Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0035

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0035: Thị trường nguyên vật liệu (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Khối nguyên thạch lớn sẽ khó cắt hơn so với khối nhỏ, khối càng lớn thì thời gian giải thạch càng lâu, đây là lý do tại sao bọn Lý Dương giải xong rồi mà ở đây vẫn đang cắt.

Theo sự đánh giá của người xem, bên trong khối này nếu có Phỉ Thúy thì cũng phải giải tới khi trời tối mới xong, nhưng nếu cắt thì không lâu đến vậy, cắt vài đường nữa mà không thấy màu xanh thì coi như khối nguyên thạch này chẳng có gì.

Lòng bàn tay Lý Dương nóng lên, hình lập thể lại hiện ra.

Hai nửa khối trên mặt đất coi như vứt đi, trên mặt cắt của khối lớn lộ ra một chút màu xanh, khối xanh này nhỏ hơn khối Tư Mã Lâm giải lúc trước, chỉ khoảng bảy tám cân, nhưng so với những nguyên thạch khác, khối này cũng coi là lớn rồi, hơn nữa khối này xanh tươi lạ thường, Chủng Thủy cũng tốt hơn khối của Tư Mã Lâm, là Kim Ti Chủng tương đối tốt.

Trong Kim Ti Chủng còn phân thành Thuận Ti Chủng, Loạn Ti Chủng, Ti Phiến Chủng. Thuận Ti Chủng rất nhỏ bé, các đường vân rất đều, có cảm giác như có hướng nhất định, là loại tốt nhất trong Kim Ti Chủng, giá trị cao hơn rất nhiều so với Loạn Ti Chủng và Ti Phiến Chủng Phỉ Thúy.

Phỉ Thúy trong khối nguyên thạch này chính là Thuận Ti Chủng, khi giải ra có giá còn cao hơn khối của Tư Mã Lâm vừa giải nhiều, thứ này mới thật sự là hàng tốt trong những loại Phỉ Thúy.

Lư Dương lặng lẽ quan sát những người chung quanh, khối nguyên thạch này bọn họ mua hết tám mươi vạn, dám dùng số tiền lớn như vậy thì người mua cược thạch cũng không phải tầm thường, hơn nữa còn giải tại chỗ.

Hiểu điều này, sự tò mò trong lòng Lý Dương liền biến mất, tám mươi vạn bọn họ sẽ không lỗ, hơn nữa còn có thể kiếm được không ít, nhiều hơn cả Tư Mã Lâm. Xem ra thị trường lớn có chỗ hay của thị trường lớn, mua nguyên thạch nhiều hơn, bán nguyên thạch cũng nhiều hơn, cho nên cược thắng cũng tương đối nhiều.

Nghĩ đến lại có người cược thắng, Lý Dương nhịn không được lại muốn đi xem những khối nguyên thạch khác, xem có thể tìm ra một khối tốt để giải hay không, thuận tiên cũng giải nghiện luôn.

Vừa định gọi Tư Mã Lâm, Lý Dương bỗng sững người, khối Kim Ti Chủng Phỉ Thúy nằm chính giữa khối nguyên thạch, người giải thạch chỉ cần cắt thẳng tắp là có thể cắt ra màu xanh, phát hiện Phỉ Thúy bên trong, nhưng tay người giải thạch có vẻ không chắc, nếu cắt lệch một chút, sẽ làm cho khối Kim Ti Chủng Phỉ Thúy lệch sang một bên.

Thấy điều này, Lý Dương lại không muốn đi, hắn bắt đầu nghĩ có phải những người này đang vận đen hay không, bọn họ cứ cắt từ giữa thì e là đến ngày mai cũng không giải ra được khối Kim Ti Chủng.

- Xẹt xẹt.

Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt đều lắc đầu, đợi lâu như vậy, nếu cược thắng, bây giờ cả khối nguyên thạch lớn đã bị cắt thành bốn khối, tất cả đều cắt thử rồi, khi xem tới đây, hai người bọn họ cho rằng khả năng khối này có thể cược thắng là rất thấp.

- Đi thôi!

Tư Mã Lâm gọi Lý Dương, Trịnh Khải Đạt cũng gật đầu, phía dưới không có gì đẹp, khối nguyên thạch to lớn này xem ra đã được công nhận, trừ phi xuất hiện kỳ tích.

Người đang giải thạch cũng đầy thất vọng, người bên cạnh hắn đổ nước còn lại trong chậu đi, xem ra bỏ ra tám mươi vạn đối với bọn họ cũng không phải là một số nhỏ, không phải tùy ý bỏ ra đùa.

- Chờ một chút!

Lý Dương lắc đầu, đi tới trước mặt người giải thạch, chỉ vào hai nửa khối nguyên thạch trên mặt máy giải thạch hỏi:

- Anh có bán cái này không?

- Cậu muốn mua?

Ánh mắt người kia sáng lên, có thể thấy khối nguyên thạch này đã trở thành đồ bỏ đi, hắn đang hối hận, nếu có cá kẻ ngu ngốc muốn lấy thì đương nhiên quá tốt.

- Vâng!

Lý Dương gật đầu.

