← Ch.118 | Ch.120 → |
Dưới sự giúp đỡ của Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng đi ra khỏi phòng giải phẫu, cẩn thận ngồi xuống một chiếc ghế, thở hổn hển từng ngụm, muốn dùng phương thức này để khôi phục lại thể lực bị tiêu hao.
Chứng kiến sắc mặt của Trương Văn Trọng tái nhợt, làm cho người ta có chút hoảng sợ. Tô Hiểu Hồng giúp đỡ hắn an vị xong, liền vội vàng đi rót cho hắn một chén nước ấm. Mà thừa dịp Tô Hiểu Hồng đi rót nước, Tam Túc Ô cũng ngậm một khỏa Tụ Linh Đan, bay tới đậu lên trên bản vai của Trương Văn Trọng. :
Tiếp nhận khỏa Tụ Linh Đan từ Tam Túc Ô chuyển qua, Trương Văn Trọng một ngụm nuốt vào.
"Trương lão sư, thầy uống hớp nước ấm đi." Lúc này Tô Hiểu Hồng bưng một ly nước ấm hòa thêm đường glu - cô, đưa tới cho Trương Văn Trọng.
"Cám ơn." Trương Văn Trọng tiếp nhận ly nước, không cần nếm thử mà ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Theo sau đem ly nước trả lại cho Tô Hiểu Hồng, hắn vẫn không quên nhắc nhở: "Tiểu muội, tôi cần chợp mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, nếu như không có chuyện gì quan trọng, thì đừng quấy rầy tôi nhé."
"Dạ, em biết rồi." Tô Hiểu Hồng gật đầu ưng thuận: "Em ở bên ngoài trông chừng, tuyệt đối sẽ không làm phiền thầy nghỉ ngơi."
"Được, đã làm phiền cô rồi." Trương Văn Trọng gật đầu, cũng không nhiều lời vô nghĩa, toàn lực vận khởi Y Giám Tâm Kinh, luyện hóa linh khí cuồn cuộn ẩn chứa trong khỏa Tụ Linh Đan, bổ sung chân nguyên đang tiêu hao cho cơ thể của mình.
Khi Trương Văn Trọng mở mắt thì sắc trời đã dần dần trở nên hôn ám. Làm cho hắn thật không ngờ chính là ngoại trừ Tô Hiểu Hồng trông chừng ở bên cạnh, lúc này Nhạc Tử Mẫn, Lâm Đống cùng người trung niên mập mạp tên là Bạch Quang Minh cũng đang đứng ở nơi này. Trông thấy hắn mở mắt, những người kia đều lộ ra thần tình vui mừng.
Vừa chứng kiến Trương Văn Trọng mở mắt, người đầu tiên lên tiếng nói chuyện, lại chính là Lâm Đống: "Bác sĩ Trương, xem như anh đã tỉnh rồi. Lúc thấy anh gặp phải tình trạng này, tôi định chuyển anh sang phòng bệnh, để anh có thể hảo hảo nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thuận tiện truyền thêm mấy chai năng lượng. Nhưng Tô tiểu thư và Bạch tiên sinh đều nói không thể động tới anh, cho nên tôi cũng không có biện pháp nào. May mắn bây giờ anh đã tỉnh lại rồi, bằng không, coi như hai người họ phản đối kịch liệt, tôi cũng sẽ đưa anh sang phòng bệnh."
Tạm ngừng một hồi, hắn lại mang biểu tình không dám tưởng tượng, tràn đầy kinh hỉ nói: "Bác sĩ Trương, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra toàn thân cùng bệnh lý cho Tôn Nguy, quả nhiên không còn trông thấy tung tích của tế bào ung thư. Hiện giờ, trạng huống của Tôn Nguy rất tốt, ca phẫu thuật kia có thể nói là phi thường thành công! Bác sĩ Trương, anh thật lợi hại, tôi nhận thức nhiều chuyên gia giải phẫu khoa thần kinh và u não, nhưng không người nào lại thần kỳ giống như anh đâu!"
