Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 375

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 375: Tuyệt địa phản kích, Bùi Diêm La hàng thế (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mặt trời chiều ngã về tây, hoàng hôn buông xuống, dòng xe trên những con đường Giang Lăng bỗng nhiên tăng lên, từng chiếc xe giống như là một dãy hàng rào, liếc mắt một cái trông không thấy điểm cuối.

Lúc này đây, bởi vì vụ án tại hội sở Đường Hối còn chưa kết thúc nên những người phụ trách phá án vẫn còn ở lại phòng hội nghị.

So với buổi sáng mà nói thì buổi hội nghị lúc này có vẻ ngưng trọng, bởi vì có 2 chuyện cần bàn.

Thứ nhất là trên mạng đã bắt đầu có những đoạn Video và những bài post.

Mặc dù đã để cảnh sát mạng cắt hết những đoạn video và những bài post kia nhưng mà tốc độ cắt bỏ không nhanh bằng tốc độ truyền bá, nên rơi vào đường cùng, các cảnh sát mạng của Giang Lăng chỉ có thể nhờ cậy quân đội, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của các cơ quan chức năng trong quân đội thì cũng đã dẹp bỏ được những đoạn video và những bài post kia.

Tuy rằng những đoạn video và những bài post trên mạng đã bị cắt bỏ nhưng mà những người tham gia trên mạng lại không giảm, ngược lại còn tăng thêm. Nội dung chủ yếu của những cuộc bàn tàn trên mạng là rốt cuộc vụ án thanh toán giữa các hắc bang ở Giang Lăng có cất dấu âm mưu nào? Như thế nào mà phó thư ký tỉnh ủy Giang Lăng là Dương Viễn, cùng với phó thị trưởng thường vụ là Diệp Tranh Vanh lại bị cuốn vào trong vụ án này? Rốt cuộc 2 người bọn họ sắm vai gì trong vụ án này? Vì cái gì mà những đoạn video, những bài post kia lại bị cắt bỏ?

Bởi vì trong cuộc họp thì Diệp Thạch đã nói rằng vụ án ở Giang Lăng này cần phải xử lý nghiêm khắc, tuân thủ nguyên tắc công bằng, công chính, công khai, cộng thêm vào tỉnh ủy Nam Tô cũng đã thông báo nội dung này cho người dân biết, cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà sau khi những đoạn video những bài post kia được đăng lên mạng, sau đó bị cắt bỏ thì điều này chẳng khác gì là tự đánh vào mặt, vi phạm nguyên tắc công khai.

Ngay cả như thế, bởi vì Diệp Tranh Vanh và Dương Viễn cầu xin, thêm nữa là những chỉ thị có hiểu của mặt trên, nên trải qua cuộc thảo luận trong buổi hội nghị, trừ Diệp Cô Thành còn chưa phát biểu ý kiến thì những người khác đều nhất trí cấm những anh hùng bàn phím bàn luận đến vấn đề này, hơn nữa những bài chém gió kia cũng sẽ bị xóa bỏ.

Nhưng mà.

Không đợi cái này kế hoạch thực hiện, một chuyện thình lình liền xảy ra, đã khiến cho tổ chuyên án bỏ đi cái kế hoạch này.

Tiêu Gia Lão Thái gia xuôi nam, đến quân khu Giang Lăng.

Người trong quan trường đều có tính nhạy cảm với chính trị.

Ở bọn hắn xem ra, hơn 20 năm Tiêu gia lão thái gia chưa từng bao giờ rời khỏi Yên Kinh, đột nhiên lúc này xuôi Nam, điều này đã đại biểu cho một tin tức. Lúc trước Tiêu gia lão thái gia cũng đã hiện thân ở khách sạn Yên Kinh, tự mình chủ trì đính hôn cho Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết, hiện giờ trong lúc quan trọng này thì Tiêu gia lão thái gia lại xuôi Nam, mục đích không cần nói cũng biết.

- Chư vị, tính cho đến trước mắt thì 2 người Bùi Đông Lai và Quý Hồng lại tỏ vẻ không có bất cứ quan hệ gì với Từ Mãng, nhân vật chính trong vụ án này, đối với vụ án xảy ra thì 2 người bọn họ cũng tỏ ra không biết chút gì.

Thân là tổ trưởng tổ chuyên án, Tần Phong là người đầu tiên mở miệng, nói:

- Ngoài ra, bởi vì có đồng chính Trần Quốc Đào ở quân Khu XXX làm chứng cho 2 người, nói rằng cả đêm đó 2 người không rời khỏi quân khu XXX, hơn nữa đoàn luật sư của tập đoàn Đông Hải cũng đưa ra yêu cầu, bắt chúng ta pải thả người. Cá nhân tôi cho rằng nên thả 2 người này ra trước, nếu cần thì có thể gọi 2 người đến để hiệp trợ điều tra thêm, chư vị thấy thế nào?

Ân?

Những thành viên của tổ chuyên án cũng không phải là kẻ ngốc, bọn hắn liền nhận ra được ám hiệu trong lời nói của Tần Phong. Tiêu gia lão thái xa đã phóng tín hiệu, điều này đã làm cho Tần Phong cảm thấy áp lực, đồng thời cũng làm cho Tần Phong chuyển thái độ đối với chuyện này.

Hiểu được tất cả chuyện này thì tất cả những thành viên trong tổ chuyên án đều dùng ánh mắt để trao đổi với nhau.

- Tôi đồng ý đề nghị của Tần bộ trưởng.

Im lặng trong phòng hội nghị, vang lên giọng nói của Diệp Cô Thành, hắn là người thứ nhất tỏ thái độ ủng hộ Tần Phong.

"Bá!"

Diệp Tranh Vanh thấy Diệp Cô Thành lại là người thứ nhất tỏ thái độ thì sắc mặt liền biến đổi, hắn mang theo vài phần tức giận nhìn về phía Diệp Cô Thành, cảm giác kia giống như muốn hỏi Diệp Cô Thành: Vì sao phải đối xử với cháu như vậy?

- Tôi đồng ý.

- Tôi cũng đồng ý.

...

Diệp Cô Thành là người đầu tiên tỏ rõ thái độ, thấy vậy thì những thành viên trong tổ chuyên án liền đồng ý, nhân số rất nhanh đã vượt qua một nửa, cuối cùng chỉ còn lại 2 vị đại lão của phe phái Diệp gia không tỏ thái độ. Bọn hắn rất rõ ràng, khi những đoạn video những bài post kia được lan tràn trên mạng, đột nhiên Tiêu gia lão thái gia lại xuôi Nam, điều này đã làm cho cục thế xoay chuyển, thế cục đối với Dương Viễn và Diệp Tranh Vanh đã trở nên bất lợi.

Đứng trước tình hình như thế thì bọn hắn chỉ có thể bo bo giữ mình.

- Nếu mọi người không có ý kiến nào khác thì đợi sau khi hội nghị kết thúc thì chúng ta sẽ thả 2 người Bùi Đông Lai và Quý Hồng ra.

Mắt thấy mọi người tỏ thái độ, Tần Phong đánh nhịp làm ra quyết định.

- Tính đến trước mắt thì những nghị luận về vụ án này trên mạng ngày càng xuất hiện nhiều, rất có thể không áp chế được, nếu như chúng ta không tổ chức họp báo để thông báo thì chỉ sợ hậu quả không thể đoán trước được.

Vài giây đồng hồ sau, Tần Phong lại nói:

- Cá nhân tôi cho rằng chúng ta nên tổ chức một cuộc họp báo rồi thông báo những gì có liên quan đến vụ án này cho người dân biết, còn về phần nội dung của thông báo thì đây chính là điều mà chúng ta cần thảo luận trong cuộc họp này, sau đây, mời chư vị nói ra cách nhìn của mình.

Im lặng.

Tần Phong vừa nói xong thì cả phòng hội nghị to như thế bỗng trở nên yên tĩnh trở lại.

Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu cái gọi là thông báo chính là giải thích quan hệ của Dương Viễn, Diệp Tranh Vanh đối với vụ án này.

Lúc trước, tất cả mọi người cho rằng sau khi Diệp Tranh Vanh ra mặt cầu cứu thì mặt trên sẽ cho ra chỉ thị, mà hiện giờ bởi vì Tiêu gia lão thái gia đã xuôi Nam nên đã hình thành giám sát và uy hiếp, làm cho mặt trên đến bây giờ cũng chưa đưa ra chỉ thị gì.

Dưới tình hình như vậy, ai lại dám đề nghị đổi trắng thay đen?

Không ai dám phủ nhận tính chân thật của những đoạn video và những bài post trên mạng kia.

Mà 2 người Dương Viễn và Diệp Tranh Vanh lại có quan hệ không bình thường với Nạp Lan Ngũ Khải, 2 người bọn hắn đã bị cuốn vào vụ án này, vả lại trong hồ sơ còn phát hiện lúc đó Diệp Tranh Vanh đã đích thân đến hiện trường.

- Tôi cho rằng những đoạn video và những bài post trên mạng là do chính hung thủ cố tình đăng lên, cố ý quấy nhiễu tầm mắt chúng ta, đục nước béo cò.

