Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0971

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0971: Cạnh tranh, Thanh Minh Thượng Hà Đồ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mấy người đều lặng lẽ nhìn vào màn hình, nếu bức tranh này đúng là tranh thật như Lâm Lang nói, thì nhiều chỗ cũng có thể giải thích được.

Trong đó có một điểm mà người trong nước nghi hoặc nhất, đề danh Tống Huy Tông và Song Long Tiểu Ấn trong lời tựa của Lý Đông Dương cũng đã được xác nhận.

- Cái Nghiêm Tung có được là đồ giả, cũng có thể sau này bị người ta phát hiện là đồ giả, nhưng lại không can tâm, nên đã xóa mất những chỗ dễ bị người ta phát hiện.

Thầy Thái nói nhỏ một câu, tuy vậy mọi người xung quanh vẫn nghe thấy hết.

Đây là một khả năng, đồ giả dù sao vẫn là đồ giả, có làm giống đến mức nào thì cũng không thành đồ thật được, chữ Kim Thể của Tống Huy Tông không thể dễ dàng mô phỏng như vậy được, vị hoàng đế này tuy là một hôn quân, nhưng về mặt thư pháp thì lại là một đại sư lớn.

Có người thậm chí còn nói, về mặt thư pháp Tống Huy Tông có thể đạt đến trình đồ Tông Sư, nhưng từ trước tới giờ chưa được khảo chứng, nên cũng dần dần bị mai một đi.

Theo ý của thầy Thái, thì chính những nhà thu tàng sau này, phát hiện những chỗ sơ hở nhưng cả bức tranh thì khó mà nhận ra được, nên đã xóa mất hai bên đi, trở thành bức tranh mà cố cung lưu giữ ngày nay.

Chỗ dễ bị phát hiện không còn nữa, bức tranh tuy có bị phá hỏng một tí, nhưng vẫn là một bức tranh có một không hai, vẫn được người ta cho là bức tranh thật.

Lời thầy Thái, đến Viện trưởng Hoàng cũng lặng lẽ gật đầu, khả năng này đúng là có thể, nhưng nếu muốn kiểm tra thật giả thì cần phải dùng nhiều sức đó.

Lúc này, chính bản thân Viện trưởng Hoàng cũng công nhận bức tranh trước mặt, bức tranh này so với bức tranh trong cố cung thì có vẻ thật hơn.

- Cho dù bức tranh này là thật hay giả thì người mô phỏng bức tranh chắc chắn từng xem qua bức tranh gốc!

Lâm Lang lại nói một câu, mọi người xung quanh mắt chợt sáng lên một cái, rất đồng tình với câu nói của Lâm Lang.

Nếu xóa đi phần thừa của bức tranh trong cố cung so với bức này thì những chỗ khác đúng là một lò mà ra cả, tranh như được photo lại vậy, nếu nói chưa từng nhìn qua bản gốc thì là điều không thể nào.

Cho dù bức nào là giả thì trình độ của người mô phỏng đã đạt đến trình độ người thường không thể với đến rồi.

Thời gian triển lãm Thanh Minh Thượng Hà Đồ rất dài, lời giới thiệu về nó cũng rất nhiều, bức tranh này lớn vô cùng, không giới thiệu nhiều chút cũng không được.

Vô số những chuyên gia về thư họa đều mở to mắt, kiểm chứng bức tranh trước mặt là thật hay giả.

Sau khi xem xét cẩn thận xong, trên 70% số chuyên gia ở hiện trường đánh giá bức tranh này là thật, tỉ lệ này cũng tương đối cao.

- Anh Lý, bức tranh này rốt cuộc có phải là thật hay không?

Tiêu Nham chợt hỏi một câu, Lâm Lang đã cho rằng đây là bức tranh thật, tuy nhiên sự thật giả của bức tranh này là vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức mọi người phải rất thận trọng.

- Cái này, là bản thật!

Mấy giây sau, Lý Dương mới gật đầu, rồi nghiêm túc nói.

Đây là kết quả sau khi Lý Dương giám định đưa ra, là do hắn sử dụng năng lực đặc biệt mà có được, trong hình lập thể, Lý Dương quan sát từng điểm, từng góc cạnh, không có chứng cứ nào chứng minh đây là đồ giả cả.

