Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Tiên Y - Chương 197

Siêu Cấp Tiên Y
Trọn bộ 707 chương
Chương 197: Trả Tiền Cũng Không Bán
0.00
(0 votes)


Chương (1-707)

Siêu sale Lazada


Nếu tính cách Tô Hiểu Hồng bưu hãn hơn một chút, chỉ sợ nàng đã cho Hoàng Nguyệt một bạt tai, sau đó lại chỉ vào mũi Hoàng Nguyệt, lớn tiếng mắng: "Cô *** mới làm chuyện đuối lý! Toàn gia của cô đều làm chuyện đuối lý!" Đáng tiếc chính là, tính cách Tô Hiểu Hồng còn chưa bưu hãn đến nông nỗi như vậy. Cho nên tràng cảnh như thế nàng cũng chỉ có thể tưởng tượng trong lòng. Trên thực tế, khi đối mặt với giọng nói cả vú lấp miệng em của Hoàng Nguyệt, nàng cũng chỉ dùng giọng nói băng lãnh đáp: "Đừng hiểu lầm, tôi cũng không hề làm chuyện gì đuối lý, nhất là không làm chuyện gì đuối lý với cô. Nguyên nhân nhìn thấy cô mà bỏ đi rất đơn giản, chỉ là vì tôi không muốn cùng cô ở chung một địa phương mà thôi."

Tô Hiểu Hồng lôi kéo Trương Văn Trọng, đã nghĩ muốn nhanh rời khỏi cửa hàng.

Hoàng Nguyệt như không nghe ra được ý tứ châm chọc bên trong câu nói của Tô Hiểu Hồng, trái lại còn có chút đắc ý ngẩng đầu lên, cười duyên nói: "Không nghĩ tới, tiểu muội cô cũng có chút tự mình hiểu lấy, không ngờ cũng biết với thân phận địa vị của cô, thật không xứng ở cùng một chỗ với tôi, cho nên mới muốn nhanh rời đi một chút. Nhưng cô và tôi tốt xấu cũng từng là bạn học, con người của tôi lòng dạ rất rộng, tuyệt đối sẽ không chú ý thân phận địa vị của cô. Ai, lại nói, chúng ta gần một năm không có gặp mặt phải không? Thực sự là không ngờ, ở đây lại đụng được cô. Cô cũng đừng vội vã đi, thật vất vả mới gặp mặt, cùng tôi trò chuyện một chút đi."

Tô Hiểu Hồng rất rõ ràng, "nói chuyện phiếm" của Hoàng Nguyệt trên thực tế là đơn phương khoe khoang. Nàng cũng không hứng thú ở lại xem Hoàng Nguyệt biểu diễn phô trương. Huống chi, ngày trước nàng và Hoàng Nguyệt còn có khúc mắc. Cho nên Hoàng Nguyệt "nói chuyện phiếm" tuyệt đối cũng không phải muốn ôn chuyện tốt đẹp gì. Nói không chính xác, Hoàng Nguyệt sẽ nói ra những lời làm cho nàng phẫn nộ, cho nên nàng vội vàng nói: "Miễn, miễn, hai chúng ta không giống nhau, hứng thú sở thích cũng không giống, không có gì hay trò chuyện. Huống chi tôi còn có việc, đi trước một bước."

"Tôi đã nói, sẽ không chú ý thân phận địa vị của cô, sao cô cứ tự ti như vậy?" Hoàng Nguyệt chắn ngay trước người Tô Hiểu Hồng, khoan thai hít một tiếng, ánh mắt rơi vào chiếc túi xách màu hồng phấn Tô Hiểu Hồng nhìn thấy khi nãy, chỉ vào túi xách nói: "Cô rất thích túi xách này sao? Sao không mua nó đi?"

"Không có tiền, mua không nổi." Tô Hiểu Hồng gằn tiếng.

Vẻ mặt Hoàng Nguyệt như đương nhiên, gật đầu nói: "Điều này cũng đúng, người như cô, cả đời cũng chưa chắc mua được một túi xách như vậy cho mình. Nhưng tôi thì khác, cô xem toàn thân trên dưới của tôi, có thứ gì không phải hàng hiệu nổi tiếng thế giới? Tôi lén lút nói cho cô, dù nội y tôi mặc cũng là hàng hiệu nổi danh thế giới." Vừa nói cô ta vừa cầm túi xách màu hồng, quay nhìn vào gương, vui vẻ nói: "Ôi uy, thực sự là không ngờ, ánh mắt của tiểu muội cô đúng là không sai nha. Túi xách này quả nhiên là đẹp, ai, chỉ tiếc giá cả quá đắt, cô mua không nổi. Nhưng mười vạn nguyên sao, với tôi mà nói, chỉ là chuyện vặt."

