Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Tiên Y - Chương 169

Siêu Cấp Tiên Y
Trọn bộ 707 chương
Chương 169: Thiên Cấp cao thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-707)

Siêu sale Lazada


Lúc trước, tại phi trường quốc tế ở Cẩm Kim Thành gặp mặt Dương tam tỷ, Trương Văn Trọng đã nhận ra khí huyết trong cơ thể của nàng có dấu hiệu rối loạn. Nhưng kì quái chính là, mọi cơ năng nội tạng của Dương tam tỷ không hề bị tổn thường, thậm chí so với người bình thường còn khỏe mạnh hơn. Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt nên Trương Văn Trọng cũng không tiện mở miệng hỏi. Bây giờ nghe Chương Hổ kể chuyện Dương tam tỷ trúng phải một loại huyết chú, thì Trương Văn Trọng mới chợt hiểu ra, thầm nghĩ: "Nguyên lai là như vậy."

Dương tam tỷ sắc mặt nhất thời chìm xuống, lớn tiếng quát: "Chương Hổ, câm miệng, anh nói việc này ra làm cái gì?"

Chương Hổ giải thích: "Tam tỷ, tôi chỉ cảm thấy Trương tiên sinh là bác sĩ, hơn nữa cũng là Thiên Cấp cao thủ. Nói không chừng sẽ có biện pháp chữa trị huyết chú trong cơ thể của cô."

Dương tam tỷ thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu, dùng ngữ khí cam chịu bất hạnh nói: "Huyết chú không phải bệnh, mà là một loại tà thuật nguyền rủa. Coi như y thuật của Trương tiên sinh cao minh tới đâu, cũng không thể trị được."

Chương Hổ sa sầm nét mặt, khuyên giải: "Nhưng dù sao cũng là một cơ hội, vì cái gì không thử xem đây? Nếu huyết chú trong cơ thể cô không trị liệu ngay, qua thêm một năm thời gian nữa. Cô sẽ..."

Dương tam tỷ quát lớn: "Chương Hổ, tôi bảo anh câm miệng lại, anh không nghe thấy sao? Chuyện riêng của tôi, tôi tự mình biết cách giải quyết, không cần anh phải đa tâm!"

"Tam tỷ, hay cô để cho tôi xem qua một chút đi?" Trương Văn Trọng ở phía sau nói: "Nếu tôi có thể trị được huyết chú nguyền rủa cô, tự nhiên càng tốt. Coi như tôi không trị nổi huyết chú nguyền rủa, cô cũng sẽ không bị tổn thất gì."

Chương Hổ vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, Tam tỷ, hãy để cho Trương tiên sinh xem qua giúp đi."

Trầm ngâm một lát sau, Dương tam tỷ mới gật đầu nói: "Được rồi, Trương tiên sinh. Vậy thì nhờ anh xem qua một lần giúp tôi. Mặc kệ anh có thể trị nổi huyết chú nguyền rủa trong cơ thể tôi hay không. Tôi đều sẽ thừa nhận phần nhân tình này."

"Tam tỷ khách khí rồi." Trương Văn Trọng khẽ cười nói. Theo sau nhanh chân bước tới trước người Dương tam tỷ, cầm lấy cổ tay phải của nàng, híp mắt chẩn đoán mạch tượng.

Ba phút sau, lại đổi sang phía cổ tay trái, rồi phân phó nói: "Cô há miệng ra, tôi muốn nhìn qua lưỡi một chút."

Dương tam tỷ theo lời há miệng, vươn đầu lưỡi ra cho Trương Văn Trọng xem xét.

Một lát sau Trương Văn Trọng trầm ngâm nói: "Tam tỷ, loại huyết chú này không phải mới gieo ở trên người cô đúng không? Toàn bộ thành viên trực hệ có quan hệ huyết thống với cô, hẳn là đều xuất hiện loại huyết chú này đi? Những người trúng phải huyết chú nguyền rủa, tuy rằng không sống quá ba mươi tuổi. Nhưng đồng dạng cũng ưu ái cho các người một loại thiên phú nào đó vượt xa người thường."

"Chương Hổ, là anh nói cho Trương tiên sinh biết phải không?" Dương tam tỷ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Chương Hổ chấn vấn.

