Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0578

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0578: Mỹ tửu Dạ Quang Bôi (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Người bạn học kia của Bành Vũ không phải ai khác mà chính là Thường Thịnh, có mối quan hệ với Thường Thịnh nên Bành Vũ mới biết được thì ra phía sau Lý Dương có một mối quan hệ vô cùng phức tạp. Chính vì vậy khi gặp Lý Dương hắn mới tỏ ra cung kính như thế.

Ngồi một hồi, bên ngoài lại vào rất nhiều người, những người này vừa đi vừa nói chuyện cho tới khi vào tới trong phòng, những người này khi thấy bên ngoài có nhiều người như vậy cũng càm thấy rất kinh ngạc.

Nhìn thấy những người này, Lý Dương nở nụ cười. Hoạt động giám bảo hôm nay đã xong, những người này đều là chuyên gia phụ trách việc giám bảo hôm nay: đám người Bạch Minh, Mao lão.

-Khổng lão tiên sinh, Lương lão tiên sinh!

Bành vũ vội vàng đi tới cung kính chào hai ông lão, Lý Dương cũng chú ý tới này hai người này, làm cho hắn không ngờ là Lương lão cũng ở đây.

-Lý lão đệ, sao cậu cũng ở đây, a, đây là cái gì?

Bạch Minh vừa mới đi vào đã thấy Lý Dương nên nhanh chóng đi tới.

Mao lão và thầy Thái, Liễu lão, Chu lão cũng thấy được Lý Dương, mọi người đều quen biết Lý Dương nên đi tới chào hỏi.

Thứ Bạch Minh vừa rồi hỏi là cái chén Dạ Quang Bôi trên tay Lý Dương, thứ này còn có ẩn tình bên trong nên Lý Dương luôn cầm trên tay mà không giao cho người khác.

Lương lão đang nói chuyện với Bành Vũ cũng đã thấy được Lý Dương, ánh mắt ông sáng lên rồi nhỏ giọng nói với ông lão bên cạnh, hai ông lão cùng nhau đi tới chỗ Lý Dương.

Một lát sau, phần lớn người trong phòng nghĩ đều tự tập bên cạnh Lý Dương, Lý Dương cũng cuống quít đứng lên, nhiều tiền bối như vậy đến chỗ hắn mà hắn còn ngồi là rất không có lễ phép.

-Lý lão đệ, thứ này là Dạ Quang Bôi thời Tống có phải không?

Bạch Minh trực tiếp cầm cái chén trên tay Lý Dương lên, nhiều người như vậy chỉ sợ cũng chỉ có mình Bạch Minh là có thể tùy tiện như vậy.

-Có lời của thầy Bạch thì thứ này nhất định là Dạ Quang Bôi thời Tống!

Lý Dương cười nói một câu.

Cái chén này chỉ cần là ông chủ tiệm đồ cổ bình thường là có thể nhìn ra chứ không nói tới Bạch Minh. Bạch Minh trên phương diện đồ cổ không thể so với Lý Dương nhưng cũng không kém quá nhiều. Rất nhiều thứ hắn cũng chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra.

-Cậu cố ý chê cười tôi đó à?

Bạch Minh cười nói một tiếng rồi trả Dạ Quang Bôi lại cho Lý Dương, đám người Mao lão, thầy Thái đều nhìn về phía cái chén trên tay Lý Dương, mỗi người đều gật gật đầu.

Cái chén này rất không tệ, giá trị không thấp, có điều tất cả mọi người đều là chuyên gia có danh vọng nên cũng không quá để ý tới thứ này.

Những chuyên gia này đến chào hỏi Lý Dương một câu rồi tự mình ngồi xuống. Tâm trạng của Bành Vũ cuối cùng cũng ổn định lại, hắn quả thật là sợ những người này tiếp tục đứng như thế.

-Khổng lão, đây là Lý Dương-học trò của Hà lão, ngày hôm qua tôi nhìn thấy một cái Thụy Thú Bồ Đào Văn Kính, thứ này chính là hắn đoạt được!

Những người khác đều ngồi xuống, Lương lão mang ông lão kia tới trước mặt lý Dương rồi cười nói một câu.

Lương lão lại chỉ về phía ông lão kia sau đó nhỏ giọng nói:-Tiểu Lý, vị này chính là Khổng lão mới từ Thailand trở về, Khổng lão cũng là tiền bối có danh vọng trong nước, chẳng qua là ở nước ngoài thời gian hơi dài nên đều có thân phận Hoa Kiều như tôi!

-Cậu nhóc, Trường Giang sóng sau đè sóng trước a, cái gương này còn có Trường Sinh Bát nữa, hôm nào rãnh tôi nhất định đến xem một chút!

Ông lão họ Khổng này cẩn thận đánh giá Lý Dương một chút rồi lập tức cười nói một câu, trên mặt Lương lão cũng tràn đầy nụ cười.

-Ngài quá khen, khi nào ngài muốn xem những thứ kia thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ chuẩn bị sẵn mọi thứ!

