← Ch.205 | Ch.207 → |
Đối với hai bác sĩ nọ mà nói, hiện tại Trương Văn Trọng chọn dùng truyền hồng huyết cầu vào trong tĩnh mạch thật kém hơn sự tưởng tượng của bọn họ quá xa. Thế nhưng loại phương pháp trị liệu này dù sao cũng được phổ biến nhất hiện tại, đồng dạng cũng là phương pháp trị liệu hữu hiệu nhất. Cho nên cho dù trong lòng cảm thấy thất vọng, nhưng ba người cũng không cản trở Trương Văn Trọng trị liệu cho Alan, đều đứng một bên yên tĩnh tham quan học tập.
Tuy rằng đã được truyền hồng huyết cầu vào tĩnh mạch, nhưng Alan vẫn còn có vẻ đau đớn kịch liệt. Không hề có chút dấu hiệu giảm bớt, lúc này hắn không chỉ sắc mặt tái nhợt, trên mặt trên cổ đều nhễ nhại mồ hôi lạnh, đồng thời gương mặt thanh tú suất khí cũng bởi vì sự đau đớn kịch liệt mà biến thành vặn vẹo dữ tợn.
Trương Văn Trọng dùng ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út tay phải đặt lên trên cổ tay Alan. Híp mắt lại chẩn đoán mạch tượng, thẳng đến hai ba phút sau, hắn mới rút tay trở về.
"Tiểu Trương, thế nào, bắt mạch chẩn ra điều gì không?" Nhạc Tử Mẫn đứng bên cạnh hắn liền bước tới hỏi.
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Phương pháp trị liệu hội chứng Scaredphobia của tôi mạnh như hổ báo. Với trạng huống thân thể hiện tại của hắn sẽ không chịu đựng được, cho nên phải giảm bớt sự đau đớn trong vùng bụng của hắn."
Nhạc Tử Mẫn hỏi: "Vậy anh chuẩn bị làm như thế nào?"
Trương Văn Trọng phân phó tiểu hộ sĩ đứng một bên đưa giấy bút cho hắn, viết xuống một loạt thuốc Đông y cùng liều thuốc: "Chỉ, Hoàng Uy Lực, Quế Chi Tâm, Bạch Thược Cưu, Bạch Thuật Lưỡng Sơn Dược Kính, Nguyên Hồ Não, Sa Nhân Nhận, Cam Thảo Động...
Ba bác sĩ đứng gần đo cố gắng nghểnh cổ muốn nhìn xem Trương Văn Trọng đang viết tên thuốc gì. Khi bọn hắn nhìn thấy Trương Văn Trọng chỉ viết ra toàn tên thuốc Đông y, trong đó có hai bác sĩ thuần túy Tây y cũng chỉ đành nhìn nhau bất lực. Bởi vì bọn họ căn bản không hiểu được đơn thuốc Đông y Trương Văn Trọng vừa viết ra, đến tột cùng có chỗ lợi gì. Còn lại một bác sĩ chuyên về Trung y, từng học qua Tây y, cho nên hắn có thể xem hiểu được đơn thuốc do Trương Văn Trọng viết ra. Lúc này hắn nhìn hai bác sĩ kia giới thiệu: "Công hiệu của đơn thuốc muốn giảm đau làm chính, xem như phù hợp với bệnh trạng của người thanh niên này, đích thật có thể giảm bớt được triệu chứng đau đớn kịch liệt vùng bụng của hắn."
Lúc này, Trương Văn Trọng đã giao đơn thuốc cho tiểu hộ sĩ, lại dặn dò: "Lập tức đến phòng thuốc Đông y, theo đơn bốc thuốc, đưa cho hắn dùng."
"Để tôi đi cho." Nhạc Tử Mẫn lấy đơn thuốc trong tay tiểu hộ sĩ, khẽ thở một hơi, cảm khái nói: "Những người tuổi trẻ hiện tại, cũng không còn hiểu được tiên dược là gì nữa."
Trương Văn Trọng cảm tạ nói: "Như vậy đành phiền phức Nhạc lão."
Nhạc Tử Mẫn cười xua tay, nói: "Tiểu Trương, anh cần gì phải khách khí với tôi. Thỉnh chờ một lát, tôi đi lấy thuốc." Dứt lời hắn xoay người đi ra phòng bệnh, đồng thời khoảng nửa giờ sau bưng một chén thuốc màu nâu đậm nóng hôi hổi quay trở về trong phòng bệnh.
