Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0577

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0577: Mỹ tửu Dạ Quang Bôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Lý Dương nãy giờ không ra giá. Ngoài việc xem xét cặp chén dạ quang, anh còn quan sát rất kỹ vị chủ nhân của nó.

Mỗi lần tăng giá, anh ta đều tỏ ra rất phấn khích, điều này khiến Lý Dương an tầm hơn rất nhiều, chí ít thì anh ta cũng thực sự muốn bán món bảo vật này.

Chỉ cần anh ta muốn bán thì vấn đề tiền bạc hoàn toàn không phải lo lắng. Với khả năng tài chính hiện giờ, Lý Dương có thể thách thức mọi đối thủ.

- Tôi trả 50 vạn. Anh bạn trẻ, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ lập tức chuyển khoản cho cậu!

Người đàn ông trung niên mới bước vào cười hì hì nói với người thanh niên kia. Trên tay ông còn cầm theo chiếc điện thoại, dường như chỉ chờ đối phương đồng ý là ngay lập tức có thể gọi người chuyển khoản.

- Tôi cũng trả 50 vạn, anh đẹp trai, tôi sẽ trả 50 vạn tiền mặt!

Người phụ nữ vừa lên tiếng, người thanh niên lập tức quay đầu lại nhìn.

Người phụ nữ này nhìn ngưởi rất chuẩn. Cô ta thấy chàng trai an mặc rất bình thường, dáng vẻ không giống như những người thường xuyên tham gia những hoạt động buôn bán đồ cổ nên nhất định sẽ không nắm rõ trình tự giao dịch, đối với những người như vậy, tiền mặt luôn có sức hút lớn hơn rất nhiều.

- Cô thực sự muốn trả 50 vạn tiền mặt?

Người thanh niên cuối cùng cũng lên tiếng, mọi người xung quanh bàn luận rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh lên tiếng.

- Cậu an tâm, chỉ cần cậu đồng ý, tôi lập tức sẽ trả cậu 50 vạn tiền mặt!

Người phụ nữ quay lại vẫy vẫy tay. Ngay lập tức, một cậu bé giơ một chiếc túi lớn lên rồi chen vào bên trong đám đông.

- Ở đây đều là tiền mặt, chỉ cần cậu đồng ý, chúng tôi sẽ đếm trả cậu 50 vạn!

Cậu bé chen vào xong liền tiện tay mở khóa túi, bên trong lộ ra rất nhiều tập tiền đỏ. Số lượng tiền bên trong chắc chắn không chỉ dừng lại ở con số 50 vạn.

Người thanh niên ôm cặp chén dạ quang ngó mặt vào bên trong với ánh mắt thèm thuồng. Cả đời anh chưa từng nhìn thấy nhiều tiền đến vậy.

- Anh bạn, tôi trả cho cậu 52 vạn, tôi không mang sẵn nhiều tiền đến vậy, nhưng chuyển khoản ngân hàng cũng không có gì khác biệt, tiền sẽ lập tức được chuyển vào tài khoản của cậu, an toàn hơn mang theo tiền mặt nhiều!

Người đàn ông đeo kính vội vàng lên tiếng. Ông là lão tổng của một công ty bất động sản ở Bắc Kinh, gần đây, ông đang có ý định tặng quà cho một vài lãnh đạo nên đến đây để tìm vận may.

Kết quả là ông đã tìm được, vị lãnh đạo mà ông muốn tặng quà có thú vui sưu tầm đổ cổ, nhất là ngọc cổ. Nếu nhìn thấy cặp chén ngọc đời Tổng này, nhất định vị lãnh đạo đó sẽ rất vừa ý, cho nên ông mới vội vàng ra giá như vậy.

52 vạn, người thanh niên tỏ ra do dự.

- Anh đẹp trai, tôi thực sự muốn mua món đồ này của cậu, tất cả đều bằng tiền mặt. Hơn nữa có rất nhiều cách để chuyển khoản, ai dám chắc hôm nay anh có nhận được từng ấy tiền thông qua chuyển khoản hay không?

Câu nói của người phụ nữ kia khiến người thanh niên lập tức quay đầu lại, không còn để tâm đến người đàn ông kia nữa.

Người phụ nữ này đã sử dụng chiến thuật tâm lý, cô ta biết rằng chàng trai trẻ kia còn thiếu kinh nghiệm cuộc sống, do vậy, tiền mặt có tác động rất lớn với anh ta.

Điều này cũng khiến tâm lý của Lý Dương nhẹ nhõm hơn rất nhiều. May mà anh đã có chuẩn bị trước, nếu không nhất định sẽ phải giương mắt nhìn những người này đoạt mất món bảo bối quý giá kia.

- Tôi trả 55 vạn, tiền mặt!

Cuối cùng Lý Dương cũng lên tiếng. Người thanh niên kia vừa định gật đầu đồng ý, ngay lập tức bị câu nói này của Lý Dương kéo giật lại, anh nhìn Lý Dương rồi cúi đầu nghĩ ngợi gì đó.

- 60 vạn!

Người phụ nữ kia cũng không chịu thua. Trong chiếc túi của cô ta có tới 80 vạn tiền mặt chỉ dành để mua bảo bối trong ngày giám định hôm nay.

Đáng tiếc là tìm kiếm rất lâu mà không mua được gì. Tuy có vài món rất tốt, nhưng chủ sở hữu của chúng chỉ mang đến đây để giám định, chứ không hề có ý định chuyển nhượng. Cặp chén ngọc này là món bảo bối đầu tiên chủ nhân cũng muốn bán.

Nhưng cô không thể ngờ được rằng số người ưng cặp chén ngọc này lại nhiều đến thế, mỗi lúc lại có thêm một đối thủ cạnh tranh xuất hiện.

Cái giá hiện giờ mà cô đưa ra là 60 vạn, tương đương với giá cao nhất có thể trên thị trường. Những kẻ muốn mua món bảo vật này để nhằm mục đích mưu lợi chắc chắn sẽ không dám cạnh tranh.

- 65 vạn!

Lý Dương lại lên tiếng, anh còn quay sang ra hiệu với Lưu Cương. Lưu Cương lập tức hiểu ý, anh mở chiếc túi mang theo rồi chìa ra cho người thanh niên xem.

Rất nhiều xấp giấy đỏ hiện dần lộ ra bên trong túi!

Thực ra trong túi của Lý Dương chỉ có 55 vạn tiền mặt, nhưng chiếc túi này rất lớn, vốn được chuẩn bị để đựng đồ, nếu chỉ mở một phần chiếc túi ra thì không ai có thể biết được rốt cuộc bên trong có bao nhiêu tiền.

