Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0394

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0394: Bức cổ họa thần kỳ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hai ông chủ và những người xung quanh đều không có ai ra giá nữa. Mọi người đều đã bị sự biến hóa kì lạ của bức tranh thu hút.

Chỉ còn cô nhân viên bán bức tranh này vẫn còn đang choáng váng, cô ta đã sớm dự đoán được rằng bức tranh này sẽ tăng giá lên rất cao nhưng dự đoán vẫn là dự đoán, tận mắt thấy có người trả giá cao như vậy cảm giác lại không giống nhau.

30 vạn, bức tranh mua với giá 300 tệ sau 1 lúc biến thành 30 vạn tệ, bình thường chỉ nghe qua chuyện vớ bở, nhưng cô chưa từng thấy ai vớ bở như lần này.

Trong lòng cô cũng đã có chút hối hận và ảo não, bức tranh này đã trong tầm mắt cô không biết đã bao lâu, biết là nó có giá thế này cô đã tự mình mua về, có 30 vạn rồi cô sẽ không phải ở đây làm nữa có thể tự mở làm buôn bán nhỏ.

Nước dần dần tưới ướt bức tranh, cùng với sự trợ giúp của hình ảnh lập thể, khắp bức tranh cổ đều được tẩm ướt nước, dưới hình ảnh lập thể giấy của bức tranh không còn là màu vàng cỏ xù xì thô ráp mà biến thành màu trắng trang nhã.

Mà lúc này mặt ngoài bức tranh đều đã được bao phủ bởi 1 tầng sương trăng mờ ảo.

Bức tranh trên sương trắng hiện đã rõ ràng hơn, lúc này hiển hiện rõ một bức tranh có người và cảnh.

Người đàn ông có dáng vẻ oai nghiêm bây giờ đã hiện lên khá rõ ràng, trên người toát ra vẻ khí phách, một người đã làm đến chức phó phòng cấp cao như Hà Kiệt khi nhìn thấy khí phách của người này mà trong lòng cũng có chút kinh hãi, tim hắn không khỏi có chút đập nhanh hơn

- Phía dưới có chữ viết

Vương Giai Giai đột nhiên chỉ vào phía dưới bức tranh, cuối góc tranh đúng là có 1 hàng chữ, mà còn là chữ cổ theo lối viết chữ Thảo, Hà Kiệt và Vương GIai Giai đều có chút mơ màng, bằng cấp của bọn họ không thấp, nhưng loại chữ cổ ngày họ chưa từng nghiên cứu qua.

-Nhai sơn xuân minh đạp thanh thì, Khai nguyên mười tám năm, Ngô Đạo Huyền

(tên bức tranh, đại ý là: khi đi đạp thanh vào mùa xuân(hay còn gọi là đi du xuân) tại Nhai Sơn, năm Khai Nguyên thứ 18, tác giả" Ngô Đạo Huyền")

Lý Dương chậm rãi đọc hàng chữ, biết 1 chút chữ cổ là kiến thức cơ bản nhất, những chữ này Vương Giai Giai và Hà Kiệt đều không biết, nhưng không thể làm khó Lý Dương được.

Đọc xong sắc mặt Lý Dương liền thay đổi nhanh chóng, sắc mặt của Hồ tổng đứng bên cạnh hắn và cả lão Vương đứng ngoài cửa tiệm cũng nhanh chóng thay đổi, thần sắc của 2 người vô cùng ảo não và hối hận, trong ánh mắt còn toát lên sự tham lam.

Trong đám người đứng đó cũng khong ít người mặt biến sắc, những người nhận ra hàng chữ này đều có biểu hiện giống nhau, kinh sợ, thêm chút khát vọng, có người còn tỏ hẳn ra vẻ thèm muốn.

-Lý Dương, anh làm sao vậy?

Vương Giai Giai lại hỏi Lý Dương, biểu hiện của hắn rất cổ quái, vừa bất ngờ lại vừa khó tin, thậm chí lại có vẻ vui mừng.

-Không, không có gì, đây là một bức tranh của Ngô Đạo Tử

Lý Dương chậm rãi lắc đầu, Vương Giai Giai vừa định nói gì đó, cả người đều sững lại.

-Thánh họa Ngô Đạo Tử?

Vương giai Giai vội hỏi lại, Hà Kiệt cũng sững sờ, mặc dù hắn không mấy hứng thú với đồ cổ, nhưng danh hiệu của vị thánh họa này thì hắn đã nghe qua, nhưng thời cổ đại rất hiếm bậc thầy về hội họa, chỉ nghe đồn là họ có tranh lưu truyền lại, nhưng chưa có ai được thật sự tận mắt nhìn thấy.

Bức duy nhất " Thiên vương tống tử đồ" lại bị cho rằng là tranh đời Tống sao chép lại, đủ để thấy rằng bức tranh này quý như thế nào.

-Ngô Đạo Tử còn có tên là Đạo Huyền, Đạo Huyền là tên do Đường Huyền Tông ban cho ông, Khai Nguyên măm thứ 18 tính theo lịch hiện đại tức Công Nguyên 730, lúc đó chính là thời đại Khai Nguyên hưng thịnh.

Biểu hiện của Lý Dương lại trở về có chúy nghiêm túc, bức tranh mới chỉ là hiện lên tên của Ngô Đạo Tử, tuy nhiên Lý Dương lại rất tin tưởng rằng đây thật sự là tranh của Ngô Đạo Tử.

Về niên đại thì trùng khớp, lại có những biến hóa kì lạ thế này, e rằng cũng chỉ có bậc thầy, bậc thánh họa như ông mới có thể vẽ ra được, còn về làm sao để làm được thì lúc nayg Lý Dương vẫn chưa rõ. Tuy nhiên tranh trên tay hắn, sớm muộn gì hắn cũng làm cho ra, cho dù không thể làm tái tạo lại những hiệu quả biến đổi này thì ít nhất cũng là bằng chứng cho nền văn hóa kì diệu của Trung Quốc cổ đại.

-Tiểu huynh đệ, tôi cũng không ngờ rằng bức tranh này lại thần kì như vậy, bây giờ tôi đồng ý bỏ ra 100 vạn mua nó, anh xem có được không?

Hồ tổng cuối cùng cũng đã tỉnh lại, Lý Dương nói ra thân phận của Ngô Đạo Tử, chắc chắn biết giá của bức tranh này, lúc này ông còn đưa ra giá cạnh tranh chỉ là đang còn ôm một chút may mắn mà thôi, hy vọng Lý Dương là người không có kiến thức, nghe đến cái giá này liền bán bức tranh này cho ông.

- Ba trăm vạn, tôi trả ba trăm vạn

Hồ tổng vừa ra giá xongg thì ông chủ Vương kia cũng lớn tiếng trả ra 300 vạn, thực ra bức tranh kì lạ này có giá vượt xa 300 vạn, nếu như có thể chứng minh đây là tranh của Ngô Đạo Tử thì bức tranh này không thể dùng con số trăm vạn để tính nữa.

