Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0433

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0433: Kê Huyết Thạch (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Mẹ, đồ kỷ niệm có thể cất đi, không nhất thiết phải sử dụng mà.

Lý Dương khẽ lắc đầu cười. Mẹ anh vẫn như ngày nào, bất kỳ chuyện gì cũng nghĩ cho con cái mà không biết rằng anh đã trưởng thành, hoàn toàn có thể tự lo cho bản thân mình và hiếu kính với bố mẹ.

Có lẽ là bởi trong mắt bố mẹ, con cái lúc nào cũng vẫn là con cái, dù đã lớn đến mấy vẫn là con cái, ...

- Chàng trai trẻ, miếng nguyên liệu tốt đến vậy mà muốn cắt ra để làm đồ kỷ niệm ư?

Người đàn ông trung niên mang kính ngạc nhiên hỏi Lý Dương. Mọi người xung quanh cũng nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, một số người còn xì xào to nhỏ gì đó với nhau.

Những người đến sau đang hỏi chuyện những người đến trước, tai nghe Lý Dương muốn cắt nhỏ miếng Kê Huyết Thạch cũng tỏ ra rất ngạc nhiên.

Không giống như Phỉ Thúy có giá trị lớn nhất khi làm đồ trang sức, Kê Huyết Thạch tuy được mệnh danh là "ấn hậu", nhưng chỉ có giá trị khi được dùng làm đồ trang trí. Miếng Kê Huyết Thạch này có thể bán được 10 vạn tệ, nhưng nếu cắt nhỏ ra, nhiều nhất chỉ được ba miếng, khi đó, giá trị của nó sẽ giảm xuống còn sáu bảy vạn, nhiều nhất cũng chỉ có thể lên đến tám vạn.

Bởi vậy, mọi người cảm thấy khó hiểu khi Lý Dương muốn xẻ nhỏ miếng Kê Huyết Thạch này ra.

- Đúng, tôi muốn cắt nhỏ ra để làm quà tặng bố mẹ, còn giá trị của nó với tôi chỉ là thứ yếu.

Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, anh không hề để ý đến việc những người xung quanh có hiểu hay không, bởi giá trị của những món đồ này với anh không quan trọng. Nhiều thêm được một vài vạn chẳng qua cũng chỉ là con số trong tài khoản ngân hàng có chút thay đổi mà thôi. Dù có muốn kiếm tiền, anh cũng không muốn bắt đầu bằng Kê Huyết Thạch, bởi với anh, đổ thạch mới thực sự có giá trị.

Chỉ cần bố mẹ được vui, dù phải bỏ ra bao nhiêu tiền anh cũng đồng ý.

Thực ra ngay từ khi nói chuyện với bố mẹ anh đã có chủ ý này. Hôm nay anh muốn phá một viên Kê Huyết Thạch có giá trị để làm quà tặng họ. Một phần nữa là do lúc nãy bố mẹ anh có nói họ đã từng thấy một miếng đồ kỷ niệm bằng Kê Huyết Thạch trên ti vi, ánh mắt của họ lúc đó tỏ vẻ rất thích thú.

Nhờ chiếc ti vi mà họ cảm thấy thích Kê Huyết Thạch. Nhưng cho dù là bất kỳ cái gì anh cũng làm cho được, chỉ cần bố mẹ thích, bố mẹ anh muốn.

- Có hiếu lắm, một chàng trai không tồi.

Người đàn ông trung niên nhìn Lý Dương với ánh mắt tán thưởng, ông lấy trong túi ra một cuốn sổ, ghi lại địa chỉ và số điện thoại, sau đó lưu thêm mấy chữ vào bên dưới.

- Chàng trai, tôi có một người bạn làm nghề chuyên khắc chữ, đây là địa chỉ và số điện thoại, nếu muốn làm quà tặng bố mẹ cậu có thể tìm ông ấy, tôi bảo đảm ông ấy sẽ không làm hỏng đồ của cậu.

Người đàn ông trung niên xé tờ giấy vừa viết đưa cho Lý Dương rồi bỏ đi.

Người này có khí chất rất đặc biệt, phảng phất giống Lý Dương. Ấn tượng ban đầu của Lý Dương về người đàn ông này cũng rất tốt, ít nhất thì ông cũng nhìn anh phá Kê Huyết Thạch với ánh mắt tán thưởng, không như những người khác, nếu không phải ngưỡng mộ thì là đố kị.

- Xin tránh đường, tránh đường.

Bên ngoài, một người thanh niên 27, 28 tuổi dẫn theo hai người nữa chen đám đông tiến vào. Đám đông vây xung quanh chiếc máy phá nguyên thạch giờ đây đã lên tới ba bốn mươi người, không chen thì không thể vào nổi.

Hai người đi sau đang cố sức bê một hòn đá nặng trên 50 cân. Thấy vậy, mọi người xung quanh bèn vội vàng tản ra, nhường đường.

- Chiếc máy này anh còn dùng nữa không?

Người thanh niên nhìn thấy Lý Dương đang ôm một viên Kê Huyết Thạch đã giải xong, bèn lên tiếng hỏi nhạt một câu, giọng điệu khá cao ngạo.

- Không dùng nữa.

Lý Dương lắc đầu, Kê Huyết Thạch đã giải xong, anh cũng thấy rất hiếu kỳ với hòn đá mà họ mang đến. Một viên nguyên thạch lớn đến vậy, mà lại là Kê Huyết Thạch Lão Khanh ở Xương Hóa.

