Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Tiên Y - Chương 133

Siêu Cấp Tiên Y
Trọn bộ 707 chương
Chương 133: Dược Thiện và Lễ Vật
0.00
(0 votes)


Chương (1-707)

Siêu sale Shopee


Tiếp xong hai cuộc điện thoại, Trương Văn Trọng nhìn vào điện thoại xem thời gian, đã đến giờ ăn trưa. Hắn bỏ điện thoại vào túi, chuẩn bị đi tới tiệm cơm của Uông bá đã được lắp đặt hoàn tất thiết bị để dùng bữa trưa. Vào buổi chiều, hắn còn định đi quanh vài cửa hàng một vòng, nhìn xem có thể mua được chút lễ vật, miễn cho lúc về thăm nhà thì hai tay lại trống trơn.

Vào ngày hôm qua, Trương Văn Trọng cũng đã gặp Hồ Cường xin nghỉ một tuần. Nếu như đổi lại là trước đây, Hồ Cường khẳng định sẽ không đồng ý. Thế nhưng hiện tại với thân phận của Trương Văn Trọng, ngày xưa cũng đâu bằng hôm nay.

Sau khi Trương Văn Trọng trở thành danh dự giáo thụ của y học viện trường đại học Ung Thành, Hồ Cường còn ước gì có thể xem Trương Văn Trọng là thần phật mà cung dưỡng lên. Bên trong một phòng y tế nho nhỏ, không ngờ xuất hiện một nhân vật lợi hại như Trương Văn Trọng, Hồ Cường cũng nhờ vậy mà được đại học Ung Thành khen ngợi. Ở dưới tình huống này, Hồ Cường tự nhiên đồng ý yêu cầu của Trương Văn Trọng, một đường bật đèn xanh cho hắn. Đừng nói nghỉ phép một tuần, dù nghỉ phép một tháng, hắn cũng đồng ý.

Nghe nói Trương Văn Trọng phải về thăm nhà một chuyến, Vưu Giai lập tức đặt vé máy bay cho hắn. Hắn vốn muốn cự tuyệt, nhưng Vưu Giai cũng không cho hắn cơ hội từ chối, lại nói đây là một chút lòng cảm kích vì sự giúp đỡ của hắn. Cô gái thông minh tài năng này, cũng không biết bởi vì có giác quan nhạy cảm thứ sáu của phụ nữ hay không, hay vì nguyên nhân nào khác, nàng nhận định chuyện cha con Dương Nghị rơi đài có quan hệ tới hắn.

Rơi vào đường cùng, Trương Văn Trọng cũng chỉ đành đáp ứng để Vưu Giai giúp hắn đặt vé máy bay.

Đi ra khỏi phòng thuê, Trương Văn Trọng trực tiếp đi ra tiểu khu Hoa Hàng, đi tới tiệm cơm nhỏ của Uông bá.

Bởi vì lúc này đã qua giờ cơm trưa, bên trong tiệm cơm của Uông bá đã không còn khách dùng cơm. Nhìn thấy Trương Văn Trọng đi vào, Uông bá cũng đã khôi phục sức khỏe, còn đang lo quét tước vệ sinh, lập tức vẻ mặt liền tươi cười bước ra đón, nói: "Tiểu Trương, còn chưa ăn cơm sao?"

Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Phải, vừa bận làm chút việc, nên quên ăn cơm, cho nên chạy tới chỗ bác để ăn."

Uông bá mời Trương Văn Trọng vào trong, chờ hắn ngồi xuống, cười ha hả nói: "Nhanh ngồi, tôi đi làm cho cậu vài món ăn ngon."

Trương Văn Trọng nở nụ cười, thuận miệng hỏi: "Uông bá, sinh ý hôm nay ra sao?"

"Cũng không tệ lắm." Uông bá vội vàng xào rau, vừa nói: "Tiểu Trương, đưa số tài khoản của cậu cho tôi biết, mỗi cuối tháng tôi sẽ đem phần tiền lời của cậu gởi vào tài khoản. Cậu thật là, mỗi ngày quá bận rộn, tôi sợ cậu không rảnh đến lấy tiền."

Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Không vội, không vội. Tiền đó bác cứ giữ lại, tôi đang tính toán, có cách nào giúp cho sinh ý của bác tốt hơn nữa không."

"Ác? Tiểu Trương, cậu có ý kiến gì hay không? Sinh ý của tôi mặc dù tốt, nhưng cũng chưa tới mức đông đảo, đại khái đều chỉ là hàng xóm láng giềng chiếu cố. Nếu như cậu nghĩ ra được ý kiến gì hay, để sinh ý càng nóng nảy hơn một chút, đó chính là hay nhất rồi." Uông bá bưng một phần cá chưng, canh dưa chua cùng thịt kho đặt lên bàn trước mặt Trương Văn Trọng, đồng thời bới cho hắn một chén cơm tẻ, hiếu kỳ hỏi.

Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Tôi có vài đơn thuốc dược thiện (món ăn nấu với thuốc, chế độ ăn uống), hiệu quả phi thường không tệ. Nếu như bác có thể đem vị đạo trộn vào làm thành thức ăn ngon, như vậy nhất định có thể phát triển nóng nảy! Đến lúc đó, nếu chỉ dựa vào bác và dì Hòa còn làm không kịp, phải thuê thêm vài người hỗ trợ mới xong."

Uông bá nhất thời hứng thú, gật đầu nói: "Ân, tiểu Trương, biện pháp này của cậu không tệ. Người hiện tại, vừa thích bổ dưỡng, vừa thích ngon miệng. Nếu như mấy đơn thuốc của cậu thực sự hữu hiệu, lại thêm tài nấu nướng của tôi, đem vị đạo nêm nếm thật tốt, nghĩ đến sẽ phát triển không sai! Ai, được rồi, tiểu Trương, loại dược thiện này ai cũng ăn được phải không? Sẽ không sản sinh tác dụng phụ gì chứ?"

Trương Văn Trọng nói: "Yên tâm đi, tôi đưa đơn thuốc cho bác, bảo chứng ai cũng ăn được, hơn nữa tuyệt đối còn không có tác dụng phụ."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Uông bá hưng phấn xoa tay.

Thấy Uông bá hưng phấn, Trương Văn Trọng không mất thời cơ liền nhắc nhở: "Uông bá, có chuyện này bác phải để trong lòng. Đó chính là sự bảo mật. Mấy đơn thuốc dược thiện, chỉ được bảo tồn có một không hai, mới có thể kiếm được tiền. Nếu như tiết lộ ra ngoài, để nhà hàng khác lấy được, chỉ sợ sẽ sản sinh ảnh hưởng cực lớn đối với sinh ý của bác."

Uông bá vội vã vỗ ngực bảo chứng: "Tôi biết, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ canh chừng kỹ những đơn thuốc dược thiện này, dù có mất tính mạng, cũng tuyệt đối không để những đơn thuốc dược thiện bị tiết lộ ra ngoài!"

Trương Văn Trọng không khỏi bật cười, vội vã nói: "Uông bá, bác cũng không cần phải khẩn trương như thế. Những đơn thuốc dược thiện tuy rằng rất trọng yếu, thế nhưng tính mạng lại càng trọng yếu hơn." Ăn xong bữa trưa, Trương Văn Trọng rút khăn giấy lau miệng, hỏi: "Uông bá, bác có giấy bút không? Tôi viết đơn thuốc dược thiện ra cho bác."

"Có, cậu chờ, tôi đi lấy." Uông bá vội vã đáp. Sau đó lấy tới quyển vở nhỏ cùng bút, hỏi: "Thứ này được không?"

"Được, chỉ cần có thể viết chữ là được." Trương Văn Trọng nói, tiếp nhận vở bút của Uông bá đưa qua, viết nhanh bốn loại đơn thuốc dược thiện, đồng thời còn đánh dấu công hiệu, cùng những gì thích ứng với mọi người nhất. Sau đó hắn đưa lại cho Uông bá, giải thích: "Uông bá, bốn loại dược thiện này, vô luận ai ăn cũng được cả. Về phần điều kiệt tốt nhất để thích ứng, chỉ phải xem sau khi họ ăn xong, sẽ thu được hiệu quả bổ ích tốt nhất thế nào."

"Tôi hiểu." Uông bá tiếp nhận quyển vở nhỏ, cẩn cẩn thận thận ôm trong tay, phảng phất như đang cầm một món đồ sứ cổ xưa vô giá, sợ không chú ý sẽ làm rách nát nó. Hắn cúi đầu nhìn bốn đơn thuốc dược thiện, nhếch miệng nở nụ cười, nói: "Chờ tối nay thu thập xong, tôi sẽ làm ra bốn loại dược thiện này, tranh thủ trong vòng vài ngày, có thể thí nghiệm ra được khẩu vị tốt nhất. Ai, được rồi tiểu Trương, cho tôi số điện thoại, chờ khi tôi nghiên cứu ra bốn loại dược thiện này, sẽ gọi điện thoại cho cậu, cho cậu đến ăn thử. Nếu như cậu thỏa mãn thì chúng ta bắt đầu bán ra. Nếu như cậu không hài lòng, tôi sẽ tiếp tục thí nghiệm xem sao."

Trương Văn Trọng nói: "Về phương diện vị đạo, Uông bá mới là hành gia, tôi có thể thử được cái gì?"