- Bán, mỗi khối hai mươi vạn, nếu muốn thì lấy luôn một thể đi !

Trên mặt người kia lộ ra nụ cười, thật đúng là đang coi Lý Dương là thằng ngốc.

Lý Dương xoay người bỏ đi, hắn biết bên trong có khối Kim Ti Chủng Phỉ Thúy, nhưng cũng không muốn để người ta coi mình như kẻ ngốc, để cho bọn họ tự giải, nếu lấy được ra ngoài coi như vận may của bọn họ, không lấy được ra ngoài thì là xui xẻo bọn họ, sao phải tức giận vì điều này, còn không bằng đi những chỗ khác xem, tìm khối nguyên thạch khác mà cược.

Hơn nữa, nếu Lý Dương đồng ý, lát nữa lấy được Phỉ Thúy ra thì sẽ làm cho người khác hoài nghi, hắn thà không lấy khối này chứ quyết không mạo hiểm như vậy.

Bọn Tư Mã Lâm thấy Lý Dương muốn mua khối này rất kinh ngạc, nhưng người kia ra giá cũng khiến cho sắc mặt mấy người thay đổi, coi như người ta không hiểu thì cũng không nên ức hiếp như vậy, mua cả khối tám mươi vạn, bị các ngươi cắt thành đồ bỏ đi còn muốn bán tám mươi vạn, trên đời này làm gì có chuyện như vậy.

- Đừng đi vội, cậu mua một khối đi!

Người đó lập tức gọi Lý Dương lại, khó khăn lắm có người muốn mua, hắn cũng không muốn thả đi dễ dàng như vậy, có thể gỡ gạc lại chừng nào hay chừng đó.

- Hai vạn, có bán hay không tùy anh, tôi chỉ muốn mua luyện tay một chút, không thêm một đồng đâu!

Lý Dương cười lạnh lùng, thái độ người này thật khiến hắn tức giận, nhưng cũng khiến cho Lý Dương đau khổ, trông hắn giống tên ngốc lắm sao?

- Vậy cậu thêm một chút, giả năm vạn có được không?

Người kia còn do dự, vừa nói xong Lý Dương lại bỏ đi, hơn nữa hắn gọi thế nào cũng không quay đầu lại.

- Hai vạn cũng được, cho cậu đó !

Người kia dậm chân một cái, gọi lớn, hai vạn không nhiều, nhưng coi như gỡ lại một chút, nếu không bọn họ cứ tiếp tục giải, e là hai đồng cũng không có, còn phí công.

Lý Dương quay đầu lại, lạnh lùng nhìn người dám coi hắn là thằng ngốc, nói:

- Tôi đã cho anh một cơ hội, nhưng anh không muốn, bây giờ tôi chỉ trả một vạn, không muốn bán thì các anh tự giải, có ai trả hơn một đồng tôi sẽ nhường!

Người kia sững người, ba người Tư Mã Lâm cũng sững người, Ngô Hiểu Lỵ còn giơ ngón tay cái về phía Lý Dương, đối với người cố ý làm cho người ta tức chết thì phải như vậy.

Sắc mặt người kia giờ đã rất khó coi, sắc mặt dần thay đổi, còn nhìn Lý Dương một cách tức giận, Lý Dương lắc đầu, xoay người định đi.

- Được, một vạn thì một vạn, giao tiền mặt!

Người kia đành cắn răng, lúc đầu không tham lam như vậy, đòi năm vạn Lý Dương nhất định sẽ mua lại. Nhưng vì lòng tham của hắn, cuối cùng Lý Dương chỉ bỏ một vạn ra mua khối nguyên thạch có chứa Kim Ti Chủng Phỉ Thúy, Lý Dương coi như là được một món hời.

Dĩ nhiên, nếu hắn có thể kiên trì giải đến cùng, cũng sẽ không lỗ, còn có thể kiếm không ít, đáng tiếc bây giờ không còn cơ hội rồi. Sau khi Lý Dương đem tiền giao cho hắn, khối Kim Ti Chủng Phỉ Thúy kia đã là của hắn, tám mươi vạn của người kia chỉ là một mớ hỗn độn.

- Chúng ta đến đây giải!

Lý Dương mời Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt giúp hắn bê nguyên thạch, một phần tư khối này cũng phải bảy tám chục cân, mấy người bọn hắn đều nhỏ con, một người thật không bê nổi khối nguyên thạch này.

Một phần tư khối cũng không nhỏ, cao gần bốn mươi cm, như vậy muốn giải ra hết một khối thì mất nhiều thời gian hơn cả lúc giải khối của Tư Mã Lâm.

Đặt khối đá xuống, ba người đều thở phào một hơi dài, đặc biệt là Trịnh Khải Đạt, hắn không biết đã bao lâu chưa bê đồ nặng như vậy, bắt đầu hối hận sao không gọi tài xế và thư ký cùng tới.

- Tư Mã tiên sinh, xem xem tôi có thể hưởng chút vận may của ngài không!

Lý Dương cười cười, một vạn mua khối nguyện liệu này khiến hắn rất hưng phấn. Vốn dĩ hắn tính không quá mười vạn là được, nhưng bây giờ hiệu quả còn hơn thế, đặc biệt biểu hiện của hắn lúc vừa rồi lại càng không gây hoài nghi, lấy được Phỉ Thúy ra rồi chỉ cần tỏ ra ngạc nhiên vận may của hắn là được.