Người phụ nữ kia trừng mắt nhìn Lý Dương. Con số 65 vạn tệ đã vượt xa giá thị trường, Lý Dương không phải không biết giá trị thực của cặp chén ngọc này, mà là anh có mục đích khác. Người phụ nữ kia chắc chắn cũng muốn mua vì mục đích gì đó, những người không hiểu biết mà lại ra giá bừa vốn không nhiều.

Người phụ nữ có chút do dự. Cô thực sự rất thích cặp chén này, nó mang lại cho cô một cảm giác rất đặc biệt, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, cô đã muốn mua cho kỳ được.

Chàng thanh niên bán ngọc hết nhìn người phụ nữ lại nhìn Lý Dương, trong thâm tâm anh không ngừng giục giã: tăng giá nữa đi, tăng giá nữa đi, tăng càng nhiều càng tốt, càng tăng nhiều thì tôi càng được nhiều tiền.

- Anh bạn trẻ, cậu muốn tiền mặt cũng không có vấn đề gì, tôi có thể lập tức bảo người mang đến, bán cho tôi với giá 68 vạn nhé?

Người đàn ông trung niên đeo kính lên tiếng. Hơn 60 vạn tiền mặt không phải là không có, nếu so với chuyện cần nhờ vị lãnh đạo kia thì con số 600 vạn chẳng đáng là bao.

- Anh đẹp trai, một số chuyện trong giới đổ cổ cậu không hiểu đâu. Bây giờ đang cạnh tranh thì giá cả cao thế thôi, lát nữa không còn đối thủ nữa ông ta sẽ không trả cho cậu nhiều thế đâu, lúc đó cậu có muốn tìm chúng tôi cũng không còn kịp nữa.

Người phụ nữ kia cười ha hả, tiếp:- Bây giờ tôi có thể trả cho cậu 66 vạn tiền mặt, 66 vạn cơ đấy, cậu có thể nhận tiền ngay lập tức.

Người thanh niên nghe xong lập tức quay lại nhìn người đàn ông trung niên với ánh mắt cảnh giác. Chuyện cố tình trả giá cao để lừa lọc anh cũng từng nghe qua. Những lời của người phụ nữ kia thực sự đã đánh trúng tâm lý của anh ta.

- Cô...

Người đàn ông đeo kính trừng mắt giận dữ, nhưng người phụ nữ kia không hề để ý tới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của ông ta. Cô liếc mắt nhìn Lý Dương rồi cười ha hả:- Anh đẹp trai, thế nào?

- 70 vạn!

Lý Dương lập tức lên tiếng. Nếu còn chần chừ không quyết, sợ rằng sẽ không kịp. Lý Dương thực sự có chút cảnh giác với người phụ nữ này, cô ta quả không hề đơn giản, chỉ vài câu nói mà đã khiến cho người đàn ông trung niên kia có tiền cũng không thể dùng được.

Hơn nữa, tình hình của Lý Dương cũng không mấy khả quan, trong túi lúc này chỉ có 50 vạn tiền mặt, nếu bị phát hiện thì nhất định bảo bối sẽ bị người phụ nữ kia đoạt mất.

Người phụ nữ kia quay đầu nhìn Lý Dương, người thanh niên cũng ngoảnh mặt lại.

70 vạn tệ, hơn 3 lần con số mà người thanh niên này định bán lúc đầu. Anh ta bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc cặp chén ngọc này của anh là bảo bối gì, tại sao người ta lại phải cố sức để tranh giành nó?

- 80 vạn!

Người phụ nữ khẽ thở dài, cô không biết rằng Lý Dương chỉ có 50 vạn, điều khiến cô phải suy nghĩ hơn cả là thân phận của Lý Dương. Lúc đầu cô còn cho rằng Lý Dương là người cùng hội với chàng trai trẻ kia, nhưng sau đó cô đã tự phủ nhận điều đó. Dáng vẻ của Lý Dương không lừa nổi ai, hơn nữa, nếu không thường xuyên tiếp xúc với giới đồ cổ thì không thể có khí chất như vậy được.

Nếu vậy thì chỉ có thể có môt khả năng, đó là người này cũng rất thích cặp chén ngọc cổ này, cho nên nhất định phải mua nó cho được, dù phải trả rất nhiều tiền.

Có điều, trong giới đồ cổ, có những chuyện không thể phán đoán theo cách thông thường được. Tại các buổi đấu giá lớn, người ta vẫn thường trả giá cho sản phẩm cao hơn nhiều so với thực tế, sau đó tiến hành lũng đoạn thị trường để mưu lợi.

Giá thị trường của cặp chén này nhiều nhất chỉ 60 vạn, nhưng vài năm nữa nói không chừng sẽ tăng lên 2 triệu tệ. Đồ cổ càng để lâu thì càng có giá.

Do đó người phụ nữ này quyết định trả giá tới 80 vạn. 80 vạn vào thời điểm hiện tại sẽ lỗ, nhưng điều đó không có nghĩa là sau này cũng vậy.

Cái giá 80 vạn vừa được đưa ra, Lý Dương liền cúi đầu nghĩ ngợi gì đó.

Một nửa lượng người có mặt ở khu vực này đều tập trung hết tại đây, khiến số lượng khán giả hiếu kỳ tăng lên hơn 300 người, họ vây quanh bọn Lý Dương tầng tầng lớp lớp, rất nhiều người không thể xem được bên trong đang xảy ra chuyện gì, họ đành phải dựa vào thính lực để nghe ngóng tình hình.

Rất nhanh, tin tức được lan truyền rộng rãi, ngay cả người của đài truyền hình cũng hết sức ngạc nhiên, họ điều bảo vệ tới đảm bảo trật tự và cử người chụp ảnh để ghi lại toàn bộ sự việc.

Trong quá trình giám định bảo vật dân gian, có một món đồ gây sự chú ý của rất nhiều người đồng ý mua với giá cao. Đó thực sự là một thông tin hấp dẫn để phát trên truyền hình.

Lý Dương không biết rõ tình hình bên ngoài như thế nào, anh cúi đầu như đang nghĩ ngợi điều gì đó, nhưng thực ra là đang kéo dài thời gian để đợi bọn Triệu Khuê quay lại.

Nếu không đến khi giao dịch mà trong tay anh lại không có đủ tiền thì nhất định đối phương sẽ cho rằng anh là kẻ lừa đảo, đến lúc đó người phụ nữ kia nhất định sẽ thừa cơ mua mất báu vật.

Người thanh niên nhìn Lý Dương một lát rồi quay lại phía người phụ nữ.

- 85 vạn!

Cuối cùng Lý Dương cũng lên tiếng. Người phụ nữ kia cho rằng Lý Dương đã bỏ cuộc, vừa nghe thấy vậy liền đứng chết lặng, cô ngoảnh lại nhìn Lý Dương chằm chằm.

