Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 412

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 412: Nghịch tập, nghịch tập (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mục đích của tử sĩ Thôi gia đến TQ là để xử lý Bùi Đông Lai.

Mà hiện giờ, tử sĩ Thôi gia lại không xử lý Bùi Đông Lai, mà đi giết bảo tiêu của Nạp Lan Minh Châu.

Chuyển biến này làm cho Nạp Lan Minh Châu không thể tin, không thể tiếp nhận được.

Diệp Tranh Vanh cũng thế!

Hắn đứng lên, trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn vào Nạp Lan Minh Châu, lắc lắc đầu nói:

- Làm sao tử sĩ Thôi gia lại giết chết người của cô đây?

Nghe Diệp Tranh Vanh nói như thế thì Nạp Lan Minh Châu từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, nàng cổ gắng mở miệng, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng một chữ cũng nói không nên lời.

Thấy Nạp Lan Minh Châu không nói lời nào, trong lòng Diệp Tranh Vanh vừa động, vội vàng đi về phía cửa sổ, rồi vén màn lên.

Biệt thự cũng không lớn, Diệp Tranh Vanh thấy rõ ở cổng bên ngoài có 2 người đang nằm xuống trong vũng máu, một chiếc xe công vụ đang chạy vào.

"Bịch Bịch Bịch Bịch"

Không đợi Diệp Tranh Vanh thu hồi ánh mắt, bên ngoài phòng đã vang lên tiếng bước chân.

"Két"

Cửa phòng bị đẩy ra, 6 gã bảo tiêu của Nạp Lan Minh Châu đi vào phòng.

"A..."

Mắt thấy bảo tiêu phá cửa mà vào, Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức thét lên một tiếng sợ hãi, theo bản năng, nàng cầm lấy tấm mềm che lại thân thể của mình, sau đó liền quát:

- Ai cho các ngươi vào?

- Tiểu...Tiểu thư.

Mắt thấy Nạp Lan Minh Châu phát hoả, 6 gã bảo tiêu trước tiên cúi đầu, sau đó một tên đứng đầu liền thất kinh mà nói:

- Đám người HQ kia vừa rồi đã giết chết Tiểu Ngũ và Tiểu Hắc, hiện giờ bọn hắn đã vào biệt thự rồi.

Không trả lời, điểm này, Nạp Lan Minh Châu cùng Diệp Tranh Vanh cũng biết.

- Tiểu thư, tuy rằng tôi không biết tại sao bọn hắn lại làm như vậy nhưng mà tôi mục đích của bọn hắn đến đây là giết chúng ta.

Nói tới đây, tên bảo tiêu kia liền tỏ ra ngưng trọng nói:

- Cô cùng với Diệp thiếu ở trong phòng, chúng tôi sẽ ở bên ngoài coi chừng, đồng thời gọi điện cho các huynh đệ đến đây giúp đỡ.

- Được.

Nạp Lan Minh Châu vô ý thức gật gật đầu, giống như là bị mất cả linh hồn.

Không riêng gì Nạp Lan Minh Châu, mà ngay cả Diệp Tranh Vanh cũng không hiểu tại sao đám người Thôi gia lại đến đây.

Nhưng mà.

Cho dù có lý do nào đi chăng nữa thì khi thấy chiếc xe công vụ kia dừng trước biệt thự, mấy tên tử sĩ Thôi gia, cầm theo chủy thủ thì Diệp Tranh Vanh không phải không thừa nhận một sự thật là đám tử sĩ Thôi gia sẽ thanh toán hắn và Nạp Lan Minh Châu.

"Pằng.. Pằng.. Pằng.. Pằng.."

Mắt thấy đám người Lý Đống Quốc xuống xe thì mấy gã bảo tiêu đứng trên cửa sổ lầu 2 liền bóp cò. Những viên đao như gào thét mà hương về đám người Lý Đống Quốc bắn tới.

Nhưng mà.

Dường như đám người Lý Đống Quốc đã đoán được một màn như vậy, cho nên khi đám bảo tiêu bóp cò thì đám người Lý Đống Quốc liền bắn ra, giống như những u linh, phân biệt mà đột nhập vào đại viện, chạy nhanh về tòa biệt thự, làm cho những viên đạn kia chỉ bắn thẳng vào mặt đất.

"Ách..."

Mắt thấy những viên đạn kia đã bắn hụt, hơn nữa đám người Lý Đống Quốc đã thành công tiến vào biệt thự thì Diệp Tranh Vanh liền cảm thấy khiếp sợ, hắn chỉ cảm thấy dường như trên cổ của hắn đã có một thanh đao kề vào, thân hình của hắn trở nên cứng ngắc, miệng mở ra nhưng lại không nói lời nào.

So với Diệp Tranh Vanh thì Nạp Lan Minh Châu lại càng hoảng sợ hơn, cả người nàng như ngây ngốc, dựa đầu vào giường, vẫn không nhúc nhích.

- Mau.. Mau liên hệ Thôi Trí Kim.

Đột nhiên Diệp Tranh Vanh bừng tỉnh, liền rống lớn.

Nghe được Diệp Tranh Vanh nói thế thì Nạp Lan Minh Châu liền cầm lấy điện thoại rồi gọi cho Thôi Trí Kim.

- Không...không liên lạc được.

Vài giây đồng hồ sau, Nạp Lan Minh Châu vô lực để điện thoại di động xuống, vẻ mặt tỏ ra sợ hãi nhìn vào Diệp Tranh Vanh.

Diệp Tranh Vanh nghe vậy, cả người chấn động, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là té ngã trên mặt đất.

Lý trí nói cho hắn biết, đến lúc này thì cho dù là Thiên Vương lão tử hạ phàm cũng không thể cứu được hắn.

"Pằng.. Pằng.. Pằng.. Pằng.."

Rất nhanh, bên ngoài phòng đã truyền đến tiếng súng chói tai, nghe được tiếng súng kia thì Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức bò từ trên giường đến bên cạnh Diệp Tranh Vanh, sau đó nắm lấy cánh tay của Diệp Tranh Vanh.

Giờ phút này, nàng đã coi Diệp Tranh Vanh là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của mình, nhưng mà lúc này nàng cũng không biết Diệp Tranh Vanh cũng là bị dọa đến hồn phi phách tán, cả người run lên.

"Rầm"

Một tiếng động vang lên, tên bảo kia lại đi vào phòng.

Ánh mắt của hắn tỏ ra kích động, vẻ sợ hãi trên mặt càng thêm rõ ràng:

- Tiểu...Tiểu thư, bọn hắn đã giết vào rồi. Chúng ta không thể ngăn cản.

"Phốc"

Tên bảo tiêu kia vừa dứt lời thì máu tươi liền phun lên, một cái đầu người rơi xuống đất, trên mặt đất lăn vài vòng.

"A..."

Thấy được đầu người chảy máu đầm đìa kia thì Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức hét lên một tiếng, trực tiếp núp ở phía sau Diệp Tranh Vanh, mà Diệp Tranh Vanh thì thì sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, cả người như là bị sử dụng Định Thân Thuật thông thường, không thể động đậy.

"Pằng.. Pằng.. Pằng.."

Tuy rằng trong lòng tên bảo tiêu kia vẫn còn sợ hãi nhưng mà hắn vẫn xoay người, giơ súng lên rồi bắn về phía trước.

Hết đạn.

Phát hiện này khiến cho vẻ mặt hắn tỏ ra tuyệt vọng, sau đó hắn rõ ràng thấy được 6 tên tử sĩ Thôi gia, tay cầm lấy chủy thủ dính đầy máu đi vào phòng.