Lý Dương vội vàng trả lời một câu, ông lão này hắn không biết. Có điều nhìn ông ta và Lương lão quen biết như thế, lại là từ bên ngoài trở về, thân phận đoán chừng cũng không kém Lương lão bao nhiêu, tôn kính cũng là chuyện đương nhiên.

-Ha ha. Cậu quá khiêm tốn đó, tôi thật hâm mộ Hà lão!

Khổng Lão cười nói, Lương lão cũng đồng ý gật đầu, không chỉ Lương lão mà những tiền bối xung quanh cũng gật đầu. Bọn họ quả thật hâm mộ Hà lão, tìm được một học trò tốt như thế thì so với việc tìm được một món bảo bối còn vui vẻ hơn.

Tính ra thì Hà lão gặp được Lý Dương quả thật là kiếm được một món hời, không chỉ có người kế thừa mình mà còn có thể nâng cao danh vọng của hai người lên, Lý Dương lúc này còn rất trẻ, ai cũng không dám cam đoan tương lai Lý Dương sẽ phát triển tới mức nao cả.

-Ba, Lương bá bá, các người cần phải làm chủ cho con a!

Người phụ nữ kia đột nhiên đi tới, trên mặt còn tràn đầy buồn bả, Lý Dương và Vương Giai Giai đều hơi chút sửng sốt.

-Hử, chuyện gì nữa đây, có chuyện gì mà muốn bọn ta làm chủ, chẳng lẽ có người bắt nạt cháu à?

Lương Lão cười nói, ông dường như rất yêu thích cô nàng này, Vương Giai Giai hung hăn trừng mắt nhìn người phụ nữ.

-Lương bá bá, ngài nói đúng đó, cháu thường xuyên bị người khác bắt nạt, lần này cũng vậy, cháu thích cái chén Dạ Quang Bôi nên tranh đoạt, cuối cùng lại bị người này lừa gạt đi, bác phải làm chủ cho cháu mới được!.

Người phụ nữ kia nhỏ giọng nói, những chuyên gia trong phòng nghỉ đều hứng thú nhìn cô, bọn họ không giống với Lý Dương, phần lới bọn họ đều biết người phụ nữ này.

-Thảm a, xem ra Lý lão đệ đắc tội cô nàng, lần này Lý lão đệ chắc ăn trái đắng rồi!...

Bạch Minh nhỏ giọng nói với Mao lão một câu, Lý Dương còn đứng ở bên kia, bọn họ muốn nhắc nhở Lý Dương cũng không được

Mao lão cũng đồng ý gật đầu, người phụ nữ này gọi là Khổng Huyên, trong giới đồ cổ cũng có danh tiếng. Đáng tiếc tính cách có chút cổ quái, rất nhiều người đều sợ giao tiếp với cô ta.

Lại nói tiếp, Khổng Huyên là một người rất đáng thương, cô ta năm nay ba mươi tám tuổi, từng có hai lần kết hôn, nhưng hai lần này đều bị lừa rất thảm, không những bị lừa tình mà còn bị lừa tiền nữa.

Cô ta cũng từng có thai, nhưng đáng tiếc cuối cùng lại sinh non, sau đó bác sĩ cho biết là cô cả đời không thể có con được nữa.

Từ đó về sau, tính tình của Khổng Huyên có thay đổi rất lớn, hỉ nộ ái ố tùy thời đều có thể biến hóa, trong giới đồ cổ mọi người đều biết chuyện này nên rất thông cảm với cô.

Khổng Huyên có vấn đề về tâm lý, nhưng trình độ của cô cũng rất cao. Trình độ của cô tuyệt đối không kém hơn Bạch Minh. Trong giới đồ cổ cô cũng có danh tiếng nhất định.

-Tiểu Lý, các người xảy ra chuyện gì thế?

Lương lão kinh ngạc hỏi một câu.

-Lương lão, chuyện là như thế này, ....

Lý Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu rồi từ từ nói ra chuyện lúc đó một lần, Lý Dương nói hết mọi thứ, ngay cả chuyện hắn chỉ có 50 vạn cũng nói ra.

Nghe xong Lý Dương tự thuật, Lương lão cười nói với cô nàng kia:-Thì ra là thế, tiểu Huyên cháu không được trách người khác, là cháu không thấ rõ nên tự mình từ bỏ, không thể trách tiểu Lý được!...

Lương lão và Khổng lão có một chút quan hệ thân thích, lại đều là người Hoa sống ở Đông Nam Á. Bình thường cũng có không ít qua lại. Tình huống của Khổng Huyên ông cũng biết một ít, với người cháu gái rất có thiên phú này ông cũng rất yêu thương.

Khổng lão có 3 con trai một con gái, con gái là đứa nhỏ nhất. Cũng là người có thiên phú để thừa kế Khổng lão, ai cũng không ngờ là vận mệnh của cô lại nhấp nhô như thế, hồng nhan bạc mệnh, nhưng chuyện tình cảm đừng nói là Lương lão, cho dù là Khổng lão cũng chẵng thể làm gì được.

