← Ch.0688 | Ch.0690 → |
- Lý Dương, Kimura tiên sinh, đây chính là nơi tôi chuẩn bị cho hai người!
Lâm Lang liền dẫn Lý Dương bọn họ lên tầng hai, đi vào một trong những gian phòng trên đó, sau khi đi vào gian phòng, tất cả mọi người đánh giá chung quanh một chút, trong mắt còn có chút kinh ngạc.
Gian phòng này rất lớn, chừng hơn hai trăm mét vuông.
Ngay chính giữa gian phòng, đặt một cái bàn dài bảy tám mét, hai bên còn có ba bốn mươi cái ghế ngồi, bên kia bàn đánh bài còn có khu nghỉ ngơi và màn ảnh lớn.
Sau khi Kimura đi vào gian phòng này, trong mắt hắn cũng xuất hiện sự kinh ngạc.
Shan-ben-tai-lang càng không cần nói, nhìn quanh, sự chuyên nghiệp nơi này cũng không kém chút nào so với sòng bạc của hắn, nếu không phải hắn nhớ lúc này đang ở trang viên Lâm thị, thật đúng là cho rằng đang đi vào một phòng lớn trong sòng bạc.
Lý Dương liếc mắt nhìn chung quanh, yên lặng gật đầu.
Giao cho Lâm Lang quả nhiên khiến cho người ta yên tâm, đối với bố trí nơi này Lý Dương rất hài lòng, cái bàn đánh bài này ít nhất cũng dài đến 8m, vừa đúng trong phạm vi năng lực đặc thù của hắn, không cần mở rộng năng lực đặc thù.
Không mở rộng năng lực đặc thù, đồng nghĩa hắn có thể tiết kiệm thời gian sử dụng năng lực đặc thù, trong vòng 10m, cho dù đánh kéo dài Lý Dương cũng không sợ.
Nhìn phản ứng của mọi người, trong mắt Lâm Lang cũng thoáng qua vẻ kiêu ngạo.
Trong thời gian một ngày, hắn liền phải chuẩn bị nơi này sao cho chuyên nghiệp như thế cũng thật không dễ dàng, ngày nay cũng tốn không ít sức người sức của, khó khăn nhất chính là, ngày hôm nay hắn còn không ở đây, người trong nhà cứ dựa theo yêu cầu của hắn mà làm, làm xong hắn cũng rất hài lòng.
- Lý tiên sinh, Kimura tiên sinh, gian phòng này được trang bị camera giám sát mọi góc độ trong 24 giờ, màn ảnh lớn lúc nào cũng có thể điều chỉnh quay chậm, ngoài ra cũng chuẩn bị rất nhiều bài mới, tổng cộng chuẩn bị một vạn bộ, đủ mọi người dùng!
Lâm Lang khẽ cười nói, một vạn bộ bài, có nghĩa đáp ứng được một vạn tay bàn chơi, đừng nói hai người chơi, ngay cả làm thành sòng bạc cũng đủ rồi.
Kimura ngẩng đầu nhìn máy quay trên tường trải rộng khắp phòng, ánh mắt hơi căng thẳng, nhưng lại mỉm cười gật đầu.
Lâm Lang nhìn hai người bọn họ, trong lòng lần nữa thở phào.
Đây cũng là tất cả những gì Lâm Lang có thể giúp Lý Dương, nghệ thuật đánh bài khó lòng phòng bị, có camera giám sát ít nhất có thể khiến Kimura không dám giở trò.
Nghệ thuật đánh bài, cũng là một loại nghệ thuật cá cược, Kimura tinh thông đánh bài, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
- Lâm tiên sinh, vô cùng cảm tạ!
Lý Dương khẽ cười nói một tiếng, hắn tìm Lâm Bá Văn giúp một tay, cũng có đề cập tới chuyện cài camera giám sát, không ngờ Lâm gia làm hoàn hảo như vậy, cả gian phòng cũng không có góc chết nào, bất kỳ động tác nhỏ cũng không qua được, điểm này khiến cho Lý Dương thấy hài lòng nhất.
- Tôi nên làm mà!
Lâm Lang khẽ mỉm cười, xoay người ngồi xuống một cái ghế, hôm nay hắn còn có thân phận, đó chính là trọng tài, cũng chính là người giám sát, phòng ngừa có người giở trò, giữ vững công bình.
Hoàng lão, Chu lão, Liễu lão bọn họ, đều ngồi xuống ghế, Chu Văn đi theo Lâm Bá Văn đi ra ngoài thay quần áo.
Chu Van là người là phát bài do Lý Dương chỉ định, hắn phải được kiểm tra toàn thân, quá trình kiểm tra này, còn phải được người Nhật Bản thông qua.
Kimura đứng trước mặt Lý Dương, mỉm cười nói:
- Lý tiên sinh, chúng ta đã đến nơi này, ngài có thể lấy Thiên Tùng Vân kiếm ra để cho chúng tôi nhìn một chút hay không?