Nếu là mấy năm trước, nguyên thạch loại này trên thị trường có rất nhiều. Nhưng sau khi có lệnh quốc cấm, thì những viên có kích thước lớn như vậy trở nên khan hiếm. Mà nếu có thì cũng chẳng ai muốn mang ra bán, bởi họ muốn đem trưng bày để thu hút sự chú ý của thiên hạ.

- Nếu không dùng nữa thì tránh ra đi, không có mắt à?

Một trong hai người vửa rồi bê nguyên thạch nói không chút nể nang. Lý Dương nhíu mày, Lưu Cương bèn tiến lại, nhẹ nhàng hỏi:

- Cậu vừa nói gì?

Người kia vừa mở mồm đã chửi bới, nhưng ngay khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lưu Cương, lập tức co người lại, nhỏ nhẹ đáp:

- Tôi nói là các anh nếu không dùng nữa thì nhường chỗ cho chúng tôi.

- Thôi, Lưu Cương.

Lý Dương kéo Lưu Cương lại. Nhìn bộ dạng người này cho thấy anh ta chỉ là chân sai vặt, Lý Dương không muốn chấp nhặt.

Tuy nhiên, vợ chồng Lý Quân Sơn tỏ vẻ rất tức giận, nếu vừa rồi Lưu Cương không ra mặt trước, Lý Quân Sơn cũng sẽ hỏi tên kia cho ra nhẽ, xem hắn có biết phép lịch sự là gì không.

- Dì ơi, hay là chúng ta đi chỗ khác xem?

Vương Giai Giai khoác tay Hà Ái Linh cười nói. Lúc này, mặt bà cũng rất khó coi. Những người này Vương Giai Giai không thèm để ý. Cũng giống như Lý Dương, cô không bao giờ vì loại người này mà tức giận.

Hà Ái Linh hơi chút do dự. Lý Quân Sơn chỉ tay vào viên nguyên thạch lớn vừa được đặt lên máy phá, hỏi Lý Dương:

- Dương Dương, đây cũng là một loại Kê Huyết Thạch ư?

Lý Dương gật đầu, chậm rãi nói:

- Vâng, trước kia những viên Kê Huyết Thạch có kích thước lớn loại này rất nhiều, sau khi phá ra có thể làm được rất nhiều đồ nội thất. Tuy nhiên, sau khi quốc cấm, nó dần trở nên khan hiếm. Muốn mua những viên lớn như vậy phải tìm tới các đại thương gia.

Bề mặt viên nguyên thạch này có rất nhiều chỗ lộ ra màu đỏ. Đó là lý do khiến Lý Quân Sơn đoán rằng đây chính là Kê Huyết Thạch. Bởi bề ngoài của Kê Huyết Thạch khác xa rất nhiều so với đổ thạch.

Nhìn vẻ bề ngoài của đổ thạch, đặc biệt là nguyên thạch thì không thể phát hiện ra bất cứ dấu tích nào cho thấy bên trong có Phỉ Thúy. Người ta làm điều đó dựa vào kinh nghiệm, còn hình dáng của Phỉ Thúy bên trong ra sao, vẫn phải chờ kết quả cuối cùng sau khi nguyên thạch được phá xong.

Kê Huyết Thạch lại khác. Chỉ cần nhìn thấy màu đỏ lộ ra bên ngoài, người ta đã có thể phán đoán được ít nhiều bên trong Kê Huyết Thạch có màu gì, hình dáng ra sao.

Còn về vấn đề chất lượng của Kê Huyết Thạch và số lượng đá có Kê Huyết Thạch thì phải xem người đó có may mắn hay không. Duy nhất điều này, Kê Huyết Thạch không khác đổ thạch là mấy.

- Màu đỏ trên viên đá kia cũng là màu tím đỏ đúng không, nói vậy thì nó nhất định sẽ có hình xoắn cuộn chỉ?

Lý Quân Sơn lại hỏi thêm một câu. Viên Kê Huyết Thạch này bên trên có nhiều màu đỏ giống như viên Lý Dương vừa phá, nhưng bên ngoài nó có hình quả cầu tuyết cân xứng và đẹp hơn.

- Vâng, xem ra bây giờ bố đã có thể đổi sang làm nhà giám định Kê Huyết Thạch được rồi ạ.

Lý Dương giơ ngón cái về phía Lý Quân Sơn khiến ông vui sướng cười to. Người vừa chen vào đã đứng bên cạnh máy phá nguyên thạch, hắn ngoái đầu nhìn về phía Lý Dương, ánh mắt đầy khinh miệt.

- Điều đó có nghĩa là giá trị của nó cũng không hề thấp?

Lý Dương đã nhìn thấy ánh mắt kiêu ngạo của người thanh niên kia, trong khi Lý Quân Sơn không hề biết gì, ông vẫn vui sướng hỏi cậu con trai.

Lúc này, Lý Quân Sơn tuy chưa hiểu hết về Kê Huyết Thạch nhưng đã không còn mông lung như trước kia nữa. Quả thật, "hành" mới là cách "học" hiệu quả nhất.

- Không thấp, nếu là trước kia, nó đã có giá vài vạn tệ, còn bây giờ, con số đó đã đội lên gấp chục lần, ít nhất cũng là mấy chục vạn tệ.

Lý Dương gật đầu, trên viên nguyên thạch lớn đó cũng có ghi nhãn cho biết nó có xuất xứ ở vùng này. Người thanh niên kia dường như đã nghe thấy những lời Lý Dương nói, hắn xé tờ giấy nhãn rồi vứt vào khe máy phá nguyên thạch khiến những người xung quanh châu đầu lại nhìn.