*****

- Cậu còn cần hưởng vận may của tôi ư? Ha ha !

Tư Mã Lâm cười lớn cởi áo khoác ra, đặt khối nguyên liệu trên máy cắt, nhìn động tác của hắn là biết muốn Lý Dương trực tiếp cắt, dù sao khối này không nhỏ, cắt ra để xem sẽ tốt hơn.

- Không, Tư Mã tiên sinh, tôi muốn mài một chút xem sao!

Lý Dương đột nhiên lắc đầu, giờ đã bốn giờ chiều, mùa đông trời tối sớm, tiếp tục giải e rằng lấy được Phỉ Thúy ra cũng khá muộn, Lý Dương lại không muốn cái khối nguyên thạch này làm mất nhiều thời gian của bọn họ. Huống hồ hạ dao cắt không tốt thì sẽ làm hỏng mất sự hoàn chỉnh của khối Phỉ Thúy bên trong, gây nên tổn thất không đáng có.

- Mài á?

Tư Mã Lâm nghi ngờ nhìn Lý Dương.

- Vâng, đã bị cắt ra nhiều như vậy, thử mài một chút xem bên trong thế nào, nếu mài mà không thấy gì thì cắt!

Lý Dương gật đầu khẳng định, mài trước khi cắt là một thói quen, nhưng thường là với khối nhỏ, khối to thế này, lại không có các đường vân rõ, mài cũng chưa chắc đã thấy gì hơn.

- Được, mài trước xem sao!

Nguyên thạch là của Lý Dương, xử lý thế nào là do Lý Dương. Dù cảm thấy việc làm này có hơi thừa, Tư Mã Lâm vẫn nghe theo ý của Lý Dương, giúp hắn đặt nguyên thạch xuống dưới máy mài. Trịnh Khải Đạt giúp Lý Dương lấy nước, ba người lại phối hợp như lúc trước, nhưng lại làm ngược lại một chút.

Lý Dương nhấc máy mài lên một cách thuần thục, Ngô Hiểu Lỵ nhìn một cách kinh ngạc, bộ dáng này của Lý Dương rõ ràng là lão luyện, nhưng khi ở Thanh Đảo, dáng vẻ là người mới vào nghề tuyệt đối không phải giả vờ, trong mấy ngày qua không gặp, chắc chắn Lý Dương còn giấu cô chuyện gì đó.

- Xoẹt xoẹt.

Máy giải thạch vận hành liền có không ít người chung quanh kéo tới xem. Máy giải thạch bên cạnh cũng có vài người đang bắt đầu giải. Bọn họ vẫn cắt, nhưng cho dù cắt thế nào, cũng đừng nghĩ tới chuyện lấy ra được Phỉ Thúy.

Nửa giờ sau, lớp đá bị mài đi không ít, Lý Dương nhè nhẹ lắc đầu, dừng lại nghỉ một chút.

Mấy người Tư Mã Lâm cũng dừng lại nhìn Lý Dương, việc mài thạch đã thất bại, nên cắt, chứ cứ mài như vậy thì có đến sang năm cũng chẳng xong.

Tư Mã Lâm vừa định khuyên Lý Dương, Lý Dương lại lăn nguyên thạch nửa vòng, mài mặt khác. Lý Dương này quả là "chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ" cứ nhất định phải mài xem thế nào.

Lý Dương mài không ra, khiến vài người chung quanh tản đi, máy giải thạch bên kia cũng vừa cắt xong, mấy người bọn họ lại lắc đầu.

- Màu xanh, có màu xanh rồi!

Một trong số những người đang vây quanh xem hô lớn, Lý Dương vội vàng dừng lại, Trịnh Khải Đạt lấy nước vẩy vẩy lên chỗ cắt, quả nhiên phía dưới vết cắt đã lộ màu xanh nhàn nhạt, giờ vẫn chưa nhìn rõ lắm, nhưng màu xanh chắc chắn là đúng.

- Lý lão đệ, cậu được đấy!

Vừa thấy màu xanh, Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt bắt đầu hưng phấn, cảm giác như chính họ cược thắng vậy, Lý Dương tiếp tục mài thạch, chầm chậm, màu xanh bên trong lộ ra ngày càng nhiều.

- Đây là Ba Thái Lục, rất tốt đấy!

Tư Mã Lâm mừng rỡ nói, Ba Thái Lục không bằng Diễm Dương Lục hắn vừa giải ra, nhưng màu xanh rất đẹp, bây giờ còn chưa nhìn thấy Chủng Thủy, nếu như bên trong khối này là Can Thanh Chủng Phỉ Thúy, thì Lý Dương lại là cược thắng lớn thêm một lần nữa.

- Vị tiểu huynh đệ này, cậu mua một vạn khối nguyên liệu này, giờ tôi trả cậu năm vạn, cậu có bán không?