Tô Hiểu Hồng kiêu ngạo nhô bầu ngực cự đại lên cao, hậm hực nói: "Lúc trước ông còn không tin Trương lão sư, hiện giờ xem như đã được kiến thức qua sự lợi hại của hắn rồi chứ?..."
Xem ra nàng vẫn còn nhớ sự tình vừa rồi Lâm Đống hoài nghi Trương Văn Trọng. Mà dường như, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng hay thù dai ah!
Nhạc Tử Mẫn nghiêm mặt quát lớn: "Con bé này, nói năng như thế nào đây? Không biết lớn nhỏ, còn không mau xin lỗi Lâm chủ nhiệm đi."
Tô Hiểu Hồng đem cái miệng nhăn nhó nguýt dài, nhất mực không chịu hướng Lâm Đống nhận lỗi. Mà ở phía sau Bạch Quang Minh cũng đi tới trước mặt Trương Văn Trọng.
"Cám ơn ông." Lên tiếng cảm tạ cũng không phải là Bạch Quang Minh, mà lại là Trương Văn Trọng.
"Cảm ơn tôi? Cảm ơn tôi cái gì?" Bạch Quang Minh ngạc nhiên sửng sốt, nói: "Hẳn là tôi phải cảm ơn anh mới đúng."
"Cảm ơn ông vừa rồi đã thay tôi hộ pháp, để cho tôi không bị quấy nhiễu trong tình trạng khôi phục khí lực." Trương Văn Trọng nói. Khi hắn mở mắt ra thì cũng đã phát hiện, Bạch Quang Minh mang theo hai tên bảo tiêu, đang ở bên ngoài thay nhau hộ pháp.
"Hóa ra là chuyện này sao, đây là việc tôi nên làm. Anh không cần cảm tạ." Bạch Quang Minh mỉm cười nói: "Bác sĩ Trương, lần này thật sự là cảm tạ anh đã cứu mạng Tôn Nguy. Phần nhân tình này vô luận người Tôn gia hay người của Bạch gia chúng tôi, cũng đều sẽ ghi nhớ ở trong lòng."
Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng, hồi đáp: "Tôi là một thầy thuốc, cứu sống bệnh nhân cũng là trách nhiệm nghề nghiệp. Tôi chưa từng nghĩ qua, sẽ mong người nhà bệnh nhân ghi khắc ân tình."
Bạch Quang Minh cười khan, cũng không muốn tiếp tục dây dưa trên phương diện này nữa, mà thay đổi đề tài, cảm khái nói: "Không nghĩ tới tu vi của bác sĩ Trương cũng tinh thâm như thế. Chỉ dùng gần ba tiếng đồng hồ liền khôi phục tới trạng thái tốt nhất. Nếu so sánh, thì tốc độ khôi phục nội kình của tôi còn xa mới bằng được." Là một cao thủ Địa Cấp đỉnh kỳ, hắn liếc mắt một cái tự nhiên có thể nhìn ra, lúc này tinh thần của Trương Văn Trọng đã được khôi phục tới một loại trạng thái tốt nhất.
Bạch Quang Minh tỏ vẻ hiếu kỳ, nên càng hướng Trương Văn Trọng phát ra lời mời: "Bác sĩ Trương, nếu như có cơ hội, tôi nghĩ muốn cùng anh luận bàn một chút."
Trương Văn Trọng gật đầu đáp ứng: "Nguyện ý phụng bồi."
Sau khi cùng mọi người tán gẫu qua loa, lúc này Trương Văn Trọng mới đi thay bộ trang phục phẫu thuật vô khuẩn, đổi lại quần áo bình thường của mình. Móc điện thoại ra nhìn thời gian, cũng gần điểm tám giờ tối rồi. Mà làm cho hắn thật không ngờ chính là, trong điện thoại có năm sáu cuộc gọi nhỡ do Lâm Tử Mạn đánh tới.