"Vù"

Một tên tử sĩ bên cạnh Lý Đống Quốc liền bắn ra, cả người giống như quỷ mị bắn về phía tên bảo kia kia, thanh chủy thủ trong tay thuận thế chém ra.

"Vù"

Tiếng xé gió vang lên.

"Phốc"

Không đợi tên bảo tiêu làm ra động tác né tránh thì thanh chủy thủ đã cắt đứt cổ của hắn, đầu và thân mình hắn liền tách ra, máu tươi phun lên.

"Ực"

Thấy được một màn huyết tinh này thì cả người Diệp Tranh Vanh giống như là chạm phải điện, giọng nói run lên tỏ ra sợ hãi:

- Các...Các ngươi muốn làm gì?

Không để ý đến lời chất vấn, mấy tên tử sĩ Thôi gia kia đằng đằng sát khí đi về phía Diệp Tranh Vanh và Nạp Lan Minh Châu.

- Ta...Ta muốn gọi điện cho Thôi Trí Kim.

Thấy một màn như ậy thì Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức lui về sau, kết quả là thối lui đến bên chỗ cửa sổ, không còn chỗ thối lui thì nàng trực tiếp xụi lơ ở trên mặt đất, khàn giọng kêu rên

- Ta và gia chủ Thôi gia của các ngươi hợp tác với nhau, hơn nữa ta còn là Diệp đại thiếu gia của TQ, ông nội của ta là XX, giết ta thì toàn bộ của cải của Thôi gia sẽ bị đuổi ra khỏi TQ...

So sánh với Nạp Lan Minh Châu mà nói thì Diệp Tranh Vanh có tố chất tâm lý tốt hơn, hắn cố gắng khống chế nỗi sợ hãi trong lòng, sau đó nói ra thân phận của hắn và gia gia của hắn. Hắn muốn để cho đám tử sĩ này biết, nếu như giết hắn thì hậu quả của Thôi gia ở TQ cũng sẽ không tốt gì, hắn muốn cho đám tử sĩ này ném chuột sợ vỡ bình.

Ngay sau đó.

Ngay sau đó, không đợi Diệp Tranh Vanh nói hết lời thì một tên tử sĩ liền vung tay phải lên, một phen nắm lấy cổ họng của Diệp Tranh Vanh, sau đó xách Diệp Tranh Vanh lên giống như là xách một con gà.

Hơi thở Diệp Tranh Vanh dừng lại, cố gắng giãy dụa, kết quả phát hiện cả người căn bản không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý để tên tử sĩ Thôi gia kia mang hắn đi ra.

Thấy như vậy thì Nạp Lan Minh Châu liền kêu lớn lên:

- Các ngươi không thể giết hắn.

"Bá!"

Trả lời Nạp Lan Minh Châu chính là một bàn tay to.

Một gã tử sĩ khác liền nắm lấy tóc của Nạp Lan Minh Châu, dùng sức kéo một cái giống như là kéo một con chó chết, kéo Nạp Lan Minh Châu đi ra ngoài.

"A... A..."

Cảm nhận được cơn đau trên đầu truyền tới, cảm nhận được cái chết đang đến gần thì Nạp Lan Minh Châu giống như là kẻ điên, 2 tay không ngừng vung lên.

Khoảng 20s, coi như lúc Diệp Tranh Vanh sắp ngạt thở mà chết, Nạp Lan Minh Châu dần dần không còn giãy dụa nữa thì 2 người đã bị đưa tới đại sảnh dưới tầng 1.

"Vù"

Tên tử sĩ nắm lấy Diệp Tranh Vanh liền quăng Diệp Tranh Vanh xuống đất mà Nạp Lan Minh Châu thì bị đưa đến sát một chiếc TV.

"Hô... Hô..."

Trên mặt đất, hơi thở Diệp Tranh Vanh trở nên dồn dập, mà Nạp Lan Minh Châu một bên cũng không khá hơn hắn là mấy.

- Diệp Tranh Vanh, Nạp Lan Minh Châu, mùi vị không thể phản kháng có dễ chịu không?

Đột nhiên, một giọng nói lanh lẽo vang lên.

Hả?

Nghe được giọng nói này thì cả Diệp Tranh Vanh và Nạp Lan Minh Châu đều ngẩn ra, sau đó không tự chủ được ngẩng đầu, đem ánh mắt nhìn về phía chiếc TV kia.

Ngay sau đó.

2 người thấy được khuôn mặt của Quý Hồng hiện ra trên màn hình TV.

- Nói cho ta biết, bọn mày muốn chết như thế nào?

Quý Hồng lại mở miệng, trực tiếp tuyên án tử hình Diệp Tranh Vanh cùng Nạp Lan Minh Châu.

*****

Tử Vong.

Giờ khắc này, nghe được Quý Hồng nói như thế, trong đầu hiện lên hình ảnh tử sĩ Thôi gia giết chết đám người bảo tiêu thì hắn liền tâm như gương sáng. Bùi Đông Lai có lẽ không dám đích thân giết hắn nhưng tuyệt đối có thể mượn dao giết người, lợi dụng tử sĩ Thôi gia để xử lý hắn.

- Tao rất hiểu kỳ, bọn mày đã dùng điều kiện gì mà khiến cho tên Thôi Trí Kim kia thay đổi chủ ý?

Hiểu được điểm này thì Diệp Tranh Vanh liền hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng mình.

- Diệp Tranh Vanh, xem ra thì mày không muốn chết một cách u mê mà muốn trước khi chết sẽ hiểu rõ mọi chuyện a.

Quý Hồng nhìn vào Diệp Tranh Vanh, cười lạnh:

- Tại sao ta lại phải nói cho mày biết?

"Tê "

Nghe được Quý Hồng nói như thế thì Diệp Tranh Vanh tức giận đến hít vào một hơi nhưng càng nhiều là sợ hãi.

- Chị.

Sợ hãi rất nhiều, trong lòng Diệp Tranh Vanh vừa động, vội vàng gọi Quý Hồng là chị, cố gắng thông qua quan hệ giữa 2 người mà khiến cho Quý Hồng bỏ qua cho hắn.

- Mày gọi ta là gì?

Quý Hồng lạnh giọng hỏi.

- Chị, người chính là chị của em, chúng ta là chị emcùng cha khác mẹ.

Diệp Tranh Vanh làm ra một bộ dạng đáng thương.

""Ha...Ha.... Ha"

Nghe Diệp Tranh Vanh nói thế thì Quý Hồng liền cười rộ lên nhưng mà trong nụ cười lại tràn ngập lãnh ý.

Diệp Tranh Vanh tỏ ra đáng thương, nói:

- Chị, có thể chị không biết. Từ sau khi chị xuất hiện ở Đông Hải thì cha liền một mực yên lặng ở sau lưng mà chú ý đến chị, thậm chí cha đã nói chuyện này ra, cha nói cho em biết, lấy năng lực của chị thì nếu nếu như có được sự ủng hộ của Diệp gia thì chị sẽ trở thành người đứng đầu trong thương giới.

- Diệp Tranh Vanh, nếu như mày biết ta vì hận Diệp Cấm cùng Diệp gia đến thấu xương, mới quyết định làm việc cho Bùi Đông Lai thì mày có cảm thấy hối hận khi nói những lời đó không?

Quý Hồng ngưng cười, lạnh lùng nhìn vào Diệp Tranh Vanh.

"Ách..."

Nghe Quý Hồng nói ra nguyên do như thế thì Diệp Tranh Vanh trực tiếp cả kinh há to miệng.

