Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 440

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 440: Xuất ngoại (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bởi vì hội Tam Hợp có thân phận đặc thù ở NB, nên mặc dù sau khi trang viên Đằng gia vang lên những tiếng súng thì đám cảnh sát NB cũng không dám đến hiện trường, mà giả vờ đi cách trang viên Đằng gia 10km mà hoa tay mua chân.

Thân là người phụ trách cảnh sát của tỉnh UU, nên An Bồi Dã trước tiên liền liên lạc với thành viên trung tâm của hội Tam Hợp, muốn hiểu rõ tình huống để sắp xếp.

Khiến hắn không ngờ chính là hắn gọi cho 10 người thì không đến 5 người nghe điện thoại, những người nghe điện thoại cũng không có mặt ở Tokyo, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Rơi vào đường cùng hắn liền gọi cho nhân vật số 1 của cục cảnh sát NB, muốn đem tình hình báo lại, coi mặt trên có ý gì.

- Cục trưởng, 30' trước tại trang viên Đằng gia đã truyền ra những tiếng nổ mạnh và tiếng súng.

An Bồi Dã báo lại một cách vô cùng chi tiết:

- Vì muốn hiểu rõ tình huống nên tôi đã liên hệ với những thành viên trung tâm của hội Tam Hợp, kết quả là những người có mặt ở trang viên đều không gọi được, ngài nói phải làm sao bây giờ?

- Lập tức phái người đi xuống xem rõ tình huống.

Nghe được An Bồi Dã báo lại như thế thì nhân vật số 1 cục cảnh sát NB liền hạ lệnh.

- Vâng.

An Bồi Dã lập tức lĩnh mệnh, sau khi cúp điện thoại thì thì truyền lại mệnh lệnh cho cấp dưới.

Cách trang viên Đằng gia 10km, có mấy chiếc xe cảnh sát đang bắt đầu tiền về phía trang viên Đằng gia.

Sau khi nhận lệnh của An Bồi Dã thì bọn hắn tăng tốc, ước chừng khoảng mấy phút sau thì mấy chiếc xe đã đến nơi nổ súng giữa Bùi Đông Lai và đám người Đằng Xuyên Nguyên.

"Tê"

Nhìn thấy dưới đất là thi thể cùng với những mãnh vụn của xe thì đám cảnh sát liền trợn tròn trong mắt.

Mặc dù là cảnh sát nhưng mà đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy cảnh tượng kinh khủng như thế này.

Quan trọng nhất là nơi này cách trang viên Đằng gia không đến 3km.

- 2 người ở lại coi hiện trường, những người khác theo ta.

Sau đó, tên đứng đầu trong đám cảnh sát liền nói, lý trí nói cho hắn biết, Đằng gia cùng hội Tam Hợp đã xảy ra chuyện, hơn nữa là việc lớn.

Nói xong, hắn liền nhảy lên xe rồi cầm điện thoại lên lạc với cấp trên.

Sau khi báo xong thì mấy chiếc xe cảnh sát chạy về phía trang viên Đằng gia.

1' sau.

An Bồi Dã nhận được điện thoại, cấp dưới đã báo lại tin tức cho hắn.

"Lộp bộp"

Nghe được cấp dưới nói những tin này, nhớ đến việc mình không thể liên lạc với thành viên trung tâm của Đằng gia thì trong lòng hắn liền trầm xuống.

Kinh hãi, khẩn trương đi qua, An Bồi Dã điểu chỉnh lại tâm tình rồi hạ lệnh:

- Lập tức tới hiện trường, có chuyện gì phải báo ngay cho ta.

- Vâng.

Bên tai vang lên lời nói cung kính của tên thuộc hạ thì An Bồi Dã không nói lời vô ích, cúp điện thoại, sau đó rút ra một điếu thuốc Lào được nhập khẩu từ VN về rồi hút.

"Reng.. Reng"

Sau khi chơi xong 2 điếu thuốc thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

- Sao rồi?

An Bồi Dã bóp tắt thuốc lá, cầm điện thoại lên rồi hỏi.

- Chết... Đã chết! Đều... Đều chết hết!!

Đầu bên kia điện thoại, thuộc hạ của hắn báo lại, nhưng vì quá mức khẩn trương nên giọng nói của hắn vô cùng lộn xộn.

- Người nào chết?

Lời nói của tên thuộc hạ khiến cho An Bồi Dã nổi điên, hắn liền rống lên.

"Lạch cạch...Lạch cạch"

Không trả lời, tên thuộc hạ kia không trả lời, 2 hàm răng của hắn không ngừng va vào nhau.

Sau đó, hắn thở hổn hển nói:

- Người trong trang viên Đằng gia đã chết, toàn bộ người trong trang viên Đằng gia đều chết hết.

- Cái... Cái gì?

An Bồi Dã trực tiếp cả kinh từ trên ghế nhảy dựng lên.

- Trong trang viên không có một người nào, không có một ai còn sống, nơi nào cũng là thi thể và máu.

"Ách..."

Nghe được những lời này thì An Bồi Dã cả kinh há to miệng, điện thoại trong tay liền rớt xuống.

Cả người hắn cứng đơ như cây cơ, trong lòng thầm hỏi: Toàn bộ người trong trang viên Đằng gia đã chết rồi sao?

Chỉ trong thời gian chưa đến 1h sao?

Điều này làm sao cso thể.

Nghĩ đến đây, An Bồi Dã nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu sau đó hắn liền cầm điện thoại lên, muốn báo lại cho mặt trên biết.

....

Cùng lúc đó, trong một nhà hàng nổi tiếng ở Tokyo.

Tộc trưởng của gia tộc Nham Kỳ là Nham Kỳ Xuyên cùng với những thành viên cao tầng trong Tam Lăng tài phiệt đang chiêu đãi Tịch Hồ cũng những thành viên liên minh Hoa Hạ.

Rượu qua ba tuần, cơm qua ngũ vị, vô luận là những người bên Tịch Hồ hay những người bên Tam Lăng tài phiệt đều cùng dừng tay, không nói chuyện vui đùa nữa mà chuẩn bị nói đến vấn đề hợp tác giữa 2 bên.

- Tịch thiếu gia, trước khi cậu đến NB thì tôi đã từng nói chuyện với gia gia của cậu. Trong điện thoại gia gia của cậu nói rằng 2 bên chúng ta đã hợp tác đã lâu, mối quan hệ vô cùng tốt đem, lần này cậu đến NB là vì muốn tiến thêm một bước trong việc hợp tác với tập đoàn Tam Lăng, không biết kế hoạch của bên cậu là gì?

Trong phòng, Nham Kỳ Xuyên mở miệng hỏi.

Nghe được Nham Kỳ Xuyên hỏi như thế thì nháy mắt trong phòng liền yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn về phía Tịch Hồ, cùng đợi Tịch Hồ mở miệng.

"Reng.. Reng"

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Hả?

Nghe được tiếng chuông thì trừ Tịch Hồ ra, toàn bộ những người khác đều nhìn về phía cận vệ của Nham Kỳ Xuyên.

Cận vệ của Nham Kỳ Xuyên lấy điện thoại ra, nhìn số người gọi đến sau đó bước đến bên cạnh Nham Kỳ Xuyên rồi nhỏ giọng, nói cái gì đó.

