← Ch.191 | Ch.193 → |
Ba người mặc cảnh phục nằm trên mặt đất ngậm chặt miệng, không trả lời. Mà ánh mắt bọn hắn nhìn tới, tràn ngập vẻ kiệt ngạo và chẳng đáng.
Thấy ba người cũng không chịu mở miệng trả lời, Lại Kinh đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng đạm nhiên hồi đáp: "Thân phận lai lịch của ba người bọn hắn tôi cũng không rõ ràng. Tôi chỉ biết, ba người lặng lẽ châm Đãng Thần Hương bỏ vào căn phòng này, muốn hạ độc tôi, nhân đó cắt lấy đầu tôi. Đáng tiếc bị tôi phát hiện trước, sau đó tương kế tựu kế, phản ngược đem cả ba chế phục."
"Cái gì? Đãng Thần Hương?" Sắc mặt Lại Kinh cùng Tổ cục trưởng đồng thời biến đổi, không hẹn mà cùng lui về phía sau nửa bước. Hai người bọn họ đều là người tập võ, tự nhiên có nghe nói qua về Đãng Thần Hương. Loại độc hương này đối với người thường cũng không có hại, thậm chí còn có ích cho việc thanh tỉnh tinh thần. Thế nhưng đối với người tập võ mà nói, cũng là kịch độc dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Lại Kinh cau mày cẩn thận hít một ngụm không khí trong phòng, lúc này, mùi vị của Đãng Thần Hương vốn tràn ngập trong phòng khi nãy đã sớm tiêu tán không còn bao nhiêu. Thế nhưng Lại Kinh khứu giác linh mẫn, sau một phen tỉ mỉ kiểm tra, cũng đã nhận ra mùi vị của Đãng Thần Hương còn lưu lại trong không khí.
"Mùi này đúng là Đãng Thần Hương!" Lại Kinh kinh hô. Không biết do tác dụng tâm lý, hay do Đãng Thần Hương còn lưu lại trong không khí phát ra công hiệu, Lại Kinh đột nhiên cảm giác trong ngực truyền đến một cảm giác đè nén cường liệt, đồng thời khí huyết trong cơ thể hắn cũng mờ mờ ảo ảo có dấu hiệu muốn bốc lên, làm hắn sợ đến vội vã ngưng lại hô hấp, rời khỏi phòng làm việc, thật vất vả mới làm cho khí huyết ổn định trở lại. Mà tình huống của vị Tổ cục trưởng kia cũng không sai biệt gì với hắn.
Một lúc sau, rất nhiều cảnh sát nghe tin chạy tới. Khi bọn hắn nhìn thấy cục trưởng mới tới cùng phó cục trưởng thường vụ sắc mặt đều không tốt, không khỏi kinh hãi. Mà khi bọn họ nhìn thấy tình huống bên trong phòng làm việc, càng hoảng sợ nhảy dựng. Có cảnh sát đeo súng đã lập tức rút súng ra tại chỗ, nhắm ngay Trương Văn Trọng. Hiển nhiên, bọn họ đều cho rằng Trương Văn Trọng là hung phạm. Theo tình huống hiện tại đến xem, trong tay Trương Văn Trọng đang cầm dao, so sánh với ba cảnh sát đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích, đích thật càng giống hung phạm hơn một chút.
Nhìn thấy đám cảnh sát rút súng nhắm ngay Trương Văn Trọng, Lại Kinh vội vã quát lớn: "Các anh dùng súng chĩa bác sĩ Trương làm gì? Ba tên nằm trên mặt đất mới là hung phạm! Vài người đi vào còng ba tên đó lại đưa đến phòng thẩm vấn nghiêm thẩm!"
"Rõ." Những cảnh sát cùng kêu lên đáp. Tuy rằng bọn họ không hiểu vì sao người nằm trên đất mới là hung phạm, nhưng bọn họ vẫn dựa theo mệnh lệnh của Lại Kinh đem ba tên đang xụi lơ trên mặt đất còng lại, sau đó xốc lên định đưa đi phòng thẩm vấn.
"Chờ một chút." Ngay khi ba tên bị xốc lên lôi đi, Lại Kinh lại mở miệng nói: "Cởi bộ cảnh phục trên người bọn hắn ra cho tôi! Con mẹ nó, cũng dám chạy đến cục cảnh sát để giả mạo cảnh sát, thật đúng là ăn tim gấu gan báo, khi dễ cục cảnh sát toàn bộ đều là phế vật sao?"