Lý Dương đang chăm chú mài, nghe thấy một người bên cạnh nói vậy, Lý Dương ngẩng đầu lên, phát hiện người này chính là người vừa rồi ra giá mua khối Phỉ Thúy của Tư Mã Lâm nhưng cuối cùng bị "Phan Trường Giang" giành mất.

- Xin lỗi, tôi không có ý định bán khối nguyên liệu này!

Lý Dương lắc đầu, Tư Mã Lâm là cười lớn. Tư Mã Lâm không muốn Lý Dương bán ngay bây giờ, nguyên liệu cho ra màu xanh phải tự mình giải mới thấy sảng khoái.

Người vừa ra giá thấy Lý Dương không đồng ý đành thôi, lẳng lặng đứng cạnh quan sát. Tin bên này bọn họ đang mài ra màu xanh lập tức truyền đi. Một máy giải thạch liên tiếp giải ra hai khối Phỉ Thúy khiến cho những người vừa tản ra đều chạy trở lại, lần này người vây quanh càng nhiều hơn.

Bên kia, những người vẫn còn đang cắt thạch nhìn bên này đầy thù hận, vừa rồi có người ra giá nói lớn khiến bọn họ nghe rất rõ. Bây giờ người bán cho Lý Dương khối nguyên liệu kia đã lộn hết ruột lên rồi. Làm sao trùng hợp như vậy, khối mà bọn họ bán đi liền cho ra màu xanh, sao hắn lại đồng ý bán một vạn chứ!

- Anh, hay là chúng ta cũng mài chút xem sao, đừng cắt nữa!

Người trẻ tuổi lúc trước đá đổ chậu nước đang trợn mắt nhìn Lý Dương nhỏ giọng nói với người trước mặt, bọn họ tổng cộng có ba người, là ba anh em.

Ba người không phải là chủ công ty châu báu, đơn thuần chỉ muốn cược thạch. Người anh cả trong ba anh em đã từng cược thắng lớn ở Vân Nam, kiếm mấy trăm vạn, sau đó trở thành nghiện trò cược thạch này.

Ở Vân Nam, người anh lớn này đã cược đến mấy chục lần, có được có mất. Nhưng tổng thể thì mất nhiều hơn, mấy trăm vạn cũng chỉ còn có mười mấy vạn, cuối cùng người anh này đành cắn răng đem mười mấy vạn trở về nhà, gọi hai em trai đến Trịnh Châu cược thạch, muốn kiếm lại số tiền đã mất.

Hôm qua bọn họ đã tới rồi, ngày hôm qua mua một khối nguyên liệu giá mấy vạn, kết quả là cược thắng, kiếm được mười vạn, không lo lắng nữa, người anh kia tin là may mắn lại trở lại. Hôm nay lại đến đây, đem tất cả gia sản ra mua khối nguyên liệu lớn nhất ở đây, muốn kiếm một khoản lớn từ khối nguyên thạch này.

Có điều bọn họ không ngờ, khối nguyên liệu kia chẳng có biểu hiện gì, sau khi cắt thành bốn phần, người anh cả có vẻ rất thất vọng, Lý Dương đột nhiên xuất hiện để hắn coi như thằng ngốc, kết quả làm mất đi cơ hội của hắn.

Cuối cùng hắn bất đắc dĩ bán cho Lý Dương một phần tư, thật ra là muốn lấy lại một ít tiền gốc cho mình. Chẳng còn chút tiền nào, hắn cũng chẳng thể tiếp tục cược, có một vạn vẫn hơn chẳng có đồng nào.

Nhưng cũng không ngờ, một phần tư mà bọn họ bán với giá một vạn đồng lại được người ta cược thắng, đồng thời cũng cho hắn chút ít hy vọng.

Nếu cùng một khối nguyên liệu, bên kia bọn họ lấy ra được Phỉ Thúy, bên này rất có thể mình cũng sẽ có. Người em bên cạnh đề nghị mài thạch, hắn lập tức ngừng lại, bê khối nguyên thạch đang cắt tới đặt xuống phía dưới máy mài thạch. Hy vọng nguyên liệu của bọn họ cũng có thể mài ra giống bên kia.

Không nói về bên kia nữa, bên này Lý Dương mài ra màu xanh biếc càng ngày càng nhiều, rất nhanh cả một mặt bên đều là màu xanh, lộ ra Phỉ Thúy bên trong.

- Kim Ti Chủng, lão đệ, vận may của cậu thật đáng nể, không được, lát nữa cậu cũng phải mua cho tôi một khối nguyên liệu đi, hai người các cậu đều đã thắng lớn rồi, tôi cũng muốn thắng lớn một lần!

Ánh mắt Trịnh Khải Đạt hơi đỏ, Kim Ti Chủng Ba Thái Lục, bên trong cả khối nguyên liệu lớn như vậy đều có thì đáng giá mấy chục triệu, e là một nửa cũng phải chục triệu, vận may tỉ phú của Lý Dương thật khó không khiến người ta ghen tỵ.

- Không vấn đề, đợi lát nữa chúng ta lấy hết Phỉ Thúy ra ngoài rồi đi!

Lý Dương cười ha hả, bây giờ mới mài xong có một mặt, những người chung quanh chưa khẳng định đã là thắng lớn. Một mặt thì chưa tính là thắng, bên trong rốt cuộc hình dáng ra sao chẳng ai dám bảo đảm. Nhưng Lý Dương là ngoại lệ.

