← Ch.137 | Ch.139 → |
Trương Văn Trọng chậm rãi đi trên đường trong thị trấn Ẩn Ngạc, hàng cây hai bên che phủ ánh mặt trời mùa thu, cơn gió mát từ từ thổi qua làm hắn cảm giác được một tia nhẹ nhàng khoan khoái. Bởi vì thị trấn Ẩn Ngạc phong cảnh tú lệ, dãy núi hiểm trở vô cùng, vì thế ngành du lịch phát triển lớn mạnh. Vật kiến trúc bên trong thị trấn cũng dùng theo phong cách phục cổ, hai con đường cổ xưa nhất trong thị trấn cũng được giữ lại, đồng thời phát triển thành đường cổ du ngoạn, du khách đến du lịch mỗi ngày đều không ít.
Trương Văn Trọng đi dạo một vòng trên hai con đường cổ xưa này, cũng không phát hiện có thứ gì cảm thấy hứng thú. Mắt thấy lúc này thời gian cũng không còn sớm, đều đã sắp đến giờ tan tầm tan học, vì vậy hắn xoay người chuẩn bị về nhà. Nhưng đúng ngay lúc này, Tam Túc Ô đang đậu trên đầu vai của hắn, đột nhiên ghé sát bên tai hắn, dùng thanh âm nhỏ xíu chỉ có hắn mới nghe được, nói: "Chủ nhân, có người vẫn một mực theo đuôi chúng ta. Tuy rằng hắn ẩn dấu rất tốt, thế nhưng trên người hắn luôn phát ra sát khí cường liệt cùng khí tức máu tanh, đã làm cho tôi phát hiện sự tồn tại của hắn."
Tam Túc Ô đối với sự nguy hiểm và sát khí, có được lực cảm nhận rõ ràng cực kỳ nhạy cảm. Đối với lời nó nói, Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không hoài nghi.
"Ác?" Vùng lông mày Trương Văn Trọng hơi nhướng lên, vẫn giả vờ đi dạo trên đường cổ, ánh mắt rất nhanh đảo qua đám người trên đường. Nhưng chân nguyên hiện tại của hắn vẫn còn yếu nhược không cách cảm nhận được như Tam Túc Ô, có thể ở trong đám người cảm nhận được sát khí chợt lóe rồi mất. Cho nên hắn không tỏ chút phản ứng dò hỏi: "Là người nào?"
Tam Túc Ô hồi đáp: "Chính là học sinh trung học mặc đồng phục, đeo kính mắt, trên mặt đầy mụn."
Nếu như không phải có Tam Túc Ô nhắc nhở, chỉ sợ Trương Văn Trọng còn chưa chú ý tới học sinh trung học kia. Bởi vì tạo hình của hắn, thật sự là vô cùng bình thường. Bình thường tới mức chỉ cần người ta nhìn lướt qua liền quên ngay. Hơn nữa vóc người của hắn nhìn qua như rất văn nhược, đồng thời tuổi tác cũng không lớn, phảng phất như một học sinh mới học cao trung năm nhất. Hắn trà trộn trong những học sinh đang tan học về nhà, thật sự không chút thu hút.
Thế nhưng hiện tại, có Tam Túc Ô nhắc nhở, Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không tin tưởng, người kia thực sự là một học sinh cao trung. Sau khi âm thầm tỉ mỉ nhìn kỹ, Trương Văn Trọng phát hiện, tuổi tác thực sự của người kia, chỉ sợ đã sắp đến ba mươi tuổi, chỉ do dùng thủ đoạn hóa trang đặc thù, mới nhìn qua giống như học sinh cao trung năm nhất. Tuy rằng nhìn hắn văn nhược thường thường, nhưng thỉnh thoảng trong ánh mắt có tinh mang sắc bén đảo nhanh lướt qua, còn có cánh tay lộ ra khỏi tay áo, cũng ngăm đen rắn chắc, lộ ra một cảm giác lực lượng cường đại.
Trương Văn Trọng có thể xác định, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua người này, cũng không biết hắn có mục đích gì khi đi theo đuôi mình. Thế nhưng từ sát khí thường phóng xuất ra từ trong cơ thể hắn, ý đồ hắn đến hẳn cũng không có gì tốt. Tuy rằng Trương Văn Trọng rất muốn bắt giữ người này, hỏi rõ ý đồ hắn đến thật rõ ràng, thế nhưng đang trên đường cổ đông đúc người, một khi động thủ, sẽ ngộ thương đến người vô tội.
"Phải dẫn hắn tới một địa phương hẻo lánh mới được." Trong nháy mắt trong lòng Trương Văn Trọng chợt hiện chủ ý, dùng khóe mắt nhìn tên nam tử giả dạng học sinh cao trung, rồi đi nhanh về hướng Ngạc sơn.