Lúc này, cô đã hiểu cảm giác mà vừa nãy người đàn ông trung niên trải qua, cô cũng muốn tiếp tục ra giá, nhưng tiếc là cô chỉ có 80 vạn tiền mặt, không thể cạnh tranh tiếp được nữa.

Cô nhìn Lý Dương một lần nữa rồi đột nhiên cười lớn:- Anh đẹp trai này quả là quyết đoán, được, tôi nhận thua, vật này thuộc về cậu rồi. Có điều chịu lỗ nhiều như vậy để mua lại món bảo vật này, lúc quay về bố mẹ cậu sẽ nghĩ sao, họ chắc đã vất vả lắm mới kiếm được từng ấy tiền.

Lời nói của người phụ nữ này khiến mọi người xung quanh phải gật đầu, họ đều cho rằng Lý Dương là một anh chàng công tử bột, cố tình lấy tiền của bố mẹ để tiêu xài hoang phí.

Không ít người nhìn Lý Dương với ánh mắt xem thường, trong khi người phụ nữ kia thì mỉm cười đầy đắc ý

*****

Lý Dương ngơ ngác nhìn cô một cái rồi bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc này Lý Dương đã hiểu được hàm nghĩa của câu đối, người phụ nữ này quá thông minh, chỉ mới câu đầu tiên thôi thì đã nói hắn là phú nhị đại coi tiền như rác, cố ý khiêu khích cô vậy.

-Tiền của ông xã tôi là tự mình kiếm, không giống một số người chỉ dựa vào người khác!

Vương Giai Giai đột nhiên nói một câu, hơn nữa còn hung hăng trừng mắt về phía cô nàng kia, Lý Dương kinh ngạc cúi đầu nhìn người con gái bên cạnh mình, trong lòng có chút cảm động, cho dù thế nào thì Vương Giai Giai vẫn đứng về phía hắn, ủng hộ hắn.

-Cô bé, việc cô không biết còn nhiều lắm? Đừng để bị người khác lừa, thời gian này người miệng lưỡi trơn tru có rất nhiều!

Người phụ nữ quay đầu lại nhìn Vương Giai Giai, khi nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của Vương Giai Giai trong lòng cũng có chút ganh tị, cô bảo dưỡng rất tốt, bề ngoài nhìn chỉ khoảng 30, kỳ thật đã 38 tuổi, sắp tới 40 rồi.

-Tôi rất tốt, không ai dám gạt tôi, không cần người thường xuyên bị gạt, tâm lý có chút vấn đề nhắc nhở đâu!

Vương Giai Giai thản nhiên nói một câu, lời cô nói quã thật là sự thật, cha cô là thị trưởng Bắc Kinh, có tầng quan hệ này, ai dám gạt cô thì chính là tự tìm chết.

Sắc mặt người phụ nữ kia có chút thay đổi, sắc mặt có chút dữ tợn, nhìn Vương Giai Giai rồi lại nhìn Lý Dương, người này nói:-Anh đẹp trai, bạn gái của anh thật lợi hại, không phải là anh vừa rồi ra giá 85 vạn để mua Dạ Quang Bôi hay sao? Hiện tại giá của anh là giá cao nhất, hiện tại chúng ta giao dịch đi!

Người phụ nữ này không có ý gì khác, cũng không phải nghi ngờ Lý Dương không đủ tiền mà chỉ là chuyển chủ đề mà thôi. Lưu Cương mang theo một cái bao rất lớn, rất nhiều người đều nghỉ bên trong ít nhất phải có một trăm vạn.

Trăm vạn tiền mặt tại đây quả thật không ít, nhưng không có gì kỳ quái, có một vài nơi giao dịch mang theo trăm vạn tiền mặt là chuyện bình thường.

Lý Dương trong lòng hơi hơi có chút phát khổ, triệu khuê như thế nào còn không có trở về, hắn này tiễn nhất lấy ra nữa sẽ lù hãm.

-Khoang khoang, tôi không có noi là bán với giá 85 vạn, hiện tại tôi đổi ý, nếu không có 100 vạn thì đừng hòng mua!

Người trẻ tuổi hét lên, ánh mắt mọi người trong nháy mắt tập trung nhìn hắn, rất nhiều người đều nhìn hắn như tên ngốc.

Người phụ nữ kia mĩm cười quay đầu lại nhìn Lý Dương.

-Một trăm vạn rất cao, Dạ Quang Bôi này có giá chỉ từ 50 tới 60 vạn, tôi cho giá 85 vạn đã là giá cực cao rồi!

Lý Dương cúi đầu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, hắn có chút tức giận vì hành vi tăng giá của người trẻ tuổi này. Có điều đừng nói là 100 vạn, cho dù là 200 vạn hắn cũng mua, đáng tiếc là hắn hiện tại không có nhiều tiền mặt như vậy.

-Anh không cần thì người khác cần, chị gái này, chỉ cần thêm 20 vạn thì cái này se là của chị?

Người trẻ tuổi lập tức quay đầu lại nói với người phụ nữ, còn chưa đợi Lý Dương nghĩ cách thì người phụ nữ sắc mặt thay đổi rồi lớn tiếng nói:-Anh kêu ai là chị gái? Anh đẹp trai kia nói đúng, cái chén này cùng lắm chỉ 60 vạn, ra giá 85 vạn thì đã không ít rồi, lòng tham không đáy, tôi không mua!

-Tốt!

Lời của người phụ nữ này làm cho mọi người xung quanh rất đồng tình, người trẻ tuổi tắc ngơ ngác nhìn, sắc mặt không thể tin được.

Hắn chỉ nghĩ muốn thuận thế tăng giá, không ngờ kết quả lại như thế này.

Mọi người xung quanh đều giơ ngón tay cái khen ngợi, tất cả đều là người ham mê sưu tầm, lúc mua đồ cũng từng gặp chuyện tăng giá thế này, mọi người đều rất tức giận vì hành vi tăng giá như thế.

Bình thường thì có thể từ bỏ, nhưng rất nhiều người gặp được thứ mình thích thì chỉ còn cách cắn răng chịu thiệt mua bảo bối về, ai biết bọn họ thích làm gì.

Người thanh niên này thấy cạnh tranh gay gắt như vậy nên cố ý tăng giá, có điều mục đích của hắn không đạt tới, không những không có cạnh tranh mà còn chẳng có ai ra giá cả.

-Tốt, vậy 85 vạn đi!

Người trẻ tuổi nhanh chóng nói với Lý Dương một câu, một trăm vạn không có thì 85 vạn cũng được, tiền không tới tay thì chẳng làm được gì cả.

