← Ch.429 | Ch.431 → |
- Về nói cho đám lưu học sinh biết, nơi này là Tung cẩu, không phải là NB, sau này bọn hắn cần phải tỏ ra hiểu biết một chút.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai thì mọi người trong nhà hàng đều trở nên kích động.
Mà Lý Thiến Thiến cùng với một cô gái bị bao nuôi lại tỏ ra sợ ngây người.
Đúng vậy...
Các nàng giống như là tiểu quỷ gặp được Diêm vương, trừng to mắt, ngơ ngác nhìn vào Bùi Đông Lai.
Mà Thu Sơn liên tục bị Bùi Đông Lai tát vài cái, tuy rằng Bùi Đông Lai không cố ý thu lực nhưng mà vẫn bị hoa mắt choáng đầu, hoàn toàn không nghe Bùi Đông Lai nói gì, chỉ gật gật đầu như con gà mổ thóc.
"Bịch"
Bùi Đông Lai thấy thế, buông tay ra, Thu Sơn liền ngã xuống đất.
- Đáng đánh.
Thấy một màn như thế thì một gã thanh niên kích động kêu lớn lên.
- Đáng đánh.
Những người khác thấy thế thì liền hùa theo.
Bởi vì.
Bùi Đông Lai làm bọn hắn muốn làm, nhưng lại không dám làm.
- Có phải là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi?
Bùi Đông Lai đem ánh mắt nhìn về phía Lý Thiến Thiến đang bị hù sợ.
"Bá!"
Lý Thiến Thiến nghe vậy, sợ tới mức cả người khẽ run rẩy. Biến sắc, không dám lên tiếng.
- Chiếc đồng hồ trên tay của hắn là Patek Philippe 5102pr, giá trị của nó có thể mua 2000 cái túi LV trên tay cô.
Bùi Đông Lai thấy Lý Thiến Thiến không nói lời nào thì chỉ vào cổ tay Thu Sơn, sau đó rị cổ tay áo lên, chỉ vào chiếc đồng hồ của mình:
- Còn đây là chiếc đồng hồ Patek Philippe... Gần 1800 vạn.
"Ách..."
Nghe Bùi Đông Lai nói thế, nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên tay của Bùi Đông Lai thì Lý Thiến Thiến lại một lần nữa bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Giờ phút này, thấy Bùi Đông Lai tỏ ra ngưu bức đánh cả Thu Sơn, lại đưa ra chiếc đồng hồ cao cấp thì trong lòng nàng liền hiểu được Bùi Đông Lai không phải là nàng có thể đụng vào.
Bùi Đông Lai nhìn vào Lý Thiến Thiến, tiếp tục giáo huấn:
- Những lời của ta ban nãy vẫn còn hiệu lực, nếu cô tự tát mình thì ta sẽ cho cô 100 vạn, cô tự động cởi quần áo ra thì ta sẽ đưa cô 1000 vạn.
- Cô bị đám người NB bao nuôi nuôi không phải là vì tiền sao? Hiện tại anh bạn này có nhiều tiền, chỉ muốn cô tự tát vào mặt hoặc cởi quần áo ra mà thôi, cô còn do dự cái gì?
- Đúng a, chỉ cần cô dám làm thì tiền kia sẽ là của cô.
Mắt thấy Bùi Đông Lai vũ nhục Lý Thiến Thiến, người chung quanh chẳng những không có đồng tình Lý Thiến Thiến, ngược lại lại lại lên tiếng ủng hộ Bùi Đông Lai. Ở bọn hắn xem ra, thân làm người TQ thì Lý Thiến Thiến chẳng những bằng lòng làm đồ chơi cho Thu Sơn, hơn nữa lại giúp Thu Sơn vũ nhục đồng bào của mình, thật sự rất đáng hận.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhìn thấy mọi người tỏ ra khinh bỉ, xem thường mình thì Lý Thiến Thiến cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Dưới ánh đèn, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, thân hình đơ như cây cơ.
- Cô có thể vì tiền tài bán đứng thân thể cùng linh hồn của cô, cô có thể làm công cụ tiết dục cho người NB, đó là tự do của cô, lựa chọn của cô, không ai có thể ngăn cản. Nhưng cô không nên năm lần bảy lượt đi hạ nhục một người không có đắc tội với cô, hơn nữa lại là bạn học trong 4 năm với cô.
Mắt thấy vẻ mặt Lý Thiến Thiến trắng bệch, nghĩ đến hành động lúc nãy của Lý Thiến Thiến thì trên mặt Bùi Đông Lai không có một chút nhân từ, lời nói của hắn giống như là một con dao găm đâm vào tim Lý Thiến Thiến, khiến cho Lý Thiến Thiến cảm thấy vô cùng xấu hổ:
- Nhục nhân giả, tất tự nhục (Vũ nhục người khác thì bản thân cũng sẽ chịu lại) Cô vô duyên vô cớ hạ nhục người khác, đem sự thông khổ của người khác trở thành khoái hoạt của mình, cô nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay không?
- Không...không nói nữa.
Bùi Đông Lai nhất châm kiến huyết khiến cho Lý Thiến Thiến vô cùng kích động, nàng bịt tai, gào thét lên:
- Mày dựa vào cái gì mà dạy dỗ tao?
- Dạy dỗ?
Mặt Bùi Đông Lai không chút thay đổi, nói:
- Ta tình nguyện đi thuần dưỡng một con chó cũng không có hứng thú dạy dỗ cô. Ta chỉ giúp bạn của mình xả cơn giân mà thôi.
Lý Thiến Thiến nghe vậy thì há to mồm, không phản bác được.
- Đi thôi.
Bùi Đông Lai thấy thế, không nói cái gì nữa, quay đầu nhìn Chu Thiến, muốn cùng Chu Thiến rời khỏi đây.
"Ô... Ô..."
Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, 3 gã cảnh sát đi vào nhà hàng.
- Vừa rồi tôi không chuyện gì xảy ra nên đã gọi điện thoại báo cảnh sát.
Quản lý thấy thế thì có chút xấu hổ nhìn Bùi Đông Lai giải thích:
- Để tôi đi ứng phó.
Nói xong, , hắn không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, liền bước nhanh tới đón 3 gã cảnh sát.
- Có chuyện gì?
Tên cảnh sát đi đầu thấy 3 người Thu Sơn giống như con chó chết nằm trên mặt đất thì biến sắc, hướng quản lý hỏi.
- Có mấy người lưu học sinh NB uống nhiều rượu, gây náo loạn, tôi đi ngăn cản, bọn hắn không nghe còn đánh tôi, vị tiên sinh này nhìn không vừa mắt nên đã giáo huấn bọn hắn.
Quản lý nói xong thì chỉ vào Bùi Đông Lai, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích.
- Người NB đánh người.
- Đúng vậy, là do người NB gây chuyện trước.
Quản lý vừa nói xong thì có vài tên thanh niên tuổi xì teen lên tiếng ủng hộ.
Hả?
Nghe được mọi người như thế thì tên cảnh sát kia hơi nhíu mày, hắn cũng không có hảo cảm gì với đám lưu học sinh NB này, ước gì có người nào hảo hảo giáo huấn bọn hắn, nhưng chức trách cùng lý tính nói cho hắn biết, chuyện này không nhỏ, làm không tốt sẽ trở thành sự kiện quốc tế.
- Ở đây có camera, đã quay lại cảnh ấy, nếu các vị không tin có thể xem băng ghi hình.
Quản lý thấy tên cảnh sát kia do dự thì lên tiếng nói.
Lại nghe được quản lý nói như thế thì tên cảnh sát kia cho rằng đám người NB đã gây chuyện trước, hắn trầm ngâm một phen, nhịn không được hướng Bùi Đông Lai hỏi:
- Có hạ tử thủ không?
- Không có, chỉ là ngoại thương.
Bùi Đông Lai lắc đầu.
- Vậy là tốt rồi.
Tên cảnh sát nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tôi gọi điện kêu xe cấp cứu, cậu theo chúng tôi lên đồn cảnh sát làm ghi chép.
- Được.
Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm, vẫn đồng ý đề nghị của tên cảnh sát, hắn không muốn cho tên cảnh sát này khó xử.
