Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0434

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0434: Kê Huyết Thạch (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chúc công tử dừng ở đó rồi quay đầu nhìn lại.

Không ít người xung quanh thở dài nuối tiếc, nếu Chúc công tử rời đi thì chẳng phải khối Kê Huyết Thạch này vô chủ sao, số nguyên thạch còn lại thì không có giá trị gì nữa, tuy nhiên những khối có lớp vỏ Kê Huyết kia cũng đáng một ít tiền, tính ra cả thảy cũng được trên 1000 tệ.

Bọn họ vốn nghĩ đợi Chúc công tử đi thì lập tức chiếm lấy số Kê Huyết đó, nhưng bây giờ Lý Quân Sơn muốn mua lại thì một vài người lại chửi ông ta ngốc, cũng có một số người trách móc ông ta cản trở miếng ăn của họ.

Những người có ý nghĩ như thế thì cũng chỉ là số ít, đều là những người chực ăn hôi cả.

- Ông muốn mua?

Chúc công tử hỏi nhẹ một câu, Lý Quân Sơn gật đầu, ông ta cũng không biết nói thế nào, nhìn thấy món đồ trị giá 60 vạn bị bỏ lãng phí như thế ông cũng có chút đau lòng, tuy nhiên ông cũng không biết mình mua chúng về để làm gì nữa.

- Được thôi, 1000 tệ bán cho ông đó.

Chúc công tử nói xong liền bỏ đi, lần này hắn không quay đầu lại nữa, hắn cũng chẳng còn tâm trạng để ở lại đây, bản thân hắn vốn dĩ không muốn nhiều lời, tuy nhiên nhìn thái độ thành khẩn của Lý Quân Sơn hắn đành phải đưa ra cái giá nghìn tệ vậy.

Bây giờ tâm trạng của hắn rất tệ, xung quanh rất nhiều người có vẻ vui mừng, tuy nhiên hắn không nhìn thấy điều này ở Lý Quân Sơn, có lẽ đây cũng là lí do mà hắn đồng ý bán món đồ đó.

- Một ngàn tệ, nhanh lên.

Cái người đi cùng vội vã giơ tay ra đòi tiền, Lý Quân Sơn mở ví, trong ví có nghìn tệ tiền lẻ, ông lấy ra mười tờ tiền màu đỏ đưa cho anh ta.

Lấy tiền xong anh ta cũng không thèm đếm liền vội vàng chạy đi, xung quanh cũng có một vài người đã bỏ đi, chẳng có gì hay để xem nữa.

- Ông bỏ ra 1000 tệ mua món đồ này về làm gì vậy?

Hà Ái Linh chau mày hỏi, nếu người mua là Lý Dương thì bà sẽ không hỏi như vậy rồi, bà thật không hiểu là Lý Quân Sơn mua chúng vì mục đích gì.

Món đồ này vốn trị giá 60 vạn, nhưng bà cũng rõ là nó giờ không còn giá trị bao nhiêu nữa, nếu không thì người ta sẽ không vứt nó ở đây.

- Một nghìn tệ cũng đáng mà.

Người xem xung quanh lại thở dài, họ liếc Lý Quân Sơn một cái rồi bỏ đi, bỏ nghìn tệ để mua món đồ này cũng không lỗ, nhưng kiếm được cũng chẳng là bao, nhiều nhất cũng chỉ vài tram tiền công sức là cùng.

- Mẹ, con nghĩ 1000 tệ không đắt, đây là nguyên thạch Kê Huyết, nếu gom tất cả số nguyên thạch vỏ Kê Huyết lại cũng được trên nghìn tệ, huống chi còn một miếng to chưa giải, chi bằng để ba thử vận may xem sao, xem có giải ra được Kê Huyết Thạch hay không.

Lý Dương cười, nghe hắn nói xong thì lập tức một số người bật cười, đây là nguyên thạch Kê Huyết chứ không phải là nguyên thạch Phỉ Thúy, mà Kê Huyết thì lại không thẩm thấu vào bên trong, có nằm mơ cũng không giải ra được Kê Huyết Thạch.

Người xem bỏ đi mỗi lúc một đông, Lý Dương cũng chẳng them để ý đến điều đó, ngược lại hắn thấy vui vui.

Lý Quân Sơn mua khối phế liệu này làm Lý Dương hơi bất ngờ, tuy nhiên vui vẫn nhiều hơn, sau khi giải được Kê Huyết Thạch ngũ sắc thì chỉ nguyên liệu thôi cũng đã bán được trên hai tram vạn rồi, nếu gia công xong rồi gửi đến các công ty bán đấu giá thì càng cao hơn nữa.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc ba mẹ hắn sẽ có thêm một khoản kha khá để dành nữa, nhiều lần Lý Dương đưa tiền cho ông bà nhưng họ không nhận, lần này chính tay họ kiếm ra tiền thì sẽ không còn lý do gì từ chối nữa.

- Đúng đúng, Dương Dương nói rất đúng, cứ để tôi thử sức xem sao.