Lúc này đây, Diệp Tranh Vanh liền mở miệng nói trước, vẻ mặt của hắn âm trầm đáng sợ, trong ánh mắt hiện lên lửa giận, cảm giác kia giống như là một ngọn núi lửa, lúc nào cũng có thể bùng nổ.

- Tôi đồng ý quan điểm của Diệp thị trưởng.

Lúc này đây, Dương Viễn và Diệp Tranh Vanh đang ở cùng một thuyền, thấy Diệp Tranh Vanh mở miệng thì hắn liền ủng hộ.

Mắt thấy Diệp Tranh Vanh và Dương Viễn tỏ thái độ thì trừ Diệp Cô Thành ra thì toàn bộ những thành viên trong tổ chuyên án liền nhìn về phía 2 người, cùng là không có tỏ thái độ.

Hiển nhiên bọn hắn cũng biết lấy tình thế bây giờ thì cần phải làm ra thông báo như vậy, căn bản không thể làm khác. Điều này đã làm ngược lại chỉ thị " Xử lý nghiêm khắc công bằng" và nguyên tắc công bằng, công chính, công khai của Diệp Thạch.

Càng quan trong hơn đó chính là đánh vào mặt của Tiêu gia lão thái gia.

Động thủ trên đầu thái tuế---muốn chết!

"Két"

Sau đó, không đợi mọi người tỏ thái độ thì cửa phòng hội nghị đột nhiên bị mở ra.

"Bá!"

Thình lình xảy ra tiếng cửa mở, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng hội nghị.

Ngay sau đó.

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, vị đại lão được xưng là Diêm vương gia trong cơ chế, mang theo những thành viên ngành chủ quản đi vào phòng hội nghị.

Thấy được vị đại lão kia xuất hiện thì trừ Diệp Cô Thành ra thì toàn bộ mọi người đều tỏ ra khiếp sợ, mà 2 người Diệp Tranh Vanh cùng Dương Viễn lại ý thức được cái gì, đồng tử liền mở to ra, trong ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi.

"Rầm"

Rất nhanh, cả phòng hội nghị liền trở nên hỗn loạn, trừ Diệp Cô Thành ra thì những người khác đều đứng dậy.

"Bá!"

Bởi vì quá mức kinh hoảng cho nên lúc đứng dậy thì Dương Viễn đã làm cho chiếc ghế ngã xuống đất. Có thể thấy khuôn mặt lúc này của Dương Viễn trở nên trắng bệch, 2 chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.

So với Dương Viễn mà nói thì có lẽ là có ngọn núi lớn của Dệp gia nên trong lòng Diệp Tranh Vanh cũng hơi bình tĩnh, bất quá cả người của hắn cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vị Diêm vương gia kia, trong lòng không ngừng mà phủ định nói:

- Bọn hắn tuyệt đối không có khả năng hướng về phía ta mà tới!

Không có khả năng?

Ngay sau đó.

Ánh mắt của vị Diêm vương gia kia giống như đao nhìn về phía 2 người Diệp Tranh Vanh và Dương Viễn, trầm giọng nói:

- Dựa vào những chứng cớ chúng tôi thu được thì đồng chí Diệp Tranh Vanh và đồng chí Dương Viễn đã có những hành vi vi phạm pháp kỷ, mời 2 đồng chí đi theo chúng tôi một chuyến để hiệp trợ điều tra.

"Phù phù!"

Bên tai vang lên lời tuyên án của Diêm vương gia, 2 chân Dương Viễn mềm nhũn, trước mắt tối sầm, trực tiếp sợ tới mức xụi lơ ở trên mặt đất.

- Tại sao lại như vậy? Ta là nhân vật đầu lĩnh đời thứ tư của Diệp gia, là người thừa kế tương lai của Diệp gia, là hy vọng trong tương lai của Diệp gia, làm sao ông nội lại không giữ ta?

Mà Diệp Tranh Vanh còn lại là trừng to mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Diêm vương gia, điên cuồng mà lắc đầu, trong lòng không dứt hò hét.

Dường...Dường như giờ phút này hắn không tin những gì hiện ra trước mắt là sự thật.

- Mang đi.

Vị Diêm vương gia kia lại mở miệng, lời của hắn giống như một quyền, đánh vào nội tâm của Diệp Tranh Vanh, trực tiếp làm cho phần hoài nghi của Diệp Tranh Vanh trở thành cát bụi.

Tuân theo quy tắc, gậy ông đập lưng ông...

Bùi Đông Lai ngồi trên bàn, làm nhà cái.

*****

Sau đó, dưới cái nhìn hoảng sợ và bất an của đám người Tần Phong thì 2 người Dương Viễn và Diệp Tranh Vanh trước sau bị người áp ra phòng hội nghị.

- Mọi người cứ tiếp tục buổi hội nghị.

Mắt thấy Dương Viễn cùng Diệp Tranh Vanh bị mang đi thì vị mặt của Diêm Vương gia kia không chút thay đổi mà giải thích một câu, sau đó không đợi mọi người đáp lời liền cùng thuộc hạ của mình rời khỏi.

"Hô... Hô..."

Nhìn bóng lưng vị Diêm vương gia kia rời đi khỏi phòng hội nghị thì trừ Diệp Cô Thành ra thì những người khác đều thở phào một hơi, trong đó không ít người bởi vì kinh sợ quá độ, trên đầu mồ hôi lạnh đầm đìa, phía sau lưng quần áo cũng hoàn toàn bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng.

"Reng...Reng"

Sau đó, không đợi đám người Tần Phong lấy lại tinh thần thì chiếc điện thoại duy nhất trong phòng hội nghị bỗng nhiên đổ chuông, tiếng chuông giống như là một tiếng nguyên rủa, tràn ngập cả phòng hội nghị. Khiến cho trái tim của mọi người liền lập tức đập lên liên tục.

- Alo.

Sau đó, Tần Phong liền điều chỉnh lại tâm tình rồi bắt máy điện thoại.

- Tân bộ trưởng, Diệp XX vừa rồi đã tổ chức một cuộc hội nghị khẩn cấp, hội nghị đã quyết định một tin tức, mời tổ chuyên án lập tức truyền tay nhau đọc, cũng dựa theo nội dung của tin tức mà xử lý nghiêm khắc.

Rất nhanh, giọng nói của chủ nhiệm văn phòng XXX đã thông qua điện thoại, rơi vào trong tai của Tần Phong.

- Đã rõ.

Trong lòng Tần Phong vừa động, vội vàng trả lời.

"Đô... Đô..."

Nghe được Tần Phong trả lời thuyết phục thì đầu bên kia liền cúp máy.

- Chư vị, vừa rồi Diệp XXX đã tổ chức một cuộc hội nghị quan trọng, đã làm ra một chỉ thị, bây giờ chúng ta hãy cùng nhau đọc bản chỉ thị này rồi dựa vào chỉ thị này để xử lý nghiêm khắc một số chuyện.

Cúp điện thoại xong, Tần Phong hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, trầm giọng nói:

- Lập tức đưa cho mỗi người một bản chỉ thị.

Tần Phong vừa nói xong thì một gã trong tổ chuyên án liền mở máy lên rồi Download một tập tin, sau đó in ra rồi đưa cho mỗi người một bản.

Rất nhanh, mọi người đã xem xong bản báo cáo này, phát hiện trong này chỉ có một nội dung quan trọng đó là: Trước 8h sáng ngày mai thì phải tổ chức một cuộc họp báo để nói rõ những tin tức của vụ án này, cấp cho dân chúng một công đạo.

Thấy được nội dung này, liên tưởng đến chuyện vừa rồi Diệp Tranh Vanh và Dương Viễn bị mang đi thì mọi người trong tổ chuyên án liền biết được nên kết án như thế nào.

30'sau, hội nghị kết thúc, nhân viên của tổ chuyên án dựa theo chỉ thị mà bất đầu chuẩn bị cuộc họp vào và chuẩn bị tài liệu. Mà Bùi Đông Lai và Quý Hồng lại được đưa ra khỏi phòng thẩm vấn.

- Lão bản thân ái, bụng của tôi đã xẹp lép như con tép rồi. Có phải ngài nên mời tôi đi ăn những món ăn vặt ở Giang Lăng này không?

Tuy rằng Quý Hồng không biết tiến triển cụ thể của vụ án nhưng mà mắt thấy bản thân mình và Bùi Đông Lai được thả ra thì có tâm tình liền trở nên thật tốt, hướng về phía Bùi Đông Lai phóng ra một ánh mắt nũng nịu.

Bùi Đông Lai nghe vậy thì không nói gì, hắn nhíu mày, dường như đang suy nghĩ về cái gì.

Ở trong kế hoạch của hắn thì nếu như sau 24h mà cảnh sát vẫn còn chưa thả hắn và Quý Hồng ra thì hắn sẽ để người của đoàn luật sư Đông Hải kiện lại cảnh sát, đồng thời thông qua mạng Internet mà lên án cảnh sát.

Mà hiện giờ, bọn hắn vẫn chưa bị giam đủ 24h, cảnh sát lại thả người ra.

Điều này so với dự đoán của hắn thì lại nhanh hơn, cũng càng có lợi hơn.

