Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 413

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 413: Nghịch tập, nghịch tập (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)

Siêu sale Lazada


Đi theo sau Không Minh đại sư đại chính là người đứng thứ 5 trên Long bảng, người từng bị Cô Độc Phong Ảnh đánh bại, Tàng Bố Trác đại sư.

Ngoài 2 người bọn họ ra, còn có 3 vị cao thủ nằm trong top 10 trên Long bảng, gia chủ Tây Nam nhạc gia Nhạc Phong, chưởng môn phái Hoa Sơn, và chưởng môn phái Côn Thành.

Như vậy, 10 cao thủ nằm trên Long bảng, trừ Bùi Vũ Phu đã chết ra, Long Vương Diệp Cô Thành đang làm nhiệm vụ, chưởng môn Võ Đang là Bạch Mi đạo nhân, máu nhiễm HQ Cô Độc Phong Ảnh cùng chưởng môn Nga Mi không hỏi thế sự ra, thì năm vị khác đã có mặt ở đây.

Ngoài ra, còn có chưởng môn Dương Thiện của Hình Ý môn, chưởng môn Vịnh Xuân Thái Kinh, cùng với tứ đại thế gia võ học khác, số lượng vượt quá 50 người, có thể dùng từ quần anh hội tụ để hình dung.

Sở dĩ bọn hắn có mặt ở đây là bởi vì mấy ngày trước bọn hắn được Bùi Đông Lai báo cho biết.

Bùi Đông Lai nói cho mọi người, tính toán sáng nay sẽ đến lập bia cho Bùi Vũ Phu, kết quả lại âm thầm biết được đám người Phác Thái HQ muốn tiến vào đây để bới móc phần mộ tổ tiên của Bùi gia, Bùi Đông Lai hy vọng mọi người có thể giúp hắn.

Trong vòng 20 năm qua, Vũ Thần Bùi Vũ Phu luôn luôn giơ cao cờ hiệu của võ học TQ " Phạm vào Hoa Hạ, dù xa cũng giết" một mực yên lặng thủ hộ TQ, để cho đám người ngoại tộc không thể xâm nhập vào TQ nửa bước, ở trong giới võ học TQ thì nhất hô bá ứng, được nhiều người tôn trọng.

Cho nên lúc này Bùi Đông Lai muốn lập bia cho Bùi Vũ Phu, những nhân vật có máu mặt trong giới võ học đều muốn đến đây, huống chi bọn hắn còn biết đám người HQ còn muốn giết Bùi Đông Lai, ngăn cản không cho Bùi Đông Lai lập bia cho Bùi Vũ Phu, đào mới phần mộ của Bùi lão gia tử.

Nghe được tiếng gầm của chưởng môn Vịnh Xuân Thái Kinh, thấy được đám người Không Minh đại sư xuất hiện thì bọn người bên Phác Thái liền dừng bước.

Bởi vì trong lòng Phác Thái luôn tin vào thực lực của bên mình cho nên hắn mới trực tiếp xử lý 5 người đặc công kia, có thể nói là vô pháp vô thiên.

Nhưng mà.

Lúc này đối mặt với một đám cường giả TQ thì đám người Phác Thái liền thu lại vẻ cuồng ngạo này, ngược lại bọn hắn còn giống như chuột thấy mèo, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ bất an, mặc dù bọn hắn chưa từng gặp qua đám người Không Minh đại sư nhưng mà từ trên người của đám người Không Minh đại sư thì bọn hắn có thể cảm một cỗ khí thế kinh khủng.

Nhất là khí thế trên người Không Minh đại sư, Tàng Bố Trác đại sư cùng với 3 người cao thủ trên Long bảng làm cho đám người Phác Thái có cảm giác như trước mặt đang bị một tòa núi lớn chặn đường.

- Không Minh đại sư, bọn người HQ này đến nước chúng ta giết người, còn muốn giết Đông Lai, hơn nữa còn muốn ngăn không cho Đông Lai lập bia cho Vũ Thần, muốn đào bới phần mộ của thê tử Vũ Thần cùng Bùi lão gia tử, thật sự là tội không thể tha thứ, đáng giết.

Mắt thấy đám người Phác Thái sợ tới mức đứng nguyên tại chỗ, không dám lên tiếng, thì chưởng môn Vịnh Xuân là Thái Kinh đằng đằng sát khí nói.

Ngày đó, người NB đến hạ chiến thư với Vịnh Xuân, bởi vì thực lực của chưởng môn Vịnh Xuân Thái Kinh không đủ cho nên Bùi Đông Lai thay hắn lên nghênh chiến, cuối cùng giết chết Đằng Dã, chẳng khác gì là cứu hắn một mạng.

Cho nên, hắn vô cùng cảm kích Bùi Đông Lai, Bùi Vũ Phu, hiện giờ biết được mục đích vào TQ lần này của đám người Phác Thái thì hắn có thể không nổi giận sao?

- Giết.

- Giết.

Phẫn nộ không riêng gì chưởng môn Vịnh Xuân Thái Kinh mà còn có Dương Thiện và những gia chủ thế gia võ học có quan hệ tốt với Bùi Vũ Phu, ở bọn hắn xem ra, đám người HQ tỏ ra ngưu bức này muốn đến TQ để giết Bùi Đông Lai thì quả thật con mẹ nó, dám nhổ lông trên đầu lão hổ mà—Muốn chết.

- Không nói đến chuyện của Bùi gia, Bùi Vũ Phu từng nói phạm vào Hoa Hạ, dù xa cũng giết. Tuy rằng Bùi Vũ Phu đã mất đi nhưng mà chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn đám ngoại tộc đến TQ giương oai.

- Đúng vậy.

Lúc này, người mở miệng chính là chưởng môn của phái Hoa Sơn, so sánh với đám người Dương Thiện, Thái Kinh mà nói thì tuy rằng bọn hắn không gặp mặt Bùi Vũ Phu nhiều, nhưng mà trong lòng bọn hắn luôn khâm phục Bùi Vũ Phu, nhất là khâm phục chuyện Bùi Vũ Phu thủ hộ TQ này.