Lý Quân Sơn đứng gần nhất, ông nhìn thấy trên nhãn có một dãy dài các số "0".

- 60 vạn tệ, thật không tưởng tượng được.

Lý Quân Sơn khẽ lắc đầu. Lương tháng của ông hơn 2 ngàn tệ, nếu muốn mua được hòn đá trước mặt, ông phải nhịn ăn nhịn uống tích cóp 20 năm mới đủ. Một con số mà trước đây ông không bao giờ tưởng tượng nổi.

Nhưng giờ thì khác. Ngôi trường mà hai anh em Lý Dương góp vốn xây dựng do ông quản lý, tiền qua tay ông cũng lên tới vài trăm vạn, con số 60 kia giờ đây không còn khiến ông giật mình nữa.

- Diện tích màu đỏ tập trung nhiều quá, nếu như bên trong không còn nữa thì có khả năng sẽ bị lỗ.

- Điều này cũng khó nói, đây là nguyên thạch Xương Hóa cơ mà, chỉ cần bên trong có Kê Huyết Thạch thì nhất định sẽ bán được giá cao.

- Nhưng đây là hàng của ai vậy, món đồ quý giá này cũng đem bán, hắn vào đường cùng rồi ư?

Những người vây xung quanh không chỉ là khách đến tham quan triển lãm mà còn là các thương gia, họ hăng say bàn luận với nhau về viên Kê Huyết Thạch trước mặt.

Dần dà, người vây lại càng lúc càng đông. Tuy việc phá nguyên thạch chưa bắt đầu, nhưng hiện đã có tới năm sáu mươi người kéo đến xem.

Vừa nãy Lý Dương phá một viên nhỏ trong vòng hơn chục phút mà đã có rất đông người xem, từ đó có thể thấy nếu phá một viên Kê Huyết Thạch Xương Hóa lớn đến vậy sẽ gây sự chú ý đến mức nào.

Người đến ngày càng nhiều, Lý Quân Sơn cũng ngày càng hứng khởi. Giờ đây ông cũng rất muốn xem viên nguyên thạch lớn đến vậy sẽ cho ra sản phẩm gì bên trong.

Hà Ái Linh thấy Lý Quân Sơn không có ý đi chỗ khác, bà cũng quyết định ở lại theo. Vương Giai Giai không biết phải làm sao, đành phải buông tay Hà Ái Linh ra rồi cùng đứng lại xem.

Họ vốn đang đứng ở rất gần máy phá nguyên thạch. Nay người đến vây quanh mỗi lúc một nhiều, vô tình lại đẩy họ đến vị trí dễ quan sát nhất.

Nhân viên phục vụ một lần nữa bật công tắc điện, máy phá nguyên thạch nhanh chóng được khởi động.

Cũng giống như lần trước, anh không hỏi tại sao phải bật công tắc điện, bởi anh biết người thanh niên đang đứng trước máy phá nguyên thạch kia. Năm ngoái người đó cũng đến tham gia triển lãm và còn mua rất nhiều thứ. Hắn họ Chúc, tên thường gọi là Chúc công tử.

*****

Sau khi Chúc công tử đứng lại chỗ máy phá nguyên thạch, hai thanh niên đi cùng vội vàng chạy lại giúp.

Người đứng ngoài xem càng lúc càng đông, họ bàn tán xôn xao. Vị Chúc công tử kia đắc ý nhìn xung quanh, lúc này, hắn mới nâng dao cắt lên, nhắm kỹ, chuẩn bị cắt.

Kê Huyết Thạch làm vật trang trí sẽ có giá trị rất cao nên yêu cầu cũng rất khắt khe. Trong khi với Phỉ Thúy, dù có làm hỏng một chút thì sau khi chế tác thành đồ trang sức, giá trị vẫn không hề thay đổi.

Thấy dao cắt hạ xuống, tiếng bàn luận càng xôn xao hơn. Người ta rất thích xem cắt nguyên thạch, bất kể đó là đổ thạch hay Kê Huyết Thạch. Bởi sau khi cắt họ sẽ ngay lập tức biết được bên trong là thứ gì.

Lý Quân Sơn cũng tỏ ra rất phấn khích. Vừa rồi, do kích thước Kê Huyết Thạch nhỏ nên ông chỉ thấy Lý Dương dùng đá mài, chứ không sử dụng dao cắt.

- Xoẹt, xoẹt...

Tiếng kêu của Kê Huyết Thạch không giống như đổ thạch, nhưng đều là những âm thanh chói tai. Lúc này, tiếng bàn luận đã ít đi nhiều, bởi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào lưỡi dao đang từ từ tiến sâu vào bên trong nguyên thạch.

Dao cắt vừa hạ xuống, Lý Dương liền vận dụng năng lực đặt biệt của mình. Anh thực sự cảm thấy hứng thú với viên nguyên thạch Kê Huyết Thạch trước mặt mình. Vừa nãy nếu không phải là mải nói chuyện với bố thì có lẽ anh đã sớm vận dụng năng lực đặc biệt rồi.

Thế giới hình ảnh lập thể hiện ra, toàn bộ viên nguyên thạch nằm gọn trong trí óc anh, dao cắt đang từ từ hạ xuống, anh thấy cả những mảnh vỡ bay ra, hỗn hợp nước mài cũng biến thành bùn trôi xuống, ...

Viên nguyên thạch này có hình hộp chữ nhật. Chỗ vị Chúc công tử kia cắt là từ bên sườn của nguyên thạch. Do lớp vỏ bên ngoài của nguyên thạch lộ ra không ít màu đỏ nên tên họ Chúc này muốn cắt thử xem bên trong thế nào rồi mới tính tiếp.

