Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0792

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0792: Đại hội tông sư (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


- Nó hình như rất vui!

Lão Tống đột nhiên nói lên, mấy người xung quanh đều im lặng gật đầu.

Lão Tống không nói từ nó là ai, nhưng mọi người đều hiểu, lão nói chính là Hắc Long trong chiếc vòng tay, lúc này con Hắc Long trong chiếc vòng tay quả thật làm cho mọi người có cảm giác rất vui.

Bọn chúng giống như một đứa trẻ, đang vui vẻ chơi đùa.

Cảm nhận của Lý Dương là rõ nhất, bởi vì nguồn vui sướng này cũng lôi kéo hắn, đang cầm chiếc vòng tay, trong tay Lý Dương có cảm giác rất lành lạnh, trên người còn có cảm giác thoải mái không nói nên lời.

Bây giờ gần tháng sáu, thời tiết bên Bình Châu rất nóng bức, cầm chiếc vòng tay, làm hắn dường như đang ở trong mùa xuân.

Tiếng ở dưới đài nhỏ hơn một chút, nhưng mọi người đều rất kích động.

Cơ thịt trên mặt Hoắc Tư tiên sinh cũng không ngừng co rụt lại, nắm chặt hai ta, tác phẩm của tông sư, đúng thật là tác phẩm của tông sư, món bảo bối này quả thật người bình thường không thể làm được.

Bảo bối như thế này, cũng nên đem ra bên ngoài, nhưng nó thật sự đã xuất hiện bên ngoài rồi.

An Văn Quân, Sang Dala cũng đều sửng sốt.

Bọn họ đứng gần nhất, vị trí gần trước nhất, hai người đều nhận ra, chất liệu của chiếc vòng tay này là loại long thạch cực kỳ hiếm thấy, loại long thạch Phỉ Thúy, phối trên Hắc Long thần kỳ này, đây thật sự là thần khí quốc bảo, vật báo vô giá.

Bảo bối như thế này, chính bọn họ cũng rất muốn có.

Đương nhiên, bọn họ khát vọng mình có được bảo bối, mà không phải đem bảo bối mang cho công ty hay gia tộc, đặc biệt là An Văn Quân, hận không thể trực tiếp vứt bỏ cái vòng trên tay.

Trên tay cô ấy chính là chiếc vòng tay pha lê cao cấp, đáng tiếc chiếc vòng tay như thế này so với chiếc vòng ta Hắc Long trước mặt, làm sao cũng không được.

- Lý, Lý Dương, có thể cho tôi xem một chút không?

Lão Hồng run rẩy hỏi một câu, bọn họ thấy chiếc vòng tay thấy một tháng rồi, cũng không phát hiện được sự thần kỳ của chiếc vòng này, Trần Vô Cực cũng chưa đề cập qua chuyện này.

Tốt!

Lý Dương liền đem chiếc vòng tay này chuyền qua, lần này lão Hồng nghĩ oan cho Trần Vô Cực rồi, chính là chính Trần Vô Cực, cũng không biết chiếc vòng ta này còn có công năng như vậy.

Cầm chiếc vòng tay, lão Hồng lại có cảm loại cảm giác khác biệt.

Loại cảm giác này không giống như lúc nãy, làm sao không giống lão cũng không rõ, nhưng lão dám cam đoan, chiếc vòng tay này thật sự đã có thay đổi so với trước kia.

Qua một hồi sau, lão Tống lại tiếp lấy chiếc vòng tay.

Lão giống như lão Hồng, đều có cảm giác không bình thường, chân mày của lão hơi nhăn lại, vuốt nhẹ chiếc vòng, trong đầu nghĩ nghĩ nhức óc.

- Đông ấm hạ lạnh? Trong đầu lão Hồng chợt lóe lên, bỗng kêu to.

Lão Hồng hơi sửng sốt, nhớ lại cảm giác vừa nãy.

Đích thực, cầm chiếc vòng tay làm cho lão có cảm giác mát rượi thoải mái, còn muốn thoải mái hơn so với mái điều hòa trong phòng, bây giờ Lý Dương từ từ giơ lên, đây là cái sân rộng bên ngoài trời, đứng ở đây không tránh khỏi nóng bức.