- Chị, em biết, bởi vì trong lòng chị luôn hận cha, nhưng mà chuyện năm đó cũng là do cha bất đắc dĩ, thậm chí bởi vì là cha vẫn nhớ tới dì nên mẹ của em cũng nhiều lần tức giận....

- Đủ rồi, Diệp Tranh Vanh, mày không cần nói những lời ghê tởm đó nữa.

Lúc này không đợi Diệp Tranh Vanh nói hết lời thì Quý Hồng liền cắt ngang:

- Xem ra, trải qua chuyện ở Giang Lăng thì mày đã thay đổi rồi, ừh, ít nhất là còn biết tỏ ra vẻ đáng thương.

Diệp Tranh Vanh trầm mặc không nói.

Đúng như lời của Quý Hồng, thật sự là sau khi trải qua chuyện ở Giang Lăng thì hắn đã học được cách cúi đầu, tỏ ra vẻ đáng thương.

- Diệp Tranh Vanh, xem ra thì mày không muốn chết đúng không?

Mắt thấy Diệp Tranh Vanh không nói lời nào, Quý Hồng mở miệng lần nữa

- Chị, chỉ cần chị buông tha cho em thì sau này em tuyệt đối sẽ không đối địch với Bùi Đông Lai nữa.

Diệp Tranh Vanh thề son thề sắt, cảm giác kia giống như bây giờ Bùi Đông Lai có mặt thì hắn sẽ quỳ xuống nhận sai rồi lạy Bùi Đông Lai.

- Mày cảm thấy lời mày nói có đáng tin không?

Quý Hồng nở ra nụ cười trào phúng, sau đó lời nói xoay chuyển:

- Mày không muốn chết thì có thể nhưng mà ta muốn mày trước mặt ta giết chết Nạp Lan Minh Châu.

"Ách..."

Nghe được yêu cầu này thì không riêng gì Diệp Tranh Vanh mà Nạp Lan Minh Châu ở một bên cũng ngẩn cả người ra.

"Bá!"

Sau đó, Diệp Tranh Vanh liền nhìn sang Nạp Lan Minh Châu, trong ánh mắt không còn lộ ra vẻ nhu tình nữa mà thay vào đó chính là vẻ thị huyết.

- Diệp... Diệp thiếu..

Thấy được ánh mắt đáng sợ, bộ dạng của Diệp Tranh Vanh thì Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức cả người run lên, kinh hồn táng đảm, nói:

- Ngài...Ngài không nên nghe lời của con đàn bà kia, Bùi Đông Lai căn bản không dám giết ngài. Nếu như giết ngài thì người nhà của ngài sẽ báo thù cho ngài, đến lúc đó thì trừ phi hắn xuất ngoại, nếu không hắn sẽ chết chắc. Mà nếu như hắn xuất ngoại thì cừu gia ở bên ngoài cũng không tha cho hắn, đến lúc đó thì hắn phải chết.

- Cô quá ngây thơ rồi.

Trả lời Nạp Lan Minh Châu là lời nói lạnh như băng của Diệp Tranh Vanh, hắn đi tới Nạp Lan Minh Châu.

- Đừng...Đừng mà, Diệp...Diệp thiếu, ngài không thể đối với ta như vậy.

Mắt thấy Diệp Tranh Vanh hoàn toàn động sát cơ, Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức lùi về sau.

Đối với nàng mà nói thì nàng đã rất vất vả mới có thể trở thành nữ nhân của Diệp Tranh Vanh, mà bây giờ Diệp Tranh Vanh lại muốn tự tay giết nàng...

Đây quả thật là một đả kích đối với nàng.

- Nạp Lan Minh Châu, cô đã từng nói qua, vì ta cô có thể nguyện ý làm trâu làm ngựa, thậm chí là chết vì ta, hiện giờ thì cô có thể vì ta mà chết được rồi.

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Tranh Vanh vang lên.

- Diệp... Diệp Tranh Vanh, làm sao mày lại có thể đối xử với tao như vậy?

Bên tai vang lên lời nói lạnh như băng của Diệp Tranh Vanh, Nạp Lan Minh Châu liền thống khổ kêu lên, nàng cảm thấy vô cùng đau lòng.

- Nạp Lan Minh Châu, vậy cô cảm thấy hắn sẽ đối với cô như thế nào đây? Cô cho rằng một người đàn bà dâm đãng như cô có thể trở thành nữ nhân của hắn, hoặc là nói trở thành con dâu của Diệp gia sao?

Nghe được Nạp Lan Minh Châu nói như thế thì Quý Hồng không khỏi nhớ lại những chuyện mà Nạp Lan Minh Châu từng làm đối với Bùi Đông Lai, hơn nữa lần này Nạp Lan Minh Châu còn muốn liên thủ với Diệp Tranh Vanh để giết Bùi Đông Lai, còn muốn đào bới phần mộ tổ tiên của Bùi Đông Lai nữa, nàng lập tức nở ra nụ cười châm chọc:

- Cô thật sự là một kẻ ngu.

- Câm miệng, mày con tiện nhân kia.

Nạp Lan Minh Châu giống như là bị điên rồi, quay đầu lại, ánh mắt oán độc nhìn vào Quý Hồng, khàn giọng nói.

- Diệp Tranh Vanh, ta thay đổi chủ ý, trước tiên không nên giết nó, trước hét hãy xé nát miệng của nó rồi hủy hoại dung nhan của nó.

Quý Hồng cười lạnh mở miệng, trong giọng nói không có chút nhân từ nào.

Bởi vì... Nàng biết, đối với địch nhân nhân từ, chính là tàn nhẫn với bản thân mình.

Trước đó ở Giang Lăng, Bùi Đông Lai không giết chết Nạp Lan Minh Châu, bây giờ Nạp Lan Minh Châu tìm được cơ hội liền muốn đẩy Bùi Đông Lai vào chỗ chết, đây là ví dụ tốt nhất.

- Được.

Đối với yêu cầu của Quý Hồng thì Diệp Tranh Vanh cơ bản không cần suy nghĩ mà liền đáp ứng, đồng thời liền cầm lấy một thanh chủy thủ từ trong tay của tên tử sĩ Thôi gia, bước nhanh về phía Nạp Lan Minh Châu.

- Diệp Tranh Vanh, mày... tên khốn nạn.

Mắt thấy Diệp Tranh Vanh cầm thanh chủy thủ đi đến trước người thì Nạp Lan Minh Châu khàn giọng hét lên.

"Vù"

Trả lời Nạp Lan Minh Châu chính là một đao!

"Phốc"

Diệp Tranh Vanh vạch một đao, máu tươi liền bắn ra, để lại trên má phải của Nạp Lan Minh Châu một vết.

"A..."

Đau đớn kịch liệt làm cho Nạp Lan Minh Châu hoảng sợ, đau đớn kêu lên:

- Diệp Tranh Vanh, mày không bằng cầm thú.

"Vù"

Diệp Tranh Vanh thấy thế, chẳng những không có thương hương tiếc ngọc, ngược lại lại xuất ra một đao, một đao này là lên má trái của Nạp Lan Minh Châu.

"Vù"

Đao thứ ba, Diệp Tranh Vanh trực tiếp cắt vào miệng của Nạp Lan Minh Châu.

Liên tiếp bị trúng 3 đao, cả mặt Nạp Lan Minh Châu liền bị máu tươi nhuộm đỏ, vô cùng khủng bố, mà Diệp Tranh Vanh giống như là bị kích thích, hắn muốn vung một đao lên đâm vào tim của Nạp Lan Minh Châu.

- Ngăn hắn lại.

Đúng lúc này, Quý Hồng lại một lần nữa mở miệng.

