Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0423

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0423: Biệt thự cổ điển
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Ngày hôm sau Lý Dương dậy sớm, tối hôm trước khi ăn cơm anh có ý định nói cách nghĩ của mình về việc mua nhà cho Hà lão.

Ngày từ đầu Lý Dương còn có chút không yên tâm, sợ ông hiểu lầm, Hà lão cúi đầu nghĩ một lúc rồi rất nhanh đồng ý với ý tưởng của Lý Dương, còn rất ủng hộ anh.

Lần này nhà ở Lý Dương muốn mua không giống lần trước, lần này có thể nói là nhà tân hôn, đối với những người trẻ hiện nay phòng cưới là không thể thiếu.

Nếu Lý Dương ngay cả phòng cưới cũng không mua đựơc thì bố mẹ Vương Giai Giai cũng không thể đồng ý cho bọn họ ở với nhau, ngay cả người bình thường cũng không có chuyện này chứ đừng nói bố mẹ Vương Giai Giai lại là cấp bậc quan lớn.

May mà Lý Dương mua phòng rồi không lo, anh bây giờ chỉ tích luỹ nữa thôi.

Ăn sáng xong, Lý Dương và Hà lão chia tay, vui vẻ mang theo Lưu Cương ra ngoài, Vương Giai Giai thì đang chờ bọn họ. Vợ chồng Vương Toàn Minh được biết hôm nay họ được đi xem phòng thì cũng rất ủng hộ, đặc biệt là mẹ Vương Giai Giai Lương Phụng Anh còn cho Vương Giai Giai không ít lời khuyên và ý kiến.

Đối với Lương Phụng Anh căn phòng nhỏ hai người ở thì giá cả không phải là vấn đề cần quan tâm, con rễ tương lai không thiếu tiền, giá trị trên người hắn bao nhiêu họ cũng biết được, không nói tiền mặt, chỉ giá trị những món đồ cổ này cũng đã đến tỷ rồi.

- Giai Giai, em ở Bắc Kinh hôm nay đi đâu do em sắp xếp nhé.

Ngồi trên xe, Lý Dương ôm Vương Giai Giai vào lòng, Vương Giai Gia hơi từ chối nhưng không từ chối được đành để vậy, dù sao trong xe cũng không có người ngoài.

- Em cũng không rõ lắm, em ở Bắc Kinh thời gian dài nhưng không chú ý đến vấn đề nhà cửa.

Nghĩ một lúc Vương Giai Giai lắc đầu, cô sống ở Bắc Kinh hơn hai mươi năm, nhưng rất tiếc ít ra ngoài chẳng cần nói đến nhà cửa điểm này cô cũng không hơn nhiều Lý Dương.

- Anh tài xế, anh ở Bắc Kinh, chúng tôi hôm nay muốn đi xem phòng ở anh có thể đưa chúng tôi đến mấy nơi đẹp một chút không?

Lý Dương nghĩ ngợi rồi đột nhiên nói với anh tài xế một câu, đây có thể là tài xế của sở cảnh vệ trung ương phái tới, đã vòng quanh Bắc Kinh không biết bao nhiêu để anh ta dẫn đường là hợp nhất.

Tài xế hơi ngạc nhiên rồi gật đầu ngay nói:

- Được, anh thích phòng như thế nào, kiểu Âu hay kiểu Mỹ hay kiểu cổ điển?

- Cổ điển đi, Giai Giai em xem thế nào?

- Cổ điển cũng được.

Vương Giai Giai gật đầu, cô không có yêu cầu cao với phòng ở, thoải mái là được.

- Tôi nhớ dưới chân núi Ngọc Tuyền có một khu biệt thự cổ điển hay kiểu Âu cũng đều có, hay bây giờ chúng ta đi xem?

Lái xe quay lại nhìn một cái rồi nói một câu, núi Ngọc Tuyền hiện bây giờ cách họ gần nhất.

- Đươc, Lý Dương hay chúng ta đến đó xem một chút.

Vương Giai Giai mắt sáng lên, nếu mua được nhà ở gần chân núi Ngọc Tuyền thì không gì bằng, nhà vừa ý lại gần bố mẹ, đi lại thuận tiện, cho dù sau này kết hôn rồi cũng vô cùng thuận tiện.

- Được, đi đến nơi anh vừa nói đi.

Lý Dương cười gật đầu, đối với Lý Dương mà nói mua được nhà ở bất kỳ nơi nào đều không thành vấn đề, núi Ngọc Tuyền không tồi, chí ít quang cảnh núi Ngọc Tuyền là khu nổi tiếng của Bắc Kinh.

Tài xế không nói nữa, quay xe đi hướng ngược lại.