Ông ta và Hồ tổng giống nhau, đều đang ôm ấp hi vọng may mắn, nói không chừng người thanh niên kia sẽ bị giá tiền hấp dẫn rồi bán nó cho ông ta, lúc đó hắn không phải là đã phát tài rồi sao.

- Một nghìn vạn

Trong đám người đứng đó lại có người trả ra 1 cái giá mới, lúc đó hai bên cửa hiệu đã bị vây kín người, con đường trước cửa tiệm lúc này cũng đã bị tắc nghẽn, còn về số người đứng vây quanh đây có lẽ không ai đếm được, dù sao thì chỗ nào cũng nhìn thấy toàn là đầu người.

Ngoài ra người quản lí ở Phan gia viên cũng đã nghe tin, đã phái người đến để nghe ngóng.

Cô gái nhân viên bán hàng thiếu chút nữa là ngất xỉu, 30 vạn cô đã cảm thấy rất cao rồi, bây giờ lại biến thành 1000 vạn, nếu có 1000 vạn thì có lẽ cả đời này cô cũng không cần phải làm gì nữa rồi.

Cô gái nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tay Lý Dương, sự hối hận trong cô càng tăng lên, nhiều loại cảm xúc pha trộn khiến mắt cô đỏ lên.

Hồ tổng và lão Vương đều có cảm giác tuyệt vọng. Họ đều không có đến 1000 vạn, cũng có nghĩa là họ đều không có duyên với bức tranh này rồi.

Hai người lại lần nữa lại nổi lên lòng ghen ghét vì bị đối phương cản đường, đồng thời cũng đều đỏ mắt nhìn về phía bức tranh trên tay Lý Dương, đây rất có thể là tranh của Ngô Đạo Tử, nghĩ đến điều này trong lòng Hồ tổng có chút đau xót.

Bức tranh này là được lấy ra từ tiệm của ông, mà lại còn đã từng ở trông tiệm của ông rất lâu rồi.

Ông chủ Vương cũng không kha hơn chút nào, ông đã sớm biết bức tranh này không bình thường, nhưng lại không quyết tâm ra giá cao, ngay lúc đầu đã nghĩ rằng Lý Dương trẻ tuổi, có thể được lãi lớn. không ngờ lại có kết qua thế này, trong lòng ông cũng rất hối hận.

-Nếu thật sự là bút tích của Ngô Đạo Tử, đừng nói là 1000 vạn, giá của nó còn không chỉ dừng ở 1 tỉ đâu

Trong đám người lại có người lên tiếng, người khi nãy trả giá 1000 vạn cho Lý Dương sắc mặt bỗng chốc liền thay đổi, quay lại liếc mắt nhìn đối phương vừa lên tiếng.

-Ai? Ai vừa lên tiếng??

Trong đám người không có ai lên tiếng, người vừa nói có lẽ đã lặng lẽ cúi đầu, anh ta không có tiền để mua, lại phải đỏ mắt nhìn người khác vớ bở, hắn cố ý nói câu này có ý muốn người khác cũng không dễ dàng mua được nó.

Tuy nhiên câu nói đó không hề sai chút nào, đã là bút tích của Ngô Đạo Tử, cho dù nó không có sự kì lạ kia thì giá của nó cũng không chỉ là nghìn vạn, thậm chí còn vượt qua cả con số 1 tỉ.

-Tiểu huynh đệ, cậu đừng nghe người khác nói lung tung, bức tranh này có phải là của Ngô Đạo Tử hay không cũng không có ai chứng minh được, đưa ra cũng không có ai công nhận, tôi trả cậu 1000 vạn là vì trọng cái kì lạ kia của nó, 1000 vạn cũng không phải là con số nhỏ, ở Bắc Kinh cũng đã có thể mua được một căn phòng khá tốt rồi.

Người kia quay lại nói với Lý Dương, ông ta cũng đang rất nóng lòng.

Đương nhiên những lời ông ta nói chắc chắn không phải là sự thật, trong lòng ông ta đã sớm đưa giá của bức tranh này lên đến con số hơn tỉ, bây giờ muốn dùng cái giá 1000 vạn mua về cũng là muốn vớ bở 1 chuyến.

-Thật ngại quá, tranh này tôi không hề có ý định bán

Lý Dương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên mỉm cười nói, từ lúc mua được bức tranh này hắn từ đầu đến cuối không hề có ý định bán bức tranh này, bây giờ nó lại có liên quan đến Ngô Đạo Tử, hắn lại càng không muốn bán.

-2000 vạn, tiểu huynh đệ, tôi đưa anh thêm 1000 vạn nữa, tôi đã rất có thành ý với anh rồi đấy.

Người nọ liền nói ngay, liền mạch trả cho Lý Dương thêm 1000 vạn. Thái độ của Lý Dương khiến ông ta có dự cảm không tốt, lúc này ông ta cũng chỉ có thể dùng giá cả để đánh vào tâm lí của Lý Dương, chỉ cần Lý Dương không kiên trì là được.

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, sương trắng trên bức tranh đã bắt đầu ít đi, bức tranh cũng bắt đầu trở nên mờ nhạt. Sau khi hơi nước bốc lên hết giấy của bức tranh lại từ màu trắng trở lại màu vàng cỏ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

-Ba nghìn vạn, tiểu huynh đệ, 3000 vạn đủ cho anh sống cả đời ở Bắc Kinh rồi, chuyển hộ khẩu không có vấn đề gì hết.

Người nọ lại đưa ra thêm 1000 vạn, xung quanh đều không có ai lên tiếng, ai cũng thấy ông ta đã quyết chí mua bằng được bức tranh này rồi.

Hồ tổng và ông chủ Vương lại tỏ ra càng thất vọng hơn, người này đưa ra giá 1000 vạn thì họ còn có chút khả năng cạnh tranh, nhưng với giá 3000 vạn, bọn họ căn bản là không còn chút cơ hội nào nữa.

Hơn nữa, cho dù ông ta có đưa ra được thì Lý Dương cũng sẽ không đồng ý cái giá bán cho bọn họ là mấy trăm vạn.

-Vị tiên sinh này, thật ngại quá, đây không phải là vấn đề giá cả, tôi không thiếu tiền, 3 tỉ, 30 tỉ tôi cũng sẽ không bán bức tranh này.

Lý Dương lại lắc đầu lần nữa xem như đã nói hết ý. Hà Kiệt cũng nhìn Lý Dương với ánh mắt có chút ngưỡng mộ đồng thời trong lòng cũng có chút hưng phấn, đây có lẽ là lần kiếm tiện nghi lớn nhất mà hắn thấy, sau này trước mặt ông cũng có thể khoe ra chút vốn liếng rồi.

Theo như Lý Dương nói thì món đồ này là do bọn họ cùng phát hiện ra.