Thậm chí đến mực đóng dấu của Tống Huy Tông Lý Dương cũng cẩn thận kiểm tra, nó giống như những tác phẩm trước của Tống Huy Tông mà Lý Dương từng xem qua.

Lý Dương chưa nhìn thấy bức tranh Thanh Minh Thượng Hà Đồ trong cố cung, nhưng hắn nhìn thấy những tác phẩm khác của Tống Huy Tông, trong tay của ông có một cái, ít nhất cũng giúp hắn có cái để so sánh.

- Thật hả!

Tiêu Nham hơi ngây người ra, không nói gì thêm nữa, Bạch Minh, Mao Lão và cả thầy Thái đều kinh ngạc.

Lâm Lang nói là thật, bây giờ Lý Dương cũng nói là thật, mọi người bắt đầu thiên về ý kiến của hai người đó, lời của Lâm Lang nói bọn họ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng thêm Lý Dương vào nữa thì lại khác.

Lý Dương trẻ, nhưng thực lực của hắn, thành tích của hắn đang bày ra đó.

Sau khi đại hội giám định quốc tế ở Canada diễn ra, mỗi người bọn họ đều đã biết trình độ của Lý Dương đã vượt xa bọn họ, hơn nữa vượt rất xa là đằng khác.

- Viện trưởng Hoàng, ý ông thì sao?

Mao Lão rất cẩn thận hỏi một câu, chuyên gia mấu chốt vẫn là Viện trưởng Hoàng, ông ta là người nhiều lần nhìn thấy bức tranh trong cố cung nhất, nên có thể dễ dàng so sánh.

- Tôi đồng ý với ý kiến của Lâm Lang và Lý Dương!

Viện trưởng Hoàng chợt nhắm mắt lại, vẻ mặt hơi đau khổ, sau khi nói xong ông liền ngồi xuống ghế sô pha, dường như đã có một sự thay đổi lớn nào đó.

Mấy người Lý Dương và Bạch Minh đều nhìn Viện trưởng Hoàng, ai cũng tỏ vẻ thương tiếc.

Là một bảo bối trong Viện bảo tàng của mình, lại biến thành đồ giả, còn đồ thật lại xuất hiện ngay trước mắt mình, điều này không phải ai cũng chấp nhận được.

Bạch Minh là người mở Viện bảo tàng, Lý Dương cũng sắp thành lập một cái của riêng mình, nên bọn họ rất hiểu tâm trạng của Viện trưởng Hoàng lúc này.

Đồ thật, Viện trưởng Hoàng cũng cho rằng đây là đồ thật, Mao Lão và thầy Thái cũng không có chút hoài nghi gì.

Đến Viện trưởng Hoàng cũng không chấp nhận bức tranh trong cố cung, nếu nói cả thế giới vẫn còn bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ thật nữa, vậy thì bức tranh trước mặt chính là nó.

Trung Hoa Quốc Bảo, lại xuất hiện trong buổi bán đấu giá ở nước ngoài, tâm trạng của bọn họ đều không dễ chịu chút nào.

- Tin là mọi người đều đã nhìn rõ rồi, giá khởi điểm của Thanh Minh Thượng Hà Đồ là ba nghìn vạnro, bây giờ bắt đầu ra giá!

Giọng nói Cách Lang lại vang lên, vừa nghe xong giá khởi điểm ông ta đưa ra, tất cả mọi người đều giật mình.

Những đại gia lúc nãy có ý muốn mua bức tranh lúc này mới bừng tỉnh, giá khởi điểm ba nghìn vạn, đây là món đồ có giá khởi điểm cao nhất từ trước đến nay.

Có một vài đại gia, có thể tổng tài sản cũng chỉ có chừng này, muốn bọn họ dốc hết tài sản của mình ra để mua bức tranh là điều không thể.

- Giá khởi điểm là ba trăm triệu, tuy nhiên là Thanh Minh Thượng Hà Đồ, đáng giá!

Bạch Minh chép chép miệng, hắn cảm thán nhìn lên màn hình lớn.

Giá khởi điểm là ba nghìn vạnro quả thật là không thấp, nhưng vật bán đấu giá là Thanh Minh Thượng Hà Đồ, là món đồ mà Viện trưởng Hoàng của cố cung vẫn cho là thật, thì cái giá này đã không còn cao nữa.

Đây đúng là một bảo bối vô giá, giá khởi điểm bao nhiêu cũng không hề cao.

