Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Tiên Y - Chương 155

Siêu Cấp Tiên Y
Trọn bộ 707 chương
Chương 155: Pha úp rổ mười phần khí phách
0.00
(0 votes)


Chương (1-707)

Siêu sale Shopee


Lúc này nhóm cổ động viên của trường đại học Ung Thành hoan hô rung trời. Toàn bộ sinh viên đều đem hy vọng thắng lợi kí thác vào trên người Trương Văn Trọng.

Đám thành viên của đội bóng trường Kansas, cũng đang tò mò đánh giá Trương Văn Trọng, đồng thời sử dụng Anh ngữ bàn tán.

"Thằng này là ai nhỉ? Xem như khán giả rất chờ mong hắn xuất hiện."

"Wow, tụi bây nói xem, nó có phải là ngôi sao bóng rổ của trường đại học Ung Thành không?"

"Cầu thủ ngôi sao? Hắn ư? Mày đừng giỡn, tao nhìn thằng đó thường thường, như thế nào trở thành ngôi sao bóng rổ được đây?"

"Nếu hắn chỉ là một thằng vô danh tiểu tốt. Tại sao đám khán giả trên đài lại nhiệt tình như vậy? Theo tao thấy, thằng này nhất định có chỗ hơn người. Mặc dù hắn không cao lớn nhưng biết đâu kĩ thuật tốt, tốc độ di chuyển nhanh thì sao? Cho nên, chúng ta nhất định phải cảnh giác với hắn!"

Nghe thấy chiến hữu xì xầm bàn tán, tên nam nhân mắt xanh mỉm cười nói: "Ha ha, xem bộ dạng khẩn trương của tụi mày kìa. Đừng đem trận đấu này trở thành giải League tại quốc nội như vậy? Đối phương chỉ là một đội bóng sinh viên kĩ thuật bậc trung mà thôi. Thông qua tình huống giao thủ trước đó, tụi mày không thấy thực lực của bọn nó và chúng ta là không cùng đẳng cấp hay sao? Về phần khán giả reo hò cổ vũ, chúng ta không cần phải quan tâm. Hiệp đấu tới tao sẽ úp nát rổ bọn nó."

Nghe tên nam nhân mắt xanh nói, đám chiến hữu của hắn cũng lập tức cười đùa: "Anthony nói không sai, tuy rằng chúng ta chỉ nằm trong đội dự bị. Nhưng dù sao cũng là cầu thủ của đội tuyển Kansas cường đại nhất giải League sinh viên tại nước Mỹ! Ba hiệp trước đã chứng minh tất cả rồi, thực lực của chúng ta và đối phương là không cùng đẳng cấp! Riêng tao nghĩ rằng, đám khán giả chỉ đang to mồm trợ uy cho đội nhà mà thôi."

Gã nam nhân mắt xanh tên Anthony, ở phía sau lắc đầu cười nói: "Vậy chúng ta càng không thể cho bọn nó thể diện được. Phải dùng điểm số tuyệt đối chiến thắng trận này. Ok!"

Gã chiến hữu của hắn nói: "Anthony, mặc dù tao không đồng ý với quan niệm kỳ thị chủng tộc của mày. Nhưng bọn tao sẽ xuất động toàn lực, chiến thắng với số điểm lớn nhất! Bởi vì chúng ta đang mặc đồng phục của đội bóng rổ trường Kansas vĩ đại."

Hiện giờ bầu không khí trong sân rất ầm ĩ, nhưng nội dung cuộc trò chuyện của đám Anthony vẫn bị Trương Văn Trọng nghe rõ từng chữ. Tuy nhiên, hắn ngoại trừ mỉm cười ra thì cũng không tỏ vẻ gì khác. Bởi vì Trương Văn Trọng biết, hành động vĩnh viễn thuyết phục hơn so với lý luận hay kháng nghị.

Nhưng khiến cho cổ động viên không ngờ chính là, sau khi Trương Văn Trọng vào sân, cũng không tham gia tấn công hay phòng thủ, mà lôi kéo một thành viên trong đội lại nói chuyện gì đó. Đội bóng rổ trường Kansas cũng nhân cơ hội này, phát động tấn công lần thứ hai.