Người nọ sắc mặt có chút thay đổi, vẻ tươi cười cũng biến mất, ông ta nhìn vào bức tranh trên tay Lý Dương, trong mắt có tia lửa mãnh liệt.

-Tiểu huynh đệ, ta thực sự thích bức tranh này, có thể cho ta chút sĩ diện không, tôi trả cậu thêm 2000 vạn nữa, 5000 vạn được chứ?

- Bịch

Ông ta vừa dứt lời thì có người ngã nhoài xuống đất, mọi người đều quay lại nhìn, thì ra là cô nhân viên bán cho Lý Dương bức tranh cuối cùng chịu không nối nên đã ngất đi, ngã xuống đất.

5000 vạn ra nước ngoài cũng có thể sống sung túc rồi, đây chính là điều cuối cùng mà cô gái bán hàng kia nghĩ được.

-Chúng ta đi thôi

Lý Dương không thèm nhìn người nọ liền nói với Vương Giai Giai và Lưu Cương, mấy người cùng gật đầu, bọn họ gặp phải sự cố vừa rồi đến lúc này đã là quá giờ ăn trưa rồi.

Tuy nhiên cũng không ai thấy đói, nhìn thấy món đồ kì lạ như vậy, cảm giác đói khát đã bị bỏ quên lâu rồi.

Lúc bọn họ nói phải đi, người thanh niên đứng cạnh Hồ Tổng lúc trước muốn mua bức tranh bỗng nhận được tin nhắn, sau đó hắn liền cười lên vài tiếng rồi rẽ ra ngoài, lúc đi ra cũng không phải chuyện dễ dàng, cũng may hắn dáng người nhỏ bé, dần dần cũng ra được khỏi đám đông.

*****

-Xin nhường đường 1 chút, nhường đường chút

Người của Phan gia viên cũng đã len được vào, Lý Dương cuộn bức tranh lại, mấy người cũng theo đường đi vào của người đó rồi đi ra ngoài.

Nhìn thấy Lý Dương cuộn bức tranh lại mắt Hồ tổng và lão Vương lại càng đỏ hơn.

Ngoài bọn họ ra người khi nãy đưa ra đến giá 5000 vạn cũng đỏ cả 2 mắt, nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tay Lý Dương, đôi mắt hấp háy, chơm chớp.

Lưu Cương đi đầu tiên, Hà Kiệt và đội bảo an đi sau cùng, mấy người bọn họ cùng với Lưu Cương, Hà Kiệt và đội bảo an thoát ra khỏi đoàn người xong liền thở phào.

Vật trị giá 5000 vạn, không ai dám nói nó là đồ giả, có vài người nhìn nó đến đỏ cả mắt, điều này ai cũng nhận ra được.

Lý Dương vừa nói muốn đi, trong lòng Hà Kiệt và Lưu Cương là vui nhất.

Đội trưởng đội bảo an của Hà Kiệt là người xuất ngũ từ bộ đội đặc nhiệm, tên gọi là Cao Phong, Hà Kiệt cố ý nhờ bạn trong quân đội tìm về, đã theo Hà Kiệt 5 năm, ông ta là một trong những người Hà Kiệt tin tưởng nhất.

Lý Dương vừa đi ra khỏi thì đám người vây quanh kia cũng tự nhiên tản ra, mấy người bình thường thì đều hưng phấn bàn tán, hôm nay bọn họ đã được nhìn thấy một bảo vật thần kì, lại còn được xem 1 lần vớ bở nhiều như vậy.

Trước khi Lý Dương bỏ đi bọn họ đã nghe ngóng được bức tranh này là do 1 người trẻ tuổi mua với giá 300 tệ còn về phần sau thì bọn họ đã tận mắt chứng kiến.

Giá cao nhất là 5000 vạn, 5000 vạn mà người thanh niên kia cũng không bán, chỉ cần điều này đã đủ để bọn họ có chuyện buôn ra rồi.

Hơn nữa với 300 tệ mua 1 món đồ sau đó có người đưa ra giá 5000 vạn, đây có lẽ là vụ làm lãi lớn nhất ở Phan gia viên, có thể ghi vào lịch sử của Phan gia viên. Tất cả những ai chứng kiến cảnh tượng hôm nay đều mang trong mình một niềm tự hào, it nhất thì bọn họ đã nhìn thấy 1 kì tích.

Người nhân viên của Phan gia viên có chút không hiểu.

Bọn họ đến là vì muốn sơ tán đám người để đường khỏi bị tắc, không ngờ vừa bước vào thì cả đám người đã tự động tản ra, căn bản không cần bọn họ tốn công.

Một lát sau bọn họ cũng hiểu được sự tình, hiểu được đầu đuôi rồi bọn họ đều tự trách, ảo não không thôi, ai cũng không ngờ rằng tai đây vừa diễn ra cảnh tượng thần kì như vậy, mà bọn họ lại có thể làm lỡ mất cơ hội này.

- Lý Dương, anh nói thật xem, tại sao anh biết bức tranh này không hề đơn giản?

Vừa mới đi 1 đoạn không xa Hà Kiệt liền hưng phấn hỏi Lý Dương, những người khác cũng hiếu kì nhìn hắn, đây là 1 bức tranh nhìn rất tầm thường, bày ra trước mắt ai cũng không được để ý đến, Lý Dương lại để ý đến mà lại còn mua nó về.

-Tôi nói là vì trực giác, mọi người có tin không?

Lý Dương mỉm cười đáp, nói thật ra đây cũng là ngoài ý muốn của hắn, vừa bắt đầu hắn đã cảm thấy bức tranh này cổ quái, nhưng thật không ngờ đây lại là tranh của Ngô Đạo Tử, mà lại có những hiệu quả thần kì như vậy.

-Em tin

Vương Giai Giai gật đầu đầu tiên, trực giác là thứ không thể nói rõ rành được, nhưng thật sự là nó có tồn tại, Vương Giai Giai cũng đã từng trải qua những việc như vậy.

Lưu Cương cũng gật gật đầu, không nói gì, hắn cũng tin tưởng vào giải thích của Lý Dương

Trên thực tế hắn cũng đã có cảm giác như vậy, lúc Lý DƯơng mua bức tranh này hắn cũng cảm giác rằng bức tranh này không đơn giản, lúc Lý Dương mua những món đồ khác thì loại cảm xuc này cũng không nhiều.

-Khó trách ông đều nói vận may của cậu tốt hơn của ông, tôi xem như đã biết nguyên nhân rồi.

Hà Kiệt sửng sốt một hồi cuối cùng cũng thốt ra được một câu, trong ánh mắt còn có 1 chút ghen tị, tuy nhiên cũng nhanh chóng bị dập tắt, biểu hiện của Lý Dương càng tốt, anh ta càng có lợi.