Lý Dương lắc đầu rồi mĩm cười nhìn người trẻ tuổi.

-Anh không phải là 85 vạn cũng không mua chứ!

Người trẻ tuổi giống như mèo bị giẫm đuôi kêu lên một tiếng, Lý Dương chỉ cười cười mà không nói gì. Những người xung quanh đều trấm trồ khen ngợi, đặc biệt là những người ganh tị với người trẻ tuổi này, hiện tại bọn họ đều đứng một bên xem trò hay.

Người trẻ tuổi lại sững sờ đứng đó, torng lòng xuất hiện cảm giác không ổn.

Nhìn Lý Dương một hồi, hắn lại quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia rồi nói:-Chị gái, hắn từ bỏ, chị chỉ cần trả 80 vạn thì tôi sẽ bán nó ngay!

-Còn gọi tôi là chị gái?

Người phụ nữ kia trừng mắt nhìn hắn, phụ nữ kiêng kị nhất là có người gọi mình là chị, đặc biệt là người giống cô, sắp tới 40 nhưng gương mặt thì chỉ nhìn khoảng 30, những người thế này đặt biệt mẫn cảm.

-Không, không, tiểu thư...

Người trẻ tuổi còn chưa dứt lời thì hắn lại bị trừng mắt dữ dội hơn, hắn chỉ có thể cười khổ nuốt câu tiếp theo vào bụng.

-Tám mươi vạn tôi cũng không mua, có gì thì hỏi anh chàng đẹp trai có tiền kia đi!

Người phụ nữ từ từ nới, người trẻ tuổi sững sốt, sau đó lắc đầu cười lớn.

Những người xung quanh lại kêu lớn, người thanh niên này đã vác đá đập chân mình vốn định nhân cơ hội nâng giá, không ngờ giá không nâng mà ngay cả giá trước đó cũng không tới.

-Ngài, ngài trả bao nhiêu?

Người trẻ tuổi trong lòng phát khổ, hắn nhỏ giọng hõi một câu, trong nhà hiện tại thiếu tiền, cái chén này bán đi càng sớm thì càng tốt.

-Tôi chưa nói sau, tôi từ bỏ, có gì hỏi anh chàng đẹp trai kia đi!

Người phụ nữ thản nhiên nói, người trẻ tuổi nhìn một chút rồi lại quay đầu sang nhìn Lý Dương, trên mặt còn có chút không yên.

-Tôi còn đang suy nghĩ, anh hỏi người khác trước đi!

Lý Dương cười nói, hắn chỉ trả 50 vạn, nhiều hơn cũng không được, vừa lúc thừa dịp này xem diễn, nếu có người khác trả giá thì tăng giá cũng không muộn.

Người trẻ tuổi có chút dại ra, hắn quay đầu lại nhìn người phụ nữ, người phụ nữ thì không thèm để ý tới hắn.

Người trẻ tuổi quay đầu nhìn người mang kính mắt, người này cũng lắc lắc đầu, hiện tại là cơ hội thu mua giá thấp, hắn khẳng định sẽ không ngu ngốc mà ra giá.

-Các người, các người rốt cuộc muốn bao nhiêu, không ai mua thì tôi sẽ không bán!

Người trẻ tuổi tức giận hét lên, trong lòng thì vô cùng hối hận, tăng giá để làm chi rồi ngay cả giá cũ cũng không tới.

-Tiểu tử, nếu bán thì tôi sẽ trả 35 vạn!

Rốt cục cũng có người ra giá, người này là Vương Tiểu Cường, hắn là ông chủ tiệm đồ cổ, giá 35 vạn thì hắn có thể bán lại lời không ít.

-Ba mươi lăm vạn? Không có khả năng, vừa rồi đã có người ra giá 85 vạn!

Người trẻ tuổi không hề nghĩ ngợi liền dùng sức lắc lắc đầu, tám mươi lăm vạn đột nhiên rớt mắt 50 vạn, hắn đồng ý mới là lạ.

-Tám mươi lăm vạn là giá ảo, lúc đó anh không bán thì sao trách người khác được, hiện tại muốn bán 85 vạn ư, nằm mơ!

Vương Tiểu Cường cười cười, hai người sưu tầm đều không cần nên hắn rat ay, nói không chừng thứ này có thể tới tay hắn.

-Ba mươi lăm vạn, tôi thà rằng mang về chứ không bán!

Người trẻ tuổi dùng sức lắc lắc đầu, ngay từ đầu nếu trả giá 35 vạn thì khẳng định hắn sẽ bán, nhưng sau khi cạnh tranh tăng giá tới 85 vạn, lại muốn hắn bán với giá 35 vạn, hắn sẽ không làm.

Vương Tiểu Cường cũng không sốt ruột, hắn im lặng chờ người trẻ tuổi này quyết định.

-Nếu bán thì tôi trả 50 vạn, thứ này có giá cao nhất chỉ 60 vạn, nhưng đây là giá khi bán đấu giá, trừ đi phí thủ tục thì giá của thứ này cũng chỉ là 50 vạn. Mặt khác, có thể đấu giá được hay không cũng là một chuyện, cho dù đấu giá thành công thì cũng phải chờ nữa năm mới có thể nhận được tiền!

Lý Dương chậm rãi nói một câu, có cơ hội thu mua giá thấp, hắn khẵng định se ép giá.

Người mang kính kia do dự một lát, đang định nói gì thì điện thoại reo, nhìn thấy số điện thoại hắn lập tức đi ra ngoài, đây là một cuộc gọi rất quan trọng, hắn không có tâm trạng nào mà để ý tới việc cạnh tranh nữa.

Người đeo kính rời khỏi tương đương với việc giảm bớt một đối thủ cạnh tranh, người phụ nữ có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của người trẻ tuổi thì lập tức quay đầu sang một bên.

Về phần Vương Tiểu Cường, hắn căn bản là không hề hé răng, năm mươi vạn hắn khẳng định là sẽ không mua.

-Tiểu tử, người này nói thật đó, vừa rồi do bọn họ cạnh tranh nên mới có giá cao như vậy, vì cậu không thỏa mãn nên cố tình tăng giá cho nên mới có kết cục này, hiện tại cậu không bán thì sau này ngay cả 50 vạn cũng không bán được!

Trong đám người có một ông lão hơn 60 nói với người trẻ tuổi một câu, những người khác cũng nói lên ý kiến của mình, mọi người đều khuyên bảo người thanh niên này.

Sắc mặt của người trẻ tuổi thay đổi vài lần, cuối cùng cũng gật đầu.

Nghe nhiều người nói như vậy hắn cũng đã biết cái chén này quả thật có giá như vậy, trừ phi có người cố ý cạnh tranh, nếu không thì không thể nào có giá cao hơn được.