Nhưng lúc cầm chiếc vòng trên tay, lại không có cảm giác nóng bức, bỏ chiếc vòng tay xuống, không khí nóng nực bên ngoài tựa như đang lùa vào trong cơ thể mình.

Lão Tống nắm lấy chiếc vòng tay một hồi, lại vội vàng đưa cho lão Tề.

Lão đứng bên cạnh chờ sốt ruột, đang cầm chiếc vòng tay, nóng nực ở bên ngoài dường như bị xua tan hết, cả người thoải mái tựa như được ngâm trong nước ấm, lại dường như đang đặt mình trong cảnh thiên nhiên mùa xuân, đang tận hưởng trận gió xuân.

Theo như lão Tống nói đông ấm hạ lạnh, đông ấm không biết có thể có không, nhưng hạ thì tuyệt đối là có.

Phỉ Thúy Vương, còn có mấy vị lãnh đạo của Trung Bảo Hiệp đều cùng sờ qua chiếc vòng tay, trên mặt mọi người đều tỏ vẻ cảm thán, cuối cùng Trần Vô Cực cũng đem chiếc vòng tay này ra ngoài.

Chân này của lão nhăn lại rất nhanh, sau khi lão làm ra chiếc vòng tay này, đây là lần đầu tiên lấy ra khỏi ngoài phòng.

Trước đây bọn họ thưởng thức qua ở trong phòng, cũng có sờ qua, nhưng cũng không có cảm giác như thế này, bây giờ Trần Vô Cực cũng không biết có phải là do đặt ở bên ngoài không.

Thần khí triển hiện ra, ở phía dưới càng thêm náo nhiệt, tác phẩm của đại tông sư này, còn hơn cả tưởng tượng của mọi người.

Nếu thật có thần hiệu đông ấm hạ lạnh, vậy là rất tốt, nếu ở cổ đại, tuyệt đối là bảo bối hoàng đế chuyên dùng, bất cứ ai cũng đừng nghĩ sẽ chạm tới nó.

- Lão Trần chúc mừng ngài, đây thật sự là quốc bảo thần khí thật!

Trưởng hiệp hội bảo ngọc bỗng nhiên khom lưng, hơi cúi xuống trước mặt Trần Vô Cực, lão đang biểu đạt một trong những loại tình cảm tôn kính đối với cao nhân chân chính.

Mấy vị lãnh đạo, đều có vẻ mặt và động tác giống nhau, Trần Vô Cực, nhất đại tông sư, đây đã là chuyện không tranh cãi, sau ngày hôm nay, không còn ai nghi ngờ.

Lão Hồng há miệng thở dốc, lại lắc đầu.

Tuyên bố thân phận tông sư Trần Vô Cực, nên phải là ông, nên sau khi triển lãm xong chiếc vòng tay phải tuyên bố, nhưng lúc này đã loạn rồi, ai cũng không ngờ chiếc vòng tay Hắc Long này có một lần bạo phát như vậy.

Nếu đã loạn rồi, lúc này làm mọi người biết thân phận tông sư của Trần Vô Cực cũng rất tốt.

Lời nói của mấy người lãnh đạo làm cho rất nhiều người sửng sốt.

Trần Vô Cực, tông sư mới chính là Trần Vô Cực, rất đông thầy chạm ngọc ở dưới đài đều bắt đầu la cuồng lên, đặc biệt là các sư chạm ngọc từ Yết Dương tới, kích động nhất, cũng điên cuồng nhất.

Trần Vô Cực là người Yết Dương, là trụ cột tinh thần Yết Dương của bọn họ, hôm nay trở thành tông sư, càng là sư tổ của Yết Dương bọn họ.

Văn hóa chạm ngọc của Yết Dương đã có hơn hai trăm năm, nhưng không thể so với Bắc Kinh, nhưng có Trần Vô Cực sẽ không giống như vậy.

Bọn họ có người dẫn đầu của mình, có tổ sư gia của mình, Yết Dương tương lai, nhất định ở trong nước sẽ có vị trí phù hợp với bọn họ, một đại tông sư, giới chạm ngọc đến nay cũng chỉ có hai vị tông sư, một vị Lục Tử Cương, một vị khác là Trần Vô Cực chắc hẳn ai cũng biết.

- Khai sơn lập phái, khai sơn lập phái...