Bên tai vang lên lời nói của những cường giả này, cảm nhận được sát ý khủng bố thì đám người Phác Thái liền tỏ ra hoảng sợ không dám nói một tiếng nào, cả người cứng ngắc.

Cách đó không xa, Tần Đông Tuyết thấy được những vị cường giả của giới võ học TQ này động sát cơ thì không khỏi âm thầm cảm thán sức hiệu động của Bùi Vũ Phu trong giới võ học TQ, đồng thời cũng âm thầm một chiêu " Mượn dao giết người" này của Bùi Đông Lai quả thật là rất độc.

Bội phục rất nhiều, Tần Đông Tuyết thu hồi lại ánh mắt rồi nhìn về phía Bùi Đông Lai thì thấy dường như Bùi Đông Lai không quan tâm đến cục diện trước mắt, mà cầm xẻng đào đất, dường như một lập mộ cho Bùi Vũ Phu.

Thấy vậy thì Tần Đông Tuyết cảm thấy đau lòng, nàng cố gắng muốn làm chút gì đó nhưng mà phát hiện chỉ có 1 cái xẻng cùng với 2 cái liềm.

Hả?

Thấy được 2 cái liềm kia thì trong lòng Tần Đông Tuyết vừa động, lập tức hướng Hạ Y Na nói:

- Y Na, chúng ta cùng làm cỏ cho mẹ và gia gia đi.

- Ừh.

Hạ Y Na cũng lên tiếng gật đầu, khom người nhặt cái liềm lên rồi bắt đầu làm cỏ.

Thấy hành động của 2 người thì trong lòng Bùi Đông Lai ấm áp, cũng không có ngăn cản.

Cùng lúc đó, tất cả cường giả trong giới võ học TQ đều đem ánh mắt nhìn về phía Không Minh đại sư.

- Hôm nay ta đến đây là muốn tế Bùi thí chủ, hơn nữa là muốn ngăn cản những người muốn giết con của Bùi thí chủ.

Không Minh đại sư đem ánh mắt nhìn về đám người Phác Thái, thản nhiên nói:

- Người xuất gia lấy từ bi làm đâu, phật độ chúng sinh, nhưng mà bọn người đã phạm phải sát nghiệp ở TQ chúng ta, cho dù ta có nguyện ý tha cho các ngươi thì chỉ sợ các vị thí chủ ở đây cũng không đồng ý. Cho nên, xin chư vị hãy tự hành liễu đoạn (Tự mình kết thúc).

Tự hành liễu đoạn?

Đám người Phác Thái hoàn toàn ngẩn ngơ, không hiểu ý nghĩa của những từ này.

- Đám HQ kia, các ngươi còn không tự sát tạ tội? Chẳng lẽ muốn chúng ta động thủ sao?

Thấy đám người Phác Thái thờ ơ thì chưởng môn Vịnh Xuân Thái Kinh lập tức phát hỏa.

Tự sát?

Nghe được 2 chữ này thì bọn người Phác Thái liền ngẩn ra.

Sau đó, Phác Thái liền đưa mắt sang 17 gã tử sĩ Thôi gia.

"Vù"

"Vù"

"Vù"

...

Ngay sau đó.

Mười mấy thanh chủy thủ trong tay của bọn người Phác Thái liền bắn thẳng về phía đám người Không Minh đại sư.

- Kít hạng 3 mà tưởng là socola loại 1.

Chưởng môn phái Hoa Sơn liền quát lên một tiếng, cả người bắn lên, rút bảo kiếm ra, chém về những thanh chủy thủ kia.

Vạn Kiếm Quy Tông!

Chưởng môn phái Hoa Sơn ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay đó là kiếm pháp trấn phái của Hoa Sơn, 'Vạn Kiếm Quy Tông'.

"Keng"

"Keng"

"Keng"

..

Dường như mấy tiếng vang giòn cùng vang lên trong cùng một lúc, từng thanh chủy thủ đã bị chưởng môn phái Hoa Sơn người bước vào cảnh giới Hóa Kính đỉnh phong ngăn lại.

- Các ngươi muốn chết.

- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

Cùng lúc đó, đám người Dương Thiện liền quát lên một tiếng, ngay tại chỗ bắn ra, trực tiếp hướng về đám người tử sĩ Thôi gia.

- Chạy.

Phác Thái thấy thế, trong lòng hoảng hốt, lập tức làm ra quyết định chạy trốn.

- Chạy đường nào?

Dương Thiện thấy thế, quát lên một tiếng lớn, thuận thế đá một cước vào thanh chủy thủ nằm trên mặt đất, thanh chủy thủ liền bắn ra với một tốc độ nhanh chống, khí thế sét đánh không kịp bưng tai bắn trúng vào hậu tâm của một gã tử sĩ, một kích mất mạng.

- Luận về ám khí thì Đường Môn là tổ tông của đám HQ các ngươi nhưng mà còn thua xa so với VN.

Chưởng môn Đường Môn cũng không cam chịu rớt lại phía sau, tay phải giơ lên, 3 đạo ám khí liền bắn về phía đám tử sĩ Thôi gia đang hoảng hốt chạy trốn.

"Phốc"

"Phốc"

"Phốc"

Lập tức có 3 gã tử sĩ không kịp đề phòng, bị ám khí đánh trúng, chết ngay tại chỗ.

Trong lúc nhất thời, trừ 5 vị cường giả đứng trên Long bảng ra thì toàn bộ những người khác đều đuổi theo đám tử sĩ Thôi gia, quả thực chính là Bát Tiên quá hải, các hiển thần thông, mọi người đếu muốn lấy mạng của đám người tử sĩ Thôi gia.

Thấy song phương triển khai đại chiến, thì 2 người Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na liền dừng tay lại, quay đầu nhìn lại.

Bùi Đông Lai cũng dừng đào đất.

Bất quá.

Hắn không có nhìn cảnh song phương chém giết mà là đem ánh mắt nhìn lên bầu trời.

