

Sau đây, mời mọi người xem.

Nhân vật quan trọng của giới hắc đạo Giang Lăng, thậm chí là của cả Nam Tô. Từ sau khi đại ca hắc đạo ở Nam Tô là Dương Sách chết đi thì thân là người bên cạnh đắc lực của Dương Sách là Từ Mãng liền trở thành đại ca hắc đạo mới ở Nam Tô....

Thấy một màn như vậy thì Dương Viễn liền nhìn sang Tần Phong, ánh mắt tỏ ra cầu khẩn, bởi vì hắn đã nhìn ra tính nghiêm trọng của vụ việc. Cho nên hắn liền muốn Tần Phong để người dùng tốc độ nhanh nhất để xóa đi những tin tức kia.

- Được.

Tần Phong hơi trầm ngâm, cuối cùng liền gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của Dương Viễn. Tạm thời không nói đến mục đích đến Giang Lăng lần này của Tần Phong hắn, nhưng mà hắn biết nếu như không xóa hết những dòng chữ kia thì hậu sẽ trở nên vô cùng khó lường.

Ngay khi Tần Phong gật đầu đáp ứng thì tất cả mọi người đều nhìn sang Diệp Tranh Vanh.

- Các vị lãnh đạo, tôi đi đặt cơm.

Thấy được mọi người đang nhìn về phía mình thì Diệp Tranh Vanh cố gắng điều chỉnh tâm tình rồi mở miệng.

Nói xong, hắn không đợi Tần Phong gật đầu đáp ứng liền đứng dậy, bước về phía cửa phòng hội nghị.

Thấy một màn như vậy thì tất cả mọi người đều rõ ràng, mặc kệ hung thủ là ai, chỉ cần nhìn vào tin tức kia thì cũng biết được đó chính là động thái nhắm vào Diệp Tranh Vanh và Dương Viễn, đem 2 người bọn họ đẩy về phía vách núi, về sau Diệp Tranh Vanh chỉ có thể gọi điện hướng về phía Diệp gia để cầu cứu.

Đối với cái này thì Diệp Tranh Vanh cũng hiểu rõ.

Giờ phút này, mặc dù hắn vô cùng tức giận đối với thủ đoạn vu oan giá họa của Bùi Đông Lai nhưng mà hắn cũng biết, việc trước mắt cần phải mời Diệp Thạch ra mặt tạp áo lực, để những ngành có liên quan dùng tốc độ nhanh nhất để xóa bỏ những bài này, đồng thời liền dùng đổi trắng thay đổi, phủ nhận tính chân thật của vụ việc này.

....

Tây Sơn, Yên Kinh, trong biệt thự số 1.

Tiêu Gia Lão Thái gia đang ngồi ở trên ghế thái sự, một bên hưởng thụ đấm bóp của Tiêu Nam, một bên áp mắt khép hờ, vẻ mặt tỏ ra thích ý.

- Nam nha đầu, như thế nào mà hôm nay cháu lại rảnh rỗi đến tìm gặp lão đầu tử này?

Sau một lúc thì Tiêu gia lão thái gia mở mắt, hỏi.

Tay của Tiên Nam liền ngừng lại, đi đến trước mặt Tiêu gia lão thái gia rồi giẫm chân, nói:

- Lão thái gia, không phải Tiêu Nam đến đâu để kiểm tra thân thể cho người sao?

- Cháu, nha đầu này, còn nói xằng nói bậy nữa, ngay cả đạo lý của thầy thuốc cũng không hiểu sao?

Tiêu gia lão thái gia gõ nhẹ vào đầu của Tiêu Nam một cái.

- Lão thái gia, cháu biết đạo lý này nhưng mà kiểm tra thân thể không tính từ...

Tiêu Nam cười cười, sau đó hữu ý vô ý nói:

- Lão thái gia, cháu vừa mới nghe một câu chuyện lý thú, người có muốn nghe không?

- Chuyện gì? Nói nghe một chút.

Tiêu gia lão thái gia bị Tiêu Nam khơi gọi lòng hiếu kỳ.

- Lão thái gia, người còn nhớ Bùi Đông Lai không? Người thanh niên đã đoạt 3 chức quán quân của Đại Bỉ Võ trong cả nước, sau đó lại đoạt đi Tần Đông Tuyết ngay tại khách sạn Yên Kinh đó.

Tiêu Nam hỏi.

Tiêu gia lão thái gia nghe vậy thì nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc, nhíu mày hỏi:

- Hắn làm sao?

- Dường như lão thái gia chú ý đến Bùi Đông Lai hơn so với tưởng tượng của cháu a...