*****

Mài ra rồi, tiếp tục mài nữa thì không được, cuối cùng vẫn phải dùng dao, nhưng lúc này dùng dao dễ dàng hơn nhiều, từ mặt vừa mài, Lý Dương vạch một đường thẳng từ cạnh ngoài, sau đó đặt nguyên thạch xuống máy cắt thạch.

Cứ như vậy, khối Phỉ Thúy bên trong được bảo toàn nguyên vẹn, có thể đạt được giá trị cao nhất của nó.

- Xoẹt xoẹt.

Chỗ Lý Dương vạch đường thẳng là chỗ mỏng nhất, rất nhanh liền bị cắt ra, hai nửa khối nguyên liệu được cắt ra một mặt không có gì cả, một mặt có màu xanh nhạt, không cần mài cũng biết, nhát dao vừa rồi không hề bị lỡ, cược thạch vẫn đang thắng.

- Lại thắng rồi!

Người chung quanh không ngừng bình luận. Dưới sự giúp đỡ của Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt, Lý Dương từ từ lau mặt cho ra màu xanh. Khối còn lại vứt sang một góc, bên trong chẳng có gì, coi như là phế liệu.

- Thắng, thắng lớn!

Có người trong số đám đông xung quanh kêu lên, nhìn mấy người Lý Dương một cách ngưỡng mộ, mới vừa rồi một người trong bọn họ thắng lớn, bây giờ lại có một người thắng lớn, ngay cả Trịnh Khải Đạt đi cùng bọn họ cũng đỏ cả mắt, những người khác càng không cần phải nói.

Tiếng hô kinh ngạc của bên này lại càng kích thích ba anh em bên kia, người anh cả nhìn chằm chằm khối nguyên liệu đang mài trên tay, mong đợi giây kế tiếp là có thể thấy màu xanh lộ ra ngoài. Nhưng hắn hy vọng càng lớn thất vọng cũng càng nhiều, nửa khối nguyên liệu lúc đầu màu gì vẫn là màu đó, ngay một chấm xanh nhỏ cũng không có.

Bên này Lý Dương rất nhanh chóng lau sạch chỗ vừa cắt, tiếp tục chuẩn bị hạ dao. Ông chủ ban nãy định trả Lý năm vạn có vẻ đang suy nghĩ có nên đưa ra giá cao để lấy luôn khối nguyên thạch này không.

Bốn phía quanh máy giải thạch đã vây quanh năm sáu chục người, người không nhìn rõ phía bên trong tranh nhau tìm ghế hay tảng đá rồi đứng lên trên nhìn vào trong. Đặc biệt là người cược thắng lần này chính là người cùng đi với người vừa cược thắng lúc trước, hai người còn thắng lớn, chuyện như vậy rất hiếm.

Trời bắt đầu tối dần, trên máy giải thạch có lớp vỏ ny lon chống nước mưa, bên trong vỏ có đèn, có người chạy đi bật đèn, để cho bọn Lý Dương có thể giải thạch.

Bây giờ những người này sợ nhất chính là Lý Dương đột nhiên không giải nữa hoặc là bán khối nguyên liệu đã giải được một nửa này đi. Chỉ giải một nửa, cũng đã thắng lớn như vậy, lại không cho người ta biết kết quả thì khó chịu như dùng móng vuốt mèo cào tim gan vật, cũng khá lo sẽ bán đi, người mua không giải ở đây thì cũng không thể thấy kết quả, đành chấp nhận.

Bên kia lại không được đối xử tốt như vậy, người em út trong ba anh em bọn họ tự mình đi bật đèn. Mà chung quanh, chỉ còn lại ba người bọn họ vẫn còn tiếp tục chiến đấu với những khối nguyên liệu, những người khác đều đã chạy sang bên kia.

- Xoẹt xoẹt !

Lại một mặt bị cắt ra, bốn mặt khối nguyên liệu đều đã bị cắt ra, nguyên liệu như vậy thì cũng tương đối rồi, mài sạch nốt mặt cuối cùng, là có thể lấy ra toàn bộ khối Phỉ Thúy này ra ngoài.

Ông chủ vừa ra giá lúc truớc bây giờ lại hối hận, hối hận mình không quyết đoán, Kim Ti Chủng Phỉ Thúy này có đến bảy tám cân nguyên chất, vừa rồi nếu ra giá cao một chút mua lại, bây giờ ít nhất có thể kiếm một nửa.

Dĩ nhiên, cũng đành cam chịu thôi, Lý Dương trước sau nhất định không bán khi đang giải dở.

- Trịnh tiên sinh, những cái còn lại phiền anh giúp tôi được không?

Lý Dương lau mồ hôi trán, bên ngoài trời đã tối đen, hai người bọn họ giải hai khối đá đã mất cả buổi chiều, quả thật là mất nhiều thời gian.

Nhưng đây cũng là bởi vì hai khối nguyên liệu đều rất lớn, nếu là nguyên liệu chỉ to bằng một quả bóng rỗ hoặc là nhỏ hơn thì tới giờ có thể giải hai mươi khối.

