← Ch.428 | Ch.430 → |
Chu Thiến thấy được Lý Thiến Thiến, cũng nghe được Lý Thiến Thiến nói câu kia, bất quá vẻ mặt nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng mà.
Nàng không ngờ sau khi Lý Thiến Thiến nói xong những lời này thì lại không cam lòng, còn muốn tới đây để vũ nhục này, điều này làm cho sắc mặt nàng tỏ ra khó coi, chân mày cũng hơi nhíu lại.
So sánh với Chu Thiến thì Bùi Đông Lai không nghe được câu cuối cùng của Lý Thiến Thiến, mấy câu trước thì hắn nghe rõ hết, lúc này thấy vẻ mặt Lý Thiến Thiến tỏ ra không tốt đi lại đây, thì ánh mắt của hắn nheo lại.
- Ây za, đây không phải Chu Thiến, học sinh tốt đây sao?
Rất nhanh, người Lý Thiến Thiến chưa tới thì giọng nói đã vang lên:
- Như thế nào? Đã đổi được đối tượng bao nuôi rồi sao?
- Lý Thiến Thiến, cậu có thể vũ nhục tôi nhưng không nên vũ nhục Bùi tiên sinh.
Đối mặt với lời châm chọc của Lý Thiến Thiến, Chu Thiến giống như nàng theo như lời, nàng có thể không quan tâm đến việc Lý Thiến Thiến vũ nhục nàng, nhưng mà nàng không cho phép Lý Thiến Thiến vũ nhục ân nhân là Bùi Đông Lai.
- Hắc, Bùi tiên sinh, còn gọi thật là thân thiết.
Lý Thiến Thiến nghe vậy, cười lạnh một tiếng, nói:
- Nểu tình bạn học thì tôi nhắc nhở cô một câu, khi chọn bao dưỡng cùng cần phải nhìn lấy đối tượng, nhìn bộ dạng hắn thử xem, thôi thế này, tôi sẽ giúp cô giới thiệu vài người, bảo đảm cô sẽ vừa lòng.
Nói xong, Lý Thiến Thiến sợ đám người Thu Sơn không đợi được, không đợi Chu Thiến đáp lời. Liền xoay người rời đi.
Đối với nàng mà nói thì nàng đã hao hết tâm tư mới có thể bu vào đám người Thu Sơn đến từ Nhật này, nàng không muốn cứ thế mà mất đi.
- Bùi tiên sinh, thực xin lỗi.
Mắt thấy Lý Thiến Thiến xoay người, Chu Thiến không có cãi lại, mà là xin lỗi nhìn Bùi Đông Lai.
Đối với Bùi Đông Lai mà nói thì hắn cũng không rảnh mà để ý đến người ngu như Lý Thiến Thiến. Nghe được Chu Thiến nói xin lỗi thì hắn do dự một chút, cuối cùng bỏ qua ý định muốn chỉnh lại Lý Thiến Thiến.
- Thu Sơn Quân, mọi người trong trường đều bị tin đồn kia, nên cho rằng Chu Thiến đi làm việc này ngoài giờ, anh nói, nếu để cho bọn hắn biết, nàng đã thay đổi vì một người đàn ông thì những người đó sẽ nghĩ như thế nào?
Lý Thiến Thiến trở lại bên cạnh Thu Sơn, chủ động khoác tay Thu Sơn, thân mình dán vào Thu Sơn, cười hỏi.
- Trên thế giới này chưa bao giờ thiếu những kẻ ngu ngốc.
Nghe được Lý Thiến Thiến nói thế thì tên duy nhất còn FA trong nhóm liền cười lạnh nói.
Hắn vừa thốt lên xong, Thu Sơn, Lý Thiến Thiến cũng những người khác đều cười lên, giống như là xem phải con khỉ đang diễn trò, liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai, Chu Thiến một cái rồi đi vào phòng ăn ở tầng 2 để dùng cơm.
