← Ch.185 | Ch.187 → |
Người của hai nhà Vưu, Đàm cùng nhau nghiêng đầu nhìn Trương Văn Trọng nằm trên giường bệnh, trên mặt hiện lên thần tình kinh ngạc cùng ngạc nhiên.
"Trương tiên sinh, hiện tại không phải thời gian nói giỡn." Đàm Văn Long cau mày nói. Hiển nhiên hắn cũng không tin tưởng lời nói của Trương Văn Trọng.
Ngẫm lại cũng đúng, Trương Văn Trọng từ đầu đến cuối đều nằm trong phòng bệnh, thậm chí ngay thi thể của Phù Văn Giản bị người đánh cắp cũng chỉ được nghe Đàm Thanh nói. Thế nhưng hiện tại, hắn lại đột nhiên nói mình biết chỗ ẩn thân của đồng bọn Phù Văn Giản, nếu chuyện này là thật, thì đã quá quỷ dị!
Trương Văn Trọng nói: "Tôi không có nói giỡn."
Tuy rằng tiếp xúc với Trương Văn Trọng trong thời gian không dài, nhưng kỳ thực Đàm Văn Long đã từ chỗ con gái Đàm Thanh nghe nói qua chuyện về Trương Văn Trọng. Mà ngay trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi tiếp xúc, Đàm Văn Long cũng có thể khẳng định, tuy rằng tuổi của Trương Văn Trọng còn rất trẻ, nhưng vẻ thành thục ổn trọng hắn biểu hiện ra ngoài, cũng làm cho những người trung niên như bọn họ cảm thấy thẹn. Cho nên hắn cũng biết, với tính cách của Trương Văn Trọng, tuyệt đối sẽ không lấy chuyện như vậy ra để vui đùa trong lúc này. Nhưng vấn đề là, hắn vẫn luôn nằm trên giường bệnh, cũng không hề động qua, làm sao có thể biết được chỗ ẩn thân của đồng bọn Phù Văn Giản?
"Cậu thực sự biết? Cậu làm sao mà biết được?" Đàm Văn Long dù luôn luôn trầm tĩnh, cũng kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, dò hỏi.
"Mọi người chẳng lẽ không nghĩ, hiện tại Trương tiên sinh nói những lời này, vốn không bình thường hay sao? Hắn rõ ràng vẫn nằm trên giường bệnh, làm sao có khả năng biết chỗ ẩn thân của đồng bọn Phù Văn Giản?" Vưu Triêu Lâm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Trương Văn Trọng, đưa ra chính suy đoán của mình: "Mọi người nói, Trương tiên sinh có thể đã bị đồng bọn của Phù Văn Giản dùng thủ đoạn thần kỳ, ở khi thần không biết quỷ không hay mà bị thôi miên? Hiện tại hắn nói ra những lời này, có thể do đồng bọn của Phù Văn Giản muốn hắn nói thế? Có lẽ muốn phân tán lực lượng của chúng ta, để hắn có thể tiêu diệt từng bộ phận, cuối cùng thành công ám sát lão gia tử?"
Sự hoài nghi của Vưu Triêu Lâm cũng không phải không có đạo lý. Trương Văn Trọng vừa nói đích thật làm cho người ta có cảm giác thật khó có thể tin. Cho nên người của hai nhà Vưu, Đàm trong phòng bệnh đều nhịn không được dùng ánh mắt hoài nghi bắt đầu quan sát Trương Văn Trọng đang nằm trên giường bệnh. Nếu không phải bởi vì Trương Văn Trọng liên tiếp cứu mạng Vưu Thiên Hải và Vưu Giai, nếu không phải bây giờ hắn đang kiệt lực nằm trên giường, chỉ sợ bọn họ cũng đã khống chế hắn trên giường.