Khu biệt thự núi Ngọc Tuyền là khu biệt thự được khai phá sớm ở Bắc Kinh, cũng là nơi có giá khá đắt, hiện tại đa phần tiêu thụ đều là biệt thự của mấy năm trước khai phá, những năm gần đây Bắc Kinh đã dừng khai phá, căn bản không còn biệt thự xây dựng nữa.

Chiếc Hồng Kỳ dừng ở của trung tâm thụ lầu, Lý Dương và Vương Giai Giai cùng dắt nhau xuống xe.

Trung tâm tiêu thụ nhà ở rất lớn, trang trí rất xa hoa, người tới đây mua nhà đều là những người giàu có, trung tâm Thụ Lầu không làm tốt một chút thì làm sao có được lòng tin của mọi người, môi trường không tốt họ sẽ không có ấn tượng với những sản phẩm của trung tâm.

Sau khi Lý Dương và Vương Giai Giai vào đến nơi liền có ánh mắt của mười mấy người nhìn vào nhưng cuối cùng chỉ có một cô gái trẻ chạy lại tiếp đón họ, còn ai lại vào việc đó, không còn nhìn bọn Lý Dương.

Nhân viên ở đây bán biệt thự ánh mắt rất tinh, người vào mua họ không xem tuổi tác cũng không xem giới tính thứ họ nhìn đó là trang phục, cái khác là đồng hồ trên tay đàn ông và ví trên tay phụ nữ.

Phòng ở đây thấp nhất cũng mấy nghìn vạn, có thể mua được phòng ở đây đều là những người có giá trị nhất định, những người như vậy thường có hương vị riêng của mình.

Dần dần lâu ngày, nhân viên ở đâyđã thành quen, mỗi người khách đến đây đều phân loại một cách rõ ràng, đâu là khách quan trọng, đâu là khách có tiềm năng, đâu là khách có khả năng mua.

Lý Dương hôm nay ra ngoài ăn mặc rất tuỳ tiện, trang phục chỉ là quần áo bình thường đáng giá mấy trăm đồng. trên tay mang đồng hồ nhưng đáng tiếc lại là đồng hồ bình thường giá chỉ hơn hai nghìn đồng trang phục như vậy căn bản không được những nhân viên ở đây chú ý đến.

Vương Giai Giai ăn mặc sạch sẽ nhưng trang phục không phải là hàng hiệu, giá trị trên thân cao hơn Lý Dương không nhiều, hai người đương nhiên không thu hút được ánh mắt của nhân viên ở đây. Cô gái trẻ tuổi này là nhân viên mới tới cũng không nhìn kỹ bọn Lý Dương lại còn thể hiện đối đãi với bọn Lý Dương như khách có tiềm năng, đơn giản là rèn luyện năng lực của mình.

- Quý ông, quý bà, không biết không biết hai người muốn xem biệt thự như thế nào?

Cô gái trẻ rất lễ phép mang đến hai cốc nước ngọt, sau đó đứng bên cạnh Lý Dương nhỏ nhẹ hỏi một câu.

Cô hỏi Lý Dương là muốn xem phòng như thế nào, không phải là muốn mua phòng như thế nào, từ câu hỏi nàycó thể hiểu được ý của cô gái trẻ Thụ Lầu.

- Có biệt thự cổ điển nào không, sân tốt nhất là rộng một chút, diện tích kiến trúc lớn một chút, càng lớn càng tốt.

Lý Dương không để ý nhiều, anh không có kinh nghiệm mua những biệt thự xa hoa, bộ Minh Dương đó chỉ là lão gia tử giúp mua cho canh căn bản không có lo lắng gì.

- Biệt thự cổ điển, lại còn rất lớn?

Cô gái Thụ Lầu trẻ có chút ngạc nhiên, xung quanh những nhân viên khác có không ít người nghe thấy lời nói của Lý Dương, đều nhìn Lý Dương với một ánh mắt khinh thường.

Họ ở đây là nơi biệt thự xa hoa cao cấp, bình thường cũng có người dáng to mập mạp đưa phụ nữ đến đây để cố ý khoe khoang, lúc này những nhân viên ở đây đều xem Lý Dương là những kiểu người như thế này, họ không xem Lý Dương như những người có thể mua được phòng ở đây.

Do dự một chút, cô gái Thụ Lâu trẻ gật đầu, nhẹ nhàng nói với Lý Dương: - Biệt thự loại cổ điển chúng tôi còn không nhiều, trước mắt chỉ còn hai cái, một cái là kiến trúc hai tầng với 360 mét vuông, còn có sân riêng và hoa viên, giá là bốn nghìn hai trăm vạn.

Cái khác là kiến trúc với diện tích 830 mét vuông, sân một nghìn sáu trăm mét vuông, có một sân gôn nhỏ và hai bể bơi. Biệt thự này trước có người dùng, nguyên chủ nhân đã di dân tới Australia nên bán lại cho chúng tôi, nhưng giá biệt thự này không thấp, một trăm sáu mươi triệu.