Vật bảo bối này nếu Lý Dương đem ra làm lễ vật mừng thọ, tác dụng của nó tuyệt đối không kém bản dập lần trước mua về, nếu nói về ý nghĩa của nó thì bức tranh cổ này còn có ý nghĩa hơn nhiều.

Đương nhiên việc có mang món đồ này ra làm quà mừng thọ không là việc của Lý Dương, Hà Kiệt tuyệt đối không tham gia.

Lần trước Lý Dương đồng ý cùng hắn đem bản dập ra làm quà, lại còn để bản dập ở chỗ hắn đã làm cho hắn thiếu Lý Dương 1 món nhân tình rồi, Hà Kiệt nhất định sẽ không có ý gì với món đồ này nữa, đây là việc những người không biết nghĩa khí mới làm.

Tuy nhiên đi cùng Lý Dương Hà Kiệt cũng có tự tin là sẽ gặp được món đồ tốt, vận may của Lý Dương thật sự có chút qủy quái.

-Thương tổng, có cần chúng tôi đi điều tra về bọn họ không ạ?

Phía bên cạnh người khi nãy trả giá 5000 vạn bước sang bên nhỏ going hỏi, sắc mặt của người đàn ông trung niên khi nãy ra giá này không tốt, một món bảo bối tôt như vậy lại biến mất ngay trước mắt ông ta, ông ta thật sự không can tâm.

-Điều tra cũng tốt

Mắt nhìn đoàn người Lý Dương rời đi, ông ta gật đầu, trong mắt hiện lên 1 tia lạnh lùng.

Bên cạnh Phan gia viên có một quán cơm, đám người Lý Dương vào 1 phòng, hà Kiệt gọi món, đều là món ngon nhất của quán.

-Lý Dương, anh hôm nay ít nhất cũng phải có số tiền trên 1 trăm triệu rồi

Hà Kiệt khoanh tay, cười ha hả nói với Lý Dương, trong lời nói cũng không tránh khỏi có chút chua xót, một ngày có được 1 trăm triệu, như vậy đã hơn hắn nhiều lắm rồi.

-Trên trăm triệu?

Lý Dương có chút sửng sốt nhưng ngay lập tức hiểu được ý trong lời nói của Hà Kiệt, trước đây hắn đã giải ra 1 viên Phỉ Thúy lớn Thủy Tinh Chủng trị giá 6000 vạn, bức tranh này lại có người trả đến 5000 vạn, cộng lại đã là hơn trăm triệu rồi.

- Nếu nói trăm triệu thì chắc chắn sẽ đến, mà còn có thể vượt xa con số này, bức tranh này là quốc bảo hàng đầu, dù có trả giá cao hơn nữa cũng vô dụng, tôi sẽ không bao giờ bán nó đi.

Lý Dương vừa cười vừa nói, nói xong lại mở bức tranh ra, bức tranh lúc mở ra vẫn còn một ít sương nhàn nhạt, tuy nhiên không còn nhìn rõ bức tranh nữa.

Lý Dương lại sử dụng năng lực đặc biệt, dưới hình ảnh lập thể, những hạt nước dính trên mặt tranh còn lại rất ít, màu vàng cỏ hiện lên càng rõ nét hơn.

-Nói cũng đúng, nhưng lão gia mà nhìn thấy bức tranh này chắc chắn sẽ rất vui

Hà Kiệt gật đầu, đồ có tốt thế nào đi chăng nữa nếu chỉ giữ lại để sưu tầm mà không xem xét đến giá cả của nó, hôm nay Lý Dương lại không hề để ý gì đến việc có được bao nhiêu, Hà Kiệt cũng không nhác đến điều này nữa.

Lý Dương mỉm cười gật đầu, cũng không đáp lại lời, hắn đang chú ý đến bức tranh, hắn có cảm giác sự thần bí của bức tranh này vẫn chưa được hiện ra hết.

Dưới hình ảnh lập thể, Lý Dương cản thận xem xét bức tranh cổ, giấy tranh vẫn như cũ, chất liệu làm không phải là giấy thì cũng không phải là, đây là 1 loại màu vàng cỏ mà hắn không biết rõ, là thứ hắn chưa từng nhìn thấy.

Nước còn sót lại trên bức tranh biến mất hết, cả bức tranh đều không còn chỗ nào là màu trắng nữa, lông mày Lý Dương từ từ nhíu lại.

Một ý tưởng lớn bỗng dưng xuất hiện trong đầu hắn.

Bức tranh này có liên quan đến nước, có phải nó cũng giống như Trường Sinh Bát, cho hẳn vào trong nước thì mới xuất hiện tất cả những hiệu quả của nó, nhưng dù sao thì cho cả bức tranh này vào nước thì cũng vẩn là một ý nghĩ có chút điên cuồng.

Mọi người đều cho rằng bức tranh này làm từ giấy, hơn nữa bất kì bức tranh thủy mặc nào cũng bị nghiêm cấm cho tiếp xúc với nước, mực gặp nước nhất định sẽ bị tan ra, tranh vẽ cũng biến thành một màu đen, sẽ không còn lài tranh vẽ nước.

Tuy nhiên bức tranh này rõ ràng là không giống với những bức tranh truyền thống, trước hết là nó không sợ nước, hôm nay bọn họ đã tưới nước lên khắp bức tranh, nếu là tranh bình thường thì có lã đã hỏng lâu rồi, nhưng bức tranh này lại không hề hấn gì.

Nghĩ là làm, Lý Dương nghĩ xong liên gọi người mang lại một chậu sạch, loại lớn nhất, nếu không có thì mua chậu to rửa bát mới, nhất định là phải sạch sẽ.

Lý Dương cố ý đưa cho người phục vụ ít tiền boa, người này nhận được tiền liền nhanh chóng đi chuẩn bị những thứ lý Dương dặn.

-Lý Dương, cậu dùng chậu to làm gì?

Nghe xong yêu cầu của Lý Dương, cả bọn Hà Kiệt đều ngẩn người, sau cùng vẫn là Hà Kiệt mở miệng hỏi.

-Tôi muốn cho bức tranh này cho vào nước xem rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra.

Hà Kiệt và Vương Giai Giai đều nhìn nhau, thật ra trước khi Hà Kiệt hỏi thì ai cũng đều có ý nghĩ như vậy rồi, lúc Lý Dương nói cần 1 cái chậu to thì ý của hắn đã rất rõ ràng rồi

Cho bức tranh vào nước, ngẫm ra đều thấy thật điên rồ, nhưng khi Lý Dương nói ra thì lại không ai thấy bất ngờ chút nào. Những bức tranh khác không thể dính nước nhưng bức tranh này thì khác, nó càng dính nhiều nước thì hiệu quả càng rõ rệt.

Không lâu sau người phục vụ kia mang về 1 chiếc chậu to dành cho trẻ con tắm, chiếc chậu này vừa được hắn mua về.