Ba nghìn vạn, giá thấp nhất đã hiện lên trên màn hình, hơn một phút trôi qua vẫn chưa có người trả thêm.

Điều này cũng làm cho một số đại gia lay động, có phải là mọi người đều thấy giá cao quá, nên chỉ cần thêm một chút là có thể mua được.

Cũng chỉ có Lâm Lang, Tam Tĩnh Thái và Hawes hiểu, đây chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão, sự cuồng bạo vẫn còn nằm ở phía sau.

Một phút sau, cuối cùng không có người chịu được liền tăng thêm hai mươi vạn, ba nghìn lẻ hai mươi vạn, trên màn hình lớn đã xuất hiện giá mới.

Con số này giống như nước đổ vào dầu sôi vậy, làm cả hiện trường trở nên cuồng nhiệt hơn, chỉ vài giây sau, giá trên màn hình lớn đã bắt đầu thay đổi liên tục.

Ba nghìn lẻ năm mươi vạn.

Ba nghìn một trăm tám mươi vạn.

Ba nghìn ba trăm hai mươi vạn.

Chỉ trong vòng một phút, giá đã tăng đột phá lên bốn nghìn vạn, hơn nữa nó vẫn đang tăng lên rất nhanh.

- Lý Dương, cậu nghĩ sao?

Viện trưởng Hoàng không nhìn màn hình lớn mà lại quay sang hỏi Lý Dương một câu.

Ông không đi hỏi Lâm Lang, cũng không hỏi Cao Tổng mà chỉ hỏi Lý Dương.

Hơn nữa ý của ông Lý Dương cũng hiểu rất rõ, đây là Quốc Bảo của Trung Hoa, nó giống như Truyền Quốc Ngọc Tỉ vậy, tuyệt đối không thể để lưu lạc ra bên ngoài được.

- Toàn lực, không tiếc giá nào!

Lý Dương nhìn màn hình lớn, mắt chợt sáng lên.

Viện trưởng Hoàng gật đầu, lòng cũng thấy được an ủi hơn, ông hỏi Lý Dương là muốn biết Lý Dương có quyết tâm mua bằng được bức tranh này hay không.

Trong phòng này người có thực lực đi tranh giành bức tranh chỉ có ba người Lý Dương, Lâm Lang và Cao Tổng.

Lâm Lang là người bị ông loại ra đầu tiên, dù sao thì Lâm Lang cũng không mang quốc tịch Trung Quốc, bức tranh này ông ta mua xong cũng sẽ mang về Canada, không thể nào đi quyên tặng cho Trung Quốc được.

Nếu vậy thì ông ta vẫn là một đối thủ cạnh tranh, vì vậy không thể hỏi ông ta.

Cao Tổng có tiền, nghe nói lần này đã chuẩn bị hơn một tỉ Nhân dân tệ để tham gia đấu giá, tiếc là số tiền này không thể mua được bức tranh, Cao Tổng có thể tăng tiền lên, nhưng nếu để ông ta đem hết tài sản ra mua một bức tranh, một bức tranh mà sau khi về nước không biết là có còn ở được trong tay mình hay không thì có lẽ ông ta sẽ do dự.

Một bức tranh như vậy, dựa vào sức ảnh hưởng hiện tại của Cao Tổng thì không chắc chắn giữ được nó.

Chỉ có Lý Dương, lần này không chỉ mang đến rất nhiều tiền mà sau khi mua bức tranh xong hắn không có điều gì phải lo lắng cả.

Dựa vào thân thế của Lý Dương, giữ bức tranh này quả thật không thành vấn đề, càng không cần phải nói, hắn còn phải mở Viện bảo tàng, có thể làm cho bức tranh này phát huy tác phẩm càng nhiều và càng quan trọng hơn.

- Sáu nghìn vạn rồi!

Tiêu Nham chợt kêu lên một tiếng, số trên màn hình lớn vẫn đang tiếp tục thay đổi, con số giờ đã lên sáu nghìn vạn gấp đôi giá khởi điểm ban đầu.

Lý Dương gật đầu, hắn là ông chủ công ty bán đấu giá nên hiểu rất rõ về ngành này.

Những người cạnh tranh giá lúc này đều có một số người mang tâm lý may mắn, nhưng người có thực lực, có chí chiếm bằng được bức tranh vẫn chưa ra tay, Lý Dương chỉ có thể cầu cho số người như vậy ít đi một chút, nếu không thì hôm nay khó mà mua được bức tranh này về.