Cô gái trẻ Thụ Lâu cũng không xem trọng bọn Lý Dương nhưng muốn rèn luyện kỹ năng cho bản thân nên diễn đến cuối cùng, từ đầu tới cuối đều đối đãi với bọn Lý Dương như những khách có tiềm năng.

Lý Dương hơi cau mày, cô gái Thụ Lâu hơi lắc đầu, người trẻ tuổi này đã bị giá của hai biệt thự doạ đến kinh ngạc, hơn trăm triệu, thật không thể tưởng tượng được.

- Giai Giai, em thấy thế nào?

Lý Dương quay đầu, đột nhiên hỏi Vương Giai Giai một câu, anh lại cảm thán giá nhà ở Bắc Kinh thật không rẻ, giá nhà ở Minh Dương nếu so với biệt thự thứ hai mà cô gái giới thiệu còn tốt hơn mà chỉ khoảng một nghìn vạn là mua được, đến Bắc Kinh lại là một trăm sáu mươi triệu, chênh lệch quá lớn.

- Chúng ta hai người, thêm bố mẹ anh nữa là bốn người, anh em đến nữa cũng không đến mười người, anh xem hay là xem phòng hơn ba trăm mét vuông kia xem thế nào. Vương Giai Giai do dự một chút cuối cùng mới từ từ nói.

Nghe Vương Giai Giai nói, cô gái Thụ Lâu hơi ngạc nhiên, lại lắc đầu lần nữa.

Theo cô nghĩ, chắc Vương Giai Giai tính toán là lừa Lý Dương chứ nhìn quần áo của bọn họ đâu có chút nào giống như là có thể mua được biệt thự hơn nghìn vạn, Biệt thự này cho dù giảm giá đến cuổi cùng cũng không thể dưới bốn nghìn vạn.

Những nhân viên xung quanh nghe thấy Vương Giai Giai nói vậy họ cũng nhưn cô gái kia đều nghĩ rằng lại là một cô gái đáng thương bị lừa.

Theo kinh nghiệm của họ, tiếp theo Lý Dương sẽ chê bai phòng đó đủ thứ, chỗ này không tốt, chỗ kia cũng không tốt, sau đó nếu đi mua phòng khác sẽ tốt hơn, cái kiểu này họ đã gặp không chỉ một lần.

- Không được.

Lý Dương lắc đầu, cô gái Thụ Lâu nhìn Lý Dương một cách coi thường, vẫn chưa xem nhà mà đã bắt đầu phản đối, anh chàng này quả nhiên đang lừa phỉnh cô gái đáng thương này.

- Ba trăm mét vuông đâu đủ dùng, bây giờ người không nhiều nhưng không có nghĩa là sau này không nhiều, không thể căn cứ vào tình hình hiện tại để lên kế hoạch được, nếu mua được nhà ngay thì tốt nhất đây chính là nhà của chúng ta ở Bắc Kinh sau này.

Lý Dương chầm chậm nói, trên thực tế sau khi cô gái Thụ Lâu giới thiệu qua anh đã loại bỏ căn bốn nghìn hai trăm vạn rồi, căn một trăm sáu mươi triệu rất đắt nhưng giá cả ở Bắc Kinh là như vậy, mua biệt thự như vậy cũng là một cách đầu tư, không gọi là lãng phí, số tiền này Lý Dương có thể bỏ ra.

Huống hồ đại hội giao dịch I-an-gon sắp mở rồi, đây có thể là cơ hội để Lý Dương kiếm tiền, cái khác không nói, tiền mua một biệt thự đẹp một chút Lý Dương thừa sức có.

Nhưng trong lòng Lý Dương cũng không chắc chắn muốn biệt thự này, anh còn muốn xem kỹ một chút, biệt thự này dù sao cũng có người khác ở qua rồi, nếu không hài lòng sẽ không chọn biệt thự cổ điển nữa mà chọn kiểu khác.

-o0o-

*****

- Căn kia có phải hơi đắt một chút không?

Vương Giai Giai do dự một lúc lâu, một trăm sáu mươi vạn, cho dù Vương Giai Giai biết Lý Dương nhiều tiền như vậy nhưng tiêu nhiều tiền như vậy để mua nhà thì vẫn không nỡ.

Lý Dương nhếch miệng cười, nói:

- Hơi đắt nhưng đây là Bắc Kinh, là nhà của chúng ta sau này, đắt cũng đáng.

Vương Giai Giai nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm, dịu dàng nhìn Lý Dương. Cô ấy biết Lý Dương không phải là người thích hưởng thụ cuộc sống xa hoa, cho nên mua biệt thự đắt tiền này có phần là vì cô ấy.

Lý Dương đã nói với cô bất luận là lúc nào đều không thể để cô chịu thiệt thòi.