"Đến đây, gói lại túi xách này, tôi mua." Hoàng Nguyệt ngoắc một nhân viên bán hàng đem túi xách đưa vào tay nhân viên. Sau đó xoay người lại cười dài nhìn Tô Hiểu Hồng nói: "Tiểu muội, tôi cảm thấy chán ngấy với túi xách rồi, tôi đem nó tặng cho cô, cũng cho cô có mặt mũi vì được xài hàng hiệu."

Tuy rằng Tô Hiểu Hồng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn bảo lưu lại lễ nghi cơ bản, chỉ dùng giọng nói băng lãnh đáp: "Không cần, cô tự giữ lại mà dùng, chúng tôi phải đi, phiền phức cô nhường đường."

"Tiểu muội, đây là bạn trai của cô sao?" Ánh mắt Hoàng Nguyệt rơi trên người Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng vội vàng giải thích: "Không, đây là..."

Nhưng Hoàng Nguyệt cũng không cho nàng cơ hội giải thích, chỉ lắc đầu thở dài nói: "Ai, tiểu muội a tiểu muội, vóc người tướng mạo của cô tuy rằng kém xa tôi, nhưng cũng xem như không tệ. Huống chi cô cũng rất biết cách dụ dỗ đàn ông. Với bản lĩnh năng lực của cô, thật muốn tìm bạn trai, dạng đàn ông nào mà không tìm được? Sao lại tuyển một người gương mặt bình thường lại không có tiền thế? Đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc, lãng phí, thực sự là lãng phí."

Ngày xưa lúc học cao trung, Hoàng Nguyệt đã từng truy cầu một nam sinh học cùng lớp. Nhưng với tính cách như vậy, rất ít người có thể chịu đựng được cô ta. Cho nên cũng bị nam sinh kia cự tuyệt. Nếu như chỉ đơn giản là như vậy, Hoàng Nguyệt cũng chỉ là hận vị nam sinh kia, cũng không có quan hệ gì tới Tô Hiểu Hồng. Nhưng vấn đề là vị nam sinh kia sau khi cự tuyệt Hoàng Nguyệt không lâu, lại bỏ chạy đi biểu lộ tình cảm với Tô Hiểu Hồng. Tuy rằng cuối cùng Tô Hiểu Hồng cự tuyệt sự biểu lộ của hắn, nhưng chính vì chuyện này, làm Hoàng Nguyệt hận Tô Hiểu Hồng vô cùng. -

"Hồ ly tinh tao hóa, cũng dám câu dẫn nam nhân mà lão nương coi trọng, xem lão nương làm sao xử lý ngươi!" Đây là phản ứng đầu tiên khi Hoàng Nguyệt nhìn thấy Tô Hiểu Hồng bên trong cửa hàng thời trang.

Tô Hiểu Hồng giận dữ cắn răng: "Hoàng Nguyệt, cô không được nói bậy, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng làm chuyện gì câu dẫn ai, là tự vấn đề do cô. Không có quan hệ gì tới tôi, mời không được đem sự tức giận của cô trút lên đầu của tôi."

"Yêu, theo lời cô nói như vậy, tôi là loại người bụng dạ hẹp hòi như thế sao? Hơn nữa người ta hiện tại đã có bạn trai." Nói đến đây, Hoàng Nguyệt đem đầu mình dựa vào người không phân nam nữ đứng bên cạnh, bày ra biểu tình hạnh phúc làm người ta buồn nôn, õng ẹo nói: "Cô xem bạn trai hiện tại của tôi đây, không chỉ suất khí hơn tên đui mù khi trước, còn so với bạn trai hiện tại của cô còn suất khí hơn gấp trăm ngàn lần. Tôi nói cho cô biết, anh ấy gọi là Tonje Park, là người Hàn quốc thứ thiệt đó. Anh của anh ấy, chính là đại minh tinh thường xuất hiện trong những bộ phim Hàn quốc nổi tiếng. Hơn nữa chờ khi ảnh kết thúc việc lưu học sinh, trở về Hàn quốc, anh ấy cũng sẽ bước vào giới giải trí, trở thành đại minh tinh danh vang Á Châu. Ha ha, đợi đến lúc đó, tôi sẽ là bạn gái của đại minh tinh, hiện tại nghĩ tới, đều làm tôi cảm thấy hưng phấn đây."

Não tàn!

Ngoại trừ Hoàng Nguyệt cùng bạn trai người Hàn quốc của cô ta ra, mọi người trong cửa hàng, vô luận là nhân viên hay khách hàng, trong đầu không hẹn cùng nghĩ ra một từ như thế. Đối với ánh mắt hèn mọn của người chung quanh, Hoàng Nguyệt vẫn chưa hề phát giác ra, trái lại còn dương dương tự đắc, lại hỏi: "Ai, được rồi tiểu muội, bạn trai của cô nhìn tuổi tác cũng có vẻ lớn rồi, nói vậy đã đi làm phải không? Không biết đang làm việc chỗ nào vậy? Tiền lương một tháng của hắn đủ để nuôi sống hai người chứ?"