Trương Văn Trọng đỡ Alan ngồi lên, cho hắn nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, sau đó đưa chén thuốc đến bên miệng của hắn, dùng tiếng Anh nói: "Nào, Alan, há miệng uống hết chén thuốc này đi."
Mùi vị từ chén thuốc toát ra làm Alan nhịn không được nhíu mày. Nếu như là hắn trước đây, khẳng định sẽ cự tuyệt uống thuốc. Thế nhưng hắn hiện tại, đã có sự hiểu biết nhất định về thuốc Trung y, hơn nữa đối với y thuật của Trương Văn Trọng cũng thập phần sùng kính, thậm chí đã đạt tới nông nỗi như mê tín.
Cho nên hắn nín thở, cố nén mùi vị đắng nghét một hơi uống sạch chén thuốc.
Sau khi uống xong chén thuốc nóng hôi hổi, Alan nhất thời liền cảm giác được cố một cỗ nhiệt lưu từ cổ họng rơi thẳng vào trong bụng. Không qua bao lâu, cảm giác đau đớn kịch liệt như dao cắt trong bụng đã bắt đầu giảm bớt. Chỉ trong chốc lát, sự quặn đau trong bụng đã chỉ còn râm ran.
"Trương tiên sinh, cảm ơn anh." Alan thở ra một hơi, có chút cảm khái nói: "Vừa rồi vùng bụng quặn đau kịch liệt, rốt cục làm cho tôi cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết. Thượng đế, loại quặn đau như bị ngàn dao cắt xé tôi không muốn lại bị thêm lần nữa."
Chờ cho hắn nghỉ ngơi được vài phút, hồi phục chút tinh thần, Trương Văn Trọng mới lấy hộp ngân châm ra, đặt trên ngăn tủ trên giường bệnh.
Nhìn thấy một màn này, Nhạc Tử Mẫn cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng ba bác sĩ đứng bên cạnh, cũng lần thứ hai ghé vào nhau khe khẽ nói nhỏ:
"Ngân châm? Lẽ nào hắn muốn dùng phương pháp châm viêm trị liệu cho người Anh này hay sao?"
"Cho tới bây giờ tôi không có nghe nói qua có người nào bị hội chứng Scaredphobia mà có thể dùng châm viêm chữa khỏi. Nguyên nhân phát bệnh của hội chứng Scaredphobia là do đột biến gien hoặc gien thiếu hụt, châm viêm không thể đối với gien sản sinh được ảnh hưởng đó chứ?"
"Nếu như ở thời kỳ ủ bệnh của hội chứng Scaredphobia, châm viêm đích thật có thể giảm bớt được hiệu quả, nhưng chỉ là kế sách trị ngọn không thể trị gốc. Hiện tại vùng bụng đau đớn của người Anh này đã được tiêu trừ, bệnh trạng phát tác của hội chứng Scaredphobia cũng chỉ còn là việc bị viêm da vì sợ ánh sáng. Hiện tại cần trị liệu phải là bệnh viêm da mới đúng. Vì sao lại sử dụng châm viêm?"
Hiển nhiên bọn họ đối với việc Trương Văn Trọng lựa chọn dùng châm viêm trị liệu cho Alan cảm thấy không thể giải thích được. Thậm chí dù là vị bác sĩ kiêm cả Trung y cùng Tây y cũng không xem trọng phương thức trị liệu bằng châm viêm của Trương Văn Trọng.
Ở bên trong phòng bệnh, cũng chỉ có Nhạc Tử Mẫn cùng Alan đối với Trương Văn Trọng tràn đầy lòng tin, điều này cũng bởi vì bọn họ đã gặp qua y thuật thần kỳ của Trương Văn Trọng. Nếu như không phải trước đây bọn họ đã từng được chứng kiến qua, nếu chỉ nghe nói thì bọn họ cũng sẽ giống như ba bác sĩ, đối với phương thức chọn dùng châm viêm của Trương Văn Trọng cảm giác rất hoài nghi.