Dưới đài phần đông là các sư chạm ngọc Yết Dương đều hô to lên, Yết Dương gần Bình Châu nhất, hơn nữa sức ảnh hưởng của Trần Vô Cực rất lớn, mặc dù không ai biết chuyện gì, phần lớn sư chạm ngọc đều đến.

Chỉ tính riêng Yết Dương đã có mấy trăm người.

Mấy trăm người đều hô to, dần dần cũng có một số người góp vui cùng la to với bọn họ, âm thanh càng lớn hơn.

Khai sơn lập phái, đây là khác vọng của rất nhiều sư chạm ngọc Yết Dương.

Khai sơn lập phái, lấy Trần Vô Cực để khai sơn tổ sư, Yết Dương chạm ngọc nói không chừng còn có thể tiếp tục phát triển trên ngàn năm, trở thành một trong những nơi chạm ngọc trọng yếu nhất.

Điềm này không ai nghi ngờ, chạm ngọc Tô Châu có Lục Tử Cương và không có Lục Tử Cương khoảng cách có thể nói khác nhau một trời một vực.

Không nói khác, như Vô Tích, Thượng Hải gần Tô Châu sản nghiệp chạm ngọc giống như nơi đó đều phát đạt, nhưng bọn họ cơ bản mà nói lại không thể so sánh với Tô Châu.

Nội tình hình này, chính là Lục Tử vừa mang đến.

Nhiều người thế này cùng la to, làm cho Trần Vô Cực cũng cực kỳ trở nên kích động, trong mắt đang chớp động ánh sáng trong suốt.

Bất luận nói như thế nào, chiếc vòng tay này là lão làm ra, hơn nữa dưới trạng thái thiên nhân hợp nhất làm ra, có lẽ thật có chút có thứ gì đó đang ở bên trong mà lão không lý giải được.

Chiếc vòng tay lại là tác phẩm của tông sư chân chính, cái danh tông sư này, chỉ có thể đặt ở trên đầu hắn.

Trần Vô Cực đi tới trước đài, lão Hồng, Lý Dương tự động lui về phía sau, nhường chỗ lại.

Nhân vật chính của ngày hôm nay, hoàn toàn chính là Trần Vô Cực.

- Khai sơn lập phái, không thành vấn đề!

Trần Vô Cực hô to, dưới đài rất nhiều người sửng sốt, liền hoan hô một trận, các sư chạm ngọc Yết Duong la to nhất, kích động nhất.

Các thầy chạm ngọc ở chỗ khác chỉ có thể ghen tị nhìn bọn họ, mà không biết làm sao.

Ai bảo tông sư xuất hiện lần này không phải là người đứng đầu của bọn họ, nhưng vừa nghĩ sự thần kỳ của chiếc vòng tay lúc nãy, ánh mắt của các sư chạm ngọc đều trở nên nóng bừng, những người trẻ tuổi này hoàn toàn súng bái Trần Vô Cực.

Người có chút tâm ý, còn muốn sau này phải dọn đến Yết Dương, tranh thủ bái môn hạ của tông sư.

Mọi người hoan hô, lão Hồng thoát có chút sửng sốt, lại lập tức cười, Trần Vô Cực khai sơn lập phái là tất nhiên, cái này liên quan đến cả tương lai của giới chạm ngọc Yết Dương.

-- P --

Cho dù ông không đồng ý, các sư chạm ngọc của Yết Dương cũng sẽ không đồng ý, nhất định sẽ lên trên trời cầu xin, cuối cùng làm cho Trần Vô Cực đứng ra.

Sức ảnh hưởng của tông sư là rất lớn, bất cứ ai cũng không bỏ qua sức ảnh hưởng này.

Nhưng bọn họ lại không biết, sở dĩ Trần Vô Cực đồng ý khai sơn lập phái, đảm đương chức vụ tổ sư gia này, trong lòng nghĩ nhiều nhất chính là Lý Dương.

Khai sơn lập phái, Lý Dương là đại sư huynh, tương lai bất kể hắn ở đâu, nơi Yết Dương này sẽ là nơi mà hắn có danh vọng cao nhất, không chút nói khoa trương, có thể gần như Trần Vô Cực.

Sau khi khai sơn lập phái, vai vế chính càng trở nên quan trọng.