- Tôi à, được!

Trịnh Khải Đạt hơi sửng sốt, ngay sau đó mừng rỡ kêu lên, những người khác đều nhìn Trịnh Khải Đạt một cách ngưỡng mộ. Đây chính là cược thắng lớn, Lý Dương để cho Trịnh Khải Đạt giải lớp cuối cùng đồng nghĩa với việc để cho hắn hưởng sự may mắn. Chỉ cần là người thích cược thạch, đều tin vào vận may. Bất luận là Trịnh Khải Đạt hay là Tư Mã Lâm, mục đích ban đầu khi rủ hắn theo là có ý nghĩ này, đi theo người may mắn luôn có thể mang may mắn tới mình.

Trịnh Khải Đạt vui vẻ đi làm nốt công việc cuối cùng, những người khác đố kỵ cũng được, hâm mộ cũng được, bây giờ cũng không còn cách nào, ai bảo bọn họ không quen Lý Dương.

Thật ra thì Trịnh Khải Đạt cũng rất mệt, một ông chủ lớn bận rộn cả một buổi chiều, nhưng đến trước máy giải thạch thì không còn cảm giác đó nữa. Ngay cả Tư Mã Lâm đứng bên cạnh cũng có chút ghen tỵ với Trịnh Khải Đạt. Dĩ nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không tranh cơ hội này với Trịnh Khải Đạt, hắn đã thắng lớn một lần, rất thỏa mãn.

Bên kia, việc giải thạch của người anh lớn cũng kết thúc, hắn mài rất nhiều từ tứ phía khối nguyên thạch của hắn, nhưng cuối cùng một chút màu xanh cũng không thấy.

- Anh, vừa rồi em đi xem, nghe người ở phía ngoài nói bọn họ mua khối nguyên liệu của chúng ta có giá năm sáu triệu, sao anh lại bán cho hắn giá một vạn? Anh không bán thì khối Phỉ Thúy kia đã là của chúng ta!

Người em út trở về, nhìn anh trai cả của mình mà oán trách, lần này bọn họ ôm hy vọng phát tài tới đây, ngoài mười mấy vạn của người anh cả, hai người bọn họ cũng góp mấy vạn, bây giờ mấy vạn này đã tan như bong bóng rồi.

- Im miệng, cậu cho rằng ta muốn bán à!

Anh cả đột nhiên quay lại mắng người em út, cậu út cúi thấp đầu xuống, bộ dáng người anh cả lúc này vô cùng đáng sợ, khuôn mặt dữ tợn và không cam lòng, ánh mắt đỏ rực, ngay cả con ngươi cũng sắp không nhìn thấy nữa.

Trên thực tế, trong lòng người anh cả thật vô cùng hối hận, đặc biệt khi nghe em út nói Phỉ Thúy bên trong có giá năm sáu triệu lại càng hối hận đến mức muốn đi nhảy lầu.

- Đáng chết, nguyên thạch lớn như vậy, chắc chắn không chỉ có khối nhỏ của hắn có Phỉ Thúy, những khối còn lại đêm nay dù không ngủ chúng ta cũng phải giải ra bằng được!

Người anh cả lại trở về đống nguyên liệu của mình, nguyên thạch trước mắt bọn họ bây giờ đã biến thành bảy tám khối, các khối đều như phế liệu. Điều này càng làm anh em họ khó chịu.

- Ồ!

Bên kia, Trịnh Khải Đạt thở phào thật dài, toàn bộ Phỉ Thúy bên trong đã được lấy ra, nhìn khối Phỉ Thúy đẹp đẽ này, Trịnh Khải Đạt có ý muốn mua.

- Năm triệu!

Ông chủ đứng gần nhất không do dự, liền ra giá năm triệu. Khối Kim Ti Chủng Phỉ Thúy này to hơn so với khối Lão Khang Băng Chủng mà Lý Dương giải ra ở Thúy Ngọc Hiên, nặng hơn bảy kg, không chỉ đơn giản là mấy thứ vòng đeo tay hay trang sức nhỏ, mà dùng làm đồ trang trí lớn để bày cũng không vấn đề.

Dĩ nhiên, công ty châu báu là sẽ không làm đồ trang trí, bọn họ chỉ biết làm vòng và đồ trang sức đeo tay, như vậy mới phát giá trị lớn nhất, hơn nữa một khối lớn như vậy, thì công ty Lý Dương cũng phải tiêu thụ trong một năm trở lên. Nếu là ở thành phố lớn khác, có thể làm cho một công ty châu báu trung bình không phải lo lắng về nguyên liệu hạng trung cao Phỉ Thúy trong vòng một năm.

- Năm triệu ba mươi vạn!

Ông chủ vừa ra giá vội quay đầu lại, không biết lúc nào, cái tên "Phan Trường Giang" lại quay lại.

*****

- Năm triệu năm trăm ngàn !

Lý Dương chưa kịp phản ứng, ông chủ lúc trước ra giá lại tăng giá.

- Sáu triệu !

"Phan Trường giang" tăng thêm luôn năm trăm ngàn, ra giá xong còn nhìn đối thủ cạnh tranh một cách đắc ý.