"Vù"

Nghe vậy thì một tên tử sĩ liền ngay tại chỗ bắn ra, nháy mắt lướt đến trước mặt Diệp Tranh Vanh, một phát nắm lấy tay phải của Diệp Tranh Vanh rồi quật ngã hắn.

- Nạp Lan Minh Châu, cô thật sự cho rằng mình là nữ nhân của Diệp Tranh Vanh sao? Cô không biết rằng ở trong lòng hắn thì hắn chỉ xem cô giống như một con chó TQ.

Quý Hồng nói lên, lời nói này giống như một đạo sấm vang lên bên tai của Nạp Lan Minh Châu:

- Nếu không thì hắn sẽ không hạ thủ với cô rồi.

"Hô... Hô..."

Nghe được Quý Hồng nói như thế thì ánh mắt Nạp Lan Minh Châu tỏ ra oán độc nhìn chằm chằm vào Diệp Tranh Vanh, trong mắt hiện lên vẻ hận ý.

Phần hận ý kia, thậm chí còn khủng bố hơn đối với Bùi Đông Lai.

- Nạp Lan Minh Châu, cô khóc, cô cầu xin hắn thượng cô, để cô trở thành nữ nhân của hắn, kết quả lại nhận kết cục như thế này, có phải là cảm thấy châm chọc không? Có phải là cảm thấy tức giận không? Có phải là cảm thấy muốn giết tên nam nhân không bằng cầm thú kia không?

Quý Hồng cố ý dụ dỗ, nói:

- Nếu muốn thì hãy làm đi.

- Diệp...Diệp Tranh Vanh, mày tên tạp chủng.

Quả nhiên, bị Quý Hồng kích thích như vậy thì Nạp Lan Minh Châu liền cố nén đau đớn, cầm lấy thanh chủy thủ ở dưới đất rồi đột nhiên đứng dậy, vọt về phía Diệp Tranh Vanh.

- Đừng...Đừng mà.

Diệp Tranh Vanh thấy thế, ý thức được Nạp Lan Minh Châu muốn làm cái gì, sợ tới mức thất thanh kêu lớn lên.

- Ta muốn giết mày.

"Phốc"

Dứt lời, Nạp Lan Minh Châu liền đâm một đao vào phổi của Diệp Tranh Vanh, máu tươi phun ra, cả người Diệp Tranh Vanh chấn động, thân mình lập tức cong như một con tôm khô.

"Phốc"

Chưa dừng tay, tiếp tục đâm.

"Phốc"

Đao thứ ba.

"Phốc...Phốc...Phốc.."

Giờ phút này, Nạp Lan Minh Châu giống như là người điên, không ngừng đâm đao vào người Diệp Tranh Vanh.

Không biết qua bao lâu, ruột, nội tạng của Diệp Tranh Vanh đều lộ ra bên ngoài, hắn sớm đã chết đi, bất quá 2 mắt hắn mở thật to, một bộ dạng chết không nhắm mắt, hắn nằm không cũng không ngờ chính bản thân mình sẽ chết trong tay của Nạp Lan Minh Châu.

"Bốp...Bốp

Mắt thấy Nạp Lan Minh Châu dừng tay lại thì Quý Hồng liền vỗ tay, giống như là đang xem một vở kịch hay:

- Đặc sắc, quá đặc sắc..

"Ách..."

Lại nghe Quý Hồng nói thế thì cả người Nạp Lan Minh Châu phảng phất như bừng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, cả người chấn động, thanh chủy thủ trong tay liền rơi xuống đất.

Nàng nhìn Diệp Tranh Vanh chết ở trong nàng, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh từ lúc quen biết với Diệp Tranh Vanh cho đến nay.

Nàng nhớ lại, khi mới bộ dạng không ai bì nổi khi nàng mới gặp Diệp Tranh Vanh.

Nàng cũng nhớ lại lúc bản thân mình tỏ ra hưng phấn khi trở thành hồng nhân ở bên cạnh Diệp Tranh Vanh.

Nàng càng nhớ lại, bởi vì liên hợp với Thôi gia đối phó với Bùi Đông Lai, nàng đã nguyện ý trở thành nữ nhân của Diệp Tranh Vanh, điên cuồng làm tình với Diệp Tranh Vanh, nàng cũng cho rằng Diệp Tranh Vanh không ghét bỏ người đàn bà dâm đãng như nàng.

Nhớ lại, bên tai của nàng cũng nhớ lại những lời hùng hồn mà Diệp Tranh Vanh đã nói trước đây.

- Tên nghiệt chủng kia đã làm ta mất đi con đường làm quan, thiếu chút nữa đã trở thành quên lãng của Diệp gia, ta đương nhiên là muốn nhìn thấy cảnh hắn đi xuống Diêm vương điện rồi.

- Lần này chính là Thiên Vương lão tử hạ phàm cũng cứu không được hắn.

- Diệp thiếu, hắn đã bị tuyên án tội chết, chúng ta không cần phải vì hắn mà tức giận....

- Tần Đông Tuyết a Tần Đông Tuyết, hiện giờ ta đã trở thành nữ nhân của Diệp thiếu, ta có nên cảm ơn cô không đây?

- Ngoài việc bắt sống hắn ra thì tôi muốn các vị đem phần mộ của mẹ và gia gia hắn đào lên.

- Rất nhanh, chúng ta có thể thấy được tên Bùi Đông Lai kia giống như một con chó chết quỳ xuống trước mặt chúng ta.

- Ta muốn lột da hắn, rút gân hắn, uống máu của hắn, sau đó quăng thi thể của hắn cho chó ăn.

...

Bên tai quanh quẩn lên những lời này thì Nạp Lan Minh Châu không kìm lòng được mà lùi về sau 2 bước, sau đó nhìn vào Quý Hồng, hận ý lẫm nhiên:

- Mày...con ác ma này...

- Ta làm sao?

Quý Hồng cười:

- Là cô giết Diệp Tranh Vanh.

- Ác ma.... Mày con ác ma này...Mày sẽ không chết tử tế đâu...

Nạp Lan Minh Châu biết mình và Diệp Tranh Vanh đều bị Quý Hồng tính kế thì tức giận, giọng nói oán độc đến cực điểm:

- Không riêng gì mày, còn Bùi Đông Lai nữa. Người của Diệp gia sẽ không bỏ qua cho chúng mày.

- Ha ha, Nạp Lan Minh Châu, đến lúc này rồi mà cô còn trong mong vào Diệp gia sao?

Quý Hồng bĩu môi, cười lạnh không dứt:

- Ta cho cô biết, sau khi chuyện này trôi qua thì Diệp gia sẽ trở thành bàn đạp để Bùi Đông Lai bước lên sân khấu thế giới.

- Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng!

Nạp Lan Minh Châu điên cuồng lắc

- Biết vì cái gì mà cho đến bây giờ Bùi Đông Lai không giết cô không?

Quý Hồng không để ý đến Nạp Lan Minh Châu, mà là tự hỏi tự đáp:

- Hắn ngại bẩn tay mình nên mới không giết cô. Ta cho cô biết, lúc này đây chẳng những cô chết mà tộc nhân của cô cũng phải chết, ngày Đông Lai giẫm lên Diệp gia hướng ra thế giới cũng là ngày diệt tộc của Nạp Lan gia.

Diệt tộc?

Nghe được 2 chữ này thì Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức sững sờ ngay tại chỗ.

- Cuối cùng nói cho cô biết một bí mật, Bùi Đông Lai chính là để cho ta giám thị tử sĩ Thôi gia xử lý cô cùng Diệp Tranh Vanh.