- Cha, mặc kệ người đang ở thiên đường hay ở phía sau màn, hôm nay, con sẽ lập bia cho người, tụ tập đông đảo cường giả đến đây là để giết đám người ngoại tộc. Tương lai không xa, nhi tử sẽ dùng " Bùi gia quyền" mà người dạy để đưa đám người muốn xâm nhập vào TQ này vào Diêm vương điện.

*****

Seoul, tiếng còi xe cảnh sát vang khắp những con đường lớn, những chiếc xe cảnh sát đều hướng về biệt thự Thôi gia mà chạy tới, cả Seoul loạn thành một đống hỗn loạn.

Khi một số người phụ trách cảnh phương, quân đội đuổi tới đây thì cảnh sát và binh lính đã vây chặt biệt thự Thôi gia chật như nêm cối, hơn nữa kéo cảnh giới tuyến, cấm người dân bình thường tới gần.

- Tình huống thế nào?

Sau khi nhân vật số 1 của cảnh sát HQ xuống xe thì xông vào biệt thự, hỏi.

- Đều...đều chết hết rồi.

Tên cảnh sát kia tỏ ra khó coi, hắn cố gắng ngăn chặn nổi sợ hãi trong lòng, giọng nói tỏ ra run rẩy đáp:

- Không còn một người nào sống sót, tất cả đều bị giết chết, hơn...hơn nữa....

- Hơn nữa cái gì?

Nhân vật số 1 của cảnh sát HQ liền trở nên nóng nảy hỏi.

Tên kia vội vàng đáp:

- Hơn nữa những thành viên quan trọng trong Thôi gia đều bị người ta dùng súng ngắm vắn chết...

- Ông nói cái gì?

Tâm tình của nhân vật số 1 của cảnh sát HQ vốn đã buồn bực, lúc này nghe được lời nói kia thì liền ngẩn ra, sau đó không đợi đối phương nói xong thì liền gào lớn lên.

- Thôi Cảnh Thái bị ám sát, ngoài ra còn có vài thành viên trung tâm của Thôi gia bị ám sát.

Giọng nói của tên cảnh sát kia tỏ ra kinh hồn táng đảm, tiếp tục hội báo nói:

- Toàn bộ hung thủ sử dụng súng ngắm, hẳn là do sát thủ cùng lính đánh thuê gây ra, nên tôi đã cho người phong tỏa cả Phủ Sơn rồi, vây bắt hung thủ....

- Nếu không bắt được bọn chúng thì con mẹ nó, ông liền cút ngay cho ta.

Nhân vật số 1 của cảnh sát HQ liền gào to lên, ở hắn xem ra, nhiều thành viên trung tâm của Thôi gia chết đi, nếu truy cứu trách nhiệm thì hắn sẽ đứng chịu mũi sào, đến lúc đó bị cách chức đều là chuyện nhỏ, làm không tốt thì cũng sẽ chôn cùng theo.

"Reng...Reng"

Lúc này, điện thoại của hắn lại vang lên.

- Cục trưởng, 5' trước, người ở bên dưới đã báo rằng Thôi Cảnh Nguyên cùng vợ hắn, con hắn đã chết ở trong nhà...

"¥#¥... #!"

Lại nghe được cấp dưới báo tin thành viên trung tâm của Thôi gia lại chết thì nhân vật số 1 của cảnh sát HQ thiếu chút nữa hô mê bất tỉnh, hắn mắng loạn lên, sau đó trực tiếp ném điện thoại xuống đất.

"Bốp"

Điện thoại liền vỡ nát.

Thấy một màn như vậy thì những người bên cạnh không dám lên tiếng.

- Rốt cuộc là Thôi gia đã đắc tội với người nào?

Trong lòng bọn hắn liền hiện ra suy nghĩ này.

Không có đáp án.

...

Cũng là tiếng xe cảnh sát, nhưng lúc này là ở Gia Cách Đạt Kỳ.

Từng chết xe cảnh sát, xe cứu hoải chạy về biệt thự của Nạp Lan gia.

- Tình huống sao rồi?

Nhân vật số 1 của cảnh sát Gia Cách Đạt Kỳ nghe được cấp dưới báo lại thì hắn vội vàng chạy đến khu biệt thự Nạp Lan gia thì thấy được người chết trên mặt đất, hành động " Tảo hắc" vừa trôi qua mấy ngày thì ở đây lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa người chết lại là thành viên của Nạp Lan gia, điều này làm cho hắn cảm nhận được áp lực cực lớn.

- Báo...Báo cáo Lưu cục trưởng, hiện trường không còn ai sống sót, tất cả đều bị giết chết, hơn nữa đều là do vũ khí lạnh gây ra.

Người phụ trách hiện trường đầu đầy mồ hôi lạnh bước lên báo lại:

- Hơn nữa, trước khi rời đi thì hung thủ còn dùng lửa thiêu sạch cả biệt thự số 1, nhân số thương vong cùng danh tính còn chưa thể xác định.

- Còn không mau nhanh đi làm đi?

Lưu cục trưởng nóng nảy, lớn tiếng kêu lên:

- Lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách của Nạp Lan gia ở Gia Cách Đạt Kỳ, kêu hắn nói rõ lại tình huống.

- Vâng, cục trưởng.

- Đúng rồi, có băng ghi hình không?

Sau khi làm ra chỉ thị thì Lưu cục trưởng nhớ ra cái gì đó, hỏi lại.

- Không có, băng ghi hình đã bị hung thủ tiêu hủy rồi.

Tên phụ trách hiện trường lắp báp mà báo lại.

- Ông hãy mau để cho cảnh sát giao thông quanh đây coi lại băng ghi hình, nhìn xem thử có đối tượng khả nghi nào không? Nhanh đi.

Lưu cục trưởng lại làm ra chỉ thị, sau đó liền rút ra một điếu thuốc rồi hút.

- Cục...cục trưởng.

30s sau, tên phụ trách hiện trường kia cầm lấy điện thoại, vẻ mặt hoảng sợ chạy tới.

- Mẹ nó, lại có chuyện gì?

Lưu cục trưởng quát

- Người phụ trách của Nạp Lan gia ở Gia Cách Đạt Kỳ nói, tối hôm qua ở trong biệt thự có Nạp Lan Minh Châu còn...còn có...