Cô gái lại bĩu môi, nhìn Lý Dương với vẻ coi thường, trong mắt cô Lý Dương hoàn toàn có thể biến thành một tên lưu manh dùng đầy những lời lẽ lừa gạt cô gái, Lý Dương với dáng vẻ này nếu có thể mua được biệt thự đắt tiền trên trăm triệu trừ khi mặt trời mọc đằng tây cũng không có khả năng nào.

Xung quanh có không ít người quay đầu nhìn Lý Dương, người ở đại sảnh Thụ Lâu không nhiều bọn Lý Dương nói cũng không nhỏ nên không ít người có thể nghe thấy lời họ nói.

Phía sau Vương Giai Giai không xa trên ghế sô pha có một người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đột nhiên đứng dậy, từ từ bước lại chỗ bọn Lý Dương ngồi.

Người này tuổi còn trẻ, nhìn bộ dạng giống như học sinh còn đang học, trên mặt còn có chút tà khí.

Người thanh niên mặc một bộ đồ đi chơi, lúc này đang nhìn Lý Dương từ đầu tới cuối, trong ánh mắt đầy sự khinh miệt.

Lý Dương nhíu mày, người thanh niên này xem ra rất kiêu ngạo, nhưng Lý Dương không hề đắc tội với hắn, cũng không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên bước lại.

Một mình bước tới, Lưu Cương ngồi bên ngoài ghế sô pha lạnh lùng nhìn người thanh niên trước mặt này. Nếu anh chàng này có bất kỳ động tác mất lịch sự nào Lưu Cương có thể cho hắn nghỉ ngơi ở viện một thời gian luôn.

- Việc gì thế?

Vương Giai Giai quay đầu nhìn một cái, lại quay đầu nhìn Lý Dương với ánh mắt dò hỏi.

Lý Dương lắc đầu nhẹ, anh hiểu ý của Vương Giai Giai, Vương Giai Giai muốn hỏi anh có quen người này không, thời gian hai người bên nhau không lâu nhưng lại rất hiểu nhau.

Vương Giai Giai lại quay đầu, người thanh niên đằng sau đang trợn tròn mắt nhìn đăm đăm cô, làm cho cô cảm thấy không thoải mái, lập tức lại quay đầu lại.

Lông mày Lý Dương lại cau vào, người thanh niên này vừa mới nhìn thấy Vương Giai Giai liền không nhìn anh nữa, nhưng ánh mắt của hắn nhìn Vương Giai Giai làm Lý Dương khó chịu.

- Xin chào, chúng tôi muốn xem biệt thự cổ điển hơn tám trăm mét vuông, bây giờ có tiện không?

Lý Dương không quan tâm đến người thanh niên kia, nói với cô gái Thụ Lâu bên cạnh một câu, diện tích biệt thự này làm Lý Dương hài lòng, đáng tiếc là bị dùng lần thứ hai, nếu là mới thì tuyệt vời.

May mà Lý Dương cũng không phải là người quá cầu kỳ những chuyện này, chỉ cần nhà tốt là được, Sau khi Bắc Kinh cấm biệt thự, muốn tìm biệt thự to mà tốt như thế này là việc không dễ, người có tiền ở Bắc Kinh có thể có nhiều.

- A, bây giờ?

Cô gái ngạc nhiên, trong lòng cô đã nghĩ Lý Dương không thể mua được nhà, đương nhiên đối với việc Lý Dương muốn xem nhà cô sẽ có phản đối.

- Đúng, bây giờ không được à?

Lý Dương nhẹ nhàng nói, Vương Giai Giai cau mày, cô ngồi bên trong luôn có cảm giác không tự nhiên, đặc biệt là với ánh mắt như lửa đằng sau làm cô khó chịu.

- Không phải, tôi phải hỏi một chút, anh đợi một lát.

Cô gái Thụ Lâu vội vàng lắc đầu, nói xong liền đi vào trong trung tâm Thụ Lâu, muốn xem biệt thự đắt tiền này phải xin phép sau đó mới có thể đưa chìa khóa cho khách.

- Tiểu thư, xin chào, tôi có thể biết quý danh của cô không?

Cô gái Thụ Lâu vừa đi khỏi, tên nam thanh niên kia liền tới chỗ Vương Giai Giai mặt tươi cười nhìn Vương Giai Giai, trong mắt có chút háo sắc.

Vương Giai Giai nhìn hắn một cách ghê tởm, không trả lời đi đến bên Lý Dương lại ngồi xuống, sắc mặt Lý Dương bây giờ rất khó chịu.

- Cô gái đẹp, tôi tên Triệu Bằng, tập đoàn Phi Tường là sản nghiệp của gia đình tôi, có thể cho tôi biết tên của cô không?

Người thanh niên híp mắt, nhìn Vương Giai Giai chằm chằm, ánh mắt đầy dục vọng, sắc mặt Lý Dương càng khó chịu hơn.