Chuyện cố ý cạnh tranh không phải lúc nào cũng có thể gặp, hắn hiện tại cũng chỉ có thể chấp nhận, ai bảo hắn lòng tham không đáy làm chi.

Ba mươi lăm vạn cứ như vậy không có, hắn không đau lòng là giả, nhưng hắn sợ hiện tại không bán thì sau này ngay cả 50 vạn cũng không bán được, đến lúc đó chắc hắn sẽ khóc chết luôn quá.

-Lưu Cương, đưa tiền cho hắn!

Thấy hắn gật đầu, Lý Dương mừng thầm trong lòng, Lý Dương cũng không ngờ là chuyện lại phát triển tới mức này, Vương Giai Giai ở bên cạnh cũng ngẩn người.

Tám mươi lăm vạn không mua được không ngờ hiện tại chỉ cần dùng 50 vạn là được, thay đổi này cũng quá mức nhanh đó.

Lưu Cương cũng không nói lời thừa mà trực tiếp lấp tiền đặt trước mặt người trẻ tuổi.

Số tiền này thoạt nhìn cũng không ít, hai mắt người thanh niên sáng lên, hắn nhanh chóng cầm tiền lên kiểm tra từng tờ một.

Hơn mười phút sau, người trẻ tuổi vừa lòng gật gật đầu rồi đưa cái chén cho Lưu Cương..

*****

Người trẻ tuổi đem tiền nhét vào túi rồi cảnh giác nhìn 4 phía.

Lưu Cương mang cái chén trở lại rồi giao lại cái chén cho Lý Dương, Lưu Cương cũng có chút tò mò về cái chén này, vật có thể được Lý Dương chú ý tuyệt đối không phải là thứ bình thường.

Những người xung quanh từ từ tản đi, giao dịch đã hoàn thảnh, chuyện hay cũng đã kết thúc, không còn lý do nào để ở lại cả. Có điều chuyện hôm nay là một câu chuyện không tệ, chuyện này chắc chắn sẽ được mọi người lan truyền.

-Anh đẹp trai, hôm nay tôi đã giúp một đại ân, có phải là nên mời tôi một bửa cơm hay không?

Người phụ nữ kia ném cho Lý Dương một cái mị nhãn rồi ôn nhu nói một câu, Lý Dương nổi da gà, còn Vương Giai Giai thì tức giận.

-Thực xin lỗi, chúng tôi còn có việc, để hôm khác đi!

Lý Dương than nhiên nói một câu.

-Anh chàng đẹp trai chẳng có lương tâm gì cả, tôi đã giúp anh giảm bớt 35 vạn, không ngờ ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nhận được!

Người phụ nữ kia hừ lạnh một tiếng, dường như là rất tức giận, Lý Dương có chút run rẫy, người phụ nữ này không ngờ cái gì cũng dám nói cả.

Đám người từ từ tán đi, người trẻ tuổi thấy có khe hở, lập tức chui ra ngoài, một lát sau không còn thấy bóng dáng nữa, mang theo nhiều tiền như vậy, hiện tại ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là mang số tiền này gửi vào ngân hàng.

-Xin cho qua, xin cho qua, chúng tôi là người của tiết mục Tầm Bảo

Người trẻ tuổi vừa mới đi thì người của đài truyền hình lại tới. Những người này đã tới chậm, việc cạnh tranh đã chấm dứt, giao dịch cũng đã hoàn thành, không còn gì để quay cả.

Người dẫn đầu tổ tiết mục là một người khoảng 35, 36 tuổi, lúc này hắn đang ảo não nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Lý Dương thì hắn có chút sững sốt.

-Lý tiên sinh!

Người này nhanh chóng đi tới chỗ Lý Dương rồi cung kính nói một câu.

-Anh là Vương phó đạo diễn!

-Đúng, đúng, không ngờ Lý tiên sinh còn nhớ rõ tôi, không biết ngài ở đây làm gì thế?

Người này ra sức gật đầu, hắn và Lý Dương đã từng gặp nhau một lần, có điều lúc đó gặp ở Cảnh Đức Trấn, lúc ấy hắn cũng không nói chuyện như thế này, người này có ấn tượng rất sâu với Lý Dương, không ngờ Lý Dương vẫn còn nhớ rõ hắn, điều này làm cho lòng hư vinh của hắn rất được thỏa mãn.

-Tôi mới nhìn trúng một món đồ nên mua nó thôi!

Lý Dương tùy ý nói, Vương phó đạo diễn chú ý tới Dạ Quang Bôi trên tay Lý Dương, khi nghĩ tới tin tức mình nhận được, hắn liền cảm thấy kinh ngạc.

-Vừa rồi là Lý tiên sinh cạnh tranh?

Vương phó đạo diễn trừng to mắt, vừa rồi bọn họ chỉ nghe nói có người ở đây cạnh tranh Dạ Quang bôi nhưng không biết là ai.

-Vương phó đạo diễn, đã lâu không gặp!

Lý Dương còn chưa nói gì thì người phụ nữ kia đột nhiên chào hỏi, Vương phó đạo diễn quay đầu lại, ngay lập tức liền sững sốt.

-Khổng tiểu thư, không ngờ cô cũng ở đây!

Vương phó đạo diễn không để ý tới Lý Dương nữa mà vội vàng chạy tới cười nói một câu, lời nói của hắn rất nịn nọt, hoặc có thể nói là nịnh bợ.

-Hừ, nơi này mùi lạ rất nặng, Lý Dương chúng ta đi thôi!

Vương Giai Giai hừ lạnh một tiếng, cô rất không thích thái độ của tên phó đạo diễn này, với người phụ nữ kia cô càng thêm chán ghét.

-Ừ.

Lý Dương nhẹ nhàng gật, hiện tại hắn rất muốn khám phá thứ bên trong cái chén nàynếu muốn biết rõ thì tốt nhất là về hỏi Hà lão, Hà lão nhất định biết thứ này.

-Lý ca, chúng tôi đã trở lại!

Triệu Khuê, Hải Đông từ xa chạy tới, trên tay hai người còn mang theo những túi xách.

-Lý ca, có phải là chúng tôi tới chậm hay không?

Triệu Khuê nhìn xung quanh, cuối cùng bất đắc dĩ nói một câu, bọn họ cho là Lý Dương thiếu tiền mặt nên mới chạy đi rút, cho nên mới đến trể.

-Không có việc gì, mọi người cũng mệt rồi, thứ này để Lưu Cương cầm đi!