Như vậy đối với phát triển của Lý Dương sau này cực kỳ tốt.

Nhắm mắt làm liều không thể có người có thành tựu lớn, Lý Dương xuất đạo trễ, tiếp xúc chạm ngọc càng trễ hơn, lúc này xem như một bước rất lớn cho hắn.

Mọi người dưới đài tiếp tục la lớn, Trần Vô Cực đang đứng trước đài lại nói thêm mấy câu.

Mỗi lần ông nói xong, tiếng dưới đài lại một lần lớn thêm, sức ảnh hưởng của tông sư lúc này đã khai triển ra rồi.

Bất luận là những sư chạm ngọc đó, hay là người yêu thích đổ thạch bình thường, lúc này đều lớn tiếng gào thét kích động, một đại tông sư, bọn họ đã chứng kiến một đại tông sư sinh ra, sự kiêu ngạo này, không thể dùng từ ngữ mà diễn tả được.

Rất nhiều người may mắn đến sớm, có những người dựa theo thới quen trước đây, là sau khi công bàn khai mạc mới đến, nói như vậy thì đã bỏ lỡ tình cảnh phấn kích lúc nãy rồi.

- Im lặng một chút, mọi người im một chút, tôi có chuyện quan trọng cần tuyên bố.

Trần Vô Cực phất tay, giọng của ông không lớn, nhưng dưới đài rất nhanh từ từ im lặng, không lâu không còn có âm thanh gì.

So với lão Hồng nói lúc nãy còn hữu dụng hơn, lúc lão Hồng muốn mọi người im lặng, phía dưới còn có người nhỏ tiếng bình luận, tuyệt đối không giống như bây giờ, lặng ngắt như tờ.

*****

Mọi người ở dưới đài, đều khẩn trương nhìn Trần Vô Cực.

Tông sư, nhất đại tông sư, biểu hiện chuyện trọng đại như vậy, cho dù là những người lãnh đạo của Trung Bảo Hiệp trên đài cũng không dám khinh thị, Trần Vô Cực muốn nhận Lý Dương làm đồ đệ, lúc này chỉ có mấy lão tiền bối biết.

Đang nhìn xuống đài, Trần Vô Cực lại nở nụ cười sáng lạn.

- Hôm nay, cũng là ngày ta thâu nhận đồ đệ, ta Trần Vô Cực, sư theo Triệu sư, đến nay không có y bát truyền nhân, không phải ta không thu nhận đệ tử, mà là trên con đường này rất khó tìm được truyền nhân thích hợp.

- P -

Trần Vô Cực nói những lời này không sai, nếu có lựa chọn, lão cũng muốn nhận vài đệ tử đắc ý, nhưng trên con đường này rất khó tìm ra đệ tử thích hợp.

Sư phụ của ông tên là Triệu Lỗi, nhưng danh khí không bằng Trần Vô Cực, Trần Vô Cực chính là tự mình mượn ưu thế của mình, một lần nữa khai sáng ra một lưu phái.

Không nói khác, chạm ngọc của Trần Vô Cực chính là bản lĩnh của Thái Cực công điểm này làm khó vô số người, Trần Vô Cực căn cứ vào nguyên tắc Ninh Thiếu Mẫu Lam, nếu đệ tử nhận học không thành tựu, lão thà rằng không nhận.

Mà Lý Dương, chỉ có thể nói thật to chúc mừng hắn.

Trước kia trong lòng ông, Lý Dương rất có thiên phú, học Thái Cực Quyền cũng cần ba năm khổ luyện mới có thể nhập môn, chính Trần Vô Cực cũng không ngờ, ngắn ngủi không tới một năm, Thái Cực Quyền của Lý Dương đã đạt tới yêu cầu.

Quyền pháp của hắn bây giờ vẫn không thể giống Trần Vô Cực có thể giết địch, nhưng ứng dụng vào chạm ngọc là đủ rồi.

Năm đó lúc Trần Vô Cực học chạm ngọc, cũng chỉ vừa qua khỏi sơ cấp mà thôi.

Dưới đài mọi người lại bắt đầu ồn ào, tông sư thu đồ đệ không phải là nhỏ, rất nhiều người đều muốn xem người may mắn nào có vận khí tốt như vậy, lại để một đại tông sư trong đại hội chứng kiến của mình mở cửa nhận đồ đệ.