Lý Quân Sơn vội vã gật đầu, sau khi mua xong thực ra ông cũng có chút hối hận, tuy nhiên sau khi nghe Lý Dương giải thích thì ông thấy vui hơn, dù sao thì món đồ này cũng đáng giá nghìn tệ, chắc chắn sẽ lấy lại vốn thôi.

- Dì à, miễn sao chú thấy vui là được rồi, kiếm tiền là để xài mà.

Vương Giai Giai cầm tay Hà Ái Linh nói, Lưu Cương thì không nói gì, tuy nhiên nhìn hắn cười cũng đủ biết hắn ủng hộ Lý Quân Sơn rồi.

Năm người mà đã có ba người về phe Lý Quân Sơn rồi, bà cũng không biết nói gì nữa.

Cuối cùng bà cũng nghĩ thông rồi, đừng nói là một nghìn, đến một nghìn vạn thì con trai của ông ta cũng có thể móc ra, cũng không cần phải để ý đến chút tiền ít ỏi này nữa, chỉ cần ông vui thì tiêu bao nhiêu tiền cũng đáng.

Bà nghĩ như vậy cũng chỉ là thói quen trong cuộc sống hàng ngày thôi, làm việc gì bà cũng đều suy tính được mất.

Lý Dương bước đến giúp cố định khối nguyên thạch, xung quanh còn khoảng chưa đến 50 người, cũng có một số người đợi để cười nhạo Lý Dương.

Khối phế liệu này mà còn đi giải, đúng là tự chuốc lấy phiền phức.

Đến những người coi giữ máy giải đá cũng có chút do dự, nhưng họ nghĩ đến mối quan hệ giữa Lý Dương với ba vị chuyên gia nên cũng miễn cưỡng mở máy giải, chơi thì chơi, bọn họ cũng chỉ là những người làm công bình thường, không dám đắc tội với người quen của chuyên gia.

Lý Dương cầm dao cắt, khối nguyên thạch vẫn còn rất lớn, cần phải cắt ra thì mới thấy được Kê Huyết Thạch ngũ săc ở bên trong.

Sau khi khởi động máy cắt, Lý Dương nhường chổ cho Lý Quân Sơn, đối mặt với chiếc máy giải đá lạ lẫm này ông cũng hơi luống cuống.

- Ba, trực tiếp ấn xuống là được, đơn giản thôi.

Lý Dương cười, cầm lấy cánh tay của ông ấn xuống, tiếng cắt đá lại lần nữa vang lên, ấn máy cắt xuống xong Lý Quân Sơn không còn thấy lo lắng nữa.

- Mao Lão, ông thua rồi, ôi đã nói là Lý lão đệ mà ông bảo là không phải.

Tiếng Bạch Minh vọng lại từ đằng sau Lý Dương, Bạch Minh vẫn còn nhớ vụ cá cược, sau khi kí hợp đồng xong liền lập tức kéo Mao Lão đến đây, thầy Thái thì đi tìm Thái Quốc Hoa.

Bọn họ trưa nay phải ăn cơm với gia đình Lý Dương, không thể đi cũng với nhóm người bên tổ chức được, theo kế hoạch thì bữa cơm trưa nay sẽ do bên tổ chức phụ trách.

- Không thể nào, rõ ràng là tôi tận mắt nhìn thấy người khác chuyển nguyên thạch đến cạnh máy cắt đá mà.

Nhìn thấy Lý Dương và Lý Quân Sơn đứng bên máy cắt đá, Mao Lão cũng thấy hơi bất ngờ, lúc nãy rõ ràng là ba người thanh niên, sao giờ lại biến thành Lý Dương chứ.

- Tận mắt nhìn thấy cũng hông có tác dụng gì, cậu Lý đang đứng trước mặt mới là sự thật.

Bạch Minh cười hi hi, Lý Dương nghi hoặc nhìn bọn họ, tuy nhiên hắn vẫn đứng đó, hắn còn phải giúp ba giải đá, một người lần đầu tiên làm công việc này cần phải có người thành thạo giúp đỡ.

- Đợi một chút

-

Mao Lão bước lên kéo tay người định rời đi hỏi nhỏ mấy câu.

Người đó rõ ràng là có quen với Mao Lão, vừa nhìn thấy ông đã rất xúc động, Mao Lão hỏi xong liền vội vàng giải thích, cuối cùng thì Mao Lão cũng đã hiểu ra được vấn đề.

Người vốn định giải đá đã bỏ đi rồi, ba của Lý Dương bỏ nghìn tệ mua chúng về để luyện tay nghề, chẳng trách bây giờ người đứng bên cạnh máy giải là cha con nhà Lý Dương.

Mao Lão liền nói sự việc với Bạch Minh, Bạch Minh cũng thấy hơi bất ngờ.