Lý Dương mỉm cười lắc lắc đầu, Triệu Khêu và Hải Đông liên tục đi không ngừng nghỉ, cho dù hai người là bộ đội đặc chủng nhưng vận động như vậy cũng phải thở hổn hển, hắn tự trách vì mình gọi bọn họ đi lấy tiền.

-Đưa cho tôi đi!

Lưu Cương vươn tay nhận lấy hai cái túi, hơn nữa còn mở ngăn kéo ra nhìn, hai cái túi, mổi cái có 50 vạn tiền mặt, số tiền mặt này rất lớn, ít nhất cũng phải đi hai ba cái ngân hàng mới rút được nhiêu đó.

Lưu Cương giao cái túi lớn cho Triệu Khuê, Triệu Khuê gấp cái túi lại rồi cầm trên tay, hai cái túi tiền kia thì Lưu Cương cầm.

Đây không phải là không tin bọn họ mà việc này bình thường đều do Lưu Cương làm, tất cả mọi người đều đã quen, nếu không tin Triệu Khuê thì Lý Dương cũng sẽ không đưa chi phiếu cho Triệu Khuê.

-Khoang đã!

Mọi người đã muốn đi thì người phụ nữ kia đi tới, khi nhìn thấy hai cái túi lớn liền trừng mắt.

-Vừa rồi các người chỉ có 50 vạn tiền mặt?

Người phụ nữ kia hỏi một câu, lúc này cô đã cảm thấy có điểm không đúng, khi Lưu Cương lấy tiền ra liền kéo dây kéo lại nên mọi người không nhìn thấy gì, nhưng lúc này đã gấp túi lại nên có thể thấy bên trong cái túi chẳng còn gì.

-Đúng, chỉ có 50 vạn, có điều cũng phải cám ơn cô!

Lý Dương cười nói, kết quả cạnh tranh lần này vượt qua sự dự đoán của hắn, hăn vốn đang tìm cách để kéo dài thời gian chờ Triệu Khuê trở về, cuối cùng lại không cần, 50 vạn củng đã đủ để mua.

-Các người, các người gian trá!

Người phụ nữ kia thở phì phò rồi nói, nếu cô sớm biết trong tay Lý Dương chỉ có 50 vạn thì Dạ Quang Bôi sớm đã rơi vào tay cô, không thể nào rơi vào tay Lý Dương như lúc này, hơn nữa cô còn giúp Lý Dương tiết kiệm không ít tiền nữa chứ.

-Nói chuyện thì phải có chứng cứ, chúng tơi gian trá khi nào?

Vương Giai Giai không chút khách khí nói.

-Vương Lôi đạo diễn, bọn họ rốt cuộc là ai?

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn Lý Dương và Vương Giai Giai một cái mà không nói gì, lúc này cô đã sớm đầy một bụng tức rồi.

Từ trước đến cô tự nhận là thông minh tuyệt đỉnh, không ngò hôm nay lại vấp ngã, bị đối thủ đùa giỡn, cuối cùng còn giúp đối thủ, khi nghĩ tới đây thì cô có cảm giác muốn hộc máu.

-Khổng tiểu thư, ngài đừng nóng giận, vị này là chuyên gia cổ ngọc Lý Dương, Lý tiên sinh, Lý tiên sinh có danh tiếng rất cao trong giới đồ cổ!

Vương phó đạo diễn sửng sốt, vội vàng bước lên khuyên can, hắn lúc này đang rất khổ sở trong lòng.

Người phụ nữ này có thân phận không thấp, cô là cháu gái của một phó cục trưởng cục điện lực, lại là Hoa kiều mới về nước, hắn chỉ là một phó đạo diễn, không thể nào gánh vác nổi.

-Lý Dương, Ngọc Thánh Lý Dương!

Vương phó đạo diễn vừa nói xong thì mọi người liền quay đầu lại kinh hãi nhìn Lý Dương.

Nơi này vốn là nơi tụ tập của người ham mê ngọc thạch, rất nhiều người đều nghe qua tên của Lý Dương, địa vị của Lý Dương trong giới ngọc thạch còn cao hơn cả địa vị trong giới đồ cổ.

Đặc biệt là lần hành trình ở Myanmar, Lý Dương sau khi chiến thắng Phỉ Thúy Vương thì đã trở thành đệ nhất nhân trong giới ngọc thạch, có điều tuy có nhiều người biết tên hắn nhưng người thật sự gặp qua hắn thì không có bao nhiêu.

-Thật sự là Ngọc Thánh Lý tiên sinh, tôi đã từng thấy trận đấu của Lý tiên sinh với Phỉ Thúy Vương, là hắn, thật sự là Lý tiên sinh!

Bên cạnh đột nhiên có người kích động kêu lên.

-Ngọc Thánh Lý Dương?

Ngay cả người phụ nữ kia cũng cảm thấy kinh ngạc, sự phẫn nộ của cô đã giảm đi rất nhiều.

-Lý tiên sinh, không ngờ là có thể gặp ngài ở đây, ngài, ngài cho tôi xin chữ ký đi!

Người trước đó hét lên cuống quýt nói.

Lý Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, người này nói rất là khoa trương, nhìn biểu hiện của hắn cho thấy hắn đã nhận ra mình.

-Xin lỗi, tôi không có mang theo giấy bút!

Lý Dương buông tay, hắn ra ngoài để đào bảo, tuy rằng có mang theo bút, nhưng là bút ký chi phiếu, không phải dùng để ký tên, hơn nữa cũng không thể ký lên chi phiếu được.

-Không có gì, ký lên quần áo của tôi là được!

Người nọ hưng phấn nhìn xung quanh rồi cởi áo khoát ra, Lý Dương sững sốt, sau đó lắc lắc đầu.

Cuối cùng hắn vẫn phải lấy bút ra ký tên lên áo khoát của người này, đây chính là lần đầu tiên Lý Dương ký tên như thế này, hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ, đồng thời cũng có chút kích động.

-Lý tiên sinh, ngài chính là thần tượng của tôi, tôi, ba tôi, mẹ tôi đều vô cùng sung bái ngài, ngài cũng ký tên cho tôi đi!

Xung quanh lại có người kêu lớn, người này tuổi không lớn, chỉ khoảng 24 tuổi, thoạt nhìn so với Lý Dương còn nhỏ hơn, nhưng cha mẹ hắn thì khẳng định là đã lớn tuổi, hắn nói vậy làm cho Lý Dương rất hoảng sợ.

Mọi người kêu to làm cho xung quanh tụ tập lại nhiều người hơn, người phụ nữ kia xoay chuyển ánh mắt rồi đột nhiên kêu lớn lên.

-Tin tức tốt a, Ngọc Thánh Lý Dương đi vào nơi này, đang ký tên cho mọi người, mọi người mau tới a!