Nham Kỳ Xuyên nghe vậy thì trên mặt lộ ra vài phần nghi hoặc, đứng dậy nói:

- Thật có lỗi, Tịch thiếu gia, tôi có cuộc điện thoại quan trọng.

Nói xong, Nham Kỳ Xuyên thấy Tịch Hồ mỉm cười gật đầu, liền cầm lấy điện thoại rồi đi vào một gian phòng bên cạnh.

- An Bồi đại nhân, muộn rồi mà ngài còn gọi điện cho tôi...

- Vừa mới nhận được tin, trang viên Đằng gia đã bị huyết tẩy, không thể liên lạc với Đằng Xuyên Nguyên được, rất có thể hắn đã bị rụng rồi.

Không đợi Nham Kỳ Xuyên nói hết thì giọng nói trong điện thoại của An Bồi Tình Hải đã vang lên, giọng nói của hắn vô cùng tức giận nhưng mà càng nhiều là hoảng sợ bất an, từ sau khi trở thành đại thần nội vụ thì đây là lần đầu tiên hắn mới cảm thấy sợ hãi như thế này.

*****

- Cái gì?

Nghe được cái tin này thì cho dù Nham Kỳ Xuyên là người có tố chất tâm lý vô cùng tốt cũng cả kinh sững sờ ngay tại chỗ.

Hắn từng nghĩ tới hành động điên cuồng của Bùi Đông Lai tại HQ.

Bởi vì.

Hắn từng nghiên cứu qua tư liệu của Bùi Đông Lai, cảm thấy được Bùi Đông Lai chính là một tên điên.

So với HQ thì năng lực của NB lại mạnh hơn nên hắn không tin Bùi Đông Lai có thể lẻn vào đây làm xằng làm bậy.

Mà hiện giờ, tất cả chuyện này đã thành sự thật, điều này đã khiến hắn vô cùng kinh hãi.

- Ông lập tức đến biệt thự của thủ thướng để tham gia buổi hội nghị khẩn cấp.

An Bồi Tình Hải trầm giọng nói tiếp:

- Mặt khác, ông hãy âm thầm phái người điều tra đám người liên minh Hoa Hạ, rất có thể lần này là do bọn chúng ra tay.

- Được.

Nham Kỳ Xuyên liền trả lời, giọng nói tỏ ra ngưng trọng, hiển nhiên là hắn biết được hậu quả của việc trang viên Đằng gia bị huyết tẩy sẽ oanh động như thế nào.

Bùi Đông Lai huyết tẩy xong trang viên Đằng gia thì sẽ làm điều gì tiếp đây?

Sau khi cúp điện thoại thì Nham Kỳ Xuyên liền nghi hoặc, thế cho nên hắn cũng không có nóng lòng rời đi mà cố gắng điều chỉnh lại tâm tình của mình cho ổn định.

Cùng lúc đó trong phòng ăn, Tịch Hồ nhận được tin nhắn của Bùi Đông Lai.

Ước chừng 30s sau thì Nham Kỳ Xuyên đi ra khỏi phòng khác, một lần nữa đi vào phòng ăn, nụ cười trên mặt đã biến mất, tinh quang trong mắt lóe lên, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

- Tịch thiếu, tôi có chuyện gấp cần phải xử lý, nên rời khỏi đây một lát.

Nham Kỳ Xuyên đến phía đối diện với Tịch Hồ, không có ngồi xuống mà nhìn chằm chằm vào Tịch Hồ:

- Tôi muốn cậu và bọn họ ở lại, ngày mai chúng ta sẽ bàn tiếp.

Hả?

Nghe được Nham Kỳ Xuyên nói thế thì đám thành viên tập đoàn Tam Lăng đểu biến sắc, có thể nói bọn hắn vô cùng muốn hợp tác với liên minh Hoa Hạ, tốn nhiều tâm kê mới có được bữa tiệc hôm nay, mà hiện giờ Nham Kỳ Xuyên lại muốn đi xử lý chuyện khác.

Có việc gì quan trọng hơn việc hợp tác với liên minh Hoa Hạ?

- Nham Kỳ tiên sinh, chuyện ngày nói trong miệng có phải là chuyện trang viên Đằng gia bị huyết tẩy?

Tịch Hồ không nhanh không chậm đứng lên, mỉm cười đón nhận ánh mắt sắc bén của Nham Kỳ Xuyên, vẻ mặt thoải mái nói.

"Ách..."

Nghe được Tịch Hồ nói thế thì trừ Nham Kỳ Xuyên ra, toàn bộ mọi người đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Mà đồng tử Nham Kỳ Xuyên đột nhiên co lại.

Hắn vốn chỉ muốn mượn cơ hội để thử Tịch Hồ một chút, nếu như Tịch Hồ không để lộ ra bí mật thì hắn liền để người âm thầm theo dõi Tịch Hồ, đồng thời cũng nhắc nhở Tịch Hồ không nên hành động thiếu suy nghĩ, lại không ngờ Tịch Hồ lại dám nói chuyện trang viên Đằng gia bị huyết tẩy.

Điều này làm cho Nham Kỳ Xuyên có cùng suy đoán với An Bồi Tình Hải rằng chuyện Đằng gia bị huyết tẩy có liên quan đến Tịch Hồ.

Hiểu được điểm này thì vẻ mặt Nham Kỳ Xuyên vô cùng tức giận, giọng nói lạnh như băng:

- Xem ra Tịch thiếu đã biết chuyện này.

- Đúng.

Cảm nhận được sự tức giận của Nham Kỳ Xuyên, Tịch Hồ chẳng những không có cảm thấy sợ hãi chút nào mà ngược lại nụ cười trên mặt cũng không giảm:

- Hơn nữa điều tôi biết còn nhiều hơn so với tưởng tượng của Nham Kỳ tiên sinh, không biết Nham Kỳ tiên sinh có hứng đền phòng khách nói chuyện không?

- Được.

Nham Kỳ Xuyên nhìn chằm chằm vào Tịch Hồ, sau đó làm ra một đồng tác mời.

Cửa phòng được mở ra, vài tên bảo tiêu của gia tộc Nham Kỳ tiến vào.

- Đêm nay Tokyo không an toàn, cần phải bảo vệ khách của chúng ta, .

Nham Kỳ Xuyên âm trầm nói xong, sau đó cùng với vài tên cận vệ đi vào phòng khách.

- Mọi người cứ tự nhiên.

Mặc dù biết Nham Kỳ Xuyên để bảo tiêu đi vào đây chính là muốn theo dõi đám người của mình hnuwnh mà Tịch Hồ cũng không có tỏ ra lo lắng, thậm chí hắn cũng không để bảo tiêu đi cùng mình vào bên trong phòng khách mà là đi vào một mình.

Trong phòng khách, Nham Kỳ Xuyên thấy Tịch Hồ đi vào thì cũng không nói gì, mà ánh mắt của đám bảo tiêu của Nham Kỳ Xuyên lại lạnh như băng, chằm chằm nhìn vào Tịch Hồ, nếu như Tịch Hồ dám hành động thiếu suy nghĩ thì bọn hắn sẽ làm thịt Tịch Hồ ngay.