Trương Văn Trọng nhìn vào ánh mắt hoài nghi của mọi người, trầm giọng nói: "Tôi cũng không có bị thôi miên, tư duy của tôi cũng rất rõ ràng. Mặt khác, tôi thật sự biết nơi ẩn thân của đồng bọn Phù Văn Giản, thế nhưng rất xin lỗi tôi không thể nói cho các vị, vì sao mà tôi biết được, hiện tại tôi chỉ cần các vị trả lời tôi một vấn đề, tin lời nói của tôi hay không?"
"Việc này..." Đàm Văn Long có chút chần chờ, ở dưới tình huống này, trừ phi là người cực kỳ tín nhiệm Trương Văn Trọng, bằng không đều rất khó tin tưởng được lời hắn đã nói.
Ngay khi Đàm Văn Long chần chờ bất quyết, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người mở ra, một lão nhân thân mặc đường trang, râu tóc bạc trắng nhưng tinh thần chấn hưng, toàn thân tinh khí nội liễm, đi nhanh vào cửa, đồng thời nhìn Trương Văn Trọng đang nằm trên giường bệnh nói: "Tôi tin tưởng cậu!"
Nhìn vị lão nhân trực tiếp đi tới bên cạnh giường bệnh của Trương Văn Trọng, vô luận là người của Đàm gia hay Vưu gia, đều cung kính hướng hắn hành lễ chào hỏi. Bởi vì hắn chính là cha của Đàm Văn Long, gia chủ đời trước của Đàm gia tên Đàm Vĩnh Chí. Tuy rằng tuổi đã cao, nhưng hắn vẫn là người mạnh nhất trong Đàm gia.
"Đàm bá, bác thực sự tin tưởng hắn sao?" Sau khi cung kính chào hỏi Đàm Vĩnh Chí, Vưu Triêu Lâm vẫn nhịn không được hỏi: "Bác không sợ hắn bị đồng bọn của Phù Văn Giản thôi miên rồi sao?"
"Một người bản thân là thiên cấp cao thủ, làm sao dễ dàng bị thôi miên như vậy?" Đàm Vĩnh Chí dùng một câu hỏi ngược lại, trả lời câu hỏi của Vưu Triêu Lâm. Sau đó ánh mắt của hắn lại rơi vào trên người Trương Văn Trọng, vừa cười vừa nói: "Cậu là Trương Văn Trọng phải không? Thanh nhi thường ở trước mặt ta nhắc về cậu, nói cậu phi thường lợi hại. Vốn ta còn cho rằng nó khuếch đại lời nói, hiện tại xem ra nó không những không khoa trương, ngược lại còn đánh giá thấp thực lực của cậu. Tuổi còn trẻ như vậy, đã bước vào cảnh giới thiên cấp, thật không biết tu vi tương lai của cậu sẽ đạt tới khả năng kinh người như thế nào. Nói không chừng, cậu còn có thể đạt được cảnh giới võ tu thành thánh trong truyền thuyết."
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, đúng mực nói: "Tiền bối quá khen."
Đàm Vĩnh Chí vừa cười vừa nói: "Ha hả, tiểu Trương, cậu cũng đừng gọi là tiền bối, như vậy thật quá xa lạ. Cậu là bạn tốt của Thanh a đầu, nếu như cậu không chê, không ngại cứ gọi ta là Đàm gia gia đi. Hiện tại xin mời cậu đem chỗ ẩn thân của đồng bọn Phù Văn Giản nói cho chúng ta biết."
Trương Văn Trọng nói: "Đồng bọn của Phù Văn Giản, hiện tại đã dịch dung (hóa trang) thành đầu bếp, ẩn thân trong nhà bếp của khu săn sóc đặc biệt thuộc dãy phòng bệnh cao cấp. Đang nấu bữa sáng đặc thù cho chúng ta. Ở trong bữa sáng này, có chung độc trong đó. Một khi chung độc nhập thể, trong vòng một giờ sẽ làm người rơi vào hôn mê."