Hắn chớp chớp mắt rồi nói tiếp:

- Mao Lão, cho dù là như vậy thì ông cũng thua, chúng ta cá là những sự việc xảy ra lúc nãy có liên quan đến Lý Dương hay không, phế liệu giờ đã bị Lý Dương mua về, vậy chắc chắn là có liên quan đến hắn rồi, vì vậy tôi đã thắng.

Mao Lão ngẩn người ra một lúc rồi ông chỉ tay cười nói:

- Cậu đúng là chơi xấu

- Tôi có chơi xấu gì đâu, thầy Thái có thể làm chứng, cho dù thế nào đi nữa thì khối Kê Huyết Thạch này chính là nguồn gốc của mọi vấn đề, bây giờ số nguyên thạch còn lại đang nằm trong tay Lý Dương, ông có nói không lien quan đến anh ta cũng không được.

Bạch Minh giơ hai tay ra, còn làm bộ mặt đáng thương nữa, Mao Lão chỉ biết lắc đầu.

- Chuyện gì vậy?

-

Thầy Thái từ phía sau bước đến, Bạch Minh lập tức tường thuật lại sự việc cho thầy nghe, nghe xông thầy Thái cũng không tránh khỏi sự bất ngờ, không ngờ kết quả lại trở nên như vậy.

Trước tình thế này quả là khó phân thắng bại, thầy Thái im lặng, lúc này bất kể nói gì cũng đều đắc tội với người ta cả.

- Rầm

Ba người quay đầu nhìn lại, nguyên thạch đã được cắt xong, lúc này còn khoảng 30 người đang đứng xem, rất nhiều người lại bỏ đi.

- Hình như có màu hồng

Một người nghi ngờ nói, ông ta nói nhỏ nên chỉ có những người đứng cạnh đó nghe được.

Cái khối phế liệu này mà nhìn thấy huyết thì thật là kì lạ, nên ông ta cũng không dám nói lớn, sợ mình nhìn nhầm.

- Đúng là có hồng có cả màu vàng nữa?

Một người khác bổng kinh ngạc thốt một câu, số người còn lại ngơ ngác nhìn lát cắt vừa được rửa sạch, ai cũng không dám tin vào mắt mình nữa.

Bạch Minh, Mao Lão và cả thầy Thái nữa vội vàng bước đến, họ nhìn thấy ba màu hồng, vàng và trắng lộ ra.

Lý Dương cố định đổ thạch, vị trí cắt là do hắn chọn, lộ Kê Huyết Thạch bên trong cũng không nằm ngoài dự tính của hắn, hơn nữa vị trí cắt này rất thích hợp, sau khi Kê Huyết Thạch ngũ sắc lộ ra sẽ còn có nhiều người thán phục nữa.

- Có màu hồng rồi? Phế liệu mà cũng cho ra được màu hồng sao?

Bạch Minh há hốc miệng, ngơ ngác nhìn lát cắt, quá trình giải thạch trước đó ông không chứng kiến, nhưng sau khi nghe Mao Lão nói xong thì hắn cũng biết được đây là khối Kê Huyết Thạch như thế nào. Phế liệu đã bị cắt 4 phía đều không thấy màu hồng, mà giờ lại hiện ra Kê Huyết Thạch đa sắc, đúng là một kì tích.

- Không đúng, đây là tam sắc

Xung quanh lại có người kêu lớn, đúng là có ba màu lộ ra, màu trắng không được rõ lắm, lúc trước do gấp quá nên mới không nhận ra, nếu nhìn cẩn thận hơn thì sẽ rất dễ phát hiện.

Kê Huyết Thạch tam sắc rất khó kiếm, chỉ tiếc là nó không phải màu đen trắng hồng, nếu là ba màu này thì chắc chắn giá sẽ tăng lên gấp bội.

Kê Huyết Thạch đen trắng hồng còn có một cái tên rất hay đó là Kê Huyết Thạch Lưu Quan Trương, loại này có thể điêu khắc thành đồ trang trí nên giá càng cao.

*****

Lưu Quan Trương ở đây có nghĩa là Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi.

Khuôn mặt của Lưu Bị có màu trắng, Quan Vũ thì màu hồng, còn Trương Phi lại màu đen, không phải có bài hát hát rằng khuôn mặt đen của Trương Phi kêu thì thầm sao.

Kê Huyết Thạch Lưu Quan Trương còn thể hiện một nét văn hóa dân tộc, còn ba màu hồng vàng trắng trước mặt tuy là có kém Lưu Quan Trương một tí nhưng nó vẫn là Kê Huyết Thạch tam sắc, giá chắc chắn sẽ vượt xa 1000 tệ.

- Độ đậm không đủ, nếu không thì giá sẽ còn cao hơn nữa, thật là tiếc.

Thầy Thái lắc lắc đầu, độ đậm không đủ cũng là một khuyết điểm của khối Kê Huyết Thạch này, nó làm cho ngọc không tươi sáng.

Lý Quân Sơn thì đang choáng váng, ông không hiểu Lưu Quan Trương là gì nhưng giải được ngọc quý thì ông biết, ông bỏ ra nghìn tệ để mua khối phế liệu này về không ngờ lại kiếm được cả đống tiền.