Điều này làm cho hắn cảm nhân được có sự khác lạ trong chuyện này.

- Trước khi vụ án kết thúc thì 2 vị không được rời khỏi Giang Lăng, điện thoại lúc nào cung phải mở ra để chúng tôi có thể gọi cho 2 vị, phối hợp công tác điều tra của chúng tôi.

Một gã cảnh sát đi lên đưa điện thoại di động cho Bùi Đông Lai và Quý Hồng:

- Đây là điện thoại của 2 vị.

Nói xong tên cảnh sát kia tỏ ra kỳ quái nhìn vào Bùi Đông Lai, hắn rất tò mò, Bùi Đông Lai đến đây bằng chiếc Rolls-Royce Phantom quân chủ nhưng lại sử dụng chiếc Nokia cổ lỗ sĩ.

Không để ý đến tên cảnh sát kia, Bùi Đông Lai cầm lấy di động rồi mang theo Quý Hồng rời đi.

1' sau, khi chiếc Rolls-Royce Phantom chở Bùi Đông Lai ra khỏi cổng của cục cảnh sát thì hắn thấy được Trần Quốc Đào đang đứng ở bên ngoài.

"Két"

Không đợi Bùi Đông Lai lên tiếng thì Quý Hồng liền thông minh mà giẫm phanh lại.

Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai xuống xe thì cửa xe của Trần Quốc Đào đã ở ra, cảnh vệ của Trần Quốc Đào là Chung Cương từ trong xe đi xuống, bước về phía chiếc Rolls-Royce Phantom.

Bùi Đông Lai liền xuống xe chào đón.

- Đông Lai, Tiêu gia lão thái gia đã đến Giang Lăng, cùng Trần thủ trưởng ở quân khu chờ cậu.

Chung Cương mỉm cười nói.

Ân?

Bùi Đông Lai nghe vậy, trong lòng vừa động, tỉnh ngộ.

Cùng lúc đó, Đông Bắc, trang viện Nạp Lan gia.

Nạp Lan Dịch Đức đã triệu tập toàn bộ thành viên của Nạp Lan gia lại để mở cuộc hội nghị gia tộc.

Cùng với lúc trước bất động, chỗ ngồi của Nạp Lan Ngũ Khải bây giờ lại là do Nạp Lan Minh Châu thay thế.

- Dựa vào tin tức mới thu được thì Bùi Đông Lai và Quý Hồng đã được thả ra, còn 2 người Dương Viễn và Diệp Tranh Vanh đã bị người của cục ZJW mang đi.

Im lặng trong đại sảnh, Nạp Lan Dịch Đức nói ra lời dạo đầu, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, trọng giọng nói hiện lên vẻ lo lắng.

Tất cả những thành viên của Nạp Lan gia nghe Nạp Lan Dịch Đức nói như thế thì cũng trầm mặc không mở miệng.

Mà Nạp Lan Ngũ Khải nghe được Nạp Lan Dịch Đức nói như thế thì giống như nghe được chuyện bất khả tư nghị nhất trên đời này, nàng trợn tròn ánh mắt, há to mồm, thần tình khiếp sợ, nói:

- Ông nội, tin tức này có chính xác không? Diệp...Diệp thiếu gia làm sao lại bị người của Ban Kỷ Luật Thanh Tra mang đi được?

- Tin tức vô cùng chính xác.

Sắc mặt Nạp Lan Dịch Đức tỏ ra khó coi:

- Trước mắt, Tiêu gia lão gia tử xuôi nam, Diệp Tranh Vanh bị mang đi, tình thế đối với chúng ta vô cùng bất lợi, ta gọi mọi người đến đây là để nghĩ biện pháp, làm cho Nạp Lan gia chúng ta thoát khỏi cuộc tranh đấu lần này.

Thoát khỏi như thế nào?

Đám người Nạp Lan Trường Sinh trầm mặc như trước.

Dựa theo hợp tác giữa Diệp Tranh Vanh và Nạp Lan gia thì Diệp Tranh Vanh cho Nạp Lan gia một cơ hội xuôi Nam, Nạp Lan gia phối hợp Diệp Tranh Vanh, lợi dụng quy tắc pháp luật để đùa chết Bùi Đông Lai.

Mà hiện giờ Bùi Đông Lai lại sống sờ sờ trước mắt, Nạp Lan Ngũ Khải đã chết còn Diệp Tranh Vanh đã bị mang đi.

Ngoài ra, trong đoạn video được đăng trên mạng kia còn thấy được hình ảnh của Nạp Lan Ngũ Khải.

Tất cả chuyện này đủ để đem Nạp Lan gia đẩy vào vực sâu vạn trượng!

- Ông...Ông nội.

Khiếp sợ đi qua, Nạp Lan Minh Châu dần dần lấy lại tinh thần, mở miệng:

- Cá nhân con cho rằng tuy rằng Diệp thiếu bị mang đi nhưng mà cũng không có xảy ra chuyện gì. Dù sao thì hắn cũng là nhân vật đầu lĩnh đời thứ tư của Diệp gia, là người mà Diệp Thạch coi trọng nhất trong đám con cháu, ngoài ra trong vòng 5 năm nữa cha của hắn cũng là một trong những vị đại lão ngồi ở đỉnh quyền lực Kim Tự Tháp kia, điều này đủ để bảo vệ hắn.

- Quan điểm của Minh Châu thì ta cũng từng đã nghĩ qua, nhưng mà nói đi thì nói lại, nếu như Diệp Thạch đã muốn bảo vệ Diệp Tranh Vanh thì cũng sẽ không để Diệp Tranh Vanh bị mang đi.

Nạp Lan Dịch Đức chau mày.

Có lẽ là vì quá tin tưởng vào Diệp Tranh Vanh nên Nạp Lan Minh Châu liền nói:

- Ông nội, có lẽ là do Diệp gia cố tình, mà một khi Diệp thiếu được bảo vệ, Nạp Lan gia chúng ta tự nhiên cũng sẽ không bị tai nạn dù sao thì chúng ta cũng đang ngồi chung thuyền với Diệp thiếu, nếu như chúng ta gặp tai họa thì hắn cũng sẽ không sống dễ chịu gì.

- Cái nhìn của mọi người ra sao?

Nạp Lan Dịch Đức nhìn về phía đám người Nạp Lan Trường Sinh.

- Chuyện cho tới bây giờ. Chỉ có thể nhìn kết cục của Diệp Tranh Vanh, nếu là hắn không có việc gì, chúng ta tự nhiên không có việc gì, nếu là hắn có việc, Nạp Lan gia chúng ta rất có thể là bị đả kích một cách nghiêm trọng.

Nạp Lan Trường Sinh lên tiếng.

....

Cùng lúc này, trong một tòa biệt thự ở Yên Kinh, Diệp Cấm đang ngồi trên ghế salon, tay cầm một điếu thuốc nhưng mà không hút, vẻ mặt tỏ ra ngưng trọng như đang suy nghĩ về cái gì.

- Mau nghĩ biện pháp cứu Tranh Vanh, Tranh Vanh không thể cứ như vậy mà ngã được.

Người lên tiếng chính là Từ Lệ, là vợ của Diệp Cấm, đồng thời cũng là con dâu cả của Diệp gia.

Giờ phút này, bà ta tỏ ra lo lắng, cầm lấy cánh tay của Diệp Cấm mà không ngừng lung lay.

Không trả lời, Diệp Cấm liền hút thuốc, hắn muốn làm cho bản thân mình tỉnh táo lại.

- Tại sao ông không nói lời nào?

Mắt thấy Diệp Cấm giống cái người câm chỉ biết ngồi hút thuốc thì Từ Lệ liền lớn tiếng.

- Bà nghĩ rằng tôi không muốn cứu nó sao?

Nghe được lời lớn tiếng của Từ Lệ thì Diệp Cấm liền nổi giận, hắn cầm thiếu thuốc bỏ vào tàn thuốc rồi quay đầu lại hét to:

- Tôi không nghĩ ra được biện pháp nào cả.

- Hết thảy đều do nghiệt chủng của Diệp Vãn Tình kia gây nên, Tranh Vanh nhà chúng ta bị nó vu oan hãm hại mà, vì sao chúng ta lại không thể cứu nó?

- Vu oan hãm hại? Tôi cũng biết, nhưng mà bà có chứng cớ không? Có không?

Diệp Cấm lạnh giọng chất vấn.

Chứng cớ?

Từ Lệ há to mồm, không phản bác được

Nếu mà có chứng cớ thì làm sao Bùi Đông Lai lại có thể nghênh ngang mà rời đi được?

- Chúng ta đi tìm lão gia tử đi, chỉ cần lão gia tử chịu ra mặt, Tranh Vanh khẳng định không có chuyện gì...

- Không được.

Lúc này, không đợi Từ Lệ nói hết lời thì Diệp Cấm liền lạnh giọng cắt ngang.

- Tại sao lại không được?

Từ Lệ nóng nảy.

- Nếu cha muốn cứu Tranh Vanh thì Tranh Vanh đã không bị mang đi rồi.

So với Từ Lệ mà nói thì Diệp Cấm bình tĩnh hơn nhiều.