Giám đốc nhà hàng biết yêu cầu của khách liền lập tức phái người đi mua, ông ta không biết Lý Dương nhưng khi nãy Hà Kiệt gọi món đều là những món đắt nhất, còn gọi thêm rượu, 1 bữa ăn đã mấy vạn tệ, yêu cầu của khách hàng chỉ cần họ có thể đáp ứng được bọn họ đều cố gắng thỏa mãn.

Chiếc chậu to được đặt vào giữa, nhờ phục vụ đổ vào hơn nửa chậu là nước tinh khiết, lúc này mới cho người phục vụ đi ra.

Người phục vụ vẫn còn rất hiếu kì, tuy nhiên khách đã có yêu cầu thì hắn cũng không thể đứng đó xem được, đành ra ngoài đóng cửa lại, ở bên ngoài đợi khách gọi vào.

Lý Dương đứng dậy, Hà Kiệt và mọi người đều đã đứng cả dậy, ai cũng tỏ ra rất căng thẳng.

Mặc dù bức tranh này đã tỏ ra là 1 bức tranh không sợ dính nước nhưng cứ nghĩ đến việc cho cả bức tranh ngâm vào nước thì ai cũng không khỏi lo lắng, Lý Dương cũng không ngoại lệ.

Lý Dương trải bức tranh ra, từ từ đặt nó vào trong chậu nước, sau khi cho vào nước, mắt mọi người đều lập tức mở to ra, không chớp mắt nhìn vào trong chậu nước.

-không ai được cử động, cảnh sát đến khám xét

Cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra, có đến 10 người đi vào, mấy người là mặc quần áo cảnh sát, đi sau cùng là 1 người thanh niên mặc thường phục, người này vừa bước vào đã sững lại, trong mắt còn có chút kinh hãi.

*****

Lý Dương mang bức tranh đi tới chỗ cái chậu.

Bức tranh vừa mới thấm nước, Lý Dương liền cảm thấy tay mình bị trợt, bức tranh liền trầm xuống.

Bức tranh chìm xuống đái chậu rồi nhanh chóng biến mất, nước trong chậu từ từ biến thành màu trắng sữa, nó không có tràn ngập trong nước mà đang nhộn nhạo khắp nơi trong chậu.

Thứ này giống như cái trước, dòng sương trắng này hiện ra hình vẽ một dòng nước chảy từ trên thác cao xuống, điểm khác nhau là những vật trong bức tranh đều di động, so với trước đó thì nó thoạt nhìn sinh động hơn nhiều, cảnh nước từ trên chảy xuống nhìn giống như là cảnh thật vậy.

Khi bức tranh chìm vào trong nước làm cho mặt nước gợn sóng, sáu người trong bức tranh thì di động theo sự gợn song một cách tùy ý. Hơn nữa dòng suối nhỏ cũng nhẹ nhàng lưu động, thậm chí những lá cây bên cạnh cũng lưu động giống như là có gió thổi qua vậy.

Trong bức tranh, người có tay áo dài dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn xung quanh, mỗi người khi đối mặt với ánh mắt của hắn đều không tự chủ được nhìn ra ngoài, khi đối mặt với một bức tranh không ngờ lại xảy ra tình trạng không dám nhìn thẳng vào.

Khi nhìn những người khác thì không có cảm giác này, bọn họ di động xung quanh người trung niên có ánh mắt uy nghiêm, tất cả điều này càng tôn lên vai chính của người trung niên, giống như người trung niên này là chủ nhân của những người còn lại vậy.

Hết thảy mọi thứ nhìn hoàn toàn giống như thật, nó căn bản làm cho người ta không tin được đây chỉ là hình ảnh dưới cái chậu

Đây chính là nguyên nhân làm cho mọi người ngây dại

Sau khi bức tranh hiện ra trên nền nước trắng đục, Lý Dương liền mở ra đặc thù năng lực cẩn thận quan sát bức tranh.

Bức tranh chìm dưới nước đã hoàn toàn thay đổi, không còn nhìn ra màu vàng ố nữa, chỉnh thể bức tranh đã biến thành một màu trắng sửa.

Bề mặt bức tranh không có bị nước làm hỏngkhi bức tranh ngâm torng nước thì nó tản ra một màu đen kết hợp với lớp sương trắng.

Hắn đoán không có sai, nếu muốn thể hiện hết thảy hiệu quả của bức tranh thì phải ngâm toàn bộ nó xuống nước.

Đám người Hà Kiệt vẫn còn đang sững sờ, bức cổ họa đặt torng nước không ngờ lại phát ra hiệu quả của nó, hiện tại mọi người đã hoàn toàn rung động khi nhìn diện mạo thật của bức tranh.

Ai cũng không thể tưởng được đây là một bức tranh phải đặt trong nước thì mới có thể phát huy hiệu quả của nó.

Đặt ở trong nước mới có thể hiện ra ra bức tranh đã hoàn toàn đảo điên sự nhận thức của mọi người, có thể tưởng tượng được khi bức tranh này được mọi người biết thì sẽ oanh động như thế nào, không chút khoa trương mà nói thứ này không hề kém Trường Sinh Bát chút nào.

-Bồng

Cửa phòng bị người mạnh mẽ mở ra, vài người mặt đồng phục cảnh sát xông vào, một người trong đó hô lên:

-Không được nhút nhích, cảnh sát kiểm tra phòng

Không ai nghe hắn nói, Lưu Cương là người động đầu tiên, hắn bước lên chắn Lý Dương và Vương Giai Giai phía sau rồi móc ra tộ câu sung lục chỉa vào một người của đối phương.

Người nọ còn chưa kịp phản ứng thì đả thấy nòng sung chỉ vào phía mình, nhiệm vụ của Lưu Cương là bảo vệ Lý Dương nên cũng mặt kệ bọn họ có thân phận gì.

Cao Phong đi theo Hà Kiệt cũng động, động tác của hắn chỉ chậm hơn Lưu Cương một chút, Cao Phong chắn trước mặt Hà Kiệt rồi hai tay cầm hai sung vương ra.

Hắn so với Lưu Cương còn khủng bố hơn, hai tay hắn mổi tay cầm một cây sung chỉ vào hai tên cảnh sát.

Người trẻ tuổi khi thấy một màn này liền ngây người, hắn vốn tưởng những người trong phòng phài sợ hãi mới đúng, không ngờ người sợ hãi lại là bọn hắn.

-Các người, các người là ai

Người trẻ tuổi hoảng sợ nhìn ba khẩu súng trước mặt, bên người hắn tuy có nhiều người nhưng bọn họ đều đi tay không, căn bản không nghĩ tới việc mang theo súng, càng không nghĩ tới những người trước mặt này lại có sung lục.

Đặt biệt là những người bị chỉa súng, lúc này toàn thân tóc gáy đều dựng đứng lên, bọn họ đều là cảnh sát nên không xa lạ gì với súng, mấy cây súng trước mặt này tỏa ra một luồng khí lạnh làm cho bọn họ cảm giác được sinh mạng của mình bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

-Lưu Cương, Cao Phong, hai người cất súng vào đi

Hà Kiệt nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói mộ câu, Lưu Cương vốn cũng biết Hà Kiệt nên sau khi do dự một chút hắn liền thu súng lại.