Tiêu Nam thầm nghĩ một câu ở trong lòng, sau đó giận dữ mà nói:

- Ngày hôm qua ở Giang Lăng đã xảy ra một vụ án sống mái giữa hắc đạo, một tòa hội sở liền bị nổ tung. Sáng sớm hôm nay, Diệp Thạch đã tổ chức một cuộc hội nghị khẩn cấp, thành lập tổ chuyên án, tổ chuyện án liền đi tới Giang Lăng, mà Bùi Đông Lai cũng bị cảnh sát mang đi.

- Là hắn làm sao?

Tiêu gia lão thái gia liền cả kinh, trong thư phòng của hắn có tất cả những tài liệu liên quan đến cha con Bùi gia, đối với Bùi Đông Lai thì hắn rõ như lòng bàn tay.

- Tính cho đến trước mắt thì không có bất cứ chứng cớ gì chứng mình là hắn làm, ngược lại theo cháu được biết thì Trần Quốc Đào gia gia đã tự mình ra mặt làm chứng cho hắn, nói rằng tối hôm qua hắn ở quân khu Giang Lăng, vẫn không có rời khỏi nơi đó.

Tiêu Nam nói tới đây liền cố ý dừng lại một chút, lại nói:

- Mặt khác, lúc nãy trên mạng xuất hiện 3 cùng với 2 bài có liên quan đến tin tức của vụ án, nói là vụ án lần này có liên quan đến Phó thư ký tỉnh ủy Nam Tô là Dương Viễn cùng Phó thị trưởng thường vụ Diệp Tranh Vanh, tình huống cụ thể thì Tiêu Nam cũng không rõ, nếu lão thái gia có hứng thú thì có thể đi hỏi ông nội.

"Bá"

Tiêu gia lão thái gia liền đứng lên, trên mặt liền xuất hiện vẻ nghiêm túc.

- Rốt cuộc là vụ án ở Giang Lăng đã xảy ra chuyện gì?

2' sau, Tiêu gia lão thái gia được Tiêu Nam đỡ đi đến thư phòng, trực tiếp bấm số của Tiêu Nguyên Thanh, nói thẳng:

- Theo ta được biết thì Quốc Đào tự mình làm chứng cho Bùi Đông Lai nói rằng từ tối qua đến giờ Bùi Đông Lai vẫn chưa rời quân khu nửa bước nhưng mà Bùi Đông Lai lại bị cảnh sát mang đi, mà vốn vụ án này lại có quan hệ đến 2 tên bại hoại, mà càng buồn cười hơn 2 tên đó lại là thành viên của tổ chuyên án.

- Bùi Đông Lai chỉ bị cảnh sát mang đi để hiệp trợ điều tra.

Dường như đã nhận ra Tiêu gia lão thái gia tức giận, Tiêu Nguyên Thanh vội vàng cung kính:

- Con đã để Diệp Cô Thành mang người đến Giang Lăng, gia nhập vào tổ chuyên án.

- Vậy những thứ trên mạng kia là gì?

Tiêu gia lão thái gia lại hỏi.

- Những cái đó là do người ta cố ý đưa lên, tính thật giả vẫn còn đang điều tra.

Giọng nói Tiêu Nguyên Thanh tỏ ra phức tạp trả lời một câu.

- Điều tra sao? Tuy rằng lão tử không hiểu về máy tính nhưng mà lão tử cũng biết lấy năng lực của đặc công thì muốn xác định tính chân thật của cái này cũng rất dễ dàng.

Tinh quang trong mắt Tiêu gia lão thái gia lóe lên, giọng nói có chút căm tức:

- Rốt cuộc là thật hay giả?

- Thật.

Tiêu Nguyên Thanh hơi do dự, cuối cùng cũng trả lời.

"Bá"

Tiêu gia lão thái gia liền cúp điện thoại, sau đó liền gọi một số điện thoại khác.

- Lão thủ trưởng, có dặn dò gì?

Điện thoại được chuyển, đầu bên kia điện thoại, một vị đại lão thân đã đứng trên đỉnh quyền lực liền có chút kinh ngạc, sau đó tỏ ra thoải mái mà cười hỏi.

- Dặn dò thì không dám, ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ, xin XX hãy an bài cho ta một chiếc máy bay, ta muốn đến quân khu Giang Lăng một chuyến.

Tiêu gia lão thái gia trầm giọng nói.

- Được.

Đầu bên kia điện thoại, trong lòng vị đại lão kia vừa động, nháy mắt đoán được cái gì nhưng mà cũng không dám từ chối mà liền đáp ứng.

1 tiếng sau.

Vị lão nhân, người chỉ cần dậm chân một phát là có thể khiến cả nước cộng hòa phải lắc lư, lần đầu tiên sau 20 nẳm rời kinh thành xuôi Nam, khiếp sợ vua dân.

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)