Thấy Bùi Đông Lai đồng thì tên cảnh sát kia thở ra một hơi, rồi gọi xe cứu thương.
Nhưng mà.
Không đợi hắn gọi điện thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Bá!"
Mọi người nghe thế thì liền nhìn về phía Thu Sơn.
Lúc này Thu Sơn lại lấy lại tinh thần, nhưng mà hắn vẫn sợ Bùi Đông Lai, cho cảnh sát đến đây, cũng không còn dám đứng dậy, mà là nằm giả chết trên mặt đất.
Lúc này nghe được tiếng chuông điện thoại thì trong lòng hắn vừa động, lập tức đưa tay lấy điện thoại ra.
"..."
Thấy số gọi đến thì đồng tử Thu Sơn mở to ra, sau đó hắn liền trở nên kích động.
- An Đằng quân, cứu tôi.
Sau đó, dưới cái nhìn của mọi người, Thu Sơn liền hô to lên.
Hả?
Người đuợc gọi là An Đằng quân ở bên kia đầu điện thoại lúc này đang ngồi trong xe ô tô, nghe Thu Sơn nói thế thì nhíu mày hỏi:
- Thu Sơn, cậu làm sao vậy?
- An Đằng quân, tôi bị người ta đánh, còn có Quỷ Bản và Thái nhất, chúng ta đang ở khách sạn...
Nghe được An Đằng hỏi thì Thu Sơn kêu rên.
- Cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, thân là xã trưởng của lưu học sinh NB tại TQ thì An Đằng nghe vậy, lập tức cả kinh, theo sau sắc mặt âm trầm nói:
- Chết tiệt, có người dám đánh các cậu, các cậu đang ở đâu?
- Chúng ta ở nhà hàng XX, đường NNN.
Thu Sơn liền nói.
- Đợi ta, ta lập tức tới ngay.
An Đằng nghe xong thì liền phân phó một tiếng, không đợi Thu Sơn tiếp tục đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại.
- Thật ngại quá, xem ra tôi không thể đi đến cục cảnh sát cùng các vị.
Bởi vì thính lực biến thái nên Bùi Đông Lai đã nghe rõ cuộc điện thoại kia, hắn biết chuyện này sẽ không xong.
Giống như xác minh suy đoán của Bùi Đông Lai, sau khi cúp điện thoại xong thì Thu Sơn từ từ đứng lên, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, cười lạnh nói::
- Tiểu tạp chủng, mày không đi được nữa.
- Việc này không liên quan đến các vị, các vị đi trước đi.
Không để ý đến Thu Sơn kêu gào, Bùi Đông Lai quay lại nói với mấy tên cảnh sát.
Tên cảnh sát vốn định giải hòa, lúc này thấy Thu Sơn làm ầm lên thì giận đến không nhẹ, bất quá hắn cũng không dám đi lên giáo huấn Thu Sơn, mà là vẻ mặt khó xử nói:
- Nếu chúng tôi đã xuất hiện thì sẽ không nên đi.
- Xảy ra chuyện gì, tôi toàn quyền phụ trách.
Bùi Đông Lai mở miệng, giọng nói không lớn nhưng đủ cho bọn hắn nghe rõ:
- Tôi là Bùi Đông Lai.
"Ách..."
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì tên cảnh sát kia đờ người ra.
Người có tên, cây có bóng.
Thân là sở trưởng của cục cảnh sát thì hắn đã nghe qua sự tích của Bùi Đông Lai.
Được, chúng ta coi như là không thấy gì cả.
Khiếp sợ đi qua, tên cảnh sát này liền gật gật dầu với Bùi Đông Lai, sau đó ánh mắt tỏ ra thương hại nhìn vào Thu Sơn, rồi mang 2 gã thủ hạ rời khỏi đây, hắn tin tưởng, cho dù chuyện này làm lớn, chỉ cần Bùi Đông Lai nói câu nào, mặt trên tuyệt đối sẽ không làm khó dễ hắn và thủ hạ của hắn.
- Còn muốn đi sao?
Mắt thấy 3 gã cảnh sát rời đi thì Thu Sơn lập tức cười lạnh:
- Tao nói cho chúng mày biết, bởi vì bọn mày đã không bắt tên tiểu tạp chủng kia, chúng mày sẽ trả cái giá thật lớn.
- Tao nói rồi, nơi này là tq, hôm nay, đến một người thì đánh một người, cho dù thủ tướng NB đến đây cũng không ngoại lệ.
Bùi Đông Lai xoay người, mở miệng lần nữa, thanh âm không lớn, lại như hổ gầm:
- Còn mày, chẳng lẽ mày không có trí nhớ sao?
Nói xong. Bùi Đông Lai lại tát một cái.
"Bốp"
Lúc này đây.
*****
"Rầm"
"Loảng xoảng loảng xoảng —— "
"A —— "
Dưới ánh đèn, thân mình Thu Sơn đập vào bàn cơm, toàn bộ ly tách, chén, dĩa... trên bàn đều văng ra, làm cho đám khách nhân kêu sợ hãi rồi né tránh.
"Phốc"
Cả người Thu Sơn gập lại, răng và máu phun ra, sau đó hắn liền giật giật lên vài cái rồi đau đến hôn mê bất tỉnh.
Thấy một màn như vậy thì toàn bộ mọi người đều nhìn vào Bùi Đông Lai, cảm giác kia giống như đang hỏi: Tên người NB kia lại bị Bùi Đông Lai đánh sao?
- Đáng đánh.
Sau đó, một tên thanh niên kích động gầm lên.
- NB, khinh người quá đáng, nên đánh.
- Đúng vậy, đuổi đám người NB ra khỏi TQ.
Rất nhanh, liền có người mở miệng phụ họa theo.
2 tên đồng bạn của Thu Sơn vốn nghe được Thu Sơn gọi điện thoại kêu cứu binh thì có chút kích động, bất quá thấy được tình cảnh lúc này của Thu Sơn, nghe được lời hoan hô của đám người Tung cẩu thì bọn hắn không hẹn mà cùng lựa chọn giả chết.
- Ngu ngốc.
Thấy một màn như thế thì tên cảnh sát kia không nhịn được mà mắng một câu, thầm nghĩ đầu óc tên NB kia chắc là nhét bã đậu ở trong đó, không biết sống chết. Sau đó hắn trầm ngâm một chút, không biết nên báo chuyện này có cấp trên không.
Sau đó, nghĩ nghĩ một hồi thì hắn cũng không có đi tìm Bùi Đông Lai nói chuyện mà mang theo 2 gã thủ hạ rời khỏi nhà hàng.
- Mã cục trưởng, tôi là Vương Quân Hữu sở trưởng cục cảnh sat III, tôi có một chuyện quan trọng muốn báo cho ngài.
Ra khỏi khách sạn, Vương Quân Hữu liền gọi điện cho phó cục trưởng.
- Quân Hữu, đã trễ rồi còn có chuyên gì nữa? Chẳng lẽ chỗ ông xảy ra chuyện gì sao?
Nghe được Vương Quân Hữu nói thế thì lúc này Mã cục trưởng đang dùng cơm thì hơi có chút buồn bực, nhưng mà vẻ mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc hỏi.
- Là như thế này, Mã cục trưởng....
Sau đó, Vương Quân Hữu vội vàng đem toàn bộ mọi chuyện kể ra.
- Lúc nãy, tại nhà hàng có vài tên lưu học sinh uống rượ say rồi dánh quản lý nhà hàng, sau đó lại khiêu khích Bùi Đông Lai.......
- Đợi một chút, ông nói ai?
Lúc này, nghe Vương Quân Hữu nói đến 3 chữ Bùi Đông Lai thì Mã cục trưởng liền cả kinh.
- Chủ tịch tập đoàn Đông Hải, Bùi Đông Lai.
Dường như đoán được phản ứng của Mã cục trưởng, Vương Quân Hữu cũng không cảm thấy kỳ quái mà cười khổ:
- Đám người kia đã trêu chọc Bùi Đông Lai, kết quả bị Bùi Đông Lai giáo huấn.
- Ngu ngốc. Bọn hắn là muốn tìm chết.
Mã cục trưởng nghe vậy, tức giận đến mắng lên, hiển nhiên hắn đã thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này.