Tịch Hồ cũng không để ý mà ngồi xuống.

- Tịch thiếu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Mắt thấy Tịch Hồ ngồi xuống thì Nham Kỳ Xuyên mở miệng hỏi.

Tịch Hồ mỉm cười trả lời:

- Lấy trí tuệ của Nham Kỳ tiên sinh thì có thể đoán được chuyện này.

- Là tên Tung cẩu Bùi Đông Lai kia làm?

Chân mày Nham Kỳ Xuyên nhíu lại.

Tịch Hồ thoáng thu liễm tươi cười:

- Hắn và tôi đều là người TQ.

- Quả nhiên là hắn!

Nghe được Tịch Hồ nói thế thì vẻ mặt Nham Kỳ Xuyên càng lạnh hơn:

- Người của hắn là đi theo liên minh Hoa Hạ tiến vào đây?

- Ừh.

"Tê ~ "

Nghe được Tịch Hồ nói thế, nhìn vẻ thoải mái trên mặt Tịch Hồ thì Nham Kỳ Xuyên tức giận đến hít vào một hơi, sát khí trong mắt hiện lên:

- Tịch thiếu, cậu nên biế, nếu cậu hoặc là liên minh Hoa Hạ làm như thế thì điều đó đã nói lên liên minh Hoa Hạ đã trở thành địch của NB.

- Nham Kỳ tiên sinh, ngài quá kích động rồi.

Đối với sát ý của Nham Kỳ Xuyên thì Tịch Hồ cũng chẳng hề để ý, giận dữ nói:

- Khi nào thì hội Tam Hợp có thể đại biểu cho cả NB?

"Ách..."

Có lẽ thật không ngờ Tịch Hồ sẽ hỏi ra vấn đề như vậy, nhất thời thì Nham Kỳ Xuyên há to miệng ra.

- Nham Kỳ tiên sinh, tôi biết mối quan hệ của hội Tam Hợp, tập đoàn Tam Lăng cùng với An gia.

Lúc này đây, không đợi Nham Kỳ Xuyên mở miệng, Tịch Hồ liền đoạt lấy quyền chủ động, dẫn đầu nói:

- Nhưng nó đâu chỉ lại biểu cho NB, trừ đám người các vị ra thì trong NB cũng có những tập đoàn khác, chẳng hạn như Yakuza, tập đoàn Tam Tỉnh cùng Mộc Đằng gia, mà đám người này lại là kình địch của các vị, đúng không?

- Hắc, quan hệ 2 nước hiện nay thì cậu cũng rõ, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ chiến tranh mà người tạo thành chuyện này là tên hỗn đản kia.

Nham Kỳ Xuyên nói tới đây, tức giận đến nổi trận lôi đình, lập tức đề cao thanh âm, gầm nhẹ nói:

- Mà hiện giờ tên hỗn đản kia lại huyết tẩy cả Đằng gia, đây chính là khiêu khích NB, quốc gia cùng nhân dân của chúng ta sẽ không bỏ qua chuyện này.

- Nham Kỳ tiên sinh, trên thế giới này không có chuyện tình gì là tuyệt đối.

Tịch Hồ ngữ xuất kinh nhân:

- Thật không giấu gì ngài, Đông Lai có thể huyết tẩy cả trang viên Đằng gia là nhờ sự giúp đỡ của Yakuza, nếu không chỉ bằng hắn không có khả năng làm được điểm này.

- Cậu.. Cậu nói cái gì?

Nham Kỳ Xuyên cả kinh, vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn vào Tịch Hồ:

- Yakuza trợ giúp tên hỗn đản kia huyết tẩy cả trang viên Đằng gia sao? Điều đó không có khả năng! Cho dù lão đại của Yakuza Ma Cốc Doanh vì lợi ích mà muốn giúp đỡ tên hỗn đản kia nhưng mà tập đoàn Tam Tỉnh cùng Mộc Đằng gia sẽ không làm như vậy.

Tịch Hồ cười mà không ngữ.

- Không có tập đoàn Tam Tỉnh cùng Mộc Đằng gia cho phép, Ma Cốc Doanh tuyệt đối không dám làm như thế!

Mất thấy Tịch Hồ vẫn cười thì Nham Kỳ Xuyên như là bị chọc giận, gào lên.

- Ngài phân tích rấ đúng, nhưng mà nếu bọn hắn cho phép thì sao?

Tịch Hồ cười hỏi.

Cho phép?

Vẻ mặt Nham Kỳ Xuyên hoảng sợ.

- Nham Kỳ tiên sinh, sự tình phát triển đến bước này, đã rất rõ ràng, lấy Yakuza, tập đoàn Tam Tỉnh cùng Mộc Đằng gia đã đạt được hiệp nghị với Đông Lai.

Tịch Hồ lại nói.

Nham Kỳ Xuyên nghe vậy, trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Tịch Hồ, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ma Cốc Doanh làm như vậy là vì muốn giết chết Đằng Xuyên Nguyên, trở thành người đứng đầu trong hắc đạo của NB, điều này cũng không khó đoán nhưng tên hỗn đản kia dựa vào cái gì mà có thể làm cho đám người tập đoàn Tam Tỉnh và Mộc Đằng gia động lòng?

- Để tập đoàn Tam Tỉnh trở thành đối tác quan trọng của liên minh Hoa Hạ, để Mộc Đằng gia thay thế vị trí đệ nhất gia tộc chính giới của An gia, lý do này đủ chưa?

Tịch Hồ mỉm cười hỏi.

- Cậu...

Nham Kỳ Xuyên sửng sốt, theo sau nghiến răng nghiến lợi nói:

- Cho dù như tên hỗn đản kia có liên minh Hoa Hạ trợ giúp, cũng không thể giúp Mộc Đằng gia trở thành gia tộc chính giới đệ nhất của NB, trên thế giới này không có thế lực nào có thể làm được điều này.

- Nếu như gia chủ của An gia là An Bồi Tình Hải bị giết chết thì sao?

Tịch Hồ mỉm cười đứng lên, chắp tay sau lưng, vẻ mặt thoải mái nói:

- Nham Kỳ tiên sinh, nếu Đông Lai có thể huyết tẩy trang viên Đằng gia, nếu vậy hắn muốn xử lý An Bồi Tình Hải thì cũng dễ như giết một con gà, nói nói có đúng không?

*****

Lúc trước, khi Nham Kỳ Xuyên biết được tin tức Bùi Đông Lai huyết tẩy trang viên Đằng gia thì hắn liền lâm vào khiếp sợ, đồng thời cũng lo lắng kế tiếp Bùi Đông Lai sẽ làm gì.

Lúc này, nghe Tịch Hồ nói thế thì hắn liền biết việc kế tiếp Bùi Đông Lai muốn làm chính là động thủ với An Bồi Tình Hải.

Sau khi hiểu được điểm này thì trong lòng Nham Kỳ Xuyên liền thắt lại, hắn không để ý đến Tịch Hồ mà cầm lấy điện thoại rồi bấm số của An Bồi Tình Hải.

Tịch Hồ thấy thế thì mỉm cười.