Kể từ sau khi Thiên Tùng Vân kiếm xuất hiện trong hội trường trung tâm triển lãm Toronto, Thiên Hoàng Nhật Bản và hắn đã cùng nhau nghiên cứu video rất nhiều lần, từ trong video mà xem, thanh kiếm nầy đích xác là Thiên Tùng Vân kiếm chân chính.
Nhưng hắn và Thiên Hoàng cũng không thấy thanh kiếm tận mắt, lúc này nói lên yêu cầu này, cũng không coi là quá đáng.
Lý Dương cười khẽ lắc đầu, nói:
- Kimura tiên sinh, không cần phải lo lắng, mười hai món bảo bối của anh có mang đến hay không?
- Dĩ nhiên!
Kimura nhìn Lý Dương thật sâu, nhẹ nhàng vỗ tay một cái, Thanh Mộc Vị Ương và Tam Tỉnh Khang đi ra ngoài.
Không bao lâu, hai người liền cùng nhau trở lại, sau lưng họ còn có mấy người Nhật Bản đi thep, trên tay mỗi người cũng mang theo hai rương nhỏ, tổng cộng mười hai cái rương. Mỗi cái rương để một món bảo bối, mười hai món bảo bối cũng đã được đặt trong mười hai rương to nhỏ khác nhau này.
Thanh Mộc Vị Ương cầm một cái rương đặt vào tay Kimura, Kimura cũng không nhìn, liền đặt cái rương ở trên bàn, rồi mở ra.
Bên trong rương, có một món đồ được bọc bằng vảo màu vàng, Kimura cẩn thận lấy ra, hơn nữa liền bỏ tấm vải vàng phía trên ra.
Phía dưới lộ ra là một cuộn giấy giống như bức họa, rất ngắn, thấy món đồ này, Hoàng lão và Chu lão bọn họ cũng đứng lên.
Kimura lộ ra vẻ tươi cười, từ từ mở cuộn giấy này ra.
Khi mở ra, đầu tiên hiển lộ ra mấy chữ, khi giấy vẽ được mở ra càng nhiều, chữ lộ ra cũng càng nhiều.
Đây là một tác phẩm thư pháp, chữ phía trên mang theo cảm giác tang thương, nét mực trên mỗi chữ có vẻ sáng rạng khác thường, những chữ này rất có hồn, lại mang theo một cảm giác thần bí không nói ra được.
Đứng ở góc độ Hoàng lão bọn họ, khi nhìn thấy những chữ này cảm giác lại không giống nhau, mỗi một chữ cũng cho bọn hắn cảm giác hào hùng, Hoàng lão, Tống Học Dân và Chu lão bọn họ cũng không nhịn được, đi về phía trước mấy bước, cuối cùng đi tới bên cạnh Lý Dương.
- Tấm thiệp chết chóc!
Tống Học Dân nhẹ giọng kêu lên, bức tranh chữ này không lớn, số chữ cũng không nhiều, nhưng nội dung phía trên đã nói cho mọi người thân phận của nó.
Phải nói trong các tác phẩm thư pháp được lưu giữ đến bây, tranh thật của thánh thư pháp còn tồn tại, thì nhất định là tấm thiệp chết chóc.
Đây là khiến thức rất nhiều người giới thư pháp biết đến, sau khi nhìn thấy bức tranh chữ này, rốt cuộc Lý Dương cũng hiểu tại sao mọi người phải nói như vậy.
Bức tranh chữ này, mỗi một chữ, thậm chí mỗi một nét mực đều hết sức đứng chỗ, không hơn một chấm.
Trong mỗi, lộ ra thần sắc khác nhau, dường như đầy không phải là một tác phẩm thư pháp, mà là một chiến trường, trong mỗi chữ cũng là một lãnh địa, rất nhiều võ tướng bị chém giết trong đó.
Những lãnh địa chết chóc này, hợp ở chung một chỗ, miêu tả được một trận chiến oanh liệt.
Sau khi Hoàng lão, Tống Học Dân bọn họ thấy bức tranh chữ này, ánh mắt liền nhắm lại.
Nhìn ý cảnh bức tranh chữ này, trong lòng Lý Dương cũng hơi có chút giật mình, mấy chữ đã có thể lộ ra ý cảnh cao siêu như thế, tác phẩm thư pháp như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Nhay cả mấy chữ của Đường Bá Hổ, cũng kém xa bức thư pháp này.
- Lý tiên sinh, đây chính là tấm thiệp chết chóc, ngài thấy thế nào?
Trên mặt Kimura hơi có chút đắc ý, thiệp chết chóc đích xác là một món bảo bối của Nhật Bản, nếu không phải vì Thiên Tùng Vân kiếm, họ chắc chắn sẽ không mang món bảo bối này đến Toronto.
Trong lòng hắn hy vọng nhất là đem món bảo bối này cùng với Thiên Tùng Vân kiếm về Nhật Bản.
Lý Dương không nói gì, mở rộng năng lực đặc, bức thư pháp hiện ra dưới năng lực đặc thù, nhìn thấy vậy, Lý Dương hơi sửng sốt, khóe miệng lại hơi giật giật.