- Đích thật là muốn chết.
Vương Quân Hữu cũng là hận đến nghiến răng, buồn bực nói:
- Mấy tên NB kia sau khi bị Bùi Đông Lai giáo huấn thì chẳng những không có sửa sai, hơn nữa còn gọi điện thoại tìm cứu binh, muốn cho Bùi Đông Lai chịu không nổi. Kết quả tên kia lại bị Bùi Đông Lai đánh, sống chết không rõ...
Lại nghe Vương Quân Hữu hội báo, thì Mã cục trưởng rất muốn xem trong não của đám người NB kia rốt cuộc là có chứa cái gì?
- Mã cục trưởng, vốn là Bùi Đông Lai muốn đến cục cảnh sát để làm ghi chép, tính đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng là bây giờ dường như là hắn đã tức giận, hắn nói xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ chịu trách nhiệm.
- Hắn chịu trách nhiệm nhưng mà chúng ta xong đời.
Mã cục trưởng cười khổ một tiếng, trong lòng cũng hiểu được, lấy thân phận của Vương Quân Hữu muốn ngăn cản Bùi Đông Lai quả thực chính là si tâm vọng tưởng, vì thế trầm ngâm một chút, nói:
- Quân Hữu, ông nói đúng lúc lắm, hiện giờ tôi sẽ báo lại cho cấp trên. Ông hãy đứng đó đi, còn tình huống nào thì báo lại cho tôi.
- Vâng, Mã cục trưởng.
Nghe được mệnh lệnh của thượng cấp thì Vương Quân Hữu thở ra một hơi, vội vàng trả lời.
Đầu bên kia điện thoại, sau khi Mã cục trưởng cúp điện thoại thì không dám lãnh đạm, vội vàng gọi điện cho mặt trên.
Mặt trên nghe xong Mã cục trưởng báo lại thì liền sợ tới mức không nhẹ, đơn giản làm ra an bài sau đó gọi điện thoại cho nhân vật số 1 của cảnh sát Đông Hải là Triệu Kiến Tân.
Triệu Kiến Tân nghe xong thì trong lòng liền kĩnh hãi, hắn biết được chuyện này khó giải quyết đến cỡ nào.
Sau khi cúp điện thoại thì hắn trầm ngâm một chút, sau đó liền gọi điện thoại cho Bùi Đông Lai.
"Reng...Reng.."
Rất nhanh, trong nhà hàng liền vang lên tiếng di động, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người thì Bùi Đông Lai lấy điện thoại ra.
Triệu Kiến Tân số của Bùi Đông Lai nhưng Bùi Đông Lai không có số của Triệu Kiến Tân.
Vì thế thấy được số xa lạ này thì Bùi Đông Lai vốn là nhíu mày, hơi trầm ngâm rồi mới nghe máy.
- Chào ngài, Bùi tiên sinh, tôi là cục trưởng cục công an Đông Hải, Triệu Kiến Tân.
Điện thoại được chuyển, Triệu Kiến Tân liền nói năng một cách khách sáo.
- Chào ngài, Triệu cục trưởng.
Biết được chủ nhân đầu bên kia là Triệu Kiến Tân thì Bùi Đông Lai vốn là ngẩn ra, sau đó cũng đoán ra được có gì lừa dối trong đó, bất quá cũng tỏ ra vô cùng khách khí.
- Chuyện của ngài thì người bên dưới đã báo lại cho tôi.
Có lẽ là biết tình thế tính nghiêm trọng, Triệu Kiến Tân không có hàn huyên, khách sáo, mà là đi thẳng vào vấn đề, hỏi ra vấn đề lo lắng nhất:
- Hiện trường không có người chết chứ?
- Tạm thời không có.
"Lộp bộp!"
Nghe được Bùi Đông Lai nói 2 chữ " Tạm thời" thì Triệu Kiến Tân cả kinh, hắn không cam đoan sau một lúc Bùi Đông Lai có giết ai hay không....
- Bùi tiên sinh, ngài nên biết, bởi vì chuyện ngoại giao trước mắt nên nếu bây giờ có người NB chết ở quốc nội thì có thể sẽ phát sinh một số chuyện mà ngài không thể tưởng tượng nổi, thậm chí sẽ phát sinh cả chiến tranh, đến lúc đó thì chúng ta không có tuổi gì để đánh người ta cả.
Giọng nói của Triệu Kiến Tân tỏ ra lo lắng:
- Vì chú ý toàn cục nên tôi hy vọng chuyện này dừng ở đây, chuyện kế tiếp sẽ do cảnh sát chúng tôi xử lý, tôi cam đoan chuyện này không có dính dáng gì đến cậu, cậu cảm thấy thế nào?
- Triệu cục trưởng, tôi có thể đáp ứng yêu cầu của ngài nhưng mà người NB sẽ không đồng ý.
Khi nói chuyện, Bùi Đông Lai đem mắt nhìn về phía cửa nhà hàng, hắn thấy rõ 4 chiếc xe chạy dừng lại ở trước cửa, hơn 10 người NB từ trong xe đi xuống rồi xông vào nhà hàng.
Hả?
Đầu bên kia điện thoại, Triệu cục trưởng nghe vậy, vốn là ngẩn ra, theo sau hỏi:
- Bùi tiên sinh, cậu nói là...
- Cứu tinh người NB đến.
Bùi Đông Lai nhìn chằm chằm vào hơn 10 tên NB đang đi vào nhà hàng, thản nhiên nói:
- Triệu cục trưởng, tôi sẽ dựa theo lời ngài nói, nghĩ đến đại cục trước mắt nhưng mà nếu đám người NB kia quá đáng thì bọn hắn cũng đừng nên trách tôi.
"Ách..."
Triệu Kiến Tân nghe vậy, cả kinh há to mồm.
Bùi Đông Lai cúp điện thoại, đi nhanh tới.
Nếu người NB muốn tìm chết thì hắn sẽ thanh toàn.
*****
- Cút hết cho tao.
Đi vào nhà hàng, hơn 10 tên lưu học sinh NB đều tỏ ra hung hăng càn quấy, chẳng những đuổi bảo vệ sang một bên mà con ngăn quản lý nhà hàng đi tới.
Quản lý thấy thế thì sắc mặt biến đổi, nhưng thấy đối phương người đông thế mạnh nên cuối cùng là biệt khuất đứng sang một bên, không dám ngăn cản.
Quản lý còn không dám ngăn cản huống hồ là đám người phụ vị, bọn hắn liền né qua một bên, mà những người khách nhân dùng cơm trong nhà hàng thì nhìn về phía Bùi Đông Lai, một số thanh niên thấy nhiều người NB xuất hiện thì đi đến phía sau Bùi Đông Lai, muốn cùng Bùi Đông Lai kề vai chiến đấu.
- Quỷ Bản! Thái Nhất! Thu Sơn!
Rất nhanh, tên đi trước thấy được 3 người Thu Sơn đang nằm dưới đất, hắn vốn là ngẩn ra, sau đó nhìn vào Bùi Đông Lai, lập tức phẫn nộ quát:
- Hỗn đản, là mày động tay?
- Tránh ra.
Lời của hắn vừa nói ra thì một giọng nói khác lại vang lên.
"Ực"
Mấy tên du học sinh NB nghe vậy thì vội vàng không nói 2 lời, sôi nổi tản ra, một tên thanh niên anh tuấn có khí độ bất phàm xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Ngoài ra, phía sau tên thanh niên này còn có 2 người, chợt nhìn thì giống như bảo tiêu nhưng nhìn kỹ thì đó chính là 2 tên chó săn.
Hả?
Thấy được Bùi Đông Lai thì tên thanh niên anh tuấn kia hơi ngẩn ra, tỏ ra kinh ngạc.
- Tao vốn rất hiếu kỳ là tên gia hỏa nào làm trọng thương 3 người Thu Sơn, hắc, thật không ngờ lại là mày.
Kinh ngạc đi qua, tên thanh niên anh tuấn kia nở ra nụ cười lạnh, ánh mắt tỏ ra hài hước nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Nghe được tên thanh niên kia nói thế thì đám lưu học sinh NB tỏ ra nghi ngờ, chẳng lẽ xã trưởng biết hắn?