Lúc này Đàm Văn Long lại hỏi: "Hắn dịch dung thành bộ dáng đầu bếp ra sao? Hiện tại chúng ta phải đến bắt hắn!"
Trương Văn Trọng nói: "Chỉ sợ hắn đã sớm qua miệng Vương Ngọc, đều biết rõ gương mặt của mỗi người chúng ta. Hơn nữa tôi còn có thể khẳng định, hắn trăm phần trăm ở bên ngoài phòng bệnh chúng ta giấu chung độc để giám thị hành tung chúng ta. Nếu các vị đi ra khỏi phòng bệnh, hắn trước tiên liền thu được tin tức, đồng thời làm kịp ứng phó."
Đàm Văn Long cau mày nói: "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Không thể cứ ở đây chờ chết đi?" Nói đến đây, trong ánh mắt hắn chợt hiện lên một đạo tinh mang, nguyên vùng lông mày đang cau chặt nhất thời giãn ra, bừng tỉnh hiểu ý nói: "Trương tiên sinh, ý của cậu là, chúng ta ôm cây đợi thỏ?"
Trương Văn Trọng nói: "Không sai, là ôm cây đợi thỏ. Muốn bắt được đồng bọn của Phù Văn Giản phải dựa theo kịch bản hắn viết để làm."
Vùng lông mày của Đàm Văn Long nhướng lên, vội vã hỏi: "Ý của cậu là?"
"Chúng ta không ngại làm như vậy." Trương Văn Trọng thản nhiên cười, đem kế hoạch mới nghĩ ra trong nháy mắt hướng hai nhà Vưu, Đàm nói ra.
Bảy giờ sáng sớm, một hộ sĩ đẩy xe ăn đi vào phòng bệnh cao cấp.
Trên xe đang đặt bữa điểm tâm sáng hôm nay. Trong đó có cháo, bánh kem, trứng gà, bánh màn thầu, bánh bao, và những món ăn nhẹ. Tuy rằng bữa sáng có vẻ rất đơn giản, thế nhưng đều tản ra hương vị mê người, làm cho người ta vừa ngửi thấy liền cảm giác thèm ăn, muốn ăn thật no nê.
Hộ sĩ đẩy mạnh xe ăn vào phòng bệnh liền rời đi, sau nửa giờ quay trở về, đẩy xe ăn rỗng tuếch rời khỏi gian phòng bệnh cao cấp.
Tám giờ sáng, một nữ bác sĩ trung niên mặc blouse trắng, xuất hiện bên ngoài cửa phòng bệnh. Sau khi nhìn quanh bốn phía, xác định không có người ngoài, bà ta mới đẩy cửa phòng bệnh, lắc mình đi vào, đồng thời đóng cửa thật nhanh.
Giờ này khắc này, bên trong phòng bệnh cao cấp, người của hai nhà Vưu, Đàm hoặc là nằm, hoặc úp sấp, ngã lung tung khắp phòng. Mọi người đều nhắm chặt hai mắt, rơi vào trạng thái hôn mê.
"Các vị làm sao vậy? Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại." Nữ bác sĩ trung niên giả vờ lay động vài người, thấy bọn họ cũng không hề có phản ứng với sự lay động của mình, lúc này mới thỏa mãn gật đầu. Trên gương mặt nhìn như hòa ái dễ gần của bà ta, thoáng chốc liền xuất hiện tia cười nhạt dữ tợn: "Những người các ngươi, toàn bộ đều phải chết! Ta cần máu tươi cùng linh hồn các ngươi, đến tế điện cho cha nuôi ta linh thiêng trên trời! Bất quá, trước khi giết các ngươi, ta phải chính tay đâm chết cừu nhân sát hại cha nuôi ta, để trả thù giết cha. Đương nhiên còn có lão nhân của Vưu gia kia. Ta phải đem đầu của hai người bọn chúng đến đặt trước phần mộ của cha nuôi ta."