-Lương bá bá, bác cũng nói giúp hắn hay sao?"

Người phụ nữ kia dường như rất không hài lòng làm cho Lương lão không biết làm gì chỉ có thể lắc lắc đầu.

Khổng lão bên cạnh cũng lắc đầu cười cười, hơn nữa còn cẩn thận nhìn cái chén Dạ Quang Bôi trên tay Lý Dương.

-Tiểu Lý, cái chén này có thể cho tôi mượn xem một chút hay không?...

Khổng lão đột nhiên nói với Lý Dương một câu. Lý Dương giật mình ngẩng đầu nhìn Khổng lão, lại nhìn nhìn Lương lão.

-Tiểu Lý, Khổng lão trên phương diện đồ ngọc có trình độ rất cao, chỉ sợ Ngọc Thánh cậu cũng không thể hơn được ông ấy, Khổng lão chỉ muốn nhìn cái chén của cậu một chút mà thôi.

Lương lão cười nói một câu, Khổng Huyên thì ôm cánh tay ông, nhìn chằm chằm vào Lý Dương, trong mắt dường như còn có ý trả thù.

-Tốt, tôi nghe ngài!

Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, hắn không chút do dự đặt lên bàn để cho mọi người thưởng thức.

Lương lão thoáng sửng sốt lập tức lại lắc lắc đầu. Lý Dương nói câu này là để kéo hắn vào, nhưng nghe thì lại giống như là nể mặt hắn nên mới lấy ra.

Nói cách khác, Lương lão phải hoàn toàn phụ trách cái chén này, mặc kệ thế nào thì vẫn phải trả lại cho Lý Dương.

Đây cũng là vì Lý Dương biết thân phận của Lương lão nên mới làm vậy, cái chén này còn có huyền cơ khác, bên trong nó so với bên ngoài thì tốt hơn nhiều, nếu như thạt sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chắn hắn sẽ hận chết mất.

Lương lão biết Lý Dương nghĩ gì nhưng cũng không để ý mà đi theo Khổng lão tới trước cái bàn cẩn thận quan sát Dạ Quang Bôi.

Đây là một cái chén được làm bằng Lam Điền Ngọc, Lam Điền Ngọc có xuất xứ từ Tây An, nó là một trong tứ đại danh ngọc của Trung Quốc, ở thời cổ đại nó là tài liệu chủ yếu để chế tạo chén ngọc.

Lam Điền Ngọc không nỏi danh bằng Hòa Điền Ngọc, giá trị cũng không quý như Hòa Điền Ngọc và Phỉ Thúy, nhưng nó có số lượng nhiều, lịch sử rất lâu dời, vật được làm bằng Lam Điền Ngọc ở thời cổ đại lưu truyền tời ngày nay không ít, có vài món giá trị không hề thấp.

Khổng lão càng xem càng kinh ngạc, cuối cùng còn lấy kính mắt ra cẩn thận nhìn.

Lương lão cũng cầm lấy một cái chén lên xem, có điều nhìn tới cuối cùng ông cũng chỉ nhìn ra nó là Dạ Quang Bôi được làm từ Lam Điền Ngọc mà thôi.

Những chuyên gia xung quanh cũng tò mò nhìn về bên này, rất nhiều người cũng gật gật đầu.

Thứ này chỉ là một món đồ cổ không có gì không bình thường, huống chi vừa rồi chuyện Lý Dương kể ra bọn họ rất nhiều người cũng đều nghe được. Năm mươi vạn mua một cặp chén thế này là giá thích hợp, không kiếm tiền cũng không bị thiệt, thứ này cũng là thứ mà người yêu thích sưu tầm đồ ngọc cổ thích sưu tầm.

-Tiểu Lý, có phải là vừa rồi cậu đã nâng giá thứ này lên 85 vạn?...

Khổng lão đột nhiên hỏi một câu, khi hỏi ông đặt cái chén lên bàn rồi nhìn chằm chằm Lý Dương.

-Vừa rồi tôi quả thật là ra giá 85 vạn, nhưng lúc đó không có đủ tiền mặt nên cuối cùng mới mua chúng với giá 50 vạn!...

Lý Dương lại giải thích một câu, hắn cũng nhìn chằm chằm Khổng lão, thứ này là do hắn quang minh chính đại cạnh tranh, cho dù Khổng lão muốn vì con gái mình đòi lại công bằng hắn cũng không sợ.

-Tám mươi lăm vạn, tiểu Lý quả thật rất có quyết đoán!...

Khổng lão mỉm cười gật gật đầu.

Khổng lão mới vừa nói xong, ngay sau đó còn nói thêm:-Tiểu Lý, tôi hiện tại ra giá 100 vạn, cậu có thể chuyển nhượng lại cho tôi không?

Lý Dương sững sốt, những người xung quanh đều nhìn Khổng lão, bọn họ không giống Lý Dương, thân phận của Khổng lão bọn họ đều biết.