Nghe nói ba tên xụi lơ như bùn nhão này không ngờ lại giả cảnh sát. Những cảnh sát tại hiện trường không ai không căm phẫn. Nếu không vì thân phận cảnh sát, đã sớm đánh cho ba tên kia một trận. Lúc này, có cảnh sát đã lập tức động thủ, cởi hết cảnh phục trên người ba tên kia, trong quá trình này, bọn họ cũng nhân cơ hội đánh lén ba tên một trận.
Đối với việc như vậy, vô luận Tổ cục trưởng hay Lại Kinh đều làm như không nhìn thấy.
Đợi khi mấy cảnh sát lôi ba tên kia đi, Trương Văn Trọng cũng giao con dao cho Lại Kinh. Con dao này cũng không phải là thứ tốt gì, hắn lấy cũng không có tác dụng. Lại Kinh cầm lấy con dao, có chút vô cùng kinh ngạc dò hỏi: "Bác sĩ Trương, sao anh lại đến cục cảnh sát? Lại còn ở trong phòng làm việc của Tổ cục trưởng?"
"Là tôi mời Trương tiên sinh tới." Không đợi Trương Văn Trọng mở miệng, Tổ cục trưởng đã giành trước một bước trả lời vấn đề của Lại Kinh: "Tôi nhớ không lâu trước đó, vụ án của Phù Văn Giản có chút việc, nên tôi muốn hỏi thăm tình huống..."
Vùng lông mày của Lại Kinh hơi nhướng lên, hỏi: "Vụ án của Phù Văn Giản, không phải đã kết án rồi sao?"
Tổ cục trưởng vội vã cười nói: "Lão Lại, anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi biết vụ án do anh phụ trách, tôi cũng không có ý hoài nghi anh. Chỉ là mặt trên có người muốn hiểu rõ tình hình về vụ án, cho nên tôi mới cho người mời Trương tiên sinh tới, muốn hỏi thăm tình huống một chút. Miễn cho đến lúc đó, người mặt trên có hỏi, tôi trả lời không được thỏa mãn..."
Lại Kinh gật đầu, nói: "Nguyên lai là như vậy, tôi cũng không làm lỡ chuyện của Tổ cục trưởng nữa. Tôi đi đến phòng thẩm vấn nhìn xem ba tên dám giả danh cảnh sát." Sau khi hướng Trương Văn Trọng cáo từ, hắn xoay người rời đi.
Đợi khi Lại Kinh đã đi, Tổ cục trưởng chỉ chỉ sô pha, nói: "Mời ngồi, Trương tiên sinh, tôi xin lỗi, lại làm cho anh phải đợi lâu như vậy, suýt chút còn bị người ám toán bên trong phòng làm việc của tôi. Thật là vô cùng có lỗi." Sau khi khách sáo vài câu, hắn mới đem trọng tâm câu chuyện dẫn tới vụ án của Phù Văn Giản.
Khi Trương Văn Trọng từ bên trong cục cảnh sát đi ra, sắc trời đã tối sầm xuống tới. Tam Túc Ô đậu trên ngọn cây ngay trước cục cảnh sát, vẫy cánh bay xuống đậu lên trên đầu vai trái của hắn.
"Thế nào?" Trương Văn Trọng hỏi.
Lúc này, bên ngoài cửa lớn cục cảnh sát cũng không có những người khác, nhưng Tam Túc Ô vẫn ghé mỏ chim sát bên tai hắn, dùng thanh âm rất nhỏ hồi đáp: "Miệng của ba người kia thật cứng, cảnh sát vẫn không thể buộc bọn hắn mở miệng. Lại Kinh cũng từng tự mình đến thẩm vấn bọn hắn, nhưng không bao lâu đã bị người gọi đi. Sau đó có hai cảnh sát đi tới, mang ba người bọn hắn ra ngoài. Tôi theo đuôi phía sau bọn hắn, phát hiện bọn hắn lên một chiếc xe cảnh sát, chạy thẳng tới tiểu khu biệt thự Hồng Thành Cao Đương. Ba người xuống xe, sau đó trực tiếp đi vào tiểu khu, tiến vào trong một biệt thự."
Khóe miệng Trương Văn Trọng hơi nhếch lên, cười lạnh nói: "Ta đã biết ba tên này cùng Tổ cục trưởng mới tới đúng là một bọn. Đi, mang ta đi tới biệt thự đó, ta hỏi ba tên kia đến tột cùng là có địa vị gì, vì sao muốn đối phó ta."
"Dạ." Tam Túc Ô đáp.
Trương Văn Trọng đưa tay ngăn cản một chiếc taxi, ngay lúc hắn muốn lên xe, hắn đột nhiên xoay người, nhìn vào tòa lầu cục cảnh sát.