- Tám nghìn vạn, tám nghìn vạn rồi!

Chỉ mấy giây sau, Tiêu Nham lại kêu lên tiếng nữa, con số trên màn hình lớn từ sáu nghìn tám trăm vạn vượt lên tám nghìn vạn, đến Lý Dương cũng phải quay đầu lại nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.

Trong chốc lát đã tăng lên hơn một nghìn vạn, chắc chắn là người có rất nhiều tiền, xem ra đã có đối thủ thật sự bắt đầu ra tay rồi.

Một bức tranh như thế này có thể xếp vào hàng những bức tranh nổi tiếng thế giới, nếu nói không có người cạnh tranh thì đến bản thân Lý Dương cũng sẽ không tin, chỉ là e rằng hắn cũng không ngờ số người cạnh tranh lần này lại nhiều như vậy.

- Hội trưởng Kim, một lần đã tăng hơn một nghìn vạn, bạo tay quá!

Tại một nơi cách phòng của mấy người Lý Dương rất xa, trong một phòng bao có mấy người đang ngồi trong đó, có một nam trung niên khoảng 40 tuổi, đang cười ha ha nói với một người khác.

- Haha, cái này không có gì, phạm vi nhỏ chúng tôi nhìn không quen!

Người được gọi là Hội trưởng Kim chợt cười một tiếng, tỏ vẻ rất đắc ý.

Nếu năng lực đặc biệt của Lý Dương có thế triển khai đến đây, thì nhất định sẽ phát hiện người đang cười đắc ý này không phải là ai khác mà là người quen hắn đã từng gặp.

Kim Khắc Thành của Hàn Quốc, mấy nhân vật quan trọng của Tập đoàn tài chính Hàn Quốc đều đến hiện trường buổi bán đấu giá ở Milano.

- Người lúc nãy thêm một nghìn vạn là ai vậy?

Hawes ngồi giữa phòng chợt hỏi một câu, một người sau lưng ông ta lập tức ra khỏi phòng.

Chưa đầy hai phút sau người này đã quay về rồi nói nhỏ tên một người.

Người khác không biết được người đưa ra giá là ai, nhưng mấy người Hawes thì có thể biết, đây cũng coi như là một đặc quyền dành cho bên tổ chức bọn họ, cũng là một lợi thế mà bọn họ có được.

- Tập đoàn Tài chính Hàn Quốc, hừm!

Nghe người này báo cáo xong, ông chủ của anh em Joseph liền hừm một tiếng, chuyện mờ ám của người Hàn Quốc gần đây bọn họ dều biết, chỉ có điều bọn họ vẫn chưa hành động thôi, mà cũng lười đi quản nữa.

Dám làm chuyện vượt qua giới hạn của bọn họ, bọn họ sẽ không bỏ qua cho mấy người Hàn Quốc này đâu.

*****

- Vì một thanh kiếm hỏng, mà bọn họ phải hao công tổn sức như vậy!

Raul cười, động cơ của người Hàn Quốc bọn họ biết rất rõ, sau khi thanh kiếm Tân La xuất hiện ở Trung Quốc, rất nhiều người Hàn Quốc đã điên cuồng lên, đến cả bọn họ cũng vậy.

Tuy nhiên bọn họ lại hiểu người Hàn Quốc, " Bữa tối sau cùng" cũng xuất hiện ở Trung Quốc, cũng làm cho họ rất bất lực, chỉ là thủ pháp của bọn họ cần phải nho nhã hơn người Hàn Quốc nhiều.

- Chỉ là mấy con côn trùng nhảy thôi, không cần phải lo lắng vì bọn họ!

Hawes khoát tay cười nói.

Tập đoàn tài chính Hàn Quốc liên thủ với nhau, nghe có vẻ rất ghê gớm, nhưng thực ra chỉ là một con hổ giấy mà thôi.

Đầu tiên những người này đều không dốc toàn lực, cho dù là mua được Thanh Minh Thượng Hà Đồ hay là đổi về thanh kiếm Tân La, thì cuối cũng bảo bối đó vẫn không thể nằm trong tay bọn họ được.