Biệt thự của An Bồi Tình Hải, lúc này hắn không có đi đến nơi ở của Thủ tướng, hắn sợ nơi này sẽ giống như trang viên của Đằng gia nên đã gọi điện cho quân đội, yêu cầu người bên quân đội đến đón hắn, đồng thời yêu cầu cảnh sát tuần tra ven đường, bảo đảm không có sơ hở gì.

- Tại sao quân đội còn chưa đến?

Trong thư phòng của biệt thự, An Bồi Tình Hải đi qua đi lại, sau đó liền nói với tên bảo tiêu của hắn:

- Gọi điện thoại cho quân đội, hỏi bọn hắn khi nào thì đến đây.

- Vâng, đại nhân.

Tên Nhẫn Hồn kia nghe vậy thì gật đầu, sau đó cầm lấy điện thoại lên, kết quả không đợi hắn gọi thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên.

- Đại nhân, điện thoại của ngài.

Nhẫn Hồn dừng bước lại, nhìn về phía An Bồi Tình Hải.

An Bồi Tình Hải cầm lấy điện thoại thì thấy người gọi đến là Nham Kỳ Xuyên, lập tức nghe máy:

- Alo.

"Hô..."

Nham Kỳ Xuyên nghe được giọng nói của An Bồi Tình Hải thì thở ra một hơi sau đó nói:

- An Bồi quân, tôi đã biết được chân tướng sự tình.

- Oh?

An Bồi Tình Hải nghe vậy, trước hết là ngẩn ra, theo sau liền vội vàng hỏi:

- Là gì?

- Đích thật là tên Tung cẩu kia huyết tẩy trang viên Đằng gia, hắn và đám người của hắn lợi dụng liên minh Hoa Hạ để che giấu thân phận, tiến vào quốc nội, sau đó liên hợp với Yakuza, tập đoàn Tam Tỉnh cùng Mộc Đằng gia để phát động tập kích với Đằng gia.

Nham Kỳ Xuyên nói nhanh.

- Điều... Điều này sao có thể?

Nghe được Nham Kỳ Xuyên nói thế thì An Bồi Tình Hải liền trực tiếp cả kinh sững sờ ngay tại chỗ, cảm giác kia giống như đang nói... , nếu cú điện thoại này không phải Nham Kỳ Xuyên gọi tới, đánh chết hắn thì hắn cũng sẽ không tin trong lúc này lại có người liên thủ với Bùi Đông Lai.

- An Bồi quân, hiện giờ tôi đang ngồi một chỗ với Tịch Hồ người đại biểu cho liên minh Hoa Hạ, tin từ này là do hắn nói ra, nên không sai.

Khi nói chuyện Nham Kỳ Xuyên liền liếc mắt nhìn sang Tịch Hồ, Tịch Hồ vẫn làm ra bộ dạng Lã Vọng buông cần, lập tức hắn nhớ tới lời nói của Tịch Hồ, vội vàng nhắc:

- Đúng rồi An Bồi quân, dựa theo lời của Tịch Hồ thì tên Tung cẩu kia sẽ đối phó tiếp với ngài, ngài nhất định phải cản thân.

"Lộp bộp"

Nghe được tin tức này thì trong lòng An Bồi Tình Hải liền trầm xuống. Hắn liền cảm thấy sợ hãi, vì thế liền cúp điện thoại ngay.

"Tích... Tích..."

Sau đó, không đợi An Bồi Tình Hải từ trong hoảng sợ lấy lại tinh thần thì bộ đàm của tên bảo tiêu bên cạnh hắn đã vang lên.

Thình lình xảy ra tiếng động này làm cho An Bồi Tình Hải lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn về phía tên Nhẫn Hồn kia, đồng tử mở to ra.

Bên tai vang lên tiếng kêu của bộ đàm, nhìn vẻ hoảng sợ trong mắt An Bồi Tình Hải thì chân mày tên Nhẫn Hồn này nhíu lại, vội vàng nghe máy:

- Chuyện gì?

- Báo cáo Cung Trạch đội trưởng, không thể liên lạc được với người ở bên ngoài.

Một giọng nói vang lên từ trong bộ đàm.

Hả?

Cung Trạch nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, theo sau lập tức ra lệnh:

- Toàn bộ tăng cường cảnh giác, cậu hãy dẫn người đi ra xem thử.

- Sao thế?

Trong thư phòng, nghe được Cung Trạch nói thế, vẻ mặt An Bồi Tình Hải tỏ ra bất an, hỏi.

- Những hộ vệ bên ngoài đã mất đi liên lạc.

Cung Trạch nhíu mày nói xong trong lòng cũng là có chút bất an.

"Ách..."

An Bồi Tình Hải nghe vậy, cả kinh khẽ nhếch miệng, theo sau hắn bước nhanh vọt tới bên cửa sổ, xuyên qua cửa kính thì hắn thấy được cảnh những hộ vệ đầy đủ võ trang đang đứng ở bên ngoài.

Phát hiện này làm cho hắn hơi an lòng một chút.

- Lập tức gọi điện liên hệ với quân đội, hỏi bọn hắn vì sao mà còn chưa tới?

An Bồi Tình Hải thu hồi ánh mắt, vô cùng tức giận nói.

- Vâng.

Cung Trạch lại gật đầu lĩnh mệnh, đang muốn cầm lấy điện thoại trên bàn sách thì trong bộ đàm lại truyền ra một giọng nói hoảng sợ:

- Cung... Cung Trạch đội trưởng, bọn hắn đã chết, toàn bộ đã chết rồi.

Sắc mặt Cung Trạch biến đổi, lập tức trầm giọng:

- Phát hiện được tung tích địch nhân chưa?

"Bốp"

"Bốp"

Trả Cung Trạch chính là hai tiếng vang giòn, bên ngoài Niếp Vô Song liền đánh chết 2 gã hộ vệ kia.

"Bịch...Bịch"

- Niếp thúc, đeo cái này vào.

Mắt thấy Niếp Vô Song giết chết 2 gã hộ vệ thì Bùi Đông Lai lấy một chiếc mặt nạ phòng độc đưa cho Niếp Vô Song.

Biết rõ kế hoạch của Bùi Đông Lai nên Niếp Vô Song gạt đầu, cầm lấy rồi đeo lên. Sau đó đem ba lô ở sau lưng đưa ra trước mặt.

Nương theo ánh trăng có thể thấy trong ba lô có rất nhiều lựu đạn khói.

Sau đó, coi như lúc Niếp Vô Song và Bùi Đông Lai biến mất trong màn đêm thì trong thư phòng An Bồi Tình Hải đang đứng sững sờ ngay tại chỗ, một lần nữa cảm thấy sợ hãi.

- Đại nhân, địch nhân tập kích vào rồi.

- Cái gì?

Mặc dù ý thức được nguy hiểm nhưng mà nghe chính miệng Cung Trạch nói thì An Bồi Tình Hải vẫn bị hoảng sợ:

- Xác định sao?

"Vù...Vù...Vù..."

Giống như trả lời An Bồi Tình Hải, mấy quả lựu đạn khói liền bay vào trong biệt thự.