Nam tử cũng không biết bản thân đã bị bại lộ, hắn còn tưởng rằng mình ẩn dấu rất tốt. Mắt thấy Trương Văn Trọng xoay người đi ra khỏi đường cổ, hắn cũng không vội vã lập tức theo sau, mà ghé vào một quầy hàng bên được mua một xâu cua nướng, lại giả ra dáng dấp vừa tan học về nhà, theo dõi phía sau Trương Văn Trọng.
Nam tử lựa chọn theo dõi với cự ly không gần cũng không xa, hiển nhiên phi thường có kinh nghiệm. Bởi vì nếu đến quá gần, sẽ dễ bị mục tiêu phát hiện. Nhưng nếu ở quá xa, sẽ dễ mất đi mục tiêu. Cho nên hiện tại hắn bảo trì cự ly này, chính là cự ly tốt nhất do kinh nghiệm tổng kết ra.
Vừa mới bắt đầu, nam tử cũng không nhận thấy được có địa phương nào không thích hợp. Thế nhưng khi dòng người bên cạnh càng ngày càng ít, hoàn cảnh chung quanh cũng càng ngày càng hẻo lánh, trong lòng hắn không khỏi hiện lên một tia bất an.
Tuy rằng Trương Văn Trọng đi về hướng núi, nhưng hắn rõ ràng không đi trên đường bộ dành cho người du ngoạn.
Chung quanh lạnh lùng vắng vẻ, thỉnh thoảng nhìn thấy vài tiểu viện rải rác, nhưng cũng chỉ nghe được tiếng chó sủa, cũng không gặp bóng người. Không chỉ như vậy, ở đây còn có rừng cây sinh trưởng cực kỳ rậm rạp.
"Hắn không phải đã phát hiện ta đang theo dõi hắn chứ?" Nhìn chăm chú vào bóng lưng Trương Văn Trọng ở phía trước, nam tử nhịn không được thầm nhủ trong lòng. Để phòng ngừa có tình huống đột phát ngoài ý muốn xuất hiện, hắn đút tay phải vào bên trong túi quần, túi quần cũng rách, để hắn có thể trực tiếp đưa tay vào trong quần. Mà ngay trên đùi của hắn, đang giắt một cây súng, một cây Desert Eagle đã được cải trang cắm bên trong, lúc này tay phải của hắn, đã cầm vào báng súng Desert Eagle, tùy thời đều có thể rút ra, bắn ngay lập tức.
Lúc này, thân ảnh Trương Văn Trọng đột nhiên chợt lóe, biến mất trong một mảnh rừng cây rậm rạp.
"Chết tiệt, quả nhiên đã bị hắn phát hiện!" Nam tử không khỏi giận tím mặt, vốn tưởng rằng mình là bọ ngựa bắt ve, nhưng không ngờ tới mình đã sớm bị đối phương nhìn xuyên thân phận, còn bị dẫn dắt tới vùng ngoại ô hẻo lánh, dễ dàng bỏ rơi. Hắn không chút do dự, lập tức đuổi theo Trương Văn Trọng tiến vào trong rừng cây rậm rạp.
Thế nhưng hắn vừa mới bước vào rừng cây, chợt ngừng chân không dám động đậy. Mồ hôi lớn như hạt đậu cũng từ trên trán và trong tóc hắn bừng lên. Đồng thời chảy dọc xuống trên gương mặt của hắn, không chỉ như vậy, sắc mặt hắn trong nháy mắt biến thành tái nhợt, không chút huyết sắc.
Bởi vì ngay trước người hắn, có hai đinh sắc màu bích lục đang phiêu phù quỷ dị, một cây đinh sắt huyền phù ngay cổ họng hắn, một cây nằm ngay trên mi tâm. Từ hàn khí phát ra từ hai cây đinh sắt, làm trái tim hắn cũng triệt để giá lạnh xuống tới. Hắn không chút nghi ngờ, chỉ cần bản thân hắn dám động, hai cây đinh sắt lập tức bắn thủng cổ họng cùng mi tâm của hắn.
Chết tiệt, tình báo mặt trên không phải nói, hắn là một võ giả địa cấp hậu kỳ hay sao? Thế nào hắn lại có được hai cây đinh sắt cổ quái như vậy, đây rốt cục là thứ quỷ gì? Không ngờ có thể trống rỗng phiêu phù? Nhưng còn đột nhiên xuất hiện ngay trước người hắn, đây... đây quả thực không thể tưởng tượng nổi! Hai cây đinh sắt này, đến tột cùng là sản phẩm công nghệ cao? Hay là vu thuật thần bí?