*****

Lương lão bên cạnh củng sững sờ, ông vừa rồi vừa nói qua là Khổng lão chỉ xem chứ không làm gì, kết quả là Khổng lão lại ra giá định mua lại, điều này làm cho thể diện của Lương lão mất sạch.

-Tiền bối, thực xin lỗi, Dạ Quang Bôi này tôi rất thích nên tôi không định chuyển nhượng!

Lý Dương có chút căng thẳng, lập tức nói một câu, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười. Cái chén này hắn không có gì lo lắng ca, 3 chỉ cần hắn không muốn bán thì không ai có thể cướp thứ này từ tay hắn cả.

-Lão Khổng, ông làm sao vậy? Tiểu Lý là học trò của Hà lão đó!

Lương lão nhỏ giọng nói một câu, trên mặt ông có chút bất mãn, lúc này ông tưởng rằng Khổng lão muốn giúp con gái mình mua lại thứ này.

Loại ý nghĩ này không phải chỉ có một mình Lương lão mà những vị chuyên gia khác cũng có.

-Tôi biết, nhưng tôi thật sự thích cái chén này, tôi không phải làm vì ai cả!

Khổng lão quay đầu lại cười cười, sau đó nhìn Lý Dương, tiếp tục nói:-Tiểu Lý, tôi mua nó không phải vì con gái tôi, như vậy đi, tôi mua một trăm vạn một cái, hai cái 200 vạn, thế nào?

-Ba!

Khổng Huyên bên cạnh lôi kéo tay Khổng lão, cái chén này có giá nhiều lắm cũng chỉ 60 vạn, Khổng lão ra giá 200 vạn chẳng phải là giúp Lý Dương kiếm tiền hai sao.

-Không có việc gì, nha đầu!

Khổng lão lắc lắc đầu nhìn con gái rồi quay đầu lại nhìn Lý Dương.

-Tiền bối, quân tử không đoạt vật của người khác, thứ này tôi cũng rất thích, nghìn vàn cũng không thể đổi được!

Lý Dương lại lắc đầu, nếu không phải bên trong cái chén có thứ khác thì hắn có thể chuyển nhượng lại, với 200 vạn hắn có thể mua được vài cái Dạ Quang Bôi rồi.

Đã biết bên trong có vật khác nên chỉ có thằng ngốc mới đem nó đi đổi.

-Nghìn vàng không đổi, nói rất đúng!

Chu lão đột nhiên kêu lên một tiếng, Khổng lão khi còn trẻ vẫn ở trong nước, sau khi cải cách thì mới di dân qua Thailand.

Khi còn trẻ Khổng lão và Chu lão từng làm việc chung với nhau, quan hệ của hai người không hòa hợp lắm, hơn nữa còn phát sinh mâu thuẩn.

Dùng cách nói hiện đại thì đó chính là oan gia, khó trách ông lại ủng hộ Lý Dương, những người khác đều không nói gì.

-Tiểu Lý, năm trăm vạn, thế nào?

Khổng lão cũng không để ý mà tiếp tục nhìn Lý Dương, nói.

-Năm nghìn vạn tôi cũng không bán!

Sắc mặt Lý Dương có chút cứng ngắc, hắn kính đối phương, cho nên vẫn nói chuyện một cách từ tốn, nhưng khi hắn đã nói không bán mà đối phương vẫn ra giá, khó tránh khỏi làm cho hắn có chút hoài nghi.

Nói không vì con gái thì tại sao lại dùng giá cao như vậy để mua, Lý Dương nếu không phải có Hà lão, có phải là sẽ trực tiếp dủng biện pháp mạnh hay không?

-Năm nghìn vạn (50 triệu) không được, tôi cho cậu một ức (100 triệu)

Khổng lão lại nói một câu, những người xung quanh đều ngơ ngác nhìn Khổng lão.

Lý Dương, Vương Giai Giai, thậm chí Lương lão sững sờ, cho dù là Khổng Huyên cũng ngây người nhìn cha mình.

Một trăm triệu?

Rất nhiều người đều nghi ngờ mình có phả nghe nhầm hay không, đồ cổ có giá 100 triệu rất nhiều, nhưng cái chén trước mặt này không thể nào có giá đó, 100 triệu để mua cái chén này chính là việc vớ vẫn.

-Ông trời ơi, Lý lão đệ, đáp ứng hắn, đáp ứng hắn, tên này quả thật là coi tiền như rác, chỉ cần hắn ra giá 100 triệu thì cứ bán cho hắn đi!

Bạch Minh kêu to trong lòng, trong lòng hắn đây là một cơ hội kiếm lời rất tốt, nếu cái chén này là của hắn thì hắn khẳng định sẽ bán nó.

-Lão Khổng, đừng nói giỡn vậy chứ!