Thình lình xảy ra tiếng vang làm cho An Bồi Tình Hải theo bản năng đi đến cửa sổ để quan sát.

- Đại nhân, không nên.

Cung Trạch thấy thế hoảng sợ, liền bước lên phía trước giữ chặt An Bồi Tình Hải, vô cùng lo lắng:

- Ngài đứng ở trước cửa sổ sẽ rất nguy hiểm, dễ bị địch nhân đánh lén.

An Bồi Tình Hải lập tức lui về, cầm lấy điện thoại rồi bấm số của một vị đại lão trong quân đội, giận dữ hét:

- Chết tiết, hiện tại ta đang bị địch nhân tập kích, ta cần giúp đỡ, con mẹ nó là cần quân đội phái người đến giúp đỡ, nghe rõ chưa?

"Ách..."

Đầu bên kia điện thoại, vị đại lão quân đội kia bị An Bồi Tình Hải làm cho một tràng, sau vài giây mới lấy lại tinh thần, rồi đáp:

- An Bồi quân, chúng tôi sẽ phái Hồn tổ đến ngay, hẳn là rất nhanh thôi.

- Khụ... Khụ... Cung... Cung Trạch đội trưởng, đối thủ vô cùng giảo hoạt, đã lợi dụng lựu đạn khói để quấy nhiễu tầm nhìn chúng tôi, tôi muốn đi vào biệt thự, chúng tôi muốn tiến vào biệt thự.

Vị đại lão kia vừa mới nói xong, An Bồi Tình Hải chưa kịp trả lời thì trong bộ đàm đã truyền ra một lời cầu cứu của một tên hộ vệ.

"Bịch"

An Bồi Tình Hải tức giận đến nỗi vứt chiến điện thoại trong tay xuống, cầm lấy bộ đàm lên rồi hét vào trong đó:

- Khốn kiếp, ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải giữ vững ở bên ngoài, không cho bọn hắn tiến vào, đợi khi người của quân đội đến đây thì thôi.

- Chúng...chung tôi không có mặt nạ phòng độc, nếu không lui vào biệt thự thì chỉ có con đường chết.

Tên hộ vệ kia dường như vẫn bị dọa phát sợ, thế cho nên chưa nghe được giọng nói đó là của An Bồi Tình Hải.

- Khốn nạn, đây là mệnh lệnh.

An Bồi Tình Hải tức giận đến xanh mặt, ở hắn xem ra, nếu như Bùi Đông Lai có thể huyết tẩy được trang viên Đằng gia thì nếu như để cho đám hộ vệ lui lại biệt thự thì trời mới biết Bùi Đông Lai có dám cho nổ tung ở đây không?

- Hắn...bọn hắn đã vào?

- Vào đâu rồi?

An Bồi Tình Hải hoảng sợ, lớn tiếng hỏi.

Không trả lời, An Bồi Tình Hải trực tiếp nóng nảy:

- Khốn nạn, trả lời mau.

- Đại nhân, chúng ta gặp nguy hiểm rồi.

Cung Trạch mở miệng, hắn đứng ở bên cửa sổ, hơi lộ thân người ra một chút, thông qua cửa sổ thì hắn thấy được đại viện của biệt thự đã tràn ngập khói, mấy tên hộ vệ lần lượt ngã xuống.

Nguy hiểm sao?

"Bịch"

An Bồi Tình Hải nghe vậy, bộ đàm trong tay liền rơi xuống đất, cả người sững sờ ngay tại chỗ.

"Rầm"

Ngay sau đó, không đợi An Bồi Tình Hải lấy lại tinh thần thì đột nhiên cửa thư phòng bay lên, nặng nề đập vào một chiếc gia sách rồ đổ xuống đất.

"Ách..."

Thấy như vậy một màn, An Bồi Tình Hải sợ tới mức hai chân như nhũn ra mà sắc mặt của Cung Trạch liền biến đổi, trước tiên đứng ở trước người An Bồi Tình Hải.

- Nói cho tao biết, mày muốn chết như thế nào?

Bùi Đông Lai bước vào thư phòng, như tử thần hàng lâm.

*****

Thời gian cách đó vài phút, sau khi kết thúc cuộc gọi với An Bồi Tình Hải thì Nham Kỳ Xuyên cũng không có nóng lòng rời đi.

- Vốn tôi rất tò mò vì sao gia gia của cậu không tự mình đến NB, hiện tại xem ra thì kế hoạch của các vị đã được chuẩn bị sớm, bất quá thật là đáng tiếc, hiện giờ An Bồi Tình Hải vẫn còn sống.

Để điện thoại xuống, Nham Kỳ Xuyên đứng trước mặt Tịch Hồ, vẻ mặt tức giận, nói:

- Vì sao liên minh Hoa Hạ làm như thế? Là vì tên chó chết kia hay là vì chính phủ bọn mày âm thầm sai khiến bọn mày làm như thế?

Tịch Hồ cười mà không nói.

- Tao nói cho mày biết, đây là chúng mày đang khiêu khích bọn tao.

Thấy Tịch Hồ vẫn tỏ ra bình tĩnh thì lửa giận trong người Nham Kỳ Xuyên bộc phát:

- Trên thế giới này không có ai dám làm như thế, gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức không được, liên minh Hoa Hạ càng không được, bọn mày sẽ vì hành động ngu xuẩn này mà phải trả một cái giá rất lớn.

- Nham Kỳ Xuyên tiên sinh, chẳng lẽ ngài không cảm thấy tò mò tại sao trong lúc này tôi còn muốn gặp mặt ngài sao?

Đối mặt với uy hiếp của Nham Kỳ Xuyên thì Tịch Hồ cũng bất động thanh sắc, hỏi:

- Hoặc là nói, chẳng lẽ ngài không biết trước khi An Bồi Tình Hải chết đi mà tôi đã ngã bài với ngài thì không phải là một hành vi ngu xuẩn sao?

Hả?

Nham Kỳ Xuyên nghe vậy, không khỏi ngẩn ra

Lý trí nói cho hắn biết, nếu như lần này Tịch Hồ biết được chuyện huyết tẩy ở trang viên Đằng gia thì hắn sẽ rời khỏi NB chứ không phải đến đây.

- Nham Kỳ tiên sinh, tôi thừa nhận vừa rồi đích thật là An Bồi Tình Hải vẫn còn sống, nhưng mà ai có thể cam đoan hắn có thể sống đến bây giờ?

Khi nói chuyện, Tịch Hồ rút ra một điếu xi gà, châm, nhẹ nhàng hút một hơi, mỉm cười nói:

- Nếu không thì ngài cứ gọi điện lần nữa để xác định đi?

"Bá!"

Nghe được Tịch Hồ nói thế, thấy được nụ cười hài hước của Tịch Hồ thì sắc mặt Nham Kỳ Xuyên hơi đổi, sau đó hắn híp mắt nhìn Tịch Hồ gần 30s, giọng nói trầm thấp:

- Tao sẽ cho một tia may mắn cuối cùng của mày tan biến.

Nói xong, Nham Kỳ Xuyên lấy điện thoại ra rồi gọi đến số của An Bồi Tình Hải.

Trong thư phòng của biệt thự An Bồi Tình Hải.