Lão Hồng nháy mắt với Lý Dương, Lý Dương hiểu ý gật đầu.

Đối với lão tiền bối bọn họ mà nói, nhận đồ đệ là chuyện rất trọng yếu cũng thật thận trọng, không giống đồ đệ thông thường bây giờ, đồ đệ bây giờ bỏ tiền ra là được, giữa thầy và trò hoàn toàn không có tình cảm gì.

Mà đại sư cấp đỉnh như bọn họ nhận đồ đệ, một khi xác lập quan hệ, thì là quan hệ tốt nhất, đồ đệ giống như con cháu của bọn họ, thầy cũng giống như cha mẹ thân mật bình thường.

Cái này cũng giống như lão Hà đối đãi với Lý Dương, hai người mặc dù không có nghi thức thu nhận đồ đệ chính thức, nhưng quan hệ lại sớm đã xác định rồi.

Trần Vô Cực nói xong lại đi trở về, đang ngồi ở chỗ giữa, sức ảnh hưởng của tông sư dưới đài gần mười ngàn người là vô hạn, có người nói sinh ra tông sư, liền chạy tới.

Lý Dương bưng chén trà lên, chậm rãi đi đến trước mặt Trần Vô Cực.

Tiếng bàn bạc dưới đài trong nháy mắt nhỏ đi rất nhiều, vô số người kinh ngạc nhìn thẳng vào Lý Dương đang dập đầu dâng trà, mọi người mới đều tỉnh ngộ.

Đồ đệ Trần Vô Cực thâu nhận, dĩ nhiên là Lý Dương.

Trong nháy mắt, dưới đài trở nên sôi trào hơn, bất luận là sư chạm ngọc hay là người yêu thích đổ thạch, hay thương gia và người của công ty châu báo, đều bàn tán ầm ĩ.

Lý Dương bản thân trên đổ thạnh đã có thành tựu cực lớn rồi, hôm nay lại bái nhập tông sư, trở thành đại đệ tử khai sơn của tông sư, có thể đoán được tương lai sau này của cả giới thạch ngọc, Lý Dương đều chiếm giữ vị trí cực kỳ quan trọng.

Lý Dương bái nhập môn hạ của Trần Vô Cực, mọi người đều giật mình, không có bất gì bất mãn, cho dù là những người yêu thích đổ thạch cũng vậy.

Lý Dương là người đệ nhất trong giới đổ thạch không sai, nhưng dù sao không phải là tông sư.

Tông sư, chính là khát vọng không thể thành, Trần Vô Cực ngày nay công khai nhận Lý Dương làm đồ đệ, đã biểu lộ coi trọng hắn chỉ cần Lý Dương bằng lòng, Trần Vô Cực sẽ đem toàn bộ sở học cả đời truyền dạy cho hắn.

Rất nhiều người lúc này cũng đang cảm thán.

Bọn họ cảm thán vận may của Lý Dương, tuổi của Lý Dương.

Lý Dương chỉ hơn hai mươi tuổi, lúc người khác đang ở tuổi này vẫn là mới nhập môn, còn Lý Dương đã lộ ra tài năng, làm ra những thành tích khiến mọi người không ngờ tới.

Thậm chí Lý Dương đứng đầu một ngành nghề trở thành sự sống rất nhiều người ngưỡng mộ.

Bây giờ hắn lại bái nhập môn hạ tông sư, bây giờ còn rất khó nói thành tựu tương lai thế nào, nhưng mọi người có lòng tin rất lớn đối với hắn, cho dù không trở thành tông sư cũng trở thành đại sư giống như những người lão Hồng.

Đợi sau khi các lão tiền bối xuống núi, giới thạch ngọc tương lai nhất định là do Lý Dương làm chủ.

Trẻ tuổi như vậy có nền tảng tương lai, mọi người đối với Lý Dương ngoài hâm mộ ra, cũng chỉ có ghen tỵ.

Mặt Trần Vô Cực hơi mỉm cười, cầm chén trà của Lý Dương uống, quan hệ của hai người cũng chính thức xác nhận rồi, lúc này trong lòng của Trần Vô Cực chỉ có vui mừng, so với chuyện mình trở thành tông sư còn phải vui hơn.