Dù nói thế nào Dương tam tỷ cũng không tin, Trương Văn Trọng chỉ dựa vào ba chiêu vọng văn thiết*, mà có thể nói ra nhiều vấn đề chính xác đến như vậy. Phải biết rằng, trước kia nàng đã từng tìm đến nhiều bệnh viện nổi tiếng, muốn nhờ y học hiện đại dùng thủ đoạn công nghệ cao, để chữa bệnh huyết chú nguyền rủa trong cơ thể mình. Nhưng sau khi làm xét nghiệm tổng thể xong, bệnh viện kết luận thân thể của nàng hoàn toàn khỏe mạnh, không có nửa điểm vấn đề gì. (Thần, Sắc, Hình. )

Trải qua nhiều lần tầm y vấn dược nhưng chỉ tốn công vô ích. Tâm tính của Dương tam tỷ cũng trở nên phóng khoáng hơn. Nàng dứt khoát từ bỏ ý niệm chữa căn bệnh huyết chú trong đầu. Chỉ cầu mong chuỗi ngày còn lại, sẽ sống sao cho thật có ý nghĩa.

Nghe Trương Văn Trọng phân tích, Chương Hổ cũng phi thường kinh ngạc. Mà sau khi nghe Dương tam tỷ chấn vấn, hắn liền khẩn trương nói: "Tam tỷ, tôi có thể phát thề. Trước kia tôi chưa từng nhắc qua bất cứ chuyện gì liên quan đến huyết chú ở trước mặt Trương tiên sinh cả."

Dương tam tỷ hiểu rõ, dù Chương Hổ nói dối tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng tuyệt đối sẽ không nói dối với mình. Cho nên sau khi nàng nghe Chương Hổ giải thích xong, liền đem ánh mắt kinh ngạc quẳng ném về phía Trương Văn Trọng: "Trương tiên sinh, làm sao anh biết được chuyện này?"

Trương Văn Trọng không trả lời nàng ngay, mà tiếp tục phân tích: "Loại huyết chú trên người cô, hẳn là di chứng do tổ tiên năm đời truyền lại? Cho dù năm xưa tổ tiên cô không đi qua Nam Dương, nhưng cũng phải mắc lỗi lầm gì đó với người dân bản xứ Nam Dương. Bởi vì loại thuật nguyền rủa âm tà này, chỉ có pháp sư ở đất Nam Dương mới sử dụng."

Lúc này Dương tam tỷ mới triệt để tin tưởng, Trương Văn Trọng chỉ dựa vào ba chiêu vọng văn thiết, rồi suy luận ra tình huống huyết chú của gia tộc mình. Bởi vì câu chuyện Trương Văn Trọng vừa nói, Dương Đông Nhi nàng cho tới bây giờ còn chưa từng kể qua cho người khác nghe. Nếu đây không phải là Trương Văn Trọng tự mình suy đoán, vậy thì chỉ còn em gái mình sớm đã nương nhờ vào cửa phật, nói cho hắn biết mà thôi Nhưng tình huống ở phía sau hiển nhiên là càng không có khả năng.

"Anh nói không sai, tổ phụ năm xưa đích thực là đã từng đi qua Nam Dương." Dương tam tỷ gật đầu xác định. Lúc này, khỏa tâm tư nhiều năm bình lặng của nàng, lại bắt đầu rung rinh lên rồi. Bởi vì thái độ giải thích đối với huyết chú của Trương Văn Trọng. Cũng giống như một tia nắng rực rỡ xua tan đi mây đen che phủ trong tâm tư của nàng bao nhiêu năm qua.

"Trương tiên sinh, anh... có thể giải được huyết chú sao?" Dương tam tỷ luôn ngạo mạn về công phu bình tâm của mình. Nhưng khi nói ra những lời này, thần tình của nàng lo lắng không yên, thanh âm đã có chút trở nên run rẩy.

Trên thế giới này, nếu có cơ hội giữ được mạng sống, lại có mấy người nguyện ý đi tìm cái chết đây? Trước kia, sở dĩ Dương tam tỷ phóng khoáng phớt đời, là bởi vì nàng hiểu rõ bản thân mình sẽ phải chết. Nhưng hiện tại, sau khi nàng nhìn thấy hi vọng bày ra trước mắt, phần tâm tình bất cần đời kia, tự nhiên cũng không tồn tại nữa.

Trương Văn Trọng hồi đáp: "Tôi có thể giải được loại huyết chút này, nhưng hiện tại thì không thể."