- Chu Thiến, có phải cô từng gây chuyện với cô gái tên là Lý Thiến Thiến không?
Đối mặt với hành vi khinh thường của đám người Lý Thiến Thiến thì chân mày Bùi Đông Lai nhíu lại, bất quá hắn không có phát hỏa mà muốn hỏi rõ ràng để làm tiếp tính toán.
- Không có.
Chu Thiến nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Thiến Thiến rời đi, lắc đầu nói:
- Nàng ở cùng phòng với tôi, bắt quá ngay từ đầu nàng luôn đi cả đêm không về, sau đó nàng liền dọn ra bên ngoài ở, tôi rất ít khi gặp mặt nàng.
- Vậy tại sao nàng lại nhắm vào cô, hơn nữa dường như nàng rất oán độc cô thì phải?
Bùi Đông Lai có chút nghi hoặc.
- Nàng bị người có tiền bao nuôi, chuyện này mọi người ở trong trường đều biết, rất nhiều người đều khinh thường nàng.
Sắc mặt Chu Thiến tỏ ra phức tạp, nói:
- Nàng vẫn ghen ghét tôi, sau lại nàng biết được tin mẹ tôi bị bệnh nguy kịch, nhìn qua thì dường như là có lòng tốt giúp tôi nghĩ biện pháp liên lạc với người ngoại quốc kia, nhưng mà nàng muốn dùng cách nàng để quét sạch thanh danh của tôi, nàng muốn những người từng cười nhạo nàng phải ngậm miệng lại.
- Nói như thế là nàng truyền chuyện của cô ra ngoài sao?
Bùi Đông Lai lập tức minh bạch được cái gì.
- Hẳn là nàng.
- Cô không cần để ý đến tin đồn này, cứ làm tốt, không thẹn với lương tâm là được.
Thấy được giọng nói chua sót của Chu Thiến thì Bùi Đông Lai an ủi, nhưng trong lòng cảm thấy cần phải giáo huấn loại người như Lý Thiến Thiến này mới được.
- Ừh.
Chu Thiến dùng sức gật gật đầu.
Bởi vì Lý Thiến Thiến xuất hiện ảnh hưởng tới tâm tình Bùi Đông Lai cùng Chu Thiến, cho nên 2 người cũng không nói quá nhiều, phần lớn là Bùi Đông Lai hỏi, Chu Thiến trả lời.
1h sau, Chu Thiến lấy cớ đi vệ sinh nhưng mà nàng lại đến quầy thu ngân để tính tiền:
- Xin chào, cho hỏi là bàn số 1 bao nhiêu tiền?
- Chào cô, tổng cộng là 856 đồng.
Nhân viện thu ngân nói:
- Có cần phiếu không? Nếu không cần thì chỉ 850 đồng.
- Không cần, cám ơn.
Chu Thiến cười cười, từ trong túi tiền lấy ra một đồng tiền có 100, có tờ 50, có tờ 5 đồng....
Nhân viên thu ngân thấy vậy thì hơi kinh ngạc, mà Chu Thiến thì không để ý, đem tiền để ở trên bàn thu ngân.
- Để tôi trả.
Sau đó, coi như lúc Chu Thiến chuẩn bị đưa xong thì Bùi Đông Lai xuất hiện bên cạnh, đưa tay ngăn nàng lại.
Hả?
Chu Thiến nghe vậy, vốn là cả kinh, hơi kinh hoảng, theo sau cũng kiên định nhìn vào Bùi Đông Lai, gằn từng chữ:
- Ngài giúp tôi nhiều rồi, về tình về lý thì tôi nên mời ngài bữa cơm này.
Nghe được Chu Thiến nói thế nhìn ánh mắt kiên định của Chu Thiến, Bùi Đông Lai có chút do dự.
- Ngài yên tâm, tôi sẽ không dùng 1 đồng trong số tiền kia.