- Tại sao cha lại không cứu? Chẳng lẽ cha muốn trơ mắt nhìn Tranh Vanh mất đi tiền đồ, thậm chí là bị giam vào ngục sao?

Từ Lệ khàn giọng tru lên.

- Cha không phải không muốn cứu, mà là không thể cứu.

Cơ mặt của Diệp Cấm vặn vẹo, giọng nói khàn khàn:

- Bởi vì, trong cuộc họp kia cha đã làm ra chỉ thị, nguyên tắc của vụ án kia là xử lý một cách công bằng. Hiện giờ, mọi chứng cớ đều chứng minh Diệp Tranh Vanh có quan hệ với vụ án kia, hơn nữa trong hồ sơ còn phát hiện lúc xảy ra vụ án thì Tranh Vanh cũng có mặt tại hiện trường. Cho nên, nếu như cha vì Tranh Vanh mà ra mặt thì chẳng khác gì là tự vả vào mặt mình, điều này đã làm ngược với chỉ thị mà cha đưa ra, lại càng biết mà còn cố tình vi phạm.

- Quan trọng hơn là bà nên biết, lão gia hỏa Tiêu gia kia đã xuôi Nam là vì muốn giám sát và uy hiếp, không có bất cứ chứng cớ gì chứng minh Bùi Đông Lai tham gia vào vụ án này mà Bùi Đông Lai lại còn bị bắt đi. Mà Tranh Vanh lại có liên quan đến vụ án, lại thả Tranh Vanh ra, bà cho rằng lão gia hỏa Tiêu gia kia sẽ để yên việc này sao?

Tức giận.

Trong lòng Từ Lệ vô cùng tức giận.

- Lúc trước lão gia hỏa Tiêu gia đã vì tiểu tử Bùi gia mà ở khách sạn Yên Kinh đã chỉnh qua chúng ta một lần, nếu bây giờ để hắn bắt được nhược điểm thì hậu quả sẽ trở nên vô cùng khó lường.

Vẻ mặt Diệp Cấm khó coi, gằn từng chữ:

- Đến lúc đó không riêng gì một mình Tranh Vanh chịu tai ương mà tôi cùng lão gia tử thậm chí là cả nhà của chúng ta cũng đều bị liên lụy.

"Ách..."

Từ Lệ há to mồm, cố gắng nói cái gì đó nhưng mà không thể phun ra 1 chữ.

Nàng không thể không chấp nhận một sự thật: Thí xe giữ tướng, Diệp đại thiếu gia bị vứt bỏ.

*****

Màn đêm buông xuống, toàn bộ đèn đuốc trong Giang Lăng đều được thắp sáng lên, ánh đèn sáng như ngọc, cảnh đêm mê người.

Sau khi tổ chuyên án kết thúc hội nghị thì đại bộ phận thành viên tổ chuyên án đều rời khỏi phòng hội nghị, chuẩn bị ăn cơm tối, những người còn lại thì bắt đầu tổ chức tài liệu cũng những việc có liên quan đến buổi họp mặt thông báo vào ngày mai.

- Tần bộ trưởng, tôi có việc nên không đi ăn cùng mọi người.

Sau khi rời khỏi phòng hội nghị, không đợi mọi người cùng nhau đi ăn cơm thì Diệp Cô Thành lập tức đi đến bên cạnh Tần Phong, mặt không chút thay đổi nói.

Có lẽ là biết thân phận của Diệp Cô Thành, cũng là có lẽ biết thái độ lạnh lùng của dvt nên Tần Phong cũng không cảm thấy kỳ quái, cũng không có chút bất mãn, mà là mỉm cười nói:

- Nếu đồng chí Thiếu Tướng đã có việc thì cứ đi trước, sau này chúng ta có cơ hội sẽ gặp lại.

Diệp Cô Thành nghe vậy, không nói lời vô ích, chỉ quay người lại ý báo mọi người một chút rồi bước về phía chiếc SUV có biển số xe quân đội kia.

- Tần bộ trưởng, rốt cuộc đồng chí Thiếu Tướng này là người của ngành nào? Như thế nào mà lại thần bí như vậy?

Sau khi Diệp Cô Thành rời đi thì một vị đại lão trong tổ chuyên án không nhịn được mà hỏi:

- Chẳng lẽ là Long Nha trong truyền thuyết sao?

- Tôi cũng không biết.

Tần Phong cười khổ lắc lắc đầu, lựa chọn giả ngu.

Nghe nói vậy thì mọi người lại càng tò mò về thân phận của Diệp Cô Thành nhưng mà bọn hắn chỉ có thêm đem phần tò mò kia chôn sâu vào trong lòng.

1' sau, đám người Tần Phong lần lượt đi đến khách sạn mà dùng cơm.

"Reng.. Reng"

Mắt thấy đám người Tần Phong rời đi thì Diệp Cô Thành bảo thủ hạ của mình lái xe, nhưng mà đột nhiên di động của hắn lại vang lên.

Lấy điện thoại ra, nhìn vào số gọi đến thì đồng tử của Diệp Cô Thành hởi rút lại, sau đó cầm lấy điện thoại đi đến một cái góc tối không người.

- Diệp Cô Thành, kết quả này đã khiến mày hài lòng chưa?

Điện thoại được chuyển, không đợi Diệp Cô Thành mở miệng thì trong điện thoại đã truyền ra một giọng nói uy nghiêm, trong giọng nói mơ hồ có thể nhận thấy được vài phần tức giận.

Bên tai vang lên lời nói bất mãn của Diệp Thạch, mặt Diệp Cô Thành không chút thay đổi, nói:

- Hài lòng.

- Đồ khốn.

Diệp Thạch nghe vậy thì liền giống như núi lửa phun trào, tức giận, nói:

- Diệp Cô Thành, ta hỏi mày, mày có phải là con của ta không? Mày có phải là người của Diệp gia không?

- Phải.

- Vậy thì tại sao câu làm như vậy?

Diệp Thạch lạnh lùng hỏi.

Diệp Cô Thành ngẩng đầu nhìn trời, ngữ khí phức tạp:

- Vì nước cũng vì gia (nhà).

- Vì nước? Vì gia?

Nghe được lời giải thích của Diệp Cô Thành thì Diệp Thạch giận quá hóa cười:

- Tốt, tốt, tốt. Ta đây sẽ lắng tai nghe, bản thân ta muốn nghe xem, tại sao mày lại nói vì nước cũng như vì gia.

- Sau khi Bùi Vũ Phu chết, nhưng thế lực bên ngoài liền rục rịch, trước mắt thì đã có một số tổ chức ngầm của các nước bên ngoài thâm nhập vào quốc nội. Nếu như muốn đuổi toàn bộ những thế lực kia ra khỏi TQ thì chỉ trông vào cảnh sát và quân đội là không đủ, ở khu nào cũng có một số quy tắc riêng, có một số việc người trong hắc đạo lại càng thích hợp làm hơn.

Diệp Cô Thành thản nhiên nói:

- Nhưng mà, mặc dù Bùi Vũ Phu đã chết nhưng mà ông cũng không dám cam đoan hắn có để lại hậu chiêu không? Mặc kệ ông cảm thấy thế nào, tóm lại là tôi sẽ không tin Bùi Vũ Phu sẽ không lưu lại cho con cái cái gì.

Nói xong thì Diệp Cô Thành không khỏi nhớ lại tin nhắn thần bí kia.

Không biết là đã chấp nhận lời nói của Diệp Cô Thành hay là không phản bác được nên lúc này Diệp Thạch lựa chọn trầm mặc.

- Nếu như Bùi Đông Lai gặp chuyện, những thế lực mà Bùi Vũ Phu lưu lại sẽ không ngồi yên mà nhìn, đến lúc đó một khi đã xảy ra phân tranh thì sẽ tổn hại đến quốc gia. Lui một bước mà nói, cho dù những thế lực Bùi Vũ Phu lưu lại không ra tay thì riêng bằng tập đoàn Đông Hải mà Bùi Đông Lai nắm trong tay cũng đủ để nhấc lên kinh đào sóng lớn ở quốc nội.

- Ngoài ra, lần nay tôi đến Giang Lăng là cũng dựa vào chỉ thị của thủ trưởng, giám sát toàn bộ quá trình, bảo đảm sẽ diễn ra một cách công bằng. Tránh để hành động của các ông sẽ chọc giận quân đội, lấy hành động của Tiêu gia lão thủ trưởng thì nếu như các ông không có chứng cứ mà cứ như vậy chụp mũ Bùi Đông Lai thì tuyệt đối Tiêu gia lão thủ trưởng sẽ đến chỗ các ông mà vỗ bàn chửi má nó.

- Đây là đai nghĩa, cũng chính là vì nước.

- Tốt, coi như những chuyện mày nói là thật thì vì gia là cái gì? Mày trơ mắt nhìn tiền đồ Tranh Vanh mất đi, làm cho Diệp gia bị bôi đen, chẳng lẽ đó cũng là vì gia sao?

Diệp Thạch lạnh lùng hỏi.