Dù bên trong chỗ nào cũng có Kê Huyết Thạch, thì miếng bị cắt ra kia cũng đủ để làm một món đổ trang trí nhỏ mà không làm ảnh hưởng đến giá trị của toàn bộ Kê Huyết Thạch.

Sau khi xem xong cấu trúc bên trong, Lý Dương lắc đầu. Nguyên thạch bên ngoài lộ ra nhiều Kê Huyết Thạch chưa chắc đã là tốt, bởi lộ ra ngoài nhiều thì bên trong có thể lại không có bao nhiêu. Đây vốn là kinh nghiệm của bao nhiêu bậc tiền bối truyền lại.

Viên nguyên thạch trước mắt cũng vậy. Tuy bên ngoài nhìn thấy rất nhiều Kê Huyết Thạch, nhưng vừa cắt vào trong thì lại không còn gì nữa. Kê Huyết Thạch hình thành từ sự kết hợp giữa Địa Khai Thạch và Chu Sa, trải qua rất nhiều năm mà thành.

Tuy nhiên, vị Chúc công tử này có thể xem là may mắn, viên nguyên thạch trước mắt vẫn có chứa một viên Kê Huyết Thạch ngũ sắc hiếm thấy, kích cỡ không to lắm, thậm chí còn nhỏ hơn một chút so với viên Kê Huyết Thạch màu tím đỏ của Lý Dương.

Màu của viên Kê Huyết Thạch ngũ sắc rất tươi, bao gồm đỏ, vàng, trắng, đen, tím, trông rất đẹp.

Điều đáng tiếc là màu sắc của nó không đủ độ đậm, màu đỏ không nhiều, một đầu hơi nhỏ, làm ảnh hưởng không ít đến giá trị của toàn bộ viên Kê Huyết Thạch.

Nhưng viên Kê Huyết Thạch ngũ sắc này khiến anh thích thú. Dù hơi nhỏ một chút, nhưng nhỏ thì có thể làm vật trang trí nhỏ. Đã là Kê Huyết Thạch ngũ sắc thì không sợ không có người mua.

Nhìn tổng thể, nguyên thạch mà người này mua sẽ không bị lỗ, ngược lại còn có thể kiếm được không ít. Lý Dương suy đoán, chỉ riêng việc lấy được viên Kê Huyết Thạch ngũ sắc đã cầm chắc 2 trăm vạn trong tay, lời gấp đôi giá trị ban đầu.

Đây quả là một vụ buôn bán hời, nếu Lý Dương sớm phát hiện ra viên nguyên thạch này, khẳng định anh đã bỏ tiền ra mua trước.

Ngoài ra, những chỗ khác trong viên nguyên thạch này không lý tưởng lắm. Phần có Kê Huyết Thạch lộ ra ngoài thì có thể làm được đồ trang trí đơn diện, mỗi mảnh có thể bán được vài trăm tệ. So với con số 60 vạn tiền gốc thì không thấm vào đâu, do đó Lý Dương không mấy chú ý.

- Xoẹt, xoẹt.

Cuối cùng Chúc công tử cũng đã cắt xong, mọi người xung quanh châu đầu vào nhìn, những người bên ngoài không thấy rõ cũng nhao nhao cả lên, có người muốn chen vào trong xem, nhưng cố thế nào cũng không được.

Nguyên thạch đã bị cắt làm đôi, một tên sai vặt vội lấy nước dội nước lên, mặt cắt của nguyên thạch lập tức hiện ra.

Hai mặt đá lộ ra không có chút gì đại diện của Kê Huyết Thạch, bên trên không có thêm bất kỳ màu đỏ nào. Vị Chúc công tử kia ngây người ra một lát, trong khi mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.

- Không thấy màu đỏ nữa rồi.

- Phen này lỗ rồi, tiếc quá.

- Sáu mươi vạn tệ mua nguyên thạch Xương Hóa đi toi rồi, đổ tính của viên Kê Huyết Thạch này không ít, có thể sánh ngang với đổ thạch rồi.

Tiếng bàn tán bay đến chỗ Lý Quân Sơn. Ông cũng thoáng ngây người. Tuy ông không hiểu lắm về ý nghĩa thực sự của lỗ và lãi, nhưng quả thật màu đỏ vừa nãy ông nhìn thấy đã không còn nữa.

- Dương con, thế là lỗ rồi à?

Lý Quân Sơn do dự một chút, khẽ hỏi cậu con trai. Hà Ái Linh và Vương Giai Giai cũng ghé đầu vào nghe xem Lý Dương nói gì.

- Bố, đúng là lỗ rồi, nguyên thạch trước mặt thực sự chỉ là một viên đá bình thường, không được coi là Kê Huyết Thạch.

Lý Dương gật gật đầu, nguyên thạch không có Kê Huyết Thạch thì chỉ là một viên đá bình thường và giá trị cũng chỉ tương đương với một viên đá bình thường.

- Vậy, bây giờ nó có giá bao nhiêu?

Hà Ái Linh cũng lên tiếng hỏi. Với bà, cái đáng quan tâm nhất là giá tiền. Cả đời đã quen với cuộc sống lam lũ chắt cóp nên bất cứ việc gì cũng phải tính toán được mất trước tiên.

Lý Dương nghĩ một lát rồi từ từ nói:

- Nếu như bên trong đều là đá thì nó không đáng một xu. Sau khi cắt hết lớp Kê Huyết Thạch bên ngoài, nhiều nhất cũng chỉ bán được vài ngàn tệ.