- Xin lỗi, bạn gái tôi không thích nói chuyện với người lạ.

Hít một hơi mạnh, Lý Dương chỉ muốn cho tên này một chưởng, nói một câu. Tập đoàn Phi Tường Lý Dương cũng nghe qua, lĩnh vực làm ăn rất lớn, ở Phan Gia Viên có tiệm đồ cổ có tên tập đoàn Phi Tường.

Tính về tài sản thì tập đoàn Phi Tường cũng rất có thực lực, có đến chục tỷ, tình hình cụ thể Lý Dương không hiểu rõ lắm, anh không có hứng thú với những thứ này, nếu không phải là người ở Phan Gia Viên nói thì Lý Dương cũng không biết đến tập đoàn Phi Tường này.

- Tiểu tử, người là cái quái gì, ta không nói chuyện với ngươi.

Người thanh niên tên Triệu Bằng trợn trừng mắt, quát Lý Dương một cách không hề khách khí, nói xong mắt lại híp lại nhìn Vương Giai Giai, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu thư đẹp, tôi nhìn cậu này như là kẻ lừa đảo, cậu ta không thể mua được biệt thự đắt tiền như vậy, nếu em muốn chi bằng đi theo anh, biệt thự ở đây em có thể chọn bất cứ cái nào tôi có thể mua cho em ở, ở đây không được, bất kỳ nơi nào ở Bắc Kinh em cũng có thể chọn.

Ngữ khí của Triệu Bằng rất lớn, mắt vẫn híp híp, bộ dạng gian tà làm cho Vương Giai Giai buồn nôn.

Lý Dương cau mày, sát khí trên mặt ngày càng nặng.

Người thanh niên trước mặt đã làm anh không còn kiềm chế được nữa, Lý Dương chỉ cảm thấy đầu mình nóng bừng bừng, Vương Giai Giai lại hung hăng nhìn người thanh niên này, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám nói với cô như vậy.

- Anh nói thật đấy, đi theo anh đi.

Triệu Bằng không hề quan tâm tới sắc mặt của hai người, cứ thản nhiên cười muốn lôi tay của Vương Giai Giai, Lý Dương cố nén cơn tức giận cuối cùng phát nổ.

- Bốp

- Bụp

Tay phải Lý Dương vung ra, cái bạt tai kêu to làm cả trung tâm Thụ Lâu đều nghe thấy, Triệu Bằng quay đầu không dám tin nhìn Lý Dương, chân Lý Dương lại vung lên đúng vào bụng Triệu Bằng, Triệu Bằng úp người xuống đất.

Yên tĩnh, cả đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh vô cùng.

Vừa mới đi ra, Cô gái đang tìm Lý Dương để từ chối đang đứng ở xa trên mặt còn đầy sự sợ hãi.

Vương Giai Giai ngạc nhiên nhìn Lý Dương, trong lòng có chút ngọt ngào, đây là bạn trai của cô, người đàn ông tương lại của cô, người đàn ông này có năng lực bảo vệ cô.

- A, đánh nhau rồi.

Một cô gái ngồi nghỉ ở đó kinh ngạc kêu lên một tiếng, cả đại sảnh Thụ Lâu lập tức vô cùng ồn ào, quản lý trực ban đại sảnh vội vàng chạy ra, còn có hai người thanh niên chạy ra đỡ Triệu Bằng dưới đất, hai người còn hung hăng nhìn Lý Dương.

- Bảo vệ, bảo vệ đâu, các cậu chết hết đâu rồi? Vương tổng đâu, Triệu công tử bị người ta đánh rồi, các ngươi ở đây còn muốn xem?

Một gã giúp Triệu Bằng đứng lên kêu to, bốn bảo vệ ở cửa vội vàng chạy lại, Lưu Cương lúc này đã đứng bên cạnh Lý Dương, còn lặng lẽ giơ ngón tay cái khen Lý Dương.

- Triệu công tử, anh không sao chứ? Tôi gọi người thông báo với Vương tổng rồi, anh yên tâm, việc hôm nay chũng tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh.

Quản lý trực ban biểu hiện rất vội vàng, không ngừng an ủi Triệu Bằng đang nằm dưới đất, bốn bảo vệ đều bao vây Lý Dương, nhưng Lý Dương không hề bối rối.

Đây chỉ là bốn bảo vệ bình thường, trước mặt Lưu Cương ngay cả một đoàn cũng không ngại, mấy người này căn bản không thể gây bất kỳ nguy hiểm nào.

Lý Dương cũng không hề hối hận về việc vừa rồi, người thanh niên trước mặt này thực sự quá kiêu ngạo, lại còn đòi Vương Giai Giai đi theo hắn, thậm chí còn dám kéo tay Vương Giai Giai, nếu Lý Dương nhịn hắn thì không xứng đáng làm đàn ông.