Người phụ nữ hét lên một tiếng, những người khác cũng hét theo, xung quanh càng ngày càng nhiều người, khi nghe thấy cái tên Lý Dương, rất nhiều người đều chạy tới. Ngọc Thánh Lý Dương là một nhân vật đầy kỳ tích trong giới đổ thạch, cho dù là người không sung bái Lý Dương thì cũng muốn chạy tới xem diện mạo của hắn.

-Thì ra là hắn, khó trách lại dùng nhiều tiền như thế để mua một cái chén!

-Có điều Ngọc Thánh là người rất ổn trọng, sao lại nóng nảy cạnh tranh với người khác như thế?

-Đó là sách lược, anh không thấy cuối cùng Ngọc Thánh cũng chỉ dùng 50 vạn để mua thôi hay sao!

Những người xung quanh, đặc biệt là những người vừa rồi xem Lý Dương cạnh tranh đều bàn tán sôi nổi, lúc này không còn ai xem Lý Dương là phú nhị đại nữa, chuyện này vô tình đã rửa oan cho Lý Dương.

*****

Người xung quanh càng ngày càng nhiều, Lưu Cương và Triệu Khuê có chút khẩn trương.

Nhiều người như vậy, nếu là có người có ý xấu, bọn họ cũng không nắm chắc có thể ra tay ngăn cản kịp thời, loại tình trạng hỗn loạn thế này rất bất lợi với Lý Dương.

Lưu Cương đưa tay vuốt cây sung sau lưng, nếu Lý Dương có nguy hiểm thì hắn sẽ không do dự mà rút sung lục ra, loại tình trạng hỗn loạn này sung lục có uy lực hơn dao nhiều.

Tên phó đạo diễn kia cũng đang rất sốt ruột.

Hắn không biết thân phận thật sự của Lý Dương. Nhưng Bành Vũ đã nói với hắn Lý Dương rất có thân phận, bọn họ khi làm việc phải chú ý không được gậy xích mích với Lý Dương.

Nếu không phải Bành Vũ nói vậy, hơn nữa thái độ của Bành Vũ cũng rất cung kính thì hắn sẽ không khiêm tốn như vậy, dù sao thân phận chuyên gia của Lý Dương chẵng có liên quan trực tiếp gì tới hắn cả.

Nhưng mà lúc này ở đây có nhiều người như vậy, nếu như xảy ra chuyện, tạo thành tình huống hỗn loạn thì hắn là người đầu tiên không thoát khỏi trách nhiệm.

-Không cần loạn, xin mọi người không cần loạn. Lý tiên sinh sẽ tiếp đãi mọi người, hiện tại Lý tiên sinh đang rất mệt, cho ngài nghỉ một chút đi!

Vương phó đạo diễn cái khó ló cái khôn, hắn vội vàng lớn tiếng kêu to, hắn tiếng kêu to này quả thật có tác dụng, mọi người xung quanh đã yên tĩnh hơn.

Hắn lại vội vàng gọi những nhân viên công tác đứng xung quanh tới bảo vệ Lý Dương, sau đó lại một phen giải thích, một bên mang theo Lý Dương đi ra ngoài. Những người xung quanh nghe thấy hắn giải thích cũng biết Lý Dương còn gặp lại bọn họ nên cũng không ngăn cản.

Những người này cũng chỉ muốn nhìn thấy Lý Dương thôi chứ cũng không có ác ý gì.

Từ từ, Lý Dương rốt cuộc cũng đã rời khỏi, dưới sự dẫn đường của phó đạo diễn, hắn đi vào phòng nghỉ ngơi.

Lý Dương quay đầu lại nhìn ra phía sau rồi nhìn Vương Giai Giai. Trong mắt hai người đều có sự bất đắc dĩ, phía sau có ít nhất 500 người. Trong số đó chỉ có một bộ phận là người ham mê ngọc thạch, số còn lại chỉ là tò mò đến xem mà thôi.

Dưới loại tình huống này bọn họ muốn chạy cũng không được nên chỉ có thể tạm tránh mặt mà thôi.

Lúc này đây, Lý Dương đã hoàn toàn cảm nhận được uy lực của danh tiếng. Trước kia hắn cũng nổi danh, nhưng không thể nào so với lúc này được, nếu không có hành trình Myanmar, không có thi đấu với Phỉ Thúy Vương thì những người này cùng lắm chỉ là tò mò chứ không có đi theo hắn như thế này.

Nhiêu người như vậy tập trung cùng một chỗ tất nhiên sẽ làm người khác nghi ngờ, chờ sau khi Lý Dương đi vào phòng nghỉ thì bên ngoài đã có hơn nghìn người.

-Ngọc Thánh Lý Dương có gương mặt như thế nào?

-Tôi nghe một người bạn nói, ngày hôm qua khi giám bảo có một người trẻ tuổi bị những chuyên gia hỏi. Vấn đề gì những chuyên gia cũng hỏi hắn, người trẻ tuổi này rất giống với Lý Dương!

-Còn nữa, ngày hôm qua có một người rất trẻ tuổi phụ trách việc giám định gia cụ, hắn nói tốt hơn những chuyên gia nhiều!

Những người bên ngoài cũng không yên tĩnh. Rất nhiều người đều tụ tập cùng một chỗ nghị luận việc xảy ra trong một hai ngày gần đây.

Chuyện ngày hôm qua Lý Dương xem xét gia cụ có rất nhiều người biết.

Lúc này khi bàn lại thì mọi người thấy người này rất giống với Lý Dương, nếu ngày hôm qua thật sự là Lý Dương thì chuyện người trẻ tuổi lại có năng lực cao như thế chẳng có gì là kỳ quái nữa.

Người trong giới ngọc thạch dều biết Lý Dương sở dĩ có danh hiệu Ngọc Thánh không chỉ vì hắn có trình độ cao trong đổ thạch mà hắn còn có năng lực rất cao trong giới cổ ngọc.

Lúc trước chính Lý Dương là người phát hiện ra Tử Cương Ngọc bị phỏng chế. Sau đó còn đi xem xét xung quanh giải trừ mối họa ngầm này.

Một ít người tuy chưa từng thấy qua Lý Dương nhưng vẫn có hiểu biết nhất định về hắn. Rất nhiều người đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Ngọc Thánh lại là một người lợi hại như vậy.

Hết thảy mọi chuyện bên ngoài Lý Dương đều không biết. Trong phòng nghỉ, Lý Dương nhìn về phía hơn nghìn người bên ngoài, trong lòng lại cảm giác được có chút bất đắc dĩ, có những người này bên ngoài hắn muốn đi cũng rất khó.

-Lý tiên sinh, ngài nghỉ ngơi trước đi, tôi đi thông báo Bành đạo diễn!