Mấy ngàn tệ mà Lý Dương nói là giá sau khi Kê Huyết Thạch đã trở thành thành phẩm. Cái giá đó tương đương với giá nguyên thạch. Lần này Chúc công tử đã lỗ to.

- Vài ngàn tệ thôi ư, vậy là 60 vạn tệ đi tong?

Hà Ái Linh há mồm kinh ngạc, giọng nói không tự chủ to hơn bình thường. Chúc công tử quay đầu, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Lý Dương và chợt ngây người khi thấy Vương Giai Giai. Nhưng sau đó hắn quay đầu lại, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

- Ông chủ, đừng vội, nguyên thạch to thế này nhất định bên trong còn có nữa.

Người lúc nãy nói Lý Dương không có mắt vội vàng lên tiếng, trong khi nói còn khom người trước Chúc công tử. Lý Dương lắc đầu, trên đời này vẫn còn có những kẻ cam tâm làm nô bộc cho người khác. Dáng vẻ tên trước mặt anh thật không khác nào một tên nô tài nịnh bợ.

- Tôi làm việc không cần anh phải dạy.

Chúc công tử trợn mắt nhìn rồi lại tiếp tục thử lại lần hai. Tên kia không dám nói gì nữa, lặng lẽ giúp Chúc công tử cố định nguyên thạch.

Tiếng bàn tán càng lúc càng to. Vừa rồi Lý Dương đã phá một viên Kê Huyết Thạch nhỏ giá hời. Nay Chúc công tử lại phá một viên Kê Huyết Thạch lớn nhưng lại lỗ to. Đây quả là một sự so sánh hết sức trực quan.

Kích thước lớn chưa chắc đã hơn kích thước nhỏ, giá mua vào thấp chưa chắc đã kém giá mua vào cao.

Lần này Chúc công tử vẫn tiếp tục dùng dao cắt, vị trí chuyển sang bên đối diện. Hai bên nguyên thạch đều được cắt ra, nếu bên còn lại cũng không có gì, thì đây đích thực là một viên nguyên thạch không may mắn.

Lý Dương lại khẽ lắc đầu.

Chỗ chuẩn bị cắt kia giống như vừa nãy, trong khi viên Kê Huyết Thạch ngũ sắc lại nằm ở giữa. Nếu chỉ cắt hai bên thì không thể tiếp cận được đến viên Kê Huyết Thạch ngũ sắc, nhưng nếu cắt ở giữa thì nhất định sẽ làm hỏng nó.

Nếu bị cắt, Kê Huyết Thạch ngũ sắc sẽ mất đi giá trị. Khi đó, giá của nó bị rớt thê thảm, đừng nói là 200 vạn, mà thậm chí có lấy lại được vốn hay không cũng là một ẩn số.

Những điều này Lý Dương rất rõ, có điều anh sẽ không lên tiếng nhắc nhở vị Chúc công tử kia. Một là Lý Dương không tìm được lý do gì để nhắc nhở, hai là anh không có giao tình gì với những người trước mặt. Đặc biệt hơn, vừa nãy những tên kia còn lên tiếng mắng chửi anh vô cớ.

Dao cắt từ từ tiến xuống, người xem vây lại mỗi lúc một đông. Nguyên thạch được phá ra, cho dù là lỗ hay lãi cũng đều gây thích thú cho khán giả.

Đặc biệt, đa phần tâm lý người xem là đố kỵ kẻ giàu. Có thể mua được một viên nguyên thạch Kê Huyết Thạch có giá 60 vạn tệ là người không giàu hai đời thì cũng quyền hai hệ, cho hắn lỗ to thì tốt nhất.

- Dương Dương, bố còn nhớ con nói là con đã từng kiếm tiền nhờ đổ thạch, có phải là cái này không?

Hà Ái Linh đột nhiên hỏi, một viên đá có giá 60 vạn làm bà cảm thấy sửng sốt, nhưng chỉ trong chớp mắt lại chỉ còn vài ngàn tệ, một khoảng cách quá lớn khiến bà không thể nào hiểu được.

Vừa rồi Hà Ái Linh không nghĩ ngợi nhiều đến thế. Nhưng sau khi hiểu rõ vấn đề, bà chợt giật mình nhớ đến "đổ thạch" mà lúc đầu Lý Dương nói với bà.

- Mẹ, đây không phải đổ thạch. Đổ thạch là nguyên thạch Phỉ Thúy, còn đây là nguyên thạch Kê Huyết Thạch. Chỉ có điều nguyên thạch Kê Huyết Thạch cũng có "đổ tính" nhất định.

Lý Dương mỉm cười lắc đầu. Anh nhẹ nhàng giải thích. Anh định nói thêm một câu nữa nhưng lại thôi.

Anh định nói là đổ tính của đổ thạch cao hơn Kê Huyết Thạch rất nhiều. Nhưng nếu nói ra, rất có thể mẹ anh sẽ lo lắng hơn, tốt nhất là không nói gì cả.

Dù sao Lý Dương cũng phát tài nhờ đổ thạch. Có điều lý do anh buôn bán phát tài người nhà anh không hề biết.

- Mẹ biết rồi.

Hà Ái Linh khẽ gật đầu, mặt lộ ra thần sắc xúc động. Lý Dương lại một lần nữa thở dài.