Giờ khắc này, Tổ cục trưởng đang cùng một người đứng ngay cửa sổ phòng làm việc của cục trưởng, nhìn ra Trương Văn Trọng đang đứng bên ngoài cục cảnh sát. Nhìn thấy hắn đột nhiên nhìn ra phía sau, Tổ cục trưởng cùng người kia không khỏi giật mình trong lòng, vô ý thức lui ra sau một bước, để tách ra khỏi ánh mắt Trương Văn Trọng.
"Tam trưởng lão, hắn sẽ không phát hiện được chúng ta đang rình hắn chứ?" Tổ cục trưởng cau mày, nhìn người bên cạnh hỏi.
"Hẳn là không đâu." Người được xưng là tam trưởng lão là một lão nhân râu tóc bạc trắng, nhưng câu trả lời của hắn cũng không chắc chắn.
Hai người cũng không nói gì nữa, bầu không khí bên trong phòng làm việc nhất thời biến thành có chút áp lực.
Mấy phút sau, tam trưởng lão lại đi tới bên cạnh cửa sổ.
Lúc này Trương Văn Trọng đã sớm đi không còn hình bóng, tam trưởng lão vẫn đứng cạnh cửa sổ, dừng mắt ngay địa phương Trương Văn Trọng vừa đứng, cau mày nói: "Trương Văn Trọng này quả nhiên không đơn giản, không ngờ cả Đãng Thần Hương cũng vô dụng đối với hắn. Tổ Thọ, nhiệm vụ lần này của chúng ta, chỉ sợ phi thường khó thể hoàn thành."
"Tam trưởng lão, ông cũng đừng lo lắng, hiện tại thời đại này không phải chỉ bằng vào một người võ dũng là có thể xưng hùng." So sánh với vẻ mặt sầu lo của tam trưởng lão, lòng tin của Tổ Thọ cao hơn rất nhiều. Hắn lãnh tĩnh nói: "Tiểu tử Trương Văn Trọng này, dù có lợi hại, chẳng lẽ còn dám chống lại quốc gia sao? Đừng quên thân phận hiện tại của tôi, là cục trưởng cục cảnh sát Ung Thành, tôi có cơ hội và biện pháp làm cho hắn trở thành tội phạm truy nã toàn quốc! Tới thời gian đó, cũng không cần chúng ta tự mình động thủ, sẽ có người thay chúng ta giết hắn!"
"Mong muốn chuyện này thực sự có thể thuận lợi như cậu nói." Tam trưởng lão cũng vẫn thiếu lòng tin, dừng một chút hắn nói: "Phó cục trưởng thường vụ tên Lại Kinh kia, thoạt nhìn dường như không quá hài lòng đối với cậu."
"Cũng không kỳ quái." Tổ Thọ vừa cười vừa nói: "Vốn cục trưởng trước kia lúc bị bệnh lui chức, hắn là người có hi vọng để trở thành cục trưởng cục cảnh sát nhất. Đáng tiếc chuyện này tới trước mắt, lại bị một ngoại lai như tôi đoạt đi, nếu như hắn còn có thể hài lòng, đó mới là quái sự."
Trong ánh mắt tam trưởng lão hiện lên sát khí, giọng nói băng lãnh: "Có muốn nghĩ biện pháp gạt bỏ hắn? Dù sao có hắn ở đây, cậu muốn triệt để nắm giữ đội ngũ cảnh sát Ung Thành cũng sẽ là một chuyện rất khó khăn. Mà đối với kế hoạch của chúng ta mà nói, có người như hắn, cũng sẽ phi thường vướng tay chân."
Tổ Thọ lắc đầu nói: "Tam trưởng lão, ông cũng không nên vội hạ thủ. Theo tôi được biết, Lại Kinh này chính là đồ đệ của Đàm Vĩnh Chí. Đàm gia tuy rằng bày ra bộ dáng không tranh quyền nhân thế, nhưng thế lực cùng thực lực của bọn họ tại Ung Thành, không thể coi thường. Chúng ta vừa mới đến Ung Thành, không cần cùng Đàm gia gây thù hằn."
Tam trưởng lão nói: "Cũng được, chuyện về bạch đạo, họ Tổ nhất mạch các cậu lành nghề hơn họ Tông nhất mạch chúng ta. Nên làm gì mới tốt, chính cậu suy nghĩ mà làm."
Ngay khi Tổ Thọ và tam trưởng lão nói chuyện với nhau, Trương Văn Trọng đã lên một chiếc taxi đi tới một tiểu khu biệt thự tại Hồng Thành Cao Đương.
← Ch. 191 | Ch. 193 → |