"Không phải hôm nay Lâm Tử Mạn đi tới Tinh Thành tìm bạn trai của cô ta sao? Như thế nào còn gọi điện cho ta vậy?" Trương Văn Trọng dằn nghi hoặc xuống, bấm theo số máy gọi nhỡ, nhưng trong điện thoại lại vọng ra thanh âm cứng nhắc của nữ tổng đài viên: "Số máy bạn gọi hiện giờ không liên lạc được... Xin quý khách vui lòng..."
"Tắt điện thoại ư? Thôi quên đi, chờ ngày mốt đi làm, hỏi xem cô ta có chuyện gì cũng không muộn." Trương Văn Trọng lắc đầu, cũng không để việc này ở trong lòng, trực tiếp đút điện thoại vào trong túi quần.
"Bác sĩ Trương, hiện tại cũng đã muộn rồi, chẳng biết tôi có thể mời anh bữa cơm, để biểu đạt lòng cảm tạ của tôi đối với anh không?" Bạch Quang Minh ở phía sau bước tới trước mặt Trương Văn Trọng cười nói: "Nhạc phó viện trưởng cùng Lâm chủ nhiệm, còn có mấy cô y tá xinh xắn ở trong phòng giải phẫu kia nữa. Đều nhất mực nói rằng, nếu anh đi thì họ mới đi. Một khi anh không đi, như vậy bọn họ cũng không chịu đi ah!"
Lúc này đích xác là muộn rồi, hơn nữa hắn đối với con người của Bạch Quang Minh cũng cảm giác rất không sai, cho nên không có định từ chối, mà đùa giỡn nói: "Chuẩn bị thiết yến mời tôi ở nơi nào đây? Trước tiên phải nói, tối hôm nay chúng ta là đi ăn mừng, địa phương quá kém, có thể chúng tôi sẽ không đi đâu."
Bạch Quang Minh cười nói: "Đó là tự nhiên! Địa phương quá kém, tôi cũng không dám mời mọi người tới đâu. Như vậy đi, chúng ta tới quán Tiểu Kiều nhé? Đừng nghe cái tên này không nổi danh, nhưng theo tôi điều tra thấy, đây chính là một trong những nhà hàng có món ăn ngon nhất tại Ung Thành này."
Trương Văn Trọng đang định trả lời, thì điện thoại trong túi quần lại đổ chuông. Hắn hướng Bạch Quang Minh cười áy náy, theo trong túi quần móc điện thoại ra, vừa nhìn xuống màn hình hiển thị, chính là mẹ của Lâm Tử Mạn gọi tới. Hắn cầm điện thoại đi tới bên cửa sổ.
"Alo, Lâm bá mẫu gọi điện cho cháu có chuyện gì không ạ?" Trương Văn Trọng hơi kinh ngạc, đè thấp thanh âm xuống nghe máy.
Thanh âm lo lắng của Lâm mẫu truyền ra từ trong điện thoại, nói: "Uy, Tiểu Trương hả? Lâm bá mẫu đây, cháu có biết hiện giờ Tử Mạn nhà bác đang ở đâu không?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Không phải hôm nay Tử Mạn đã nói rằng, sẽ đi Tinh Thành tìm bạn trai của nàng sao?"
Lâm mẫu hơi khẩn trương: "Đúng rồi, sáng sớm hôm nay Tử Mạn liền đón xe tới Tinh Thành trước. Bảo là muốn đưa bạn trai của nó quay trở về gặp mặt chúng ta, hơn nữa còn dặn dò cả nhà phải chuẩn bị đồ ăn thực tốt. Nhưng tới bây giờ nó vẫn chưa về. Lúc chiều hai bác có chuyện gấp phải đi ra ngoài một chuyến, quên mang theo điện thoại di động. Kết quả khi trở về nhà mới phát hiện, nó gọi nhỡ cho chúng ta mấy cuộc liền. Nhưng khi hai bác gọi lại thì tổng đài thông báo là nó tắt máy. Cho nên muốn hỏi xem cháu có tin tức gì của nó hay không thôi?"