Đổ tính của Kê Huyết Thạch kém hơn rất nhiều so với Phỉ Thúy. Tình hình trước mắt cho thấy đây là trường hợp hiếm thấy trong giới buôn Kê Huyết Thạch. Chỉ là do bọn họ mua quá khéo, chỗ Kê Huyết Thạch lộ ra chính là phần có nhiều đổ tính nhất.

Trên thực tế, bên trong viên nguyên thạch kia thực sự có chứa một viên Kê Huyết Thạch giá trị cực lớn. Nếu có thể lấy được nó ra ngoài thì không những không lỗ mà còn có thể bán được gấp hai ba lần giá trị ban đầu. Đáng tiếc là anh không thể tiết lộ điều này ra được, chỉ có thể từ từ đợi mà thôi.

Lần cắt này hoàn thành rất nhanh, sau khi cắt xong. Chúc công tử tự mình dội nước rửa mặt cắt rồi xem xét cẩn thận.

Sau khi xem xong, vẻ mặt Chúc công tử càng khó coi hơn. Chỗ vừa cắt cũng chỉ là đá thông thường, đừng nói là Kê Huyết Thạch hình cuộn chỉ, ngay cả một tia Kê Huyết Thạch cũng không có.

- A!

Nhìn thấy kết quả hiện ra trước mắt, người xem bàn tán càng to hơn.

Người vây đến xem phá Kê Huyết Thạch càng lúc càng nhiều. Những người đến muộn chăm chú nghe những người chứng kiến sự việc kể lại, một số khác đứng lên cả ghế để nhìn vào bên trong. Lúc này, số người vây xung quanh máy phá nguyên thạch đã lên đến một hai trăm.

Sự việc xảy ra bên chiếc máy phá nguyên thạch khiến Sái Quốc Hoa kinh ngạc. Ông đích thân chạy lại tìm hiểu tình hình sau đó điều nhân viên đến giải tán bớt đám đông. Những người bên ngoài nghe phá nguyên thạch lỗ to nhưng lại không thể chen vào xem đành bỏ về. Không xem được thì dù đứng lại cũng vô ích.

- Thầy Mao, tôi dám đánh cược, sự việc lần này nhất định có liên quan đến Lý lão đệ.

Sau khi giảng giải cho một vị khách và giám định xong viên Thọ Sơn Thạch trên tay người đó, Bạch Minh ghé tai Mao lão nói nhỏ.

- Theo tôi thấy thì chưa chắc, Lý lão đệ đến đây cùng bố mẹ, nhất định cậu ấy sẽ lấy bố mẹ làm trọng.

Mao lão cười, mắt ông híp lại trông giống như phật Di Lặc.

- Không, tôi có dự cảm, khẳng định việc này có liên quan đến Lý lão đệ, nếu không chúng ta cùng đánh cược xem thế nào?

Bạch Minh lắc đầu nguầy nguậy, trên mặt lộ vẻ kiên định. Một tia cười tinh quái lóe lên trong mắt Mao lão, ông nhẹ giọng:

- Được, ông nói xem chúng ta cược gì nào?

- Đánh cược một bữa cơm thịnh soạn trong Hoa Tử Lầu nhé.

Bạch Minh định lấy một món bảo bối ra đánh cược. Nhưng ông đột nhiên chú ý tới ánh mắt của Mao lão, liền lập tức đổi ý.

Hoa Tử Lầu là một nhà hàng hải sản nổi tiếng, giá cả rất đắt, nếu ba người ăn ít nhất cũng phải trả vài ngàn tệ. Cái giá đó còn đắt hơn nhiều so với món bảo bối mà ông định đem ra cá cược.

- Được, quyết định vậy đi. Bạch Minh, lần này tôi dám khẳng định ông thua rồi.

Mao lão cười hì hì. Sái sư phụ cũng ngoảnh đầu lại, lắc đầu nhìn Bạch Minh, vẻ mặt đầy châm biếm.

Nhìn dáng vẻ Sái sư phụ, Bạch Minh cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng sau khi quay đầu nhìn đám đông chen chúc nhau, ông vẫn khẳng định việc này có liên quan đến Lý Dương.

- Bạch Minh, ngày mai đi Hoa Tử Lầu nhé, tôi sẽ đi cùng Sái sư phụ, ông đừng quên đấy.

- Đợi đã, chuyện đánh cược của chúng ta vẫn chưa có kết quả mà, sao ông biết tôi nhất định sẽ thua?

*****

Bạch Minh vội vàng lên tiếng. Mão lão cười lớn, quay đầu nhìn Sái sư phụ. Sái sư phụ ngoảnh lại nhìn Bạch Minh, vẻ mặt rất thần bí:

- Lúc ông đang hăng say giảng giải cho một cô bé, chúng tôi đã nhìn thấy Lý tiên sinh giải xong viên nguyên thạch mà ông ấy mua. Sau đó, một nhóm người khác đã bê một viên nguyên thạch to đến và hiện họ đang giải nguyên thạch. Chuyện này vốn không hề có liên quan gì tới Lý tiên sinh.

Lời nói của Sái sư phụ khiến Bạch Minh há mồm kinh ngạc. Thảo nào Mao lão lại chắc chắn đến vậy, thì ra là họ đều đã biết rõ ngọn ngành bên trong.

Vừa nãy người xem ít nên có thể thấy rất rõ, bây giờ đến một kẽ hở cũng không có, chỗ họ ngồi lại không cao, không thể biết bên trong đang xảy ra chuyện gì. Lần này đích thực Bạch Minh đã thua thê thảm.

- Không được, các ông chơi xấu, đã nhìn thấy hết mọi việc sao không nói cho tôi biết?

