Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0688

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0688: Lâm Uyển Doanh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Cửa trung tâm triển lãm, các vị chuyên gia tham gia hoạt động không ngừng đi ra. Trên mặt mỗi vị chuyên gia cũng mang theo một chút kích động và luyến tiếc không thôi. Hoạt động lần này vô cùng thành công, xế chiều hôm nay những bảo bối được triển lãm càng vượt qua xa ngày thường, có thể nói, mỗi một món cũng có thể gây chấn động tâm tư mọi người.

Khi ở cửa, mỗi chuyên gia đi qua thấy Lý Dương và Hoàng lão, cũng sẽ tiến lên chào hỏi thân mật.

Hoạt động lần này, rất nhiều chuyên gia các nước cũng thể hiện phong thái quốc gia mình, cho thấy rằng hơn năm ngàn năm văn hóa văn minh đương đại, nước nào cũng có đặc sắc.

Đoàn chuyên gia Trung Quốc cũng đã cho thế nhân một ấn tượng mới mẻ.

Trong hoạt động lần này, người có thu hoạch lớn nhất, nổi danh nhất chính là Lý Dương.

Cũng có thể nói, hoạt động lần này để cho tiếng vang của Lý Dương làm cho người ta kinh ngạc, truớc khi hoạt động diễn ra, chỉ có người trong giới sưu tầm Trung Quốc biết hắn, biết tên thiên tài này. Nhưng sa hoạt động lần này, Lý Dương đã dùng thực lực chứng minh bản thân trước đồng nghiệp thế giới.

Ngay cả Hoắc Tư tiên sinh uy vọng cực cao cũng công khai bày tỏ, Lý Dương là thiên tài kiệt xuất nhất mà hắn đã gặp, không có ai hơn.

Nhìn vẻ mặt mỉm cười, không ngừng chào hỏi những chuyên gia khác của Lý Dương, trong lòng Tam Tỉnh Khang lại nổi lên sự đố kỵ, trong mắt mang theo sự ghen tỵ sâu đậm.

Trong lòng Thanh Mộc Vị Ương cũng có chút chua xót, thành tựu mà Lý Dương có được, bất luận kẻ nào cũng muốn cso, bất luận kẻ nào cũng hâm mộ.

Kimura chỉ lẳng lặng nhìn Lý Dương, nhìn người trẻ tuổi trước mặt mà buổi tối nay sẽ trở thành đối thủ của hắn.

Kimura có một chút khác với Shan-ben-tai-lang, hắn không coi thường bất kỳ đối thủ nào, đây cũng là nguyên nhân hắn có thể thường xuyên thắng bất bại trên bàn bài, không coi thường bất kỳ đối thủ nào, cũng không dễ dàng bị lật thuyền trong mương.

Sáng hôm nay, hắn đã nhìn thấy Lý Dương trong viđeo ở chỗ Shan-ben-tai-lang.

Nội dung video rất ngắn, cũng chỉ đánh có ba lá bài, điều này làm cho Kimura không nhìn ra được quá nhiều vấn đề, nhưng hắn chú ý tới một số chi tiết.

Đó chính là vẻ mặt Lý Dương.

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Lý Dương đều tỏ ra cực kỳ tự tin, dù ở trong tình thế nguy hiểm cực độ, vẻ mặt Lý Dương cũng không chút nào dao động, truớc sau vẫn tin mình có thể thắng.

Đây là một vẻ tự tin khổng lồ, người có được lòng tự tin thế này cũng không nhiều.

Trong sòng bạc, nghệ thuật cá cược là một mặt, nhưng nhiều hơn cả còn là khảo nghiệm trong lòng, chỉ nhìn điểm này, Kimura cũng biết Lý Dương còn khó đối phó hơn cả một cao thủ cờ bạc.

Nhưng người như vậy cũng không phải là không có khuyết điểm, lòng tin không thể dao động, một khi bị dao động chắc chắn sẽ hỏng, Kimura tin tưởng, chỉ cần hắn có thể quang minh chánh đại thắng Lý Dương một lần, hôm nay người chiến thắng chính là hắn.