Vô luận là An Bồi Tình Hải hay hộ vệ là Cung Trạch của hắn, khi 2 người thấy Bùi Đông Lai xuất hiện ở cửa thư phòng, nghe được giọng nói đằng đằng sát khí của Bùi Đông Lai thì bọn hắn đều sợ hết hồn, không dám lên tiếng trả lời.

"Reng...Reng"

Tiếng điện thoại vang lên, làm cho An Bồi Tình Hải cùng Cung Trạch lấy lại tinh thần.

Dưới ánh đèn, sắc mặt An Bồi Tình Hải trắng bệch, không dám nghe điện thoại, mà Cung Trạch phát hiện được chỉ có một mình Bùi Đông Lai đi vào thư phòng thì vẻ ngưng trọng cùng sợ hãi trên mặt hắn đã biến mất, thay vào đó chính là sát ý, ánh mắt hắn nhìn về phía Bùi Đông Lai giống như là nhìn một con chó TQ chết.

Sở dĩ là như vậy là bởi vì hắn nắm rõ tin tức về Bùi Đông Lai như lòng bàn tay, biết được thực lực của Bùi Đông Lai chỉ là Ám Kính đỉnh phong, tương đương với Nhẫn thuật Lục đoạn.

Mà bản thân hắn sớm đã tiến vào Nhẫn thuật Bát đoạn.

Nghĩ đến việc này thì vẻ mặt hắn mang theo vài phần đùa cợt:

- Chỉ bằng mày mà cũng muốn giết đại nhân sao?

- Không riêng gì hắn, còn mày nữa.

Mặt Bùi Đông Lai không chút thay đổi mà trả lời.

"Hừ!"

Đối mặt với vẻ xạo quần của Bùi Đông Lai thì Cung Trạch hừ lạnh một tiếng, chân phải đột nhiên giậm.

"Rầm"

Tiếng vang giòn truyền ra, sàn nhà gỗ dưới chân hắn nứt ra, cả người hắn liền bắn ra như một mũi tên, hướng về phía Bùi Đông Lai.

"Vù"

Hữu thủ của hắn vung lên, hóa thủ vi đao, chém xuống đầu Bùi Đông Lai.

- Kít loại 3 mà tưởng rằng socola loại 1.

Bùi Đông Lai thấy vậy cũng không có né tránh, hữu thủ cũng vung lên hóa thành thủ đao, chắn ngay trước mặt.

Muốn chết.

Thấy vậy thì nụ cười trên mặt Cung Trạch càng đậm, thủ đao chém thẳng vào tay Bùi Đông Lai.

"Bịch"

Thủ đao chạm vào nhau, kình lực bùng nổ, tựa như là 2 thanh đao chém vào nhau.

"Phốc'

Sau đó, máu tươi bắn ra, cánh tay của Cung Trạch giống như là bị một lưỡi đao chém vào, cánh tay hắn liền bay ra khỏi người, cơn đau làm cho 2 mắt hắn tối sầm, khí huyết quay cuồng, khí kình tiết ra ngoài.

Cung Trạch tỏ ra vô cùng kinh hãi nhìn vào Bùi Đông Lai:

- Mày...Mày che giấu thực lực?

"Vù"

Không trả lời, Hữu thủ Bùi Đông Lai vung lên, chém vào cổ Cung Trạch.

"Phốc"

Máu tươi bắn lên, đầu một nơi, mình một ngã. Cung Trạch hoàn toàn banh chè con cá mè.

"Ách..."

Thấy một màn như vậy thì cả người An Bồi Tình Hải cứng đơ.

"Bịch"

Thân thể của Cung Trạch ngã xuống.

Bùi Đông Lai cũng không có chú ý mà đi về phía An Bồi Tình Hải.

- Đừng...đừng qua đây.

Mắt thấy cả người Bùi Đông Lai nhuộm đầy máu thì An Bồi Tình Hải chỉ cảm thấy tử thần đang đi về phía mình, theo bản năng hắn kêu lên một tiếng, sau đó lui ra sau, dường như muốn cách xa Bùi Đông Lai một chút.

Trong lúc nhất thời, người tiến ta lui, nhưng mà rất nhanh thân thể An Bồi Tình Hải đã đụng tường.

Hắn không còn chỗ thối lui!

Phát hiện này làm trong An Bồi Tình Hải vô cùng sợ hãi, hơi thở trở nên dồn dập.

"Hô... Hô..."

Hắn liền kêu to:

- Giết...Giết tao thì mày sẽ không rời khỏi NB được.

- Đằng Xuyên Nguyên cũng nói như vậy, kết quả hắn đã chết.

Bùi Đông Lai đứng cách An Bồi Tình Hải khoảng 1m thì dừng lại.

- Hắn chỉ là hội trưởng của hội Tam Hợp còn tao là đại vụ nội thần, là gia chủ của An gia.

An Bồi Tình Hải tiếp tục gào thét.

- Hắn chỉ muốn mạng của tao, mà mày lại muốn nhiều mạng người, so với hắn thì mày càng đáng chết.

Dứt lời, người động.

Tay phải Bùi Đông Lai vung lên, chụp vào cổ An Bồi Tình Hải, xách An Bồi Tình Hải lên giống như là xách một con gà.

"Ách..."

An Bồi Tình Hải chỉ cảm giác mình bị một cái kìm kẹp vào, không thể động đậy, chỉ có thể trừng to mắt nhìn Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai từ từ bóp mạnh.

Cả mặt An Bồi Tình Hải liền đỏ bừng, ánh mắt tròn xoe.

Bùi Đông Lai thấy thế thì đột nhiên buông tay.

"Hô..."

Thân thể An Bồi Tình Hải rơi xuống, há to mồm, dùng sức thở, trong lòng hiện ra một suy nghĩ: " Hắn không dám giết ta?"

"Rắc"

Không đợi An Bồi Tình Hải nghĩ ra đáp án thì Bùi Đông Lai đã nắm cổ An Bồi Tình Hải, sau đó dùng sức bóp chặt, trực tiếp bóp gãy cổ An Bồi Tình Hải.

Sau khi làm xong mọi chuyện thì Bùi Đông Lai bước đến điện thoại trên bàn sách, rồi nhấc máy lên nghe.

- An Bồi quân, có chuyện gì? Tại sao người lại không nghe máy?

Đầu bên kia điện thoại, Nham Kỳ Xuyên liên tục gọi 3 lần, lúc này thấy điện thoại đã được chuyển thì nhẹ nhàng thở ra, sau đó hỏi ra nghi vấn ở trong lòng.

- Hắn đã chết.

Mặt Bùi Đông Lai không chút thay đổi:

- Tao là Bùi Đông Lai.

"Ách..."

Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Nham Kỳ Xuyên sợ tới mức há to môm, thân thể cứng ngắc.

Sau đó, đợi hắn lấy lại tinh thần thì Bùi Đông Lai đã cúp máy.

Dưới ánh đèn, hắn nhìn về phía Tịch Hồ.

- Nham Kỳ tiên sinh, An Bồi Tình Hải còn sống khong?

Thấy được ánh mắt hoảng sợ của Nham Kỳ Xuyên thì Tịch Hồ từ từ bóp tắt xì gà, mỉm cười hỏi.