Như vậy bọn họ sẽ không tiêu hao nguyên khí để đi cạnh tranh, lúc sức cạnh tranh đạt đến một trình độ nhất định, thì thậm chí nội bộ của bọn họ cũng sẽ mất đi sự đoàn kết.

- Người Hàn Quốc thì không cần phải lo, nhưng phải để ý đến mấy người đó!

Hawes nhìn màn hình lớn rồi gật đầu.

Người sớm biết thông tin về bức tranh, hơn nữa gần đây lại điều động không ít tiền, hình như cũng muốn có bức tranh này bằng được, đây mới chính là đối thủ thực sự của họ.

Ngoài điều này, đối thủ cạnh tranh với họ còn có Lý Dương và Lâm Lang, Lý Dương chắc chắn sẽ dốc toàn lực ra để theo, Lâm Lang là người ủng hộ đắc lực của Lý Dương, chỉ có điều lần này không biết sẽ ủng hộ được Lý Dương bao nhiêu.

- Người đấu bức tranh này, cũng là muốn lấy lại thanh kiếm Thiên Tùng Vân của họ, thực ra chúng ta cũng như người Hàn Quốc, đều bị Lý Dương dắt mũi đi!

Raul cười khổ một tiếng, rồi chậm rãi nói một câu, ông ta nói không sai, bất kể là người Hàn Quốc hay là người khác, thì mục đích đều giống họ, đều muốn đổi lại bảo bối thuộc về họ trong tay Lý Dương.

Chỉ điểm này cũng có thể nói bọn họ là những người cùng cảnh ngộ rồi.

- Đợi có được bức tranh này về tay xong thì cũng đến lúc chúng ta dắt mũi lại họ rồi!

Bội Tư cười nhạt một tiếng, mấy người Hawes đều không nói gì nữa, Bội Tư nói rất đúng, bức tranh này nếu rơi vào tay bọn họ, thì người lo lắng sẽ là Lý Dương.

Thanh Minh Thượng Hà Đồ là Quốc bảo truyền thế của Trung Quốc, ai cũng hiểu tầm quan trọng của nó đối với Trung Quốc, địa vị của nó thậm chí còn vượt xa những thần khí hiện tại Lý Dương đang có, cũng chỉ có thể có Truyền Quốc Ngọc Tỉ mới có thể sánh với nó được thôi.

Một bảo bối như vậy, coi như Lý Dương không nôn nóng thì chính phủ Trung Quốc cũng sẽ nôn nóng.

Áp lực trong ngoài, đến lúc đó Lý Dương có không muốn đổi cũng không được.

Bàn tính như ý của bọn đã sử dụng rất tốt, tiếc là người tính không bằng trời tính, bọn họ không biết trong tay Lý Dương đã không chỉ có mỗi " Bữa tối sau cùng".

- Một trăm triệu rồi!

Kim Khắc Thành của Hàn Quốc thêm một nghìn vạn chỉ là một tiểu thủy hoa, sau khi làm cho mọi người kinh ngạc thì rất nhanh sau đó lại có người lên giá, chỉ một lúc sau, giá đã lên đến một trăm triệuro.

Sau khi đột phá xong vẫn chưa dừng lại ở đó mà tiếp tục tăng nhanh.

- Thêm cho tôi, một trăm năm mươi triệu!

- Cha?

Trong một căn phòng bao bình thường khác chợt có hai giọng nói vang lên, một nam một nữ, giọng nam có hơi già một chút.

- Huyên Nhi, có phải con cho rằng giá này là quá cao không!

Khổng Lão ngồi đó cười nhìn con gái của mình, người lúc nãy nói chính là cha con Khổng Thị của Thái Lan, cuộc bán đấu giá lớn như thế này bọn họ nhất định tham gia, hơn nữa còn tham gia ngay ngày đầu tiên.

Chỉ là người nhiều quá, nên bọn họ vẫn chưa gặp được mấy người Lý Dương.

Khổng Huyên liếc liếc mắt không nói gì, nhưng thái độ của cô đã nói rõ ra rồi, cô cho rằng bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua bức tranh này thật không đáng.

Một trăm năm mươi triệu là bằng với một nghìn năm trăm triệu Nhân dân tệ rồi.

Thở dài một cái, Khổng Lão nói tiếp:

- Huyên Nhi, cha hỏi con, nếu dùng một trăm năm mươi triệu để mua mua ly dạ quang của tổ tiên ta truyền lại thì có đáng không?