Cử động này, nhất thời làm cho đám cổ động viên của trường đại học Ung Thành kinh ngạc, đồng thời vài người luống cuống đã bắt đầu chửi bậy.

"Viễn Đầu Vương đang tính làm cái quỷ gì không biết? Không tham gia tấn công, cũng không hiệp trợ phòng ngự. Kỳ quái nhất chính là còn kéo đồng đội ra nói chuyện phiếm?"

"Tốt xấu gì cũng phải duỗi tay, nhấc chân vài cái đi chứ? Hắn thì ngược đời, lại chạy vào trong sân nói chuyện phiếm cùng đồng đội. Tiêu cực như vậy, chẳng khác nào vũ nhục màu áo cầu thủ của trường Ung Thành chúng ta ah!"

Dưới thanh âm huyên náo của khán giả nhà, Trương Văn Trọng vẫn bình tĩnh nói chuyện với người đồng đội kia. Không hề vội vàng tham gia ứng chiến. Một gã sinh viên nhất thời ức chế, xoay người đi ra ngoài nhà thi đấu. Vừa đi vừa hậm hực: "Chơi tiêu cực như thế, trận bóng này có gì đáng để xem đâu. Không bằng trở về lên mạng chơi CS, phát tiết oán khí một chút!"

Chỉ cần có người đầu tiên rời đi, thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba... Thậm chí vài giây đồng hồ ngắn ngủi, liền có mấy trăm người lựa chọn bỏ về.

Dưới biểu tình kinh ngạc của khán giả, hiệp thi đấu thứ ba rốt cuộc cũng kết thúc.

Lúc này trường đại học Ung Thành thua trường đại học Kansas chừng ba mươi điểm. Trận đấu chỉ còn lại một hiệp cuối cùng, hiệp thứ tư sẽ quyết định ai là người dành chiến thắng. Tuy nhiên, với điểm số cách biệt xa vời như thế, e rằng trường đại học Kansas đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.

"Thầy Trương, anh làm sao vậy? Ra sân không chịu xuất chiến, mà lại đứng nói chuyện phiếm cùng đồng đội?" Vừa thấy Trương Văn Trọng ra khỏi đường biên ngang, huấn luyện viên đội tuyển bóng rổ trong lòng đầy một bụng lửa giận. Lúc này vội vàng bước tới chất vấn. Nếu không phải Trương Văn Trọng cũng là giảng sư, chỉ sợ hắn sớm đã chỉ thẳng vào mặt Trương Văn Trọng, mắng cho một trận nên thân rồi.

Tức thì, người đồng đội cũng ở phía sau lên tiếng: "Lục giáo luyện, thầy Trương không phải nói chuyện phiếm đâu, hắn là muốn hỏi em về luật chơi bóng rổ thôi."

"Cái gì? Hắn hỏi cậu về luật chơi bóng rổ sao?" Lục huấn luyện kinh ngạc nhìn sang Trương Văn Trọng, lại thấy Trương Văn Trọng đang nghịch một quả bóng rổ trong tay. Xem bộ dạng của hắn, hẳn là đang tìm kiếm cảm giác.

"Thầy Trương, chẳng lẽ anh không biết luật chơi bóng rổ thật ư?" Lục huấn luyện nhịn không được, nhìn hắn dò hỏi.

"Trước kia thì không biết, nhưng hiện giờ cũng biết qua." Trương Văn Trọng một bên nghịch bóng tìm cảm giác, một bên thành thật trả lời.

Lục huấn luyện viên cũng bó tay rồi. Vốn tưởng rằng, có thể tìm được một vị cứu tinh ngăn chặn cơn sóng dữ. Nhưng thật không ngờ, người được kỳ vọng nhiều nhất, lại không biết chơi bóng rổ.

"Lão thiên gia, không phải ngài đang tính đùa giỡn ta đó chứ?" Lục huấn luyện lẩm bẩm vài câu khó hiểu. Tựa hồ lúc này hắn đã muốn khóc không ra nước mắt rồi.