Mà chính ông cũng không biết là nó giờ đáng giá bao nhiêu nữa.

Hà Ái Linh hơi thẫn người ra, bà cũng nghe những người xung quanh đang bàn tán về nó, lúc này mấy người Mao Lão đã bước đến đứng bên cạnh, lời người khác có thể không tin nhưng lời của ba vị chuyên gia này thì không thể không tin được, họ cũng đang to nhỏ về Kê Huyết Thạch vừa được giải.

- Chúc mừng ba, ba thành công rồi.

Lý Dương cười hi hi, hắn cũng đã đoán trước được mọi chuyện, không giải trúng mới lạ, tuy nhiên nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cha hắn cũng thấy thỏa mãn.

- Giải được rồi, thật sự như vậy sao? Dương Dương, chỉ một lúc mà đã giải trúng rồi sao?

Câu nói của Lý Dương lôi Lý Quân Sơn trở về với thực tại, ông vội vàng hỏi con, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Kê Huyết Thạch, không ngờ lần đầu giải mà trúng, ông cứ nghĩ là mình đang nằm mơ.

- Đúng vậy, trúng rồi, ba, trúng thật rồi, số này toàn là Kê Huyết Thạch, mà không những chỉ có màu hồng, còn có hai màu khác nữa, là Kê Huyết Thạch tam sắc, đắt tiền lắm đó.

Lý Dương lại gật đầu, mới nhát dao thứ nhất mà đã cắt lộ ba màu, vẫn còn hai màu nữa chưa xuất hiện, tuy nhiên đã để lộ ra Kê Huyết Thạch rồi nên phần việc còn lại cũng nhẹ nhàng thôi.

- Dương Dương, cái này đáng giá bao nhiêu tiền vậy?

Hà Ái Linh chợt hỏi một câu, bà rất nhạy cảm với vấn đề tiền bạc, lúc này thì không thể thay đổi thói quen của bà được.

- Trước mắt thì vẫn chưa nhìn ra hết, chỉ nhìn được bề ngoài thôi, nếu bên trong cũng có khối Kê Huyết Thạch to như vậy thì ít nhất cũng được ba bốn mươi vạn.

Lý Dương nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi nói, lần này hắn đánh giá khách quan, Kê Huyết Thạch tam sắc rất khó gặp, chỉ tiếc là khối này nhỏ quá, cũng không phải là sản phẩm tinh xảo, chỉ quan sát bề ngoài thì không thể nói giá cao được, tuy nhiên mấy mươi vạn bên trong Kê Huyết Thạch cũng đã không phải là giá thấp.

Nói chung giá của Kê Huyết Thạch không cao bằng Phỉ Thúy.

Thầy Thái cùng mấy người nữa đều gật đầu đồng ý, Lý Dương nói không sai, món đồ này trước mắt cao nhất cũng chỉ hơn 30 vạn, bên trong phải lớn như bên ngoài mới được.

Trước tình hình phức tạp như thế này Hà Ái Linh khó mà hiểu được vấn đề, bà cũng không suy nghĩ nữa, bà hơi sững người, mắt vẫn mở to, nghe Lý Dương nói xong mà kinh cả người.

- Nhiều vậy hả, Dương Dương, có thật là nhiều như vậy không?

Hình như Hà Ái Linh thấy tim mình đập nhanh hơn, nhà họ có tiền, nhưng chỉ là trong thời gian gần đây, thực tế thì họ vẫn sống rất tiết kiệm, không phải vì giàu có mà đi hoang phí.

Ngoài việc xây lại ngôi nhà, tuy nhiên đó là lòng hiếu thuận của Lý Dương, có tiền xây nhà mới cũng là việc làm mà tất cả mọi người đều muốn.

Ngoài ra cuộc sống của họ vẫn như thế, lúc xây trường Lý Quân Sơn lo việc tiền bạc, nhưng chi khoản gì đều có ghi rõ ràng khoản đó, ông cũng không nghĩ là dùng số tiền đó để cải thiện cuộc sống của mình.

Hai người bọn họ đều nghĩ ngôi trường này cuối cùng cũng của hai anh em nó, chỉ cần chúng nó sống tốt là được.

Giờ tự nhiên có mấy mươi vạn từ trên trời rơi xuống trước mặt, Hà Ái Linh không thể không bàng hoàng.

- Mẹ, một vài nguyên thạch đều như vậy, Kê Huyết Thạch cũng coi như là một loại Bảo thạch, nó nằm ẩn trong đá, chúng ta tìm được chắc chắn phải tăng giá trị rồi, ba con dùng tiền mua đá để mua một khối Bảo thạch cũng là do ba may mắn thôi.

Lý Dương cười một tiếng, có giải thích nữa cũng không có tác dụng, chi bằng viện cớ là nhờ vận may vậy, chỉ cần hai người họ có thể chấp nhận số tài sản này là được.