- Đúng là vi gia, bởi vì trong mắt tôi, Diệp Tranh Vanh không đủ sức để mang gánh nặng của Diệp gia trên lưng, ngược lại nếu đem toàn bộ Diệp gia giao cho nó thì cũng chính là lúc Diệp gia bắt đầu rơi xuống. Những thứ khác không nói, chỉ nói mỗi lần giao phong giữa nó và Bùi Đông Lai thì người thất bại là nó, lần này lại càng thua rối tinh rối mù.

Diệp Cô Thành khe khẽ thở dài, nói:

- Không chút khoa trương mà nói thì nếu lúc này Bùi Đông Lai muốn giết chết Diệp Tranh Vanh thì hắn hoàn toàn có thể làm được.

- Bậy bạ, ta cũng không tin trên thế giới này không có bức nào nào lọt gió. Đừng nói cho ta biết là trong tay mày không có chứng cớ phạm tội của Bùi Đông Lai.

Diệp Thạch không tin những gì mà Diệp Cô Thành nói.

Diệp Cô Thành nhíu mày, nói:

- Chuyện lần này hắn đã lợi dụng Trần Quốc Đào để làm chứng cho hắn, hơn nữa tại hiện trường hắn cũng không lưu lại bất cứ dấu vết gì, có thể nói là không kẽ hở, thật sự là tôi không có bất cứ chứng cớ gì của hắn cả.

- Bùi Đông Lai so với tưởng tượng của các người thì lại càng đáng sợ hơn, mặc dù giá trị vũ lực của hắn kém xa cha của hắn nhưng mà hắn lại rất nguy hiểm. Bởi vì hắn là một kiêu hùng còn cha của hắn là một anh hùng.

Diệp Cô Thành thấy Diệp Thạch không nói lời nào thì lại bổ sung thêm:

- Lúc này tuy rằng nói Bùi Đông Lai để cho Tranh Vanh một mạng nhưng mà nếu để cho bọn nó tiếp tục tranh đầu thì cuối cùng người chịu thiệt là Tranh Vanh, hơn nữa đến lúc đó cũng sẽ ảnh hưởng đến Diệp gia.

Diệp Thạch trầm mặc như trước, lý trí nói cho hắn biết những gì Diệp Cô Thành nói là sự thật. Ngay khi Diệp Tranh Vanh nhận được sự ủng hộ của Diệp gia lại không thể chiếm được ưu thế trong cuộc tranh đấu với Bùi Đông Lai, nếu như thế lực 2 bên ngang nhau thì Diệp Tranh Vanh lại càng không phải là đối thủ của Bùi Đông Lai.

- Cuối cùng, tôi cũng không gạt ông. Năm đó, tuy rằng các ông đã đuổi Vãn Tình ra khỏi Diệp gia nhưng mà trong lòng tôi thì nàng vẫn là một thành viên của Diệp gia, vẫn là em gái của tôi.

Khi nói chuyện, Diệp Cô Thành từ từ nhắm mắt, nhẹ giọng nói:

- 2 bên đều là cháu của tôi, tôi sẽ không đứng về phía bên nào cả.

"Ba!"

Có lẽ là không thể phản bác lại những lời mà Diệp Cô Thành nói nên Diệp Thạch trầm mặc đốt một điếu thuốc.

- Tôi biết, bởi vì tôi làm những chuyện này mà các ông sẽ cho rằng Diệp Cô Thành tôi không còn là người của Diệp gia, không lo lắng đến Diệp gia. Có thể mọi người sẽ cho rằng tôi lãnh huyết vô tình nhưng mà trong cuộc đời này đây là lần thứ 2 tôi làm những chuyện như thế này.

Diệp Cô Thành ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen nhánh, tự giễu cười cười:

- Lần đầu tiên là khi Vãn Tình chết trên bàn mổ, tôi suất lĩnh thành viên Long Nha vây công Bùi Vũ Phu, không có lựa chọn cùng cứng đối cứng với Bùi Vũ Phu. Nếu lúc đó tôi thật sự động thủ thì tôi dám cam đoan Bùi Vũ Phu sẽ máu nhiễm Yên Kinh, đem tất cả người trong Diệp gia gà chó không tha.

- Đây là lần thứ 2.

Nói xong, Diệp Cô Thành không khỏi nghĩ đến bóng dáng Bùi Vũ Phu, nhớ đến phong cách đối nhân của Bùi Vũ Phu, trầm giọng nói:

- Lúc này đây, các người không có khả năng thắng Bùi Đông Lai, nếu tiếp tục chỉ càng chọc giận hắn, để hắn làm ra những chuyện cực đoan mà thôi.

Nói xong, Diệp Cô Thành thấy Diệp Thạch không đáp lời thì liền trực tiếp cúp điện thoại.

"Đô... Đô..."

Bên tai vang lên tiếng "Đô... Đô...", nhớ lại những lời nói của Diệp Cô Thành thì Diệp Thạch lâm vào trầm tư.

...

Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai ngồi trên chiếc lên Rolls-Royce Phantom đã đến trước quân khu Giang Lăng.

Trong đại sảnh của tòa tướng quân lâu trong quân khi Giang Lăng, Trần Quốc Đào cùng Tiêu gia lão thái gia đang trò chuyện, thấy được Bùi Đông Lai đi vào đại sảnh thì nói:

- Thằng nhóc, cuối cùng cậu đã trở lại rồi.

- Thủ trưởng, tốt.

Không để ý đến những lời nói đùa của Trần Quốc Đào, 2 chân Bùi Đông Lai liền khép lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, cúi chào Tiêu gia lão thái gia.

- Đông Lai, ở trước mặt ta, cậu không cần làm bộ dạng này, lại đây ngồi đi.

Tiêu gia lão thái gia nhìn bóng dáng thân quen của Bùi Đông Lai, sau đó hiền lành cười cười, ngoắc tay ý bảo Bùi Đông Lai ngồi xuống.

Trần Quốc Đào thấy thế thì hướng về phía Tiêu gia lão thái gia, nói:

- Lão thủ trưởng, tôi có một số việc cần phải xử lý, 2 người cứ ở đây nói chuyện, tôi sẽ trở lại sau.

- Quốc Đào, cậu cứ đi lo công việc của mình đi.

Tiêu gia lão thái gia biết Trần Quốc Đào muốn để cho hắn và Bùi Đông Lai nói chuyện riêng nên gật đầu cười.

Không riêng gì Tiêu gia lão thái gia nhìn ra điểm này mà Bùi Đông Lai cũng là tâm như gương sáng.

- Tiêu lão thái gia, cảm ơn ngài.

Sau khi Trần Quốc Đào rời đi thì Bùi Đông Lai đứng dậy, cúi đầu 90 độ, vái một cái thật sâu đối với Tiêu gia lão thái gia.

Tiêu gia lão thái gia khoát tay, nói thẳng:

- Đông Lai, nói vậy thì trong lòng cậu cũng hết sức tò mò, vì sao ta lại liên tiếp giúp cậu có đúng không?

Bùi Đông Lai gật đầu, đợi Tiêu gia lão thái gia nói chân tướng sự việc.

- Nguyên nhân có 3.

Đợi Bùi Đông Lai ngồi xuống thì Tiêu gia lão thái gia mới khẽ dựa vào ghế salon, khe khẽ thở dài, nói:

- Thứ nhất, Tiêu gia cùng Bùi gia có quan hệ sâu xa với nhau. Năm đó, khi đám người NB xâm lược nước ta thì tuy rằng gia gia của cậu không phải là quân nhân nhưng mà vì muốn bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân nên đã ra chiến trường giết giặc, giết rất nhiều người, đồng thời cũng cứu sống nhiều người, trong đó gồm có một lão thủ trưởng đã qua đời, và cũng có cả ta nữa.

Ách!

Nghe được Tiêu gia lão thái gia nói những lời này thì Bùi Đông Lai liền sững sờ.

- Có thể nói, ta cùng lão thủ trưởng nợ gia gia của cậu một mạng. Mạng của chúng ta là được gia gia của cậu cứu về, mà nếu như lúc đó, gia gia của cậu không xuất hiện cứu lão thủ trưởng thì có lẽ lịch sử đã bị thay đổi, cũng có lẽ là quốc gia này không có xuất hiện.

Gia...Gia gia đã thay đổi lịch sử sao?

Bên tai vang lên lời nói của Tiêu gia lão thái gia, Bùi Đông Lai trực tiếp sợ ngây người.

*****

Ở khi Bùi Đông Lai bị những lời nói này của Tiêu gia lão thái gia làm cho kinh ngạc đến ngây người thì Tiêu gia lão thái gia giống như là nhớ lại cảnh tưởng năm đó, cảnh mà gia gia của Bùi Đông Lai cầm đao, giống như một Chiến Thần, giết toàn bộ địch nhân.

80 năm trong nháy mắt mà qua nhưng mà giờ phút này Tiêu gia lão thái gia lại cảm thấy chuyện đó mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Nhớ lại tình cảnh năm đó, vẻ mặt của Tiêu gia lão thái gia có chút kích động, đôi măt cũng mơ hồ có chút phiếm hồng, sau đó hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói:

- Đông Lai, gia gia của cậu thuộc loại người Thần long thấy đầu không thấy đuôi, trong lúc chiến tranh thì ông ta đã xung phung giết địch sau khi giết xong thì không thấy tung tích đâu cả. Sau khi chiến tranh kết thúc thì lão thủ trưởng kia cố gắng tìm ông ấy nhưng mà lại không tìm thấy được, ông ta cứ như thế mà biến mất khỏi thế giới này, lão thủ trưởng và chúng ta đều cho rằng ông ấy đã hy sinh.