Tô Hiểu Hồng hồi đáp: "Thầy không phải là bạn trai của tôi, thầy là lão sư thực tập trong phòng y tế trường đại học của tôi..."

Không đợi Tô Hiểu Hồng nói cho hết lời, Hoàng Nguyệt đã giành cắt lời nàng, giả vờ kinh ngạc nói: "Ôi uy, nói như vậy, các vị chẳng phải biến tướng thành tình yêu thầy trò? Oa, thực sự là thật không ngờ, tiểu muội lại thích chơi kiểu mới thế này. Nhưng một giáo y nho nhỏ như hắn, số tiền kiếm được một tháng, phỏng chừng cũng chỉ đủ điền đầy bụng đi? Nếu không để cho tôi giới thiệu mấy kẻ có tiền cho cô? Một ngày cô thành công hấp dẫn được một người giàu có, đời này xem như khỏi lo ăn lo mặc nữa. Có lẽ cô cũng giống như tôi, thích đàn ông Hàn quốc phải không? Không thành vấn đề, để tôi nói với anh ấy, giới thiệu mấy người bạn Hàn quốc cho cô. Kỳ thực tôi nghĩ người Mỹ cũng không tệ, nhất là người da đen..."

Nghe những câu nói không biết xấu hổ của Hoàng Nguyệt, Tô Hiểu Hồng thực sự rất muốn tát cho cô ta một bạt tai. Ngay khi tâm tình của nàng sắp nổ bạo, nhân viên cửa hàng đã cầm túi hàng đi ra. Nhưng nhân viên cũng không đem túi hàng đưa cho Hoàng Nguyệt, mà đưa vào tay Tô Hiểu Hồng.

Nhìn thấy một màn này, Hoàng Nguyệt nhất thời tức giận, giậm chân chỉ vào nhân viên bán hàng, lớn tiếng quát hỏi: "Uy, cô lầm rồi sao? Túi xách màu hồng này là tôi mua, sao cô lại giao cho cô ta?"

Nhân viên cửa hàng mỉm cười, khách khí đáp: "Rất xin lỗi tiểu thư, bà chủ của chúng tôi nói, túi xách màu hồng này không bán cho cô."

"Không bán cho tôi? Vì sao không bán cho tôi? Dựa vào cái gì không bán cho tôi? Tôi cũng không phải không trả tiền!" Hoàng Nguyệt không khỏi sửng sốt, sau đó chỉ vào Tô Hiểu Hồng, cười lạnh nói: "Hơn nữa các cô không bán cho tôi, lẽ nào nghĩ bán cho cô ta? Hừ, các cô không ngẫm lại, chỉ bằng cô ta làm sao mua nổi túi xách này?"

Nhân viên cửa hàng vẫn mỉm cười, nói: "Xin lỗi tiểu thư, cô đã hiểu lầm, bà chủ chúng tôi nói, túi xách màu hồng này không phải bán cho vị tiểu thư này, mà là tặng cho nàng."

"Tặng cho cô ta?" Hoàng Nguyệt kinh ngạc há to miệng, không thể tin được những gì lỗ tai mình vừa nghe, cô ta giận dữ kêu lên: "Các cô điên rồi sao? Tôi ra tiền mua các người không bán, cô ta không có tiền lại đem tặng cô ta?"

Nhưng nhân viên cửa hàng gây sự khiếp sợ cho Hoàng Nguyệt không chỉ bấy nhiêu, nhân viên còn nói thêm: "Không chỉ có như vậy, bà chủ chúng tôi còn nói, cô đã bị liệt vào sổ đen của cửa hàng chúng tôi, trở thành khách hàng chúng tôi cự tuyệt tiếp đãi. Sau này còn mời cô không nên bước vào cửa hàng chúng tôi, miễn cho dẫn phát sự tranh cãi không đáng có."

"Cái... cái gì? Bà chủ các cô còn dám nói với tôi như vậy?" Hoàng Nguyệt giận tím mặt, lớn tiếng kêu la: "Bà chủ các cô đâu? Gọi bà ta ra gặp tôi! Không ngờ dám cự tuyệt tiếp đãi tôi? Thực là là to gan!"

"Tôi chính là bà chủ của cửa hàng thời trang này." Một phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc trang phục quý giá ung dung đi ra, lạnh lùng nhìn thẳng Hoàng Nguyệt, dùng giọng nói giáo huấn nói: "Tiểu nha đầu Hoàng gia, loại tính cách tùy hứng ngang ngược của cô, đã đến lúc nên sửa lại. Bằng không mặt mũi của người Trung Quốc đã bị cô làm mất hết!"

"Bà là dì Trần?" Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp, Hoàng Nguyệt nhịn không được kinh hô lên: "Cửa hàng này là của dì..."

Bà chủ của của hàng thời trang này, chính là phu nhân Trần Uyển Dung, vợ của chủ tịch tập đoàn Hoành Sâm Triệu Trác Khải, cũng là người mẹ của Triệu Lâm Di từng bị bệnh rong huyết trước kia.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-707)