Hắn nói nửa câu đầu, khiến cho Dương tam tỷ và Chương Hổ vui mừng quá đỗi, thiếu chút nữa đã muốn tung hô vạn tuế. Nhưng nửa câu kế tiếp lại làm cho niềm vui mừng của hai người bay vút lên chín tầng mây. Tâm tình căng thẳng, lo lắng bất an không yên.

"Nếu hiện giờ không được, như vậy bao lâu mới có thể giải nó đây?" Chương Hổ cả gan mạnh dạn hỏi. Hắn chỉ sợ Trương Văn Trọng sẽ nói thời gian phá giải huyết chú là mười năm, hai mười năm sau. Như vậy, Dương tam tỷ cùng em gái của nàng cũng sớm đã nhập thổ vi an vì bị huyết chú phát tác rồi.

Trương Văn Trọng không trả lời ngay vấn đề của Chương Hổ. Mà nhìn Dương tam tỷ dò hỏi: "Tam tỷ, còn bao lâu nữa thì đến sinh nhật lần thứ ba mươi của cô?"

"Sáu tháng lẻ chín ngày." Dương tam tỷ rành mạch nói. Đối với nàng, sáu tháng lẻ chín ngày này, rất có thể sẽ là thời gian cuối cùng nàng còn tồn tại ở trên thế giới, cho nên nàng nhớ rất rõ.

Trương Văn Trọng trầm ngâm nói: "Còn sáu tháng lẻ chín ngày nữa thôi sao? Được rồi, trước ngày đó tôi sẽ chữa khỏi căn bệnh huyết chú này cho cô."

Rốt cuộc Dương tam tỷ và Chương Hổ cũng không thể khống chế nổi tâm tình của mình nữa, đều trăm miệng một lời hỏi: "Trương tiên sinh, anh nói thật chứ? Trong vòng sáu tháng lẻ chín ngày, anh sẽ giải trừ huyết chú cho Tam tỷ ư?"

Trương Văn Trọng hờ hững đáp: "Tuy rằng tôi có nói dối. Nhưng đối với chuyện tình liên quan đến tính mạng con người, lại chưa bao giờ nói dối qua."

"Tam tỷ, huyết chú nguyền rủa cô sắp được giải trừ rồi." Chương Hổ phấn khích hô lớn.

"Thật tốt quá, em gái của tôi cũng được cứu rồi!" Dương tam tỷ không quan tâm đến bản thân mình, cái nàng quan tâm nhất chính là em gái của mình.

"Trong khoảng thời gian này, tôi cần hai người đi chuẩn bị vài loại dược liệu để giải trừ huyết chú." Trương Văn Trọng vừa nói xong, Dương tam tỷ nhanh chóng mang giấy bút tới trước mặt hắn. Rất nhanh đơn thuốc đã được liệt kê ra.

Đem đơn thuốc giao cho Dương tam tỷ, Trương Văn Trọng cẩn thận nhắc nhở: "Mấy dược liệu để giải huyết chú, chỉ có năm loại hơi khó tìm. Những dược liệu còn lại, thật ra ở trong tiệm thuốc bình thường đều có thể mua được."

Dương tam tỷ đem năm loại dược liệu Trương Văn Trọng vẽ ra, cẩn thận ghi nhớ vào trong đầu, mới diễn cảm nghiêm trang nói: "Vì giải trừ huyết chú cho hai chị em chúng tôi. Tôi nhất định sẽ tìm đủ năm loại dược liệu này."

Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng, năm loại dược liệu này đều là tiên linh dược tài, muốn tìm đủ hết cũng cần phải tốn không ít tiền. Cộng hiệu của năm loại tiên linh dược tài này, ngoại trừ có thể chữa khỏi căn bệnh huyết chú cho hai chị em Dương tam tỷ, đồng thời cũng dùng để luyện chế thành đan dược phụ trợ trong lúc tu luyện và chiến đấu. Đối với Trương Văn Trọng mà nói, thì nó cũng phi thường hữu dụng.

Sau khi hướng Dương tam tỷ và Chương Hổ cáo biệt. Trương Văn Trong vào trong thang máy rời khỏi bãi đậu xe ngầm. Quay trở về gian phòng thuê tại khách sạn Ánh Dương Quang. Hành trình lần này đến Cẩm Kim Thành thuộc tỉnh Lũng Tuyền, có thể nói là đạt được rất nhiều thu hoạch. Hắn tính toán nghỉ ngơi ở đây một đêm, sáng mai liền khởi hành quay về Ung Thành.