Lương lão vội vàng ho khan một tiếng, thân phận của Lý Dương không giống bình thường, nếu Lý Dương thật sự đáp ứng thì 100 triệu này Khổng lão phải lấy ra, nếu không thì sau này đừng nghĩ trở lại đại lục nữa.

Chuyện này nếu không làm tốt, đến lúc đó Hà lão giúp Lý Dương trúc giận cũng không ai có thể nói gì, cho dù thế nào thì lý Dương cũng là bên có lý, nơi này lại có nhiều người làm chứng như vậy.

-Tôi không có nói giỡn, tôi nói thật, tiểu Lý, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ trả 100 triệu, chúng ta lập tức giao dịch!"

Khổng lão lắc lắc đầu rồi nghiêm túc quay đầu lại nhìn Lý Dương.

-Ba, ba đừng như vậy, lần này là con không đúng, ba không cần giúp con như vậy!

Khổng Huyên vội vàng kéo Khổng lão lại, đôi mắt cô còn có chút ướt át, trong mắt cô Khổng lão vì cô mới làm như vậy, cho dù là bỏ ra tiền tỉ Khổng lão cũng nhất định phải mua cho bằng được.

Khổng gia ở Thailand cũng là đại gia tộc, tài sản tuy không thể so với lương lão nhưng cũng có một tỉ NDT. Có điều lấy ra 100 triệu không phả là chuyện dễ dàng gì, rất nhiều người đều anh xem tôi, tôi xem anh, nghi ngờ có phải là Khổng lão đã điên rồi hay không.

Vương Giai Giai, Lưu Cương đều nhìn Lý Dương, trong lòng có chút lo lắng.

Bành vũ thì hoàng toàn choáng váng, hai người đều là người không đơn giản, không có ai trong số hai người hắn có thể đắc tội được.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lý Dương, một ít người còn hâm mộ nhìn hắn. Chỉ cần hắn gật đầu liền có thể có được 100 triệu, những chuyên gia này có rất nhiều vật sưu tầm có giá trên nghìn vạn nhưng không có ai có thể lấy ra 100 triệu cả, số tiền này đối với những vị chuyên gia ở đây cũng là một con số không nhỏ.

-Khổng lão, thực xin lỗi, tôi rất thích cái chén này nên sẽ không bán nó!

Lý Dương lại lắc đầu, những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn hắn, đối mặt với 100 triệu mà có thể từ chối, trên đời này không có bao hiêu người có thể làm được như thế đâu.

Bạch Minh há to miệng, ngây người nhìn Lý Dương, trong lòng hắn hô to bội phục, Lý Dương không hổ là Lý Dương, 100 triệu cũng không thể hấp dẫn được hắn.

Ngoại trừ Bạch Minh, những người khác đều có ý nghĩ như vậy. Trong mắt mọi người đây thuần túy là đấu nhau, dùng 100 triệu để mua hai cái chén trị giá 60 vạn, nói không phải đấu nhau thì chẳng ai tin cả.

Khổng lão nhìn Lý Dương, lại đột nhiên nói:-Tiểu Lý, ở nhà tôi có rất nhiều vật sưu tầm, có rất nhiều đồ đồng cổ và Nguyên Thanh Hoa nguyên vẹn, đồ sứ ở 5 lò nung lớn tôi cũng có vài món, ngọc tinh phẩm tời Hán tôi cũng có hơn 10 món, nếu cậu đồng ý tôi có thể dùng hết mọi thứ để đổi với cậu!

Trong phòng nghĩ nhất thời yên tĩnh, mọi người đều đang sững sờ.

Mấy món đồ sứ và đồ đồng kia, chỉ cần phẩm chất tốt và đầy đủ thì đều là bảo bối trị giá vài nghìn vạn, cộng thêm Nguyên Tahnh Hoa thì giá trị đã hơn 100 triệu, hơn nữa còn chưa nói tới ngọc cổ thời Hán.

Cổ ngọc thời Hán và thời Đường là tốt nhất, có điều ngọc thời Đường có rất nhiều loại là phỏng chế theo thời Há, tinh phẩm ngọc thời Hán rất khó gặp được. Khổng lão có tạo nghệ rất cao trên phương diện cổ ngọc, ngọc thời Hán mà ông sưu tầm khẳng định là không kém, hơn 10 khối ngọc này có giá trị khẳng định là không ít.

Hiện tại mọi người cũng không biết nói cái gì cho phải, cho dù là vì con gái trúc giận thì cũng không thể nào làm như thế cả?

-Ba, ba làm sao vậy?

Khổng Huyên vội vàng kêu một tiếng, mấy thứ mà Khổng lão nói cô rất rõ ràng, mấy thứ này nếu thật sự đem bán đấu giá thi giá có được ít nhất cũng là 200 triệu, hiện tại lấy nhiều bảo bối như vậy để đi đổi 2 cái chén có giá 60 vạn, ngoại trừ dùng từ 'Điên' ra thì không còn từ nào khác để hình dung cả.

-Con gái, đừng nói gì cả!