Số tiền nằm ngoài mong đợi này cũng giống như trúng số thôi, không ai nói được gì cả.

Tâm lý của Lý Quân Sơn vẫn vững hơn Hà Ái Linh, ông cũng đã lấy lại được tinh thần, sau khi biết được vì không nhẫn tâm mà bỏ ra một nghìn tệ mua phế liệu này về để rồi trúng được bảo thạch, ông vô cùng vui mừng.

Người xem từ 30 người đã tăng lên trên 50 người, người ta nghe tin ở đây giải trúng thì lũ lượt kéo nhau đến, không ai tin từ một khối phế liệu mà giải ra được Kê Huyết Thạch.

Đặc biệt là những người tận mắt chứng kiến Kê Huyết Thạch được cắt ra, đến bây giờ họ vẫn chưa thể chấp nhận được điều đó, nếu sớm biết như vậy thì họ đã mua nó về rồi, đừng nói là một nghìn, một vạn cũng đáng.

Lý Dương lại cầm dao cắt, Kê Huyết thạch bên trong cắt đã dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi nhắm chính xác vị trí, hắn giúp Lý Quân Sơn ấn lưỡi dao xuống, lần hai coi bộ đã thành thạo hơn lần đầu, cắt đá thì cũng không cần kĩ thuật nhiều, chủ yếu là tâm vững tay vững, nhát cắt lần này của Lý Quân Sơn tiến bộ hơn lần trước rất nhiều rồi.

Người xem mỗi lúc một đông, có người không biết là lúc nãy giải lỗ, những người vừa đến sau khi biết giải được Kê Huyết Thạch từ khối phế liệu thì kinh ngạc vô cùng, xác suất giải trúng còn nhỏ hơn so với phế liệu đổ thạch rất nhiều.

Tiếng cắt đá truyền rất xa, hiện trường của buổi triển lãm cũng trở nên vắng vẻ hơn, cũng sắp 12h trưa rồi, người ta còn phải về ăn cơm, có người thì đi chuyển hàng, hoặc là đi ăn mừng vì vừa kí được hợp đồng mới.

Địa khai thạch không cứng lắm, nhưng toàn là đá, muốn cắt cũng phải có thời gian, cũng may là Kê Huyết Thạch này trước đó đã được Chúc công tử cắt đi một nửa, nửa còn lại không to lắm.

Vài phút sau đã cắt xong, phía bên trong lại để lộ ra Kê Huyết Thạch.

- Màu đen, thêm màu đen.

nữa, đây không phải là Kê Huyết Thạch tam sắc, mà là tứ sắc.

Có người kinh ngạc nói lớn, Kê Huyết Thạch tứ sắc còn khó kiếm hơn tam sắc nữa, tăng thêm một màu là tiền lại tăng lên gấp đôi. Hơn nữa thêm màu đen sẽ được xử lý như loại Lưu Quan Trương rồi, màu vàng chỉ cần làm tốt một tí là có được đồ trang trí rất đẹp.

Nhược điểm vẫn là độ đậm không cao, diện tích quá nhỏ.

Lý Quân Sơn biết giá tăng thêm bậc nữa thì quay lại nhìn Lý Dương, trước mắt chỉ cần giải được bốn Kê Huyết Thạch thì giá ít nhất cũng trên 70 vạn.

- Ba, lại trúng nữa rồi, chúng ta giải tiếp đi

Lý Dương cười giúp cha cố định lại nguyên thạch, Bạch Minh, Mao Lão và thầy Thái lại nhỏ to với nhau, họ cũng không còn nhớ vụ cá cược lúc nãy nữa.

Đặc biệt là Bạch Minh, hắn cho rằng tất cả đều là nhớ Lý Dương, Lý Quân Sơn chỉ nhờ một chút may mắn của con trai mà thôi.

Mao Lão và thầy Thái cũng đồng ý với Bạch Minh, Lý Quân Sơn mà biết được thì không biết ông sẽ cảm thấy như thế nào, khối nguyên thạch này đúng là Lý Dương giúp ông giải, nhưng người mua là ông, hơn nữa lúc mua ông không hề nghĩ đến Lý Dương.

Sau hai nhát cắt, Kê Huyết Thạch đã hiện rõ hơn, giá trị chắc chắn sẽ tăng, cho dù là bên trong không có gì đi nữa thì chỉ riêng hai miếng Kê Huyết Thạch này cũng đáng giá trên 10 vạn rồi.

Rất nhiều người nhìn Lý Dương với ánh mắt ngưỡng mộ, Chúc công tử chưa giải xong đã bỏ đi, nhường lại niếng mồi ngon cho Lý Dương.

Lý Dương lại cẩn thận cố định nguyên thạch, đặt dao vào đúng vị trí, lần này hắn không giúp cha cắt nữa.

Hắn hiểu được niềm vui giải đá, chỉ khi tự mình giải trúng mới cảm nhận được thành quả đạt được, nếu không thì cũng sẽ không có nhiều người có tâm nguyện một lần giải được Thủy Tinh chủng. Đặc biệt là những người yêu thích đổ thạch, tự tay giải ra được Thủy Tinh chủng là ước nguyện lớn nhất của cuộc đời họ.

