← Ch.106 | Ch.108 → |
Chờ khi Trương Văn Trọng quay về đến nhà, sắc trời cũng đã có chút sáng. Trong tiểu khu Hoa Hàng, vào sáng sớm đã có người đi tập thể dục.
Hắn lấy điện thoại di động ra xem thời gian, nguyên lai lúc này cũng đã hơn năm giờ sáng.
Vừa đi vào phòng ốc mình ở trọ, Trương Văn Trọng liền nhìn thấy Tam Túc Ô đang đậu trên bàn. Ở bên chân Tam Túc Ô còn đặt một chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn khoảng hai mươi mốt viên. Không biết có phải cảm ứng được chân nguyên trong cơ thể Trương Văn Trọng hay vì duyên cớ khác, ngay khi Trương Văn Trọng vừa nhìn về phía xâu chuỗi đàn mộc, một đạo quang mang màu vàng nhạt từ bên trong bắn ra.
Tam Túc Ô nhìn thấy Trương Văn Trọng, há mồm phát ra một tiếng hót vui mừng, bay lên đầu vai trái hắn đáp xuống. Trương Văn Trọng giơ lên tay phải vuốt ve đầu nó, cất bước đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy chuỗi tràng hạt bằng đàn mộc.
"Nguyên lai con hạc giấy lần trước của ta bị hủy, chính bởi vì xâu tràng hạt đàn mộc này sao? Đây rõ ràng là một kiện pháp khí công kích, buồn cười cho cha của Dương Nghị nhìn không được hàng, lại cho rằng nó là vật trừ tà mà đi cung phụng lên." Trương Văn Trọng không chút do dự đem chuỗi tràng hạt đàn mộc đeo vào trong cổ tay phải của mình.
Chuỗi tràng hạt đàn mộc, chỉ cần hiểu được phương pháp sử dụng, uy lực còn mạnh hơn cả súng ống. Trương Văn Trọng tự nhiên là không chút khách khí đem nó thu lại sử dụng.
Sau khi đeo xâu chuỗi đàn mộc vào tay, Trương Văn Trọng nghiêng đầu nhìn Tam Túc Ô đậu trên vai mình, hỏi: "Tư liệu tham ô hối lộ của cha Dương Nghị, ngươi có thu thập được chưa?"
"Oa oa." Tam Túc Ô ngẩng đầu hồi đáp.
Trương Văn Trọng niệm tụng ra một đạo chú ngữ, tay phải nhẹ nhàng điểm lên chiếc đầu nhỏ của Tam Túc Ô, một đạo quang mang màu lam từ đầu ngón tay hắn truyền vào trong đầu Tam Túc Ô.
Từ trong miệng Tam Túc Ô phát sinh tiếng "oa oa" không hề ý nghĩa, lúc này đã thay đổi thành ngôn ngữ của loài người: "Đã thu thập tới rồi."
Trương Văn Trọng phân phó: "Để cho ta xem."
"Dạ." Tam Túc Ô hồi đáp.
Một đạo quang mang màu vàng kim từ trong đôi mắt Tam Túc Ô bắn ra, bắn thẳng vào trong đôi mắt Trương Văn Trọng. Nó đã thu thập được tư liệu tham ô hối lộ của cha Dương Nghị, lập tức liền dũng mãnh tràn vào trong đầu Trương Văn Trọng.
Đơn giản nhìn qua một lần, Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, nói: "Tốt, có những tư liệu này, cha con của Dương Nghị cũng chỉ có thể vào trong ngục giam mà ngồi." Hắn lấy ra một usb bên trong ngăn kéo, đặt lên bàn, phân phó nói: "Đem những tư liệu ngươi thu thập được toàn bộ nhập vào trong đây. Nhìn ngươi đã có linh tính, ta cũng không nhẫn tâm hủy ngươi. Sau này ngươi đi theo ta đi. Nhưng nếu có người ngoài ở đây, ngươi phải thu hồi một chân, ngụy trang thành một con quạ đen bình thường, hiểu chưa?"
"Hiểu rõ." Tam Túc Ô quá đỗi vui mừng, vội vã gật đầu đáp. Đồng thời từng sợi quang mang màu vàng kim nhạt từ trong đôi mắt nó bắn đi ra, phóng tới usb nằm trên bàn.
Rất nhanh, Tam Túc Ô đã đem tư liệu chính mình thu thập được toàn bộ đều tồn nhập vào trong usb, từng sợi quang mang màu vàng kim nhạt đều biến mất.
Trương Văn Trọng chỉ vào usb nằm trên bàn, nhìn Tam Túc Ô phân phó: "Đem thứ này đưa tới kỷ ủy tỉnh. Cần phải để cho người của kỷ ủy tỉnh đều nhìn thấy nội dung bên trong."
Tam Túc Ô gật đầu đáp: "Dạ, tôi biết nên làm như thế nào."
"Hiện tại đi đi." Trương Văn Trọng nói.