Khổng lão vỗ vỗ tay Khổng Huyên rồi quay đầu lại nhìn Lý Dương.

Mọi người cũng đều nhìn Lý Dương, chỉ cần Lý Dương đáp ứng thì những bảo bối khó gặp này sẽ thuộc về hắn, khi nghĩ tới đây mọi người đều có chút đố kỵ. Vận may của Lý Dương quả thật là quá tốt đi chứ.

Có điều có vài người nhìn ra manh mối, Chu lão, Lương lão là người như thế.

Chu lão và Khổng lão có oán, có điều ông lại hiểu rất rõ Khổng lão, Khổng lão không phải là người dễ xúc động, ông làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.

Lương lão cũng đồng dạng, Khổng lão và ông đã có giao tình mấy chục năm.

Khổng lão dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ở Thailand tự thành lập một khoảng trời riêng cho mình, tất cả đều dựa vào năng lực và sức chịu đựng, có thể kiếm được số tiền lớn như vậy thì không ai là người dễ xúc động cả.

Điểm này cũng là điểm mà Lương lão bội phục nhất, Lương lão có nhiều tài sản, nhưng phần lớn đều là tổ tiên để lại, ông chỉ tiếp quản rồi từ từ mở rộng gia sản mà thôi.

Một người như vậy thuần túy không thể nào xúc động được, càng không thể nào sử dụng bảo bối để đi đổi thứ có giá trị nhỏ hơn rất nhiều được, Khổng lão làm như vậy, khẳng định là có nguyên nhân khác.

-Ngoại trừ những thứ này còn có một trăm triệu tôi vừa nói trước đó, tôi dùng những thứ này để đổi hai cái chén Dạ Quang Bôi!

Thấy Lý Dương không nói gì Khổng lão lại nói một câu.

-Xôn xao!

*****

Những chuyên gia không nhịn được đều nhỏ giọng nghị luận, 100 triệu cộng thêm số bảo bối trị giá hơn trăm triệu, đây chính là món tài phú hơn 200 triệu Tất cả mọi người đều cảm thấy có chút phát điên, tốn nhiều tiền như vậy không ngờ chỉ để dổi hai cái chén trị giá cao nhất chỉ là 60 vạn, mọi người lúc này đã có chút mơ hồ rồi.

-Lý Dương, đáp ứng hắn, đáp ứng hắn!

Bạch Minh lại bắt đầu cầu nguyện trong lòng, hắn không có ý kiến gì với Khổng lão, có điều vì có quan hệ với Lý Dương nên hắn muốn Lý Dương có thể đạt được điều tốt nhất.

Trong mắt Bạch Minh, đây là một cái bánh vô cùng lớn rơi từ trên trời xuống.

Lý Dương nhìn Khổng lão vài phút rồi lắc lắc đầu, nói:-Khổng lão tiền bối, thật có lỗi, cho dù thêm nhiều tiền, nhiều bảo bối hơn nữa tôi cũng không đổi!

"Oanh!"

Những người xung quanh, không chỉ là chuyên gia mà còn có nhân viên công tác của đài truyền hình đều nhỏ giọng thảo luận.

Kẻ điên, hai người đều là kẻ điên, một cặp chén bị người điên cuồng nâng giá tối hơn 200 triệu, mà điên cuồng hơn nữa là chủ nhân của chúng lại không muốn bán, nếu không phải việc này xãy ra trước mắt họ thì bọn họ không thể nào tin được.

Bạch Minh trong lòng ai thán một tiếng, âm thầm vì Lý Dương sốt ruột, hắn hận không thể cướp lấy cái chén giúp Lý Dương giao dịch.

Có 200 triệu này thì muốn mua bao nhiêu cái Dạ Quang Bôi mà không được chứ?

Cũng may là mọi người đang trong phòng nghỉ, phòng nghỉ tuy rằng rất lớn, nhưng người cũng không nhiều, cộng thêm nhân viên công tác của đài truyền hình thì cũng chưa tới 40 người, nếu như chuyện này xảy ra bên ngoài thì chỉ trong một ngày chuyện này sẽ lan truyền khắp trên mạng.

-Tiểu Lý, tôi có thể mạo muội hỏi vì sao cậu không bán được không?

Khổng lão không để ý tới những người xung quanh mà chỉ nhìn lý Dương, lời của Khổng lão làm cho mọi người yên lặng trở lại, vấn đề này mọi người cũng rất muốn biết.

Đối mặt với món tài sản hơn 20o triệu, thế nhưng còn lựa chọn không bán, không phải điên thì chính là ngốc, cho dù thế nào thì mọi người cũng không nghĩ rằng Lý Dương là điên hay ngốc, tất cả mọi người đều muốn biết nguyên nhân tại sao Lý Dương làm như vậy.

Dù sao đổi thành ai khác thì chỉ cần nâng giá lên 100 vạn thì họ sẽ bán ngay rồi

Lý Dương có chút do dự, một lát sau hắn mới nói:-Khổng lão tiền bối, ngài có thể cho tôi biết ngài vì cái gì lại muốn mua thứ này hay không?