- Con mẹ nó, có ai?

- Diệp... Diệp đại thiếu gia!

- Ai?

Lưu cục trưởng trợn tròn tròng mắt.

- Diệp đại thiếu gia

- Người nào Diệp gia?

- Diệp gia của Yên Kinh, người phụ trách Nạp Lan gia ở Gia Cách Đạt Kỳ cũng không biết tên của người nọ là gì nhưng mà nghe đối phương xưng hô là Diệp thiếu.

- Xong rồi...con mẹ nó xong thật rồi.

Lưu cục trưởng nghe vậy, trực tiếp sợ tới mức đặt mông ngồi trên mặt đất.

Ở hắn xem ra, Diệp đại thiếu gia chết ở Gia Cách Đạt Kỳ, hắn không thể trốn tránh trách nhiệm, đến lúc đó bị mất chức đã là trừng phạt nhẹ rồi.

Một lát sau, Lưu cục trưởng áp chế nổi sợ hãi trong lòng, cầm lấy điện thoại, báo lại cho cấp trên.

Hiểu nhiên là hắn không có biện pháp xử lý chuyện này.

1' sau, Lưu cục trưởng hoàn toàn xụi lơ ở trên mặt đất, bởi vì lúc báo xong thì hắn có thể cảm nhận được nổi sợ hãi cùng lo lắng của vị đại lão đầu bên kia điện thoại.

Kết nối với biểu hiện như thế của vị đại lão mặt trên thì hắn có thể biết được tính nghiêm trọng của vụ án lần này.

Không đến 5' sau thì toàn bộ cảnh sát ở Đông Giang đã biết người chết ở Gia Cách Đạt Kỳ là Diệp Tranh Vanh, sau khi nhận được tin tức này thì bọn hắn liền an bài thủ hạ làm việc, sau đó vội vàng đem tin này báo lại cho bộ GA và bộ An Toàn.

Yên Kinh, trong phòng hội nghị của bộ An Toàn.

Bởi vì nhận được tin tức của Long Ngũ báo về nên những thành viên trong bộ An Toàn liền mở cuộc hội nghị khẩn cấp để tìm đối sách.

Sở dĩ là cẩn thận như vậy là bởi vì chuyện này có liên quan đến Bùi Đông Lai, thân là thành viên của bộ An Toàn thì bọn hắn cũng biết được ân oán của Bùi Đông Lai và Diệp gia, đồng thời bọn hắn cũng biết Bùi Đông Lai cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, ít nhất không phải là người mà bọn hắn có thể thu thập.

- Dựa vào tin tức mới nhất thì chúng ta đã mất đi liên lạc với Long Ngũ, hơn phân nửa là đám người Long Ngũ đã bị hạ độc thủ.

Trong phòng hội nghị, nhân vật số 1 của bộ An Toàn trầm giọng nói:

- Xét thấy, chúng ta cơ bản suy đoán được những người đi theo Bùi Đông Lai tảo mộ lần này toàn là những cường đạo khó đối phó, tôi đề nghị không nên hành động thiếu suy nghĩ, lập tức đem chuyện này báo lại cho Diệp XX, để Diệp XX cùng cảnh sát, thỉnh cầu Long Nha ra tay.

- Mọi người có ý kiến gì không?

Nói xong, ánh mắt của hắn liền nhìn mọi người.

- Tôi đồng ý ý kiến của Triệu bộ trưởng.

- Tôi cũng đồng ý.

"Két"

Sau đó, coi như thành viên của bộ An Toàn đang lần lượt tỏ thái độ thì cửa phòng hội nghị bị người ta đẩy ra.

"Bá!"

Mắt thấy cuộc họp quan trọng đang diễn ra mà có người quấy rầy thì toàn bộ mọi người trong phòng đều tỏ ra tức giận.

- Thật...Thật có lỗi, chư vị lãnh đạo, quấy rầy rồi.

Thấy được ánh mắt tức giận của mọi người thì người đi vào phòng cũng ý thức là mình không gõ cửa mà trực tiếp xông vào.

Ý thức được điểm này thì trong lòng hắn liền cảm thấy bất an.

- Trần cục trưởng, có chuyện gì?

Mặt Triệu bộ trưởng lạnh xuống, , trầm giọng hỏi.

"Hô... Hô..."

Trần cục trường liên tục thở sâu 2 hơi để bản thân trở nên bình tĩnh hơn rồi nói:

- Bộ trưởng, các vị lãnh đạo, vừa rồi tôi mới nhân được tin tức của cảnh sát ở Đông Giang truyền về, 30' trước thì ở núi Đại Hưng An khu Gia Cách Đạt Kỳ đã xảy ra một vụ án giết người nghiêm trọng. Hiện trường là tại khu biệt thự của Nạp Lan gia ở Gia Cách Đạt Kỳ, phần lớn người chết là người của Nạp Lan gia, còn...còn có...

- Còn có cái gì?

Nghe được những lời này thì Triệu bộ trưởng mơ hồ cảm thấy được chuyện này không đơn giản, rất có thể là do Bùi Đông Lai hạ thủ với Nạp Lan gia.

Không riêng gì Triệu bộ trưởng cho là như vậy mà những người khác ngồi trong phòng hội nghị cũng có cách nhìn như thế, vì thế bọn hắn nhìn thẳng vào thấy Trần cục trường, chờ Trần cục trường nói tiếp.

- Người chết ở trong đó còn có Diệp Tranh Vanh, người từng làm phó thị trưởng trước đây ở Giang Lăng.

"Ách..."

Nghe được một câu này của Trần cục trưởng, thì đám người Triệu bổ trưởng cũng bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Lần này Bùi Đông Lai chơi lớn rồi.

Khiếp sợ đồng thời bọn hắn lại nghĩ như thế nhưng mà lại không biết đây chẳng qua chỉ là món khai vị mà thôi.