- Xuống xe!

Kimura nhẹ nhàng buông ra hai chữ, bọn họ cứ không xuống xe, Lý Dương sẽ lên xe đi mất.

Thanh Mộc Vị Ương từ trên xe đi xuống trước tiên, mấy người Nhật Bản cùng nhau đi tới phía Lý Dương, Lưu Cương là người đầu tiên phát hiện bọn họ, nhẹ nhàng kéo Lý Dương lại, hơn nữa đứng ở trước mặt Lý Dương.

Thanh Mộc Vị Ương xuống xe truớc, nhưng người đi đàng trước lại là Kimura, khuôn mặt hắn đang mỉm cười, bước nhanh tới gần Lý Dương, đáng tiếc bị Triệu Vĩnh chắn bên ngoài.

Kimura không để ý chút nào, cách người, liền đối chắp tay nói với Lý Dương:

- Lý tiên sinh, xin chào ngài, tại hạ là Kimura, ngưỡng mộ đại danh của ngài đã lâu!

- Kimura tiên sinh, xin chào!

Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, lại nhìn vào mắt Thanh Mộc Vị Ương, người này có thể lên tiếng trước Thanh Mộc Vị Ương mà nói, cũng đủ để chứng minh thân phận của hắn.

Thanh Mộc Vị Ương thấy Lý Dương nhìn mình, lại vội vàng nói:

- Lý tiên sinh, Kimura tiên sinh mới từ Nhật tới, anh ấy mang đến mười hai món bảo bối trong danh sách, tối nay, người đấu với cậu, chính là anh ấy!

Nói đến mười hai món bảo bối, mắt Lý Dương hơi căng thẳng, thoáng sáng lên tia sáng mà không người nào biết.

Lúc này, trong lòng Lý Dương cũng có kích động nho nhỏ, nhưng trên mặt hắn cũng không có bất kỳ biến hóa, Hoàng lão và Chu lão bọn họ nghe thấy lời của Thanh Mộc Vị Ương, ngược lại hơi có chút lo lắng.

- Tôi hiểu rồi. Địa điểm tôi đã chọn xong, ở trang viên Lâm thị, lúc đó Lâm Lang tiên sinh sẽ đảm nhiệm vị trí trọng tài, mọi người thấy thế nào?

Lý Dương mỉm cười gật đầu một cái, cũng không nói vòng vo, nói thẳng ra địa điểm.

Thanh Mộc Vị Ương liếc nhìn Kimura, Kimura yên lặng gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Lâm Lang tiên sinh là vị rất có uy tín, nếu do anh ấy làm trọng tài không có bất kỳ vấn đề gì, ta tin ở anh ấy!

Những lời này, cũng có nghĩa đã xác định xong địa điểm cá cược.

Mấy người đang nói chuyện, từ trong hội trường, mấy vị chuyên gia Nhật Bản đi ra liền phát hiện bọn họ, mấy chuyên gia Nhật này do dự một chút, lập tức đi tới phái Thanh Mộc Vị Ương.

Một người trong đó còn nhỏ giọng nói bên tai Thanh Mộc Vị Ương mấy câu, sắc mặt Thanh Mộc Vị Ương chợt biến đổi, lập tức nhìn về phía Hoàng lão.

Trong lòng Lý Dương bọn họ âm thầm bật cười, người này nói cái gì không cần đoán cũng có thể biết, khẳng định đang nói chuyện về Quỷ Thiết đao, trên tay Hoàng lão có Quỷ Thiết, đối với người Nhật mà nói là một chấn động.

- Thanh Mộc tiên sinh, Kimura tiên sinh, nếu các vị không có ý kiến, vậy chúng ta gặp lại vào bảy giờ tối ở trang viên Lâm thị!

Lý Dương nói xong liền buớc lên xe buýt, các đại biểu đoàn chuyên gia Trung Quốc cũng đều lên xe, chân mày Thanh Mộc Vị Ương nhíu lại thật chặt, nhìn Hoàng lão lên xe, câu nói sau cùng cũng chưa kịp nói.