Có lẽ là chưa lấy lại tinh thần nên Nham Kỳ Xuyên không có hé răng, chỉ ngơ ngác nhìn Tịch Hồ.

Thậm chí ngay cả bảo tiêu của Nham Kỳ Xuyên cũng tỏ ra khẩn trương.

- Mày...chúng mày muốn làm gì?

Nham Kỳ Xuyên mở miệng, giọng nói vô cùng hoảng sợ và bất an.

- Dùng lời nói của Nham Kỳ tiên sinh, chúng ta đang làm chuyện ngu xuẩn đây.

Nhìn Nham Kỳ Xuyên hoàn toàn bị hù sợ thì Tịch Hồ biết được hành động của Bùi Đông Lai đã uy hiếp được Nham Kỳ Xuyên, hắn cười:

- Sau đó, TQ chúng ta sẽ nhận lửa nhận của người NB, phải không Nham Kỳ tiên sinh tôn kính?

Nham Kỳ Xuyên há miệng, không phản bác được.

- Nham Kỳ tiên sinh, chuyện cho đến bây giờ thì chắc ông đã hiểu lời của tôi nói lúc nãy là sự thật, Yakuza sẽ thủ tiêu hội Tam Hợp trở thành ... của NB, tập đoàn Tam Tỉnh sẽ trở thành đối tác quan trọng của liên minh Hoa Hạ, Mộc Đằng gia sẽ lật đổ An gia trở thành gia tộc chính giới số 1 của NB.

Tịch Hồ thu lại nụ cười, giọng nói vô cùng nghiêm túc.

Lần đầu tiên nghe Tịch Hồ nói cái này thì Nham Kỳ Xuyên cảm thấy vớ vẩn, lúc này lại nghe được Tịch Hồ nói ra cái này thì hắn liền cảm thấy sợ hãi, đồng thời lý trí nói cho hắn biết nếu như Bùi Đông Lai còn chưa động thủ với hắn, còn phái Tịch Hồ đến đây đàm phán thì tất nhiên còn có mưu đồ vì thế hắn liền lập tức hỏi:

- Các người muốn ta làm gì?

- Ông hãy đại biểu cho tập đoàn Tam Lăng đồng ý 3 điều kiện, thứ nhất đình chỉ quân diễn, thứ nhì, tuyên bố đảo... không phải là của TQ, thứ ba để cho chúng ta thuận lợi rời khỏi NB.

Mắt thấy thời cơ đã đến thì Tịch Hồ không hề vòng vo.

Hả?

Nghe được Tịch Hồ nói thế thì trong lòng Nham Kỳ Xuyên vừa động, lập tức minh bạch dụng ý của Tịch Hồ, tuy rằng Bùi Đông Lai hợp tác với Yakuza, tập đoàn Tam Tỉnh cùng Mộc Đằng gia nhưng mà chỉ có 3 đại thế lực này thì không thể quyết định được mọi chuyện, không có các thế lực khác ủng hộ thì những vấn đề này sẽ không được thông qua, nhưng nếu tập đoàn Tam Lăng đồng ý thì quyết định này hơn phẩn nửa là được thông qua.

- Nham Kỳ tiên sinh, chuyện cho đến bây giờ thì ông có thể từ chối, thậm chí có thể bắt tôi đem giao cho quân đội NB.

Tịch Hồ thấy thế thì tiếp tục nói:

- Bất quá, tôi nhắc nhở ngài, lần này những cường giả đi vào NB còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ngài, Ừh, cũng là nói bọn hắn có thể chém giết cường giả trong quân đội cùng giới võ học của NB.

- Đây cũng chính là nói nếu ngài cự tuyệt thì chúng ta sẽ huyết tẩy cả NB.

- Kẻ điên, bọn mày đều là kẻ điên.

Đối mặt với uy hiếp của Tịch Hồ hay là nói của Bùi Đông Lai thì Nham Kỳ Xuyên sợ tới mức không ngừng kêu rên.

- Không cần hoài nghi lời của tôi.

Tịch Hồ lạnh lùng nói:

- Bởi vì Đông Lai đã từng nói, các ông không có đủ tuổi để tiến vào TQ, vô luận là quá khứ, hiện tại hay là tương lai.

*****

Đêm đã khuya, tiếng còi xe cảnh sát vang vọng khắp nơi trên những con đường ở Tokyo.

Vô luận là trang viên Đằng giah ay là phủ đệ của An Bồi Tình Hải thì tất cả đều bị phong tỏa, cảnh sát đang cố gắng tìm kiếm dấu vết hung thủ để lại tại hiện trường nhưng mà tất cả mọi việc làm đều là tốn công vô ích.

Bởi vì.

Trong lúc quân đội đang xuất động người thì một hội nghị đã diễn ra tại phủ tổng thống, trừ các vị lão đại ra thì còn có người của tập đoàn Tam Tỉnh, tập đoàn Tam Lăng... đến tham dự.

Hội nghị diễn ra gần 2 tiếng.

Không khí trong cuộc hội nghị vô cùng áp lực, thậm chí đã có những tiếng cải vã, những lần động tay động chân.

Hai giờ sau, hội nghị chấm dứt.

Dựa vào hội nghị thì cục cảnh sát của NB quyết định tổ chức cuộc hộp báo, nói rằng An Bồi Tình Hải bị khủng bố ám sát, toàn bộ cảnh sát và quân đội đã được điều động truy bắt hung thủ, vì muốn để cuộc truy bắt diễn ra thuận lợi nên NB đã quyết định phong tỏa các sân bay, bến tàu.. không cho ai xuất nhập cảnh cả.

Buổi họp báo vừa được phát sóng thì toàn bộ mọi người dân đều cảm thấy bất an.

Cùng lúc đó, dựa vào quyết định của hội nghị thì người phụ trách cuộc diễn tập bên NB đã lái máy bay, đi đến căn cứ quân sự gặp mặt chỉ huy của Anh và Mỹ.

- Mễ Cáp Đức Tư thượng tướng, Bối Văn thượng tướng, nói vậy thì 2 vị đã nghe chuyện xảy ra ở Tokyo.

Sắc mặt của vị đại tướng NB tỏ ra phức tạp, nói:

- Đêm nay, Tokyo đã bị khủng bố tập kích, chết mấy trăm người, trong đó có một người là đại thần nội vụ của NB, vì muốn bắt lấy hung thủ, nên bên tôi đề nghị hủy bỏ cuộc quân diễn vào ngày mai.

Hủy bỏ quân diễn?

Nghe được đại tướng bên NB nói thế thì sắc mặt của 2 người Mễ Cáp Đức Tư thượng tướng, Bối Văn thượng tướng đều thay đổi.

Đúng như lời của đại tướng NB này thì bọn hắn đã nghe qua chuyện Tokyo bị khủng bố tập kích, bọn hắn cũng vô cùng tức giận.

Nhưng cũng chỉ là tức giận mà thôi.

Bọn hắn không phải người NB.

- Điền Dã Nhất Lang thượng tướng, lần quân diễn này là do quý quốc mời chúng tôi, toàn bộ ánh mắt của thế giới đều nhìn về phía chúng ta, hiện giờ còn chưa đầy 12 tiếng nữa là đến lúc tiến hàn quân diễn, vậy mà ông lại nói cho tôi biết là quý quốc muốn hủy bỏ quân diễn sao?