Lý Quân Sơn nhìn Lý Dương, hắn cũng đưa ánh mắt khích lệ nhìn ông.

Ông tự mình ấn lưỡi dao xuống, tiếng cắt lại phát ra xa, Hà Ái Linh thì đang rất vui mừng, bà cũng không còn thấy bất ngờ quá sức chịu đựng như lần trước nữa, biết được món đồ trước mắt mỗi lúc một tăng giá trị thì sung sướng vô cùng.

Không ai chê tiền nhiều cả, đặc biệt là một người cả đời sống tiết kiệm như bà.

Giờ đã có trên 80 người đứng xem, vẫn chưa đông bằng lúc Chúc công tử giải đá, tuy nhiên số người đứng xem lúc này cũng đã chật kín máy giải đá rồi, giải lỗ rồi lại trúng, đúng là một kì tích.

Có rất nhiều người biết được đây là lần đầu tiên Lý Quân Sơn giải đá, điều này càng làm cho câu chuyện trở nên thần bí hơn.

Bất kể là thế nào, hình như những người mới đến đều có được sự may mắn đặc biệt, cũng giống như đánh mạt chượt vậy, đừng nghĩ là người mới không biết đánh, họ lúc nào cũng thắng cả đấy.

Người ta càng bàn tán nhiều hơn, nhát dao thứ ba của Lý Quân Sơn cuối cùng cũng đã xong.

- Đây là, màu tím?

Lại xuất hiện thêm một màu nữa, một người chắc chắn nói, nhiều người cẩn thận cúi đầu quan sát, thì ra là màu tím.

Lúc nãy là màu tím hồng, cũng hơi giống màu tím, vì vậy ban đầu họ không dám chắc chắn, giờ để hai màu lại với nhau thì dễ phân biệt rồi, nhìn thấy màu tím mọi người xôn xao cả lên.

Kê Huyết Thạch ngũ sắc, không ai ngờ được khối phế liệu này lại cho ra một sản phẩm tinh xảo như vậy.

*****

Bạch Minh, Mao Lão và thầy Thái đều nhìn nhau kinh ngạc.

Kê Huyết Thạch ngũ thể là loại hiếm gặp nhất trong các loại Kê Huyết Thạch, điều này có thể gọi là Kê Huyết Thạch biến dị, đặc biệt là biến dị trong phế liệu, điều này càng làm cho người ta khó lòng tưởng tượng được.

Không khí lúc đó chợt huyên náo hẳn lên.

Kê Huyết Thạch ngũ thể còn khó gặp hơn cả Đại Hồng Bào, thậm chí cả Lưu Quan Trương, loại Kê Huyết Thạch bốn màu chỉ được gọi là tứ sắc, nhưng đến màu thứ năm thì mới chuyển thành ngũ thể.

Thể và sắc tuy ý giống nhau nhưng nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Kê Huyết Thạch ngũ thể có giá cao gấp đôi tứ sắc, tuy nhiên chỉ dựa vào giá thì không thể diễn tả hết giá trị quý hiếm của nó.

Nếu bàn về giá, khối Kê Huyết thạch này không thấp hơn Đại Hồng Bào 70% hồng lượng, nhưng vẫn chưa bằng Đại Hồng Bào từ 90% hồng lượng trở lên, tuy nhiên điều này không có nghĩa là nó không hiếm bằng Đại Hồng Bào cao cấp.

Dù sao thì Kê Huyết Thạch ngũ thể này cũng còn có một vài khuyết điểm, ví dụ như độ đậm không cao, màu sắc không sáng, kích thước nhỏ... những điều này cũng sẽ quyết định đến giá cả của nó.

Điều này giống như loại Phỉ Thúy tam sắc vậy, giá không cao bằng Phỉ Thúy Băng chủng, nhưng nó lại hiếm gặp hơn.

Kê Huyết Thạch cũng như vậy, màu sắc nhiều cần phải có chất lượng tốt mới bán được với giá cao, tuy là vậy khối Kê Huyết Thạch trước mặt đã đạt vượt xa mức giá 100 vạn rồi

Trước sự bàn tán xôn xao của những người xung quanh, Lý Dương lại tiếp tục cắt đá.

Lý Quân Sơn không còn thấy lo lắng nữa, ông chậm rãi ấn lưỡi dao xuống, sau bốn nhát cắt giờ chỉ còn lại một khối rất nhỏ, nên không cần phải tốn nhiều sức lực nữa.

Những người bên phía tổ chức đứng xem từ nãy giờ vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Cho dù họ không hiểu về Kê Huyết Thạch nhưng qua những chuyện vừa xảy ra thì cũng hiểu được ít nhiều rồi, cho dù là người ngoài ngành thì lúc này cũng biết được giá của nó.

Kê Huyết Thạch mua 60 vạn, giải lỗ rồi.