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Chu Thiến mở miệng lần nữa, vẻ mặt kiên định:
- Số tiền này là tiền làm thêm mà tôi kiếm được.
Chẳng biết nghe tại sao nghe được Chu Thiến giải thích, trong lòng Bùi Đông Lai vô cùng xúc động, hắn cũng không ngăn cản Chu Thiến nữa. Hắn biết số tiền trong miệng Chu Thiến chính là 60 vạn kia.
Nhân viên thu ngân thấy vậy thì có chút không vui nhìn vào Bùi Đông Lai, dường như cảm thấy Bùi Đông Lai làm vậy là không đúng.
Bùi Đông Lai không để ý đến ánh mắt của nhân viên thu ngân.
- Chu Thiến a, có phải gặp phải kẻ lừa đảo không? Tại sao ăn cơm mà cũng bắt cô trả tiền a?
Cùng lúc đó, Lý Thiến Thiến cùng Thu Sơn đi ra từ trong thang máy, thấy được 2 người Chu Thiến và Bùi Đông Lai đứng đó thì cười to:
- Nếu không thì tôi giúp cô tìm cho cô một nam nhhả?
- Bùi tiên sinh, chúng ta đi thôi.
Mắt thấy Lý Thiến Thiến lại xuất hiện, mắt Chu Thiến lộ vẻ phản cảm, nhưng không phản kích, sợ ảnh hưởng tâm tình Bùi Đông Lai, tính toán kêu Bùi Đông Lai rời đi.
Bùi Đông Lai nghe Lý Thiến Thiến nói những lời như thế thì nhíu mày, nhìn về phía Lý Thiến Thiến.
- Kỹ nữ, ngay cả tiền dùng cơm mà tên này cũng không có, cô còn đi chung với hắn almf gì?
Cùng lúc đó, tên nam nhân FA kia đi tới nhìn vào khuôn mặt của Chu Thiến, dâm quang trong mắt hiện ra, giọng nói mang theo vài phần phát âm NB, nói:
- Ta xem hay là cô đi theo ta đi, ta có thể cho cô tiền, thậm chí có thể mua nhà, ô tô cho cô...
"Khanh khách..."
Lý Thiến Thiến cũng uống nhiều rượu, lúc này nghe được tên thanh niên người NB kia nói vậy thì cười to:
- Chu Thiến, nghe lời ta đi? Quỷ Bản tiên sinh có rất nhiều tiền, nhanh chóng tránh xa tên nam nhân kia mà đi theo Quỷ Bản tiên sinh đi.
- Nói đi, kỹ nữ, cô muốn bao nhiêu tiền mới theo ta?
Nghe Lý Thiến Thiến nói thế thì khuôn mặt của tên Quỷ Bản vốn là đỏ bừng, bước lên trên, ngưu bức hét lên.
- Chu Thiến a, tân dụng cơ hội, ra giá đi.
Thấy như thế thì Lý Thiến Thiến cười to lên.
- Bùi tiên sinh, chúng ta đi.
Đối mặt với lời vô sỉ của Quỷ Bản thì Chu Thiến cũng tức giận, nhưng không muốn liên lụy đến Bùi Đông Lai nên nàng đã áp chế cơn giận, đề nghị rời đi.
- Chờ một lát.
Khi nói chuyện, Bùi Đông Lai bước lên, đứng ở trước mặt Quỷ Bản, chỉ vào Lý Thiến Thiến nói:
- Tát nàng một cái, tao cho mày 100 vạn, cởi hết quần áo nàng ra tao cho mày 1000 vạn, cường bạo nàng trước mặt mọi người tao cho mày 10000 vạn- là VNĐ.
Hả?
Quỷ Bản nghe vậy thì bừng tỉnh, hơi say đã biến mấ.
*****
Trong phút chốc.
Cả nhà hàng liền trở nên yên lặng, trừ Chu Thiến ra thì vẻ mặt người nào người này đều ngẩn ngơ như cây cơ, nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Mày nói cái gì?