*****

Cùng lúc đó, trong một khách sạn của Đông Hải, lúc này Từ Lệ đang ngồi trên ghế salon, lột quýt để ăn thì điện thoại của nàng rung lên, nàng cầm lấy điện thoại thì thấy được người gọi đến là em rể của mình, người đảm nhận chức vụ phó cục trưởng của bộ An Toàn.

- Tiểu Tuấn, tìm chị có việc gì không?

Từ Lệ liền mở miệng nói trước.

- Chị, không tốt rồi.

Đầu bên kia điện thoại, thân là người đảm nhận chức vụ phó cục trưởng bộ An Toàn thì giọng nói của Khương Tuấn tỏ ra ngưng trọng.

- Có chuyện gì?

Từ Lệ có chút nghi ngờ, đang yên đang lành như thế này, hơn nữa Diệp gia lại đang áp chế Bùi Đông Lai thì tại sao Khương Tuấn lại nói không tốt?

- Chị, Tranh Vanh đã xảy ra chuyện.

Khương Tuấn do dự một chút, cuối cùng liền nói thẳng cho Từ Lệ biết.

- Cái gì?

Từ Lệ cả kinh, vội vàng đứng lên, sau đó khiếp sợ hỏi:

- Cậu...Cậu nói là ai đã xảy ra chuyện?

- Tranh Vanh...

- Nó xảy ra chuyên gì?

- Dựa vào tin tức chính xác thì 8h sáng nay Tranh Vanh đã bị người ta sát hại ở Gia Cách Đạt Kỳ.

- Cậu nói cái gì?

Nghe được tin tức Diệp Tranh Vanh bị sát hại thì thân thể mập mạp của Từ Lệ run lên, run giọng nói:

- Cậu...Cậu nói Tranh Vanh bị người ta giết chết rồi sao?

- Vâng.

Khương Tuấn lại cấp ra câu trả lời thuyết phục.

- Không có khả năng! Điều đó không có khả năng.

Lại nghe Khương Tuấn nói như thế thì Từ Lệ điên cuồng lắc đầu:

- Lúc ta đi thì Tranh Vanh còn ở Yên Kinh, làm sao nó lại bị người ta giết chết ở Gia Cách Đạt Kỳ được? Nhất định là cậu đã lầm rồi.

- Chị, quả thật Tranh Vanh đã chết.

Khương Tuấn trầm giọng nói:

- Hơn nữa, có liên quan đến Bùi Đông Lai.

"Ách..."

Lúc này đây, Từ Lệ há to miệng, nhưng không nói gì, cả người cứng ngắc.

3 chữ Bùi Đông Lai này giống như một quyền trực tiếp đập vỡ nội tâm của nàng, ở trong quốc nội thì người có thể giết chết Diệp Tranh Vanh không có mấy ai nhưng mà Bùi Đông Lai lại là một trong những số đó.

- Chị...Chị...

Khương Tuấn sợ Từ Lệ không chịu nổi cơn đả kích này nên vội vàng kêu lên.

- Có chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Tranh Vanh lại chạy đến Gia Cách Đạt Kỳ? Còn nữa, tại sao tên nghiệt chủng kia lại giết Tranh Vanh?

Từ Lệ gào thét lên:

- Nói cho ta biết, cậu nói cho ta biết mau.

- Chị, dựa vào tin tức mới nhận được thì Tranh Vanh biết được Bùi Đông Lai muốn đến Gia Cách Đạt Kỳ thì đã cùng với Nạp Lan gia liên lạc với Thôi gia HQ, cố gắng muốn mượn dùng tử sĩ của Thôi gia giết chết Bùi Đông Lai, nhưng chẳng biết người của Thôi gia lại không có đi giết Bùi Đông Lai, mà ngược lại lại giết Tranh Vanh....

- Con của ta, tại sao mà nó ngu như vậy, không phải là ta đã nói rồi sao, con không cần phải nhúng tay đối phó với tên nghiệt chủng kia nữa mà.

Từ Lệ nghe vậy thì liền bi phẫn kêu lên, sau đó trong lòng nàng vừa động, đột nhiên đoán được cái gì, lớn tiếng kêu lên:

- Nhất định là tên nghiệt chủng kia liên hợp với người HQ tính kế hạ chết Tranh Vanh, nhất định là như vậy!

Nói xong, Từ Lệ liền cúp điện thoại, rồi gọi cho Diệp Cấm.

Cùng lúc đó, ở xa ngàn dặm, trong một phòng hội nghị, Diệp Cấm đang chủ trì một hội nghị quan trong. Thấy điện thoại rung lên thì hắn vốn định tắt máy, nhưng thấy người gọi đến là Từ Lệ thì hắn dừng nói chuyện lại, sau đó để cho nhân vật số 2 chủ trì buổi hội nghị, rồi cầm điện thoại đi ra phòng họp.

- Có chuyện gì? Tôi đang họp...

- Tranh Vanh đã chết! Tranh Vanh bị người ta giết chết. Là tên nghiệt chủng kia làm.

Không đợi Diệp Cấm nói xong thì Từ Lệ đã khàn giọng rống lên.

- Cái gì?

Nghe được Từ Lệ nói như thế thì Diệp Cấm liền cả kinh.

- Tranh Vanh đã bị tên nghiệt chủng kia giết chết.

Giọng nói của Từ Lệ lại vang lên.

"Lộp bộp"

Nghe được tin Diệp Tranh Vanh bị giết chết thì trong lòng Diệp Cấm chấn động, đồng tử phóng lớn.

"Hô ~ "

Sau đó, Diệp Cấm hít một hơi thật sâu, cố gắng khống chế tâm tình của mình, hắn không có nói gì thêm mà là đi về phòng làm việc của mình.

"Rầm"

Thuận tay đóng cửa phòng, Diệp Cấm trầm giọng hỏi:

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bà biết được tin tức này từ ai? Là Khương Tuấn nói cho bà biết sao?

- Lúc nãy Khương Tuấn gọi điện đến nói cho tôi.

Từ Lệ giống như là hoàn toàn bị kích thích, quát lớn lên:

- Tên nghiệt chủng kia đã liên hợp với người HQ, thiết kế hãm hại Tranh Vanh, Tranh Vanh chết rất thê thảm.... Chúng ta nhất định phải báo thù cho nó.