Mễ Cáp Đức Tư thượng tướng có chút tức giận:

- Nói đùa sao? Chẳng lẽ quý quốc cho rằng quân diễn là trò đùa sao? Nói hủy là có thể hủy được sao?

- Đúng vậy! Điền Dã Nhất Lang thượng tướng, tôi cũng hơi nghi ngờ về quyết định của quý quốc, hy vọng quý quốc có thể bình tĩnh, không nên vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa 2 nước chúng ta.

Vẻ mặt của Bối Văn thượng tướng cũng tỏ ra tức giận, sở dĩ hải quân của Hoang Gia Anh đến tham dự buổi quân diễn này hoàn toàn là do CP Anh nhận được lời mời của CP Mỹ, hiện tại quân diễn còn chưa diễn ra mà NB lại muốn hủy bỏ?

Chơi người cũng không cần phải chơi ác vậy a.

- Thật xin lỗi 2 vị, chắc hiện tại thủ tướng của chúng tôi đã liên lạc với thủ tướng của 2 vị, tôi đến đây là nói cho 2 vị biết, hy vọng 2 vị có thể hiểu nổi khổ trong lòng chúng tôi, cảm ơn.

...

Cùng lúc đó, Tịch Hồ đã về tới khách sạn, hơn nữa hắn lại còn nhận được điện thoại của Nham Kỳ Xuyên.

- Tịch thiếu, 3 quyết định của Mộc Đằng gia đưa ra tại hội nghị đã được thông qua...

Điện thoại được chuyển, giọng nói của Nham Kỳ Xuyên vang lên, giọng nói của hắn vô cùng tức giận nhưng không dám phát tác, giống như là một tên lính bại trận vậy.

Nhận thấy được vẻ khác thường trong giọng nói của Nham Kỳ Xuyên Tịch Hồ cũng rõ, sự tình lần này đã khiến cho NB phải nhục mặt.

- Nham Kỳ tiên sinh, cảm ơn ngài đã ủng hộ.

Mặc dù là hiểu mọi chuyện nhưng Tịch Hồ cũng không có biểu hiện ra, hắn tỏ ra khách khí nói:

- Đề tỏ lòng cảm ơn, trong tương lai tập đoàn Tam Lăng sẽ là đối tác quan trong của liên minh Hoa Hạ.

- Được.

Nếu là trước kia, khi nghe được Tịch Hồ nói những lời này thì Nham Kỳ Xuyên sẽ vô cùng hưng phấn nhưng mà hiện giờ hắn chỉ trả lời một chữ rồi cúp điện thoại.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Nham Kỳ Xuyên thì Tịch Hồ rút ra một cái điện thoại vệ tinh rồi liên lạc với Bùi Đông Lai.

- Đông Lai, lão hồ ly Nham Kỳ Xuyên mới gọi điện cho tôi, nói 3 yêu cầu cậu đưa ra đã được thông qua.

Điện thoại được chuyển, Tịch Hồ liền nói nhưng trong lòng vô cùng thổn thức.

Nếu như nói ván cờ Đồ Long của Bùi Đông Lai ở quốc nội là làm cho Tịch Hồ thay đổi cách nhìn với Bùi Đông Lai thì việc lần này đã làm cho Tịch Hồ phải bội phục sát đất Bùi Đông Lai.

Bởi vì tất cả mọi chuyện đều nắm trong tính toán của Bùi Đông Lai.

- Thông qua là tốt rồi, đêm nay cậu có thể ngủ ngon rồi.

Bùi Đông Lai cười cười.

- Còn cậu thì sao?

- Vì bảo đảm không có sơ hở nên tôi và Niếp thúc tạm thời không hiện thân, đợi cho mọi chuyện được công bố rồi thì tôi sẽ xuất hiện.

Bùi Đông Lai thở dài, nói:

- Ngoài ra, trước tiên cậu gọi điện cho Tịch gia gia rồi thong báo mọi chuyện đi, còn về phần mấy lão nhân phía sau Diệp gia thì sẽ có người của NB tỏ thái độ.

- Được.

Tịch Hồ không có ý kiến gì.

Bùi Đông Lai kết thúc cuộc gọi với Tịch Hồ, suy nghĩ một chút rồi gọi cho Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na ở Đông Hải.

Hắn biết rõ, nếu như hắn không liên lạc với 2 người thì cả Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na sẽ không ngủ yên.

- Đông.. Đông Lai, cậu không sao chứ?

Trong biệt thự ở Đông Hải, Tần Đông Tuyết vô cùng kích động khi thấy Bùi Đông Lai gọi đến.

Cảm nhận được vẻ quan tâm của Tần Đông Tuyết thì Bùi Đông Lai cảm thây ấm lòng:

- Không sao, mọi chuyện đều tốt cả.

"Hô ~ "

Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Tần Đông Tuyết liền yên lòng, nói:

- Vậy là tốt rồi, khi nào thì mọi người trở về?

- Khoảng 2 ngày nữa.

Giọng nói Bùi Đông Lai mang theo vài phần nhu tình:

- Cậu và Y Na ngủ sớm đi, không cần lo cho tớ.

- Được.

Tần Đông Tuyết lên tiếng, sau đó thấy vẻ mặt Hạ Y Na kích động đang áp tai vào để nghe lén điện thoại thì nhịn không được mà cười nói:

- Y Na đang ở bên cạnh, cậu nói với cậu ấy 2 3 câu này.

Không đợi Bùi Đông Lai lên tiếng thì Hạ Y Na đã xấu hổ:

- Tớ đi tắm đây.

- Y Na thẹn thùng.

Tần Đông Tuyết dở khóc dở cười, theo sau ôn nhu nói:

- Cậu ở bên ấy hãy cẩn thận, bọn tớ chờ cậu về.

- Được.

Bùi Đông Lai lên tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó gọi cho Quý Hồng.

- Lão bản thân ái, không phải là cảm thấy đói khát sao?

Thấy được Bùi Đông Lai gọi điện đến thì Quý Hồng biết được kế hoạch của Bùi Đông Lai đã thành công, vì thế trêu chọc:

- Nếu như cậu đói khát thì tôi sẽ chụp một bộ ảnh tôi mặt bikin hoặc là mặc bộ nội y sexy lady rồi gởi cho cậu coi hỉ?

"—— "

Bùi Đông Lai nghe vậy thì một trận hắc tuyến, sau đó liền cúp điện thoại.

- Đông Lai, kế tiếp cậu sẽ khai đao với Diệp gia sao?

Mắt thấy Bùi Đông Lai cúp điện thoại, Quý Hồng cũng không có để ý, mà là nhìn vào bầu trởi bên ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên vẻ hận ý khắc cốt minh tâm:

- Lúc trước khi cậu bước vào Tử Cấm thành thì có người nào đó đã đánh cuộc với tôi nhưng mà hắn không có thực hiện, lúc này đây, không biết hắn có thể vì lợi ích của gia tộc mà quỳ xuống trước mặt tôi để cầu xin không?

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)