- Thẳng cho đến khi cha của cậu xuất thế thì chúng ta mới mơ hồ cảm thấy được gia gia của cậu còn chưa có chết, chúng ta âm thầm suy đoán cha của cậu chính là hậu nhân của ông ấy.

- Vì vậy, tất cả chúng ta đều âm thầm điều tra thân phận cha của cậu, kết quả căn bản là không có điều tra được tin tức gia gia của cậu, cũng không có tin tức gì chứng minh cha của cậu là hậu nhân của ông ấy.

Nói tới đây, Tiêu gia lão thái gia không nhịn được mà thở dài:

- Bởi vì không có chứng cớ nên chúng ta chỉ có thể tiếp tục chú ý cha của cậu, thẳng cho đến khi cậu sắp sinh ra thì chúng ta mới xác nhận được cha của cậu chính là hậu nhân của ân nhân. Tiếc nuối chính là, không chờ chúng ta gặp mặt được cha của cậu thì cha của cậu liền giống như gia gia của cậu năm đó, lại quy ẩn.

- Nếu nói như thế thì năm đó lúc cha cháu có thể còn sống rời khỏi Yên Kinh đều là do ngài cùng lão thủ trưởng âm thầm giúp đỡ sao?

Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, hỏi.

Tiêu gia lão thái gia lắc đầu:

- Không phải, tất cả mọi chuyện đều dựa vào bản thân cha của cậu. Năm đó, công phu của hắn xuất thần nhập hóa, hơn nữa lại có thế lực cường đại, nếu như muốn diệt trừ cha của cậu thì cần phải trả một cái giá rất lớn. Càng quan trọng hơn là tuy rằng cha của cậu nhúng chàm nhưng mà hắn lại là một anh hùng. Hắn chẳng những đem những thế lực bên ngoài đuổi ra khỏi quốc nội, hơn nữa năm đó còn dùng một chiêu để đánh bại tên võ giả người NB, đập tan tính hung hăng càn quấy của đám người NB kia.

- Nói đến cha của cậu thì đây chính là nguyên nhân thứ 2 mà ta giúp cậu. Từ ý nào mà nói thì tuy rằng cha của cậu đã nhúm chàm nhưng mà hắn lại giống với gia gia của cậu, đều yên lặng vì quốc gia mà trả giá rất nhiều, hơn nữa cuối cùng lại vì nước mà chết trận.

Ánh mắt Tiêu gia lão thái gia hiền lành nhìn vào Bùi Đông Lai, gằn từng chữ:

- Ta tin tưởng, thân là hậu nhân của Bùi gia thì con người của cậu sẽ kế thừa tính cách của cha và gia gia của cậu, cuối cùng cậu sẽ đi lên con đường của bọn hắn, hoàn thành những sứ mệnh mà bọn hắn vẫn chưa làm xong.

Bùi Đông Lai trầm mặc không nói.

Lúc trước, bởi vì dung hợp với linh hồn Tiêu Phi nên nhiều ít bản thân của Bùi Đông Lai đã bị ảnh hưởng tính cách của Tiêu Phi, nhất là phương diện quân đội, bảo vệ quốc gia, lúc ấy hắn từng nghĩ rằng, vì bảo vệ quốc gia này, vì muốn bảo vệ người dân cho dù có chết cũng không tiếc.

Nhưng mà.

Khi Bùi Vũ Phu vì nước mà chết trận, sau đó Diệp gia lại tiến hành trả thù thì lòng nhiệt huyết trong người của hắn đã bị một chậu nước lạnh tạt vào, dần dần lạnh như băng.

Hắn đột nhiên cảm thấy làm như vậy là không đáng.

- Nguyên nhân cuối cùng là trên người của cậu có bóng dáng của chắt trai của ta là Tiêu Phi, hoặc là nói, 2 đứa các cậu rất giống, thật sự rất giống.

Tiêu gia lão thái gia lại mở miệng, lúc mở miệng thì ánh mắt của Tiêu gia lão thái gia tỏ ra phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai:

- Cậu cùng với nó đều có năng lực thống soái cùng năng lực tác chiến cá nhân xuất sắc, 2 đứa đều là người trẻ tuổi, 2 đứa đều có tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi thậm chí hơi thở trên người của 2 đứa lại rất giống nhau đến kinh người.

Mặc dù Bùi Đông Lai đã dung hợp với linh hồn Tiêu Phi cho nên trên nhiều khía cạnh sẽ có những điểm tương tự với Tiêu Phi nhưng mà Tiêu gia lão thái gia biết người đứng trước mặt không phải là chắt trai của mình, vì thế nói xong những lời này thì khuôn mặt của Tiêu gia lão thái gia đã hiện lên vài phần bi thương.

- Tuy rằng ta biết cậu không phải là nó nhưng mà trong lòng ta lại chờ mong một ngày kia, cậu có thể giống như nó, trử thành niềm hi vọng và kiêu ngạo của nước cộng hòa.

Tiêu gia lão thái gia thở dài, bổ sung nói.

Nghe được Tiêu gia lão thái gia nói như thế thì Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy lồng ngực bị cái gì nện vào, hắn hé miệng muốn nói cái gì nhưng mà cuối cùng một chữ cũng không nói ra được.

- Hài tử, nhân sinh của mỗi người đều là bất đồng. Đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ của ta, chỉ là hy vọng mà thôi, nó sẽ không áp đặt trên người của cậu cho nên cậu cũng không cần phải để ở trong lòng.

Nói tới đây, Tiêu gia lão thái gia đột nhiên xoay chuyển rồi lại nói:

- Đó là những nguyên nhân mà ta ra mặt giúp cậu nhưng mà tất cả những chuyện này đều được xây dựng ở trên một cơ sở là cậu không có làm ra những chuyện tình hại nước hại dân. Trái lại, nếu như cậu làm ra những chuyện gây hại đến quốc gia, gây hại đến nhân dân thì không nói cậu là hậu nhân của ân nhân mà cho dù cậu là người của Tiêu gia thì ta cũng là người thứ nhất đứng ra trừng trị cậu.

- Dù sao, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, quy cũ không thể nào vi phạm, tính thiêng liêng của pháp luật không thể xâm phạm.

Nói xong những lời này, biểu tình của Tiêu gia lão thái gia trở nên vô cùng nghiêm túc.

Nghe được những lời nói này của Tiêu gia lão thái gia thì Bùi Đông Lai minh bạch được vì sao Tiêu gia lão thái gia lại có thể trở thành tượng đài của nước cộng hòa.

"Ách"

Hắn há mồm ra, cố gắng nói cái gì đó nhưng mà cuối cùng lại không thể nói ra một chữ.

Hắn mơ hồ cảm thấy được giờ phút này trên người của Tiêu gia lão thái gia đã toát ra một khí phách của một người anh hùng, giống như là sư tử tỉnh giấc vậy.

Lúc hắn minh bạch được tất cả chuyện này thì hắn bỗng cảm thấy có chút bi ai.

Rốt cuộc là mình đã sai rồi sao?

Đột nhiên Bùi Đông Lai cảm thấy được lòng mình dao động.

Điều này đã làm cho trong lòng hắn lần đầu tiên xuất hiện một cảm giác mê man.

- Đúng rồi, Đông Lai, ta muốn nhờ cậu 1 việc.

Tiêu gia lão thái gia thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, trong lòng vừa động, mở miệng lần nữa.

Bùi Đông Lai nghe vậy thì từ trong ngượng ngùng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu gia lão thái gia, đón nhận lấy ánh mắt mong chờ của Tiêu gia lão thái gia, vẻ mặt trịnh trọng nói:

- Mời lão thủ trưởng nói, vô luân là việc gì, nếu có thể làm thì cháu sẽ dốc toàn lực mà làm, tuyệt không từ chối.

- Tốt.

Tiêu gia lão thái gia nghe vậy có chút hưng phấn:

- Mùa hè này thì sẽ tổ chứ giải bộ đội đặc chủng Đại Bỉ Võ toàn cầu, ta hy vọng cậu có thể dẫn đội, đại diện cho TQ tham gia cuộc thi lần này, đoạt lấy vinh dự cho quốc gia.

"Bá"

Bùi Đông Lai đứng dậy, thân hình giống như một cây thương đứng trước người Tiêu gia lão thái gia, vẻ mặt kiên quyết cúi chào trả lời, giọng nói vô cùng mạnh mẽ:

- Xin lão thủ trưởng yên tâm, Đông Lai hoàn thành tốt việc này.

- Tốt...Tốt...Tốt...Khụ.. Khụ

Tiêu gia lão thái gia liên tục nói 3 tiếng tốt, sau đó không biết là vì quá kích động hay thân thể không được tốt mà ho lên.

- Lão thủ trưởng, thời gian không còn sớm, ngài nên nghỉ ngơi

Bên ngoài đại sảnh, thư ký của Tiêu gia lão thái gia nghe được tiếng ho khan thì vội vàng đi vào đại sảnh, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Tiêu gia lão thái gia rồi nói.