Quý Hồng thấy Nạp Lan Minh Châu hoàn toàn bị dọa ngốc, đột nhiên đứng lên, để sát mặt vào màn hình, vẻ mặt lạnh như băng:

- Nhưng mà, ta cảm thấy được nếu làm như vậy sẽ tiện nghi cho đôi cẩu nam nữ này, các cô chẳng những thiết kế hạ chết nam nhân mà ta thích, còn muốn đào bới phần mộ tổ tiên của hắn, tại sao ta lại có thể để đôi cẩu nam nữ này chết một cách thoải mái như vậy?

"Ách..."

Nạp Lan Minh Châu há miệng, cố gắng nói cái gì.

...

"Vù"

Ngay sau đó.

Không đợi Nạp Lan Minh Châu mở miệng thì tên tử sĩ Thôi gia đứng gần nàng liền vung đao lên rồi chém vào cổ của Nạp Lan Minh Châu.

"Phốc"

Máu tươi phun ra, đầu người rơi xuống đất.

Nạp Lan Minh Châu đi theo Diệp Tranh Vanh đi xuống Địa Ngục!

*****

- Ta đã để người của ta giết chết bọn hắn, hiện giờ có thể ta được chưa?

Nhìn cảnh Diệp Tranh Vanh và Nạp Lan Minh Châu trở mặt thành thù, tự giết lẫn nhau thì trong lòng Thôi Trí Kim tỏ ra sợ hãi đối với Quý Hồng, thế cho nên khi nói chuyện hắn cũng không dám nhìn thẳng vào mặt của Quý Hồng.

- Vẫn chưa tới lúc.

Thấy đầu Nạp Lan Minh Châu rơi xuống đất, nghe được Thôi Trí Kim nói như thế thì Quý Hồng quay đầu lại nhìn Thôi Trí Kim một cái.

- Cô....

- Hắc, đừng tưởng rằng ta không biết người của ông luôn đi theo phía sau Bùi Đông Lai, nếu bây giờ ta thả ông ra thì người của ông quay lại giết người thì làm sao?

Quý Hồng cười lạnh, cắt ngang lời nói của Thôi Trí Kim.

"Ách..."

Thôi Trí Kim vốn là tính toán sau khi Quý Hồng thả mình đi thì hắn liền để thủ hạ của mình hạ thủ với Bùi Đông Lai, lúc này thấy Quý Hồng biết được tâm tư của mình thì nhất thời hắn không biết nên trả lời như thế. Sau đó, hắn nhíu mày hỏi:

- Vậy cô tính khi nào thả ta ra?

- Đợi cho Đông Lai tảo mộ xong, tới sân bay thì ta sẽ thả ông ra.

Quý Hồng dựa theo lời bàn bạc trước đó với Bùi Đông Lai, nói ra.

- Không được.

Nghe được Quý Hồng nói như thế thì Thôi Trí Kim lắc đầu bác bỏ:

- Nếu đến lúc đó Bùi Đông Lai đào tẩu thì cô sẽ giết ta.

- Ta chỉ nói là Đông Lai đến sân bay, cũng không nói việc hắn lên máy bay hay chưa.

Quý Hồng lạnh lùng nói:

- Nếu đến lúc đó ta chưa thả ông thì ông hãy để cho người của mình cản hắn lại.

Mặc dù trong lòng thấy lời của Quý Hồng có thể thực hiện được, nhưng mà Thôi Trí Kim không tỏ thái độ gì.

- Chuyện cho tới bây giờ thì ông chỉ có thể dựa theo sắp xếp của chúng ta mà làm.

Quý Hồng thấy Thôi Trí Kim trầm mặc, dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ, nói:

- Vì bảo đảm sự an toàn của 5 người thủ hạ của ông thì ta đề nghị ông mau để bọn hắn rời khỏi Nạp Lan gia, nếu không thì cảnh sát thậm chí là người của cơ quan đặc thù đến đó thì bọn hắn sẽ tiêu đời.

- Các cậu hãy lập tức đuổi theo đám người Phác Thái.

Thôi Trí Kim nghe vậy, nhíu mày nhìn vào màn hình trước mặt ra lệnh đối với 5 người Lý Đống Quốc:

- Mặt khác, nói cho Phác Thái, yêu cầu hắn phải giám sát kỹ Bùi Đông Lai, không để cho Bùi Đông Lai có cơ hội chạy thoát.

- Vâng, gia chủ.

Nghe được Thôi Trí Kim nói như thế thì tuy rằng trong lòng 5 người Lý Đống Quốc có chút bất an nhưng mà lại không dám bác bỏ lại.

- Đợi một chút.

Quý Hồng đột nhiên nhìn vào màn hình, trầm giọng nói:

- Trước khi đi thì hãy lấy xăng, đốt rụi của biệt thự đi.

5 người Lý Đống Quốc nhìn về phía Thôi Trí Kim.

Sắc mặt Thôi Trí Kim tỏ ra khó coi, nói:

- Làm theo lời của cô ấy đi.

Một lát sau, ở dưới sự giám thị của Quý Hồng thì 5 người Lý Đống Quốc đã bắt đầu động thủ.

Ánh lửa bắt đầu bốc lên, sau đó hình ảnh liền chấm dứt.

Thấy tất cả chuyện này, Quý Hồng hoàn toàn yên lòng, sau đó lấy điện thoại vệ tinh liên hệ với Bùi Đông Lai.

- Diệp Tranh Vanh cùng Nạp Lan Minh Châu đã chết, hết thảy đều dựa vào kịch bản của cậu mà tiến hành.

Điện thoại được chuyển, Quý Hồng mở miệng nói trước.

Đầu bên kia điện thoại, một tay Bùi Đông Lai lái xe, một tay cầm điện thoại nghe, nghe được Quý Hồng nói như thế thì hắn không có tỏ ra chút vui mừng nào, có chính là sự hờ hững:

- Chờ mệnh lệnh của tôi.

- Được.

Quý Hồng biết giết chết Diệp Tranh Vanh cùng Nạp Lan Minh Châu chính là đợt cao triều đầu tiên của vở kịch này nên trả lời một câu rồi cúp điện thoại.

"Đô... Đô..."

Bùi Đông Lai vốn định nhắc nhở Quý Hồng chú ý an toàn, nghe được tiếng "Đô... Đô..." trong điện thoại truyền ra thì đành bỏ điện thoại xuống, nới lỏng chân ga, giảm bớt tốc độ xe lại.

Hả?

Phía sau, đám người Long Ngũ thấy được Bùi Đông Lai bỗng nhiên giảm tốc độ thì không khỏi ngẩn ra.

- Tại sao hắn lại giảm tốc độ?

Sau đó, một gã đặc công nhịn không được hỏi.

- Không biết.

Long Ngũ nhíu mày, làm ra chỉ thị nói:

- Cho xe chạy chậm lại, duy trì khoảng cách 100m.

Nghe được mệnh lệnh của Long Ngũ thì tên đặc công lái xe liền giảm bớt tốc độ xe.

- Ngũ ca, xem 2 chiếc xe phía sau cũng như vậy a, chẳng những tốc độ lại giảm lại, hơn nữa vẫn luôn giữ khoảng cách với chúng ta là 200m.

Một gã đặc công thông qua kính phản quang, nhìn thấy 2 chiếc xe thương vụ ở phía sau cũng giảm tốc độ thì nhịn không được mà nói.