Quay đầu nhìn về phía sau, một đám cầu thủ mồ hôi nhễ nhại, thần tình ủ rũ. Lục huấn luyện viên liền bỏ qua ý tưởng thay Trương Văn Trọng ra khỏi sân bóng. Sau khi thở dài một hơi, hắn dùng ngữ khí cầu xin nói: "Thầy Trương. Hiện giờ anh đã hiểu luật chơi môn bóng rổ, như vậy hiệp đấu cuối cùng này xin trông cậy vào thể lực của anh. Cố gắng phát huy trên diện rộng... Lúc này tôi không cần gỡ hòa, chỉ cần giữ vững rổ lưới, đừng thua quá mức thê thảm là được rồi."

Trương Văn Trọng gật đầu hồi đáp: "Không thành vấn đề, hiệp đấu cuối cùng, tôi sẽ chơi hết mình!"

So sánh với bầu không khí trầm mặc của đội Ung Thành, thì đội tuyển trường Kansas thoải mái hơn rất nhiều. Tại bọn hắn xem ra, trận đấu này thắng lợi là không cần phải bàn. Cái bọn hắn quan tâm chính là, rốt cuộc điểm số thắng lợi sẽ là bao nhiêu.

Trước giờ xuất chiến, Anthony nhanh chân bước tới trước mặt Trương Văn Trọng, khinh thường cười nói: "Hắc hắc, thằng nhóc da vàng kia, hiệp trước mày không dám cử động, phải chăng là sợ uy thế của bọn tao? Ha ha ha."

Trương Văn Trọng không quản tới lời châm chọc của Anthony, bởi vì ăn thua miệng lưỡi không phải tác phong vốn có của hắn. Hắn muốn dùng hành động thực tế để phản kích lại đối phương.

Theo tiếng còi trọng tài vang lên, hiệp đấu thứ tư cũng đã được bắt đầu.

Anthony nhận được trái banh do đồng đội chuyền sang. Hắn dùng tốc độ linh hoạt, dẫn banh chạy tới phía rổ lưới của trường đại học Ung Thành. Nhưng ngay lúc này, một hắc ảnh bỗng nhiên lại xuất hiện ở trước mặt hắn, đó chính là Trương Văn Trọng, người vừa bị hắn dùng miệng lưỡi khiêu khích.

Anthony hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hề đem Trương Văn Trọng để vào trong lòng.

"Chỉ bằng một thằng oắt con như mày, mà cũng muốn ngăn cản tao sao? Ha ha, mày thật si tâm vọng tưởng, không biết tự lượng sức chính mình ah!" Anthony cười lạnh, theo sau cả người nhảy dựng lên, ôm trái banh đột nhập vào phòng tuyến ba điểm của trường đại học Ung Thành, tựa hồ như muốn thực hiện một pha úp rổ.

"Hô... hô..."

Trên khán đài nhóm cổ động viên của trường Ung Thành đột nhiên kinh hô. Theo sau cũng điên cuồng gầm rống: "Xông lên... xông lên... xông lên..."

"Dường như có vẻ không đúng lắm nhỉ." Bỗng nhiên Anthony cảm giác, trong tay mình giống như thiếu thốn cái gì đó. Hắn cúi đầu vừa nhìn, nguyên bản trái banh nằm chặt trong tay, không biết từ lúc nào đã biến mất tăm hơi bóng dáng.

Hắn vội vàng xoay người nhìn lại, đúng lúc phát hiện ra Trương Văn Trọng đang dẫn banh chạy băng băng về phía lưới nhà. Đồng thời hai đồng đội của mình, đang ra sức đuổi theo.

"Banh trong tay ta, cư nhiên lại bị hắn đoạt mất ư?" Anthony há miệng kinh ngạc, dường như không dám tin vào chuyện trước mắt.

Tốc độ dịch chuyển của Trương Văn Trọng không nhanh lắm. Bởi vì hắn đang chờ hai thành viên của trường đại học Kansas đuổi tới.