Lý Dương không trả lời vấn đề của Khổng lão mà hỏi lại một câu, mọi người lại đều chuyển ánh mắt sang Khổng lão, vấn đề này mọi người cũng rất muốn biết.

-Kỳ thật rất đơn giản, cái chén này vốn là của Khổng gia, là đồ gia truyền của nhà chúng tôi, rất lâu đã thất truyền, tôi hiện tại rất muốn tìm lại nó, mong ngài hỗ trợ cho!

Khổng lão nói, xưng hô đã có chút rối loạn, ngay cả từ ngữ cung kính cũng dùng tới, thái độ có thể nói là vô cùng cung kính, mọi người một lần nữa nhìn về phía Lý Dương.

Khổng lão giải thích như thế có chút miễng cưỡng, nhưng cũng là một lý do, cái chén này là đồ gia truyền, người ta muốn thu hồi là chuyện tất nhiên, chẳng qua trả giá cao như vậy có đáng giá không thì mọi người đều không biết.

-Khổng lão tiền bối, xin lỗi ngàu, tôi không bán cái chén này không phải là vì tiền tài, cũng không phải chướng mắt bảo bối của ngài, mà là cái chén này còn có tác dụng khác. Tôi có cảm giác cái chén này không phải có diện mạo như thế này, bên trong chén ngọc khẳng định là có thứ gì khác!"

Lý Dương do dự thật lâu, mới chậm rãi nói, khi nói tới hắn đều quang sát Khổng lão.

Nghe được Lý Dương nói như vậy sắc mặt Khổng lão liền có chút thay đổi nhưng lập tức khôi phục lại, thay đổi này rất nhanh, nếu không phải Lý Dương vẫn chú ý thì chỉ sợ không thể phát hiện được.

Lý Dương nói ra tình huống của cái chén Dạ Quang Bôi cũng chỉ là muốn thử. Hắn nghi ngờ Khổng lão đã nhìn thấu thực hư của cái chén này, hiện tại xem ra điều hắn đoán đã trở thành sự thật, nếu không biết bên trong có bảo bối tốt thì ai lại quyết đoán như vậy chứ.

-Tiểu Lý, lý do này của cậu không tốt, đây chỉ là cái chén bình thường, làm gì có thứ khác bên trong chứ?

Khổng lão lập tức lại nói một câu, những ngướ xung quanh đều gật gật đầu.

Sau khi Lý Dương nói đây không phải là diện mạo thật sự của cái chén thì mọi người đều chú ý tới nó, mọi người đều cẩn thận nhìn chằm chằm cái chén ngọc, Bạch Minh ngồi gấn nhất còn cầm lên cẩn thận quan sát, cuối cùng cũng lắc đầu rồi đặt xuống.

Đây là một cái chén Lam Điền Ngọc rất bình thường, ít nhất thì hắn không nhìn ra vấn đề gì.

Bạch Minh không thấy, những người khác cũng không thấy, Lương lão cũng cầm cái chén lên xem nhưng cuối cùng cũng lắc đầu.

Mọi người lại nhìn về phía Lý Dương, lời giải thích này của Lý Dương mọi người đều không tin tưởng.

-Khổng lão, lý do của tôi là thật hay chỉ là tìm cớ thì chỉ cần chứng minh là được, tôi hiện tại dùng đao thủy tinh để mở cái chén Dạ Quang Bôi này ra, ngài thấy thế nào?

Lý Dương đã có chút nắm chắt nên cười nói một câu, lần này sắc mặt Khổng lão chuyển thàn rất khó coi.

Những người xung quanh đều ngây dại nhìn Lý Dương.

Đây chính là bảo bối có người ra giá 200 triệu, Lý Dương không ngờ lạ muốn mở nó ra, thật không biết Lý Dương đang nghĩ gì nữa.

-Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tiểu Lý, cậu thật sự đã làm tôi nhìn bằng cặp mắt khác, Hà lão thật lợi hại, thu được một học trò làm tôi vô cùng ganh tị!

Khổng lão đột nhiên thở dài, mọi người vốn đang nhìn Lý Dương đều quay đầu lại nhìn Khổng lão.

-Ba, ba có ý gì thế?

Khổng Huyên vội vàng hỏi, cô cũng sớm nhìn ra không đúng cho nên vẫn không nói gì, lúc này nghe cha mình nói thế nên mới nhịn không được hỏi.

-Không có gì, tiểu Lý nói không sai, bên trong cái chén này còn có thứ khác, nói cách khác cái chén này đang bị che giấu, bên trong mới thật sự là Dạ Quang Bôi!

Khổng lão lắc lắc đầu rồi nói, những người xung quanh đều sững sờ, trong đó có cả Lương lão.