Sau khi hai người thu hồi súng xong liền vây những tên cảnh sát này lại để cho bọn họ úp mặt vào tường, thu lấy những thứ có thể gây nguy hiểm cho người khác rồi mới trở lại chỗ Lý Dương và Hà Kiệt.

Trong phòng tổng cộng đi vào 13 người, có 5 người mặc cảnh phục, lúc này những người này đều đưa lưng về phía Lý Dương, hai tay đặt trên tường, căn bản không dám quay đầu lại.

Người có thể nhìn thấy Lý Dương chỉ có người trẻ tuổi kia mà thôi.

Người trẻ tuổi này hiện đang vô cùng hoảng sợ, hắn không còn đắc ý như khi vừa mới bước vào, thậm chí ngay cả một màn thần kỳ trong cái chậu hắn cũng không dám liếc nhìn dù chỉ một lần.

-Anh là ai? Vì cái gì xông vào nơi này?

Hà Kiệt từ từ đi ra, trên mặt nhìn không ra có chút thay đổi nào, nhưng mà sự tức giận trong mắt thì Lưu Cương có thể phát hiện ra.

-Tôi, tôi là Nghiêm Thành, con của cục trưởng cục công an Nghiêm Vạn Lý, các người không được làm bậy, nếu không ba tôi sẽ không bỏ qua cho các người.

Lời của Hà Kiệt là cho người đó có chút phản ứng, người trẻ tuổi lớn tiếng kêu to, hắn hi vọng lời nói của mình có thể làm cho những người này hoảng sợ không dám làm bị thương mình.

Trong mười hai người úp mặt vào tường có một người lặng lẽ quay đầu lại, hắn còn chưa kịp quay xong thì đã bị dánh một cái phải quay đầu trở lại. Lưu Cương phát hiện động tác nhỏ của hắn nên dùng cái thìa đập một cái, tuy là không làm hắn bị thương nhưng cũng phải chịu đau một hồi.

-Nghiêm Vạn Lí, phân cục công an Nghiêm Vạn Lí?

Hà Kiệt cau mày, Hà Kiệt hiện đang là phò cục trưởng Ủy chính pháp nên cũng có hiểu biết nhất định về cục công an, phân cục công an quả thật là có một tên gọi là Nghiêm Vạn Lý, hơn 40 tuổi, ngang cấp với hắn.

-Đúng, đúng, anh biết ba tôi sao?

Người trẻ tuổi rất nhanh gật đầu, trên mặt cũng lộ ra một tia hy vọng, đối phương biết cha hắn là tốt nhất, như vậy thì hắn mới có thể tránh khỏi việc bị thương.

-Tôi biết, anh vì cái gì tới nơi này?

Hà Kiệt gật đầu, trên mặt nhìn không ra có chút thay đổi nào, Cao Phong thì thở dài trong lòng. Hắn đi theo Hà Kiệt đã hơn 5 năm nên hiểu rất rõ tính tình của Hà Kiệt, Hà Kiệt đối với người nào càng bình thản thì chứng minh cơn tức giận của hắn với người đó càng lớn, người bị hắn tức giận sẽ càng phiền toái.

Không chỉ có hắn phải phiền toái, cho dù là cha hắn cũng sẽ bị liên lụy vào.

-Tôi, tôi nhận được tin báo nơi này có người tụ tập hút thuốc phiện nên cố ý tới xem, không ngờ là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, chúng tôi nhận được tình báo sai lầm.

Người trẻ tuổi hcó chút sững sốt, hắn từ từ nói, đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân thật, nguyên nhân thật sự hắn căn bản là không dám nói ra.

-Phải không?

Hà Kiệt ngẩn đầu lên, ánh mắt lạnh lung nhìn người trẻ tuổi gọi là Nghiêm Thành, Nghiêm Thành căn bản không dám cùng hắn đối mặt nên mất tự nhiên cúi đầu xuống.

-Cao Phong, anh tới hỏi hắn, tôi muốn biết nguyên nhân thật sự.

Hà Kiệt không để ý tới người trẻ tuổi nữa mà nhỏ giọng nói với Cao Phong một câu, Cao Phong là bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng đã trải qua thực chiến nên hắn cũng có cách thẩm vấn riêng, lúc trước nếu không phải Hà Kiệt tìm người hỗ trợ thì cũng sẽ không mời được người này đến làm đội trưởng đội bảo vệ của hắn.

-Vâng, ông chủ.

Cao Phong lên tiếng, hắn mang theo tên trẻ tuổi đi vào một căn phòng, người trẻ tuổi hoảng sợ vội vàng kêu lên.

-Nghiêm thiếu gia.

Người mới bị đánh một cái kia bất chấp mọi thứ vội hô lên, còn chưa kịp nói xong thì hắn đã ôm đầu kêu thảm, Lưu Cương cũng không thèm khách khí với tên này làm gì.

Kỳ thật Hà Kiệt và Lý Dương đều biết vì cái gì mà nhựng tên này đến đây, người trẻ tuổi kia và tên ôm đầu ngồi dưới đất này bon họ đều đã gặp qua, tuy rằng hai bên đều không quen biết nhau nhưng vừa mới gặp cho nên không thể dễ dàng quên được.

Huống chi, Lý Dương trước đó còn xem những tên này là kẻ ngốc nên ấn tượng rất sâu.

Lý Dương loáng thoáng nhớ rõ bọn họ vừa mới tới khách sạn không lâu thì tên này liền rời khỏi, không lâu sau tên này liền mang theo một đống cảnh sát phá cửa xông vào, dụng ý của những tên này không cần đoán cũng biết.

Có thể làm cho người thanh niên này tìm đến bọn họ nếu không phải bức họa thần kỳ kia thì là cái gì, người đỏ mắt với bức cổ họa này không ít, nhưng mà người dám hành động thì không nhiều, người thanh niên này có thể xem là một trong số đó.

Khi Cao Phong mang người này đi thẩm vấn, Lý Dương liền lấy bức họa trong cái chậu ra, hơi nước trên bức họa bốc hơi rất nhanh, một lát sau nó đã khôi phục lại như trước, nhìn thấy bức họa trở lại bình thường, Lý Dương không còn gì để lo lắng nữa.

Mười phút sau, Cao Phong dẫn Nghiêm Thành trở lại, chỉ trong thời gian ngắn như vậy không ngờ hắn đã tìm được hết thảy mọi thông tin mà hắn cần.

-Ông chủ...

Vứt Nghiêm Thành trên mặt đất, Cao Phong từ từ nói ra kết quả, Hà Kiệt nghe xong cũng không có biểu hiện gì, có điều ai cũng cảm giác được từ trên người hắn toát ra một hơi thở lạnh lùng.