Khi Trương Văn Trọng đột nhập vào trong vòng cấm địa, thả người nhảy lên, thoạt nhìn rất giống như muốn úp rổ. Thì lúc này hai thành viên của trường Kansas cũng đã đuổi tới phía sau hắn. Một trái một phải nhảy lên, vươn tay đẩy trái banh ra khỏi phạm vi nguy hiểm.

Hai thành viên này của trường đại học Kansas đều cao ngoài hai mét, hình thể khôi ngô cường tráng. So sánh với dáng vẻ lực sĩ của bọn họ, thì Trương Văn Trọng nhỏ con hơn rất nhiều. Nhất là khi quan sát từ trên khán đài, bộ dạng của Trương Văn Trọng thoạt nhìn thập phần hổ thẹn.

Thấy cảnh tượng này, nhóm cổ động viên của trường đại học Ung Thanh đều nhíu chặt tâm tình. Mặc dù khát vọng Trương Văn Trọng có thể ném trúng, nhưng xem tình huống hiện giờ, muốn ném banh vào rổ, chỉ sợ cũng là khó khăn.

Anthony vẫn còn đứng tại khu vực 3s của trường đại học Ung Thành, trông thấy tình cảnh kia liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ: "May mắn các chiến hữu đã quay về phòng thủ... Thằng chuột nhắt kia không ngờ là dám lợi dụng ta sơ hở, đoạt mất trái banh trong tay của ta. Shit!"

Hai thành viên phòng ngự của trường đại học Kansas, kẹp chặt lấy thân hình Trương Văn Trọng ở giữa không trung. Nhưng đột nhiên bọn hắn khiếp sợ phát hiện, cái tên oắt con này không ngờ năng lực nhảy cao lại cực kỳ cố chấp!

"Fuck, thằng oắt con này không định ném banh. Mà là định úp rổ." Giờ khắc này, hai gã thành viên phòng thủ của trường đại học Kansas mới nhận ra, ý niệm táo bạo ở trong đầu Trương Văn Trọng. Tuy rằng bọn hắn liều mạng muốn ép Trương Văn Trọng xuống dưới. Thế nhưng từ trên người Trương Văn Trọng lại tản mát ra một cỗ lực lượng vô cùng cường đại, tách ra một khoảng trống.

Trương Văn Trọng cứ như vậy chọi cứng với hai thành viên của trường Kansas, bay thẳng lên cao. Dùng một loại tư thế tràn ngập khí phách úp banh vào trong rổ lưới.

"Phanh!" Một thanh âm đinh tai nhức óc vang vọng khắp nhà thi đấu. -

Trên khán đài, nhóm cổ động viên đều trợn mắt há mồm, ngây ngốc nhìn Trương Văn Trọng nhẹ nhàng rơi xuống sàn nhà. Thậm chí hai thành viên phòng thủ của trường Kansas sau khi chật vật tiếp đất, cũng há hốc miệng, dùng ánh mắt không dám tin nhìn vào Trương Văn Trọng.

Úp rổ sao?

Viễn Đầu Vương dáng người nhỏ con, thế nhưng lại thực hiện thành công một pha úp rổ sao?

Hơn nữa pha úp rổ này còn phi thường đẹp mắt?

Nhóm cổ động viên của trường Ung THành đều khiếp sợ không thôi. Thậm chí bọn họ không dám tin một màn trước mắt kia, chính là thật sự.

"Phấn khích! Phi thường phấn khích! Lợi hại, thực quá lợi hại." Khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, rốt cuộc mọi người cũng hồi phục tinh thần, kích động la hét.

Một pha úp rổ tràn ngập bạo lực, nhất thời liền xua tan đi bầu không khí ảm đạm ở trong nhà thi đấu của trường đại học Ung Thành. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trương Văn Trọng lại lựa chọn úp rổ, mà không phải là ném banh từ xa.

Cổ vũ đấu chí, trùng tu nhiệt huyết!

"Hiện tại, trận đấu mới chính thức bắt đầu!" Trương Văn Trọng nhìn thẳng về phía Anthony, trầm giọng nói.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-707)