Không riêng gì hắn mà đám người trong nhà hàng lại tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên bọn hắn cũng không ngờ tên thanh niên mới tới này lại quen biết Bùi Đông Lai, đồng thời bọn hắn cũng tò mò Bùi Đông Lai rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì cũng hơi kinh ngạc, hắn dừng bước lại, híp mắt, nhìn chằm chằm vào tên thanh niên kia, kết quả không phát hiện được bản thân đã gặp đối phương ở đâu, nghĩ lại, mơ hồ đoán được cái gì
- Mày không cần nhìn tao, bởi vì mày không biết tao, mà tao nhận thức ngươi. Chính xác ra là tao biết mày.
Thanh niên anh tuấn kia không để ý ánh mắt kinh ngạc chung quanh, hắn nhìn vào Bùi Đông Lai, hài hước cười nói:
- Mà là Bùi Đông Lai, ở bên ngoài là chủ tịch tập đoàn Đông Hải, cùng thành viên của đại đội đặc chủng quân khu Giang Lăng, là vương giả thế giới ngầm TQ, đúng không?
"Ách..."
Lại nghe được tên thanh niên anh tuấn kia nói vậy thì thì trừ Bùi Đông Lai ra thì toàn bộ mọi người có mặt ở đây đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Lúc nãy Bùi Đông Lai nghe được tên thanh niên anh tuấn nói biết mình thì liền âm thầm đoán thân phận của đối phương không đơn giản, hiện giờ càng thêm khẳng định điểm này. Một người NB lại có thể hiểu biết hắn đến như vậy, thân phận tuyệt đối không giống bình thường.
Sau đó, thấy Bùi Đông Lai không có hé răng, thanh niên anh tuấn tiếp tục cười nói:
- Tao không những biết những chuyện này còn biết vụ án sống mái ở Giang Lăng và vụ án giết người ở núi Đại Hưng An có quan hệ rất lớn với mfy, trong đó vụ án sống mái ở Giang Lăng là do một tay mày thực hiện, chôn vùi con đường làm quan của tên gia hỏa gọi là Diệp Tranh Vanh. Mà vụ án giết người ở núi Đại Hưng An thì mày mượn dao giết người thủ tiêu Thôi gia HQ, giết chết Diệp Tranh Vanh. May mắn chính là, may mắn chính là mày chính là những vị đại nhân vật kia đã trở thành con cờ trong bàn cờ của mày, bọn hắn bị mày lợi dụng, đả kích Diệp gia, đúng không?
Nếu như nói lời lúc nãy của tên thanh niên anh tuấn làm cho mọi người kinh ngạc thì những lời nói luc này đã trực tiếp làm bọn hắn sợ ngây người.
Tuy rằng bọn hắn không biết Diệp gia, Thôi gia HQ biểu cái gì, nhưng bọn hắn lại biết được vụ án sống mái ở Giang Lăng và vụ án giết người ở núi Đại Hưng An.
Mà hiện giờ bọn hắn nghe rằng Bùi Đông Lai có liên quan đến 2 vụ án này, hơn nữa một vụ án là do Bùi Đông Lai làm, thậm chí Bùi Đông Lai còn giết người, điều nầy có thể không làm cho bọn họ kinh ngạc sao?
- Xem ra gia tộc của mày ở NB cũng có thế lực.
Ánh mắt Bùi Đông Lai, híp lại thành một đường nhỏ nhìn chằm chằm vào tên thanh niên anh tuấn kia.
- Đương nhiên, nếu không thì làm sao tao biết được những chuyện này?
Nghe được Bùi Đông Lai nói đến gia tộc mình thì tên thanh niên anh tuấn kia nở ra nụ cười đắc ý, sau đó khiêu khích hỏi:
- Bây giờ đang là thời kỳ mẫn cảm của mày, tao rất tò mò là tại sao mày lại còn dám làm như thế?
- Tao không tò mò.
Bùi Đông Lai nhìn vào tên thanh niên anh tuấn kia, thản nhiên nói:
- Bởi vì trên thế giới này không bao giờ thiếu những kẻ cuồng vọng, tự đại.
- Cuồng vọng, tự đại?
Tên thanh niên anh tuấn kia nghe vậy thì hoàn toàn không để ý đến sống chết 3 người Thu Sơn, mà nhìn vào Bùi Đông Lai, vẻ mặt hài hước:
- Nhìn qua thì mày còn muốn làm rõ chuyện này, nếu đã như vậy thì tao sẽ bỏ một chút thời gian mà giải thích cho mày.
- Lúc nãy tao nói rồi, bởi vì vận may của mày mà sau khi vụ án ở núi Đại Hưng An xảy ra thì mày chẳng những chịu lửa giận của Diệp gia, ngược lại một số thằng quan to của nước mày lợi dụng chuyện này để đả kích Diệp gia, khiến Diệp gia trọng thương.
tên thanh niên anh tuấn kia nói đến đây, tỏ ra hứng thú nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Mày vốn có thù với Diệp gia, hiện giờ Diệp lại vì mày mà bị thương nặng, mày nói Diệp gia có muốn mày chết không?
- Đáp án là có, Diệp gia nằm mơ cũng muốn xử lý mày, chẳng qua mày gặp vận may kít chó nên bọn hắn mới không có cơ hội.
Tên thanh niên anh tuấn kia tự hỏi tự đáp:
- Bất quá, hiện tại cơ hội đã xuất hiện, mày nên biết căng thẳng giữa 2 nước hiện giờ.
- Tại thời kì mẫn cảm này nếu như mày ra tay đánh bạn của tao thành bộ dạng như thế, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì mày nói có khơi mào chiến tranh giữa 2 nước không?
Nói tới đây, tên thanh niên anh tuấn kia kia lạnh lùng, hàn ý trong mắt hiện ra:
- Nếu như không muốn bùng nổ chiến tranh thì chỉ có một cách, đó chính là mày sẽ trở thành vật hy sinh để làm chuyện này lắng xuống.
"Ách"
Mọi người trong nhà hàng nghe được hành động vừa rồi của Bùi Đông Lai rất có thể sẽ khơi lên chiến tranh thì cả kinh không nhẹ.
- Mje nó, mày hù ai đó?
- Mja nó, chiến tranh thì sao?
- Mày tưởng bọn tao sợ à?
Sau đó, vài tên thanh niên đứng ở phía sau Bùi Đông Lai mở miệng hét lên.
- Xã trưởng, Thu Sơn quân đã hôn mê, có cần đưa đi bệnh viện không.
Cùng lúc đó mấy tên đi theo An Đằng đi tới đám người Thu Sơn, rồi nâng bọn ahwns lên, trong đó thương thế của Quỷ Bản không nghiêm trọng còn có thể đứng, mà Thu Sơn thì vẫn hôn mê.
- Tính mạng bọn hắn không có nguy hiểm, tạm thời không cần đưa đi bệnh viện.
An Đằng liền bác bỏ đề nghị, cười lạnh nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Hiện tại việc chúng ta nên làm là báo thù cho 3 người bọn họ.
- Tao rất hiếu kỳ, trừng phạt trong miệng mày là cái gì?
Lại nghe An Đằng nói thế thì Bùi Đông Lai nhịn cười không được.
- Quỳ xuống, lạy nhận say, tự chặt 1 tay, tao sẽ bỏ qua chuyện này.
Mắt thấy Bùi Đông Lai có thể tươi cười thì sắc mặt An Đằng trở nên vô cùng âm trầm:
- Nếu không thì mày biết sẽ xảy ra chuyện gì?
- Mày cho rằng tao sẽ trở thành vật hy sinh sao?
Bùi Đông Lai cười hỏi.
An Đằng cau mày nói:
- Cho dù là kết quả nào thì mày cũng không thể chịu được.
- Nếu tao đoán không sai thì mày xuất thân từ gia tộc chính giới ở NB.
Bùi Đông Lai cười cười:
- Mày nói, nếu tao đánh tàn phế mày thì có phải là khả năng phát sinh chiến tranh hoặc là khả năng tao làm vật hy sinh sẽ lớn hơn không?
- Tao nói rồi, hậu quả này mày không thể lãnh nổi, tốt nhất là mày không nên thử.