Vương Giai Giai gắt gạo tựa vào bên người Lý Dương, sắc mặt của cô trở thành lạnh băng, Lý Dương ngay từ đầu còn tươi cười, nhưng sau khi nghe xong thì nụ cười biến mất, hắn lạnh lung nhìn người trẻ tuổi trên mặt đất.

Kết quả không khác gì bọn họ phán đoán, nhưng sự thật thì phức tap hơn nhiều

*****

Tên gọi là Nghiêm Thành này cũng là một người của cục công an, nhưng chỉ là một tiểu đội trưởng bình thường mà thôi, bình thường hắn đều ỷ vào ba mình mà làm rất nhiều chuyện xấu xa bỉ ỗi.

Chuyện xấu tuy rằng làm nhiều, nhưng hắn cũng không phải là tên ngốc, hắn biết nhiều chuyện chỉ có thể làm một cách âm thầm, cho nên làm nhiều chuyện xấu như vậy hắn cũng không có gặp vấn đề gì.

Lần này hắn nghe nói một vị thủ trưởng của ba hắn là một người thích sưu tầm nên tìm mọi cách để đoạt được một món bảo bối nhằm giúp cha hắn bước thêm một bước nữa.

Một thời gian nữa cha hắn sẽ được điều đi, nếu có thể thăng chức mà nói thì cha hắn sẽ có thêm không ít quyền lợi, như vậy thì hắn càng thêm được lợi.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn có mặt ở Phan Gia Viên, Phan Gia Viên vốn là nơi cha hắn quản lý, mà hắn thì cũng làm ở cục công an nơi này.

Nguyên nhân chính là vì như thế nên mấy ông chủ tiệm đồ cổ không bao giờ dám lấy đồ giả gạt hắn.

Ông chủ tiệm đồ cổ kia lấy ra một cái chén không tệ, nhưng cũng không có làm cho hắn vừa lòng, hắn biết rất rõ vị lãnh đạo này không thiếu nhựng vật sưu tầm bình thường, nếu như muốn đã động hắn, khiến hắn nói giúp cha mình thì phải tìm ra được một món bảo bối.

Sau đó bức hạo trên tay Lý Dương biểu hiện ra hiệu quả thần kỳ làm cho hắn vô cùng rung động, đồng thời cũng làm cho hắn rất hưng phấn, hắn nghĩ tới ông trời cũng giúp mình, thứ mình đang cần nhất cũng mang nó xuất hiện trước mặt mình.

Về phần thân phận của đám người Lý Dương, lúc đó Nghiêm Thành cũng không có đặt biệt để ý, năng lực của hắn không mạnh, nhưng mà hắn biết nhìn người, quần áo của Lý Dương nhìn vào là biết hàng vỉa hè, căn bản không có cấp bậc gì.

Quần áo của Hà Kiệt còn đỡ, nhưng mà dù sao cũng chỉ là hàng hiệu bình thường, còn thân phận của hắn, chỉ tính quần áo thôi cũng là hàng hiệu cao cấp, hắn cần gì phải để ý tới đám người Lý Dương.

Chuyện sau đó thì đơn giản hơn, Nghiêm Thành có một thủ đoạn vô cùng thực dụng để chiếm đoạt tài sản, thủ đoạn này hắn đã dùng qua vài lần, hơn nữa mỗi lần đều đạt được mục đích, thủ đoạn này có thể làm cho người bị hại không thể có ý kiến gì được.

Kỳ thật thủ đoạn này cũng không có gì phiền phức, đó chính là dùng danh nghĩa kiểm tra, rồi đem thuốc phiện chuẩn bị sẵn để hãm hại người, có đôi khi còn bắt buộc người bị hại sử dụng chút thuốc phiện rồi mang đi kiểm tra sức khỏe.

Có báo cáo kiểm tra sức khỏe, người bị hại chỉ còn cách để mặt hắn tự do, chính vì vậy nên mỗi lần hắn hành động đều thành công, dùng phương pháp này hắn đã thu được một lượng lớn tiền tài.

Lúc này đây, hắn định dùng thủ đoạn này để đạt được bức tranh của Lý Dương, thuốc phiện giấu trên người hắn chính là chứng minh tốt nhất.

Có điều bức tranh này hắn cũng không định tặng cho lãnh đạo, hắn cũng có lòng tham với bức tranh đáng giá này, hắn muốn dùng bức tranh này đổi lấy tiền mặt rồi sữ dụng một phần số tiền này mua một món đồ cổ có giá trị dùng làm quà tặng, số tiền còn lại hắn để dành bỏ túi riêng.

-Kiệt ca, nhất định không thể buông tha tên này.

Cao Phong vừa nói xong, Vương Giai Giai liền căm giận nói với Hà Kiệt một câu, thủ đoạn muốn đối phó với Lý Dương của người này quả thật là rất xấu, hôm nay nếu không phải có Hà Kiệt đi theo thì thủ đoạn này rất có thể sẽ thực hiện được.

Mất đi bức tranh thì cũng thôi, nếu vạn nhất làm cho Lý Dương bị nghiện thì sao, lúc này Vương Giai Giai hận khogn6 thể giết chết hắn ngay.

-Giai Giai, em yên tâm, tôi biết phải làm như thế nào.

Hà Kiệt cười cười, trong tay còn cầm túi bạch phiến, hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, hơn nữa lại có thái độ của Hà Kiệt nên tên Nghiêm Thành này chỉ sợ sẽ bị nghiêm trị.

Hà Kiệt lấy di động ra bấm một dãy số rồi nói với người đầu dây bên kia vài câu, hắn là người của Ủy chính pháp nên biết phải xử lý việc này như thế nào.

Người gọi là Nghiêm thành kia lạnh run ngồi trên mặt đấu, sắc mặt thì sợ hãi nhìn về phía Cao Phong, thủ đoạn vừa rồi của Cao Phong làm cho hắn cả đời không thể quên được.

Hơn mười phút sau, bên ngoài đột nhiên có một đám mặt cảnh phục đi vào, nhìn thấy nhóm người này, hai mắt Nghiêm Thành sáng lên.

-Chú Cừu, ngài đã tới? Mau, mau cứu cháu, những người này có súng.

Nghiêm Thành vội vàng kêu một tiếng, hắn quen biết những người này, người dẫn đầu là đội trưởng đội hình cảnh, bình thường quan hệ của người này với cha hắn cũng không tệ lắm, luận vai vế thì hắn phải kêu người này một tiếng chú, lúc này khi thấy người này đến đây hắn liền nghĩ là mình đã được cứu trợ.

Sau khi kêu xong hắn còn oán hận nhìn về phía Cao Phong, lúc này hắn bắt đầu suy nghĩ tới việc phải trả thù người này như thế nào.

-Hà cục trưởng, đã làm ngài phải sợ hãi rồi.