Khổng lão chỉ vào cái chén kia rồi nói với Khồng Huyên:-Tiểu Huyên, đây là gia truyền chí bảo của nhà chúng ta, được truyền từ thời Đường, đáng tiếc là đã thất truyền, chúng nó mấy trăm năm trước đã thất lạc, nếu như cha thấy nó trước thì đã không tiếc hêt thảy mọi thứ đoạt nó lại, tại sao cha không tới trước chứ!

Khổng lão có chút tiếc hận nói.

Nói xong, ông lại ngẩng đầu nhìn Lý Dương:-Tiểu Lý, nếu cậu đã biết thứ này có huyền cơ thì tôi cũng không giấu diếm nữa, cái chén này bên trong có chứa gia truyền chí bảo của chúng tôi, thứ này rất quang trọng với Khổng Gia, tôi đồng ý dùng một cái giá lớn để mua lại nó, nếu cậu đồng ý thì xin nhường lại cho tôi!

Những người xung quanh không ai nói chuyện, mọi người đều ngơ ngác nhìn hai người, chuyện này đã phát triển vượt ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người.

Một cặp chén bình thường không ngờ Lý Dương lại nói bên trong nó có huyền cơ, hơn nữa Khổng lão cũng thừa nhận, còn nói bên trong cấu giấu gia truyền chí bảo của bọn họ, đáng tiếc là không ai có thể thấy diện mạo thật của nó.

-Khổng lão tiền bối, đề tài này để sau hãy nói, tôi muốn biết vì sao ngại lại biết thứ này là gia truyền chí bảo của gia tộc ngài?

Lý Dương không có trả lời mà lại hỏi ra nghi hoặc của mình. Khổng lão cũng đã nói thứ này đã thất truyền mấy trăm năm, vậy thì thứ này khẳng định là ông chưa có gặp qua, vậy sao có thể khẳng định chắc chắn, hơn nữa còn dùng số tiền lớn để mua.

-Bởi vì loại Bộ Ẩn Pháp của cái chén này chỉ có người cùa Khổng gia mới có thể sử dụng, cho nên tôi chỉ cần liếc mắt là có thể biết dược!

-Bộ Ẩn Pháp!

Khổng lão vừa mới nói xong thì Khổng Huyên đã hét to một tiếng.

-Đúng vậy, con gái, lần này là cha sai, nếu như cha sớm dạy nó cho con thì cái chén này đã trở lại với Khổng gia rồi!

Khổng lão gật gật đầu, trên mặt còn có sự ảo não, Bộ Ẩn Pháp là một loại che giấu chỉ có Khổng gia mới biết, chủ yếu dùng trên đồ ngọc, nó có thể biến một món đồ ngọc đỉnh cấp trở thành một món đồ ngọc bình thường.

Bộ Ẩn Pháp, Hiện Ẩn Pháp và Vụ Ẩn Pháp giống nhau, chúng đều là phương pháp che giấu để bảo vệ bảo bối, điểm khác nhau là Bộ Ẩn Pháp chỉ có Khổng gia mới biết, đây là là phát minh của Khổng Gia, cũng là một loại tài nghệ cao siêu còn được lưu truyền.

Tới thế hệ của Khổng lão, ba đứa con trai đều không có húng thú với đồ ngọc, chỉ có đứa con gái là có thiên phú nhưng trải qua những biến cố tâm lý, ông sợ tay nghề này rất khó có thể truyền lại. Vốn ông còn định vài năm nữa sẽ dạy thứ này cho con gái để cho con gái mình truyền lại cho con cháu đời sau, không ngờ lại vì vậy mà đánh mất gia truyền chí bảo.

Chuyện này Khổng lão cũng không có nói dối, thứ này quả thật là gia truyền chí bảo của Khổng gia, đã thất lạc vào thời Thanh, Khổng gia tới nay vẫn còn đi tìm, đáng tiếc là vẫn không tìm thấy.

Khổng lão nào ngờ Dạ Quang Bôi lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn để cho con gái ông nhìn thấy. Làm cho ông hối hận là con gái mình không biết Bộ Ẩn Pháp, hơn nữa cũng không biết chuyện bảo bối gia truyền, cuối cùng mất đi cơ hội có được nó, làm cho nó rơi vào tay người khác.

Nếu như rơi vào tay người bình thường còn đỡ, nhưng người này lại là Lý Dương, điểm quan trọng hơn là Lý Dương lại nhìn ra điểm kỳ lạ của cái chén này làm cho ông muốn thu hồi nó cũng không có cách nào

Đáng tiếc hiện tại nói những thứ này thì đã chậm, khi Lý Dương nói bên trong cái chén còn có huyền cơ khác thì Khổng lão đã có cảm giác không ổnkhi nghe Lý Dương muốn mở cái chén ra thì ông đa biết mình không thể giấu diếm được nữa.

Bộ Ẩn Pháp không phải là một thứ bình thường, nếu dùng đao thủy tinh rất có thể sẽ làm hòng bảo vật bên trong, Khổng lão tuyệt đối không dám mạo hiểm, dù sao thì thứ này cũng là bảo vật gia truyền nhiều đời của Khổng gia.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1111)