Xe buýt của Lý Dương bọn họ vừa đi không bao lâu, Shan-ben-tai-lang và Tam Tỉnh Kết Y bọn họ cùng nhau kinh hô một tiếng.

Thanh Mộc Vị Ương nói chuyện Quỷ Thiết đao cho bọn họ biết, mấy người này không đến hội trường, lại không xem ti vi, lúc này ngược lại thành những nguời biết tin tức chậm trễ nhất.

Trên xe, vẻ mặt Hoàng lão liên tục biến đổi, cuối cùng khe khẽ thở dài, không nói gì.

Buổi cá cược tối này Lý Dương đã đồng ý, muốn đổi ý cũng không dễ dàng, huống chi ngày hôm qua Hoàng lão cũng đã tỏ rõ thái độ, hôm nay sẽ đi theo đến tham gia buổi cá cược này tràng.

Đến lúc đó, có thể ủng hộ Lý Dương bao nhiêu, sẽ ủng hộ hết cho hắn.

Phía tây Toronto có một trang viên lớn, diện tích chừng mấy trăm mẫu, ở Canada có đất rộng như vậy, trang viên lớn như vậy thật ra thì cũng không ít.

Nơi này chính là đại bản doanh gia tộc Lâm thị, cũng là trang viên nhà họ Lâm.

Gần bảy giờ, dưới sự hướng dẫn của Lâm Bá Văn, Lý Dương đã đến nơi. Cùng đi với Lý Dương, ngoài Chu Văn và Lý Xán bọn họ, còn có Hoàng lão và mười một vị chuyên gia khác.

Những tiền bối này cũng không yên tâm lắm, cứ kiên trì đòi theo tới đây.

Vốn là chuyện của mình Lý Dương, kết quả ngược lại giống như là các chuyên gia Trung Quốc hành động tập thể, điều này làm cho Lý Dương khó xử nhưng cũng có chút cảm động, các tiền bối đều là có ý tốt.

Lâm Lang đích thân dẫn người của Lâm gia chờ đón Lý Dương ở cửa, ở Toronto, thậm chí toàn thế giới, người có thể để cho Lâm Lang tiếp đón như vậy người cũng không nhiều, từ điểm đó cũng có thể nhìn ra Lâm gia rất coi trọng Lý Dương.

- Anh Hai, người này chính là Lý Dương?

Khi Lý Dương đi vào trang viên, trong đám người nghênh đón Lý Dương có một cô bé mang bộ mặt nghi hoặc nhìn Lý Dương, cô bé này thoạt nhìn còn có chút ngây thơ, giống như là mười sáu mười bảy tuổi, ánh mắt vô cùng sáng.

- Em à, anh nói cho em biết, đừng xem thường anh ấy, chớ nhìn tuổi anh ấy không lớn lắm, rất lợi hại đấy, đại hội giám định lần này, biểu hiện của anh ấy có thể nói là hàng đầu, so với rất nhiều lão chuyên gia cũng mạnh hơn nhiều!

Người bên cạnh cô bé này hưng phấn vừa nói, khi nói đến lý Lý Dương, trong mắt còn lóe ra tia sùng bái. Người này chính là Lâm Bá Vũ, mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng hỏi thăm tin tức về Lý Dương từ chỗ Lâm Bá Văn, dần dần cũng trở thành người ái mộ Lý Dương.

Cô bé kia là em gái ruột Lâm Bá Văn – Lâm Uyển Doanh, trước kia Tam Tỉnh Kết Y theo đuổi cô bé, năm nay cô bé hai mươi hai tuổi, bất quá dáng vẻ vô cùng duyên dáng, thoạt nhìn như vị thành niên.

- Em biết rồi!

Lâm Uyển Doanh nhẹ giọng tán thành, trong mắt cũng không ngừng lóe lên ánh sáng kỳ quái, Lâm Bá Vũ căn bản không suy nghĩ những điều này, hắn đang chăm chú nhìn phía trước, trong đôi mắt còn có những ngôi sao nho nhỏ.