Tới lúc này, đại hội tông sư của Trần Vô Cực gần như kết thúc.

Tiếp theo người của hiệp hội ngọc thạch Bình Châu tuyên bố công bàn bắt đầu, cư nhiên có rất nhiều người không lập tức lựa chọn nguyên thạch, mọi người vẫn còn đang đứng một chỗ bàn tán, nhớ lại sự thần kỳ của vòng tay Hắc Long lúc nãy.

Sau khi kết thúc đại hội tông sư, bọn người Trần Vô Cực cũng rời khỏi đài chủ tịch.

Chủ tịch hiệp hội ngọc thạch đang nghỉ trong căn phòng rộng đó, hôm nay rất nhiều nhân vật quan trọng, sau đại hội tông sư, Lý Dương cũng dẫn Vương Giai Giai và những người của Hoắc Tư tiên sinh vào, An Văn Quan và Sang Dala cũng theo vào, chính hai người họ tự mình cũng có tư cách vào trong.

- Trần, tông sư Trần chào ngài!

Bước vào phòng nghỉ, Hoắc Tư tiên sinh kích động chào hỏi Trần Vô Cực, ông dùng tiếng Trung của Túc Chân gọi làm mọi người sửng sốt, lập tức cười.

- Hoắc Tư tiên sinh, ông khách khí rồi, ông gọi thẳng tên tôi là được rồi!

Trần Vô Cực cười sảng một tiếng, đích thân kéo Hoắc Tư tiên sinh ngồi xuống bên cạnh mình, Hoắc Tư tiên sinh dù sao cũng là khách quốc tế, tuy không phải là người trong nghề.

Hoắc Tư lập tức lắc đầu

- Không dám, không dàm, đen của ông, vòng tay Hắc Long, thật, thật sự rất tuyệt vời, có thể để ta xem lại không?

Tiếng Trung mà ông nói, một chữ một chữ không dính vào đâu, nói rất khó khăn, nhưng ít nhất cũng biểu đạt được ý tứ.

Trần Vô Cực cười to nói:

- Ha ha, Hoắc Tư tiên sinh, chiếc vòng này không phải là của ta, là của Lý Dương, ông muốn xem, chỉ có thể tìm cậu ấy.

- Của Lý Dương? Mắt của Lý Dương bỗng sáng ngời lên, quay đầu nhìn Lý Dương, nghi hoặc hỏi:

- Cái long thạch đó?

Lý Dương mỉm cười gật đầu, hắn ở Toronto giải ra Phỉ Thúy loại long thạch không phải là bí mật gì, tất cả các chuyên gia tham gia đại hội đều biết, tất nhiên Hoắc Tư tiên sinh cũng biết.

Chiếc vòng tay Hắc Long đó, chũng chính là Phỉ Thúy loại long thạch của Lý Dương làm ra.

Lý Dương lại đem chiếc vòng tay ra để nhìn thấy vòng tay, Hoắc Tư tiên sinh lập tức dịch chuyển mục tiêu, hai mắt nhìn vào chiếc vòng tay của chứa hắc long.

- Ta, có thể, cầm nó không?

Ở bên này, Hoắc Tư tiên sinh vẫn nói tiếng Trung, bất luận tốc độ thế nào, cảm giác kỳ quái thế nào, ông mỗi lần biểu đạt tâm ý rõ ràng cái này rất không dễ.

Hoắc Tư tiên sinh lại rất ít đến Trung Quốc, có thể nói tiếng Trung như vậy, đủ để nhìn ra ông rất khổ luyện.

- Đương nhiên!...

Lý Dương hơi cười, đưa thẳng chiếc vòng tay qua.

Đang cầm vòng tay, Hoắc Tư tiên sinh cảm nhận được sự thần kỳ của đông ấm hạ lạnh, càng cảm thán con Hắc Long trong chiếc vòng, đây đúng thật là tài nghệ điêu luyện.

Hoắc Tư tiên sinh vuốt nhẹ lên chiếc vòng, còn vô cùng cảm khái.

Lý Dương vẫn chăm chú nhìn ông, chậm rãi gật đầu.

Trong mắt Hoắc Tư tiên sinh chỉ có thưởng thức, không có tham dục, điểm này là rất khó, gặp được bảo bối tốt như vậy, suy nghĩ đầu tiên trong lòng rất nhiều người chính là chiếm lấy cho mình.