Long Ngũ cũng nhìn qua kính phản quang, nói:

- Dựa theo lời của Bùi Đông Lai thì người trong 2 chiếc xe này chính là người đã chịu ân tình của Bùi Vũ Phu cho nên muốn đây tế bái Bùi Vũ Phu. Những người này đều có uy tín trong 2 giới hắc – bạch, hơn nữa bảo tiêu bên cạnh bọn hắn cũng không phải là thiện nam tín nữ gì.

- Ngũ ca, anh nói Bùi Đông Lai có phải là muốn đùa giỡn không?

Một gã đặc công mở miệng nói.

Long Ngũ hiểu được lời nói của tên đồng bạn mình ý là chỉ Bùi Đông Lai có thể động thủ với bọn hắn hay không? Long Ngũ trầm ngâm một chút, sau đó nói ra cách nhìn của mình:

- Khi lần đầu tiên gặp mặt thì Bùi Đông Lai đã đoán được chúng ta là người của Diệp gia, hắn biết hậu quả nếu động thủ với chúng ta. Huống chi, người mà hắn hận nhất cũng chính là Diệp gia chứ không phải chúng ta, cho dù chó cùng rứt giậu thì hắn cũng hướng về phía Diệp gia chứ không phải về phía chúng ta.

Nghe được Long Ngũ nói như thế thì mấy tên đặc công cũng không nói gì thêm.

Lúc 9h, khoảng cách xe của Bùi Đông Lai cách nghĩa trang không đến 2km, đồng thời thông qua kính phản quang thì hắn thấy được có 2 chiếc xe công vụ khác đang chạy tới, hắn biết được đám tử sĩ giết chết Diệp Tranh Vanh và Nạp Lan Minh Châu đã đuổi tới nơi.

Thấy được điểm này thì Bùi Đông Lai rút điện thoại vệ tinh ra rồi liên lạc với Quý Hồng:

- Có thể động thủ được.

- Nhận được.

Nghe được mệnh lệnh của Bùi Đông Lai thì Quý Hồng mỉm cười trả lời một câu, hướng về phía Thôi Trí Kim đi tới.

- Cô...Cô muốn làm gì?

Chăng biết tại sao, mắt thấy Quý Hồng đi tới thì trái tim của Thôi Trí Kim đột nhiên đập nhanh, cảm thấy vô cùng không yên tĩnh, nhất là nụ cười lạnh như băng trên mặt Quý Hồng.

- Diệp Tranh Vanh và Nạp Lan Minh Châu vì muốn đào bới phần mộ tổ tiên của lão bản ta cho nên 2 người bọn hắn đã bị chết thê thảm, mà người thực hiện lại là ông, ông cho rằng lão bản của ta sẽ bỏ qua cho ông sao?

Quý Hồng vừa đi, vừa cười nói.

- Cô...Cô đừng quên, người của ta hiện tại đang đi theo Bùi Đông Lai, nếu cố giết ta, bọn hắn không liên lạc được với ta thì tuyệt đối sẽ giết Bùi Đông Lai và nữ nhân của hắn.

Thôi Trí Kim cố gắng trấn định, thấp giọng gào thét.

Quý Hồng dừng bước lại, cúi người, cười híp mắt nhìn vào Thôi Trí Kim:

- Nếu như ta nói, lão bản của ta là cố ý để cho người của ông đi theo hắn thì ông có tin không?

"Ách..."

Thôi Trí Kim dùng hành động thực tế để trả lời, hắn há to miệng, vẻ mặt tỏ ra kỳ lại.

- Xem ra ông không tin rồi.

Quý Hồng liếm liếm đôi môi đỏ mọng, từ từ mở miệng:

- Không sao, bọn hắn đến Địa Ngục sẽ nói cho ông biết.

"Bá"

"Loảng xoảng loảng xoảng"

Thôi Trí Kim trực tiếp sợ tới mức từ chỗ ngồi đứng lên, làm ngã chiếc ghế xuống.

- Không cần kích động, lời của ta còn chưa nói xong đâu.

Quý Hồng nhìn vào khuôn mặt tỏ ra lo sợ của Thôi Trí Kim, lạnh giọng nói:

- Ông hẳn là nhớ ta đã nói cho Nạp Lan Minh Châu rằng, Nạp Lan gia sẽ bị diệt tộc. Ừh, tuy rằng Thôi gia sẽ không thảm như vậy, nhưng toàn bộ thành viên trung tâm của Thôi gia sẽ cùng ông đi xuống Địa Ngục.

- Mày...Chúng mày...

"Vù"

Lúc này đây, không đợi Thôi Trí Kim nói xong thì tay phải của Quý Hồng đột nhiên vung lên, giống như là bổ vào một trái dưa hấu thông thường, một chưởng vỗ vào đầu của Thôi Trí Kim.

"Bốp"

Máu tươi văng ra bốn phía, thân mình Thôi Trí Kim liền ngã xuống bàn.

Một chưởng chụp chết Thôi Trí Kim, Quý Hồng như là bóp chết một con kiến thông thường. Sau đó Quý Hồng liền rút ra điện thoại vệ tinh rồi bấm số của Jason, đoàn trưởng của dong binh đoàn Satan:

- Jason giáo quan, có thể động thủ.

- Được.

Đầu bên kia điện thoại, Jason sớm suất lĩnh tinh anh của dong binh đoàn Satan lén vào HQ liền trả lời, sau đó bổ sung một câu:

- Sau khi xong việc thì chúng ta dựa theo địa điểm ước định mà gặp mặt, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thề tới trễ, nếu không sẽ rất khó rời đi khỏi nơi này.

- Hiểu được.

Quý Hồng cũng biết, sau khi triển khai hành động với Thôi gia xong thì chỉ có thể thông qua con đường đặc thù rời khỏi HQ, nếu bỏ qua cơ hội này thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Võ công cao tới đâu cũng phải sợ thái đao, nàng cùng Cô Độc Phong Ảnh tuy rằng thực lực mạnh nhưng mà đối mặt với toàn bộ cảnh sát, quân đội của HQ thì liền trở nên vô cùng nhỏ bé.

"Reng...Reng.."

Quý Hồng vừa mới kết thúc cuộc gọi với Jason thì điện thoại trong thư phòng liền vang lên.

Quý Hồng bước lên nhìn số điện thoại thì thấy được người gọi đến là Phác Thái, âm thầm bội phục Bùi Đông Lai tính toán thật chính xác, đồng thời cười nói với đối Cô Độc Phong Ảnh:

- Sư phụ, kế tiếp nên để lão nhân gia người biểu diễn.

- Con ở chỗ này chờ ta, 10' sau ta sẽ đến đón con.

Cô Độc Phong Ảnh, đứng lên, hướng về của thư phòng đi ra, bước chân phiêu dật, giống như là muốn đi tản bộ chứ không phải là giết người.

Cùng lúc đó.

Phác Thái ngồi trong chiếc xe công vụ, một gã tử sĩ bên cạnh hắn thấy Phác Thái gọi điện thoại mà không ai trả lời thì liền biến sắc:

- Phác đại sư, liên lạc không được với gia chủ sao?

- Ừh.

Trong lòng Phác Thái tràn ra cảm giác bất an, bất quá hắn liền gọi điện lại thêm một lần nữa.

- Phác đại sư, mục tiêu đột nhiên tăng tốc.

Sau đó, không đợi Phác Thái gọi điện thì tên tử sĩ lái xe thấy được chiếc Land Rover ở phía trước đột nhiên tăng tốc thì liền lập tức kêu lên.

- Gia chủ rất có thể là bị sát hại rồi.

Phác Thái thấy thế, trong lòng hiểu được Thôi Trí Kim hơn phân nửa đã chết rồi, lập tức quát lạnh nói:

- Đuổi theo, xử lý hắn.