"Đô... Đô..."

Nói xong thì đột nhiên Từ Lệ phát hiện trong điện thoại truyền ra tiếng "Đô... Đô...".

Phát hiện này làm cho nàng sửng sốt ra, sau đó nàng gọi lại cho Diệp Cấm nhưng lại phát hiện điện thoại Diệp Cấm đang bận.

Trong văn phòng, sau khi cúp điện thoại thì Diệp Cấm lại gọi cho Khương Tuấn.

- Anh rể....

- Chuyện gì?

Diệp Cấm cắt ngang lời nói của Khương Tuấn, trầm giọng hỏi.

- Là như vậy....

Khương Tuấn vội vàng đem mọi chuyện kể lại một lần nữa.

- Cậu nói Tranh Vanh vốn cùng liên hợp với người của HQ, muốn giết chết Bùi Đông Lai, kết quả là lại bị người HQ giết lại sao?

Nghe xong Khương Tuấn hội báo thì Diệp Cấm lạnh giọng hỏi

Trong lòng Khương Tuấn vừa động, minh bạch hiểu được dụng ý của Diệp Cấm, vội vàng đáp:

- Vâng.

- Từ đâu cậu biết được điều này?

Diệp Cấm lại hỏi

- Là một người tên là Nạp Lan Hiên, người này là đệ đệ của Nạp Lan Minh Châu, ngày hôm qua hắn phụ trách đưa đón người của Thôi gia HQ, nên mới biết được tin tức...

- Người biết tin tức này có nhiều không?

Không đợi Khương Tuấn nói xong, Diệp Cấm lại lạnh giọng hỏi.

- Không nhiều lắm, chỉ vài người.

Khương Tuấn nghe vậy thì trong lòng đã đoán rằng, Diệp Cấm sợ tin tức này truyền ra ngoài sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến Diệp gia, dù sao thì chuyện câu kết với thế lực cảnh ngoại cũng là một chuyện tuyệt đối không thể đụng vào.

- Ta mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, nhất định phải khống chế tin tức lại, tốt nhất là làm cho bọn chúng vĩnh viễn ngậm miệng lại.

Giờ phút này, Diệp Cấm đã thể hiện ra bản sắc của đế vương. Sau khi biết chuyện thì hắn không tỏ ra phẫn nộ hay kêu gào báo thù như Từ Lệ, mà lấy đại cục của Diệp gia làm chính, trực tiếp tìm ra chỗ quan trọng của sự việc.

- Xin anh rể cứ yên tâm, em biết nên làm như thế nào rồi.

Khương Tuấn liền cung kính lĩnh mệnh, hắn biết chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn không đem bí mật nói ra.

Mắt thấy Khương Tuấn hiểu được ý của mình thì Diệp Cấm liền cúp điện thoại rồi gọi cho Diệp Thạch.

- Cha, có thể nói chuyện được không?

Điện thoại được chuyển, Diệp Cấm liền mở miệng hỏi trước.

- Được.

Cảm thấy được vẻ dị thường trong giọng nói của Diệp Cấm thì Diệp Thạch nhíu mày lại, hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Tranh Vanh đã chết.

Diệp Cấm cố gắng để cho giọng nói mình tỏ ra bình tĩnh, cảm giác kia giống như người chết là một con chó chứ không phải là con của hắn.

- Tại sao ta lại không nghe qua chuyện này, con từ đâu mà biết được chuyện này?

Đang ở Hoàng Gia lâm viên Diệp Thạch nghe vậy thì đồng tử hơi phóng đại, sửng sốt vài giây, sau đó lấy lại tinh thần, trầm giọng hỏi.

Diệp Cấm bình tĩnh nói:

- Khương Tuấn nói cho con biết, Triệu Triết hắn là muốn gặp mặt cha, cho nên hắn không gọi điện báo choc ho.

- Sao lại thế này?

Lãnh mang trong mắt Diệp Thạch lóe lên:

- Có phải tên nghiệt chủng kia làm không?

- Vâng, Tranh Vanh biết được tin tức tên nghiệt chủng kia muốn đi tảo mộ cho nên cố gắng cùng Nạp Lan gia liên hệ với thế lực cảnh ngoại để giết tên tạp chủng kia, kết quả nó lại bị thế lực cảnh ngoại giết chết, nhất định là do tên nghiệt chủng kia giở trò quỷ.

Sắc mặt Diệp Cấm âm lãnh, nói:

- Con đã để Khương Tuấn phong tỏa tin tức này rồi.

- Con hãy nghĩ biện pháp chứng minh tên nghiệt chủng kia cấu kết thế lực cảnh ngoại, giết chết Tranh Vanh.

Diệp Thạch trầm giọng:

- Lúc này đây, cho dù Thiên vương lão hạ phàm cũng không cứu được hắn!

Giờ phút này, Diệp Thạch đã đem uy nghiêm của đế vương phát huy tới cực hạn

Nhưng mà.

Hắn không biết Nạp Lan Minh Châu cũng từng nói qua những lời giống như vậy, nhưng kết quả lại bị Bùi Đông Lai đá vào Diêm vương điện.

*****

Là một tổ chức thần bí của nước cộng hòa thì Long Nha có nhiều trụ sở bí mật ở trong quốc nội, thậm chí ở nước ngoài cũng có.

Trong đại sảnh trụ sở dưới lòng đất, mười mấy thành viên Long Nha võ trang đầy đủ đang đứng ở đây, đợi mệnh lệnh của Long Vương Diệp Cô Thành.

Trong một gian phòng, Diệp Cô Thành đang nghe một cuộc điện thoại.

- Tiểu Diệp, sáng nay tại núi Đại Hưng An khu Gia Cách Đạt ở Đông Bắc đã xảy ra một vụ án giết người nghiêm trọng, có tất cả 17 người chết, trong đó có 5 là đặc công của Quốc An Cửu Xử cùng với phó thị trưởng Giang Lăng trước đây là Diệp Tranh Vanh.