Khổng Huyên hơi ngây người ra, lập tức hiểu được ý của Khổng Lão.

Vì Ly dạ quang gia truyền, mà Khổng Lão đã đánh đổi tất cả, một trăm năm mươi triệu mua Thanh Minh Thượng Hà Đồ có lẽ bọn họ thấy không đáng, nhưng đổi lại Ly dạ quang thì chắc chắn họ đồng ý.

- Một trăm sáu mươi triệu rồi!

Khổng Huyên không nói gì, một người bên cạnh chợt reo lên, Khổng Lão từ chưa đến một trăm hai mươi triệu đã trực tiếp nâng lên một trăm năm mươi triệu, không ngờ giá này không cầm cự được đến một phút.

- Điên rồi, tất cả đều điên hết rồi!

Người cũng nói câu đó còn có Bạch Minh, giá bây giờ không phải là tăng từng mấy mươi vạn một lần nữa, ít nhất cũng là mấy trăm vạn, động bất động liền lên đến nghìn vạn, mấy nghìn vạn.

Một bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ làm cho tất cả mọi người trở nên điên cuồng như vậy.

Lúc này đến Lý Dương và Viện trưởng Hoàng cũng bắt đầu lo lắng, tiền Lý Dương mang theo không ít, tất cả là bốn trăm triệuro, nhưng bây giờ giá bức tranh đã lên đến một trăm sáu mươi triệu rồi, và con số này vẫn chưa dừng lại, làm cho Lý Dương cũng không biết thế nào.

Căn phòng bên cạnh bọn họ, Tam Tĩnh Thái đang giương mắt nhìn, tay thì nắm chặt lại.

Bên cạnh Tam Tĩnh Thái là Thanh Môc Vị Ương đang lo lắng lau mồ hôi trên trán, bức tranh này ông ta đã xác định là tranh thật, có thể tưởng tượng được nếu bọn họ có nó thì có thể đón thanh kiếm Thiên Tùng Vân về nhà được rồi.

Thanh Minh Thượng Hà Đồ quan trọng với Trung Quốc như thế nào bọn họ đều biết.

- Tam Tĩnh Quân?

Thanh Mộc Vị Ương gọi nhỏ một tiếng, từ lúc bắt đầu tới giờ, Tam Tĩnh Thái vẫn chưa ra tay.

- Đợi!

Tam Tĩnh Thái cắn rang, chậm rãi nói một câu, cứ đợi đi, kiên nhẫn hắn có thừa.

- Các vị, hợp lực lại đi?

Kim Khắc Thành nhìn mười mấy người bên cạnh nói nhỏ một câu, ai tăng lên 160 triệu bọn họ không biết, tuy nhiên đã vượt qua giới hạn của mỗi người họ rồi.

Còn số tiền tám nghìn vạn hắn thêm lúc trước bây giờ không nhìn thấy nữa.

Mười mấy người đưa mắt nhìn nhau cuối cùng cùng nhau gật đầu.

Hợp lực, có nghĩa là tất cả mọi người cùng góp tài sản lại để mua bức tranh này, bọn họ đã bàn bạc trước, mỗi người dựa vào số tài sản của mình để sắp xếp, thương lượng rồi thì bây giờ cũng dễ làm thôi.

- Hai trăm triệu!

Sau khi được mọi người ủng hộ, Khắc Kim Thành liền kêu lớn một tiếng, trực tiếp tăng giá lên cao.

Sau khi đưa giá lên hai trăm triệu, tình hình chắc sẽ sáng sủa hơn một chút, giá này nếu không mua được bức tranh thì ít nhất cũng biết được thái độ của đối thủ như thế nào.

- Ba, hai trăm triệu rồi!

Một bên khác Khổng Huyên kinh hãi kêu lên một tiếng, Khổng Lão đang nghĩ sẽ tăng giá lên 170 triệu thì đành phải từ bỏ ý định, không ngờ lại có người điên cuồng như thế.

- Hai trăm mười triệu!

Khổng Lão cắn răng hô lên một tiếng, hai trăm mười triệu là bằng với hai tỉ Nhân dân tệ rồi, bỏ ra số tiền này là gia tộc Khổng Thị đều chịu một tổn thất rất lớn.

Từ trước tới nay vì bảo vật gia truyền mà Khổng Lão không từ bất cứ điều gì cả.