- Đuổi theo.

Trong xe, Long Ngũ thấy được Bùi Đông Lai đột nhiên tăng tốc thì đồng dạng cũng truyền ra mệnh lệnh đuổi theo.

- Ngũ ca, 2 chiếc xe phía sau cũng tăng tốc, xem ra đã sắp vượt qua chúng ta.

Tên đặc công lái xe nói:

- Phỏng chừng có chuyện lừa dối trong này.

- Một chiếc xe ở sau ngăn bọn hắn lại.

Long Ngũ thông qua bộ đàm truyền ra mệnh lệnh:

- Xe ở phía trước đuổi theo Bùi Đông Lai.

- Thu được.

Gã đặc công lái chiếc xe ở phía sau liền trả lời, sau đó giẫm vào chân phân.

"KÉT"

Lốp xe và mặt đường liền ma sát với nhau, phát ra một tiếng vang.

Khi xe dừng lại, 2 gã đặc công xuống xe, rút súng lục ra, thấy chiếc xe sau chạy tới thì làm ra động tác nhắm bắn, rống lớn:

- Dừng xe.

"Hừ!"

Thấy một màn như vậy thì Phác Thái ngồi trong xe liền tỏ ra lạnh lùng, 2 tay nắm 2 thanh chủy thủ, sau đó đưa tay ra ngoài, cổ tay đột nhiên run lên.

"Vù"

"Vù"

Tiếng xé gió vang lên, hai thanh chủy thủ hóa thành hai đạo bạch quang, bắn về phía 2 gã đặc công, tốc độ nhanh như thiểm điệm.

*****

Thân là cường giả Hóa Kính đại thành thì tốc độ của 2 thanh chủy thủ Phác Thái ném ra có thể so với tốc độ của viên đạn.

"Phốc"

"Phốc"

2 thanh chủy thủ liền đâm vào yết hầu của 2 gã đặc công, máu tươi phun ra, một kích mất mạng.

"Rầm"

"Rầm"

Sau đó, coi như lúc thi thể của 2 gã đặc công sắp chạm xuống đất thì chiếc xe công vụ liền chạy qua tông thẳng vào thi thể, lập tức làm cho thi thể của 2 tên đặc công bay lên, thi thể tứ phân ngũ liệt, máu tươi văng ra khắp nơi.

- Bọn...Bọn hắn đã giết chết Tiểu Bát, Tiểu Cửu.

Chiếc SUV phía trước, tên đặc công lái xe thấy được một màn huyết tinh này thì lập tức trợn tròn tròng mắt, thất thanh hô

- Bọn hắn muốn chết.

Long Ngũ cũng thấy một màn này, lập tức nổi giận:

- Tiểu Lục, cậu lập tức liên hệ tổng bộ, báo lại chuyện này.

- Dạ.

Tên đặc công tên là Tiểu Lục liền rút điện thoại vệ tinh ra rồi liên hệ với tổng bộ Quốc An Cửu Xử, mà Long Ngũ thì hạ kính xe xuống rồi bắm về chiếc xe ở phía sau.

"Pằng"

"Loảng xoảng loảng xoảng"

Viên đạn liền bắn thẳng vào kính chắn gió của chiếc xe sau bất quá lại không bắn trúng tên tử sĩ lái xe kia, mặc dù tên tử sĩ lái xe này chỉ là Ám Kính nhập môn nhưng mà hắn cũng đoán được Long Ngũ sẽ bắn súng cho nên hắn đã né tránh trước.

"Pằng"

Tiếng súng lại vang lên.

"Xì"

Lần này, viên đạn đã bắn chuẩn xác vào lốp xe.

- Ngồi vững.

Tên tử sĩ lái xe liền quát lên một tiếng, sau đó 2 tay liền cầm lấy vô-lăng làm ra một động tác, sau đó chiếc xe từ từ giảm tốc độ.

- Dừng xe, xử lý đám vương bát đản này.

Mắt thây chiếc xe thương vụ dần dần giảm tốc độ, sắp dừng lại, Long Ngũ liền bảo tên đặc công dừng xe.

- Dạ.

Tên đặc công lai xe nghe được mệnh lệnh của Long Ngũ thì lập tức giẫm vào chân phanh.

Khi xe dừng lại, 3 người Long Ngũ, Long Lục, Long Thất liền cầm súng xuống xe, lấy xe làm vật yểm trợ, chuẩn bị chặn đánh đám người Phác Thái đang đi tới.

Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai sớm đã dừng xe lại, sau đó hắn lấy điện thoại ra, quay lại một màn chiến đấu kịch liệt này.

...

Cùng lúc đó, Hàn Quốc Seoul, trong biệt thự Thôi gia.

Sau khi Cô Độc Phong Ảnh đi ra khỏi thư phòng thì liền đi thẳng xuống dưới lầu.

Bởi vì có mệnh lệnh của Thôi Trí Kim nên buổi sáng ở trong biệt thự cũng không có nhiều bảo tiêu.

- Các chú nói gia chủ đang làm gì? Vì sao từ tối hôm qua đến giờ lại ngồi yên trong thư phòng?

- Có lẽ là đang suy nghĩ vấn đề quan trọng gì đó, 10 năm trước khi gia tộc gặp khó khăn thì gia chủ đã ngồi trong thư phòng 2 ngày 2 đêm.

Bên ngoài cửa biệt thự, 4 tử sĩ làm nhiệm vụ bảo vệ an toàn của Thôi Trí Kim vây lại một chỗ nói chuyện.

Hả?

Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên, trong lòng 4 người bọn hắn ngẩn ra, không hẹn mà cùng quay đầu lại về phía sau.

Ngay sau đó.

Bọn hắn thấy được Cô Độc Phong Ảnh đang đi về phía bọn hắn.

- Người...Người nào?

Thấy được Cô Độc Phong Ảnh thì 4 gã tử sĩ liền biến sắc, cùng lúc rút súng ra.

Không trả lời, Cô Độc Phong Ảnh ngay tại chỗ bắn ra, cả người giống như một trận gió, hướng về 4 gã tử sĩ lướt tới, tay phải thuận thế chém ra, chém một nhát về tên tử sĩ đứng gần nhất.

"Phốc"

Thủ đao chém ra, tên tử sĩ kia liền đầu một nơi, thân mình một ngã, một cột máu liền bắn lên cao.

"Phốc"

"Phốc"

"Phốc

Cô Độc Phong Ảnh cũng không dừng lại, vẫn hóa thủ vi đao, trước sau chém giết 3 tên tử sĩ còn lại. Làm cho bọn hắn giống với tên tử sĩ kia, đầu một nơi, thân mình một ngã.

Hóa thủ vi đao, có thể so với đao thật!

Thực lực của Kính Cô Độc Phong Ảnh đã bước chân vào cảnh giới bán bộ Cương Kính, ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay đó là miễu sát!

Liên tục giết chết 4 người Cô Độc Phong Ảnh lại tiếp tục đi ra bên ngoài.

Cửa lớn của biệt thự, con lớn của Thôi Trí Kim biết được từ tối qua đến giờ cha mình vẫn luôn ở thư phòng thì lại sinh tò mò, hắn chuẩn bị đến thư phòng để nhìn xem. Kết quả vừa mới bước đến biệt thự thì hắn đã thấy Cô Độc Phong Ảnh đang đi ra.

- Ông là?

Con lớn của Thôi Trí Kim liền dừng bước lại, vẻ mặt tỏ ra nghi hoặc, hỏi.

"Vù"

Trả lời hắn chính là một Thủ đao.