Đội trưởng đội hình cảnh căn bản không thèm liếc nhìn Nghiêm Thành lấy một cái mà ngượi lại bước nhanh tới trước mặt Hà Kiệt rồi dùng lễ tiết rất đúng mực chào hắn.

Luận cấp bậc, cấp bậc của người này cũng không thấp hơn hà Kiệt, nhưng nếu muốn so với Hà gia thì hắn còn kém quá xa. Lần này cấp trên nhận được báo án của Hà Kiệt, căn bản là không dám có chút chậm trễ nào mà ngay lập tức phái hắn qua.

-Cừu đội trưởng, tôi không sao, có điều tôi không ngờ là trong cục công an chúng ta lại có một tên bại hoại như thế này, vụ án này ngài phải điều tra cho tử tế nha.

Hà Kiệt cười khẽ môt tiếng rồi giao túi bạch phiến cho cảnh sát, thân phận của hắn rất cao, nhưng hắn cũng không có quyền lợi tự mình điều tra, chuyện như thế này phải giao lại cho cảnh sát xử lý.

Có điều có chuyện ngày hôm nay, tin chắc rằng cảnh sát sẽ không dám làm qua loa, nếu không thì không thể nào cho hà Kiệt một câu trả lời thuyết phục được.

-Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, sẽ không để cho bất cứ tên tội phạm này chạy thoát.

Cừu đội trưởng nhận bao bạch phiến rồi cười nói một câu, trong lòng thì âm thầm thở đài, hắn biết Nghiêm Thành, người này hắn đã gặp qua vài lần, cũng biết tên này có chút thủ đoan không sạch sẽ, nhưng mà hắn không ngờ tên này lại đánh chủ ý lên Hà Kiệt, lần này đừng nói là hắn, cho dù là Nghiêm Vạn Lý cũng không cứu được.

Hơn nữa, nghe ý của Hà Kiệt thì ngay và Nghiêm Vạn Lý cũng phải xử lý, nếu không thì Hà Kiệt cũng không nói như vậy

Xem ra công an phải có chút chấn động rồi.

-Chú Cừu, ngài, ngài đang làm gì vậy?

Nghiêm Thành cuối cùng cũng cảm giác được chút không ổn, hắn ngơ ngác nhìn người mà hắn cho là vị cứu tinh, lời mà vị cứu tinh này nói làm cho hắn hoàn toàn khiếp sợ.

-Mang toàn bộ đi.

Cừu đội trưởng phất phất tay, những người cảnh sát mà hắn mang đến lập tức tiến lên còng tay những tên này lại, đây là vụ án lợi dụng chức quyền hãm hại vu oan, những người này bình thường đều đi theo Nghiêm Thành làm không ít chuyện xấu, lần này bọn chúng tuyệt đối khôn thể thoát được cái tội danh tong phạm.

Nghiêm Thành bị mang ra khách sạn, vừa mới chạy ra khách sạn, hắn liền thấy được cha mình chạy tới, đầu cha hắn đầy mồ hôi, sắc mặt thì có chút sợ hãi.

Thấy cha mình, trong lòng Nghiêm Thành lại dân lên hi vọng, đây cũng có thể xem là hi vọng cuối cùng của hắn.

Đáng tiếc là người cha bình thường sủng ái hắn nay lại trừng mắt liếc nhìn hắn một cái rồi đi vào khách sạn, muốn giải quyết chuyện này thì phải đi tìm Hà Kiệt, nếu chuyện này mà giải quyết không xong thì ngay cả phó cục công an như hắn cụng sẽ gặp chuyện.

Xe cảnh sát mang toàn bộ những người này đi, đám người Lý Dương cũng rời khỏiNghiêm Vạn Lý vừa mới nhìn thấy Hà Kiệt nên định chạy tới nói chuyện nhưng bị Cao phong ngăn lại, Hà Kiệt liếc nhìn hắn một cái nhưng không nói gì mà rời khỏi.

Lúc bọn họ rời khỏi, Nghiêm Vạn Lí lại thấy được chiếc xe mà Lý Dương đi, lúc sau sắc mặt hắn đã biến thành trắng bệch.

Nghiêm Thành trước đó chỉ để ý tới bức cổ họa chứ không chú ý tới chiếc xe, nếu như hắn thấy được biển số chiếc xe này thì cho hắn 10 lá gan hắn cũng không dám đi vu oan Lý Dương.

Cừu đội trưởng khi đi ngang qua Nghiêm Vạn Lí thì khẽ thở dài một tiếng. Hắn biết rõ người này xem như là xong rồi, ở Bắc Kinh có một số người không thể đắc tội được, đắc tội bọn họ thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn là đắc tội lãnh đạo của mình nữa.

Mà Hà thiếu chính là một trong số những người đó.

Hai chiếc xe trực tiếp chạy tới chỗ của Hà Kiệt, tuy rằng nơi này không có gì ngon để ăn nhưng bây giờ bọn họ không có ai có lòng dạ ăn uống cả.

Lúc ăn cơm, Hà lão còn tự mình gọi điện thoại tới, chuyện vừa rồi ông cũng đã nhận được tin tức.

Cách xử lý của Hà kiệt ông rất hài lòng, Hà Kiệt là nhân tài đời thứ 3 của Hà gia, Hà gia có người kế thừa, ông thì có được một truyền nhân hoàn mỹ nên khoảng thời gian gần đây ông cười càng ngày càng nhiều.

Lý Dương mang tất cả đặc điểm của bức tranh nói cho Hà lão, loại bức tranh này Hà lão cũng chưa từng nghe qua nên ông cũng rất tò mò về nó, ống đáp ứng sẽ tra tư liệu về bức tranh này giúp Lý Dương.

Ăn cơm xong, Lý Dương và Vương Giai Giai rời khỏi, Hà Kiệt thì tiếp tục ở lại nơi này, chuyện này còn có rất nhiều việc lên quan đang chờ hắn xử lý.

Chuyện này làm cho hắn rất tức giận, tên kia không ngờ dám chơi trên đầu hắn, nếu chuyện này mà hắn không có chút phản ứng nào thì chẳng phải là nói sau này ai cũng có thể chơi trên đầu hắn hay sao.

Buổi chiều Lý Dương và Vương Giai Giai không có đi Phan Gia Viên mà chỉ đi dạo xung quanh công viên gần đó một chút rồi đưa Vương Giai Giai về, chuyện ngày hôm nay làm cho hai người không ai còn tâm trạng để đi dạo cả.

Buổi chiều, Hoàng viện trưởng gọi điện thoại tới mời Lý Dương tới cố cung một chuyến, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu muốn xem bức tranh thần kỳ của Lý Dương, chuyện này Lý Dương cũng không từ chối, hiện giờ Hoàng viện trưởng cũng không khuyên Lý Dương quyên cái gì nữa, có khuyên cũng vô dụng, Lý Dương căn bản là sẽ không quyên.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1111)