Vẻ mặt An Đằng càng trở nên âm lãnh.
Bùi Đông Lai khinh thường cười:
- Là mà hiếp sao?
- Mày có thể coi đó là uy hiếp.
Có lẽ không ngờ Bùi Đông Lai sẽ ngông cuồng như thế nên 2 mắt An Đằng tức giận như là muốn phun ra lửa.
- Tao không thích có người tỏ ra cuồng vọng tự đại ở trước mặt tao, càng không thích bị người khác uy hiếp.
Giọng nói Bùi Đông Lai đột nhiên chuyển lạnh:
- Những thứ này, mày đều đã làm.
- Xem ra mày cho rằng tao đang hù mày, sự thật sẽ chứng minh hết thảy.
An Đằng vô cùng tức giận nhưng nghĩ đến thân thủ khủng bố của Bùi Đông Lai thì hắn không lựa chọn cùng xung đột chính diện với Bùi Đông Lai mà cố nén giận, nói:
- Chúng ta đi.
"Ách..."
Nghe An Đằng nói thế thì đám người NB cả kinh không nhẹ.
Kinh ngạc là bởi vì bọn hắn biết được thân phận của An Đằng, không nghĩ lúc này An Đằng lại không dám làm gì.
- Xã trưởng...
So với bọn hắn thì 2 tên bị Bùi Đông Lai làm bị thương hận không thể đem Bùi Đông Lai bầm thây vạn đoạn, lúc này thấy An Đằng quyết định phải rời khỏi, lập tức nóng nảy.
Nhưng mà.
Không đợi bọn hắn nói hết câu thì Bùi Đông Lai đã lên tiếng:
- Mày quên câu trước của tao rồi thì phải?
- Câu gì?
Chân mày An Đằng nhíu lại, nếu không phải kiêng kị thân thủ của Bùi Đông Lai thì làm sao hắn lại có thể dẫn người rời đi được?
Giọng nói Bùi Đông Lai hoàn toàn lạnh xuống:
- Từng có nhiều người uy hiếp ta, kết quả bọn hắn không tàn phế thì cũng đã chết.
- Mày muốn làm gì?
Trong lòng An Đằng chấn động, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, tựa hồ không tin Bùi Đông Lai dám động thủ đối với hắn.
Không tin?
Bùi Đông Lai vừa động, giống như u linh xuất hiện trước người An Đằng, xách lấy cổ An Đằng:
- Mày nói, tao nên đánh mày trở nên tàn phế hay là vặt đầu mày xuống?
*****
"Ách..."
Nghe lời nói hờ hững của Bùi Đông Lai, nhìn Bùi Đông Lai xách An Đằng như xác con gà thì đám lưu học sinh NB kia liền trợn tròn mắt, đứng yên như bức tượng.
Còn An Đằng bị Bùi Đông Lai túm lấy, theo bản năng thì phản kích nhưng mà lý trí nói cho hắn biết lấy thực lực của hắn thì nếu dám làm ra cái gì thì liền chịu chết.
- Mày...mày muốn làm gì?
Trong lòng hiểu được điểm này, An Đằng cố nén phẫn nộ cùng khuất nhục, khuôn mặt đỏ bừng, nói.
- Buông xã trưởng ra.
An Đằng vừa mở miệng thì đám lưu học sinh NB đó liền rống lên nhưng lại không dám đi lên.
Bọn hắn không phải không muốn, mà là không dám.
Bởi vì.
Bọn hắn đều biết thực lực của An Đằng là Nhẫn Thuật Cửu Đoạn, thực lực cao hơn bọn hắn.
Hiện giờ, An Đằng ngay cả cơ hội đánh trả còn không có, huống chi là bọn hắn?
- Tao là thành viên của An Đằng gia NB...
An Đằng lại nhịn không được mở miệng, lúc này đây hắn trực tiếp nói ra gia tộc của mình, muốn để cho Bùi Đông Lai ném chuột sợ vỡ bình.
Nhưng mà.
Không đợi hắn nói hết lời thì tay phải Bùi Đông Lai đã vung lên.
"Bụp"
An Đằng bị Bùi Đông Lai đấm thẳng vào bụng.
- Mẹ kiếp.
Đám người NB kia thấy An Đằng bị đánh thì lại rống lên.
- Mày ưng tàn phế hay là vặn gãy đầu.
Bùi Đông Lai lại hỏi An Đằng.
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì An Đằng thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh!
Thân là thiếu gia của một gia tộc lớn ở NB, từ nhỏ đến lớn hắn toàn đánh người ta, làm gì có chuyện người ta đánh hắn.
Hiện giờ khắn vô cùng phẫn nộ, hận không thể lập tức đem Bùi Đông Lai bầm thây vạn đoạn. Chính là cũng biết thực lực không bằng Bùi Đông Lai cho nên cắn răng.
Không thể không nói, bởi vì từ nhỏ được giáo huấn nên tâm lý của hắn rất mạnh, hắn chỉ cần vài giây là có thể áp chế lửa giận trong lòng, sau đó cố gắng muốn đem gia tộc ra để Bùi Đông Lai ném chuột sợ vỡ bình:
- Ông nội tao là đại thần nội vụ NB, cha tao là....
"Bốp"
Trả lời An Đằng là một cái tát.
Lại thấy An Đằng bị Bùi Đông Lai tát thì đám người NB kia không có kêu gào lên nữa, bọn hắn nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.
- Tao không có hứng thú với tổ tông của mày.
Bùi Đông Lai đưa An Đằng tới sát mặt, nhìn khuôn mặt hắn, gằn từng chữ:
- Tao chỉ cần mày trả lời vấn đề kia.
"Ách..."
Lại nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì An Đằng không nói gì được.
Bởi vì.
Hắn hiểu được một sự thật: Bùi Đông Lai quyết tâm muốn đối phó hắn!
- Kẻ điên, mày là một kẻ điên.
Sau khi hiểu được điểm này thì An Đằng kêu lên một tiếng, tay phải vung lên nện vào đầu Bùi Đông Lai.
Thấy được hành động của An Đằng thì tay phải Bùi Đông Lai vung lên, một phát bắt được hữu quyền của An Đằng.
"Bốp"
Tiếng vang giòn truyền ra, nắm đấm của An Đằng nằm yên trong lòng bàn tay của Bùi Đông Lai.
"Răng rắc —— "
Sau đó, coi như lúc An Đằng cố gắng giãy dụa thì tay phải Bùi Đông Lai đột nhiên phát lực, bóp lấy.
"Ngao!!"
Tục ngữ nói, tay đứt ruột xót, tay phải An Đằng bị bóp nát, cơn đau làm cho hắn kêu lên.
"Phanh —— "
"Răng rắc —— "
Bùi Đông Lai lại đá vào ngực An Đằng, cả người hắn liền bay ngược ra xa.
"Phốc"
Xương sườn gãy làm cho cả người An Đằng cong lại, hắn há miệng phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, 2 mắt tỏ ra sợ hãi.
"Phanh —— "
Sau đó, cả người hắn nện vào quầy thu ngân, té ngã xuống đất.
"Hô... Hô..."
Nằm trên đất, An Đằng không ngừng run lên như một con chó chết.
Thấy một màn như vậy thì đám lưu học sinh NB có cảm giác như đang nằm mộng, bọn hắn dường như không tin sự thật đang diễn ra ở trước mắt.
"A..."
Một tiếng thét chói tai vang lên, Lý Thiến Thiến cùng với 2 em bao nuôi kia thấy được một màn như vậy thì vốn là cả kinh trợn mắt há hốc mồm, sau đó thấy được bộ dạng của An Đằng thì bị hù sợ, vội vàng ré lên rồi đi lui về sau.
Tiếng ré chói tai kia đã làm cho đám lưu học sinh lấy lại tinh thần, cũng nói cho bọn hắn biết mọi chuyện trước mặt là sự thật, không phải là nằm mơ, An Đằng bị người ta đánh rồi.
Không riêng gì bọn hắn mà đám người nhân viên cùng khách nhân trong phòng cũng lấy lại tinh thần.
Nhưng mà.