Trong lòng nam tử sợ hãi, đồng thời cũng nhịn không được suy đoán lai lịch hai cây đinh sắt quỷ dị.
Ngay lúc này, Trương Văn Trọng từ trên một thân đại thụ rậm rạp cách đó không xa nhảy xuống tới. Lạnh lùng nhìn thẳng nam tử, lớn tiếng quát: "Nói, ngươi là ai, vì sao theo dõi ta?"
Tuy rằng bị Trương Văn Trọng nói toạc hành vi của mình, thế nhưng nam tử cũng không dự định thừa nhận, hắn còn kỳ vọng có thể lừa dối qua ải. Cho nên hắn lập tức giả ra biểu tình sợ hãi, thương cảm hề hề nói: "Tôi... tôi cũng không có theo dõi anh, tôi vừa lúc tan học, đang định về nhà ăn cơm..."
Trương Văn Trọng cười nhạo nói: "Được rồi, đừng theo ta đóng kịch, ngươi là một nam nhân sắp ba mươi tuổi, còn dám ra vẻ là một học sinh cao trung, có học sinh cao trung già như ngươi sao? Còn có, tay phải của ngươi cắm vào trong túi quần, là muốn rút súng phải không? Ngươi nghĩ, súng của ngươi nhanh, hay Âm Dương Nhị Khí Đinh của ta nhanh hơn?"
Nghe câu nói của Trương Văn Trọng, nam tử cũng đã biết chính mình đã bị triệt để bại lộ, muốn lừa dối qua ải, chính là chuyện không có khả năng. Hắn nhìn Trương Văn Trọng đứng cách đó không xa tựa hồ như không chút phòng bị, lại dùng khóe mắt nhìn hai cây đinh sắt đang phiêu phù ngay cổ họng và mi tâm của mình, trong lòng rất nhanh tính toán.
Nếu thân phận đã bại lộ, như vậy dù sao cũng chỉ là chữ chết, còn không bằng liều mạng thử một lần. Nếu như có thể đánh gục Trương Văn Trọng, hai cây đinh sắt đang uy hiếp tính mạng của mình, như vậy cũng sẽ mất đi hiệu lực!
Vừa nghĩ liền làm, cổ tay phải nam tử nhẹ nhàng run lên, đem họng súng khẩu Desert Eagle nhắm ngay hướng Trương Văn Trọng. :
"Cự ly gần như thế, dù ngươi có là thiên cấp võ giả, cũng phải bị Desert Eagle bắn chết. Huống chi ngươi còn chỉ là một hậu kỳ võ giả." Nam tử âm thầm đắc ý nói.
Nhưng ngay lúc này, nam tử đột nhiên lại cảm giác khuỷu tay của mình truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
Ngón trỏ đang đặt trên cò súng, không ngờ không thể khống chế bóp mạnh. Chỉ nghe một tiếng súng vang lên trong đũng quần của hắn "phanh", phát súng không những không bắn trúng Trương Văn Trọng, còn suýt chút băng luôn tiểu đệ đệ của hắn, làm nam tử hoảng sợ đến hai chân mềm nhũn, nhưng cũng không thể ngồi bệch xuống đất, cũng không phải bởi vì hắn không muốn, mà bởi vì hắn không dám. Ngay khi tiếng súng vừa vang lên, hai cây đinh sắt đã đâm vào da thịt của hắn, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, ngay mi tâm và cổ họng truyền đến cảm giác đau đớn.
Thẳng đến lúc này, nam tử mới nhìn thấy kẻ đánh lén hắn không ngờ là một con quạ đen!
Con quạ đen dùng mỏ nhọn hung hăng mổ vào khuỷu tay hắn, sau đó lại hạ xuống đùi hắn, mỏ chim sắc nhọn mổ hai cái, liền mổ rách quần hắn, ngậm lấy khẩu Desert Eagle nhấc lên, bay đến đưa vào tay Trương Văn Trọng.
Nhìn thấy một màn này, nam tử kinh ngạc há to miệng. Hắn biết rõ trọng lượng của khẩu Desert Eagle, không ngờ con quạ đen có thể dùng mỏ chim kẹp lấy nó, xem ra cũng không phải loài quạ đen tầm thường.
"Ai có thể nói cho ta biết, lần này chúng ta muốn đối phó rốt cục là người nào a? Người lợi hại còn chưa tính, thế nhưng cả con chim hắn nuôi dưỡng, cũng biến thái đến như vậy?"
Lúc này trong lòng nam tử đã tràn đầy sợ hãi, nhịn không được không ngừng kêu rên lên.
← Ch. 137 | Ch. 139 → |