- Các người muốn làm gì?

Bốn bảo vệ vẫn chưa tới gần, Lưu Cương đã bước lên trước lạnh lùng nói một câu, ánh mắt sắc bén của Lưu Cương nhìn bốn bảo vệ, bốn người trong lòng đều hoang mang.

Họ mặc dù chỉ là bảo vệ, nhưng cũng có năng lực nhìn người, nhìn dáng bộ của Lý Dương họ biết người này không tầm thường, bốn người có chút do dự.

- Hắn, hắn dám đánh tôi.

Lúc này, Triệu Bằng kia mới thở ra hơi, Lưu Cương nhìn Triệu Bằng nằm dưới đất một cái đáng thương, Lý Dương dù sao cũng chưa luyện võ, cú đạp này nếu là Lưu Cương thì có thể đã làm tên tiểu tử kia bất tỉnh rồi, phải ở viện mấy ngày.

- Triệu công tử, anh, anh không sao chứ?

Quản lý trực ban thấy Triệu Bằng nói cũng nhẹ cả người, thân phận của công tử này không hề đơn giản, xảy ra việc này họ không gánh nổi trách nhiệm.

- Mẹ nó, nhìn tao giống không sao hả?

Triệu Bằng chửi quản lý trực ban một câu, dùng hết sức mình để chửi, làm cho bụng hắn lại đau, cú đánh ban nãy của Lý Dương có thể làm hắn nửa ngày vẫn chưa thể hồi phục.

- Tiểu tứ, tiểu Lục, các ngươi ngồi chồm hổm ở đây làm gì? Tiểu tử này dám đánh tôi, các người không nhìn thấy à? Mau, đánh hắn cho tôi, chết tôi chịu trách nhiệm.

Triệu Bằng lấy lại khẩu khí, lại gọi hai thanh niên bên cạnh, nói xong quay đầu nhìn Lý Dương bị bảo vệ vây quanh, trong mắt vô cùng oán hận.

Triệu Bằng năm nay hai mươi hai tuổi, hai mươi hai năm anh chưa từng bị đánh bao giờ, không ngờ hôm nay lại bị một người anh xem không ra gì đánh, đây là lần đầu tiên trong hai mươi hai năm cũng là nỗi nhục lớn nhất.

Triệu Bằng vô cùng hận Lý Dương, cho dù giết chết Lý Dương cũng không giải được nỗi hận này.

-o0o-

*****

Hai người trẻ tuổi nâng Triệu Bằng vội vàng đáp ứng, bọn họ hung hãn đi về phía Lý Dương, từ trên lầu có một người trung niên khoảng 40 tuổi vội vàng chạy xuống, quản lí trực ban khi thấy người này vội vàng đi tới chào hỏi.

-Vương tổng

Trên trán của quản lí trực ban lúc này đang đầy mồ hôi, trong biệt thự mát mẽ này mà có thể chảy nhiều mồ hôi như vậy cho thấy hắn hiện giờ đang rất gấp gáp.

-Người nọ không chạy trốn chứ?

Người trung niên vội vàng hỏi một câu, người này gọi là Vương Thắng, tổng giám đốc trung tâm tiêu thụ, nguyên bản chính tự mình tiếp đãi một gã khách nhân, hắn vốn đang tiếp một người khách nhưng khi nghe Triệu công tử bị người đánh nên ngay lập tức chạy xuống.

-Không, có điều Triệu công tử đang rất tức giận

Người quản lí lắc đầu rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua, ngay lập tức hắn liền sững sờ.

Hai người trẻ tuổi khi đi tới trước mặt Lý Dương liền giơ nắm tay lên, hai người còn chưa kịp đụng vào Lý Dương thì đã bị đánh bay ra ngoài, người quản lí vừa lúc thấy được cảnh hay người bị đánh bay ra.

Lúc này Vương tổng cũng thấy được.

-Chính là bọn họ, bọn họ còn dám đánh người?

Người quản lí lắp bắp nói với Vương tổng, tay hắn thì chỉ về phía Lý Dương và Lưu Cương, Vương tổng nhìn chằm chằm hai người, hắn không ngờ ở đây có nhiều bảo an như vậy mà bọn họ còn dám động thủ.

-Các người còn thất thần làm gì, nhanh bắt hai người đó lại cho tôi

Vương tổng rống giận một tiếng, Triệu công tử bị đánh không phải là việc nhỏ, hiện giờ nhân viên cũng bị đánh luôn, hắn không tức giận không được.

Hai người này chính là đàn em đi theo Triệu công tử, nhưng mà hình như hai người cũng rất có lai lịch, ai cũng không phải là người mà hắn có thể đắc tội được.

Bốn bảo an nhìn nhau, từ bên trong có hai bảo an cầm côn chạy ra, sáu người cùng nhau đánh về phía Lý Dương và Lưu Cương.