Trong điện thoại truyền ra một giọng nói uy nghiêm chủ nhân của giọng nói này chính là nhân vật số 2 trong quân đội Tiêu Nguyên Thanh:

- Sự việc lần này liên quan đến thế lực cảnh ngoại, cực kỳ khó giải quyết, XX đã yêu cầu quân đội phối hợp điều tra việc này, đem hung thủ vây bắt quy án. Ủy ban vừa rồi đã tổ chức một cuộc hội nghị khẩn cấp, hội nghị đã đồng ý lời thỉnh cầu của XX, phái ra Long Nha cùng các đồng chí của bộ An Toàn cùng nhau tới Gia Cách Đạt Kỳ.

- Vâng thủ trưởng.

Diệp Cô Thành liền trả lời, vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng mà chân mày thì hơi nhíu lại, chứng minh việc này cũng có ảnh hưởng không nhỏ đối với hắn.

- Cậu lập tức phái người căn cứ quân sự XX, các đồng chí bên bộ An Toàn sẽ đến sau, cụ thể đi bao nhiêu người thì bản thân cậu hãy an bài.

Tiêu Nguyên Thanh lại làm ra chỉ thị:

- Sau khi cậu đến Gia Cách Đạt Kỳ thì các đồng chí cảnh sát, bộ đội cũng những đồng chí trong bộ An Toàn sẽ đến sau, các cậu sẽ phối hợp với bọn họ để hành động.

- Vâng, thủ trương.

Diệp Cô Thành lại lĩnh mệnh, theo sau chân mày hắn nhíu lại, hỏi:

- Thủ trưởng, xin cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, chân tướng của sự việc này là?

- Dựa vào tin tình báo của bộ An Toàn thì Bùi Đông Lai liên hệ với thế lực cảnh ngoại, lẻn vào trong nước giết chết Diệp Tranh Vanh cùng với 5 đồng chí trong bộ An Toàn.

Tiêu Nguyên Thanh liền nói ra những lời mà hắn nghe XXX bên kia truyền đến, nhưng mà trong lòng hắn tuyệt không tin. Ở hắn xem ra, Bùi Đông Lai lấy trí tuệ và năng lực trong vụ án ở Giang Lăng thì sẽ không phạm phải sai lần như thế này, để cho Diệp gia dễ dàng nắm lấy nhược điểm.

Tiêu Nguyên Thanh không tin, Long Vương Diệp Cô Thành có thể tin sao?

- Thủ trưởng, thiếu tướng Diệp Cô Thành muốn tự mình dẫn đội điều tra việc này.

Đột nhiên Diệp Cấm mở miệng, chủ động xin đi giết giặc.

Ân?

Nghe Diệp Cô Thành tự mình muốn đi thì trong lòng Tiêu Nguyên Thanh không khỏi ngẩn ra.

Chẳng...Chẳng lẽ Diệp Thạch phái Tiểu Diệp đi sao?

Hay là Diệp Cô Thành biết lần này Bùi Đông Lai đã không còn con đường sống cho nên muốn tính toán làm chút gì đó?

2 suy nghĩ này đồng thời cùng xuất hiện trong đầu của Tiêu Nguyên Thanh.

Không có đáp án.

Bất quá.

Tiêu Nguyên Thanh hiểu được Diệp gia đã đem chậu phân này đổ lên đầu Bùi Đông Lai, cho dù Bùi Đông Lai không phải là thủ phạm thì dưới tình này thì Diệp Cô Thành vô luận vì nguyên nhân nào mà muốn đi thì Bùi Đông Lai cũng đều phải nhận lấy bi kịch.

- Được.

Trong lòng hiểu được điểm này, Tiêu Nguyên Thanh hơi trầm ngâm một chút, liền đồng ý yêu cầu của Diệp Cô Thành, bởi vì hắn thấy được lấy tính khí của Diệp Cô Thành thì loại khả năng thứ 2 sẽ lớn hơn, như vậy coi như hắn cũng có thể giúp đỡ Bùi Đông Lai một lần cuối cùng.

Sau khi cúp điện thoại thì Tiêu Nguyên Thanh nhớ đến chuyện gia gia của Bùi Đông Lai cứu mạng của Tiêu gia lão thái gia thì nhịn không được mà thở dài:

- Cha, lúc này đây Diệp gia đã hoàn toàn nổi giận, không tiếc hết thảy mọi thứ để lấy mạng Bùi Đông Lai, vì đại cục cùng vì lợi ích của Tiêu gia mà con không có khả năng giúp gì cho hắn, chỉ có thể giúp được một bước này, hi vọng cha ở dưới cửu tuyền chớ có trách con.

Nói xong, vẻ mặt của hắn hoàn toàn khôi phục lại bình thường, biến thành nhân vật số 2 thiết huyết, cơ trí trong quân đội.

...

Cùng lúc đó, từng tiếng còi xe cảnh sát vang khắp Đông Hải, từng chiếc xe cảnh sát dừng lại ở tập đoàn Đông Hải.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Đúng a, tại sao lại nhiều xe cảnh sát như thế?

Đoàn xe đã khiến cho người đi đường chú ý, bọn hắn nghị luận sôi nôi nhưng căn bản lại không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chẳng lẽ tập đoàn thật sự đã xảy ra chuyện?

So ra mà nói thì những nhân viên trong tập đoàn Đông Hải, thấy được nhiều xe cảnh sát như vậy thì không nhịn được mà thầm hỏi bản thân.

Sau đó, không đợi bọn họ nghĩ ra cái gì thì Từ Lệ từ trong một chiếc xe đi ra, bên cạnh nàng chính là nhân vật số 2 của Đông Hải, cùng với những người phụ trách những ngành khác.

- Liễu tổng, nhân viên kiểm tra đi rồi mà còn quay lại, mà còn có rất nhiều cảnh sát ở dưới kia.

Trên tầng cao nhất của tập đoàn, thư ký của Liễu Nguyệt đẩy cửa phòng vào, hốt ha hốt hoảng nói.

- Biết rồi.

Vẻ mặt Liễu Nguyệt tỏ ra bình thản nói:

- Cô đi ra ngoài đi.

- Vâng. Liễu tổng.