Tam Túc Ô không có một tia do dự, lập tức ngậm lấy usb trên mặt bàn, vỗ cánh bay ra cửa sổ, hướng về phương hướng kỷ ủy tỉnh bay đi.
Sắc trời từ từ sáng lên, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, Trương Văn Trọng đi tắm rửa, thay đổi quần áo, mới rời khỏi nhà đi về phòng y tế của trường đại học Ung Thành.
Buổi sáng hôm nay những sinh viên đến khám bệnh tại phòng y tế còn nhiều hơn mấy ngày trước cộng lại. Phỏng chừng trận mưa to khoảng ba bốn giờ sáng đã làm nhiệt độ không khí đột nhiên hạ xuống, đồng thời cũng làm một ít nam nữ sinh viên thân thể tương đối suy yếu không chịu đựng được mà bị bệnh.
Có nhiều sinh viên đến khám bệnh, những bác sĩ hộ sĩ bên trong phòng y tế tự nhiên cũng đều bận rộn lên. Mà ở trong mắt những sinh viên này, Trương Văn Trọng không thể nghi ngờ là người quen thuộc nhất. Dù sao ở thời gian vừa rồi, tên tuổi và danh hiệu của Trương Văn Trọng có lực nóng hổi nhất bên trong diễn đàn của trường đại học. Chính vì nguyên nhân này, những sinh viên đến khám bệnh đại khái đều chỉ tìm đến Trương Văn Trọng. Cho nên Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đều trở thành hai người bận rộn nhất bên trong phòng y tế của trường.
Ngay khi Trương Văn Trọng đang viết đơn thuốc cho một sinh viên bị cảm sốt, dặn dò hắn phải uống thuốc đúng giờ, phải uống thêm nhiều nước nóng, một nam tử khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc tây trang chải tóc láng mướt xuất hiện ngay cửa phòng của hắn, nhìn xung quanh bên trong phòng. -
Bên trong phòng cũng có sinh viên nhận ra hắn, vội vã hô: "Trần phó chủ nhiệm, ông cũng đến xem bệnh?"
Người được xưng là Trần phó chủ nhiệm, chính là phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu bên trong bệnh viện Ung Thành, họ Trần tên Khải.
Vừa nghe được sinh viên kia kêu lên, vùng lông mày Trần Khải nhíu lại, hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: "Tôi không có bệnh, xem bệnh cái gì? Hơn nữa nếu có bệnh tôi tự xem." Trong giọng nói lộ ra vẻ chẳng đáng đối với phòng y tế của trường đại học.
Đồng thời hắn còn trừng mắt nhìn sinh viên vừa chào hỏi hắn, ánh mắt rõ ràng như đang muốn nói: Ngươi dám trù ta bị bệnh, thực sự là thật to gan. Tin ta xử trị ngươi hay không?
Sinh viên kia bị làm hoảng sợ, vội vã bày ra dáng dấp ngồi nghiêm chỉnh, không dám mở miệng trả lời, lại càng không dám liếc hắn một lần nào.
Sau khi quét mắt nhìn tình huống bên trong phòng, Trần Khải mới mở miệng dò hỏi: "Trong số những người các ngươi, ai là Trương Văn Trọng?"
Trương Văn Trọng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi: "Là tôi, có chuyện gì sao?"
Trần Khải nhìn hắn vài giây, như muốn nhớ kỹ khuôn mặt hắn, sau đó mới nói: "Ngươi nhận thức một vị tước sĩ tên Eric đến từ nước Anh không?"
"Nhận thức." Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
"Vậy hẳn là ngươi." Trần Khải nói: "Tước sĩ Eric lúc này đang tham gia hội nghị học thuật giao lưu nghiên cứu và thảo luận của bệnh viện chúng ta. Hắn vừa nhắc tới tên của ngươi, cho ngươi đi tham gia trận học thuật giao lưu nghiên cứu này." Trong thanh âm của hắn lộ ra vẻ ước ao nồng đậm.
"Ác." Trương Văn Trọng lên tiếng, nhưng không hề đứng dậy, mà tiếp tục khám bệnh cho những sinh viên đứng xếp hàng.
Trần Khải thấy thế không khỏi ngây ngẩn cả người.
Trương Văn Trọng có thể không biết, nhưng Trần Khải biết hội nghị học thuật giao lưu nghiên cứu và thảo luận lần này có cấp bậc phi thường cao. Ngay cả một phó chủ nhiệm của phòng nghiên cứu trong nội khoa bệnh viện cũng không có cơ hội được tham gia, cuối cùng hắn phải dùng rất nhiều quan hệ, lấy rất nhiều nhân tình, lúc này mới chiếm được cơ hội vào trong để tham gia.
Kỳ thực, Trần Khải cũng không quan tâm buổi hội nghị thảo luận nghiên cứu về vấn đề gì, hắn quan tâm chính là, những người tham gia buổi hội nghị học thuật giao lưu nghiên cứu thảo luận đều là người cấp cao, đồng thời có thể làm quen với một ít nhân sĩ quyền uy của giới y học trong quốc nội. Những thứ này không thể nghi ngờ đều là vì sự phát triển trong tương lai, trải cho con đường phía trước hoạn lộ thênh thang.