Bang bang bang bang

Trong đại sảnh liên tục truyền ra tiếng kêu, sáu tên bảo an đều bị Lưu Cương đánh bay ra ngoài. Sáu người vùng vẫy muốn đứng lên nhưng làm thế nào cũng không đứng lên được.

-Lưu Cương, bọn họ không có việc gì chứ?

Thấy Lưu Cương có thân thủ lưu loát như vậy Lý Dương rất hâm mộ, có điều hắn hiểu được muốn có được thân thủ như thế không phải là chuyện dễ dàng gì, phải luyện tập từ nhỏ, hơn nữa còn phải luyện tập cao độ mới được.

-Hai tên trước đó không có chuyện gì lớn, vào bệnh viện nằm nghỉ 3, 5 ngày là khỏi, mấy tên bảo an này thì nghỉ một chút là tốt thôi

Lưu Cương cười khẽ vỗ vỗ tay, hai tên trước đó là người hầu nên không cần nương tay, nhưng những bảo an này chỉ nghe theo lệnh mà thôi, để cho bọn họ tạm thời mất năng lực hành động là đủ, không cần phải rat ay quá nặng.

-Các người, các người...

Vương tổng ngơ ngác đứng ở đó, nơi này có tổng cộng 10 bảo an, nhưng trong đại sảnh thì chỉ có 6 người, những người khác đều ở bên ngoài.

-Lý ca, tên kia còn trừng mắt nhìn anh, có muốn tôi qua 'giao lưu' với hắn một chút không?

Lưu Cương hắc hắc cười một tiếng, Triệu Bằng quả thật là đang trừng mắt nhìn, nhưng không phải trừng mắt nhìn Lý Dương mà là hoảng sợ mở to mắt, người hầu của hắn vảo bảo an đều bị dánh gục, hắn hiểu hôm nay mình gặp phải người lợi hại rồi.

Ít nhất thì người này so với những người trước kia hắn gặp mạnh hơn nhiều, hiện giờ hắn không thể đắc tội, nếu không thì người thảm chính là hắn.

-Tốt

Tên này sau khi bị giáo huấn còn tìm người tới đánh mình, không cho hắn chút giáo huấn thì hắn sẽ tiếp tục tới làm phiền.

Lưu Cương cười cười rồi từ từ đi qua.

Sự sợ hãi trên mặt Triệu Bằng càng tăng lên, Vương tổng đứng bên cạnh nhanh chóng chạy lại đứng trước mặt Lưu Cương.

-Anh, anh không được làm xằng bậy, đây là con của bộ trưởng bộ tài nguyên Triệu bộ trưởng

Sắc mặt Vương tổng có chút trắng bệch, cha của Triệu Bằng là phó bộ trưởng bộ tài nguyên, bộ tài nguyên là bộ có thực quyền, đừng nói là hắn, cho dù là ông chủ của hắn cũng không dám đắc tội Triệu gia.

-Bộ tài nguyên?

Lý Dương nhíu mày nhưng cũng không nói gì, Lưu Cương thì không có phản ứng gì mà chỉ đẩy Vương tổng ra rồi ngồi trước mặt Triệu Bằng.

Lưu Cương là người của cảnh vệ trung ương, bọn họ mặt kệ là bộ gì, đối với bọn họ những chỗ này chẵng có liên quan gì cả.

-A ~

Triệu Bằng thê lương hét lên, tất cả mọi người đều bị tiếng la này dọa sợ, Vương tổng thì sững sờ đứng ở đó.

Triệu công tử lại bị đánh, chuyện này đã nghiêm trọng hơn nhiều rồi.

Chuyện này đã không phải là chuyện bọn họ có thể xữ lý, Vương tổng rung rẫy lấy di động ra rồi gọi điện cho ông chủ mình rồi gọi điện cho cục cảnh sát, dựa vào bảo an thì không thể nào, Vương tổng cũng chỉ có thể trông chờ vào cục công an mà thôi.

Lưu Cương mỉm cười đứng dậy đi về chỗ Lý Dương, Triệu Bằng bị hắn đánh một hồi như vậy thì phải nằm viện ít nhất tới cuối tuần, muốn khôi phục bình thường ít nhất cũng phải chờ một tháng.

Bàn tay nhỏ bé của Vương Giai Giai đang được Lý Dương nắm, sắc mặt của cô bây giờ lạnh như băng, cô rất ủng hộ hành vi của Lưu Cương, tiểu tử này không ngờ dám đùa giỡn cô.

Người trong đại sảnh đều kinh hãi nhìn đám người Lý Dương, ai cũng không ngờ cuối cùng lại có kết quả như thế.

Triệu Bằng này là con cháu cán bộ, bình thường không ít lần làm ra chuyện càn quấy, hôm nay bởi vì nghe nói có một cô gái xinh đẹp xuất hiện nên chạy tới.