Uông bá vừa cười vừa nói: "Đừng cho là tôi không biết, khẩu vị của cậu rất cao, chỉ qua được cửa của cậu, vị đạo của bốn loại dược thiện mới có thể hợp cách."

Trương Văn Trọng cũng nhịn không được nở nụ cười, hắn đối với mùi vị của ẩm thực đích thật là có chút khá cao. Bằng không hắn bình thường cũng sẽ không lui tới tiệm cơm của Uông bá. Hắn gật đầu, nói: "Vậy được rồi, tôi đưa số điện thoại cho bác, nếu như bác thí nghiệm ra được khẩu vị tốt nhất, thì gọi điện thoại cho tôi. Nhưng ngày mai tôi phải đi xa một chuyến, đại khái khoảng bốn năm ngày thời gian mới trở về. Nếu như trong đoạn thời gian này, bác thí nghiệm ra được khẩu vị tốt nhất, cũng không cần chờ tôi về thử, bán ra thử để xem hiệu quả ra sao."

Uông bá lắc đầu nói: "Như vậy không được, bốn loại dược thiện, nhất định phải được sự gật đầu của cậu mới xong, tôi mới có thể bán ra. Không phải chỉ là bốn năm ngày sao? Tôi đợi cậu trở về. Hơn nữa chưa chắc trong vòng bốn năm ngày tôi thí nghiệm ra được khẩu vị tốt nhất đâu."

Đi ra khỏi tiệm cơm của Uông bá, Trương Văn Trọng lên xe bus công cộng, đi tới đường Hà Tây phồn hoa nhất Ung Thành, định mua vài món quà ở nơi này. Nhưng làm Trương Văn Trọng thất vọng chính là, hắn chuyển mấy vòng trong đường Hà Tây, cũng chưa mua được lễ vật gì hài lòng.

Ngay khi hắn còn đang phát sầu vì chuyện mua quà tặng, từ bên trong một cửa hàng truyền ra tiếng quảng cáo khiến cho hắn chú ý: "Tặng lễ không bằng tặng sự khỏe mạnh, tặng lễ không bằng tặng vẻ xinh đẹp."

"Đúng rồi!" Trương Văn Trọng vỗ mạnh lên trán, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Có vật gì có thể so sánh với sự khỏe mạnh và xinh đẹp kia chứ? Ta không ngờ lại còn đi lãng phí thời gian tại đường Hà Tây này, thực sự là buồn cười." Lắc đầu cười cười tự giễu, lúc này hắn đi tới một tiệm đồ sứ, mua ba bình sứ tinh xảo, sau đó ngồi xe bus công cộng quay trở về tiểu khu Hoa Hàng.

Vừa về nhà, Trương Văn Trọng lập tức động thủ bắt đầu luyện chế đan dược. Đợi đến lúc mặt trời lặn, ba loại đan dược đã được luyện chế ra, đồng thời đựng vào trong ba bình sứ nhỏ. Để tránh lẫn lộn, Trương Văn Trọng còn đánh dấu ký hiệu lên trên ba mặt bình.

Luyện chế đan dược cho ông nội, là Ích Thọ Đan, có thể kéo dài tuổi thọ, có công hiệu phòng bệnh trị bệnh.

Luyện chế đan dược cho cha là Kiện Thể Đan, hiện tại tuổi tác của cha đã cao, tình huống thân thể khẳng định không bằng ngày xưa, vừa kiện thể vừa có thể tẩy đi tạp chất trong cơ thể, để thân thể ông ấy có thể khôi phục như trạng thái hồi còn trẻ tuổi.

Đan dược cuối cùng là cho chị hai, gọi là Dưỡng Nhan Đan. Công hiệu của loại đan dược này, không chỉ làm cho thanh xuân vĩnh trú, đồng thời còn có thể cải thiện da thịt của nữ nhân, chân chính đạt được sự mềm mại mịn màng.

Tam Túc Ô đột nhiên mở miệng nói: "Chủ nhân, ba loại đan dược này của ngài, nếu như đem ra buôn bán, theo tôi thấy, người thường trên thế giới này, khẳng định sẽ bị điên cuồng."

"Buôn bán sao? Ân, điều này cũng đúng." Trương Văn Trọng vuốt cằm, đăm chiêu nói: "Tuy rằng với ta mà nói, tiền cũng không có bao nhiêu tác dụng. Thế nhưng trên thế giới hiện nay, muốn thu được tài liệu luyện đan luyện khí thật tốt, thật đúng là cần tiêu hao đại lượng tiền tài. Nhưng chuyện này cũng cần bàn bạc kỹ hơn, không thể sốt ruột. Chờ ta từ nhà trở về, sẽ tính toán lại."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-707)