Bạch Minh vội vàng lên tiếng, đám đông đang chờ giám định ngẩng đầu nhìn ba vị chuyên gia với ánh mắt hiếu kỳ.

- Mọi người nhìn kìa, yên lặng đi.

Mao lão cố nhịn cười, khẽ lên tiếng nhắc nhở. Nhìn dáng vẻ buồn rầu của Bạch Minh, Mao lão khẽ cười:

- Ông có nói không nhìn thấy rồi thì không được đánh cược đâu. Vả lại, chuyện đánh cược do ông khởi xướng. Nếu ông không phục thì tôi sẽ kể lại chuyện này cho Lý Dương để anh ta quyết định, được chứ?

- Đừng, đừng mà, thua thì thua. Cũng chỉ là đi Hoa Tử Lầu thôi mà, coi như tôi hành thiện tích đức giúp các ông cải thiện bữa ăn vậy. Còn nửa giờ nữa để làm nốt giám định, giám định xong chúng ta cùng đi xem thế nào, tôi muốn xác định xem có phải mình đã thua thực sự hay không?

Bạch Minh lắc đầu. Chuyện này nếu để Lý Dương biết chắc chắn sẽ cười ông, mà ông thì không muốn Lý Dương biết những chuyện xấu của mình.

Bên cạnh máy phá nguyên thạch, Chúc công tử một lần nữa đặt lại dao cắt. Lần này anh ta chọn một vị trí bên sườn khác, vừa nãy là cắt ngang, bây giờ là cắt dọc. Chỉ một lát nữa, nguyên thạch sẽ được cắt xong.

Dao cắt hạ xuống. Mọi người xung quanh nhìn thấy cách cắt của Chúc công tử, tiếng bàn tán lại càng to hơn.

Viên nguyên thạch này vốn có hình hộp chữ nhật. Nếu cắt bằng cách đó sẽ nhìn được bên trong nguyên thạch một cách trực quan nhất, nhưng nếu bên trong không có gì thì số Kê Huyết Thạch lộ ra ngoài kia sẽ hỏng hết. Tiết diện cắt nhỏ đến vậy sẽ không làm được bất cứ đồ trang trí gì có giá trị nữa.

Dù nói thế nào, lớp Kê Huyết Thạch bên ngoài vẫn có thể làm được một chút đồ có giá trị. Bởi vậy, mắt nhìn thấy Chúc công tử phá bỏ nó, ai cũng cảm thấy tiếc nuối.

Diện tích tiết diện lần này lớn hơn rất nhiều, thời gian cắt khẳng định sẽ dài hơn một chút. Chúc công tử phải mất hơn 10 phút mới cắt xong.

- Có rồi, có rồi ông chủ ơi.

Tên sai vặt vội vàng hét to, phần tiết diện được cắt xuống quả thực có lộ ra màu của Kê Huyết Thạch, nhưng rất ít và ngắt quãng, không đáng giá lắm.

Điều này cho thấy, Kê Huyết Thạch mới chỉ bám được vào bề mặt của nguyên thạch, thủy ngân lưu hóa vẫn chưa thẩm thấu được hoàn toàn vào bên trong. Ngoài hình thức bên ngoài, viên nguyên thạch này chỉ là một hòn đá không hơn không kém, không đáng được coi là Kê Huyết Thạch.

Tên sai vặt không hiểu biết nên vừa nhìn thấy màu đỏ đã lên tiếng hét to. Nhưng Chúc công tử là kẻ hiểu biết, mặt hắn lộ ra vẻ trầm tư.

Chúc công tử tên đầy đủ là Chúc Đông Ba, phó tổng của công ty Hoa Khang. Thực ra, công ty Hoa Khang là sản nghiệp gia tộc của Chúc công tử, tổng tài sản lên đến hơn một tỉ tệ, bởi vậy hắn cũng là người có chút danh tiếng ở Bắc Kinh.

Chúc công tử tuổi vẫn còn trẻ, từ vài năm trước đã đam mê Kê Huyết Thạch, đặc biệt thích tự mình mua và phá nguyên thạch. Sau khi lấy được Kê Huyết Thạch bên trong thì thuê người chế tác theo sở thích.

Trong nhà hắn có đến vài chục món đồ quý làm bằng Kê Huyết Thạch đủ mọi kiểu dáng. Nếu tính gộp lại cũng phải lên đến gần chục triệu tệ. Nhờ có Kê Huyết Thạch mà hắn có được tiềm năng thăng tiến cực cao. Cộng thêm Chúc công tử quả cũng có khả năng nhất định, do đó người nhà cũng không cấm đoán việc hắn chơi Kê Huyết Thạch nữa.

Nói ra mới biết, Chúc công tử là khách hàng chính của triển lãm trong liên tiếp ba năm gần đây. Mỗi lần có triển lãm là ngày nào cũng đến, cho nên cả các nhân viên ở đây cũng đã nhẵn mặt hắn.

Lần này, Chúc công tử phải khó khăn lắm mới có thể mua được viên nguyên thạch Kê Huyết Thạch nặng 60kg này từ một người quen. Vốn định phá ra lấy Kê Huyết Thạch để làm một món đồ lớn nhất từ trước đến nay. Đó sẽ là thắng lợi lớn nhất trong năm nay của Chúc công tử. Nào ngờ, thắng lợi đâu chẳng thấy, đổi lại là thất bại cay đắng.

60 vạn không phải là con số lớn đối với Chúc công tử, mất rồi có thể kiếm lại, nhưng thể diện nếu mất thì không thể lấy lại được.