Bỏ một nghìn mua khối phế liệu về lại giải trúng, mà còn trúng lớn nữa, nó vượt xa con số 60 vạn, có thể giá còn tăng lên gấp nhiều lần nữa.

Lúc này, người nhân viên này liền nghĩ đến một bài hát từ rất lâu rồi: không phải là tôi không hiểu, mà là thế giới này thay đổi quá nhanh.

- Lỗ rồi lại lời, đây là một trong những điều kì lạ nhất trong năm nay.

- Đây là ai vậy, may mắn đến thế là cùng, đến phế liệu mà cũng giải trúng? Hay là chúng ta cũng mua phế liệu về giải đi, biết đâu lại trúng lớn.

- Kê Huyết Thạch ngũ thể, người này phát tài rồi, mua một ngôi nhà ở Bắc Kinh đều không thành vấn đề.

Hà Ái Linh đều nghe hết tất cả, nhìn Kê Huyết Thạch không ngừng tăng giá, bà cười vui sướng.

Bà không cần biết nó đáng giá bao nhiêu tiền, điều này để sau hẵng nói.

Sau nhát cắt thứ tư, hình dáng của Kê Huyết Thạch đã lộ ra gần hết, nó không lớn lắm, tuy nhiên để làm một món đồ trang trí nhỏ thì không thành vấn đề, nếu tìm được thợ tốt thì giá của nó còn cao hơn gấp nhiều lần nữa.

Lý Quân Sơn cẩn thận quan sát Kê Huyết Thạch ngũ thể được lộ ra, ông vừa vui vừa xúc động, vui vì không ngờ mình trúng lớn, xúc động vì mình đã tìm ra được một sản phẩm tinh xảo.

Số nguyên thạch còn lại cần phải thêm hai nhát cắt nữa, nhưng cũng nhỏ thôi, chỉ vài phút là xong.

Cắt xong còn phải mài sạch phần còn lại, mài đá cũng phải có kĩ thuật, lần này Lý Dương sẽ tự tay làm lấy, hắn làm rất cẩn thận, mài xong chỉ để lại phần Kê Huyết Thạch ngũ thể ở bên trong.

Đến giờ phút này thì khối Kê Huyết Thạch mới hoàn toàn được giải xong, năm màu giống như năm đám mây vậy, vừa cao quý lại vừa đẹp đẽ.

- Tôi đoán chỉ phần nguyên liệu thôi cũng có thể bán được trên 240 vạn rồi.

Thầy Thái thở nhẹ, ông cũng là người có tầm cỡ, lời ông nói ra có giá trị rất cao, giá ông đưa ra cao hơn với giá mà Lý Dương dự tính.

- Bán nguyên liệu thì sẽ thiệt, Lý tiên sinh có công ty đấu giá, tìm vị đại sư điêu khắc xong đem rao bán ít nhất cũng được trên 400 vạn.

Bạch Minh thì lại lắc đầu, vật này sau khi gia công xong, qua công ty đấu giá sẽ mang về lợi ích rất lớn, Kê Huyết Thạch ngũ thể này nếu đưa ra bán đấu giá thì không phải sợ không có người mua, ngược lại người muốn mua nó xếp hàng dài ấy chứ.

- Để tôi nói, ông Lý chưa chắc đã bán món đồ này

Mao Lão lắc nhẹ đầu, Bạch Minh và thầy Thái ngớ người ra một lúc rồi cùng cười khổ một tiếng.

Họ đều quên đi giá trị của Lý Dương, cũng có thể là Lý Dương sẽ không bán nó, đừng nói là 400 vạn, 4000 vạn hắn cũng không thiếu.

- Ông này, Kê Huyết Thạch ngũ thể của ông quả thật rất đẹp, không biết là ông có đồng ý chuyển nhượng hay không, tôi sẽ mua 200 vạn.

Một người trung niên chen đến, hắn chăm chăm nhìn Kê Huyết Thạch nói với Lý Dương một câu.

- 200 vạn hơi ít.

Thầy Thái lắc đầu, người này tường ăn của người khác dễ lắm sao, nếu là ông thì còn lâu ông mới bán.

Lần đầu tiên Lý Quân Sơn gặp trường hợp như thế này, ông không biết làm thế nào liền quay lại nhìn Lý Dương.

Lý Dương cười lắc đầu, thực ra hắn đã có kế hoạch với khối Kê Huyết Thạch này rồi.

Nếu có bán thì cũng không chỉ bán nguyên liệu thôi, dựa vào tiếng tăm của hắn thì cũng có thể tìm được vài vị đại sư giỏi giúp đỡ, hắn lại có công ty đấu giá, làm như vậy mới kiếm được nhiều tiền.

Điều này cũng giống với suy nghĩ của Bạch Minh, tuy nhiên kết quả cuối cùng vẫn phụ thuộc vào Lý Quân Sơn, đây là món đồ của ông chứ không phải của Lý Dương, nên quyết định cuối cùng vẫn thuộc về ông.