Lúc này trước cửa phòng của Trương Văn Trọng có hai gã tráng hán thân mặc âu phục phẳng phiu. Trương Văn Trọng liếc mắt một cái liền nhận ra, hai gã kia đều là người luyện võ, tu vi đạt tiêu chuẩn Địa Cấp trung kỳ.

Thấy Trương Văn Trọng đến gần, hai gã tráng hán mặc âu phục nhất thời hướng về phía hắn cúi đầu, cung kính nói: "Trương tiên sinh, chào ngài! Chúng tôi là thuộc hạ do Tam tỷ phái đến. Nàng muốn chúng tôi canh chừng ở trước cửa phòng nghỉ của ngài. Ngoài ra, nếu ngài cần gì, cũng có thể phân phó chúng tôi đi làm."

Trương Văn Trọng không định cự tuyệt, chỉ bình thản nói: "Cám ơn hảo ý của Tam tỷ."

Bởi vì bản thân hắn hiểu rõ, cho dù mình cự tuyệt thì hai gã tráng hán kia cũng chưa chắc sẽ rời đi. Hiển nhiên, Dương tam tỷ đã quyết định đêm hôm nay sẽ xuống tay với thế lực Hoài Nam tông gia ở Cẩm Kim Thành.

Đối với nhiều người mà nói, thì hôm nay sẽ là một đêm khó ngủ. Như vậy có thêm hai gã bảo tiêu canh chừng giùm, đích thực là chính mình có thể tránh được những chuyện nhỏ nhặt không cần thiết.

Hai gã tráng hán giúp Trương Văn Trọng mở cửa phòng ra, nhường lối cho hắn tiến vào. Theo sau đóng cửa phòng lại, một trái một phải đứng cảnh giới ở bên ngoài.

Tiến nhập vào trong phòng nghỉ, Trương Văn Trọng xuất một khỏa Tụ Khí Đan, ném cho Tam Túc Ô đậu trên bả vai của hắn. Theo sau lại đem Nghiễm Hàn Hoa, Điện Thanh Hàn Thạch và Bảo Tàng Đồ giấu ở dưới đệm ngủ. Lúc này mới khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu quá trình tu luyện Y Giám Tâm Kinh.

Chẳng biết trải qua bao nhiêu lâu thời gian. Đột nhiên máy điện thoại của Trương Văn Trọng réo chuông.

Vừa chuyển liên lạc, thanh âm của Dương tam tỷ từ trong tai nghe truyền ra: "Trương tiên sinh, anh mau chóng rời khỏi khách sạn Ánh Dương Quang đi. Nguyên bản tôi định xuống tay với thế lực Hoài Nam tông gia ở Cẩm Kim Thành đêm nay. Nhưng không ngờ bọn chúng tiên hạ thủ vi cường, xuất quân đánh tôi cho bên tôi không kịp trở tay. Mặc dù phe chúng tôi người đông thế mạnh, nhưng trăm triệu lần không ngờ, Hoài Nam tông gia cư nhiên lại mời được một gã Thiên Cấp cao thủ, khiến chúng tôi thương vong thảm trọng. Cũng chẳng hiểu làm sao hắn biết được, anh đã giết chết cái gã đệ tử chính dòng Hoài Nam tông gia kia. Hiện giờ hắn đang chạy đến khách sạn Ánh Dương Quang."

"Hả? Thiên Cấp cao thủ của Hoài Nam tông gia?" Trương Văn Trọng mỉm cười bình tĩnh nói.

Ngay lúc này, Tam Túc Ô đang đậu trên tay ghế hấp thu dược lực của Tụ Khí Đan. Bất thình lình mở mắt, đôi nhãn cầu nhìn chằm chằm ra phía ngoài cửa phòng nghỉ, bộ lông vũ màu đen cũng xù hết lên.

Theo sau, một đạo bá khí bỗng nhiên tràn ùa vào trong phòng nghỉ. Không chỉ làm cho nhiệt độ của gian phòng giảm thấp, đồng thời hạm lượng dưỡng khí cũng trở nên đặc quánh lại. Khiến người ta cảm giác như muốn không thở nổi.

Dương tam tỷ còn không biết bên phía Trương Văn Trọng đã xảy ra chuyện, nàng vẫn đang nói: "Đúng vậy... Chính là Thiên Cấp cao thủ của Hoài Nam tông gia. Trương tiên sinh, anh mau rời khỏi khách sạn đi, hẳn là còn kịp."

"Gã... đã... tới... rồi!" Trương Văn Trọng chậm rãi nói.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-707)