Dù nói thế nào đi nữa, trong giới chơi Kê Huyết Thạch ở Bắc Kinh, Chúc công tử hắn cũng được coi là nhân vật số 1. Chuyện này rồi không bao lâu nữa sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó, thử hỏi Chúc công tử còn mặt mũi nào gặp mặt những người trong nghề nữa.

- Dựng dao cắt lên cho tôi.

Chúc công tử trầm mặc nói. Âm thanh bàn luận bên ngoài đột nhiên nhỏ lại, mọi người đều nhận thấy người trước mặt đã bắt đầu lo lắng.

Tâm lý này nhiều người có thể hiểu được. Nếu là họ, một viên nguyên thạch 60 vạn tệ lớn như vậy bỗng nhiên hóa thành bọt nước mà không lo lắng mới là lạ.

- Vâng, vâng.

Tên sai vặt kia hoảng loạn đáp. Chúc công tử ngày thường vốn ôn hòa, đây là lần đầu tiên họ thấy ông chủ mình có dáng vẻ này.

Mắt Chúc công tử đỏ như hòn lửa. Sau khi cố định nguyên thạch xong, hắn vội vàng ấn mạnh lưỡi dao xuống. Lý Dương lại một lần nữa lắc đầu. Chúc công tử đã vội vàng, nếu tiếp tục như vậy e không tốt cho hắn.

Bất kể là nguyên thạch có đổ tính như thế nào cũng đều cần người phá phải có tinh thần kiên định. Đặc biệt là với đổ thạch, tinh thần không vững thì không thể chơi đổ thạch được.

Đây không phải là những lời nói đùa, mà có cơ sở hẳn hoi. Nhiều năm trước đã từng có người lê cơn đau tim ngay lúc phá nguyên thạch, và vài năm gần đây cũng vậy. Thậm chí có người đã tử vong tại chỗ.

Một người tâm đã loạn, khi phá nguyên thạch tay sẽ không vững. Lần này Chúc công tử tiếp tục cắt một mặt nữa theo chiều dọc. Như vậy, ngoại trừ hai đầu trên dưới, các mặt khác của nguyên thạch đều đã bị cắt hết.

Chỗ Chúc công tử hạ dao đã tiến sâu không ít vào trung tâm nguyên thạch. Tiết diện bị cắt khá dày, như vậy nếu bị lỗ thì tiết diện đó vẫn có thể bán được vài trăm tệ.

Với một số người đứng ngoài, đây là cách cắt đáng được đồng thuận.

Âm thanh chói tai vang lên khiến tiếng bàn luận nhỏ đi không ít. Lý Quân Sơn ngoảnh đầu nhìn con trai, ông há hốc mồm rồi ngoảnh lại

Đối với vợ chồng Lý Quân Sơn, hôm nay họ đã nhìn thấy cảnh tượng mà trước đây họ không thể nào lý giải được.

Họ cảm thấy rất lạ và hiếu kỳ. Lý Quân Sơn đột nhiên phát hiện mình nên ra ngoài đi lại một chút. Ở lại đây lâu, họ càng giống như ếch ngồi đáy giếng, bởi họ hoàn toàn không biết gì về những chuyện như thế này.

Lần cắt này diễn ra trong mấy chục phút. Sau khi cắt xong, tia hy vọng cuối cùng của Chúc công tử cũng đã bị dập tắt.

Mặt cắt hoàn toàn trống trơn, ngay cả một tia Kê Huyết Thạch cũng không thấy đâu. Hai tên sai vặt lo lắng nhìn Chúc công tử, nhưng không kẻ nào dám mở lời.

- Lỗ rồi, lần này lỗ thật rồi, tiếc quá.

- Viên to thế mà cũng lỗ, đúng là vận may quay lưng.

- 60 vạn tệ, nếu là tôi thì dù thế nào tôi cũng không mua thứ đồ này.

Tiếng bàn luận lại vang lên. Vẻ mặt Chúc công tử trắng bệch, mỗi lúc một khó coi.

- Đi.

Chúc công tử đột nhiên quay người lại. Những người đứng bên ngoài nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Chúc công tử bèn vội vàng nhường chỗ.

- Đợi đã, còn lại những thứ này thì sao?

Lý Quân Sơn đột nhiên lên tiếng. Trên máy phá nguyên thạch còn lại một đống đá tàn tích.

- Tôi không cần nữa.

Chúc công tử quay đầu lại, lạnh lùng lên tiếng khiến Lý Quân Sơn sững sờ.

Không cần nữa, một đống đồ giá 60 vạn tệ mà nói không cần là không cần nữa ư. Dù có nghĩ nát óc cũng không thể nào hiểu nổi, bởi có lỗ đi nữa thì nó cũng được mua với giá 60 vạn tệ cơ mà.

Tuy nhiên, người có suy nghĩ như vậy chắc chỉ có hai vợ chồng Lý Quân Sơn.

Còn những người khác thì hiểu vô cùng rõ về giá trị của những hòn đá kia.

- Cậu không cần nữa thì bán cho tôi nhé.

Lý Quân Sơn đột nhiên hỏi. Lý Dương kinh ngạc quay lại nhìn bố. Nếu bố anh không lên tiếng thì anh cũng sẽ làm điều đó. Bởi bên trong đống đá vỡ kia còn ẩn chứa một viên Kê Huyết Thạch ngũ sắc trị giá tới 200 vạn tệ. Người ngoài không biết thì thôi, nhưng bản thân anh thì rất rõ...

Crypto.com Exchange

Chương (1-1111)