Lúc này đây, bọn hắn không có vỗ tay bảo hay. Mà vô cùng kích động nhìn về phía Bùi Đông Lai.
"Reng.. Reng"
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Nghe được tiếng chuông điện thoại thì An Đằng giống như là đứa trẻ lạc đường tìm thấy được đường về nhà, hắn không để ý đến cơn đau mà rút điện thoại trong người ra.
Hắn muốn nghe điện thoại.
Hắn muốn tìm người ra mặt ngăn cẳn Bùi Đông Lai.
Bởi vì...
Lý trí nói cho hắn biết, Bùi Đông Lai dám giết hắn.
Thật sự dám.
Hả?
Lấy điện thoại ra, thấy số gọi đến thì đồng tử của An Đằng mở to ra.
Sau đó, hắn liền nghe máy.
- An Đằng thiếu gia...
- Cứu ta! Thanh Mộc thúc thúc, cứu ta!!
Điện thoại được chuyển, chủ nhân đầu bên kia mới mở miệng thì liền bị An Đằng cắt ngang.
"Ách..."
Thân là người ở trong lãnh sự quán NB ở Đông Hải thì Thanh Mộc trực tiếp bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Mặc dù hắn chỉ là người phụ trách lãnh sự quán NB tại Đông Hỉa, cũng là nhân vật Đại sứ quán số 2 của NB tại TQ nhưng mà luận về thân phận và địa vị thì hắn thua xa An gia của An Đằng.
Cho nên lúc này nghe được tiếng bi tham của An Đằng thì trong lòng hắn lại không kinh hãi sao?
- An... An Đằng thiếu gia, cậu làm sao vậy?
Khiếp sợ đi qua, Thanh Mộc cả kinh từ trên ghế salon bật lên, ngữ khí lo lắng hỏi han.
- Có người muốn giết ta! Có người muốn giết ta a!
An Đằng giống như là người điên, không ngừng kêu lên.
Hắn xích lui về phía sau, dường như hắn đang dùng phương thức này để xa cách Bùi Đông Lai một chút... Tiếp tục xa một chút!
Lại nghe An Đằng nói thế thì tim Thanh Mộc xém chút nữa là ngừng đập.
Tuy rằng hắn không biết tới cùng là ai ăn gan hùm mật gấu muốn giết An Đằng, chính là... Hắn lại biết, nếu An Đằng chết ở Đông Hải thì hắn cứ đợi An gia tới hỏi tội đi.
Thanh Mộc ngừng thở, vô cùng khẩn trương, hỏi:
- Cậu đang ở đâu?
- Nhà hàng XX.
An Đằng vốn định cách xa Bùi Đông Lai một chút, kết quả phát hiện Bùi Đông Lai lại hướng hắn đi tới, sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.
- An Đằng thiếu gia, để đối phương nghe điện thoại, để đối phương nghe điện thoại.
Mắt thấy Bùi Đông Lai tới gần, An Đằng sợ tới mức tay phải run lên, điện thoại rớt xuống sàn nhà.
"Bịch"
- Tao đã nói chuyện với người của lãnh sự quán NB tại Đông Hải, chuyện này rất nhanh sẽ được truyền ra, nếu mày giết tao thì mày sẽ chôn cùng.
An Đằng liền điên cuồng rít gào về phía Bùi Đông Lai.
"Răng rắc —— "
Tiếng xương gãy lại vang lên, An Đằng im lại.
Đầu gối của hắn đã bị Bùi Đông Lai giậm gãy.
- Tao nói rồi, hôm nay người nào đến đây thì tao cũng không bỏ qua chuyện này.
Dưới ánh đèn, Bùi Đông Lai giẫm vào chân An Đằng, chỉ vào đám lưu học sinh, nói:
- Bọn mày tự quỳ xuống hay là tao tới giúp bọn mày?
"Bịch"
"Bịch"
"Bịch"
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...
Một người, hai người, ba...
Đám người kia trước sau đều quỳ xuống
*****
Thanh Mộc luống cuống
Sau khi An Đằng gọi điện cho hắn thì hắn liền luống cuống.
Khi hắn cố gắng gọi lại cho An Đằng nhưng An Đằng không nghe máy thì hắn hoàn toàn luống cuống.
Đi vào TQ 2 năm, đây là lần đầu tiên hắn sợ hãi như thế.
Hắn sợ hãi.
Sợ An Đằng sẽ táng thân ở Đông Hải.
Bất quá..
Sau khi gọi điện cho An Đằng không được thì hắn bình tĩnh trở lại.
Hắn liền gọi điện cho tkt.
- Tôi là người phụ trách lãnh sự quán NB tại Đông Hải, Thanh Mộc.
Điện thoại được chuyển, Thanh Mộc liền mở miệng nói trước, giọng nói có chút kích động.
- Chào ngài, Thanh Mộc tiên sinh, muộn như vậy mà còn gọi cho tôi, có chuyện gì sao?
Mặc dù đã đoán được Thanh Mộc sẽ gọi điện đến cho mình nhưng giờ phút này Triệu Kiến Tân lại giả ngu.
- Triệu cục trưởng, mời ông hãy phái người đến nhà hàng XX ngay lập tức.
Có lẽ là quá lo lắng đến an nguy của An Đằng nên Thanh Mộc nói thẳng, giọng nói mang theo vài phần mệnh lệnh.
Nghe Thanh Mộc nói xong thì trong lòng Triệu Kiến Tân có chút không thoải mái, ông là một người NB, dựa cái gì mà ra lệnh cho ta?
- Thanh Mộc Tiên Sinh, đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Kiến Tân lại lựa chọn giả ngu.
- Có người uốn giết lưu học sinh nước tôi.
Nghĩ đến An Đằng cầu cứu, Thanh Mộc lòng nóng như lửa đốt, thế cho nên tê rống lên:
- Triệu cục trưởng, ông hẳn là biết được quan hệ hiện giờ giữa 2 nước, nếu như lúc này có lưu học sinh chết ở quý quốc thì hậu quả chúng ta đều không thể gánh vác! Mặt khác, tôi nói cho ông biết trong đám lưu học sinh kia có một người tên là An Đằng, là cháu cua An Bồi Tinh Hải, đại thần nội vụ của nước tôi. Nếu An Đằng chết ở quý quốc thì chiến tranh sẽ bùng nổ.
"Lộp bộp!"
Nghe được Thanh Mộc nói như thế thì cả người Triệu Kiến Tân chấn động, chân mày nhíu lại.
Lý trí nói cho hắn biết, tính chất nghiêm trọng của chuyện này đã vượt xa suy đoán của hắn.
- Triệu cục trưởng, ông có nghe lời tôi nói không?
Thanh Mộc thấy Triệu Kiến Tân không trả lời thì liền gấp gáp.
- Thanh Mộc tiên sinh, tôi sẽ phái người qua ngay.
Mặc dù biết rõ thân phận của Bùi Đông Lai, không thể trêu chọc nhưng đến lúc này Triệu Kiến Tân cũng biết nhất định phải ngăn trở, nếu không sẽ xảy ra chiến tranh, hắn sẽ không gánh nổi hậu quả.
- Triệu cục trưởng, tôi cũng sẽ qua đó, hy vọng ông sẽ đến nhanh.
Nghe được Triệu Kiến Tân nói thế thì Thanh Mộc thở phào một hơi, lại bổ sung thêm.
Sau khi kết thúc điện thoại với Thanh Mộc thì Triệu Kiến Tân không có đi liền mà là gọi điện ra lệnh cho thủ hạ ở bên dưới.
...
Quán cơm XX, Vương Quân Hữu cùng 2 tên thủ hạ thấy Bùi Đông Lai ra tay xử lý đám người NB kia thì vô cùng kích động, cảm giác như đã được trút giận.
Nhưng mà.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của thượng cấp thì cả người hắn giống như là bị một chậu nước lạnh tạt vào, hắn liền mang theo 2 tên thủ hạ đi vào nhà hàng.
Trong nhà hàng, đám lưu học sinh NB đang quỳ dưới đất, còn đám khách nhân thì lập điện thoại ra chụp lại cảnh này.
Rất nhanh, Vương Quân Hữu mang theo 2 tên thủ hạ đi vào nhà hàng, chen qua đám người đi tới Bùi Đông Lai.