Thư ký nghe vậy thì không nói gì thêm mà cung kính đi ra ngoài.

10' sau.

Đám người Từ Lệ đã đi vào văn phòng của Liễu Nguyệt.

- Liễu tiểu thư, dựa vào kết quả mà chúng tôi kiểm tra được thì tập đoàn Đông Hải đã có những hành vi vi phạm pháp luật như rửa tiền, trốn thuế....

Nhân vật số 1 của cục JCY Đông Hải đi lên, xuất ra một phong thư yêu cầu niêm phong, trầm giọng nói:

- Sau khi tổ kiểm tra báo lại tình huống cho chúng tôi, trả qua một cuộc hội nghị thì chúng tôi quyết định niêm phong tập đoàn Đông Hải cùng toàn bộ tài khoản ngân hàng của tập đoàn Đông Hải, đây là thư yêu cầu niêm phong.

Liễu Nguyệt không có nhìn vào nhân vật số 1 của cục JCY Đông Hải mà là đem ánh mắt nhìn về phía Từ Lệ, thì thấy được lúc này Từ Lệ giống như là lệ quỷ vậy, 2 mắt nàng đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Liễu Nguyệt.

- Liễu tiểu thư, ngoài ra, chúng tôi hoài nghi toàn bộ thành viên của ban giám đốc tập đoàn Đông Hải phạm tội trái pháp luật, yêu cầu để chúng tôi điều tra, xin cô hãy đi theo chúng tôi một chuyến.

Sau khi nhân vật số 1 của cục JCY Đông Hải nói xong thì nhân vật số 1 của cục cảnh sát Đông Hải bước lên nói.

Liễu Nguyệt khẽ mỉm cười:

- Tôi đi với các vị.

Ân?

Thấy được nụ cười trên mặt Liễu Nguyệt thì mọi người lại ngẩn ra, hiển nhiên là bọn hắn không rõ, tập đoàn Đông Hải đã tới nước này rồi mà Liễu Nguyệt lại có thể cười tươi như vậy.

Rất nhanh, Liễu Nguyệt đã bị cảnh sát mang đi, còn tổng bộ của tập đoàn Đông Hải đã bị niêm phong.

Cùng một thời gian Ngô Sinh, Uông Chu, Lôi Đại Bằng cùng toàn bộ thành viên ban giám đốc của tập đoàn Đông Hải đều bị cảnh sát mang đi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, thì chuyện này cùng với chuyện những thành viên trung tâm của Thôi gia HQ đã trở thành chuyện bàn tán trên khắp toàn cầu.

....

Cùng lúc đó, trong một con thuyền chở hàng ở vùng hải vực HQ.

Sau khi tàu hàng cập bờ thì đám người Quý Hồng, Cô Độc Phong Ảnh cùng Jason đã thay đổi cách ăn mặc, trở thành một đám người thương nhân từ trên tàu đi xuống.

- Đến nơi này thì chúng ta đã an toàn, chậm nhất là ngày mai chúng ta liền có thể rời đi.

Sau khi xuống thuyền thì Jason nhìn vào Cô Độc Phong Ảnh, trong giọng nói không còn tỏ ra lạnh lùng như lúc trước, mà là mang theo vài phần kính sợ không thể che dấu.

Kính sợ, là bởi vì hắn biết được Cô Độc Phong Ảnh trong thời gian 10' đã thẳng tay chém giết cả đại bản doanh Thôi gia.

Hơn nữa là dùng tay không.

Nghe Jason nói như thế thì Cô Độc Phong Ảnh chỉ gật đầu, không mở miệng nói gì cả.

- Đã làm phiền ngài rồi, Jason giáo quan.

Lúc này, thấy Cô Độc Phong Ảnh không nói lời nào thì Quý Hồng bước lên xin lỗi, dùng tiếng Anh để nói chuyện:

- Sư phụ của tôi tính tình như vậy, không thích giao tiếp với người khác nên hy vọng Jason giáo quan không cần để ở trong lòng.

- Không sao.

Jason nở ra nụ cười, nói:

- Quý tiểu thư, võ học TQ thật sự là rất thần kỳ, sau này có cơ hội thì tôi nhất định phải học tập mới được.

- Jason giáo quan, đệ tử kiệt xuất Bùi Đông Lai của ngài hiện giờ đã là một cao thủ võ học, sau này ngài có thể học tập cùng hắn.

Quý Hồng trừng mắt, cười nói.

"Ách"

Jason bất đắc dĩ mà liếc mắt, nói sang chuyện khác:

- Chuyện bên HQ này đã xong, bên TQ Diêm La đã giải quyết xong mọi chuyện chưa?

"Reng...Reng"

Đột nhiên, không đợi Quý Hồng mở miệng trả lời thì điện thoại vệ tinh của nàng vang lên.

Điện thoại được chuyển, một thành viên của Phong Diệp trong quốc nội liền nói:

- Lão bản, nửa giờ trước thì toàn bộ tập đoàn Đông Hải ở quốc nội đã bị niêm phong. Liễu Nguyệt, Lôi Đại Bằng, Ngô Sinh cùng Uông Chu đều bị cảnh sát mang đi.

- Ta biết rồi.

Nghe được tin tức như thế thì trên mặt Quý Hồng không có lộ ra vẻ ngưng trọng, khẩn trương mà lại mơ hồ có chút hưng phấn.

- Đông Lai không có sao chứ?

Mắt thấy Quý Hồng cúp điện thoại thì Cô Độc Phong Ảnh lên tiếng hỏi, đối với hắn mà nói thì hắn chỉ quan tâm đến sinh tử của Bùi Đông Lai mà thôi.

- Không sao, tính đến trước mặt thì mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của hắn.

Quý Hồng cười lắc lắc đầu, nhịn không được mà đem ánh mắt nhìn về phương xa, vẻ mặt chờ mong nói:

- Diêm La Bùi gia, đi 1 tính 10, đợt cao trào tiếp theo cũng đã sắp được diễn ra, chỉ tiếc là ta không thể thưởng thức, thật là có chút đáng tiếc a.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-529)