Hai tên người hầu của hắn có nhà ở nơi này, hai người bọn họ không phải là con cháu cán bộ nhưng trong nhà đều có chút tiền, nếu như người bình thường thì cũng không thể làm người hầu ch Triệu Bằng được.

Hai người bọn họ đi theo vốn định cổ vũ, Triệu Bằng tới nơi này không ngờ gặp một người bình thường không ngờ lại có khẩu khí lớn như thế nên định tới giáo huấn một tí, không ngờ là phát hiện Vương Giai Giai

Khuôn mặt thanh thuần đáng yêu của Vương Giai Giai có thể làm xúc động rất nhiều người trẻ tuổi, tên Triệu công tử này khi thấy Vương Giai Giai liên nhìn chằm chằm không rời.

Lúc đó trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ là phài có được cô trong tay.

Từ đầu tới cuối hắn đều không có nghĩ tới hai người trẻ tuổi này rốt cuộc là có thân phận gì, hắn và nhân viên tiêu thụ trong này đều phạm phải một sai lầm lớn là từ đầu bọn họ đã xem Lý Dương là người bình thường.

-Vương tổng, Triệu, Triệu công tử hôn mê rồi

Người quản lí rung rẫy đi tới trước mặt Vương tổng, nghe thế Vương tổng liền tối sầm mặt, Triệu công tử không ngờ bị đánh tới bất tỉnh, việc này đã biến lớn, hiện giờ ngay cả hắn cũng đã bị liên lụy.

-Giai Giai, nếu không thì hôm khác chúng ta lại đi?

Lý Dương nhỏ giọng nói với Vương Giai Giai một câu, phó bộ trưởng bộ tài nguyên là một chức quan không nhỏ, Lý Dương trong lòng cũng có chút lo lắng, không phải hắn lo lắng gậy thù mà muốn sớm nói tin này cho Hà lão một chút.

Cho dù là trước đó biết thân phận của tên này Lý Dương cũng sẽ không chút do dự mà xuống tay.

-Không, chúng ta ở đây, chúng ta làm đúng có gì mà phải đi, tiểu thư kia, lại đây

Vương Giai Giai lắc lắc đầu rồi gọi cô gái vừa rồi giới thiệu nhà cho họ lại.

Vương Giai Giai không giống với Lý Dương, dù sao thì từ nhỏ cô cũng đã sống torng gia đình cán bộ, trong người cô cũng có một chút kiêu ngạo.

Huống hồ Vương Giai Giai hiểu rõ quan trường hơn Lý Dương nhiều, bộ trưởng bộ tài nguyên họ Trần, không phải họ Triệu, vị gọi là Triệu bộ trưởng này chỉ là phó mà thôi, so với cha cô còn kém xa.

-A, tôi?

Cô gái bán hàng run rẫy chỉ ngón tay vào mũi mình, lúc này trong lòng cô cũng rất sợ hãi.

Cô biết thân phận của Triệu công tử, người vừa mới tiếp đón triệu công tử chính là em cô, người này bình thường không ít lần khoe thân phận của Triệu công tử.

Hiện tại Triệu công tử bị đánh, hơn nửa còn là người mà cô phục vụ đánh, cô không biết việc này có làm cho Triệu công tử ghét hay không nữa.

-Chúng tôi muốn xem phòng

Vương Giai Giai khách khí hơn rất nhiều, cô không giống như Triệu Bằng thường ỷ thế gia đình mà làm chuyện không đàn hoàng.

-Tôi, tôi...

Cô gái há miệng chỉ nói được 2 chữ, nói xong liền quay dầu chạy.

Bên ngoài phát ra một trận còi cảnh sát, Vương tổng chấn động, khuôn mặt cũng không phục lại chút tinh thần, hắn còn quay đầu lại liếc nhìn Lý Dương và Lưu Cương một cái.

Người của cục công an đã tới, Vương tổng vừa rồi gọi cho phó đội trưởng đội hình cảnh, người này là một người bạn của hắn, chuyện này hắn không dám gọi cho 110 nên chỉ dám ngọi điện cho người hắn quen

Nghe tiếng còi cảnh sát, Lý Dương cúi đầu nhìn thoáng qua Vương Giai Giai rồi khẽ thở dài.

Lý Dương không lo lắng an nguy của chính mình, nếu như không được thì gọi điện thoãi cho Hà Kiệt, có Hà lão, cho dù là người của cục công an cũng không làm được gì hắn, hiện tại rất có thể Hà lão đã ở Bắc Kinh rồi.

-Vương tổng, rốt cuộc là có chuyện gì?

Từ bên ngoài có một người turng niên khoảng 40 tuổi đi vào, vừa mới vào hắn đã hét to một tiếng, vừa thấy người này sắc mặt khẩn trương của Vương Tổng giảm đi một nữa.

-o0o-


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)