- Không, xin lỗi, chúng tôi không bán

Lý Quân Sơn lập tức lắc đầu nói, giọng điệu cũng hơi quả quyết, nếu là Lý Dương thì hắn đã quen với điều này rồi.

Điều này làm Lý Dương nhớ lại lần đầu tiên hắn mặc cả giá với người ta, trong hội triển lãm châu báu ở Thanh Đảo, lúc đó hắn làm gì được như Lý Quân Sơn bây giờ, vừa mới nghe có người muốn mua Phỉ Thúy của mình thì cả người hắn như sắp ngất xỉu.

- Ông chủ này, tôi sẽ trả 210 vạn

Một người khác lại bước đến nói lớn với Lý Quân Sơn, người lúc nãy vừa đưa ra giá chau mày lại, hậm hực nhìn người vừa đến một cái.

Bị Lý Quân Sơn từ chối bán với giá 200 vạn hắn không nghĩ gì, buôn bán thì phải trả giá, nhưng hắn chưa kịp tăng giá thì lại có người khác chặn ngang lại, hắn không bực mới lạ.

- 220 vạn, tôi sẽ thêm cho ông 20 vạn nữa

Người đầu tiên lại tăng giá, Lý Quân Sơn bắt đầu thấy phấn khích, cảm giác được một người ra giá khác với hai người cạnh tranh giá với nhau rất nhiều.

- 230 vạn, ông chủ, tôi cũng sẽ tăng cho ông thêm 20 vạn nữa.

Người đến sau lạnh lùng nhìn người vừa đưa ra giá một cái, ông ta nghe nói ở đây có Kê Huyết Thạch ngũ thể mới vội vàng chạy đến. Lúc đầu ông ta không tin, nhưng khi được nhìn tận mắt thì ông vui mừng lắm, cũng may mà chạy đến kịp.

Nguyên liệu tốt như thế này năm gần đây rất hiếm gặp, cũng có thể nói nó là nguyên liệu tốt nhất trong năm nay, Đại Hồng Bào cao cấp rất quý, vì vậy xác suất xuất hiện là rất ít.

Sau khi nhìn thấy món đồ tốt như thế này ông ta không ngần ngại gì mà quyết định mua nó bất chấp giá cả như thế nào, nó có thể được coi là của báu của tiệm hàng nhà ông ta. Ông ta vốn là ông chủ buôn các loại Kê Huyết Thạch, vì vậy món đồ quý như thế này sẽ mang về lợi ích không nhỏ cho cửa hàng ông ta.

- 240 vạn

Người đến đầu tiên hung hăng nhìn đối thủ một cái rồi đưa ra giá tiếp, thầy Thái cười nhạt, chỉ có cạnh tranh mới có thể biết được giá trị của vật phẩm, câu nói này quả là không sai.

- 245 vạn

Người kia cũng không vừa.

- 248 vạn

Đến lúc này thì Lý Quân Sơn vẫn chưa lên tiếng, tự hai người kia tranh giành với nhau, ông vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không ngờ món hàng trên tay ông lại quý giá như thế.

- Hum

Lý Dương chợt ho một tiếng, hắn buộc phải ra mặt thôi, nếu không không biết hai người này sẽ trở nên như thế nào.

248 vạn có cao hơn với giá hắn dự tính một tí, tuy nhiên vẫn còn thấp hơn rất nhiều nếu đem ra bán đấu giá, hắn có lợi thế, hắn vốn không nghĩ sẽ bán nó bây giờ, cho dù là 300 vạn cũng vậy thôi.

Giá ở đây càng cao thì ở buổi bán đấu giá còn cao hơn nữa, còn mang về một chút tiếng tăm cho công ty hắn nữa chứ, điều này Lý Dương đã tính toán rất kĩ càng rồi.

- Ba, để con đi nói với bọn họ

Lý Dương nói nhỏ với Lý Quân Sơn một tiếng, ông lập tức gật đầu, trong trường hợp này ông đâu biết xử lý như thế nào, tốt nhất là nên nghe theo con trai.

- Xin lỗi hai ông, chúng tôi không định bán khối Kê Huyết Thạch này, cho nên hai người cũng không cần phải trả giá nữa đâu.

Lý Dương cười nói với hai người kia, hai người đó chợt nhìn sang Lý Quân Sơn, ông gật gật đầu, tỏ ý con trai cũng là ý của ông.

Hai người kia thất vọng vô cùng, cũng không còn tâm trạng nào mà tranh giành nữa, chủ không muốn bán thì có đưa ra giá cao cũng chịu, họ cũng là người làm ăn, mua được món đò này mà không thu được lợi ích gì chi bằng đừng mua, kinh doanh phải đặt cái lợi lên trước tiên.

- Lý lão đệ, đã hơn 12h rồi, chúng ta đi tìm chỗ nào ăn cơm đã

Ba người Bạch Ming bước đến, lúc này hai người kia mới nhìn thấy ba vị chuyên gia.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1111)