Ngắn ngủi khiếp sợ đi qua, Quỷ Bản liền nhìn vào Bùi Đông Lai rồi hỏi.
- Quỷ Bản quân, hắn nói anh tát em một bạt tai thì hắn cho 100 vạn, lột hết quần áo em ra thì hắn cho 1000 vạn, cường bạo em trước mặt mọi người thì hắn đưa 10000 vạn, mà là VNĐ a...
Quỷ Bản vừa mới hỏi thì Lý Thiến Thiến liền lên tiếng, vẻ mặt hài hước nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Quỷ Bản quân, anh cảm thấy rằng một tên nghèo xơ nghèo xác không thể trả nổi tiền một bữa cơm thì có thể lấy ra 10000 vạĐ sao? HA ha... thật sự là cười chết mất rồi...
- Đến TQ này lâu như thế rồi, trang bức đã gặp qua không ít, nhưng chưa thấy tên nào tỏ ra trang bức như hắn, hắn cho rằng chúng ta là kẻ ngốc sao?
- Các chú không biết đây là điều rất thú vị sao?
Đám người đi theo Thu Sơn liền chế nhạo, một tên ngay cả tiền ăn cũng không có mà đòi lấy ra 10000 vạĐ, lấy ra 10000 vạn Dimbabue thì bọn hắn còn tin.
Không riêng gì bọn hắn mà đám người nhân viên trong nhà hàng cũng cảm thấy Bùi Đông Lai quả thật là nói khoác.
Nhìn ánh mắt trào phúng của mọi người thì Chu Thiến rất rất muốn nói cho bọn hắn biết, Bùi Đông Lai là chủ tịch tập đoàn Đông Hải, dùng tiền có thể đè chết bọn hắn, nhưng cuối cùng nàng lại nhịn được không có mở miệng.
- Hỗn đản.
Bên tai vang lên lời nói Lý Thiến Thiến, Quý Hồng liền cảm thấy bản thân mình bị trêu đùa, vội vàng gầm lên một tiếng rồi vung tay, tát một cái vào Bùi Đông Lai.
- Bùi tiên sinh...
Thấy Quỷ Bản động thủ, Chu Thiến không biết thực lực của Bùi Đông Lai thì lập tức nhắc nhở.
"Bốp"
Sau đó.
Trả lời Chu Thiến chính là tiếng bạt tai vang lên.
Nhưng mà người bị ăn tát không phải là Bùi Đông Lai.
Dưới ánh đèn, Quỷ Bản tên vốn là động thủ, kêu gào bỗng nhiên cả thân mình bay lên, máu tươi từ miệng hắn trào ra.
"Ách..."
Thấy một màn quỷ dị này thì toàn bộ đám người có mặt trong nhà hàng, đang nhìn về phía bên này đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Trong trí nhớ của bọn hắn thì cảnh này chỉ có ở trong TV a.
Nhưng mà nếu như bọn hắn biết, nếu Bùi Đông Lai dùng Ám Kình thì có thể tát vỡ đầu tên Quỷ Bản kia thì chỉ sợ bọn hắn sẽ tè ra quần mất.
"Rầm"
Sau đó, không đợi mọi người lấy lại tinh thần thì cả người tên Quỷ Bản đã hung hăng đập vào vách tường rồi ngã xuống đất.
Trên mặt đất, hắn giống như một con chó chết, cả người co lại, không ngừng run rên, mấy cái răng cùng máu rơi xuống sàn nhà, nhìn thấy mà ghê người.
"Ực"
Thấy một màn như vậy thì Chu Thiến nuốt một ngụm nước bọt, nàng không kìm lòng được mà đem ánh mắt nhìn sang Bùi Đông Lai, trong ánh măt lộ ra sự khiếp sợ vào nghi hoặc.