- Bùi tiên sinh.
Thấy sắc mặt bình tĩnh của Bùi Đông Lai, ánh mắt lo lắng của Vương Quân Hữu lại xuất hiện một tia kinh nể.
Một mặt, hắn biết được sự tích của Bùi Đông Lai, hắn cảm nếu như Bùi Đông Lai gây ra chuyện lớn thì nguy hiểm của bản thân Bùi Đông Lai sẽ tăng lên.
Một mặt khác, hắn lại tin được Bùi Đông Lai có thể biết những điều này.
Cho nên, như vậy mà Bùi Đông Lai lại có thể tỏ ra bình tĩnh, phần định lực cùng quyết đoán này đủ để hắn phải kính nể.
- Trước khi đám người lãnh sự quán NB kia đến đây thì tôi sẽ không làm gì bọn hắn.
Bùi Đông Lai đoán được tâm tư của Vương Quân Hữu cho nên sắc mặt tỏ ra bình tĩnh, nói.
"Ách"
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Vương Quân Hữu cười chua sót.
Nửa giờ sau.
Một chiếc Audi A6 có biển số xe cảnh sát Đông Hải, cùng một chiếc Infiniti, 2 chiếc Toyota gặp nhau tại một con đường cách nhà hàng XX không xa.
Trong màn đêm, chiếc Audi A6 cùng chiếc Infiniti mở kính cửa xe xuống, Triệu Kiến Tân cùng Thanh Mộc dùng ánh mắt trao đổi một chút.
1' sau, 4 chiếc xe chạy đến trước cửa nhà hàng XX.
- Triệu cục trưởng.
Mắt thấy Triệu Kiến Tân xuống xe thì tên cảnh sát ở phân khu này lập tức bước lên, hồi báo:
- Bùi Đông Lai làm bị thương 4 người, trong đó 2 người thương thế không nhẹ, ngoài ra, hắn còn để đám lưu học sinh NB kia quỳ xuống đất....
- Triệu cục trưởng, hung thủ có ở bên trong không?
Không đợi tên cảnh sát kia nói xong, Thanh Mộc từ trong chiếc Infiniti đi xuống, bước nhanh đến phía Triệu Kiến Tân, mở miệng hỏi, hắn đã biết được đám người An Đằng còn chưa chết, lúc này hắn quan tâm nhất chính là hung thủ còn ở bên trong không.
- Ở bên trong.
Triệu Kiến Tân gật đầu trả lời, tâm tình vô cùng phức tạp.
- Chúng ta vào thôi.
Biết được hung thủ còn ở bên trong thì hung quang trong mắt Thanh Mộc lóe lên. Nghiến răng nghiến lợi nói một câu, dẫn người đi vào.
Sắc mặt Triệu Kiến Tân phức tạp, mang theo mấy tên cảnh sát đi vào.
Trong nhà hàng, An Đằng và Thu Sơn đang hôn mê, còn đám lưu học sinh NB kia thành thật mà quỳ ở dưới đất.
Bùi Đông Lai ngồi ở trên một chiếc ghế salon, tay cầm một điếu thuốc, Chu Thiến ngồi ở bên cạnh hắn nhưng mà mắt không ngừng nhìn vào đám lưu học sinh NB cùng với cảnh sát kia, nàng có cảm giác đang nằm mơ.
Rất nhanh, Thanh Mộc đã bước vào, hắn thấy rõ hơn 10 lưu học sinh NB đang quỳ dưới đất, mà An Đằng thì nằm xụi lơ trên mặt đất, sinh tử không rõ.
Thấy một màn như vậy thì sắc mặt đám người Thanh Mộc cuồng biến, lập tức dừng lại.
Sau đó.
Theo bản năng đám người Thanh Mộc quẳng ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai đang ngồi hút thuốc trên ghế salon.
Là hắn?
Thấy khuôn mặt không tính là xa lạ của Bùi Đông Lai thì đồng tử đám người Thanh Mộc mở to ra.
Thân là nhân viên lãnh sự quán, hơn nữa còn là nhân viên thu thập tình báo thì bọn hắn cũng không xa lạ gì với Bùi Đông Lai.
- Thanh Mộc Tiên Sinh, cứu chúng ta!
Sau đó, những tên lưu học sinh kia thấy đám người Thanh Mộc đi vào thì liền sôi nổi cầu cứu.
- Bùi Đông Lai tiên sinh, chẳng lẽ cậu muốn khơi mào chiến tranh sao?
Nghe được những lời cầu cứu kia thì 2 mắt Thanh Mộc như phun ra lửa nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, gào lên.
Thanh Mộc vừa thốt lên xong thì những tên thủ hạ phía sau hắn liền tỏ ra tức giận.
Bọn hắn cảm thấy Bùi Đông Lai thật sự là khi dễ người mà.
- Tôi chỉ muốn nói một sự thật, nơi này là TQ.
Bên tai vang lên lời chất vấn của Thanh Mộc, Bùi Đông Lai bóp tắt tàn thuốc, chậm rãi đứng lên, đi tới đám người Thanh Mộc:
- Nơi này không phải là nơi mà đám người các ông có thể giương oai được.
- Cậu...
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì đám người Thanh Mộc vô cùng tức giận.
- Các ông tự mình quỳ hay là để ta giúp các ông?
Bùi Đông Lai dừng bước lại, hỏi ra một vấn đề.
- Bùi tiên sinh, không thể!
Triệu Kiến Tân nghe vậy thì lập tức hoảng sợ, chạy tới ngăn cản.
- Triệu cục trưởng, tôi biết ngài lo lắng cái gì, nhưng mà tôi hỏi ngài một câu, nơi này là địa bàn của chúng ta, tại sao đám người lại dám diễu võ dương oai?
Bùi Đông Lai nhìn vào khuôn mặt vô cùng lo lắng của Triệu Kiến Tân, lớn tiếng chất vấn:
- Ông nói cho tôi biết, bọn hắn dựa vào cái gì?
"Ách..."
Triệu Kiến Tân không phản bác được.
- Hôm nay, một là bọn chúng tự quỳ xuống, hai là tôi đánh cho bọn hắn phải cầu xin tha thứ mà quỳ xuống, cho dù Thiên Vương lão tử đến đây cũng không thay đổi được.
Im lặng trong đại sảnh, giọng nói của Bùi Đông Lai lại vang lên.
Dưới ánh đèn, Bùi Đông Lai đứng thẳng, ngạo nghễ nói:
- Nếu có chiến tranh thì tôi nguyện dốc hết sức, có chết cũng không hối hận.
*****
- Nếu có chiến tranh thì tôi nguyện dốc hết sức, có chết cũng không hối hận..
Nghe được lời nói như đinh đóng cột của Bùi Đông Lai, cảm nhận vẻ kiên quyết trong giọng nói của Bùi Đông Lai thì Triệu Kiến Tân không biết nói gì.
Dường như hắn cũng biết sự tình phát sinh đến lức này, lấy tính khí của Bùi Đông Lai sẽ không thay đổi quyết định.
Nhưng mà.
Trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ Bùi Đông Lai không nghĩ đến hậu quả sao?
- Mày xác định muốn làm bùng nổ chiến tranh?
Thanh Mộc nghe Bùi Đông Lai nói thế thì hỏi, nhưng mà hắn không tin Bùi Đông Lai sẽ dám làm như thế.
- Quỳ, hay là không quỳ?
Bùi Đông Lai bước lên một bước, hỏi.
"Ách..."
Lại nghe Bùi Đông Lai nói thế thì đám lãnh sự quán NB lấy Thanh Mộc cầm đầu không hẹn mà cùng há to miệng, sau đó Thanh Mộc không nhịn được mà mắng:
- Tên điên, mày là một kẻ điên, mày sẽ trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình, tao thề.
"Ba!"
Bùi Đông Lai bước lên một bước nữa.
Mắt thấy Bùi Đông Lai muốn động thủ thì Thanh Mộc nhìn sang Triệu Kiến Tân, hô to:
- Triệu... Triệu cục trưởng. Nếu ông không quý quốc ngập chìm trong chiến hỏa thì tốt nhất ông hãy ngăn cản hắn lại.