Châm viêm đơn thuần, tự nhiên rất khó có được hiệu quả trị liệu tận gốc cho hội chứng Scaredphobia. Nhưng nếu trong châm viêm có thêm chân nguyên, muốn trị dứt bệnh cũng không phải không có khả năng. Phải biết rằng, ở thời cổ đại, châm viêm và khí công thường thường luôn được phối hợp sử dụng. Thủ pháp châm viêm Dĩ Khí Ngự Châm, cũng ùn ùn. Nhưng đáng tiếc chính là, loại châm viêm cao cấp Dĩ Khí Ngự Châm, đồng dạng cũng đã bị mất đi trong những tháng năm dài đăng đẵng của lịch sử nhân loại.
Hiện tại Trương Văn Trọng chuẩn bị chọn dùng "Linh Quy Tẩu Khí Châm Pháp"*, đó là một loại châm pháp cao cấp trong Dĩ Khí Ngự Châm. Chỉ bất quá hắn đổi Khí thành chân nguyên.
Trương Văn Trọng mở hộp châm, lấy ra vài cây ngân châm kẹp trong tay, híp mắt nhìn Alan. Hắn đang dùng Quan Khí Bát Pháp kiểm tra tình huống khí huyết lưu động bên trong cơ thể Alan. Trung y có câu "Tử Ngọ Lưu Chú", cho rằng máu huyết trong cơ thể con người ở những thời gian khác nhau sẽ lưu chuyển đến những huyệt vị khác nhau. Nếu như có thể nhân lúc đó mà tuyển chọn huyệt vị thỏa đáng, sẽ có thể đạt được hiệu quả trị liệu rất tốt. Hiện tại, Trương Văn Trọng muốn làm, chính là quan sát tình huống lưu động của khí huyết trong cơ thể Alan, để tuyển chọn huyệt vị trị liệu thích hợp.
Sau khi quan sát một thoáng, cuối cùng Trương Văn Trọng cũng bắt đầu xuất thủ. Chỉ thấy ngân châm kẹp trong tay hắn, dùng tốc độ cực nhanh đâm vào trong huyệt vị trên người Alan: Nội Quan, Hậu Khê, Thân Mạch, Túc Lâm Khấp, Ngoại Quan, Liệt Khuyết, Chiếu Hải tám huyệt vị, chính là huyệt vị bát mạch giao nhau. Chúng phân biệt với kỳ kinh bát mạch cùng kinh khí tương thông. Hiện tại Trương Văn Trọng muốn dùng Linh Quy Tẩu Khí Châm Pháp đưa chân nguyên của hắn truyền vào trong kỳ kinh bát mạch của Ala, toàn bộ điều chỉnh cơ năng của thân thể hắn, từ đó đạt được mục đích trị liệu hội chứng Scaredphobia trong cơ thể hắn.
Chỉ trong chớp mắt, trên mặt huyệt bát mạch giao nhau của Alan, đã được đâm vào tám cây ngân châm, cùng lúc đó tám đạo chân nguyên cũng từ trong cơ thể hắn bừng lên, theo tám ngân châm tiến nhập vào trong cơ thể hắn.
Ngay khi chân nguyên vừa nhập thể, Alan nhất thời liền cảm giác được một cảm giác sảng khoái khó thể diễn tả bằng lời nói. Thế nhưng rất nhanh hắn liền nhắm hai mắt lại, ngủ thiếp đi. Tám đạo chân nguyên đi qua bát mạch giao nhau tiến nhập vào trong cơ thể hắn bắt đầu lặng yên không một tiếng động điều chỉnh lại cơ năng trong thân thể hắn.
Một giờ sau, cuối cùng Trương Văn Trọng cũng hành châm hoàn tất, đồng thời rút ra tám ngân châm. Nhưng chân nguyên của hắn vẫn nằm lại bên trong cơ thể của Alan, thay hắn điều trị cơ năng thân thể. Nhạc Tử Mẫn vẻ mặt kinh ngạc, khẩn cấp hỏi: "Tiểu Trương, anh vừa sử dụng châm pháp rất kỳ lạ, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng gặp qua thủ pháp châm viêm như vậy."