Mà đám người Thu Sơn cũng nhìn về phía Bùi Đông Lai, nhưng mà ánh mắt bọn hắn không có tò mò, nếu có thì đó chính là sợ hãi, sợ hãi rất nhiều, càng nhiều là tức giận.
Nhất là Thu Sơn, thấy Bùi Đông Lai dám đánh Quỷ Bản thì hắn cảm thấy Bùi Đông Lai đã tát vào mặt hắn, hắn liền tức giận, chỉ tay vào mặt Bùi Đông Lai, trầm giọng quát:
- Hỗn đản, mày làm cái gì đó?
- Nếu như trí nhớ mày không tốt thì hãy hỏi lại người đằng sau của mày đi.
Bùi Đông Lai trả lời câu hỏi Thu Sơn, ánh mắt lại nhìn vào Lý Thiến Thiến.
- Thu.... Thu Sơn quân.
Thấy được Bùi Đông Lai nhìn vào mình thì Lý Thiến Thiến có chút sợ hĩa, lập tức ôm lấy Thu Sơn.
"Tê ~ "
Thu Sơn liền lạnh lùng, gằn từng chữ:
- Hỗn đản chết tiệt, nếu mày không muốn chết thì lập tức quỳ xuống, để Quỷ Bản đánh mày, đến khi nào hắn hài lòng thì thôi.
Không trả lời, Bùi Đông Lai lại đi về phía Quỷ Bản.
- Dừng...dừng tay.
Lúc này không đợi Bùi Đông Lai tiến lên thì quản lý nhà hàng đã chạy tới.
- Chào mọi người, tôi là quản lý ở đây, xin các vị không nên động thủ ở đây.
Rất nhanh quản lý đã đi đến trước người Thu Sơn, vẻ mặt tỏ ra lo lắng khuyên giải, hiển nhiên là hắn không muốn thấy cánh đánh nhau trong này, điều đó sẽ ảnh hưởng đến công việc làm ăn của nhà hàng.
"Bốp"
Trả lời quản lý là một tiếng bạt tai.
Người động thủ là Thu Sơn, hắn tát quản lý một cái rồi vẻ mặt ngông nghênh:
- Cút ngay cho tao.
Có lẽ không ngờ Thu Sơn sẽ ra tay, quản lý trở tay không kịp, đầu có chút mù mờ.
- Tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống rồi để Quỷ Bản đánh mày.
Không để ý đến tên quản lý, Thu Sơn lại nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Quản lý.
Thu Sơn vừa dứt lời, hai gã bảo vệ đã chạy vào.
- Chuyện này không phải là chuyện mày có thể ngăn cản nổi, cho dù là ông chủ nhà hàng này cũng thế, cho nên mày hãy cút đi cho tao.
Mắt thấy 2 gã bảo vệ đi vào thì Thu Sơn lại càng tỏ ra xạo quần:
- Chúng tao là du học sinh NB, chưa bao giờ bọn tao bị ai khi phụ, mà tao cũng nói cho bọn mày biết, tao chính là phó chủ tịch của hội lưu học sinh NB ở TQ này.
Bên tai vang lên lời nói ngưu bức của Thu Sơn thì quản lý tức giận đến cả người run lên, hắn vô cùng kích động nhưng mà hắn biết quả thật là hắn không thể động vào đối phương.
Mắt thấy Thu Sơn lấy ra thân phận, hù dọa quản lý thì nổi sợ hãi trong lòng Lý Thiến Thiến đã giảm đi vài phần, lập tức nhìn vào Chu Thiến, cười lạnh:
- Chu Thiến nếu như cô không muốn đi vào ngục giam thì tốt nhất là hãy kêu hắn làm theo lời của Thu Sơn quân đi.
- Du học sinh NB chưa từng bao giờ khi phụ ở đây sao?
Lại nghe Thu Sơn và Lý Thiến Thiến nói như vậy thì Bùi Đông Lai tức giận:
- Hôm nay tao sẽ đánh vỡ cái quy luật này.