Nữ bác sĩ trung niên trực tiếp đi vào phòng bệnh, khi nhìn thấy bốn người đang nằm trên giường, bà ta cất bước đi tới bên giường bệnh của Trương Văn Trọng, dùng ánh mắt băng lãnh đánh giá nam nhân trẻ tuổi đang nằm nhắm chặt hai mắt lâm vào trạng thái hôn mê.
"Thực sự là không ngờ, sát hại cha nuôi ta, lại là một người còn trẻ tuổi như thế. Nhưng sinh mạng của ngươi đến đây cũng nên kết thúc." Nữ bác sĩ trung niên nói đến đây, vung lên tay phải, một thanh đoản đao lóe hàn quang xuất hiện trong tay bà ta, liền bổ về phía cổ Trương Văn Trọng, muốn chặt bỏ đầu hắn xuống.
Nhưng ngay lúc này, Trương Văn Trọng đang nhắm chặt hai mắt lại đột nhiên mở ra, nhìn bà ta cười quỷ dị: "Ngươi đã bị lừa."
Nữ bác sĩ trung niên hoảng sợ kinh hãi, nhưng bà ta cũng không vội vàng thoát đi, mà là dùng hết toàn lực huy đao bổ vào cổ Trương Văn Trọng. Ngay trong nháy mắt này, bà ta đã hiểu rõ mình đã bị trúng kế không thể chạy thoát. Nếu chỉ còn lại con đường chết, như vậy dù sao cũng phải kéo thêm một người đệm lưng, cùng bà ta đi xuống suối vàng.
Tuy rằng tốc độ của nữ bác sĩ trung niên rất nhanh, thế nhưng một người còn có tốc độ nhanh hơn so với bà ta. Đàm Vĩnh Chí chụp lấy tay phải bà ta, đoạt lấy đoản đao, trong lúc đoạt đao, hắn dùng một ngón tay điểm vào huyệt Thiên Đột của bà ta, làm hô hấp bà ta liền cứng lại, thần trí trong nháy mắt xuất hiện hoảng hốt. Lúc này Đàm Văn Long và anh chị em của hắn cùng nhân cơ hội tràn tới, đè bà ta ngã xuống đất. Ở thế cục trước mặt, bọn họ cũng không cần cùng đối phương nói đến chuyện gì là võ đức hay đơn đả độc đấu nữa.
"Thế nào xử trí bà ta?" Sau khi bắt giữ nữ bác sĩ trung niên, Đàm Văn Long nghiêng đầu nhìn cha và Trương Văn Trọng dò hỏi.
"Giết đi!" Trong ánh mắt Đàm Vĩnh Chí hiện lên một đạo sát khí, lạnh giọng nói: "Tinh thông dịch dung, am hiểu chung thuật và thuật thôi miên, đồng thời còn có tu vi địa cấp trung kỳ. Địch nhân như vậy, quả thực còn đáng sợ hơn cả thiên cấp cao thủ. Nếu như giao cô ta cho cảnh sát, sẽ phán tội gì thật sự là rất khó nói. Thay vì lưu lại hậu hoạn, còn không bằng giết chết, vĩnh tuyệt hậu hoạn. Còn bên cảnh sát, ta sẽ đến can thiệp với bọn họ."
"Dạ." Đàm Văn Long đáp, lập tức rút cây dao găm quân dụng, đâm thẳng vào ngay tim nữ bác sĩ trung niên.
Nữ bác sĩ trung niên giật lên một chút, mất mạng ngay tại chỗ. Lúc sắp chết, bà ta dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm mỗi một người có mặt, làm cho mọi người ngoại trừ Trương Văn Trọng, cũng cảm thấy rét lạnh cả tim.
"Dù có thành quỷ, ta cũng sẽ không buông tha cho các ngươi." Bà ta bỏ lại câu nói khiến kẻ khác dựng đứng tóc gáy, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
← Ch. 185 | Ch. 187 → |