Vừa rồi, tước sĩ Eric đưa ra ý muốn để Trương Văn Trọng tham gia vào buổi thảo luận hôm nay, hắn liền cảm thấy đố kỵ Trương Văn Trọng.
Chính hắn đường đường là một phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu nội khoa của bệnh viện, còn cần phải nhờ vào quan hệ mới tham gia được vào buổi thảo luận. Tên giáo y thái điểu của một phòng y tế thế này cũng không biết có tài có đức gì, dùng thủ đoạn ra sao không ngờ chiếm được sự thưởng thức của tước sĩ Eric và Nhạc Tử Mẫn, chỉ tên chỉ họ, muốn cho hắn tham gia hội nghị giao lưu thảo luận y học lần này.
Thế nhưng hiện tại, Trần Khải kinh ngạc phát hiện, Trương Văn Trọng cũng không hề quan tâm tới cơ hội có thể khiến cho rất nhiều người nghĩ phá đầu cũng không giành được này.
Trần Khải đưa tay nhìn đồng hồ, hội nghị học thật giao lưu nghiên cứu và thảo luận sắp bắt đầu, thế nhưng tên giáo y Trương Văn Trọng này lại còn đang khám bệnh cho các học sinh, không hề có ý tứ đứng dậy theo hắn đi tham gia buổi hội nghị thảo luận. Điều này làm cho hắn không khỏi có chút nóng nảy, hắn còn đang muốn tranh thủ thời gian, cùng những nhân sĩ quyền uy tham dự hội nghị thảo luận lần này liên lạc cảm tình, đâu nguyện ý tiếp tục ở mãi trong phòng y tế trường đại học để chờ đợi Trương Văn Trọng?
Trần Khải sốt ruột, mở miệng nói: "Uy, Trương Văn Trọng, ngươi không có nghe thấy ta nói sao? Tước sĩ Eric muốn gặp ngươi, nhanh đi theo ta. Đừng dây dưa mãi ở chỗ này nữa!"
Trương Văn Trọng cũng không ngẩng đầu lên, vừa tiếp tục khám bệnh cho học sinh, vừa dùng giọng nói thật bình thản: "Chỗ này tôi còn bệnh nhân, chờ tôi khám xong bệnh cho họ đã." Nói thật ra, hắn đối với những buổi hội nghị học thuật giao lưu nghiên cứu thảo luận gì đó cũng không hề có một chút hứng thú.
"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Trần Khải kinh ngạc há to miệng, hắn thế nào cũng không có nghĩ đến, một giáo y nho nhỏ cũng dám vì những học sinh bình thường ném tước sĩ Eric sang một bên.
"Ngươi biết tước sĩ Eric là ai chăng? Đó là viện sĩ y học viện của hoàng gia Anh quốc, ở trong giới y học quốc tế cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy. Ngươi chỉ là một giáo y nho nhỏ, chẳng lẽ còn muốn để cho hắn phải chờ ngươi?"
"Tôi biết hắn là một bác sĩ rất có danh. Thế nhưng người hành y lúc này phải xem bệnh nhân là hàng đầu, trước khi tôi khám bệnh xong cho bệnh nhân, tôi sẽ không rời khỏi phòng." Trong lúc nói chuyện, Trương Văn Trọng lại viết ra đơn thuốc, giao cho học sinh bị bệnh đang ngồi bên cạnh bàn khám bệnh, căn dặn hắn vài câu, mới ngẩng đầu lên biểu tình đạm mạc nói với Trần Khải: "Mặt khác, mời chuyển cáo tước sĩ Eric, tôi đối với hội nghị học thuật giao lưu thảo luận nghiên cứu thật sự không có gì hứng thú. Nếu như hắn thật muốn gặp tôi, xin mời hắn đến đây tìm tôi."
Trần Khải kinh ngạc há to miệng, một lát sau nở nụ cười, châm chọc nói: "Ngươi... ngươi cũng thật quá cuồng vọng đi thôi? Không ngờ muốn để tước sĩ Eric đến chỗ này tìm ngươi? Cáp, ngươi cho mình chính là ai? Ngươi bất quá chỉ là một giáo y mà thôi, không ngờ cũng dám cuồng vọng như thế. Thật sự là cười chết ta a!"
Nhìn thấy Trần Khải không ngờ lại châm biếm Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng nhất thời tức giận, nàng đang định mở miệng bác bỏ, Trương Văn Trọng đã xua tay ngăn trở nàng.
Vẫn đợi cho Trần Khải cười xong, Trương Văn Trọng mới cười nói: "Cười xong rồi sao? Cười xong thì ông có thể đi. Tôi vừa nói lời kia, mặc kệ ông cho rằng đáng chê cười hay cuồng ngạo, đều thỉnh thay tôi chuyển đạt cho tước sĩ Eric."
"Người điên!" Lưu lại hai chữ, Trần Khải xoay người liền đi.
← Ch. 106 | Ch. 108 → |