"Hả? Tử Mạn cũng gọi về cho hai bác sao?" Đột nhiên Trương Văn Trọng nhớ lại, hộp thư thoại trong máy cũng có vài cuộc gọi nhỡ của Lâm Tử Mạn. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "Chẳng lẽ... Tử Mạn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay sao?"
Lúc này Lâm mẫu đã hoàn toàn hoảng hốt, bà nói: "Tiểu Trương a, cháu nói xem, liệu Tử Mạn có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây? Có cần thông báo cho cảnh sát tìm kiếm nó không?"
So sánh với Lâm mẫu đang khẩn trương và lo lắng, thì Trương Văn Trọng lại bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn nghiêng đầu nhìn sang Tam Túc Ô đậu ở trên vai. Thoáng chốc con linh điểu này đã minh bạch ý tứ của hắn, mau chóng vận khởi thần thông của mình lên. Đại khái ước chừng khoảng mười giây đồng hồ sau, nó nhảy nhót tới bên tai Trương Văn Trọng nói: "Lâm Tử Mạn còn đang ở Tinh Thành, vị trí cụ thể thì cần phải đến Tinh Thành mới có thể tìm được."
Một trong số thần thông của Tam Túc Ô chính là truy tung. Chỉ cần nó ngửi qua mùi vị rồi, nó đều có thể tìm thấy được. Chẳng qua hiện tại tu vi của nó còn yếu, chỉ truy tung được tung tích của phàm nhân. Còn như hai gã cao thủ Địa Cấp hậu kỳ anh em kết nghĩa với Tiêu Hà kia, nó lại bất lực. Nếu không thì, Trương Văn Trọng sớm đã mượn thần thông của nó tìm hai gã kia, chuyển thủ thành công rồi.
Trương Văn Trọng khẽ gật đầu, theo sau hướng Lâm mẫu nói: "Bác gái, hiện giờ bác thông tri cho cảnh sát thì chỉ sợ bên phía cảnh sát cũng sẽ không thụ lí. Hai bác đừng quá lo lắng, Tử Mạn đã trưởng thành rồi mà, hẳn là sẽ không xảy ra việc gì ngoài ý muốn đâu. Như vậy đi, bây giờ cháu liền đến Tinh Thành, một khi có tin tức của Tử Mạn sẽ lập tức thông tri cho hai bác ngay."
Lâm mẫu khẩn trương nói: "Được, được... Tiểu Trương, chuyện này trăm sự trông cậy vào cháu. Hai bác sẽ ở nhà chờ đợi tin tức, cháu nhất định phải tìm được Tử Mạn ah!"
"Bác yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm thấy Tử Mạn." Trương Văn Trọng cam đoan nói.
Cúp điện thoại xong, Trương Văn Trọng đi tới trước người Bạch Quang Minh, diễn cảm nghiêm túc: "Thực xin lỗi, bữa cơm tối hôm nay chỉ sợ tôi không tham gia được. Mặt khác, tôi hy vọng rằng ông có thể giúp tôi một việc khẩn cấp."
"Có việc gì cần tôi làm, anh cứ việc phân phó." Bạch Quang Minh thấy sau khi Trương Văn Trọng nghe điện thoại xong, cả người trở nên nghiêm túc. Hắn biết là đã xảy ra chuyện tình khẩn cấp, nên cũng không do dự đáp ứng.
"Tôi cần một chiếc xe! Tôi muốn đến Tinh Thành ngay bây giờ." Trương Văn Trọng nghiêm túc nói.
← Ch. 118 | Ch. 120 → |