Vị bác sĩ kiêm Trung y cùng Tây y cũng vẻ mặt không giải thích được. Vừa rồi khi hắn nhìn thấy Trương Văn Trọng sử dụng thủ pháp châm viêm kỳ lạ kia, phản ứng đầu tiên chính là đâm loạn ngân châm. Dù sao hắn đối với Trương Văn Trọng hiểu biết không sâu, còn chưa rõ ràng y thuật của hắn đến tột cùng cao minh hay thấp kém, cho nên sản sinh sự nghi ngờ như vậy cũng là có thể hiểu được. Thế nhưng khi hắn tỉ mỉ quan sát thủ pháp châm viêm của Trương Văn Trọng, cũng khiếp sợ phát hiện, loại thủ pháp kỳ lạ này căn bản không phải ghim kim lung tung, mà là phi thường tinh diệu huyền bí. Cho nên hắn cũng không thể tự chủ. Đối với loại thủ pháp châm viêm chưa từng gặp qua bao giờ như vậy, hắn cảm giác được vô cùng hiếu kỳ. Chỉ là quan hệ giữa hắn và Trương Văn Trọng cũng không quen thuộc, cho nên hắn cũng xấu hổ không dám mở miệng hỏi. Lúc này khi hắn nghe được Nhạc Tử Mẫn cũng mở miệng hỏi vấn đề này, liền vội vàng dựng lỗ tai muốn lắng nghe câu trả lời của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng cũng không giấu diếm, thành thật hồi đáp: "Linh Quy Tẩu Khí Châm Pháp."
"Linh Quy Tẩu Khí Châm Pháp?" Nhạc Tử Mẫn cùng vị bác sĩ kia kinh hô kêu lên. Hai người họ đều là người đọc không ít sách thuốc cổ, tự nhiên có nghe nói qua danh hào của Linh Quy Tẩu Khí Châm Pháp.
Vị bác sĩ kia cũng không còn kiên nhẫn được nữa, hắn cũng không quan tâm về quan hệ không thân quen với Trương Văn Trọng, vội vã mở miệng dò hỏi: "Anh nói Linh Quy Tẩu Khí Châm Pháp, chính là châm pháp khí công Dĩ Khí Ngự Châm sao?"
"Không sai." Trương Văn Trọng mỉm cười gật đầu đáp.
"Không ngờ thật là Linh Quy Tẩu Khí Châm Pháp, không ngờ thật đúng là Linh Quy Tẩu Khí Châm Pháp..." Sau vài tiếng lẩm bẩm khiếp sợ, vị bác sĩ kia lại cau mày nói: "Ai, sai nha, Linh Quy Tẩu Khí Châm Pháp thế nhưng vào thời giữa triều Minh cũng đã thất truyền, anh làm sao mà biết được? Hơn nữa thi triển Linh Quy Tẩu Khí Châm Pháp cần phải có khí công để dẫn, lẽ nào anh cũng biết khí công sao?"
"Bác sĩ Lâm Thần, điều này không có gì đáng kỳ quái." Nhạc Tử Mẫn nở nụ cười, nói: "Có thể ông còn không biết, tiểu Trương không chỉ biết một môn y thuật thất truyền này. Như Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp, Quan Khí Bát Pháp, Tiếp Cốt Tục Cân Thủ những y thuật đã thất truyền, hắn đều biết!"
"Trời ạ." Lâm Thần khiếp sợ há to miệng, nhìn Trương Văn Trọng nói: "Anh... anh từ chỗ nào học được những y thuật này?"
"Bảo mật." Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, sau đó nói với Nhạc Tử Mẫn: "Nhạc lão, chuyện Alan bây giờ nhờ mọi người."
Nhạc Tử Mẫn vội vàng hỏi: "Hội chứng Scaredphobia của hắn?"
Trương Văn Trọng đáp: "Yên tâm đi, sau khi hắn tỉnh lại sẽ tốt."
"Vậy... chỉ như vậy đã trị xong hội chứng Scaredphobia? Anh không phải đang nói giỡn đó chứ?" Bao quá Lâm Thần, cả ba bác sĩ đều kinh ngạc há to miệng, thế nào cũng không dám tin tưởng lời Trương Văn Trọng nói.
*: Linh Quy Tẩu Khí châm pháp là tuyệt kĩ của Thần Y Biển Thước. Đã được tham chiếu trong quyển Hoàng Đế Nội Kinh. Bởi vì chẳng mấy người hiểu được nên còn gọi là Nan Kinh. Phương pháp châm cứu này châm theo kiểu ngũ hành tương khắc. Khi xuống châm khai huyệt còn kị giờ Tý - Ngọ nữa.
← Ch. 205 | Ch. 207 → |