Cho dù An Văn Quân và Sang Dala cũng không ngoại lệ.

Hoắc Tư tiên sinh lại không có, ánh mắt của ông trong suốt vẫn không ngừng khen ngợi sự thần kỳ của chiếc vòng tay này, nhưng không có bất cứ tham vọng, nói rõ ông là một đại sư chân chính, đại sư hào hùng.

Hoắc Tư tiên sinh vẫn vuốt lên một góc của chiếc vòng, sờ nhẹ nhàng, không lâu, mắt của ông lại trừng lên, mọi người xung quanh đang trò chuyện cũng ngừng lại, tất cả đều nhìn vào tay của ông.

Xác thực nói mọi người chú ý là vòng tay trên tay ông.

Con Hắc Long bên trong vòng tay, sau khi từ trong vòng tay chầm chậm xông ra vật chất màu đen nhanh chóng biến lớn lên, biến thành trong suốt, không lâu, trên chủ tọa đài xuất hiện con Hắc Long trong suốt.

Lần này, ngay cả Lý Dương cũng kinh ngạc.

Trước đây Hắc Long xuất hiện là vì vật chất màu đen trong cơ thể hắn, nhưng lần này, vật chất màu đen trong cơ thể hắn rõ ràng không có ra ngoài, Hắc Long lại tự mình xuất hiện.

Lý Dương khai mở năng lực đặc biệt nếu không phải trong cơ thể Hoắc Tư tiên sinh không có sợi màu đen như vậy giống như trong cơ thể hắn, Lý Dương cũng hoài nghi đối phương cũng giống như mình cũng có năng lực đặc biệt giống như vậy.

Qua khoảng ba phút, Hắc Long trong suốt lại trở vào trong vòng tay, di chuyển rất thích thú.

- Thần kỳ, rất thần kỳ, tông sư Trần, rốt cuộc sao ngài làm được?

Hoắc Tư tiên sinh lớn tiếng khen ngợi, Hoắc Long trong suốt không phải là lần đầu tiên xuất hiện, Hoắc Tư tiên sinh ngược lại không có suy nghĩ khác.

- Hoắc Tư tiên sinh, sao ngài làm được?

Lão Hồng đột nhiên tiến lên, giật mình hỏi, chỉ có bọn họ biết, Hắc Long trong suốt này hôm nay mới có thần kỳ, trước đây đều không có.

- Tôi, tôi chính là sờ lên như vậy, không có làm gì?

Hoắc Tư tiên sinh ngẩng đầu, trên mặt đám người xung quanh đều khiếp sợ, lão Hồng lại tiếp lấy vòng tay, cẩn thẩn lật xem.

Qua một lúc, lão cũng học theo Hoắc Tư tiên sinh, vuốt nhẹ một chút lên đầu, qua khoảng mấy phút, Hắc Long trong suốt lại xuất hiện, trên vòng tay lượn vòng di chuyển

Lý Dương há hốc mồm.

Lão Hồng cũng có thể gọi Hắc Long ra, nói Hắc Long này trong suốt không phải là do sợi màu đen bên trong, hoặc là nói, bất cứ ai chỉ cần dùng cách sờ lên, thì có thể triệu hồi Hắc Long ra, tựa như bài Tử Cương Huyễn Ngọc.

Về phần tại sao lại như vậy, lúc này ngay cả Lý Dương cũng không nghĩ thông.

Trần Vô Cực, lão Tề, lão Tống, còn có Phỉ Thúy Vương cũng đều đi qua.

Mấy người cũng đều khen ngợi, cuối cùng nhất trí cho rằng, Hắc Long trong suốt này hẳn là chiếc vòng tay có năng lực vốn có, Trần Vô Cực cũng không phát hiện, hôm nay Lý Dương và Hoắc Tư tiên sinh cùng đem cái năng lực này khai triển ra.

Đây là chuyện tốt, thần khí như vậy ảnh hưởng càng lớn, cũng làm cho Trần Vô Cực càng thêm nổi danh.

Mấy người cùng khen ngợi Hắc Long, cuối cùng mới không nở đêm chiếc vòng tay giao trả lại cho Lý Dương, chiếc vòng tay này cuối cùng là đồ vật của Lý Dương...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)