- Rất tốt!
Lý Dương từ từ gật đầu, Kimura liền đem bức tranh giao cho Thanh Mộc Vị Ương bên cạnh hắn, Thanh Mộc Vị Ương cẩn thận đem treo nó lên, cứ để ở một bên như vậy.
Đây cũng là một đối sách của người Nhật Bản, để bảo bối như vậy, có thể ảnh hưởng đến Lý Dương được bao nhiêu, nếu là có thể khiến cho Lý Dương tâm thần bất an thì tốt quá.
Kimura đưa tay ra, Tam Tỉnh Khang vội vàng đem một cái rương khác đưa cho hắn.
Cái rương này rất nhỏ, Kimura lại trực tiếp mở ra, đồ trong rương lập tức hiện ra trước mặt của mọi người.
- Chén trà men Thiên Mục!
Chu lão nhẹ giọng nói một câu, dưới ánh đèn, chén trà trong rương không lớn nhưng có màu sắc huyền ảo, lòng chén trà hiện lên thật nhiều điểm sáng khác nhau.
Những điểm sáng này ở góc độ bất đồng, thoạt nhìn cũng không giống nhau.
Nhìn từ vị trí gần, những điểm sáng này có màu lam, giống như là nhiều đóa hoa đậu trong lòng chén trà tỏa sáng ra, trông rất đẹp mắt.
Hơi xa một chút, những điểm sáng này lại kết thành nhiều dải, mang màu xanh đỏ, càng giống như là hoa hải đường, đóa hoa xinh đẹp tỏa sắc.
Xa hơn chút nữa, những đóa hoa và màu sắc lại có biến hóa.
Lúc này, hoa văn trong lòng chén trà giống như một con rồng, một con rồng màu đen thân dài, đang giương nanh múa vuốt, không ngừng trở mình, mỗi một lần thay đổi vị trí, con rồng trong lòng chén trà này cũng thay đổi vị trí.
Khi đứng ở góc nghiêng, cảnh tượng vừa thấy lại thay đổi.
Đứng nghiêng người, tâm chén trà không có điểm sáng, mà là một dải mây màu tím, những đám mây này giống như là tiên tử đang khiêu vũ, lại giống như là vạn ngựa đang chạy, mỗi một đám mây đều thể hiện một câu chuyện xưa.
Sau khi Hoàng lão, Chu lão mấy người đứng ở vị trí khác nhau, tất cả đều cảm thán gật đầu một cái.
Sự biến hóa của chén trà men Thiên Mục này tuyệt đối là thật, đặc điểm lớn nhất của chén trà men Thiên Mục chính là cảm quan khác nhau ở những góc độ khác nhau, chén trà hoàn toàn phù hợp những đặc điểm này.
Sự biến đổi kỳ diệu, bản thân nó chính là thể hiện chất men Thiên Mục hiếm có.
Hai đặc tính kết hợp với nhau, mới tạo thành chén trà men Thiên Mục này cực kỳ hiếm có này.
Hiệu quả của loại đồ sứ này, từng khiến cho người yêu thích đồ sứ các nước trên thế giới cũng phải trầm trồ, đáng tiếc chính là, phương pháp nung ra loại đồ sứ này đã sớm thất truyền, cho dù là công nghệ hiện đại cũng không nung ra được.
Điểm này, không thể không thừa nhận lại là một tổn thất lớn của văn minh Trung Hoa.
Mấy người lẳng lặng nhìn chén trà này, Kimura có vẻ đắc ý hơn một chút, đem cái rương đựng chén trà cẩn thận để ở một bên, cũng không khép lại, cứ đặt ở nơi đó như vậy.
Mục đích cũng giống như Thiệp chết chóc, cũng là muốn nhiễu loạn tâm trí Lý Dương.
Để thắng lợi, Kimura sẽ lợi dụng triệt để tất cả những nhân tố có lợi đối với mình, điểm này hắn và Lý Dương không khác nhau mấy.
Cái rương thứ ba, thứ tư... chỉ trong chốc lát, mười hai cái rương toàn bộ được mở ra.
Đàn Phượng Hoàng cũng đang ở bên trong một trong những cái rương đó, mười hai cái rương này cũng đều để ở một bên, khiến cho Hoàng lão bọn họ nhìn hoa cả mắt, khen ngợi không dứt.
Mười hai món bảo bối này, so với những bảo bối hôm nay thấy ở hội trường giám định còn tốt hơn, khiến cho Lý Xán, Bạch Minh và những chuyên gia Trung Quốc khác căn bản đều không chịu dời mắt, những chuyện khác hết thảy đều không quan trọng.
Lý Dương cũng vẫn nhìn mười hai món bảo bối này, nhưng hắn cũng không nhìn lâu, sau khi nhìn xong, lại dòn sự chú ý đến Kimura, đang cười híp mắt mà nhìn hắn.
← Ch. 0688 | Ch. 0690 → |