- Được rồi Đông Lai, ta đi nghỉ ngơi đây, cậu cũng nên nghỉ sớm một chút.

Dường như Tiêu gia lão thái gia cũng có chút mệt mỏi, đứng lên nói:

- Sáng mai ta sẽ trở lại Yên Kinh, nếu lúc nào cậu rảnh thì hãy đến Yên Kinh tìm ta nói chuyện phiếm.

- Xin lão thủ trưởng yên tâm, cháu sẽ đến.

Bùi Đông Lai gật đầu:

- Mặt khác, ngày mai cháu sẽ tiễn ngài đi.

- Được.

Tiêu gia lão thái gia mỉm cười vuốt ve đầu của Bùi Đông Lai, sau đó dưới sự nâng đỡ của thư ký mà đi ra khỏi đại sảnh.

- Lão thủ trưởng, ngài nói đúng, nhân sinh của mỗi người đều là bất đồng.

Nhìn bóng lưng Tiêu gia lão thái gia rời đi, Bùi Đông Lai nắm chặt 2 tay, vẻ mặt kiên định:

- Có lẽ cháu không làm được như Tiêu Phi, thậm chí cháu không thể giống như cha hay gia gia của cháu nhưng mà cháu sẽ dùng cách của mình để chứng minh tình yêu của cháu đối với quốc gia này.

Giờ phút này.

Bùi Đông Lai đã không còn mê man nữa.

*****

Lúc sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa lộ ra khỏi đường chân trời, ánh rạng đông nhuộm đỏ cả bầu trời.

Lúc này, không khí trong Nạp Lan sơn trang lại trở nên trầm lặng, cả trang viện to lớn như vậy mà chỉ có vài bóng người.

- 2 ngày nay, ở trên đường mọi người nói rằng Ngũ gia đã chết ở Giang Lăng, mặt trên rất có thể là động thủ với Nạp Lan gia, không biết là thật hay giả đây?

- Giả a, có Vương gia ở đây thì Nạp Lan gia sẽ không sao hết.

- Đúng vậy, Nạp Lan gia từ thời Thanh triều đã cắm rễ ở Đông Bắc, mặc dù bây giờ không còn huy hoàng giống như năm đó nhưng mà cũng là gia tộc số 1, số 2 ở Đông Bắc, há muốn động là có thể động sao?

...

Cách cổng Nạp Lan sơn trang khoảng 2km, 4 gã bảo tiêu một bên hút thuốc, một bên trò chuyện.

Bên ngoài 100m, 8 gã đặc công được trang bị đầy đủ, tay cầm súng tự động, tiềm phục trong bụi cây, trong đó tên đặc công đứng đầu cầm lấy kính viễn vọng quân dụng, chú ý nhất cứ nhất động của 4 tên bảo tiêu Nạp Lan gia.

Vài giây sau, tên đặc công kia thu lại ánh măt, làm ra một động tác thủ thế ra hiệu.

Thấy vậy thì 4 gã lập tức liền lấy bắt đầu di động, rất nhanh dựa sự che dấu của rừng cây mà đi đến phía sau lưng của 4 tên bảo tiêu kia, bắt đầu đánh lén.

- Không được nhúc nhích!

1' sau, 8 gã đặc công đột nhiên xuất hiện xung quanh 4 tên bảo tiêu kia, họng súng nhắm vào 4 tên bảo tiêu, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

"Ách"

Xảy ra một màn bất thình lình khiến cho 4 tên bảo tiêu không kịp lên tiếng, theo bản năng liền đưa tay rút súng ra.

Nhưng mà.

Khi bọn hắn thấy được nòng súng đen nhanh kia thì tay liền dừng lại ở trên không.

- 2 tay giơ ra sau, ngồi xổm xuống, nhanh lên.

Tên đặc công đứng đầu quát lớn.

Lại nghe được như thế thì 4 tên bảo tiêu liếc nhau một cái, cuối cùng cũng thành thành thật thật mà giơ tay ra sau rồi từ từ ngồi xuống.

"Vù"

4 tên bảo tiêu vừa ngồi xuống thì 4 gã đặc công vội vàng bước lên, đánh về phía 4 tên bảo tiêu kia rồi rút hết vũ khí trong người bọn hắn ra.

- Báo cáo chỉ huy, chúng ta đã khống chế được bảo tiêu bên ngoài, có thể thực hiện vây bắt, xong.

Mắt thấy 4 tên đặc công đã khống chế được 4 tên bảo tiêu, thì tên đặc công đứng đầu liền thông qua bộ đàm mà báo lại tình hình cho chỉ huy trưởng.

" Ò.. E...Ò.. E"

30s sau, tiếng cồi xe cảnh sát vang lên.

Từng chiếc xe cảnh sát liền chạy nhanh về trang viện của Nạp Lan gia, ngoài ra, võ cảnh ở 4 phía đều đứng canh gác của trang viện Nạp Lan gia, có thể nói là Thiên La Địa Võng.

- Vương gia, không tốt rồi, có rất nhiều cảnh sát đến đây.

Trong biệt thự số 1 của Nạp Lan sơn trang, bảo tiêu mới của Nạp Lan Dịch Đức liền chạy vào thư phòng của Nạp Lan Dịch Đức báo lại.

- Cảnh sát sao?

Nạp Lan Dịch Đức nghe vậy thì liền cả kinh, sau đó ý thức được cái gì, cả người giống như quả bóng xì hơi, vô lực mà nhìn lên trần nhà, thì thào tự nói:

- Nạp Lan gia xong rồi.

"Két"

Nạp Lan Dịch Đức vừa nói xong thì cửa thư phòng đã bị đẩy ra, Nạp Lan Trường Sinh mặc trường bào đi vào.

Giờ phút này, vẻ mặt của Nạp Lan Trường Sinh tỏ ra vô cùng lo lắng.

Sau đó, thấy bộ dạng xụi lơ của Nạp Lan Dịch Đức thì Nạp Lan Trường Sinh liền hiểu được cái gì, bước chân liền dừng lại, trừng to mắt nhìn về phía Nạp Lan Dịch Đức.

Dưới cái nhìn chăm chú của Nạp Lan Trường Sinh thì đột nhiên Nạp Lan Dịch Đức giống như là bị trúng kinh phong vậy, cả người liền run lên, miệng sùi bọt mép.

- Cha.

"Bịch"

Không đợi Nạp Lan Trường Sinh chạy đến bên cạnh Nạp Lan Dịch Đức, thì đầu của Nạp Lan Dịch Đức đã ngã xuống đụng vào ghế.

- Cha.

Nạp Lan Trường Sinh lại hét lớn một tiếng, ôm lấy Nạp Lan Dịch Đức thì thấy hơi thở của Nạp Lan Dịch Đức trở nên yếu ớt.

- Trường...Trường Sinh, nếu không có gì ngoài ý muốn thì mặt trên đã phái người đối phó với Nạp Lan gia chúng ta.

Nạp Lan Dịch Đức thở gấp vài cái, sau đó giống như là hồi quang phản chiếu, giọng nói trở nên lưu loát:

- Mặt trên nếu là như vậy đã tỏ rõ quyết tâm sẽ khai đao với Nạp Lan gia. Con hãy hạ lệnh để cho mọi người không nên chống cự, chỉ cần chúng ta không phản kháng thì những người trong nhà chúng ta sẽ không có việc gì, Nạp Lan gia sẽ còn hương khói, cũng tồn tại một con đường sinh cơ.

- Vâng.

Cơ mặt Nạp Lan Trường Sinh vặn vẹo, hắn tỏ ra biệt khuất mà gật đầu, mặc dù hắn không muốn nhìn thấy hiện thực tàn khốc này nhưng mà lý trí nói cho hắn biết nếu như phản kháng thì Nạp Lan gia sẽ xong đời.

- Trường Sinh, ông trời từng cấp cho Nạp Lan gia chúng ta 2 cơ hội để tái hiện lại thời kỳ huy hoàng nhưng mà chúng ta chẳng những không có nắm chắc mà còn làm ra những lựa chọn ngược lại.

Dường như đã biết được bản thân mình sắp chết nên Nạp Lan Dịch Đức cũng hề che dấu cái gì, hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, vẻ mặt hối hận nói:

- Một bước sai, từng bước sai, kể từ ngày Nạp Lan gia chúng ta vong ân bội nghĩa với Bùi gia thì kết...quả...đã...được.... định...sẵn .... rồi.

"Bá!"

Khi nói chuyện, hơi thở của Nạp Lan Dịch Đức trở nên dồn dập, sau khi nói xong câu cuối thì hắn liền tắt thở.

Cùng lúc đó, một tòa biệt thự nhỏ trong Nạp Lan gia.

Đột nhiên xảy ra tiếng còi cảnh sát đã khiến cho Nạp Lan Minh Châu tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Sau khi bừng tình thì vẻ mặt nàng tỏ ra mờ mịt, dường như vẫn nghĩ rằng mình còn đang nằm mơ.

"Ò.. E...Ò.. E"

- Người ở bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng. Người ở bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng.