- Lý tiên sinh, cậu đã tới!

Trong phòng khách chính của trang viên Lâm thị, Kimura đang ngồi đó liền đứng lên, bọn họ tới sớm hơn Lý Dương, sau khi tách ra từ trung tâm triển lãm liền đến đây chờ Lý Dương.

- Kimura tiên sinh!

Lý Dương mỉm cười gật đầu, nhìn nụ cười của Lý Dương, Shan-ben-tai-lang lại vô cùng không thoải mái, khẽ hừ một tiếng, quay đầu lại.

Lý Xán, Liễu Tuấn và Chu Văn bọn họ không ngừng quan sát căn phòng hào hoa, trong lòng vẫn còn đang khen ngợi.

Đây chính là trang viên quý tộc, quả nhiên là trang hoàng rực rỡ, giống như là hoàng cung vậy, bọn họ cũng có thể có một mảnh trang viên như vậy thì thật là tốt.

Lý Xán và Liễu Tuấn đã qua Myanmar, cũng ở trong trang viên gia tộc Sang Dala, nơi đó đã tuyệt đẹp nhưng so sánh với nơi này thì biến thành vùng nông thôn, nơi này mới thật sự là chỗ ở của quý tộc.

- Lâm tiên sinh, hôm nay lại phiền toái anh!

Lý Dương nhẹ giọng nói với Lâm Lang một câu, Kimura bọn họ đã tới, vậy thì sớm một chút bắt đầu đánh cược, sớm thắng được bảo bối về, còn có thể ăn mừng một chút.

- Lâm tiên sinh, phiền toái ngài!

Kimura cũng nói theo, hắn còn mong tiến hành nhanh hơn Lý Dương, càng muốn sớm bắt đầu.

- Không phiền gì, có thể chứng kiến một cuộc cá cược như vậy là vinh hạnh của tôi, nếu hai vị không muốn nghỉ ngơi, mời đi theo tôi!

Lâm Lang cười to một tiếng, biểu hiện gấp gáp của Kimura hắn có thể hiểu được, nhưng sao cả Lý Dương cũng biểu hiện gấp gáp như vậy, điều này làm cho Lâm Lang có chút nghi ngờ.

Thật ra thì khi Lâm Bá Văn trở lại đã nói cho hắn biết, Lý Dương nhờ bọn họ giúp tìm nơi đánh cược, phản ứng đầu tiên của Lâm Lang chính là không dám tin.

Lý Dương là thắng được Shan-ben-tai-lang, nhưng ngay cả Lâm Lang cũng cho là ván bài đó Lý Dương thắng được thuần túy là vận may, Shan-ben-tai-lang quá khinh người, mới bị thua bảo bối nhanh như vậy.

Khi đánh bài, mấy người Nhật này chắc chắn sẽ không như thế, Lý Dương căn bản không thể thắng dễ dàng.

Đánh cược bài cũng cá tính cá cược như cược thạch, nhưng là hai khu vực ngưu mã không giống nhau, Lý Dương đánh cược thạch lợi hại thế nào, ai cũng không dám so sánh.

Nhưng ban đầu, Lâm Lang còn muốn tìm Lý Dương, khuyên hắn một đôi câu.

Sau lại nghe Lâm Bá Văn tường thuật lại đầu đuôi, Lâm Lang liền bỏ qua ý tưởng đi khuyên can, Lý Dương đồng ý cá cược với người Nhật Bản ngay trước mặt mọi người, nếu là đột nhiên thay đổi chủ ý, bản thân những người Nhật này chắc chắn sẽ không phục, đến lúc đó chuyện sẽ phiền phức hơn.

Lâm Lang cũng chỉ có thể cố gắng hết sức của mình, cho Lý Dương một vài trợ giúp khác.

Ít nhất lần cá cược này, Lâm Lang có thể bảo đảm tính công bằng!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1111)