Nói xong, hắn liền đi về phía Thu Sơn.
- Tốt.
- Đánh chết mja hắn đi.
Có lẽ là biểu hiện của Thu Sơn quá mức xạo quần, nên khi Bùi Đông Lai vừa nói xong thì mọi người liền ủng hộ, khuyến khích Bùi Đông Lai.
- Tiểu tử, mày dám động vào tao...
Mắt thấy vẻ mặt Bùi Đông Lai tỏ ra lạnh lùng đi về phía mình, tuy rằng Thu Sơn dựa vào thân phận của mình nhưng mà nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy thì hắn lại tỏ ra sợ hãi, cố gắng hù dọa để đẩy lùi Bùi Đông Lai.
Nhưng mà Thu Sơn chưa nói xong thì Bùi Đông Lai đã động.
Trong chớp mắt Bùi Đông Lai đã xuất hiện trước mặt Thu Sơn.
"Ách..."
Thấy Bùi Đông Lai đột nhiên xuất hiện trước mặt mình thì Thu Sơn cả kinh trợn tròn tròng mắt
Không có nói lời vô ích.
Tay phải Bùi Đông Lai vung lên, xách Thu Sơn lên giống như là xách một con gà vậy.
"A... !"
Mắt thấy Bùi Đông Lai lại động thủ, Lý Thiến Thiến sợ tới mức hét lên một tiếng, bản năng lui về phía sau hai bước.
Mà Thu Sơn cố gắng giãy dụa, kết quả là hắn chỉ cảm thấy bản thân giống như bị cái kìm kìm chặt vào, không thể động đậy.
- Thả Thu Sơn quân ra.
Một gã thanh niên người NB bên cạnh Thu Sơn, hét to một tiếng, vung quyền đánh Bùi Đông Lai.
- Cút.
Bùi Đông Lai quay đầu, hét to một tiếng, chân phải đá ra.
"Phanh"
"Răng rắc "
Tiếng xương gãy vang lên, tên thanh niên kia chưa kịp chạy gần tới Bùi Đông Lai thì đã bị một cước của Bùi Đông Lai ngã lăn xuống đất, cả người như con tôm khô, không ngừng run lên.
- Mày...Mày..
Thấy một màn như vậy thì Thu Sơn cũng bị dọa, thế cho nên khi nói chuyện thì hắn trở nên cà lăm.
- Hôm nay, tao sẽ cho mày biết một chuyện.
Bùi Đông Lai lên tiếng, tay phải đưa ra, đem Thu Sơn để trước mặt, tay trái thuận thế chém ra.
"Bốp"
Cái tát vang lên.
"Bốp"
Lại một tát nữa, trên mặt Thu Sơn đã in rõ dấu 5 ngón tay.
- Đây là đâu?
Sau đó, Bùi Đông Lai hỏi.
"Ách..."
Thu Sơn trừng to mắt nhìn vào Bùi Đông Lai, nói không ra lời.
"Bốp"
Bùi Đông Lai thấy thế, không nói hai lời, lại là một cái tát nữa.
"Phốc"
Lần này, Thu Sơn trực tiếp phun ra một ngụm máu, răng cùng máu đều rớt ra.
- Nói cho tao biết, đây là đâu?
Bùi Đông Lai lại hỏi.
- Đông...Đông Hải.
Thu Sơn trả lời một cách mơ hồ.
"Bốp"
Không đợi Thu Sơn nói xong, Bùi Đông Lai lại tát thêm một cái:
- Là đâu?
- Tung.... Tung.... là Tung cẩu.
Thu Sơn hoảng sợ kêu rên.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì đưa mặt sát vào Thu Sơn, gằn từng chữ:
- Về nói cho đám lưu học sinh biết, nơi này là Tung cẩu, không phải là NB, sau này bọn hắn cần phải tỏ ra hiểu biết một chút.
← Ch. 428 | Ch. 430 → |