- Sáu triệu hai trăm ngàn !

Ông chủ ra giá lúc truớc cắn răng ra giá mới, mắt đã đỏ lên, nhìn có vẻ là hận không thể xé xác "Phan Trường Giang" này.

- Sáu triệu năm trăm ngàn !

"Phan Trường Giang" nhìn khiêu khích đối thủ cạnh tranh. Cuối cùng ông chủ ra giá lúc trước phất tay áo đầy túc giận bỏ đi, hắn đã hiểu, có người này bên cạnh hắn đừng nghĩ tới chuyện mua được nguyên thạch nào.

Tư Mã Lâm nhè nhẹ gật đầu, chỉ với giá năm trăm vạn, chắc chắn Lý Dương sẽ không đồng bán khối nguyên liệu này, khối lớn như vậy, làm đồ trang sức đeo tay thành phẩm cũng đã giá trị hơn chục triệu, bây giờ thị trường nguyên liệu Phỉ Thúy rất nóng, nguyên liệu tốt như vậy ở đâu cũng sẽ bị người ta giành lấy.

Sáu triệu năm trăm cũng không thấp, quá trình tiêu thụ sau khi gia công ít nhất cần 30% tiền vốn, tính như vậy ông chủ này cũng không kiếm được bao nhiêu. Nhưng chắc chắn sẽ không lỗ, hoặc là hắn còn có những cách khác có thể kiếm ra nhiều hơn, như là có xưởng gia công, hoặc là trốn thuế chẳng hạn.

- Xin lỗi, tôi không muốn bán khối nguyên liệu này !

Tư Mã Lâm vừa định nhắc Lý Dương có thể bán được rồi thì Lý Dương đã quay sang từ chối "Phan Trường Giang".

- Tại sao, vẫn ít tiền sao? Cái giá này rất hợp lý, cậu có thể hỏi hỏi mọi người !

" Phan Trường Giang" hơi sửng sốt, vội vàng nói. Hắn rất ngạc nhiên khi Lý Dương từ chối mình, thấy Lý Dương có vẻ không giống người của công ty châu báu. Thông thường người chơi cược thạch cược thắng sẽ bán đi, rất ít người giữ lại.

Nhưng lần này hắn đã đoán sai, Lý Dương là người của công ty châu báu, nhưng không phải là ông chủ.

- Không, không phải vấn đề giá cả, thật xin lỗi, khối Phỉ Thúy này tôi giữ lại còn có việc cần dùng, cho nên không thể bán !

Lý Dương lắc đầu, đem Phỉ Thúy đi ra ngoài, ba người Tư Mã Lâm cũng đi theo, bốn người đi thẳng đến đến bãi đậu xe, cuối cùng Lý Dương đặt Phỉ Thúy ở trên xe Tư Mã Lâm. Hắn có cảm giác chiếc xe này an toàn hơn xe của Ngô Hiểu Lỵ.

Trên xe khá yên lặng, Lý Dương nhìn Trịnh Khải Đạt cười khổ nói :

- Trịnh tiên sinh, e rằng hôm nay tôi không thể cùng anh chọn cược thạch rồi!

- Không vấn đề gì, ngày mai chúng ta trở lại cũng vậy mà !

Trịnh Khải Đạt lắc đầu, trên mặt hơi lộ ra sự tiếc nuối.

- Lý lão đệ, khối Phỉ Thúy này cậu định để lại cho An Thị à, An Thị có nhân viên như cậu thật đúng là phúc của bọn họ!

Tư Mã Lâm vừa cười vừa hỏi, mới vừa rồi Lý Dương từ chối hắn liền nghĩ đến điều này. Lần trước cược ra khối cao cấp Băng Chủng, Vương Hạo Dân nói như thế nào cũng không bán, nhất định để lại cho An Thị, thì khối Kim Ti Chủng này Lý Dương để lại cũng không phải là lạ.

Lý Dương cười cười :

- Cũng không phải, Tư Mã tiên sinh, anh quên rồi. Lần trước tôi đã đồng ý với Trương Tổng và Vương tổng, nếu lại cược được Phỉ Thúy tốt nhất định ưu tiên để lại cho bọn họ. Vẫn nên mang về cho bọn họ xem trước đã, giá tiền thích hợp thì để cho bọn họ !

- Đây là để cho Trương Vĩ và Vương Hạo Dân!

Tư Mã Lâm ngẩn ngơ, Trịnh Khải Đạt cũng ngớ người, vài phút sau Tư Mã Lâm mới giơ ngón tay cái về phía Lý Dương:

- Được lắm, Lý lão đệ, Tư Mã tôi bình thường không phục ai, Lý lão đệ cậu quả thật đã làm cho tôi phục!

Trịnh Khải Đạt nhìn Lý Dương có chút hâm mộ, Tư Mã Lâm nói như vậy đồng nghĩa chính thức công nhận Lý Dương. Trước đây vẫn luôn tỏ ra khách khí, chẳng qua là để ý Lý Dương, coi trọng tiềm lực phát triển của Lý Dương cho nên muốn đầu tư nguồn lực này. Bây giờ thì khác, Tư Mã Lâm hoàn toàn công nhận Lý Dương, cũng có nghĩa Tư Mã Lâm muốn đối đãi với Lý Dương như bạn bè chân chính.