Sau đó, nghe được giọng nói trong tiếng loa có công suất lớn truyền ra thì Nạp Lan Minh Châu mới biết được đây không phải là mơ.

Nàng liền tỏ ra kinh hoảng mà nhảy xuống giường, xuyên qua cửa sổ thủy tinh thì nàng thấy bên ngoài đã xuất hiện nhiều xe cảnh sát cùng nhiều đặc công.

"Ách"

Thấy một màn như thế thì Nạp Lan Minh Châu cả kinh trợn mắt há hốc mồm, cả người liền trở nên ngơ ngác.

- Tiểu...Tiểu thư...tiểu vương gia vừa gọi điện thoại đến, để tôi nói cho cô biết, có chuyện gì cũng không đi ra khỏi đây, ở yên trong biệt thự.

Sau đó, không đợi Nạp Lan Minh Châu lấy lại tinh thần thì bảo tiêu của Nạp Lan Minh Châu liền trực tiếp vọt vào phòng ngủ, nói.

"Ực"

Nạp Lan Minh Châu nuốt nước bọt, gian nan nghiêng đầu sang chỗ khác, thần tình kinh hoảng, nói:

- Đã...Đã xảy ra chuyện gì?

- Tiểu vương gia nói, mặt trên đã động thủ với Nạp Lan gia, yêu cầu mọi người không nên chống cự lại...

"Phù phù!"

Bảo tiêu Nạp Lan Minh Châu còn chưa nói hết thì Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức hai chân mềm nhũn, cả người giống như bùn lầy thông thường xụi lơ ở trên mặt đất.

- Mặt trên động thủ với Nạp Lan gia sao? Điều này làm sao có thể?

Trên sàn nhà, vẻ mặt Nạp Lan Minh Châu ngai sáp nhìn vào tên bảo tiêu, giống như là đang hỏi tên bảo tiêu, càng giống như là đang hỏi bản thân:

- Nói cho ta biết, điều này làm sao có thể?

Không trả lời, bảo tiêu của Nạp Lan Minh Châu cũng bị dọa đến mức hoang mang, lo sợ.

- Điều đó không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng!

Mắt thấy bảo tiêu không nói lời nào, Nạp Lan Minh Châu như là điên lên, không ngừng lắc đầu, tự nhủ:

- Nạp Lan gia đã tồn tại ở đất Đông Bắc này rất lâu, cũng là một gia tộc khổng lồ ở Đông Bắc, mặt trên làm sao có thể động thủ với Nạp Lan gia đây?

- Huống chi, tuy rằng Diệp thiếu bị mang đi nhưng mà cũng tin tức bị nhốt cũng chưa truyền ra, Diệp thiếu cũng còn chưa bị bắt, làm sao mặt trên lại động thủ với Nạp Lan gia đây?

Vẫn không có tiếng trả lời.

...

Sân bay Giang lăng, Diệp Tranh Vanh cùng với Dương Viễn bị người ta ép sát, dẫn lên máy bay.

Bởi vì có cảnh sát mở đường thêm nữa là trận thế thật lớn nên không ít lữ khác ghé mắt quan sát, chỉ trỏ vào Diệp Tranh Vanh và Dương Viễn, tiếng bàn tán rôm ran.

- Mau nhìn kia, người tóc bạc kia chính là Dương Viễn, hắn chính là nghĩa phụ của Dương Sách đại cao hắc đạo trước đây, nghĩa tử của hắn đã chết, hắn cũng đi theo rồi.

- Tự gây nghiệt, không thể sống, có trách thì trách hắn thật ngông cuồng.

- Người trẻ tuổi kia chính là người mới đảm nhiệm chức vụ ở Giang Lăng cách đây không lây tên là Diệp Tranh Vanh, nghe nói ở Yên Kinh mánh khéo thông thiên, được người ta gọi là đại thiếu, không nghĩ rằng tới Giang Lăng sẽ thua một cách thảm bại như thế.

- Cá nhân ta cho rằng, lấy quyền thế của Diệp gia thì hắn sẽ không sai.

- Người trong vòng luẩn quẩn vĩnh viễn sẽ không hơn được pháp luật, nếu hắn bị mang đi đủ để chứng minh hắn đã thua rồi.

Nghe được những lời bàn tán như vậy thì lòng kiêu ngạo của Diệp Tranh Vanh đã bị bóp nát, hắn giống như một con khỉ bị chọc giận, cố gắng muốn bật lại, kết quả cho dù hắn cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể giãy dụa được.

So sánh với Diệp Tranh Vanh mà nói thì có lẽ Dương Viễn đã chấp nhận sự thật này, qua một đêm thì tóc của hắn đã bạc trắng hết, nhìn qua trông như già đi 10 tuổi, cả người giống như là một cái xác không hồn.

Sau đó, ở phía trước đột nhiên xuất hiện một đám người.

Đi ở phía trước là Tiêu gia lão thái gia, còn Bùi Đông Lai và Trần Quốc Đào đi 2 bên, phía sau là một ít các vị đại lão của quân khu Giang Lăng.

- Mọi người đứng lại.

Mắt thấy đoàn người Tiêu gia lão thái gia thì vị đại lão Diêm vương gia kia liền ra lệnh, đám người phía sau nghe vậy thì liền dừng bước.

Trên thực tế, không đợi vị Diêm vương gia kia ra lệnh thì khi thấy được Bùi Đông Lai thì Diệp Tranh Vanh đã không tự chủ được mà dừng bước.

Bùi Đông Lai liền nhận ra được ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc của Diệp Tranh Vanh bất quá hắn cũng không nhìn Diệp Tranh Vanh một cái, chỉ là vừa đi, vừa nói chuyện với Tiêu gia lão thái gia, cảm giác đã đem Diệp Tranh Vanh trở thành không khí.

"Hô.. Hô"

Thái độ của Bùi Đông Lai rơi vào trong mắt Diệp Tranh Vanh đã khiến cho sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, hơi thở dồn dập.

Dần dần, khoảng cách của 2 bên được rút ngắn, cuối cùng đã gặp nhau.

- Lão thủ trưởng.

Vị Diêm vương gia kia vội vàng bước lên, chào hỏi Tiêu gia lão thái gia.

- Tiểu La a, cực khổ rồi.

Tiêu gia lão thái gia mỉm cười nhìn vị Diêm vương gia kia.

- Lão thủ trưởng nói quá lời rồi, đây là nhiệm vụ mà tôi phải làm.

- Vậy cũng đừng vì ta mà ảnh hưởng công tác của cậu nữa, người của cậu nếu vội thì đi trước đi, ta có Quốc Đào và Đông Lai là được rồi.

Tiêu gia lão thái gia gật gật đầu.

- Bùi Đông Lai.

Sau đó không đợi vị Diêm vương gia kia trả lời lời thì Diệp Tranh Vanh liền giãy dụa, 2 mắt đỏ bừng nhìn về phía Bùi Đông Lai, khàn giọng hô lớn:

- Hết thảy đều là tên nghiệt chủng Bùi Đông Lai này làm. Hắn giết người, làm nổ nhà, sau đó vu oan cho chúng tôi....

- Để cho hắn câm miệng cho ta.

Vị Diêm vương gia kia thấy thế thì nhíu mày, quát lạnh nói.

Mệnh lệnh của hắn vừa ra thì có mấy người liền bổ nhào về phía Diệp Tranh Vanh, cố gắng để cho Diệp Tranh Vanh im miệng.

- Bùi Đông Lai, mày chỉ là một tên tạp chủng, mày không nên đắc ý. Tao sẽ không có việc gì, mà mày, cuối cùng sẽ có một ngày mà sẽ nhận lửa giận của Diệp gia....

Diệp Tranh Vanh giống như là tên điên, giãy dụa lấy, dùng tinh thần TQ chó má để an ủi bản thân mình, hắn quẳng xuống một câu ngoan thoại, kế tiếp không đợi hắn nói nữa thì liền bị vài người của kỷ ủy liền đánh cho hắn ngã xuống đất, hắn giống như là một con chó TQ quỳ xuống mặt đất, không thể đứng dậy, chỉ có thể phát ra những tiếng " Ô.. Ô."

- Thật có lỗi, lão thủ trưởng, tinh thần của hắn đã bị đả kích, từ ngày hôm qua đã bắt đầu nói bậy rồi.

Vị Diêm vương gia kia có chút xấu hổ hướng về phía Tiêu gia lão thái gia mà giải thích, dư quang không nhịn được mà đánh giá Bùi Đông Lai, trong lòng cảm thán thủ đoạn của Bùi Đông Lai quá ngoan độc, quả thật làm cho người ta kinh hồn bạt vía mà.

- Không sao, tiểu La, ta đi trước đây.

Tiêu gia lão thái gia cười cười, mang theo đám người Bùi Đông Lai và Trần Quốc Đào rời đi.

Không để ý đến ánh mắt của vị DIêm vương gia kia, bước chân của Bùi Đông Lai đã bước qua bên cạnh Diệp Tranh Vanh.

Giống như phía trước, từ đầu Bùi Đông Lai cũng không thèm nhìn vào Diệp Tranh Vanh.

Liếc mắt một cái cũng không có.

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)