- Thanh Mộc Tiên Sinh, thứ cho tôi bất lực.
Triệu Kiến Tân nghe vậy, chân mày nhíu lại, tức giận nhìn Thanh Mộc một cái, nếu hắn có thể ngăn Bùi Đông Lai thì cần Thanh Mộc nhắc sao?
- Ông..
Nghe được Triệu Kiến Tân nói thế thì cả người Thanh Mộc chấn động, sau đó hắn đã thay Bùi Đông Lai đứng gần mình thì liền nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, lạnh lùng nói:
- Hỗn đản chiết tiệt, tao cho mày biết, mày muốn tao quỳ, không có khả năng.
"Bốp"
Trả lời Thanh Mộc là một cước, Bùi Đông Lai không nói 2 lời, đá vào mắt cá chân của Thanh Mộc.
"Rắc"
Một cước đá ra, mắt cá chân của Thanh Mộc liền gãy, mất đi trọng tâm, ngã quỵ xuống.
Bùi Đông Lai thấy thế lại tung ra một cước, đạp vào cẳng chân của Thanh Mộc.
"Răng rắc —— "
Coi như lúc Thanh Mộc sắp té ngã thì tiếng xương gãy lại vang lên, cả người Thanh Mộc đột nhiên thẳng lên, 2 đầu gội chạm xuống đất, như là tù binh.
"Tê ~ "
Cơn đau làm cho cả người Thanh Mộc run lên, chưa bao giờ hắn cảm thấy khuất nhục như thế này.
- Đến phiên bọn mày.
Sau khi xử lý xong Thanh Mộc thì Bùi Đông Lai nhìn về phía đám thủ hạ của hắn, giọng nói không thể nghi ngờ.
"Ách..."
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, nhìn Thanh Mộc đang quỳ ở dưới đất thì đám thủ hạ kia trừng to mắt, trong óc trống rỗng, ánh mắt tỏ ra sợ hãi.
"Bịch"
Sợ hãi rất nhiều, một tên trong đó bởi vì tâm lý quá yếu nên 2 chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống.
- Chết.... Chết tiệt.
Thấy như thế thì Thanh Mộc tức giận đến khàn giọng mắng to.
"Bịch"
"Bịch"
"Bịch"
...
Sau đó, đám thành viên lãnh sự quá kia trước sau quỳ xuống.
- Bọn.. Bọn mày.
Mắt thấy thủ hạ của mình liên tiếp quỳ xuống thì Thanh Mộc vô cùng tức giận, cố gắng muốn mở miệng mắng nhưng không đợi mắng xong thì bởi vì quá tức giận nên hắn đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Ách..."
Cùng lúc đó, đám lưu học sinh NB thấy được một màn mày liền chấn động, bọn hắn một đám há to mồm, thân mình hoàn toàn cứng ngắc giống như pho tượng.
Trong lúc nhất thời, cả nhà hàng liền trở nên im lặng, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Bùi tiên sinh, chuyện kế tiếp giao cho tôi xử lý đi?
Vài giây sau, Triệu Kiến Tân cười khổ mở miệng.
- Được.
Bùi Đông Lai gật đầu.
Cùng lúc đó, vẻ mặt An Đằng trắng bệch mở to mắt, thấy được cảnh tượng trước mắt thì hắn cho rằng bản thân mình gặp ảo giác cho nên hắn nhắm mặt lại, lắc lắc đầu.
Sau đó.
Hắn mở to mắt, cố gắng nhìn kỹ.
Nhưng mà, hắn thấy được đám Thanh Mộc đang quỳ ở dưới mặt đất.
- Chu Thiến, chúng ta đi.
Bùi Đông Lai quay đầu lại nhìn Chu Thiến, mở miệng nói.
- Được...được.
Chu Thiến theo bản năng gật gật đầu. Đứng dậy, đi theo Bùi Đông Lai rời đi.
- Đã xảy ra chuyện gì?
An Đằng mở miệng hỏi một tên đồng bạn bên cạnh.
- Tên TQ kia đánh gãy chân của Thanh Mộc tiên sinh, khiến Thanh Mộc tiên sinh quỳ xuống.
Một tên đồng bạn bên cạnh tỏ ra sợ hãi, trả lời:
- Sau đó, những thủ hạ của Thanh Mộc tiên sinh chủ động quỳ xuống...
- Cái...cái gì?
Nghe được tên đồng bạn nói như thế thì An Đằng đơ như cây cơ.
Hắn... Hắn chẳng lẽ thật sự không sợ chết sao?
Hắn tới cùng muốn làm gì??
Trong lòng An Đằng liền hiện lên 2 nghi vấn, hắn nhìn về phía Bùi Đông Lai nhưng phát hiện Bùi Đông Lai cùng Chu Thiến đã rời khỏi.
Giống như xác minh suy đoán của An Đằng, một tên đồng bạn bên cảnh nói:
- Hắn còn nói, nếu có chiến tranh thì hắn nguyện dốc hết sức, có chết cũng không hối hận..
"Bịch"
An Đằng nghe vậy thì ngã xuống, lại hôn mê.
Cùng lúc đó, vài tên nhân viên lãnh sự quán lấy lại tinh thần, đứng lên, còn đám lưu học sinh kia vẫn còn quỳ như cũ.
- Đưa ngươi bị thương đến bệnh viện, người nào không bị thương thì đưa về lãnh sự quán.
Mắt thấy Bùi Đông Lai rời đi, Triệu Kiến Tân không chú ý đến vẻ mặt tức giận của đám nhân viên lãnh sự quán kia mà làm ra an bài.
- Vâng, Triệu cục trưởng?
Nghe được Triệu Kiến Tân nói thế thì đám cảnh sát liền lĩnh mệnh.
- Triệu cục trưởng, ông và tên điên kia sẽ trả giá vì hành vi ngày hôm nay. Đồng thời, quý quốc cũng lâm vào chiến tranh, thừa nhận lửa giận của nước tôi.
Một tên nhân viên lãnh sư quán liền như là nông dân xoay người làm chủ nhân, kêu gào lên, sau đó hắn không đợi Triệu Kiến Tân đáp lời, liền trực tiếp cầm lấy điện thoại, gọi đến cho mặt trên của mình để báo lại chuyện này.
Bởi vì... Hắn biết, sự tình phát triển đến loại tình trạng này, đã không phải là hắn có thể xử lý cùng khống chế, hắn chỉ cần cam đoan không có người chết là tốt rồi, chuyện còn lại chỉ có thể giao cho mặt trên xử lý.
...
Sau khi mang theo Chu Thiến ra khỏi nhà hàng, thì Bùi Đông Lai liền đi vào chiếc Audi A4L rồi lái đi.
Trong xe, Chu Thiến ngồi ở vị trí phụ lái, vẻ mặt nàng tỏ ra không tin tưởng, trong lòng thầm hỏi: Rốt cuộc Bùi Đông Lai là người như thế nào?
"Tít...Tít"
Trả lời Chu Thiến chính là 2 tiếng vang nhỏ vang lên.
Hả?
Nghe vậy thì trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, vừa lái xe vừa lấy một chiếc điện thoại khác ở trong túi áo ra.
Cái điện thoại này là Long Vương Diệp Cô Thành đưa cho hắn, dùng để liên lạc.
- Tại sao phải làm vậy?
Rất nhanh, điện thoại liền truyền ra giọng nói của Diệp Cô Thành, nhìn như là chất vấn nhưng lại càng giống với nghi vấn. Hắn không tin Bùi Đông Lai không nhìn ra hậu quả khi làm việc này.
- Qua tử từng nói với tôi: Trên đời này có một số việc cần phải có người đi làm.
Bùi Đông Lai nhẹ giọng nói:
- Từng, bởi vì câu nói này mà cho dù Qua tử biết thực lực của tôi không bằng Đằng Dã nhưng vẫn đưa tôi lên lôi đài, tôi cửu tử nhất sinh, may mắn còn sống.
- Hiện giờ, không nói đến chuyện ân oán cá nhân, hội Tam Hợp như hổ rình mồi, tôi nguyên làm một thanh lợi kiếm chặt đứt toàn bộ bọn chúng.
← Ch. 429 | Ch. 431 → |