Khả năng của Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt biết rõ. Ban đầu để tạo lập quan hệ tốt với Tư Mã Lâm, hắn đã nỗ lực rất nhiều năm, cũng chỉ khiến Tư Mã lâm coi hắn là bạn bình thường. Còn Lý Dương, chẳng qua chỉ là kẻ làm công ăn lương, chỉ vài hành động nhỏ mà thu hoạch còn lớn hơn so với cực khổ mấy năm của hắn.

Nhưng Trịnh Khải Đạt cũng biết, Lý Dương không hiểu rõ năng lực của Tư Mã Lâm. Tư Mã Lâm giống như là bị vẻ đẹp của Lý Dương chinh phục. Mục đích của hắn cũng khác, như vậy quan hệ giữa Lý Dương và Tư Mã Lâm sau này sẽ càng vững chắc hơn.

- Vậy cũng được, Tư Mã đại ca, sau này có chuyện gì xin chiếu cố nhiều hơn !

Lý Dương cười xấu hổ, lần này hắn không giả bộ. Hắn cảm thấy sự chân thành của Tư Mã Lâm, hơn nữa Lý Dương cũng hiểu, quen biết người như Tư Mã Lâm tuyệt đối không có bất kỳ điều gì xấu.

- Ha ha, được, tối nay vẫn là tôi mời, chúng ta không say không về, trở về Minh Dương sẽ bắt Trương Vĩ và Vương Hạo Dân mời một bữa ra trò!

Tư Mã Lâm cười lớn, mấy người cũng không quay lại chợ, lái xe đi thẳng. Ngô Hiểu Lỵ vì lái xe của mình, đành phải lái xe theo sau, Lý Dương bị Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt lôi lên xe của bọn họ.

Trên xe Tư Mã Lâm có một rương bảo hiểm, bình thường những Phỉ Thúy mà Tư Mã Lâm cược thắng chưa bán đều để vào bên trong, bây giờ vừa vặn để khối Phỉ Thúy của Lý Dương. Nói đúng thì khối Phỉ Thúy của Lý Dương này là khối Phỉ Thúy giá trị cao nhất trong các khối đã từng đặt trong rương. Trước đây Phỉ Thúy có giá nhất của Tư Mã Lâm cũng chỉ mấy trăm ngàn mà thôi.

Buổi tối, Lý Dương gọi điện cho Lý Xán cùng tới. Điều này Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt cũng không có ý kiến gì, bạn học cũ nhiều năm không gặp cũng nên tụ họp. Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt cũng không hề tỏ ra coi thường Lý Xán chút nào. Mấy người đều uống say bí tỉ. Cuối cùng Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ phải dìu từng người về khách sạn.

Kể từ khi phát hiện có những sợi màu đen trong cánh tay có thể tiêu diệt men rượu, Lý Dương uống rượu không biết sợ, không để uống say, uống cầm chừng, chỉ cần hắn muốn, hắn cũng có thể để cho sợi màu đen kia hấp thu hết lượng cồn, cứ như vậy Lý Dương trở thành ngàn chén không say.

Cuối cùng, sau khi đưa Lý Xán về phòng của mình, Lý Dương đã thở hổn hển, đứng không vững. Khách sạn bọn họ ở là khách sạn năm sao do Tư Mã Lâm tìm được. Đây là lần đầu tiên Lý Dương ở khách sạn tốt như vậy, đáng tiếc cũng là lần đầu tiên hắn cõng người vào, hơn nữa lại không chỉ một người.

- Hiểu Lỵ, khuya lắm rồi, cô đi nghỉ trước đi, ở đây tôi lo được, lát nữa tôi sẽ đi xem anh Tư Mã và Trịnh Khải Đạt!

Thở hổn hển, Lý Dương nhẹ giọng nói với Ngô Hiểu Lỵ, Ngô Hiểu Lỵ có một thân một mình, lúc tối không ai dám chuốc rượu.

Nói xong, Lý Dương khua tay xoay người định trở về phòng, những phòng bọn họ thuê đều ở cùng một tầng, cũng tiện.

- Lý Dương!

Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên gọi Lý Dương lại, nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, qua ngày hôm nay, Lý Dương khiến Ngô Hiểu Lỵ cảm thấy hắn trở nên xa lạ. Hắn không còn là nhân viên thực tập chuyên cần cẩn thận của công ty như ngày trước, cũng không phải là thằng đàn ông nhát gan nhìn thấy mình cũng không dám nói chuyện. Lý Dương bây giờ, dáng vẻ mặc dù vẫn vậy, nhưng có vẻ hoàn toàn đã trở thành người khác.

- Chuyện gì vậy?

Lý Dương quay đầu lại nhìn Ngô Hiểu Lỵ một cách kỳ quái.

- Không, tôi về đây!

Ngô Hiểu Lỵ cúi đầu, nói xong liền đi về phòng mình, Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu và cũng trở về phòng của mình. Đem nay e rằng không yên, có ba con sâu rượu đang cần hắn chăm sóc.

-o0o-


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)