"Phốc...Rầm"

Một đao chém ra, đầu người rơi xuống đất, lăn trên đất vài vòng.

Dưới ánh mặt trời, ánh mắt của hắn trợn thật lớn, dường như cho lúc đến chết hắn vẫn không hiểu tất cả mọi chuyện.

Chuyện gì?

Bởi vì khâm phục thực lực, trí tuệ, khí phách của Bùi Vũ Phu nên một người luôn cao ngạo, độc lai độc vãng như Cô Độc Phong Ảnh đã trở thành tùy tùng bên người Bùi Vũ Phu, cùng với Bùi Vũ Phu thủ hộ lấy TQ.

Hiện giờ, bên ngoài đã truyền ra tin tức cái chết của Bùi Vũ Phu, Bùi Vũ Phu sống không gặp người, chết không thấy xác, Thôi gia chẳng những muốn chém giết Bùi Đông Lai, lại còn muốn đào bới phần mộ tổ tiên của Bùi Đông Lai.

Điều này đã trực tiếp làm cho Cô Độc Phong Ảnh nổi giận!

Hắn muốn làm cho cả đại bản doanh của Thôi gia, xương chất thành núi, máu chảy thành sông!

...

Cùng lúc đó trên một con đường chính của HQ.

Thân là con trai thứ 2 của Thôi Trí Kim, cũng là người tiếp nhận đời kế tiếp của Thôi gia, Thôi Cảnh Thái đang ngồi trên một chiếc xe hơi.

Mặc dù hắn là người tiếp nhận đời sau của Thôi gia, nhưng mà hắn và người HQ đều giống nhau, đều thích dùng đồ nội.

Trong xe, Thôi Cảnh Thái cũng không biết chuyện đang xảy ra ở Thôi gia, lúc này hắn đang cầm một xấp tài liệu, cẩn thận nhìn xem.

Rất nhanh, xe hơi đã chạy đến một khu nhà cao tầng.

Khu nhà này chính là phân bộ của tập đoàn XX, sản nghiệp của Thôi gia.

- Xã trưởng, đến công ty rồi.

Khi xe dừng lại, mỹ nữ trợ lý ở bên cạnh hắn liền xuống xe, rồi mở cửa xe ra, sau đó nói.

Thôi Cảnh Thái nghe vậy thì thu hồi xấp tài liệu lại, bước xuống xe.

Cùng lúc đó, đối diện với tòa nhà này, một thành viên của dong binh đoàn Satan đang dùng súng nhắm, nhắm vào Thôi Cảnh Thái.

"Pằng"

Tiếng súng liền vang lên, một viên đạn bắn thẳng tới Thôi Cảnh Thái.

"Phốc"

Viên đạn bắn trúng vào ngay ấn đường, máu tươi liền phun ra.

"A...A"

"Rầm"

Mỹ nữ trợ lý hét lớn lên còn thân thể Thôi Cảnh Thái thì ngã ầm xuống đất.

Tòa nhà đối diện, thấy một súng đã bắn chết Thôi Cảnh Thái thì tên thành viên của dong binh đoàn Satan liền thu hồi súng, bình tĩnh rời đi.

Một màn giống như thế đã hoặc là sắp diễn ra trong những con đường lớn ở HQ.

...

Đối với hết thảy mọi chuyện thì Phác Thái cũng không biết.

Trên con đường mòn, Phác Thái mang theo Lý Đống Quốc cùng 2 gã tử sĩ đạt đến cảnh giới Hóa Kính nhập môn, bước nhanh về đám người Long Ngũ, Long Lục, Long Thất, từng viên đạn bắn về phía bọn hắn nhưng đã bị bọn hắn thoải mái né tránh.

- Ngũ ca, công phu của bọn hắn hắn đã luyện đến mức tận cùng, có thể tránh né đạn. Chúng ta căn bản không thể bắn trúng bọn hắn.

Mắt thấy đám người Phác Thái có thể dễ dàng né tránh đạn thì Long Thất tỏ ra sợ hãi.

Không riêng gì Long Thất, Long Lục cũng là bị thực lực của đám người Phác Thái làm cho bị hù sợ:

- Rốt cuộc bọn hắn là ai?

- Không biết, nhưng có thể xác định, chúng ta bị Bùi Đông Lai lừa.

Long Ngũ quay đầu lại nhìn về phía sau thì thấy được chiếc xe của Bùi Đông Lai đã dừng lại.

- Chúng ta làm gì bây giờ?

- Chỉ còn một cách là liều một phen, tôi sẽ yểm trợ, 2 cậu hãy chạy lên xe trước.

Long Ngũ quyết đoán làm ra quyết định:

- Long Lục, đưa súng đây cho tôi.

Long Lục nghe vậy vốn muốn nói cái gì, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của Long Ngũ thì đành phải đưa súng cho Long Ngũ.

"Hô ~ "

Cầm lấy súng, Long Ngũ hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc một phen, làm cho bản thân mình tỉnh táo lại rồi liền ngay tại chỗ lăn một vòng rồi bóp cò.

"Pằng.. Pằng.. Pằng.."

Tiếng súng lại vang lên, bất quá lại vẫn không có bắn trúng 4 người Phác Thái.

Cùng lúc đó, 2 người Long Lục, Long Thất liền chạy ra, cố gắng muốn lên xe.

"Vù"

"Vù"

2 thanh chủy thủ lại từ trong tay của Phác Thái bắn ra, hóa thành 2 đạo quang mang bắn về phía Long Lục, Long Thất. Trực tiếp bắn thẳng vào thân thể 2 người, làm cho động tác của 2 người dừng lại rồi ngã xuống đất.

- Tiểu Lục! Tiểu Thất.

Long Ngũ thấy thế, khàn giọng nổi giận gầm lên một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, rồi bắn điên cuồng về 4 người Phác Thái.

"Phốc"

Một tên tử sĩ đạt đến cảnh giới Hóa Kính nhập môn đã bị đạn bắn trúng vào bụng.

"Vù"

Cùng lúc đó, Phác Thái giống như một trận gió thông thường đến Long Ngũ bên cạnh, vung chưởng bổ về phía đầu của Long Ngũ.

"Bốp"

Một tiếng trầm muộn vang lên, đầu của Long Ngũ đã bị Phác Thái đập vỡ, tắt thở ngay tại chỗ.

Thấy một màn như vậy thì Bùi Đông Lai liền dừng ghi hình, cất điện thoại rồi khởi động xe.

- Đuổi theo.

Ánh mắt Phác Thái như đao nhìn vào chiếc Land Rover, lạnh lùng hạ lệnh.

Sau đó, Bùi Đông Lai đem xe quẹo vào một con đường đất, sau đó đem xe dừng lại trước một cây đại thụ, mang theo 2 người Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na đi đến một mô đất cách đó không xa.

Một lát sau, đám người Phác Thái đã đuổi tới, bọn hắn liền xuống xe, tay cầm theo trủy thủ, giống như là một trận gió, đuổi về phía đám người Bùi Đông Lai.

- Đám người HQ, các gia gia chờ các ngươi đã lâu rồi.

Đột nhiên, một tiếng hét to vang lên.

Giọng nói rơi xuống, bóng người hiện ra.

Từng đạo thân ảnh từ trong một bụi cỏ ở bên đường đi ra.

Người đi đầu mặc áo cà sa, cầm trong tay một chuỗi Phật châu.

Không Minh.

Thiếu Lâm đệ nhất cao tăng, đứng thứ 3 trên Long bảng.

Đã qua 10 năm, hắn một lòng hướng phật, khô tọa bế quan.

Hôm nay.

Vì Bùi gia mà hắn xuất quan.

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)