Hai trăm triệu, hai trăm mười triệu, chỉ có mây giây mà đã có sự thay đổi như vậy.

Điều này làm tất cả mọi người phải giương mắt đờ đẫn, vài người cạnh tranh đầu tiên đã lắc đầu, bức tranh này không còn là thứ bọn họ có thể chơi được nữa rồi, đành phải làm khách đứng xem thôi.

Hai trăm mười triệu, cũng làm không ít người phải chau mày, trong đó có mấy người Hawes.

Hai trăm triệu là giá mà Tập đoàn tài chính Hàn Quốc đưa ra, hai trăm mười triệu là giá của Khổng Lão người Thái Lan, một trăm sáu mươi triệu lúc trước là giá một một vị người Châu Âu, còn Lý Dương và Tam Tĩnh Thái vẫn chưa ra tay.

Điều này cũng hơi vượt ngoài sức dự tính của họ, không ngờ người cạnh tranh lại nhiều như thế.

- Lý Dương!

Viện trưởng Hoàng gọi Lý Dương, lúc này ông không còn ngồi yên được nữa, hai trăm mười triệu, hơn hai tỉ Nhân dân tệ, người ở đây đúng là điên quá rồi.

- Thêm, hai trăm hai mươi triệu!

Lý Dương gật đầu liền nói một câu, hắn không thể đợi thêm được nữa, cần phải rat ay xem sao, chỉ là lần rat ay này khó mà dừng lại được.

- Hai trăm hai mươi triệu!

Tiêu Nham nhìn Lý Dương bái phục, mấy ngày nay hắn đã biết là Lý Dương có tiền, nhưng tận tai nghe thấy Lý Dương bỏ ra hơn hai tỉ Nhân dân tệ, thì cảm giác lại khác.

Tất cả mọi người đều vội nhìn lên màn hình lớn.

Mọi người đều cầu nguyện đây là giá cuối cùng, không ai cạnh tranh nữa, để bọn họ an toàn lấy bức tranh này về.

Tiếc là lời cầu nguyện này vô dụng, chỉ mười giây sau, trên màn hinhd lớn lại chuyển thành 230 triệu.

Tập đoàn tài chính Hàn Quốc lại ra tay rồi.

Dù sao thì bọn họ người nhiều, nếu chia ra thì mọi người đều có thể chấp nhận được, như vậy áp lực sẽ không còn nữa.

Hai trăm ba mươi triệu lại tiếp tục tăng lên, bức tranh này đã trở thành món đồ đắt giá nhất trong buổi bán đấu giá lớn tính đến thời điểm hiện tại.

- Hai trăm năm mươi triệu!

Khổng Lão lại hô lên một tiếng, nói gầm lên một tiếng có vẻ đúng hơn, giá vẫn đang tăng lên, lúc này ông cũng thấy sốt ruột rồi.

Khổng Huyên nhìn cha của mình, khuôn mặt lộ vẻ đành chịu, cô hiểu quyết tâm muốn lấy lại Ly dạ quang của cha mình, tuy nhiên một trăm năm mươi triệu đối với họ mà nói thì không phải là một gánh nặng nhỏ.

Một cái không tốt đều sẽ làm cho việc kinh doanh của gia tộc Khổng Thị trong mười mấy năm nay bị đi xuống, chỉ là Khổng Lão lúc này đã không cần biết hậu quả về sau như thế nào rồi, cô cũng hết cách khuyên ông rồi.

Hai trăm năm mươi triệu là giá mà Khổng Lão đưa ra làm cho nụ cười trên khuôn mặt mấy người Hawes giảm đi rất nhiều.

- Thêm giá, ba trăm triệu!

Tam Tĩnh Thái cuối cùng cũng đã rat ay, giá của hắn đưa ra ghê gớm nhất, một tiếng đã tăng lên ba trăm triệu.

Trước đó, hắn vẫn quan sát đồng thời phát hiện cạnh tranh bức tranh này không chỉ một người, cứ tăng giá từ từ như vậy rất có thể giá cuối cùng sẽ rất cao, chi bằng một tiếng cho giá lên đến đỉnh luôn.

Ba trăm triệu rồi, sớm đã vượt qua kỉ lục của buổi bán đấu giá lần này, làm cho rất nhiều phải sợ khiếp vía.

Nhưng mọi người đều không ngờ rằng, đây mới chỉ là bắt đầu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1111)