Vương phó đạo diễn dàn xếp cho Lý Dương xong cũng không đi vào mà quay đầu ra rời khỏi.

Sau khi đi ra ngoài, Vương phó đạo diễn lau mồ hôi trán, trong lòng quyết định giao chuyện phiền toái này cho Bành Vũ, hắn thì kiên quyết không nhắc tới.

-Anh chàng đẹp trai, không ngờ anh lại là người chiến thắng Phỉ Thúy Vương, quả thật là giống với tinh đồn, anh đẹp trai quả thật là còn rất trẻ!

Ngồi trên ghế sô pha, người phụ nữ kia quay đầu lại cười nói với Lý Dương một câu, sắc mặt của Vương Giai Giai rất khó coi, cô hung hăng trừng mắt nhìn người phụ nữ.

-Những thứ đó đều là hư danh, thứ này tôi tuyệt đối không đảm đương nổi!

Lý Dương nhỏ giọng nói một câu, đôi mày có chút nhíu lại, người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản. Lý Dương hiện tại đang rất cảnh giác với cô ta.

-Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, anh đẹp trai không cần khiên tốn vậy, khiêm tốn quá làm cho chị rất đau lòng đấy!

Âm điệu của người phụ nử kia lại thay đổi, nghe giống như đang rên rỉ, Vương Giai Giai hừ lạnh một tiếng, Lý Dương vừa định trả lời thì sửng sốt rồi cười khổ lắc đầu.

Người phụ nữ này không biết từ đâu xuất hiện, thoạt nhìn thì thân phận không thấp, nhưng chuyện mà cô ta làm khiến cho người ta không chịu nổi, Lý Dương không thèm để ý tới cô ta nữa, nếu không Vương Giai Giai sẽ càng thêm tức giận.

-Anh chàng đẹp trai, sau không nói chuyện, như vậy làm chị rất đau lòng đó!

Người phụ nữ lại nói một câu, Vương Giai Giai đứng lên phẫn nộ nhìn người phụ nữ không biết liêm sĩ kia một cái, người kia cũng nhìn cô rồi mĩm cười.

-Em gái tức giận ư? Chị chỉ giúp em kiểm tra hắn thôi mà, nhìn em gấp như vậy kìa, cần gì như thế chứ!

Triệu Khuê và Hải Đông đứng phía sau nhìn nhau một cái, hai người đều phát hiện sự sợ hãi trong mắt đối phương. Loại phụ nữ này tuyệt đối không thể trêu chọc. Nếu sau này bọn họ có gặp thì phải chạy cho xa.

-Cô!

Vương Giai Giai giận tím mặt, cô muốn nói gì nhưng không thể nở miệng nổi, Vương Giai Giai quay đầu sang một bên không thèm nhin người phụ nữ này nữa. Lý Dương thì ở bên cạnh nắm tay an ủi Vương Giai Giai.

Người phụ nữ này, nói chuyện với ả ta càng nhiều thì thì sẽ càng tức mà thôi.

Lý Dương không để ý tới người phụ nữ mà người phụ nữ kia cũng không nói gì mà chỉ tò mò nhìn Lý Dương.

-Lý tiên sinh, Khổng tiểu thư, không ngờ mọi người đều ở đây!

Bành Vũ rốt cuộc cũng chạy tới, vừa mới đi vào hắn liền cười nói một câu, Vương Giai Giai quay đầu qua, quệt miệng một cái, hiện tại điều cô không muốn nhất là có người nói cô và người phụ nữ này ở cùng một chỗ.

-Bành đạo diễn, thật xin lỗi, đã quấy rầy rồi!

Lý Dương chào đón Bành Vũ, bên ngoài có nhiều người như thế, hắn cũng muốn đài truyền hình giúp hắn giải quyết chuyện này.

-Bành đạo diễn, hoạt động hai ngày nay thuận lợi chứ?

Người phụ nữ kia nhỏ giọng nói một câu, sự vũ mị vừa rồi đã biến mất, chuyện này làm cho những người đàn ông xung quanh vô cùng cảm thán: phụ nữ quả thật là động vật dễ thay đổi.

-Nhờ phúc của Khổng tiểu thư nên hoạt động hai ngày nay rất thuận lợi!

Bành Vũ cười lớn, hắn nhìn Lý Dương rồi lại nhìn người phụ nữ họ Khổng rồi nói:-Còn 10 phút nữa thì hoạt động ngày hôm nay kết thúc, buổi tối chúng ta có còn có buổi tiệc ăn mừng. Nếu hai vị không có chuyện gì thì cùng tham gia đi!

-Tham gia thì không có vấn đề, nhưng trước hết phải bảo hắn trả lại cái Dạ Quang Bôi cho tôi trước đã!

Lý Dương còn chưa nói gì thì người phụ nữ kia đã chỉ tay về phía Lý Dương rồi nói một câu. Bành Vũ sững sốt, chuyện Dạ Quang Bôi Vương phó đạo diễn có nói qua, nhưng cũng không có nói là có liên quan tới Khổng tiểu thư.

-Cô nói cái gì, ai lừa gạt đồ của cô chứ!

Vương Giai Giai rốt cục nhịn không được, lớn tiếng nói một câu.

Người phụ nữ này cô càng nhìn càng thấy đáng ghét. Cô hận không thể trực tiếp đánh chết cô ta, hiện tại không ngờ cô ta còn nói Lý Dương lừa gạt đồ của cô ta, chuyện này Vương Giai Giai không thể nhịn được.

-Giai Giai, đừng kích động, em kích động chỉ làm cho cô ta đắc ý mà thôi, cô ta cố ý chọc giận chúng ta đó!

Lý Dương vội vàng kéo Vương Giai Giai lại, nụ cười trên mặt người phụ nữ kia càng tăng lên, Bành Vũ cười khổ, hắn rốt cục đã hiểu ra tại sao Vương phó đạo diễn chủ động giao việc này cho hắn làm một mình mà không muốn cùng hắn trở lại.

-Chuyện khác nói sau, Khổng tiểu thư, cha cô đang ở đây, ông ta và những chuyên gia khác đang đến nơi này.

Bành Vũ vội nói một câu, hai người này hắn không thể đắc tội ai được cả, trước hết ổn định tình hình rồi nói sau.

Vương Giai Giai rốt cục cũng ngồi xuống, trên mặt còn có chút tức giận. Bành Vũ âm thầm thở ra một hơi. Hắn biết không rõ về Vương Giai Giai nhưng năng lực của Lý Dương thì hắn biết rất rõ, hắn có một người bạn học, người này đang không ngừng nịnh nọt mong tạo quan hệ với Lý Dương.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1111)